————————————
9.
Tôi cười lạnh: “Này hai người đi nhầm nhà rồi đấy, không sợ tôi gọi cảnh sát sao?”
Người phụ nữ kia một tay cầm cốc uống nước, tay còn lại nhẹ nhàng xoa bụng, chậm rãi nhìn thẳng vào tôi.
Mẹ chồng tôi đứng phắt dậy: “Mày nói cái gì vậy, tiểu Phương bây giờ là đại công thần nhà chúng ta! Mày đã không đẻ được con trai thì thôi, lại còn có mặt mũi ở đây nói Tiểu Phương à?”
Người bảo mẫu bước đến với vẻ mặt đau khổ và nắm lấy tay tôi.
Mẹ chồng tôi lại bắt đầu gào lên: “Con mẹ nó, mày đứng đấy làm gì? Xách hành lí của mày cút đi.”
Cô bảo mẫu vừa khóc vừa xách chiếc túi định đi, tôi nắm tay cô ấy: “Trong nhà này, ngoại trừ tôi, không ai có quyền đuổi cô đi cả.”
Anh trai Lục Nghị khoanh chân lên ghế: “Mẹ, chìa khóa xe đâu, em trai con nói chìa khóa xe jeep để ở nhà. Nơi này cách chỗ đi làm của con khá xa, con phải lái xe đi.”
Tôi lấy trong túi một chúm chìa khóa ra lắc lắc: “Anh tìm cái này phải không?”
Anh ta đưa tay ra định lấy, tôi rụt tay lại: “Sao? Lần trước xem phim còn chưa đủ à?”
Chị dâu lập tức lao đến: “Đồ chó đẻ, tao phải giet mày!!”
Tôi gọi cho Lục Nghị, nhưng anh ta không nghe máy.
Mẹ chồng tôi chống nạnh: “ Nó đi công tác rồi, mày gọi vô ích thôi..”
Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ.
Lục Nghị mỗi lần đi công tác đều báo cho tôi trước, hơn nữa vài ngày trước anh ta mới hoàn thành một dự án lớn xong, đang định đi nghỉ mà.
Tôi một mình yếu ớt thu dọn hành lí , cùng bảo mẫu trở về nhà mẹ đẻ.
Tôi vốn định gọi cảnh sát, nhưng mà gọi cũng vô ích, giam vài ngày rồi thả ra họ cũng lại đi gây chuyện thôi.
Quả nhiên, mẹ tôi lại bắt đầu cười nhạo tôi.
Bà không dám cười quá to bởi vì đang đắp mặt nạ mà Dương Mỹ Cầm đưa cho, bà chỉ có thể dùng hai tay kéo nhẹ mặt nạ lên trên, phát ra một tràng cười quái dị.
“Con phải làm sao đây mẹ?!”
“Ly hôn đi, tao đã bảo mà thằng đấy không có gì tốt đẹp đâu.”
Ngôi nhà đó là tài sản sau li hôn, trừ khi Lục Nghị phạm phải sai lầm cực lớn, nếu không thì tòa án nhất định chia mỗi người một nửa.
Về phần đứa bé, chắc sẽ giao cho Lục Nghị, bởi tôi đi làm chưa lâu, thu nhập bấp bênh, còn anh ta thì lại có công việc ổn định.
Tôi nghĩ đến Lục Nghị, anh ta chả làm gì sai cả.
Anh ta cũng rất giỏi, còn trẻ như thế mà đã lên làm lãnh đạo rồi.
Tôi quay đầu lại nhìn Dương Mỹ Cầm, nũng nịu nói: “Mẹ nhỏ à, còn nên làm như thế nào bây giờ?”
Dương Mỹ Cầm cau mày: “Xem mẹ đối phó với họ như nào…”
Tối hôm sau, Dương Mỹ Cầm đích thân lái porsche của dì ấy đến đón tôi sau giờ tan sở, trên tay dì ấy là ly trà sữa mua cho tôi.
Mấy chiếc xe tải đậu sẵn bên ngoài, một cô bé trông như trợ lí báo cáo: “Sẵn sàng hết rồi chị ạ.”
Dương Mỹ cầm gật đầu.
Vừa vào cửa, dưới sự chỉ huy của Dương Mỹ Cầm , hai mươi ba nhân viên bảo vệ rất nhanh đã thu dọn xong đồ đạc, cuối cùng túm cổ áo anh trai Lục Nghị ném ra ngoài sân.
Mẹ chồng tôi ôm chặt chân một nhân viên bảo vệ: “Các người làm gì vậy? Cướp à! Bớ làng nước ơi, ra đây mà xem này, con dâu độc ác đuổi mẹ chồng ra khỏi nhà!!”
Nhìn mẹ chồng tôi lăn lộn trên cửa, Dương Mỹ Cầm bước đến: “Bà ở với con trai cả hay còn trai út?”
Mẹ chồng tôi khịt mũi: “ Con lớn thì như nào, con nhỏ thì làm sao? Từ nay về sau, đứa nhỏ trong bụng nó sẽ nối dõi tông đường cho nhà Họ Lục ta!! Cả nhà họ Lục ta sẽ sống ở đây. Đây là nhà tổ của chúng tôi, chúng tôi không đi đâu cả!!”
Dương Mỹ Cầm cũng không nhiều lời: “Bà đi mà ở với hai đứa kia đi.”
10.
Hai nhân viên bảo an đến và đưa mẹ chồng tôi ra ngoài.
Nhưng dù sao thì tôi cũng không muốn sống ở ngôi nhà này nữa, nên đã đổi mật khẩu và quay về nhà mẹ đẻ ở.
Hai ngày sau, cuối cùng Lục Nghị đã liên lạc với tôi, anh ta tức giận trách móc: “Tôi không ngờ cô lại độc ác như vậy đấy?! Cô có biết mẹ tôi ngủ ở gầm cầu hai hôm nay rồi không? Nếu cảnh sát không gọi tôi đến đón mẹ, tôi còn không biết đấy. Tôi mới đi công tác có hai ngày thôi mà cô đã đuổi mẹ tôi đi rồi à?!”
Từng lời nói của Lục Nghị như con dao cứa vào tim tôi: “Đồ độc ác! Đồ bất hiếu! Đồ không biết xấu hổ!!”
Chắc là tự dưng mẹ anh ta lại phải ra ngoài gầm cầu ngủ, rõ ràng là bị hai đứa con có hiếu kia của bà ta ném ra ngoài chứ còn trách ai.
Tôi nhìn đứa bé đang ngủ, lần đầu tiên nghĩ rằng tôi nhất định phải ly hôn với anh ta, không những thế còn phải giành quyền nuôi con!!
Khi mẹ tôi và Dương Mỹ Cầm tay xách nách mang một đống đồ về nhà, tôi cũng vừa trở về nhà sau khi gặp luật sư.
Mẹ tôi thấy thế thì rất hài lòng, còn rất vui vẻ đưa cho tôi một cái túi: “Cuối cùng mày cũng sáng mắt ra rồi mà con, đây mẹ thưởng cho mày này.”
Dương Mỹ Cầm thì đưa cho tôi một chiếc áo: “Mẹ nhỏ nghĩ là con mặc chiếc áo này sẽ rất hợp đấy. Con thử đi.”
Tôi chán nản: “Con vừa đi gặp luật sư, nếu bây giờ ly hôn thì căn nhà sẽ phải chia đôi. Không những thế, đầu năm nay con mới bắt đầu đi làm, mức lương cũng thấp hơn anh ta. Nếu mà ly hôn thì cũng không giành được quyền nuôi con mất. Haizz, phiền chết được.”
Mẹ tôi cuối cùng cũng nghiêm túc, không còn cợt nhả nữa.
Bà ngồi xuống cùng Dương Mỹ Cầm bàn bạc, thảo luận về các tình huống có thể xảy ra.
Một lúc sau, mẹ tôi ngập ngừng: “Thực ra không phải tự nhiên mà nó thăng chức nhanh vậy đâu.”
Mẹ tôi không nói dối, bà không chỉ quen ban lãnh đạo của công ty Hoa Hưng thôi đâu, đó còn là mối tình đầu của bà nữa đó.
Người đàn ông trung niên bước vào, có chút xấu hổ ngồi cạnh mẹ tôi.
Hóa ra ông ấy biết Lục Nghị là con rể mẹ tôi , sau đó âm thầm cho Lục Nghị thêm vài cơ hội để thể hiện.
Nhưng mà những người trong công ty không biết điều đó, nên vẫn luôn cho rằng Lục Nghị đi lên bằng thực lực.
Ông ấy có vẻ hơi hối lỗi: “Tôi đã tự ý làm thế, những việc khác tôi không thể giúp bà, nhưng việc này thì trong khả năng của tôi. Tôi cũng chỉ muốn giúp bà thôi mà.”
Mẹ tôi hắt cốc nước vào mặt ông ấy: “Ông cũng đáng bị như vậy.”
Sau đó bà bỏ lên lầu.
Sau khi lên lầu mẹ tôi không kìm chế nổi nữa, bà bật khóc.
Mẹ không khóc khi bố tôi ngoại tình, không khóc khi tôi sinh con, khi bố tôi bị liệt bà cũng không rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng lại khóc vì lời xin lỗi của người đàn ông ấy.
Tôi quá hiểu mẹ tôi rồi, bà ấy lên lầu vì sợ bản thân sẽ không kìm chế được mà khóc ngay tại đấy mất.
Chỉ còn tôi và người đàn ông đó trong phòng khách.
Tôi nhìn người đàn ông đó, không có nhẫn cưới, do dự hỏi: “Chú à, con của chú bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
Ông ấy có vẻ hơi sửng sốt: “Tôi không có con.”
Sau khi trò chuyện với chú ấy, tôi đã phát hiện ra một sự thật kinh khủng.
Lần trước Lục Nghị không hề đi công tác, mà anh ta đã xin nghỉ phép.
Tôi xem định vị trên điện thoại anh ta và ngạc nhiên chưa.
Ngày nào anh ta cũng đi ăn uống với các đối tác khác nhau.
Mẹ tôi bĩu môi: “ Thằng nhóc này can đảm thật đấy, năng lực thì chả ra đâu vào với đâu mà cũng dám làm những chuyện phản bội công ty như thế này sao?”
Nói xong bà còn không quên đá xéo tôi: “Người đàn ông con chọn đây sao, thật là có mắt như mù mà, haizz… Không biết giống ai nữa..”
Dương Mỹ Cầm đẩy mẹ tôi một cái: “ Đừng có nói con gái tôi như thế. Ừ mắt chọn đàn ông của cô là nhất, được chưa.”
Mẹ tôi nhún vai: “Nào có đâu, nào có đâu..”
“Chứng cứ này tạm thời cứ giữ lại đi. Anh ta cũng phải loại người không biết suy xét. Lần này làm như vậy, chắc chắn có kế hoạch khác rồi.”
Tôi tiếp tục điều tra theo hướng này.
11.
Buổi tối tôi về nhà, thấy Lục Nghị đang đứng đợi ở cửa, tôi không để ý đến anh ta.
Anh ta túm lấy tay tôi, tôi còn tưởng anh ta đến làm hòa chứ, ai ngờ câu đầu tiên mở miệng anh ta đã chất vấn: “Sao lại đổi mã khóa cửa? Cô muốn nhốt tôi ở ngoài sao?”
“Không đổi thì sao? Đợi người nhà anh đến làm tổ ở đây chắc.”
Tôi nhìn Lục Nghị , châm chọc: “Anh ở ktx công ty quen chưa? Sao còn sắp xếp cho mẹ ở ktx à? Ái chà, đúng là một đứa con hiếu thảo đấy.”
Lục Nghị rất tức giận: “Đó là mẹ của tôi đấy!! Để bà ấy ngủ ở gầm cầu, cô có lương tâm không vậy?”
Tôi nghiêng đầu: “Anh hiếu thảo như vậy,sao không tự đi mà mua nhà cho bà ấy đi?!”
Lục Nghị càng tức giận hơn.
Lúc này Dương Mỹ Cầm gọi tôi từ trong nhà: “Con gái, sao con không vào nhà thế?”
Tôi mặc kệ Lục Nghị bước vào nhà.
Chắc có gì không ổn với cái nhà đó.
Mẹ tôi dùng các mối quan hệ của mình để hỏi thăm.
Sau đó rất phấn khích mà hỏi chúng tôi: “ Có chuyện hay rồi đấy, hai người có muốn nghe không?”
Mẹ tôi: “Căn nhà đó ấy à, mua trước hôn nhân lại còn đứng tên người chị dâu kia của con. Giờ hai người họ ly hôn rồi, nhà thì của người phụ nữ kia còn nợ thì anh trai Lục Nghị gánh.”
Mẹ tôi càng vui vẻ hơn: “Giờ cả gốc cả lãi là mấy trăm vạn rồi. Bây giờ cả nhà nó đều không có chỗ ở, mấy trăm vạn kia cũng trông chờ Lục Nghị trả. Thôi mẹ nói này con, mày bỏ phắt thằng đấy đi, không nó lại vay chỗ này đắp chỗ kia, cuối cùng là mày cũng phải gánh nợ chung với nó đấy.”
Thấy mẹ hả hê, tôi nắm chặt tay, sau đó lén lút đi ra ngoài gọi điện cho mối tình đầu của mẹ tôi: “Alo, chú à, là con đây. Bây giờ con đến thẩm mỹ viện của mẹ nhỏ, chuyện còn lại chú tự giải quyết đi nhé.”
Tôi làm được nửa liệu trình thì nghe thấy dưới lầu ồn ào, giọng nói vô cũng quen thuộc.
Tôi bật dậy đi xuống dưới lầu, thấy mẹ chồng tôi đang kéo tay anh trai Lục Nghị đến phá rối.
“Thẩm mỹ viện này là của một tiểu tam! Cô ta đang ăn cướp tiền, nhà của con dâu tôi! Thật là không biết xẩu hổ mà!!”
“Tiểu tam mà cũng đòi mở thẩm mỹ viện, không sợ làm hỏng mặt người ta à!”
Bà ta miệng mồm chua ngoa, mỗi lần mở miệng ra là một câu chửi khác nhau.
Anh trai Lục Nghị thì đang cầm một tấm ảnh thân thiết giữa bố tôi và Dương Mỹ Cầm , bên cạnh là một số phóng viên.
Bà ta đây là có kế hoạch mà đến.
Đây chắc chắn là ý của Lục Nghị , hai người ngu xuẩn ấy làm sao nghĩ ra được kế này cơ chứ.
Đây là một hồi chuông cảnh tĩnh đối với tôi, rất có thể đối tượng tiếp theo là công ty của bố mẹ tôi.
Không ổn rồi, Dương Mỹ Cầm đang định buông tay tôi đi ra ngoài đối phó với đám người kia.
Không cần nhiều lời, tôi nhẹ nhàng ra đứng cạnh Dương Mỹ Cầm , đây chính là sự cổ vũ tốt nhất, cũng là bằng chứng hoàn hảo nhất cho bà ấy.
“Bà ấy không phải là tiểu tam, bà ấy là mẹ nhỏ của tôi.”
Sau đó tôi gọi cảnh sát.
Là một công dân tốt và thượng tôn pháp luật, tôi luôn tâm niệm: Việc gì khó, đã có các chú cảnh sát lo.
Cảnh sát rất nhanh đã đến và bắt giữ hai người họ, Lục Nghị hốt hoảng chạy đến.
Hình như rất lâu rồi anh ta không được ngủ ngon, râu ria còn chưa cạo, anh ta chỉ vào mặt tôi: “Lại là cô à?”
Tôi gật đầu: “Giờ tôi chả còn luyến tiếc gì với thằng tồi như anh cả, chúc anh cả đời đ éo có đứa nào hốt nhá.”
Lục Nghị dần suy sụp.
“Nếu anh hợp tác hoàn thành thủ tục li dị, tôi hứa sẽ để yên. Nhưng nếu anh còn làm những trò ngu xuẩn như vậy, thì tôi không chắc bản thân sẽ làm những chuyện gì đâu.”
Mẹ chồng yêu dấu của tôi vẫn gào lên: “ Con trai tôi tốt như vậy, cô lại không biết trân trọng! Giờ nó độc thân thì có hàng tá cô gái trẻ đẹp xếp hàng đến lấy và sinh con cho nó đấy. Còn cô thì có gì, cô chỉ là gái đã qua một đời chồng thôi.”
Tôi bước đến, ghé sát tai bà ta và thì thầm: “Ừ để xem có đứa nào thèm đứa con trai cặn bã đang nợ mấy trăm vạn của bà không nhé.”
12.
Một ngày nọ, chú Trương gửi tin nhắn mời tôi đi ăn tối, báo cáo tiến trình theo đuổi mẹ tôi, nhân tiện nói với tôi rằng bộ phận pháp lí đang điều tra vụ tham ô của Lục Nghị , còn anh ta thì hiện tại đang bị đình chỉ công tác.
Nghĩ đến khoản nợ mấy trăm vạn của anh ta, tôi quả thực có chút lo lắng, dù gì chúng tôi cũng là vợ chồng trong một khoảng thời gian mà.
Ngày bố tôi xuất viện, chú Trương cũng đến.
Ông mở cửa và xách đồ cho mẹ tôi một cách tận tụy, khiến tôi và Dương Mỹ Cầm nhìn nhau cười ngặt nghẽo.
Chú Trương bắt tay với bố tôi: “Chào chồng trước của vợ tôi nhé.”
Tôi hỏi mẹ: “Mẹ định ly hôn với bố à?”
Mẹ tôi mặt đầy tự hào: “Ừ, giờ tao già rồi, cần người chăm sóc.”
Lúc xuất viện, tôi để ý có nhân viên thực phẩm chức năng cứ đi từ phòng này sang phòng khác.
Mẹ tôi kéo tôi lại: “Nhìn kìa, kia chẳng phải Lục Nghị sao?”
Anh tiều tụy đến mức khó có thể nhận ra.
Khi nhìn thấy tôi, anh ta định tiến lại gần.
Bố tôi và chú Trương gần như đồng thời chắn trước mặt tôi.
Tôi kéo hai người lại, lắc đầu: “Đi thôi.”
“Đi đón con gái con tan học nào.”
(Hoàn)
Bình luận facebook