Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Edit: Tịnh Hảo
Lâm Trạm đã tự hạ một bậc thang xuống, đương nhiên Nguyễn Kiều vẫn nên suy xét đến cảm nhận của người bạn trai chính thức.
Cô đã sớm bàn bạc về kỳ nghỉ với Tô Hòa, hôm sáng sớm mùng năm Tô Hòa sẽ gọi điện thoại tới, nói mình khó chịu nên bảo Nguyễn Kiều đến bệnh viện cùng cô ấy.
Vốn dĩ kế hoạch có thể thực hiện được, nhưng các cô ấy đã xem thường trên đời này còn có một câu nói, đó chính là: Kế hoạch biến hóa khó lường!
Mùng bốn tháng Giêng, sáng sớm Lâm Trạm đã tửi tin nhắn nói buổi chiều sẽ bay về Nam Thành.
Nguyễn Kiều thức dậy rửa mặt, thu dọn kệ băng dán ở trong phòng.
Khi chưa tới giữa trưa, vậy mà người cô đã dẫn theo “đối tượng xem mắt” đến nhà rồi!
Mặt Nguyễn Kiều mông lung.
Nhưng Tống Minh Chiêu không hề luống cuống mà còn thúc giục cô vào phòng thay quần áo.
Nguyễn Kiều hỏi: “Mẹ, mẹ biết cô sẽ đến sao?”
Tống Minh Chiêu thản nhiên gật đầu, “Nếu không thì tại sao sáng sớm mẹ đã phải bắt đầu nấu cơm?”
…
Nguyễn Kiều muốn đi chết cho rồi.
Hình như các phụ nữ trung niên đều có chung sở thích là se tơ hồng, Nguyễn Kiều cảm thấy nếu các cô ấy rảnh rỗi thì thật ra có thể tự mình lập một trung tâm giới thiệu hôn nhân, như thế sẽ không gây đau khổ cho những bạn trẻ chưa kết hôn ở bên cạnh.
Đến cùng với người cô còn có một phụ nữ trung niên và một bạn nam trẻ tuổi, hiển nhiên bạn nam kia chính là “bạn trai” được tuyển chọn.
Nhìn dáng vẻ rất câu nệ của người ta, hiển nhiên cũng không bằng lòng ra ngoài “xem mắt” lắm.
Người cô thấy Nguyễn Kiều đi ra, vội vàng chào hỏi: “Kiều Kiều, qua đây ngồi nào.”
Nguyễn Kiều nghe lời đi qua ngồi, người cô giới thiệu: “Đây là dì Tăng, đây là con trai của dì ấy, Dư… Dư Hiểu Quang, ở trường đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh.”
Nguyễn Kiều lễ phép chào hỏi dì Tăng, rồi nhìn nhau gật đầu với Dư Hiểu Quang.
Dì Tăng cũng khá dễ làm quen, lên tiếng hỏi: “Kiều Kiều đúng không? Nghe nói con học ở đại học Nam Thành à, con học ngành gì ở Nam Đại thế?”
Nguyễn Kiều thành thật đáp: “Con học Văn học Hán ngữ, chính là chuyên ngành Trung văn.”
Dì Tăng cười tủm tỉm: “Trung văn tốt đấy, học ra rồi có thể làm giáo viên.”
Ừm… nói thế cũng không sai.
Nhưng xét trên lý luận mà nói, chỉ cần thi chứng chỉ trình độ giáo viên thì chuyên ngành gì cũng đều có thể làm giáo viên.
Dì Tăng nhìn nam sinh bên cạnh, rồi nói với Nguyễn Kiều: “Hiểu Quang nhà dì học kỹ sư xây dựng dân dụng, bây giờ chuyên ngành kỹ sư xây dựng dân dụng rất hay, mà chuyên ngành kỹ sư xây dựng dân dụng của trường đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh lại rất nổi tiếng.”
Nguyễn Kiều chần chừ một giây rồi phụ họa gật đầu theo.
Định nghĩa nổi tiếng của dì Tăng này chính là trình độ nằm trong top 100 toàn quốc sao?
Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh cũng ở thành phố đại học, gần ngay Nam Đại, chẳng phải là tuyến bình thường của 985, 211 sao, chưa từng nghe nói có chuyên ngành đặc biệt xuất sắc gì.
Kỹ sư xây dựng dân dụng của đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh xem như không tệ, nhưng chưa tới hạng thứ tám cả nước, Dương Tử Việt cũng học ngành này, cô nhớ Dương Tử Việt từng nói, đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh còn phải mời giáo viên thuộc chuyên ngành của bọn họ ở ngoài Nam Đại.
Có lẽ biết Nguyễn Kiều học Nam Đại nên nghe mẹ cậu ta thổi phồng như thế, trên mặt Dư Hiểu Quang hơi không kìm được tức giận, bèn ho một tiếng.
Nguyễn Kiều vì tránh lúng túng nên lặng lẽ nói lảng sang truyện khác: “Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh không tệ, hoàn cảnh trường học vô cùng tốt, thi thoảng vào cuối tuần tụi cháu có đạp xe đi ngang qua đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh.”
Dì Tăng bèn gật đầu: “Đúng vậy, môi trường trường học vẫn là điều rất quan trọng, hoàn cảnh học tập cũng quan trọng, Hiểu Quang nhà dì rất thích học, dì sợ thằng bé bị quấy rầy nên thuê một căn nhà ở gần trường cho thằng bé.”
Nguyễn Kiều chỉ cười gật đầu, ngược lại không suy nghĩ nhiều.
Dư Hiểu Quang rất phiền khi sớm như vậy đã giới thiệu nữ sinh nhà người bạn để xem mắt, tuy nữ sinh ở đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh rất ít, nhưng cũng không có nghĩa là cậu ta không thể nào dựa vào chính mình để tìm bạn gái.
Vừa vào cửa nhà, cậu ta không quan sát kỹ dáng vẻ của cô gái này mà chỉ xem TV.
Mãi đến lúc ăn cơm, Dư Hiểu Quang ngồi đối diện với Nguyễn Kiều nên mới nhìn thẳng vào Nguyễn Kiều, vừa nhìn thì cậu ta cảm thấy không hiểu sao trông rất quen.
Nguyễn Kiều cảm nhận rất rõ, Dư Hiểu Quang mà người cô dẫn đến, cũng rất phản cảm với chuyện giới thiệu bạn trai bạn gái này, người ta còn chưa từng nhìn thẳng vào mình, cô khá yên tâm được một chút.
Chỉ là cơm nước xong, cô cảm thấy có ánh mắt kỳ quái thường rơi lên người mình, là từ Du Hiểu Quang truyền đến, cô ngẩng đầu, người ta rụt về liền.
Rất kỳ quái.
Nhưng Nguyễn Kiều cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao người ta chỉ ăn một bữa cơm, ánh mắt nhìn mình cũng dần tan biến.
Sau khi tiễn người ta đi, Nguyễn Kiều rửa chén giúp Tống Minh Chiêu, Tống Minh Chiêu chỉ thuận miệng hỏi cô: “Con cảm thấy Tiểu Dư thế nào?”
Nguyễn Kiều lắc đầu: “Chẳng ra làm sao…”
Tống Minh Chiêu cười khẽ, ngược lại không phản bác.
Con trai thì nên rộng lượng chút, không hài lòng với sự sắp xếp của bề trên thì có thể không đến, đã đến đây rồi mà còn làm mình làm mẩy, không nhìn thẳng người ta, không lễ phép, ai nhìn vào cũng đều cảm thấy gia giáo không tốt.
Nguyễn Kiều chỉ cảm thấy chuyện này là khúc nhạc đệm rất nhỏ nên không để ý lắm.
Đối tượng “xem mắt” đến sớm cũng không khiến kế hoạch của Nguyễn Kiều và Tô Hòa thất bại, đáng lẽ Nguyễn Kiều định nhờ Tô Hòa giả bộ bệnh gọi điện thoại tới, sau đó cô có thể ra ngoài gặp Lâm Trạm.
Kế hoạch rất tốt đẹp nhưng ngày hôm sau vừa thức dậy, Nguyễn Kiều rửa mặt xong định xin phép với Tống Minh Chiêu và Nguyễn Chấn Minh thì thấy hai người đều đang ngồi trên ghế sofa, khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt không thoải mái lắm, giống như đang chờ gì đó.
Nguyễn Kiều nhìn TV, không có bật lên.
Trong lòng mơ hồ có loại dự cảm không tốt lắm.
Cô mở miệng hỏi thử: “Cha, mẹ, hai người ăn sáng chưa ạ?”
Nguyễn Chấn Minh nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc, giọng như đang kiềm nén cơn giận dữ.
“Nguyễn Kiều, qua đây.”
Sự bất an trong lòng Nguyễn Kiều lại trỗi dậy, nhưng chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh bước đến ghế sofa.
Vẻ mặt Tống Minh Chiêu không rõ cảm xúc, nhưng giọng mềm mỏng hơn Nguyễn Chấn Minh: “Kiều Kiều, có phải con ở chung với bạn trai không?”
Vừa nói ra lời này, mặt Nguyễn Kiều nhất thời trắng bệch.
Tống Minh Chiêu nói thêm: “Dư Hiểu Quang hôm qua tới, sau khi về đã nói với mẹ cậu ta là sau này đừng giới thiệu bạn gái cho cậu ta nữa, cậu ta còn nói đã từng thấy con mấy lần ở trong tiểu thu mà cậu ta đang thuê ở, mỗi lần đều đi đi vào vào cùng với một nam sinh, ôm ấp thân thiết, nói con đang ở chung với người ta!”
Dù Tống Minh Chiêu đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nói đến câu phía sau, cô cũng có thể nghe ra sự tức giận đang kìm nén không phát tán từ giọng nói.
Nguyễn Chấn Minh thấy Nguyễn Kiều không nói lời nào, vẻ mặt trắng bệch thì cảm thấy đã có lời đáp chắc chắn, ông tức giận đến không ngồi yên, đứng dậy chắp tay sau lưng đi ra ban công, bắt đầu hút thuốc.
Tống Minh Chiêu nói xong, yên lặng một lúc, chỉ nhìn Nguyễn Kiều: “Mẹ muốn nghe con tự nói.”
Từ lúc vào ở chung với Lâm Trạm, Nguyễn Kiều đã từng suy nghĩ tới sẽ có ngày thế này, nhưng không ngờ ngày này tới nhanh hơn dự đoán. Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.
Tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay chưa kịp cắt đâm sâu vào trong da thịt, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.
Chỉ thầy lòng dạ rối bời, đầu trống rỗng.
Cũng không biết rõ trôi qua bao lâu, Nguyễn Kiều mới gian nan lên tiếng, ánh mắt còn không dám nhìn thẳng Tống Minh Chiêu, giọng rất nhẹ, “Con… mẹ, con đã có bạn trai.”
Tống Minh Chiêu không lên tiếng, chờ đoạn sau của cô.
Nguyễn Kiều chỉ cảm thấy cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, ngay cả phát ra tiếng cũng rất khó khăn, bật ra từng chữ có hơi run rẩy, vừa có hơi đứt đoạn.
“Con và anh ấy… ở với nhau. Mẹ đã từng gặp rồi, chính là, chính là năm ngoái… năm ngoái mẹ tới phòng ngủ đón con, người chuyển hành lý giúp con…”
Nói xong câu cuối cùng, giọng Nguyễn Kiều càng lúc càng nhỏ.
Tống Minh Chiêu vẫn có chút ấn tượng với nam sinh chuyển giúp hành lý năm ngoái trong lời cô nói, còn nhớ ngoại hình và điều kiện của nam sinh kia không tệ, người cũng lễ phép nhiệt tình, nhưng cụ thể thì không nhớ rõ lắm.
Tống Minh Chiêu cúi đầu một lúc, hình như đang ổn định tâm tình, bà ngẩng đầu nhìn Nguyễn Kiều, giọng đã cố gắng hòa nhã: “Nguyễn Kiều, có phải mẹ từng nói với con, không can thiệp chuyện con yêu đương không?”
Nguyễn Kiều mím môi không nói.
Tống Minh Chiêu nói tiếp: “Con không còn là đứa nhỏ nữa, yêu đương và ở chung… chuyện này không cùng một ý nghĩa, chắc con cũng phân biệt rõ mà.”
“Nói thế nào về bạn nam kia đây? Có nói muốn kết hôn cùng con không? Có nói muốn đến Thủ đô học nghiên cứu sinh giống con không? Trong nhà có hoàn cảnh thế nào? Con có biết rõ những điều này không?”
“Yêu đương có thể họp rồi tan, nhưng con có từng nghĩ tới chưa, nếu một ngày lỡ xa nhau thì người khác sẽ nói con thế nào, hôm nay là Dư Hiểu Quang và người nhà cậu ta khinh thường con, thì ngày mai chuyện này sẽ truyền đến đâu hả? Con có nghĩ tới một nửa kia trong tương lai của con có thể chấp nhận được chuyện con năm hai đã ở cùng với một bạn nam không?”
Câu hỏi của Tống Minh Chiêu đâm thẳng tim đen Nguyễn Kiều, cô không thể nào trả lời những dự đoán mà không tài nào biết trước được.
Đêm trong khách sạn, cô cũng không đẩy Lâm Trạm ra, đó chính là lựa chọn của cô trong mối tình này.
Cô quyết định theo cảm tính, kìm nén lý trí, không lo lắng bất kỳ khả năng nào khi ở cùng Lâm Trạm.
Di động trong túi vang lên âm nhắc nhở có tin nhắn weixin.
Nguyễn Kiều lấy ra nhìn.
Tất cả đều là tin nhắn Lâm Trạm gửi tới.
“Trưa muốn ăn gì, dẫn em đi ăn lẩu nhé có chịu không?”
“Chiều dẫn em đi xem phim.”
“Anh có mang quà từ Thủ đô về cho em, đoán xem là gì nè?”
Cô cầm di động, yên lặng thật lâu.
Khi lên tiếng, cô cũng hơi bỡ ngỡ với giọng nói của mình, có sự kiên định khác với ngày thường.
“Mẹ, giống như mẹ nói, con trưởng thành rồi, cho nên… việc con làm, tự con sẽ chịu trách nhiện. Không báo trước cho cha mẹ biết, con xin lỗi.”
Nguyễn Chấn Minh hút điếu thuốc xong, ông luôn nhớ tới lời nói của Tống Minh Chiêu, không được nổi giận, không được nổi giận, nhưng nghe Nguyễn Kiều nói như vậy, ông chợt không khống chế nổi, xoay người quay về phòng khách, quơ lấy gạt tàn thủy tinh đập lên đất.
Một tiếng “bốp” vang thật lớn!
Mắt Nguyễn Chấn Minh đỏ ngầu, giọng khàn khàn: “Nguyễn Kiều! Con có biết con đang nói vớ vẩn cái gì không! Tên con trai kia là ai, bây giờ gọi điện thoại bảo cậu ta đến nhà chúng ta mau! Gọi cha mẹ của cậu ta tới cùng luôn!”
Nguyễn Kiều quật cường không nói lời nào.
Khoảnh khắc đó cô cảm thấy, mỗi người đều sẽ có thời kỳ nổi loạn của mình, mà có lẽ kỳ nổi loạn của cô tới hơi muộn.
Lâm Trạm đã tự hạ một bậc thang xuống, đương nhiên Nguyễn Kiều vẫn nên suy xét đến cảm nhận của người bạn trai chính thức.
Cô đã sớm bàn bạc về kỳ nghỉ với Tô Hòa, hôm sáng sớm mùng năm Tô Hòa sẽ gọi điện thoại tới, nói mình khó chịu nên bảo Nguyễn Kiều đến bệnh viện cùng cô ấy.
Vốn dĩ kế hoạch có thể thực hiện được, nhưng các cô ấy đã xem thường trên đời này còn có một câu nói, đó chính là: Kế hoạch biến hóa khó lường!
Mùng bốn tháng Giêng, sáng sớm Lâm Trạm đã tửi tin nhắn nói buổi chiều sẽ bay về Nam Thành.
Nguyễn Kiều thức dậy rửa mặt, thu dọn kệ băng dán ở trong phòng.
Khi chưa tới giữa trưa, vậy mà người cô đã dẫn theo “đối tượng xem mắt” đến nhà rồi!
Mặt Nguyễn Kiều mông lung.
Nhưng Tống Minh Chiêu không hề luống cuống mà còn thúc giục cô vào phòng thay quần áo.
Nguyễn Kiều hỏi: “Mẹ, mẹ biết cô sẽ đến sao?”
Tống Minh Chiêu thản nhiên gật đầu, “Nếu không thì tại sao sáng sớm mẹ đã phải bắt đầu nấu cơm?”
…
Nguyễn Kiều muốn đi chết cho rồi.
Hình như các phụ nữ trung niên đều có chung sở thích là se tơ hồng, Nguyễn Kiều cảm thấy nếu các cô ấy rảnh rỗi thì thật ra có thể tự mình lập một trung tâm giới thiệu hôn nhân, như thế sẽ không gây đau khổ cho những bạn trẻ chưa kết hôn ở bên cạnh.
Đến cùng với người cô còn có một phụ nữ trung niên và một bạn nam trẻ tuổi, hiển nhiên bạn nam kia chính là “bạn trai” được tuyển chọn.
Nhìn dáng vẻ rất câu nệ của người ta, hiển nhiên cũng không bằng lòng ra ngoài “xem mắt” lắm.
Người cô thấy Nguyễn Kiều đi ra, vội vàng chào hỏi: “Kiều Kiều, qua đây ngồi nào.”
Nguyễn Kiều nghe lời đi qua ngồi, người cô giới thiệu: “Đây là dì Tăng, đây là con trai của dì ấy, Dư… Dư Hiểu Quang, ở trường đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh.”
Nguyễn Kiều lễ phép chào hỏi dì Tăng, rồi nhìn nhau gật đầu với Dư Hiểu Quang.
Dì Tăng cũng khá dễ làm quen, lên tiếng hỏi: “Kiều Kiều đúng không? Nghe nói con học ở đại học Nam Thành à, con học ngành gì ở Nam Đại thế?”
Nguyễn Kiều thành thật đáp: “Con học Văn học Hán ngữ, chính là chuyên ngành Trung văn.”
Dì Tăng cười tủm tỉm: “Trung văn tốt đấy, học ra rồi có thể làm giáo viên.”
Ừm… nói thế cũng không sai.
Nhưng xét trên lý luận mà nói, chỉ cần thi chứng chỉ trình độ giáo viên thì chuyên ngành gì cũng đều có thể làm giáo viên.
Dì Tăng nhìn nam sinh bên cạnh, rồi nói với Nguyễn Kiều: “Hiểu Quang nhà dì học kỹ sư xây dựng dân dụng, bây giờ chuyên ngành kỹ sư xây dựng dân dụng rất hay, mà chuyên ngành kỹ sư xây dựng dân dụng của trường đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh lại rất nổi tiếng.”
Nguyễn Kiều chần chừ một giây rồi phụ họa gật đầu theo.
Định nghĩa nổi tiếng của dì Tăng này chính là trình độ nằm trong top 100 toàn quốc sao?
Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh cũng ở thành phố đại học, gần ngay Nam Đại, chẳng phải là tuyến bình thường của 985, 211 sao, chưa từng nghe nói có chuyên ngành đặc biệt xuất sắc gì.
Kỹ sư xây dựng dân dụng của đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh xem như không tệ, nhưng chưa tới hạng thứ tám cả nước, Dương Tử Việt cũng học ngành này, cô nhớ Dương Tử Việt từng nói, đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh còn phải mời giáo viên thuộc chuyên ngành của bọn họ ở ngoài Nam Đại.
Có lẽ biết Nguyễn Kiều học Nam Đại nên nghe mẹ cậu ta thổi phồng như thế, trên mặt Dư Hiểu Quang hơi không kìm được tức giận, bèn ho một tiếng.
Nguyễn Kiều vì tránh lúng túng nên lặng lẽ nói lảng sang truyện khác: “Đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh không tệ, hoàn cảnh trường học vô cùng tốt, thi thoảng vào cuối tuần tụi cháu có đạp xe đi ngang qua đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh.”
Dì Tăng bèn gật đầu: “Đúng vậy, môi trường trường học vẫn là điều rất quan trọng, hoàn cảnh học tập cũng quan trọng, Hiểu Quang nhà dì rất thích học, dì sợ thằng bé bị quấy rầy nên thuê một căn nhà ở gần trường cho thằng bé.”
Nguyễn Kiều chỉ cười gật đầu, ngược lại không suy nghĩ nhiều.
Dư Hiểu Quang rất phiền khi sớm như vậy đã giới thiệu nữ sinh nhà người bạn để xem mắt, tuy nữ sinh ở đại học Khoa học và Công nghệ Nam Kinh rất ít, nhưng cũng không có nghĩa là cậu ta không thể nào dựa vào chính mình để tìm bạn gái.
Vừa vào cửa nhà, cậu ta không quan sát kỹ dáng vẻ của cô gái này mà chỉ xem TV.
Mãi đến lúc ăn cơm, Dư Hiểu Quang ngồi đối diện với Nguyễn Kiều nên mới nhìn thẳng vào Nguyễn Kiều, vừa nhìn thì cậu ta cảm thấy không hiểu sao trông rất quen.
Nguyễn Kiều cảm nhận rất rõ, Dư Hiểu Quang mà người cô dẫn đến, cũng rất phản cảm với chuyện giới thiệu bạn trai bạn gái này, người ta còn chưa từng nhìn thẳng vào mình, cô khá yên tâm được một chút.
Chỉ là cơm nước xong, cô cảm thấy có ánh mắt kỳ quái thường rơi lên người mình, là từ Du Hiểu Quang truyền đến, cô ngẩng đầu, người ta rụt về liền.
Rất kỳ quái.
Nhưng Nguyễn Kiều cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao người ta chỉ ăn một bữa cơm, ánh mắt nhìn mình cũng dần tan biến.
Sau khi tiễn người ta đi, Nguyễn Kiều rửa chén giúp Tống Minh Chiêu, Tống Minh Chiêu chỉ thuận miệng hỏi cô: “Con cảm thấy Tiểu Dư thế nào?”
Nguyễn Kiều lắc đầu: “Chẳng ra làm sao…”
Tống Minh Chiêu cười khẽ, ngược lại không phản bác.
Con trai thì nên rộng lượng chút, không hài lòng với sự sắp xếp của bề trên thì có thể không đến, đã đến đây rồi mà còn làm mình làm mẩy, không nhìn thẳng người ta, không lễ phép, ai nhìn vào cũng đều cảm thấy gia giáo không tốt.
Nguyễn Kiều chỉ cảm thấy chuyện này là khúc nhạc đệm rất nhỏ nên không để ý lắm.
Đối tượng “xem mắt” đến sớm cũng không khiến kế hoạch của Nguyễn Kiều và Tô Hòa thất bại, đáng lẽ Nguyễn Kiều định nhờ Tô Hòa giả bộ bệnh gọi điện thoại tới, sau đó cô có thể ra ngoài gặp Lâm Trạm.
Kế hoạch rất tốt đẹp nhưng ngày hôm sau vừa thức dậy, Nguyễn Kiều rửa mặt xong định xin phép với Tống Minh Chiêu và Nguyễn Chấn Minh thì thấy hai người đều đang ngồi trên ghế sofa, khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt không thoải mái lắm, giống như đang chờ gì đó.
Nguyễn Kiều nhìn TV, không có bật lên.
Trong lòng mơ hồ có loại dự cảm không tốt lắm.
Cô mở miệng hỏi thử: “Cha, mẹ, hai người ăn sáng chưa ạ?”
Nguyễn Chấn Minh nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc, giọng như đang kiềm nén cơn giận dữ.
“Nguyễn Kiều, qua đây.”
Sự bất an trong lòng Nguyễn Kiều lại trỗi dậy, nhưng chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh bước đến ghế sofa.
Vẻ mặt Tống Minh Chiêu không rõ cảm xúc, nhưng giọng mềm mỏng hơn Nguyễn Chấn Minh: “Kiều Kiều, có phải con ở chung với bạn trai không?”
Vừa nói ra lời này, mặt Nguyễn Kiều nhất thời trắng bệch.
Tống Minh Chiêu nói thêm: “Dư Hiểu Quang hôm qua tới, sau khi về đã nói với mẹ cậu ta là sau này đừng giới thiệu bạn gái cho cậu ta nữa, cậu ta còn nói đã từng thấy con mấy lần ở trong tiểu thu mà cậu ta đang thuê ở, mỗi lần đều đi đi vào vào cùng với một nam sinh, ôm ấp thân thiết, nói con đang ở chung với người ta!”
Dù Tống Minh Chiêu đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nói đến câu phía sau, cô cũng có thể nghe ra sự tức giận đang kìm nén không phát tán từ giọng nói.
Nguyễn Chấn Minh thấy Nguyễn Kiều không nói lời nào, vẻ mặt trắng bệch thì cảm thấy đã có lời đáp chắc chắn, ông tức giận đến không ngồi yên, đứng dậy chắp tay sau lưng đi ra ban công, bắt đầu hút thuốc.
Tống Minh Chiêu nói xong, yên lặng một lúc, chỉ nhìn Nguyễn Kiều: “Mẹ muốn nghe con tự nói.”
Từ lúc vào ở chung với Lâm Trạm, Nguyễn Kiều đã từng suy nghĩ tới sẽ có ngày thế này, nhưng không ngờ ngày này tới nhanh hơn dự đoán. Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.
Tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay chưa kịp cắt đâm sâu vào trong da thịt, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.
Chỉ thầy lòng dạ rối bời, đầu trống rỗng.
Cũng không biết rõ trôi qua bao lâu, Nguyễn Kiều mới gian nan lên tiếng, ánh mắt còn không dám nhìn thẳng Tống Minh Chiêu, giọng rất nhẹ, “Con… mẹ, con đã có bạn trai.”
Tống Minh Chiêu không lên tiếng, chờ đoạn sau của cô.
Nguyễn Kiều chỉ cảm thấy cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, ngay cả phát ra tiếng cũng rất khó khăn, bật ra từng chữ có hơi run rẩy, vừa có hơi đứt đoạn.
“Con và anh ấy… ở với nhau. Mẹ đã từng gặp rồi, chính là, chính là năm ngoái… năm ngoái mẹ tới phòng ngủ đón con, người chuyển hành lý giúp con…”
Nói xong câu cuối cùng, giọng Nguyễn Kiều càng lúc càng nhỏ.
Tống Minh Chiêu vẫn có chút ấn tượng với nam sinh chuyển giúp hành lý năm ngoái trong lời cô nói, còn nhớ ngoại hình và điều kiện của nam sinh kia không tệ, người cũng lễ phép nhiệt tình, nhưng cụ thể thì không nhớ rõ lắm.
Tống Minh Chiêu cúi đầu một lúc, hình như đang ổn định tâm tình, bà ngẩng đầu nhìn Nguyễn Kiều, giọng đã cố gắng hòa nhã: “Nguyễn Kiều, có phải mẹ từng nói với con, không can thiệp chuyện con yêu đương không?”
Nguyễn Kiều mím môi không nói.
Tống Minh Chiêu nói tiếp: “Con không còn là đứa nhỏ nữa, yêu đương và ở chung… chuyện này không cùng một ý nghĩa, chắc con cũng phân biệt rõ mà.”
“Nói thế nào về bạn nam kia đây? Có nói muốn kết hôn cùng con không? Có nói muốn đến Thủ đô học nghiên cứu sinh giống con không? Trong nhà có hoàn cảnh thế nào? Con có biết rõ những điều này không?”
“Yêu đương có thể họp rồi tan, nhưng con có từng nghĩ tới chưa, nếu một ngày lỡ xa nhau thì người khác sẽ nói con thế nào, hôm nay là Dư Hiểu Quang và người nhà cậu ta khinh thường con, thì ngày mai chuyện này sẽ truyền đến đâu hả? Con có nghĩ tới một nửa kia trong tương lai của con có thể chấp nhận được chuyện con năm hai đã ở cùng với một bạn nam không?”
Câu hỏi của Tống Minh Chiêu đâm thẳng tim đen Nguyễn Kiều, cô không thể nào trả lời những dự đoán mà không tài nào biết trước được.
Đêm trong khách sạn, cô cũng không đẩy Lâm Trạm ra, đó chính là lựa chọn của cô trong mối tình này.
Cô quyết định theo cảm tính, kìm nén lý trí, không lo lắng bất kỳ khả năng nào khi ở cùng Lâm Trạm.
Di động trong túi vang lên âm nhắc nhở có tin nhắn weixin.
Nguyễn Kiều lấy ra nhìn.
Tất cả đều là tin nhắn Lâm Trạm gửi tới.
“Trưa muốn ăn gì, dẫn em đi ăn lẩu nhé có chịu không?”
“Chiều dẫn em đi xem phim.”
“Anh có mang quà từ Thủ đô về cho em, đoán xem là gì nè?”
Cô cầm di động, yên lặng thật lâu.
Khi lên tiếng, cô cũng hơi bỡ ngỡ với giọng nói của mình, có sự kiên định khác với ngày thường.
“Mẹ, giống như mẹ nói, con trưởng thành rồi, cho nên… việc con làm, tự con sẽ chịu trách nhiện. Không báo trước cho cha mẹ biết, con xin lỗi.”
Nguyễn Chấn Minh hút điếu thuốc xong, ông luôn nhớ tới lời nói của Tống Minh Chiêu, không được nổi giận, không được nổi giận, nhưng nghe Nguyễn Kiều nói như vậy, ông chợt không khống chế nổi, xoay người quay về phòng khách, quơ lấy gạt tàn thủy tinh đập lên đất.
Một tiếng “bốp” vang thật lớn!
Mắt Nguyễn Chấn Minh đỏ ngầu, giọng khàn khàn: “Nguyễn Kiều! Con có biết con đang nói vớ vẩn cái gì không! Tên con trai kia là ai, bây giờ gọi điện thoại bảo cậu ta đến nhà chúng ta mau! Gọi cha mẹ của cậu ta tới cùng luôn!”
Nguyễn Kiều quật cường không nói lời nào.
Khoảnh khắc đó cô cảm thấy, mỗi người đều sẽ có thời kỳ nổi loạn của mình, mà có lẽ kỳ nổi loạn của cô tới hơi muộn.
Bình luận facebook