Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Chương 15: THANH TRA TỐI CAO TRƯỜNG HOGWARTS
Tụi nó đã chắc rằng sẽ phải gạn lọc thiệt kỹ tờ Nhật Báo Tiên Tri vào sáng hôm sau mới tìm thấy bài báo mà Percy đã nói đến trong lá thư của anh ta. Tuy nhiên, con cú phát báp lúc bay đi đã suýt va đổ cái nắp đậy bình sữa khi Hermione để bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên và trải tờ báo thẳng thớm, để lộ một tấm hình bự chảng của bà Dolores Umbridge đang cười toe toét và nháy mắt nhè nhẹ với tụi nó bên dưới cái tít to:
BỘ PHÁP THUẬT THEO ĐUỔI CẢI CÁCH GIÁO DỤC
DOLORES UMBRIDGE ĐƯỢC BỔ NHIỆM “THANH TRA TỐI CAO” ĐẦU TIÊN
Miếng bánh mì nướng mới ăn được một nữa của Ron tuột ra khỏi ngón tay, nó rầu rĩ hỏi:
- Thanh tra Tối cao à? Cái đó nghĩa là gì?
Hermione đọc to:
Trong một phiên họp đáng ngạc nhiên vào tối hôm qua, Bộ Pháp Thuật đã thông qua một luật mới tự cho phép Bộ Pháp Thuật kiểm soát trường đào tạo Pháp sư và Phù thủy Hogwarts ở một mức độ chưa từng có trước đây.
Percy Weasley, trợ lý trẻ tuổi của Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nói: “Ngài Bộ trưởng đã càng ngày càng không yên tâm với những việc có lúc đã xảy ra ở trường Hogwarts. Giờ đây ngài đang đáp lại những tiếng nói quan tâm của các bậc phụ huynh lo lắng, những người đang cảm thấy ngôi trường có lẽ đang đi thoe hướng mà họ không chấp nhận được”.
Đây không phải là lần đầu tiên trong những tuần lễ gần đây mà ông Fudge đã dùng đến luật mới để tác động đến sự phát triển ở ngôi trường phù thủy ấy. Gần đây nhất là vào ngày 30 tháng 8, Đạo luật Giáo dục Hăm hai đã được thông quan, để bảo đảm rằng, trong trường hợp ông hiệu trưởng hiện nay không đủ khả năng đề cử ứng viên vào vị trí giảng dạy, Bộ Pháp Thuật sẽ chọn một người thích hợp.
“Đó là cách mà cô Dolores Umbridge được bổ nhiệm vào giáo ban của trường Hogwarts”, theo như lời của ông Percy Weasley nói vào tối hôm qua. “Cụ Dumbledore đã không thể tìm được bất cứ ai, vì thế ngài Bộ trưởng bổ nhiệm cô Umbridge và dĩ nhiên, cố ấy đã đạt được thành công ngay tức thì…
Harry kêu to:
- Bà ấy đã CÁI GÌ?
Hermione nói quả quyết:
- Chờ, còn nữa.
“… đạt được thành công ngay tức thì, cách mạng hóa toàn bộ việc dạy môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám và đã cung cấp cho ngài Bộ trưởng những phản hồi nhạy bén về những gì đang xảy ra ở trường Hogwarts.”
Chính là để chính thức hóa chức năng sau cùng này mà Bộ Pháp Thuật nay đã thông qua Đạo luật Giáo dục hăm ba, đặt ra một chức danh mới cho “Thanh tra Tối cao Hogwarts.”
Ông Weasley nói: “Đây là một giai đoạn mới đầy lý thú trong kế hoạch của ngài Bộ trưởng nhằm kiểm soát điều mà một số người đang coi là “những tiêu chuẩn sa sút” của trường Hogwarts. Vị Thanh tra sẽ có quyền lực kiểm tra những nhà giáo dục đồng nghiệp và bảo đảm rằng họ đạt tiêu chuẩn. Giáo sư Umbridge đã được bổ nhiệm vào chức vụ này để bổ sung nhiệm vụ giảng dạy của cô, và chúng tôi vui mừng tuyên bố là cô đã nhận nhiệm vụ.”
Những biện pháp mới của Bộ Pháp Thuật đã nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt từ phía phụ huynh học sinh trường Hogwarts. Ông Lucius Malfoy, 41 tuổi, phát biểu tại biệt thự Wiltshire vào tối hôm qua: “Giờ đây tôi cảm thấy đầu óc thư thái hơn khi biết cụ Dumbledore đang là đối tượng của một sự đánh giá công bằng và khách quan. Nhiều người trong chúng ta với mối quan tâm tha thiết đến lợi ích của con em mình đã lo lắng về một số quyết định quái gỡ trong mấy năm vừa qua của cụ Dumbledore và sẽ vui mừng được biết là Bộ Pháp Thuật đang để mắt đến tình hình ấy.”
Trong số “những quyết định quái gở” ấy chắc chắn có việc bổ nhiệm giáo ban gây nhiều tranh cãi đã được tường thuật trên trang báo này dạo gần đây, những sự bổ nhiệm này bao gồm người sói Remus Lupin, người lai khổng lồ Rubeus Hagrid, và cựu Dũng sĩ Diệt Hắc ám mắc bệnh ảo tưởng Moody “Mắt-điên”.
Dĩ nhiên, thiên hạ đồn rằng ông Albus Dumbledore, có thời là nhân vật cực kỳ quan trọng trong Liên đoàn Pháp thuật Quốc tế và Tổng Tướng lãnh của Pháp thuật đoàn, nhưng nay không còn cáng đáng nổi nhiệm vụ điều hành ngôi trường uy tín Hogwarts nữa.
Một người bên trong Bộ Pháp Thuật nói vào tối hôm qua: “Tôi nghĩ việc chỉ định Thanh tra là bước đầu tiên hướng đến việc bảo đảm cho trường Hogwarts có một vị hiệu trưởng mà tất cả chúng ta có thể đặt niềm tin vào.”
Các vị tiên chỉ của Pháp thuật đoàn Griselda Marchabanks và Tiberius Ogden đã từ chức để phản đối việc bày vẽ ra chức vụ Thanh tra trường Hogwarts. Bà Marchabanks nói: “Hogwarts là một trường học, chứ không phải là đồn biên phòng của văn phòng Cornelius Fudge. Đây là một hành động đáng ghê tởm nữa nhằm làm giảm uy tín cụ Dumbledore.” (Để biết đầy đủ về việc bà Marchabanks bị coi là mối liên hệ với những nhóm yêu tinh nổi loạn, xin xem trang 17).
Hermione đọc xong, nhìn qua hai người bạn bên kia bàn. Cô nàng đang thở dồn dập và đôi mắt thì sáng quắc lên:
- Vậy là bây giờ tụi mình biết tại làm sao mà tụi mình mắc phải mụ Umbridge rồi! Lão Fudge đã thông qua cái “Đạo luật Giáo dục” ấy và áp đặt mụ ấy lên tụi mình! Và bây giờ lão sẽ cho mụ thêm quyền hạn kiểm tra những thầy cô khác! Mình không thể nào tin nổi! Quá sức sỉ nhục…
Harry nói:
- Mình biết.
Nó ngó xuống bàn tay phải của nó đang siết chặt chéo khăn trải bàn và nhìn thấy nét mờ mờ trắng nhợt của những con chữ mà mụ Umbridge đã buộc nó cứa vào da.
Vậy mà một nước cười hí hửng đang nở trên gương mặt của Ron. cả Harry và Hermione ngó nó chằm chằm. Harry hỏi:
- Cái gì vậy?
Ron vui vẻ nói:
- Ôi, mình nóng lòng muốn coi cô McGonagall bị kiểm tra quá. Mụ Umbridge sẽ không biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Hermione đứng bật dậy nói:
- Thôi đi, tụi mình nên đi lên lớp, nếu mụ dự giờ kiểm tra lớp thầy Binns thì tụi mình không nên đi trễ…
Nhưng giáo sư Umbridge không dự giờ lớp Lịch sử Pháp thuật của tụi nó, buổi học hôm nay cũng tẻ ngắt như buổi học thứ hai tuần trước. Bà cũng không có mặt trong căn hầm của thầy Snape khi tụi nó xuống đó để học hai tiết Độc dược, ở lớp này bài luận văn của Harry về nguyệt thạch được đưa trở lại cho nó với một chữ T đen xì nhọn hoắt được nguệch ngoạc ở góc trên của tờ giấy da.
Với một nụ cười khủng khỉnh ta đây, ty Snape nói trong khi lướt đi giữa bọn học trò để trả lại bài cho tụi nó:
- Ta đã thưởng cho trò điểm số mà trò sẽ nhận được nếu nộp bài làm như thế này trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng. Điều này sẽ giúp cho trò có một ý niệm thực tế về điều có thể mong chờ trong kỳ thi của mình.
Thầy Snape đã đi tới trước lớp và xoay gót quay lại đối diện với lũ học trò.
- Tiêu chuẩn chung của bài làm này là vô cùng tận. Hầu hết các trò đã thi rớt nếu như bài làm này là bài thi. Ta muốn được thấy nhiều nỗ lực hơn nữa trong bài luận văn tuần này về sự đa dạng phong phú của thuốc giải độc, nếu không ta sẽ phạt cấm túc những đứa ngu độn có bài điểm T.
Thầy cười tự đắc trong khi Draco Malfoy khúc khích cười và thì thầm bằng cái giọng vang xa:
- Có đứa bị điểm T hả? Aùi chà!
Harry nhận thấy Hermione liếc ngang sang bên để xem nó được điểm gì; nó bèn nhét thiệt nhanh bài luận văn về nguyệt thạch của mình vô cặp, cảm thấy nên giữ kín chuyện này như chuyện riêng tư.
Quuyết tâm không tạo cho thầy Snape một cái cớ nào để đánh hỏng nó trong buổi học hôm nay, Harry đọc đi đọc lại từng dòng chữ một của lời hướng dẫn trên bảng đen ít nhất ba lần trước khi thực hành. Dung dịch Tăng cường của nó không đổi sang được đúng màu ngọc lam trong veo như dung dịch của Hermione, nhưng ít nhất thì cũng có được màu xanh lợ, chứ không đến nỗi màu hồng như dung dịch của Neville, và nó đã nộp một lọ dung dịch đó lên bàn thầy Snape vào cuối buổi học với một cảm giác lẫn lộn vừa hồ nghi vừa nhẹ nhõm.
Khi tụi nó trèo lên mấy bậc cầu thang để ra khỏi căn hầm và băng ngang qua tiền sảnh để đi ăn trưa, Hermione nói:
- Thôi thì cũng không đến nỗi tệ như tuần rồi, hén? Và điểm bài làm cũng không quá tệ, đúng không?
Cả Ron lẫn Harry đều không hưởng ứng, cô nàng bèn tấn thêm:
- Thôi được, ý mình nói là mình không mong gì điểm hạng cao nhất, một khi thầy áp dụng tiêu chuẩn kỳ thi Pháp sư Thường đẳng, nhưng qua được giai đoạn này cũng làm mình phấn khởi lên, mấy bồ thấy đúng không?
Harry ậm ừ trong cổ họng mấy tiếng vô thưởng vô phạt. Hermione đáp:
- Dĩ nhiên, từ nay đến ngày thi còn nhiều điều có thể xảy ra, tụi mình còn cả đống thì giờ để tiến bộ, nhưng điểm hạng mà tụi mình có được lúc này là một thứ mức cơ bản, đúng không? Một thứ tụi mình có thể dựa vào đó…
Tụi nó cùng ngồi xuống với nhau bên dãy bàn Gryffindor.
- Hiển nhiên là mình cũng ớn nếu bị điểm G…
Ron ngắt lời cô nàng:
- Hermione à, nếu bồ muốn biết điểm của tụi này thì cứ hỏi.
- Mình đâu có… ý mình là… ừ, nếu mấy bồ muốn nói cho mình biết…
Ron múc canh vô chén của nó, nói:
- Mình lãnh điểm K, hài lòng chưa?
Fred vừa đi tới bên bàn cùng với George và Lee Jordan. Anh chàng ngồi xuống bên phải Harry và nói:
- Oái, chẳng có gì đáng xấu hổ. Lãnh một điểm K khỏe khoắn ngon lành thì không có gì bậy bạ hết.
Hermione nói:
- Nhưng, K có nghĩa là…
- “Kém”, đúng vậy.
Jordan nói.
- Nhưng vẫn còn đỡ hơn điểm T hén? Nghĩa là “Tồi”.
Harry cảm thấy mặt mày nóng dần lên, bèn xạo ra một cơn ho sặc vì cái bánh mì nhỏ của nó để lánh đi. Sau khi hết cơn ho xạo, nó hết sức lấy làm tiếc vì nhận ra Hermione vẫn còn sôi nổi bàn về điểm hạng kỳ thi Pháp sư Thường đẳng.
- Vậy điểm cao nhất là G, nghĩa là “Giỏi”, và kế đến là X…
George sửa sai:
- Không, XS, tức là “Xuất sắc” và anh luôn luôn cho là Fred và anh lẽ ra phải được xuất sắc về mọi thứ, bởi vì chỉ cần đến kỳ thi là tụi này xuất hết sắc.
Mọi người phá ra cười ngoại trừ Hermione, cô nàng chau mày nói:
- Vậy sau XS là X nghĩa là “Xoàng”, đó là điểm thấp nhất được cho đậu, đúng không?
- Đúng,
Fred nói, nhúng nguyên một cái bánh mì nhỏ vô chén xúp của nó, chuyển lên miệng và nhai nuốt nguyên con.
Ron giơ cả hai tay lên trong điệu bộ ca tụng nhạo báng:
- Kế đến là điểm K cho “Kém” và T cho “Tồi”.
George nhắc nhở nó:
- Và rồi điểm Q.
- Điểm Q?
Hermione hỏi lại, có vẻ ngạc nhiên:
- Có điểm thấp hơn điểm T nữa sao? Q có nghĩa là quỉ quái gì chứ?
George đáp gọn:
- Quỉn.
Harry lại bật cười, mặc dù nó không chắc có phải George nói chơi hay không. Nó tưởng tượng đến lúc phải tìm cách giấu diếm Hermione là nó bị điểm Q trong tất cả bài thi Pháp sư Thường đẳng rồi lập tức nêu quyết tâm từ nay phải học hành chuyên cần hơn.
Fred hỏi:
- Tụi bây có tiết học nào bị dự giờ chưa?
Hermione nói ngay:
- Chưa. Còn các anh?
George nói:
- Mới rồi, trước giờ ăn trưa. Môn Bùa mê.
Harry và Hermione cùng hỏi:
- Nó ra làm sao?
Fred nhún vai:
- Không đến nỗi tệ. Mụ Umbridge chỉ trốn trong một góc ghi ghi chép chép trên cái bìa cứng của mụ. Mấy em biết thầy Flitwick như thế nào rồi đó, thầy đối đãi với mụ như khách quí, như thể mụ không hề gây phiền hà gì cho thầy hết. Mụ chẳng nói gì nhiều. Chỉ hỏi Alicia vài câu về lớp học bình thường như thế nào, Alicia nói với mụ là lớp bình thường tốt lắm, vậy thôi.
George nói:
- Anh thì chẳng lo cụ Flitwick bị phàn nàn chê bai đâu. Cụ thường cho mọi người qua truông ổn thỏa trong các kỳ thi.
Fred hỏi Harry:
- Trưa nay em có tiết học với ai?
- Cô Trelawney…
- Điểm T, nếu anh từng thấy một điểm T…
- … thêm mụ Umbridge nữa.
George nói:
- Thôi, hôm nay ráng ngoan ngoãn và giữ bình tĩnh với mụ Umbridge. Angeline sẽ nổi khùng lên nếu biết em bị mất thêm mấy buổi tập dượt nữa vì cầm túc.
Nhưng Harry không cần phải đợi tới giờ học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám mới bị gặp giáo sư Umbridge. Trong lúc nó đang ngồi ở một góc tối xa khuất nhất trong lớp học Chiêm tinh và lôi ra quyển nhật ký chiêm bao của nó, thì Ron thúc cùi chỏ vô hông nó và Harry lập tức nhìn quanh, thấy ngay giáo sư đang từ dưới sàn hiện lên xuyên qua cái cửa sập. Lớp học đang tán gẫu vui vẻ chợt im phăng phắc tức thì. Tiếng nói cười ồn ào tắt ngúm đột ngột khiến giáo sư Trelawney đang phấp phới lượn lờ trong lớp để phát ra mấy cuốn Sấm Mộng phải ngoảnh đầu lại.
Giáo sư Umbridge nói với cái miệng cười rộng chành bành:
- Chào giáo sư Trelawney. Tôi tin là cô đã nhận được thông báo của tôi, cho cô biết ngày giờ của cuộc thanh tra rồi chứ?
Giáo sư Trelawney gật đầu cộc lốc và với vẻ rất ư bực dọc, cô quay lưng lại giáo sư Umbridge và tiếp tục phát sách. Vẫn toét miệng cười, giáo sư Umbridge nắm lấy cái lưng ghế gần nhất kéo tới trước lớp và đặt nó đằng sau cái ghế của giáo sư Trelawney chỉ vài phân. Sau đó bà ngồi xuống, lấy từ cái giỏ xách tay in hoa ra cái bìa kẹp hồ sơ của bà, rồi ngước nhìn lên với vẻ hong hóng, chờ đợi lớp học bắt đầu.
Giáo sư Trelawney quấn mấy cái khăn quàng quanh bà chặt hơn bằng mấy ngón tay hơi run run rồi quan sát lớp học qua hai tròng kính lúp vĩ đại.
- Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục cuộc nghiên cứu về những giấc mơ tiên tri.
Bà nói bằng một sự cố gắng dũng cảm để có được giọng nói huyền bí như mọi khi, mặc dù giọng của bà hơi run run.
- Các em hãy chia ra thành từng cặp hai người và ngờ sự hỗ trợ của quuyển Sấm Mộng mà giải cho nhau những hình ảnh trong chiêm bao mới nhất của bạn mình.
Dường như bà có ý lướt về phía chỗ ngồi của bà, nhưng nhìn thấy giáo sư Umbridge ngồi ngay bên cạnh đó, bà lập tức xoay chiều một cái rẹt sang trái, đi về phía Parvati và Lavender, hai cô nàng này đang say sưa đắm chìm vào cuộc thảo luận về giấc mơ gần đây nhất của Parvati.
Harry mở quyển Sấm Mộng của nó ra, len lén quan sát bà Umbridge. Lúc này bà ta đang ghi chép gì đó trên cái bìa kẹp hồ sơ của mình. Vài phút sau bà ta đứng lên và bắt đầu đi lại lững thững trong phòng theo chân giáo sư Trelawney, lắng nghe những lời trao đổi giữa mấy thầy trò và chen vô chỗ nay chỗ kia vài câu hỏi. Harry lật đật cúi đầu xuống cuốn sách của nó.
Nó nói với Ron:
- Mau mau nghĩ ra một giấc mơ gì đi, để rủi mà con cóc già ấy đi tới chỗ tụi mình.
Ron phản đối:
- Lần trước mình làm rồi, bây giờ tới phiên bồ, bồ kể cho mình nghe một giấc chiêm bao đi.
Harry không thể nhớ ra nó đã chiêm bao cái gì trong suốt mấy ngày qua, nó tuyệt vọng kêu lên:
- Ôi, mình không biết… Vậy cứ coi như mình đã mơ thấy mình… dìm thầy Snape trong cái vạc của mình. Ừ, chắc là được đó…
Ron vừa mở quyển Sấm Mộng ra vừa cười ngất.
- Được chứ, tụi mình phải cộng tuổi của bồ vô ngày chiêm bao, con số của các mẫu tự trong chủ đề giấc mơ… nó là “dìm” hay “vạc” hay “thầy Snape” hả?
- Cái nào cũng được, lựa đại một cái đi.
Harry nói, tình cờ liếc ra sau lưng nó. Giáo sư Umbridge lúc này đang đứng dòm qua vai giáo sư Trelawney mà ghi chú trong khi bà giáo môn Chiêm tinh đang hỏi Neville về nhật ký chiêm bao của nó.
Ron đang cắm cúi tính toán.
- Bồ có giấc chiêm bao này vào đêm nào?
- Mình không biết, nếu bồ muốn thì cứ cho đại là tối hôm qua đi.
Harry nói với Ron, nhưng tai thì lắng nghe những gì giáo sư Umbridge nói với giáo sư Trelawney. Bây giờ họ chỉ còn cách nó và Ron một cái bàn. Giáo sư Umbridge đang ghi chú thêm một nhận xét vào cái bìa kẹp hồ sơ của bà ta và giáo sư Trelawney thì tỏ ra khó chịu hết chỗ nói.
Ngước lên nhìn giáo sư Trelawney, giáo sư Umbridge nói:
- Này, cô đã công tác ở vị trí này chính xác là bao lâu?
Giáo sư Trelawney quắc mắt nhìn bà ta, hai tay khoanh trước ngực, hai vai gồng lên như thể mong muốn tự bảo vệ mình đến mức tối đa trước sự sỉ nhục của bà thanh tra. Sau một lúc im lặng dường như để quyết định câu hỏi cũng không đến nỗi quá xúc phạm đến nỗi mà có thể phớt lờ nó đi một cách hợp lý, giáo sư Trelawney nói bằng một giọng phẫn nộ sâu sắc:
- Gần mười sáu năm.
Giáo sư Umbridge ghi chú vào bìa kẹp hồ sơ của bà ta.
- Cũng khá lâu. Vậy giáo sư Dumbledore là người đã bổ nhiệm cô?
Giáo sư Trelawney đáp cộc lốc:
- Đúng vậy.
Giáo sư Umbridge lại ghi thêm một điều gì đó.
- Và cô là chít của nhà tiên tri Cassandra Trelawney à?
Giáo sư Trelawney ngẩng cao đầu hơn một tí nữa.
- Đúng vậy.
Một ghi chú khác vào bìa kẹp hồ sơ.
- Nhưng mà tôi nghĩ… cứ đính chính nếu tôi nói sai nhé… cứ nghĩ rằng cô là người đầu tiên trong dòng tộc có được khả năng linh cảm kể từ thời Cassandra tới nay chứ?
- Những khả năng như vậy thường truyền… ơ… cách quãng ba thế hệ.
Giáo sư Trelawney nói, và nụ cười như cóc của giáo sư Umbridge lại toét ra. Bà lại ghi chú thêm điều gì đó và cất giọng đường mật, nói:
- Dĩ nhiên. À, vậy cô có thể tiên đoán điều gì đó về tôi không?
Bà ta ngước lên nhìn một cách tò mò, vẫn mỉm cười. Giáo sư Trelawney sửng sốt như thể không sao tin nổi hai tai mình. Níu lấy cái khăn quàng quấn quanh cái cổ khẳng khiu của mình một cách giận dữ, giáo sư Trelawney nói:
- Tôi không hiểu bà.
Giáo sư Umbridge nói rõ ràng:
- Tôi muốn cô coi bói cho tôi.
Harry và Ron giờ đây không phải là những người duy nhất lén dòm qua đằng sau cuốn sách và nghe trộm; gần hết lớp học đang tròn mặt nhìn sững giáo sư Trelawney khi bà đứng thẳng lên, khiến những xâu chuỗi hạt và vòng đeo tai kêu rủng rẻng lanh canh. Bà nói bằng một giọng bị xúc phạm danh dự đạo đức một cách ghê tởm.
- Nội Nhãn bất Kiến theo mệnh lệnh!
Giáo sư Umbridge nói nhỏ nhẹ, vẫn ghi ghi chép chép vô bìa kẹp hồ sơ:
- Tôi hiểu.
Bỗng nhiên giáo sư Trelawney nói, ráng dùng giọng nói thanh tao nhẹ hẫng bà thường dùng, mặc dù hiệu quả huyền bí của giọng nói có hơi bị làm hỏng đi ít nhiều do sự cố giọng nói bị run run vì giận dữ.
- Tôi… nhưng… nhưng… khoan đã! Tôi… tôi nghĩ tôi có thấy cái gì đó… cái gì đó liên quan đến bà… Chà, tôi cảm giác được điều gì đó… điều gì đó tối tăm… một hiểm họa nghiêm trọng…
Giáo sư Trelawney chỉ một ngón tay run lẩy bẩy vào giáo sư Umbridge, bà này tiếp tục mỉm cười chành bành tét mép, chân mày nhướn lên.
Giáo sư Trelawney đột ngột chấm dứt:
- Tôi e là… tôi sợ là bà đang gặp hiểm họa lớn!
Một chốc im lặng. Giáo sư Umbridge dò xét giáo sư Trelawney. Rồi nguệch ngoạc trên cái bìa kẹp hồ sơ của bà thêm một lần nữa, bà nói một cách êm ái:
- Được. Thôi vậy, nếu đó là điều tốt nhất mà cô có thể làm được…
Bà ta quay đi, bỏ lại giáo sư Trelawney đứng chết trân tại chỗ, ngực phập phồng. Harry bắt gặp ánh mắt Ron và biết là Ron đang suy nghĩ giống y như nó: cả hai đứa đều đã biết là giáo sư Trelawney là một mụ bịp già, nhưng mặt khác, chúng căm ghét bà Umbridge quá xá đến nỗi chúng cảm thấy gần như đứng về phe cô Trelawney… ấy là cho tới khi cô lao xuống phía tụi nó vài phút sau đó.
- Sao?
Cô Trelawney búng ngón tay dài ngoẵng của mình dưới mũi Harry, nhanh nhẹn một cách khác hẳn phong cách cố hữu.
- Đưa tôi xem phần mở đầu mà trò đã ghi trong nhật ký chiêm bao của trò.
Và đến thời điểm mà giáo sư Trelawney bắt đầu diễn giải giấc mơ của Harry bằng giọng nói ở tông cao nhất của cô (toàn bộ giấc mơ, kể cả những chi tiết liên quan đến ăn cháo, đều rõ ràng là báo trước một điều kinh khủng và một cái chết yểu) thì Harry cảm thấy bớt đồng cảm với cô rất nhiều. Trong suốt thời gian đó, giáo sư Umbridge đứng cách đó vài bước, ghi ghi chép chép trên tấm bìa kẹp hồ sơ, và khi chuông reo, bà là người đầu tiên trèo xuống cái thang dây bằng bạc để sau đó đứng sẵn đợi mọi người khi cả lũ kéo đến lớp học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám mười phút sau đó.
Giáo sư Umbridge ư ử ngâm nga và tự mỉm cười một mình khi bọn học trò kéo vô phòng học. Bởi vì tiết trước đó Hermione học bên lớp Số học, nên Harry và Ron phải kể lại cho Hermione nghe chính xác chuyện gì đã xảy ra trong lớp Chiêm tinh, trong khi tụi nó lôi từ trong cặp ra mấy cuốn Lý thuyết Pháp thuật Phòng vệ. Nhưng trước khi Hermione có thể hỏi han điều gì, giáo sư Umbridge đã yêu cầu tụi nó giữ trật tự, và tất cả bèn im re.
- Cất đũa phép đi.
Bà Umbridge vẫn chành miệng mỉm cười khi ra chỉ thị cho tụi nó; và những ai đã lo le chút hy vọng được rút đũa phép ra đã phải rầu rĩ cất lại vô cặp.
- Bởi vì chúng ta đã đọc xong chương Một trong buổi học trước, tôi muốn hôm nay tất cả các em lật sách ra trang mười chín và bắt đầu đọc chương hai, “Lý thuyết Phòng vệ Thông thường và Nguồn gốc của chúng.” Không cần nói năng gì cả.
Vẫn mỉm cười toét miệng, một nước cười tự thỏa mãn, bà ngồi xuống bên bàn giáo sư. Lớp học phát ra một tiếng thở dài nghe rõ khi mọi người như một, đều lật sách ra trang mười chín. Harry ngao ngán tự hỏi liệu cuốn sách có đủ chương cho tụi nó đọc suốt tất cả các buổi học trong cả năm hay không, và khi đang xem thử nội dung mục lục, nó nhận thấy Hermione lại đưa tay lên trời.
Giáo sư cũng đã nhận thấy, và hơn nữa, bà dường như đã tìm ra được một chiến lược cho một tình huống như vậy. Thay vì cố gắng làmm bộ như không nhận thấy Hermione giơ tay, bà lại đứng lên và đi vòng qua những dãy bàn trước lớp cho đến khi bà diện-đối-diện với Hermione. Sau đó bài cúi thấp xuống và thì thầm, để cho cả lớp còn lại không thể nghe.
- Lần này là gì nữa hả cô Granger?
Hermione nói:
- Em đã đọc hết chương hai.
- Vậy thì, đọc tiếp tới chương ba.
- Em đã đọc hết luôn chương đó rồi. Em đã đọc hết cả cuốn sách.
Giáo sư Umbridge chớp chớp mắt nhưng hầu như ngay tức thì lấy lại được tư thế đĩnh đạc của bà.
- Vậy thì em có thể nói cho tôi biết Slinkhard nói gì về phản-bùa trong chương mười lăm?
Hermione nói ngay tức thì:
- Ông ấy nói rằng phản-bùa bị gọi thế là không đúng. Ông nói phản-bùa chỉ là một cái tên người ta đặt cho bùa của mình khi họ muốn cho chúng nghe có vẻ dễ chấp nhận hơn.
Giáo sư nhướn chân mày lên, và Harry biết bà đang trấn áp ý muốn của bà. Hermione tiếp tục nói:
- Nhưng mà rm không đồng ý.
Chân mày của giáo sư Umbridge lại nhướn cao thêm một tí và cái nhìn chằm chằm của bà ta vào Hermione càng trở nên lạnh lùng hơn một cách rõ rệt. Bà lập lại:
- Em không đồng ý à?
Hermione không giống như giáo sư Umbridge, chẳng cần thì thào gì cả, mà nói bằng một giọng rõ ràng ngân vang đến nỗi giờ đây lôi kéo được sự chú ý của cả lớp học.
- Dạ, em không đồng ý. Ông Slinkhard không thích trù ếm, đúng không? Nhưng em nghĩ bùa ếm rất hữu ích khi chúng được dùng cho mục đích phòng vệ.
Giáo sư Umbridge thẳng lưng lên, quên béng giả bộ thì thầm.
- À, thì ra em nghĩ vậy, phải không? Nhưng mà, tôi e rằng chính quan điểm của ông Slinkhard, chứ không phải ý kiến của em; mới đáng kể trong lớp học này, cô Granger à.
Hermione bắt đầu cãi:
- Nhưng…
- Thôi đủ rồi.
Giáo sư Umbridge nói. Bà ta đi trở lại trước lớp và đứng trước mặt lũ học trò, tất cả vẻ khoái chí tự mãn bà tỏ ra lúc đầu buổi học bây giờ đã biến mất hết.
- Cô Granger, tôi trừ nhà Gryffindor năm điểm.
Những tiếng rù rì chợt lặng trang trong chốc lát vì quyết định này. Harry tức giận nói:
- Tại sao?
Hermione khẩn khoản thì thầm với nó:
- Bồ đừng có dây vô vụ này.
Giáo sư Umbridge nói một cách êm ái:
- Vì đã làm hỏng buổi học bằng những câu hỏi chen ngang nhảm nhí. Tôi ở đây là để dạy dỗ các em dùng một phương pháo được Bộ Pháp Thuật công nhận, không cổ vũ học sinh đưa ra quan điểm của mình về những vấn đề mà các em hiểu biết rất ít. Mấy thầy giáo trước đây của các em trong bộ môn này có thể đã cho các em nhiều sự phóng túng hơn, nhưng bởi vì không ai trong số họ – ngoại trừ giáo sư Quirrell, người đã ít nhất có vẻ tự giới hạn mình những đề tài phù hợp với lứa tuổi… có thể qua được sự thanh tra của Bộ Pháp Thuật…
Harry nói lớn:
- Dạ, thầy Quirrell là một thầy giáo tuyệt vời, chỉ có một hạn chế không quan trọng là phía sau cái đầu ông ta thò ra Chúa tể Voldermort.
Theo sau câu nói dõng dạc này là một trong những cơn im lặng lớn nhất mà Harry từng nghe thấy. Sau đó…
Giáo sư Umbridge nói giọng ngọt xớt:
- Tôi nghĩ là một tuần lễ cấm túc nữa sẽ tốt cho em, ông Potter à.
Vết cứa trên mu bàn tay của Harry không kịp lành vào sáng hôm sau, nó lại ứa máu nữa. Nó chẳng hề phàn nàn tới một tiếng trong suốt buổi cấm túc; nó quyết tâm không tặng cho bà Umbridge sự thỏa mãn; nó cứ viết đi viết lại câu Tôi không được nói dối và không một âm thanh nào vuột ra khỏi môi nó, mặc dù vết cứa sâu dần theo mỗi con chứ.
Phần tồi tệ nhất của vụ cấm túc tuần thứ hai là, đúng như George đã dự đoán, là phản ứng của Angeline. Cô nàng dồn Harry vô chân tường khi nó vừa mới tới bên dãy bàn ăn của nhà Gryffindor để dùng điểm tâm vào sáng ngày thứ ba và hét to đến nỗi giáo sư McGonagall từ trên bàn giáo sư phải lao xuống chỗ hai đứa nó xem sự thể ra sao.
- Cô Johnson, sao trò dám gây huyên náo như vậy trong Đại Sảnh đường! Trừ nhà Gryffindor năm điểm!
- Nhưng… thưa giáo sư… hắn lại tự làm cho mình bị cấm túc một lần nữa…
Giáo sư McGonagall ngắt lời Angeline, quay sang Harry:
- Cái gì vậy, Potter? Cấm túc nữa à? Ai phạt?
Harry cố tránh nhìn vào đôi mắt nhỏ sáng quắc và được đóng khuôn vuông vức sau gọng kiếng của giáo sư McGonagall, lí nhí nói:
- Giáo sư Umbridge phạt con ạ.
Giáo sư McGonagall hạ thấp giọng nói để cho đám học sinh tò mò bên nhà Ravenclaw đằng sau lưng bà không thể nghe, bà hỏi:
- Có phải con sắp nói với tôi rằng sau khi tôi đã khuyên nhủ con hồi thứ hai tuần rồi, con lại nổi xung trong lớp của giáo sư Umbridge một lần nữa hả?
Harry lẩm bẩm nói với cái sàn nhà:
- Dạ.
- Potter, con phải tự kiềm chế lấy bản thân mình! Con đang đâm đầu vô rắc rối. Trừ nhà Gryffindor thêm năm điểm.
Harry phẫn nộ kêu lên trước sự bất công:
- Nhưng mà… cái gì? Thưa giáo sư, không! Con đã bị bà ta trừng phạt rồi; tại sao cô còn trừ thêm điểm nữa?
Giáo sư McGonagall chua chát nói:
- Bởi vì phạt cấm túc không tỏ ra có chút hiệu quả gì đối với con hết. Thôi, đừng có phàn nàn thêm một tiếng nào nữa, Potter! Còn đối với cô, cô Johnson, cô liệu mà giới hạn những trận quát thét trên sân đấu Quidditch trong tương lai, kẻo mất chức đội trưởng!
Giáo sư McGonagall sải bước dài trở về bàn ăn của các giáo sư. Angeline ném cho Harry một cái nhìn cực kỳ kinh tởm rồi lê bước bỏ đi. Harry tự quăng mình xuống băng ghế bên cạnh Ron, cơn giận sôi trào ra.
- Cô trừ nhà Gryffindor năm điểm chỉ vì mình để cho bàn tay mình bị khứa ra mỗi đêm! Như vậy thì công bằng chỗ nào, chỗ nào hả?
Ron nói giọng thông cảm, vừa lấy thịt muốn xông khói vô dĩa cho Harry:
- Mình hiểu, bồ tèo à… Cổ nổi khùng rồi.
Tuy nhiên Hermione chỉ lật lật tờ Nhật Báo Tiên Tri mà không nói gì hết. Harry tức tối nói với cái hình ông Cornelius Fudge trên trang báo che khuất gương mặt Hermione:
- Bồ cũng cho là cô McGonagall đúng chứ gì?
Cái hình của ông Fudge khua tay múa chân một cách hùng hồn trên trang nhất tờ báo, rõ ràng là đang diễn thuyết, nhưng giọng nói phát ra là của Hermione:
- Mình ước sao cô ấy không trừ điểm của bồ, nhưng mình nghĩ cô nói đúng khi khuyên bồ đừng có nộ khí xung thiên với bà Umbridge.
Harry không thèm nói chuyện với Hermione suốt buổi học Bùa mê, nhưng khi tụi nó vô lớp Biến hình, nó quên béng ngay nỗi giận hờn của nó; chẳng là vì giáo sư Umbridge đang ngồi chễm chệ ở một góc phòng học với cái bìa kẹp hồ sơ của bà, và nhìn thấy bà là đủ để lôi ra khỏi đầu nó ký ức về bữa điểm tâm ban sáng.
Khi nó ngồi xuống chỗ ngồi mọi khi của tụi nó, Ron thì thầm:
- Tuyệt hảo! Tụi mình cứ chờ xem mụ Umbridge lãnh cái mà mụ xứng đáng.
Giáo sư McGonagall bước vào phòng học mà không tỏ ra một chút xíu dấu hiệu nào là bà có biết đến sự hiện diện của giáo sư Umbridge ở đó.
Khi giáo sư bắt đầu nói thì cả lớp hoàn toàn im lặng.
- Vậy là tốt. Ông Finnigan, trò vui lòng lên đây phát trả lại bài tập… cô Brown, trò làm ơn bưng cái hộp chuột lắt đó… đừng ngốc thế, cô nương, chúng không cắn đâu… và phát cho mỗi người một con…
- E hèm! E hèm!
Giáo sư Umbridge lại nặn ra cái tiếng tằng hắng lố bịch giống như bà đã dùng để ngắt lời cụ Dumbledore vào cái đêm đầu tiên của học kỳ. Giáo sư McGonagall phớt lờ bà ta. Seamus đưa trả lại bài làm của Harry; Harry nhận bài mà không nhìn Seamus và nhận thấy, nhẹ nhõm làm sao, nó cũng đã xoay được điểm A.
- Tốt rồi, mọi người hãy lắng nghe cho kỹ… Dean Thomas, nếu trò còn hành hạ con chuột một lần nữa, tôi sẽ phạt trò cấm túc đấy… Hầu hết các trò bây giờ đã làm biến mất thành công mấy con ốc sên và ngay cả những người còn để sót lại một phần nào vỏ ốc đã nắm được cơ bản của thần chú. Hôm nay chúng ta…
Giáo sư Umbridge lại tằng hắng:
- E hèm! E hèm!
Giáo sư McGonagall quay lại, hai chân mày của bà nhíu lại khít đến nỗi trông chúng như hình thành một đường dài mộc mạc.
- Gì đó?
- Tôi chỉ thắc mắc, thưa giáo sư, là không biết cô có nhận được thư tôi báo cho cô biết ngày giờ của buổi thanh tra…
- Đương nhiên là tôi đã nhận được, nếu không thì tôi đã hỏi bà là bà làm cái trò gì trong lớp học của tôi rồi.
Giáo sư McGonagall nói rồi quay lưng lại giáo sư Umbridge một cách vững vàng. Nhiều đứ học trò liếc nhìn nhau khoái trá.
- Như tôi đã nói, hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau thực hành một kỹ năng khó hơn là làm biến mất con chuột. Bây giờ, Thần chú làm Tiêu biến…
- E hèm, e hèm.
Giáo sư McGonagall quay về phía giáo sư Umbridge nói trong cơn giận dễ sợ:
- Tôi tự hỏi làm sao bà có thể trông mong có được một ý niệm gì về phương pháp giảng dạy thông thường của tôi nếu bà cứ tiếp tục làm gián đoạn bài giảng của tôi chứ? Bà coi, tôi nói chung không cho phép người nào nói chuyện trong lúc tôi đang nói.
Trông giáo sư Umbridge như thể vừa bị tát vô mặt. Bà không nói được gì, nhưng bà vuốt phẳng tấm giấy da trên cái bìa kẹp hồ sơ của bà và bắt đầu hí hoáy ghi ghi chép chép trong cơn giận điên người.
Tỏ ra cực kỳ lãnh đạm, giáo sư McGonagall một lần nữa nói với lớp học.
- Như tôi đã nói lúc nãy, Thần chú Tiêu biến sẽ trở nên khó hơn tùy theo mức độ cho tiêu biến. Con ốc sên, một động vật thuộc họ nhuyễn thể, thì chẳng có gì khó cho lắm; con chuột, một động vật nhỏ thuộc loài có vú, thì khó hơn nhiều. Cho nên, đây không phải là một thứ pháp thuật mà các trò có thề luyện được trong lúc đầu óc tơ tưởng tới bữa ăn trưa. Vậy… các trò đã biết câu thần chú rồi, để tôi coi các trò có thể làm được gì…
Harry nói nhỏ với Ron:
- Vậy mà cô lại rầy mình không giữ được bình tĩnh với bà Umbridge!
Nói vậy nhưng nó nhe răng cười khì; nỗi giận hờn của nó đối với giáo sư McGonagall đã bốc hơi bay biến.
Giáo sư Umbridge không lẽo đẽo theo sau giáo sư McGonagall khắp lớp học như bà đã đi theo giáo sư Trelawney; có lẽ bà nghĩ giáo sư McGonagall sẽ không cho phép bà làm như vậy. Tuy nhiên trong khi ngồi trong một xó, bà ta lại ghi ghi chép chép nhiều hơn, và khi cuối cùng giáo sư McGonagall bảo bọn học trò dọn dẹp sách vở, bà Umbridge đứng dậy với một vẻ dữ tợn trên gương mặt đằng đằng sát khí.
Ron giơ lên một cái đuôi chuột dài ngoằng đang quằn quại rồi thả trở vô cái hộp mà Lavender đang chuyền quanh. Nó nói:
- Aäy, đó chỉ mới là bắt đầu thôi đấy.
Khi tụi nó lần lượt ra khỏi phòng học, nhìn thấy bà Umbridge tiến đến gần bàn giáo sư, Harry dùng cùi chỏ huých Ron một cái, Ron bèn huých Hermione, rồi cả ba tụi nó nấn ná cố tình tụt lại đằng sau để hóng hớt.
Giáo sư Umbridge hỏi:
- Cô đã dạy trường Hogwarts bao lâu rồi?
Giáo sư McGonagall đóng sập cái túi xách tay của bà, đáp cộc lốc:
- Ba mươi chín năm tính đến tháng mười hai này.
Giáo sư Umbridge ghi vô. Bà ta nói:
- Tốt lắm. Cô sẽ nhận được kết quả của cuộc thanh tra trong vòng mười ngày tới.
Giáo sư McGonagall đáp bằng giọng dửng dưng lạnh lùng:
- Tôi chờ không nổi.
Bà sải dài bước chân đi về phía cửa, nói thêm:
- Ba đứa trò, nhanh chân lên.
Bà lùa bọn Harry, Ron và Hermione đi phía trước bà. Harry không thể nào không nở một nụ cười nhẹ với cô giáo của nó, và nó dám thề là nó cũng đã nhận được một nụ cười đáp lại.
Harry tưởng đâu phải đợi tới buổi cấm túc tối hôm đó nó mới bị gặp lại bà Umbridge, ai dè đâu nó nhầm to. Khi đi bộ xuống bãi cỏ về phía khu rừng để đến lớp học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, tụi nó gặp lại bà ta lăm lăm cái bìa kẹp hồ sơ đứng đợi bên cạnh giáo sư Grubbly-Plank.
Lúc đến gần bên cái bàn dài kiểu bộ ngực, trên đó có một đám Que Xạo bị nhốt đang cào bới xung quanh để kiếm lũ rệp cây ngụy trang giống y chang vô số cành cây nhí, Harry nghe bà Umbridge hỏi:
- Bà đâu có thường xuyên dạy lớp này, đúng không?
Giáo sư Grubbly-Plank chắp hai tay sau lưng và nhún lên nhún xuống trên hai gót chân.
- Tôi chỉ là giáo viên thay thế đứng lớp dùm cho giáo sư Hagrid.
Harry trao đổi với Ron và Hermione ánh mắt khó chịu. Malfoy đang thì thào với Crabbe và Goyle; ắt hẳn là thằng Malfoy khoái có được cơ hội này lắm để ton hót với một thành viên của Bộ Pháp Thuật về lão Hagrid.
Giáo sư Umbridge hạ thấp giọng, nhưng Harry vẫn có thể nghe tiếng nói của bà ta rõ mồn một.
- E hèm. Tôi thắc mắc… ông hiệu trưởng dường như miễn cưỡng một cách lạ lùng khi cung cấp thông tin về vấn đề này… Thế bà có thể nói cho tôi biết điều gì đã gây ra sự vắng mặt kéo dài quá ư là dài của ông Hagrid không?
Harry thấy Malfoy ngước nhìn lên háo hức, chăm chú ngó bà Umbridge và giáo sư Grubbly-Plank.
Giáo sư Grubbly-Plank hớn hở nói:
- Tôi nghĩ là tôi không nói được. Tôi chẳng biết gì nhiều hơn những gì bà biết cả. Tôi nhận được một cú từ cụ Dumbledore, hỏi có muốn nhận công việc dạy học trong vài tuần không, thế là nhận… đó, tôi biết nhiêu đó thôi. À, tôi được phép bắt đầu chưa nhỉ?
- Được, xin mời.
Giáo sư Umbridge lại hí hoáy ghi ghi chép chép trên cái bìa kẹp hồ sơ của bà.
Ở lớp này, giáo sư Umbridge áp dụng một chiến thuật khác là đi thơ thẩn giữa đám học trò, hỏi han chúng về các sinh vật huyền bí. Hầu hết bọn học sinh đều có thể trả lời thông suốt những câu hỏi và tinh thần Harry phấn chấn lên phần nào; ít ra thì lớp học cũng đã không làm xấu mặt bác Hagrid.
Giáo sư Umbridge quay trở lại bên cạnh giáo sư Grubbly-Plank sau một cuộc chất vấn Dean Thomas khá dài. Bà nói:
- Nhìn chung, với tư cách một thành viên tạm thời trong giáo ban, tôi cho rằng bà có thể nói như một người ngoài khách quan, rằng bà nhận xét trường Hogwarts như thế nào? Bà có cảm thấy mình nhận được đầy đủ sự hỗ trợ của ban lãnh đạo nhà trường không?
- Ồ, có chứ! Giáo sư Dumbledore thiệt là xuất sắc.
Giáo sư Grubbly-Plank sôi nổi nói.
- Không. Tôi rất vui với cách thức mọi việc được điều hành ở đây, thiệt tình là rất vui.
Tỏ vẻ hoài nghi một cách lịch sự, bà Umbridge chỉ ghi qua loa một tí vô tấm bìa kẹp hồ sơ rồi hỏi tiếp:
- Và bà dự định dây lớp này những gì trong năm nay – ấy là, dĩ nhiên, trong trường hợp giáo sư Hagrid không trở về?
Giáo sư Grubbly-Plank nói:
- À, tôi sẽ hướng dẫn chúng làm quen với những sinh vật thường được ra nhất trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng. Cũng không còn nhiều lắm… chúng đã được học về con bạch kỳ mã và con khụt khịt rồi, tôi định sẽ dạy chúng về ngựa lùn và mèo đốm, sao cho chắc chắn rằng chúng có thể nhận ra chó đuôi nĩa và nhím quậy, bà biết đấy…
- Vâng, dù sao đi nữa thì bà cũng có vẻ biết mình đang làm gì.
Giáo sư Umbridge đánh một dấu ghi nhận rõ ràng trên tấm bìa kẹp hồ sơ. Harry không thích cái sự nhấn mạnh vào chữ “bà” của bà Umbridge và càng ghét hơn khi bà ta đặt câu hỏi tiếp theo cho Goyle:
- Nào, tôi nghe nói trong lớp này từng xay ra tai nạn gây thương tích, phải không nào?
Goyle đáp:
- Chính là em. Em đã bị một con bằng mã chém một phát.
- Một con bằng mã à?
Giáo sư Umbridge kêu lên, ghi ghi chép chép như điên.
Harry tức giận nói:
- Chỉ vì nó ngốc đến mức không chịu nghe theo những gì thầy Hagrid bảo nó làm.
Cả Ron và Hermione đều lập tức rên lên. Giáo sư Umbridge từ từ quay đầu về phía Harry. Bà nói một cách dịu dàng êm ái:
- Một đêm cấm túc nữa, theo ý tôi. À thôi, cám ơn bà nhiều lắm, bà Grubbly-Plank, tôi nghĩ tôi đã đạt được cái tôi muốn ở đây rồi. Bà sẽ nhận được kết quả cuộc thanh tra này trong vòng mười ngày nữa.
Giáo sư Grubbly-Plank nói:
- Hay quá ta!
Và giáo sư Umbridge bắt đầu đi băng qua bãi cỏ trở về tòa lâu đài.
Đêm đó, khi Harry rời khỏi văn phòng bà Umbridge thì đã gần nửa đêm, bàn tay nó bây giờ đã chảy máu trầm trọng đến nỗi máu thấm ướt cả cái khăn quàng mà nó dùng để quấn quanh bàn tay. Nó tưởng phòng sinh hoạt chung sẽ trống trơn khi nó về tới nơi, nào ngờ Ron và Hermione vẫn còn ngồi đợi nó. Gặp hai đứa bạn, Harry mừng lắm, đặc biệt là vì Hermione đã ngả về khuynh hướng cảm thông hơn là phê phán nó.
Cô nàng đẩy một cái chén nhỏ đựng một chất lỏng màu vàng về phía Harry, lo lắng nói:
- Đây, nhúng tay bồ vô đó đi, nó là rượu thuốc ngâm tay mềm da căng, chắc sẽ đỡ đau.
Harry đặt bàn tay rỉ máu đau đớm của nó vô cái chén và một cảm giác nguôi ngoai nhẹ nhõm tuyệt vời lan tỏa. Con Crookshanks quẩn quanh chân nó, kêu rừ rừ phản đối dữ dội, rồi nhảy lên đùi nó và an vị ở đó.
Harry dùng tay trái gãi gãi đằng sau tai của Crookshanks, nao lòng nói:
- Cảm ơn.
Ron nói giọng trầm trầm:
- Mình vẫn cho là bồ nên khiếu kiện về chuyện này.
Harry đáp thẳng thừng:
- Không.
- Cô McGonagall sẽ giận lắm nếu cô biết…
Harry thẫn thờ nói:
- Ừ, cô có lẽ sẽ giận lắm. Và mấy bồ tính coi mụ Umbridge sẽ mất bao nhiêu thì giờ để thông qua một đạo luật khác qui định là bất cứ ai phàn nàn về Thanh tra Tối cao sẽ bị sa thải tức thì?
Ron há miệng ra toan cãi lại nhưng không một lời nào thốt ra được, và sau một lát, nó đành ngậm mịêng lại trong điệu vộ chịu thua.
Hermione nói giọng rất nhỏ:
- Mụ Umbridge là một mụ dễ sợ. Dễ sợ. Bồ biết không, lúc bồ mới về tới… mình đang nói dở chừng với Ron là tụi mình phải làm gì đó mụ ta mới được.
Ron mở giọng thâm hiểm:
- Mình đề nghị đầu độc mụ ấy.
Hermione nói:
- Không… ý mình là làm cái gì đó để cho mọi người thấy mụ ta là bà giáo khủng khiếp như thế nào, và tụi mình sẽ không thèm học của mụ ta chút gì về môn phòng vệ hết.
Ron ngáp:
- Chà, mình có cứu vãn gì được đâu? Khuya quá rồi há? Lão Fudge chắc chắn sẽ bảo kê cho mụ ta vẫn giữ được công việc của mụ, và mụ sẽ vẫn ở lại đây.
Hermione nói giọng thăm dò:
- Vầy nè, mấy bồ biết không, bữa nay mình có ý nghĩ…
Cô nàng phóng một cái nhìn hơi lo lắng về phía Harry và rồi quyết định cứ nói đại ra:
- Mình đã có ý nghĩ là… có lẽ đã đến lúc mà tụi mình nên… nên tự làm lấy.
- Tự làm lấy cái gì?
Harry ngờ vực hỏi lại, vẫn thả bàn tay nổi lơ lửng trong cái chất rượu thuốc ngâm tay mềm da căng.
Hermione nói:
- Thì… tự học lấy môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám.
Ron rên lên:
- Thôi đi. Bồ muốn tụi này làm thêm bài tập phụ khóa nữa hả? Chẳng lẽ bồ không thấy là Harry và mình đã lại trễ nải bài tập về nhà? Mà ấy mới là tuần lễ thứ hai thôi đó!
Hermione nói:
- Nhưng mà chuyện này quan trọng hơn bài tập về nhà!
Ron và Harry đều trợn lồi cả mắt ra nhìn Hermione. Ron nói:
- Mình không biết lại có thứ gì trong vũ trụ này quan trọng hơn bài tập về nhà cơ chứ!
Hermione nói:
- Đừng có nói ngu. Dĩ nhiên là có chứ!
Với một cảm giác sắp có điềm chẳng lành chút nào, Harry nhìn thấy gương mặt Hermione bừng sáng lên một thứ nhiệt tình sôi nổi mà Hội Bảo vệ Quyền lợi Gia tinh vẫn gây nên cho cô nàng.
- Đó là chuyện tự chuẩn bị cho mình đối phó với những gì đang chờ đợi chúng ta ngoài đời, như Harry đã nói trong buổi học đầu tiên với mụ Umbridge ấy! Đó chính là chuyện làm sao để bảo đảm cho chúng ta có thể tự phòng vệ cho chính mình. Chứ nếu tụi mình không học được gì hết trong suốt cả năm học…
Ron cất giọng chiến bại:
- Tụi mình đâu có thể tự làm được gì nhiều nhỏi đâu. Ý mình nói là, thôi được, mình đề nghị là… tụi mình có thể đi tra cứu thần chú bùa ngải trong thư viện rồi thử thực hành…
Hermione nói:
- Không, mình đồng ý, tụi mình đã vượt qua rồi cái giai đoạn chỉ biết học mọi thứ từ trong sách. Tụi mình cần có giáo viên, một giáo viên thích hợp có thể chỉ cho tụi mình cách xài bùa chú và sửa sai cho tụi mình nếu tụi mình làm sai.
Harry mới bắt đầu nói:
- Nếu bồ đang nói đến thầy Lupin…
Hermione đã hớt lời:
- Không, không. Mình không đang nói đến thầy Lupin. Thầy quá bận rộn với Hội kín, với lại đằng nào đi nữa, tụi mình chỉ có thể gặp thầy nhiều nhất là cuối tuần ở làng Hogsmeade, mà như vậy thì thiếu đều đặn…
Harry cau mày nhìn Hermione:
- Vậy thì ai?
Hermione cố lấy hơi thở thiệt sâu một cái. Cô nàng nói:
- Chẳng lẽ mình nói chưa rõ ràng sao? Mình đang nói về bồ, Harry à.
Một thoáng im lặng. Một làn gió đêm nhẹ nhàng thổi lạch cạch khung kính cửa sổ đằng sau Ron và ngọn lửa bập bùng.
Harry nói:
- Cái gì về mình?
- Mình đang nói đến chuyện bồ dạy tụi này môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám.
Harry trừng mắt ngó Hermione chòng chọc. Rồi nó quay qua Ron, sẵn sàng trao đổi với Ron cái nhìn cáu tiết mà tụi nó đôi khi vẫn chia sẻ với nhau khi Hermione tỉ mẩn soạn thảo những kế hoạch tào lao như Hội Vận động cho Quyền lợi Gia tinh chẳng hạn. Nhưng Harry hết sức ngạc nhiên khi thấy Ron chẳng có vẻ gì cáu tiết gì hết. Ron hơi cau mày một chút, rõ ràng là đang suy nghĩ đắn đo. Rồi nó nói:
- Đó là một sáng kiến.
Harry nói:
- Sáng kiến cái gì?
Ron nói:
- Bồ, bồ là người dạy cho tụi này pháp thuật.
- Nhưng…
Bây giờ thì Harry tin chắc là hai đứa bạn đang chọc ghẹo mình chơi, nó phá ra cười toe toét:
- Nhưng mình đâu phải là thầy giáo, mình đâu thể nào…
Hermione nói:
- Harry, bồ là học sinh giỏi nhất trong năm học về môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám.
- Mình ấy hả?
Harry càng toét miệng cười rộng hơn bao giờ hết.
- Đời nào là mình, bồ đánh bại mình trong mọi kỳ kiểm tra…
Hermione nói mát mẻ:
- Thiệt ra mình chưa đánh bại bồ lần nào. Bồ đánh bại mình trong năm thứ ba… năm học duy nhất mà cả hai chúng ta bị thử thách và có được một ông thầy thực sự hiểu biết về môn học này. Nhưng mà hiện giờ mình không nói chuyện về kết quả kiểm tra, Harry à. Hãy nhìn lại những gì bồ đã làm!
- Bồ muốn nói sao?
Ron nói với Hermione, nhe răng cười coi bộ hơi đắc ý.
- Bồ biết không? Chắc chắn là mình không muốn một thằng cha ngu như vầy dạy mình đâu.
Rồi quay qua Harry, nó nói:
- Để suy nghĩ coi…
Nó nhăm rúm gương mặt lại theo kiểu Goyle ra sức tập trung tư tưởng.
- Ờ… năm thứ nhất… bồ cứu được Hòn đá Phù thủy khỏi tay Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
Harry nói:
- Nhưng đó chẳng qua là may mắn, chẳng phải tài cán gì…
Ron ngắt lời nó:
- Năm thứ hai, bồ giết con Tử xà khổng lồ và tiêu diệt Riddle.
- Ừ, nhưng nếu phen đó chim phượng hoàng Fawkes không xuất hiện thì mình…
Ron nói tiếp, cất giọng to hơn:
- Năm thứ ba, bồ đánh đuổi một trăm tên giám ngục trong một lúc…
- Bồ cũng biết đó là do may mắn, nếu cái đồng hồ Đổi Thời gian mà không…
Ron tiếp tục nói, giọng gần như quát lên:
- Năm ngoái bồ lại đuổi được Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy…
- Nghe tôi nói nè!
Harry la lên, gần như nổi quạu, bởi vì cả Ron và Hermione đến lúc này đều có vẻ tự mãn quá lắm.
- Làm ơn lắng nghe tôi một chút được không? Tưởng thì có vẻ vĩ đại lắm, nếu nghe mấy bồ nói năng như vậy, nhưng tất cả những chuyện đó chẳng qua là chó ngáp phài ruồi cả. Một nửa trường hợp thiệt tình không biết mình đang làm gì, mình không hề hoạch định vụ nào hết, mình chỉ làm bất cứ điều gì mình nghĩ ra, và mình hầu như luôn luôn được giúp đỡ…
Ron và Hermione vẫn cứ cười đắc ý và Harry cảm thấy cơn giận của nó lại trồi lên; nó cũng không biết được tại sao nó lại thấy giận như vậy. Nó nóng nảy nói:
- Đừng có ngồi đó mà nhe răng cười như thể mấy bồ biết nhiều hơn tôi, tôi là người trong cuộc, đúng không? Tôi biết chuyện gì đã xảy ra, đúng không? Và tôi vượt qua được hết thảy những thử thách đó không phải nhờ vào tài cán xuất sắc trong môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám, mà tôi vượt qua được tất cả là vì… là bởi vì có được sự giúp đỡ đúng lúc, hoặc bởi vì tôi dự đoán trúng… nhưng tôi cũng chỉ may mắn mà qua truông được tất cả thôi. Tôi chẳng biết gì về chuyện tôi làm cả… NÍN CƯỜI NGAY!
Cái chén đựng rượu thuốc tay mềm da căng rớt xuống sàn và vỡ tan tành. Harry chợt nhận ra là mình đang đứng, mặc dầu nó không hề nhớ là nó đã đứng dậy lúc nào. con mèo Crookshanks đã chuồn êm xuống dưới gầm cái ghế nệm dài. Nụ cười của Ron và Hermione biến mất tiêu.
- Mấy bồ đâu biết nó như thế nào! – Cả hai đứa bồ – đâu có ai phải đối đầu với hắn, đúng không? Mấy bồ tưởng chỉ cần thuộc lòng một mớ thần chú rồi cứ phun vô mặt hắn là xong, giống như ở trong lớp học hay đại khái như vậy chứ gì! Mấy bồ phải biết là lúc đó, chẳng có thông minh, can đảm, hay cái khỉ mốc gì hết… Đừng có tưởng mình lúc ấy còn có thể suy nghĩ đâu ra đó, khi biết trong tíc tắc nữa thôi sẽ bị giết, bị tra tấn, hay phải chứng kiến bạn mình bị chết. Người ta chẳng bao giờ dạy tụi mình cái cảm giác khi phải đối phó với những thứ đó như thế nào. Mà hai đứa bồ cứ ngồi đó nói này nói kia, làm như thể mình là một thằng bé khôn ngoan còn đứng nhăn răng ở đây không bằng, như thể Digoory là đồ ngu, làm mọi chuyện rối tung rối mù vậy. mấy bồ chẳng hiểu gì hết ráo, nếu như Voldermort không cần đến mình thì người lãnh số phận của Diggory đã rất có thể đã là mình rồi…
Ron có vẻ hoảng sợ, nói:
- Tụi này đâu phải vậy đâu. Tụi này không hề xúc phạm đến Diggory mà, tụi này không… bồ đã hiểu lầm…
Nó nhìn Hermione với vẻ bất lực. Gương mặt Hermione lộ vẻ bị xúc động mạnh. Cô nàng rụt rè nói:
- Harry à… bồ không hiểu sao? Đây là… đây chính xác là lý do tại sao tụi mình cần bồ… tụi mình cần biết nó thực sự như thế nào… khi đối diện với hắn.. với V… Voldermort.
Đó là lần đầu tiên cô nàng thốt ra cái tên Voldermort, và chính điều này, hơn hết thảy mọi điều khác, đã khiến cho Harry bình tâm trở lại. Vẫn thở nặng nhọc, Harry thả người xuống ngồi lún trở lại trong chiếc ghế bành, và khi làm như vậy, nó nhận thấy bàn tay của nó lại đang thốn lên đau đớn một cách khủng khiếp. Bây giờ nó ước gì lúc nãy đã không đập bể cái chén rượu thuốc ngâm tay mềm da căng.
Hermione lặng lẽ nói:
- Thôi… bồ cứ suy nghĩ về chuyện đó… nhé?
Harry không thể nghĩ ra điều gì để nói. Nó đang cảm thấy xấu hổ về cơn giận xì ra lúc nãy. Nó gật đầu, gần như không nhận thức được mình vừa đồng ý cái điều gì.
Hermione đứng dậy, nói bằng cái giọng mà cô nàng cố hết sức nói như bình thường:
- Thôi, mình đi ngủ đây. Ơ… ngủ ngon nha!
Ron cũng đứng lên. Nó lúng túng nói với Harry:
- Đi ngủ không?
Harry nói:
- Ừ. Một… một lát nữa. Mình dọn dẹp cái này xong đã.
Nó chỉ mớ miểng vụn của cái chén bể trên sàn. Ron gật đầu rồi bỏ đi.
Harry chỉ cây đũa phép vô đám miểng sứ vụn nát, lẩm bẩm:
- Lành như trước!
Đám miểng sứ vể tung tóe trên sàn bay chập lại với nhau, liền lạc lại như đồ mới toanh, chỉ có điều cái món rượu thuốc ngâm tay đã đổ đi thì không hốt lại được.
Harry bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi đến nỗi nó có ý định ngả xuống chiếc ghế bành mà đánh một giấc ở đó, nhưng tuy vậy nó vẫn đứng lên và theo Ron đi lên phòng ngủ trên lầu. Đêm đó sự trằn trọc của nó lại một lần nữa chìm vô giấc chiêm bao về những cánh cửa khóa chặt, và ngày hôm sau nó thức dậy cảm thấy cái thẹo trên trán lại nhức buốt xốn xang.
Tụi nó đã chắc rằng sẽ phải gạn lọc thiệt kỹ tờ Nhật Báo Tiên Tri vào sáng hôm sau mới tìm thấy bài báo mà Percy đã nói đến trong lá thư của anh ta. Tuy nhiên, con cú phát báp lúc bay đi đã suýt va đổ cái nắp đậy bình sữa khi Hermione để bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên và trải tờ báo thẳng thớm, để lộ một tấm hình bự chảng của bà Dolores Umbridge đang cười toe toét và nháy mắt nhè nhẹ với tụi nó bên dưới cái tít to:
BỘ PHÁP THUẬT THEO ĐUỔI CẢI CÁCH GIÁO DỤC
DOLORES UMBRIDGE ĐƯỢC BỔ NHIỆM “THANH TRA TỐI CAO” ĐẦU TIÊN
Miếng bánh mì nướng mới ăn được một nữa của Ron tuột ra khỏi ngón tay, nó rầu rĩ hỏi:
- Thanh tra Tối cao à? Cái đó nghĩa là gì?
Hermione đọc to:
Trong một phiên họp đáng ngạc nhiên vào tối hôm qua, Bộ Pháp Thuật đã thông qua một luật mới tự cho phép Bộ Pháp Thuật kiểm soát trường đào tạo Pháp sư và Phù thủy Hogwarts ở một mức độ chưa từng có trước đây.
Percy Weasley, trợ lý trẻ tuổi của Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật nói: “Ngài Bộ trưởng đã càng ngày càng không yên tâm với những việc có lúc đã xảy ra ở trường Hogwarts. Giờ đây ngài đang đáp lại những tiếng nói quan tâm của các bậc phụ huynh lo lắng, những người đang cảm thấy ngôi trường có lẽ đang đi thoe hướng mà họ không chấp nhận được”.
Đây không phải là lần đầu tiên trong những tuần lễ gần đây mà ông Fudge đã dùng đến luật mới để tác động đến sự phát triển ở ngôi trường phù thủy ấy. Gần đây nhất là vào ngày 30 tháng 8, Đạo luật Giáo dục Hăm hai đã được thông quan, để bảo đảm rằng, trong trường hợp ông hiệu trưởng hiện nay không đủ khả năng đề cử ứng viên vào vị trí giảng dạy, Bộ Pháp Thuật sẽ chọn một người thích hợp.
“Đó là cách mà cô Dolores Umbridge được bổ nhiệm vào giáo ban của trường Hogwarts”, theo như lời của ông Percy Weasley nói vào tối hôm qua. “Cụ Dumbledore đã không thể tìm được bất cứ ai, vì thế ngài Bộ trưởng bổ nhiệm cô Umbridge và dĩ nhiên, cố ấy đã đạt được thành công ngay tức thì…
Harry kêu to:
- Bà ấy đã CÁI GÌ?
Hermione nói quả quyết:
- Chờ, còn nữa.
“… đạt được thành công ngay tức thì, cách mạng hóa toàn bộ việc dạy môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám và đã cung cấp cho ngài Bộ trưởng những phản hồi nhạy bén về những gì đang xảy ra ở trường Hogwarts.”
Chính là để chính thức hóa chức năng sau cùng này mà Bộ Pháp Thuật nay đã thông qua Đạo luật Giáo dục hăm ba, đặt ra một chức danh mới cho “Thanh tra Tối cao Hogwarts.”
Ông Weasley nói: “Đây là một giai đoạn mới đầy lý thú trong kế hoạch của ngài Bộ trưởng nhằm kiểm soát điều mà một số người đang coi là “những tiêu chuẩn sa sút” của trường Hogwarts. Vị Thanh tra sẽ có quyền lực kiểm tra những nhà giáo dục đồng nghiệp và bảo đảm rằng họ đạt tiêu chuẩn. Giáo sư Umbridge đã được bổ nhiệm vào chức vụ này để bổ sung nhiệm vụ giảng dạy của cô, và chúng tôi vui mừng tuyên bố là cô đã nhận nhiệm vụ.”
Những biện pháp mới của Bộ Pháp Thuật đã nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt từ phía phụ huynh học sinh trường Hogwarts. Ông Lucius Malfoy, 41 tuổi, phát biểu tại biệt thự Wiltshire vào tối hôm qua: “Giờ đây tôi cảm thấy đầu óc thư thái hơn khi biết cụ Dumbledore đang là đối tượng của một sự đánh giá công bằng và khách quan. Nhiều người trong chúng ta với mối quan tâm tha thiết đến lợi ích của con em mình đã lo lắng về một số quyết định quái gỡ trong mấy năm vừa qua của cụ Dumbledore và sẽ vui mừng được biết là Bộ Pháp Thuật đang để mắt đến tình hình ấy.”
Trong số “những quyết định quái gở” ấy chắc chắn có việc bổ nhiệm giáo ban gây nhiều tranh cãi đã được tường thuật trên trang báo này dạo gần đây, những sự bổ nhiệm này bao gồm người sói Remus Lupin, người lai khổng lồ Rubeus Hagrid, và cựu Dũng sĩ Diệt Hắc ám mắc bệnh ảo tưởng Moody “Mắt-điên”.
Dĩ nhiên, thiên hạ đồn rằng ông Albus Dumbledore, có thời là nhân vật cực kỳ quan trọng trong Liên đoàn Pháp thuật Quốc tế và Tổng Tướng lãnh của Pháp thuật đoàn, nhưng nay không còn cáng đáng nổi nhiệm vụ điều hành ngôi trường uy tín Hogwarts nữa.
Một người bên trong Bộ Pháp Thuật nói vào tối hôm qua: “Tôi nghĩ việc chỉ định Thanh tra là bước đầu tiên hướng đến việc bảo đảm cho trường Hogwarts có một vị hiệu trưởng mà tất cả chúng ta có thể đặt niềm tin vào.”
Các vị tiên chỉ của Pháp thuật đoàn Griselda Marchabanks và Tiberius Ogden đã từ chức để phản đối việc bày vẽ ra chức vụ Thanh tra trường Hogwarts. Bà Marchabanks nói: “Hogwarts là một trường học, chứ không phải là đồn biên phòng của văn phòng Cornelius Fudge. Đây là một hành động đáng ghê tởm nữa nhằm làm giảm uy tín cụ Dumbledore.” (Để biết đầy đủ về việc bà Marchabanks bị coi là mối liên hệ với những nhóm yêu tinh nổi loạn, xin xem trang 17).
Hermione đọc xong, nhìn qua hai người bạn bên kia bàn. Cô nàng đang thở dồn dập và đôi mắt thì sáng quắc lên:
- Vậy là bây giờ tụi mình biết tại làm sao mà tụi mình mắc phải mụ Umbridge rồi! Lão Fudge đã thông qua cái “Đạo luật Giáo dục” ấy và áp đặt mụ ấy lên tụi mình! Và bây giờ lão sẽ cho mụ thêm quyền hạn kiểm tra những thầy cô khác! Mình không thể nào tin nổi! Quá sức sỉ nhục…
Harry nói:
- Mình biết.
Nó ngó xuống bàn tay phải của nó đang siết chặt chéo khăn trải bàn và nhìn thấy nét mờ mờ trắng nhợt của những con chữ mà mụ Umbridge đã buộc nó cứa vào da.
Vậy mà một nước cười hí hửng đang nở trên gương mặt của Ron. cả Harry và Hermione ngó nó chằm chằm. Harry hỏi:
- Cái gì vậy?
Ron vui vẻ nói:
- Ôi, mình nóng lòng muốn coi cô McGonagall bị kiểm tra quá. Mụ Umbridge sẽ không biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.
Hermione đứng bật dậy nói:
- Thôi đi, tụi mình nên đi lên lớp, nếu mụ dự giờ kiểm tra lớp thầy Binns thì tụi mình không nên đi trễ…
Nhưng giáo sư Umbridge không dự giờ lớp Lịch sử Pháp thuật của tụi nó, buổi học hôm nay cũng tẻ ngắt như buổi học thứ hai tuần trước. Bà cũng không có mặt trong căn hầm của thầy Snape khi tụi nó xuống đó để học hai tiết Độc dược, ở lớp này bài luận văn của Harry về nguyệt thạch được đưa trở lại cho nó với một chữ T đen xì nhọn hoắt được nguệch ngoạc ở góc trên của tờ giấy da.
Với một nụ cười khủng khỉnh ta đây, ty Snape nói trong khi lướt đi giữa bọn học trò để trả lại bài cho tụi nó:
- Ta đã thưởng cho trò điểm số mà trò sẽ nhận được nếu nộp bài làm như thế này trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng. Điều này sẽ giúp cho trò có một ý niệm thực tế về điều có thể mong chờ trong kỳ thi của mình.
Thầy Snape đã đi tới trước lớp và xoay gót quay lại đối diện với lũ học trò.
- Tiêu chuẩn chung của bài làm này là vô cùng tận. Hầu hết các trò đã thi rớt nếu như bài làm này là bài thi. Ta muốn được thấy nhiều nỗ lực hơn nữa trong bài luận văn tuần này về sự đa dạng phong phú của thuốc giải độc, nếu không ta sẽ phạt cấm túc những đứa ngu độn có bài điểm T.
Thầy cười tự đắc trong khi Draco Malfoy khúc khích cười và thì thầm bằng cái giọng vang xa:
- Có đứa bị điểm T hả? Aùi chà!
Harry nhận thấy Hermione liếc ngang sang bên để xem nó được điểm gì; nó bèn nhét thiệt nhanh bài luận văn về nguyệt thạch của mình vô cặp, cảm thấy nên giữ kín chuyện này như chuyện riêng tư.
Quuyết tâm không tạo cho thầy Snape một cái cớ nào để đánh hỏng nó trong buổi học hôm nay, Harry đọc đi đọc lại từng dòng chữ một của lời hướng dẫn trên bảng đen ít nhất ba lần trước khi thực hành. Dung dịch Tăng cường của nó không đổi sang được đúng màu ngọc lam trong veo như dung dịch của Hermione, nhưng ít nhất thì cũng có được màu xanh lợ, chứ không đến nỗi màu hồng như dung dịch của Neville, và nó đã nộp một lọ dung dịch đó lên bàn thầy Snape vào cuối buổi học với một cảm giác lẫn lộn vừa hồ nghi vừa nhẹ nhõm.
Khi tụi nó trèo lên mấy bậc cầu thang để ra khỏi căn hầm và băng ngang qua tiền sảnh để đi ăn trưa, Hermione nói:
- Thôi thì cũng không đến nỗi tệ như tuần rồi, hén? Và điểm bài làm cũng không quá tệ, đúng không?
Cả Ron lẫn Harry đều không hưởng ứng, cô nàng bèn tấn thêm:
- Thôi được, ý mình nói là mình không mong gì điểm hạng cao nhất, một khi thầy áp dụng tiêu chuẩn kỳ thi Pháp sư Thường đẳng, nhưng qua được giai đoạn này cũng làm mình phấn khởi lên, mấy bồ thấy đúng không?
Harry ậm ừ trong cổ họng mấy tiếng vô thưởng vô phạt. Hermione đáp:
- Dĩ nhiên, từ nay đến ngày thi còn nhiều điều có thể xảy ra, tụi mình còn cả đống thì giờ để tiến bộ, nhưng điểm hạng mà tụi mình có được lúc này là một thứ mức cơ bản, đúng không? Một thứ tụi mình có thể dựa vào đó…
Tụi nó cùng ngồi xuống với nhau bên dãy bàn Gryffindor.
- Hiển nhiên là mình cũng ớn nếu bị điểm G…
Ron ngắt lời cô nàng:
- Hermione à, nếu bồ muốn biết điểm của tụi này thì cứ hỏi.
- Mình đâu có… ý mình là… ừ, nếu mấy bồ muốn nói cho mình biết…
Ron múc canh vô chén của nó, nói:
- Mình lãnh điểm K, hài lòng chưa?
Fred vừa đi tới bên bàn cùng với George và Lee Jordan. Anh chàng ngồi xuống bên phải Harry và nói:
- Oái, chẳng có gì đáng xấu hổ. Lãnh một điểm K khỏe khoắn ngon lành thì không có gì bậy bạ hết.
Hermione nói:
- Nhưng, K có nghĩa là…
- “Kém”, đúng vậy.
Jordan nói.
- Nhưng vẫn còn đỡ hơn điểm T hén? Nghĩa là “Tồi”.
Harry cảm thấy mặt mày nóng dần lên, bèn xạo ra một cơn ho sặc vì cái bánh mì nhỏ của nó để lánh đi. Sau khi hết cơn ho xạo, nó hết sức lấy làm tiếc vì nhận ra Hermione vẫn còn sôi nổi bàn về điểm hạng kỳ thi Pháp sư Thường đẳng.
- Vậy điểm cao nhất là G, nghĩa là “Giỏi”, và kế đến là X…
George sửa sai:
- Không, XS, tức là “Xuất sắc” và anh luôn luôn cho là Fred và anh lẽ ra phải được xuất sắc về mọi thứ, bởi vì chỉ cần đến kỳ thi là tụi này xuất hết sắc.
Mọi người phá ra cười ngoại trừ Hermione, cô nàng chau mày nói:
- Vậy sau XS là X nghĩa là “Xoàng”, đó là điểm thấp nhất được cho đậu, đúng không?
- Đúng,
Fred nói, nhúng nguyên một cái bánh mì nhỏ vô chén xúp của nó, chuyển lên miệng và nhai nuốt nguyên con.
Ron giơ cả hai tay lên trong điệu bộ ca tụng nhạo báng:
- Kế đến là điểm K cho “Kém” và T cho “Tồi”.
George nhắc nhở nó:
- Và rồi điểm Q.
- Điểm Q?
Hermione hỏi lại, có vẻ ngạc nhiên:
- Có điểm thấp hơn điểm T nữa sao? Q có nghĩa là quỉ quái gì chứ?
George đáp gọn:
- Quỉn.
Harry lại bật cười, mặc dù nó không chắc có phải George nói chơi hay không. Nó tưởng tượng đến lúc phải tìm cách giấu diếm Hermione là nó bị điểm Q trong tất cả bài thi Pháp sư Thường đẳng rồi lập tức nêu quyết tâm từ nay phải học hành chuyên cần hơn.
Fred hỏi:
- Tụi bây có tiết học nào bị dự giờ chưa?
Hermione nói ngay:
- Chưa. Còn các anh?
George nói:
- Mới rồi, trước giờ ăn trưa. Môn Bùa mê.
Harry và Hermione cùng hỏi:
- Nó ra làm sao?
Fred nhún vai:
- Không đến nỗi tệ. Mụ Umbridge chỉ trốn trong một góc ghi ghi chép chép trên cái bìa cứng của mụ. Mấy em biết thầy Flitwick như thế nào rồi đó, thầy đối đãi với mụ như khách quí, như thể mụ không hề gây phiền hà gì cho thầy hết. Mụ chẳng nói gì nhiều. Chỉ hỏi Alicia vài câu về lớp học bình thường như thế nào, Alicia nói với mụ là lớp bình thường tốt lắm, vậy thôi.
George nói:
- Anh thì chẳng lo cụ Flitwick bị phàn nàn chê bai đâu. Cụ thường cho mọi người qua truông ổn thỏa trong các kỳ thi.
Fred hỏi Harry:
- Trưa nay em có tiết học với ai?
- Cô Trelawney…
- Điểm T, nếu anh từng thấy một điểm T…
- … thêm mụ Umbridge nữa.
George nói:
- Thôi, hôm nay ráng ngoan ngoãn và giữ bình tĩnh với mụ Umbridge. Angeline sẽ nổi khùng lên nếu biết em bị mất thêm mấy buổi tập dượt nữa vì cầm túc.
Nhưng Harry không cần phải đợi tới giờ học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám mới bị gặp giáo sư Umbridge. Trong lúc nó đang ngồi ở một góc tối xa khuất nhất trong lớp học Chiêm tinh và lôi ra quyển nhật ký chiêm bao của nó, thì Ron thúc cùi chỏ vô hông nó và Harry lập tức nhìn quanh, thấy ngay giáo sư đang từ dưới sàn hiện lên xuyên qua cái cửa sập. Lớp học đang tán gẫu vui vẻ chợt im phăng phắc tức thì. Tiếng nói cười ồn ào tắt ngúm đột ngột khiến giáo sư Trelawney đang phấp phới lượn lờ trong lớp để phát ra mấy cuốn Sấm Mộng phải ngoảnh đầu lại.
Giáo sư Umbridge nói với cái miệng cười rộng chành bành:
- Chào giáo sư Trelawney. Tôi tin là cô đã nhận được thông báo của tôi, cho cô biết ngày giờ của cuộc thanh tra rồi chứ?
Giáo sư Trelawney gật đầu cộc lốc và với vẻ rất ư bực dọc, cô quay lưng lại giáo sư Umbridge và tiếp tục phát sách. Vẫn toét miệng cười, giáo sư Umbridge nắm lấy cái lưng ghế gần nhất kéo tới trước lớp và đặt nó đằng sau cái ghế của giáo sư Trelawney chỉ vài phân. Sau đó bà ngồi xuống, lấy từ cái giỏ xách tay in hoa ra cái bìa kẹp hồ sơ của bà, rồi ngước nhìn lên với vẻ hong hóng, chờ đợi lớp học bắt đầu.
Giáo sư Trelawney quấn mấy cái khăn quàng quanh bà chặt hơn bằng mấy ngón tay hơi run run rồi quan sát lớp học qua hai tròng kính lúp vĩ đại.
- Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục cuộc nghiên cứu về những giấc mơ tiên tri.
Bà nói bằng một sự cố gắng dũng cảm để có được giọng nói huyền bí như mọi khi, mặc dù giọng của bà hơi run run.
- Các em hãy chia ra thành từng cặp hai người và ngờ sự hỗ trợ của quuyển Sấm Mộng mà giải cho nhau những hình ảnh trong chiêm bao mới nhất của bạn mình.
Dường như bà có ý lướt về phía chỗ ngồi của bà, nhưng nhìn thấy giáo sư Umbridge ngồi ngay bên cạnh đó, bà lập tức xoay chiều một cái rẹt sang trái, đi về phía Parvati và Lavender, hai cô nàng này đang say sưa đắm chìm vào cuộc thảo luận về giấc mơ gần đây nhất của Parvati.
Harry mở quyển Sấm Mộng của nó ra, len lén quan sát bà Umbridge. Lúc này bà ta đang ghi chép gì đó trên cái bìa kẹp hồ sơ của mình. Vài phút sau bà ta đứng lên và bắt đầu đi lại lững thững trong phòng theo chân giáo sư Trelawney, lắng nghe những lời trao đổi giữa mấy thầy trò và chen vô chỗ nay chỗ kia vài câu hỏi. Harry lật đật cúi đầu xuống cuốn sách của nó.
Nó nói với Ron:
- Mau mau nghĩ ra một giấc mơ gì đi, để rủi mà con cóc già ấy đi tới chỗ tụi mình.
Ron phản đối:
- Lần trước mình làm rồi, bây giờ tới phiên bồ, bồ kể cho mình nghe một giấc chiêm bao đi.
Harry không thể nhớ ra nó đã chiêm bao cái gì trong suốt mấy ngày qua, nó tuyệt vọng kêu lên:
- Ôi, mình không biết… Vậy cứ coi như mình đã mơ thấy mình… dìm thầy Snape trong cái vạc của mình. Ừ, chắc là được đó…
Ron vừa mở quyển Sấm Mộng ra vừa cười ngất.
- Được chứ, tụi mình phải cộng tuổi của bồ vô ngày chiêm bao, con số của các mẫu tự trong chủ đề giấc mơ… nó là “dìm” hay “vạc” hay “thầy Snape” hả?
- Cái nào cũng được, lựa đại một cái đi.
Harry nói, tình cờ liếc ra sau lưng nó. Giáo sư Umbridge lúc này đang đứng dòm qua vai giáo sư Trelawney mà ghi chú trong khi bà giáo môn Chiêm tinh đang hỏi Neville về nhật ký chiêm bao của nó.
Ron đang cắm cúi tính toán.
- Bồ có giấc chiêm bao này vào đêm nào?
- Mình không biết, nếu bồ muốn thì cứ cho đại là tối hôm qua đi.
Harry nói với Ron, nhưng tai thì lắng nghe những gì giáo sư Umbridge nói với giáo sư Trelawney. Bây giờ họ chỉ còn cách nó và Ron một cái bàn. Giáo sư Umbridge đang ghi chú thêm một nhận xét vào cái bìa kẹp hồ sơ của bà ta và giáo sư Trelawney thì tỏ ra khó chịu hết chỗ nói.
Ngước lên nhìn giáo sư Trelawney, giáo sư Umbridge nói:
- Này, cô đã công tác ở vị trí này chính xác là bao lâu?
Giáo sư Trelawney quắc mắt nhìn bà ta, hai tay khoanh trước ngực, hai vai gồng lên như thể mong muốn tự bảo vệ mình đến mức tối đa trước sự sỉ nhục của bà thanh tra. Sau một lúc im lặng dường như để quyết định câu hỏi cũng không đến nỗi quá xúc phạm đến nỗi mà có thể phớt lờ nó đi một cách hợp lý, giáo sư Trelawney nói bằng một giọng phẫn nộ sâu sắc:
- Gần mười sáu năm.
Giáo sư Umbridge ghi chú vào bìa kẹp hồ sơ của bà ta.
- Cũng khá lâu. Vậy giáo sư Dumbledore là người đã bổ nhiệm cô?
Giáo sư Trelawney đáp cộc lốc:
- Đúng vậy.
Giáo sư Umbridge lại ghi thêm một điều gì đó.
- Và cô là chít của nhà tiên tri Cassandra Trelawney à?
Giáo sư Trelawney ngẩng cao đầu hơn một tí nữa.
- Đúng vậy.
Một ghi chú khác vào bìa kẹp hồ sơ.
- Nhưng mà tôi nghĩ… cứ đính chính nếu tôi nói sai nhé… cứ nghĩ rằng cô là người đầu tiên trong dòng tộc có được khả năng linh cảm kể từ thời Cassandra tới nay chứ?
- Những khả năng như vậy thường truyền… ơ… cách quãng ba thế hệ.
Giáo sư Trelawney nói, và nụ cười như cóc của giáo sư Umbridge lại toét ra. Bà lại ghi chú thêm điều gì đó và cất giọng đường mật, nói:
- Dĩ nhiên. À, vậy cô có thể tiên đoán điều gì đó về tôi không?
Bà ta ngước lên nhìn một cách tò mò, vẫn mỉm cười. Giáo sư Trelawney sửng sốt như thể không sao tin nổi hai tai mình. Níu lấy cái khăn quàng quấn quanh cái cổ khẳng khiu của mình một cách giận dữ, giáo sư Trelawney nói:
- Tôi không hiểu bà.
Giáo sư Umbridge nói rõ ràng:
- Tôi muốn cô coi bói cho tôi.
Harry và Ron giờ đây không phải là những người duy nhất lén dòm qua đằng sau cuốn sách và nghe trộm; gần hết lớp học đang tròn mặt nhìn sững giáo sư Trelawney khi bà đứng thẳng lên, khiến những xâu chuỗi hạt và vòng đeo tai kêu rủng rẻng lanh canh. Bà nói bằng một giọng bị xúc phạm danh dự đạo đức một cách ghê tởm.
- Nội Nhãn bất Kiến theo mệnh lệnh!
Giáo sư Umbridge nói nhỏ nhẹ, vẫn ghi ghi chép chép vô bìa kẹp hồ sơ:
- Tôi hiểu.
Bỗng nhiên giáo sư Trelawney nói, ráng dùng giọng nói thanh tao nhẹ hẫng bà thường dùng, mặc dù hiệu quả huyền bí của giọng nói có hơi bị làm hỏng đi ít nhiều do sự cố giọng nói bị run run vì giận dữ.
- Tôi… nhưng… nhưng… khoan đã! Tôi… tôi nghĩ tôi có thấy cái gì đó… cái gì đó liên quan đến bà… Chà, tôi cảm giác được điều gì đó… điều gì đó tối tăm… một hiểm họa nghiêm trọng…
Giáo sư Trelawney chỉ một ngón tay run lẩy bẩy vào giáo sư Umbridge, bà này tiếp tục mỉm cười chành bành tét mép, chân mày nhướn lên.
Giáo sư Trelawney đột ngột chấm dứt:
- Tôi e là… tôi sợ là bà đang gặp hiểm họa lớn!
Một chốc im lặng. Giáo sư Umbridge dò xét giáo sư Trelawney. Rồi nguệch ngoạc trên cái bìa kẹp hồ sơ của bà thêm một lần nữa, bà nói một cách êm ái:
- Được. Thôi vậy, nếu đó là điều tốt nhất mà cô có thể làm được…
Bà ta quay đi, bỏ lại giáo sư Trelawney đứng chết trân tại chỗ, ngực phập phồng. Harry bắt gặp ánh mắt Ron và biết là Ron đang suy nghĩ giống y như nó: cả hai đứa đều đã biết là giáo sư Trelawney là một mụ bịp già, nhưng mặt khác, chúng căm ghét bà Umbridge quá xá đến nỗi chúng cảm thấy gần như đứng về phe cô Trelawney… ấy là cho tới khi cô lao xuống phía tụi nó vài phút sau đó.
- Sao?
Cô Trelawney búng ngón tay dài ngoẵng của mình dưới mũi Harry, nhanh nhẹn một cách khác hẳn phong cách cố hữu.
- Đưa tôi xem phần mở đầu mà trò đã ghi trong nhật ký chiêm bao của trò.
Và đến thời điểm mà giáo sư Trelawney bắt đầu diễn giải giấc mơ của Harry bằng giọng nói ở tông cao nhất của cô (toàn bộ giấc mơ, kể cả những chi tiết liên quan đến ăn cháo, đều rõ ràng là báo trước một điều kinh khủng và một cái chết yểu) thì Harry cảm thấy bớt đồng cảm với cô rất nhiều. Trong suốt thời gian đó, giáo sư Umbridge đứng cách đó vài bước, ghi ghi chép chép trên tấm bìa kẹp hồ sơ, và khi chuông reo, bà là người đầu tiên trèo xuống cái thang dây bằng bạc để sau đó đứng sẵn đợi mọi người khi cả lũ kéo đến lớp học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám mười phút sau đó.
Giáo sư Umbridge ư ử ngâm nga và tự mỉm cười một mình khi bọn học trò kéo vô phòng học. Bởi vì tiết trước đó Hermione học bên lớp Số học, nên Harry và Ron phải kể lại cho Hermione nghe chính xác chuyện gì đã xảy ra trong lớp Chiêm tinh, trong khi tụi nó lôi từ trong cặp ra mấy cuốn Lý thuyết Pháp thuật Phòng vệ. Nhưng trước khi Hermione có thể hỏi han điều gì, giáo sư Umbridge đã yêu cầu tụi nó giữ trật tự, và tất cả bèn im re.
- Cất đũa phép đi.
Bà Umbridge vẫn chành miệng mỉm cười khi ra chỉ thị cho tụi nó; và những ai đã lo le chút hy vọng được rút đũa phép ra đã phải rầu rĩ cất lại vô cặp.
- Bởi vì chúng ta đã đọc xong chương Một trong buổi học trước, tôi muốn hôm nay tất cả các em lật sách ra trang mười chín và bắt đầu đọc chương hai, “Lý thuyết Phòng vệ Thông thường và Nguồn gốc của chúng.” Không cần nói năng gì cả.
Vẫn mỉm cười toét miệng, một nước cười tự thỏa mãn, bà ngồi xuống bên bàn giáo sư. Lớp học phát ra một tiếng thở dài nghe rõ khi mọi người như một, đều lật sách ra trang mười chín. Harry ngao ngán tự hỏi liệu cuốn sách có đủ chương cho tụi nó đọc suốt tất cả các buổi học trong cả năm hay không, và khi đang xem thử nội dung mục lục, nó nhận thấy Hermione lại đưa tay lên trời.
Giáo sư cũng đã nhận thấy, và hơn nữa, bà dường như đã tìm ra được một chiến lược cho một tình huống như vậy. Thay vì cố gắng làmm bộ như không nhận thấy Hermione giơ tay, bà lại đứng lên và đi vòng qua những dãy bàn trước lớp cho đến khi bà diện-đối-diện với Hermione. Sau đó bài cúi thấp xuống và thì thầm, để cho cả lớp còn lại không thể nghe.
- Lần này là gì nữa hả cô Granger?
Hermione nói:
- Em đã đọc hết chương hai.
- Vậy thì, đọc tiếp tới chương ba.
- Em đã đọc hết luôn chương đó rồi. Em đã đọc hết cả cuốn sách.
Giáo sư Umbridge chớp chớp mắt nhưng hầu như ngay tức thì lấy lại được tư thế đĩnh đạc của bà.
- Vậy thì em có thể nói cho tôi biết Slinkhard nói gì về phản-bùa trong chương mười lăm?
Hermione nói ngay tức thì:
- Ông ấy nói rằng phản-bùa bị gọi thế là không đúng. Ông nói phản-bùa chỉ là một cái tên người ta đặt cho bùa của mình khi họ muốn cho chúng nghe có vẻ dễ chấp nhận hơn.
Giáo sư nhướn chân mày lên, và Harry biết bà đang trấn áp ý muốn của bà. Hermione tiếp tục nói:
- Nhưng mà rm không đồng ý.
Chân mày của giáo sư Umbridge lại nhướn cao thêm một tí và cái nhìn chằm chằm của bà ta vào Hermione càng trở nên lạnh lùng hơn một cách rõ rệt. Bà lập lại:
- Em không đồng ý à?
Hermione không giống như giáo sư Umbridge, chẳng cần thì thào gì cả, mà nói bằng một giọng rõ ràng ngân vang đến nỗi giờ đây lôi kéo được sự chú ý của cả lớp học.
- Dạ, em không đồng ý. Ông Slinkhard không thích trù ếm, đúng không? Nhưng em nghĩ bùa ếm rất hữu ích khi chúng được dùng cho mục đích phòng vệ.
Giáo sư Umbridge thẳng lưng lên, quên béng giả bộ thì thầm.
- À, thì ra em nghĩ vậy, phải không? Nhưng mà, tôi e rằng chính quan điểm của ông Slinkhard, chứ không phải ý kiến của em; mới đáng kể trong lớp học này, cô Granger à.
Hermione bắt đầu cãi:
- Nhưng…
- Thôi đủ rồi.
Giáo sư Umbridge nói. Bà ta đi trở lại trước lớp và đứng trước mặt lũ học trò, tất cả vẻ khoái chí tự mãn bà tỏ ra lúc đầu buổi học bây giờ đã biến mất hết.
- Cô Granger, tôi trừ nhà Gryffindor năm điểm.
Những tiếng rù rì chợt lặng trang trong chốc lát vì quyết định này. Harry tức giận nói:
- Tại sao?
Hermione khẩn khoản thì thầm với nó:
- Bồ đừng có dây vô vụ này.
Giáo sư Umbridge nói một cách êm ái:
- Vì đã làm hỏng buổi học bằng những câu hỏi chen ngang nhảm nhí. Tôi ở đây là để dạy dỗ các em dùng một phương pháo được Bộ Pháp Thuật công nhận, không cổ vũ học sinh đưa ra quan điểm của mình về những vấn đề mà các em hiểu biết rất ít. Mấy thầy giáo trước đây của các em trong bộ môn này có thể đã cho các em nhiều sự phóng túng hơn, nhưng bởi vì không ai trong số họ – ngoại trừ giáo sư Quirrell, người đã ít nhất có vẻ tự giới hạn mình những đề tài phù hợp với lứa tuổi… có thể qua được sự thanh tra của Bộ Pháp Thuật…
Harry nói lớn:
- Dạ, thầy Quirrell là một thầy giáo tuyệt vời, chỉ có một hạn chế không quan trọng là phía sau cái đầu ông ta thò ra Chúa tể Voldermort.
Theo sau câu nói dõng dạc này là một trong những cơn im lặng lớn nhất mà Harry từng nghe thấy. Sau đó…
Giáo sư Umbridge nói giọng ngọt xớt:
- Tôi nghĩ là một tuần lễ cấm túc nữa sẽ tốt cho em, ông Potter à.
Vết cứa trên mu bàn tay của Harry không kịp lành vào sáng hôm sau, nó lại ứa máu nữa. Nó chẳng hề phàn nàn tới một tiếng trong suốt buổi cấm túc; nó quyết tâm không tặng cho bà Umbridge sự thỏa mãn; nó cứ viết đi viết lại câu Tôi không được nói dối và không một âm thanh nào vuột ra khỏi môi nó, mặc dù vết cứa sâu dần theo mỗi con chứ.
Phần tồi tệ nhất của vụ cấm túc tuần thứ hai là, đúng như George đã dự đoán, là phản ứng của Angeline. Cô nàng dồn Harry vô chân tường khi nó vừa mới tới bên dãy bàn ăn của nhà Gryffindor để dùng điểm tâm vào sáng ngày thứ ba và hét to đến nỗi giáo sư McGonagall từ trên bàn giáo sư phải lao xuống chỗ hai đứa nó xem sự thể ra sao.
- Cô Johnson, sao trò dám gây huyên náo như vậy trong Đại Sảnh đường! Trừ nhà Gryffindor năm điểm!
- Nhưng… thưa giáo sư… hắn lại tự làm cho mình bị cấm túc một lần nữa…
Giáo sư McGonagall ngắt lời Angeline, quay sang Harry:
- Cái gì vậy, Potter? Cấm túc nữa à? Ai phạt?
Harry cố tránh nhìn vào đôi mắt nhỏ sáng quắc và được đóng khuôn vuông vức sau gọng kiếng của giáo sư McGonagall, lí nhí nói:
- Giáo sư Umbridge phạt con ạ.
Giáo sư McGonagall hạ thấp giọng nói để cho đám học sinh tò mò bên nhà Ravenclaw đằng sau lưng bà không thể nghe, bà hỏi:
- Có phải con sắp nói với tôi rằng sau khi tôi đã khuyên nhủ con hồi thứ hai tuần rồi, con lại nổi xung trong lớp của giáo sư Umbridge một lần nữa hả?
Harry lẩm bẩm nói với cái sàn nhà:
- Dạ.
- Potter, con phải tự kiềm chế lấy bản thân mình! Con đang đâm đầu vô rắc rối. Trừ nhà Gryffindor thêm năm điểm.
Harry phẫn nộ kêu lên trước sự bất công:
- Nhưng mà… cái gì? Thưa giáo sư, không! Con đã bị bà ta trừng phạt rồi; tại sao cô còn trừ thêm điểm nữa?
Giáo sư McGonagall chua chát nói:
- Bởi vì phạt cấm túc không tỏ ra có chút hiệu quả gì đối với con hết. Thôi, đừng có phàn nàn thêm một tiếng nào nữa, Potter! Còn đối với cô, cô Johnson, cô liệu mà giới hạn những trận quát thét trên sân đấu Quidditch trong tương lai, kẻo mất chức đội trưởng!
Giáo sư McGonagall sải bước dài trở về bàn ăn của các giáo sư. Angeline ném cho Harry một cái nhìn cực kỳ kinh tởm rồi lê bước bỏ đi. Harry tự quăng mình xuống băng ghế bên cạnh Ron, cơn giận sôi trào ra.
- Cô trừ nhà Gryffindor năm điểm chỉ vì mình để cho bàn tay mình bị khứa ra mỗi đêm! Như vậy thì công bằng chỗ nào, chỗ nào hả?
Ron nói giọng thông cảm, vừa lấy thịt muốn xông khói vô dĩa cho Harry:
- Mình hiểu, bồ tèo à… Cổ nổi khùng rồi.
Tuy nhiên Hermione chỉ lật lật tờ Nhật Báo Tiên Tri mà không nói gì hết. Harry tức tối nói với cái hình ông Cornelius Fudge trên trang báo che khuất gương mặt Hermione:
- Bồ cũng cho là cô McGonagall đúng chứ gì?
Cái hình của ông Fudge khua tay múa chân một cách hùng hồn trên trang nhất tờ báo, rõ ràng là đang diễn thuyết, nhưng giọng nói phát ra là của Hermione:
- Mình ước sao cô ấy không trừ điểm của bồ, nhưng mình nghĩ cô nói đúng khi khuyên bồ đừng có nộ khí xung thiên với bà Umbridge.
Harry không thèm nói chuyện với Hermione suốt buổi học Bùa mê, nhưng khi tụi nó vô lớp Biến hình, nó quên béng ngay nỗi giận hờn của nó; chẳng là vì giáo sư Umbridge đang ngồi chễm chệ ở một góc phòng học với cái bìa kẹp hồ sơ của bà, và nhìn thấy bà là đủ để lôi ra khỏi đầu nó ký ức về bữa điểm tâm ban sáng.
Khi nó ngồi xuống chỗ ngồi mọi khi của tụi nó, Ron thì thầm:
- Tuyệt hảo! Tụi mình cứ chờ xem mụ Umbridge lãnh cái mà mụ xứng đáng.
Giáo sư McGonagall bước vào phòng học mà không tỏ ra một chút xíu dấu hiệu nào là bà có biết đến sự hiện diện của giáo sư Umbridge ở đó.
Khi giáo sư bắt đầu nói thì cả lớp hoàn toàn im lặng.
- Vậy là tốt. Ông Finnigan, trò vui lòng lên đây phát trả lại bài tập… cô Brown, trò làm ơn bưng cái hộp chuột lắt đó… đừng ngốc thế, cô nương, chúng không cắn đâu… và phát cho mỗi người một con…
- E hèm! E hèm!
Giáo sư Umbridge lại nặn ra cái tiếng tằng hắng lố bịch giống như bà đã dùng để ngắt lời cụ Dumbledore vào cái đêm đầu tiên của học kỳ. Giáo sư McGonagall phớt lờ bà ta. Seamus đưa trả lại bài làm của Harry; Harry nhận bài mà không nhìn Seamus và nhận thấy, nhẹ nhõm làm sao, nó cũng đã xoay được điểm A.
- Tốt rồi, mọi người hãy lắng nghe cho kỹ… Dean Thomas, nếu trò còn hành hạ con chuột một lần nữa, tôi sẽ phạt trò cấm túc đấy… Hầu hết các trò bây giờ đã làm biến mất thành công mấy con ốc sên và ngay cả những người còn để sót lại một phần nào vỏ ốc đã nắm được cơ bản của thần chú. Hôm nay chúng ta…
Giáo sư Umbridge lại tằng hắng:
- E hèm! E hèm!
Giáo sư McGonagall quay lại, hai chân mày của bà nhíu lại khít đến nỗi trông chúng như hình thành một đường dài mộc mạc.
- Gì đó?
- Tôi chỉ thắc mắc, thưa giáo sư, là không biết cô có nhận được thư tôi báo cho cô biết ngày giờ của buổi thanh tra…
- Đương nhiên là tôi đã nhận được, nếu không thì tôi đã hỏi bà là bà làm cái trò gì trong lớp học của tôi rồi.
Giáo sư McGonagall nói rồi quay lưng lại giáo sư Umbridge một cách vững vàng. Nhiều đứ học trò liếc nhìn nhau khoái trá.
- Như tôi đã nói, hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau thực hành một kỹ năng khó hơn là làm biến mất con chuột. Bây giờ, Thần chú làm Tiêu biến…
- E hèm, e hèm.
Giáo sư McGonagall quay về phía giáo sư Umbridge nói trong cơn giận dễ sợ:
- Tôi tự hỏi làm sao bà có thể trông mong có được một ý niệm gì về phương pháp giảng dạy thông thường của tôi nếu bà cứ tiếp tục làm gián đoạn bài giảng của tôi chứ? Bà coi, tôi nói chung không cho phép người nào nói chuyện trong lúc tôi đang nói.
Trông giáo sư Umbridge như thể vừa bị tát vô mặt. Bà không nói được gì, nhưng bà vuốt phẳng tấm giấy da trên cái bìa kẹp hồ sơ của bà và bắt đầu hí hoáy ghi ghi chép chép trong cơn giận điên người.
Tỏ ra cực kỳ lãnh đạm, giáo sư McGonagall một lần nữa nói với lớp học.
- Như tôi đã nói lúc nãy, Thần chú Tiêu biến sẽ trở nên khó hơn tùy theo mức độ cho tiêu biến. Con ốc sên, một động vật thuộc họ nhuyễn thể, thì chẳng có gì khó cho lắm; con chuột, một động vật nhỏ thuộc loài có vú, thì khó hơn nhiều. Cho nên, đây không phải là một thứ pháp thuật mà các trò có thề luyện được trong lúc đầu óc tơ tưởng tới bữa ăn trưa. Vậy… các trò đã biết câu thần chú rồi, để tôi coi các trò có thể làm được gì…
Harry nói nhỏ với Ron:
- Vậy mà cô lại rầy mình không giữ được bình tĩnh với bà Umbridge!
Nói vậy nhưng nó nhe răng cười khì; nỗi giận hờn của nó đối với giáo sư McGonagall đã bốc hơi bay biến.
Giáo sư Umbridge không lẽo đẽo theo sau giáo sư McGonagall khắp lớp học như bà đã đi theo giáo sư Trelawney; có lẽ bà nghĩ giáo sư McGonagall sẽ không cho phép bà làm như vậy. Tuy nhiên trong khi ngồi trong một xó, bà ta lại ghi ghi chép chép nhiều hơn, và khi cuối cùng giáo sư McGonagall bảo bọn học trò dọn dẹp sách vở, bà Umbridge đứng dậy với một vẻ dữ tợn trên gương mặt đằng đằng sát khí.
Ron giơ lên một cái đuôi chuột dài ngoằng đang quằn quại rồi thả trở vô cái hộp mà Lavender đang chuyền quanh. Nó nói:
- Aäy, đó chỉ mới là bắt đầu thôi đấy.
Khi tụi nó lần lượt ra khỏi phòng học, nhìn thấy bà Umbridge tiến đến gần bàn giáo sư, Harry dùng cùi chỏ huých Ron một cái, Ron bèn huých Hermione, rồi cả ba tụi nó nấn ná cố tình tụt lại đằng sau để hóng hớt.
Giáo sư Umbridge hỏi:
- Cô đã dạy trường Hogwarts bao lâu rồi?
Giáo sư McGonagall đóng sập cái túi xách tay của bà, đáp cộc lốc:
- Ba mươi chín năm tính đến tháng mười hai này.
Giáo sư Umbridge ghi vô. Bà ta nói:
- Tốt lắm. Cô sẽ nhận được kết quả của cuộc thanh tra trong vòng mười ngày tới.
Giáo sư McGonagall đáp bằng giọng dửng dưng lạnh lùng:
- Tôi chờ không nổi.
Bà sải dài bước chân đi về phía cửa, nói thêm:
- Ba đứa trò, nhanh chân lên.
Bà lùa bọn Harry, Ron và Hermione đi phía trước bà. Harry không thể nào không nở một nụ cười nhẹ với cô giáo của nó, và nó dám thề là nó cũng đã nhận được một nụ cười đáp lại.
Harry tưởng đâu phải đợi tới buổi cấm túc tối hôm đó nó mới bị gặp lại bà Umbridge, ai dè đâu nó nhầm to. Khi đi bộ xuống bãi cỏ về phía khu rừng để đến lớp học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, tụi nó gặp lại bà ta lăm lăm cái bìa kẹp hồ sơ đứng đợi bên cạnh giáo sư Grubbly-Plank.
Lúc đến gần bên cái bàn dài kiểu bộ ngực, trên đó có một đám Que Xạo bị nhốt đang cào bới xung quanh để kiếm lũ rệp cây ngụy trang giống y chang vô số cành cây nhí, Harry nghe bà Umbridge hỏi:
- Bà đâu có thường xuyên dạy lớp này, đúng không?
Giáo sư Grubbly-Plank chắp hai tay sau lưng và nhún lên nhún xuống trên hai gót chân.
- Tôi chỉ là giáo viên thay thế đứng lớp dùm cho giáo sư Hagrid.
Harry trao đổi với Ron và Hermione ánh mắt khó chịu. Malfoy đang thì thào với Crabbe và Goyle; ắt hẳn là thằng Malfoy khoái có được cơ hội này lắm để ton hót với một thành viên của Bộ Pháp Thuật về lão Hagrid.
Giáo sư Umbridge hạ thấp giọng, nhưng Harry vẫn có thể nghe tiếng nói của bà ta rõ mồn một.
- E hèm. Tôi thắc mắc… ông hiệu trưởng dường như miễn cưỡng một cách lạ lùng khi cung cấp thông tin về vấn đề này… Thế bà có thể nói cho tôi biết điều gì đã gây ra sự vắng mặt kéo dài quá ư là dài của ông Hagrid không?
Harry thấy Malfoy ngước nhìn lên háo hức, chăm chú ngó bà Umbridge và giáo sư Grubbly-Plank.
Giáo sư Grubbly-Plank hớn hở nói:
- Tôi nghĩ là tôi không nói được. Tôi chẳng biết gì nhiều hơn những gì bà biết cả. Tôi nhận được một cú từ cụ Dumbledore, hỏi có muốn nhận công việc dạy học trong vài tuần không, thế là nhận… đó, tôi biết nhiêu đó thôi. À, tôi được phép bắt đầu chưa nhỉ?
- Được, xin mời.
Giáo sư Umbridge lại hí hoáy ghi ghi chép chép trên cái bìa kẹp hồ sơ của bà.
Ở lớp này, giáo sư Umbridge áp dụng một chiến thuật khác là đi thơ thẩn giữa đám học trò, hỏi han chúng về các sinh vật huyền bí. Hầu hết bọn học sinh đều có thể trả lời thông suốt những câu hỏi và tinh thần Harry phấn chấn lên phần nào; ít ra thì lớp học cũng đã không làm xấu mặt bác Hagrid.
Giáo sư Umbridge quay trở lại bên cạnh giáo sư Grubbly-Plank sau một cuộc chất vấn Dean Thomas khá dài. Bà nói:
- Nhìn chung, với tư cách một thành viên tạm thời trong giáo ban, tôi cho rằng bà có thể nói như một người ngoài khách quan, rằng bà nhận xét trường Hogwarts như thế nào? Bà có cảm thấy mình nhận được đầy đủ sự hỗ trợ của ban lãnh đạo nhà trường không?
- Ồ, có chứ! Giáo sư Dumbledore thiệt là xuất sắc.
Giáo sư Grubbly-Plank sôi nổi nói.
- Không. Tôi rất vui với cách thức mọi việc được điều hành ở đây, thiệt tình là rất vui.
Tỏ vẻ hoài nghi một cách lịch sự, bà Umbridge chỉ ghi qua loa một tí vô tấm bìa kẹp hồ sơ rồi hỏi tiếp:
- Và bà dự định dây lớp này những gì trong năm nay – ấy là, dĩ nhiên, trong trường hợp giáo sư Hagrid không trở về?
Giáo sư Grubbly-Plank nói:
- À, tôi sẽ hướng dẫn chúng làm quen với những sinh vật thường được ra nhất trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng. Cũng không còn nhiều lắm… chúng đã được học về con bạch kỳ mã và con khụt khịt rồi, tôi định sẽ dạy chúng về ngựa lùn và mèo đốm, sao cho chắc chắn rằng chúng có thể nhận ra chó đuôi nĩa và nhím quậy, bà biết đấy…
- Vâng, dù sao đi nữa thì bà cũng có vẻ biết mình đang làm gì.
Giáo sư Umbridge đánh một dấu ghi nhận rõ ràng trên tấm bìa kẹp hồ sơ. Harry không thích cái sự nhấn mạnh vào chữ “bà” của bà Umbridge và càng ghét hơn khi bà ta đặt câu hỏi tiếp theo cho Goyle:
- Nào, tôi nghe nói trong lớp này từng xay ra tai nạn gây thương tích, phải không nào?
Goyle đáp:
- Chính là em. Em đã bị một con bằng mã chém một phát.
- Một con bằng mã à?
Giáo sư Umbridge kêu lên, ghi ghi chép chép như điên.
Harry tức giận nói:
- Chỉ vì nó ngốc đến mức không chịu nghe theo những gì thầy Hagrid bảo nó làm.
Cả Ron và Hermione đều lập tức rên lên. Giáo sư Umbridge từ từ quay đầu về phía Harry. Bà nói một cách dịu dàng êm ái:
- Một đêm cấm túc nữa, theo ý tôi. À thôi, cám ơn bà nhiều lắm, bà Grubbly-Plank, tôi nghĩ tôi đã đạt được cái tôi muốn ở đây rồi. Bà sẽ nhận được kết quả cuộc thanh tra này trong vòng mười ngày nữa.
Giáo sư Grubbly-Plank nói:
- Hay quá ta!
Và giáo sư Umbridge bắt đầu đi băng qua bãi cỏ trở về tòa lâu đài.
Đêm đó, khi Harry rời khỏi văn phòng bà Umbridge thì đã gần nửa đêm, bàn tay nó bây giờ đã chảy máu trầm trọng đến nỗi máu thấm ướt cả cái khăn quàng mà nó dùng để quấn quanh bàn tay. Nó tưởng phòng sinh hoạt chung sẽ trống trơn khi nó về tới nơi, nào ngờ Ron và Hermione vẫn còn ngồi đợi nó. Gặp hai đứa bạn, Harry mừng lắm, đặc biệt là vì Hermione đã ngả về khuynh hướng cảm thông hơn là phê phán nó.
Cô nàng đẩy một cái chén nhỏ đựng một chất lỏng màu vàng về phía Harry, lo lắng nói:
- Đây, nhúng tay bồ vô đó đi, nó là rượu thuốc ngâm tay mềm da căng, chắc sẽ đỡ đau.
Harry đặt bàn tay rỉ máu đau đớm của nó vô cái chén và một cảm giác nguôi ngoai nhẹ nhõm tuyệt vời lan tỏa. Con Crookshanks quẩn quanh chân nó, kêu rừ rừ phản đối dữ dội, rồi nhảy lên đùi nó và an vị ở đó.
Harry dùng tay trái gãi gãi đằng sau tai của Crookshanks, nao lòng nói:
- Cảm ơn.
Ron nói giọng trầm trầm:
- Mình vẫn cho là bồ nên khiếu kiện về chuyện này.
Harry đáp thẳng thừng:
- Không.
- Cô McGonagall sẽ giận lắm nếu cô biết…
Harry thẫn thờ nói:
- Ừ, cô có lẽ sẽ giận lắm. Và mấy bồ tính coi mụ Umbridge sẽ mất bao nhiêu thì giờ để thông qua một đạo luật khác qui định là bất cứ ai phàn nàn về Thanh tra Tối cao sẽ bị sa thải tức thì?
Ron há miệng ra toan cãi lại nhưng không một lời nào thốt ra được, và sau một lát, nó đành ngậm mịêng lại trong điệu vộ chịu thua.
Hermione nói giọng rất nhỏ:
- Mụ Umbridge là một mụ dễ sợ. Dễ sợ. Bồ biết không, lúc bồ mới về tới… mình đang nói dở chừng với Ron là tụi mình phải làm gì đó mụ ta mới được.
Ron mở giọng thâm hiểm:
- Mình đề nghị đầu độc mụ ấy.
Hermione nói:
- Không… ý mình là làm cái gì đó để cho mọi người thấy mụ ta là bà giáo khủng khiếp như thế nào, và tụi mình sẽ không thèm học của mụ ta chút gì về môn phòng vệ hết.
Ron ngáp:
- Chà, mình có cứu vãn gì được đâu? Khuya quá rồi há? Lão Fudge chắc chắn sẽ bảo kê cho mụ ta vẫn giữ được công việc của mụ, và mụ sẽ vẫn ở lại đây.
Hermione nói giọng thăm dò:
- Vầy nè, mấy bồ biết không, bữa nay mình có ý nghĩ…
Cô nàng phóng một cái nhìn hơi lo lắng về phía Harry và rồi quyết định cứ nói đại ra:
- Mình đã có ý nghĩ là… có lẽ đã đến lúc mà tụi mình nên… nên tự làm lấy.
- Tự làm lấy cái gì?
Harry ngờ vực hỏi lại, vẫn thả bàn tay nổi lơ lửng trong cái chất rượu thuốc ngâm tay mềm da căng.
Hermione nói:
- Thì… tự học lấy môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám.
Ron rên lên:
- Thôi đi. Bồ muốn tụi này làm thêm bài tập phụ khóa nữa hả? Chẳng lẽ bồ không thấy là Harry và mình đã lại trễ nải bài tập về nhà? Mà ấy mới là tuần lễ thứ hai thôi đó!
Hermione nói:
- Nhưng mà chuyện này quan trọng hơn bài tập về nhà!
Ron và Harry đều trợn lồi cả mắt ra nhìn Hermione. Ron nói:
- Mình không biết lại có thứ gì trong vũ trụ này quan trọng hơn bài tập về nhà cơ chứ!
Hermione nói:
- Đừng có nói ngu. Dĩ nhiên là có chứ!
Với một cảm giác sắp có điềm chẳng lành chút nào, Harry nhìn thấy gương mặt Hermione bừng sáng lên một thứ nhiệt tình sôi nổi mà Hội Bảo vệ Quyền lợi Gia tinh vẫn gây nên cho cô nàng.
- Đó là chuyện tự chuẩn bị cho mình đối phó với những gì đang chờ đợi chúng ta ngoài đời, như Harry đã nói trong buổi học đầu tiên với mụ Umbridge ấy! Đó chính là chuyện làm sao để bảo đảm cho chúng ta có thể tự phòng vệ cho chính mình. Chứ nếu tụi mình không học được gì hết trong suốt cả năm học…
Ron cất giọng chiến bại:
- Tụi mình đâu có thể tự làm được gì nhiều nhỏi đâu. Ý mình nói là, thôi được, mình đề nghị là… tụi mình có thể đi tra cứu thần chú bùa ngải trong thư viện rồi thử thực hành…
Hermione nói:
- Không, mình đồng ý, tụi mình đã vượt qua rồi cái giai đoạn chỉ biết học mọi thứ từ trong sách. Tụi mình cần có giáo viên, một giáo viên thích hợp có thể chỉ cho tụi mình cách xài bùa chú và sửa sai cho tụi mình nếu tụi mình làm sai.
Harry mới bắt đầu nói:
- Nếu bồ đang nói đến thầy Lupin…
Hermione đã hớt lời:
- Không, không. Mình không đang nói đến thầy Lupin. Thầy quá bận rộn với Hội kín, với lại đằng nào đi nữa, tụi mình chỉ có thể gặp thầy nhiều nhất là cuối tuần ở làng Hogsmeade, mà như vậy thì thiếu đều đặn…
Harry cau mày nhìn Hermione:
- Vậy thì ai?
Hermione cố lấy hơi thở thiệt sâu một cái. Cô nàng nói:
- Chẳng lẽ mình nói chưa rõ ràng sao? Mình đang nói về bồ, Harry à.
Một thoáng im lặng. Một làn gió đêm nhẹ nhàng thổi lạch cạch khung kính cửa sổ đằng sau Ron và ngọn lửa bập bùng.
Harry nói:
- Cái gì về mình?
- Mình đang nói đến chuyện bồ dạy tụi này môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám.
Harry trừng mắt ngó Hermione chòng chọc. Rồi nó quay qua Ron, sẵn sàng trao đổi với Ron cái nhìn cáu tiết mà tụi nó đôi khi vẫn chia sẻ với nhau khi Hermione tỉ mẩn soạn thảo những kế hoạch tào lao như Hội Vận động cho Quyền lợi Gia tinh chẳng hạn. Nhưng Harry hết sức ngạc nhiên khi thấy Ron chẳng có vẻ gì cáu tiết gì hết. Ron hơi cau mày một chút, rõ ràng là đang suy nghĩ đắn đo. Rồi nó nói:
- Đó là một sáng kiến.
Harry nói:
- Sáng kiến cái gì?
Ron nói:
- Bồ, bồ là người dạy cho tụi này pháp thuật.
- Nhưng…
Bây giờ thì Harry tin chắc là hai đứa bạn đang chọc ghẹo mình chơi, nó phá ra cười toe toét:
- Nhưng mình đâu phải là thầy giáo, mình đâu thể nào…
Hermione nói:
- Harry, bồ là học sinh giỏi nhất trong năm học về môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám.
- Mình ấy hả?
Harry càng toét miệng cười rộng hơn bao giờ hết.
- Đời nào là mình, bồ đánh bại mình trong mọi kỳ kiểm tra…
Hermione nói mát mẻ:
- Thiệt ra mình chưa đánh bại bồ lần nào. Bồ đánh bại mình trong năm thứ ba… năm học duy nhất mà cả hai chúng ta bị thử thách và có được một ông thầy thực sự hiểu biết về môn học này. Nhưng mà hiện giờ mình không nói chuyện về kết quả kiểm tra, Harry à. Hãy nhìn lại những gì bồ đã làm!
- Bồ muốn nói sao?
Ron nói với Hermione, nhe răng cười coi bộ hơi đắc ý.
- Bồ biết không? Chắc chắn là mình không muốn một thằng cha ngu như vầy dạy mình đâu.
Rồi quay qua Harry, nó nói:
- Để suy nghĩ coi…
Nó nhăm rúm gương mặt lại theo kiểu Goyle ra sức tập trung tư tưởng.
- Ờ… năm thứ nhất… bồ cứu được Hòn đá Phù thủy khỏi tay Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
Harry nói:
- Nhưng đó chẳng qua là may mắn, chẳng phải tài cán gì…
Ron ngắt lời nó:
- Năm thứ hai, bồ giết con Tử xà khổng lồ và tiêu diệt Riddle.
- Ừ, nhưng nếu phen đó chim phượng hoàng Fawkes không xuất hiện thì mình…
Ron nói tiếp, cất giọng to hơn:
- Năm thứ ba, bồ đánh đuổi một trăm tên giám ngục trong một lúc…
- Bồ cũng biết đó là do may mắn, nếu cái đồng hồ Đổi Thời gian mà không…
Ron tiếp tục nói, giọng gần như quát lên:
- Năm ngoái bồ lại đuổi được Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy…
- Nghe tôi nói nè!
Harry la lên, gần như nổi quạu, bởi vì cả Ron và Hermione đến lúc này đều có vẻ tự mãn quá lắm.
- Làm ơn lắng nghe tôi một chút được không? Tưởng thì có vẻ vĩ đại lắm, nếu nghe mấy bồ nói năng như vậy, nhưng tất cả những chuyện đó chẳng qua là chó ngáp phài ruồi cả. Một nửa trường hợp thiệt tình không biết mình đang làm gì, mình không hề hoạch định vụ nào hết, mình chỉ làm bất cứ điều gì mình nghĩ ra, và mình hầu như luôn luôn được giúp đỡ…
Ron và Hermione vẫn cứ cười đắc ý và Harry cảm thấy cơn giận của nó lại trồi lên; nó cũng không biết được tại sao nó lại thấy giận như vậy. Nó nóng nảy nói:
- Đừng có ngồi đó mà nhe răng cười như thể mấy bồ biết nhiều hơn tôi, tôi là người trong cuộc, đúng không? Tôi biết chuyện gì đã xảy ra, đúng không? Và tôi vượt qua được hết thảy những thử thách đó không phải nhờ vào tài cán xuất sắc trong môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám, mà tôi vượt qua được tất cả là vì… là bởi vì có được sự giúp đỡ đúng lúc, hoặc bởi vì tôi dự đoán trúng… nhưng tôi cũng chỉ may mắn mà qua truông được tất cả thôi. Tôi chẳng biết gì về chuyện tôi làm cả… NÍN CƯỜI NGAY!
Cái chén đựng rượu thuốc tay mềm da căng rớt xuống sàn và vỡ tan tành. Harry chợt nhận ra là mình đang đứng, mặc dầu nó không hề nhớ là nó đã đứng dậy lúc nào. con mèo Crookshanks đã chuồn êm xuống dưới gầm cái ghế nệm dài. Nụ cười của Ron và Hermione biến mất tiêu.
- Mấy bồ đâu biết nó như thế nào! – Cả hai đứa bồ – đâu có ai phải đối đầu với hắn, đúng không? Mấy bồ tưởng chỉ cần thuộc lòng một mớ thần chú rồi cứ phun vô mặt hắn là xong, giống như ở trong lớp học hay đại khái như vậy chứ gì! Mấy bồ phải biết là lúc đó, chẳng có thông minh, can đảm, hay cái khỉ mốc gì hết… Đừng có tưởng mình lúc ấy còn có thể suy nghĩ đâu ra đó, khi biết trong tíc tắc nữa thôi sẽ bị giết, bị tra tấn, hay phải chứng kiến bạn mình bị chết. Người ta chẳng bao giờ dạy tụi mình cái cảm giác khi phải đối phó với những thứ đó như thế nào. Mà hai đứa bồ cứ ngồi đó nói này nói kia, làm như thể mình là một thằng bé khôn ngoan còn đứng nhăn răng ở đây không bằng, như thể Digoory là đồ ngu, làm mọi chuyện rối tung rối mù vậy. mấy bồ chẳng hiểu gì hết ráo, nếu như Voldermort không cần đến mình thì người lãnh số phận của Diggory đã rất có thể đã là mình rồi…
Ron có vẻ hoảng sợ, nói:
- Tụi này đâu phải vậy đâu. Tụi này không hề xúc phạm đến Diggory mà, tụi này không… bồ đã hiểu lầm…
Nó nhìn Hermione với vẻ bất lực. Gương mặt Hermione lộ vẻ bị xúc động mạnh. Cô nàng rụt rè nói:
- Harry à… bồ không hiểu sao? Đây là… đây chính xác là lý do tại sao tụi mình cần bồ… tụi mình cần biết nó thực sự như thế nào… khi đối diện với hắn.. với V… Voldermort.
Đó là lần đầu tiên cô nàng thốt ra cái tên Voldermort, và chính điều này, hơn hết thảy mọi điều khác, đã khiến cho Harry bình tâm trở lại. Vẫn thở nặng nhọc, Harry thả người xuống ngồi lún trở lại trong chiếc ghế bành, và khi làm như vậy, nó nhận thấy bàn tay của nó lại đang thốn lên đau đớn một cách khủng khiếp. Bây giờ nó ước gì lúc nãy đã không đập bể cái chén rượu thuốc ngâm tay mềm da căng.
Hermione lặng lẽ nói:
- Thôi… bồ cứ suy nghĩ về chuyện đó… nhé?
Harry không thể nghĩ ra điều gì để nói. Nó đang cảm thấy xấu hổ về cơn giận xì ra lúc nãy. Nó gật đầu, gần như không nhận thức được mình vừa đồng ý cái điều gì.
Hermione đứng dậy, nói bằng cái giọng mà cô nàng cố hết sức nói như bình thường:
- Thôi, mình đi ngủ đây. Ơ… ngủ ngon nha!
Ron cũng đứng lên. Nó lúng túng nói với Harry:
- Đi ngủ không?
Harry nói:
- Ừ. Một… một lát nữa. Mình dọn dẹp cái này xong đã.
Nó chỉ mớ miểng vụn của cái chén bể trên sàn. Ron gật đầu rồi bỏ đi.
Harry chỉ cây đũa phép vô đám miểng sứ vụn nát, lẩm bẩm:
- Lành như trước!
Đám miểng sứ vể tung tóe trên sàn bay chập lại với nhau, liền lạc lại như đồ mới toanh, chỉ có điều cái món rượu thuốc ngâm tay đã đổ đi thì không hốt lại được.
Harry bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi đến nỗi nó có ý định ngả xuống chiếc ghế bành mà đánh một giấc ở đó, nhưng tuy vậy nó vẫn đứng lên và theo Ron đi lên phòng ngủ trên lầu. Đêm đó sự trằn trọc của nó lại một lần nữa chìm vô giấc chiêm bao về những cánh cửa khóa chặt, và ngày hôm sau nó thức dậy cảm thấy cái thẹo trên trán lại nhức buốt xốn xang.
Bình luận facebook