Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 235: Không Bằng Em
Phía đường chân trời có màu trắng nhợt, một tia sáng bừng lên giữa cả một khoảng tối tăm. Buổi bình minh còn có phần mờ ảo, bầu không khí cũng không quá sảng khoái mát mẻ.
Khương Tình gắp hai viên đá, bỏ vào ly rượu, rồi rót một cốc rượu mạnh. Viên đá tan ra giữa chất lỏng màu hổ phách, phản chiếu ánh sáng như thủy tinh trong ly rượu.
An Tranh ngồi trên sofa, mặc sơ mi khoác áo vest, tay đeo găng trắng, rất nghiêm chỉnh, nhìn từng cử động của Khương Tình, thấp giọng:
"Chuyện mẹ của Hạ Nhi, cô dự định giải quyết thế nào?"
Nghe An Tranh nói như vậy, Khương Tình không phát biểu ý kiến, chỉ nhấm một ngụm rượu, vị cay xè tan vào miệng, bàn tay trắng nõn lại với lấy bao thuốc lá.
"Khương Tình! Người đứng phía sau đang nhắm vào Hạ Nhi. Chỉ cần chuyện Dung Lạc hiện tại đang hôn mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ có chuyện lớn." An Tranh lại tiếp tục nói.
Khương Tình rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, một tay giữ ly rượu rồi ngả vào sofa. Sau khi đặt ly rượu xuống, Khương Tình châm điếu thuốc lên, rít một hơi, ít nhiều có thể xoa dịu nỗi trống trải tận đáy lòng.
Rất lâu sau, Khương Tình mới nói bằng một giọng rất khẽ:
"Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, cho dù sóng to gió lớn đến đâu tôi cũng đủ khả năng để che chắn cho cô ấy. Cô ấy không cần làm gì cả, chỉ cần trốn sau lưng tôi là được rồi. Nhưng, tôi không ngờ là..."
Những lời phía sau, Khương Tình không nói tiếp nữa.
An Tranh cứ đợi mãi, nhưng mãi Khương Tình vẫn không tiếp tục nói.
An Tranh nhìn Khương Tình, không hiểu sao lại giật mình, dè dặt hỏi:
"Không ngờ được chuyện gì?"
Khương Tình cứ cô độc ngồi ở đó, không nói tiếng nào.
Một lúc sau, cuối cùng Khương Tình cũng lên tiếng, giọng hơi khàn:
"An Tranh, có phải tôi vô dụng lắm không?"
"Hả?" An Tranh giật mình hỏi.
"Nếu tôi không bị Lam Yên giữ lại, chuyện Dung Lạc vì cô ấy mà bị thương sẽ không xảy ra."
Giọng Khương Tình rất lạnh, lạnh đến mức sắp đông đá cả không khí trong căn phòng. Dứt lời, tay cầm ly rượu lên bằng bàn tay cầm thuốc lá, ánh mắt thâm trầm.
"Tôi đang nghi ngờ, kẻ phía sau thao túng chuyện này không chỉ đơn giản là nhằm vào Hạ Nhi."
Khương Tình nói câu ấy bằng một tông giọng rất thấp, rất thấp. Tay khẽ lắc lắc ly rượu, viên đá chưa tan hết va chạm vào thành ly.
An Tranh nhíu mày:
"Ý cô là, có người đang giở trò, người đó còn nắm rõ điểm yếu của cô và cô ấy?"
Nghĩ đi nghĩ lại An Tranh vẫn tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình:
"Nếu như vậy, hiện tại khả năng Hạ Nhi đang là mục tiêu mà kẻ đó nhắm đến, quyết tâm trừ khử bằng mọi giá. Hoặc có thể, một mũi tên trúng hai đích. Tôi nghĩ, kẻ phía sau biết rõ chỉ cần cô và Hạ Nhi kết hôn, không đơn giản là chuyện hai gia tộc lớn có mối liên kết ràng buộc với nhau nữa, đứng trên cương vị lợi ích, hôn nhân này giống như một quả bom nguyên tử phá nát cán cân lợi ích từ những kẻ có thù hằn với Khương gia. Chiếc ghế quyền lực đứng đầu các đại gia tộc sẽ vững chắc rơi vào tay cô không chút nghi ngờ, đám người đó nhất định sẽ không để yên cho chuyện này xảy ra."
Khương Tình nghe thấy, có chút trầm mặc.
An Tranh đứng lên, tay chống hông đi đi lại lại, rồi hết vò đầu lại bứt tai, sau đó trở về bên cạnh bàn, chống hai tay lên mép bàn nhìn Khương Tình, gằn giọng từng chữ:
"Cô sẽ bảo vệ được cô ấy chứ? Khương Tình!! Tôi đang hỏi cô đấy!!!"
Ánh sáng trong phòng không quá rực rỡ. Có ánh nắng lan tràn hắt vào phòng, rọi lên lớp đá cẩm thạch dưới sàn, nhìn lại thấy lạnh lẽo.
Khương Tình không nhìn An Tranh, nhưng ánh mắt lại lạnh không thể tả.
Hai tập đoàn Khương thị và An thị gần đây tuy có dự án hợp tác chung nhưng bên ngoài nhìn vào nghĩ sao cũng thấy là những đối thủ cạnh tranh.
An Tranh bỏ qua hiềm khích trước đây, điều hành An thị nên việc qua lại giữa hai tập đoàn là rất cần thiết. Cũng một thời gian dài như vậy, Khương Tình và An Tranh hình thành nên một mối quan hệ hợp tác, có thể nói là cùng chung lợi ích, là bạn tốt thì không thể, nhưng là đối tác thì vẫn miễn cưỡng chấp nhận.
Từ khi bắt đầu hợp tác với Khương thị trong những dự án, An Tranh mới dần nhận ra, tuy không biết vũng nước Khương gia — một đại gia tộc lớn đứng đầu sâu đến đâu, dù không phải người trong cuộc nhưng An Tranh cũng có thể cảm nhận được Khương gia không đơn giản, nó đến từ cái nhíu mày rất sâu của Khương Tình mỗi khi nhắc đến.
An Tranh nhìn Khương Tình, hai bàn tay nắm chặt, ngữ khí có chút trầm trọng:
"Chuyện sức khoẻ chủ tịch Khương không tốt, phải đưa đến nước A để điều trị, cô vẫn chưa nói cho Hạ Nhi biết đúng không?"
Một đám sương khói len lỏi bay lên, mơ màng trong trẻo, làm mờ đi gương mặt như tranh vẽ của Khương Tình, đáy lòng như bị đá tảng đè nặng vậy, Khương Tình thở hắt ra một hơi, lại không nói gì.
An Tranh nhìn Khương Tình im lặng không nói, cũng không hỏi nữa.
Khương gia trước đây vốn do một tay Khương Thời duy trì, đến thời điểm này đã trở thành một đại gia tộc vững gót chân trên đỉnh cao mà không một gia tộc nào có thể đánh bại nổi, nhưng cho dù quyền lực nằm trong tay ông có lớn đến mức nào, vẫn không thể chống lại tuổi tác và bệnh tật.
Sức khoẻ Khương Thời càng lúc càng yếu, muốn hồi phục lại là rất khó, nhưng cũng đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, không thể làm việc quá tốn sức, càng không thể xử lý công việc quá độ, chiều hướng của Khương gia nhất thời có sự thay đổi.
Khương Thời lùi về sau, vốn dĩ sẽ nhường chỗ chức vị Chủ tịch hội đồng quản trị cho Khương Vũ Hàn, nhưng bản lĩnh trên thương trường của Khương Vũ Hàn so với phu nhân Vương Minh Tuyết lại có chút miễn cưỡng, thế nên nghiễm nhiên hiện tại Vương Minh Tuyết liền nắm giữ quyền phát ngôn trong Hội đồng quản trị, Khương Tình trở thành người trẻ tuổi nhất xử lý công việc của Khương thị.
Dù sao Vương Minh Tuyết vốn dĩ trước khi lấy Khương Vũ Hàn đã nắm giữ tư cách là một trong những đại cổ đông của Khương gia.
Hội đồng quản trị trong Khương gia có không ít người muốn ngồi lên chiếc ghế quyền lực ấy, muốn đè ép Khương gia phải nhường vị trí đó. Để có thể đường đường chính chính bước lên chức vị cao nhất của Khương gia, Khương Tình hiện tại mỗi bước đi đều không được phạm một chút sai lầm nào.
Không có Khương Thời chống đỡ, gánh nặng và áp lực trên vai Khương Tình nặng đến mức nào?
Những kẻ mong Khương gia rơi đài không phải là ít, trước đây còn có Dung gia, thế nhưng Dung Lạc yêu Hạ Nhi, nữ nhân đó đã bất chấp tính mạng mình cứu Hạ Nhi, nên nhất định không phải là kẻ đứng sau thao túng mọi thứ nhằm đánh đổ hôn sự giữa hai đại thế gia Hạ — Khương được.
Với tình hình hiện tại của Dung Lạc, chỉ cần lưỡi dao hơi chệch một chút — mạng nhất định sẽ không còn.
An Tranh nghĩ đến, ngay lập tức mở miệng:
"Nếu đã như vậy, chuyện Dung Lạc bị thương chưa tỉnh..."
"Tạm thời... đừng để cô ấy biết." Khương Tình lạnh giọng.
Dứt lời, liền ngửa cổ uống cạn ly rượu. Khi đặt ly xuống, trong ly đã chỉ còn lại viên đá trượt đi.
"Tô Thịnh." Khương Tình thấp giọng gọi.
Nam nhân từ bên ngoài lập tức đẩy cửa đi vào, nghiêm giọng:
"Khương tổng."
"Bảo bộ phận quan hệ soạn các bài báo chuyển dời tầm chú ý của cư dân mạng. Việc xảy ra ở quán bar M, nhất định không được để lộ ra ngoài." Khương Tình lãnh đạm phân phó.
Tô Thịnh đáp 'vâng' một tiếng, xoay người đi thẳng một mạch ra cửa.
_____
Hoàng hôn dần buông xuống.
Sắc trời bên ngoài dần dần mất đi ánh sáng, cả chút ráng chiều cuối cùng cũng bị nuốt mất.
Hạ Nhi từ cổng biệt thự đi ra, trông thấy thân hình cao gầy trong bộ tây trang màu đen, dưới ánh đèn mù mờ, bóng dáng kia dựa vào tường, kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt nâu sẫm lãnh đạm, nặng nề mà chăm chú nhìn cô.
Cô chậm rãi từng bước đi tới, cười khẽ:
"Hoàng hôn xuống rồi, đẹp lắm luôn, cả bầu trời cứ như bùng cháy vậy."
Khương Tình nghe thấy, chuẩn xác ném tàn thuốc vào thùng rác gần đó, nghiêng đầu thấp giọng:
"Đúng là rất đẹp."
Hạ Nhi cười khẽ, cô cảm thấy từ khi quen Khương Tình tới giờ, cô càng ngày càng trân trọng những giây phút yên bình như thế này.
Đơn giản là ngắm mặt trời mọc rồi lại lặn, hưởng thụ phong hoa tuyết nguyệt.
"Đừng lo lắng. Cũng không phải lần đầu."
Khương Tình vừa dứt lời liền không nhịn được, giơ tay sờ đầu cô.
Hạ Nhi chẳng quá giật mình vì hành động này của Khương Tình, cô chớp chớp mắt, liếc nhìn La quản gia đứng ở cổng, liền dự định muốn tránh ra.
Cô vừa định đi thì Khương Tình dịch chuyển bước chân, che chặn lại đường đi của cô.
Mùi hương như lan như sương cùng mùi sữa tắm thanh thanh ngọt ngọt của cô, tất cả đều lọt hết vào hơi thở.
Hạ Nhi lại chớp chớp mắt, hơi dịch sang bên cạnh một chút.
Ai ngờ, Khương Tình cũng dịch theo.
Hạ Nhi nhíu mày, ngước mắt lên nhẹ giọng:
"Chị đừng nháo."
Khương Tình cúi đầu nhìn cô, mặc kệ sự bất mãn của cô, lại đưa tay ra.
Hạ Nhi nghĩ Khương Tình muốn làm gì đó, vừa định né tránh thì nghe thấy giọng ôn nhuận khe khẽ thì thầm:
"Đứng yên."
Hạ Nhi sững sờ.
Lòng bàn tay của Khương Tình lướt qua gò má cô, ngón tay gầy luồn vào mái tóc nâu bồng bềnh mướt rượt, nhẹ nhàng vuốt, cũng dịu dàng như cơn gió.
Hơi thở của Hạ Nhi tưởng chừng như ngừng lại.
Khi Khương Tình thu tay về, cô nhìn thấy giữa hai ngón tay mảnh khảnh thon dài kẹp một cánh hoa.
Là cánh hoa trong vườn, theo gió bay một mảnh rơi trên tóc cô.
Khương Tình ôn nhuận cười khẽ, nhẹ nhàng vò nát cánh hoa, đầu ngón tay thấm đẫm mùi hương của cánh hoa, giọng trầm thấp khẽ nói:
"Hoàng hôn đẹp, nhưng không đẹp bằng em."
Trái tim Hạ Nhi đập lỡ một nhịp, sau đó cô cảm thấy...
Đúng là đau tim mà, khoảng khắc dịu dàng này, giọng Khương Tình thật sự quá mức êm tai.
Dáng vẻ ngây người của cô trông có chút ngốc nghếch, khiến Khương Tình nhìn liền cười rộ lên.
Hạ Nhi cố lấy lại bình tĩnh, đưa tay mở cửa xe ra, chen người ngồi vào trong.
Cô giơ tay ấn nút hạ cửa sổ bên phía mình xuống. Không khí lạnh ùa vào cắt lọn tóc cô bay bay thành từng sợi nhỏ, tung bay ra ngoài theo khe cửa.
"Mình đi thôi." Cô nhẹ giọng.
Khương Tình cúi đầu cười một tiếng, cũng vòng qua đầu xe tới vị trí tay lái.
Chiếc xe lướt nhanh trên đường, Hạ Nhi ngắm nhìn đường phố sầm uất bên ngoài cửa kính xe.
Có người đang vội về nhà sau khi tan làm, đi ngang qua trạm xe buýt có cả hàng dài người đang xếp hàng, hàng người bị chìm khuất trong bóng tối không nhìn thấy rõ.
Bên tai cô vẫn văng vẳng tiếng thì thầm của Khương Tình lúc nãy, gò má vẫn còn lưu lại nhiệt độ nơi lòng bàn tay ôn nhuận như ngọc kia.
Nhịp tim lại không ngừng tăng cao và vành tai đỏ lựng.
Hạ Nhi giơ tay che miệng ho khẽ một tiếng, chớp mắt nhìn Khương Tình, nhẹ giọng:
"Dung Lạc hiện tại ổn rồi, nhưng vẫn đang tịnh dưỡng, em dự định đến thăm cô ấy một chút..."
Khương Tình nghe thấy, ánh mắt yên lặng nhìn sang cô, bên trong tựa hồ đang tích tụ cái gì.
Một lát sau liền chậm rãi từ tốn nói:
"Em cứ tạm ở nhà một thời gian đi, thu xếp chuẩn bị cho việc kết hôn và tiệc ra mắt, còn Dung Lạc, tôi sẽ thay em hỏi thăm cô ta."
Hạ Nhi bĩu môi:
"Chị lại ghen đấy à? Em chỉ đi thăm, cũng không phải là đến trêu chọc người ta."
Khương Tình hạ tầm mắt, ôn nhuận mở miệng:
"Bảo bối. Lỗi không phải đóa hoa mà là con ong luôn tâm tâm niệm niệm bông hoa ấy. Em vẫn là ngoan ngoãn một chút đi."
Khương Tình gắp hai viên đá, bỏ vào ly rượu, rồi rót một cốc rượu mạnh. Viên đá tan ra giữa chất lỏng màu hổ phách, phản chiếu ánh sáng như thủy tinh trong ly rượu.
An Tranh ngồi trên sofa, mặc sơ mi khoác áo vest, tay đeo găng trắng, rất nghiêm chỉnh, nhìn từng cử động của Khương Tình, thấp giọng:
"Chuyện mẹ của Hạ Nhi, cô dự định giải quyết thế nào?"
Nghe An Tranh nói như vậy, Khương Tình không phát biểu ý kiến, chỉ nhấm một ngụm rượu, vị cay xè tan vào miệng, bàn tay trắng nõn lại với lấy bao thuốc lá.
"Khương Tình! Người đứng phía sau đang nhắm vào Hạ Nhi. Chỉ cần chuyện Dung Lạc hiện tại đang hôn mê chưa có dấu hiệu tỉnh lại bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ có chuyện lớn." An Tranh lại tiếp tục nói.
Khương Tình rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, một tay giữ ly rượu rồi ngả vào sofa. Sau khi đặt ly rượu xuống, Khương Tình châm điếu thuốc lên, rít một hơi, ít nhiều có thể xoa dịu nỗi trống trải tận đáy lòng.
Rất lâu sau, Khương Tình mới nói bằng một giọng rất khẽ:
"Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, cho dù sóng to gió lớn đến đâu tôi cũng đủ khả năng để che chắn cho cô ấy. Cô ấy không cần làm gì cả, chỉ cần trốn sau lưng tôi là được rồi. Nhưng, tôi không ngờ là..."
Những lời phía sau, Khương Tình không nói tiếp nữa.
An Tranh cứ đợi mãi, nhưng mãi Khương Tình vẫn không tiếp tục nói.
An Tranh nhìn Khương Tình, không hiểu sao lại giật mình, dè dặt hỏi:
"Không ngờ được chuyện gì?"
Khương Tình cứ cô độc ngồi ở đó, không nói tiếng nào.
Một lúc sau, cuối cùng Khương Tình cũng lên tiếng, giọng hơi khàn:
"An Tranh, có phải tôi vô dụng lắm không?"
"Hả?" An Tranh giật mình hỏi.
"Nếu tôi không bị Lam Yên giữ lại, chuyện Dung Lạc vì cô ấy mà bị thương sẽ không xảy ra."
Giọng Khương Tình rất lạnh, lạnh đến mức sắp đông đá cả không khí trong căn phòng. Dứt lời, tay cầm ly rượu lên bằng bàn tay cầm thuốc lá, ánh mắt thâm trầm.
"Tôi đang nghi ngờ, kẻ phía sau thao túng chuyện này không chỉ đơn giản là nhằm vào Hạ Nhi."
Khương Tình nói câu ấy bằng một tông giọng rất thấp, rất thấp. Tay khẽ lắc lắc ly rượu, viên đá chưa tan hết va chạm vào thành ly.
An Tranh nhíu mày:
"Ý cô là, có người đang giở trò, người đó còn nắm rõ điểm yếu của cô và cô ấy?"
Nghĩ đi nghĩ lại An Tranh vẫn tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình:
"Nếu như vậy, hiện tại khả năng Hạ Nhi đang là mục tiêu mà kẻ đó nhắm đến, quyết tâm trừ khử bằng mọi giá. Hoặc có thể, một mũi tên trúng hai đích. Tôi nghĩ, kẻ phía sau biết rõ chỉ cần cô và Hạ Nhi kết hôn, không đơn giản là chuyện hai gia tộc lớn có mối liên kết ràng buộc với nhau nữa, đứng trên cương vị lợi ích, hôn nhân này giống như một quả bom nguyên tử phá nát cán cân lợi ích từ những kẻ có thù hằn với Khương gia. Chiếc ghế quyền lực đứng đầu các đại gia tộc sẽ vững chắc rơi vào tay cô không chút nghi ngờ, đám người đó nhất định sẽ không để yên cho chuyện này xảy ra."
Khương Tình nghe thấy, có chút trầm mặc.
An Tranh đứng lên, tay chống hông đi đi lại lại, rồi hết vò đầu lại bứt tai, sau đó trở về bên cạnh bàn, chống hai tay lên mép bàn nhìn Khương Tình, gằn giọng từng chữ:
"Cô sẽ bảo vệ được cô ấy chứ? Khương Tình!! Tôi đang hỏi cô đấy!!!"
Ánh sáng trong phòng không quá rực rỡ. Có ánh nắng lan tràn hắt vào phòng, rọi lên lớp đá cẩm thạch dưới sàn, nhìn lại thấy lạnh lẽo.
Khương Tình không nhìn An Tranh, nhưng ánh mắt lại lạnh không thể tả.
Hai tập đoàn Khương thị và An thị gần đây tuy có dự án hợp tác chung nhưng bên ngoài nhìn vào nghĩ sao cũng thấy là những đối thủ cạnh tranh.
An Tranh bỏ qua hiềm khích trước đây, điều hành An thị nên việc qua lại giữa hai tập đoàn là rất cần thiết. Cũng một thời gian dài như vậy, Khương Tình và An Tranh hình thành nên một mối quan hệ hợp tác, có thể nói là cùng chung lợi ích, là bạn tốt thì không thể, nhưng là đối tác thì vẫn miễn cưỡng chấp nhận.
Từ khi bắt đầu hợp tác với Khương thị trong những dự án, An Tranh mới dần nhận ra, tuy không biết vũng nước Khương gia — một đại gia tộc lớn đứng đầu sâu đến đâu, dù không phải người trong cuộc nhưng An Tranh cũng có thể cảm nhận được Khương gia không đơn giản, nó đến từ cái nhíu mày rất sâu của Khương Tình mỗi khi nhắc đến.
An Tranh nhìn Khương Tình, hai bàn tay nắm chặt, ngữ khí có chút trầm trọng:
"Chuyện sức khoẻ chủ tịch Khương không tốt, phải đưa đến nước A để điều trị, cô vẫn chưa nói cho Hạ Nhi biết đúng không?"
Một đám sương khói len lỏi bay lên, mơ màng trong trẻo, làm mờ đi gương mặt như tranh vẽ của Khương Tình, đáy lòng như bị đá tảng đè nặng vậy, Khương Tình thở hắt ra một hơi, lại không nói gì.
An Tranh nhìn Khương Tình im lặng không nói, cũng không hỏi nữa.
Khương gia trước đây vốn do một tay Khương Thời duy trì, đến thời điểm này đã trở thành một đại gia tộc vững gót chân trên đỉnh cao mà không một gia tộc nào có thể đánh bại nổi, nhưng cho dù quyền lực nằm trong tay ông có lớn đến mức nào, vẫn không thể chống lại tuổi tác và bệnh tật.
Sức khoẻ Khương Thời càng lúc càng yếu, muốn hồi phục lại là rất khó, nhưng cũng đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, không thể làm việc quá tốn sức, càng không thể xử lý công việc quá độ, chiều hướng của Khương gia nhất thời có sự thay đổi.
Khương Thời lùi về sau, vốn dĩ sẽ nhường chỗ chức vị Chủ tịch hội đồng quản trị cho Khương Vũ Hàn, nhưng bản lĩnh trên thương trường của Khương Vũ Hàn so với phu nhân Vương Minh Tuyết lại có chút miễn cưỡng, thế nên nghiễm nhiên hiện tại Vương Minh Tuyết liền nắm giữ quyền phát ngôn trong Hội đồng quản trị, Khương Tình trở thành người trẻ tuổi nhất xử lý công việc của Khương thị.
Dù sao Vương Minh Tuyết vốn dĩ trước khi lấy Khương Vũ Hàn đã nắm giữ tư cách là một trong những đại cổ đông của Khương gia.
Hội đồng quản trị trong Khương gia có không ít người muốn ngồi lên chiếc ghế quyền lực ấy, muốn đè ép Khương gia phải nhường vị trí đó. Để có thể đường đường chính chính bước lên chức vị cao nhất của Khương gia, Khương Tình hiện tại mỗi bước đi đều không được phạm một chút sai lầm nào.
Không có Khương Thời chống đỡ, gánh nặng và áp lực trên vai Khương Tình nặng đến mức nào?
Những kẻ mong Khương gia rơi đài không phải là ít, trước đây còn có Dung gia, thế nhưng Dung Lạc yêu Hạ Nhi, nữ nhân đó đã bất chấp tính mạng mình cứu Hạ Nhi, nên nhất định không phải là kẻ đứng sau thao túng mọi thứ nhằm đánh đổ hôn sự giữa hai đại thế gia Hạ — Khương được.
Với tình hình hiện tại của Dung Lạc, chỉ cần lưỡi dao hơi chệch một chút — mạng nhất định sẽ không còn.
An Tranh nghĩ đến, ngay lập tức mở miệng:
"Nếu đã như vậy, chuyện Dung Lạc bị thương chưa tỉnh..."
"Tạm thời... đừng để cô ấy biết." Khương Tình lạnh giọng.
Dứt lời, liền ngửa cổ uống cạn ly rượu. Khi đặt ly xuống, trong ly đã chỉ còn lại viên đá trượt đi.
"Tô Thịnh." Khương Tình thấp giọng gọi.
Nam nhân từ bên ngoài lập tức đẩy cửa đi vào, nghiêm giọng:
"Khương tổng."
"Bảo bộ phận quan hệ soạn các bài báo chuyển dời tầm chú ý của cư dân mạng. Việc xảy ra ở quán bar M, nhất định không được để lộ ra ngoài." Khương Tình lãnh đạm phân phó.
Tô Thịnh đáp 'vâng' một tiếng, xoay người đi thẳng một mạch ra cửa.
_____
Hoàng hôn dần buông xuống.
Sắc trời bên ngoài dần dần mất đi ánh sáng, cả chút ráng chiều cuối cùng cũng bị nuốt mất.
Hạ Nhi từ cổng biệt thự đi ra, trông thấy thân hình cao gầy trong bộ tây trang màu đen, dưới ánh đèn mù mờ, bóng dáng kia dựa vào tường, kẹp điếu thuốc trong tay, ánh mắt nâu sẫm lãnh đạm, nặng nề mà chăm chú nhìn cô.
Cô chậm rãi từng bước đi tới, cười khẽ:
"Hoàng hôn xuống rồi, đẹp lắm luôn, cả bầu trời cứ như bùng cháy vậy."
Khương Tình nghe thấy, chuẩn xác ném tàn thuốc vào thùng rác gần đó, nghiêng đầu thấp giọng:
"Đúng là rất đẹp."
Hạ Nhi cười khẽ, cô cảm thấy từ khi quen Khương Tình tới giờ, cô càng ngày càng trân trọng những giây phút yên bình như thế này.
Đơn giản là ngắm mặt trời mọc rồi lại lặn, hưởng thụ phong hoa tuyết nguyệt.
"Đừng lo lắng. Cũng không phải lần đầu."
Khương Tình vừa dứt lời liền không nhịn được, giơ tay sờ đầu cô.
Hạ Nhi chẳng quá giật mình vì hành động này của Khương Tình, cô chớp chớp mắt, liếc nhìn La quản gia đứng ở cổng, liền dự định muốn tránh ra.
Cô vừa định đi thì Khương Tình dịch chuyển bước chân, che chặn lại đường đi của cô.
Mùi hương như lan như sương cùng mùi sữa tắm thanh thanh ngọt ngọt của cô, tất cả đều lọt hết vào hơi thở.
Hạ Nhi lại chớp chớp mắt, hơi dịch sang bên cạnh một chút.
Ai ngờ, Khương Tình cũng dịch theo.
Hạ Nhi nhíu mày, ngước mắt lên nhẹ giọng:
"Chị đừng nháo."
Khương Tình cúi đầu nhìn cô, mặc kệ sự bất mãn của cô, lại đưa tay ra.
Hạ Nhi nghĩ Khương Tình muốn làm gì đó, vừa định né tránh thì nghe thấy giọng ôn nhuận khe khẽ thì thầm:
"Đứng yên."
Hạ Nhi sững sờ.
Lòng bàn tay của Khương Tình lướt qua gò má cô, ngón tay gầy luồn vào mái tóc nâu bồng bềnh mướt rượt, nhẹ nhàng vuốt, cũng dịu dàng như cơn gió.
Hơi thở của Hạ Nhi tưởng chừng như ngừng lại.
Khi Khương Tình thu tay về, cô nhìn thấy giữa hai ngón tay mảnh khảnh thon dài kẹp một cánh hoa.
Là cánh hoa trong vườn, theo gió bay một mảnh rơi trên tóc cô.
Khương Tình ôn nhuận cười khẽ, nhẹ nhàng vò nát cánh hoa, đầu ngón tay thấm đẫm mùi hương của cánh hoa, giọng trầm thấp khẽ nói:
"Hoàng hôn đẹp, nhưng không đẹp bằng em."
Trái tim Hạ Nhi đập lỡ một nhịp, sau đó cô cảm thấy...
Đúng là đau tim mà, khoảng khắc dịu dàng này, giọng Khương Tình thật sự quá mức êm tai.
Dáng vẻ ngây người của cô trông có chút ngốc nghếch, khiến Khương Tình nhìn liền cười rộ lên.
Hạ Nhi cố lấy lại bình tĩnh, đưa tay mở cửa xe ra, chen người ngồi vào trong.
Cô giơ tay ấn nút hạ cửa sổ bên phía mình xuống. Không khí lạnh ùa vào cắt lọn tóc cô bay bay thành từng sợi nhỏ, tung bay ra ngoài theo khe cửa.
"Mình đi thôi." Cô nhẹ giọng.
Khương Tình cúi đầu cười một tiếng, cũng vòng qua đầu xe tới vị trí tay lái.
Chiếc xe lướt nhanh trên đường, Hạ Nhi ngắm nhìn đường phố sầm uất bên ngoài cửa kính xe.
Có người đang vội về nhà sau khi tan làm, đi ngang qua trạm xe buýt có cả hàng dài người đang xếp hàng, hàng người bị chìm khuất trong bóng tối không nhìn thấy rõ.
Bên tai cô vẫn văng vẳng tiếng thì thầm của Khương Tình lúc nãy, gò má vẫn còn lưu lại nhiệt độ nơi lòng bàn tay ôn nhuận như ngọc kia.
Nhịp tim lại không ngừng tăng cao và vành tai đỏ lựng.
Hạ Nhi giơ tay che miệng ho khẽ một tiếng, chớp mắt nhìn Khương Tình, nhẹ giọng:
"Dung Lạc hiện tại ổn rồi, nhưng vẫn đang tịnh dưỡng, em dự định đến thăm cô ấy một chút..."
Khương Tình nghe thấy, ánh mắt yên lặng nhìn sang cô, bên trong tựa hồ đang tích tụ cái gì.
Một lát sau liền chậm rãi từ tốn nói:
"Em cứ tạm ở nhà một thời gian đi, thu xếp chuẩn bị cho việc kết hôn và tiệc ra mắt, còn Dung Lạc, tôi sẽ thay em hỏi thăm cô ta."
Hạ Nhi bĩu môi:
"Chị lại ghen đấy à? Em chỉ đi thăm, cũng không phải là đến trêu chọc người ta."
Khương Tình hạ tầm mắt, ôn nhuận mở miệng:
"Bảo bối. Lỗi không phải đóa hoa mà là con ong luôn tâm tâm niệm niệm bông hoa ấy. Em vẫn là ngoan ngoãn một chút đi."
Bình luận facebook