Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Edit: Tịnh Hảo
Nguyễn Kiều gửi tin weixin cho Lâm Trạm, nói trong người mình không thoải mái nên hôm may không ra đường được, sau đó thì một mình cô ngồi ngây ở trong phòng, không ra ngoài một bước.
Vẫn còn trong tháng Giêng, tuyết rơi lả tả.
Bông tuyết rơi bên bệ cửa sổ, khói tuyết đông lại tạo thành một bầu trời mờ ảo.
Nguyễn Kiều viết hai chữ “Lâm Trạm” trên tấm kính, sau đó nhìn nó từ từ mờ đi, phần dưới chữ theo giọt nước mưa kéo xuống thành một đường nước dài ngoằng.
Ở trong nhà đã hai ngày, ngày hôm sau Lâm Trạm lại gọi điện thoại tới.
Nguyễn Kiều nghe máy, giọng điệu vẫn như cũ, vẫn lấy lý do nghỉ ngơi để từ chối.
Mấy ngày nay Tống Minh Chiêu và Nguyễn Chấn Minh còn chưa tới thời gian đi làm, mặc dù có một số việc phải ra ngoài thì cũng sẽ để lại một người ở nhà trông chừng Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều cảm thấy không cần thiết lắm, cô cũng không có ngốc vì yêu mà bỏ nhà theo trai.
Mãi đến mùng bảy tháng Giêng, Tống Minh Chiêu và Nguyễn Chấn Minh đều sắp về đơn vị đi làm, Nguyễn Kiều cũng gửi tin nhắn cho huấn luyện viên dạy hạng mục thứ ba ở trường lái xe, thông báo những thủ tục có liên quan đến lần đầu tiên tập luyện.
Người một nhà lại ngồi xuống với nhau lần nữa, nhưng là nhìn nhau chẳng nói gì, bầu không khí khá áp lực.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trong lòng Nguyễn Kiều có loại dự cảm mãnh liệt không rõ nguyên do, tim bắt đầu đập bình bịch.
Cô đang định đứng dậy thì Tống Minh Chiêu đã đứng lên trước cô, nhìn cô với ánh mắt thâm sâu.
Nguyễn Kiều cách cánh cửa một khoảng nhất định, còn có cửa chắn ngay sảnh nên không thấy được ai tới.
Nhưng trong khoảnh khắc sau khi cửa mở ra, cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc.
“Chào dì Nguyễn.”
Máu toàn thân Nguyễn Kiều như đông cứng lại.
Sao có thể…
Để đến nhà Nguyễn Kiều, tối hôm qua Lâm Trạm đã đặc biệt nhuộm tóc về màu đen, còn biết tháo khuyên tai xuống, gài nút áo khoác đến tận nút trên cùng, toát ra vẻ nghiêm túc.
Tuy anh có hút thuốc nhưng răng không bị vàng, song anh vẫn lo lắng, còn cố ý đi làm sạch răng, tóm lại là không hy vọng có bất kỳ chi tiết gì để lại ấn tượng xấu với cha mẹ Nguyễn Kiều.
Vừa thấy người mở cửa là mẹ Nguyễn đã từng gặp mặt một lần, Lâm Trạm vội cúi đầu chào hỏi.
“Chào dì Nguyễn.”
“Con là Lâm Trạm, bạn trai của Nguyễn Kiều. Năm ngoái chúng ta đã gặp nhau ở ký túc xá trường.”
Tống Minh Chiêu khẽ sững sờ, xuất phát từ thói quen lịch sự nên nghiêng người để người ta vào nhà.
Tay trái tay phải Lâm Trạm đều xách đầy đồ, cũng không quá khách sáo đi vào trong hai bước rồi giới thiệu với Tống Minh Chiêu: “Dì Nguyễn, đây là cha và mẹ con.”
Sau đó, Nguyễn Kiều lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, còn mang theo ý cười: “Chào bà Nguyễn, tôi là mẹ của Lâm Trạm, Trịnh Huệ Hinh. Đây là ông Lâm nhà chúng tôi. Thật sự xin lỗi, thằng nhóc Lâm Trạm này không có bàn bạc với chúng tôi nên kéo dài mãi tới mùng bảy ngày hôm nay mới đến thăm hỏi, thật sự ngại quá.”
Tống Minh Chiêu hiện đang giữ chức chủ nhiệm ban biên tập Nhật báo Nam Thành, ở Nhật báo Nam Thành đã rất nhiều năm, từng gặp qua biết bao dịp trọng đại, nhưng lúc này vẫn hơi kinh ngạc, song bà vẫn ứng phó được, bèn mời nhóm người vào trong.
“Ông Lâm, bà Lâm mau vào đi, mời ngồi, Tiểu Lâm, con đừng khách sáo, đến thì đến được rồi, còn mang theo nhiều đồ đến làm gì.”
Cho đến lúc Tống Minh Chiêu dẫn ba người vào trong phòng khách, Nguyễn Kiều mới đứng lên.
Nhìn về phía họ, cả người cô đều cứng đờ không nhúc nhích được, đầu óc trống rỗng.
Tống Minh Chiêu kêu cô: “Kiều Kiều, còn không đi pha trà nữa?”
Lúc này Nguyễn Kiều mới hoàn hồn, đầu tiên là chào hỏi, cố gắng đè vẻ thấp thỏm và bất an trong lòng xuống: “Con chào chú dì ạ, con… con đi pha trà ngay đây.”
Mãi đến lúc cha mẹ Lâm Trạm ngồi xuống, Tống Minh Chiêu mới nhìn rõ mặt của cha Lâm Trạm, gần như không cần phải suy nghĩ nhiều là Tống Minh Chiêu đã nhận ra, đây… đây không phải là…?
“Lâm Thịnh, ông chủ Lâm?”
Lâm Thịnh hơi bất ngờ nhìn sang Tống Minh Chiêu, trong đầu nhớ lại một lúc, cũng có chút ấn tượng với người này: “Chị là… chủ nhiệm Tống của Nhật báo Nam Thành à?”
Ông đứng dậy, tiến lên bắt tay: “Ngại quá, lúc nãy không nhận ra, chào chủ nhiệm Tống.”
Tống Minh Chiêu vô cùng kinh ngạc, cha của Lâm Trạm vậy mà là Lâm Thịnh.
Năm ngoái bà từng phụ trách tin tức tài chính và kinh tế, mà Lâm Thịnh chính là khách quen của chuyên mục tài chính và kinh tế, đó là là nhân vật nổi tiếng của Nam Thành.
Nam Thanh có một con sông tên là Ngọc Giang, sản xuất cát và đá, người ta đặt biệt danh cho Lâm Thịnh là “Thuyền vương Ngọc Giang”, ông đào móc xà lan, vận chuyển xà la ở Ngọc Giang, có một chuỗi sản nghiệp cát và đá, năm nay còn bành trướng đến sản nghiệp bất động sản, mà chính phủ cũng đang ra sức ủng hộ ông.
Ngoài Nguyễn Chấn Minh với gương mặt như khó cạy được miệng, không nói lời nào ra thì Tống Minh Chiêu và cha mẹ Lâm Trạm nói chuyện xem như khá hợp.
Nguyễn Kiều pha trà đi ra cũng không dám ngồi, yên lặng đứng một bên, cúi đầu xuống, tay bắt chéo sau lưng bất an siết chặt.
Thấy Nguyễn Kiều đi ra, Lâm Trạm định đứng dậy nói chuyện chính nhưng Trịnh Huệ Hinh nhìn sang, ý bảo anh đừng manh động, rồi đặt tách trà xuống, cười không ngớt: “Kiều Kiều, con đừng đứng, mau ngồi đi.”
Nguyễn Kiều nâng mắt.
Tống Minh Chiêu cũng tiếp lời bảo cô ngồi xuống.
Lúc này Nguyễn Kiều mới lẳng lặng ngồi vào một góc trên ghế sofa, dáng vẻ ngoan ngoãn lễ phép.
Trịnh Huệ Hinh cười với Tống Minh Chiêu: “Thật ra hôm nay đến đây chủ yếu cũng vì chuyện của Lâm Trạm và Kiều Kiều… Tôi muốn xin lỗi chuyện này với hai anh chị.”
“Chuyện Lâm Trạm và Kiều Kiều ở chung, khoảng thời gian trước tôi đã biết, ngay từ đầu cũng cảm thấy… như thế không tốt lắm, chủ yếu vẫn là không tốt cho Kiều Kiều, Lâm Trạm nhà chúng tôi làm chuyện không có đầu óc, cũng không biết yêu thương con gái, đương nhiên cũng là do tôi không tốt, không liên lạc với hai anh chị trước.”
Trịnh Huệ Hinh dừng một lát rồi nói: “Nhưng người trẻ bây giờ, nói thật ra tư tưởng tiến bộ không ít so với thời chúng ta, nếu hai đứa yêu thương nhau thì chuyện ở chung cũng là việc sớm muộn. Đương nhiên bây giờ ở chung, khó tránh khỏi người không hiểu sẽ chỉ trỏ sau lưng, nên ngày hôm nay đến đây, trừ việc muốn xin lỗi hai anh chị ra thì tôi muốn bàn bạc với hai anh chị một việc, nghĩ thử xem có nên để cho hai đứa nhỏ đính hôn trước không?”
Trịnh Huệ Hinh vừa nói lời này ra thì Tống Minh Chiêu và Nguyễn Chấn Minh đều ngẩn người.
Nguyễn Kiều cũng bị dọa đến khó mà bình tĩnh được.
Đính hôn? Có phải mẹ Lâm Trạm đã xem phim Thơ ngây quá nhiều rồi không?
Trịnh Huệ Hinh quay đầu nhìn Nguyễn Chấn Minh: “Nghe nói bây giờ giáo sư Nguyễn đang làm viện trưởng Văn học của trường Sư phạm Tinh Thành phải không nhỉ? Giáo sư Nguyễn ở trong trường đại học quanh năm suốt tháng, thật ra chuyện kết hôn, đính hôn này chắc cũng đã thấy không ít.”
Lời này không sai, trước khi nghỉ đông, có một cặp sinh viên trong lớp Nguyễn Chấn Minh dạy vừa đến tuổi pháp luật bèn vội vàng kéo nhau đi lãnh giấy kết hôn, sau khi đi lãnh giấy kết hôn xong còn phát kẹo mừng cho thầy cô.
Thời đại học bây giờ, năm hai năm ba nghỉ học về nhà sinh con cũng không ít.
Nhưng không có nghĩa là ông muốn con gái mình đính hôn sớm như thế!
Trịnh Huệ Hinh nói xong, Lâm Trạm bèn đứng dậy cam đoan những câu như thật lòng yêu thương Nguyện Kiều, sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Có Trịnh Huệ Hinh làm lá chắn trước, Lâm Trạm đứng dậy chân thành cam đoan trông có vẻ sẽ trịnh trọng hơn rất nhiều.
Ngay từ đầu Tống Minh Chiêu đã chọn lịch sự đón tiếp, Nguyễn Chấn Minh xuất phát từ vẻ thanh cao của người tri thức nên cũng không nhỏ nhen vạch chuyện cãi nhau, thật ra đã sớm mất đi cơ hội đánh đòn phủ đầu.
Trịnh Huệ Hinh nhiệt tình lịch sự như thế, Lâm Trạm lại khá thành khẩn, Lâm Thịnh ngày thường khó hẹn được một cuộc phỏng vấn lại tự mình đến nhà thăm hỏi xin lỗi, Tống Minh Chiêu có muốn trách móc cũng không biết nên nói từ đâu.
Tống Minh Chiêu suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng: “Bà Lâm, thật ra tôi và cha Nguyễn Kiều trên nguyên tắc mà nói đều không can thiệp, để con bé tự do yêu đương, nhưng việc ở chung, chúng tôi nghĩ vẫn còn sớm, dù sao vẫn còn đang trong giai đoạn đi học, dễ bị phân tâm, cũng dễ khiến người ta chê trách.”
Nói xong câu này, Tống Minh Chiêu dừng một lát rồi lên tiếng: “Chị xem thế này có được không, hai đứa nhỏ yêu đương, chúng ta là bậc phụ huynh cũng không nên can thiệp nhiều, tự do yêu đương mà. Nhưng thời gian đại học này, tôi cảm thấy hai đứa vẫn tạm thời… không nên ở chung.”
“Về phần đính hôn… tuổi của hai đứa chưa lớn lắm, nam chưa cưới nữ chưa gả, việc lựa chọn trong tình cảm đều là tự do, tôi nghĩ không cần dùng chuyện thừa thãi gì đó để ràng buộc hai đứa. Chuyện kết hôn này chỉ cần hai người yêu nhau thì đợi đến khi tốt nghiệp đại học sẽ xuy xét cũng không muộn.”
Bà nói xong, bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Trịnh Huệ Hinh và Lâm Trạm nhìn nhau, rất nhanh bèn phụ họa theo lời Tống Minh Chiêu, Nguyễn Kiều cứ có cảm giác kỳ quái, cảm thấy họ đang chờ mẹ thả lỏng nói không can thiệp để tự do yêu đương, bởi vì mẹ Lâm Trạm cũng không nhắc tới chuyện đính hôn nữa.
Từ đầu đến cuối, sắc mắt Nguyễn Chấn Minh đều rất khó coi, nhưng chuyện gì trong nhà đều luôn do Tống Minh Chiêu làm chủ, bình thường ông cũng tôn trọng quyết định của Tống Minh Chiêu.
Lâm Trạm tới nhà mang theo không ít đồ.
Anh đã tham khảo trước, biết Nguyễn Chấn Minh là giáo sư khoa Văn học nên đặc biệt mang cho ông một quyển sách cổ quý hiếm đã không còn thấy trên thị trường Đại Lục nữa, cũng khó mà tìm được ở nước ngoài, đây là anh cướp từ một người chú nào đó trong nhà.
Tống Minh Chiêu là phụ nữ, tặng đồ cho phụ nữ vốn dĩ chỉ một thứ, anh mang theo một bộ mỹ phẩm dưỡng da thiên nhiên mà các quý bà thường dùng, tổ yến, nhân sâm gì đó cũng một hộp trái một hộp phải.
Trịnh Huệ Hinh là người biết nói chuyện, nói chuyện với Tống Minh Chiêu hiểu biết sâu rộng cũng xem như lời nào cũng đáp được, hai người phụ nữ nói chuyện trông có vẻ khá vui.
Nói chuyện được một lúc, Tống Minh Chiêu lại mời nhà Lâm Trạm đến nhà hàng bên ngoài ăn cơm, ăn cơm tối xong, người nhà Lâm Trạm mới rời đi.
Đối với Nguyễn Kiều, ngày hôm nay có thể nói là khá hão huyền rồi.
Ngày hôm sau, Nguyễn Chấn Minh và Tống Minh Chiêu đều phải trở về đơn vị đi làm.
Trước khi đi Tống Minh Chiêu sẽ như cũ đưa tiền sinh hoạt cho Nguyễn Kiều, bảo cô ở nhà tập xe phải chú ý an toàn, dặn dò cô một mình nhớ khóa cửa cẩn thận, đừng có tùy ý mở cửa, còn về chuyện Lâm Trạm, bà chỉ nhẹ nhàng nói một câu bảo cô tự chú ý có chừng mực.
Nguyễn Kiều nhịn cả một ngày, đợi đến khi Nguyễn Chấn Minh và Tống Minh Chiêu đi rồi bèn vội vã gọi điện thoại hẹn Lâm Trạm ra ngoài gặp mặt.
Lâm Trạm hễ kêu là tới, trực tiếp lái xe đến dưới lầu nhà cô.
Nguyễn Kiều leo lên xe Lâm Trạm, câu đầu tiên hỏi anh chính là: “Sao hôm qua anh tới nhà của em?”
Lâm Trạm thổi một hơi gió làm tóc mái của mình bay lên, giọng nghe có vẻ lười nhác: “Mấy ngày rồi em không chịu ra ngoài, anh khẳng định đã xảy ra chuyện, bộ anh là tên ngốc sao?”
“Vậy…”
Nguyễn Kiều còn chưa nói xong thì Lâm Trạm đã xoay đầu nhìn cô, vẻ mặt đắc ý cầu khen ngợi nhắc đến một đề tài khác: “Hôm qua anh và mẹ anh phối hợp không tệ chứ nhỉ?”
Vẻ mặt Nguyễn Kiều mông lung.
Lâm Trạm giải thích: “Mẹ anh nói trước tiên phải nâng cao điểm mấu chốt là sự chấp nhận của mẹ em, mẹ biết người trong nhà chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện đính hôn, cho nên đã nói tới chuyện đính hôn trước, mẹ em sẽ hạ yêu cầu đính hôn xuống một bậc, khẳng định sẽ không bài xích chuyện hai chúng ta yêu đương nữa.”
“Em đừng có nói mẹ anh như thần, mẹ nói nhà em đều là người có văn hóa, chắc chắn sẽ không cãi nhau cho nên thái độ phải vô cùng tốt, dù sao không có ai đưa tay đánh vào người niềm nở cười, không ngờ tới quả là có chuyện như vậy.”
Còn có cách làm này à?
Nguyễn Kiều nhất thời không phản bác được.
Lâm Trạm cà lơ phất phơ lái xe dừng trước đèn đỏ, anh xoay đầu nhìn Nguyễn Kiều, giọng cũng trở nên nghiêm túc hiếm thấy: “Nguyễn kiều, nếu như anh không tới, có phải em định tự mình gánh vác với cha mẹ em không?”
Anh đưa tay xoa đầu Nguyễn Kiều: “Có chuyện gì thì chúng ta đều có thể cùng nhau giải quyết.”
Nguyễn Kiều không nói lời nào.
Lâm Trạm lên tiếng: “Đúng rồi, anh quyết định một việc, chuyện này… cũng đã bàn bạc với cha mẹ rồi, họ đều đồng ý.”
“Anh quyết định nghỉ học.”
Nguyễn Kiều gửi tin weixin cho Lâm Trạm, nói trong người mình không thoải mái nên hôm may không ra đường được, sau đó thì một mình cô ngồi ngây ở trong phòng, không ra ngoài một bước.
Vẫn còn trong tháng Giêng, tuyết rơi lả tả.
Bông tuyết rơi bên bệ cửa sổ, khói tuyết đông lại tạo thành một bầu trời mờ ảo.
Nguyễn Kiều viết hai chữ “Lâm Trạm” trên tấm kính, sau đó nhìn nó từ từ mờ đi, phần dưới chữ theo giọt nước mưa kéo xuống thành một đường nước dài ngoằng.
Ở trong nhà đã hai ngày, ngày hôm sau Lâm Trạm lại gọi điện thoại tới.
Nguyễn Kiều nghe máy, giọng điệu vẫn như cũ, vẫn lấy lý do nghỉ ngơi để từ chối.
Mấy ngày nay Tống Minh Chiêu và Nguyễn Chấn Minh còn chưa tới thời gian đi làm, mặc dù có một số việc phải ra ngoài thì cũng sẽ để lại một người ở nhà trông chừng Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều cảm thấy không cần thiết lắm, cô cũng không có ngốc vì yêu mà bỏ nhà theo trai.
Mãi đến mùng bảy tháng Giêng, Tống Minh Chiêu và Nguyễn Chấn Minh đều sắp về đơn vị đi làm, Nguyễn Kiều cũng gửi tin nhắn cho huấn luyện viên dạy hạng mục thứ ba ở trường lái xe, thông báo những thủ tục có liên quan đến lần đầu tiên tập luyện.
Người một nhà lại ngồi xuống với nhau lần nữa, nhưng là nhìn nhau chẳng nói gì, bầu không khí khá áp lực.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trong lòng Nguyễn Kiều có loại dự cảm mãnh liệt không rõ nguyên do, tim bắt đầu đập bình bịch.
Cô đang định đứng dậy thì Tống Minh Chiêu đã đứng lên trước cô, nhìn cô với ánh mắt thâm sâu.
Nguyễn Kiều cách cánh cửa một khoảng nhất định, còn có cửa chắn ngay sảnh nên không thấy được ai tới.
Nhưng trong khoảnh khắc sau khi cửa mở ra, cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc.
“Chào dì Nguyễn.”
Máu toàn thân Nguyễn Kiều như đông cứng lại.
Sao có thể…
Để đến nhà Nguyễn Kiều, tối hôm qua Lâm Trạm đã đặc biệt nhuộm tóc về màu đen, còn biết tháo khuyên tai xuống, gài nút áo khoác đến tận nút trên cùng, toát ra vẻ nghiêm túc.
Tuy anh có hút thuốc nhưng răng không bị vàng, song anh vẫn lo lắng, còn cố ý đi làm sạch răng, tóm lại là không hy vọng có bất kỳ chi tiết gì để lại ấn tượng xấu với cha mẹ Nguyễn Kiều.
Vừa thấy người mở cửa là mẹ Nguyễn đã từng gặp mặt một lần, Lâm Trạm vội cúi đầu chào hỏi.
“Chào dì Nguyễn.”
“Con là Lâm Trạm, bạn trai của Nguyễn Kiều. Năm ngoái chúng ta đã gặp nhau ở ký túc xá trường.”
Tống Minh Chiêu khẽ sững sờ, xuất phát từ thói quen lịch sự nên nghiêng người để người ta vào nhà.
Tay trái tay phải Lâm Trạm đều xách đầy đồ, cũng không quá khách sáo đi vào trong hai bước rồi giới thiệu với Tống Minh Chiêu: “Dì Nguyễn, đây là cha và mẹ con.”
Sau đó, Nguyễn Kiều lại nghe thấy một giọng nữ quen thuộc, còn mang theo ý cười: “Chào bà Nguyễn, tôi là mẹ của Lâm Trạm, Trịnh Huệ Hinh. Đây là ông Lâm nhà chúng tôi. Thật sự xin lỗi, thằng nhóc Lâm Trạm này không có bàn bạc với chúng tôi nên kéo dài mãi tới mùng bảy ngày hôm nay mới đến thăm hỏi, thật sự ngại quá.”
Tống Minh Chiêu hiện đang giữ chức chủ nhiệm ban biên tập Nhật báo Nam Thành, ở Nhật báo Nam Thành đã rất nhiều năm, từng gặp qua biết bao dịp trọng đại, nhưng lúc này vẫn hơi kinh ngạc, song bà vẫn ứng phó được, bèn mời nhóm người vào trong.
“Ông Lâm, bà Lâm mau vào đi, mời ngồi, Tiểu Lâm, con đừng khách sáo, đến thì đến được rồi, còn mang theo nhiều đồ đến làm gì.”
Cho đến lúc Tống Minh Chiêu dẫn ba người vào trong phòng khách, Nguyễn Kiều mới đứng lên.
Nhìn về phía họ, cả người cô đều cứng đờ không nhúc nhích được, đầu óc trống rỗng.
Tống Minh Chiêu kêu cô: “Kiều Kiều, còn không đi pha trà nữa?”
Lúc này Nguyễn Kiều mới hoàn hồn, đầu tiên là chào hỏi, cố gắng đè vẻ thấp thỏm và bất an trong lòng xuống: “Con chào chú dì ạ, con… con đi pha trà ngay đây.”
Mãi đến lúc cha mẹ Lâm Trạm ngồi xuống, Tống Minh Chiêu mới nhìn rõ mặt của cha Lâm Trạm, gần như không cần phải suy nghĩ nhiều là Tống Minh Chiêu đã nhận ra, đây… đây không phải là…?
“Lâm Thịnh, ông chủ Lâm?”
Lâm Thịnh hơi bất ngờ nhìn sang Tống Minh Chiêu, trong đầu nhớ lại một lúc, cũng có chút ấn tượng với người này: “Chị là… chủ nhiệm Tống của Nhật báo Nam Thành à?”
Ông đứng dậy, tiến lên bắt tay: “Ngại quá, lúc nãy không nhận ra, chào chủ nhiệm Tống.”
Tống Minh Chiêu vô cùng kinh ngạc, cha của Lâm Trạm vậy mà là Lâm Thịnh.
Năm ngoái bà từng phụ trách tin tức tài chính và kinh tế, mà Lâm Thịnh chính là khách quen của chuyên mục tài chính và kinh tế, đó là là nhân vật nổi tiếng của Nam Thành.
Nam Thanh có một con sông tên là Ngọc Giang, sản xuất cát và đá, người ta đặt biệt danh cho Lâm Thịnh là “Thuyền vương Ngọc Giang”, ông đào móc xà lan, vận chuyển xà la ở Ngọc Giang, có một chuỗi sản nghiệp cát và đá, năm nay còn bành trướng đến sản nghiệp bất động sản, mà chính phủ cũng đang ra sức ủng hộ ông.
Ngoài Nguyễn Chấn Minh với gương mặt như khó cạy được miệng, không nói lời nào ra thì Tống Minh Chiêu và cha mẹ Lâm Trạm nói chuyện xem như khá hợp.
Nguyễn Kiều pha trà đi ra cũng không dám ngồi, yên lặng đứng một bên, cúi đầu xuống, tay bắt chéo sau lưng bất an siết chặt.
Thấy Nguyễn Kiều đi ra, Lâm Trạm định đứng dậy nói chuyện chính nhưng Trịnh Huệ Hinh nhìn sang, ý bảo anh đừng manh động, rồi đặt tách trà xuống, cười không ngớt: “Kiều Kiều, con đừng đứng, mau ngồi đi.”
Nguyễn Kiều nâng mắt.
Tống Minh Chiêu cũng tiếp lời bảo cô ngồi xuống.
Lúc này Nguyễn Kiều mới lẳng lặng ngồi vào một góc trên ghế sofa, dáng vẻ ngoan ngoãn lễ phép.
Trịnh Huệ Hinh cười với Tống Minh Chiêu: “Thật ra hôm nay đến đây chủ yếu cũng vì chuyện của Lâm Trạm và Kiều Kiều… Tôi muốn xin lỗi chuyện này với hai anh chị.”
“Chuyện Lâm Trạm và Kiều Kiều ở chung, khoảng thời gian trước tôi đã biết, ngay từ đầu cũng cảm thấy… như thế không tốt lắm, chủ yếu vẫn là không tốt cho Kiều Kiều, Lâm Trạm nhà chúng tôi làm chuyện không có đầu óc, cũng không biết yêu thương con gái, đương nhiên cũng là do tôi không tốt, không liên lạc với hai anh chị trước.”
Trịnh Huệ Hinh dừng một lát rồi nói: “Nhưng người trẻ bây giờ, nói thật ra tư tưởng tiến bộ không ít so với thời chúng ta, nếu hai đứa yêu thương nhau thì chuyện ở chung cũng là việc sớm muộn. Đương nhiên bây giờ ở chung, khó tránh khỏi người không hiểu sẽ chỉ trỏ sau lưng, nên ngày hôm nay đến đây, trừ việc muốn xin lỗi hai anh chị ra thì tôi muốn bàn bạc với hai anh chị một việc, nghĩ thử xem có nên để cho hai đứa nhỏ đính hôn trước không?”
Trịnh Huệ Hinh vừa nói lời này ra thì Tống Minh Chiêu và Nguyễn Chấn Minh đều ngẩn người.
Nguyễn Kiều cũng bị dọa đến khó mà bình tĩnh được.
Đính hôn? Có phải mẹ Lâm Trạm đã xem phim Thơ ngây quá nhiều rồi không?
Trịnh Huệ Hinh quay đầu nhìn Nguyễn Chấn Minh: “Nghe nói bây giờ giáo sư Nguyễn đang làm viện trưởng Văn học của trường Sư phạm Tinh Thành phải không nhỉ? Giáo sư Nguyễn ở trong trường đại học quanh năm suốt tháng, thật ra chuyện kết hôn, đính hôn này chắc cũng đã thấy không ít.”
Lời này không sai, trước khi nghỉ đông, có một cặp sinh viên trong lớp Nguyễn Chấn Minh dạy vừa đến tuổi pháp luật bèn vội vàng kéo nhau đi lãnh giấy kết hôn, sau khi đi lãnh giấy kết hôn xong còn phát kẹo mừng cho thầy cô.
Thời đại học bây giờ, năm hai năm ba nghỉ học về nhà sinh con cũng không ít.
Nhưng không có nghĩa là ông muốn con gái mình đính hôn sớm như thế!
Trịnh Huệ Hinh nói xong, Lâm Trạm bèn đứng dậy cam đoan những câu như thật lòng yêu thương Nguyện Kiều, sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Có Trịnh Huệ Hinh làm lá chắn trước, Lâm Trạm đứng dậy chân thành cam đoan trông có vẻ sẽ trịnh trọng hơn rất nhiều.
Ngay từ đầu Tống Minh Chiêu đã chọn lịch sự đón tiếp, Nguyễn Chấn Minh xuất phát từ vẻ thanh cao của người tri thức nên cũng không nhỏ nhen vạch chuyện cãi nhau, thật ra đã sớm mất đi cơ hội đánh đòn phủ đầu.
Trịnh Huệ Hinh nhiệt tình lịch sự như thế, Lâm Trạm lại khá thành khẩn, Lâm Thịnh ngày thường khó hẹn được một cuộc phỏng vấn lại tự mình đến nhà thăm hỏi xin lỗi, Tống Minh Chiêu có muốn trách móc cũng không biết nên nói từ đâu.
Tống Minh Chiêu suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng: “Bà Lâm, thật ra tôi và cha Nguyễn Kiều trên nguyên tắc mà nói đều không can thiệp, để con bé tự do yêu đương, nhưng việc ở chung, chúng tôi nghĩ vẫn còn sớm, dù sao vẫn còn đang trong giai đoạn đi học, dễ bị phân tâm, cũng dễ khiến người ta chê trách.”
Nói xong câu này, Tống Minh Chiêu dừng một lát rồi lên tiếng: “Chị xem thế này có được không, hai đứa nhỏ yêu đương, chúng ta là bậc phụ huynh cũng không nên can thiệp nhiều, tự do yêu đương mà. Nhưng thời gian đại học này, tôi cảm thấy hai đứa vẫn tạm thời… không nên ở chung.”
“Về phần đính hôn… tuổi của hai đứa chưa lớn lắm, nam chưa cưới nữ chưa gả, việc lựa chọn trong tình cảm đều là tự do, tôi nghĩ không cần dùng chuyện thừa thãi gì đó để ràng buộc hai đứa. Chuyện kết hôn này chỉ cần hai người yêu nhau thì đợi đến khi tốt nghiệp đại học sẽ xuy xét cũng không muộn.”
Bà nói xong, bầu không khí yên tĩnh vài giây.
Trịnh Huệ Hinh và Lâm Trạm nhìn nhau, rất nhanh bèn phụ họa theo lời Tống Minh Chiêu, Nguyễn Kiều cứ có cảm giác kỳ quái, cảm thấy họ đang chờ mẹ thả lỏng nói không can thiệp để tự do yêu đương, bởi vì mẹ Lâm Trạm cũng không nhắc tới chuyện đính hôn nữa.
Từ đầu đến cuối, sắc mắt Nguyễn Chấn Minh đều rất khó coi, nhưng chuyện gì trong nhà đều luôn do Tống Minh Chiêu làm chủ, bình thường ông cũng tôn trọng quyết định của Tống Minh Chiêu.
Lâm Trạm tới nhà mang theo không ít đồ.
Anh đã tham khảo trước, biết Nguyễn Chấn Minh là giáo sư khoa Văn học nên đặc biệt mang cho ông một quyển sách cổ quý hiếm đã không còn thấy trên thị trường Đại Lục nữa, cũng khó mà tìm được ở nước ngoài, đây là anh cướp từ một người chú nào đó trong nhà.
Tống Minh Chiêu là phụ nữ, tặng đồ cho phụ nữ vốn dĩ chỉ một thứ, anh mang theo một bộ mỹ phẩm dưỡng da thiên nhiên mà các quý bà thường dùng, tổ yến, nhân sâm gì đó cũng một hộp trái một hộp phải.
Trịnh Huệ Hinh là người biết nói chuyện, nói chuyện với Tống Minh Chiêu hiểu biết sâu rộng cũng xem như lời nào cũng đáp được, hai người phụ nữ nói chuyện trông có vẻ khá vui.
Nói chuyện được một lúc, Tống Minh Chiêu lại mời nhà Lâm Trạm đến nhà hàng bên ngoài ăn cơm, ăn cơm tối xong, người nhà Lâm Trạm mới rời đi.
Đối với Nguyễn Kiều, ngày hôm nay có thể nói là khá hão huyền rồi.
Ngày hôm sau, Nguyễn Chấn Minh và Tống Minh Chiêu đều phải trở về đơn vị đi làm.
Trước khi đi Tống Minh Chiêu sẽ như cũ đưa tiền sinh hoạt cho Nguyễn Kiều, bảo cô ở nhà tập xe phải chú ý an toàn, dặn dò cô một mình nhớ khóa cửa cẩn thận, đừng có tùy ý mở cửa, còn về chuyện Lâm Trạm, bà chỉ nhẹ nhàng nói một câu bảo cô tự chú ý có chừng mực.
Nguyễn Kiều nhịn cả một ngày, đợi đến khi Nguyễn Chấn Minh và Tống Minh Chiêu đi rồi bèn vội vã gọi điện thoại hẹn Lâm Trạm ra ngoài gặp mặt.
Lâm Trạm hễ kêu là tới, trực tiếp lái xe đến dưới lầu nhà cô.
Nguyễn Kiều leo lên xe Lâm Trạm, câu đầu tiên hỏi anh chính là: “Sao hôm qua anh tới nhà của em?”
Lâm Trạm thổi một hơi gió làm tóc mái của mình bay lên, giọng nghe có vẻ lười nhác: “Mấy ngày rồi em không chịu ra ngoài, anh khẳng định đã xảy ra chuyện, bộ anh là tên ngốc sao?”
“Vậy…”
Nguyễn Kiều còn chưa nói xong thì Lâm Trạm đã xoay đầu nhìn cô, vẻ mặt đắc ý cầu khen ngợi nhắc đến một đề tài khác: “Hôm qua anh và mẹ anh phối hợp không tệ chứ nhỉ?”
Vẻ mặt Nguyễn Kiều mông lung.
Lâm Trạm giải thích: “Mẹ anh nói trước tiên phải nâng cao điểm mấu chốt là sự chấp nhận của mẹ em, mẹ biết người trong nhà chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện đính hôn, cho nên đã nói tới chuyện đính hôn trước, mẹ em sẽ hạ yêu cầu đính hôn xuống một bậc, khẳng định sẽ không bài xích chuyện hai chúng ta yêu đương nữa.”
“Em đừng có nói mẹ anh như thần, mẹ nói nhà em đều là người có văn hóa, chắc chắn sẽ không cãi nhau cho nên thái độ phải vô cùng tốt, dù sao không có ai đưa tay đánh vào người niềm nở cười, không ngờ tới quả là có chuyện như vậy.”
Còn có cách làm này à?
Nguyễn Kiều nhất thời không phản bác được.
Lâm Trạm cà lơ phất phơ lái xe dừng trước đèn đỏ, anh xoay đầu nhìn Nguyễn Kiều, giọng cũng trở nên nghiêm túc hiếm thấy: “Nguyễn kiều, nếu như anh không tới, có phải em định tự mình gánh vác với cha mẹ em không?”
Anh đưa tay xoa đầu Nguyễn Kiều: “Có chuyện gì thì chúng ta đều có thể cùng nhau giải quyết.”
Nguyễn Kiều không nói lời nào.
Lâm Trạm lên tiếng: “Đúng rồi, anh quyết định một việc, chuyện này… cũng đã bàn bạc với cha mẹ rồi, họ đều đồng ý.”
“Anh quyết định nghỉ học.”
Bình luận facebook