Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-125
Chương 125: Đồ Lừa gạt
Đường Kiêu đang cắt miếng thịt bò trong đĩa rất tao nhã, chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ đáp lại một câu: "À, vậy sao? Cảm ơn nha.
Tôi
Anh tưởng tôi đang khen anh cơ đấy, chẳng lẽ cái trọng điểm anh nghe được không phải là vì sao anh gạt tôi sao? “Này, con người anh sao thế nhỉ? Nói chuyện mà không nghe được trọng điểm à?” “Trọng điểm gì?”
Anh nhai chậm nuốt kỹ, mỗi một động tác đều rất cao quý tao nhã khiến cho mấy cô gái cùng bàn cứ giả vờ vô tình lướt mắt qua mặt anh, nhưng thật ra thì đã bắt đầu lả lơi thả thính với anh rồi. “Thì là tiếng Anh của anh rõ ràng là tốt như thế nhưng vì sao anh vẫn còn gọi tôi đến tham dự cái hội nghị này? Còn nữa, trước đó đã rất nhiều lần tôi phải theo anh phiên dịch trong tình trạng không hề hay biết gì, kết quả là anh đang đùa tôi sao?”
Anh từ từ nuốt miệng thức ăn trong miệng rồi lấy khăn giấy lau lau miệng, tôi để ý thấy hai cô gái bên kia đôi mắt như muốn rớt cả ra ngoài rồi. “Đầu tiên tôi muốn nói rõ vấn đề này, lúc tôi tuyển dụng cô tôi có nói với cô là tôi không biết tiếng Anh không? Không có đúng không?” "O..."
Tôi lắp bắp và trả lời một cách ủ rũ: “Không có." “Còn nữa, khi tôi đi công tác thì chỉ có một mình cô ở nhà thôi, làm sao mà tôi đảm bảo cô sẽ không đi vụng trộm với tên nhãi Hà Phong kia chứ? Lỡ như cô lại não tàn chạy theo tên đó thì tôi quay về biết phải tìm ai đây?”
Thì ra mục đích của anh ta là cái này...
Tôi khóc cười không được: “Anh không an tâm về tôi như thế sao.. “Sai.” Anh cắt ngang lời tôi, ngón tay thon dài gõ lên cái mặt bàn sạch sẽ. “Là vô cùng không an tâm mới đúng, cái thói lăng nhăng của cô tôi hiểu quá mà, hở ra có cơ hội là lại đi vụng trộm, vì thế nên để tránh việc tôi bị cắm sừng thì tôi phải nghĩ đủ mọi cách, lo lắng đến vụn vỡ tim đấy...
Tôi thật là muốn lấy giày đánh chết anh mà.
Tôi cố giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng thì lại đang chửi thầm anh.
Trong khi chúng tôi ăn cơm, hai cô gái ở bàn đối diện cứ nhìn vào khuôn mặt điển trai của Đường Kiêu, cho dù cái ánh mắt ngưỡng mộ đó không phải dành cho tôi nhưng tôi ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng đến làm miếng ăn mất cả ngon.
Thật đáng ghét mà.
Đường Kiêu chắc cũng thấy tôi ăn không ngon miệng nên hỏi: “Sao vậy? Cô ăn không quen món Tây ở đây à?”
Tôi lắc lắc đầu và ghé sát người anh nói nhỏ: “Anh có thấy hai cô gái kia không? Họ cứ nhìn anh mãi đấy, ánh mắt sắc lẹm như thể đang scan vậy khiến tôi không còn chút ngon miệng nào cả.”
Đường Kiêu khẽ cười: “Cô đang ghen à?"
Cái gì gọi là đang ghen chứ hả, tôi mà phải ghen vì anh sao Đường Kiêu? Tôi còn mong anh hãy đi theo họ đi, lúc đó tôi sẽ được tự do đấy.
Thế nhưng sau một thời gian làm thư ký và đối tác trên giường của anh thì tôi hiểu cái gì nên nói và cái gì không nên nói ra, bây giờ tôi đã khôn ra rồi, tôi biết mình đấu không lại anh nên chỉ còn cách uyển chuyển một chút thôi. “Anh nói anh có cách gì để họ không nhìn anh nữa không?"
Tôi giận dỗi để dao nĩa trên dĩa, anh nhìn tôi ra vẻ hứng thú và trả lời tôi rất tự tin: “Tất nhiên là có cách rồi. “Cách gì?” “Thế thì cô phải phối hợp với tôi mới được."
Anh cười nham hiểm rồi đột nhiên tiến đến gần bên tôi, anh dùng một ngón tay nâng cắm tôi lên và đặt môi anh lên đôi môi của tôi.
Tôi bị cái hành động ám muội đột ngột này của anh làm cho ngơ ngác, tôi nghĩ trong lòng đây là nơi công cộng, ở đây lại có rất nhiều đối tác của anh thế mà cũng dám công khai tình tứ như thế sao?
À không đúng, phải là công khai tình tứ với thư ký trong công ty chứ?
Mặt tôi đỏ lên như quả cà chua chín vậy, thấy hai cô kia đã ghen tị đỏ mắt thì không hiểu sao lòng tôi lại dấy lên chút cảm giác sảng khoái khác thường?
Đây là cái trạng thái gì đây?
Lý trí đã nhanh chóng quay trở lại nên tôi đã đẩy anh ra và tiếp tục vùi đầu vào đĩa thức ăn, suốt cả quá trình tôi không dám ngẩng đầu lên, tôi có cảm giác cả thế giới giống như đang nhìn về phía này, tôi đang thấy vừa xấu hổ vừa bẽ mặt đến mức tôi đang ăn thứ gì cũng không biết nữa.
Chúng tôi ở Úc ba ngày hai đêm, bên đây đang bước vào mùa mưa nên kế hoạch đi ra ngoài chơi của tôi và Đường Kiêu bị đổ bể rồi, vì vậy nên sáng sớm ngày thứ ba đã ngồi máy bay quay về.
Sau khi trở về, do thời gian ở bên Úc không lâu nên không hề bị lệch múi giờ. ở. Đêm đầu tiên về nhà nghỉ ngơi, ngày hôm sau tôi đã có tinh thần mà theo Đường Kiêu đi làm rồi.
Lần này chúng tôi ký được hợp đồng của bên đồng nghĩa với việc chúng tôi đã thành công đánh vào thị trường này rồi, đây là một điều đáng để chúc mừng nên công ty muốn tổ chức một buổi tiệc để chúc mừng thời khắc vĩ đại này.
Tôi không muốn tham gia buổi tiệc này lắm, dù sao thì lần trước sau khi tham dự tiệc sinh nhật nhà họ Đường xong còn gây ra chút chuyện không vui nữa nên bây giờ tôi có chút sợ việc tham dự tiệc tùng.
Thế nhưng Đường Kiêu thì mặc kệ, anh nói tôi nhất định phải tham gia, tôi thấy rất phiền phức nên đã bực mình mà nói với anh: “Tôi không rảnh, không muốn đi."
Anh nhướn nhướn đôi mày: “Hãy cho ông đây một lý do cô không đi nào!" “Chuyện lần trước xảy ra trong tiệc sinh nhật ba anh còn không đủ lý do để từ chối sao?”
Anh trợn mắt nhìn tôi một cái: “Lý do này không đủ sức thuyết phục." “Thế nhưng... mối quan hệ của chúng ta trong công ty ai ai cũng biết hết rồi, anh còn dẫn tôi đi tham dự tiệc mừng thì thích hợp sao?”
Đường Kiêu đang cắt miếng thịt bò trong đĩa rất tao nhã, chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ đáp lại một câu: "À, vậy sao? Cảm ơn nha.
Tôi
Anh tưởng tôi đang khen anh cơ đấy, chẳng lẽ cái trọng điểm anh nghe được không phải là vì sao anh gạt tôi sao? “Này, con người anh sao thế nhỉ? Nói chuyện mà không nghe được trọng điểm à?” “Trọng điểm gì?”
Anh nhai chậm nuốt kỹ, mỗi một động tác đều rất cao quý tao nhã khiến cho mấy cô gái cùng bàn cứ giả vờ vô tình lướt mắt qua mặt anh, nhưng thật ra thì đã bắt đầu lả lơi thả thính với anh rồi. “Thì là tiếng Anh của anh rõ ràng là tốt như thế nhưng vì sao anh vẫn còn gọi tôi đến tham dự cái hội nghị này? Còn nữa, trước đó đã rất nhiều lần tôi phải theo anh phiên dịch trong tình trạng không hề hay biết gì, kết quả là anh đang đùa tôi sao?”
Anh từ từ nuốt miệng thức ăn trong miệng rồi lấy khăn giấy lau lau miệng, tôi để ý thấy hai cô gái bên kia đôi mắt như muốn rớt cả ra ngoài rồi. “Đầu tiên tôi muốn nói rõ vấn đề này, lúc tôi tuyển dụng cô tôi có nói với cô là tôi không biết tiếng Anh không? Không có đúng không?” "O..."
Tôi lắp bắp và trả lời một cách ủ rũ: “Không có." “Còn nữa, khi tôi đi công tác thì chỉ có một mình cô ở nhà thôi, làm sao mà tôi đảm bảo cô sẽ không đi vụng trộm với tên nhãi Hà Phong kia chứ? Lỡ như cô lại não tàn chạy theo tên đó thì tôi quay về biết phải tìm ai đây?”
Thì ra mục đích của anh ta là cái này...
Tôi khóc cười không được: “Anh không an tâm về tôi như thế sao.. “Sai.” Anh cắt ngang lời tôi, ngón tay thon dài gõ lên cái mặt bàn sạch sẽ. “Là vô cùng không an tâm mới đúng, cái thói lăng nhăng của cô tôi hiểu quá mà, hở ra có cơ hội là lại đi vụng trộm, vì thế nên để tránh việc tôi bị cắm sừng thì tôi phải nghĩ đủ mọi cách, lo lắng đến vụn vỡ tim đấy...
Tôi thật là muốn lấy giày đánh chết anh mà.
Tôi cố giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng thì lại đang chửi thầm anh.
Trong khi chúng tôi ăn cơm, hai cô gái ở bàn đối diện cứ nhìn vào khuôn mặt điển trai của Đường Kiêu, cho dù cái ánh mắt ngưỡng mộ đó không phải dành cho tôi nhưng tôi ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng đến làm miếng ăn mất cả ngon.
Thật đáng ghét mà.
Đường Kiêu chắc cũng thấy tôi ăn không ngon miệng nên hỏi: “Sao vậy? Cô ăn không quen món Tây ở đây à?”
Tôi lắc lắc đầu và ghé sát người anh nói nhỏ: “Anh có thấy hai cô gái kia không? Họ cứ nhìn anh mãi đấy, ánh mắt sắc lẹm như thể đang scan vậy khiến tôi không còn chút ngon miệng nào cả.”
Đường Kiêu khẽ cười: “Cô đang ghen à?"
Cái gì gọi là đang ghen chứ hả, tôi mà phải ghen vì anh sao Đường Kiêu? Tôi còn mong anh hãy đi theo họ đi, lúc đó tôi sẽ được tự do đấy.
Thế nhưng sau một thời gian làm thư ký và đối tác trên giường của anh thì tôi hiểu cái gì nên nói và cái gì không nên nói ra, bây giờ tôi đã khôn ra rồi, tôi biết mình đấu không lại anh nên chỉ còn cách uyển chuyển một chút thôi. “Anh nói anh có cách gì để họ không nhìn anh nữa không?"
Tôi giận dỗi để dao nĩa trên dĩa, anh nhìn tôi ra vẻ hứng thú và trả lời tôi rất tự tin: “Tất nhiên là có cách rồi. “Cách gì?” “Thế thì cô phải phối hợp với tôi mới được."
Anh cười nham hiểm rồi đột nhiên tiến đến gần bên tôi, anh dùng một ngón tay nâng cắm tôi lên và đặt môi anh lên đôi môi của tôi.
Tôi bị cái hành động ám muội đột ngột này của anh làm cho ngơ ngác, tôi nghĩ trong lòng đây là nơi công cộng, ở đây lại có rất nhiều đối tác của anh thế mà cũng dám công khai tình tứ như thế sao?
À không đúng, phải là công khai tình tứ với thư ký trong công ty chứ?
Mặt tôi đỏ lên như quả cà chua chín vậy, thấy hai cô kia đã ghen tị đỏ mắt thì không hiểu sao lòng tôi lại dấy lên chút cảm giác sảng khoái khác thường?
Đây là cái trạng thái gì đây?
Lý trí đã nhanh chóng quay trở lại nên tôi đã đẩy anh ra và tiếp tục vùi đầu vào đĩa thức ăn, suốt cả quá trình tôi không dám ngẩng đầu lên, tôi có cảm giác cả thế giới giống như đang nhìn về phía này, tôi đang thấy vừa xấu hổ vừa bẽ mặt đến mức tôi đang ăn thứ gì cũng không biết nữa.
Chúng tôi ở Úc ba ngày hai đêm, bên đây đang bước vào mùa mưa nên kế hoạch đi ra ngoài chơi của tôi và Đường Kiêu bị đổ bể rồi, vì vậy nên sáng sớm ngày thứ ba đã ngồi máy bay quay về.
Sau khi trở về, do thời gian ở bên Úc không lâu nên không hề bị lệch múi giờ. ở. Đêm đầu tiên về nhà nghỉ ngơi, ngày hôm sau tôi đã có tinh thần mà theo Đường Kiêu đi làm rồi.
Lần này chúng tôi ký được hợp đồng của bên đồng nghĩa với việc chúng tôi đã thành công đánh vào thị trường này rồi, đây là một điều đáng để chúc mừng nên công ty muốn tổ chức một buổi tiệc để chúc mừng thời khắc vĩ đại này.
Tôi không muốn tham gia buổi tiệc này lắm, dù sao thì lần trước sau khi tham dự tiệc sinh nhật nhà họ Đường xong còn gây ra chút chuyện không vui nữa nên bây giờ tôi có chút sợ việc tham dự tiệc tùng.
Thế nhưng Đường Kiêu thì mặc kệ, anh nói tôi nhất định phải tham gia, tôi thấy rất phiền phức nên đã bực mình mà nói với anh: “Tôi không rảnh, không muốn đi."
Anh nhướn nhướn đôi mày: “Hãy cho ông đây một lý do cô không đi nào!" “Chuyện lần trước xảy ra trong tiệc sinh nhật ba anh còn không đủ lý do để từ chối sao?”
Anh trợn mắt nhìn tôi một cái: “Lý do này không đủ sức thuyết phục." “Thế nhưng... mối quan hệ của chúng ta trong công ty ai ai cũng biết hết rồi, anh còn dẫn tôi đi tham dự tiệc mừng thì thích hợp sao?”
Bình luận facebook