Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Chương 13: CẤM TÚC VỚI DOLORES
Bữa ăn tối ở Đại Sảnh đường tối hôm đó không phải là một kinh nghiệm thú vị gì đối với Harry. Tin tức về vụ nó hò hét kình địch với bà Umbridge dường như đã lan truyền nhanh chóng một cách khác thường (ngay cả khi đã xét theo chuẩn Hogwarts). Nó nghe những tiếng xì xầm khắp chung quanh khi nó ngồi ăn, một bên là Ron và một bên là Hermione. Chuyện buồn cười là không người nào trong đám người xì xầm ấy có vẻ như bận tâm chuyện nó có thể nghe lỏm những gì họ đang nói về nó. Ngược lại, có vẻ như họ còn hy vọng là nó sẽ phát khùng lên rồi bắt đầu hò hét trở lại, như vậy họ sẽ có cơ may nghe được trực tiếp câu chuyện của nó.
- Nó nói nó thấy Cedric Diggory bị ám sát…
- Nó cho là nó đánh tay đôi với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy…
- Thôi đi cha…!
- Nó tưởng là nó đang bịp được ai hử?
- Xin-miễn…
Đặt dao và nĩa xuống bàn (tay nó run đến nỗi không thể cầm dao nĩa cho vững được), Harry nói qua kẽ răng nghiến chặt:
- Cái mà tôi không hiểu được là tại sao tất cả đều tin vào câu chuyện cách đây hai tháng khi mà thầy Dumbledore đã nói với họ…
Hermione nói một cách dứt khoát:
- Harry à, vấn đề là tụi mình không chắc là họ đã tin. Ôi, tụi mình ra khỏi chỗ này đi.
Cô nàng dằn dao nĩa của mình xuống bàn ăn; Ron rầu rĩ ngó cái bánh táo mới ăn hết một nửa của nó, nhưng cũng phải đi theo bộ sậu. Người ta ngó chằm chằm tụi nó suốt lối đi ra khỏi Đại Sảnh đường.
Khi tụi nó đi lên hết chặng cầu thang thứ nhất, Harry hỏi:
- Ý bồ là sao khi bồ không chắc là họ đã tin thầy Dumbledore?
Hermione nói khẽ:
- Xem ra bồ không hiểu tình cảnh như thế nào sau khi việc ấy xảy ra. Bồ đã trở lại giữa sân cỏ, tay ôm chặt xác của Cedric… Không ai trong đám học trò tụi này nhìn thấy điều gì đã xảy ra trong mê cung… Tụi này chỉ nghe thầy Dumbledore nói là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại và đã giết Cedric và đã đánh nhau với bồ.
Harry nói to:
- Thì đúng như vậy mà!
- Mình biết là đúng như vậy, Harry à. Vậy là bồ làm ơn đừng có chặn họng mình được không?
Hermione mệt mỏi nói.
- Chẳng qua là trước khi sự thật có thể được hiểu cặn kẽ, thì mọi người đã về nhà nghỉ hè, và hai tháng ở nhà họ đã đọc về bồ như một thằng ba trợn còn thầy Dumbledore thì đang suy nhược lẩm cẩm!
Mưa đập rào rào vào kính cửa sổ khi tụi nó sải bước dài đi qua những hành lang trống trơn để trở về tháp Gryffindor. Harry có cảm giác như ngày học đầu tiên của nó kéo dài bằng một tuần lễ. Nhưng mà nó còn cả một núi bài tập về nhà phải làm trước khi đi ngủ. Một nỗi đau đờ đẫn như bị cấm đang lan ra từ con mắt phải của nó. Khi tụi nó quẹo vô hành lang của Bà Béo, Harry liếc ra ngoài khung cửa sổ xối xả mưa gió nhìn ra sân trường tối thui. Vẫn không thấy chút ánh sáng nào trong căn chòi của bác Hagrid.
Bà Béo chưa kịp hỏi mật khẩu thì Hermione đã nói rồi:
- Mimbulus mimbletenia.
Bức chân dung quẳng người ngay, để lộ ra một cái lỗ đằng sau và ba đứa tụi nó chui qua đó về Nhà.
Phòng sinh hoạt chung gần như trống vắng; ai nấy đều đang đi ăn tối. Crookshanks duỗi mình trên một cái ghế bành rồi chạy lon ton ra đón tụi nó, gừ gừ om xòm, và khi Ron, Harry và Hermione ngồi xuống ba cái ghế tụi nó thích nhất bên cạnh lò sưởi, con mèo nhẹ nhàng nhảy nhót lên đùi Hermione và lại cuộn tròn ở đó như một cái gối lót lông thú màu hoe hoe. Harry nhìn đăm đăm ngọn lửa, cảm thấy kiệt quệ tinh thần và quá đuối sức.
Hermione bỗng nhiên kêu lên khiến cho cả Harry lẫn Ron đều nhảy dựng lên:
- Làm sao mà thầy Dumbledore lại để cho chuyện như vầy xảy ra được chứ?
Con mèo Crookshanks nhảy ra khỏi lòng Hermione, trông có vẻ bị xúc phạm. Hermione nện thùi thụi xuống tay ghế bành cô nàng đang ngồi trong cơn tức giận, đến nỗi một tí của những thứ nhồi bên trong bị lòi ra khỏi mấy cái lỗ.
- Làm sao mà thầy lại để cho mụ đàn bà khủng khiếp ấy dạy tụi mình chứ? Và lại đúng cái năm tụi mình thi Pháp sư Thường đẳng nữa chứ!
Harry nói:
- Ừ, tưởng mình chưa bao giờ có thầy giỏi dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, phải không? Bồ biết thế nào rồi đó, bác Hagrid đã nói với tụi mình rồi, không ai muốn nhận công việc đó, họ nói công việc đó xúi quẩy.
- Đành vậy, nhưng sao lại giao công tác cho một người trên thực tế không chịu cho chúng ta thi thố pháp thuật chứ? Thầy Dumbledore đang chơi trò gì chứ?
Ron buồn rầu nói:
- Và mụ ta còn tìm cách xúi người ta làm gián điệp cho mụ nữa. Có nhớ khi mụ nói mụ muốn tụi mình đến gặp và kể cho mụ nghe nếu tụi mình nghe bất cứ ai nói là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở lại không?
Hermione ngắt lời:
- Dĩ nhiên mụ đến đây là để bí mật dò xét tất cả chúng ta, điều đó rõ ràng quá rồi, chứ lão Fudge còn muốn mụ ta đến đây để làm gì khác nữa chứ?
Khi Ron há miệng ra toan trả đũa thì Harry mệt mỏi nói:
- Đừng bắt đầu cãi nhau nữa. Bộ tụi mình không thể… Thôi chỉ làm bài tập thôi có được không, dẹp mấy chuyện đó đi…
Tụi nó nhặt nhạnh cặp sách ở góc phòng rồi quay lại mấy cái ghế bành bên bạnh lò sưởi. Bây giờ mọi người bắt đầu lục tục trở về sau bữa ăn tối. Harry ngoảnh mặt quay lưng lại cái lỗ chân dung, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những cái nhìn chòng chọc hướng vào nó.
Ron chấm cây viết lông ngỗng vô bình mực.
- Tụi mình làm bài tập của thầy Snape trước nhé? Thuộc tính… của nguyệt thạch… và ứng dụng của nó… trong pha chế… độc dược…
Nó lẩm bẩm đọc lên trong khi chép mấy chữ đó trên tấm giấy da.
- Xong.
Nó gạch dưới cái tựa bài, rồi nhìn lên Hermione chờ đợi đầy hy vọng.
- Vậy cái gì là thuộc tính của nguyệt thạch và ứng dụng của nó trong pha chế độc dược?
Nhưng Hermione không nghe thấy nó nói gì. Cô nàng đang quắc mắt về phía góc phòng ở tuốt đầu kia, chỗ Fred, George và Lee Jordan đang ngồi ở giữa một đám học sinh năm thứ nhất trông có vẻ ngây thơ, tất cả đám lính mới ấy đang nhai cái gì đó dường như có nguồn gốc từ một cái túi giấy bự mà Fred đang cầm.
Cô nàng đứng lên, trông rõ là hết sức giận dữ, nói:
- Không, mình rất tiếc, họ đi quá xa rồi!
Ron ấp úng, rõ ràng là muốn câu giờ.
- Mình… cái gì… Không… thôi mà, Hermione… tụi mình không thể đuổi họ đi vì phát kẹo…
- Bồ biết quá rõ đó là kẹo Nuga Sặc-máu-mũi hoặc… hoặc kẹo Nhộng Oùi hoặc…
Harry nhỏ nhẹ bổ sung:
- Kẹo Xỉu.
Bọn học sinh năm thứ nhất, từng đứa một, như thể bị những cái chày vồ vô hình nện vô đầu, lần lượt lăn ra bất tỉnh trên ghế tụi nó đang ngồi. Một số còn trượt lăn quay xuống sàn phòng, mấy đứa khác thì nằm vắt vẻo qua tay ghế, lưỡi thè cả ra ngoài. Hầu hết những người đang xem đều phá ra cười; nhưng Hermione thì bạnh vai ngang oai phong và dõng dạc bước thẳng tới chỗ Fred và George đang đứng với cái bìa cứng kẹp sổ ghi chép trong tay, tỉ mỉ quan sát bọn học sinh năm thứ nhất đang bất tỉnh. Ron nhổm dậy khỏi ghế được nửa chừng, lưỡng lự trong một hai giây, làu bàu với Harry, “Bả đẹp hết cho coi!”, rồi lại thả người ngồi lún xuống cái ghế sâu có vẻ đã quá tải với bộ xương cao lêu nghêu của nó.
Bằng giọng hùng hồn, Hermione nói với Fred và George:
- Đủ rồi!
Hai anh em sinh đôi ngước nhìn lên vẻ hơi hơi ngạc nhiên. George gật đầu, nói:
- Ừ, em nói đúng. Liều lượng như vầy là đủ đô rồi, phải không?
- Em đã nói với các anh hồi sáng nay rồi, các anh không thể dùng học sinh để thử nghiệm thứ đồ tầm bậy của các anh.
Fred tức giận:
- Tụi này trả tiền cho chúng!
- Em không cần thiết, việc này có thể nguy hiểm.
Fred nói:
- Nhảm nhí!
Lee đi từ đứa năm thứ nhất này đến đứa năm thứ nhất khác, nhét kẹo tím vô những cái miệng há hốc của chúng. Anh ta nói giọng trấn an:
- Bình tĩnh, Hermione à, tụi nó không sao đâu!
George nói:
- Ừ, coi kìa, bây giờ tụi nó tỉnh lại rồi kìa.
Vài ba đứa năm thứ nhất quả thực đang ngọ nguậy. Nhiều đứa trông hoảng cả hồn khi nhận ra mình đang nằm lăn trên sàn, hay vắt vẻo trên tay ghế bành, đến nỗi Harry dám chắc là Fred và George đã không báo cho tui nó biết trước tác dụng của mấy viên kẹo.
George thân mật hỏi một cô bé tóc đen nằm ngay dưới chân anh ta:
- Cảm thấy khỏe không?
Cô bé run rẩy đáp:
- Em.. thấy… khỏe.
Fred vui vẻ nói:
- Xuất sắc!
Chỉ trong một giây tiếp theo, Hermione đã giật phắt cái bìa kẹp sổ tay và cái bao giấy đựng Kẹo Xỉu ra khỏi tay Fred.
- KHÔNG xuất sắc gì cả!
Fred tức giận nói:
- Dĩ nhiên là xuất sắc chứ! Tụi nó sống nhăn, đúng không?
- Anh không thể làm như vậy, nếu rủi anh làm cho đứa nào bị bệnh thực sự thì sao?
- Tụi này không làm cho tụi nó bị bệnh, tụi này đã thử nghiệm trên chính thân thể tụi này rồi, cuộc thí nghiệm này chỉ để xem mọi người có phản ứng giống nhau không…
- Nếu các anh không chấm dứt ngay thì tôi sẽ…
Fred nói với cái giọng mày-thử-làm-tao-coi.
- Cấm túc tụi này hả?
George cười khẩy nói:
- Bắt tụi này chép phạt hả?
Những người bàng quan trong phòng rộ lên cười. Hermione vươn thẳng người lên hết mức chiều cao của cô nàng; hai mắt cô nàng nheo lại và mái tóc bồng bềnh dường như nhá lên tanh tách dòng điện chạy. Cô nàng nói, giọng run run vì cơn giận điên người.
- Không. Nhưng tôi sẽ viết thư cho má các anh.
- Đừng thế chứ!
George hốt hoảng la lên, giật lùi một bước xa khỏi Hermione.
Giọng Hermione quả quyết:
- Ồ, có chứ! Tôi sẽ làm. tôi không thể ngăn chính các anh ăn những thứ ngu ngốc đó, nhưng các anh đừng có đưa chúng cho học sinh năm thứ nhất.
Trông Fred và George như thể bị sét đánh. Rõ ràng là đối với hai anh chàng này, lời đe dọa của Hermione đã đánh trúng chỗ hiểm. Ném cho hai anh em sinh đôi một cái nhìn đe dọa cuối cùng, Hermione quăng trả lại vô tay Fred cái bìa kẹp sổ tay và cái bao Kẹo Xỉu của anh ta, rồi cô nàng hiên ngang đi trở lại cái ghế bành của mình bên cạnh lò sưởi.
Ron lúc này đã lún sâu vô cái ghế bành đến nỗi cái mũi của nó gần ngang bằng với hai đầu gối của nó.
Hermione chua chát nói:
- Cám ơn sự ủng hộ của bạn, Ron à!
Ron lúng búng:
- Một mình bạn giải quyết êm đẹp hết mà.
Hermione nhìn trừng trừng xuống miếng giấy da trống trơn của mình trong vài giây, rồi cáu kỉnh nói:
- Ôi, chẳng nên trò trống gì cả, mình không thể tập trung lúc này, mình đi ngủ đây.
Cô nàng mở banh cái cặp ra; Harry tưởng Hermione sắp cất hết sách vở vô cặp, nhưng thay vì vậy, cô nàng lại lôi ra hai vật thể bằng len không ra hình thù gì hết, cẩn thận đặt chúng lên bàn cạnh lò sưởi, phủ lên chúng bằng vài miếng giấy da bị vò nhàu và một cây viết lông ngỗng bị gãy, rồi đứng lùi lại chiêm ngưỡng thành quả.
Ron nhìn Hermione như thể sợ cô nàng phát khùng.
- Bồ đang làm cái trò quỉ sứ yêu ma gì vậy?
Hermione bây giờ mới cất sách vở vô cặp, sôi nổi nói:
- Đó là mấy cái nón cho đám gia tinh. Mình đã làm ra chúng trong mùa hè. Không được xài đến phù thủy thì mình đan chậm rì rì, nhưng bây giờ đã trở về trường rồi thì mình sẽ có thể làm được nhiều hơn.
Ron nói chậm rãi:
- Bồ bày nón ra ngoài cho bọn gia tinh à? Và trước tiên bồ giấu mấy cái nón này dưới mớ rác hả?
Hermione lẳng cái cặp lên vai, ngang ngược nói:
- Ừ.
Ron tức giận nói:
- Vậy không ổn. Bồ đang tìm cách lừa bọn chúng lượm mấy cái nón. Bồ giải phóng chúng khi mà chúng có lẽ vẫn không muốn được tự do.
Hermione cãi lại ngay, dù đôi má cô nàng có hơi ửng hồng.
- Dĩ nhiên là chúng muốn được tự do. Bồ liệu hồn đừng có đụng tới mấy cái nón đó à, Ron!
Cô nàng quay gót và bỏ đi. Ron chờ cho đến khi Hermione đi khuất sau cánh cửa buồng ngủ của nữ sinh, rồi mới dẹp mớ rác trên mấy cái nón len. Nó quả quyết nói:
- Ít nhất thì bọn chúng cũng nhìn thấy cái mà bọn chúng lượm lấy. Dù sao thì…
Nó cuộn tấm giấy da mà trên đó nó đã viết cái tựa bài luận văn thầy Snape đã ra.
- Bây giờ thì chẳng tài nào mà làm cho xong bài này được. mình không thể làm nếu không có Hermione. Mình không biết một chút xíu gì về cái mà mình phải làm với nguyệt thạch, bồ biết gì không?
Harry lắc đầu, nhận thấy khi nó làm như vậy thì cơn đau ở thái dương bên phải của nó nhức buốt hơn. Nó nghĩ đến bài luận văn dài thoòng về chiến tranh bọn khổng lồ và cơn đâu chọc sâu vào nó sắc nhọn hơn. Biết quá rõ ràng là sáng hôm sau nó sẽ hối hận nếu không làm xong bài tập trong đêm nay, nhưng nó đàng xếp sách vở vào cặp.
- Mình cũng đi ngủ thôi.
Nó đi ngang qua Seamus trên lối đi tới cánh cửa dẫn vô phòng ngủ nam sinh, nhưng nó không nhìn Seamus. Harry có một cảm tưởng thoáng qua là Seamus há miệng toan nói, nhưng nó bước nhanh hơn và tới được sự bình yên dễ chịu của cái cầu thang xoắn bằng đá mà không phải chịu đựng thêm sự khiêu khích nào nữa.
Bình minh ngày hôm sau cũng vẫn âm u xám xịt và mưa gió như ngày hôm trước. Lão Hagrid vẫn vắng mặt trên bàn giáo sư trong bữa điểm tâm.
Ron hồ hởi nói:
- Nhưng tuyệt một cái là bữa nay không có thầy Snape.
Hermione ngoác miệng rộng ngáp dài và tự rót cà phê cho mình. Trông cô nàng có vẻ hơi hơi hài lòng về chuyện gì đó, và khi Ron hỏi cô nàng chuyện gì khiến cô nàng vui thế thì cô nàng chỉ đơn giản trả lời:
- Mấy cái nón biến mất rồi. Có vẻ như cuối cùng thì các gia tinh cũng muốn được tự do!
Ron đáp một cách cay độc:
- Mình không dám nói chắc đâu. Mấy cái đó có thể không được coi là quần áo. Mình thấy chúng chẳng giống nón chút xíu nào hết, mà lại giống mấy cái bọng bằng len hơn.
Suốt buổi sáng hôm đó Hermione không thèm nói chuyện với Ron.
Hai tiết Bùa ếm được tiếp theo bằng hai tiết Biến hình. Cả hai giáo sư Flitwick và giáo sư McGonagall đều dành mười lăm phút đầu buổi học để thuyết giảng về tầm quan trọng của kỳ thi Pháp sư Thường đẳng.
Giáo sư Flitwick nhỏ thó có giọng nam cao the thé vẫn đứng trên đống sách như xưa nay để ông có thể nhìn qua bàn giấy để mà thấy lũ học trò trong lớp.
- Điều mà các trò cần phải nhớ ấy là những kỳ thi này có thể ảnh hưởng đến tương lai của các trò trong nhiều năm tới! Nếu các trò vẫn chưa suy nghĩ nghiêm túc về sự nghiệp của mình, thì bây giờ là lúc nên làm điều đó. Và đồng thời, tôi e rằng, chúng ta sẽ phải học hành chuyên cần hơn để bảo đảm rằng tất cả các trò đếu dốc hết sức cho xứng với tài năng của mình!
Sau đó cả lớp dành hơn một giờ để ôn lại Bùa Gọi Hồn, mà theo giáo sư Flitwick thì chắc chắn là đề tủ trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng. Và tiếp đó thầy củng cố buổi học bằng cách ra cho lũ học trò một đống bài tập về bùa ếm, nhiều nhất từ xưa đến nay.
Lớp Biến hình cũng tương tự như vậy, nếu không nói là còn tệ hơn.
Giáo sư McGonagall khẳng định dứt khoát:
- Các con không thể thi đậu Pháp sư Thường đẳng nếu không có sự chuyên cần nghiêm túc, học và hành. Tôi thấy không có lý do gì khiến cho học sinh trong lớp này không đậu môn Biến hình trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng, miễn là mọi người dốc sức học tập.
Neville thốt lên một tiếng kêu hoài nghi nho nhỏ buồn buồn. Giáo sư McGonagall nói:
- Cả con nữa, Longbottom à. Con chỉ thiếu tự tin chứ ngoài ra không có gì trục trặc trong việc học của con hết. Vậy thì… hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu Bùa chú Tiêu biến. Những bùa chú này dễ hơn Bùa chú Hiện hồn, là kỹ năng mà thường thì các con không cần thử thách cho đến khi thi Kiểm tra Pháp Thuật Nhừ Tử, nhưng vẫn thuộc vào loại pháp thuật khó nhất mà các con sẽ bị kiểm tra trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng.
Bà hoàn toàn đúng; Harry nhận thấy Bùa chú Tiêu biến khó kinh hồn. Vào cuối buổi học hai tiết, cả Ron lẫn Harry đều không làm sao tiêu biến đi được mấy con ốc sên mà tụi nó dùng để thực hành, mặc dù Ron nói một cách tràn trề hy vọng là nó thấy mấy con ốc của nó trông có vẻ tái đi một tí. Ngược lại, Hermione chỉ cần cố gắng đến lần thứ ba là đã làm tiêu biến thành công con ốc sên của cô nàng, kiếm được mười điểm thưởng cho nhà Gryffindor từ giáo sư McGonagall. Cô nàng là người duy nhất không cần phải lãnh bài tập về nhà làm. Những đứa khác đều bị nhắc nhở đêm về phải thực hành bùa chú, để sẵn sàng cho một lần thử mới với mấy con ốc sên vào buổi trưa ngày hôm sau.
Giờ đây Harry và Ron đều đã phát hoảng trước khối lượng bài tập ở nhà mà tụi nó phải làm, nên tụi nó dành hết giờ nghỉ trưa vô thư viện tra cứu những ứng dụng của Nguyệt thạch trong cách pha chế độc dược. Hermione thì vẫn còn giận Ron về chuyện dè bỉu mấy cái nón len của cô nàng, nên không thèm nhập bọn với hai đứa nó. Vào buổi chiều, khi tụi nó đến lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, đầu Harry lại nhức nhối một phen nữa.
Ngày hôm đó trời trở lạnh và gió hiu hiu, khi đi xuống dốc sân cỏ về phía căn chòi của lão Hagrid bên rìa khu Rừng Cấm, tụi nhỏ đã thấy thỉnh thoảng có vài giọt nước mưa rơi trúng mặt. Giáo sư Grubbly-Plank đứng đợi học sinh phía trước cửa căn chòi lão Hagrid chừng vài mươi thước, một cái bàn dài kiểu bộ ngựa đặt trước mặt bà, trên đó bày sẵn nhiều nhánh cây con. Khi Harry và Ron tới chỗ giáo sư Grubbly-Plank đứng, một trận cười to ré lên đằng sau lưng tụi nó. Quay lại, tụi nó nhìn thấy Draco Malfoy đang sải bước tới; vây quang Draco là đám bạn chí cốt của nó ở bên nhà Slytherin. Draco rõ ràng là vừa mới cái gì vui nhộn ghê lắm, bởi vì Crabbe, Goyle, Pansy Parkinson và mấy đứa còn lại vẫn còn rúc rích cười khoái chí. Xét theo thực tế là tất cả bọn chúng cứ ngó trừng trừng về phía Harry, Harry có thể đoán được một cách không mấy khó khăn đề tài của câu chuyện tếu lâm đang được kể.
Khi tất cả học sinh của hai nhà Gryffindor và Slytherin đều đã đến, giáo sư Grubbly-Plank nói mà như quát tháo:
- Mọi người ở đây rồi hả? Vậy chúng ta nói chuyện phiếm… Ai có thể nói cho tôi biết mấy thứ này kêu là gì không?
Bà chỉ một đống cành cây nhỏ trước mặt mình. Tay của Hermione vọt lên không trung. Phía sau cô nàng, Malfoy làm bộ mặt răng vẩu nhái động tác cô nàng nhảy loay choay trong lúc háo hức trả lời câu hỏi. Pansy Parkinson ré lên một tràng cười, nhưng ngay lập tức tiếng cười suýt biến thành tiếng rú, bởi vì mấy cành cây nhỏ trên bàn bỗng nhảy vọt lên không trung, để lộ nguyên hình chúng là một lũ sinh vật giống như yêu tinh làm bằng gỗ, mỗi con có đủ tay chân màu nâu có mấu có sần, chót mỗi bàn tay có hai ngón tay giống nhánh cây con, lại có một cái mặt bèn bẹt buồn cười hao hao giống như vỏ cây có đôi mắt màu bọ nâu lóng la lóng lánh.
- Uùuuuuui!
Parvari và Lavender kêu lên suýt xoa, khiến cho Harry bực mình hết sức. Làm như thế sẽ khiến người ta tưởng là lão Hagrid chưa từng chỉ cho tụi nó xem những sinh vật gây ấn tượng như thế bao giờ. Đành rằng mấy con nhu trùng có vẻ hơi tẻ ngắt, nhưng mà mấy con kỳ nhông lửa và bằng mã cũng đủ hay ho vậy, lại thêm con Quái tôm Nổ đuôi có lẽ cũng dư sức hấp dẫn.
Giáo sư Grubbly-Plank rải một nắm tay cái thứ gì đó trông giống gạo nâu vô giữa đám sinh vật khẳng khiu, bọn háu đói này lập tức nhồm nhoàm ăn ngay. Bà hỏi lại, giọng rõ ràng:
- Vậy… có ai biết tên của mấy sinh vật này không? Mời cô Granger.
Hermione đáp ngay:
- Que Xạo. Chúng là những kẻ bảo vệ cây cối, thường sống trên những cây dùng để chế đũa phép.
Giáo sư Grubbly-Plank nói:
- Năm điểm thưởng cho nhà Gryffindor. Đúng, đây là những con Que Xạo, và như trò Granger vừa nói rất đúng, chúng thường sống trên những loại cây có thân gỗ đạt được phẩm chất làm đũa phép. Có ai biết mấy con này ăn cái gì không?
- Rệp cây.
Hermione nói ngay, và điều này giải thích tại sao cái mà Harry tưởng là hột gạo lại nhúc nhích. Hermione nói tiếp:
- Nhưng chúng cũng ăn cả trứng tiên nếu chúng kiếm được.
- Giỏi, thưởng thêm năm điểm nữa. Vì vậy khi người ta cần lá hay gỗ của cái cây mà mấy con Qeu Xạo này cư trú, thì nên khôn ngoan chuẩn bị một nắm rệp cây làm quà tặng để dụ dỗ cho chúng xao nhãng nhiệm vụ hay nguôi ngoai cơn giận đi. Trông chúng có thể không nguy hiểm lắm, nhưng nếu nổi điên lên chúng sẽ móc mắt người ta bằng mấy ngón tay, mà như các trò thấy đó, rất nhọ, cho nên chớ có để chúng lăm le gần nhãn cầu. Vì thế nếu các trò muốn xúm đến gần hơn, hãy lấy một nắm rệp cây và một con Que Xạo – ở đây tôi có đủ cho mỗi ba người một con – các trò có thể nghiên cứu chúng tỉ mỉ. Tôi muốn mỗi trò nộp cho tôi một bản vẽ ghi chú đầy đủ phần thân thể Que Xạo vào cuối giờ học.
Cả lớp ùa tới trước, vây quanh cái bàn dài. Harry cố tình đi vòng quanh ra sau bàn để cuối cùng nó đứng ngay cạnh bên giáo sư Grubbly-Plank. Trong khi mấy đứa khác đang lựa Que Xạo, Harry hỏi giáo sư Grubbly-Plank:
- Thưa cô, thầy Hagrid đâu ạ?
Giáo sư Grubbly-Plank thô bạo đáp:
- Đừng bận tâm.
Lần trước khi lão Hagrid không đến lớp được, thái độ của giáo sư Grubbly-Plank cũng tương tự như vậy. Với vẻ khủng khỉnh trên gương mặt nhọn, Draco Malfoy chồm qua Harry để túm lấy con Que Xạo nhất. Nó nói khẽ để chỉ riêng Harry nghe được.
- Có lẽ lão đần bự xác bị thương nặng rồi!
Harry rít qua mép miệng:
- Có lẽ chính màu sẽ bị thương nặng nếu mày không câm miệng lại.
- Có lẽ lão đang làm rối tung lên với những thứ cũng khổng lồ như lão, nếu mày hiểu ý tao.
Malfoy bước đi chỗ khác, ném lại qua vai nó cho Harry một nụ cười tự đắc tự mãn. Harry bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn. Liệu Malfoy có biết được tin tức gì không? Nói cho cùng, ba của nó là một Tử thần Thực tử. Liệu nó có được thông tin về số phận lão Hagrid trong khi Hội kín lại chưa hay biết hay không? Harry vội vã đi vòng qua cái bàn trở về chỗ bên cạnh Ron và Hermione, hai đứa này đang ngồi xổm trên một bãi cỏ hơi xa cái bàn một tí và đang ra sức dụ dỗ một con Que Xạo chịu nằm im đủ lâu để có thể vẽ nó. Harry rút tấm giấy da và cây viết lông ngỗng của nó ra và ngồi thụp xuống bên cạnh hai đứa bạn, thì thầm kể lại điều mà Malfoy vừa nói.
Hermione gạt đi ngay:
- Nếu có chuyện gì xảy ra cho bác Hagrid thì thầy Dumbledore ắt phải biết. Tự rước lấy lo âu chỉ tổ mắc mưu thằng Malfoy, chứng tỏ cho nó thấy là mình không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Tụi mình cứ kệ xác thằng Malfoy, Harry à. Đây, giữ dùm con Qeu Xạo này một lát, như vậy đó, để mình vẽ cái mặt nó…
Từ nhóm kế bên vọng lại rõ ràng tiếng nói nhừa nhựa của Malfoy:
- Ừ, ba tao mới nói chuyện với ông Bộ trưởng cách đây hai ngày, tụi bây biết không, nghe đâu như là Bộ Pháp Thuật thực sự quyết tâm dẹp thẳng tay việc dạy học kém chất lượng ở chỗ này. Cho nên ngay cả nếu như cái lão đần to quá khổ ấy mà có tái xuất hiện, thì lão cũng được bảo cuốn gói đi ngay tức thì.
- Á!
Harry vừa siết con Que Xạo mạnh tay quá đến nỗi nó suýt táp cho một cái. May là nó chỉ mới trả đũa đích đáng bằng cách đâm một cú thiệt mạnh vô tay Harry bằng mấy ngón tay nhọn hoắt của nó, gây ra hai vết cắt dài trên tay Harry. Harry liệng con Que Xạo xuống đất. Crabbe và Goyle từ nãy giờ đã cười hô hố khoái chí tử vì nghĩ tới chuyện lão Hagrid bị đuổi, bây giờ càng cười to hơn nữa khi con Que Xạo đùng đùng bỏ chạy hết tốc lực về phía khu rừng, và chẳng mấy chốc sau cái sinh vật như cái que nhỏ di động ấy đã bị đám rễ cây nuốt chửng mất tiêu. Khi tiếng chuông vang lên ở xa xa vọng qua sân trường, Harry cuộn lại tấm phác họa Que Xạo vấy máu của nó và đi tới lớp học Dược thảo với bàn tay quấn trong cái khăn tay của Hermione và tiếng cười chế nhạo của Malfoy vẫn còn ngân nga trong lỗ tai.
Harry nói qua hàm răng nghiến chặt:
- Nếu hắn dám gọi bác Hagrid là thằng đần một lần nữa…
- Harry ơi, đừng có để mình vướng vô chuyện tranh cãi với Malfoy là gì, đừng quên bây giờ nó là Huynh trưởng, nó có thể làm cho cuộc sống của bồ khốn khổ khốn nạn…
Harry mỉa mai nói:
- Chà, mình thắc mắc một cuộc sống khốn khổ khốn nạn là như thế nào?
Ron bật cười, nhưng Hermione cau mày khó chịu. Ba đứa cùng đi thơ thẩn qua mảnh vườn rau. Bầu trời dường như vẫn chưa quyết định được là có muốn mưa hay không.
Khi tụi nó đi tới nhà lồng kiếng, Harry nói nhỏ:
- Mình cầu mong sao cho bác Hagrid gấp rút lên và trở về đây, chỉ có vậy thôi.
Nó nói thêm, giọng hăm he:
- Và đứng có nói là mụ Grubbly-Plank là giáo viên giỏi hơn!
Hermione bình tĩnh đáp:
- Mình không định nói vậy.
Dù hoàn toàn ý thức là tụi nó vừa học xong một lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí mẫu mực và hết sức lấy làm phiền lòng về sự thật đó, Harry nói giọng quả quyết:
- Bởi vì bà ấy sẽ không đời nào tốt như bác Hagrid.
Cánh cửa của căn nhà lồng kiếng gần nhất mở ra và bọn học s inh năm thứ tư túa ra, trong đám đó có cả Ginny.
Khi Ginny đi ngang qua bọn Harry, cô bé nói:
- Chào!
Vài giây sau, Luna Lovegood xuất hiện, lê bước phía sau tất cả các học sinh khách, trên sống mũi con bé là một bệt sình, và tóc tai con bé được cột là thành nùi ngay trên đỉnh đầu. Khi Luna Lovegood nhìn thấy Harry, đôi mắt lồ lộ của nó dường như lồi ra hết sức xúc động, và nó đi thẳng một lèo tới gặp Harry. Nhiều đứa bạn học trong lớp của Harry quay đầu tò mò ngó nó. Luna hít một hơi thở mạnh rồi nói, không cần màu mè chào hỏi mở đầu mất công:
- Em tin là Kẻ-chớ-gọi-tên-ra-đấy đang trở lại, và em tin là anh đã chiến đấu với hắn và đã thoát khỏi nanh vuốt của hắn.
Harry lúng túng:
- Ơ… phải.
Luna đang đeo toòng teng ở hai tai cái gì đó giống như một đôi củ cải màu cam, một chi tiết mà dường như Parvati và Lavender đã chú ý, bởi vì cả hai cùng chỉ chỏ tai Luna mà cười khúc khích.
- Mấy người cứ việc cười!
Luna nói, giọng con bé the thé, rõ ràng là nó tưởng lầm Parvati và Lavender đang cười cái điều đó đang nói, chứ không dè bọn kia đang cười cái mà nó đang đeo.
- Nhưng trước đây người ta thường tin là không có những thứ như Con Bép Xép Số Dách hay Con Teo Sừng vậy.
Hermione tỏ ra mất bình tĩnh:
- Ừ, họ đúng chớ, đúng không? Chẳng hề có những thứ như Con Bép Xép Số Dách hay Con Teo Sừng.
Luna ném cho Hermione một cái nhìn khinh miệt rồi tung tẩy bỏ đi te te, mấy củ cải màu cam đung đưa muốn khờ luôn. Lúc này Parvati và Lavender không phải là những người duy nhất rú lên cười ngặt nghẽo.
Khi tụi nó kéo nhau vô lớp, Harry yêu cầu Hermione:
- Phiền bồ đừng làm mất lòng người duy nhất có lòng tin vào mình.
Hermione nói:
- Oái, trời đất ơi, bồ có thể khá hơn cô ả đó mà, Harry! Ginny đã nói hết với mình về con bé đó rồi, rõ ràng là con bé sẽ chỉ tin vào những chuyện không có bằng chứng gì hết. Ừ mà mình cũng chẳng kỳ vọng gì khác ở một đứa có bố là kẻ điều hành tờ Người Dẻo Mồm.
Harry nghĩ đến mấy con ngựa có cánh đằng đằng sát khí mà nó đã nhìn thấy vào cái đêm tụi nó mới đến và cái cách mà Luna nói con bé cũng có thể nhìn thấy chúng. Tinh thần nó hơi chùng xuống một tí. Chẳng lẽ con bé đã nói dối? Nhưng trước khi nó mất thêm nhiều thì giờ công sức để suy nghĩ về chuyện đó thì Ernie Macmillan đã bước tới bên nó. Ernie nói giọng oang oang vang xa:
- Potter, tôi muốn nói cho bạn biết là không phải chỉ những người lập dị mới ủng hộ bạn. Cá nhân tôi tin tưởng bạn một trăm phần trăm. Gia đình tôi luôn luôn đứng vững vàng đằng sau thầy Dumbledore, tôi cũng vậy.
Harry bất ngờ nhưng vui mừng. Ernie có thể hơi màu mè khoa trương trong những trường hợp như vầy, nhưng Harry đang trong một tâm trạng cảm kích sâu sắc một lá phiếu tín nhiệm của bất kỳ người nào không đeo củ cải vào tai. Những lời của Ernie chắc chắn đã xóa biến đi nụ cười trên gương mặt của Lavender Brown, và khi Harry quay lại nói chuyện với Ron và Hermione, nó bắt gặp vẻ mặt của Seamus, trông vừa bối rối vừa ngang ngạnh thánh thức.
Không ai ngạc nhiên chút nào khi giáo sư Sprout bắt đầu buổi học bằng bài thuyết giảng lũ học trò về tầm quan trọng của kỳ thi Pháp sư Thường đẳng. Harry ao ước sao cho các thầy bà thôi làm chuyện đó đi; nó đã bắt đầu thấy lo, cảm thấy ruột gan quặn thắt lại mỗi khi nhớ ra còn bao nhiêu bài tập phải làm. Cái cảm giác này đột ngột trở nên tồi tệ hơn khi giáo sư Sprout ra thêm cho tụi nó một bài luận văn nữa vào cuối giờ học. Mệt mỏi và nồng nặc hôi thúi mùi phân rồng, thứ phân chuồng mà giáo sư Sprout ưa chuộng, lũ học trò nhà Gryffindor kéo đàn kéo lũ trở về lâu đài trong một tiếng rưỡi đồng hồ sau đó; không ai nói năng gì nhiều; một ngày rất dài nữa đã trôi qua.
Do đã đói bụng muốn chết được, và bởi vì sẽ bị giáo sư Umbridge phạt cấm túc vào lúc năm giờ chiều, Harry bèn đi thẳng tới phòng ăn tối mà không cần ghé về tháp Gryffindor cất cặp sách, để còn có thể kịp nhồi vô bụng cái gì đó trước khi đương đầu với bất cứ điều gì mà bà Umbridge chuẩn bị cho nó. Tuy nhiên, nó chưa kịp đi tới lối vào Đại Sảnh đường thì một giọng nói giận dữ quát to:
- Ôi, Harry!
Nó quay lại, đối diện với Angeline Johnson, cô nàng có vẻ đang cơn thịnh nộ ngất trời. Harry lẩm bẩm yếu ớt:
- Gì nữa đây?
Cô nàng Angeline bước như hành quân đến thẳng chỗ Harry và xỉa xói ngón tay vô ngực Harry, chì chiết:
- Tôi sẽ nói cho mà biết chuyện gì nữa đây. Làm sao mà trò lại để cho mình bị cấm túc vào lúc năm giờ chiều thứ sáu hả?
Harry nói:
- Cái gì? Tại sao… Ừ phải, cuộc Xét tuyển Thủ môn!
- Bây giờ hắn mới nhớ ra đấy!
Angeline gầm gừ:
- Chẳng phải là tôi đã nói với trò là tôi muốn làm một cuộc kiểm tra với toàn thể đội, và tìm một người ăn-rơ với mọi người hay sao? Chẳng phải là tôi đã nói với trò là tôi đã đăng ký đặc biệt giữ chỗ trước cọc gôn Quidditch rồi hay sao? Vậy mà bây giờ trò quyết định là trò không thèm có mặt ở đó!
Harry, bị chọc tức vì những lời lẽ không công bằng này, hét lên:
- Tôi không hề quyết định không thèm có mặt ở đó! Tôi bị mụ Umbridge phạt cấm túc, chỉ vì tôi nói với bà ấy sự thật về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy…
Angeline hùng hổ bảo:
- Vậy, trò có thể chỉ cần đi thẳng tới gặp bà ta và yêu cầu bà ta thả trò ra vào ngày thứ sáu, và tôi cóc cần biết trò làm như thế nào, cứ nói với bả là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là do trí tưởng tượng của trò bịa đặt ra, nếu trò thích nói vậy, miễn sao bảo đảm được là trò có mặt ở sấn
Cô nàng quay gót và bỏ đi như một cơn giông.
Khi Ron và Hermione đi vào Đại Sảnh đường, Harry nói với tụi nó:
- Mấy bồ biết gì không? Mình nghĩ là tụi mình nên hỏi đội Puddleemere xem liệu Oliver Wood có bị giết trong thời gian huấn luyện không, bởi vì dường như chị Angeline đang bị hồn của ảnh nhập.
Khi cả ba đứa cùng ngồi xuống cái bàn ăn của nhà Gryffindor, Ron nói đầy vẻ hoài nghi:
- Bồ tính coi có được bao nhiêu hy vọng mụ Umbridge sẽ thả bồ ra vào tối thứ sáu?
Harry ủ rũ đáp:
- Ít hơn số không.
Nó lấy sườn cừu vô dĩa và bắt đầu ăn.
- Dù sao đi nữa thì cũng nên thử, đúng không? Mình sẽ xin được phạt bù hai buổi hay một hình phạt nào khác, mình không biết…
Nó nuốt một họng khoai tây rồi nói tiếp:
- Mình mong bà ấy đừng nhốt mình quá lâu tối hôm nay. Mấy bồ thấy đấy, tụi mình còn phải viết ba bài luận văn, thực hành Bùa chú Tiêu biến cho cô McGonagall, thực hiện bài giải bùa trừ ếm cho thầy Flitwick, vẽ cho xong hình con Que Xạo, và bắt đầu viết cái nhật ký chêm bao ngu ngốc cho cô Trelawney.
Ron rên rỉ, và vì một lý do nào đó anh chàng liếc mắt nhìn lên trần nhà.
- Và trời có vẻ như sắp mưa.
Hermione nhướn đôi mày lên, hỏi:
- Mưa hay không thì mắc mớ gì đến bài tập của tụi mình?
- Không.
Ron đáp ngay, hai vành tai nó đỏ lên.
Vào lúc năm giờ kém năm, Harry chào tạm biệt hai người bạn rồi đi đến văn phòng giáo sư Umbridge ở lầu ba. khi nó gõ lên cánh cửa, bà Umbridge đáp bằng giọng đường mật:
- Vào đi.
Harry thận trọng đi vào, dòm ngó chung quanh.
Nó đã từng biết văn phòng này dưới ba trào chủ nhân trước đây. Vào thời thầy Gilderoy Lockhart ở đây, khắp phòng treo đầy những bức chân dung rạng rỡ của vị chủ nhân. Khi thầy Lupin đến sống ở đây, nếu ai đến thăm thầy thì rất có cơ may được gặp gỡ một sinh vật Hắc ám quyến rũ nào đó trong một cái chuồng hai cái bể nước. Vào thời tên giả danh thầy Moody, căn phòng chất đầy những trang thiết bị cùng vũ khí dò la hành động phạm pháp và phát hiện giấu diếm.
Nhưng bây giờ căn phòng nhìn chung là chẳng thể nào còn nhận ra được nữa. Mọi bề mặt đều bị phủ kín bằng những tấm vải và màn che có ren rua. Có nhiều bình hoa cắm toàn hoa sấy khô, mỗi bình ngự trên một miếng khăn lót của riêng nó, và trên một trong những bức tường có treo một bộ sưu tập dĩa trang trí, mỗi cái được vẽ một con mèo to tướng đủ màu đeo quanh cổ một cái nơ không giống nhau. Mấy thứ này xấu xí đến nỗi đến nỗi Harry trừng mắt nhó chúng, ghê muốn chết luôn, mãi cho đến khi giáo sư Umbridge lại lên tiếng:
- Chào ông Potter.
Harry giật mình ngó quanh quất. Lúc đầu nó đã không nhận ra bà giáo bởi vì bà đang mặc một bộ áo chùng hoa hòe hoa sói vô cùng khủng khiếp và màu sắc hết sức đồng điệu với tấm khăn trải bàn phủ trên cái bàn làm việc phía sau bà.
Harry ngắc ngứ đáp:
- Dạ, chào.
Bà chỉ về phía một cái bàn nhỏ trải đăng ten mà bà đã đặt bên cạnh một cái ghế lưng thẳng đơ, nói:
- Nào, ngồi xuống đi.
Một tấm giấy da trống trơn đã để sẵn trên bàn, hiển nhiên là đang chờ đợi nó.
Harry vẫn không nhúc nhích, nói:
- Ơ… thưa giáo sư Umbridge? Ơ… Trước khi chúng ta bắt đầu, em… ơ… em muốn xin cô một… ân huệ.
Hai con mắt lồ lộ của bà nheo lại.
- Vậy hả?
- Dạ, em… em ở trong đội Quidditch Gryffindor. Và em có bổn phận có mặt trong buổi kiểm tra tuyển chọn Thủ môn mới vào lúc năm giờ chiều ngày thứ sáu và em… em không biết liệu em có thể được miễn buổi cấm túc vào tối hôm ấy và chịu phạt… phạt bù… vào một đêm khác không?
Nó đã hiểu ngay từ lâu trước khi nói hết câu là chẳng được tích sự gì đâu.
- Ồ không.
Giáo sư Umbridge mìm cười rạng rỡ đến nỗi trông bà ta có vẻ thỏa thuê như vừa nuốt một con ruồi đặc biệt béo bở.
- Ồ, không, không, không. Đây là hình phạt dành cho trò vì tội loan truyền những câu chuyện độc hại, xấu xa, nhằm chơi nổi, ông Potter à, và hình phạt thì chắc chắn không thể nào được điều chỉnh cho phù hợp với lợi ích của người phạm tội. Không, trò sẽ phải đến đây vào đúng năm giờ chiều mai, và vào ngày hôm sau, và vào ngày thứ sáu nữa, và trò sẽ phải làm lao động cấm túc như đã định. Tôi có phần nào nghĩ âu cũng là điều tốt nếu trò phải bỏ lỡ một điều mà trò thực sự muốn làm. Điều này ắt sẽ củng cố bài học mà tôi đang thử dạy trò.
Harry cảm thấy máu nóng trào lên tận đầu và nghe tiếng lùng bùng trong lỗ tai. Vậy ra nó đã loan truyền những câu chuyện độc hại, xấu xa, nhằm chơi nổi à?
Bà giáo đang quan sát Harry với cái đầu hơi nghiêng nhẹ sang một bên, vẫn mỉm cười toe toét, như thể bà biết đích xác nó đang nghĩ cái gì và chờ đợi xem nó có hò hét lên một lần nữa không. Bằng một cố gắng khổng lồ, Harry ngoảnh mặt đi không nhìn bà ta nữa. Nó thả cái cặp xuống bên cạnh cái ghế có lưng thẳng đơ, rồi ngồi xuống.
Bà Umbridge nói ngọt ngào:
- Đấy, chúng ta đang đạt tới sự kềm chế cơn nóng giận tốt hơn rồi đấy, phải không nào? Bây giờ trò hãy chép phạp cho tôi, ông Potter.
Harry cúi xuống để mở cặp của nó ra. Nhưng bà Umbridge nói thêm:
- Không, không phải bằng cây viết của trò. Trò sẽ dùng một trong những cây viết hơi đặc biệt của tôi. Đây, trò cầm lấy.
Bà đưa cho Harry một cây viết lông ngỗng màu đen có đầu viết bén nhọn một cách lạ thường. Bà dịu dàng nói với nó:
- Tôi muốn trò viết câu “Tôi không được nói dối”.
- Thưa cô, bao nhiêu lần ạ?
- Oà, cứ viết cho đến khi nào thấm thía.
Bà Umbridge ngọt ngào bảo.
- Trò bắt đầu đi.
Bà đi tới cái bàn của bà, ngồi xuống, và cúi xuống một xấp giấy da trông có vẻ là những bài tập làm văn để chấm điểm.
Harry cầm cây viết lông ngỗng đen lên và nhận ra nó thiếu cái gì. Nó nói:
- Thưa cô, cô không cho em mực.
Giáo sư Umbridge nói bằng một giọng như có tiếng cười trong đó:
- Ồ, trò không cần mực đâu.
Harry đặt đầu nhọn của cây viết lông ngỗng lên tấm giấy da và viết: Tôi không được nói dối.
Nó bật ra một tiếng kêu đau. Những con chữ xuất hiện trên tấm giấy da bằng một thứ gì đó giống như là mực đỏ tươi. Cùng lúc ấy, những con chữ ấy cũng xuất hiện trên mu bàn tay phải của Harry, cứa sâu vào da nó như thể được khắc vào đó bằng dao mổ – nhưng ngay khi nó còn đang trừng trừng nhìn vết cắt mới tinh, thì da nó đã liền lại, chỉ để lại chỗ da vừa có dòng chữ một vết hơi hơi đỏ hơn trước đó một chút và vẫn láng trơn.
Harry ngoái đầu nhìn lại bà Umbridge. Bà đang quan sát nó, cái miệng như miệng cóc của bà toét ra một nụ cười rộng chành bành.
- Thế nào?
- Không có chi.
Harry lặng lẽ đáp. Nó nhìn trở lại tấm giấy da, đặt ngòi viết lên đó một lần nữa, viết Tôi không được nói dối, và cảm thấy nỗi đau rát bỏng trên mu bàn tay của mình lần thứ hai; một lần nữa, những con chữ cứa sâu vô da nó, và một lần nữa chúng tự lành trong và giây sau.
Và cứ thế mà tiếp diễn. Một lần nữa rồi một lần nữa. Harry viết dòng chữ xuống tấm giấy da bằng một thứ mà chẳng mấy chốc nó nhận ra không phải là mực, mà là máu của chính nó. Và lại một lần nữa rồi một lần nữa, những ocn chữ cứa vào da mu bàn tay nó, lành lặn lại, rồi lại hiện ra trở lại trong lần kế tiếp khi nó đặt đặt đầu cây viết lông ngỗng lên tấm giấy da.
Bóng tối đã chụp xuống bên ngoài cửa sổ văn phòng bà Umbridge. Harry không hỏi khi nào thì nó được phép dừng lại. Nó thậm chí không buồn nhìn cái đồng hồ đeo tay của nó. Nó biết bà ta đang quan sat nó để tìm một biểu hiện của sự yếu đuối và nó quyết sẽ không để lộ ra chút dấu hiệu nào, ngay cả cho dù nó có phải ngồi đây suốt cả đêm, cứa nát bàn tay của chính mình bằng cây viết lông ngỗng này…
Sau một thời gian dường như nhiều tiếng đồng hồ, bà ta nói:
- Lại đây.
Nó đứng dậy. bàn tay nó buốt nhức, vô cùng đau đớn. Khi nó ngó xuống bàn tay thì vết cứa đã liền da, nhưng da nó đã đỏ như máu tươi.
Bà ta bảo:
- Tay.
Nó giơ tay ra. Bà ta cầm tay nó trong tay bà. Harry cố nén một cái rùng mình khi mấy ngón tay ú na ú nần đeo một lố nhẫn xưa xấu xí của bà ta chạm vào nó.
Bà ta chỉ mỉm cười nói:
- Chà, chà, dường như tôi vẫn chưa tạo được một ấn tượng nào đáng kể thì phải. Thôi được, chúng ta sẽ phải thử lại một lần nữa vào tối mai, phải không nào? Trò có thể đi.
Harry rời khỏi văn phòng và ta không nói một tiếng nào. Trường lớp lúc này hoàn toàn im vắng; chắc hẳn là đã quá nửa đêm. Nó chậm rãi bước đi ngược lên hành lang, rồi khi nó quẹo qua góc đường và chắc mẻm là bà ta sẽ không còn nghe thấy nó nữa, nó ù chạy.
Nó đã không có thì giờ để thực hành Bùa chú Tiêu biến, không kịp viết lại một giấc mơ nào vô nhật ký chiêm bao của nó, cũng chưa vẽ xong con Que Xạo, và cũng chưa viết được bào luận văn nào. Nó bỏ bữa điểm tâm ăn sáng hôm sau để ngoáy vội vào vở vài giấc mơ mà nó bịa ra để đối phó với lớp Chiêm tinh, tiết học đầu tiên, và nó hết sức ngạc nhiên khi thấy anh chàng Ron đầu bù tóc rối cũng đang hí hoáy làm bài như nó.
Trong khi Ron đang chăm chú nhìn quanh phòng sinh hoạt chung để tìm cảm hứng, Harry hỏi:
- Cớ làm sao mà bồ đã không làm bài vào tối hôm qua?
Hồi hôm kho Harry về đến phòng ngủ, Ron đã ngủ say sưa. Ron lẩm bẩm cái gì đó về “mắc làm chuyện khác”. Anh chàng còng lưng trên tấm giấy da, viết nguệch ngoạc được vài chữ.
Đóng ập cuốn nhật ký lại, nó nói:
- Sẽ phải ổn thôi. Mình viết là mình chiêm bao thấy mình đi mua một đôi giày mới, cô Trelawney sẽ không thể lấy đó mà giải đoán ra chuyện quái dị, đúng không?
Tụi nó hối hả cùng nhau đi đến tháp Bắc.
- Đại khái thì vụ cấm túc với mụ Umbridge như thế nào? Bà bắt bồ làm cái gì?
Harry ngập ngừng trong một tíc tắc rồi nói:
- Chép phạt.
Ron nói:
- Vậy thì không đến nỗi tệ hả?
- Không.
Harry đáp.
- Ê, mình quên béng đi, bả có chịu thả bồ ra ngày thứ sáu không?
- Không.
Ron rên lên đồng cảm.
Ngày hôm đó lại là một ngày tồi tệ nữa đối với Harry; nó là đứa dở nhất trong lớp Biến hình, chẳng hề thực hành được Bùa chú Tiêu biến gì hết. Đến giờ ăn trưa thì nó phải bỏ bữa ăn để vẽ cho xong tấm hình con Que Xạo; trong khi đó các giáo sư McGonagall, Grubbly-Plank, và Sinistra lại giao thêm cho tụi nó một núi bài tập về nhà làm, mà nó thì không có chút triển vọng nào hoàn tất vào buổi tối hôm đó bởi vì đó là đêm cấm túc thứ hai của nó với giáo sư Umbridge. Để bồi thêm lên tất cả những thứ đó, Angeline Johnson lại tóm được nó vào bữa ăn tối, và khi biết rằng nó sẽ không thể tham dự buổi kiểm tra Thủ môn vào chiều thứ sáu, đã bảo nó là thái độ của nó chẳng gây cho cô nàng chút ấn tượng nào hết và cô nàng mong là những cầu thủ muốn ở lại cùng đội phải đặt việc luyện tập lên trên những thứ ràng buộc khác.
Khi cô nàng bỏ đi một cách oai phong, Harry gào vói theo:
- Tôi bị cấm túc! Bộ chị tưởng là tôi thích nhốt chung với con cóc già ấy trong một căn phòng hơn là chơi Quidditch sao?
Khi Harry ngồi thụp xuống cái băng ghế của nó và ngó xuống miếng bánh thịt-và-thận mà nó không còn chút thèm ăn nào nữa, Hermione nói giọng an ủi:
- Thôi thì cũng chỉ là chép phạt. Thiệt tình thì không đến nỗi là một sự trừng phạt khủng khiếp…
Harry há miệng ra, rồi ngậm miệng lại, gật đầu. Nó không thực sự biết chắc vì sao nó không kể cho Ron và Hermione chính xác chuyện gì đang xảy ra trong văn phòng bà Umbridge. Nó chỉ biết là nó không muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của hai đứa; điều đó chỉ làm cho toàn bộ sự việc có vẻ tồi tệ hơn và như vậy sẽ khó đương đầu hơn. Nó cũng cảm thấy mơ hồ là chuyện này chỉ là giữa nó và bà Umbridge mà thôi, một trận chiến ý chí riêng giữa hai người, và nó sẽ không dành cho bà ta sự thỏa mãn được nghe có người mách rằng nó đã than thở phàn nàn về chuyện đó.
Ron khốn khổ nói:
- Mình không thể tin là tụi mình lại có nhiều bài làm ở nhà đến như vậy.
Hermione hỏi nó:
- Vậy tại sao tối hôm qua bồ không làm bài nào hết?
Ron đáp bằng một giọng không đáng tin chút nào:
- Mình… a… khoái đi dạo.
Harry có một cảm giác rất rõ rệt là nó không phải là người duy nhất đang có chuyện phải giấu nhẹm vào lúc này. BR>
Buổi cấm túc thứ hai cũng tồi tệ như buổi trước đó. Da trên mu bàn tay của Harry giờ đây trở nên bị kích thích nhanh hơn, đỏ và sưng tấy lên; Harry nghĩ, còn lâu da nó mới lành lặn đàng hoàng được. Chẳng bao lâu vết cắt sẽ in đậm trên tay nó và có lẽ bà Umbridge sẽ toại nguyện. Tuy nhiên, nó không để thoát ra một tiếng rên đau đớn nào, và từ cái lúc nó bước vào văn phòng bà Umbridge cho đến cái lúc nó được cho đi, một lần nữa mãi sau lúc nửa đêm, nó không nói một lời nào trừ câu “chào cô”.
Dù vậy, tình hình bài làm ở nhà của nó đến lúc này quả là tuyệt vọng, và khi trở về được phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, nó đã không đi ngủ ngay, dù đã kiệt sức, mà vẫn mở sách ra và bắt đầu viết bài luận văn về nguyệt thạch cho thầy Snape. Khi nó làm xong bài này thì đã hai giờ rưỡi khuya. Nó biết nó đã viết một bài luận văn dở ẹt, nhưng quả là chẳng còn cách nào hơn; vì nếu nó không có bài để nộp thì chuyện xảy ra tiếp theo sẽ là đến phiên thầy Snape phạt cấm túc nó. Sau đó nó trả lời thật nhanh mấy câu hỏi mà giáo sư McGonagall đã đặt ra cho tụi nó, rồi pha trộn quấy quá cái gì đó để gọi là chăm sóc đúng đắn mấy con Que Xạo cho giáo sư Grubbly-Plank, rồi loạng choạng lê bước về giường, nơi nó để nguyên xi quần áo nằm lăn trên tấm vải phủ giường mà ngủ ngay tức thì.
Ngày thứ năm trôi qua trong nỗi mờ mịt của sự mệt mỏi. Ron dường như cũng rất buồn ngủ, mặc dù Harry chẳng thể hiểu được tại sao nó lại ra nông nỗi đó. Buổi cấm túc thứ ba của Harry diễn ra y như hai buổi trước, ngoại trừ một điều là sahu hai giờ mấy chữ “Tôi không được nói dối” không thèm mờ đi trên mu bàn tay của Harry nữa, mà cứ lưu lại nơi đó như vết trầy xước, ri rỉ những giọt máu li ti. Ngọn viết lông ngỗng ngưng sột soạt trên tấm giấy da khiến cho giáo sư Umbridge ngước nhìn lên.
- À.
Bà nói dịu dàng, đi vòng qua cái bàn làm việc của bà để đích thân đến xem xét bàn tay của Harry.
- Tốt. Điều này hẳn là có lợi như một lời nhắc nhở đối với trò, phải không nào? Trò xong buổi tối nay rồi đó.
Harry lượm cặp của nó lên bằng bàn tay trái chứ không dùng tới bàn tay phải vốn là tay thuận của nó, và hỏi:
- Ngày mai em có phải trở lại hay không?
- Ồ. Có chứ.
Giáo sư Umbridge nói, mỉm cười toe toét đến mang tai như trước đây.
- Ừ, tôi nghĩ là thêm một đêm làm việc nữa, chúng ta sẽ có thể khắ câu châm ngôn sâu thêm một tí nữa.
Trước đây chưa bao giờ nó cân nhắc đến cái khả năng có thể có một thầy giáo khác trên thế gian này đáng ghét hơn thầy Snape, nhưng khi nó đi trở về tòa tháp Gryffindor, nó phải thú nhận là thầy Snape đã có địch thủ. Mụ quá độc ác, Harry suy nghĩ khi nó trèo lên cầu thang dẫn lên tầng bảy, một mụ già độc ác, cay nghiệt, tàn nhẫn, điên khùng…
Nó đi lên hết bậc cầu thang, quẹo phải và suýt đâm vô Ron.
- Ron!
Ron đang núp né đằng sau bức tượng của Lachlan-cao-lêu-ngêu, nắm chặt cây chổi bay. Nó nhảy dựng lên vì ngạc nhiên khi nhìn thấy Harry, rồi nó cố gắng giấu cây chổi Quét Sạch Mười một mới toanh của nó ra sau lưng.
- Bồ đang làm gì vậy?
- Ơ… không có gì hết. Còn bồ đang làm gì vậy?
Harry nghiêm nghị nhìn Ron:
- Thôi đi, bồ có thể nó với mình mà! Bồ đang giấu giếm cái gì ở đây?
Ron nói:
- Mình… ơ…, nếu bồ thấy cần phải biết thì đấy, mình đang trốn anh Fred và anh George. Hai ảnh vừa mới đi ngang qua đây với cả một đám học sinh năm thứ nhất, mình dám cá là họ lại thử nghiệm thuốc một lần nữa, ý mình nói là, giờ đây họ không thể làm chuyện đó trong phòng sinh hoạt chung, đúng không, họ đâu có thể, khi mà Hermione có mặt ở đó.
Ron nói năng một cách bồn chồn hấp tấp.
Harry hỏi:
- Nhưng mà bồ cầm theo cây chổi bay để làm gì? Nãy giờ bồ bay, đúng không?
- Mình… ơ… ừ, thôi được, mình sẽ nói với bồ, nhưng bồ không được cười à, đồng ý không?
Ron nói giọng chống chế, mặt càng lúc càng đỏ hơn chỉ trong vài giây.
- Mình… mình nghĩ… bây giờ mình có được một cây chổi đàng hoàng, mình có thể thử sức làm Thủ môn Gryffindor. Vậy đó. Cứ tiếp tục. Cười đi.
Harry nói:
- Mình đâu có cười.
Ron chớp chớp mắt lia lịa. Harry nói tiếp:
- Đó là một ý tưởng xuất sắc! Nếu bồ được tuyển vô đội thì thiệt là tuyệt vời! Mình chưa bao giờ thấy bồ chơi ở vị trí Thủ môn, bồ chơi giỏi không?
Ron tỏ ra hết sức nhẹ nhõm trước phản ứng của Harry. Nó nói:
- Mình không tệ lắm đâu. Mầy anh Charlie, Fred và George luôn bắt mình giữ gôn cho họ khi tập luyện trong những kỳ nghỉ.
- Vậy là tối nay bồ đang luyện tập?
- Mỗi tối kể từ hôm thứ ba… nhưng chỉ một mình mình tự luyện tập mà thôi. mình đã ráng phù phép cho mấy trái Waffle bay về phía mình, nhưng mà chẳng dễ chút nào hết, và mình cũng không biết luyện tập như vậy có ích gì không?
Trông Ron lo lắng căng thẳng.
- Anh Fred và George sắp được cười đến khờ luôn khi mình xuất hiện ở cuộc kiểm tra. Từ hồi mình bị làm Huynh trưởng tới giờ họ không lúc nào ngừng trêu chọc giễu cợt mình.
Khi cả hai đứa cùng đi về hướng phòng sinh hoạt chung, Harry nói:
- Mình ước sao mình sẽ có mặt ở đó.
- Ừ, mình cũng vậy… Harry à, cái gì trên mu bàn tay của bồ vậy?
Harry vừa mới đưa bàn tay phải không xách cặp lên gãi mũi. Nó vội giấu tay đi, nhưng cũng chẳng mấy thành công gì hơn Ron với cây chổi Quét Sạch của nó.
- Chỉ là một vết cắt… không hề gì… đó là…
Nhưng Ron đã chụp lấy cánh tay của Harry và kéo cánh tay Harry tới trước, đưa lên ngang tầm mắt. Suốt thời gian Ron nhìn chằm chằm vào hàng chữ khứa vào da Harry, cả hai đều im lặng, rồi Ron buông cánh tay Harry ra, trông như muốn lộn mửa.
- Mình cứ tưởng bồ nói bà ấy chỉ bắt bồ chép phạt.
Harry do dự, nhưng nói cho cùng, Ron đã thành thật với nó, vậy thì nó cứ nói sự thật về những tiếng đồng hồ nó đã phải trải qua trong văn phòng bà Umbridge.
- Mụ phù thủy già độc ác xấu xa!
Ron nói nhỏ đầy ghê tởm khi hai đứa nó ngừng bước trước Bà Béo, bà ta đang ngủ thiếp đi một cách hết sức thanh thản với cái đầu ngoẹo sang một bên tựa vào khung bức chân dung.
- Mụ thiệt là tởm lợm! Đi gặp giáo sư McGonagall, cứ nói ra!
Harry gạt phắt đi ngay:
- Không, như vậy cầm như mình khiến cho Muggle được thỏa mãn là biết mụ đã hành hạ được mình.
- Hành hạ bồ? Bồ không thể để cho mụ thoát khỏi sự trừng phạt về vụ này.
Harry nói:
- Mình không biết giáo sư McGonagall có bao nhiêu quyền lực đối với mụ ấy.
- Vậy thì đi nó với thầy Dumbledore vậy.
Harry thẳng thừng gạt đi:
- Không.
- Tại sao không?
- Thầy đã có quá nhiều điều để lo nghĩ rồi.
Tuy Harry nói vậy, nhưng đó không phải là lý do thực sự. Nó không chịu đi tìm thầy Dumbledore để xin giúp đỡ khi mà thầy không thèm nói chuyện với nó tới một lần kể từ hồi tháng sáu cho đến giờ.
- Mình nghĩ là bồ nên…
Ron mới mở miệng nói thì bị Bà Béo chặn họng lại. Bà đã thức dậy quan sát hai đứa nó từ nãy giờ, và bây giờ thì nổ ra:
- Các trò có định cho tôi mật khẩu, hay là tôi sẽ phải thức suốt đêm chờ cho các trò nói hết chuyện hả?
Bình minh ngày thứ sáu ảm đạm và ẩm ướt như những ngày khác trong tuần. Mặc dù Harry vẫn tự động liếc nhìn về phía bàn giáo sư khi bước vào Đại Sảnh đường, nó cũng không thực sự hy vọng nhìn thấy lão Hagrid; nó đành ngay lập tức hướng đầu óc vào những vấn đề bức thiết hơn, như đống bài tập bự như núi mà nó phải làm và viễn cảnh của một buổi cấm túc nửa với giáo sư Umbridge.
Có hai điều giúp Harry trụ vững được ngày hôm đó. Một là ý nghĩ rằng hầu như sắp cuối tuần rồi; điều kia là buổi cấm túc cuối cùng của nó với bà Umbridge cho dù chắc chắn sẽ hết sức hãi hùng, nhưng cửa sổ văn phòng của bà ta lại mở về hướng cọc gôn của sân Quidditch ở xa xa, và biết đâu, nếu may mắn, nó có thể xem được một chút trận kiểm tra Ron vào vị trí Thủ môn.
Vào đúng năm giờ chiều hôm đó Harry gõ lên cánh cửa văn phòng của giáo sư Umbridge, với niềm hy vọng chân thành rằng đây là lần cuối cùng nó được mời vô và phải bước vô. Tấm giấy da trống trơn đã nằm sẵn chờ đợi nó trên cái bàn phủ ren, bên cạnh là cây viết lông ngỗng màu đen.
Bà Umbridge hạ cố mỉm cười ngọt ngào với nó.
- Ông Potter, ông biết phải làm gì, đúng không nào?
Harry cầm cây viết lông ngỗng lên và liếc nhìn qua cửa sổ. Giá như nó nhích được chiếc ghế đang ngồi sang bên phải chừng hai chân… Lấy cớ nhích mình đến gần hơn cái bàn, nó loay hoay nhích cả cái ghế sang phải. Bây giờ nó đã có được sự quan sát từ xa xa cảnh đội Quidditch Gryffindor phóng lên nhào xuống ở sân đấu trong khi có khoảng nửa tá hình thù đen hù đứng dưới chân của ba cây cột gôn cao ngất ngểu, rõ ràng là đang chờ đến lượt mình thi thố vai trò Thủ môn. Ơû xa như vậy thì không thể có cách nào phân biệt được ai là Ron cả.
Tôi không được nói dối. Harry viết. Vết cứa vào mua bàn tay phải của Harry lại toác ra và bắt đầu ứa máu tươi.
Tôi không được nói dối. Máu nhễu thành dòng xuống cổ tay nó.
Nó tìm cơ hội liếc nhìn ra cửa sổ một lần nữa. Người nào đang bảo vệ mấy cột gôn quả là đang chơi dở ẹt. Katie Bell đã ghi điểm được hai lần trong vòng vài giấy mà Harry liền ngó qua cửa sổ theo dõi. Hết lòng hy vọng rằng tên Thủ môn đó không là Ron, Harry nhìn trở xuống tấm giấy da đang ánh lên màu máu.
Tôi không được nói dối.
Tôi không được nói dối.
Nó ngước nhìn lên bất cứ khi nào nó nghĩ là nó có thể liều mạng làm như vậy: mỗi khi nó nghe tiếng sột soạt của cây viết lông ngỗng của bà Umbridge hay tiếng mở ngăn kéo bàn giấy của bà.
Ưùng viên Thủ môn thứ ba chơi khá tốt, người thứ tư thì thiệt là dở, người thứ năm lách một trái Bludger một cách khéo léo phi thường nhưng rồi lại lóng ngóng để vuột một cú thiệt dễ ăn. Bầu trời đang tối dần đến mức Harry ngờ rằng nó sẽ chỉ có thể theo dõi tiếp đến người thứ sáu hay thứ bảy mà thôi.
Tôi không được nói dối.
Tôi không được nói dối.
Tấm giấy da bây giờ lấm tấm những giọt máu nhễu xuống từ mu bàn tay của Harry, bàn tay nó đang tê điếng đi vì đau đớn. Khi nó ngước nhìn lên một lần nữa thì màn đêm đã thực sự buống xuống và không thể nào nhìn thấy sân đấu Quidditch nữa.
Nửa giờ sau, giọng nói dịu dàng của bà Umbridge vang lên:
- Chúng ta hãy xem liệu trò có thể tiếp thu được câu châm ngôn hay không nào?
Bà di chuyển về phía nó, xòe mấy ngón tay ngắn ngủn ú na ú nần đeo đầy nhẫn của bà chạm vô cánh tay Harry. Và rồi, khi bà cầm tay nó để xem xét mấy con chữ giờ đây đã cứa sâu vào da nó, cơn đau bỗng trào vọt lên, nhưng không phải từ mu bàn tay của nó, mà từ vết sẹo trên trán. Cùng lúc đó Harry có một cảm giác kỳ lạ hết sức ở đâu đó quanh cơ hoành.
Nó vặn cánh tay thoát ra khỏi sự kiềm kẹp của bà Umbridge và đứng bật dậy, trừng trừng nhìn bà ta. Bà ta ngó lại nó, nhếch cái mép rộng lùng nhùng của bà thành một nụ cười, nói nhỏ nhẹ:
- Ừ, nó đau, phải không nào?
Nó không buồn trả lời. Trái tim nó đang đập rất mạnh và rất nhanh. Liệu bà ta đang nói về bàn tay nó hay bà ta biết đến nỗi đau mà nó vừa cảm thấy trên trán?
- Tốt, tôi nghĩ là tôi đã đạt được mục tiêu, ông Potter à. Trò có thể ra về.
Nó lượm cặp sách lên và ra khỏi căn phòng nhanh hết mức có thể.
Bình tĩnh. Nó tự nhủ khi phóng lên mấy bậc cầu thang. Bình tĩnh, điều đó không nhất thiết có nghĩa là điều mình tưởng…
- Mimbulus mimbletonia!
Nó há hốc miệng thở hồng hộc trước bức chân dung Bà Béo, bà bà lại một lần nữa quăng mình tới trước.
Một tiếng rống to chào mừng nó. Ron lao về phía nó, mặt mày hớn hở và bia bơ sóng sánh từ cái cốc nó đang nắm chặt đổ tràn xuống ngực áo thụng.
- Harry ơi, mình thành công rồi! Mình được chọn. Mình là Thủ môn!
- Cái gì? Ôi… Giỏi quá!
Harry nói, cố gắng mỉm cười cho có vẻ tự nhiên, trong khi trái tim nó tiếp tục đập gấp gáp và bàn tay nó vẫn còn run rẩy và rướm máu.
Ron ấn một cái chai vào tay Harry:
- Làm một chai bia bơ đi. Mình không thể nào tin được… Uûa mà Hermione đi đâu mất rồi?
- Cô nàng kia kìa!
Fred nói, anh chàng cũng đang nốc bia bơ, giơ tay chỉ về cái ghế bành đặt cạnh lò sưởi. Hermione đang thiếp đi trên đó, ly nước của cô nàng cầm lệch trong tay chênh vênh chực đổ.
Ron có vẻ hơi lấy làm phiền lòng, nói:
- Chà, vậy mà nó nói nó vui lắm khi mình báo tin.
George vội vàng nói:
- Cứ để yên cho cô nàng ngủ.
Và trong tích tắc, Harry nhận thấy nhiều học sinh năm thứ nhất quây quần quanh tụi nó đều có dấu hiệu mới bị sặc máu mũi không thể nhầm lẫn đi đâu được. Katie Bell gọi:
- Lại đây Ron, và thử coi bộ áo cũ của anh Oliver có vừa với bạn không? Tụi này có thể gỡ tân của ảnh ra rồi đính tên của bồ lên thay thế…
Khi Ron đi khỏi, Angeline sải bước tới bên Harry. Cô ta đột ngột nói:
- Harry à, tôi xin lỗi là gần đây có hơi cộc với bạn. Chuyện này gây căng thẳng quá, bạn biết, chuyện điều hành quản lý ấy mà, tôi bây giờ bắt đầu nghĩ hồi trước tôi có hơi khắt khe với anh Wood.
Cô ta đang quan sát Ron qua vành cốc của mình với vẻ mặt hơi hơi cau lại. bằng giọng thẳng thừng huỵch toẹt, Angeline nói:
- Này, tôi biết cậu ấy là bồ bịch thân nhất của bạn, nhưng cậu ấy không phải thần đồng. Tuy nhiên, chịu khó huấn luyện một chút thì cậu ấy sẽ xịn thôi. Cậu ấy xuất thân từ một gia đình nhiều cầu thủ Quidditch giỏi. Thành thật mà nói, tôi đầu tư vô cậu ấy, hy vọng cậu ta sẽ trở nên tài hoa hơn năng khiếu mà cậu ấy thể hiện hôm nay. Cả Vicky Frobisher và Geoffrey, Hooper đều bay giỏi hơn vào tối hôm nay, nhưng Hooper là một đứa hay ca cẩm thực sự, lúc nào nó cũng than vãn không chuyện này thì chuyện kia, còn Vicky thì tham gia quá nhiều thứ hội đoàn, cô ả tự thú nhận là nếu việc huấn luyện mà đụng tới câu lạc bộ Bùa mê của cô ả thì cô ả sẽ chọn Bùa mê trước. Mà thôi dù sao đi nữa, chúng ta sẽ có một buổi huấn luyện vào lúc hai giờ ngày mai, nên bạn hãy liệu mà chắc chắn có mặt lần này. Và hãy làm ơn cho tôi bằng cách ráng hết sức giúp đỡ Ron nhé, ô-kê?
Harry gật đầu và Angeline thong thả đi trở lại chỗ Alicia Spinnet. Harry đi tới ngồi xuống bên cạnh Hermione, cô nàng vừa giật mình thức dậy khi Harry bỏ cái cặp của nó xuống.
- Ôi… Harry, thì ra là bồ… hay cho Ron quá hén?
Cô nàng uể oải nói.
- Mình chẳng qua… mệt mỏi quá… á… xá.
Cô nàng ngáp.
- Mình thức tới tận một giờ sáng để làm thêm nhiều cái nón hơn. Mấy cái nón biến mất lẹ như điên ấy!
Và không có gì phải nghi ngờ cả, bây giờ Harry đã nhìn thấy và thấy mấy cái nón len được giấu diếm trong khắp căn phòng, ở những nơi mà những con gia tinh cẩu thả có thể tình cờ lượm được.
- Tuyệt.
Harry lơ đãng nói. Nếu nó không nói cho ai biết ngay bây giờ thì e là nó sẽ nổ tung ra mất.
- Nghe nè, Hermione, mình vừa ở trong văn phòng bà Umbridge bà bả chạm tay cánh tay mình…
Hermione chăm chú lắng nghe. Khi Harry kể xong, cô nàng từ tốn nói:
- Bồ lo lắng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang điều khiển bà ấy như đã chế ngự thầy Quirrell à?
Harry hạt thấp giọng:
- Ừ, đó là một khả năng, đúng không?
- Mình cũng cho là vậy.
Hermione nói, nhưng nghe không có vẻ tin tưởng lắm
- Nhưng mà mình không nghĩ là hắn có thể chiếm hữu bà ấy như hắn đã chiếm hữu thầy Quirrell, ý mình nói là giờ đây hắn đã hồi sinh một cách đúng đắn, phải vậy không, hắn đã có thân xác của chính hắn, hắn đâu cần phải xài chung thân xác của ai khác nữa. Mình cho là hắn có thể đã yếm Lời nguyền Độc đoán lên bà ấy…
Harry xem Fred, George và Lee Jordan tung hứng mấy cái chai bia bơ rỗng một lát. Rồi Hermione nói:
- Nhưng mà hồi năm ngoái vết sẹo của bồ phát đau khi không ai đụng chạm gì đến bồ, và chẳng phải là thầy Dumbledore đã nói là nó có liên quan đến cảm nghĩ của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vào thời điểm đó sao? Ý mình nói là, có lẽ cơn đau này chẳng dính dáng gì đến bà Umbridge cả, có lẽ nó chỉ ngẫu nhiên xảy ra trong khi bồ đang ở cạnh hả?
Harry nói thẳng thừng:
- Mụ ấy độc ác. Tàn nhẫn.
- Ừ thì mụ ấy khủng khiếp thiệt, nhưng… Harry à, mình nghĩ bồ nên nói cho thầy Dumbledore biết chuyện vết thẹo của bồ lại phát đau.
Đây là lần thứ hai trong vòng hai ngày Harry được khuyên nên đi gặp thầy Dumbledore, và câu trả lời của nó cho Hermione cũng giống như câu nó đã trả lời Ron.
- Mình không muốn quấy rầy thầy với chuyện này. Như bồ vừa mới nói, đó cũng không phải là chuyện lớn lắm. Cơn đau cứ tái đi phát lại suốt mùa hè qua.. chẳng qua đêm nay nó phát đau tệ hơn nhiều, chỉ vậy thôi…
- Harry à, mình chắc là thầy Dumbledore muốn bị quấy rầy bởi chuyện này…
- Ừ.
Harry nói, trước khi nó kịp ngậm miệng giữ ý.
- Vết thẹo của tôi, đó là điểm duy nhất về tôi mà thầy Dumbledore bận tâm đến, phải không?
- Đừng nói như vậy, điều đó không đúng!
- Mình nghĩ là mình sẽ viết thư kể cho chú Sirius về chuyện này để xem chú tính sao…
Hermione kêu lên, có vẻ hoảng hốt:
- Harry, bồ không thể viết ra những chuyện như vậy trong một lá thư! Bồ không nhớ sao, thầy Moody đã bảo chúng ta phải cẩn hận với những gì mình viết trong thư từ! Chúng ta không thể nào bảo đảm được là cú không bị ai đó kiểm duyệt!
- Thôi được rồi, được rồi, vậy thì mình sẽ không kể cho chú ấy vậy/
Harry gắt gỏng hỏi. Nó đứng dậy.
- Mình đi ngủ đây. Bồ xin lỗi Ron dùm mình, được không?
- Ôi, không.
Hermione nói, trông cô nàng có vẻ yên tâm.
- Nếu bồ rút lui thì mình cũng có thể rút lui theo mà không đến nỗi bất lịch sự, mình hoàn toàn kiệt sức rồi và muốn làm thêm nhiều món hơn vào ngày mai. Nghe nè, Harry, bồ có thể giúp mình nếu bồ thích, vui lắm, mình lúc này khá hơn rồi, bây giờ thì mình có thể làm được cả hoa văn và đủ các thứ khác nữa.
Harry nhìn vào mặt Hermione, gương mặt cô nàng đang sáng lên niềm hân hoan. Nó cố gắng làm ra vẻ như thể nó gần gần bị lời đề nghị này dụ dỗ. Nó nói:
- Ơ… thôi, cám ơn, mình nghĩ mình sẽ không thể làm… Ơ… vào ngày mai. Mình còn hàng đống bài tập phải làm…
Và nó đi thơ thẩn đến cầu thang dẫn về phòng ngủ của nam sinh, bỏ Hermione ở lại đằng sau trông có vẻ hơi thất vọng.
Bữa ăn tối ở Đại Sảnh đường tối hôm đó không phải là một kinh nghiệm thú vị gì đối với Harry. Tin tức về vụ nó hò hét kình địch với bà Umbridge dường như đã lan truyền nhanh chóng một cách khác thường (ngay cả khi đã xét theo chuẩn Hogwarts). Nó nghe những tiếng xì xầm khắp chung quanh khi nó ngồi ăn, một bên là Ron và một bên là Hermione. Chuyện buồn cười là không người nào trong đám người xì xầm ấy có vẻ như bận tâm chuyện nó có thể nghe lỏm những gì họ đang nói về nó. Ngược lại, có vẻ như họ còn hy vọng là nó sẽ phát khùng lên rồi bắt đầu hò hét trở lại, như vậy họ sẽ có cơ may nghe được trực tiếp câu chuyện của nó.
- Nó nói nó thấy Cedric Diggory bị ám sát…
- Nó cho là nó đánh tay đôi với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy…
- Thôi đi cha…!
- Nó tưởng là nó đang bịp được ai hử?
- Xin-miễn…
Đặt dao và nĩa xuống bàn (tay nó run đến nỗi không thể cầm dao nĩa cho vững được), Harry nói qua kẽ răng nghiến chặt:
- Cái mà tôi không hiểu được là tại sao tất cả đều tin vào câu chuyện cách đây hai tháng khi mà thầy Dumbledore đã nói với họ…
Hermione nói một cách dứt khoát:
- Harry à, vấn đề là tụi mình không chắc là họ đã tin. Ôi, tụi mình ra khỏi chỗ này đi.
Cô nàng dằn dao nĩa của mình xuống bàn ăn; Ron rầu rĩ ngó cái bánh táo mới ăn hết một nửa của nó, nhưng cũng phải đi theo bộ sậu. Người ta ngó chằm chằm tụi nó suốt lối đi ra khỏi Đại Sảnh đường.
Khi tụi nó đi lên hết chặng cầu thang thứ nhất, Harry hỏi:
- Ý bồ là sao khi bồ không chắc là họ đã tin thầy Dumbledore?
Hermione nói khẽ:
- Xem ra bồ không hiểu tình cảnh như thế nào sau khi việc ấy xảy ra. Bồ đã trở lại giữa sân cỏ, tay ôm chặt xác của Cedric… Không ai trong đám học trò tụi này nhìn thấy điều gì đã xảy ra trong mê cung… Tụi này chỉ nghe thầy Dumbledore nói là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại và đã giết Cedric và đã đánh nhau với bồ.
Harry nói to:
- Thì đúng như vậy mà!
- Mình biết là đúng như vậy, Harry à. Vậy là bồ làm ơn đừng có chặn họng mình được không?
Hermione mệt mỏi nói.
- Chẳng qua là trước khi sự thật có thể được hiểu cặn kẽ, thì mọi người đã về nhà nghỉ hè, và hai tháng ở nhà họ đã đọc về bồ như một thằng ba trợn còn thầy Dumbledore thì đang suy nhược lẩm cẩm!
Mưa đập rào rào vào kính cửa sổ khi tụi nó sải bước dài đi qua những hành lang trống trơn để trở về tháp Gryffindor. Harry có cảm giác như ngày học đầu tiên của nó kéo dài bằng một tuần lễ. Nhưng mà nó còn cả một núi bài tập về nhà phải làm trước khi đi ngủ. Một nỗi đau đờ đẫn như bị cấm đang lan ra từ con mắt phải của nó. Khi tụi nó quẹo vô hành lang của Bà Béo, Harry liếc ra ngoài khung cửa sổ xối xả mưa gió nhìn ra sân trường tối thui. Vẫn không thấy chút ánh sáng nào trong căn chòi của bác Hagrid.
Bà Béo chưa kịp hỏi mật khẩu thì Hermione đã nói rồi:
- Mimbulus mimbletenia.
Bức chân dung quẳng người ngay, để lộ ra một cái lỗ đằng sau và ba đứa tụi nó chui qua đó về Nhà.
Phòng sinh hoạt chung gần như trống vắng; ai nấy đều đang đi ăn tối. Crookshanks duỗi mình trên một cái ghế bành rồi chạy lon ton ra đón tụi nó, gừ gừ om xòm, và khi Ron, Harry và Hermione ngồi xuống ba cái ghế tụi nó thích nhất bên cạnh lò sưởi, con mèo nhẹ nhàng nhảy nhót lên đùi Hermione và lại cuộn tròn ở đó như một cái gối lót lông thú màu hoe hoe. Harry nhìn đăm đăm ngọn lửa, cảm thấy kiệt quệ tinh thần và quá đuối sức.
Hermione bỗng nhiên kêu lên khiến cho cả Harry lẫn Ron đều nhảy dựng lên:
- Làm sao mà thầy Dumbledore lại để cho chuyện như vầy xảy ra được chứ?
Con mèo Crookshanks nhảy ra khỏi lòng Hermione, trông có vẻ bị xúc phạm. Hermione nện thùi thụi xuống tay ghế bành cô nàng đang ngồi trong cơn tức giận, đến nỗi một tí của những thứ nhồi bên trong bị lòi ra khỏi mấy cái lỗ.
- Làm sao mà thầy lại để cho mụ đàn bà khủng khiếp ấy dạy tụi mình chứ? Và lại đúng cái năm tụi mình thi Pháp sư Thường đẳng nữa chứ!
Harry nói:
- Ừ, tưởng mình chưa bao giờ có thầy giỏi dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, phải không? Bồ biết thế nào rồi đó, bác Hagrid đã nói với tụi mình rồi, không ai muốn nhận công việc đó, họ nói công việc đó xúi quẩy.
- Đành vậy, nhưng sao lại giao công tác cho một người trên thực tế không chịu cho chúng ta thi thố pháp thuật chứ? Thầy Dumbledore đang chơi trò gì chứ?
Ron buồn rầu nói:
- Và mụ ta còn tìm cách xúi người ta làm gián điệp cho mụ nữa. Có nhớ khi mụ nói mụ muốn tụi mình đến gặp và kể cho mụ nghe nếu tụi mình nghe bất cứ ai nói là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy trở lại không?
Hermione ngắt lời:
- Dĩ nhiên mụ đến đây là để bí mật dò xét tất cả chúng ta, điều đó rõ ràng quá rồi, chứ lão Fudge còn muốn mụ ta đến đây để làm gì khác nữa chứ?
Khi Ron há miệng ra toan trả đũa thì Harry mệt mỏi nói:
- Đừng bắt đầu cãi nhau nữa. Bộ tụi mình không thể… Thôi chỉ làm bài tập thôi có được không, dẹp mấy chuyện đó đi…
Tụi nó nhặt nhạnh cặp sách ở góc phòng rồi quay lại mấy cái ghế bành bên bạnh lò sưởi. Bây giờ mọi người bắt đầu lục tục trở về sau bữa ăn tối. Harry ngoảnh mặt quay lưng lại cái lỗ chân dung, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những cái nhìn chòng chọc hướng vào nó.
Ron chấm cây viết lông ngỗng vô bình mực.
- Tụi mình làm bài tập của thầy Snape trước nhé? Thuộc tính… của nguyệt thạch… và ứng dụng của nó… trong pha chế… độc dược…
Nó lẩm bẩm đọc lên trong khi chép mấy chữ đó trên tấm giấy da.
- Xong.
Nó gạch dưới cái tựa bài, rồi nhìn lên Hermione chờ đợi đầy hy vọng.
- Vậy cái gì là thuộc tính của nguyệt thạch và ứng dụng của nó trong pha chế độc dược?
Nhưng Hermione không nghe thấy nó nói gì. Cô nàng đang quắc mắt về phía góc phòng ở tuốt đầu kia, chỗ Fred, George và Lee Jordan đang ngồi ở giữa một đám học sinh năm thứ nhất trông có vẻ ngây thơ, tất cả đám lính mới ấy đang nhai cái gì đó dường như có nguồn gốc từ một cái túi giấy bự mà Fred đang cầm.
Cô nàng đứng lên, trông rõ là hết sức giận dữ, nói:
- Không, mình rất tiếc, họ đi quá xa rồi!
Ron ấp úng, rõ ràng là muốn câu giờ.
- Mình… cái gì… Không… thôi mà, Hermione… tụi mình không thể đuổi họ đi vì phát kẹo…
- Bồ biết quá rõ đó là kẹo Nuga Sặc-máu-mũi hoặc… hoặc kẹo Nhộng Oùi hoặc…
Harry nhỏ nhẹ bổ sung:
- Kẹo Xỉu.
Bọn học sinh năm thứ nhất, từng đứa một, như thể bị những cái chày vồ vô hình nện vô đầu, lần lượt lăn ra bất tỉnh trên ghế tụi nó đang ngồi. Một số còn trượt lăn quay xuống sàn phòng, mấy đứa khác thì nằm vắt vẻo qua tay ghế, lưỡi thè cả ra ngoài. Hầu hết những người đang xem đều phá ra cười; nhưng Hermione thì bạnh vai ngang oai phong và dõng dạc bước thẳng tới chỗ Fred và George đang đứng với cái bìa cứng kẹp sổ ghi chép trong tay, tỉ mỉ quan sát bọn học sinh năm thứ nhất đang bất tỉnh. Ron nhổm dậy khỏi ghế được nửa chừng, lưỡng lự trong một hai giây, làu bàu với Harry, “Bả đẹp hết cho coi!”, rồi lại thả người ngồi lún xuống cái ghế sâu có vẻ đã quá tải với bộ xương cao lêu nghêu của nó.
Bằng giọng hùng hồn, Hermione nói với Fred và George:
- Đủ rồi!
Hai anh em sinh đôi ngước nhìn lên vẻ hơi hơi ngạc nhiên. George gật đầu, nói:
- Ừ, em nói đúng. Liều lượng như vầy là đủ đô rồi, phải không?
- Em đã nói với các anh hồi sáng nay rồi, các anh không thể dùng học sinh để thử nghiệm thứ đồ tầm bậy của các anh.
Fred tức giận:
- Tụi này trả tiền cho chúng!
- Em không cần thiết, việc này có thể nguy hiểm.
Fred nói:
- Nhảm nhí!
Lee đi từ đứa năm thứ nhất này đến đứa năm thứ nhất khác, nhét kẹo tím vô những cái miệng há hốc của chúng. Anh ta nói giọng trấn an:
- Bình tĩnh, Hermione à, tụi nó không sao đâu!
George nói:
- Ừ, coi kìa, bây giờ tụi nó tỉnh lại rồi kìa.
Vài ba đứa năm thứ nhất quả thực đang ngọ nguậy. Nhiều đứa trông hoảng cả hồn khi nhận ra mình đang nằm lăn trên sàn, hay vắt vẻo trên tay ghế bành, đến nỗi Harry dám chắc là Fred và George đã không báo cho tui nó biết trước tác dụng của mấy viên kẹo.
George thân mật hỏi một cô bé tóc đen nằm ngay dưới chân anh ta:
- Cảm thấy khỏe không?
Cô bé run rẩy đáp:
- Em.. thấy… khỏe.
Fred vui vẻ nói:
- Xuất sắc!
Chỉ trong một giây tiếp theo, Hermione đã giật phắt cái bìa kẹp sổ tay và cái bao giấy đựng Kẹo Xỉu ra khỏi tay Fred.
- KHÔNG xuất sắc gì cả!
Fred tức giận nói:
- Dĩ nhiên là xuất sắc chứ! Tụi nó sống nhăn, đúng không?
- Anh không thể làm như vậy, nếu rủi anh làm cho đứa nào bị bệnh thực sự thì sao?
- Tụi này không làm cho tụi nó bị bệnh, tụi này đã thử nghiệm trên chính thân thể tụi này rồi, cuộc thí nghiệm này chỉ để xem mọi người có phản ứng giống nhau không…
- Nếu các anh không chấm dứt ngay thì tôi sẽ…
Fred nói với cái giọng mày-thử-làm-tao-coi.
- Cấm túc tụi này hả?
George cười khẩy nói:
- Bắt tụi này chép phạt hả?
Những người bàng quan trong phòng rộ lên cười. Hermione vươn thẳng người lên hết mức chiều cao của cô nàng; hai mắt cô nàng nheo lại và mái tóc bồng bềnh dường như nhá lên tanh tách dòng điện chạy. Cô nàng nói, giọng run run vì cơn giận điên người.
- Không. Nhưng tôi sẽ viết thư cho má các anh.
- Đừng thế chứ!
George hốt hoảng la lên, giật lùi một bước xa khỏi Hermione.
Giọng Hermione quả quyết:
- Ồ, có chứ! Tôi sẽ làm. tôi không thể ngăn chính các anh ăn những thứ ngu ngốc đó, nhưng các anh đừng có đưa chúng cho học sinh năm thứ nhất.
Trông Fred và George như thể bị sét đánh. Rõ ràng là đối với hai anh chàng này, lời đe dọa của Hermione đã đánh trúng chỗ hiểm. Ném cho hai anh em sinh đôi một cái nhìn đe dọa cuối cùng, Hermione quăng trả lại vô tay Fred cái bìa kẹp sổ tay và cái bao Kẹo Xỉu của anh ta, rồi cô nàng hiên ngang đi trở lại cái ghế bành của mình bên cạnh lò sưởi.
Ron lúc này đã lún sâu vô cái ghế bành đến nỗi cái mũi của nó gần ngang bằng với hai đầu gối của nó.
Hermione chua chát nói:
- Cám ơn sự ủng hộ của bạn, Ron à!
Ron lúng búng:
- Một mình bạn giải quyết êm đẹp hết mà.
Hermione nhìn trừng trừng xuống miếng giấy da trống trơn của mình trong vài giây, rồi cáu kỉnh nói:
- Ôi, chẳng nên trò trống gì cả, mình không thể tập trung lúc này, mình đi ngủ đây.
Cô nàng mở banh cái cặp ra; Harry tưởng Hermione sắp cất hết sách vở vô cặp, nhưng thay vì vậy, cô nàng lại lôi ra hai vật thể bằng len không ra hình thù gì hết, cẩn thận đặt chúng lên bàn cạnh lò sưởi, phủ lên chúng bằng vài miếng giấy da bị vò nhàu và một cây viết lông ngỗng bị gãy, rồi đứng lùi lại chiêm ngưỡng thành quả.
Ron nhìn Hermione như thể sợ cô nàng phát khùng.
- Bồ đang làm cái trò quỉ sứ yêu ma gì vậy?
Hermione bây giờ mới cất sách vở vô cặp, sôi nổi nói:
- Đó là mấy cái nón cho đám gia tinh. Mình đã làm ra chúng trong mùa hè. Không được xài đến phù thủy thì mình đan chậm rì rì, nhưng bây giờ đã trở về trường rồi thì mình sẽ có thể làm được nhiều hơn.
Ron nói chậm rãi:
- Bồ bày nón ra ngoài cho bọn gia tinh à? Và trước tiên bồ giấu mấy cái nón này dưới mớ rác hả?
Hermione lẳng cái cặp lên vai, ngang ngược nói:
- Ừ.
Ron tức giận nói:
- Vậy không ổn. Bồ đang tìm cách lừa bọn chúng lượm mấy cái nón. Bồ giải phóng chúng khi mà chúng có lẽ vẫn không muốn được tự do.
Hermione cãi lại ngay, dù đôi má cô nàng có hơi ửng hồng.
- Dĩ nhiên là chúng muốn được tự do. Bồ liệu hồn đừng có đụng tới mấy cái nón đó à, Ron!
Cô nàng quay gót và bỏ đi. Ron chờ cho đến khi Hermione đi khuất sau cánh cửa buồng ngủ của nữ sinh, rồi mới dẹp mớ rác trên mấy cái nón len. Nó quả quyết nói:
- Ít nhất thì bọn chúng cũng nhìn thấy cái mà bọn chúng lượm lấy. Dù sao thì…
Nó cuộn tấm giấy da mà trên đó nó đã viết cái tựa bài luận văn thầy Snape đã ra.
- Bây giờ thì chẳng tài nào mà làm cho xong bài này được. mình không thể làm nếu không có Hermione. Mình không biết một chút xíu gì về cái mà mình phải làm với nguyệt thạch, bồ biết gì không?
Harry lắc đầu, nhận thấy khi nó làm như vậy thì cơn đau ở thái dương bên phải của nó nhức buốt hơn. Nó nghĩ đến bài luận văn dài thoòng về chiến tranh bọn khổng lồ và cơn đâu chọc sâu vào nó sắc nhọn hơn. Biết quá rõ ràng là sáng hôm sau nó sẽ hối hận nếu không làm xong bài tập trong đêm nay, nhưng nó đàng xếp sách vở vào cặp.
- Mình cũng đi ngủ thôi.
Nó đi ngang qua Seamus trên lối đi tới cánh cửa dẫn vô phòng ngủ nam sinh, nhưng nó không nhìn Seamus. Harry có một cảm tưởng thoáng qua là Seamus há miệng toan nói, nhưng nó bước nhanh hơn và tới được sự bình yên dễ chịu của cái cầu thang xoắn bằng đá mà không phải chịu đựng thêm sự khiêu khích nào nữa.
Bình minh ngày hôm sau cũng vẫn âm u xám xịt và mưa gió như ngày hôm trước. Lão Hagrid vẫn vắng mặt trên bàn giáo sư trong bữa điểm tâm.
Ron hồ hởi nói:
- Nhưng tuyệt một cái là bữa nay không có thầy Snape.
Hermione ngoác miệng rộng ngáp dài và tự rót cà phê cho mình. Trông cô nàng có vẻ hơi hơi hài lòng về chuyện gì đó, và khi Ron hỏi cô nàng chuyện gì khiến cô nàng vui thế thì cô nàng chỉ đơn giản trả lời:
- Mấy cái nón biến mất rồi. Có vẻ như cuối cùng thì các gia tinh cũng muốn được tự do!
Ron đáp một cách cay độc:
- Mình không dám nói chắc đâu. Mấy cái đó có thể không được coi là quần áo. Mình thấy chúng chẳng giống nón chút xíu nào hết, mà lại giống mấy cái bọng bằng len hơn.
Suốt buổi sáng hôm đó Hermione không thèm nói chuyện với Ron.
Hai tiết Bùa ếm được tiếp theo bằng hai tiết Biến hình. Cả hai giáo sư Flitwick và giáo sư McGonagall đều dành mười lăm phút đầu buổi học để thuyết giảng về tầm quan trọng của kỳ thi Pháp sư Thường đẳng.
Giáo sư Flitwick nhỏ thó có giọng nam cao the thé vẫn đứng trên đống sách như xưa nay để ông có thể nhìn qua bàn giấy để mà thấy lũ học trò trong lớp.
- Điều mà các trò cần phải nhớ ấy là những kỳ thi này có thể ảnh hưởng đến tương lai của các trò trong nhiều năm tới! Nếu các trò vẫn chưa suy nghĩ nghiêm túc về sự nghiệp của mình, thì bây giờ là lúc nên làm điều đó. Và đồng thời, tôi e rằng, chúng ta sẽ phải học hành chuyên cần hơn để bảo đảm rằng tất cả các trò đếu dốc hết sức cho xứng với tài năng của mình!
Sau đó cả lớp dành hơn một giờ để ôn lại Bùa Gọi Hồn, mà theo giáo sư Flitwick thì chắc chắn là đề tủ trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng. Và tiếp đó thầy củng cố buổi học bằng cách ra cho lũ học trò một đống bài tập về bùa ếm, nhiều nhất từ xưa đến nay.
Lớp Biến hình cũng tương tự như vậy, nếu không nói là còn tệ hơn.
Giáo sư McGonagall khẳng định dứt khoát:
- Các con không thể thi đậu Pháp sư Thường đẳng nếu không có sự chuyên cần nghiêm túc, học và hành. Tôi thấy không có lý do gì khiến cho học sinh trong lớp này không đậu môn Biến hình trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng, miễn là mọi người dốc sức học tập.
Neville thốt lên một tiếng kêu hoài nghi nho nhỏ buồn buồn. Giáo sư McGonagall nói:
- Cả con nữa, Longbottom à. Con chỉ thiếu tự tin chứ ngoài ra không có gì trục trặc trong việc học của con hết. Vậy thì… hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu Bùa chú Tiêu biến. Những bùa chú này dễ hơn Bùa chú Hiện hồn, là kỹ năng mà thường thì các con không cần thử thách cho đến khi thi Kiểm tra Pháp Thuật Nhừ Tử, nhưng vẫn thuộc vào loại pháp thuật khó nhất mà các con sẽ bị kiểm tra trong kỳ thi Pháp sư Thường đẳng.
Bà hoàn toàn đúng; Harry nhận thấy Bùa chú Tiêu biến khó kinh hồn. Vào cuối buổi học hai tiết, cả Ron lẫn Harry đều không làm sao tiêu biến đi được mấy con ốc sên mà tụi nó dùng để thực hành, mặc dù Ron nói một cách tràn trề hy vọng là nó thấy mấy con ốc của nó trông có vẻ tái đi một tí. Ngược lại, Hermione chỉ cần cố gắng đến lần thứ ba là đã làm tiêu biến thành công con ốc sên của cô nàng, kiếm được mười điểm thưởng cho nhà Gryffindor từ giáo sư McGonagall. Cô nàng là người duy nhất không cần phải lãnh bài tập về nhà làm. Những đứa khác đều bị nhắc nhở đêm về phải thực hành bùa chú, để sẵn sàng cho một lần thử mới với mấy con ốc sên vào buổi trưa ngày hôm sau.
Giờ đây Harry và Ron đều đã phát hoảng trước khối lượng bài tập ở nhà mà tụi nó phải làm, nên tụi nó dành hết giờ nghỉ trưa vô thư viện tra cứu những ứng dụng của Nguyệt thạch trong cách pha chế độc dược. Hermione thì vẫn còn giận Ron về chuyện dè bỉu mấy cái nón len của cô nàng, nên không thèm nhập bọn với hai đứa nó. Vào buổi chiều, khi tụi nó đến lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, đầu Harry lại nhức nhối một phen nữa.
Ngày hôm đó trời trở lạnh và gió hiu hiu, khi đi xuống dốc sân cỏ về phía căn chòi của lão Hagrid bên rìa khu Rừng Cấm, tụi nhỏ đã thấy thỉnh thoảng có vài giọt nước mưa rơi trúng mặt. Giáo sư Grubbly-Plank đứng đợi học sinh phía trước cửa căn chòi lão Hagrid chừng vài mươi thước, một cái bàn dài kiểu bộ ngựa đặt trước mặt bà, trên đó bày sẵn nhiều nhánh cây con. Khi Harry và Ron tới chỗ giáo sư Grubbly-Plank đứng, một trận cười to ré lên đằng sau lưng tụi nó. Quay lại, tụi nó nhìn thấy Draco Malfoy đang sải bước tới; vây quang Draco là đám bạn chí cốt của nó ở bên nhà Slytherin. Draco rõ ràng là vừa mới cái gì vui nhộn ghê lắm, bởi vì Crabbe, Goyle, Pansy Parkinson và mấy đứa còn lại vẫn còn rúc rích cười khoái chí. Xét theo thực tế là tất cả bọn chúng cứ ngó trừng trừng về phía Harry, Harry có thể đoán được một cách không mấy khó khăn đề tài của câu chuyện tếu lâm đang được kể.
Khi tất cả học sinh của hai nhà Gryffindor và Slytherin đều đã đến, giáo sư Grubbly-Plank nói mà như quát tháo:
- Mọi người ở đây rồi hả? Vậy chúng ta nói chuyện phiếm… Ai có thể nói cho tôi biết mấy thứ này kêu là gì không?
Bà chỉ một đống cành cây nhỏ trước mặt mình. Tay của Hermione vọt lên không trung. Phía sau cô nàng, Malfoy làm bộ mặt răng vẩu nhái động tác cô nàng nhảy loay choay trong lúc háo hức trả lời câu hỏi. Pansy Parkinson ré lên một tràng cười, nhưng ngay lập tức tiếng cười suýt biến thành tiếng rú, bởi vì mấy cành cây nhỏ trên bàn bỗng nhảy vọt lên không trung, để lộ nguyên hình chúng là một lũ sinh vật giống như yêu tinh làm bằng gỗ, mỗi con có đủ tay chân màu nâu có mấu có sần, chót mỗi bàn tay có hai ngón tay giống nhánh cây con, lại có một cái mặt bèn bẹt buồn cười hao hao giống như vỏ cây có đôi mắt màu bọ nâu lóng la lóng lánh.
- Uùuuuuui!
Parvari và Lavender kêu lên suýt xoa, khiến cho Harry bực mình hết sức. Làm như thế sẽ khiến người ta tưởng là lão Hagrid chưa từng chỉ cho tụi nó xem những sinh vật gây ấn tượng như thế bao giờ. Đành rằng mấy con nhu trùng có vẻ hơi tẻ ngắt, nhưng mà mấy con kỳ nhông lửa và bằng mã cũng đủ hay ho vậy, lại thêm con Quái tôm Nổ đuôi có lẽ cũng dư sức hấp dẫn.
Giáo sư Grubbly-Plank rải một nắm tay cái thứ gì đó trông giống gạo nâu vô giữa đám sinh vật khẳng khiu, bọn háu đói này lập tức nhồm nhoàm ăn ngay. Bà hỏi lại, giọng rõ ràng:
- Vậy… có ai biết tên của mấy sinh vật này không? Mời cô Granger.
Hermione đáp ngay:
- Que Xạo. Chúng là những kẻ bảo vệ cây cối, thường sống trên những cây dùng để chế đũa phép.
Giáo sư Grubbly-Plank nói:
- Năm điểm thưởng cho nhà Gryffindor. Đúng, đây là những con Que Xạo, và như trò Granger vừa nói rất đúng, chúng thường sống trên những loại cây có thân gỗ đạt được phẩm chất làm đũa phép. Có ai biết mấy con này ăn cái gì không?
- Rệp cây.
Hermione nói ngay, và điều này giải thích tại sao cái mà Harry tưởng là hột gạo lại nhúc nhích. Hermione nói tiếp:
- Nhưng chúng cũng ăn cả trứng tiên nếu chúng kiếm được.
- Giỏi, thưởng thêm năm điểm nữa. Vì vậy khi người ta cần lá hay gỗ của cái cây mà mấy con Qeu Xạo này cư trú, thì nên khôn ngoan chuẩn bị một nắm rệp cây làm quà tặng để dụ dỗ cho chúng xao nhãng nhiệm vụ hay nguôi ngoai cơn giận đi. Trông chúng có thể không nguy hiểm lắm, nhưng nếu nổi điên lên chúng sẽ móc mắt người ta bằng mấy ngón tay, mà như các trò thấy đó, rất nhọ, cho nên chớ có để chúng lăm le gần nhãn cầu. Vì thế nếu các trò muốn xúm đến gần hơn, hãy lấy một nắm rệp cây và một con Que Xạo – ở đây tôi có đủ cho mỗi ba người một con – các trò có thể nghiên cứu chúng tỉ mỉ. Tôi muốn mỗi trò nộp cho tôi một bản vẽ ghi chú đầy đủ phần thân thể Que Xạo vào cuối giờ học.
Cả lớp ùa tới trước, vây quanh cái bàn dài. Harry cố tình đi vòng quanh ra sau bàn để cuối cùng nó đứng ngay cạnh bên giáo sư Grubbly-Plank. Trong khi mấy đứa khác đang lựa Que Xạo, Harry hỏi giáo sư Grubbly-Plank:
- Thưa cô, thầy Hagrid đâu ạ?
Giáo sư Grubbly-Plank thô bạo đáp:
- Đừng bận tâm.
Lần trước khi lão Hagrid không đến lớp được, thái độ của giáo sư Grubbly-Plank cũng tương tự như vậy. Với vẻ khủng khỉnh trên gương mặt nhọn, Draco Malfoy chồm qua Harry để túm lấy con Que Xạo nhất. Nó nói khẽ để chỉ riêng Harry nghe được.
- Có lẽ lão đần bự xác bị thương nặng rồi!
Harry rít qua mép miệng:
- Có lẽ chính màu sẽ bị thương nặng nếu mày không câm miệng lại.
- Có lẽ lão đang làm rối tung lên với những thứ cũng khổng lồ như lão, nếu mày hiểu ý tao.
Malfoy bước đi chỗ khác, ném lại qua vai nó cho Harry một nụ cười tự đắc tự mãn. Harry bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn. Liệu Malfoy có biết được tin tức gì không? Nói cho cùng, ba của nó là một Tử thần Thực tử. Liệu nó có được thông tin về số phận lão Hagrid trong khi Hội kín lại chưa hay biết hay không? Harry vội vã đi vòng qua cái bàn trở về chỗ bên cạnh Ron và Hermione, hai đứa này đang ngồi xổm trên một bãi cỏ hơi xa cái bàn một tí và đang ra sức dụ dỗ một con Que Xạo chịu nằm im đủ lâu để có thể vẽ nó. Harry rút tấm giấy da và cây viết lông ngỗng của nó ra và ngồi thụp xuống bên cạnh hai đứa bạn, thì thầm kể lại điều mà Malfoy vừa nói.
Hermione gạt đi ngay:
- Nếu có chuyện gì xảy ra cho bác Hagrid thì thầy Dumbledore ắt phải biết. Tự rước lấy lo âu chỉ tổ mắc mưu thằng Malfoy, chứng tỏ cho nó thấy là mình không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Tụi mình cứ kệ xác thằng Malfoy, Harry à. Đây, giữ dùm con Qeu Xạo này một lát, như vậy đó, để mình vẽ cái mặt nó…
Từ nhóm kế bên vọng lại rõ ràng tiếng nói nhừa nhựa của Malfoy:
- Ừ, ba tao mới nói chuyện với ông Bộ trưởng cách đây hai ngày, tụi bây biết không, nghe đâu như là Bộ Pháp Thuật thực sự quyết tâm dẹp thẳng tay việc dạy học kém chất lượng ở chỗ này. Cho nên ngay cả nếu như cái lão đần to quá khổ ấy mà có tái xuất hiện, thì lão cũng được bảo cuốn gói đi ngay tức thì.
- Á!
Harry vừa siết con Que Xạo mạnh tay quá đến nỗi nó suýt táp cho một cái. May là nó chỉ mới trả đũa đích đáng bằng cách đâm một cú thiệt mạnh vô tay Harry bằng mấy ngón tay nhọn hoắt của nó, gây ra hai vết cắt dài trên tay Harry. Harry liệng con Que Xạo xuống đất. Crabbe và Goyle từ nãy giờ đã cười hô hố khoái chí tử vì nghĩ tới chuyện lão Hagrid bị đuổi, bây giờ càng cười to hơn nữa khi con Que Xạo đùng đùng bỏ chạy hết tốc lực về phía khu rừng, và chẳng mấy chốc sau cái sinh vật như cái que nhỏ di động ấy đã bị đám rễ cây nuốt chửng mất tiêu. Khi tiếng chuông vang lên ở xa xa vọng qua sân trường, Harry cuộn lại tấm phác họa Que Xạo vấy máu của nó và đi tới lớp học Dược thảo với bàn tay quấn trong cái khăn tay của Hermione và tiếng cười chế nhạo của Malfoy vẫn còn ngân nga trong lỗ tai.
Harry nói qua hàm răng nghiến chặt:
- Nếu hắn dám gọi bác Hagrid là thằng đần một lần nữa…
- Harry ơi, đừng có để mình vướng vô chuyện tranh cãi với Malfoy là gì, đừng quên bây giờ nó là Huynh trưởng, nó có thể làm cho cuộc sống của bồ khốn khổ khốn nạn…
Harry mỉa mai nói:
- Chà, mình thắc mắc một cuộc sống khốn khổ khốn nạn là như thế nào?
Ron bật cười, nhưng Hermione cau mày khó chịu. Ba đứa cùng đi thơ thẩn qua mảnh vườn rau. Bầu trời dường như vẫn chưa quyết định được là có muốn mưa hay không.
Khi tụi nó đi tới nhà lồng kiếng, Harry nói nhỏ:
- Mình cầu mong sao cho bác Hagrid gấp rút lên và trở về đây, chỉ có vậy thôi.
Nó nói thêm, giọng hăm he:
- Và đứng có nói là mụ Grubbly-Plank là giáo viên giỏi hơn!
Hermione bình tĩnh đáp:
- Mình không định nói vậy.
Dù hoàn toàn ý thức là tụi nó vừa học xong một lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí mẫu mực và hết sức lấy làm phiền lòng về sự thật đó, Harry nói giọng quả quyết:
- Bởi vì bà ấy sẽ không đời nào tốt như bác Hagrid.
Cánh cửa của căn nhà lồng kiếng gần nhất mở ra và bọn học s inh năm thứ tư túa ra, trong đám đó có cả Ginny.
Khi Ginny đi ngang qua bọn Harry, cô bé nói:
- Chào!
Vài giây sau, Luna Lovegood xuất hiện, lê bước phía sau tất cả các học sinh khách, trên sống mũi con bé là một bệt sình, và tóc tai con bé được cột là thành nùi ngay trên đỉnh đầu. Khi Luna Lovegood nhìn thấy Harry, đôi mắt lồ lộ của nó dường như lồi ra hết sức xúc động, và nó đi thẳng một lèo tới gặp Harry. Nhiều đứa bạn học trong lớp của Harry quay đầu tò mò ngó nó. Luna hít một hơi thở mạnh rồi nói, không cần màu mè chào hỏi mở đầu mất công:
- Em tin là Kẻ-chớ-gọi-tên-ra-đấy đang trở lại, và em tin là anh đã chiến đấu với hắn và đã thoát khỏi nanh vuốt của hắn.
Harry lúng túng:
- Ơ… phải.
Luna đang đeo toòng teng ở hai tai cái gì đó giống như một đôi củ cải màu cam, một chi tiết mà dường như Parvati và Lavender đã chú ý, bởi vì cả hai cùng chỉ chỏ tai Luna mà cười khúc khích.
- Mấy người cứ việc cười!
Luna nói, giọng con bé the thé, rõ ràng là nó tưởng lầm Parvati và Lavender đang cười cái điều đó đang nói, chứ không dè bọn kia đang cười cái mà nó đang đeo.
- Nhưng trước đây người ta thường tin là không có những thứ như Con Bép Xép Số Dách hay Con Teo Sừng vậy.
Hermione tỏ ra mất bình tĩnh:
- Ừ, họ đúng chớ, đúng không? Chẳng hề có những thứ như Con Bép Xép Số Dách hay Con Teo Sừng.
Luna ném cho Hermione một cái nhìn khinh miệt rồi tung tẩy bỏ đi te te, mấy củ cải màu cam đung đưa muốn khờ luôn. Lúc này Parvati và Lavender không phải là những người duy nhất rú lên cười ngặt nghẽo.
Khi tụi nó kéo nhau vô lớp, Harry yêu cầu Hermione:
- Phiền bồ đừng làm mất lòng người duy nhất có lòng tin vào mình.
Hermione nói:
- Oái, trời đất ơi, bồ có thể khá hơn cô ả đó mà, Harry! Ginny đã nói hết với mình về con bé đó rồi, rõ ràng là con bé sẽ chỉ tin vào những chuyện không có bằng chứng gì hết. Ừ mà mình cũng chẳng kỳ vọng gì khác ở một đứa có bố là kẻ điều hành tờ Người Dẻo Mồm.
Harry nghĩ đến mấy con ngựa có cánh đằng đằng sát khí mà nó đã nhìn thấy vào cái đêm tụi nó mới đến và cái cách mà Luna nói con bé cũng có thể nhìn thấy chúng. Tinh thần nó hơi chùng xuống một tí. Chẳng lẽ con bé đã nói dối? Nhưng trước khi nó mất thêm nhiều thì giờ công sức để suy nghĩ về chuyện đó thì Ernie Macmillan đã bước tới bên nó. Ernie nói giọng oang oang vang xa:
- Potter, tôi muốn nói cho bạn biết là không phải chỉ những người lập dị mới ủng hộ bạn. Cá nhân tôi tin tưởng bạn một trăm phần trăm. Gia đình tôi luôn luôn đứng vững vàng đằng sau thầy Dumbledore, tôi cũng vậy.
Harry bất ngờ nhưng vui mừng. Ernie có thể hơi màu mè khoa trương trong những trường hợp như vầy, nhưng Harry đang trong một tâm trạng cảm kích sâu sắc một lá phiếu tín nhiệm của bất kỳ người nào không đeo củ cải vào tai. Những lời của Ernie chắc chắn đã xóa biến đi nụ cười trên gương mặt của Lavender Brown, và khi Harry quay lại nói chuyện với Ron và Hermione, nó bắt gặp vẻ mặt của Seamus, trông vừa bối rối vừa ngang ngạnh thánh thức.
Không ai ngạc nhiên chút nào khi giáo sư Sprout bắt đầu buổi học bằng bài thuyết giảng lũ học trò về tầm quan trọng của kỳ thi Pháp sư Thường đẳng. Harry ao ước sao cho các thầy bà thôi làm chuyện đó đi; nó đã bắt đầu thấy lo, cảm thấy ruột gan quặn thắt lại mỗi khi nhớ ra còn bao nhiêu bài tập phải làm. Cái cảm giác này đột ngột trở nên tồi tệ hơn khi giáo sư Sprout ra thêm cho tụi nó một bài luận văn nữa vào cuối giờ học. Mệt mỏi và nồng nặc hôi thúi mùi phân rồng, thứ phân chuồng mà giáo sư Sprout ưa chuộng, lũ học trò nhà Gryffindor kéo đàn kéo lũ trở về lâu đài trong một tiếng rưỡi đồng hồ sau đó; không ai nói năng gì nhiều; một ngày rất dài nữa đã trôi qua.
Do đã đói bụng muốn chết được, và bởi vì sẽ bị giáo sư Umbridge phạt cấm túc vào lúc năm giờ chiều, Harry bèn đi thẳng tới phòng ăn tối mà không cần ghé về tháp Gryffindor cất cặp sách, để còn có thể kịp nhồi vô bụng cái gì đó trước khi đương đầu với bất cứ điều gì mà bà Umbridge chuẩn bị cho nó. Tuy nhiên, nó chưa kịp đi tới lối vào Đại Sảnh đường thì một giọng nói giận dữ quát to:
- Ôi, Harry!
Nó quay lại, đối diện với Angeline Johnson, cô nàng có vẻ đang cơn thịnh nộ ngất trời. Harry lẩm bẩm yếu ớt:
- Gì nữa đây?
Cô nàng Angeline bước như hành quân đến thẳng chỗ Harry và xỉa xói ngón tay vô ngực Harry, chì chiết:
- Tôi sẽ nói cho mà biết chuyện gì nữa đây. Làm sao mà trò lại để cho mình bị cấm túc vào lúc năm giờ chiều thứ sáu hả?
Harry nói:
- Cái gì? Tại sao… Ừ phải, cuộc Xét tuyển Thủ môn!
- Bây giờ hắn mới nhớ ra đấy!
Angeline gầm gừ:
- Chẳng phải là tôi đã nói với trò là tôi muốn làm một cuộc kiểm tra với toàn thể đội, và tìm một người ăn-rơ với mọi người hay sao? Chẳng phải là tôi đã nói với trò là tôi đã đăng ký đặc biệt giữ chỗ trước cọc gôn Quidditch rồi hay sao? Vậy mà bây giờ trò quyết định là trò không thèm có mặt ở đó!
Harry, bị chọc tức vì những lời lẽ không công bằng này, hét lên:
- Tôi không hề quyết định không thèm có mặt ở đó! Tôi bị mụ Umbridge phạt cấm túc, chỉ vì tôi nói với bà ấy sự thật về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy…
Angeline hùng hổ bảo:
- Vậy, trò có thể chỉ cần đi thẳng tới gặp bà ta và yêu cầu bà ta thả trò ra vào ngày thứ sáu, và tôi cóc cần biết trò làm như thế nào, cứ nói với bả là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là do trí tưởng tượng của trò bịa đặt ra, nếu trò thích nói vậy, miễn sao bảo đảm được là trò có mặt ở sấn
Cô nàng quay gót và bỏ đi như một cơn giông.
Khi Ron và Hermione đi vào Đại Sảnh đường, Harry nói với tụi nó:
- Mấy bồ biết gì không? Mình nghĩ là tụi mình nên hỏi đội Puddleemere xem liệu Oliver Wood có bị giết trong thời gian huấn luyện không, bởi vì dường như chị Angeline đang bị hồn của ảnh nhập.
Khi cả ba đứa cùng ngồi xuống cái bàn ăn của nhà Gryffindor, Ron nói đầy vẻ hoài nghi:
- Bồ tính coi có được bao nhiêu hy vọng mụ Umbridge sẽ thả bồ ra vào tối thứ sáu?
Harry ủ rũ đáp:
- Ít hơn số không.
Nó lấy sườn cừu vô dĩa và bắt đầu ăn.
- Dù sao đi nữa thì cũng nên thử, đúng không? Mình sẽ xin được phạt bù hai buổi hay một hình phạt nào khác, mình không biết…
Nó nuốt một họng khoai tây rồi nói tiếp:
- Mình mong bà ấy đừng nhốt mình quá lâu tối hôm nay. Mấy bồ thấy đấy, tụi mình còn phải viết ba bài luận văn, thực hành Bùa chú Tiêu biến cho cô McGonagall, thực hiện bài giải bùa trừ ếm cho thầy Flitwick, vẽ cho xong hình con Que Xạo, và bắt đầu viết cái nhật ký chêm bao ngu ngốc cho cô Trelawney.
Ron rên rỉ, và vì một lý do nào đó anh chàng liếc mắt nhìn lên trần nhà.
- Và trời có vẻ như sắp mưa.
Hermione nhướn đôi mày lên, hỏi:
- Mưa hay không thì mắc mớ gì đến bài tập của tụi mình?
- Không.
Ron đáp ngay, hai vành tai nó đỏ lên.
Vào lúc năm giờ kém năm, Harry chào tạm biệt hai người bạn rồi đi đến văn phòng giáo sư Umbridge ở lầu ba. khi nó gõ lên cánh cửa, bà Umbridge đáp bằng giọng đường mật:
- Vào đi.
Harry thận trọng đi vào, dòm ngó chung quanh.
Nó đã từng biết văn phòng này dưới ba trào chủ nhân trước đây. Vào thời thầy Gilderoy Lockhart ở đây, khắp phòng treo đầy những bức chân dung rạng rỡ của vị chủ nhân. Khi thầy Lupin đến sống ở đây, nếu ai đến thăm thầy thì rất có cơ may được gặp gỡ một sinh vật Hắc ám quyến rũ nào đó trong một cái chuồng hai cái bể nước. Vào thời tên giả danh thầy Moody, căn phòng chất đầy những trang thiết bị cùng vũ khí dò la hành động phạm pháp và phát hiện giấu diếm.
Nhưng bây giờ căn phòng nhìn chung là chẳng thể nào còn nhận ra được nữa. Mọi bề mặt đều bị phủ kín bằng những tấm vải và màn che có ren rua. Có nhiều bình hoa cắm toàn hoa sấy khô, mỗi bình ngự trên một miếng khăn lót của riêng nó, và trên một trong những bức tường có treo một bộ sưu tập dĩa trang trí, mỗi cái được vẽ một con mèo to tướng đủ màu đeo quanh cổ một cái nơ không giống nhau. Mấy thứ này xấu xí đến nỗi đến nỗi Harry trừng mắt nhó chúng, ghê muốn chết luôn, mãi cho đến khi giáo sư Umbridge lại lên tiếng:
- Chào ông Potter.
Harry giật mình ngó quanh quất. Lúc đầu nó đã không nhận ra bà giáo bởi vì bà đang mặc một bộ áo chùng hoa hòe hoa sói vô cùng khủng khiếp và màu sắc hết sức đồng điệu với tấm khăn trải bàn phủ trên cái bàn làm việc phía sau bà.
Harry ngắc ngứ đáp:
- Dạ, chào.
Bà chỉ về phía một cái bàn nhỏ trải đăng ten mà bà đã đặt bên cạnh một cái ghế lưng thẳng đơ, nói:
- Nào, ngồi xuống đi.
Một tấm giấy da trống trơn đã để sẵn trên bàn, hiển nhiên là đang chờ đợi nó.
Harry vẫn không nhúc nhích, nói:
- Ơ… thưa giáo sư Umbridge? Ơ… Trước khi chúng ta bắt đầu, em… ơ… em muốn xin cô một… ân huệ.
Hai con mắt lồ lộ của bà nheo lại.
- Vậy hả?
- Dạ, em… em ở trong đội Quidditch Gryffindor. Và em có bổn phận có mặt trong buổi kiểm tra tuyển chọn Thủ môn mới vào lúc năm giờ chiều ngày thứ sáu và em… em không biết liệu em có thể được miễn buổi cấm túc vào tối hôm ấy và chịu phạt… phạt bù… vào một đêm khác không?
Nó đã hiểu ngay từ lâu trước khi nói hết câu là chẳng được tích sự gì đâu.
- Ồ không.
Giáo sư Umbridge mìm cười rạng rỡ đến nỗi trông bà ta có vẻ thỏa thuê như vừa nuốt một con ruồi đặc biệt béo bở.
- Ồ, không, không, không. Đây là hình phạt dành cho trò vì tội loan truyền những câu chuyện độc hại, xấu xa, nhằm chơi nổi, ông Potter à, và hình phạt thì chắc chắn không thể nào được điều chỉnh cho phù hợp với lợi ích của người phạm tội. Không, trò sẽ phải đến đây vào đúng năm giờ chiều mai, và vào ngày hôm sau, và vào ngày thứ sáu nữa, và trò sẽ phải làm lao động cấm túc như đã định. Tôi có phần nào nghĩ âu cũng là điều tốt nếu trò phải bỏ lỡ một điều mà trò thực sự muốn làm. Điều này ắt sẽ củng cố bài học mà tôi đang thử dạy trò.
Harry cảm thấy máu nóng trào lên tận đầu và nghe tiếng lùng bùng trong lỗ tai. Vậy ra nó đã loan truyền những câu chuyện độc hại, xấu xa, nhằm chơi nổi à?
Bà giáo đang quan sát Harry với cái đầu hơi nghiêng nhẹ sang một bên, vẫn mỉm cười toe toét, như thể bà biết đích xác nó đang nghĩ cái gì và chờ đợi xem nó có hò hét lên một lần nữa không. Bằng một cố gắng khổng lồ, Harry ngoảnh mặt đi không nhìn bà ta nữa. Nó thả cái cặp xuống bên cạnh cái ghế có lưng thẳng đơ, rồi ngồi xuống.
Bà Umbridge nói ngọt ngào:
- Đấy, chúng ta đang đạt tới sự kềm chế cơn nóng giận tốt hơn rồi đấy, phải không nào? Bây giờ trò hãy chép phạp cho tôi, ông Potter.
Harry cúi xuống để mở cặp của nó ra. Nhưng bà Umbridge nói thêm:
- Không, không phải bằng cây viết của trò. Trò sẽ dùng một trong những cây viết hơi đặc biệt của tôi. Đây, trò cầm lấy.
Bà đưa cho Harry một cây viết lông ngỗng màu đen có đầu viết bén nhọn một cách lạ thường. Bà dịu dàng nói với nó:
- Tôi muốn trò viết câu “Tôi không được nói dối”.
- Thưa cô, bao nhiêu lần ạ?
- Oà, cứ viết cho đến khi nào thấm thía.
Bà Umbridge ngọt ngào bảo.
- Trò bắt đầu đi.
Bà đi tới cái bàn của bà, ngồi xuống, và cúi xuống một xấp giấy da trông có vẻ là những bài tập làm văn để chấm điểm.
Harry cầm cây viết lông ngỗng đen lên và nhận ra nó thiếu cái gì. Nó nói:
- Thưa cô, cô không cho em mực.
Giáo sư Umbridge nói bằng một giọng như có tiếng cười trong đó:
- Ồ, trò không cần mực đâu.
Harry đặt đầu nhọn của cây viết lông ngỗng lên tấm giấy da và viết: Tôi không được nói dối.
Nó bật ra một tiếng kêu đau. Những con chữ xuất hiện trên tấm giấy da bằng một thứ gì đó giống như là mực đỏ tươi. Cùng lúc ấy, những con chữ ấy cũng xuất hiện trên mu bàn tay phải của Harry, cứa sâu vào da nó như thể được khắc vào đó bằng dao mổ – nhưng ngay khi nó còn đang trừng trừng nhìn vết cắt mới tinh, thì da nó đã liền lại, chỉ để lại chỗ da vừa có dòng chữ một vết hơi hơi đỏ hơn trước đó một chút và vẫn láng trơn.
Harry ngoái đầu nhìn lại bà Umbridge. Bà đang quan sát nó, cái miệng như miệng cóc của bà toét ra một nụ cười rộng chành bành.
- Thế nào?
- Không có chi.
Harry lặng lẽ đáp. Nó nhìn trở lại tấm giấy da, đặt ngòi viết lên đó một lần nữa, viết Tôi không được nói dối, và cảm thấy nỗi đau rát bỏng trên mu bàn tay của mình lần thứ hai; một lần nữa, những con chữ cứa sâu vô da nó, và một lần nữa chúng tự lành trong và giây sau.
Và cứ thế mà tiếp diễn. Một lần nữa rồi một lần nữa. Harry viết dòng chữ xuống tấm giấy da bằng một thứ mà chẳng mấy chốc nó nhận ra không phải là mực, mà là máu của chính nó. Và lại một lần nữa rồi một lần nữa, những ocn chữ cứa vào da mu bàn tay nó, lành lặn lại, rồi lại hiện ra trở lại trong lần kế tiếp khi nó đặt đặt đầu cây viết lông ngỗng lên tấm giấy da.
Bóng tối đã chụp xuống bên ngoài cửa sổ văn phòng bà Umbridge. Harry không hỏi khi nào thì nó được phép dừng lại. Nó thậm chí không buồn nhìn cái đồng hồ đeo tay của nó. Nó biết bà ta đang quan sat nó để tìm một biểu hiện của sự yếu đuối và nó quyết sẽ không để lộ ra chút dấu hiệu nào, ngay cả cho dù nó có phải ngồi đây suốt cả đêm, cứa nát bàn tay của chính mình bằng cây viết lông ngỗng này…
Sau một thời gian dường như nhiều tiếng đồng hồ, bà ta nói:
- Lại đây.
Nó đứng dậy. bàn tay nó buốt nhức, vô cùng đau đớn. Khi nó ngó xuống bàn tay thì vết cứa đã liền da, nhưng da nó đã đỏ như máu tươi.
Bà ta bảo:
- Tay.
Nó giơ tay ra. Bà ta cầm tay nó trong tay bà. Harry cố nén một cái rùng mình khi mấy ngón tay ú na ú nần đeo một lố nhẫn xưa xấu xí của bà ta chạm vào nó.
Bà ta chỉ mỉm cười nói:
- Chà, chà, dường như tôi vẫn chưa tạo được một ấn tượng nào đáng kể thì phải. Thôi được, chúng ta sẽ phải thử lại một lần nữa vào tối mai, phải không nào? Trò có thể đi.
Harry rời khỏi văn phòng và ta không nói một tiếng nào. Trường lớp lúc này hoàn toàn im vắng; chắc hẳn là đã quá nửa đêm. Nó chậm rãi bước đi ngược lên hành lang, rồi khi nó quẹo qua góc đường và chắc mẻm là bà ta sẽ không còn nghe thấy nó nữa, nó ù chạy.
Nó đã không có thì giờ để thực hành Bùa chú Tiêu biến, không kịp viết lại một giấc mơ nào vô nhật ký chiêm bao của nó, cũng chưa vẽ xong con Que Xạo, và cũng chưa viết được bào luận văn nào. Nó bỏ bữa điểm tâm ăn sáng hôm sau để ngoáy vội vào vở vài giấc mơ mà nó bịa ra để đối phó với lớp Chiêm tinh, tiết học đầu tiên, và nó hết sức ngạc nhiên khi thấy anh chàng Ron đầu bù tóc rối cũng đang hí hoáy làm bài như nó.
Trong khi Ron đang chăm chú nhìn quanh phòng sinh hoạt chung để tìm cảm hứng, Harry hỏi:
- Cớ làm sao mà bồ đã không làm bài vào tối hôm qua?
Hồi hôm kho Harry về đến phòng ngủ, Ron đã ngủ say sưa. Ron lẩm bẩm cái gì đó về “mắc làm chuyện khác”. Anh chàng còng lưng trên tấm giấy da, viết nguệch ngoạc được vài chữ.
Đóng ập cuốn nhật ký lại, nó nói:
- Sẽ phải ổn thôi. Mình viết là mình chiêm bao thấy mình đi mua một đôi giày mới, cô Trelawney sẽ không thể lấy đó mà giải đoán ra chuyện quái dị, đúng không?
Tụi nó hối hả cùng nhau đi đến tháp Bắc.
- Đại khái thì vụ cấm túc với mụ Umbridge như thế nào? Bà bắt bồ làm cái gì?
Harry ngập ngừng trong một tíc tắc rồi nói:
- Chép phạt.
Ron nói:
- Vậy thì không đến nỗi tệ hả?
- Không.
Harry đáp.
- Ê, mình quên béng đi, bả có chịu thả bồ ra ngày thứ sáu không?
- Không.
Ron rên lên đồng cảm.
Ngày hôm đó lại là một ngày tồi tệ nữa đối với Harry; nó là đứa dở nhất trong lớp Biến hình, chẳng hề thực hành được Bùa chú Tiêu biến gì hết. Đến giờ ăn trưa thì nó phải bỏ bữa ăn để vẽ cho xong tấm hình con Que Xạo; trong khi đó các giáo sư McGonagall, Grubbly-Plank, và Sinistra lại giao thêm cho tụi nó một núi bài tập về nhà làm, mà nó thì không có chút triển vọng nào hoàn tất vào buổi tối hôm đó bởi vì đó là đêm cấm túc thứ hai của nó với giáo sư Umbridge. Để bồi thêm lên tất cả những thứ đó, Angeline Johnson lại tóm được nó vào bữa ăn tối, và khi biết rằng nó sẽ không thể tham dự buổi kiểm tra Thủ môn vào chiều thứ sáu, đã bảo nó là thái độ của nó chẳng gây cho cô nàng chút ấn tượng nào hết và cô nàng mong là những cầu thủ muốn ở lại cùng đội phải đặt việc luyện tập lên trên những thứ ràng buộc khác.
Khi cô nàng bỏ đi một cách oai phong, Harry gào vói theo:
- Tôi bị cấm túc! Bộ chị tưởng là tôi thích nhốt chung với con cóc già ấy trong một căn phòng hơn là chơi Quidditch sao?
Khi Harry ngồi thụp xuống cái băng ghế của nó và ngó xuống miếng bánh thịt-và-thận mà nó không còn chút thèm ăn nào nữa, Hermione nói giọng an ủi:
- Thôi thì cũng chỉ là chép phạt. Thiệt tình thì không đến nỗi là một sự trừng phạt khủng khiếp…
Harry há miệng ra, rồi ngậm miệng lại, gật đầu. Nó không thực sự biết chắc vì sao nó không kể cho Ron và Hermione chính xác chuyện gì đang xảy ra trong văn phòng bà Umbridge. Nó chỉ biết là nó không muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của hai đứa; điều đó chỉ làm cho toàn bộ sự việc có vẻ tồi tệ hơn và như vậy sẽ khó đương đầu hơn. Nó cũng cảm thấy mơ hồ là chuyện này chỉ là giữa nó và bà Umbridge mà thôi, một trận chiến ý chí riêng giữa hai người, và nó sẽ không dành cho bà ta sự thỏa mãn được nghe có người mách rằng nó đã than thở phàn nàn về chuyện đó.
Ron khốn khổ nói:
- Mình không thể tin là tụi mình lại có nhiều bài làm ở nhà đến như vậy.
Hermione hỏi nó:
- Vậy tại sao tối hôm qua bồ không làm bài nào hết?
Ron đáp bằng một giọng không đáng tin chút nào:
- Mình… a… khoái đi dạo.
Harry có một cảm giác rất rõ rệt là nó không phải là người duy nhất đang có chuyện phải giấu nhẹm vào lúc này. BR>
Buổi cấm túc thứ hai cũng tồi tệ như buổi trước đó. Da trên mu bàn tay của Harry giờ đây trở nên bị kích thích nhanh hơn, đỏ và sưng tấy lên; Harry nghĩ, còn lâu da nó mới lành lặn đàng hoàng được. Chẳng bao lâu vết cắt sẽ in đậm trên tay nó và có lẽ bà Umbridge sẽ toại nguyện. Tuy nhiên, nó không để thoát ra một tiếng rên đau đớn nào, và từ cái lúc nó bước vào văn phòng bà Umbridge cho đến cái lúc nó được cho đi, một lần nữa mãi sau lúc nửa đêm, nó không nói một lời nào trừ câu “chào cô”.
Dù vậy, tình hình bài làm ở nhà của nó đến lúc này quả là tuyệt vọng, và khi trở về được phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, nó đã không đi ngủ ngay, dù đã kiệt sức, mà vẫn mở sách ra và bắt đầu viết bài luận văn về nguyệt thạch cho thầy Snape. Khi nó làm xong bài này thì đã hai giờ rưỡi khuya. Nó biết nó đã viết một bài luận văn dở ẹt, nhưng quả là chẳng còn cách nào hơn; vì nếu nó không có bài để nộp thì chuyện xảy ra tiếp theo sẽ là đến phiên thầy Snape phạt cấm túc nó. Sau đó nó trả lời thật nhanh mấy câu hỏi mà giáo sư McGonagall đã đặt ra cho tụi nó, rồi pha trộn quấy quá cái gì đó để gọi là chăm sóc đúng đắn mấy con Que Xạo cho giáo sư Grubbly-Plank, rồi loạng choạng lê bước về giường, nơi nó để nguyên xi quần áo nằm lăn trên tấm vải phủ giường mà ngủ ngay tức thì.
Ngày thứ năm trôi qua trong nỗi mờ mịt của sự mệt mỏi. Ron dường như cũng rất buồn ngủ, mặc dù Harry chẳng thể hiểu được tại sao nó lại ra nông nỗi đó. Buổi cấm túc thứ ba của Harry diễn ra y như hai buổi trước, ngoại trừ một điều là sahu hai giờ mấy chữ “Tôi không được nói dối” không thèm mờ đi trên mu bàn tay của Harry nữa, mà cứ lưu lại nơi đó như vết trầy xước, ri rỉ những giọt máu li ti. Ngọn viết lông ngỗng ngưng sột soạt trên tấm giấy da khiến cho giáo sư Umbridge ngước nhìn lên.
- À.
Bà nói dịu dàng, đi vòng qua cái bàn làm việc của bà để đích thân đến xem xét bàn tay của Harry.
- Tốt. Điều này hẳn là có lợi như một lời nhắc nhở đối với trò, phải không nào? Trò xong buổi tối nay rồi đó.
Harry lượm cặp của nó lên bằng bàn tay trái chứ không dùng tới bàn tay phải vốn là tay thuận của nó, và hỏi:
- Ngày mai em có phải trở lại hay không?
- Ồ. Có chứ.
Giáo sư Umbridge nói, mỉm cười toe toét đến mang tai như trước đây.
- Ừ, tôi nghĩ là thêm một đêm làm việc nữa, chúng ta sẽ có thể khắ câu châm ngôn sâu thêm một tí nữa.
Trước đây chưa bao giờ nó cân nhắc đến cái khả năng có thể có một thầy giáo khác trên thế gian này đáng ghét hơn thầy Snape, nhưng khi nó đi trở về tòa tháp Gryffindor, nó phải thú nhận là thầy Snape đã có địch thủ. Mụ quá độc ác, Harry suy nghĩ khi nó trèo lên cầu thang dẫn lên tầng bảy, một mụ già độc ác, cay nghiệt, tàn nhẫn, điên khùng…
Nó đi lên hết bậc cầu thang, quẹo phải và suýt đâm vô Ron.
- Ron!
Ron đang núp né đằng sau bức tượng của Lachlan-cao-lêu-ngêu, nắm chặt cây chổi bay. Nó nhảy dựng lên vì ngạc nhiên khi nhìn thấy Harry, rồi nó cố gắng giấu cây chổi Quét Sạch Mười một mới toanh của nó ra sau lưng.
- Bồ đang làm gì vậy?
- Ơ… không có gì hết. Còn bồ đang làm gì vậy?
Harry nghiêm nghị nhìn Ron:
- Thôi đi, bồ có thể nó với mình mà! Bồ đang giấu giếm cái gì ở đây?
Ron nói:
- Mình… ơ…, nếu bồ thấy cần phải biết thì đấy, mình đang trốn anh Fred và anh George. Hai ảnh vừa mới đi ngang qua đây với cả một đám học sinh năm thứ nhất, mình dám cá là họ lại thử nghiệm thuốc một lần nữa, ý mình nói là, giờ đây họ không thể làm chuyện đó trong phòng sinh hoạt chung, đúng không, họ đâu có thể, khi mà Hermione có mặt ở đó.
Ron nói năng một cách bồn chồn hấp tấp.
Harry hỏi:
- Nhưng mà bồ cầm theo cây chổi bay để làm gì? Nãy giờ bồ bay, đúng không?
- Mình… ơ… ừ, thôi được, mình sẽ nói với bồ, nhưng bồ không được cười à, đồng ý không?
Ron nói giọng chống chế, mặt càng lúc càng đỏ hơn chỉ trong vài giây.
- Mình… mình nghĩ… bây giờ mình có được một cây chổi đàng hoàng, mình có thể thử sức làm Thủ môn Gryffindor. Vậy đó. Cứ tiếp tục. Cười đi.
Harry nói:
- Mình đâu có cười.
Ron chớp chớp mắt lia lịa. Harry nói tiếp:
- Đó là một ý tưởng xuất sắc! Nếu bồ được tuyển vô đội thì thiệt là tuyệt vời! Mình chưa bao giờ thấy bồ chơi ở vị trí Thủ môn, bồ chơi giỏi không?
Ron tỏ ra hết sức nhẹ nhõm trước phản ứng của Harry. Nó nói:
- Mình không tệ lắm đâu. Mầy anh Charlie, Fred và George luôn bắt mình giữ gôn cho họ khi tập luyện trong những kỳ nghỉ.
- Vậy là tối nay bồ đang luyện tập?
- Mỗi tối kể từ hôm thứ ba… nhưng chỉ một mình mình tự luyện tập mà thôi. mình đã ráng phù phép cho mấy trái Waffle bay về phía mình, nhưng mà chẳng dễ chút nào hết, và mình cũng không biết luyện tập như vậy có ích gì không?
Trông Ron lo lắng căng thẳng.
- Anh Fred và George sắp được cười đến khờ luôn khi mình xuất hiện ở cuộc kiểm tra. Từ hồi mình bị làm Huynh trưởng tới giờ họ không lúc nào ngừng trêu chọc giễu cợt mình.
Khi cả hai đứa cùng đi về hướng phòng sinh hoạt chung, Harry nói:
- Mình ước sao mình sẽ có mặt ở đó.
- Ừ, mình cũng vậy… Harry à, cái gì trên mu bàn tay của bồ vậy?
Harry vừa mới đưa bàn tay phải không xách cặp lên gãi mũi. Nó vội giấu tay đi, nhưng cũng chẳng mấy thành công gì hơn Ron với cây chổi Quét Sạch của nó.
- Chỉ là một vết cắt… không hề gì… đó là…
Nhưng Ron đã chụp lấy cánh tay của Harry và kéo cánh tay Harry tới trước, đưa lên ngang tầm mắt. Suốt thời gian Ron nhìn chằm chằm vào hàng chữ khứa vào da Harry, cả hai đều im lặng, rồi Ron buông cánh tay Harry ra, trông như muốn lộn mửa.
- Mình cứ tưởng bồ nói bà ấy chỉ bắt bồ chép phạt.
Harry do dự, nhưng nói cho cùng, Ron đã thành thật với nó, vậy thì nó cứ nói sự thật về những tiếng đồng hồ nó đã phải trải qua trong văn phòng bà Umbridge.
- Mụ phù thủy già độc ác xấu xa!
Ron nói nhỏ đầy ghê tởm khi hai đứa nó ngừng bước trước Bà Béo, bà ta đang ngủ thiếp đi một cách hết sức thanh thản với cái đầu ngoẹo sang một bên tựa vào khung bức chân dung.
- Mụ thiệt là tởm lợm! Đi gặp giáo sư McGonagall, cứ nói ra!
Harry gạt phắt đi ngay:
- Không, như vậy cầm như mình khiến cho Muggle được thỏa mãn là biết mụ đã hành hạ được mình.
- Hành hạ bồ? Bồ không thể để cho mụ thoát khỏi sự trừng phạt về vụ này.
Harry nói:
- Mình không biết giáo sư McGonagall có bao nhiêu quyền lực đối với mụ ấy.
- Vậy thì đi nó với thầy Dumbledore vậy.
Harry thẳng thừng gạt đi:
- Không.
- Tại sao không?
- Thầy đã có quá nhiều điều để lo nghĩ rồi.
Tuy Harry nói vậy, nhưng đó không phải là lý do thực sự. Nó không chịu đi tìm thầy Dumbledore để xin giúp đỡ khi mà thầy không thèm nói chuyện với nó tới một lần kể từ hồi tháng sáu cho đến giờ.
- Mình nghĩ là bồ nên…
Ron mới mở miệng nói thì bị Bà Béo chặn họng lại. Bà đã thức dậy quan sát hai đứa nó từ nãy giờ, và bây giờ thì nổ ra:
- Các trò có định cho tôi mật khẩu, hay là tôi sẽ phải thức suốt đêm chờ cho các trò nói hết chuyện hả?
Bình minh ngày thứ sáu ảm đạm và ẩm ướt như những ngày khác trong tuần. Mặc dù Harry vẫn tự động liếc nhìn về phía bàn giáo sư khi bước vào Đại Sảnh đường, nó cũng không thực sự hy vọng nhìn thấy lão Hagrid; nó đành ngay lập tức hướng đầu óc vào những vấn đề bức thiết hơn, như đống bài tập bự như núi mà nó phải làm và viễn cảnh của một buổi cấm túc nửa với giáo sư Umbridge.
Có hai điều giúp Harry trụ vững được ngày hôm đó. Một là ý nghĩ rằng hầu như sắp cuối tuần rồi; điều kia là buổi cấm túc cuối cùng của nó với bà Umbridge cho dù chắc chắn sẽ hết sức hãi hùng, nhưng cửa sổ văn phòng của bà ta lại mở về hướng cọc gôn của sân Quidditch ở xa xa, và biết đâu, nếu may mắn, nó có thể xem được một chút trận kiểm tra Ron vào vị trí Thủ môn.
Vào đúng năm giờ chiều hôm đó Harry gõ lên cánh cửa văn phòng của giáo sư Umbridge, với niềm hy vọng chân thành rằng đây là lần cuối cùng nó được mời vô và phải bước vô. Tấm giấy da trống trơn đã nằm sẵn chờ đợi nó trên cái bàn phủ ren, bên cạnh là cây viết lông ngỗng màu đen.
Bà Umbridge hạ cố mỉm cười ngọt ngào với nó.
- Ông Potter, ông biết phải làm gì, đúng không nào?
Harry cầm cây viết lông ngỗng lên và liếc nhìn qua cửa sổ. Giá như nó nhích được chiếc ghế đang ngồi sang bên phải chừng hai chân… Lấy cớ nhích mình đến gần hơn cái bàn, nó loay hoay nhích cả cái ghế sang phải. Bây giờ nó đã có được sự quan sát từ xa xa cảnh đội Quidditch Gryffindor phóng lên nhào xuống ở sân đấu trong khi có khoảng nửa tá hình thù đen hù đứng dưới chân của ba cây cột gôn cao ngất ngểu, rõ ràng là đang chờ đến lượt mình thi thố vai trò Thủ môn. Ơû xa như vậy thì không thể có cách nào phân biệt được ai là Ron cả.
Tôi không được nói dối. Harry viết. Vết cứa vào mua bàn tay phải của Harry lại toác ra và bắt đầu ứa máu tươi.
Tôi không được nói dối. Máu nhễu thành dòng xuống cổ tay nó.
Nó tìm cơ hội liếc nhìn ra cửa sổ một lần nữa. Người nào đang bảo vệ mấy cột gôn quả là đang chơi dở ẹt. Katie Bell đã ghi điểm được hai lần trong vòng vài giấy mà Harry liền ngó qua cửa sổ theo dõi. Hết lòng hy vọng rằng tên Thủ môn đó không là Ron, Harry nhìn trở xuống tấm giấy da đang ánh lên màu máu.
Tôi không được nói dối.
Tôi không được nói dối.
Nó ngước nhìn lên bất cứ khi nào nó nghĩ là nó có thể liều mạng làm như vậy: mỗi khi nó nghe tiếng sột soạt của cây viết lông ngỗng của bà Umbridge hay tiếng mở ngăn kéo bàn giấy của bà.
Ưùng viên Thủ môn thứ ba chơi khá tốt, người thứ tư thì thiệt là dở, người thứ năm lách một trái Bludger một cách khéo léo phi thường nhưng rồi lại lóng ngóng để vuột một cú thiệt dễ ăn. Bầu trời đang tối dần đến mức Harry ngờ rằng nó sẽ chỉ có thể theo dõi tiếp đến người thứ sáu hay thứ bảy mà thôi.
Tôi không được nói dối.
Tôi không được nói dối.
Tấm giấy da bây giờ lấm tấm những giọt máu nhễu xuống từ mu bàn tay của Harry, bàn tay nó đang tê điếng đi vì đau đớn. Khi nó ngước nhìn lên một lần nữa thì màn đêm đã thực sự buống xuống và không thể nào nhìn thấy sân đấu Quidditch nữa.
Nửa giờ sau, giọng nói dịu dàng của bà Umbridge vang lên:
- Chúng ta hãy xem liệu trò có thể tiếp thu được câu châm ngôn hay không nào?
Bà di chuyển về phía nó, xòe mấy ngón tay ngắn ngủn ú na ú nần đeo đầy nhẫn của bà chạm vô cánh tay Harry. Và rồi, khi bà cầm tay nó để xem xét mấy con chữ giờ đây đã cứa sâu vào da nó, cơn đau bỗng trào vọt lên, nhưng không phải từ mu bàn tay của nó, mà từ vết sẹo trên trán. Cùng lúc đó Harry có một cảm giác kỳ lạ hết sức ở đâu đó quanh cơ hoành.
Nó vặn cánh tay thoát ra khỏi sự kiềm kẹp của bà Umbridge và đứng bật dậy, trừng trừng nhìn bà ta. Bà ta ngó lại nó, nhếch cái mép rộng lùng nhùng của bà thành một nụ cười, nói nhỏ nhẹ:
- Ừ, nó đau, phải không nào?
Nó không buồn trả lời. Trái tim nó đang đập rất mạnh và rất nhanh. Liệu bà ta đang nói về bàn tay nó hay bà ta biết đến nỗi đau mà nó vừa cảm thấy trên trán?
- Tốt, tôi nghĩ là tôi đã đạt được mục tiêu, ông Potter à. Trò có thể ra về.
Nó lượm cặp sách lên và ra khỏi căn phòng nhanh hết mức có thể.
Bình tĩnh. Nó tự nhủ khi phóng lên mấy bậc cầu thang. Bình tĩnh, điều đó không nhất thiết có nghĩa là điều mình tưởng…
- Mimbulus mimbletonia!
Nó há hốc miệng thở hồng hộc trước bức chân dung Bà Béo, bà bà lại một lần nữa quăng mình tới trước.
Một tiếng rống to chào mừng nó. Ron lao về phía nó, mặt mày hớn hở và bia bơ sóng sánh từ cái cốc nó đang nắm chặt đổ tràn xuống ngực áo thụng.
- Harry ơi, mình thành công rồi! Mình được chọn. Mình là Thủ môn!
- Cái gì? Ôi… Giỏi quá!
Harry nói, cố gắng mỉm cười cho có vẻ tự nhiên, trong khi trái tim nó tiếp tục đập gấp gáp và bàn tay nó vẫn còn run rẩy và rướm máu.
Ron ấn một cái chai vào tay Harry:
- Làm một chai bia bơ đi. Mình không thể nào tin được… Uûa mà Hermione đi đâu mất rồi?
- Cô nàng kia kìa!
Fred nói, anh chàng cũng đang nốc bia bơ, giơ tay chỉ về cái ghế bành đặt cạnh lò sưởi. Hermione đang thiếp đi trên đó, ly nước của cô nàng cầm lệch trong tay chênh vênh chực đổ.
Ron có vẻ hơi lấy làm phiền lòng, nói:
- Chà, vậy mà nó nói nó vui lắm khi mình báo tin.
George vội vàng nói:
- Cứ để yên cho cô nàng ngủ.
Và trong tích tắc, Harry nhận thấy nhiều học sinh năm thứ nhất quây quần quanh tụi nó đều có dấu hiệu mới bị sặc máu mũi không thể nhầm lẫn đi đâu được. Katie Bell gọi:
- Lại đây Ron, và thử coi bộ áo cũ của anh Oliver có vừa với bạn không? Tụi này có thể gỡ tân của ảnh ra rồi đính tên của bồ lên thay thế…
Khi Ron đi khỏi, Angeline sải bước tới bên Harry. Cô ta đột ngột nói:
- Harry à, tôi xin lỗi là gần đây có hơi cộc với bạn. Chuyện này gây căng thẳng quá, bạn biết, chuyện điều hành quản lý ấy mà, tôi bây giờ bắt đầu nghĩ hồi trước tôi có hơi khắt khe với anh Wood.
Cô ta đang quan sát Ron qua vành cốc của mình với vẻ mặt hơi hơi cau lại. bằng giọng thẳng thừng huỵch toẹt, Angeline nói:
- Này, tôi biết cậu ấy là bồ bịch thân nhất của bạn, nhưng cậu ấy không phải thần đồng. Tuy nhiên, chịu khó huấn luyện một chút thì cậu ấy sẽ xịn thôi. Cậu ấy xuất thân từ một gia đình nhiều cầu thủ Quidditch giỏi. Thành thật mà nói, tôi đầu tư vô cậu ấy, hy vọng cậu ta sẽ trở nên tài hoa hơn năng khiếu mà cậu ấy thể hiện hôm nay. Cả Vicky Frobisher và Geoffrey, Hooper đều bay giỏi hơn vào tối hôm nay, nhưng Hooper là một đứa hay ca cẩm thực sự, lúc nào nó cũng than vãn không chuyện này thì chuyện kia, còn Vicky thì tham gia quá nhiều thứ hội đoàn, cô ả tự thú nhận là nếu việc huấn luyện mà đụng tới câu lạc bộ Bùa mê của cô ả thì cô ả sẽ chọn Bùa mê trước. Mà thôi dù sao đi nữa, chúng ta sẽ có một buổi huấn luyện vào lúc hai giờ ngày mai, nên bạn hãy liệu mà chắc chắn có mặt lần này. Và hãy làm ơn cho tôi bằng cách ráng hết sức giúp đỡ Ron nhé, ô-kê?
Harry gật đầu và Angeline thong thả đi trở lại chỗ Alicia Spinnet. Harry đi tới ngồi xuống bên cạnh Hermione, cô nàng vừa giật mình thức dậy khi Harry bỏ cái cặp của nó xuống.
- Ôi… Harry, thì ra là bồ… hay cho Ron quá hén?
Cô nàng uể oải nói.
- Mình chẳng qua… mệt mỏi quá… á… xá.
Cô nàng ngáp.
- Mình thức tới tận một giờ sáng để làm thêm nhiều cái nón hơn. Mấy cái nón biến mất lẹ như điên ấy!
Và không có gì phải nghi ngờ cả, bây giờ Harry đã nhìn thấy và thấy mấy cái nón len được giấu diếm trong khắp căn phòng, ở những nơi mà những con gia tinh cẩu thả có thể tình cờ lượm được.
- Tuyệt.
Harry lơ đãng nói. Nếu nó không nói cho ai biết ngay bây giờ thì e là nó sẽ nổ tung ra mất.
- Nghe nè, Hermione, mình vừa ở trong văn phòng bà Umbridge bà bả chạm tay cánh tay mình…
Hermione chăm chú lắng nghe. Khi Harry kể xong, cô nàng từ tốn nói:
- Bồ lo lắng Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang điều khiển bà ấy như đã chế ngự thầy Quirrell à?
Harry hạt thấp giọng:
- Ừ, đó là một khả năng, đúng không?
- Mình cũng cho là vậy.
Hermione nói, nhưng nghe không có vẻ tin tưởng lắm
- Nhưng mà mình không nghĩ là hắn có thể chiếm hữu bà ấy như hắn đã chiếm hữu thầy Quirrell, ý mình nói là giờ đây hắn đã hồi sinh một cách đúng đắn, phải vậy không, hắn đã có thân xác của chính hắn, hắn đâu cần phải xài chung thân xác của ai khác nữa. Mình cho là hắn có thể đã yếm Lời nguyền Độc đoán lên bà ấy…
Harry xem Fred, George và Lee Jordan tung hứng mấy cái chai bia bơ rỗng một lát. Rồi Hermione nói:
- Nhưng mà hồi năm ngoái vết sẹo của bồ phát đau khi không ai đụng chạm gì đến bồ, và chẳng phải là thầy Dumbledore đã nói là nó có liên quan đến cảm nghĩ của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy vào thời điểm đó sao? Ý mình nói là, có lẽ cơn đau này chẳng dính dáng gì đến bà Umbridge cả, có lẽ nó chỉ ngẫu nhiên xảy ra trong khi bồ đang ở cạnh hả?
Harry nói thẳng thừng:
- Mụ ấy độc ác. Tàn nhẫn.
- Ừ thì mụ ấy khủng khiếp thiệt, nhưng… Harry à, mình nghĩ bồ nên nói cho thầy Dumbledore biết chuyện vết thẹo của bồ lại phát đau.
Đây là lần thứ hai trong vòng hai ngày Harry được khuyên nên đi gặp thầy Dumbledore, và câu trả lời của nó cho Hermione cũng giống như câu nó đã trả lời Ron.
- Mình không muốn quấy rầy thầy với chuyện này. Như bồ vừa mới nói, đó cũng không phải là chuyện lớn lắm. Cơn đau cứ tái đi phát lại suốt mùa hè qua.. chẳng qua đêm nay nó phát đau tệ hơn nhiều, chỉ vậy thôi…
- Harry à, mình chắc là thầy Dumbledore muốn bị quấy rầy bởi chuyện này…
- Ừ.
Harry nói, trước khi nó kịp ngậm miệng giữ ý.
- Vết thẹo của tôi, đó là điểm duy nhất về tôi mà thầy Dumbledore bận tâm đến, phải không?
- Đừng nói như vậy, điều đó không đúng!
- Mình nghĩ là mình sẽ viết thư kể cho chú Sirius về chuyện này để xem chú tính sao…
Hermione kêu lên, có vẻ hoảng hốt:
- Harry, bồ không thể viết ra những chuyện như vậy trong một lá thư! Bồ không nhớ sao, thầy Moody đã bảo chúng ta phải cẩn hận với những gì mình viết trong thư từ! Chúng ta không thể nào bảo đảm được là cú không bị ai đó kiểm duyệt!
- Thôi được rồi, được rồi, vậy thì mình sẽ không kể cho chú ấy vậy/
Harry gắt gỏng hỏi. Nó đứng dậy.
- Mình đi ngủ đây. Bồ xin lỗi Ron dùm mình, được không?
- Ôi, không.
Hermione nói, trông cô nàng có vẻ yên tâm.
- Nếu bồ rút lui thì mình cũng có thể rút lui theo mà không đến nỗi bất lịch sự, mình hoàn toàn kiệt sức rồi và muốn làm thêm nhiều món hơn vào ngày mai. Nghe nè, Harry, bồ có thể giúp mình nếu bồ thích, vui lắm, mình lúc này khá hơn rồi, bây giờ thì mình có thể làm được cả hoa văn và đủ các thứ khác nữa.
Harry nhìn vào mặt Hermione, gương mặt cô nàng đang sáng lên niềm hân hoan. Nó cố gắng làm ra vẻ như thể nó gần gần bị lời đề nghị này dụ dỗ. Nó nói:
- Ơ… thôi, cám ơn, mình nghĩ mình sẽ không thể làm… Ơ… vào ngày mai. Mình còn hàng đống bài tập phải làm…
Và nó đi thơ thẩn đến cầu thang dẫn về phòng ngủ của nam sinh, bỏ Hermione ở lại đằng sau trông có vẻ hơi thất vọng.
Bình luận facebook