Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Các bạn đang đọc truyện Giường anh chia em một nửa – Chương 74 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 74 ANH MONG MANH DỄ VỠ (2)
Nếu nhóc con nhà anh không khóc được thì để anh khóc thay vậy!
Xem lại đoạn video Trần Ân Tứ bế bé trai chạy chân trần dọc hành lang bệnh viện mấy lần, Tần Kiết nghĩ ngợi rồi cầm laptop đang đóng bên cạnh lên.
Chưa đầy mười phút sau, một đoạn video mới được lưu vào laptop của Tần Kiết. Mở di động ra, kết nối bluetooth với laptop, nhờ gói internet tốc độ cao của phòng thí nghiệm, chỉ trong giây lát, video đã được tải vào di động Tần Kiết.
Tần Kiết mở video ra, xem lại một lần trên điện thoại thấy không vấn đề gì, bèn mở WeChat, gửi cho Tần Nam.
Vừa gửi xong, Tần Kiết đã gọi điện thẳng cho Tần Nam.
Đầu kia vừa bắt máy, chẳng đợi Tần Kiết lên tiếng, Tần Nam đã lạnh lùng chặn đầu, “Nói đi, nhờ cô việc gì?”
Tần Kiết cười khẽ, “Cô à, nghe cô nói kìa, cứ như cháu gọi cho cô toàn để nhờ vả ấy… Lần trước ở club cô uống nhiều như thế, cháu gọi điện hỏi thăm cô thôi mà?”
Tần Nam không hề khách sáo cười nhạt, “Chuyện từ nửa tháng trước mà giờ mới hỏi thăm, thiếu gia cũng chu đáo quá.”
Tần Kiết mặt dày mày dạn, bị Tần Nam chế nhạo mà vẫn trơ mặt nói láo, “Cô à, chính vì đã qua nửa tháng mà cháu vẫn nhớ mới chứng tỏ cháu có lòng chứ…”
“Được rồi,” Tần Nam không chịu nổi nữa, vội ngắt lời Tần Kiết, “Đừng vờ vịt nữa, mười phút nữa cô còn cuộc họp đấy.”
Tần Kiết biết Tần Nam đang bảo mình có gì thì nói, “Cháu muốn mượn chút tài nguyên của cô.”
Tần Nam: “Tài nguyên gì?”
Tần Kiết: “Mấy blogger mà Thần Quang Media của cô nuôi trên Weibo ấy.”
Mấy blogger có sức ảnh hưởng mà Tần Nam mất bao tiền tài công sức mới bù đắp được lại bị Tần Kiết gọi là chút tài nguyên, Tần Nam không khỏi nổi giận, “Cái đó mà là chút tài nguyên à? Đó mà là chút tài nguyên à?”
Tần Kiết: “So với đám ảnh đế ảnh hậu, thị đế thị hậu giành được bao nhiêu giải thưởng lớn dưới trướng cô thì đây chẳng phải chút tài nguyên còn gì.”
Tần Nam: “Thế thì sao? Còn muốn nghệ sĩ công ty cô đứng ra giúp bạn gái cháu nữa à?”
Tần Kiết: “Nếu cô bằng lòng thì cháu cung kính chẳng bằng vâng lệnh.”
“Cháu mơ ngủ à! Đừng có hòng!” Tần Nam mắng Tần Kiết té tát, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới câu “bạn gái” vừa rồi, bèn đổi giọng, “Hồi nãy cô nói nhầm, là bạn gái cũ của cháu… thiếu mất một chữ cũ… thiếu một chữ mà khác hẳn… xem cháu sợ hãi kìa, ban đầu đính hôn cho cháu thì lại bỏ trốn, trốn mãi cuối cùng lại đòi lấy người ta, biết thế ngay từ đầu cứ ở nhà cưới vợ có phải xong không, đỡ phải bây giờ chạy đến xin xỏ cô cho chút tài nguyên…” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Nam càng mắng càng hăng, chẳng cho Tần Kiết cơ hội lên tiếng đã dập máy luôn.
Nghe tiếng tút tút đầu kia truyền lại, Tần Kiết nhắm mắt, nghiến răng kèn kẹt.
Nói gì thì nói, sao lại công kích cá nhân?
Mắng thì mắng, nhưng mười phút sau, Tần Nam vẫn gửi tin nhắn âm thanh qua WeChat cho Tần Kiết.
Có lẽ đang giận vì câu “chút tài nguyên” của anh nên giọng Tần Nam lạnh băng, “Chỉ lần này thôi đấy, chỗ cô là công ty lớn, không phải để cháu đem ra dỗ trẻ con, bớt làm phiền cô đi.”
Tần Kiết nhủ thầm, “sao bớt phiền cô được” rồi lên Weibo.
Bình luận facebook