Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-124
Chương 124: Kế hoạch thắng lợi
ÔI, cả ngày anh nghĩ cái gì trong vậy?
Tôi bất mãn lườm anh một cái: "Tôi nở nụ cười với anh ta là quyến rũ anh ta, vậy ngày nào anh cũng ôm ôm ấp ấp đám oanh oanh yến yến bên ngoài thì là gì vậy?"
Tôi cảm thấy con người Đường Kiêu rất hẹp hòi, nhất là đối với tôi, thực sự đến mức độ khiến người ta giận sôi.
Đi với anh, tôi không thể nhìn người đàn ông khác thêm lần nào được, nếu nhìn sẽ là người phụ nữ xuân tình phơi phới mắt đi mày lại với người khác.
Mà vậy thì thôi đi, anh còn cực kỳ thích lôi đối phương ra so với bản thân, soi mỏi người khác một phen, mãi đến khi tôi hoàn toàn mất đi hứng thú với đối phương mới thôi.
Hôm nay Đào Cẩn cũng không thoát được, anh nhỏ giọng nói vào bên tại tôi: "Đào Cần này là người đã có gia đình, cô đừng thấy người ta tuổi còn trẻ, con đã hai tuổi rồi đấy...
Vừa nghe nói người ta có gia đình còn có cả con cái, tâm tình vốn muốn thưởng thức sắc đẹp của anh ta của tôi vơi đi một nửa.
Loại cảm giác này giống như bạn nhìn thấy một bông hoa nở rất đẹp trong vườn hoa từ đẳng xa, sau đó lúc bạn định đi hái hoa, lại nhìn thoáng qua bảng thông báo bên cạnh, thấy trên đó viết lù lù câu "Hải một bông chết cả nhà", thật sự rất bực bội.
Suy nghĩ của tôi còn đang trôi đầu đâu, một câu “Có điều... của Đường Kiêu lại kéo ý thức của tôi về với cuộc sống thực tại. "Có điều cái gì?"
Tôi vội hỏi anh, thấy anh lạnh nhạt nói: "Có điều hình như bây giờ anh ta độc thân, vợ anh ta nhảy lầu khi con anh ta chưa tròn một tuổi, nguyên nhân nhảy lầu cụ thể tôi cũng không rõ, dù sao bây giờ anh ta cũng không còn vợ nữa."
Nói xong, anh lại bổ sung một câu: "Lòng dạ người đàn ông này rất đen tối, tốt nhất cô đừng dính vào, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết. "
Câu nói cuối cùng này dọa tôi nổi hết da gà, có điều Đường Kiêu cũng thế, bình thường không nhìn ra nha, thì ra anh cũng hay tọc mạch như vậy... "Tin này từ đâu vậy?"
Trên môi anh nở nụ cười khó hiểu. "Trước kia tôi có người anh họ từng có hợp tác với công ty của bọn họ, nghe nói anh ta đến ở rể nhà chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn Văn Thiên, cuộc sống sau khi cưới không được êm thấm mấy, đôi vợ chồng đó luôn cãi nhau, về sau vợ anh ta chết, cô không cảm thấy hai chuyện này liên quan đến nhau sao?"
Câu này khiến phía sau lưng tôi lạnh hơn, nhìn bề ngoài người đàn ông này đúng là quá điển trai, nhưng mà đằng sau vẻ điển trai đó là gì thì tôi không biết...
Thật sự quá bí ẩn, quá nguy hiểm.
Nói chuyện một hồi, cuộc họp chính thức bắt đầu, không biết trong hai mươi phút này có ai đi hối lộ bên hợp tác hay không, vậy mà lần này bọn họ cảm thấy hứng thú với sản phẩm của một đối thủ cạnh tranh khác hơn, bởi vì bên đó đồng ý hạ giá.
Đây là một vấn đề khó giải quyết, chất lượng đồng hồ điện tử của bọn họ hiển nhiên không bằng chúng tôi, hơn nữa công nghệ điện tử của Đường thị chúng tôi luôn nổi tiếng về độ tinh xảo và độ bền, nhưng về mặt giá cả dĩ nhiên cũng cao hơn chút.
Ban đầu bọn họ cũng hỏi chúng tôi về khả năng giảm giá xuống, Đường Kiêu trực tiếp vung tay lên nói không thể, không phải anh ngông cuồng tự đại, mà là sản phẩm của chúng tôi xứng với cái giá này, cho nên chúng tôi có đủ tự tin.
Mà bây giờ bọn họ có vẻ thích đối phương hơn, xem ra, hi vọng của chúng tôi mong manh rồi.
Khi tôi đang rầu rĩ nên làm như thế nào mới có thể truyền tải uyển chuyển nội dung bọn họ nói chuyện cho Đường Kiêu nghe, Đường Kiêu lại cười nhạt một tiếng, đứng dậy từ chỗ ngồi, dáng vẻ kiêu ngạo như quân vương bề nghễ thiên hạ.
Anh dùng một tràng tiếng Anh chuẩn xác mà lưu loát từ chối bọn họ. "Đã như vậy thì chúng ta không cần nói chuyện nữa, nguyên nhân tôi dự định hợp tác với quý công ty là vì tôi cho rằng các anh đã hiểu được ý tưởng thiết kế và phương châm ban đầu của công ty chúng tôi, có điều..." "Bây giờ xem ra là tôi đã lầm, đường không giống không thể cùng mưu đồ, vậy chúng tôi cũng không cần chờ tiếp nữa."
Tôi lập tức trợn mắt há miệng.
Không ngờ tiếng Anh anh lại lưu loát như thế, vậy lúc trước sao anh còn vờ như tiếng Anh không tốt? Còn... còn nhờ tôi làm phiên dịch?
Điên rồi sao?
Lập tức tôi cảm giác như bị trúng cái bẫy của anh, đồ lừa đảo này, lừa tôi lâu như vậy!
Đang giận dữ, một tay Đường Kiêu đút vào túi, một tay khoác lên trên vai tôi: "Đi, hai ngày nay cô vất vả rồi, ông đây cho đi ăn hải sản tươi châu Úc!"
Vừa đi đến cửa, tôi nghe thấy người nước ngoài bên cạnh hồ lên: "Wait a minutes!"
Tôi dừng bước, Đường Kiêu cũng dừng lại. "Là như này, trải qua cuộc thảo luận, tôi vẫn coi trọng sản phẩm của Đường thị hơn, dù sao Đường thị cũng là một công ty rất mạnh, chất lượng sản phẩm cũng tương đối tốt..." "Mặc dù vừa rồi có chút bất đồng về mặt giả cả, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hình tượng của Đường thị ở trong lòng chúng tôi, cho nên chủ tịch Đường à, anh có thể cho chúng tôi một cơ hội không? Chúng ta có thể hợp tác với nhau tốt đẹp!
Nói xong, người nước ngoài Smith kia đi tới, chìa một tay với Đường Kiêu.
Tôi vô cùng vui vẻ, Đường Kiêu lại bình tĩnh hơn nhiều, đưa tay ra nắm tay Smith. "Hợp tác vui vẻ." Smith dùng tiếng phổ thông ngắc ngứ nói chuyện với anh.
Đường Kiêu nheo mắt lại, mỉm cười đến mê người: "Hợp tác vui vẻ.
Hoạt động sau khi ký xong hợp đồng là tới nhà ăn ăn cơm, trong tim tôi còn đang rầu rĩ không vui vì chuyện nào đó, rốt cục tôi không nhịn được, hỏi anh. "Tiếng Anh của anh tốt như vậy còn nhờ tôi làm phiên dịch làm gì?"
ÔI, cả ngày anh nghĩ cái gì trong vậy?
Tôi bất mãn lườm anh một cái: "Tôi nở nụ cười với anh ta là quyến rũ anh ta, vậy ngày nào anh cũng ôm ôm ấp ấp đám oanh oanh yến yến bên ngoài thì là gì vậy?"
Tôi cảm thấy con người Đường Kiêu rất hẹp hòi, nhất là đối với tôi, thực sự đến mức độ khiến người ta giận sôi.
Đi với anh, tôi không thể nhìn người đàn ông khác thêm lần nào được, nếu nhìn sẽ là người phụ nữ xuân tình phơi phới mắt đi mày lại với người khác.
Mà vậy thì thôi đi, anh còn cực kỳ thích lôi đối phương ra so với bản thân, soi mỏi người khác một phen, mãi đến khi tôi hoàn toàn mất đi hứng thú với đối phương mới thôi.
Hôm nay Đào Cẩn cũng không thoát được, anh nhỏ giọng nói vào bên tại tôi: "Đào Cần này là người đã có gia đình, cô đừng thấy người ta tuổi còn trẻ, con đã hai tuổi rồi đấy...
Vừa nghe nói người ta có gia đình còn có cả con cái, tâm tình vốn muốn thưởng thức sắc đẹp của anh ta của tôi vơi đi một nửa.
Loại cảm giác này giống như bạn nhìn thấy một bông hoa nở rất đẹp trong vườn hoa từ đẳng xa, sau đó lúc bạn định đi hái hoa, lại nhìn thoáng qua bảng thông báo bên cạnh, thấy trên đó viết lù lù câu "Hải một bông chết cả nhà", thật sự rất bực bội.
Suy nghĩ của tôi còn đang trôi đầu đâu, một câu “Có điều... của Đường Kiêu lại kéo ý thức của tôi về với cuộc sống thực tại. "Có điều cái gì?"
Tôi vội hỏi anh, thấy anh lạnh nhạt nói: "Có điều hình như bây giờ anh ta độc thân, vợ anh ta nhảy lầu khi con anh ta chưa tròn một tuổi, nguyên nhân nhảy lầu cụ thể tôi cũng không rõ, dù sao bây giờ anh ta cũng không còn vợ nữa."
Nói xong, anh lại bổ sung một câu: "Lòng dạ người đàn ông này rất đen tối, tốt nhất cô đừng dính vào, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết. "
Câu nói cuối cùng này dọa tôi nổi hết da gà, có điều Đường Kiêu cũng thế, bình thường không nhìn ra nha, thì ra anh cũng hay tọc mạch như vậy... "Tin này từ đâu vậy?"
Trên môi anh nở nụ cười khó hiểu. "Trước kia tôi có người anh họ từng có hợp tác với công ty của bọn họ, nghe nói anh ta đến ở rể nhà chủ tịch tiền nhiệm của tập đoàn Văn Thiên, cuộc sống sau khi cưới không được êm thấm mấy, đôi vợ chồng đó luôn cãi nhau, về sau vợ anh ta chết, cô không cảm thấy hai chuyện này liên quan đến nhau sao?"
Câu này khiến phía sau lưng tôi lạnh hơn, nhìn bề ngoài người đàn ông này đúng là quá điển trai, nhưng mà đằng sau vẻ điển trai đó là gì thì tôi không biết...
Thật sự quá bí ẩn, quá nguy hiểm.
Nói chuyện một hồi, cuộc họp chính thức bắt đầu, không biết trong hai mươi phút này có ai đi hối lộ bên hợp tác hay không, vậy mà lần này bọn họ cảm thấy hứng thú với sản phẩm của một đối thủ cạnh tranh khác hơn, bởi vì bên đó đồng ý hạ giá.
Đây là một vấn đề khó giải quyết, chất lượng đồng hồ điện tử của bọn họ hiển nhiên không bằng chúng tôi, hơn nữa công nghệ điện tử của Đường thị chúng tôi luôn nổi tiếng về độ tinh xảo và độ bền, nhưng về mặt giá cả dĩ nhiên cũng cao hơn chút.
Ban đầu bọn họ cũng hỏi chúng tôi về khả năng giảm giá xuống, Đường Kiêu trực tiếp vung tay lên nói không thể, không phải anh ngông cuồng tự đại, mà là sản phẩm của chúng tôi xứng với cái giá này, cho nên chúng tôi có đủ tự tin.
Mà bây giờ bọn họ có vẻ thích đối phương hơn, xem ra, hi vọng của chúng tôi mong manh rồi.
Khi tôi đang rầu rĩ nên làm như thế nào mới có thể truyền tải uyển chuyển nội dung bọn họ nói chuyện cho Đường Kiêu nghe, Đường Kiêu lại cười nhạt một tiếng, đứng dậy từ chỗ ngồi, dáng vẻ kiêu ngạo như quân vương bề nghễ thiên hạ.
Anh dùng một tràng tiếng Anh chuẩn xác mà lưu loát từ chối bọn họ. "Đã như vậy thì chúng ta không cần nói chuyện nữa, nguyên nhân tôi dự định hợp tác với quý công ty là vì tôi cho rằng các anh đã hiểu được ý tưởng thiết kế và phương châm ban đầu của công ty chúng tôi, có điều..." "Bây giờ xem ra là tôi đã lầm, đường không giống không thể cùng mưu đồ, vậy chúng tôi cũng không cần chờ tiếp nữa."
Tôi lập tức trợn mắt há miệng.
Không ngờ tiếng Anh anh lại lưu loát như thế, vậy lúc trước sao anh còn vờ như tiếng Anh không tốt? Còn... còn nhờ tôi làm phiên dịch?
Điên rồi sao?
Lập tức tôi cảm giác như bị trúng cái bẫy của anh, đồ lừa đảo này, lừa tôi lâu như vậy!
Đang giận dữ, một tay Đường Kiêu đút vào túi, một tay khoác lên trên vai tôi: "Đi, hai ngày nay cô vất vả rồi, ông đây cho đi ăn hải sản tươi châu Úc!"
Vừa đi đến cửa, tôi nghe thấy người nước ngoài bên cạnh hồ lên: "Wait a minutes!"
Tôi dừng bước, Đường Kiêu cũng dừng lại. "Là như này, trải qua cuộc thảo luận, tôi vẫn coi trọng sản phẩm của Đường thị hơn, dù sao Đường thị cũng là một công ty rất mạnh, chất lượng sản phẩm cũng tương đối tốt..." "Mặc dù vừa rồi có chút bất đồng về mặt giả cả, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hình tượng của Đường thị ở trong lòng chúng tôi, cho nên chủ tịch Đường à, anh có thể cho chúng tôi một cơ hội không? Chúng ta có thể hợp tác với nhau tốt đẹp!
Nói xong, người nước ngoài Smith kia đi tới, chìa một tay với Đường Kiêu.
Tôi vô cùng vui vẻ, Đường Kiêu lại bình tĩnh hơn nhiều, đưa tay ra nắm tay Smith. "Hợp tác vui vẻ." Smith dùng tiếng phổ thông ngắc ngứ nói chuyện với anh.
Đường Kiêu nheo mắt lại, mỉm cười đến mê người: "Hợp tác vui vẻ.
Hoạt động sau khi ký xong hợp đồng là tới nhà ăn ăn cơm, trong tim tôi còn đang rầu rĩ không vui vì chuyện nào đó, rốt cục tôi không nhịn được, hỏi anh. "Tiếng Anh của anh tốt như vậy còn nhờ tôi làm phiên dịch làm gì?"
Bình luận facebook