Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126: Trúng Đạn
Nhưng khi cô lại có dấu hiệu muốn động đậy, lại bị ánh mắt nguy hiểm của Dung Lạc đè ép trở về, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng nói khàn khàn:
"Đừng nhúc nhích."
"..."
Cơ thể Hạ Nhi bỗng cứng lại, rũ nhẹ mí mắt nhìn bản thân đang ngay ngắn bị người ta ôm vào trong ngực, giống như cảm nhận được điều gì đó không ổn, ngay lập tức cực kì ngoan ngoãn bất động.
Mấy giây sau Dung Lạc mới rũ mắt xuống, cười khàn một tiếng.
"Ngoan lắm."
Hạ Nhi mờ mịt nhắm mắt lại.
Dung Lạc mang Hạ Nhi về phòng, cực kì cẩn thận đặt cô nằm xuống giường trắng muốt mềm mại, nhìn cô gái nhỏ thở đều đều, khuôn mặt vẫn còn hồng rực một mảng.
Dung Lạc cười một tiếng, quỳ bên mép giường, tay trái đưa lên chóp mũi Hạ Nhi thấp giọng nói:
"Đừng giả vờ. Em đâu có ngủ."
"..."
Hạ Nhi vẫn bất động, không trả lời.
Dung Lạc cười khẽ, cô nàng nào đó chính là cảm nhận được nguy hiểm, cho dù không hề nhớ được bản thân và người bên cạnh là ai, nhưng vẫn phòng bị nặng như vậy, trực tiếp giả vờ để trốn tránh.
"Em sợ tôi làm gì em sao?" Dung Lạc khàn giọng nói.
Hạ Nhi càng cố gắng cong người mình lại thành một cục, đầu nhỏ quay sang ngược hướng Dung Lạc đang ngồi.
Tầm mắt xanh biếc nâng lên, chậm rãi dừng đến vùng gáy ngọc trắng nõn của cô gái nhỏ, mấy giây sau Dung Lạc mới khàn giọng mở miệng:
"Tôi có thể hôn em không?"
Dung Lạc ngừng một chút lại thấp giọng bổ sung:
"Chỉ hôn thôi."
Hạ Nhi quay lưng lại, liếc mắt nhìn Dung Lạc, đối diện với cảm xúc đáng thương như một con thú hoang nhỏ hiện lên trong mắt nữ nhân kia, dường như không thể nói nổi một câu tàn nhẫn.
Hạ Nhi cười nhạt.
"Tôi không muốn."
Hiện giờ Dung Lạc biết rõ Hạ Nhi không nhận ra mình là ai, vô sỉ cũng được, không biết xấu hổ cũng tốt.
Dung Lạc càng cố gắng tận dụng khuôn mặt đẹp của mình phát huy đến mức tối đa, mị hoặc yêu dã ghé sát vào gần Hạ Nhi, cười mười phần dụ dỗ:
"Em xem. Chỉ là hôn một chút.. một chút thôi.."
Nhưng Hạ Nhi đối mặt với Dung Lạc vài giây, liền rủ mắt, giọng nói hạ đến mức thấp nhất:
"Tôi chỉ muốn Tình."
Sau đó lại như mơ màng khó hiểu không biết 'Tình' trong lời mình nói là ai, Hạ Nhi nhíu mày trầm mặc.
"Tình..."
Dung Lạc thần sắc ngay tức khắc tối sẫm lại, ánh mắt xanh biếc nhìn Hạ Nhi vô cùng âm trầm tàn bạo. cắn môi thấp giọng cười một tiếng:
"Trong vô thức trái tim em vẫn hướng về nữ nhân đó?"
Dung Lạc bất ngờ áp sát tới, Hạ Nhi vội vã dịch người tránh xa Dung Lạc.
"Cô muốn làm gì?"
Hạ Nhi bị hơi thở âm trầm nóng bỏng của nữ nhân đối diện chọc cho nghẹn đỏ cả mặt.
Dung Lạc đưa tay lên cởi cúc áo trên cổ mình, từ từ chậm rãi tiến tới gần Hạ Nhi đang hiện rõ vẻ mặt kinh hoảng tột độ.
"Làm em quên nữ nhân kia."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp vô hạn, cảm xúc hờ hững khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Hạ Nhi co rụt người lại, gần như là lên tiếng theo bản năng:
"Cô..."
Lời vừa dứt môi đã bị chặn lại, Dung Lạc lao đến rất nhanh, dùng một tay giữ chặt cổ tay cô, tay còn lại kéo lấy vòng eo Hạ Nhi siết tới sát người mình, không chút dịu dàng áp chặt môi xuống.
Hai má của cô gái nhỏ ửng đỏ vì rượu, màu sắc đôi môi tươi đẹp ướt át, đôi mắt hổ phách tựa như có thể vắt ra nước, tràn ngập kinh hoảng cùng sợ hãi.
"Cô... Dung Lạc.."
Ánh mắt xanh biếc của Dung Lạc bỗng sáng rực lên, dường như bị tiếng gọi của Hạ Nhi làm kích động đến toàn thân run rẩy, môi mỏng rời khỏi môi cô, thấp giọng thì thào:
"Em nhớ ra tôi. Hạ Nhi."
Hạ Nhi cắn chặt môi mình, trong khoảng cách gần đến có thể thấy rõ từng sợi lông mi của đối phương, giọng nói lạnh lẽo giống như tảng băng.
"Đồ khốn kiếp! Tránh xa tôi ra."
Dung Lạc bật cười.
Hàng lông mi của Hạ Nhi hơi run run, cảm giác được cánh môi mỏng lành lạnh gần trong gang tấc đang hướng tới môi mình một lần nữa.
Dung Lạc áp môi xuống, ngay lập tức Hạ Nhi há miệng cắn mạnh lên.
Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, Hạ Nhi cắn rất mạnh, môi Dung Lạc lập tức bị rách ra, máu chảy xuống chiếc cằm tinh xảo.
Dung Lạc lại như không quan tâm, mặc kệ môi bị cắn đến đau rát, vẫn vươn đầu lưỡi liếm lên khoé môi cô, lại như trúc trắc dịu dàng muốn cạy mở răng môi Hạ Nhi ra, nhưng cô nàng nào đó cực kì không hợp tác, răng vẫn cắn chặt môi dưới Dung Lạc không nhả, giống như hận không thể cắn chết Dung Lạc.
Hô hấp nóng bỏng trộn lẫn với vị máu tươi rất đậm đan vào nhau, đột nhiên Hạ Nhi cảm giác được sau cổ bị ghìm lại. Chiếc áo len trên người bị tay Dung Lạc dùng sức kéo mạnh xuống.
Tiếng vải bị rách phát ra thanh âm rõ ràng trong không khí, cô nghe thấy hơi thở nữ nhân đối diện trở nên gấp gáp hỗn loạn.
Hạ Nhi ngay lập tức nhả môi Dung Lạc ra, lại dùng tay đẩy mạnh Dung Lạc, giọng nói phẫn nộ xen lẫn tức giận:
"Cút!!!"
Dung Lạc đưa ngón tay lên quẹt qua bờ môi rướm máu, cười lạnh một tiếng rồi áp tới.
"Em chống lại tôi nổi sao?"
Cả cơ thể Hạ Nhi ngay lập tức bị Dung Lạc dùng sức ấn mạnh xuống dưới thân.
"..."
"Dung gia chủ! Vẫn là ra ngoài đi."
Dựa ở khung cửa xem náo nhiệt Hàn Tịch không hề có ý tự giác xấu hổ vì rình coi, cũng không áy náy, ngược lại cười híp mắt.
"Hàn Tịch!!!" Dung Lạc nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.
Hạ Nhi nhân cơ hội liền tránh khỏi Dung Lạc, nhảy xuống giường, vừa cách xa Dung Lạc một khoảng rất xa, lập tức lớn giọng gào lên:
"Biến thái! Vô liêm sỉ!!!"
Dung Lạc nhếch môi cười âm trầm, giọng không chút khách khí:
"Em muốn tôi biến thái đến cùng không?"
Hạ Nhi im bặt, tay nắm chặt cổ áo.
__
_____
Dung Lạc dựa lưng ngoài cửa, đợi Hàn Tịch từ bên trong phòng Hạ Nhi bước ra.
"Thế nào rồi?"
Hàn Tịch hơi cúi đầu, cười khẽ nói:
"Trong vòng mười hai tiếng sẽ không tỉnh lại, nhất định phải làm như vậy sao?"
Dung Lạc thấp giọng cười, trong tiếng cười hiện rõ sự bạo ngược cùng tàn nhẫn:
"Hàn Tịch! Tôi sẽ không để ai cướp cô ấy đi. Nếu không nhân lúc này mà hành động, nữ nhân ngoài kia sẽ xông vào. Dung gia không cố thủ được bao lâu nữa."
Hàn Tịch hơi trầm mặc, ngước đôi mắt nâu nhàn nhạt liếc nhìn Dung Lạc, thấp giọng nói:
"Khương tiểu thư sẽ không để yên cho cô mang Hạ tiểu thư đi. Cô dùng cách nào chứ?"
Dung Lạc cười khẽ một tiếng.
"Đó là chuyện của tôi."
"..."
—
____
Màn đêm buông xuống rất nhanh, gió lạnh ngưng kết trong không khí khiến người ta hít thở không nổi.
Đêm tối đen như mực chỉ có ánh trăng chiếu lên ngọn cây lạnh lẽo, gió nhẹ thổi tung những hạt tuyết trắng xoá.
Dung Lạc dẫn một đám thuộc hạ đi ra từ cửa lớn, liếc nhìn đám người đang ngã xuống, kẻ bị thương, người trúng đạn chết trước mặt mình, lại nhìn về hướng nữ nhân tuyệt diễm vô song đối diện, lạnh lùng cười một tiếng.
"Khương tiểu thư! Nếu đã đến thì cùng tâm sự một chút đi."
Khương Tình toàn thân băng lãnh, hai tay được bao bọc bởi một đôi găng màu trắng, lười biếng đút vào túi quần, trên người là bộ đồ trung tính đen tuyền, bên trong là chiếc áo cao cổ màu trắng, mái tóc đen buông xoã rơi xuống bờ vai thon thả, ngũ quan sắc bén lạnh lẽo âm u, cả người như chìm vào trong bóng tối sâu thẳm.
Khương Tình nhếch nhẹ khoé môi, nụ cười vừa khẽ vừa nhẹ, dưới bóng tối, đôi mắt nâu sẫm hiện lên tia tàn ác như băng tuyết.
"Dung Lạc! Người đâu?"
Dung Lạc nhướng mày.
"Người nào?"
Khương Tình lạnh lùng nâng mắt, giọng điệu lại lạnh lẽo đến cực điểm.
"Cô đừng có kiểu biết rõ còn cố hỏi—— đương nhiên là người mà cô cướp đi dưới tay tôi."
Dung Lạc môi mỏng khẽ cong lên, cười như không cười, ánh sáng nguy hiểm lóe lên trong đáy mắt như một con sói đang ẩn nấp.
Tay vung lên ra hiệu Vương Luân đưa người tới, nữ nhân gục đầu xuống, chỉ lộ mái tóc màu nâu xoăn nhạt xoã dài xuống lưng, bao trùm lên toàn bộ cơ thể, rõ ràng là đã bất tỉnh.
Khương Tình nhìn thấy, toàn thân giận run muốn bước tới.
Lam Tinh vội vàng đưa tay lên cản lại.
Dung Lạc nở nụ cười hung ác máu lạnh đến cực điểm.
"Khương tiểu thư! Lạc đã từng nói một câu thế này, nếu người Lạc muốn — Lạc không thể có được, thì Lạc thà phá huỷ cũng không muốn nó thuộc về người khác."
Dứt lời Dung Lạc không tiếng động rút súng ra, họng súng đen ngòm hướng vào nữ nhân đang bất tỉnh, không chút do dự mở chốt.
Khương Tình nhìn thần sắc điên cuồng trong mắt Dung Lạc, vẻ âm tàn lạnh lẽo, ánh mắt xanh biếc tràn ngập sát khí không chút che giấu.
Tay Khương Tình run khẽ.
Dung Lạc ngữ điệu cao ngạo nghiền ngẫm, vừa giống như che giấu ưu tư sâu xa nào đó, vừa giống như vạn phần bất đắc dĩ:
"Nếu Khương tiểu thư đã muốn nữ nhân này đến như vậy. Lạc lại không thể buông bỏ chấp niệm của mình, hay là Lạc giết cô ấy. Dù có hơi tiếc một chút. Vì Lạc chính là dù thi thể cũng muốn có cho bằng được. Nhưng với tình trạng thế này — Lạc nhường thi thể cho Khương tiểu thư. Thế nào?"
Dưới sắc trời tối đen như mực, giọng Khương Tình mang theo điên cuồng cùng bạo ngược:
"Dung Lạc!!! Cô dám đụng vào Hạ Nhi. Tôi sẽ san bằng cả Dung gia. Một người cũng không bỏ lại. Tôi sẽ bắt toàn bộ Dung gia chôn cùng."
Dung Lạc liếm khoé miệng, cười đến tà ác mị hoặc.
"Dung gia trước giờ không phải thứ mà Lạc để ý. Cô muốn diệt Dung gia. Khương tiểu thư! Cô cứ tuỳ tiện mà làm. Dung gia chết sạch thì thế nào. Có Hạ Nhi bồi theo tôi. Như vậy là đủ rồi."
Khương Tình chữ từng chữ như nặn ra từ trong kẽ răng
"Dung Lạc! Chỉ cần cô thả cô ấy. Tôi sẽ để cô đi."
Dung Lạc không chút để ý bật cười thành tiếng, vô cùng tàn nhẫn mở miệng:
"Khương tiểu thư! Tôi chính là không cần cả mạng, cũng muốn cô ấy theo mình."
Dứt lời liền dí sát họng súng đen ngòm vào đầu Hạ Nhi, khoé miệng âm hàn tàn bạo nhếch lên.
Khương Tình không thể khống chế được, điên cuồng muốn tránh thoát khỏi tay Lam Tinh, còn không chút lưu tình đấm Lam Tinh đến hộc máu, hét lên:
"Dung Lạc! Tôi sẽ giết chết cô."
Lam Tinh vẫn cố gắng giữ Khương Tình lại, cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực của mình mà giữ, gầm lên với đám người phía sau.
"Còn ngây ra đó! Giữ lại!!"
Một đám nam nhân lao đến giữ chặt Khương Tình.
Trên đỉnh đầu liền vang lên tiếng động cơ trực thăng, hai chiếc trực thăng bay lòng vòng trên bầu trời.
Lam Tinh trầm giọng nói:
"Bọn họ muốn đưa Dung Lạc đi."
Khương Tình lúc này đang hết sức kinh hoảng, bất chấp tất cả tiến tới trước, nhìn Dung Lạc gằn từng tiếng:
"Để cô ấy lại. Tôi thả cô."
Khương Tình dứt lời liền đưa tay lên, ra hiệu hàng loạt họng súng bốn phía đang chĩa về Dung Lạc hạ xuống.
Dung Lạc cười rộ lên, giống như người điên, kì quặc khó thuần, theo tiếng cười cả vai và thân đều hơi run.
"Thật sao?"
Một chiếc trực thăng hạ xuống cách một khoảng, cửa lập tức mở ra, một nam nhân mặt lạnh lẽo bước xuống, cúi người kính cẩn nhìn Dung Lạc.
Chỉ thấy Dung Lạc cười âm trầm, chậm rãi bước tới gần trực thăng.
Nghiên Nghiên nhìn thấy Dung Lạc đã tiến sát đến cửa, đột ngột dùng súng bắn một phát đạn vào ngực nữ nhân đang bất tỉnh.
Ngay lập tức có bóng người từ người Vương Luân ngã xuống.
"Không!!!"
Khương Tình sửng sốt, toàn thân bỗng dưng đình chỉ toàn bộ động tác, không thể nhúc nhích ngã quỵ xuống đất, rồi như điên cuồng lao đến.
Vương Luân ném người sang một bên, lập tức xoay người chạy về phía trực thăng.
Chiếc trực thăng cất cánh, đưa Dung Lạc và hai người Nghiên Nghiên, Vương Luân rời đi.
Khương Tình không màng đến tính mạng điên cuồng chạy đến, mặc kệ một đám thuộc hạ của Dung Lạc đang hướng chĩa súng vào mình.
Lam Tinh nhìn thấy vội vàng ra hiệu đám người phía sau tiến lên, bốn phía vây chặt đám thuộc hạ của Dung Lạc, tiếng nổ súng vang vọng một góc trời.
Khương Tình sắc mặt trắng bệch, bị dọa sợ, một chữ cũng nói không nổi, môi mỏng khẽ run run, ánh mắt hoảng loạn sờ lên cơ thể của cô gái đang nằm trong vũng máu, gần như thì thào không ra tiếng:
"Hạ Nhi! Không... không thể... xin em..."
Khương Tình vươn đôi tay run rẩy hướng tới khuôn mặt cô gái.
Lam Tinh đứng bên cạnh đột nhiên cúi người đưa tay ra lật khuôn mặt nữ nhân dưới đất:
"Không phải Hạ tiểu thư!"
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy thân thể Khương Tình run lên, giống như bị kinh hoảng quá độ, lại giống như được cứu vớt từ vực sâu dưới địa ngục.
"Không... không phải... Hạ Nhi..."
"Đúng vậy! Chúng ta bị Dung Lạc lừa rồi. Cô ta chốt thí cả Dung gia, chỉ để bản thân chạy thoát. Còn Hạ tiểu thư..."
Khương Tình vốn dĩ bị hoảng sợ đến mức trước mắt chỉ toàn màu đen, ngay lập tức lấy lại được ý thức, liếc mắt nhìn toà lâu đài trắng trước mặt.
"Lục soát!!!"
Đám người dày đặc phía sau nghe lệnh lập tức xông vào Dung gia, người hầu và một số thuộc hạ bị thương nằm rải rác, khung cảnh giống như vừa xảy ra một trận tàn sát quy mô lớn chưa từng thấy.
Lam Tinh cũng nhập cuộc đi vào lâu đài tìm kiếm, một lúc lâu sau liền chạy ra, bước tới trước mặt Khương Tình lạnh giọng nói:
"Có đường hầm thông ra ngoài, dấu vết còn mới."
Ngưng một chút liền bổ sung:
"Chúng ta vốn dĩ bao vây Dung gia một con ruồi cũng không lọt, lúc nãy lại vì Dung Lạc tự mình mang 'Hạ tiểu thư' ra mà tập hợp lực lượng đối phó. Dung Lạc lợi dụng sơ hở, đưa Hạ Nhi tiểu thư rời đi rồi."
Khương Tình nghe thấy, giống như phát điên, đập mạnh tay vào tường, máu tươi đỏ thẫm loang lổ trên đôi găng tay màu trắng.
"Đừng nhúc nhích."
"..."
Cơ thể Hạ Nhi bỗng cứng lại, rũ nhẹ mí mắt nhìn bản thân đang ngay ngắn bị người ta ôm vào trong ngực, giống như cảm nhận được điều gì đó không ổn, ngay lập tức cực kì ngoan ngoãn bất động.
Mấy giây sau Dung Lạc mới rũ mắt xuống, cười khàn một tiếng.
"Ngoan lắm."
Hạ Nhi mờ mịt nhắm mắt lại.
Dung Lạc mang Hạ Nhi về phòng, cực kì cẩn thận đặt cô nằm xuống giường trắng muốt mềm mại, nhìn cô gái nhỏ thở đều đều, khuôn mặt vẫn còn hồng rực một mảng.
Dung Lạc cười một tiếng, quỳ bên mép giường, tay trái đưa lên chóp mũi Hạ Nhi thấp giọng nói:
"Đừng giả vờ. Em đâu có ngủ."
"..."
Hạ Nhi vẫn bất động, không trả lời.
Dung Lạc cười khẽ, cô nàng nào đó chính là cảm nhận được nguy hiểm, cho dù không hề nhớ được bản thân và người bên cạnh là ai, nhưng vẫn phòng bị nặng như vậy, trực tiếp giả vờ để trốn tránh.
"Em sợ tôi làm gì em sao?" Dung Lạc khàn giọng nói.
Hạ Nhi càng cố gắng cong người mình lại thành một cục, đầu nhỏ quay sang ngược hướng Dung Lạc đang ngồi.
Tầm mắt xanh biếc nâng lên, chậm rãi dừng đến vùng gáy ngọc trắng nõn của cô gái nhỏ, mấy giây sau Dung Lạc mới khàn giọng mở miệng:
"Tôi có thể hôn em không?"
Dung Lạc ngừng một chút lại thấp giọng bổ sung:
"Chỉ hôn thôi."
Hạ Nhi quay lưng lại, liếc mắt nhìn Dung Lạc, đối diện với cảm xúc đáng thương như một con thú hoang nhỏ hiện lên trong mắt nữ nhân kia, dường như không thể nói nổi một câu tàn nhẫn.
Hạ Nhi cười nhạt.
"Tôi không muốn."
Hiện giờ Dung Lạc biết rõ Hạ Nhi không nhận ra mình là ai, vô sỉ cũng được, không biết xấu hổ cũng tốt.
Dung Lạc càng cố gắng tận dụng khuôn mặt đẹp của mình phát huy đến mức tối đa, mị hoặc yêu dã ghé sát vào gần Hạ Nhi, cười mười phần dụ dỗ:
"Em xem. Chỉ là hôn một chút.. một chút thôi.."
Nhưng Hạ Nhi đối mặt với Dung Lạc vài giây, liền rủ mắt, giọng nói hạ đến mức thấp nhất:
"Tôi chỉ muốn Tình."
Sau đó lại như mơ màng khó hiểu không biết 'Tình' trong lời mình nói là ai, Hạ Nhi nhíu mày trầm mặc.
"Tình..."
Dung Lạc thần sắc ngay tức khắc tối sẫm lại, ánh mắt xanh biếc nhìn Hạ Nhi vô cùng âm trầm tàn bạo. cắn môi thấp giọng cười một tiếng:
"Trong vô thức trái tim em vẫn hướng về nữ nhân đó?"
Dung Lạc bất ngờ áp sát tới, Hạ Nhi vội vã dịch người tránh xa Dung Lạc.
"Cô muốn làm gì?"
Hạ Nhi bị hơi thở âm trầm nóng bỏng của nữ nhân đối diện chọc cho nghẹn đỏ cả mặt.
Dung Lạc đưa tay lên cởi cúc áo trên cổ mình, từ từ chậm rãi tiến tới gần Hạ Nhi đang hiện rõ vẻ mặt kinh hoảng tột độ.
"Làm em quên nữ nhân kia."
Giọng nói khàn khàn trầm thấp vô hạn, cảm xúc hờ hững khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Hạ Nhi co rụt người lại, gần như là lên tiếng theo bản năng:
"Cô..."
Lời vừa dứt môi đã bị chặn lại, Dung Lạc lao đến rất nhanh, dùng một tay giữ chặt cổ tay cô, tay còn lại kéo lấy vòng eo Hạ Nhi siết tới sát người mình, không chút dịu dàng áp chặt môi xuống.
Hai má của cô gái nhỏ ửng đỏ vì rượu, màu sắc đôi môi tươi đẹp ướt át, đôi mắt hổ phách tựa như có thể vắt ra nước, tràn ngập kinh hoảng cùng sợ hãi.
"Cô... Dung Lạc.."
Ánh mắt xanh biếc của Dung Lạc bỗng sáng rực lên, dường như bị tiếng gọi của Hạ Nhi làm kích động đến toàn thân run rẩy, môi mỏng rời khỏi môi cô, thấp giọng thì thào:
"Em nhớ ra tôi. Hạ Nhi."
Hạ Nhi cắn chặt môi mình, trong khoảng cách gần đến có thể thấy rõ từng sợi lông mi của đối phương, giọng nói lạnh lẽo giống như tảng băng.
"Đồ khốn kiếp! Tránh xa tôi ra."
Dung Lạc bật cười.
Hàng lông mi của Hạ Nhi hơi run run, cảm giác được cánh môi mỏng lành lạnh gần trong gang tấc đang hướng tới môi mình một lần nữa.
Dung Lạc áp môi xuống, ngay lập tức Hạ Nhi há miệng cắn mạnh lên.
Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, Hạ Nhi cắn rất mạnh, môi Dung Lạc lập tức bị rách ra, máu chảy xuống chiếc cằm tinh xảo.
Dung Lạc lại như không quan tâm, mặc kệ môi bị cắn đến đau rát, vẫn vươn đầu lưỡi liếm lên khoé môi cô, lại như trúc trắc dịu dàng muốn cạy mở răng môi Hạ Nhi ra, nhưng cô nàng nào đó cực kì không hợp tác, răng vẫn cắn chặt môi dưới Dung Lạc không nhả, giống như hận không thể cắn chết Dung Lạc.
Hô hấp nóng bỏng trộn lẫn với vị máu tươi rất đậm đan vào nhau, đột nhiên Hạ Nhi cảm giác được sau cổ bị ghìm lại. Chiếc áo len trên người bị tay Dung Lạc dùng sức kéo mạnh xuống.
Tiếng vải bị rách phát ra thanh âm rõ ràng trong không khí, cô nghe thấy hơi thở nữ nhân đối diện trở nên gấp gáp hỗn loạn.
Hạ Nhi ngay lập tức nhả môi Dung Lạc ra, lại dùng tay đẩy mạnh Dung Lạc, giọng nói phẫn nộ xen lẫn tức giận:
"Cút!!!"
Dung Lạc đưa ngón tay lên quẹt qua bờ môi rướm máu, cười lạnh một tiếng rồi áp tới.
"Em chống lại tôi nổi sao?"
Cả cơ thể Hạ Nhi ngay lập tức bị Dung Lạc dùng sức ấn mạnh xuống dưới thân.
"..."
"Dung gia chủ! Vẫn là ra ngoài đi."
Dựa ở khung cửa xem náo nhiệt Hàn Tịch không hề có ý tự giác xấu hổ vì rình coi, cũng không áy náy, ngược lại cười híp mắt.
"Hàn Tịch!!!" Dung Lạc nghiến răng nghiến lợi gằn giọng.
Hạ Nhi nhân cơ hội liền tránh khỏi Dung Lạc, nhảy xuống giường, vừa cách xa Dung Lạc một khoảng rất xa, lập tức lớn giọng gào lên:
"Biến thái! Vô liêm sỉ!!!"
Dung Lạc nhếch môi cười âm trầm, giọng không chút khách khí:
"Em muốn tôi biến thái đến cùng không?"
Hạ Nhi im bặt, tay nắm chặt cổ áo.
__
_____
Dung Lạc dựa lưng ngoài cửa, đợi Hàn Tịch từ bên trong phòng Hạ Nhi bước ra.
"Thế nào rồi?"
Hàn Tịch hơi cúi đầu, cười khẽ nói:
"Trong vòng mười hai tiếng sẽ không tỉnh lại, nhất định phải làm như vậy sao?"
Dung Lạc thấp giọng cười, trong tiếng cười hiện rõ sự bạo ngược cùng tàn nhẫn:
"Hàn Tịch! Tôi sẽ không để ai cướp cô ấy đi. Nếu không nhân lúc này mà hành động, nữ nhân ngoài kia sẽ xông vào. Dung gia không cố thủ được bao lâu nữa."
Hàn Tịch hơi trầm mặc, ngước đôi mắt nâu nhàn nhạt liếc nhìn Dung Lạc, thấp giọng nói:
"Khương tiểu thư sẽ không để yên cho cô mang Hạ tiểu thư đi. Cô dùng cách nào chứ?"
Dung Lạc cười khẽ một tiếng.
"Đó là chuyện của tôi."
"..."
—
____
Màn đêm buông xuống rất nhanh, gió lạnh ngưng kết trong không khí khiến người ta hít thở không nổi.
Đêm tối đen như mực chỉ có ánh trăng chiếu lên ngọn cây lạnh lẽo, gió nhẹ thổi tung những hạt tuyết trắng xoá.
Dung Lạc dẫn một đám thuộc hạ đi ra từ cửa lớn, liếc nhìn đám người đang ngã xuống, kẻ bị thương, người trúng đạn chết trước mặt mình, lại nhìn về hướng nữ nhân tuyệt diễm vô song đối diện, lạnh lùng cười một tiếng.
"Khương tiểu thư! Nếu đã đến thì cùng tâm sự một chút đi."
Khương Tình toàn thân băng lãnh, hai tay được bao bọc bởi một đôi găng màu trắng, lười biếng đút vào túi quần, trên người là bộ đồ trung tính đen tuyền, bên trong là chiếc áo cao cổ màu trắng, mái tóc đen buông xoã rơi xuống bờ vai thon thả, ngũ quan sắc bén lạnh lẽo âm u, cả người như chìm vào trong bóng tối sâu thẳm.
Khương Tình nhếch nhẹ khoé môi, nụ cười vừa khẽ vừa nhẹ, dưới bóng tối, đôi mắt nâu sẫm hiện lên tia tàn ác như băng tuyết.
"Dung Lạc! Người đâu?"
Dung Lạc nhướng mày.
"Người nào?"
Khương Tình lạnh lùng nâng mắt, giọng điệu lại lạnh lẽo đến cực điểm.
"Cô đừng có kiểu biết rõ còn cố hỏi—— đương nhiên là người mà cô cướp đi dưới tay tôi."
Dung Lạc môi mỏng khẽ cong lên, cười như không cười, ánh sáng nguy hiểm lóe lên trong đáy mắt như một con sói đang ẩn nấp.
Tay vung lên ra hiệu Vương Luân đưa người tới, nữ nhân gục đầu xuống, chỉ lộ mái tóc màu nâu xoăn nhạt xoã dài xuống lưng, bao trùm lên toàn bộ cơ thể, rõ ràng là đã bất tỉnh.
Khương Tình nhìn thấy, toàn thân giận run muốn bước tới.
Lam Tinh vội vàng đưa tay lên cản lại.
Dung Lạc nở nụ cười hung ác máu lạnh đến cực điểm.
"Khương tiểu thư! Lạc đã từng nói một câu thế này, nếu người Lạc muốn — Lạc không thể có được, thì Lạc thà phá huỷ cũng không muốn nó thuộc về người khác."
Dứt lời Dung Lạc không tiếng động rút súng ra, họng súng đen ngòm hướng vào nữ nhân đang bất tỉnh, không chút do dự mở chốt.
Khương Tình nhìn thần sắc điên cuồng trong mắt Dung Lạc, vẻ âm tàn lạnh lẽo, ánh mắt xanh biếc tràn ngập sát khí không chút che giấu.
Tay Khương Tình run khẽ.
Dung Lạc ngữ điệu cao ngạo nghiền ngẫm, vừa giống như che giấu ưu tư sâu xa nào đó, vừa giống như vạn phần bất đắc dĩ:
"Nếu Khương tiểu thư đã muốn nữ nhân này đến như vậy. Lạc lại không thể buông bỏ chấp niệm của mình, hay là Lạc giết cô ấy. Dù có hơi tiếc một chút. Vì Lạc chính là dù thi thể cũng muốn có cho bằng được. Nhưng với tình trạng thế này — Lạc nhường thi thể cho Khương tiểu thư. Thế nào?"
Dưới sắc trời tối đen như mực, giọng Khương Tình mang theo điên cuồng cùng bạo ngược:
"Dung Lạc!!! Cô dám đụng vào Hạ Nhi. Tôi sẽ san bằng cả Dung gia. Một người cũng không bỏ lại. Tôi sẽ bắt toàn bộ Dung gia chôn cùng."
Dung Lạc liếm khoé miệng, cười đến tà ác mị hoặc.
"Dung gia trước giờ không phải thứ mà Lạc để ý. Cô muốn diệt Dung gia. Khương tiểu thư! Cô cứ tuỳ tiện mà làm. Dung gia chết sạch thì thế nào. Có Hạ Nhi bồi theo tôi. Như vậy là đủ rồi."
Khương Tình chữ từng chữ như nặn ra từ trong kẽ răng
"Dung Lạc! Chỉ cần cô thả cô ấy. Tôi sẽ để cô đi."
Dung Lạc không chút để ý bật cười thành tiếng, vô cùng tàn nhẫn mở miệng:
"Khương tiểu thư! Tôi chính là không cần cả mạng, cũng muốn cô ấy theo mình."
Dứt lời liền dí sát họng súng đen ngòm vào đầu Hạ Nhi, khoé miệng âm hàn tàn bạo nhếch lên.
Khương Tình không thể khống chế được, điên cuồng muốn tránh thoát khỏi tay Lam Tinh, còn không chút lưu tình đấm Lam Tinh đến hộc máu, hét lên:
"Dung Lạc! Tôi sẽ giết chết cô."
Lam Tinh vẫn cố gắng giữ Khương Tình lại, cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực của mình mà giữ, gầm lên với đám người phía sau.
"Còn ngây ra đó! Giữ lại!!"
Một đám nam nhân lao đến giữ chặt Khương Tình.
Trên đỉnh đầu liền vang lên tiếng động cơ trực thăng, hai chiếc trực thăng bay lòng vòng trên bầu trời.
Lam Tinh trầm giọng nói:
"Bọn họ muốn đưa Dung Lạc đi."
Khương Tình lúc này đang hết sức kinh hoảng, bất chấp tất cả tiến tới trước, nhìn Dung Lạc gằn từng tiếng:
"Để cô ấy lại. Tôi thả cô."
Khương Tình dứt lời liền đưa tay lên, ra hiệu hàng loạt họng súng bốn phía đang chĩa về Dung Lạc hạ xuống.
Dung Lạc cười rộ lên, giống như người điên, kì quặc khó thuần, theo tiếng cười cả vai và thân đều hơi run.
"Thật sao?"
Một chiếc trực thăng hạ xuống cách một khoảng, cửa lập tức mở ra, một nam nhân mặt lạnh lẽo bước xuống, cúi người kính cẩn nhìn Dung Lạc.
Chỉ thấy Dung Lạc cười âm trầm, chậm rãi bước tới gần trực thăng.
Nghiên Nghiên nhìn thấy Dung Lạc đã tiến sát đến cửa, đột ngột dùng súng bắn một phát đạn vào ngực nữ nhân đang bất tỉnh.
Ngay lập tức có bóng người từ người Vương Luân ngã xuống.
"Không!!!"
Khương Tình sửng sốt, toàn thân bỗng dưng đình chỉ toàn bộ động tác, không thể nhúc nhích ngã quỵ xuống đất, rồi như điên cuồng lao đến.
Vương Luân ném người sang một bên, lập tức xoay người chạy về phía trực thăng.
Chiếc trực thăng cất cánh, đưa Dung Lạc và hai người Nghiên Nghiên, Vương Luân rời đi.
Khương Tình không màng đến tính mạng điên cuồng chạy đến, mặc kệ một đám thuộc hạ của Dung Lạc đang hướng chĩa súng vào mình.
Lam Tinh nhìn thấy vội vàng ra hiệu đám người phía sau tiến lên, bốn phía vây chặt đám thuộc hạ của Dung Lạc, tiếng nổ súng vang vọng một góc trời.
Khương Tình sắc mặt trắng bệch, bị dọa sợ, một chữ cũng nói không nổi, môi mỏng khẽ run run, ánh mắt hoảng loạn sờ lên cơ thể của cô gái đang nằm trong vũng máu, gần như thì thào không ra tiếng:
"Hạ Nhi! Không... không thể... xin em..."
Khương Tình vươn đôi tay run rẩy hướng tới khuôn mặt cô gái.
Lam Tinh đứng bên cạnh đột nhiên cúi người đưa tay ra lật khuôn mặt nữ nhân dưới đất:
"Không phải Hạ tiểu thư!"
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy thân thể Khương Tình run lên, giống như bị kinh hoảng quá độ, lại giống như được cứu vớt từ vực sâu dưới địa ngục.
"Không... không phải... Hạ Nhi..."
"Đúng vậy! Chúng ta bị Dung Lạc lừa rồi. Cô ta chốt thí cả Dung gia, chỉ để bản thân chạy thoát. Còn Hạ tiểu thư..."
Khương Tình vốn dĩ bị hoảng sợ đến mức trước mắt chỉ toàn màu đen, ngay lập tức lấy lại được ý thức, liếc mắt nhìn toà lâu đài trắng trước mặt.
"Lục soát!!!"
Đám người dày đặc phía sau nghe lệnh lập tức xông vào Dung gia, người hầu và một số thuộc hạ bị thương nằm rải rác, khung cảnh giống như vừa xảy ra một trận tàn sát quy mô lớn chưa từng thấy.
Lam Tinh cũng nhập cuộc đi vào lâu đài tìm kiếm, một lúc lâu sau liền chạy ra, bước tới trước mặt Khương Tình lạnh giọng nói:
"Có đường hầm thông ra ngoài, dấu vết còn mới."
Ngưng một chút liền bổ sung:
"Chúng ta vốn dĩ bao vây Dung gia một con ruồi cũng không lọt, lúc nãy lại vì Dung Lạc tự mình mang 'Hạ tiểu thư' ra mà tập hợp lực lượng đối phó. Dung Lạc lợi dụng sơ hở, đưa Hạ Nhi tiểu thư rời đi rồi."
Khương Tình nghe thấy, giống như phát điên, đập mạnh tay vào tường, máu tươi đỏ thẫm loang lổ trên đôi găng tay màu trắng.
Bình luận facebook