• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không? (1 Viewer)

  • Chương 234: Không Thể Nhường [H++]

Hạ Nhi nhẹ nhàng cười, giọng nói ôn nhu mị hoặc, hơi thở như gió xuân ấm áp:



"Ở đây cũng được, nơi nào chả giống nhau. Mỗi một góc trong căn biệt thự này chúng ta mỗi chỗ đều làm một lần, để sau này ngày ngày nhìn chỗ nào cũng đều nhớ đến những đoạn phong lưu của em với chị. Như vậy rất lạc thú nha."



Thân thể Khương Tình run lên, tay Hạ Nhi đã từ áo choàng tắm dò xét vào trong, chạm vào da thịt trơn nhẵn của Khương Tình, xúc cảm tuyệt đến nỗi khiến cô nhẹ nhàng hít một hơi, trơn nhẵn như thế, tinh tế như thế, như gấm vóc, gân cốt ôn nhuận, quả thật không khác gì mỹ ngọc tinh khiết thượng hạng.



Cô giương mắt nhìn Khương Tình, ánh mắt mị hoặc, giọng nói thấp mà uyển chuyển:



"Chị nói xem, tại sao cùng là nữ nhân với nhau, da thịt chị lại mềm mại mịn màng như thế chứ? Em dù có cố gắng bảo dưỡng cách mấy cũng không thể có được làn da tuyệt mỹ như thế này."



Dứt lời, cô nâng thân thể lên, để sát vào Khương Tình, cánh tay như ngó sen trắng nõn quấn lên cổ, ngay cả đôi chân dài miên man cũng vòng qua eo Khương Tình, câu chặt lấy, ghé sát môi mình, nhẹ nhàng cắn lên vành tai tinh tế xinh đẹp kia. Chỉ vài động tác nhỏ, cô nhạy cảm phát giác được thân thể Khương Tình run lên, cô hài lòng cúi đầu cười một tiếng:



"Cục cưng à! Chị sao thế?"



Lông mi thật dài của Khương Tình lay động, giọng nói khàn khàn đến mức tận cùng, tựa hồ nhẫn nại đến cực hạn:



"Em..."



Hạ Nhi chớp chớp mắt, cánh môi rời khỏi vành tai, di chuyển xuống áp môi tới che kín môi Khương Tình lại.



Hô hấp của Khương Tình bỗng nhiên nặng nề xuống.



Hạ Nhi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tinh xảo, lát sau, đầu lưỡi thăm dò vào trong khoang miệng, cùng đầu lưỡi Khương Tình đi dạo triền miên, hô hấp của cả hai có chút khó khăn, thân thể cũng hoàn toàn trở nên nóng bừng như lửa.



Hơi thở của Khương Tình giống như ngừng lại, bên trong phòng tắm lúc này, mùi hương thanh nhã như lan như sương lúc đậm lúc nhạt quẩn quanh.



Hạ Nhi nắm lấy cổ áo choàng của Khương Tình lột ra, nhìn từ đầu vai trắng nõn trượt xuống, ánh sáng trong căn phòng có chút tối, nhưng cô vẫn rõ ràng thấy được da thịt trơn nhẵn như gấm vóc lụa là, ánh mắt ham muốn bị vẻ đẹp kinh diễm kia bao trùm, không nhịn được lẩm bẩm:



"Bình thường chị đã rất đẹp rồi, tại sao lúc này lại còn đẹp hơn như thế a."



Khương Tình nghe thấy, cúi đầu ôn nhuận cười khẽ một tiếng, chỉ trong chớp mắt liền đảo khách thành chủ, áp sát người cô vào tấm giương phía sau, giọng rất khẽ:



"Bảo bối! Tôi đẹp lắm sao?"



Hạ Nhi ngay lập tức gật mạnh đầu, khẳng định chắc chắn:



"Chị đẹp nhất."



Khương Tình bật cười, chậm rãi giơ bàn tay thon dài trắng nõn lên.



Bàn tay với những khớp xương rõ ràng là điều hiển nhiên không cần nói đến, những ngón tay thon gầy, ngay cả ngón út hình như cũng dài hơn người bình thường một chút, xinh đẹp mỹ miều, cân xứng tuyệt hảo.



Hạ Nhi nhìn đến ngây người.



"Thế còn nó thì sao? Em thích không?"



Giọng nói ôn nhuận trầm thấp vang lên bên tai cô. Sau đó lại tiếp tục rót vào tai cô bằng chất giọng yêu mị quyến rũ:



"Cắm vào bên trong em rất sướng, có phải hay không?"



Khương Tình cười như không cười, đôi tay chậm rãi dừng bên hông cô, khóa chặt eo nhỏ tinh tế.



"..."



Hạ Nhi rõ ràng nhìn thấy ý cười nồng đậm nguy hiểm từ đáy mắt nâu sẫm kia, còn chưa kịp nói gì, Khương Tình đột nhiên động, bàn tay chậm rãi tiếp xúc thân mật với *** ***** ướt dẫm giữa hai chân cô.



"A... Ân a..."



Hạ Nhi không kiềm được liền bật ra tiếng rên rỉ rất khẽ.



Ngón tay thon dài vuốt ve chất dịch trong suốt trơn trượt, đầu ngón tay điêu luyện chọc vào khe hẹp đã sớm ướt át lầy lội, hung hăng cắm một chút, thân thể Hạ Nhi ngay lập tức run rẩy.



Cô hoảng hốt, cô thật sự hoảng hốt:



"Tình à... chị..."



"Nó đang chạm vào em đấy. Thích không?"



Giọng nói ôn nhuận như ma chướng rót vào tai cô, hơi thở bay lượn, một tay Khương Tình giữ chặt eo thon của cô, một ngón tay đột nhiên nhanh chóng va chạm vào sâu bên trong huyệt động, tiếng nước ướt át mị hoặc đầy *** **.



Hạ Nhi bị ngón tay ấy đâm cho lung lay sắp đổ, tay bám lấy đầu vai Khương Tình, thở hổn hển từng ngụm.



"Ah... a.."



Cô ở trong cơn va chạm điên cuồng, nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng, ngón tay bên trong vách thịt vẫn cọ sát không muốn dừng lại.



"Em rên rất dễ nghe."



Khương Tình thấp giọng nói, ngực không ngừng phập phồng, tiếng thở hỗn loạn:



"Tôi thích tiếng rên của em."



Khương Tình nói lời sắc tình như vậy, thế nhưng làm cô... phía dưới của cô lại trào ra một cỗ mật nước.



Thật sự quá mức kích thích...



"A, ah..."



Cô nhịn không được ngẩng đầu, thấp giọng kêu lên, đôi tay nắm lấy cổ áo Khương Tình, có chút không biết làm sao.



Khương Tình dùng một ngón tay, cứ thế tùy ý trêu chọc hạ thể cô đến ướt sũng nước, lời nói *** ** đáng xấu hổ liên tục rót vào tai cô, kích thích từng giác quan và cảm xúc điên loạn trong cô.



Khương Tình thấy cô ngượng ngùng như vậy, nhịn không được nhợt nhạt cười cười, chậm rãi rút ngón tay trong huyệt nhỏ ẩm ướt, khom người xuống kéo hai chân cô ra.



"A! Tình... chị..." Hạ Nhi thở hổn hển.
















Cô thật sự quá cảm thấy thẹn!



Khương Tình thế nhưng tách hai chân cô, để lộ ra thân thể trần trụi.



Ánh mắt nâu sẫm nóng rực khóa chặt trên **** ***** ướt át, trong lòng Hạ Nhi một trận chao đảo, biết Khương Tình đang nhìn nơi tư mật của cô, huyệt nhỏ không nhịn được hơi co rút lại, cứ thế lại trào ra mật dịch trong suốt.



Bỗng nhiên, cô cảm giác được một vật ấm áp đè ở trên hoa hạch mẫn cảm của mình, Hạ Nhi mở to mắt, còn chưa kịp đẩy ra, Khương Tình đã ngậm lấy, nhẹ nhàng **** ***.



"A..."



Hạ Nhi rên xiết, cong người lên vì cảm giác đê mê ấy.



Sướng đến cả người cô đều phát run, thiếu chút nữa muốn không kiềm được mà run rẩy.



"Ahh... đừng... Tình ah~ em nhịn không được, nhịn không được, a..."



Khương Tình yêu chết âm thanh rên rỉ này của cô, cho nên càng thêm ra sức **** ***, dùng đầu lưỡi lướt qua hai cánh hoa, từ từ liếm tới bên trong khe hẹp ướt đẫm.



"A, ah.. Tình.. chết mất.."



Cảm giác được đầu lưỡi nóng bỏng trêu đùa trên *** *****, Hạ Nhi từ trong khoái cảm càng muốn nhiều hơn nữa, tiếng thở cùng tiếng rên rỉ vang lên không dứt được.



Ngay lúc này, đầu lưỡi Khương Tình mạnh mẽ xông vào trong huyệt động ướt đẫm, chọc vào lại rút ra liên tục.



"Ân a..."



Hạ thể sướng đến tê dại, cô thật vất vả động nửa người, cúi đầu liền nhìn thấy đầu Khương Tình chôn ở giữa hai đùi cô, dùng lưỡi chọc ra ra vào vào bên trong hạ thể cô.



Cảnh tượng rõ ràng như thế, kích thích mãnh liệt thị giác của cô, như nguồn điện chạy dọc toàn thân, dâm thuỷ tuôn trào ướt đẫm một mảng dưới bồn rửa.



Hạ Nhi đột nhiên cảm thấy chính mình trời sinh quá mức dâm đãng, nhìn Khương Tình liếm hạ thể mình, cô thế nhưng nhịn không được duỗi tay tự xoa nắn trên bầu ngực.



"Ahh, a..."



Tiếng kêu *** ** tràn ngập toàn bộ phòng tắm, theo tốc độ đầu lưỡi của Khương Tình đang thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, Hạ Nhi vô lực cong người, một bên xoa lấy ngực mình, một bên khẽ run rẩy.



*** ***** mẫn cảm không ngừng co rút lại theo từng động tác của chiếc lưỡi sắc tình đang thọc cắm cô điên cuồng kia, rốt cuộc, ở một tiếng thét chói tai ngắn ngủi lại kịch liệt, cô cao trào.



"Ahh..."



Bên trong khe hẹp ẩm ướt lại tuôn trào ra một đợt *** **** rất lớn, nước nhiều đến nỗi Khương Tình bị ướt lên cả mặt, trong tầm mắt Khương Tình lúc này, nữ nhân yêu kiều với *** ***** lúc đóng lúc mở, ướt át, tràn ngập dụ hoặc.



Thân thể Khương Tình nóng lên, vô thức dùng hai ngón tay chạm lên *** ***** nhỏ đang phun nước.



"Hah.. ah.."



Hạ Nhi cảm nhận được hành động đó, cô hơi rụt người lại.



Nhưng Khương Tình không cho cô trốn chạy, dùng tay ôm eo không cho cô lùi bước, một tay khác nắm lấy đầu nhũ hoa ***** **** kẹp chặt, sau đó bao trùm lên bầu ngực nhào nặn thành vô số hình dạng.



Khương Tình gấp gáp cúi đầu xuống, trong hơi thở hỗn loạn dùng răng môi gặm cắn đầu nhũ hoa rồi mút vào, làm đầu nhũ hoa phấn nộn dần dần cứng lên, sau đó lại há miệng, dùng đầu lưỡi đảo khắp trêu đùa ở trên đầu ngực, lại hút lại gặm lại liếm láp, liên tục phát ra tiếng nước, *** ** cực độ.



"Ahhh..." Hạ Nhi đưa tay nắm lấy đầu Khương Tình, vừa vò vừa siết.



Cô nửa khép con mắt rên rỉ, thật sự rất thoải mái, *** ***** mẫn cảm càng lúc càng cảm thấy trống rỗng, người cũng càng ngày càng khó chịu.



Muốn tay Khương Tình nhét vào bên trong cô.



Rất muốn.



"Muốn?"



Môi mỏng Khương Tình dán bên tai cô, giọng nói khàn khàn, gợi cảm đến rối tinh rối mù.



Hạ Nhi làm sao chịu được dụ hoặc như vậy?



Theo bản năng liền gật gật đầu:



"Em muốn... A ~!"



Cô cắn môi tái nhợt, thật vất vả nâng lên thân thể, ngẩng đầu nhìn lên, lại tình cờ phát hiện đối diện còn có một chiếc giương lớn, hình ảnh cô *** ** không chịu nổi đều hiện rõ trước mắt, chỉ liếc mắt một cái, thế nhưng thân thể nóng lên, cô lại ướt.



Khương Tình rõ ràng là cố ý.



Cố ý muốn cô trông thấy rõ bộ dạng dâm đãng này của mình.



Khương Tình nhanh nhạy nhận ra Hạ Nhi đã nhìn thấy gì đó, bật cười khe khẽ, ghé sát người tới bồn rửa tay, mông Hạ Nhi bị đôi tay hữu lực nhẹ nhàng nâng lên.



Khương Tình ôm cô xuống, sau đó xoay người cô áp tới bồn rửa tay, đứng sau cô, dùng hai ngón tay chậm rãi vuốt ve huyệt nhỏ ướt át từ phía sau, chậm rãi từ tốn từng chút cắm sâu vào.



"Ah..."



Hạ Nhi dùng tay nắm lấy thành bồn rửa, xoay đầu ra phía sau nhìn Khương Tình.



Hai ngón tay Khương Tình bỗng nhiên rút ra, rồi đâm mạnh về trước.



Hạ Nhi hét lên một tiếng, hai ngón tay rõ ràng vừa ra ngoài một chút, lại tức khắc đi vào lần nữa.



"Sâu quá, a..."



Đôi tay mảnh khảnh chống trên bồn rửa tay, cả người mềm như bông, sắp chịu đựng không nổi.



"Tự nhấc mông cao lên."
















Giọng Khương Tình cực độ khàn khàn, ngữ khí ra lệnh nhưng vẫn ôn nhuận như ngọc, như dụ dỗ lại như khuyến khích.



Hai ngón tay chôn trong hạ thể Hạ Nhi nóng đến khiến cả người Khương Tình phát cuồng.



Hạ Nhi không động đậy, cô có chút... ngượng ngùng.



"Nhấc mông lên."



Khương Tình trầm giọng nói lại lần nữa.



Hạ Nhi theo bản năng tự nhấc mông cao lên một chút.



Một tay Khương Tình ôm lấy vòng eo nhỏ tinh tế của cô, nhìn chằm chằm cô trong gương, bỗng nhiên tăng tốc thọc vào rút ra.



"A, ân a, a..."



Sức lực của Khương Tình vốn dĩ rất mạnh, từ những lần làm tình trước đây cô đã biết rõ, nhưng thời khắc này, cô mới nhận ra khi Khương Tình thật sự dùng sức với cô, nó hoàn toàn không phải là thứ cô có thể thừa nhận, cô không có cách nào tưởng tượng, thế nhưng tồn tại một người có tốc độ nhanh như vậy, sức lực lớn như vậy.



"A a, Tình...ah a a..."



Trừ bỏ rên rỉ không ngừng ra, cô giống như cái gì cũng không làm được nữa.



Mỗi một lần hai ngón tay đâm sâu vào trong, thân thể của cô giống như bị đâm đến hỏng, nếu không phải eo còn trong tay Khương Tình, cô nhất định sẽ trực tiếp bay rồi đụng phải gương, đâm cho đầu rơi máu chảy.



"Ah.. Tình à... nhẹ chút, nhẹ chút, a..."



Một loại cảm giác quen thuộc dần dần dâng lên, dường như lấy *** ***** mẫn cảm làm trung tâm, từ từ lan tràn đến toàn thân cô.



Khương Tình nhìn huyệt nhỏ chật hẹp đang bị hai ngón tay của mình làm căng ra, mỗi lần đẩy, là có thể nghe được tiếng nước phát ra cực độ *** **.



Khương Tình buông tay đang giữ eo, vòng xuống giữa hai chân cô, dùng ngón tay cái đè trên hoa hạch đang sưng đỏ, dùng sức xoa, tay kia vẫn ra sức thọc cắm ra ra vào vào liên tục.



"Ân a..."



Hạ Nhi sắp điên rồi, thân thể của cô bị kích thích đến run rẩy, hai chân cô sắp trụ không vững nữa.



"Ngoan nào! Em sắp tới rồi."



Giọng Khương Tình khàn khàn, quyến rũ đến cực điểm.



Dứt lời lại thêm một trận điên cuồng thọc vào rút ra đến điên đảo trời đất.



Hạ Nhi bị đâm đến toàn thân run rẩy, trừ bỏ rên rỉ, và cảm giác sướng đê mê không thể chịu đựng nổi, chỉ còn tiếng da thịt va chạm thật mạnh, *** ***** bị thọc cắm đến tê tê dại dại.



Khoái cảm lại khiến thân thể cô một trận cứng đờ, cô mơ mơ màng màng mở to mắt, hơi đỏ mặt, cùng với bầu ngực dồn dập phập phồng.



Cao lãnh như Khương Tình mà cũng có chút rên rỉ ra tiếng, mồ hôi rịn ra một lớp mỏng, trượt xuống dọc theo gương mặt đẹp như tranh vẽ, gợi cảm nói không nên lời.



Khương Tình nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ của cô qua tấm giương phản chiếu, môi mỏng tràn ra một mạt ý cười tà mị:



"Tới rồi?"



Hạ Nhi cong người, cổ họng phát ra âm thanh kiều diễm, nhu nhuyễn lại tràn ngập kích tình.



Trong bầu không khí này, tất cả mọi thứ trong lòng trong đầu cô đều bay xa, tựa hồ trời đất chỉ còn lại chính cô cùng Khương Tình, bản thân cô như một chiếc thuyền nhỏ đi trong vùng biển rộng lớn, bị một cơn sóng to đánh vào giữa vòng nước xoáy, trăm biến ngàn chuyển, cắn nuốt cô từng tấc từng tấc một, cắn nuốt đến hầu như không còn gì, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.



Tia sáng bên ngoài chiếu rọi qua không khí, bay lượn trong không trung, từ mạnh chuyển sang yếu dần, tới trước cửa phòng tắm thì chỉ còn là một tia sáng cực nhạt nhòa.



Hạ Nhi chính là bị 'làm' đến không còn sức để cử động nữa.



Mặc dù cô đã hết sức để điều chỉnh tiếng nói, nhưng tự mình nghe vẫn còn có mùi vị mềm nhũn:



"Xin chị đấy. Đủ rồi."



Cô vô lực buông thõng tay, ngay cả sức để nhấc tay cũng không có.



"Chưa đủ. Không phải em nói làm mỗi một góc trong căn biệt thự này sao?"



Giọng nói ôn nhuận trầm thấp mà nhu hoà, mang một tia nguy hiểm không rõ.



Hạ Nhi ngay lập tức trừng lớn hai mắt, cắn môi nhìn Khương Tình chằm chằm.



Ánh mắt nâu sẫm hiện lên một tia khác lạ, Khương Tình bỗng nhiên chôn mặt mình ở cổ cô cúi đầu nở nụ cười.



Hạ Nhi cứng đơ người, nữ nhân đối diện xinh đẹp rực rỡ, mỹ nhân như hoa, mặt ngọc môi son. Thân thể linh lung hấp dẫn, da thịt trắng như ngọc vô cùng mịn màng, tinh tế như tuyết.



Nhìn đi nhìn đi! Mặt hàng ngon như vậy ở trước mặt, nhưng bản thân lại không còn sức để trưng dụng người ta.



Có ai lại đáng thương như cô không chứ?



Hạ Nhi cắn môi, cô nhịn không được, mở miệng:



"Về vấn đề tình dục, chị không thể nhường em một chút được sao?"



Khương Tình nghe thấy liền bật cười thành tiếng.



Giây phút đó, Hạ Nhi cảm thấy như tuyết liên đang nở trước mặt mình, nhưng mà nụ cười kia của Khương Tình trong nháy mắt liền biến mất, lát sau liền hơi trầm mặt, nhàn nhạt liếc cô một cái, phun ra ba chữ:



"Em đừng hòng."



Hạ Nhi nghe thấy, cô lảo đảo suýt ngã, trừng mắt nhìn Khương Tình.



Cô cảm thấy tất cả lời nói tốt đẹp trước kia toàn bộ đều đang rơi xuống mười tám tầng địa ngục, cô giận đến mức muốn lôi toàn bộ ác quỷ mười tám tầng địa ngục kia dẫn ra ngoài, sau đó nện vào trên thân nữ nhân này, tại sao có thể quá đáng như vậy?



Cô oán hận trừng mắt nhìn Khương Tình, không chút lưu tình giơ tay đẩy mạnh một cái, quay đầu rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom