Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 75 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 75 NGỒI THIÊN KIỀU HAY NGỒI TÀU ĐIỆN NGẦM? (1)
Mấy blogger chuyên đăng tin về giới giải trí mà Tần Nam nuôi đồng loạt ra quân, chẳng mấy chốc đoạn video mà Tần Kiết biên tập lại đã nhảy lên bảng hot-search.
Tần Kiết hết sức hài lòng, trước khi thoát khỏi Weibo còn không quên vào Weibo Trần Ân Tứ, lần lượt bấm like tất cả các bài cô chia sẻ lại từ “Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này” rồi tiện tay bấm báo cáo luôn cả đám anti đáng ghét kia.
Tần Kiết đang làm những chuyện này thì Dung Dự cầm di động chạy đến hỏi anh buổi trưa muốn gọi đồ gì về ăn, thấy những việc anh làm thì không nhịn được “chậc” một tiếng, “Tần Cẩu, cậu rảnh rỗi sinh nông nổi đấy à?”
Đang định nghĩ xem phải viết gì vào phần báo cáo mấy tài khoản kia, Tần Kiết tiện tay gõ luôn “rảnh rỗi sinh nông nổi” rồi ấn gửi.
Dung Dự: “… Được lắm, Tần Cẩu cậu được lắm!”
Tần Kiết chẳng buồn nhìn đến Dung Dự, lại hí hoáy gõ một lúc mới liếc sang di động của Dung Dự.
Xưa nay anh không kén ăn, tiện thể lướt từ trên xuống dưới luôn xem quán mà Dung Dự đang xem, chọn hai món, thế là xong.
Đợi Dung Dự đi khỏi, anh chăm chú nhìn số 1 trong phần Weibo Trần Ân Tứ theo dõi rồi ấn vào, sau đó vào trang chủ Weibo của mình, bỏ theo dõi tất cả các tài khoản linh tinh mà Đường Cửu theo dõi, chỉ để lại một tài khoản, như Trần Ân Tứ.
Hình đại diện Weibo Đường Cửu là bé Shin bút chì vung vẩy “voi”.
Tần Kiết cảm thấy không phù hợp với hình tượng của mình, tiện tay bấm đổi hình.
Anh lướt màn hình, tìm ảnh trong thẻ nhớ, tình cờ giở đến một tấm Trần Ân Tứ mặc áo rách, mặt lem luốc, đầu tóc rối bù ngồi bên đường ăn xin.
Đó là tạo hình bộ phim đầu tay của Trần Ân Tứ…
…
Ngoài hôm đầu tiên vào thuê phòng của Tần Kiết, hai người có trò chuyện hai lần, sau đó suốt cả tuần, đôi bên không hề chạm mặt.
Tần Kiết dạo ấy chỉ chú tâm vào nghiên cứu robot chữa bệnh, hầu hết thời gian đều cắm đầu vào máy tính. Việc ăn uống ngủ nghỉ cũng vô cùng rối loạn, không có giờ giấc gì cả.
Trần Ân Tứ chưa bao giờ quấy rầy anh, ở ngay bên cạnh mà chẳng có động tĩnh, đến nỗi có một đêm anh đi tắm, ngang qua cửa phòng cô, nghe bên trong cô than thở “ôi, mình nghèo quá đi mất”, anh còn ngạc nhiên nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc mới nhớ ra, ồ, trong nhà còn một cô nhóc nữa.
Hai hôm sau, cũng vào giờ ấy Tần Kiết lại đi tắm, nghe thấy sau cánh cửa đóng kín vọng ra giọng Trần Ân Tứ: “Ôi, mình nghèo quá đi mất!”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Kiết vừa lau tóc vừa lẳng lặng về phòng.
Lúc đóng cửa lại, anh nghĩ thầm, hóa ra cô nhóc phòng bên nghèo kiết xác mồng tơi.
Từ ấy, Tần Kiết cứ đến giờ đó là đi tắm, mười lần thì phải đến tám lần nghe được câu than thở đầy chán nản của Trần Ân Tứ: “Ôi, mình nghèo quá đi mất!”
Lần chạm mặt tiếp theo ở nhà là ngày thứ mười sau khi Trần Ân Tứ vào ở nhà Tần Kiết.
Hôm trước Tần Kiết thức cả đêm, ngồi trước máy tính đến bảy giờ sáng mới ngáp dài, đứng dậy đánh răng rửa mặt chuẩn bị xuống nhà ăn sáng rồi về ngủ bù.
Đánh răng rửa mặt xong, Tần Kiết bước ra khỏi phòng tắm, đụng ngay phải Trần Ân Tứ vừa từ phòng ngủ phụ đi ra.
Trần Ân Tứ mặc áo rách, đầu tóc bù xù, mặt còn bôi thêm ít nhọ.
Bình luận facebook