Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 73 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 73 ANH MONG MANH DỄ VỠ (1)
Dung Dự: “… Cậu còn cợt nhả hơn nữa được không?”
Tần Kiết định sửa “chơi” thành “ngủ”, lặp lại câu đó lần nữa, nhưng cuối cùng quyết định không nói.
Dung Dự vẫn đang lướt Weibo, trông thấy cảnh Trần Ân Tứ ôm đứa bé chạy chân trần trong bệnh viện, thì không nhịn được lại bình phẩm, “Trần Ân Tứ đi chân trần chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện, tôi nhìn mà xót, chắc chân cô ấy cũng xước xát hết rồi… Nếu tôi là ekip truyền thông của cô ấy, nhất định giờ tôi đã giả vờ tố khổ rồi, chụp chân lên, trông càng thảm càng tốt, để người quản lý âm thầm đăng lên mạng, bày tỏ sự xót thương Trần Ân Tứ càng nhiều càng tốt, nhất định sẽ khiến cả đống người cảm động lây, sau đó thừa cơ xào nấu tin tức, chưa chừng lại tẩy trắng được cho Trần Ân Tứ không ít… Trần Ân Tứ lần này làm người tốt việc tốt, rất đáng biểu dương, sao lại chỉ giơ video ra thanh minh rồi thôi là thế nào? Ekip truyền thông của cô ấy làm ăn chán quá…”
Tần Kiết không nói gì, vừa rồi bận chửi nhau với anti, anh chưa kịp xem hot-search Weibo.
Xem xong đoạn video Trần Ân Tứ đưa cậu bé đến bệnh viện, anh mới trả lời Dung Dự: “Không liên quan đến ekip truyền thông đâu, chắc là Trần Ân Tứ không cho.”
Dung Dự ngạc nhiên, “Hả? Trần Ân Tứ không cho ấy à? Cơ hội tốt thế này, sao lại để phí thế… Cậu phải biết các ngôi sao khác để thu hút chú ý, để tạo độ hot mà lúc chụp ảnh chỉ cần hơi xây xước đã chuyện bé xé ra to làm ầm lên như gãy xương không bằng…”
“Cậu cũng biết đó là những ngôi sao khác rồi đấy.” Tần Kiết thản nhiên nói, vừa nói vừa tua video lại đoạn Trần Ân Tứ chân trần bế đứa bé chạy qua hành lang bệnh viện.
Dung Dự: “Thực ra tôi cũng chẳng ưa gì đám ngôi sao hay xào nấu thêm mắm dặm muối đó, nhất là có những người hơi cảm cúm một tý vẫn đi đóng phim, thế là được coi thành yêu nghề, lên hot-search, được fan tâng bốc lên tậng trời… Nói thực một câu, nghề nào chẳng vậy, chỉ cần không đến mức bệnh liệt giường, còn mới ốm sơ sơ ai chẳng phải đi làm… Có lúc nghĩ lại thấy giới giải trí bọn họ cũng bệnh quá đi mất…”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thế giới này vốn là như thế, con có khóc mẹ mới cho bú, Trần Ân Tứ lại không biết khóc lóc làm nũng, tính tình như thế chịu thiệt là chắc chắn…”
“Có điều tôi thấy Trần Ân Tứ cũng quen rồi, cô ấy còn đăng lại các bình luận cậu đáp trả anti, chứng tỏ không hề bận tâm bọn chúng nói gì… Bị chửi mãi thành quen à? Cũng phải, hơi một tý là bị chửi bất luận ba bảy hai mốt, không quen thì còn làm sao được? Cô ấy mới 25 tuổi mà đã phải trải qua những chuyện này, đúng là có phần tàn nhẫn… Có điều may mà cô ấy không mong manh dễ vỡ…”
Tần Kiết xem lại lần nữa đoạn video Trần Ân Tứ bế bé trai chạy chân trần dọc hành lang bệnh viện.
Vẻ mặt anh bình thản, như không nghe thấy Dung Dự, nhưng từng lời từng chữ Dung Dự nói đều như những mũi dao găm vào tim anh.
Cô nhóc không mong manh dễ vỡ, nhưng anh thì có… Ít nhất là tối hôm nay, anh mong manh dễ vỡ.
Vietwriter.vn
Dung Dự nói, thế giới này vốn là như thế, con có khóc mẹ mới cho bú…
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà đứa khóc mới được cho bú? Vì biết khóc hay sao?
Ai quy định đứa bé biết khóc thì nhất định không sai? Đứa bé không biết khóc cầm chắc sẽ bị mắng à?
Nếu nhóc con nhà anh không khóc được thì để anh khóc thay vậy!
Bình luận facebook