Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128: Khương Gia Chủ
Choang!!!
Tiếng thuỷ tinh bị đập vỡ vang vọng khắp phòng.
Nghiên Nghiên cùng đám thuộc hạ co rụt người lại, sắc mặt trắng bệch như giấy, ngay cả tiếng thở cũng đè thấp hầu như không thấy.
"Tại sao lại biến mất? Tại sao?"
Dung Lạc gầm lên như phát điên, gân xanh trên trán nổi lên, tơ máu đỏ tươi trong con ngươi xanh biếc, vẻ tàn bạo bạo ngược cất giấu sâu trong đôi mắt khiến người ta run lên vì sợ hãi.
—— dấu hiệu cảm xúc phẫn nộ cực đoan sắp bùng nổ.
Vương Luân cúi thấp đầu, trên khuôn mặt là vệt máu đỏ tươi, cực kì sâu và dữ tợn, thế nhưng hắn chỉ có thể im lặng, hứng chịu mọi cơn thịnh nộ của nữ nhân trước mặt.
Dung Lạc toàn thân run rẩy, bàn tay nổi gân xanh chộp lấy khẩu súng đen ngòm trên bàn, hướng về phía đầu Vương Luân gầm lên đầy tàn nhẫn:
"Nói! Tại sao cô ấy lại biến mất? Hả?"
Âm thanh trầm thấp như sấm rền, không cần nói cũng biết có bao nhiêu hơi thở tàn bạo nhiễm vào trong đó.
Vương Luân run rẩy hai chân, lập tức quỳ mạnh xuống sàn, giọng không kiềm được mà run run:
"Cô chủ! Vốn dĩ là tôi cùng hai thuộc hạ mang Hạ tiểu thư thoát ra bằng đường hầm bí mật, lúc đầu tôi muốn tự mình dẫn Hạ tiểu thư đi, nhưng lo lắng một mình Nghiên Nghiên không bảo toàn được cô chủ, Khương tiểu thư kia lại thông minh tuyệt đỉnh, hung tàn đến cỡ nào, giao cho thuộc hạ ở dưới trướng sợ rằng không cẩn thận sẽ bị phát giác việc cô chủ lấy Dương Mẫn Hi làm bia đỡ đạn, nếu lỡ Khương Tình nhận ra, chính là phải chết không thể nghi ngờ."
Vương Luân toàn thân run rẩy cắn chặt răng, tiếp tục kiên quyết nói:
"Tôi không thể giao tính mạng của cô chủ vào tay hai thuộc hạ được, tôi đã trái lệnh ra ngoài cùng, nhưng thật sự tôi đã giao phó rất kỹ cho hai tên thuộc hạ đó đem Hạ tiểu thư rời đi. Không biết tại sao... Tôi có cho người trở lại tìm kiếm, nhưng một chút manh mối về Hạ tiểu thư cũng không thấy."
Dung Lạc dùng chân tàn bạo đạp ngã Vương Luân xuống sàn, không chút lưu tình gẫm lên sườn mặt đầy máu của hắn, trong đôi mắt là điên cuồng bạo ngược, tàn nhẫn gằn từng tiếng:
"Lệnh của ta! Ngươi dám làm trái thì chính là phải chết."
Nét mặt Nghiên Nghiên phía sau phức tạp lại không đành lòng nhìn phía trước, nơi bị thân người bọn họ chặn hơn một nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng đang kéo căng của Dung Lạc.
Nghiên Nghiên hít sâu một hơi, lấy hết cam đảm bước nhanh tới, cũng thấp giọng nói:
"Dung Lạc! Hai người dẫn Hạ tiểu thư rời đi đã chết, thủ pháp giết người rất kì quái, giống như là... bị một sát thủ nhất đẳng đánh từ phía sau, lúc chết không hề có chút phản kháng nào. Nhưng Khương Tình đã dùng toàn lực đối phó cô ở cổng chính Dung gia, không thể nào phát hiện việc có người dẫn Hạ tiểu thư rời đi từ bên trong được, hai thuộc hạ đó lại chết ngay bên trong đường hầm. Dung Lạc! Ở Dung gia nhất định có nội gián. Còn ẩn nấp rất kín kẽ, rất sâu nữa. Một sát thủ tuyệt đỉnh như vậy lại ở dưới mí mắt chúng ta bấy lâu, một chút cũng không hề lộ ra sơ hở, Dung Lạc..."
"Đủ rồi!"
Dung Lạc nhấc chân ra khỏi sườn mặt Vương Luân, bước tới ghế sofa ngã ngồi xuống ghế, khuôn mặt lạnh lẽo tàn bạo.
"Bên trong Dung gia lúc đó, ngoại trừ lão già Dung Tuyệt đã rời đi từ lâu, chỉ còn có hai người. Là Hàn Tịch và trợ lý của cô ta — Tiêu Tự."
Những lời này, từng từ từng chữ một như nặn ra từ kẽ răng.
Nghiên Nghiên nghe thấy liền hoảng hốt, lập tức bước nhanh tới thấp giọng hỏi:
"Hàn Tịch? Cô ta không phải là bác sĩ sao?"
Vương Luân đang quỳ, ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo chút không thể tin tưởng:
"Hàn Tịch là người đã cứu mạng Dung lão gia, y thuật tuyệt đỉnh, là người Dung lão gia cực kì tín nhiệm, dùng mọi cách để mời về làm bác sĩ riêng của Dung gia, vị Hàn Tịch đó — nhìn không giống sát thủ chút nào a."
Nghiên Nghiên tựa hồ vô cùng đồng tình, nhìn Dung Lạc nghiêm túc nói:
"Đúng vậy! Thủ pháp giết người kia cực kì nhanh gọn, là một nhát kết liễu luôn tính mạng, chuẩn xác lại vô cùng sạch sẽ. Hàn Tịch, cô ta..."
Dung Lạc không kiên nhẫn cắt ngang lời Nghiên Nghiên.
"Hung khí là dao?"
Nghiên Nghiên gật mạnh đầu, ánh mắt lộ ra chút hoang mang.
"Đúng vậy! Là dao!"
Dung Lạc nở nụ cười âm trầm, ánh mắt hung tàn đến cực điểm, giọng nói như đang đè nén sự phẫn nộ:
"Dung gia để người ngoài bước vào đều không cho mang theo vũ khí, nhưng cô ta lại là bác sĩ, điều trị vết thương cho ta chính là dùng dao mổ và kim khâu. Các ngươi nghĩ có sự trùng hợp đến như vậy sao?"
"...."
"...."
Dung Lạc hai tay nắm chặt, giọng nói mang theo sự ra lệnh, không cho bất cứ ai phản bác lại:
"Ngay lập tức! Truy tìm tung tích Hàn Tịch."
Sau đó lại âm trầm gằn gọng:
"Điều tra lý lịch của cô ta!"
Vương Luân ngay lập túc cúi đầu.
"Vâng."
Nghiên Nghiên đi tới bên cạnh Dung Lạc, thấp giọng nói:
"Dung Lạc! Hiện giờ Khương Tình đang lục tung cả thành phố S lên để tìm cô. Nếu bây giờ cô không đi. Nhất định sẽ không thể rời khỏi đây."
Dung Lạc cười đến tàn nhẫn, khuôn mặt lạnh như núi băng khiến người ta khiếp sợ hãi hùng:
"Hạ Nhi còn chưa biết tung tích. Cô bảo ta làm sao rời đi? Hả?"
Nghiên Nghiên lập tức lớn tiếng nói:
"Dung Lạc! Cô không rời đi sẽ bị Khương Tình bắt lại, nơi này không thể ở lâu, cô nhất định phải đi."
Hơi ngừng một chút, Nghiên Nghiên nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Nếu Hạ tiểu thư thật sự bị Hàn Tịch bắt, nhất định ở Hạ tiểu thư có thứ Hàn Tịch muốn, tuy Nghiên Nghiên không biết nó là gì, nhưng Hàn Tịch là bác sĩ, làm người trước giờ một phần Nghiên Nghiên cũng nắm được. Hàn Tịch nhất định không làm tổn thương Hạ tiểu thư. Dung Lạc! Bây giờ điều quan trọng là cô phải giữ tính mạng của mình đã. Trở về nước A đi. Cô phải lấy lại thế lực của mình, Dung gia bên này vốn dĩ cô không cần đến, vậy bây giờ cô trở về nước A, dùng thế lực của mình tìm kiếm tung tích Hạ tiểu thư không phải dễ hơn sao?"
Dung Lạc ngẩng đầu lên, tròng trắng trong đáy mắt đã hiện lên những tơ máu khiến cho người ta sợ hãi. Khóe miệng khẽ nhếch lên, nặn ra một nụ cười gần như dữ tợn:
"Nghiên Nghiên! Tôi không sợ một Khương gia."
Nghiên Nghiên hít sâu một hơi, vô cùng cố chấp tiếp tục khuyên bảo:
"Dung Lạc! Khương Tình không chỉ giữ trong tay một Khương gia, cô quên rồi sao? Cả Lam gia cũng ở trong tay cô ta."
"...."
Mất một lúc rất lâu, Dung Lạc đứng dậy, bẻ khớp tay âm trầm bạo ngược cười một tiếng:
"Được! Tôi nhất định sẽ quay trở lại đây. Còn về Hạ Nhi — Cho dù phải xới tung cả nước S, nhất định cũng phải tìm cho ra cô ấy. Tôi sẽ không để nữ nhân của mình phải chịu chút uỷ khuất nào trên tay kẻ khác. Nếu tìm không có kết quả. Các người — Đều phải chết."
Nghiên Nghiên cúi đầu trầm mặc.
—
_____
Lam Tinh tới Khương gia.
Nhìn thấy Khương Tình cả người xanh xao mệt mỏi, nữ nhân lãnh khốc ngồi trên sofa, tay nắm chặt, khuỷu tay tựa lên đầu gối, mái tóc đen dài rơi trên bờ vai thon thả, cả người suy sụp, toàn thân âm trầm giống như đang kiềm chế cơn cuồng nộ lúc nào cũng có thể bùng lên nhấn chìm tất cả mọi thứ.
"Khương tiểu thư!"
Khương Tình ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nâu sẫm âm u hiện lên những đường máu đỏ sẫm, giọng nói khàn khàn đến không thể nghe thấy:
"Thế nào rồi?"
Lam Tinh hơi cúi đầu, hít sâu một hơi trả lời:
"Dung Lạc đi rồi. Tôi điều tra rất kỹ, lúc rời đi không có Hạ tiểu thư."
Khương Tình nhíu mày, mím đôi môi khô khốc, trong ánh mắt không che giấu được tia hoảng loạn sợ hãi, một chút yếu ớt không dễ phát hiện trong giọng nói lạnh lẽo:
"Không có sai sót chứ? Có khi nào Dung Lạc đã mang cô ấy rời đi trước rồi không?"
Lam Tinh trầm giọng nói:
"Người của Dung Lạc hành động rất lạ, bọn họ không rời đi ngay mà còn cho người trở lại tìm kiếm Hạ tiểu thư ở Dung gia. Tôi đã điều tra được, là Hạ tiểu thư đã trốn thoát, nhưng không phải trong tay Dung Lạc, là người khác."
Khương Tình nghe thấy, giống như cả thế giới đen tối sụp đổ ngay trước mặt, khuôn mặt vốn dĩ tuyệt sắc lúc này lại âm u đến cực điểm, đôi mắt nâu sẫm tối đen, cực lực đè nén gằn mạnh giọng:
"Ai?"
Lam Tinh cúi thấp đầu:
"Cái này... tôi không biết."
Khương Tinh đưa tay lấy cầm tách trà trên bàn ném mạnh nó xuống đất.
Choang!!!!
Từng ngụm thở dốc kiềm nén cơn bạo ngược sắp bùng phát, Khương Tình từ trong kẽ răng rít từng chữ:
"Khốn kiếp! Mau! Tiếp tục tìm. Cho dù phải lật tung cả thành phố S này lên cũng phải tìm cho tôi."
Xong lại tiếp tục âm trầm gằn giọng bổ sung:
"Điều tra tất cả chuyến bay gần nhất trong thời gian này. Hành khách, giờ giấc, kiểm tra toàn bộ. Ai khả nghi đều phải báo."
Lam Tinh toàn thân run rẩy, nói:
"Vâng!"
Ngay lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Sự bạo ngược và tức giận không thể kiềm chế được, Khương Tình ngay lúc Lam Tinh rời đi lên đập tất cả đồ đạc trong phòng khách, khớp tay vẫn còn những vệt máu ghê người đã khô lại, chưa được băng bó hay xử lý.
Khương Tình cắn chặt răng, toàn thân run rẩy từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, là lúc lục soát Dung gia, Khương Tình tìm được.
Chiếc nhẫn cùng một cặp với chiếc cô đang đeo trên tay.
Khương Tình nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đang toả ra ánh sáng nhàn nhạt, nước mắt rơi xuống trên sườn mặt trắng nõn gần như trong suốt:
"Hạ Nhi! Em bảo tôi phải làm sao đây? Tôi có thể làm gì... để dừng nỗi đau này lại? Em muốn tôi phải sống thế nào? Tôi sẽ chết mất... Xin em... Trở về bên tôi đi..."
[Sống vì em! Chết cũng vì em! Hai tay nhuốm đầy máu tươi cũng vì em.]
—
____
Dung gia tận diệt.
Vương giả trong giới hắc đạo đổi chủ.
—
——
Ba năm sau.
Thành phố S gần như chấn động với những chuyện xảy ra trong thời gian đó, vị thừa kế Khương đại thế gia ra tay không chút lưu tình, đuổi cùng giết tận mọi thế lực ngầm của Dung gia.
Dung gia chủ tiền nhiệm — Dung Lạc biến mất.
Trong hắc đạo một thời gian dài nghe đến tên của vị nữ nhân họ Khương nào đó đều sợ đến mất mật.
Dù sao một người có thể tận diệt cả một Dung gia to lớn, vững chắc như bàn thạch về hắc đạo.
Người ấy lại còn là nữ nhân, tuổi đời chưa tới hai mươi, một kỳ tài rực rỡ chói mắt như vậy, rước đến từng thế gia trong giới quý tộc phải ngưỡng vọng nhìn lên, không một ai không biết đến vị nữ vương cường thế, nhân tài ngàn năm có một của Khương gia.
Thế nhưng vị nữ vương vừa lên ngôi trong giới hắc đạo, lại chính là một nữ nhân điên cuồng bạo ngược, trong một thời gian dài luôn cố gắng truy tìm tung tích của một nữ nhân họ Hạ, gần như xới tung cả nước S lên để tìm.
Tin đồn truyền khắp nơi, trong đám hào môn vọng tộc đâu đó đều có những lời ra tiếng vào.
Chính là ——
Vị Khương gia chủ đương nhiệm nào đó — yêu thích nữ nhân.
Cả đám tiểu thư hào môn nghe thấy liền rục rịch muốn động, điên cuồng gào thét tự mình tiến cử để lọt và mắt xanh của vị nữ vương nào đó.
Tiếp theo chính là lời đồn nói Khương gia chủ đã có vị hôn thê được đính ước từ nhỏ, vị hôn thê ấy lại đang mất tích, điều đó giải thích được lý do tại sao Khương gia chủ điên cuồng tìm kiếm, gần như không bỏ sót một ngóc ngách nào —— chính là vì muốn đem hôn thê của mình trở về.
Lời đồn tiếp theo chính là — nhan sắc của Khương gia chủ.
Một nữ nhân cực kì xinh đẹp, dung nhan tinh mỹ tựa băng tuyết, đạm mạc thanh lãnh tựa hoa lan, cao ngạo diễm lệ như ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.
Một nữ nhân tuyệt sắc diễm lệ đến kinh tâm động phách, lại vì một nữ nhân mà điên cuồng.
Nữ nhân đẹp đẽ còn si tình đến như vậy, cả đám thiên kim hào môn trong lòng thét gào mong cầu —— vị hôn thê gì đó của Khương gia chủ vĩnh viễn đừng trở về, ngày ngày treo mộng mơ ước một ngày được bước chân vào Khương gia.
Lại có lời đồn —— về tính tình bạo ngược của Khương gia chủ.
Những quý tộc từng may mắn một lần tiếp xúc với vị nữ nhân họ Khương, họ truyền tai nhau rằng Khương gia chủ chính là một nữ nhân tính cách ôn nhu dịu dàng, thanh cao lại lãnh đạm, giơ tay nhấc chân đều là khí độ của một vị tiểu thư khuê các tao nhã hữu lễ, khác hẳn một trời một vực với những chiến tích đẫm máu tươi kia.
Một đám nữ nhân điên cuồng không ngừng gào thét —— Bổn tiểu thư chính là phi khanh không gả a. Khương gia chủ!!!
Tiếng thuỷ tinh bị đập vỡ vang vọng khắp phòng.
Nghiên Nghiên cùng đám thuộc hạ co rụt người lại, sắc mặt trắng bệch như giấy, ngay cả tiếng thở cũng đè thấp hầu như không thấy.
"Tại sao lại biến mất? Tại sao?"
Dung Lạc gầm lên như phát điên, gân xanh trên trán nổi lên, tơ máu đỏ tươi trong con ngươi xanh biếc, vẻ tàn bạo bạo ngược cất giấu sâu trong đôi mắt khiến người ta run lên vì sợ hãi.
—— dấu hiệu cảm xúc phẫn nộ cực đoan sắp bùng nổ.
Vương Luân cúi thấp đầu, trên khuôn mặt là vệt máu đỏ tươi, cực kì sâu và dữ tợn, thế nhưng hắn chỉ có thể im lặng, hứng chịu mọi cơn thịnh nộ của nữ nhân trước mặt.
Dung Lạc toàn thân run rẩy, bàn tay nổi gân xanh chộp lấy khẩu súng đen ngòm trên bàn, hướng về phía đầu Vương Luân gầm lên đầy tàn nhẫn:
"Nói! Tại sao cô ấy lại biến mất? Hả?"
Âm thanh trầm thấp như sấm rền, không cần nói cũng biết có bao nhiêu hơi thở tàn bạo nhiễm vào trong đó.
Vương Luân run rẩy hai chân, lập tức quỳ mạnh xuống sàn, giọng không kiềm được mà run run:
"Cô chủ! Vốn dĩ là tôi cùng hai thuộc hạ mang Hạ tiểu thư thoát ra bằng đường hầm bí mật, lúc đầu tôi muốn tự mình dẫn Hạ tiểu thư đi, nhưng lo lắng một mình Nghiên Nghiên không bảo toàn được cô chủ, Khương tiểu thư kia lại thông minh tuyệt đỉnh, hung tàn đến cỡ nào, giao cho thuộc hạ ở dưới trướng sợ rằng không cẩn thận sẽ bị phát giác việc cô chủ lấy Dương Mẫn Hi làm bia đỡ đạn, nếu lỡ Khương Tình nhận ra, chính là phải chết không thể nghi ngờ."
Vương Luân toàn thân run rẩy cắn chặt răng, tiếp tục kiên quyết nói:
"Tôi không thể giao tính mạng của cô chủ vào tay hai thuộc hạ được, tôi đã trái lệnh ra ngoài cùng, nhưng thật sự tôi đã giao phó rất kỹ cho hai tên thuộc hạ đó đem Hạ tiểu thư rời đi. Không biết tại sao... Tôi có cho người trở lại tìm kiếm, nhưng một chút manh mối về Hạ tiểu thư cũng không thấy."
Dung Lạc dùng chân tàn bạo đạp ngã Vương Luân xuống sàn, không chút lưu tình gẫm lên sườn mặt đầy máu của hắn, trong đôi mắt là điên cuồng bạo ngược, tàn nhẫn gằn từng tiếng:
"Lệnh của ta! Ngươi dám làm trái thì chính là phải chết."
Nét mặt Nghiên Nghiên phía sau phức tạp lại không đành lòng nhìn phía trước, nơi bị thân người bọn họ chặn hơn một nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng đang kéo căng của Dung Lạc.
Nghiên Nghiên hít sâu một hơi, lấy hết cam đảm bước nhanh tới, cũng thấp giọng nói:
"Dung Lạc! Hai người dẫn Hạ tiểu thư rời đi đã chết, thủ pháp giết người rất kì quái, giống như là... bị một sát thủ nhất đẳng đánh từ phía sau, lúc chết không hề có chút phản kháng nào. Nhưng Khương Tình đã dùng toàn lực đối phó cô ở cổng chính Dung gia, không thể nào phát hiện việc có người dẫn Hạ tiểu thư rời đi từ bên trong được, hai thuộc hạ đó lại chết ngay bên trong đường hầm. Dung Lạc! Ở Dung gia nhất định có nội gián. Còn ẩn nấp rất kín kẽ, rất sâu nữa. Một sát thủ tuyệt đỉnh như vậy lại ở dưới mí mắt chúng ta bấy lâu, một chút cũng không hề lộ ra sơ hở, Dung Lạc..."
"Đủ rồi!"
Dung Lạc nhấc chân ra khỏi sườn mặt Vương Luân, bước tới ghế sofa ngã ngồi xuống ghế, khuôn mặt lạnh lẽo tàn bạo.
"Bên trong Dung gia lúc đó, ngoại trừ lão già Dung Tuyệt đã rời đi từ lâu, chỉ còn có hai người. Là Hàn Tịch và trợ lý của cô ta — Tiêu Tự."
Những lời này, từng từ từng chữ một như nặn ra từ kẽ răng.
Nghiên Nghiên nghe thấy liền hoảng hốt, lập tức bước nhanh tới thấp giọng hỏi:
"Hàn Tịch? Cô ta không phải là bác sĩ sao?"
Vương Luân đang quỳ, ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo chút không thể tin tưởng:
"Hàn Tịch là người đã cứu mạng Dung lão gia, y thuật tuyệt đỉnh, là người Dung lão gia cực kì tín nhiệm, dùng mọi cách để mời về làm bác sĩ riêng của Dung gia, vị Hàn Tịch đó — nhìn không giống sát thủ chút nào a."
Nghiên Nghiên tựa hồ vô cùng đồng tình, nhìn Dung Lạc nghiêm túc nói:
"Đúng vậy! Thủ pháp giết người kia cực kì nhanh gọn, là một nhát kết liễu luôn tính mạng, chuẩn xác lại vô cùng sạch sẽ. Hàn Tịch, cô ta..."
Dung Lạc không kiên nhẫn cắt ngang lời Nghiên Nghiên.
"Hung khí là dao?"
Nghiên Nghiên gật mạnh đầu, ánh mắt lộ ra chút hoang mang.
"Đúng vậy! Là dao!"
Dung Lạc nở nụ cười âm trầm, ánh mắt hung tàn đến cực điểm, giọng nói như đang đè nén sự phẫn nộ:
"Dung gia để người ngoài bước vào đều không cho mang theo vũ khí, nhưng cô ta lại là bác sĩ, điều trị vết thương cho ta chính là dùng dao mổ và kim khâu. Các ngươi nghĩ có sự trùng hợp đến như vậy sao?"
"...."
"...."
Dung Lạc hai tay nắm chặt, giọng nói mang theo sự ra lệnh, không cho bất cứ ai phản bác lại:
"Ngay lập tức! Truy tìm tung tích Hàn Tịch."
Sau đó lại âm trầm gằn gọng:
"Điều tra lý lịch của cô ta!"
Vương Luân ngay lập túc cúi đầu.
"Vâng."
Nghiên Nghiên đi tới bên cạnh Dung Lạc, thấp giọng nói:
"Dung Lạc! Hiện giờ Khương Tình đang lục tung cả thành phố S lên để tìm cô. Nếu bây giờ cô không đi. Nhất định sẽ không thể rời khỏi đây."
Dung Lạc cười đến tàn nhẫn, khuôn mặt lạnh như núi băng khiến người ta khiếp sợ hãi hùng:
"Hạ Nhi còn chưa biết tung tích. Cô bảo ta làm sao rời đi? Hả?"
Nghiên Nghiên lập tức lớn tiếng nói:
"Dung Lạc! Cô không rời đi sẽ bị Khương Tình bắt lại, nơi này không thể ở lâu, cô nhất định phải đi."
Hơi ngừng một chút, Nghiên Nghiên nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Nếu Hạ tiểu thư thật sự bị Hàn Tịch bắt, nhất định ở Hạ tiểu thư có thứ Hàn Tịch muốn, tuy Nghiên Nghiên không biết nó là gì, nhưng Hàn Tịch là bác sĩ, làm người trước giờ một phần Nghiên Nghiên cũng nắm được. Hàn Tịch nhất định không làm tổn thương Hạ tiểu thư. Dung Lạc! Bây giờ điều quan trọng là cô phải giữ tính mạng của mình đã. Trở về nước A đi. Cô phải lấy lại thế lực của mình, Dung gia bên này vốn dĩ cô không cần đến, vậy bây giờ cô trở về nước A, dùng thế lực của mình tìm kiếm tung tích Hạ tiểu thư không phải dễ hơn sao?"
Dung Lạc ngẩng đầu lên, tròng trắng trong đáy mắt đã hiện lên những tơ máu khiến cho người ta sợ hãi. Khóe miệng khẽ nhếch lên, nặn ra một nụ cười gần như dữ tợn:
"Nghiên Nghiên! Tôi không sợ một Khương gia."
Nghiên Nghiên hít sâu một hơi, vô cùng cố chấp tiếp tục khuyên bảo:
"Dung Lạc! Khương Tình không chỉ giữ trong tay một Khương gia, cô quên rồi sao? Cả Lam gia cũng ở trong tay cô ta."
"...."
Mất một lúc rất lâu, Dung Lạc đứng dậy, bẻ khớp tay âm trầm bạo ngược cười một tiếng:
"Được! Tôi nhất định sẽ quay trở lại đây. Còn về Hạ Nhi — Cho dù phải xới tung cả nước S, nhất định cũng phải tìm cho ra cô ấy. Tôi sẽ không để nữ nhân của mình phải chịu chút uỷ khuất nào trên tay kẻ khác. Nếu tìm không có kết quả. Các người — Đều phải chết."
Nghiên Nghiên cúi đầu trầm mặc.
—
_____
Lam Tinh tới Khương gia.
Nhìn thấy Khương Tình cả người xanh xao mệt mỏi, nữ nhân lãnh khốc ngồi trên sofa, tay nắm chặt, khuỷu tay tựa lên đầu gối, mái tóc đen dài rơi trên bờ vai thon thả, cả người suy sụp, toàn thân âm trầm giống như đang kiềm chế cơn cuồng nộ lúc nào cũng có thể bùng lên nhấn chìm tất cả mọi thứ.
"Khương tiểu thư!"
Khương Tình ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nâu sẫm âm u hiện lên những đường máu đỏ sẫm, giọng nói khàn khàn đến không thể nghe thấy:
"Thế nào rồi?"
Lam Tinh hơi cúi đầu, hít sâu một hơi trả lời:
"Dung Lạc đi rồi. Tôi điều tra rất kỹ, lúc rời đi không có Hạ tiểu thư."
Khương Tình nhíu mày, mím đôi môi khô khốc, trong ánh mắt không che giấu được tia hoảng loạn sợ hãi, một chút yếu ớt không dễ phát hiện trong giọng nói lạnh lẽo:
"Không có sai sót chứ? Có khi nào Dung Lạc đã mang cô ấy rời đi trước rồi không?"
Lam Tinh trầm giọng nói:
"Người của Dung Lạc hành động rất lạ, bọn họ không rời đi ngay mà còn cho người trở lại tìm kiếm Hạ tiểu thư ở Dung gia. Tôi đã điều tra được, là Hạ tiểu thư đã trốn thoát, nhưng không phải trong tay Dung Lạc, là người khác."
Khương Tình nghe thấy, giống như cả thế giới đen tối sụp đổ ngay trước mặt, khuôn mặt vốn dĩ tuyệt sắc lúc này lại âm u đến cực điểm, đôi mắt nâu sẫm tối đen, cực lực đè nén gằn mạnh giọng:
"Ai?"
Lam Tinh cúi thấp đầu:
"Cái này... tôi không biết."
Khương Tinh đưa tay lấy cầm tách trà trên bàn ném mạnh nó xuống đất.
Choang!!!!
Từng ngụm thở dốc kiềm nén cơn bạo ngược sắp bùng phát, Khương Tình từ trong kẽ răng rít từng chữ:
"Khốn kiếp! Mau! Tiếp tục tìm. Cho dù phải lật tung cả thành phố S này lên cũng phải tìm cho tôi."
Xong lại tiếp tục âm trầm gằn giọng bổ sung:
"Điều tra tất cả chuyến bay gần nhất trong thời gian này. Hành khách, giờ giấc, kiểm tra toàn bộ. Ai khả nghi đều phải báo."
Lam Tinh toàn thân run rẩy, nói:
"Vâng!"
Ngay lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Sự bạo ngược và tức giận không thể kiềm chế được, Khương Tình ngay lúc Lam Tinh rời đi lên đập tất cả đồ đạc trong phòng khách, khớp tay vẫn còn những vệt máu ghê người đã khô lại, chưa được băng bó hay xử lý.
Khương Tình cắn chặt răng, toàn thân run rẩy từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, là lúc lục soát Dung gia, Khương Tình tìm được.
Chiếc nhẫn cùng một cặp với chiếc cô đang đeo trên tay.
Khương Tình nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đang toả ra ánh sáng nhàn nhạt, nước mắt rơi xuống trên sườn mặt trắng nõn gần như trong suốt:
"Hạ Nhi! Em bảo tôi phải làm sao đây? Tôi có thể làm gì... để dừng nỗi đau này lại? Em muốn tôi phải sống thế nào? Tôi sẽ chết mất... Xin em... Trở về bên tôi đi..."
[Sống vì em! Chết cũng vì em! Hai tay nhuốm đầy máu tươi cũng vì em.]
—
____
Dung gia tận diệt.
Vương giả trong giới hắc đạo đổi chủ.
—
——
Ba năm sau.
Thành phố S gần như chấn động với những chuyện xảy ra trong thời gian đó, vị thừa kế Khương đại thế gia ra tay không chút lưu tình, đuổi cùng giết tận mọi thế lực ngầm của Dung gia.
Dung gia chủ tiền nhiệm — Dung Lạc biến mất.
Trong hắc đạo một thời gian dài nghe đến tên của vị nữ nhân họ Khương nào đó đều sợ đến mất mật.
Dù sao một người có thể tận diệt cả một Dung gia to lớn, vững chắc như bàn thạch về hắc đạo.
Người ấy lại còn là nữ nhân, tuổi đời chưa tới hai mươi, một kỳ tài rực rỡ chói mắt như vậy, rước đến từng thế gia trong giới quý tộc phải ngưỡng vọng nhìn lên, không một ai không biết đến vị nữ vương cường thế, nhân tài ngàn năm có một của Khương gia.
Thế nhưng vị nữ vương vừa lên ngôi trong giới hắc đạo, lại chính là một nữ nhân điên cuồng bạo ngược, trong một thời gian dài luôn cố gắng truy tìm tung tích của một nữ nhân họ Hạ, gần như xới tung cả nước S lên để tìm.
Tin đồn truyền khắp nơi, trong đám hào môn vọng tộc đâu đó đều có những lời ra tiếng vào.
Chính là ——
Vị Khương gia chủ đương nhiệm nào đó — yêu thích nữ nhân.
Cả đám tiểu thư hào môn nghe thấy liền rục rịch muốn động, điên cuồng gào thét tự mình tiến cử để lọt và mắt xanh của vị nữ vương nào đó.
Tiếp theo chính là lời đồn nói Khương gia chủ đã có vị hôn thê được đính ước từ nhỏ, vị hôn thê ấy lại đang mất tích, điều đó giải thích được lý do tại sao Khương gia chủ điên cuồng tìm kiếm, gần như không bỏ sót một ngóc ngách nào —— chính là vì muốn đem hôn thê của mình trở về.
Lời đồn tiếp theo chính là — nhan sắc của Khương gia chủ.
Một nữ nhân cực kì xinh đẹp, dung nhan tinh mỹ tựa băng tuyết, đạm mạc thanh lãnh tựa hoa lan, cao ngạo diễm lệ như ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.
Một nữ nhân tuyệt sắc diễm lệ đến kinh tâm động phách, lại vì một nữ nhân mà điên cuồng.
Nữ nhân đẹp đẽ còn si tình đến như vậy, cả đám thiên kim hào môn trong lòng thét gào mong cầu —— vị hôn thê gì đó của Khương gia chủ vĩnh viễn đừng trở về, ngày ngày treo mộng mơ ước một ngày được bước chân vào Khương gia.
Lại có lời đồn —— về tính tình bạo ngược của Khương gia chủ.
Những quý tộc từng may mắn một lần tiếp xúc với vị nữ nhân họ Khương, họ truyền tai nhau rằng Khương gia chủ chính là một nữ nhân tính cách ôn nhu dịu dàng, thanh cao lại lãnh đạm, giơ tay nhấc chân đều là khí độ của một vị tiểu thư khuê các tao nhã hữu lễ, khác hẳn một trời một vực với những chiến tích đẫm máu tươi kia.
Một đám nữ nhân điên cuồng không ngừng gào thét —— Bổn tiểu thư chính là phi khanh không gả a. Khương gia chủ!!!
Bình luận facebook