Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Nhiều người hay nói rằng, khi đã lâm vào bể biển tình yêu thì cái gì của hiện thực nó cũng sẽ bị phai nhòa!
Lúc trước Đường Tịch không tin cái lí luận này cho lắm. Nhưng bây giờ thì Đường Tịch cô mới hiểu rõ ra và cũng đồng tình thay đổi quan điểm!
Bởi vì trong thời gian này cô đắm đuối, say mê hưởng thụ sự hạnh phúc bên cạnh Tô Lam.
Mà đã quên rằng kì thi cuối kì của năm 3 đại học bọn cô đã tới!
Những môn không trọng tâm, không quan trọng thì đối với Đường Tịch dễ như ăn cháo!
Cô chỉ làm qua loa rồi xách cái mông đi về kí túc xá.
Nhưng còn môn chính thì sao? Môn mà cô đang theo học thì sao? Là cái môn công nghệ thông tin đó thì sao???
Đây mới chính là vấn đề quan trọng mà cô cần phải giải quyết!
Đề lần này bắt buộc sinh viên khoa bọn cô phải tự tay viết một bản báo cáo, và làm một bản lập trình trên máy tính rồi gửi vào Email giáo sư của khoa
Đối với ai thì cũng dễ nhưng đối với Đường Tịch cô thì khó, cứ y như là lên trời vậy.
"Đề kiểm tra lần này quả thật khác hẵn những năm trước!"
"Bây giờ tớ phải làm sao đây?"
Đường Tịch ngồi vò đầu bức tai
"Theo thông tin tớ điều tra được thì cái đề kì này là do giáo sư Tô ra!"
"Tô Lam à?"
"Đúng vậy! Hay cậu thử nhờ thầy ấy xem sao?"
Cố Nhanh đưa ra sáng kiến
"Tớ đã nói rồi! Nhưng đã bị Tô Lam bác bỏ!"
Nếu Tô Lam mà chịu giúp thì cô cũng đâu phải ngồi ở đây mà than thở kia chứ???
"Vậy? Cậu đã thử cách đó chưa?"
Lạc Hân nheo lại đôi mày thanh tú nói
"Cách gì? Lạc Hân yêu dấu, chỉ cách cho tớ biết đi!"
"Mua chuộc... cậu hãy mua chuộc thầy ấy bằng thể xác đi!"
"Không phải tớ đã nói là..."
Đường Tịch chưa kịp tiêu hóa hết câu nói đó thì hai mắt đã sáng trưng lên.
Vội vội vàng vàng chạy tới nhà Tô Lam. Mắt quét nhanh qua phòng khách, phòng bếp, để tìm kím lấy bóng dáng của hắn
"Tô Lam? Anh đang ở đâu?"
Đường Tịch vừa nói vừa đi lên lầu, tiến về phía phòng ngủ mở cửa ra
"Em đến đây làm gì?"
Tô Lam trên tay cầm laptop, nhíu mi hỏi
"Em nhớ anh! Nên đến thăm anh! Không phải anh muốn đuổi em về đấy chứ?"
Cô buồn rầu dùng gương mặt đáng thương, bước theo sau Tô Lam nói
Tô Lam ngồi ở phòng khách, mở laptop để lên bàn, mỉm cười
"Nếu anh nhớ không lầm thì hôm qua em mới gặp anh thì phải?"
"Có điều! Không phải em đang bù đầu bù cổ để chuẩn bị bài lập trình hay sao? Sao lại có thời gian mà đến đây?"
"Hừ! Anh còn nói? Tô Lam khốn kiếp! Anh không giúp em gì cả!"
"Giúp? Em đừng quên! Anh còn là thầy của em nữa đấy!"
"Tô Lam! Đi mà... giúp em lần này thôi! Nếu anh giúp em được, thì anh muốn em làm gì cũng được!"
Đường Tịch gạt hai tay, leo lên ngồi trên đùi Tô Lam. Đưa tay vạch áo phông một nửa bên vai xuống, để lộ bờ vai trắng như tuyết
Cô dùng ánh mắt như con chó con mà chớp chớp nhìn Tô Lam
"Em định làm gì?"
"Nào! Chàng trai của em, lại đây nào!!!"
Đường Tịch bày ra dáng vẻ quyến rũ nhất có thể.
Theo như Cố Nhanh chỉ dạy thì đây chính là dáng vẻ mà hầu hết bọn đàn ông đều si mê
Đường Tịch thầm cười trong lòng, cô nghĩ Tô Lam cắn câu rồi.
Bởi vì lúc này Tô Lam từ một người bình thường trong cái nháy mắt liền biến thành một con sói mà đè cô ở dưới thân ngay tại sofa ăn sạch sành sanh!
"Này! Tô Lam, anh ăn no rồi thì nhớ giúp em nhé?"
"Giúp?"
"Anh định nuốt lời à?"
Đường Tịch trợn mắt lên nói
"Bất quá! Bây giờ anh ăn chưa có no lắm!"
Khốn kiếp!!!
Thế là Tô Lam một lần nữa ở trên người cô mà luân động
Qua một lúc sau đó.....
Tô Lam cứ như là ẩn nhẩn điều gì đó mà nhìn Đường Tịch
Đường Tịch giật giật khóe môi, không nói một lời liền đưa tay kéo đầu Tô Lam xuống
Vậy là Tô Lam và Đường Tịch lại một lần nửa tập bài tập thể dục nam nữ!!!
3 lần bị ăn sạch! Bị ăn không còn một mảnh giáp.
Đường Tịch tự an ủi bản thân mình. Chỉ cần cô có thể qua được môn này mà không nợ môn thì trả giá như thế cũng được
Nên Đường Tịch lại quay về cái ổ của mình mà chờ tới ngày lấy kết quả
Khi cả khoa đã có kết quả, từng người, từng người kéo vali về nhà bắt đầu kì nghỉ đông
Còn Đường Tịch đứng như trời tròng, mắt mở to nhìn tờ giấy báo điểm. Một con số 55 to đùng đập vào mắt cô
Thế này là thế nào???
Tại sao lại là 55 chứ? Tại sao cô lại nợ môn???
"Tô Lam! Anh nói đi? Tại sao lại như vậy chứ???"
Cô cầm phiếu điểm đến trước mặt hắn tức giận nói
"Tại sao cái gì?"
"Anh còn hỏi? Tại sao em chỉ có 55 điểm? Tại sao em lại bị nợ môn?"
"Anh đã cố gắng hết sức rồi!"
"Khốn kiếp! Cái tên biến thái nhà anh, rõ ràng đã ăn em đến 3 lần vậy mà bây giờ lại như vậy à???"
"Tiểu Tịch! Có điều này, chắc em cũng nên biết..."
Tô Lam dựa người vào bức tường nhìn Đường Tịch không nhanh không chậm nói
"Cho dù em qua được hay em phải nợ môn thì dầu gì em cũng phải ở đây với anh thôi!!!"
Nhiều người hay nói rằng, khi đã lâm vào bể biển tình yêu thì cái gì của hiện thực nó cũng sẽ bị phai nhòa!
Lúc trước Đường Tịch không tin cái lí luận này cho lắm. Nhưng bây giờ thì Đường Tịch cô mới hiểu rõ ra và cũng đồng tình thay đổi quan điểm!
Bởi vì trong thời gian này cô đắm đuối, say mê hưởng thụ sự hạnh phúc bên cạnh Tô Lam.
Mà đã quên rằng kì thi cuối kì của năm 3 đại học bọn cô đã tới!
Những môn không trọng tâm, không quan trọng thì đối với Đường Tịch dễ như ăn cháo!
Cô chỉ làm qua loa rồi xách cái mông đi về kí túc xá.
Nhưng còn môn chính thì sao? Môn mà cô đang theo học thì sao? Là cái môn công nghệ thông tin đó thì sao???
Đây mới chính là vấn đề quan trọng mà cô cần phải giải quyết!
Đề lần này bắt buộc sinh viên khoa bọn cô phải tự tay viết một bản báo cáo, và làm một bản lập trình trên máy tính rồi gửi vào Email giáo sư của khoa
Đối với ai thì cũng dễ nhưng đối với Đường Tịch cô thì khó, cứ y như là lên trời vậy.
"Đề kiểm tra lần này quả thật khác hẵn những năm trước!"
"Bây giờ tớ phải làm sao đây?"
Đường Tịch ngồi vò đầu bức tai
"Theo thông tin tớ điều tra được thì cái đề kì này là do giáo sư Tô ra!"
"Tô Lam à?"
"Đúng vậy! Hay cậu thử nhờ thầy ấy xem sao?"
Cố Nhanh đưa ra sáng kiến
"Tớ đã nói rồi! Nhưng đã bị Tô Lam bác bỏ!"
Nếu Tô Lam mà chịu giúp thì cô cũng đâu phải ngồi ở đây mà than thở kia chứ???
"Vậy? Cậu đã thử cách đó chưa?"
Lạc Hân nheo lại đôi mày thanh tú nói
"Cách gì? Lạc Hân yêu dấu, chỉ cách cho tớ biết đi!"
"Mua chuộc... cậu hãy mua chuộc thầy ấy bằng thể xác đi!"
"Không phải tớ đã nói là..."
Đường Tịch chưa kịp tiêu hóa hết câu nói đó thì hai mắt đã sáng trưng lên.
Vội vội vàng vàng chạy tới nhà Tô Lam. Mắt quét nhanh qua phòng khách, phòng bếp, để tìm kím lấy bóng dáng của hắn
"Tô Lam? Anh đang ở đâu?"
Đường Tịch vừa nói vừa đi lên lầu, tiến về phía phòng ngủ mở cửa ra
"Em đến đây làm gì?"
Tô Lam trên tay cầm laptop, nhíu mi hỏi
"Em nhớ anh! Nên đến thăm anh! Không phải anh muốn đuổi em về đấy chứ?"
Cô buồn rầu dùng gương mặt đáng thương, bước theo sau Tô Lam nói
Tô Lam ngồi ở phòng khách, mở laptop để lên bàn, mỉm cười
"Nếu anh nhớ không lầm thì hôm qua em mới gặp anh thì phải?"
"Có điều! Không phải em đang bù đầu bù cổ để chuẩn bị bài lập trình hay sao? Sao lại có thời gian mà đến đây?"
"Hừ! Anh còn nói? Tô Lam khốn kiếp! Anh không giúp em gì cả!"
"Giúp? Em đừng quên! Anh còn là thầy của em nữa đấy!"
"Tô Lam! Đi mà... giúp em lần này thôi! Nếu anh giúp em được, thì anh muốn em làm gì cũng được!"
Đường Tịch gạt hai tay, leo lên ngồi trên đùi Tô Lam. Đưa tay vạch áo phông một nửa bên vai xuống, để lộ bờ vai trắng như tuyết
Cô dùng ánh mắt như con chó con mà chớp chớp nhìn Tô Lam
"Em định làm gì?"
"Nào! Chàng trai của em, lại đây nào!!!"
Đường Tịch bày ra dáng vẻ quyến rũ nhất có thể.
Theo như Cố Nhanh chỉ dạy thì đây chính là dáng vẻ mà hầu hết bọn đàn ông đều si mê
Đường Tịch thầm cười trong lòng, cô nghĩ Tô Lam cắn câu rồi.
Bởi vì lúc này Tô Lam từ một người bình thường trong cái nháy mắt liền biến thành một con sói mà đè cô ở dưới thân ngay tại sofa ăn sạch sành sanh!
"Này! Tô Lam, anh ăn no rồi thì nhớ giúp em nhé?"
"Giúp?"
"Anh định nuốt lời à?"
Đường Tịch trợn mắt lên nói
"Bất quá! Bây giờ anh ăn chưa có no lắm!"
Khốn kiếp!!!
Thế là Tô Lam một lần nữa ở trên người cô mà luân động
Qua một lúc sau đó.....
Tô Lam cứ như là ẩn nhẩn điều gì đó mà nhìn Đường Tịch
Đường Tịch giật giật khóe môi, không nói một lời liền đưa tay kéo đầu Tô Lam xuống
Vậy là Tô Lam và Đường Tịch lại một lần nửa tập bài tập thể dục nam nữ!!!
3 lần bị ăn sạch! Bị ăn không còn một mảnh giáp.
Đường Tịch tự an ủi bản thân mình. Chỉ cần cô có thể qua được môn này mà không nợ môn thì trả giá như thế cũng được
Nên Đường Tịch lại quay về cái ổ của mình mà chờ tới ngày lấy kết quả
Khi cả khoa đã có kết quả, từng người, từng người kéo vali về nhà bắt đầu kì nghỉ đông
Còn Đường Tịch đứng như trời tròng, mắt mở to nhìn tờ giấy báo điểm. Một con số 55 to đùng đập vào mắt cô
Thế này là thế nào???
Tại sao lại là 55 chứ? Tại sao cô lại nợ môn???
"Tô Lam! Anh nói đi? Tại sao lại như vậy chứ???"
Cô cầm phiếu điểm đến trước mặt hắn tức giận nói
"Tại sao cái gì?"
"Anh còn hỏi? Tại sao em chỉ có 55 điểm? Tại sao em lại bị nợ môn?"
"Anh đã cố gắng hết sức rồi!"
"Khốn kiếp! Cái tên biến thái nhà anh, rõ ràng đã ăn em đến 3 lần vậy mà bây giờ lại như vậy à???"
"Tiểu Tịch! Có điều này, chắc em cũng nên biết..."
Tô Lam dựa người vào bức tường nhìn Đường Tịch không nhanh không chậm nói
"Cho dù em qua được hay em phải nợ môn thì dầu gì em cũng phải ở đây với anh thôi!!!"
Bình luận facebook