Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 198
“Không cần! Em còn chưa sửa soạn, ở đây còn rất nhiều đồ. . . . . .” Kiều Tâm Du ra sức phản kháng, hai chân đạp loạn.
“Đều không cần!” Nhâm Mục Diệu không để ý tới phản kháng của Kiều Tâm Du, đi về phía cửa, chân đá ra một cước ——
“Rầm ——” một tiếng, cửa sắt bị hắn phá hỏng.
————
Rèm cửa sổ trong phòng bị kéo thật kín, ngăn trở ánh sáng rực rỡ bên ngoài, bên trong là khoảng không gian tối đen, từng đợt mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.
“Dịch Tuấn, Dịch Tuấn! Anh có ở đây không?” Lương Tử Ngưng sau khi ra viện đã tìm rất nhiều nơi, nhưng đều không tìm được bóng dáng Nhâm Dịch Tuấn, nên cô trở lại khu nhà trọ của mình, không ngờ khi tới nơi, phòng trọ của cô bay ra mùi rượu cồn nồng nặc.
“Cạch!” Nhất nút công tắc, ánh đèn sáng ngời tán ra tia sáng nhu hòa, trong nháy mắt tràn ngập từng góc phòng ngủ.
Nhâm Dịch Tuấn ngồi sững trên đất, chung quanh là mười mấy chai rượu nghiêng ngả. Áo sơ mi trắng của hắn dính phải rượu, chỉ cài hai nút phía dưới, lộ ra từng đường cong tinh tráng của bắp thịt. Mái tóc hắn xốc xếch, cằm đã có một lớp râu ria, trong đôi con ngươi suy yếu vô lực hiện lên đầy tia máu, đôi mắt đỏ vằn bị ánh sáng chói lòa kích thích làm cho híp lại, bất mãn lớn tiếng hét lên: “Tắt ngay! Tắt ngay!”
“A!” Lương Tử Ngưng lần đầu tiên nhìn thấy Nhâm Dịch Tuấn chật vật như vậy, dáng vẻ chán chường, cô tắt toàn bộ đèn.
Chớp mắt, căn phòng sáng ngời một lần nữa lọt vào bóng tối.
Lương Tử Ngưng đi về phía hắn, ngồi chồm hổm xuống, “Dịch Tuấn, anh đừng uống nữa được không. . . . . .” Lương Tử Ngưng ngồi ở một bên khuyên người say như chết - Nhâm Dịch Tuấn.
“Cút ngay! Cô cút ngay cho tôi. . . . . .” Nhâm Dịch Tuấn đẩy Lương Tử Ngưng ra, cầm chai rượu lên, ngửa đầu mãnh liệt rót.
Mặc dù Nhâm Dịch Tuấn đã say, nhưng là sức lực của hắn vẫn lớn như vậy, Lương Tử Ngưng hai tay chống đất, bò dậy, đoạt lấy chai rượu trong tay Nhâm Dịch Tuấn, cô uống một hớp, vị rượu cồn nồng đậm kích thích cổ họng của cô, “Anh xem anh hiện giờ ra dáng vẻ gì! Quả thật như một bãi bùn nhão!”
“Đúng! Tôi bây giờ chỉ là một bãi bùn nhão, một bãi bùn nhão luôn bị người ta ngây ngốc lợi dụng!” Nhâm Dịch Tuấn gầm thét, tay phải vô lực rũ xuống, lại nhặt một chai rượu trên đất, dùng răng mở nắp phía trên, “Chúng ta uống chung đi, vì bãi bùn nhão tôi đây cạn chén!”
Nhâm Dịch Tuấn trước giờ vốn không chịu nhận thất bại, hắn tại sao lại chán chường như thế, Lương Tử Ngưng khẽ sửng sốt, nhẹ giọng dò hỏi: “Dịch Tuấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì? Ha ha. . . . . . Chuyện gì? Ha ha. . . . . .” Nhâm Dịch Tuấn ngửa đầu mặc sức cười lớn, trong bóng đêm, đồng tử của hắn phóng đại cực hạn, thả ra thứ ánh sáng vỡ nát mù mờ ngỡ ngàng.
Lương Tử Ngưng thấy Nhâm Dịch Tuấn như vậy, đau lòng không dứt, cô tình nguyện thấy hắn đối với cô lãnh khốc vô tình, một Nhâm Dịch Tuấn gào to thét lớn với cô, chứ không muốn nhìn thấy một Nhâm Dịch Tuấn chán chường, hờ hững, thê lương như bây giờ.
Mỗi một tiếng cười của hắn giống như kim nhọn ghim vào lòng Lương Tử Ngưng, khiến cho cô thông suốt.
“Dịch Tuấn. . . . . .” Lương Tử Ngưng thấp giọng kêu một tiếng, đưa ra hai cánh tay, nghiêng người ôm lấy Nhâm Dịch Tuấn, “Dịch Tuấn, anh còn có em mà. . . . . . Cho dù anh gặp phải chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh, cùng anh đối mặt. . . . . .”
Nhâm Dịch Tuấn thoáng yên tĩnh trở lại, hắn ngưng điên cuồng cười to, đưa đôi mắt tĩnh mịch chuyển sang Lương Tử Ngưng, mờ mịt không hề có tiêu điểm, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười lạnh nhạt, “Ha ha. . . . . . Ở bên cạnh giúp đỡ tôi?”
Lương Tử nghe được tia hoài nghi trong lời nói của hắn, cô vội vàng nói: “Đúng! Dịch Tuấn, em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh giúp đỡ anh.” Điểm này, Nhâm Dịch Tuấn quyết không thể có bất kỳ hoài nghi gì với cô, mười mấy năm qua, tim Lương Tử Ngưng vẫn chỉ đem ba chữ Nhâm Dịch Tuấn’ để ở vị trí cao nhất, ai cũng không có cách khiến nó dịch chuyển.
“Cô biết không, tôi hoàn toàn thất bại rồi, bây giờ tôi chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không một xu dính túi. . . . . . Thế nào? Cô còn có thể đi theo kẻ nghèo rớt mồng tơi như tôi sao?” Tay Nhâm Dịch Tuấn ra sức đẩy cô ra, Lương Tử Ngưng vốn đang nằm trên bả vai hắn, lập tức ngã nhào trên mặt đất.
“Chẳng lẽ anh cho là em vì tiền mới theo anh sao?” Khóe môi Lương Tử Ngưng nhếch lên thành một nụ cười thê lương, thì ra dù cô thật lòng bỏ ra nhiều chân ý như vậy, quay đầu lại, địa vị của cô ở trong lòng Nhâm Dịch Tuấn lại thấp và mỏng manh đến thế, thấp mỏng đến nỗi giống như những hạng gái vì tiền mà lên giường!
Một thực tế thật bi thương.
Hai tay Lương Tử Ngưng vòng qua hông của hắn, thật chặt, bất kể hắn lại dùng sức đẩy ra thế nào, cô vẫn không buông tay, “Em yêu anh. . . . . . Dù là anh trước kia, hay là anh hiện giờ không đáng giá một đồng, em vẫn yêu anh. . . . . . Từ trước đến giờ, em mãi mãi chỉ có mình anh không đổi.” Giọng điệu nghẹn ngào lộ ra ý vị lạnh lẽo.
Nhâm Dịch Tuấn dừng lại một chút, dường như có chút động lòng, “Làm sao bây giờ? Dù tôi biết cô si tình, nhưng tôi lại không có ý với cô!” Hắn giơ lên nụ cười lạnh châm biếm, “Ác ma như tôi, cô nên tránh xa thì tốt hơn.”
“Em biết rõ, tất cả em đều biết. Trong lòng anh căn bản không hề có em, anh chỉ muốn lợi dụng em đến gần Nhâm Mục Diệu mà thôi. Nhưng, em cam tâm tình nguyện bị anh lợi dụng, làm con cờ của anh. Điều em sợ nhất, chính là vào một ngày, giá trị lợi dụng của em hoàn toàn không còn, sau đó anh sẽ vô tình đẩy em ra. . . . . .”
“Xem ra cô không đến nỗi quá ngu xuẩn!” Nhâm Dịch Tuấn uống một hớp rượu mạnh. “Cô bây giờ đối với tôi mà nói hoàn toàn không có giá trị lợi dụng rồi! Cho nên nhanh chóng cút đi giùm tôi đi!” Giọng nói lạnh lùng của hắn bắn tán loạn vào bầu không khí băng giá, ngay lập tức nhiệt độ hạ xuống mức 0.
“Đừng! Dịch Tuấn, anh đừng vứt bỏ em được không, em không cần danh phận, chỉ cầu anh có thế để em ở bên cạnh anh, làm một ả tình nhân là tốt rồi. . . . . .” Lương Tử Ngưng đau khổ cầu xin hắn, nhưng Nhâm Dịch Tuấn không chút cử động, đôi mắt đen của hắn không liếc nhìn cô lấy một cái, tiếp tục uống rượu.
“Dịch Tuấn, em đối với anh mà nói, vẫn có giá trị lợi dụng .” Lương Tử Ngưng nhanh chóng cởi áo quần trên người mình, “Anh không yêu thích em, thì anh vẫn có thể yêu thích thân thể của em? Thân thể của em mãi mãi đều là của anh . . . . . .” Lương Tử Ngưng cầm tay hắn lên, dán vào bộ ngực cao vút của mình.
Nhâm Dịch Tuấn mạnh bạo rút tay ra, “Xin lỗi! Thân thể cô tôi chơi chán rồi, căn bản không có hứng thú.”
Toàn thân không mặc gì cả, Lương Tử Ngưng té lăn trên đất, sàn nhà lạnh như băng cùng với khí lạnh làm toàn thân cô nổi da gà, giờ phút này lòng của cô đang rỉ máu, vì ngỡ ngàng, vì quyết không tử bỏ, cô đã dày xéo tự ái của mình, đau khổ cầu khẩn hắn.
Cô không biết mình phải làm gì mới có thể khiến Nhâm Dịch Tuấn hồi tâm chuyển ý? Cô còn có thể làm gì đây?
“Đều không cần!” Nhâm Mục Diệu không để ý tới phản kháng của Kiều Tâm Du, đi về phía cửa, chân đá ra một cước ——
“Rầm ——” một tiếng, cửa sắt bị hắn phá hỏng.
————
Rèm cửa sổ trong phòng bị kéo thật kín, ngăn trở ánh sáng rực rỡ bên ngoài, bên trong là khoảng không gian tối đen, từng đợt mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.
“Dịch Tuấn, Dịch Tuấn! Anh có ở đây không?” Lương Tử Ngưng sau khi ra viện đã tìm rất nhiều nơi, nhưng đều không tìm được bóng dáng Nhâm Dịch Tuấn, nên cô trở lại khu nhà trọ của mình, không ngờ khi tới nơi, phòng trọ của cô bay ra mùi rượu cồn nồng nặc.
“Cạch!” Nhất nút công tắc, ánh đèn sáng ngời tán ra tia sáng nhu hòa, trong nháy mắt tràn ngập từng góc phòng ngủ.
Nhâm Dịch Tuấn ngồi sững trên đất, chung quanh là mười mấy chai rượu nghiêng ngả. Áo sơ mi trắng của hắn dính phải rượu, chỉ cài hai nút phía dưới, lộ ra từng đường cong tinh tráng của bắp thịt. Mái tóc hắn xốc xếch, cằm đã có một lớp râu ria, trong đôi con ngươi suy yếu vô lực hiện lên đầy tia máu, đôi mắt đỏ vằn bị ánh sáng chói lòa kích thích làm cho híp lại, bất mãn lớn tiếng hét lên: “Tắt ngay! Tắt ngay!”
“A!” Lương Tử Ngưng lần đầu tiên nhìn thấy Nhâm Dịch Tuấn chật vật như vậy, dáng vẻ chán chường, cô tắt toàn bộ đèn.
Chớp mắt, căn phòng sáng ngời một lần nữa lọt vào bóng tối.
Lương Tử Ngưng đi về phía hắn, ngồi chồm hổm xuống, “Dịch Tuấn, anh đừng uống nữa được không. . . . . .” Lương Tử Ngưng ngồi ở một bên khuyên người say như chết - Nhâm Dịch Tuấn.
“Cút ngay! Cô cút ngay cho tôi. . . . . .” Nhâm Dịch Tuấn đẩy Lương Tử Ngưng ra, cầm chai rượu lên, ngửa đầu mãnh liệt rót.
Mặc dù Nhâm Dịch Tuấn đã say, nhưng là sức lực của hắn vẫn lớn như vậy, Lương Tử Ngưng hai tay chống đất, bò dậy, đoạt lấy chai rượu trong tay Nhâm Dịch Tuấn, cô uống một hớp, vị rượu cồn nồng đậm kích thích cổ họng của cô, “Anh xem anh hiện giờ ra dáng vẻ gì! Quả thật như một bãi bùn nhão!”
“Đúng! Tôi bây giờ chỉ là một bãi bùn nhão, một bãi bùn nhão luôn bị người ta ngây ngốc lợi dụng!” Nhâm Dịch Tuấn gầm thét, tay phải vô lực rũ xuống, lại nhặt một chai rượu trên đất, dùng răng mở nắp phía trên, “Chúng ta uống chung đi, vì bãi bùn nhão tôi đây cạn chén!”
Nhâm Dịch Tuấn trước giờ vốn không chịu nhận thất bại, hắn tại sao lại chán chường như thế, Lương Tử Ngưng khẽ sửng sốt, nhẹ giọng dò hỏi: “Dịch Tuấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì? Ha ha. . . . . . Chuyện gì? Ha ha. . . . . .” Nhâm Dịch Tuấn ngửa đầu mặc sức cười lớn, trong bóng đêm, đồng tử của hắn phóng đại cực hạn, thả ra thứ ánh sáng vỡ nát mù mờ ngỡ ngàng.
Lương Tử Ngưng thấy Nhâm Dịch Tuấn như vậy, đau lòng không dứt, cô tình nguyện thấy hắn đối với cô lãnh khốc vô tình, một Nhâm Dịch Tuấn gào to thét lớn với cô, chứ không muốn nhìn thấy một Nhâm Dịch Tuấn chán chường, hờ hững, thê lương như bây giờ.
Mỗi một tiếng cười của hắn giống như kim nhọn ghim vào lòng Lương Tử Ngưng, khiến cho cô thông suốt.
“Dịch Tuấn. . . . . .” Lương Tử Ngưng thấp giọng kêu một tiếng, đưa ra hai cánh tay, nghiêng người ôm lấy Nhâm Dịch Tuấn, “Dịch Tuấn, anh còn có em mà. . . . . . Cho dù anh gặp phải chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh anh, giúp đỡ anh, cùng anh đối mặt. . . . . .”
Nhâm Dịch Tuấn thoáng yên tĩnh trở lại, hắn ngưng điên cuồng cười to, đưa đôi mắt tĩnh mịch chuyển sang Lương Tử Ngưng, mờ mịt không hề có tiêu điểm, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười lạnh nhạt, “Ha ha. . . . . . Ở bên cạnh giúp đỡ tôi?”
Lương Tử nghe được tia hoài nghi trong lời nói của hắn, cô vội vàng nói: “Đúng! Dịch Tuấn, em vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh giúp đỡ anh.” Điểm này, Nhâm Dịch Tuấn quyết không thể có bất kỳ hoài nghi gì với cô, mười mấy năm qua, tim Lương Tử Ngưng vẫn chỉ đem ba chữ Nhâm Dịch Tuấn’ để ở vị trí cao nhất, ai cũng không có cách khiến nó dịch chuyển.
“Cô biết không, tôi hoàn toàn thất bại rồi, bây giờ tôi chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không một xu dính túi. . . . . . Thế nào? Cô còn có thể đi theo kẻ nghèo rớt mồng tơi như tôi sao?” Tay Nhâm Dịch Tuấn ra sức đẩy cô ra, Lương Tử Ngưng vốn đang nằm trên bả vai hắn, lập tức ngã nhào trên mặt đất.
“Chẳng lẽ anh cho là em vì tiền mới theo anh sao?” Khóe môi Lương Tử Ngưng nhếch lên thành một nụ cười thê lương, thì ra dù cô thật lòng bỏ ra nhiều chân ý như vậy, quay đầu lại, địa vị của cô ở trong lòng Nhâm Dịch Tuấn lại thấp và mỏng manh đến thế, thấp mỏng đến nỗi giống như những hạng gái vì tiền mà lên giường!
Một thực tế thật bi thương.
Hai tay Lương Tử Ngưng vòng qua hông của hắn, thật chặt, bất kể hắn lại dùng sức đẩy ra thế nào, cô vẫn không buông tay, “Em yêu anh. . . . . . Dù là anh trước kia, hay là anh hiện giờ không đáng giá một đồng, em vẫn yêu anh. . . . . . Từ trước đến giờ, em mãi mãi chỉ có mình anh không đổi.” Giọng điệu nghẹn ngào lộ ra ý vị lạnh lẽo.
Nhâm Dịch Tuấn dừng lại một chút, dường như có chút động lòng, “Làm sao bây giờ? Dù tôi biết cô si tình, nhưng tôi lại không có ý với cô!” Hắn giơ lên nụ cười lạnh châm biếm, “Ác ma như tôi, cô nên tránh xa thì tốt hơn.”
“Em biết rõ, tất cả em đều biết. Trong lòng anh căn bản không hề có em, anh chỉ muốn lợi dụng em đến gần Nhâm Mục Diệu mà thôi. Nhưng, em cam tâm tình nguyện bị anh lợi dụng, làm con cờ của anh. Điều em sợ nhất, chính là vào một ngày, giá trị lợi dụng của em hoàn toàn không còn, sau đó anh sẽ vô tình đẩy em ra. . . . . .”
“Xem ra cô không đến nỗi quá ngu xuẩn!” Nhâm Dịch Tuấn uống một hớp rượu mạnh. “Cô bây giờ đối với tôi mà nói hoàn toàn không có giá trị lợi dụng rồi! Cho nên nhanh chóng cút đi giùm tôi đi!” Giọng nói lạnh lùng của hắn bắn tán loạn vào bầu không khí băng giá, ngay lập tức nhiệt độ hạ xuống mức 0.
“Đừng! Dịch Tuấn, anh đừng vứt bỏ em được không, em không cần danh phận, chỉ cầu anh có thế để em ở bên cạnh anh, làm một ả tình nhân là tốt rồi. . . . . .” Lương Tử Ngưng đau khổ cầu xin hắn, nhưng Nhâm Dịch Tuấn không chút cử động, đôi mắt đen của hắn không liếc nhìn cô lấy một cái, tiếp tục uống rượu.
“Dịch Tuấn, em đối với anh mà nói, vẫn có giá trị lợi dụng .” Lương Tử Ngưng nhanh chóng cởi áo quần trên người mình, “Anh không yêu thích em, thì anh vẫn có thể yêu thích thân thể của em? Thân thể của em mãi mãi đều là của anh . . . . . .” Lương Tử Ngưng cầm tay hắn lên, dán vào bộ ngực cao vút của mình.
Nhâm Dịch Tuấn mạnh bạo rút tay ra, “Xin lỗi! Thân thể cô tôi chơi chán rồi, căn bản không có hứng thú.”
Toàn thân không mặc gì cả, Lương Tử Ngưng té lăn trên đất, sàn nhà lạnh như băng cùng với khí lạnh làm toàn thân cô nổi da gà, giờ phút này lòng của cô đang rỉ máu, vì ngỡ ngàng, vì quyết không tử bỏ, cô đã dày xéo tự ái của mình, đau khổ cầu khẩn hắn.
Cô không biết mình phải làm gì mới có thể khiến Nhâm Dịch Tuấn hồi tâm chuyển ý? Cô còn có thể làm gì đây?
Bình luận facebook