1.
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã biết hoàn cảnh gia đình mình rất phức tạp rồi.
Hôn nhân của bố mẹ tôi giống với hôn nhân lợi ích trên tạp chí thường thấy, bố mẹ tôi khi ấy mới ngoài ba mươi.
Mẹ tôi bị mối tình đầu mười lăm năm của bà ấy làm tổn thương đến mức không còn tí niềm tin nào vào tình yêu, nên sẵn sàng chấp nhận cuộc liên hôn giữa hai gia tộc này.
Bố tôi là một phú nhị đại đúng nghĩa, lại còn rất đẹp trai.
Sở dĩ ông kết hôn muộn là do ông cảm thấy chơi chưa đủ, không muốn trói buộc bản thân quá sớm.
Lúc đó, chuyện làm ăn của ông ngoại gặp trở ngại lớn, nên ông bắt buộc phải gả mẹ tôi đi, như một cuộc trao đổi.
Sau khi kết hôn, mẹ tôi cũng lười không muốn quản chuyện của bố tôi.
Tôi còn nhớ khi tôi học tiểu học, có một người đàn bà gọi điện cho mẹ tôi nói rằng ông Triệu, cũng tức là chồng mẹ tôi, bố của tôi đây đêm qua đã trả cho bà ta 5000 tệ để được sờ mông bà ấy vào đêm qua.
Tôi nhớ mẹ tôi đang cắt rau, vui vẻ mà nói với tiểu tam: “Hóa ra là cô cũng chỉ đáng giá đến thế thôi à?”
Tiểu tam thấy không chọc giận được mẹ tôi thì trực tiếp cúp điện thoại luôn.
Trong suốt thời thơ ấu của mình, chỉ có mẹ tôi đi họp phụ huynh cho tôi và quan tâm tôi.
Còn bố tôi như một cái máy rút tiền vô hình.
Khi đã hiểu chuyện rồi, tôi rất thắc mắc tại sao bà lại không ly hôn.
Mẹ tôi bình tĩnh trả lời: “ Lười chứ sao,giờ tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa. Nếu thế tao thà sống với thằng cha mày còn hơn.”
Châm ngôn sống của mẹ tôi chính là: “Nước sông không phạm nước giếng.”
Nhờ vậy mà sự nghiệp của bà khá thành công.
Khi tôi gặp Lục Nghị ở trường đại học, tôi đã yêu anh ta.
Anh ta mua bữa sáng cho tôi, giữ chỗ ở thư viện cho tôi, sau buổi biểu diễn của tôi anh ta rải hoa hồng dưới sân trường, đánh đàn tỏ tình với tôi.
Trước mặt toàn trường, bày tỏ nếu không phải là tôi thì anh ta sẽ không yêu đương với ai khác.
Tôi cảm động đến phát khóc rồi, đó là hoa hồng nhung đó, cả đời này bố tôi chưa bao giờ tặng mẹ tôi những thứ lãng mạn như thế này.
Tôi cảm nhận được sự đặc biệt của mình trong mắt Lục Nghị, là cảm giác mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được khi bố tôi nhìn mẹ tôi.
Tôi đưa Lục Nghị về ra mắt bố mẹ sau khi tốt nghiệp, nói với mẹ rằng tôi muốn cưới anh ta.
Mẹ tôi, như bao bà mẹ yêu thương con gái khác, đã hỏi Lục Nghị một số câu hỏi thông thường.
Mẹ tôi: “Hiện tại đang làm gì?”
Lục Nghị: “Dạ hiện tại con đang làm việc ở công ty Hoa Hưng ạ.”
Mẹ tôi bĩu môi: “Làm công à, thế thì kiếm được khoảng hơn một trăm vạn tệ một năm nhỉ? Vậy thì làm sao nuôi nổi Viên Viên. Một tháng tiền tiêu vặt của nó cũng đã 5-6 chục vạn rồi.”
Lục Nghị: “…”
Mẹ tôi: “Nhà cửa ở đây cũng khá đắt đỏ, Viên Viên nhà chúng tôi từ bé đến giờ chưa từng ở trong căn nhà nhỏ hơn 200m2.”
Lục Nghị: “…”
Nhưng mẹ tôi rất tin vào Phật, bà ấy tin rằng con người thì ai cũng phải trải qua khó khăn thử thách mà thôi.
Thế nên khi tôi nằng nặc đòi cưới, mẹ tôi thở dài: “Nhà chúng ta quả thực không thiếu tiền, nuôi con cả đời cũng được, con lấy Lục Nghị có thể phải chịu thiệt thòi nhiều chút đấy.”
Nhưng lúc ấy trong lòng tôi chỉ toàn cảm giác hạnh phúc, vì sắp lấy được một người chồng hết lòng yêu thương mình, công việc ổn định lại còn đẹp trai.
Tôi còn có cảm giác tôi sẽ nếm trải hạnh phúc mà mẹ chưa bao giờ có được.
Nhưng đến ngày cưới, tôi hoàn toàn chết lặng.
Mẹ chồng tôi mang hơn nửa thôn dân đến ăn tiệc, trong nhà hàng năm sao sang trọng bậc nhất thành phố toàn là tàn thuốc và túi nilon, trưởng thôn danh giá suýt nữa nhổ nước bọt vào cổ đông lớn nhất của công ty.
Anh trai của Lục Nghị thì mải mê nhảy nhót với đám bạn anh ta đưa đến.
Các quý bà bạn của mẹ tôi nhìn thấy bông hoa đỏ trên ngực bố mẹ chồng tôi thì muốn cười mà không dám cười.
Mẹ tôi tức giận đến mức trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Lúc đó, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng chịu đựng một chút, hết hôm nay là xong rồi, nhưng không ngờ mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu.
2.
Gia đình Lục Nghị không có tiền mua nhà, bố tôi hào phóng tặng cho tôi một căn biệt thự, còn tặng thêm một chiếc xe vì thấy gara ô tô hơi trống.
Hai bên nội ngoại gia đình tôi còn so đo kinh hơn, ông ngoại nghe nói ông nội tặng tôi một chiếc Maáerati, thì liền lấy một chiếc Mercedes-Benz G tặng tôi, nói rằng xe này rộng rãi thoải mái hơn.
Tôi vất vả chống chọi xong đám cưới, đang định về nhà nghỉ ngơi nhưng vừa đặt chân đến cổng, tôi lại chết lặng thêm lần nữa.
Trước cổng nhà tôi bây giờ toàn những chiếc xe cũ kĩ mang đậm dấu hiệu tuổi tác.
Xe thì tả tơi, thân xe lấm lem bùn đất.
Cửa gara mở toang, không thấy chiếc Maserati bên trong đâu.
Tôi tức giận bước vào cánh cửa biệt thự đang mở, mùi thuốc lá rẻ tiền xộc thẳng vào mũi.
Mẹ Lục Nghị cùng với nhóm họ hàng thân thích đang cắn hạt dưa, nói chuyện phiếm.
“Ông chủ Lục thành công rồi chớ quên anh em họ hàng đấy nhé.”
Ba của Lục Nghị vẫn đeo bông hoa màu đỏ chết tiệt ấy trước ngực, đang đứng giữa đám người trò chuyện một cách vô cùng vui vẻ.
Vài đứa trẻ con mang giày nhảy nhót trên bộ sofa trắng tinh của tôi.
Tôi xông lên cướp lấy ly rượu của một người họ hàng gần đó, đập xuống đất: “Ai cho anh vào đây, anh có biết đây là cái thảm Hermes tôi đặt mua mấy chục vạn không?”
Một đống nước trái cây và rượu vương vãi trên tấm thảm màu be, bên cạnh có còn tàn thuốc,đờm dãi và hạt dưa.
Thấy tôi nóng nảy, thái độ Lục Nghị cũng quay ngoắt 180 độ: “Mẹ, sao mẹ lại dẫn bọn họ vào đây?”
Một bà cô áo hoa ném nắm hạt dưa trong tay xuống đất, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giờ bay lên làm phượng hoàng rồi, còn nhớ gì đến mấy người nghèo khó như chúng ta nữa, đi thôi không lại mất mặt ra..”
Mẹ Lục Nghị thấy mặt mũi của mình mất hết, trực tiếp phản bác lại: “Sao lại đi, đây là nhà của con trai tôi cơ mà, các vị cứ chơi thoải mái !”
Mẹ chồng tôi một tay giữ vị họ hàng kia, một tay chỉ vào mặt tôi: “Cái thứ con dâu mất nết, sau này con trai tao sẽ lấy đứa khác cho mày sáng mắt ra.”
Khi tôi đi thang máy lên tầng trên vẫn còn nghe tiếng họ cắn hạt dưa và trò chuyện vui vẻ.
“Con nhóc thối, mới lấy nhau đã như này thì sau này nó chỉ có nước trèo lên đầu mẹ chồng thôi.”
“Mẹ Lục Nghị à, bà tốt tính quá đấy, phải cứng rắn lên một chút thì con dâu mới ngoan ngoãn hầu hạ bà được.”
“Thảm này thì có gì tốt chứ, ở chỗ tôi mười mấy tệ một cái thôi mà.”
Tôi khóa cửa phòng ngồi trên giường gọi điện cho mẹ.
Sau hơn mười cuộc gọi, cuối cùng mẹ tôi cũng bắt máy.
Tôi vội vàng kể hết chuyện xảy ra cho mẹ nghe, nhưng mẹ vẫn rất bình tĩnh.
“Không chịu được nữa thì ly hôn, về nhà mẹ nuôi.”
Tâm trạng tôi đang bất ổn, nghe câu này của mẹ tôi thành: “Mẹ đã nói rồi mà mày không thèm nghe, giờ sáng mắt ra chưa?”
“Con không ly hôn.” Tôi hét lên với mẹ trong điện thoại.
Sau đó, khi tôi thay bộ quần áo ngủ đi qua phòng khách, một đám người quay sang nhìn tôi như đang nhìn một con khỉ biểu diễn trong sở thú.
“Thật không biết xấu hổ mà, ở đây bao nhiêu người như thế cũng không biết mặc một bộ quần áo đàng hoàng tử tế vào.”
Một vài đứa trẻ hét to: “Mẹ ơi, dì kia không mặc quần áo kìa.”
Tôi tròn mắt, đây là bộ đồ ngủ của Victoria’sSecret, sao lại nói tôi không mặc gì chứ, hóa ra đồ ngủ không phải quần áo à.
Lục Nghị xấu hổ đi đến khoác áo cho tôi, tôi phớt lờ anh ta, trực tiếp ra mở cửa cho cảnh sát.
“Chú cảnh sát, bọn họ đều là người nhập cư bất hợp pháp, cháu không quen bọn họ. Bọn họ còn tụ tập đông người để quậy phá.”
Một ông già lớn tuổi đứng lên: “Ta là trưởng thôn, có gì cứ nói với ta.”
Viên cảnh sát nhấc bộ đàm xin viện trợ: “ Ở đây là… xin cử thêm 4 xe cảnh sát đến nữa.”
3.
Sau khi mấy chục người bị bắt đi hết, Lục Nghị còn không biết xấu hổ mà đi ra an ủi tôi : “ Không còn chuyện gì nữa rồi… Không phải bọn họ đều bị bắt đi hết rồi sao?”
Mẹ chồng tôi đang gào thét: “Mang mẹ mày đi luôn này! Chết mất trời ơi…”
Tôi cầm chìa khóa xe: “Mẹ muốn như bọn họ luôn sao, mỗi người phạt giam 10 ngày, phạt 1000 tệ.”
Mẹ Lục Nghị tức muốn chết rồi, quay sang muốn bóp cổ tôi.
Tôi không muốn nói nhảm với bà ta làm gì.
Quay sang bảo Lục Nghị: “Bây giờ tôi rất mệt. Sáng mai trước khi tôi xuống, anh phải dọn dẹp sạch sẽ nơi này cho tôi, nếu mà không làm được thì cút ra ngoài.”
Tôi ném chìa khóa xe cho anh ta: “Còn nữa, đưa mẹ anh về đi.”
Sáng hôm sau, khi tôi xuống căn nhà đã trở lại trạng thái ban đầu, chiếc thảm đã biến mất và ghế sofa đã trắng tinh trở lại.
Lục Nghị đang bưng đĩa thức ăn ra khỏi bếp và dỗ tôi với vẻ mặt nịnh nọt.
Tôi rất nóng tính nhưng cũng rất mau quên, vì vậy mà tôi đã không còn giận anh ta nữa.
Suy cho cùng thì không ai được chọn nơi mà bản thân sinh ra cả.
Tôi mở cửa ra, lái chiếc Maserati đi làm và đặt chiếc túi của mình vào ghế phụ.
Sau khi đến nơi, tôi sờ vào chiếc túi xách thì phát hiện có gì đó dinh dính và bốc mùi rất kinh tởm.
Tôi vừa chửi thầm vừa kiểm tra lại thì phát hiện một chiếc bcs đã qua sử dụng bung ra.
Tôi ngay lập tức đến tiệm sửa xe, vất xe ở đấy cho người ta xử lí và quay lại kiểm tra camera hành trình.
Nói thật, nếu không phải sợ ông nội buồn thì tôi đã bán nó đi rồi.
Nhưng cũng không thể mặc kệ chuyện này được.
Sau khi trở về nhà vào buổi tối, anh trai Lục Nghị đã quỳ ở nhà tôi và thừa nhận mọi sai lầm của mình.
Anh ta nói rằng mình chưa bao giờ lái một chiếc xe đắt tiền như vậy, cho nên khi nhìn thấy chìa khóa xe anh ta đã nổi lòng tham.
“Anh cũng chưa bao giờ dùng bao cao su, và cũng nổi lòng tham chắc?” Tôi chế nhạo.
“Anh nên cảm thấy thật may mắn vì hôm qua đã không bị bắt cùng với đám họ hàng thân thích kia đi.”
“Nhưng tội này của anh không nhỏ đâu, trộm cắp không giống như xâm nhập gia cư bất hợp pháp, không phải chỉ cần giam 10 ngày, nộp phạt 1000 tệ là xong đâu”
Lục Nghị kéo tôi vào trong phòng ngủ nói chuyện.
Anh ta nói anh trai anh ta không học đại học mà kết hôn, nhưng chịu dâu luôn nghĩ anh ấy trèo cao, gần đây còn làm mất hết mặt mũi của anh ấy.
“Lấy xe tôi đi thể hiện mặt mũi với vợ anh ta sao? Các người nghĩ cái quái gì đấy.”
Lục Nghị lại bắt đầu quỳ, khóc lóc kể lể rằng anh ta đã phải chịu khổ như thế nào khi sống cùng với một người mẹ góa bụa, và mồ côi cha đã khiến anh ta khó khăn như thế nào.
Tất cả tại vì mẹ anh ta đã dành dụm hết tiền cho anh ta học đại học, còn anh trai anh ta thì không cho nên mới biến thành như này.
“Anh xin em đấy, tha cho anh ấy một lần thôi.”
Tôi mệt không muốn tranh cãi nữa, đồng thời cũng cảnh báo rằng nếu anh trai anh ta còn làm ra chuyện gì nữa, tôi sẽ không để yên đâu.
Lục Nghị do dự một chút, rồi trịnh trọng thề: “Anh bảo đảm.”
Lục Nghị quả thực đã giữ lời hứa, nửa năm sau đó tôi đã không còn nghe thấy tin gì từ gia đình anh ta nữa.
Tôi rất hạnh phúc trong khoảng thời gian đó, cho đến khi tôi có bầu.
Khi tôi mang thai được năm hay sáu tháng, tôi nhận được điện thoại từ mẹ tôi.
“Hết giờ làm đến bệnh viện, bố con đ ột q uỵ rồi, đang nằm liệt một chỗ.”
Giọng mẹ tôi đều đều như thể đang kể rằng hôm nay trời mưa vậy.
“Còn nữa, tự mình tới đi.”
Mẹ tôi không thích Lục Nghị, bà nhìn thấy anh ta thì sẽ khó chịu.
Tôi biết điều này, vì vậy tôi không dẫn Lục Nghị đến.
Bác sĩ giải thích hoàn cảnh của bố tôi cho tôi nghe: “Ông ấy bị đ ột q uỵ do căng thẳng và nhồi máu não, hiện nên chuẩn bị thở oxi, xét thấy bệnh nhân không thể tự chăm sóc được nên cần người nhà chăm tóc 24/7”
Mẹ tôi: “Không ai chăm, không có tiền thở oxi, kí tên ở đâu?”
Bác sĩ xấu hổ mở miệng: “Vậy thì…”
Một người phụ nữa trạc ngoài 40 chạy vào nắm lấy tay bác sĩ: “Tôi sẽ trả tiền, tôi sẽ chăm sóc anh ấy, xin bác sĩ cố gắng hết sức cứu chữa cho anh ấy.”
4.
Khi nói chuyện, cô ấy bắt đầu rơm rớm nước mắt.
Đó cũng là lần đầu tiên mẹ tôi thấy một tiểu tam chân thành như vậy trong suốt cuộc đời của bà.
Tôi vuốt tay mẹ, khẽ giọng: “Mẹ, hình như người ta khóc rất thảm.”
Bác sĩ kia cũng rất thức thời, khéo léo chuồn đi.
Mẹ tôi đỡ người phụ nữ kia dậy: “Cô muốn bao nhiêu?”
Gương mặt người phụ nữ kia giàn dụa nước mắt: “Tôi không cần tiền, tôi có tiền.”
Mẹ tôi nói không nên lời: “ Vậy cô muốn lấy chồng tôi, hay muốn tài sản của anh ấy.”
Nhắc đến bố tôi, người phụ nữ kia lại giàn dụa nước mắt, vừa khóc vừa giải thích: “Tôi không cần gì cả, tôi cũng không muốn phá hoại cuộc hôn nhân của hai người. Chúng tôi quen biết nhau cũng được 30 năm rồi. Từ bé đến giờ anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều, giờ anh ấy như vậy, tôi cũng không thể làm ngơ được. Nếu chị không muốn chăm sóc anh ấy thì để tôi.”
Mẹ tôi nhìn bà ta như thể đang nhìn một vị Bồ Tát, tự hỏi: “Bà ta đang làm cái gì không biết.”
“Bà nghĩ xem bà sẽ chăm sóc anh ta kiểu gì, anh ta sẽ quậy phá, lại còn không thể tự vệ sinh cá nhân.”
Người phụ nữ kia: “ Tôi cũng không biết nữa.”
Mẹ quay sang nói với tôi: “ Ở đây không có việc gì của con đâu, con về trước đi nhé.”
Dù sao tôi cũng không quan tâm, mẹ tôi luôn có thể xử lí tốt những việc như thế này.
Vài tháng sau, Lục Nghị đi công tác, tôi vác cái bụng chửa vượt mặt về nhà.
Tôi không tin vào mắt mình nữa.
Người phụ nữ đó đang bận rộn nấu ăn trong bếp nhà chúng tôi, mặc bộ đồ ngủ của mẹ tôi.
Còn mẹ tôi thì đang nằm dài trên ghế sofa, ăn trái cây cắt sẵn và vui vẻ xem ti vi.
Tôi giật mình đến mức đứng không vững, người phụ nữ kia thấy thế vội ra đỡ tôi, dìu tôi ngồi trên chiếc ghế sofa quen thuộc, đắp chăn cho tôi và lấy cho tôi một cốc sữa ấm.
Mẹ tôi: “Chị Dương, chị cũng ngồi đi, kệ con bé.”
Tôi: “Chuyện gì đây mẹ.”
Mẹ tôi: “ Hai chúng ta đã thẳng thắn với nhau rồi. Bây giờ cô ấy là chị em tốt của mẹ.”
Người phụ nữ lau tay, sau đó không biết móc từ đâu ra hai chiếc túi Hermes lớn: “Đây là thẻ hội viên của thẩm mỹ viện dì đang mở, sau này con có thể đến đây làm miễn phí.”
Tôi sững sờ: “Thẩm mỹ viện nào cơ dì?”
Dương Mỹ Cầm: “Bệnh viện Mỹ Tinh.”
Tôi mắt chữ o mồm chữ A, đây là bênh viện thẩm mĩ lớn nhất khu vực phía Bắc đó.
Buổi tối, Dương Mỹ Cầm vào bệnh viện đưa đồ ăn cho bố tôi.
Tôi quấn lấy mẹ và bắt bà kể bằng được chuyện gì đang xảy ra.
Bà nói rằng Dương Mỹ Cầm đã phải lòng bố tôi từ lúc học cấp 3, tính đến nay cũng hơn 20 năm rồi.
Bố tôi từ lâu đã quên mất rằng có một người phụ nữ yêu bố tôi như vậy.
Mẹ tôi có chút ghen tỵ, lại có chút tiếc nuối: “ Đời người có bao nhiêu đâu, chúng ta không làm khó người khác, cũng là để cho bản thân một đường lui. Huống chi, cô ấy thật sự là một người tốt.”
Tôi thầm mắng: “Chết tiệt, bà cô này đúng là không đơn giản, bà ấy đã lợi dụng chút đồng cảm duy nhất của mẹ tôi, lại còn thao túng tâm lí mẹ tôi nữa chứ.”
Dì ấy không quan tâm đến việc chia tiền ăn như thế nào, ngày nào dì ấy cũng lái chiếc Poesche Caynne của mình ra chợ, chọn những con gà mái ngon nhất về nấu canh gà.
Vừa hầm canh, vừa họp trực tuyến, buổi tối lại còn phải đưa cơm cho bố tôi, cùng bố tôi tập các bài tập phục hồi chức năng.
Mẹ tôi dành riêng cho dì ấy một phòng ngủ trong căn nhà của chúng tôi, nhìn dáng vẻ bận rộn nhưng không kém phần mãn nguyện của dì, tôi không nghĩ ra lí do nào khác ngoài việc dì rất yêu bố tôi.
“Dì Cầm, đến xem ti vi nào ~”
Lúc này, điện thoại đi động vang lên: “Mời người nhà đến sở cảnh sát bảo lãnh người thân.”
Đầu tôi ong ong, nhà tôi chỉ 2 người, một người đi công tác còn tôi thì đang ngồi ở đây, vậy ai là người bị công an bắt.
Bình luận facebook