5.
Tôi mở camera giám sát lên, và không ngoài dự đoán, một bóng người xuất hiện trên camera.
Tôi cầm áo khoác lên, nói với mẹ và dì Cầm rằng tôi sẽ về nhà một lát.
Ngược lại với vẻ dửng dưng của mẹ tôi, dì Cầm lại có vẻ rất lo lắng: “Để dì đi cùng với con.”
Trong biệt thự không bật đèn, nhưng hoa cỏ trong sân mà tôi chăm sóc cẩn thận thì đổ rạp, nát bét hết cả, như vừa có cái gì đó càn quét qua.
Dì Cầm vẫn rất lo lắng, lén lấy cây dùi cui điện ra, đồng thời kéo tôi ra đằng sau: “Con ra phía sau dì đi.”
Sau khi bật điện lên, tôi phát hoảng.
Trên sảnh toàn những chai rượu vỡ, mảnh thủy tinh và tàn thuốc lá.
Thức ăn nhẹ và bãi nôn đầy rẫy trên sofa, trong không khí toàn là mùi khói thuốc và mùi nôn ọe.
Thôi xong, lần này tấm thảm xấu số và bộ sofa trắng tinh của tôi coi như xong rồi.
Điều kì lạ nhất đó chính là hai chữ “Hỉ” lớn được dán trên cửa sổ.
Dì Cầm trấn an tôi: “Con gái à, đừng nóng giận, nóng giận hại sức khỏe lắm. Để dì giải quyết.”
Trên lầu có tiếng bước chân nhè nhẹ, chúng tôi dũng cảm đi lên.
Ngay khi tôi mở cửa phòng ngủ, tôi thấy một người phụ nữ lại mặt trên giường của tôi.
Người phụ nữa kia nhìn thấy tôi thì hốt hoảng, trên mặt vẫn còn nguyên lớp trang điểm chắc là từ hôm qua.
Cả hai chúng tôi nhìn nhau chằm chằm.
“Cô là ai?”. Cô ta lên tiếng trước.
“Tôi mới là người phải hỏi cô đấy, cô là ai?”
Người phụ nữa ôm con búp bê trên giường, sau đó giơ điện thoại và gào lên: “Đứng yên đấy, nếu cô bước thêm bước nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tôi nhìn mặt cô ta rất quen, đây chẳng phải là nữ chính trong đoạn phim heo quay trên xe tôi đây sao?
Tôi mặc kệ cô ta.
Sau đó, không ngoài dự đoán, tôi gặp lại anh trai Lục Nghị trong đồn cảnh sát.
Tôi trào phúng: “Tôi còn tưởng ai cơ, hóa ra là anh à?”
Người phụ nữ kia nổi điên lên, túm lấy tai người anh chồng đáng kính của tôi, chất vấn: “Cô gái kia là ai? Là tình nhân bên ngoài của anh đúng không?”
Anh ta vẫn tiếp tục giả ngu: “Anh không biết cô ta.”
Người phụ nữa kia cho anh ta một cái bạt tai: “Không biết cô ta mà cô ta lại tìm được nhà anh, còn biết mật khẩu nhà anh. Anh coi tôi là con ngu đấy à?”
Cảnh sát tách họ ra, rồi đưa chúng tôi trở lại căn biệt thự ấy.
Một vị cảnh sát nhìn thấy tôi mang thai liền rót cho tôi một ly nước: “Cô đang mang thai đấy, đêm hôm cô đến nhà người ta làm gì?”
“Tôi thực sự là một công dân tốt đấy, đồng chí cảnh sát à.”
Dương Mỹ Cầm: “Thực sự căn nhà này là của con bé.”
Một lát sau, mẹ của Lục Nghị cùng với bốn, năm người đàn ông ra ngoài.
Bà ta lại bắt đầu khóc lóc kể lể: “Trời ơi, có ai khổ như tôi không, tôi về nhà con trai ruột thì bị bắt đưa về đồn. Trưởng thôn giúp tôi với.”
Lão trưởng thôn lại đứng lên vênh mặt: “Bảo cấp trên của mấy người ra đây nói chuyện với ta.”
“...”
Sau một hồi, cuối cùng tôi cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Anh trai và mẹ của Lục Nghị đã lừa lấy mật khẩu ngôi nhà này.
Lợi dụng hai tháng chúng tôi đi vắng, anh trai của Lục Nghị đã tổ chức lễ đính hôn tại nhà của chúng tôi, đồng thời còn dùng phòng ngủ của chúng tôi làm phòng tân hôn.
Ngay cả đứa trẻ trong bụng tôi cũng tức giận, nó đạp vào bụng tôi vài cái.
Dì Cầm thấy thế vội vàng đỡ tôi ngồi xuống.
Dương Mỹ Cầm: “ Đồng chí cảnh sát ơi, đây không phải là đột nhập trái phép sao??”
Tôi: “Lần trước nhốt mười ngày họ vẫn chưa sợ, lần này chắc phải nhốt một tháng chú cảnh sát ạ.”
Viên cảnh sát hơi khó xử: “Những người khác nhất định phải nhốt lại rồi, nhưng mà mẹ vào nhà con trai cũng không tính là xâm phạm, nhưng mà chủ hộ lại là con dâu, cũng khó nói lắm…”
Lục Nghị chạy đến đồn cảnh sát vào nửa đêm và đưa tất cả mọi người về nhà.
Người phụ nữ kia vẫn đang mặc đồ ngủ của tôi: “Phì..”
“Bốp!Bốp!” Người phụ nữa kia tát anh trai của Lục Nghị hai cái: “Chia tay đi, tôi muốn lấy chiếc Maserati đó làm phí chia tay, nếu không tôi sẽ đến chỗ anh làm việc gây chuyện.”
Anh trai của Lục Nghị cũng không vừa: “Con chó cái này, cô là cái thá gì chứ.”
6.
Dương Mỹ Cầm quả không hổ danh là chị em tốt mẹ tôi nhìn trúng, bà chạy đến cởi phăng bộ đồ ngủ của tôi trên người phụ nữa kia ra, sau đó ném chúng vào thúng rác trước đồn cảnh sát: “Con gái à, bộ quần áo này con bố thí cho cô ta đi nhé.”
Tôi gật đầu.
Dì Cầm cũng không quên liếc xéo cô ta: “Thân là củ cải mà cứ tưởng mình là nhân sâm cơ đấy.”
Mẹ chồng tôi lại bắt đầu gào lên: “Lục Nghị à, mãi mới có người chịu lấy anh trai con, giờ người phụ nữa này bỏ đi rồi thì chúng ta biết tìm ai bây giờ… Ây da, sao số tôi lại khổ thế này hả trời…”
Trưởng thôn: “Thôi được rồi, đừng ở bên ngoài sở cảnh sát làm loạn nữa. Lục Nghị, dẫn mọi người về nhà đi.”
“Về nhà, nhà ai? Nhà của tôi chắc?”
Đột nhiên, tôi cảm thấy không ổn, một dòng máu ấm đang chảy dưới chân của tôi.
Dương Mỹ Cầm Lập tức gọi 115: “Đừng sợ, đến lúc sinh rồi.”
Khi bị đẩy vào phòng mổ, tôi thấy mẹ tôi hốt hoảng mặc nguyên bộ đồ ngủ lao đến.
Trước khi mất dần ý thức, tôi rơi nước mắt và cảm thấy lựa chọn của bản thân thật sai lầm.
Vài tiếng sau, tôi tỉnh dậy trên giường bệnh: “Mẹ, Lục Nghị đâu rồi?”
“Con con đâu rồi mẹ?”
Mẹ lấy khăn ấm lau người cho tôi: “Chồng con về dọn đồ rồi.”
Sau đó, vẫn là bộ dạng không sợ trời không sợ đất của mẹ: “Chồng con buồn cười quá. Lúc bác sĩ bế em bé ra, mẹ nó, à cũng tức là mẹ chồng mày đấy con, quỳ xuống đất, gào lên mà khóc: “Không đẻ được con trai. Trời ơi, tôi có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Lục quá. Nhà tôi thật vô phúc, vô phúc mà!”
Mẹ tôi vẫn đang hào hứng kể, như thể đang ngồi kể chuyện nhà ai đấy chứ không phải chuyện của con gái bà. Cuối cùng, vẫn là dì Cầm huých vai mẹ tôi, nhắc nhở: “Tại sao bà lại nói những chuyện này cơ chứ? Đứa trẻ nó khó chịu đấy.”
Tôi thở dài.
Mẹ tôi: “Mày bỏ phắt thằng đấy đi, về tao nuôi. Tao có phải không nuôi được mày đâu.”
Tôi tròn mắt: “Mẹ nói thì hay lắm, sao mẹ không ly hôn với bố đi.”
Nói xong, tôi ý thức được bản thân đã lỡ lời.
Nhưng mà dì Cầm vẫn rất thoải mái: “Con không so sánh thế được. Hoàn cảnh của hai vợ chồng con với bố mẹ con khác nhau. Tài sản trước và sau hôn nhân của họ rất phức tạp, nếu ly hôn thì dẫn đến nhiều vấn đề khác nữa, tổn thất rất nặng. Nhưng con thì khác, con còn trẻ, con hoàn toàn có thể bắt đầu lại cuộc sống mới.”
Dì ấy đang thực lòng mà khuyên bảo tôi.
Thấy tôi không nói gì, mẹ tôi lại chọt vào mặt tôi: “Nói cho con một tin tốt nè, Lục Nghị thăng chức rồi.”
Tôi tròn mắt: “Sao anh ta được thăng chức nhanh vậy mẹ?”
Mẹ tôi nhún vai: “Ai biết gì đâu, mẹ còn không quen chủ tịch Hoa Hưng, làm sao mẹ biết được.”
Lòng tôi tràn ngập niềm vui, hạnh phúc như nhân đôi luôn.
Lục Nghị và gia đình anh ta chắc cũng thế.
À không biết anh trai anh ta và người phụ nữ ấy đã nhận được món quà bất ngờ của tôi chưa.
Tôi nghe thấy động tĩnh không nhỏ bên ngoài cửa: “Tôi tìm Triệu Viên Viên! Cô ta ở khoa nào? Cút ra, nếu không tôi sẽ giet anh… Triệu Viên Viên cô ở đâu, cút ra đây cho tôi..”
Mẹ tôi bình tĩnh khóa cửa phòng bệnh, nhìn tôi và Dương Mỹ Cầm: “Đứa nhỏ này lớn rồi đấy, còn biết làm chuyện xấu nữa.”
“Người văn minh như chúng ta làm sao lại gọi đó làm việc xấu được hả mẹ? Đó là làm việc chính nghĩa thôi.”
Buồn cười chết mất, Dương Mỹ Cầm thuê hai chiếc xe tải có màn hình lớn đậu trước nơi họ làm việc, sau đó chiếc những gì hai người họ làm trên chiếc Maserati của tôi lên.
Thấy bảo vệ thì lái xe đi mất, sau khi bảo vệ đi thì lại đậu chỗ cũ.
Tóm lại là nháo đến gà bay chó sủa.
Tôi cười đến nỗi đau cả bụng, cảm giác như vết mổ của tôi sắp bục ra rồi luôn.
Mẹ tôi: “Lục Nghị không ngăn cản à?”
Dương Mỹ Cầm trừng mắt: “Nó dám sao? Nếu nó dám mắng con gái nuôi của tôi một câu xem, tôi thuê hai chiếc xe nữa đến cơ quan thằng nhãi đó luôn.”
7.
Sau khi xuất viện, tôi đã thuê qua rất nhiều bảo mẫu và y tá, nhưng chẳng một ai làm tôi hài lòng cả.
Người thì lén lấy đồ nhà tôi về dùng, người lại báo khống giá mua hàng.
Thậm chí một số người còn quá đáng hơn, mang con gái đến nhà tôi cùng ở.
Tôi không thể tin được, cô gái ấy ăn mặc rất đẹp và còn có ý định tán tỉnh chồng tôi.
Bảo mẫu thì ngày nào cũng cho chồng tôi xem ảnh và kể tốt về con gái của bà ấy với chồng tôi.
Tôi: “…”
Cuối cùng, tôi không chịu nổi, định thu dọn đồ chuyển đến bệnh viện chuyên chăm sóc mẹ và bé sau sinh thì Lục Nghị giữ tôi lại: “Mẹ anh biết sai rồi, mẹ muốn chăm sóc em và con.”
Tôi xua tay: “Tôi không chịu nổi đâu.”
Lục Nghị vẫn rất chắc chắn: “Mẹ hứa với anh rồi, mẹ rất muốn chăm sóc em. Em để mẹ chăm thử vài ngày đi, không được thì thôi vậy.”
Thấy dáng vẻ đấy của Lục Nghị, tôi mềm lòng: “Trước mắt cứ như vậy đi.”
Hai ngày đầu rất bình thường mặc dù tiêu chuẩn vệ sinh của mẹ Lục Nghị hơi thấp, nhưng bù lại bà ta nấu bò hầm rất ngon.
Trước khi Lục Nghị về, bà ta mang cho tôi một bát bò hầm nhỏ.
Lúc tôi đang ăn, bà bỗng dưng hỏi: “Một tháng con thuê người hết bao nhiêu tiền?”
Tôi: “Bảo mẫu thì khoảng 2-3 vạn tệ, hai người giúp việc cộng lại khoảng 1-2 vạn nữa.”
“Ngôi nhà này lớn quá, một người dọn không xuể.”Tôi bổ sung.
Quả nhiên, nghe tôi nói xong mặt mẹ chồng tôi sa sầm, bà lẩm bẩm: “Tiêu xài hoang phí ~”
Tôi ngừng ăn: “Cái gì???”
Mẹ chồng tôi nhìn tôi chằm chằm đầy tự tin và trịch trượng: “Mày chỉ biết ăn nằm nhà rồi tiêu tiền thôi. Tiền con trai tao kiếm được đều bị mày tiêu hết rồi. 3-4 vạn chỉ để thuê người giúp việc! Từ nay về sau, những việc này để tao làm là được, mỗi tháng mày chỉ cần đưa tao 2 vạn tệ thôi.”
Tôi lập tức đặt bát xuống: “ Vậy thôi bỏ đi, mẹ về quê cũng được, con cũng không thiếu gì 1-2 vạn đấy.”
Sau khi Lục Nghị về nhà đã thấy bầu không thí không ổn.
Tôi khăng khăng bảo mẹ anh ấy về quê.
Đến lúc này, thật sự không giấu được nữa, anh ta mới cho tôi biết sự thật.
Gia đình anh ta chỉ có một căn nhà ở quê, và căn đó đã bị bán đi để dồn tiền cưới vợ cho anh trai anh ta.
Không những thế giờ còn nợ mấy chục vạn.
Mẹ anh ta bây giờ thực sự không có nơi nào để đi cả, vì người chị dâu kia bảo sẽ ly hôn nếu mẹ anh ta đến đây.
….
Tôi đột nhiên không hiểu nổi Lục Nghị, anh ta đã thay đổi rồi: “Anh không sợ tôi sẽ ly hôn với anh hay sao?”
Lục Nghị vẻ mặt buồn bực, nhàn nhạt than thở: “Lần trước em làm ầm ĩ lên, chị dâu đã không nhìn mặt nhà chúng ta nữa rồi.”
Tôi bực bội: “Anh nên cảm ơn tôi mới đúng, nếu tôi không làm mất hết danh tiếng của cô ta, thì cô ta đã lấy người khác rồi, anh trai anh còn có thể lấy vợ sao?”
Lục Nghị rơi nước mắt, trong nháy mắt quỳ xuống: “Anh chỉ còn mẹ thôi, nếu mẹ anh có mệnh hệ gì, anh sẽ hối hận cả đời.”
Được rồi, tôi thừa nhận tôi chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng.
Nhưng rất nhanh tôi cảm thấy hối hận rồi.
Mẹ anh ta bị bệnh gì hay sao đấy, một mực không cho chúng tôi ngủ với nhau trong phòng ngủ chính.
Thậm chí còn đem chăn gối của Lục Nghị ra ngoài: “Nó mới đẻ xong nên thân thể không sạch sẽ! Nếu mà con ở gần nó thì cả đời này con sẽ gặp xui xẻo đấy!”
Bà ta tiếp tục: “Mẹ là mẹ con đấy, mẹ nhất định không hại con!”
8.
Đêm đến, Lục Nghị lén lút quay lại phòng ngủ.
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi thót tim khi thấy bóng người ở đầu giường: “Mẹ, mẹ đứng đây làm gì vậy.”
Mẹ chồng tôi: “Mẹ sang đắp chăn cho con.”
Sáu giờ sáng, rèm cửa của tôi đã bị kéo ra.
Mẹ chồng tôi không quan tâm đến việc tôi thức đến sáng cho con bú, và vừa mới chợp mắt được một chút.
Gió lùa từ ngoài cửa vào khiến tôi cóng cả người.
Vì phòng của con tôi ở bên cạnh, đồ đạc để hết bên đấy, thỉnh thoảng còn phải cho con bú nên tôi không thể nào khóa cửa được.
Sau vài ngày chịu đựng, tôi bắt đầu dọn hết đồ của con sang phòng ngủ chính và bắt đầu khóa cửa đi ngủ.
Nhưng khi tôi đi điều dưỡng vào ngày hôm sau, lúc về, khóa cửa đã bị hỏng.
Tôi tức điên lên nhưng không làm gì được, chỉ đành gọi điện cho mẹ nhờ bà tìm giúp tôi thợ sửa khóa vào ngày hôm sau.
Buổi tối, lúc đang chuẩn bị đi ngủ thì tiếng chuông cửa vang lên, tôi rất bất ngờ khi thấy Dương Mỹ Cầm đứng đó: “Sao dì lại ở đây thế?”
Dương Mỹ Cầm lườm mẹ chồng tôi, kéo tôi và Lục Nghị vào phòng ngủ chính, bảo chúng tôi tắt đèn và đi ngủ.
Tôi hơi lo lắng nên đi ra ngoài xem một chút.
Tôi thấy dì ấy cầm một con dao nhà bếp ra, hùng hổ đi lên cầu thang, sau đó lấy một chiếc đệm ném trước cửa phòng ngủ của chúng tôi, nhẹ nhàng đẩy chúng tôi vào phòng, đóng cửa lại.
“Ngủ đi con gái, đêm nay ta canh ở chỗ này, kẻ nào không cho con gái của ta ngủ thì biết tay ta!”
Mẹ chồng tôi vẫn muốn tiến tới, Dương Mỹ Cầm ném “BỘP” một phát con dao xuống đất.
Thế giới yên tĩnh rồi.
Đây là lần đầu tiên từ lúc tôi sinh con đến giờ tôi ngủ ngon đến vậy, thậm chí đêm còn quên dậy cho con gái tôi bú.
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi không thấy đứa trẻ đâu cả.
Nhưng khi nhìn thấy con dao làm bếp và chiếc áo khoác bên cạnh xe đẩy, tôi liền yên tâm.
Khi tôi xuống nhà thì thấy vài chiếc oto đang đậu trong sân, mấy cô y tá nhỏ đang bận rộn xách thứ gì đó vào nhà, còn Dương Mỹ Cầm đang đứng đó và chỉ đạo.
Mẹ chồng tôi sắc mặt tôi sầm, kéo Lục Nghị sang một bên và dò hỏi: “Người phụ nữ này là ai vậy? Nhìn có vẻ rất có tiền, rất có quyền?”
Lục Nghị lắc đầu: “Hình như là một nhân vật rất có tiếng tăm, còn cụ thể là ai thì con không biết. Nhưng hình như rất thân với Viên Viên và mẹ cô ấy.”
Lần đầu tiên tôi gọi dì ấy là mẹ nhỏ, dì ấy xúc động: “Sữa bột này tốt này con, còn đây là đồ chơi quần áo… con tùy tiện dùng đi nhé, hết thì bảo mẹ nhỏ, mẹ nhỏ đưa thêm đến.”
Mẹ nhỏ ở nhà tôi mấy đêm, lại còn phải chăm sóc bố tôi và điều hành công ty, tiều tụy đi không ít.
Nên là sau khi thay khóa xong, tôi chở mẹ nhỏ đi bệnh viện.
Mẹ nhỏ rất vui khi nói với tôi rằng bố tôi hiện giờ đã có thể tự đi lại, cũng không quên hỏi tôi có muốn đến thăm ông ấy không.
Tôi do dự một lúc : “Quên đi.”
Tôi đứng ở xa nhìn bố tôi và Dương Mỹ Cầm nói chuyện, tôi không cảm thấy khó chịu hay hối tiếc gì, chỉ hi vọng ông ấy có thể trân trọng khoảng thời gian này.
Mặc dù tôi có một người bố không đáng tin cậy, nhưng bù lại tôi có thêm một người mẹ đáng kính.
Sau khi Dương Mỹ Cầm de dọa, mẹ chồng tôi đã an phận trong vài tháng.
Sau nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng tìm được một bảo mẫu ưng ý.
Cô ấy khoảng 40 tuổi, nấu ăn rất ngon, chất phác và thật thà.
Lục Nghị thăng chức rất nhanh, nhưng kèm theo đó là thời gian về nhà càng ngày càng muộn.
Tôi không muốn đối mặt với mẹ chồng nên đã quay lại công ty bố tôi và bắt đầu làm việc ở đấy.
Cũng nhờ Dương Mỹ Cầm, dì ấy ở bên bố tôi ngày ngày phân tích cho bố tôi hiểu.
Và cuối cùng, bố đã chuyển hơn một nửa số cổ phần hiện có cho tôi.
Mẹ tôi nói bố tôi nhầm lẫn cả đời người, cuối cùng cũng sáng suốt rồi đấy.
Nhưng những ngày tháng tốt đẹp không kéo dài lâu.
Một đêm tôi về nhà, tôi nghe thấy ồn ào trong phòng khách.
Trên mặt đất có mấy cái túi lớn đủ sắc màu, anh trai và chị dâu đang ngồi trên ghế sofa.
Chị ta đang uống nước bằng chiếc cốc kiểu gốm mẹ tôi đích thân chọn cho tôi.
Bình luận facebook