Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Edit: Tịnh Hảo
Những chuỗi ngày gần thi cuối kỳ lúc nào cũng căng thẳng và vội vàng.
Học sinh ở ngoài đã lâu chưa về nhà đều muốn thi xong rồi chạy nhanh về, bắt đầu thu dọn đồ đạc từ rất sớm.
Nguyễn Kiều sợ Tống Minh Chiêu lại giống như năm ngoái đột ngột chạy đến trường khiến cô trở tay không kịp, lo sợ và bất an ở nhà của Lâm Trạm hai ngày, cô sống chết đòi chuyển về trường lại.
Lâm Trạm đành chịu, buộc lòng phải trở về trường cùng cô.
Cùng giường chung gối đã lâu như vậy, bên cạnh đột nhiên thiếu đi một cánh tay rắn chắc khiến Nguyễn Kiều chưa quen lắm.
Trở về trạng thái cách nhau bởi một bức tường, khi ngủ hai người nhàn rỗi sẽ gõ tường làm ám hiệu, có hơi ngây thơ nhưng cũng rất vui vẻ.
Lần thi cuối kỳ này lại là lần đầu tiên Lâm Trạm đụng tới sách vở, những từ căn bản cũng nhận ra được, ngay cả đứng lên cũng không biết đang lẩm bẩm từ gì đó.
Đến lớp Ielts thì anh ngủ gà ngủ gật.
Cảm thấy sự nhiệt tình đối với học tập sắp bị nội dung khó hiểu này làm mất hết.
Nguyễn Kiều nhìn anh chống đỡ học hành thế này cũng cảm thấy anh hơi vất vả.
Do căn bản của Lâm Trạm quá yếu, ngay từ đầu đã bắt đầu học thẳng đến các nội dung có độ khó cao, đương nhiên không thể nào tiếp thu nổi.
Lâm Trạm cũng có kế hoạch của riêng mình, dứt khoát gọi một cú điện thoại cho Lâm Nhuyễn, bảo cô bé mang sách lớp 10 qua cho anh xem.
Kỳ thi tới rất nhanh.
Nguyễn Kiều chú thích đầy đủ, có mấy môn thi không có khó khăn gì, Lâm Trạm thi xong tinh thần hơi uể oải.
Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Thi không tốt… nên không vui sao?”
Lâm Trạm khẽ mỉm cười: “Thi không tốt không phải là chuyện rất bình thường sao.” Anh đưa tay xoa tóc Nguyễn Kiều, “Anh chỉ nghĩ thi xong rồi thì sẽ không được gặp em trong thời gian rất dài.”
Như vậy à.
Đối với các cặp đôi mà nói, tình nguyện 365 ngày đều không ngừng hằng ngày đi học với nhau, vì một khi nghỉ học thì mỗi người đều phải trở về nhà tìm mẹ của mình.
Rõ ràng chia rẽ một cặp đôi đang yêu đương, có thể nói là rất thảm.
Nguyễn Kiều tựa lên vai Lâm Trạm yên lặng một lát, đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai anh: “Nói cho anh biết một bí mật, nghỉ học rồi chúng ta có thể gặp mặt nhau.”
Lâm Trạm: “Hả?”
Nguyễn Kiều lấy một tấm card ra đưa cho anh xem.
Lâm Trạm nheo mắt nhìn tấm card màu xanh, đây không phải là tấm card học bằng lái sao.
Nguyễn Kiều phồng má, chờ anh xem xong tấm card rồi lên tiếng: “Thật ra em đã sớm đăng ký trường học lái xe ở gần nhà, chỉ là không có rảnh đi học, sau đó em giành chút thời gian lướt đề, mấy ngày hôm trước đã thi xong mục đề lý thuyết, phía trường học lái xe đã sắp xếp huấn luyện viên cho em, đến kỳ nghỉ đông thì tập chạy xe, cho nên…”
Lâm Trạm đột nhiên bật cười, anh cong ngón tay khẽ búng lên mũi Nguyễn Kiều, “Em được đó.”
Mặt Nguyễn Kiều hơi ửng đỏ, vội vàng kéo anh đi ăn cơm, sợ Lâm Trạm lại trêu chọc cô không biết dè đã sắp xếp kế hoạch ngày nghỉ hoàn hảo từ sớm như vậy.
Ngày đầu tiên Nguyễn Kiều tập chạy xe là vào một ngày nắng gắt, nghe bạn bè nói một số quy tắc tập xe, cô còn kéo Lâm Trạm đi chọn thuốc lá, cô cảm thấy kẻ nghiện thuốc như anh sẽ có kinh nghiệm hơn.
Lâm Trạm không nhịn cười được, “Quả Hồng muội muội, bình thường thấy em rất thông minh, nhưng vào thời điểm mấu chốt thì IQ lại không “online” à.”
Anh tiện tay chỉ vào một gói thuốc lá, tỏ ý bảo ông chủ lấy ra từ trong tủ, “Em nghĩ huấn luyện viên sẽ hút thuốc thật à? Người ta cũng có thu lại chút, bán lấy tiền.”
Anh quơ gói thuốc trong tay đến trước mặt Nguyễn Kiều, “Mua cái đắt là được rồi.”
Sau đó anh nói với ông chủ: “Lấy hai gói này.”
Nguyễn Kiều kinh ngạc: “Hai gói… có phải hơi ít không.”
Lâm Trạm choàng cổ cô, cười, “Em đăng ký trường học lái xe mất bao nhiêu tiền, hai gói này hơn một trăm rồi đấy, quà ra mắt như vậy là đủ rồi, chẳng lẽ em còn muốn mua luôn cái điếu hút?”
Nguyễn Kiều im bặt.
Thật sự cô có nghĩ tới phải mua một cái điếu.
Lâm Trạm cảm thấy cô vô cùng khôi hài: “Thấy em hào phóng với huấn luyện viên dạy mục thực hành như vậy, sao không đăng ký thẳng lớp VIP dạy một một đi, tính tình của huấn luyện viên đó cực kỳ dễ chịu, cho dù em đạp phanh thành chân ga thì người ta cũng chỉ làm mặt tươi cười thôi.”
Nguyễn Kiều trừng mắt, cô chưa tính toán đến suy nghĩ này, sớm biết thì đã đăng ký lớp VIP dạy một một rồi, không cần phải trong lòng run sợ thế này.
Thấy Nguyễn Kiều còn nghiêm túc cân nhấc, Lâm Trạm xoa tóc cô, lấy gói thuốc lá, rồi nhân tiện mua chai nước cùng đặt vào trong túi to.
Nguyễn Kiều thuận miệng hỏi: “Anh mua nước nhưng sao không uống?”
Lâm Trạm đưa túi to cho cô.
Nguyễn Kiều lắc đầu: “Em không khát.”
Quả thật Lâm Trạm bó tay luôn, “Có phải em bị ngốc không, anh bảo em đưa cho huấn luyện viên.”
Nguyễn Kiều mông lung.
“Chẳng lẽ em lấy hai gói thuốc đưa thẳng cho huấn luyện viên, nói với thầy ấy, huấn luyện viên, em đút lót thuốc lá cho thầy, mời thầy nhận lấy, em định nói thế sao?”
…
Quả thật Nguyễn Kiều chưa nghĩ tới chuyện này, hối lộ trước mặt mọi người có hơi xấu hổ.
Lâm Trạm dạy cô: “Em tự nhiên lên chút, đưa túi lớn cho thầy ấy, đừng nhắc tới thuốc lá, chỉ nói huấn luyện viên vất cả rồi, uống nước đi ạ. Biết không hửm?”
Nguyễn Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Trạm, trong mắt sáng lấp lánh, “Không nhìn ra anh rất thông minh với những chuyện đi đường tắt thế này đấy.”
Cách này hay, đương nhiên phải tự nhiên lên.
Sau khi đưa Nguyễn Kiều đến trường học, Lâm Trạm tìm một tiệm net ở gần đó chơi game, còn dặn dò Nguyễn Kiều có việc gì thì gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào.
Nguyễn Kiều dựa theo cách liên hệ mà trường cấp cho, liên lạc với huấn luyện viên.
Giọng của huấn luyện viên ở đầu bên kia nghe qua hơi không kiên nhẫn, trong lòng Nguyễn Kiều hơi bất an, cô không ngừng nhìn quanh trong sân huấn luyện, trong lòng lẩm nhẩm bảng số xe của huấn luyện viên, cuối cùng tìm được xe của huấn luyện viên ở một góc khuất chỗ đỗ xe ngược.
Gần bên xe của huấn luyện viên còn có một học viên nam đang đứng, Nguyễn Kiều nghĩ chắc không phải cũng đến tập chạy xe đó chứ?
Cô không đoán sai.
Đợi một học viên nữ tập xong, huấn luyện viên đó mới ló đầu ra từ cửa sổ xe, kêu hai người họ qua đó.
Trong lòng Nguyễn Kiều căng thẳng, nghe nói huấn luyện viên đều hung dữ, mà giọng của huấn luyện viên này cũng không nhỏ, nhìn qua không phải là một người dễ đối phó.
Hai người đứng trước cửa sổ xe, Nguyễn Kiều lên tiếng trước; “Chào huấn luyện viên.”
Bạn nam kia cũng chào theo.
Huấn luyện viên không hề nâng đầu lên, chỉ bực mình thúc giục: “Đến giờ thì mau đi đi, tập nửa tháng rồi mà còn kém như thế, sao mà thi đậu hả?”
Thầy ấy đang thúc giục bạn nữ ở chỗ tay lái chạy nhanh lên, bạn nữ này có dáng người hơi thấp, béo ú, hơi đen, cả người trông còn chán chường, cô ấy thấp giọng nói: “Xin lỗi huấn luyện viên, trạng thái hôm nay của em không tốt lắm, ngày mai em cũng đến vào giờ này sao?”
“Trạng thái không tốt thì về mà điều chỉnh, một người một ngày một tiếng, em đang lãng phí thời gian của người ta đấy, tập không tốt thì đừng có đến nữa!” Huấn luyện viên rút tấm card của cô ấy.
Cô gái này trông như sắp khóc đến nơi, huấn luyện viên nhìn hai người ngoài cửa sổ, lúc này mới nói với cô gái ở chỗ tay lái: “Chờ tôi gửi tin nhắn bảo em đến thì em hãy đến, đi nhanh một chút đi, nhìn là thấy phiền rồi.”
Cô gái kia đi, huấn luyện viên mới nhận thẻ bố trí của hai người làm đăng ký.
Bạn nam kia đăng ký xong, Nguyễn Kiều bèn tiến lên, vẻ thấp thỏm trong lòng hiện rõ trên nét mặt, cô rất lễ phép đưa tấm card ra, rồi cầm túi to đến bên cửa sổ: “Huấn luyện viên vất vả rồi, thầy uống chút nước đi ạ.”
Huấn luyện viên nhìn cô không nói gì, nhận lấy bịch xốp, đăng ký xong thì nói, “Em tên Nguyễn Kiều đúng không, ngồi vào ghế sau trước đi, xem người khác lái thế nào.”
Giọng điệu của thầy ấy xem như hòa nhã.
Nguyễn Kiều nghĩ: Là thuốc lá có hiệu quả.
Ngồi ở ghế sau còn có hai học viên cũ xếp hàng chờ tập chạy xe, một người đổi đến chỗ tay lái, Nguyễn Kiều và bạn nam mới tới đương nhiên ngồi ở ghế sau.
Nam sinh kia trông cũng được, chỉ là chỉ số IQ không đủ lắm.
Sau khi ngồi vào ghế sau, vậy mà trực tiếp lấy một gói thuốc lá từ trong cặp ra đưa cho huấn luyện viên ở ghế trước: “Huấn luyện viên muốn hút thuốc không ạ?”
Huấn luyện viên không ngẩng đầu, cũng không nhận lấy thuốc lá: “Tôi không hút.”
Sau đó nam sinh kia “ồ” một tiếng, cất thuốc lá.
Nguyễn Kiều sợ ngây người.
Vậy mà cậu ta lại cất đi sao? Huấn luyện viên nói không hút thì không hút thật sao? Đây là mạch não gì thế!
Quả nhiên chưa được bao lâu thì tới hai học viên cũ theo thứ tự tập chạy xe, huấn luyện đuổi thẳng cậu ta xuống dưới, bảo cậu ta đứng chờ bên cạnh.
Nam sinh kia mông lung, hoàn toàn không hiểu được tình huống gì.
Nguyễn Kiều muốn nhắc nhở cậu ta, nhưng chẳng biết làm sao tìm được cơ hội thích hợp, ngay cả tên của người ta cô còn chưa biết đấy.
Ngày đầu tiên Nguyễn Kiều thuận lợi tập xe xong, không nói không rằng kéo Lâm Trạm đi ăn bữa hoành tráng.
Trong mắt cô sáng lấp lánh, nâng má nhìn Lâm Trạm, “Lâm Trạm, bây giờ em hơi bái phục anh rồi.”
Lâm Trạm cảm thấy buồn cười, cầm đũa gõ đầu cô: “Có chút chuyện mà đã nể anh, trước kia sao không thấy em tôn sùng anh thế?”
Trước kia anh cũng đâu có làm ra chuyện gì hay ho phô bày chỉ số IQ của mình ra đâu…
Nguyễn Kiều lười châm chọc anh, nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, tết năm nay anh ở Nam Thành hả?”
Lâm Trạm lắc đầu: “Cùng người trong nhà đến Thủ đô, có lẽ trước tết hai ngày sẽ đi.”
Nguyễn Kiều tính toán thời gian, hỏi tiếp: “Vậy khi nào anh về?”
“Hết tết sẽ về, nhiều nhất là đến mùng năm. Em hỏi chuyện này làm gì thế?”
“Hỏi chơi thôi.” Nguyễn Kiều điềm nhiên nói thêm: “Bác của em giới thiệu bạn trai cho em, có lẽ khoảng mùng năm, mùng sáu sẽ tới nhà em chơi.”
“Sớm như vậy đã dạm ngõ cho em?”
Nguyễn Kiều sửa lại: “Là giới thiệu bạn trai.”
Lâm Trạm “ừm”, đúng lúc đồ ăn dọn lên bàn, Lâm Trạm bắt đầu ăn, dáng vẻ như không màng tới gì cả.
Nguyễn Kiều không kìm được khẽ gõ bàn, “Anh không muốn công khai à? Có người giới thiệu bạn trai cho bạn gái của anh đấy.”
Lâm Trạm không hề để ý nở nụ cười: “Thách em cũng không dám “trật bánh xe”.”
!!!
Nguyễn Kiều tức giận đến má phồng lên.
Những chuỗi ngày gần thi cuối kỳ lúc nào cũng căng thẳng và vội vàng.
Học sinh ở ngoài đã lâu chưa về nhà đều muốn thi xong rồi chạy nhanh về, bắt đầu thu dọn đồ đạc từ rất sớm.
Nguyễn Kiều sợ Tống Minh Chiêu lại giống như năm ngoái đột ngột chạy đến trường khiến cô trở tay không kịp, lo sợ và bất an ở nhà của Lâm Trạm hai ngày, cô sống chết đòi chuyển về trường lại.
Lâm Trạm đành chịu, buộc lòng phải trở về trường cùng cô.
Cùng giường chung gối đã lâu như vậy, bên cạnh đột nhiên thiếu đi một cánh tay rắn chắc khiến Nguyễn Kiều chưa quen lắm.
Trở về trạng thái cách nhau bởi một bức tường, khi ngủ hai người nhàn rỗi sẽ gõ tường làm ám hiệu, có hơi ngây thơ nhưng cũng rất vui vẻ.
Lần thi cuối kỳ này lại là lần đầu tiên Lâm Trạm đụng tới sách vở, những từ căn bản cũng nhận ra được, ngay cả đứng lên cũng không biết đang lẩm bẩm từ gì đó.
Đến lớp Ielts thì anh ngủ gà ngủ gật.
Cảm thấy sự nhiệt tình đối với học tập sắp bị nội dung khó hiểu này làm mất hết.
Nguyễn Kiều nhìn anh chống đỡ học hành thế này cũng cảm thấy anh hơi vất vả.
Do căn bản của Lâm Trạm quá yếu, ngay từ đầu đã bắt đầu học thẳng đến các nội dung có độ khó cao, đương nhiên không thể nào tiếp thu nổi.
Lâm Trạm cũng có kế hoạch của riêng mình, dứt khoát gọi một cú điện thoại cho Lâm Nhuyễn, bảo cô bé mang sách lớp 10 qua cho anh xem.
Kỳ thi tới rất nhanh.
Nguyễn Kiều chú thích đầy đủ, có mấy môn thi không có khó khăn gì, Lâm Trạm thi xong tinh thần hơi uể oải.
Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Thi không tốt… nên không vui sao?”
Lâm Trạm khẽ mỉm cười: “Thi không tốt không phải là chuyện rất bình thường sao.” Anh đưa tay xoa tóc Nguyễn Kiều, “Anh chỉ nghĩ thi xong rồi thì sẽ không được gặp em trong thời gian rất dài.”
Như vậy à.
Đối với các cặp đôi mà nói, tình nguyện 365 ngày đều không ngừng hằng ngày đi học với nhau, vì một khi nghỉ học thì mỗi người đều phải trở về nhà tìm mẹ của mình.
Rõ ràng chia rẽ một cặp đôi đang yêu đương, có thể nói là rất thảm.
Nguyễn Kiều tựa lên vai Lâm Trạm yên lặng một lát, đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai anh: “Nói cho anh biết một bí mật, nghỉ học rồi chúng ta có thể gặp mặt nhau.”
Lâm Trạm: “Hả?”
Nguyễn Kiều lấy một tấm card ra đưa cho anh xem.
Lâm Trạm nheo mắt nhìn tấm card màu xanh, đây không phải là tấm card học bằng lái sao.
Nguyễn Kiều phồng má, chờ anh xem xong tấm card rồi lên tiếng: “Thật ra em đã sớm đăng ký trường học lái xe ở gần nhà, chỉ là không có rảnh đi học, sau đó em giành chút thời gian lướt đề, mấy ngày hôm trước đã thi xong mục đề lý thuyết, phía trường học lái xe đã sắp xếp huấn luyện viên cho em, đến kỳ nghỉ đông thì tập chạy xe, cho nên…”
Lâm Trạm đột nhiên bật cười, anh cong ngón tay khẽ búng lên mũi Nguyễn Kiều, “Em được đó.”
Mặt Nguyễn Kiều hơi ửng đỏ, vội vàng kéo anh đi ăn cơm, sợ Lâm Trạm lại trêu chọc cô không biết dè đã sắp xếp kế hoạch ngày nghỉ hoàn hảo từ sớm như vậy.
Ngày đầu tiên Nguyễn Kiều tập chạy xe là vào một ngày nắng gắt, nghe bạn bè nói một số quy tắc tập xe, cô còn kéo Lâm Trạm đi chọn thuốc lá, cô cảm thấy kẻ nghiện thuốc như anh sẽ có kinh nghiệm hơn.
Lâm Trạm không nhịn cười được, “Quả Hồng muội muội, bình thường thấy em rất thông minh, nhưng vào thời điểm mấu chốt thì IQ lại không “online” à.”
Anh tiện tay chỉ vào một gói thuốc lá, tỏ ý bảo ông chủ lấy ra từ trong tủ, “Em nghĩ huấn luyện viên sẽ hút thuốc thật à? Người ta cũng có thu lại chút, bán lấy tiền.”
Anh quơ gói thuốc trong tay đến trước mặt Nguyễn Kiều, “Mua cái đắt là được rồi.”
Sau đó anh nói với ông chủ: “Lấy hai gói này.”
Nguyễn Kiều kinh ngạc: “Hai gói… có phải hơi ít không.”
Lâm Trạm choàng cổ cô, cười, “Em đăng ký trường học lái xe mất bao nhiêu tiền, hai gói này hơn một trăm rồi đấy, quà ra mắt như vậy là đủ rồi, chẳng lẽ em còn muốn mua luôn cái điếu hút?”
Nguyễn Kiều im bặt.
Thật sự cô có nghĩ tới phải mua một cái điếu.
Lâm Trạm cảm thấy cô vô cùng khôi hài: “Thấy em hào phóng với huấn luyện viên dạy mục thực hành như vậy, sao không đăng ký thẳng lớp VIP dạy một một đi, tính tình của huấn luyện viên đó cực kỳ dễ chịu, cho dù em đạp phanh thành chân ga thì người ta cũng chỉ làm mặt tươi cười thôi.”
Nguyễn Kiều trừng mắt, cô chưa tính toán đến suy nghĩ này, sớm biết thì đã đăng ký lớp VIP dạy một một rồi, không cần phải trong lòng run sợ thế này.
Thấy Nguyễn Kiều còn nghiêm túc cân nhấc, Lâm Trạm xoa tóc cô, lấy gói thuốc lá, rồi nhân tiện mua chai nước cùng đặt vào trong túi to.
Nguyễn Kiều thuận miệng hỏi: “Anh mua nước nhưng sao không uống?”
Lâm Trạm đưa túi to cho cô.
Nguyễn Kiều lắc đầu: “Em không khát.”
Quả thật Lâm Trạm bó tay luôn, “Có phải em bị ngốc không, anh bảo em đưa cho huấn luyện viên.”
Nguyễn Kiều mông lung.
“Chẳng lẽ em lấy hai gói thuốc đưa thẳng cho huấn luyện viên, nói với thầy ấy, huấn luyện viên, em đút lót thuốc lá cho thầy, mời thầy nhận lấy, em định nói thế sao?”
…
Quả thật Nguyễn Kiều chưa nghĩ tới chuyện này, hối lộ trước mặt mọi người có hơi xấu hổ.
Lâm Trạm dạy cô: “Em tự nhiên lên chút, đưa túi lớn cho thầy ấy, đừng nhắc tới thuốc lá, chỉ nói huấn luyện viên vất cả rồi, uống nước đi ạ. Biết không hửm?”
Nguyễn Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Trạm, trong mắt sáng lấp lánh, “Không nhìn ra anh rất thông minh với những chuyện đi đường tắt thế này đấy.”
Cách này hay, đương nhiên phải tự nhiên lên.
Sau khi đưa Nguyễn Kiều đến trường học, Lâm Trạm tìm một tiệm net ở gần đó chơi game, còn dặn dò Nguyễn Kiều có việc gì thì gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào.
Nguyễn Kiều dựa theo cách liên hệ mà trường cấp cho, liên lạc với huấn luyện viên.
Giọng của huấn luyện viên ở đầu bên kia nghe qua hơi không kiên nhẫn, trong lòng Nguyễn Kiều hơi bất an, cô không ngừng nhìn quanh trong sân huấn luyện, trong lòng lẩm nhẩm bảng số xe của huấn luyện viên, cuối cùng tìm được xe của huấn luyện viên ở một góc khuất chỗ đỗ xe ngược.
Gần bên xe của huấn luyện viên còn có một học viên nam đang đứng, Nguyễn Kiều nghĩ chắc không phải cũng đến tập chạy xe đó chứ?
Cô không đoán sai.
Đợi một học viên nữ tập xong, huấn luyện viên đó mới ló đầu ra từ cửa sổ xe, kêu hai người họ qua đó.
Trong lòng Nguyễn Kiều căng thẳng, nghe nói huấn luyện viên đều hung dữ, mà giọng của huấn luyện viên này cũng không nhỏ, nhìn qua không phải là một người dễ đối phó.
Hai người đứng trước cửa sổ xe, Nguyễn Kiều lên tiếng trước; “Chào huấn luyện viên.”
Bạn nam kia cũng chào theo.
Huấn luyện viên không hề nâng đầu lên, chỉ bực mình thúc giục: “Đến giờ thì mau đi đi, tập nửa tháng rồi mà còn kém như thế, sao mà thi đậu hả?”
Thầy ấy đang thúc giục bạn nữ ở chỗ tay lái chạy nhanh lên, bạn nữ này có dáng người hơi thấp, béo ú, hơi đen, cả người trông còn chán chường, cô ấy thấp giọng nói: “Xin lỗi huấn luyện viên, trạng thái hôm nay của em không tốt lắm, ngày mai em cũng đến vào giờ này sao?”
“Trạng thái không tốt thì về mà điều chỉnh, một người một ngày một tiếng, em đang lãng phí thời gian của người ta đấy, tập không tốt thì đừng có đến nữa!” Huấn luyện viên rút tấm card của cô ấy.
Cô gái này trông như sắp khóc đến nơi, huấn luyện viên nhìn hai người ngoài cửa sổ, lúc này mới nói với cô gái ở chỗ tay lái: “Chờ tôi gửi tin nhắn bảo em đến thì em hãy đến, đi nhanh một chút đi, nhìn là thấy phiền rồi.”
Cô gái kia đi, huấn luyện viên mới nhận thẻ bố trí của hai người làm đăng ký.
Bạn nam kia đăng ký xong, Nguyễn Kiều bèn tiến lên, vẻ thấp thỏm trong lòng hiện rõ trên nét mặt, cô rất lễ phép đưa tấm card ra, rồi cầm túi to đến bên cửa sổ: “Huấn luyện viên vất vả rồi, thầy uống chút nước đi ạ.”
Huấn luyện viên nhìn cô không nói gì, nhận lấy bịch xốp, đăng ký xong thì nói, “Em tên Nguyễn Kiều đúng không, ngồi vào ghế sau trước đi, xem người khác lái thế nào.”
Giọng điệu của thầy ấy xem như hòa nhã.
Nguyễn Kiều nghĩ: Là thuốc lá có hiệu quả.
Ngồi ở ghế sau còn có hai học viên cũ xếp hàng chờ tập chạy xe, một người đổi đến chỗ tay lái, Nguyễn Kiều và bạn nam mới tới đương nhiên ngồi ở ghế sau.
Nam sinh kia trông cũng được, chỉ là chỉ số IQ không đủ lắm.
Sau khi ngồi vào ghế sau, vậy mà trực tiếp lấy một gói thuốc lá từ trong cặp ra đưa cho huấn luyện viên ở ghế trước: “Huấn luyện viên muốn hút thuốc không ạ?”
Huấn luyện viên không ngẩng đầu, cũng không nhận lấy thuốc lá: “Tôi không hút.”
Sau đó nam sinh kia “ồ” một tiếng, cất thuốc lá.
Nguyễn Kiều sợ ngây người.
Vậy mà cậu ta lại cất đi sao? Huấn luyện viên nói không hút thì không hút thật sao? Đây là mạch não gì thế!
Quả nhiên chưa được bao lâu thì tới hai học viên cũ theo thứ tự tập chạy xe, huấn luyện đuổi thẳng cậu ta xuống dưới, bảo cậu ta đứng chờ bên cạnh.
Nam sinh kia mông lung, hoàn toàn không hiểu được tình huống gì.
Nguyễn Kiều muốn nhắc nhở cậu ta, nhưng chẳng biết làm sao tìm được cơ hội thích hợp, ngay cả tên của người ta cô còn chưa biết đấy.
Ngày đầu tiên Nguyễn Kiều thuận lợi tập xe xong, không nói không rằng kéo Lâm Trạm đi ăn bữa hoành tráng.
Trong mắt cô sáng lấp lánh, nâng má nhìn Lâm Trạm, “Lâm Trạm, bây giờ em hơi bái phục anh rồi.”
Lâm Trạm cảm thấy buồn cười, cầm đũa gõ đầu cô: “Có chút chuyện mà đã nể anh, trước kia sao không thấy em tôn sùng anh thế?”
Trước kia anh cũng đâu có làm ra chuyện gì hay ho phô bày chỉ số IQ của mình ra đâu…
Nguyễn Kiều lười châm chọc anh, nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, tết năm nay anh ở Nam Thành hả?”
Lâm Trạm lắc đầu: “Cùng người trong nhà đến Thủ đô, có lẽ trước tết hai ngày sẽ đi.”
Nguyễn Kiều tính toán thời gian, hỏi tiếp: “Vậy khi nào anh về?”
“Hết tết sẽ về, nhiều nhất là đến mùng năm. Em hỏi chuyện này làm gì thế?”
“Hỏi chơi thôi.” Nguyễn Kiều điềm nhiên nói thêm: “Bác của em giới thiệu bạn trai cho em, có lẽ khoảng mùng năm, mùng sáu sẽ tới nhà em chơi.”
“Sớm như vậy đã dạm ngõ cho em?”
Nguyễn Kiều sửa lại: “Là giới thiệu bạn trai.”
Lâm Trạm “ừm”, đúng lúc đồ ăn dọn lên bàn, Lâm Trạm bắt đầu ăn, dáng vẻ như không màng tới gì cả.
Nguyễn Kiều không kìm được khẽ gõ bàn, “Anh không muốn công khai à? Có người giới thiệu bạn trai cho bạn gái của anh đấy.”
Lâm Trạm không hề để ý nở nụ cười: “Thách em cũng không dám “trật bánh xe”.”
!!!
Nguyễn Kiều tức giận đến má phồng lên.
Bình luận facebook