• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New HÀNG TẶNG THÀNH VỢ YÊU TỔNG TÀI (6 Viewers)

  • Chương 23-24

Chương 23: Thật quá đáng


Ly rượu chứa chất lỏng màu đỏ óng ánh được đưa đến chiếc miệng nhỏ nhắn, chuyển xuống cuống họng, vài giọt rượu theo mép miệng chảy qua chiếc cổ trắng của cô, dính vào chiếc áo sơ mi trắng vệt đỏ hồng, ddlqd khiến cô càng thêm quyến rũ động lòng người.


Tư Khảm Hàn híp mắt thâm thúy, quan sát nhất cử nhất động của cô, không bỏ sót sự thay đổi nào trong cô.


Đôi đồng tử khép chặt, hàng lông mi dài chớp nhẹ, ddlqd cái miệng nhỏ nhắn mím lại, hơi rượu làm khuôn mặt cô đỏ như quả cà càng làm bật lên làn da mềm mại trắng nõn, vẻ đẹp ngây thơ hồn nhiên của Hạ Ngưng Âm khiến bao người phải đờ đẫn.


Ánh mắt Tư Khảm Hàn từ đầu đến cuối đều dán chặt vào người cô, trong mắt không giấu được dục vọng dành cho cô, xem ra anh đã nhặt được bảo bối.


Suốt quá trình uống Hạ Ngưng Âm chỉ cảm thấy đau khổ, vừa mới bắt đầu còn có thể chịu được, nhưng về sau cổ họng ngày một đắng chát, cô miễn cưỡng chống đỡ thân thể của mình, cúi đầu lấy ly thứ hai, ddlqd ngẩng đầu uống cạn, lần này không còn khó chịu mà là lâng lâng trong người.


Hạ Khê Bách hứng thú trước sự trao đổi giữa Hạ Ngưng Âm cùng Tư Khảm Hàn, đáy mắt thoáng qua vẻ thần bí, quay đầu thì thầm với Liên Trạch Duệ: “Tớ có cảm giác rất lạ, muốn biết không?”


“Không.” Liên Trạch Duệ lườm anh một cái, lạnh nhạt đáp trả.


“Về Hàn đấy!” Hạ Khê Bách chưa chịu từ bỏ, khuôn mặt đẹp trai tiếp tục kề sát vào tai Liên Trạch Duệ.


“Nếu cậu không muốn Hàn đánh, tớ khuyên cậu đừng làm chuyện dư thừa.” Liên Trạch Duệ lạnh lùng nhìn Hạ Khê Bách, về điểm này anh còn chưa rõ bạn mình sao?


“Tuyệt đối sẽ không!” Hạ Khê Bách giơ tay lên thề bảo đảm.


“Tùy cậu, dù sao người bị đánh cũng không phải tớ.” Liên Trạch Duệ nhún nhún vai, bộ dạng như mặc sự đời, ngữ điệu thản nhiên.


Hạ Khê Bách bĩu môi, ngắm nhìn gian phòng, trong lòng đã có chủ ý.


Hạ Ngưng Âm uống hết ba ly rượu, liền nấc một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng như được đánh phấn qua, ánh mắt mông lung nhìn Tư Khảm Hàn cười, thân thể lảo đảo, cái miệng nhỏ lẩm bẩm liên tục, vì âm thanh quá nhỏ nên Tư Khảm Hàn nghe không rõ.


“Anh. . . . . . anh là ai à?” Hạ Ngưng Âm cười ngọt ngào, đưa mắt tới Tư Khảm Hàn, tiến lên níu lấy cổ áo của anh, con ngươi đảo tròn, Tư Khảm Hàn bị tròng mắt trong suốt đó cuốn hút đến thất thần.


Anh còn chưa trả lời, Hạ Ngưng Âm mở to đôi mắt nặng trĩu, nghiêm túc nhìn anh, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, ddlqd mang theo tiếng khóc nức nở lớn tiếng hét lên: “Anh! Chính là anh! Anh là kẻ cưỡng gian!”


Lời thốt ra, vẻ mặt hai người kia đầy kinh ngạc, còn Tư Khảm Hàn thâm trầm đến đáng sợ, dùng sức hất cánh tay nhỏ bé của Hạ Ngưng Âm, vốn đứng không vững, nay bị anh đẩy, cả người ngã nhào, sau lưng lại là cầu thang, té xuống nhất định rất thê thảm.


Ngay lúc thân thể Hạ Ngưng Âm sắp chạm vào bậc thang, Liên Trạch Duệ nhanh chân chạy tới, đón lấy thân thể ốm yếu của cô, cau mày vì Tư Khảm Hàn thấy cô nguy hiểm cũng trơ mắt đứng nhìn, chống lại sự khó chịu của anh là đôi mắt thâm sâu lạnh lẽo.


“Hàn, lần này cậu thật quá đáng.” Liên Trạch Duệ cúi đầu, phát hiện Hạ Ngưng Âm đã ngủ thiếp đi, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt, hiển nhiên ngủ không ngon, hàng mi ươn ước vì nước mắt, chiếc mũi cao thở đều đều.




Chương 24: Không thể trả lời


‘’Duệ đừng quản chuyện của tớ’’


TƯ KHẢM HÀN đã nói như vậy, LIÊN TRẠCH DUỆ cũng không muốn nhiều lời, mỗi người bọn họ đều biết giwois hạn của nhau, dù trên thương trường hay ngoài đời đều là bằng hữu, nhưng TƯ KHẢM HÀN lại xem việc này rất thái quá, đối với bọn họ như có bức tường ngăn cách rõ ràng, anh không mở lòng cũng không cho bọn họ bước vào thế giới của anh.


LIÊN TRẠCH DUỆ khom lưng ôm lấy Hạ Ngưng Âm, đặt cô vào ngực TƯ KHẢM HÀN, trầm giọng ‘’Người của cậu, cậu nên coi trọng’’


TƯ KHẢM HÀN ôn HẠ NGƯNG ÂM không nói được lời nào.


‘’Đi trước, sáng mai còn có hội nghị’’ LIÊN TRẠCH DUỆ nhìn đồng hồ trên tay dứt lời, nhìn sang HẠ KHÊ BÁCH, xoay người rới đi. HẠ KHÊ BÁCH cười mỉa một tiêng cũng đi theo anh.


TƯ KHẢM HÀN cúi đầu nhưng mắt trước con mèo lười trong lòng mình, có phần nghiêm túc lại mơ hồ, mặt lạnh, miễn cưỡng ôm cô dính sát vào người anh.


HẠ NGƯNG ÂM tựa vào lòng anh, thoải mái kêu rên, cánh tay không ý thức ôn cổ anh, vặn vẹo trên người anh để tìm tư thế thoải mái, sau đó ngủ ngon lành.


Tư khảm hàn liếc nhìn đồng hồ đã 11 giờ, đắn đo suy nghĩ, cuối cùng đem cô về nhà, anh cũng không muốn chăm sóc một người say rượu.


Ôn thân thể Hạ ngưng âm, lấy điện thoại ra bấm một dãy số, hỏi đối phương số nhà của cô, rồi đưa cô đến địa chỉ đó.


tới cửa nhà HẠ NGƯNG ÂM, TƯ KHẢM HÀN ngừng xe, lần nữa ôn cô, còn chưa đi đến cầu thang, một người đàn ông dáng dấp cao ráo ngăn anh lại.


‘LĂNG TUYÊN mím môi mặt lạnh với TƯ KHẢM HÀN, chân mày nhíu chặt, tầm mắt rơi xuống trên người HẠ NGƯNG ÂM, lại lóe lên tia phức tạp, chủ động đưa tay muốn ôm HẠ NGƯNG ÂM, ‘’Anh là ai? Tiểu Âm thế nào?’’


TƯ KHẢM HÀN nhìn người đàn ông trước mắt, đáy mắt thoáng qua sự đánh giá dành cho LĂNG TUYÊN, gương mặt tuấn tú căng thẳng, không cần nói cũng biết, tên này thích HẠ NGƯNG ÂM, hơn nữa anh ta còn muốn cướp HẠ NGƯNG ÂM.TƯ KHẢM HÀN nhếch miệng cười như không cười đemHẠ NGƯNG ÂM giao cho anh ta, trầm mặc không nói xoay người đi.


LĂNG TUYÊN cẩn thận ôm lấy HẠ NGƯNG ÂM, đối với sự phóng khoáng của TƯ KHẢM HÀN cảm thấy kinh ngạc,


lúc này ngửi được mùi rượu tự HẠ NGƯNG ÂM , LĂNG TUYÊN nhăn trán khó chịu, trong ấn tượng của anh, HẠ NGƯNG ÂM chưa bao giờ uống qua rượu, cô là nổi danh nhát bôi đảo.


Mới vừa rồi anh quá mức nóng lòng, không nhìn rõ mặt của Tư khảm hàn, LĂNG TUYÊN ngẩng đầu goi TƯ KHẢM HÀN, ‘’Anh, anh là Tư khảm hàn, tổng giám đốc của Tập đoàn Tư thị?’’


‘’có chuyện gì sao?’’ Tư khảm hàn dừng bước xoay người đối mặt với LĂNG TUYÊN, trầm giọng nói.


LĂNG TUYÊN nghi ngờ nhìn anh , vì TƯ KHẢM HÀN rất ít khi xuất hiện trước nơi công chúng, không có sự đồng ý, giới truyền thông mơ tưởng phỏng vần được Tư khảm hàn, mặc dù TKK nhậm chức hơn ba năm, nhưng chưa từng xuất hiện trên trang báo nào.


Lúc LĂNG TUYÊN du học nước ngoài đã có dịp nhìn thấy anh một lần, mặc dù có vài giây, hơn nữa đã là ba năm sau, nhưng anh vẫn có thể nhân ra khuôn mặt kiêu ngạo này.


LĂNG TUYÊN ôn HẠ NGƯNG ÂM đến gần anh, căn bản TƯ KHẢM HÀN cũng HẠ NGƯNG ÂM không có quan hệ nào, sao anh ấy lại đưa Tiểu Âm về?


‘’Anh là gì của Tiểu Âm?’’


TƯ KHẢM HÀN cong môi cười, mắt sâu không thấy đáy hướng tới Lăng tuyên, có thể nhận ra chân tình của anh dành cho HẠ NGƯNG ÂM, dù cho ai đi chăng nữa cũng có thể thấy rõ:’’không thể trả lời’’ dứt lời, TƯ KHẢM HÀN quay đầu đi.


LĂNG TUYÊN mất mát nhìn HẠ NGƯNG ÂM , trong lòng nổi lên nhiều nghi vấn ngay phút chhocs hóa thành tro bụi, quyết tâm đưa cô về nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom