Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Chương 26: BIẾT VÀ KHÔNG BIẾT TRƯỚC
Luna nói mập mờ rằng cô nàng không biết bao lâu nữa thì bài phỏng vấn Harry Potter của Rita sẽ xuất hiện trên tờ Đồ Mách Lẻo, rằng ba của cô nàng đang chờ đăng một bài báo dài dễ thương về gần đây về Ngáy-Ngáp Mọc-Sừng Te-Tua. Luna nói:
- Và dĩ nhiên đó sẽ là một câu chuyện hết sức quan trọng, cho nên chuyện của Harry có lẽ phải chờ đến số sau.
Harry đã nhận ra chuyện nói về cái đêm mà Voldermort trở lại không phải là một kinh nghiệm dễ chịu gì. Rita cứ dí sát nó từng chi tiết cỏn con, và nó đã kể cho cô ta nghe tất cả mọi chi tiết mà nó có thể nhớ lại được, biết rất rõ rằng đây là cơ hội bằng vàng của nó để nói cho thế giới biết sự thật. Nó tự hỏi người ta sẽ phản ứng như thế nào đối với câu chuyện của nó. Nó đoán là câu chuyện sẽ củng cố thêm quan điểm của nhiều người cho là nó hoàn toàn mất trí, ít nhất thì cũng bởi vì câu chuyện của nó sẽ được đăng cùng với cái chuyện cực kỳ bá láp tầm xàm về Ngáy-Ngáp Mọc-Sừng Te-Tua. Nhưng vụ vượt ngục của Bellatrix Lestrange và bọn đồng đảng Tử thần Thực tử đã khiến Harry có một khao khát cháy bỏng là phải làm một điều gì đó, cho dù có làm được việc hay không…
Vào bữa ăn tối thứ hai, Dean nói, giọng kinh sợ:
- Tôi sốt ruột chờ coi cô Umbridge nghĩ sao về chuyện bồ lên báo.
Ngồi ở phía bên kia Dean, Seamus đang bận ngốn ngấu nhai nuốt một đống bự món bánh nướng gà trộn thịt băm, nhưng Harry biết chắc nó vẫn dỏng tai lắng nghe.
Neville ngồi đối diện thì nói:
- Làm như vậy là đúng, Harry à.
Mặt nó hơi tái đi, nhưng nó vẫn nói tiếp, giọng nhỏ hơn:
- Nói… nói về… chuyện đó… chắc hẳn là… kinh khủng lắm… hả?
Harry chỉ lầm bầm:
- Ừ… nhưng người ta cần phải biết Voldermort có thể làm gì, đúng không?
Neville gật đầu:
- Đúng chứ! Và bọn Tử thần Thực tử nữa… người ta cần phải biết…
Neville bỏ dở câu nói lửng lơ và quay trở lại với món khoai tây nướng của nó. Seamus ngước nhìn lên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Harry thì ánh mắt của nó lại rơi trở xuống cái dĩa đồ ăn của mình. Một lát sau, Dean, Seamus, và Neville đi về phòng sinh hoạt chung, để lại Harry và Hermione ngồi lại bên bàn ăn đợi Ron. anh chàng này vẫn chưa về ăn tối được vì còn đang bận luyện tập Quidditch.
Cho Chang bước vào phòng với cô bạn gái Marieta. Bao tử Harry lại quặn lên một cách khó chịu, nhưng Cho không thèm đưa mắt nhìn về phía bàn ăn nhà Gryffindor, mà lại ngồi quay lưng về phía Harry.
Hermione đưa mắt liếc qua dãy bàn nhà Ravenclaw, rồi tươi cười hỏi:
- À, mình quên béng không hỏi bồ, vậy chứ chuyện gì đã xảy ra trong bữa hẹn hò giữa bồ với Cho hả? Sao mà bồ lại quay về sớm như vậy chứ?
- Ơ… chà… chẳng qua là…
Harry vừa nói vừa kéo cái dĩa còn chút vụn bánh nướng về phía mình và nhấm nháp một lát để câu giờ.
- … một vụ thảm bại te tua, bây giờ bồ hỏi thì mình nói cho mà nghe.
Thế là nó kể hết cho Hermione chuyện đã xảy ra trong quán trà Bà Puddifoot.
Nó kể xong câu chuyện thì vụn bánh cuối cùng cũng vừa biến mất.
- … Vậy là Cho đứng phắt dậy, đúng vậy, xong nói “Harry, tôi sẽ gặp lại bạn sau”, rồi chạy ra khỏi chỗ đó!
Nó đặt cái muỗng xuống bàn, nhìn Hermione.
- Mình muốn nói là không hiểu, chuyện như vậy nghĩa là sao? Chuyện gì đã xảy ra chứ?
Hermione liếc nhìn về phía cái ót của Cho rồi thở dài. Cô nàng buồn bã nói:
- Ôi, Harry ơi, mình thiệt tình rất tiếc, bồ đã không tế nhị chút xíu nào hết.
Harry nổi giận:
- Mình, mình thiếu tế nhị hả? Mới một phút trước đó tụi này còn đang vui vẻ, thì chỉ một phút sau đó bạn ấy lại đi nói với mình chuyện Roger Davies mời mọc bạn ấy đi chơi, rồi lại nói chuyện ngày xưa Cedric đã ôm hôn bạn ấy như thế nào trong cái quán trà ngu xuẩn ấy… mình phải cảm thấy như thế nào trong tình huống như vậy chứ?
Hermione nói với cái vẻ kiên nhẫn của một người đang cố gắng giải thích một với một bằng hai cho một đứa con nít mới đi lẫm chẫm và đang mè nheo.
- Ôi, bồ có hiểu không, Harry, bồ không nên nói với bạn ấy là bồ muốn gặp mình giữa chừng cuộc hẹn hò với bạn ấy.
Harry lắp bắp:
- Nhưng… nhưng… nhưng… bồ biểu mình đến gặp bồ lúc mười hai giờ và dẫn theo cả bạn ấy nữa mà, làm sao mình có thể làm được chuyện đó mà không nói cho bạn ấy biết được chứ…?
Hermione vẫn ráng giữ vẻ kiên nhẫn dễ nổi sùng ấy mà nói:
- Lẽ ra bồ nên nói với bạn ấy một cách khác. Lẽ ra bồ nên nói là bồ bực mình lắm, nhưng mình đẽ ép bồ hứa là phải đến tiệm Ba Cây Chổi, mà bồ thì thiệt tình không muốn đi chút nào hết, bồ muốn dành trọn cả ngày đi chơi với bạn ấy mà thôi, nhưng không may là thiệt tình bồ phải đi gặp mình và xin bạn y hãy vui lòng làm ơn đi với bồ, và hy vọng là bồ sẽ có cớ để chuồn đi thiệt sớm.
Hermione suy nghĩ một chút rồi nói thêm:
- Mà có khi lại hay nếu bồ nêu nhận xét là bồ thấy mình xấu xí gì đâu…
Harry sửng sốt nói:
- Nhưng mình đâu có cho là bồ xấu xí.
Hermione bật cười:
- Harry ơi, bồ còn dở hơi hơn cả Ron nữa… À, không, bồ đâu đến nỗi nào.
Cô nàng thở dài, bởi vì Ron đang nặng nề lê bước vào Đại Sảnh đường, bê bết bùn sình và bộ dạng vô cùng quạu quọ.
- Như vầy nhé, bồ đã làm cho Cho nổi giận khi bồ nói bồ sẽ đi gặp mình, cho nên bạn ấy cố tình làm cho bồ ghen. Đó là cách của bạn ấy tìm hiểu xem bồ thích bạn ấy đến mức nào.
Harry hỏi:
- Nhưng có đúng đó là điều Cho đã làm không?
Ron vừa ngồi phịch xuống băng ghế đối diện hai đứa và kéo hết mọi dĩa đồ ăn trong tầm tay về phía mình. Harry vẫn tiếp tục thắc mắc:
- Chà, nếu bạn ấy chỉ việc hỏi mình là mình thích bạn ấy hay thích bồ hơn thì có phải mọi việc sẽ đơn giản dễ dàng hơn không!
Hermione nói:
- Con gái không ai lại đi hỏi những câu hỏi như thế.
Harry hăng hái nói:
- Nên hỏi chứ! Lúc đó mình có thể chỉ cần nói với Cho là mình mê bạn ấy, và bạn ấy không cần phải thêm một phen sầu thảm về chuyện Cedric chết nữa.
- Mình không nói là những chuyện bạn ấy làm đều khôn ngoan đúng đắn hết.
Hermione nói tới đây thì Ginny đến nhập bọn tụi nó, cũng lấm lem bê bết như Ron và trông bộ dạng cũng quạu quọ không thua gì ông anh. Hermione vẫn nói tiếp:
- Mình chỉ cố gắng làm cho bồ hiểu bạn ấy cảm thấy như thế nào vào lúc đó.
Ron vừa cắt khoai tây vừa nói với Hermione:
- Bồ nên viết một cuốn sách, diễn dịch những chuyện điên khùng con gái làm, để cho con trai có thể hiểu được chúng.
Harry nhiệt liệt tán thành:
- Đúng đó.
Nó ngó qua bên dãy bàn của nhà Ravenclaw. Cho vừa mới đứng dậy; vẫn không thèm nhìn tới nó, cô nàng đi ra khỏi Đại Sảnh đường. Cảm thấy thất vọng, Harry quay lại nhìn Ron và Ginny.
- Luyện tập Quidditch ra sao rồi?
Ron nói giọng gắt gỏng:
- Một cơn ác mộng.
Hermione nhìn Ginny nói:
- Thôi mà, mình chắc chắn là đâu đến nỗi…
Ginny nói:
- Tệ thiệt chứ. Quá sức kinh hoàng. Cuối buổi tập chị Angeline suýt phát khóc luôn.
Ron và Ginny đi tắm sau bữa ăn, Harry và Hermione trở về với đống bài tập thường lệ của tụi nó trong căn phòng sinh hoạt chung hết sức bận rộn của nhà Gryffindor. Harry đang vật lộn với một cái sơ đồ mới các vì sao cho môn Thiên văn học được chừng nửa giờ thì Fred và George xuất hiện.
Fred vừa kéo một cái ghế, vừa nhìn quanh, hỏi:
- Ron và Ginny đâu rồi?
Khi thấy Harry lắc đầu, anh chàng nói:
- Tốt. Tụi này đã xem tụi nó luyện tập. Tụi nó sẽ cầm chắc thất bại hoàn toàn. Thiếu tụi mình, tụi nó chỉ đáng vứt vô sọt rác.
George ngồi xuống bên cạnh Fred, nói với vẻ công bằng:
- Thôi đi, Ginny chơi đâu có dở. Thực ra, mình cũng không biết làm sao mà con nhỏ chơi hay như vậy, bởi vì từ hồi nào giờ tụi này đâu có thèm cho nó chơi với tụi này đâu…
Hermione nói vọng ra từ sau đống sách Cổ ngữ Rune cao ngất ngễu chỉ chực độ ập xuống.
- Từ lúc sáu tuổi nó đã bắt đầu lẻn vô phòng để chổi của các anh ra tập vào những lúc các anh không để ý canh chừng.
George tỏ ra hơi bị sốc:
- Ôi… Thì ra vậy, hiểu rồi.
Ngóng đầu nhìn qua đầu cuốn sách Những Ký Hiệu Tốc Ký Và Chữ Tượng Hình Pháp Thuật, Hermione hỏi:
- Ron đã chụp được trái banh nào chưa?
Fred đảo tròn con mắt, nói:
- Chà, nó có thể làm được kỳ tích đó nếu nó không bận tâm là có người đang xem nó. Cho nên thứ bảy này mỗi khi trái Quaffle bay tới cọc gôn nó giữ thì chúng ta sẽ chỉ yêu cầu đám đông khán giả quay lưng lại tán dóc với nhau là xong.
Anh chàng đứng dậy và bồn chồn đi tới bên cửa sổ, đăm đăm nhìn qua sân trường tối thui.
- Tụi bây cũng biết, Quidditch là cái duy nhất khiến cho chỗ này còn là nơi đáng sống.
Hermione đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh chàng.
- Anh sắp thi cử rồi đó!
Fred nói:
- Đã nói với em rồi, tụi anh cóc coi kỳ thi Kiểm tra Pháp thuật Nhừ tử ra cái khỉ khô gì. Món Quà vặt Cúp Cua đã sẵn sàng để tung ra, tụi này đã tìm được cách không bị nhọt đinh nữa, chỉ cần hai giọt tinh chất mụt-lép là hóa giải được chúng, Lee đã giúp tụi này giải quyết…
George ngoác miệng ngáp to và ngước nhìn bầu trời đêm đầy mây một chán chường:
- Anh không biết mình có nên xem cái trận đấu này không nữa. Nếu mà Zacharias Smith đánh bại chúng ta thì có lẽ anh tự vẫn phứt cho rồi.
Fred cương quyết nói:
- Giết hắn thì hơn.
Hermione một lần nữa lại cắm đầu vô bài dịch cổ ngữ Rune của cô nàng, lơ đãng nói:
- Đó là điều phiền hà trong Quidditch. Nó gây ra tất cả những căng thẳng và tình cảm không hay này giữa các nhà với nhau.
Khi cô nàng ngẩng đầu lên để tìm cuốn Bộ Vần Aâm Tiết Của Thầy Bùa thì bắt gặp ánh mắt Fred, George và Harry đang nhìn cô nàng với một vẻ mặt vừa căm phẫn, vừa hoài nghi lẫn lộn. Hermione mất hết kiên nhẫn, bảo:
- Ừ, đúng vậy. Đó chẳng qua là một trò chơi mà thôi, đúng không?
Harry lắc đầu nói:
- Hermione à, bồ thì giỏi về chuyện tình cảm và học hành, nhưng bồ chẳng hiểu chút xíu gì về Quidditch hết.
Hermione quay trở lại với bài dịch của mình, đáp một cách mơ hồ:
- Có lẽ không. Nhưng ít nhất thì niềm vui của mình cũng không tùy thuộc vào khả năng giữ gôn của Ron.
Và mặc dù Harry thà nhảy xuống từ Tháp Thiên Văn còn hơn là phải thú nhận với Hermione, quả tình sau khi xem xong trận đấu vào ngày thứ bảy tuần đó, nó thực tình sẵn lòng cho đi một đống tiền vàng Galleon, chỉ để khỏi phải lo nghĩ về Quidditch nữa.
Điều hay ho nhất mà người ta có thể nói về trận đấu đó là ngắn ngủn. Các khán giả của nhà Gryffindor chỉ phải chịu đựng có hai-mươi-hai-phút khốn khổ mà thôi. Cũng khó nói được điều gì là tệ nhất của trận đấu: Harry nghĩ có mấy sự kiện sai, nếu cho đọ ngang ngửa nhau: vụ cứu vòng gôn thất bại lần thứ 14 của Ron, Sloper đánh hụt trái Bludger nhưng lại nện chày trúng vô miệng của Angeline, và tiếng thét kinh hoàng của Kirke khi Zacharias Smith mang theo trái Quaffle lao vút về phía cậu chàng, khiến cậu té bật ngửa ra khỏi cây chổi. Điều nhiệm màu là đội Gryffindor chỉ thua có mười điểm: Ginny đã khéo léo tóm được trái banh Snitch ngay trước mũi Tầm thủ Summerby của đội Hufflepuff, nhờ vậy mà kết quả cuối cùng là hai trăm bốn mươi điểm trên hai trăm ba mươi điểm.
Khi trở lại phòng sinh hoạt chung, Harry nói với Ginny:
- Cú bắt tuyệt lắm.
Không khí trong phòng gần giống như không khí của một đám tang đặc biệt buồn thảm. Ginny chỉ nhún vai:
- Nhờ may mắn mà thôi. Trái Snitch đó bay không được nhanh cho lắm, mà Summerby thì lại đang bị cảm lạnh, anh ta nhảy mũi và nhắm mắt lại nhằm đúng lúc trái Snitch bay ngang. Dù sao đi nữa thì khi nào anh quay trở lại với đội…
- Ginny, anh bị cấm chơi Quidditch suốt đời mà.
Ginny sửa sai cho Harry.
- Anh chỉ bị cấm khi nào bà Umbridge còn ở trong trường mà thôi. Hai điều đó khác nhau. Dù sao đi nữa thì khi anh quay trở lại đội, em nghĩ em sẽ cố gắng chơi ở vị trí Truy thủ. Cả hai chị Angeline và Alicia đằng nào thì cũng sẽ rời khỏi đội vào năm tới, mà em thì thích làm bàn ghi điểm hơn là tìm kiếm.
Harry nhìn về phía Ron, anh chàng ấy đang ngồi ở trong góc phòng, thân người gập xuống người xuống, mắt đăm đăm ngó cái đầu gối của mình, tay nắm chặt một chai bia bơ.
Như thể đọc được suy nghĩ của Harry, Ginny nói:
- Chị Angeline vẫn sẽ không chịu cho anh ấy từ chức đâu. Chị nói chị biết ảnh có năng khiếu.
Harry cảm mến Angeline vì đã bày tỏ một lòng tin không lay chuyển đối với Ron, nhưng đồng thời Harry lại nghĩ nếu cứ để Ron rời khỏi đội thì mới là thực lòng tử tế với Ron. Khi Ron rời khỏi sân đấu, nó đã bị chào đón bởi một trận hò reo cực kỳ khoái trá bùng lên từ đám khán giả nhà Slytherin “Weasley là Vua của Chúng ta”. Nhà Slytherin giờ đây là đấu thủ cầm chắc chiếc cúp Quidditch.
Fred và George vẩn vơ đi tới.
Fred ngó cái bộ dạngt e tua của Ron, nói:
- Mình thiệt tình cũng không còn lòng dạ nào mà trêu chọc nó nữa. Quí vị nhớ kỹ cho… khi nó bắt hụt trái banh thứ mười bốn…
Anh chàng làm mấy động tác điên khùng bằng hai cánh tay trông như thể đang lội nước đứng theo kiểu bơi chó.
- Thôi, mình để dành trò này cho tiệc tùng, hén?
Ngay sau trò này, Ron tự lê bước đi lên giường ngủ lên. vì tôn trọng nh đi lên giường ngủ lên. Vì tôn trọng những cảm xúc của bạn, Harry đợi một lát sau mới đi lên từ phòng ngủ, để lúc đó, nếu muốn, thì Ron có thể giả bộ như ngủ rồi. Và vô phòng thì Ron đang ngáy to đến mức không có vẻ gì là ngủ thật.
Harry lên giường, nghĩ ngợi về trận đấu. Ngồi bên rìa mà xem trận đấu diễn ra thiệt là tức đến nản lòng. Nó rất có ấn tượng về lối chơi của Ginny, nhưng nó cảm thấy là nếu đích thân nó chơi trong trận đó thì nó đã có thể bắt được trái Snitch sớm hơn… có một khoảnh khắc mà trái banh chấp chới gần mắt cá chân của Kirke; nếu Ginny không hấp tấp thì có thể cô bé đã vớt vát được một trận thắng cho đội Gryffindor…
Mụ Umbridge ngồi cách Harry và Hermione chỉ mấy hàng ghế về phía trước. Một hay hai lần mụ xoay cái thân hình bự chè bè như con cóc trên chỗ ngồi của mình để mà ngoảnh lại ngó Harry, cái miệng cóc rộng tét đến mang tai của mụ ngoác ra thành một cái mà Harry nghĩ có lẽ là một nụ cười hả hê. Nằm trong bóng tối nhớ lại chuyện này khiến Harry cảm thấy phát sốt lên vì điên tiết. Tuy nhiên chỉ vài phút sau đó, nó sực nhớ là nó phải gạt ra khỏi bộ não mọi cảm xúc trước khi ngủ, theo như lời thầy Snape luôn căn dặn nó sau mỗi buổi học tập môn Bế quan Bí thuật.
Nó cố gắng một hai lần, nhưng ý nghĩ về thầy Snape chồng chất lên ký ức về mụ Umbridge chỉ tổ làm tăng thêm cảm giác bồn chồn quạu quọ, và Harry nhận thấy kết quả là nó đâm ra tập trung vô việc căm ghét cả hai người đó. Tiếng ngáy của Ron từ từ tắt lịm đi, được thay tế bằng tiếng thở chậm và sâu. Harry thì mất thêm một lúc lâu nữa mới ngủ được; thân thể nó tuy mệt mỏi, nhưng bộ não của nó phải mất nhiều thời gian mới đóng lại được mà nghỉ ngơi.
Nó nằm mơ thấy Neville và giáo sư Sprout đang khiêu vũ quanh căn Phòng Cần Thiết, trong khi giáo sư McGonagall thì đang thổi ống kèn túi. Nó vui vẻ ngắm họ một lúc, rồi quyết định đi tìm những thành viên khác trong Đ. Q. D.…
Nhưng khi ra khỏi phòng, nó chợt nhận thấy mình đang đối diện, không phải tấm thảm thêu ông Barnabas ngớ ngẩn, mà là một ngọn đuốc cháy sáng trong cái giá gắn chặt trên một bức tường đá. Nó từ từ quay đầu về bên trái. Kìa, ở tuốt cuối cái hành lang không cửa sổ là một cánh cửa đen trần trụi.
Harry đi về phía đó với một cảm giác hồi hộp càng lúc càng tăng. Nó có một cảm giác hết sức lạ lùng là rốt cuộc nó cũng sắp có được may mắn trong lần này, nó sẽ tìm được cách mở cửa ra… Nó chỉ còn cách cánh cửa chừng vài bước và trong lòng mừng rơn nhận thấy một luồng ánh sáng xanh nhạt chiếu lọt ra ngoài phía bên tay phải… Cánh cửa để mở he hé… Nó đưa tay đẩy cho cửa mở rộng ra và…
Ron ngáy một hơi khò khò rõ to và rất thật, Harry giật mình thức giấc đột ngột trong tư thế cánh tay phải vẫn còn đang đưa ra phía trước mặt trong bóng tối để mở cánh cửa cách đó hàng trăm dặm. Nó buông thõng cánh tay xuống trong một cảm giác lẫn lộn giữa thất vọng và tội lỗi. Nó biết là nó không nên nhìn thấy cánh cửa, nhưng đồng thời nó cảm thấy bị thiêu đốt bởi nỗi tò mò muốn biết về cái ở đằng sau cánh cửa, đến nỗi nó không thể nào không bực mình với tiếng ngáy của Ron… Giá mà Ron nhịn ngáy chỉ chừng một phút nữa thôi…
Vào sáng ngày thứ hai, tụi nó vô Đại Sảnh đường để ăn sáng, vừa đúng lúc bọn bưu cú đưa thư. Hermione không phải là người duy nhất háo hức chờ đọc tờ Nhật Báo Tiên Tri: hầu như mọi người đều nôn nóng muốn biết thêm tin tức về bọn Tử thần Thực tử vượt ngục, bọn này vẫn chưa bị bắt lại mặc dù đã có nhiều báo cáo về việc trông thấy chúng xuất hiện. Hermione đưa cho con cú phát báo một đồng Knut rồi mở tờ báo ra một cách hăm hở, trong khi Harry đang tự rót cho mình ly nước cam. Bởi vì suốt cả năm rồi nó chỉ nhận được có mỗi một lá thư cho nên nó biết chắc chắn, khi bọn bưu cú đầu tiên đáp phịch xuống trước mặt, rằng con cú này đã nhầm địa chỉ.
Nó hỏi con cú:
- Mày giao thư cho ai hử?
Harry xê cái ly nước cam của nó ra xa khỏi mỏ con cú và chồm tới trước để coi tên và địa chỉ của người nhận thư:
Harry Potter
Đại Sảnh đường
Trường Hogwarts
Harry sửng sốt nhận lấy lá thư từ con cú, nhưng nó chưa kịp làm xong việc này thì ba bốn năm con cú nữa đã bay ào xuống bên cạnh con thứ nhất và chen chúc huých đẩy nhau giành chỗ đứng, giẫm đạp lên dĩa bơ, làm đổ cả hũ muối, con nào cũng tanh nhau đưa thư cho Harry trước nhất.
Ron kinh ngạc hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Bởi vì cả dãy bàn ăn của nhà Gryffindor đều chồm tới trước để xem, khi một con cú khác, con thứ bảy, đáp xuống giữa đám những con cú đến trước, vừa kêu la chí chóe và rúc lên the thé, vừa cánh vỗ đập liên hồi.
Hermione nín thở kêu:
- Harry!
Cô nàng thọc tay vô đám lông vũ chen chúc lúc nhúc để bắt ra một con cú mèo mang theo một gói dài cuộn tròn lại.
- Mình nghĩ mình biết vụ này có nghĩa là gì rồi… Bồ mở cái này ra trước đi!
Harry xé toạc cái gói giấy màu nâu. Rớt lăn ra ngoài một bản in cuộn chặt của tạp chí Đồ Mách Lẻo số ra tháng ba. Nó tháo cuộn báo ra để nhìn thấy chính gương mặt nó đang cười ngượng nghịu với nó ngay trên trang bìa của tờ tạp chí. Vắt ngang qua tấm hình là mấy dòng chữ to cồ đỏ chói:
CUỐI CÙNG HARRY POTTER ĐÃ NÓI RA: SỰ THẬT VỀ KẺ-MÀ-CHỚ-GỌI-TÊN-RA VÀ CÁI ĐÊM CẬU THẤY HẮN TRỞ LẠI
Luna vừa mới sàng qua dãy bàn của nhà Gryffindor và chen được một chỗ ngồi giữa Fred và Ron. Cô nàng nói:
- Hay quá há? Báo ra ngày hôm qua, em nới với ba gởi ch anh một số báo biếu. Và em chắc hết thảy mấy cái này…
Cô nàng quơ tay chỉ lũ bưu cú vẫn còn đang đứng túm tụm nháo nhác trên bàn trước mặt Harry.
- … là thư của độc giả.
Hermione háo hức nói:
- Đúng như mình đã nghĩ! Harry, bồ có phiền lòng không nếu tụi mình…
Harry cảm thấy hơi bị choáng, chỉ nói:
- Cứ tự nhiên.
Cả Ron và Hermione đều bắt đầu xé các phong bì ra.
- Thư này là của một thằng cha nghĩ bồ là đồ dở hơi.
Ron nói, vừa liếc mắt xuống cuối lá thư.
- À, thì ra…
Hermione có vẻ thất vọng và hơi quạu quọ một hai giây:
- Mụ đàn bà này khuyên bồ nên thử theo một khóa chữa Bùa Choáng ở bệnh viện Thánh Mungo.
Harry đọc lướt qua một lá thư dài của một phù thủy đang sống ở Paisley rồi chậm rãi nói:
- Nhưng cái thư này có vẻ được. Ê, bà ấy nói bà tin mình nè!
Fred cũng hăng hái tham gia vào chuyện đọc thư.
- Cái này thì bị phân vân đôi ngả tâm tình: thư nói em không giống một người điên lắm, nhưng ông ta không muốn tin là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại, cho nên bây giờ ông ấy không biết phải nên nghĩ ngợi ra làm sao… Mèn đét ơi, thiệt là lãng phí giấy da hết chỗ nói…
Hermione chợt kêu lên phấn khích:
- Đây thêm một người nữa được bồ thuyết phục nè, Harry! “Sau khi đọc câu chuyện được kể theo quan điểm của cậu, tôi buộc lòng phải kết luận là tờ Nhật Báo Tiên Tri đã đối xử với cậu không công bằng… nhưng dù không muốn tin là Kẻ-Mà-Chớ-Gọi-Tên-Ra ấy đã trở lại, tôi vẫn buộc lòng chấp nhận là cậu đang nói lên sự thật…” Ôi, thiệt là tuyệt vời!
Ron liệng ra một bức thư vò nát qua vai nó, nói:
- Thêm một tay nữa cho là bồ chỉ sủabậy bạ, nhưng thư này chỉ nói là bồ đã đảo ngược suy nghĩ của cô ta, và giờ đây cô ta nghĩ về bồ như một đấng anh hùng thực sự. Cô ta có gởi kém theo ảnh nữa nè… chà…
Một giọng nữ eo éo giả bộ dịu ngọt vang lên:
- Có chuyện gì ở đây thế?
Harry ngước nhìn lên trong khi hai tay vẫn còn một xấp thư. Giáo sư Umbridge đang đứng ngay đằng sau lưng Fred và Luna, hai con mắt cóc lồi của mụ rà quét qua đám thư từ và bưu cú ì xèo trên bàn ăn trước mặt Harry. Harry nhìn thấy đằng sau lưng mụ Umbridge nhiều đứa học trò đang háo hức theo dõi diễn tiến.
Mụ Umbridge từ tốn hỏi:
- Ông Potter, tại sao trò có được tất cả những lá thư này hả?
Fred nói to:
- Chẳng lẽ bây giờ nhận được thư từ cũng là một tội hình sự sao chứ?
Mụ Umbridge nói:
- Hãy liệu hồn, ông Weasley, nếu không tôi sẽ phạt trò cấm túc. Sao, ông Potter?
Harry ngập ngừng, nhưng rồi nó không thấy có lý do gì để giữ im lặng về những gì nó đã làm. Chắc chắn không sớm thì muộn sẽ cũng có một tờ Đồ Mách Lẻo lọt vô tay của mụ ta.
Harry bèn nói:
- Người ta viết thư cho con vì con vừa có một cuộc phỏng vấn. Về những gì đã xảy ra cho con hồi tháng sáu vừa qua.
Vì một lý do gì đó Harry đã liếc mắt nhìn lên phía bàn các giáo sư khi nó nói lên điều này. Nó có một cảm giác hết sức lạ lùng là thầy Dumbledore đã quan sát nó một giây trước đó, nhưng khi nó đưa mắt nhìn thầy thì thầy Dumbledore dường như đang say sưa trò chuyện với giáo sư Flitwick.
Mụ Umbridge lập lại với Harry, giọng mụ đanh hơn và cao hơn bao giờ hết.
- Một cuộc phỏng vấn? Trò muốn nói gì chứ?
Harry nói:
- Ý con nói là có một phóng viên hỏi con một số câu hỏi và con trả lời. Đây…
Nó đưa tờ tạp chí Đồ Mách Lẻo cho mụ Umbridge. Mụ chụp lấy tờ báo và trừng trừng con mắt ngó xuống cái bìa. Gương mặt tai tái bềnh bệch của mụ trở nên tím hồng lốm đốm coi xấu xí kỳ dị.
Mụ hỏi, giọng hơi run lên:
- Trò làm chuyện này lúc nào?
Harry đáp:
- Lần đi chơi cuối tuần ở làng Hogsmeade vừa qua.
Mụ nhìn Harry, lửa giận bốc lên bừng bừng, tờ tạp chí run bần bật giữa mấy ngón tay chuốn mắn ú nần của mụ. Mụ thì thào nói:
- Ông Potter, ông sẽ không còn dịp nào đi chơi làng Hogsmeade nữa đâu. Làm sao mà trò dám… làm sao mà trò có thể…
Mụ hít sâu vào, tiếp tục:
- Ta đã gắng sức dạy đi dạy lại trò là không được nói dối. Cái thông điệp đó dường như vẫn chưa được khắc sâu vào. Trừ nhà Gryffindor năm mươi điểm và thêm một tuần lễ cấm túc nữa.
Mụ bỏ đi một cách oai phong lẫm liệt, tay ghị chặt tờ tạp chí sát ngực, lướt qua bao nhiêu con mắt học trò dõi theo mụ.
Vào giữa buổi sáng thì khắp trường, không chỉ trong phạm vi bảng thông báo của các nhà, mà cả trong hành lang lẫn các phòng học nữa, đều được dựng lên những bản bố cáo khổng lồ.
Thừa lệnh của THANH TRA TỐI CAO TRƯỜNG HOGWARTS
Bất cứ học sinh nào bị bắt gặp tàng trữ tạp chí Đồ Mách Lẻo sẽ bị đuổi học.
Lệnh này chiếu theo đạo luật giáo dục số hai mươi bảy.
Đã ký:
Dolores Jane Umbridge.
Thanh tra Tối cao.
Vì duyên cớ nào đó mà cứ mỗi lần Hermione ngó thấy một trong những bản thông báo này cô nàng lại tươi cười rạng rỡ đầy vẻ khoái chí. Harry hỏi:
- Đúng ra thì bồ vui mừng về cái nỗi gì vậy?
Hermione thở ra:
- Ôi, Harry ơi, bồ không hiểu sao? Nếu mà mụ ấy có thể làm được một việc gì đó để bảo đảm rằng từng người một trong cái trường này sẽ tìm đọc bài phỏng vấn của bồ, thì đó chính là cấm đọc bài đó!
Và có vẻ như Hermione hoàn toàn đúng. Vào cuối ngày h6om đó, mặc dù Harry chẳng nhìn thấy tới một góc của tờ Đồ Mách Lẻo ở bất cứ xó nào trong trường, nhưng cả trường dường như đang trích dẫn bài phỏng vấn cho nhau nghe; Harry nghe thấy lũ học trò thì thầm về bài phỏng vấn khi tụi nó đứng sắp hàng bên ngoài lớp học, bàn tán về bài phỏng vấn lúc ăn trưa và sau các buổi học; Hermione thậm chí còn thuật lại rằng mọi người xài các buồng cầu trong nhà vệ sinh nữ đều nói về bài phỏng vấn khi Hermione tạt vô đó trước buổi học môn Cỗ ngữ Rune. Hai mắt long lanh sáng rực, Hermione nói với Harry:
- Xong rồi tụi nó nhận ra mình, và rõ ràng là tụi nó biết mình biết bồ, vậy là tụi nó dội xuống đầu mình vô số câu hỏi, và Harry à, mình tin là tụi nó tin bồ, mình thực sự tin vậy, mình nghĩ là rốt cuộc bồ đã thuyết phục được tụi nó.
Cùng lúc ấy giáo sư Umbridge oai vệ rảo khắp trường, ngẫu nhiên chặn mấy đứa học trò nào đó, ra lệnh cho chúng mở hết cặp sách và túi áo ra. Harry biết tỏng là mụ tìm kiếm tờ tạp chí Đồ Mách Lẻo, nhưng mà lũ học trò đã đi trước mụ nhiều bước lắm rồi. Mấy trang có đang bài phỏng vấn của Harry đã được phù phép sao cho bất cứ người khác, ngoại trừ chính tụi nó, có đọc thì chỉ giống hệt mấy bài trích trong sách giáo khoa; hoặc là bài phỏng vấn đã được xóa trắng bằng pháp thuật cho đến khi nào tụi nó muốn đọc kỹ lại.
Dĩ nhiên các giáo sư cũng bị cấm nói đến bài phỏng vấn theo đạo luật giáo dục số hai mươi sáu, nhưng họ cũng tìm được cách để bày tỏ cảm nghĩ của mình về việc đó như thường. Giáo sư Sprout thưởng cho nhà Gryffindor hai mươi điểm khi Harry chuyển cho cô cái xô tưới nước; giáo sư Flitwick tươi cười hơn hớn nhét vô tay nó một hộp chuột đường chí chóe vào cuối buổi học Bùa Mê, nói “suỵt!” rồi vội vã bỏ đi; giáo sư Trelawney thì bật khóc nức nở như điên trong suốt buổi học Tiên Tri và thông báo cho cả lớp đang bị sửng sốt, và cả Muggle Umbridge hết sức bất mãn, rằng nói cho cùng Harry sẽ không phải chịu đựng một cái chết yểu nữa, mà sẽ sống thọ đến tuổi cổ lai hy, trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, và có mười hai đứa con.
Nhưng điều làm cho Harry sung sướng nhất là Cho đã làm lành với nó, ấy là vào ngày hôm sau, khi nó đang hấp tấp đi tới lớp học Biến hình thì Cho theo kịp nó. Trước khi nó nhận biết chuyện gì đang xảy ra thì Cho đã nắm lấy tay nó và cô nàng hổn hển thì thầm vào lỗ tai nó:
- Mình thiệt tình, thiệt tình xin lỗi bạn. Bài phỏng vấn rất dũng cảm… làm cho mình phát khóc.
Nó áy náy khi nghe cô nàng lại tốn thêm nước mắt cho bài phỏng vấn, nhưng nó cũng rất vui mừng là bây giờ hai đứa nó đã nói chuyện với nhau trở lại, và nó còn sung sướng hơn nữa khi cô nàng tặng một nụ hôn chớp nhoáng lên gò má nó rồi lại chạy biến đi. Mà chuyện tưởng không thể tin nổi là khi nó vừa mới đi tới bên ngoài cửa phòng học môn Biến hình thì một điều tốt lành không kém nụ hôn của Cho lại xảy ra: Seamus bước ra khỏi đám học sinh đang sắp hàng để gặp mặt Harry. Anh chàng liếc xéo cái đầu gối trái của Harry, lúng búng nói:
- Mình chỉ muốn nói mình tin bồ. Và mình đã gởi một tờ tạp chí đó cho má mình.
Nếu còn cần thêm điều gì nữa để làm cho niềm vui của Harry hoàn hảo, thì đó chính là phản ứng của Malfoy, Crabbe và Goyle. Nó nhìn thấy ba đứa này chụm vào đầu lại với nhau ở trong thư viện vào buổi chiều hôm đó, cùng với một thằng bé gầy gò hom hem mà Hermione thì thầm tên của nó là Thedore Nott. Tụi nó ngoảnh lại nhìn Harry khi Harry đang dò qua các kệ sách tìm kiếm quyển sách mà nó cần cho bài học Bùa Biến Bất Toàn. Goyle bẻ mấy khớp ngón tay nó kêu răng rắc đầy vẻ đe dọa và Malfoy thì rù rì vô tai của Crabbe điều gì đó chắc chắn là độc địa xấu xa. Harry biết quá ư rõ tại sao chúng lại hành động như vậy: bởi vì tên cha của tất cả bọn chúng đã bị Harry kể ra những Tử thần Thực tử.
Khi Harry và Hermione rời khỏi thư viện, Hermione vui sướng thì thầm:
- Và cái hay nhất là chúng không thể cãi lại bồ, bởi vì chúng không thể công nhận là chúng đã đọc bài phỏng vấn đó!
Để cho nó sướng thêm, Luna nói với nó vào bữa ăn tối từ trước tới giờ chưa từng có số báo Đồ Mách Lẻo nào bán chạy hơn số này. Đôi mắt cô nàng chớp chớp lia lịa khi nói với Harry:
- Ba đang in thêm. Ổng không thể nào tin nổi, ổng nói người ta có vẻ như khoái bài phỏng vấn hơn cả bài về Ngáy-Ngáp Mọc Sừng- Te-Tua nữa!
Buổi tối hôm đó Harry trở thành vị anh hùng trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Hết sức liều lĩnh, Fred và George ếm Bùa Phóng To lên trang bìa của tờ Đồ Mách Lẻo rồi treo nó lên tường, để cho cái đầu bự chảng của Harry ngó chằm chằm xuống các diễn biến trong phòng, thỉnh thoảng lại nói ong oang những điều đại loại như “Bộ Pháp Thuật là bọn đần độn” hay “Umbridge ăn kít”. Hermione không thấy cái trò này vui vẻ cho lắm; cô nàng nói nó là đứt quãng sự tập trung tư tưởng của cô nàng, rốt cuộc cô nàng dùng đùng tức giận bỏ đi về phòng ngủ sớm. Harry phải công nhận là tấm áp phích đó cũng không còn thú vị lắm sau khi treo lên được một hai tiếng đồng hồ, đặc biệt sau khi bùa nói bắt đầu tiên dần hiệu lực, khiến cho cái tranh chỉ còn la lên mấy tiếng rời rạc như “kít” và “Umbridge” với cách khoảng càng lúc càng lâu và bằng giọng mỗi lúc mỗi cao hơn. Thật ra thì cái áp phích đó bắt đầu làm Harry nhức đầu và cái thẹo của nó bắt đầu nhói buốt trở lại một cách rất khó chịu. Nó bèn thông báo cho đám đông ngồi chung quanh nó yêu cầu nó kể lại cuộc phỏng vấn lần thứ mấy chục, rằng nó cũng cần phải đi nghỉ sớm, điều này khiến cho đám đông rên lên đầy thất vọng.
Khi Harry lên tới phòng ngủ thì căn phòng còn trống trơn. Nó tì trán vào mặt cửa sổ mát lạnh bên cạnh giường được một lúc; cảm thấy cái thẹo dịu cơn đau nhức đi được một chút. Nó bèn thay đồ ngủ và lên giường nằm, cầu mong cho cơn nhức đầu buông tha mình ra. Nó cũng cảm thấy hơi nhuốm bệnh. Nó lăn mình nằm nghiêng một bên, nhắm mắt lại, và thiếp ngủ hầu như ngay tức thì…
Nó đang đứng trong một căn phòng buông màn kín mít và tối bưng, chỉ được thắp sáng bằng mỗi một cây đèn cầy trong chùm đèn treo. Hai bàn tay của nó nắm chặt cái lưng ghế trước mặt. Tay nó có những ngón dài và trắng bệch như thể chúng chưa từng ra nắng trong nhiều năm trời, và trông hai bàn tay chẳng khác nào hai con nhện khổng lồ tái mét đang bấu vào nền nhung đen của cái ghế.
Bên kia cái ghế, trong một vùng do ánh nến rọi xuống sàn, là một người đàn ông mặc áo thụng đen đang quì gối.
Bằng giọng nói lạnh lùng, the thé, phập phồng vì cơn thịnh nộ, Harry nói:
- Có vẻ như ta đã nhận được lời khuyên tồi.
Người đàn ông đang quì trên sàn rền rĩ:
- Thưa Chủ nhân, tôi khẩn cầu xin ngài tha thứ…
Cái gáy của người này chập chờn ánh nến. Hình như hắn đang run lẩy bẩy.
Vẫn giọng lạnh lùng và tàn ác, Harry nói:
- Ta không trách mi, Rookwood à.
Nó thả lỏng mấy ngón tay đang bấu chặt lưng ghế rồi bước vòng quanh cái ghế, đến gần hơn người đàn ông đang co rúm bên trên hắn trong bóng tối, ngó xuống hắn từ một vị trí cao hơn bình thường.
Harry hỏi:
- Rookwood, mi có bảo đảm các dữ kiện của mi không?
- Dạ, thưa Chúa Tể của tôi, dạ… Trước đây tôi vốn làm việc trong sở sau khi… sau khi tất cả…
- Avery đã nói với ta là Bode có thể lấy nó ra.
- Thưa Chủ Nhân, Bode không bao giờ có thể làm được. Bode có lẽ biết hắn là không thể… Chắc chắn đó là lý do hắn kháng cự bùa Độc Đoán của Malfoy dữ dội đến như vậy.
Harry nói khẽ:
- Đứng dậy đi, Rookwood.
Người đàn ông đang quì suýt té nhào khi hấp tấp vâng lời nó. Gương mặt hắn bị rỗ, những nốt thẹo được ánh nến làm mờ dịu đi. Hắn vẫn giữ tư thế cúi lom khom cả khi đã đứng dậy, như thể đang cúi xuống nửa chừng, và hắn lấm lét liếc nhìn lên gương mặt của Harry.
Harry nói:
- Mi có công nói cho ta biết điều này. Giỏi lắm… Có vẻ như ta đã lãng phí mấy tháng trời cho những kế hoạch không hiệu quả gì cả… Nhưng bất chấp… Chúng ta bắt đầu lại, từ bây giờ. Rookwood, mi đáng nhận được lời khen ngợi của Chúa Tể Voldermort…
Rookwood há hốc miệng ra thở, giọng hắn khàn đi vì nhẹ nhõm.
- Dạ, thưa đấng Chúa Tể… Dạ… thưa Chúa Tể…
- Ta sẽ cần sự giúp đỡ của mi. Ta sẽ cần tất cả những thông tin mà mi có thể cung cấp cho ta.
- Dĩ nhiên, thưa đấng Chúa Tể, dĩ nhiên… bất cứ thông tin nào…
- Tốt lắm… Mi có thể đi ra. Gọi Avery đến cho ta bảo.
Rookwood lật đật lùi ra, cúi rạp mình chào, và biến mất sau một khung cửa.
Còn lại một mình trong phòng tối, Harry quay mặt vào bức tường. Một tấm gương rạn nứt mang đầy dấu vết thời gian xưa lắc được treo trên tường trong vùng tối tăm khuất ánh nến. Harry tiến về phía tấm gương. Bóng phản chiếu của nó trong gương hiện ra lớn dần và rõ dần trong bóng tối… một gương mặt trắng bệt hơn cả đầu lâu… hai con mắt đỏ ké, đồng tử chẻ đôi bằng một cái vạch đứng.
- KHÔÔÔÔÔÔÔNG!
Một giọng nói gần đó kêu lên:
- Cái gì vậy?
Harry vùng vẫy quẫy đạp xà quần một cách điên cuồng, vướng mắc vô mấy tấm màn treo quanh, cuối cùng té lăn ra khỏi giường. Trong mấy giây đầu nó không ý thức được là nó đang ở đâu. Nó đoan chắc là nó vừa nhìn thấy một gương mặt trắng bệt giống như một cái đầu lâu, một lần nữa lại hiện ra lờ mờ trong bóng tối ngắm nhìn nó, sau đó là giọng nói của Ron thốt lên rất gần.
- Bồ làm ơn đừng có hành động như một thằng khùng, để mình còn có thể đỡ bồ ra khỏi đây chứ!
Ron vẹt mấy tấm màn treo ra, và Harry đang nằm ngửa trên sàn, trố mắt nhìn lên Ron hiện ra trong ánh trăng, cái thẹo của nó nhức buốt vì cơn đau. Trông Ron có vẻ như vừa mới chuẩn bị đi ngủ, một cánh tay của nó vừa rút ra khỏi tấm áo chùng.
Vừa chật vật đỡ Harry đứng dậy, Ron vừa hỏi:
- Lại có ai bị tấn công nữa sao? Có phải là ba mình không? Có phải con rắn đó không?
Harry cảm thấy như cái thẹo của nó bây giờ nóng rát như thể đang bị lửa đốt, nó thở hổn hển, đáp:
- Không… mọi người đều khỏe… À… nhưng Avery thì không… Ông ấy đang bị rắc rối… Ông ấy đã báo cáo thông tin sai cho hắn… hắn đang giận điên lên…
Harry rên lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống giường, toàn thân run rẩy, đưa tay chà xát cái thẹo trên trán của nó.
- Nhưng bây giờ Rookwood sẽ trợ giúp hắn… hắn sẽ lại lần ra đúng đường…
Ron nghe mà sợ điếng hồn, nó hỏi:
- Bồ đang nói về chuyện gì vậy? Có phải bồ muốn nói… có phải bồ vừa mới nhìn thấy Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?
Harry duỗi cánh tay của nó ra trong bóng tối, giơ lên trước mặt để kiểm tra và thấy chúng không còn mấy ngón tay dài ngoằng và trắng bệt một cách đáng sợ nữa. Nó nói:
- Mình đã là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Hắn đã nói chuyện với Rookwood, một trong mười Tử thần Thực tử đã đào thoát khỏi nhà ngục Azkaban, bồ còn nhớ không? Rookwood vừa báo cho hắn biết là ông Bode không thể nào làm nổi việc đó…
- Làm nổi việc gì?
- Lấy ra cái gì đó… Rookwood nói ông Bode hẳn là biết mình không thể làm nổi việc đó… Ông Bode đã bị ếm bùa Độc Đoán… Mình nhớ là Rookwood nói ba của Malfoy đã ếm bùa đó lên ông Bode…
Ron nói:
- Ông Bode đã bị bùa khiến phải lấy ra cái gì đó hả? Nhưng mà… Harry à, cái đó hẳn phải là…
- Vũ khí.
Harry nói nốt câu dùm Ron.
- Mình biết.
Cánh cửa phòng ngủ được mở ra. Dean và Seamus bước vào. Harry vội quăng cặp giò của nó trở lên giường. Nó không muốn ở trong một bộ dạng trông có vẻ như chuyện quái lạ gì đó vừa mới xảy ra, bởi vì Seamus chỉ vừa mới thôi nghĩ về Harry như một thằng ba trợn.
Giả bộ chồm qua cái bàn đặt cạnh giường để rót cho mình một ly nước, Ron kê đầu nó sát đầu Harry, thì thầm:
- Có phải hồi nãy bồ nói bồ đã là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?
Harry lặng lẽ đáp:
- Phải.
Ron uống ực một ngụm nước quá lớn một cách không cần thiết. Harry thấy nước chảy tràn xuống cằm Ron, xuống tận ngực áo.
Khi Dean và Seamus lục đục ồn ào, vừa thay quần áo vừa nói chuyện, Ron nói:
- Harry à, bồ phải nói với…
Nhưng Harry nói ngắn gọn:
- Mình chẳng cần phải nói với ai hết. Nếu học xong môn Bế quan Bí thuật rồi thì mình sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy những chuyện đó nữa. Người ta cho là mình cần phải học cách ngăn chặn những thứ đó mà. Người ta muốn thế cơ mà!
Nói “người ta”, Harry ngụ ý chỉ cụ Dumbledore. Nó chui trở vô giường và cuộn tròn lại, nằm nghiêng qua một bên, quay lưng về phía Ron, và một lát sau nó nghe tiếng cái nệm giường của Ron kêu lên kọt kẹt khi Ron cũng ngả lưng xuống giường. Cái thẹo của Harry lại tiếp tục nhức nhối, nó cắn chặt cái chéo gối để khỏi phải bật lên tiếng kêu đau. Nó biết là ở đâu đó ông Avery đang bị trừng phạt…
Harry và Ron đợi đến giờ ra chơi vào sáng hôm sau mới kể hết cho Hermione nghe chính xác chuyện đã xảy ra vào đêm hôm trước. Tụi nó muốn bảo đảm chắc chắn là không bị nghe lén. Đứng túm tụm ở góc sân trường gió lùa lạnh giá quen thuộc của tụi nó, Harry kể cho Hermione nghe mọi chi tiết về giấc chiêm bao mà nó còn có thể nhớ được. Khi nó kể xong, Hermione không nói một tiếng nào trong một lúc, mà chỉ đăm đăm nhìn Fred và George với một cảm xúc đại loại như giận hờn đau đớn, bởi vì hai anh chàng này đều đang mất đầu và đang bán mấy cái nón kỳ diệu giấu dưới lớp áo chùng của họ ở phía bên kia sân trường.
Cuối cùng, sau khi dứt được ánh mắt khỏi hai anh em sinh đôi nhà Weasley, Hermione khẽ nói:
- Thì ra đó là nguyên nhân chúng đã giết ông ấy. Khi ông Bode cố tìm cách ăn cắp cái vũ khí ấy, thì một chuyện khôi hài nào đó đã xảy ra cho ông ấy. Mình đoán ắt là do bùa phòng vệ được ếm lên cái vũ khí đó, hay chung quanh nó, để ngăn chặn người ta chạm đến nó. Vì vậy mà ông ấy phải vô nằm bệnh viện Thánh Mungo, bộ não của ông ấy đã bị phát rồ và ông không thể nói năng gì nữa. Nhưng mấy bồ còn nhớ bà Lương y nói gì với tụi mình không? Ông ấy đã hồi phục. Vậy là họ không thể mạo hiểm để cho ông ta hồi phục, đúng không? Mình cho là khi chạm vào cái vũ khí đó, đã có một cái gì đó xảy ra, và chấn động của nó có lẽ đã khiến cho bùa Độc Đoán bị giải trừ. Nếu mà ông ấy phục hồi lại tiếng nói thì ông ấy sẽ có thể giải thích chuyện ông ấy đã làm, đúng không? Người ta sẽ biết là ông ấy đã bị phài đi ăn cắp cái vũ khí đó. Dĩ nhiên, Lucius Malfoy ếm bùa lên ông ấy là chuyện dễ thôi. Ông ấy chẳng bao giờ ra khỏi Bộ Pháp Thuật, đúng không?
Harry nói:
- Cái hôm mình bị ra phiên tòa kỷ luật thì mình ông ấy lảng vảng trong… khoan đã…
Harry nói chậm rãi:
- Hôm đó ông ta ở trong hành lang của Sở Bảo Mật! Ba của Ron nói là có lẽ ông ta muốn lẻn xuống dưới để nghe hóng diễn biến của phiên tòa xử mình, nhưng nếu…
Hermione chợt há hốc miệng ra, vẻ mặt sửng sốt kinh hoàng, kêu lên:
- Chú Sturgis.
Ron tỏ vẻ ngơ ngác, hỏi:
- Xin lỗi?
Hermione nói không kịp thở:
- Chú Sturgis Podmore bị bắt khi tìm cách đột nhập qua một cánh cửa. Lucius Malfoy cũng ếm cả chú ấy nữa. Mình dám cá là lão ấy làm chuyện đó vào cái ngày mà bồ gặp lạo trong Bộ Pháp Thuật. Chú Sturgis có tấm Aùo khoác Tàng hình của thầy Moody, đúng không? Biết đâu lúc đó chú ấy đang đứng gác bên bạnh cánh cửa, không ai nhìn thấy hết, nhưng Lucius Malfoy nghe được cử động của chú, hoặc là lão ta đoán ra chú ấy ở đó, hay là lão ta chỉ ếm bùa Độc Đoán một cách phòng hờ, trong trường hợp nghi có một người nào đó canh gác ở đó? Vậy là khi chú Sturgis có cơ hội kế tiếp… có lẽ khi chú ấy lại đến phiên trực… chú ấy đã cố gắng đột nhập vào Sở để ăn cắp vũ khí cho Voldermort… yên coi nào, Ron… nhưng chú ấy bị bắt và bị tống giam vào ngục Azkaban…
Hermione đăm đăm nhìn Harry, hỏi:
- Và bây giờ thì Rookwood nói cho Voldermort biết cách lấy cái vũ khí đó à?
Harry nói:
- Mình không nghe được toàn bộ cuộc đối thoại. Nhưng mà nghe có vẻ như vậy. trước đây Rookwood làm việc ở đó… Có lẽ Voldermort sẽ phái Rookwood đi làm việc đó.
Hermione gật gù, dường như vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ. Bỗng, hết sức dột ngột, cô nàng lên tiếng:
- Nhưng mà Harry à, lẽ ra bồ không nên nhìn thấy tất cả những chuyện này mới phải.
Harry dội ngược lại, hỏi:
- Cái gì?
Hermione bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị:
- Bồ có bổn phận học cách khép kín tâm tư của bồ lại đối với những chuyện như vậy mà?
Harry nói:
- Mình biết là mình phải làm như vậy. Nhưng…
Hermione cương quyết nói:
- Thôi, mình nghĩ là chúng ta chỉ nên cố gắng quên đi những gì bồ đã nhìn thấy. Và từ nay trở đi bồ cần phải cố gắng thêm một chút nữa trong môn Bế quan Bí thuật.
Harry giận Hermione đến nỗi nó không thèm nói thêm một tiếng nào nữa với cô nàng trong suốt cả ngày hôm đó. mà điều này hóa ra lại là một chuyện tệ lậu khác nữa. Trong các hành lang hơm nay, những khi người ta không bàn tán về bọn Tử thần Thực tử vượt ngục thì người ta xúm nhau cười đùa chuyện thi đấu dở không thể ngờ được của đội Quidditch nhà Gryffindor trong trận đấu với đội của nhà Hufflepuff; đám học sinh nhà Slytherin cứ rống lên “Weasley Là Vua Của Chúng Ta” ầm ĩ và thường xuyên đến nỗi khi mặt trời lặn thì thầy giám thị Filch phát cáu lên và cấm hát bài đó trong hành lang.
Tuần lễ đó trôi qua mà cũng chẳng có mấy tiến bộ. Harry lại bị hai điểm D môn Độc dược, nó vẫn còn lo nay ngáy là lão Hagrid có thể bị đuổi, và nó không thể nào giữ cho mình đừng chìm vào những giấc mơ mà trong đó nó nhìn thấy Voldermort, mặc dù nó cũng chẳng thèm đem ra kể cho Hermione và Ron nghe nữa bởi vì nó không muốn nghe thêm một lời bàn ra nữa của Hermione. Nó ao ước biết bao được nói chuyện với chú Sirius, nhưng chuyện đó thì hầu như không thể nào làm được, cho nên nó cố gắng dẹp vấn đề đó xuống dưới đáy bộ não.
Thiệt là không may là giờ đây cái đáy bộ não của nó không còn là nơi an toàn như trước đây nữa.
- Potter, đứng dậy!
Chỉ hai tuần lễ sau khi nó chiêm bao thấy Rookwood, Harry lại một phen nữa rơi vào tình trạng quì gục trên sàn văn phòng của thầy Snape, cố gắng xua tan mọi thứ trong đầu nó. Một lần nữa, nó lại vừa bị buộc để tuôn ra một luồng ký ức xa xưa mà thậm chí đến chính nó cũng không thể nhận ra là nó còn nhớ, hầu hết những ký ức đó liên quan đến những nỗi nhục nhằn mà Dudley và băng đảng của nó đã hành hạ Harry ở trường tiểu học.
Thầy Snape hỏi:
- Cái ký ức cuối cùng đó, là chuyện gì vậy?
Harry yếu ớt gượng đứng dậy trên đôi chân, đáp:
- Dạ, con không biết.
Nó đang nhận ra là nó càng ngày càng thấy khó khăn hơn trong việc lần mối gỡ ra những ký ức rời rạc về những hình ảnh và âm thanh hỗn độn mà thầy Snape cứ xáo lên hoài.
- Có phải thầy muốn nói đến cái ký ức về đứa em họ cứ bắt con đứng trên cái bồn cầu tiêu?
Thầy Snape dịu giọng nói:
- Không. Ta muốn nói đến cái ký ức liên quan đến một người đàn ông quì phục dưới sàn ở giữa một căn phòng tăm tối…
Harry nói:
- Chuyện đó… không có gì cả.
Đôi mắt đen của thầy Snape nhìn xoáy vào mắt Harry. Nhớ ra có lần thầy Snape đã nói là ánh mắt giao nhau là điều cực kỳ quan trọng khi làm thuật Thôi Miên, Harry vội chớp mắt và ngó đi chỗ khác.
Thầy Snape hỏi:
- Potter, làm sao mà gã đàn ông đó và căn phòng đó lại vào được trong đầu của trò?
Harry ngó quanh quất để tránh nhìn vào mắt của thầy Snape.
- Dạ… nó… nó chỉ… chỉ là một giấc chiêm bao thôi…
- Một giấc chiêm bao à?
Thầy Snape lập lại. Rồi cả hai thầy trò cùng im lặng một lúc trong khi Harry chăm chú dán mắt vào một con nhái chết khổng lồ đang lơ lửng trong một dung dịch lỏng màu tía trong cái hũ.
Bằng một giọng trầm, nham hiểm, thầy Snape nói:
- Potter, trò có hiểu tại sao chúng ta có mặt ở đây, đúng không? Trò biết tại sao ta dành ra những buổi tối của mình để làm cái công việc mệt mỏi chán ngắt này chứ?
Harry đáp một cách khó khắn:
- Dạ hiểu.
- Potter, trò hãy nhắc lại cho ta mục đích của chúng ta ở đây.
Bây giờ Harry chuyển mắt sang ngó trừng trừng một con lươn chết.
- Dạ, để con có thể học được Bế quan Bí thuật.
- Đúng, Potter à. Và mặc dù trò có thể mù mờ chậm hiểu…
Harry quắc mắt nhìn lại thầy Snape, căm ghét thầy hết sức. Nhưng thầy Snape vẫn tiếp tục:
- … ta những tưởng là sau hai tháng dày công dạy dỗ của ta thì trò cũng đã có thể có được vài tiến bộ. Trò có cả thảy bao nhiêu giấc chiêm bao về Chúa tể Hắc ám?
Harry nói dối:
- Dạ, chỉ mỗi cái đó.
Đôi mắt đen lạnh lùng của thầy Snape hơi nheo lại, thầy nói:
- Có thể. Có thể trò thực sự khoái coi những cảnh tượng và những chiêm bao đó, Potter à. Có thể những chuyện chiêm bao đó làm cho trò cảm thấy đặc biệt… quan trọng?
Harry cãi lại, quai hàm nó bạnh ra và mấy ngón tay của nó siết chặt quanh chỗ cầm cây đũa phép.
Thầy Snape vẫn lạnh lùng bảo:
- Chuyện đó cũng không hại gì, Potter à. Bởi vì trò chẳng hề đặc biệt quan trọng, và trò cũng chẳng có nhiệm vụ tìm hiểu xem Chúa tể Hắc ám nói gì với bọn Tử thần Thực tử.
- Không… Đó là nhiệm vụ của thầy mà.
Harry vọt miệng trả đũa thầy Snape.
Nhưng nó không hề có ý định nói điều đó; lời lẽ đó chỉ vọt ra khỏi miệng nó trong cơn nóng giận. Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc khá lâu, rồi Harry tin là nó đã đi hơi quá đà. Nhưng khi nó trả lời như vậy, quả thực có một vẻ tò mò, gần như thỏa mãn, hiện ra trên gương mặt của thầy Snape.
Đôi mắt long lên lấp lánh, thầy Snape nói:
- Đúng, Potter à. Đó là công việc của ta. Bây giờ nếu trò đã sẵn sàng, chúng ta sẽ bắt đầu lại…
Thầy giơ cây đũa phép của thầy lên.
- Một – hai – ba – Chiết Tâm Trí Thuật!
Một trăm tên giám ngục đang xông vào tấn công Harry, băng qua mặt hồ vào trong sân trường… Nó cau mặt lại trong lúc tập trung… Bọn chúng đang đến gần hơn… Nó có thể nhìn thấy cả mấy cái lỗ đen ngòm bên dưới cái nón trùm đầu của bọn chúng… nhưng đồng thời nó cũng có thể nhìn thấy thầy Snape đang đứng ngay trước mặt nó, hai mắt dán chặt vào gương mặt Harry, lẩm bẩm nói trong hơi thở… Và bằng cách nào đó, thầy Snape trở nên mỗi lúc một rõ hơn, còn bọn giám ngục thì càng lúc càng mờ nhạt đi…
Harry giơ cây đũa phép của nó lên:
- Thần Hộ Mệnh!
Thầy Snape lảo đảo; cây đũa phép của thầy bay vọt lên cao, tránh xa khỏi Harry… và bỗng nhiên đầu óc Harry tràn ngập những ký ức không phải của nó – Một người đàn ông mũi khoằm đang quát thét một người đàn bà khúm núm co ro, trong khi một thằng bé tóc đen khóc thút thít ở một góc phòng… Một cậu thiếu niên tóc bóng mượt ngồi một mình trong gian phòng ngủ tối om, chĩa cây đũa phép lên trần nhà, bắn rớt mất con ruồi… Một cô gái cười ngặt nghẽo khi một thằng bé gầy khẳng khiu cố gắng trèo lên một chổi bay bóng lộn.
- ĐỦ RỒI!
Harry có cảm giác như thể vừa bị đẩy mạnh vào giữa ngực; nó loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước chân, đụng vào mấy cái kệ lắp kín mấy bức tường của văn phòng thầy Snape và nghe cái gì đó đổ bể. Thầy Snape hơi run rẩy, mặt mày tái mét.
Lưng áo chùng của Harry ướt đẫm. Một trong mấy cái hũ ở sau lưng nó đã bể khi nó té ngã vô cái kệ. Cái vật gì nhơn nhớt ngâm trong đó loay hoay xoay sở trong chút dung dịch đã chảy cạn.
Thầy Snape rít lên:
- Lành lặn như xưa!
Cái hũ tự nó liền lại y nguyên.
- Thôi, Potter… đây chắc chắn là một tiến bộ…
Thầy Snape nói, hơi hổn hển thở nhanh một chút. Thầy sửa cái Trầm Tưởng Ký lại cho ngay ngắn, trong cái chậu này thầy đã lưu trữ một lần nữa một số tư tưởng của thầy trước khi bắt đầu bài học, hệt như thầy đang làm ra vẻ kiểm tra xem tư tưởng của thầy còn trong đó hay không.
- Ta không nhớ có dạy trò dùng đến Bùa Khiên không… Nhưng chắc chắn là nó có hiệu quả…
Harry không mở miệng; nó cảm thấy nói cái gì vào lúc này cũng có thể nguy hiểm. Nó chắc chắn rằng nó vừa mới đột nhập vào ký ức của thầy Snape, rằng nó vừa nhìn thấy lại quãng đời thơ ấu và thiếu niên của thầy Snape, và thực là khổ tâm khi nghĩ thằng bé khóc thút thít nhìn cha mẹ nó gấu ó nhau đó giờ đang đứng sờ sờ trước mặt nó với ánh mắt đầy căm ghét…
Thầy Snape lại nói:
- Chúng ta hãy bắt đầu lại, nhé?
Harry cảm nhận được một cơn rùng mình kinh hãi: nó sẵn sàng trả bất cứ giá nào cho điều vừa mới xảy ra, nó biết chắc chắn như vậy. hai thầy trò lùi trở lại vị trí ở hai bên cái bàn giấy, Harry có cảm giác phen này muốn làm trống rỗng đầu óc của nó thì sẽ khó khăn hơn nhiều…
Thầy Snape lại một lần nữa giơ lên cây đũa phép:
- Vậy bắt đầu khi ta đếm đến ba. Một – hai…
Harry không có đủ thì giờ để tự thu mình lại và ra sức làm rỗng tâm trí, bởi vì thầy Snape đã hô lên:
- Chiết Tâm Trí Thuật!
Nó đang ì ạch chạy dọc hành lang về phía Sở Bảo Mật, vượt qua mấy bức tường đá trống trải, vượt qua mấy ngọn đuốc – cánh cửa đen trần trụi đang càng lúc càng lớn ra; nó đang chạy nhanh đến mức nó sắp sửa đâm sầm vào cánh cửa, khi nó chỉ còn cách vài bước, nó có thể nhìn thấy lại vạt ánh sáng màu xanh lơ nhạt ấy…
Cánh cửa bật mở tung ra! Cuối cùng nó đã qua được cánh cửa và vào được bên trong một căn phòng hình tròn, sàn đen thui mà tường cũng đen thui, chỉ được thắp sáng bằng mấy ngọn nến cháy lên ánh lửa màu lam nhạt, và nó nhận thấy chung quanh nó còn có nhiều cánh cửa khác nữa – nó cần phải đi tiếp – nhưng nó biết đi theo cánh cửa nào đây…?
- POTTER!
Harry mở mắt ra. Nó lại một phen nữa nằm ngửa trên sàn mà không thể nhớ ra được làm sao mà nó lại lăn ra đó. Nó cũng hổn hển thở như thể nó đã thực sự chạy dọc suốt hành lang đến Sở Bảo Mật, đã thực sự lao hết tốc lực vào cánh cửa đen và tìm thấy căn phòng tròn…
Thầy Snape đứng thẳng bên trên nó, tỏ vẻ hết sức giận dữ:
- Giải thích coi!
Harry đứng lên, thành thật nói:
- Dạ… Con không biết chuyện gì đã xảy ra.
Có một cục u đằng sau đầu nó khi nó ngã đập đầu xuống đất và nó cảm thấy ngây ngây sốt.
- Con chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đó trước đây. Con muốn nói là, con muốn nói với thầy là con đã từng mơ thấy cánh cửa… nhưng mà trước đây nó chưa bao giờ mở ra…
- Trò đã luyện tập chưa đủ chuyên cần!
Vì một lẽ nào đó, thầy Snape dường như giận dữ hơn cả lúc trước đây chừng hai phút, khi Harry đột nhập vô ký ức tuổi thơ của chíng thầy.
- Potter, trò làm biếng và cẩu thả quá, đó chỉ là một thắc mắc nhỏ là liệu Chúa tể Hắc ám…
Harry nổi nóng trở lại, nó nói:
- Thưa thầy, thầy có thể nói cho con biết đôi điều không? Tại sao thầy gọi Voldermort là Chúa tể Hắc ám, hồi nào tới giờ con chỉ nghe các Tử thần Thực tử gọi hắn như vậy mà thôi…
Thầy Snape há miệng ra toan quát – thì tiếng một người đàn bà gào lên thảm thếit từ đâu đó bên ngoài căn phòng.
Đầu của thầy Snape thình lình bật ngửa lên; thầy đăm đăm ngó cái trần nhà rồi lẩm bẩm:
- Tiếng kêu gì…?
Harry nghe ra một cơn náo loạn bị trấn áp, theo nó nghĩ thì có lẽ xuất phát từ Tiền sảnh. Thầy Snape ngoảnh nhìn nó, bàng hoàng.
- Potter, trò có nhìn thấy điều gì bất thường trên đường trò đi xuống đây không?
Harry lắc đầu. Ơû đâu đó phía trên đầu hai thầy trò, người đàn bà lại gào lên một lần nữa. Thầy Snape sải dài bước chân đi tới cửa văn phòng của thầy, cây đũa phép vẫn còn lăm lăm trong tay, và thầy phất vạt áo đi nhanh như biến. Harry ngập ngừng một chút rồi đi theo thầy.
Mấy tiếng gào thét đó quả thực là xuất phát từ Tiền sảnh; chúng càng lúc càng vang to hơn khi Harry chạy về phía mấy bậc thềm đá dẫn từ tầng hầm lên gian Tiền sảnh. Khi lên được tới nơi, nó nhận thấy gian Tiền sảnh đã đông nghẹt người. Học sinh đã từ Đại Sảnh đường, nơi bữa ăn tối vẫn còn đang được dọn ra, đổ xô vào gian Tiền sảnh để coi chuyện gì đang diễn ra. Nhiều đứa khác thì chen chúc với nhau đứng trên những bậc thang cẩm thạch. Harry chen lấn qua một núi mấy đứa nhà Slytherin cao nhòng và nhìn thấy những người đứng xem đã hình thành một vòng tròn lớn, một số người xem tỏ ra xúc động, một số khác thì kinh hoàng. Giáo sư McGonagall đang đứng bên kia gian Tiền sảnh, đối diện trực tiếp với Harry; trông giáo sư có vẻ như muốn phát bệnh vì cái chuyện bà đang chứng kiến.
Giáo sư Trelawney đang đứng giữa Tiền sảnh, một tay cầm cây đũa phép và tay kia cầm một vỏ chai rượu rỗng không, trông bà cực kỳ điên khùng. Tóc bà dựng đứng cả lên, đôi mắt kiếng lệch qua một bên khiến cho một con mắt bị rọi lớn hơn hẳn con mắt kia, mớ khăn quàng, khăn choàng vô số kể của bà xổ ra khỏi vai, rủ xuống lòng thòng, gây cảm tưởng như thể bà vừa mới bị bung rời ra từ những đường may. Ngay cạnh bà, nằm trên sàn là hai cái rương khổng lồ, một cái chổng gọng lên trời; trông hệt như bị quăng xuống cầu thang theo sau chủ nhân. Giáo sư Trelawney đang nhìn trừng trừng, vẻ kinh hoàng, vào cái gì đó dường như đang đứng ở chân cầu thang mà Harry không thể thấy được.
Bà thét lên:
- Không! KHÔNG! chuyện này không thể xảy ra… Nó không thể… Ta không chấp nhận…
- Cô đã không nhận thấy là chuyện này tất phải xảy ra sao?
Một giọng nữ cao eo éo vang lên, nghe có vẻ khoái trá một cách tàn nhẫn, và Harry, hơi nhích qua bên phải một chút, đã nhìn ra hình ảnh làm kinh hoàng giáo sư Trelawney: không gì khác hơn giáo sư Umbridge. Mụ nói tiếp:
- Cho dù cô không có ngay cả cái khả năng tiên đoán được thời tiết ngày mai, nhưng cô ắt cũng phải nhận thức được rằng các cuộc trình diễn của cô trong những buổi thanh tra của tôi, vừa đáng thương vừa không có chút tiến bộ nào, tất sẽ khiến cho cô không thể nào tránh được chuyện bị sa thải chứ?
Giáo sư Trelawney rống lên:
- Cô không… không thể!
Nước mắt từ phía sau đôi mắt kiếng to tổ tướng rơi lã chã xuống gương mặt giáo sư:
- Cô không… không thể đuổi tôi! Tôi đã dạy ở đây suốt mười sáu năm trời! Trường Hog… Hogwarts là nhà… nhà của tôi!
Giáo sư Umbridge nói:
- Nó đã là nhà của cô…
Harry thấy ghê tởm khi nhìn vẻ đắc ý giãn ra trên gương mặt bạnh như cóc của mụ Umbridge khi mụ ngắm giáo sư Trelawney gục xuống trên một trong hai cái rương của bà, nức nở không sao kiềm chế được.
- … cho đến cách đây một giờ đồng hồ, khi ngài Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật chuẩn y lệnh sa thải cô. Bây giờ cô hãy vui lòng tự mình dời ra khỏi gian tiền sảnh này. Cô làm chúng tôi khó xử đấy.
Nói thế nhưng mụ Umbridge lại đứng ngắm, với một vẻ mặt khoái trá hả hê, trong khi giáo sư Trelawney khóc lóc rền rĩ, run lên bần bật, quăng qua quật lại thân mình trên cái rương của bà trong cơn đau khổ. Harry nghe có tiếng nức nở bên trái nó, bèn ngoảnh nhìn sang. Lavender và Parvati đang vòng tay ôm nhau lặng lẽ khóc. Rồi Harry nghe có tiếng bước chân. Giáo sư McGonagall đã tách ra khỏi đám người đứng xem, đi thẳng tới chỗ giáo sư Trelawney và vừa vỗ vỗ lưng của giáo sư Trelawney một cách kiên quyết, vừa rút ra một cái khăn to tướng từ trong bộ áo tụng của bà.
- Thôi, thôi, Sybyl à… Bình tĩnh lại… Hỉ mũi vô đây đi… không đến nỗi tệ như cô tưởng đâu… Cô sẽ không cần phải rời khỏi trường Hogwarts đâu…
Mụ Umbridge tiến tới trước vài bước, cất giọng âm trì địa ngục của mụ lên:
- Ủa vậy sao, giáo sư McGonagall? Vậy chứ bà dựa vào thẩm quyền nào mà phát biểu…
Một giọng trầm sâu lắng đáp:
- Đó là thẩm quyền của tôi.
Cánh cửa trước bằng gỗ sồi mở tung ra. Đám học sinh đứng cạnh vội vã giạt ra mở lối khi cụ Dumbledore xuất hiện ở ngay ngưỡng cửa. Cụ Dumbledore đã làm gì trong sân trường từ nãy đến giờ, Harry không thể tưởng tượng nổi, nhưng hình ảnh cụ hiện ra từ trong khung cửa, nổi bật trên cái nền đêm đen sương giá kỳ lạ, đã mang lại cảm xúc gì đó thật ấn tượng. Để mặc cánh cửa mở rộng sau lưng, cụ sải bước tiến về phía trước, xuyên qua cái vòng người đứng xem, tiến về chỗ giáo sư Trelawney đang ngồi trên cái rương của bà, ràn rụa nước mắt và run bần bật, với giáo sư McGonagall ở bên cạnh.
Mụ Umbridge bật ra một tiếng cười nho nhỏ khó chịu một cách lạ thường.
- Thẩm quyền của ông ư, thưa giáo sư Dumbledore? Tôi e rằng ông không hiểu rõ thời thế lắm.
Mụ rút ra từ bên trong áo thụng ra một cuộn giấy da.
- Tôi có đây một Lệnh Sa Thải do chính tôi ký cùng với ngài Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Chiếu theo Đạo Luật Giáo Dục Số Hai mươi ba, Thanh tra Tối cao trường Hogwarts có quyền thanh tra, đưa ra thử thách, và đuổi bất cứ giáo sư nào mà bà ấy – nói thế tức là tôi đấy – cảm thấy không thực hiện theo đúng tiêu chuẩn mà Bộ Pháp Thuật đòi hỏi. Tôi quyết định là giáo sư Trelawney không đủ thích hợp với yêu cầu của hoàn cảnh, và tôi đã quyết định đuổi việc cô ta.
Cụ Dumbledore vẫn tiếp tục mỉm cười, khiến Harry vô cùng kinh ngạc. Cụ cúi xuống nhìn giáo sư Trelawney vẫn còn đang ngồi thổn thức và nấc nghẹn trên cái rương của bà, và cụ nói:
- Dĩ nhiên, bà hoàn toàn đúng, giáo sư Umbridge à. Với tư cách Thanh tra Tối cao, bà có mọi quyền hành để đuổi cá giáo sư của tôi. Tuy nhiên, bà không có thẩm quyền đuổi họ ra khỏi lâu đài.
Nhã nhặn nghiêng mình, cụ Dumbledore nói tiếp:
- Tôi e là cái quyền làm điều đó vẫn còn thuộc về hiệu trưởng, và ý nguyện của tôi là giáo sư Trelawney hãy cứ tiếp tục sống ở trường Hogwarts.
Tới đây giáo sư Trelawney phát ra một tiếng cười nhỏ hơi man dại, không giấu nổi tiếng nấc cục.
- Không… không, tôi sẽ ra… ra đi, cụ Dumbledore ơi! Tôi sẽ… sẽ rờ… rời khỏi tr… trường Hogwarts và kiếm… kiếm vận may của mình ở chỗ… chỗ kh… khác…
Cụ Dumbledore sắc giọng lại bảo:
- Không, cô Sibyl à, đó chính là ý nguyện của tôi, tôi mong muốn cô hãy ở lại trường.
Cụ quay sang giáo sư McGonagall:
- Giáo sư McGonagall, tôi có thể nhờ cô đưa cô Sibyl lên lầu được chứ.
- Dĩ nhiên là được.
Giáo sư McGonagall đáp lại cụ Dumbledore và vỗ về giáo sư Trelawney:
- Sibyl, cô đứng dậy đi…
Giáo sư Sprout vội vàng đi ra khỏi đám đông, tiến về phía giáo sư Trelawney và nắm lấy cánh tay kia của bà. Và họ cùng nhau dìu giáo sư Trelawney đi ngang qua mặt giáo sư Umbridge, bước lên cầu thanh đá hoa cương. Giáo sư Flitwick lẹt đẹt chạy theo sau các bà, cây đũa phép của thầy đưa ra phía trước, thầy hô the thé “Cơ động hóa rương!” thế là hành lý của giáo sư Trelawney tự nhấc bổng lên không trung, rồi tiến lên cầu thang theo gót chủ nhân, với giáo sư Flitwick đi bọc hậu.
Giáo sư Umbridge đứng như trời trồng, trừng mắt ngó cụ Dumbledore; cụ vẫn ung dung mỉm cười hiền hậu. Mụ cất tiếng nói thì thào nhưng toàn bộ đám đông trong Tiền sảnh đều nghe rõ mồn một:
- Và cụ sẽ làm gì với cô ta một khi tôi sẽ bổ nhiệm một giáo sư khác dạy môn Tiên tri, và người này cần đến chỗ ở của cô ấy hử?
Cụ Dumbledore vui vẻ nói:
- Ôi, sẽ chẳng có vấn đề gì lớn đâu! Cô thấy đó, tôi đã tìm được một giáo sư môn Tiên tri mới, và thầy ấy rất vui lòng sống ở tầng trệt.
Giáo sư Umbridge rít lên:
- Ông đã tìm được…? Ông tìm được? Tôi có thể nhắc nhở ông được không, ông Dumbledore, rằng theo Đạo Luật Giáo Dục Số Hai mươi hai…
Cụ Dumbledore nói:
- … thì Bộ Pháp Thuật có quyền chỉ định một ứng viên thích hợp trong trường hợp – và chỉ trong trường hợp – vị hiệu trưởng không thể tìm được một giáo sư nào hết. Và tôi vui mừng mà nói rằng trong trường hợp này tôi đã thành công. Cho phép tôi giới thiệu với cô nhé?
Cụ quay mặt về phía cánh cửa chính còn để mở, lúc này sương giá ban đêm đang luồn qua khung cửa. Harry nghe tiếng vó ngựa. Tiếng xì xào kinh ngạc rộ lên khắp gian Tiền sảnh và những học sinh đứng gần cửa vội vã lùi cách xa cánh cửa hơn nữa, vài ba đứa thậm chí vấp ngã trong lúc hấp tấp tránh đường cho kẻ mới đến.
Xuyên qua làn sương đêm mờ mịt, Harry nhìn thấy một gương mặt mà nó đã từng nhìn thấy trước đây trong một đêm tăm tối hiểm nghèo ở giữa khu Rừng Cấm: mái tóc vàng ánh bạc và đôi mắt xanh hết sức lạ lùng, cái đầu và vai ngực của một đàn ông liền với phần thân thể và tứ chi của một con ngựa.
Cụ Dumbledore vui vẻ nói với mụ Umbridge đang sửng sốt như bị sét đánh:
- Đây là thầy Firenze. Tôi tin là cô sẽ nhận thấy thầy thích hợp với công việc.
Luna nói mập mờ rằng cô nàng không biết bao lâu nữa thì bài phỏng vấn Harry Potter của Rita sẽ xuất hiện trên tờ Đồ Mách Lẻo, rằng ba của cô nàng đang chờ đăng một bài báo dài dễ thương về gần đây về Ngáy-Ngáp Mọc-Sừng Te-Tua. Luna nói:
- Và dĩ nhiên đó sẽ là một câu chuyện hết sức quan trọng, cho nên chuyện của Harry có lẽ phải chờ đến số sau.
Harry đã nhận ra chuyện nói về cái đêm mà Voldermort trở lại không phải là một kinh nghiệm dễ chịu gì. Rita cứ dí sát nó từng chi tiết cỏn con, và nó đã kể cho cô ta nghe tất cả mọi chi tiết mà nó có thể nhớ lại được, biết rất rõ rằng đây là cơ hội bằng vàng của nó để nói cho thế giới biết sự thật. Nó tự hỏi người ta sẽ phản ứng như thế nào đối với câu chuyện của nó. Nó đoán là câu chuyện sẽ củng cố thêm quan điểm của nhiều người cho là nó hoàn toàn mất trí, ít nhất thì cũng bởi vì câu chuyện của nó sẽ được đăng cùng với cái chuyện cực kỳ bá láp tầm xàm về Ngáy-Ngáp Mọc-Sừng Te-Tua. Nhưng vụ vượt ngục của Bellatrix Lestrange và bọn đồng đảng Tử thần Thực tử đã khiến Harry có một khao khát cháy bỏng là phải làm một điều gì đó, cho dù có làm được việc hay không…
Vào bữa ăn tối thứ hai, Dean nói, giọng kinh sợ:
- Tôi sốt ruột chờ coi cô Umbridge nghĩ sao về chuyện bồ lên báo.
Ngồi ở phía bên kia Dean, Seamus đang bận ngốn ngấu nhai nuốt một đống bự món bánh nướng gà trộn thịt băm, nhưng Harry biết chắc nó vẫn dỏng tai lắng nghe.
Neville ngồi đối diện thì nói:
- Làm như vậy là đúng, Harry à.
Mặt nó hơi tái đi, nhưng nó vẫn nói tiếp, giọng nhỏ hơn:
- Nói… nói về… chuyện đó… chắc hẳn là… kinh khủng lắm… hả?
Harry chỉ lầm bầm:
- Ừ… nhưng người ta cần phải biết Voldermort có thể làm gì, đúng không?
Neville gật đầu:
- Đúng chứ! Và bọn Tử thần Thực tử nữa… người ta cần phải biết…
Neville bỏ dở câu nói lửng lơ và quay trở lại với món khoai tây nướng của nó. Seamus ngước nhìn lên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Harry thì ánh mắt của nó lại rơi trở xuống cái dĩa đồ ăn của mình. Một lát sau, Dean, Seamus, và Neville đi về phòng sinh hoạt chung, để lại Harry và Hermione ngồi lại bên bàn ăn đợi Ron. anh chàng này vẫn chưa về ăn tối được vì còn đang bận luyện tập Quidditch.
Cho Chang bước vào phòng với cô bạn gái Marieta. Bao tử Harry lại quặn lên một cách khó chịu, nhưng Cho không thèm đưa mắt nhìn về phía bàn ăn nhà Gryffindor, mà lại ngồi quay lưng về phía Harry.
Hermione đưa mắt liếc qua dãy bàn nhà Ravenclaw, rồi tươi cười hỏi:
- À, mình quên béng không hỏi bồ, vậy chứ chuyện gì đã xảy ra trong bữa hẹn hò giữa bồ với Cho hả? Sao mà bồ lại quay về sớm như vậy chứ?
- Ơ… chà… chẳng qua là…
Harry vừa nói vừa kéo cái dĩa còn chút vụn bánh nướng về phía mình và nhấm nháp một lát để câu giờ.
- … một vụ thảm bại te tua, bây giờ bồ hỏi thì mình nói cho mà nghe.
Thế là nó kể hết cho Hermione chuyện đã xảy ra trong quán trà Bà Puddifoot.
Nó kể xong câu chuyện thì vụn bánh cuối cùng cũng vừa biến mất.
- … Vậy là Cho đứng phắt dậy, đúng vậy, xong nói “Harry, tôi sẽ gặp lại bạn sau”, rồi chạy ra khỏi chỗ đó!
Nó đặt cái muỗng xuống bàn, nhìn Hermione.
- Mình muốn nói là không hiểu, chuyện như vậy nghĩa là sao? Chuyện gì đã xảy ra chứ?
Hermione liếc nhìn về phía cái ót của Cho rồi thở dài. Cô nàng buồn bã nói:
- Ôi, Harry ơi, mình thiệt tình rất tiếc, bồ đã không tế nhị chút xíu nào hết.
Harry nổi giận:
- Mình, mình thiếu tế nhị hả? Mới một phút trước đó tụi này còn đang vui vẻ, thì chỉ một phút sau đó bạn ấy lại đi nói với mình chuyện Roger Davies mời mọc bạn ấy đi chơi, rồi lại nói chuyện ngày xưa Cedric đã ôm hôn bạn ấy như thế nào trong cái quán trà ngu xuẩn ấy… mình phải cảm thấy như thế nào trong tình huống như vậy chứ?
Hermione nói với cái vẻ kiên nhẫn của một người đang cố gắng giải thích một với một bằng hai cho một đứa con nít mới đi lẫm chẫm và đang mè nheo.
- Ôi, bồ có hiểu không, Harry, bồ không nên nói với bạn ấy là bồ muốn gặp mình giữa chừng cuộc hẹn hò với bạn ấy.
Harry lắp bắp:
- Nhưng… nhưng… nhưng… bồ biểu mình đến gặp bồ lúc mười hai giờ và dẫn theo cả bạn ấy nữa mà, làm sao mình có thể làm được chuyện đó mà không nói cho bạn ấy biết được chứ…?
Hermione vẫn ráng giữ vẻ kiên nhẫn dễ nổi sùng ấy mà nói:
- Lẽ ra bồ nên nói với bạn ấy một cách khác. Lẽ ra bồ nên nói là bồ bực mình lắm, nhưng mình đẽ ép bồ hứa là phải đến tiệm Ba Cây Chổi, mà bồ thì thiệt tình không muốn đi chút nào hết, bồ muốn dành trọn cả ngày đi chơi với bạn ấy mà thôi, nhưng không may là thiệt tình bồ phải đi gặp mình và xin bạn y hãy vui lòng làm ơn đi với bồ, và hy vọng là bồ sẽ có cớ để chuồn đi thiệt sớm.
Hermione suy nghĩ một chút rồi nói thêm:
- Mà có khi lại hay nếu bồ nêu nhận xét là bồ thấy mình xấu xí gì đâu…
Harry sửng sốt nói:
- Nhưng mình đâu có cho là bồ xấu xí.
Hermione bật cười:
- Harry ơi, bồ còn dở hơi hơn cả Ron nữa… À, không, bồ đâu đến nỗi nào.
Cô nàng thở dài, bởi vì Ron đang nặng nề lê bước vào Đại Sảnh đường, bê bết bùn sình và bộ dạng vô cùng quạu quọ.
- Như vầy nhé, bồ đã làm cho Cho nổi giận khi bồ nói bồ sẽ đi gặp mình, cho nên bạn ấy cố tình làm cho bồ ghen. Đó là cách của bạn ấy tìm hiểu xem bồ thích bạn ấy đến mức nào.
Harry hỏi:
- Nhưng có đúng đó là điều Cho đã làm không?
Ron vừa ngồi phịch xuống băng ghế đối diện hai đứa và kéo hết mọi dĩa đồ ăn trong tầm tay về phía mình. Harry vẫn tiếp tục thắc mắc:
- Chà, nếu bạn ấy chỉ việc hỏi mình là mình thích bạn ấy hay thích bồ hơn thì có phải mọi việc sẽ đơn giản dễ dàng hơn không!
Hermione nói:
- Con gái không ai lại đi hỏi những câu hỏi như thế.
Harry hăng hái nói:
- Nên hỏi chứ! Lúc đó mình có thể chỉ cần nói với Cho là mình mê bạn ấy, và bạn ấy không cần phải thêm một phen sầu thảm về chuyện Cedric chết nữa.
- Mình không nói là những chuyện bạn ấy làm đều khôn ngoan đúng đắn hết.
Hermione nói tới đây thì Ginny đến nhập bọn tụi nó, cũng lấm lem bê bết như Ron và trông bộ dạng cũng quạu quọ không thua gì ông anh. Hermione vẫn nói tiếp:
- Mình chỉ cố gắng làm cho bồ hiểu bạn ấy cảm thấy như thế nào vào lúc đó.
Ron vừa cắt khoai tây vừa nói với Hermione:
- Bồ nên viết một cuốn sách, diễn dịch những chuyện điên khùng con gái làm, để cho con trai có thể hiểu được chúng.
Harry nhiệt liệt tán thành:
- Đúng đó.
Nó ngó qua bên dãy bàn của nhà Ravenclaw. Cho vừa mới đứng dậy; vẫn không thèm nhìn tới nó, cô nàng đi ra khỏi Đại Sảnh đường. Cảm thấy thất vọng, Harry quay lại nhìn Ron và Ginny.
- Luyện tập Quidditch ra sao rồi?
Ron nói giọng gắt gỏng:
- Một cơn ác mộng.
Hermione nhìn Ginny nói:
- Thôi mà, mình chắc chắn là đâu đến nỗi…
Ginny nói:
- Tệ thiệt chứ. Quá sức kinh hoàng. Cuối buổi tập chị Angeline suýt phát khóc luôn.
Ron và Ginny đi tắm sau bữa ăn, Harry và Hermione trở về với đống bài tập thường lệ của tụi nó trong căn phòng sinh hoạt chung hết sức bận rộn của nhà Gryffindor. Harry đang vật lộn với một cái sơ đồ mới các vì sao cho môn Thiên văn học được chừng nửa giờ thì Fred và George xuất hiện.
Fred vừa kéo một cái ghế, vừa nhìn quanh, hỏi:
- Ron và Ginny đâu rồi?
Khi thấy Harry lắc đầu, anh chàng nói:
- Tốt. Tụi này đã xem tụi nó luyện tập. Tụi nó sẽ cầm chắc thất bại hoàn toàn. Thiếu tụi mình, tụi nó chỉ đáng vứt vô sọt rác.
George ngồi xuống bên cạnh Fred, nói với vẻ công bằng:
- Thôi đi, Ginny chơi đâu có dở. Thực ra, mình cũng không biết làm sao mà con nhỏ chơi hay như vậy, bởi vì từ hồi nào giờ tụi này đâu có thèm cho nó chơi với tụi này đâu…
Hermione nói vọng ra từ sau đống sách Cổ ngữ Rune cao ngất ngễu chỉ chực độ ập xuống.
- Từ lúc sáu tuổi nó đã bắt đầu lẻn vô phòng để chổi của các anh ra tập vào những lúc các anh không để ý canh chừng.
George tỏ ra hơi bị sốc:
- Ôi… Thì ra vậy, hiểu rồi.
Ngóng đầu nhìn qua đầu cuốn sách Những Ký Hiệu Tốc Ký Và Chữ Tượng Hình Pháp Thuật, Hermione hỏi:
- Ron đã chụp được trái banh nào chưa?
Fred đảo tròn con mắt, nói:
- Chà, nó có thể làm được kỳ tích đó nếu nó không bận tâm là có người đang xem nó. Cho nên thứ bảy này mỗi khi trái Quaffle bay tới cọc gôn nó giữ thì chúng ta sẽ chỉ yêu cầu đám đông khán giả quay lưng lại tán dóc với nhau là xong.
Anh chàng đứng dậy và bồn chồn đi tới bên cửa sổ, đăm đăm nhìn qua sân trường tối thui.
- Tụi bây cũng biết, Quidditch là cái duy nhất khiến cho chỗ này còn là nơi đáng sống.
Hermione đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh chàng.
- Anh sắp thi cử rồi đó!
Fred nói:
- Đã nói với em rồi, tụi anh cóc coi kỳ thi Kiểm tra Pháp thuật Nhừ tử ra cái khỉ khô gì. Món Quà vặt Cúp Cua đã sẵn sàng để tung ra, tụi này đã tìm được cách không bị nhọt đinh nữa, chỉ cần hai giọt tinh chất mụt-lép là hóa giải được chúng, Lee đã giúp tụi này giải quyết…
George ngoác miệng ngáp to và ngước nhìn bầu trời đêm đầy mây một chán chường:
- Anh không biết mình có nên xem cái trận đấu này không nữa. Nếu mà Zacharias Smith đánh bại chúng ta thì có lẽ anh tự vẫn phứt cho rồi.
Fred cương quyết nói:
- Giết hắn thì hơn.
Hermione một lần nữa lại cắm đầu vô bài dịch cổ ngữ Rune của cô nàng, lơ đãng nói:
- Đó là điều phiền hà trong Quidditch. Nó gây ra tất cả những căng thẳng và tình cảm không hay này giữa các nhà với nhau.
Khi cô nàng ngẩng đầu lên để tìm cuốn Bộ Vần Aâm Tiết Của Thầy Bùa thì bắt gặp ánh mắt Fred, George và Harry đang nhìn cô nàng với một vẻ mặt vừa căm phẫn, vừa hoài nghi lẫn lộn. Hermione mất hết kiên nhẫn, bảo:
- Ừ, đúng vậy. Đó chẳng qua là một trò chơi mà thôi, đúng không?
Harry lắc đầu nói:
- Hermione à, bồ thì giỏi về chuyện tình cảm và học hành, nhưng bồ chẳng hiểu chút xíu gì về Quidditch hết.
Hermione quay trở lại với bài dịch của mình, đáp một cách mơ hồ:
- Có lẽ không. Nhưng ít nhất thì niềm vui của mình cũng không tùy thuộc vào khả năng giữ gôn của Ron.
Và mặc dù Harry thà nhảy xuống từ Tháp Thiên Văn còn hơn là phải thú nhận với Hermione, quả tình sau khi xem xong trận đấu vào ngày thứ bảy tuần đó, nó thực tình sẵn lòng cho đi một đống tiền vàng Galleon, chỉ để khỏi phải lo nghĩ về Quidditch nữa.
Điều hay ho nhất mà người ta có thể nói về trận đấu đó là ngắn ngủn. Các khán giả của nhà Gryffindor chỉ phải chịu đựng có hai-mươi-hai-phút khốn khổ mà thôi. Cũng khó nói được điều gì là tệ nhất của trận đấu: Harry nghĩ có mấy sự kiện sai, nếu cho đọ ngang ngửa nhau: vụ cứu vòng gôn thất bại lần thứ 14 của Ron, Sloper đánh hụt trái Bludger nhưng lại nện chày trúng vô miệng của Angeline, và tiếng thét kinh hoàng của Kirke khi Zacharias Smith mang theo trái Quaffle lao vút về phía cậu chàng, khiến cậu té bật ngửa ra khỏi cây chổi. Điều nhiệm màu là đội Gryffindor chỉ thua có mười điểm: Ginny đã khéo léo tóm được trái banh Snitch ngay trước mũi Tầm thủ Summerby của đội Hufflepuff, nhờ vậy mà kết quả cuối cùng là hai trăm bốn mươi điểm trên hai trăm ba mươi điểm.
Khi trở lại phòng sinh hoạt chung, Harry nói với Ginny:
- Cú bắt tuyệt lắm.
Không khí trong phòng gần giống như không khí của một đám tang đặc biệt buồn thảm. Ginny chỉ nhún vai:
- Nhờ may mắn mà thôi. Trái Snitch đó bay không được nhanh cho lắm, mà Summerby thì lại đang bị cảm lạnh, anh ta nhảy mũi và nhắm mắt lại nhằm đúng lúc trái Snitch bay ngang. Dù sao đi nữa thì khi nào anh quay trở lại với đội…
- Ginny, anh bị cấm chơi Quidditch suốt đời mà.
Ginny sửa sai cho Harry.
- Anh chỉ bị cấm khi nào bà Umbridge còn ở trong trường mà thôi. Hai điều đó khác nhau. Dù sao đi nữa thì khi anh quay trở lại đội, em nghĩ em sẽ cố gắng chơi ở vị trí Truy thủ. Cả hai chị Angeline và Alicia đằng nào thì cũng sẽ rời khỏi đội vào năm tới, mà em thì thích làm bàn ghi điểm hơn là tìm kiếm.
Harry nhìn về phía Ron, anh chàng ấy đang ngồi ở trong góc phòng, thân người gập xuống người xuống, mắt đăm đăm ngó cái đầu gối của mình, tay nắm chặt một chai bia bơ.
Như thể đọc được suy nghĩ của Harry, Ginny nói:
- Chị Angeline vẫn sẽ không chịu cho anh ấy từ chức đâu. Chị nói chị biết ảnh có năng khiếu.
Harry cảm mến Angeline vì đã bày tỏ một lòng tin không lay chuyển đối với Ron, nhưng đồng thời Harry lại nghĩ nếu cứ để Ron rời khỏi đội thì mới là thực lòng tử tế với Ron. Khi Ron rời khỏi sân đấu, nó đã bị chào đón bởi một trận hò reo cực kỳ khoái trá bùng lên từ đám khán giả nhà Slytherin “Weasley là Vua của Chúng ta”. Nhà Slytherin giờ đây là đấu thủ cầm chắc chiếc cúp Quidditch.
Fred và George vẩn vơ đi tới.
Fred ngó cái bộ dạngt e tua của Ron, nói:
- Mình thiệt tình cũng không còn lòng dạ nào mà trêu chọc nó nữa. Quí vị nhớ kỹ cho… khi nó bắt hụt trái banh thứ mười bốn…
Anh chàng làm mấy động tác điên khùng bằng hai cánh tay trông như thể đang lội nước đứng theo kiểu bơi chó.
- Thôi, mình để dành trò này cho tiệc tùng, hén?
Ngay sau trò này, Ron tự lê bước đi lên giường ngủ lên. vì tôn trọng nh đi lên giường ngủ lên. Vì tôn trọng những cảm xúc của bạn, Harry đợi một lát sau mới đi lên từ phòng ngủ, để lúc đó, nếu muốn, thì Ron có thể giả bộ như ngủ rồi. Và vô phòng thì Ron đang ngáy to đến mức không có vẻ gì là ngủ thật.
Harry lên giường, nghĩ ngợi về trận đấu. Ngồi bên rìa mà xem trận đấu diễn ra thiệt là tức đến nản lòng. Nó rất có ấn tượng về lối chơi của Ginny, nhưng nó cảm thấy là nếu đích thân nó chơi trong trận đó thì nó đã có thể bắt được trái Snitch sớm hơn… có một khoảnh khắc mà trái banh chấp chới gần mắt cá chân của Kirke; nếu Ginny không hấp tấp thì có thể cô bé đã vớt vát được một trận thắng cho đội Gryffindor…
Mụ Umbridge ngồi cách Harry và Hermione chỉ mấy hàng ghế về phía trước. Một hay hai lần mụ xoay cái thân hình bự chè bè như con cóc trên chỗ ngồi của mình để mà ngoảnh lại ngó Harry, cái miệng cóc rộng tét đến mang tai của mụ ngoác ra thành một cái mà Harry nghĩ có lẽ là một nụ cười hả hê. Nằm trong bóng tối nhớ lại chuyện này khiến Harry cảm thấy phát sốt lên vì điên tiết. Tuy nhiên chỉ vài phút sau đó, nó sực nhớ là nó phải gạt ra khỏi bộ não mọi cảm xúc trước khi ngủ, theo như lời thầy Snape luôn căn dặn nó sau mỗi buổi học tập môn Bế quan Bí thuật.
Nó cố gắng một hai lần, nhưng ý nghĩ về thầy Snape chồng chất lên ký ức về mụ Umbridge chỉ tổ làm tăng thêm cảm giác bồn chồn quạu quọ, và Harry nhận thấy kết quả là nó đâm ra tập trung vô việc căm ghét cả hai người đó. Tiếng ngáy của Ron từ từ tắt lịm đi, được thay tế bằng tiếng thở chậm và sâu. Harry thì mất thêm một lúc lâu nữa mới ngủ được; thân thể nó tuy mệt mỏi, nhưng bộ não của nó phải mất nhiều thời gian mới đóng lại được mà nghỉ ngơi.
Nó nằm mơ thấy Neville và giáo sư Sprout đang khiêu vũ quanh căn Phòng Cần Thiết, trong khi giáo sư McGonagall thì đang thổi ống kèn túi. Nó vui vẻ ngắm họ một lúc, rồi quyết định đi tìm những thành viên khác trong Đ. Q. D.…
Nhưng khi ra khỏi phòng, nó chợt nhận thấy mình đang đối diện, không phải tấm thảm thêu ông Barnabas ngớ ngẩn, mà là một ngọn đuốc cháy sáng trong cái giá gắn chặt trên một bức tường đá. Nó từ từ quay đầu về bên trái. Kìa, ở tuốt cuối cái hành lang không cửa sổ là một cánh cửa đen trần trụi.
Harry đi về phía đó với một cảm giác hồi hộp càng lúc càng tăng. Nó có một cảm giác hết sức lạ lùng là rốt cuộc nó cũng sắp có được may mắn trong lần này, nó sẽ tìm được cách mở cửa ra… Nó chỉ còn cách cánh cửa chừng vài bước và trong lòng mừng rơn nhận thấy một luồng ánh sáng xanh nhạt chiếu lọt ra ngoài phía bên tay phải… Cánh cửa để mở he hé… Nó đưa tay đẩy cho cửa mở rộng ra và…
Ron ngáy một hơi khò khò rõ to và rất thật, Harry giật mình thức giấc đột ngột trong tư thế cánh tay phải vẫn còn đang đưa ra phía trước mặt trong bóng tối để mở cánh cửa cách đó hàng trăm dặm. Nó buông thõng cánh tay xuống trong một cảm giác lẫn lộn giữa thất vọng và tội lỗi. Nó biết là nó không nên nhìn thấy cánh cửa, nhưng đồng thời nó cảm thấy bị thiêu đốt bởi nỗi tò mò muốn biết về cái ở đằng sau cánh cửa, đến nỗi nó không thể nào không bực mình với tiếng ngáy của Ron… Giá mà Ron nhịn ngáy chỉ chừng một phút nữa thôi…
Vào sáng ngày thứ hai, tụi nó vô Đại Sảnh đường để ăn sáng, vừa đúng lúc bọn bưu cú đưa thư. Hermione không phải là người duy nhất háo hức chờ đọc tờ Nhật Báo Tiên Tri: hầu như mọi người đều nôn nóng muốn biết thêm tin tức về bọn Tử thần Thực tử vượt ngục, bọn này vẫn chưa bị bắt lại mặc dù đã có nhiều báo cáo về việc trông thấy chúng xuất hiện. Hermione đưa cho con cú phát báo một đồng Knut rồi mở tờ báo ra một cách hăm hở, trong khi Harry đang tự rót cho mình ly nước cam. Bởi vì suốt cả năm rồi nó chỉ nhận được có mỗi một lá thư cho nên nó biết chắc chắn, khi bọn bưu cú đầu tiên đáp phịch xuống trước mặt, rằng con cú này đã nhầm địa chỉ.
Nó hỏi con cú:
- Mày giao thư cho ai hử?
Harry xê cái ly nước cam của nó ra xa khỏi mỏ con cú và chồm tới trước để coi tên và địa chỉ của người nhận thư:
Harry Potter
Đại Sảnh đường
Trường Hogwarts
Harry sửng sốt nhận lấy lá thư từ con cú, nhưng nó chưa kịp làm xong việc này thì ba bốn năm con cú nữa đã bay ào xuống bên cạnh con thứ nhất và chen chúc huých đẩy nhau giành chỗ đứng, giẫm đạp lên dĩa bơ, làm đổ cả hũ muối, con nào cũng tanh nhau đưa thư cho Harry trước nhất.
Ron kinh ngạc hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Bởi vì cả dãy bàn ăn của nhà Gryffindor đều chồm tới trước để xem, khi một con cú khác, con thứ bảy, đáp xuống giữa đám những con cú đến trước, vừa kêu la chí chóe và rúc lên the thé, vừa cánh vỗ đập liên hồi.
Hermione nín thở kêu:
- Harry!
Cô nàng thọc tay vô đám lông vũ chen chúc lúc nhúc để bắt ra một con cú mèo mang theo một gói dài cuộn tròn lại.
- Mình nghĩ mình biết vụ này có nghĩa là gì rồi… Bồ mở cái này ra trước đi!
Harry xé toạc cái gói giấy màu nâu. Rớt lăn ra ngoài một bản in cuộn chặt của tạp chí Đồ Mách Lẻo số ra tháng ba. Nó tháo cuộn báo ra để nhìn thấy chính gương mặt nó đang cười ngượng nghịu với nó ngay trên trang bìa của tờ tạp chí. Vắt ngang qua tấm hình là mấy dòng chữ to cồ đỏ chói:
CUỐI CÙNG HARRY POTTER ĐÃ NÓI RA: SỰ THẬT VỀ KẺ-MÀ-CHỚ-GỌI-TÊN-RA VÀ CÁI ĐÊM CẬU THẤY HẮN TRỞ LẠI
Luna vừa mới sàng qua dãy bàn của nhà Gryffindor và chen được một chỗ ngồi giữa Fred và Ron. Cô nàng nói:
- Hay quá há? Báo ra ngày hôm qua, em nới với ba gởi ch anh một số báo biếu. Và em chắc hết thảy mấy cái này…
Cô nàng quơ tay chỉ lũ bưu cú vẫn còn đang đứng túm tụm nháo nhác trên bàn trước mặt Harry.
- … là thư của độc giả.
Hermione háo hức nói:
- Đúng như mình đã nghĩ! Harry, bồ có phiền lòng không nếu tụi mình…
Harry cảm thấy hơi bị choáng, chỉ nói:
- Cứ tự nhiên.
Cả Ron và Hermione đều bắt đầu xé các phong bì ra.
- Thư này là của một thằng cha nghĩ bồ là đồ dở hơi.
Ron nói, vừa liếc mắt xuống cuối lá thư.
- À, thì ra…
Hermione có vẻ thất vọng và hơi quạu quọ một hai giây:
- Mụ đàn bà này khuyên bồ nên thử theo một khóa chữa Bùa Choáng ở bệnh viện Thánh Mungo.
Harry đọc lướt qua một lá thư dài của một phù thủy đang sống ở Paisley rồi chậm rãi nói:
- Nhưng cái thư này có vẻ được. Ê, bà ấy nói bà tin mình nè!
Fred cũng hăng hái tham gia vào chuyện đọc thư.
- Cái này thì bị phân vân đôi ngả tâm tình: thư nói em không giống một người điên lắm, nhưng ông ta không muốn tin là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại, cho nên bây giờ ông ấy không biết phải nên nghĩ ngợi ra làm sao… Mèn đét ơi, thiệt là lãng phí giấy da hết chỗ nói…
Hermione chợt kêu lên phấn khích:
- Đây thêm một người nữa được bồ thuyết phục nè, Harry! “Sau khi đọc câu chuyện được kể theo quan điểm của cậu, tôi buộc lòng phải kết luận là tờ Nhật Báo Tiên Tri đã đối xử với cậu không công bằng… nhưng dù không muốn tin là Kẻ-Mà-Chớ-Gọi-Tên-Ra ấy đã trở lại, tôi vẫn buộc lòng chấp nhận là cậu đang nói lên sự thật…” Ôi, thiệt là tuyệt vời!
Ron liệng ra một bức thư vò nát qua vai nó, nói:
- Thêm một tay nữa cho là bồ chỉ sủabậy bạ, nhưng thư này chỉ nói là bồ đã đảo ngược suy nghĩ của cô ta, và giờ đây cô ta nghĩ về bồ như một đấng anh hùng thực sự. Cô ta có gởi kém theo ảnh nữa nè… chà…
Một giọng nữ eo éo giả bộ dịu ngọt vang lên:
- Có chuyện gì ở đây thế?
Harry ngước nhìn lên trong khi hai tay vẫn còn một xấp thư. Giáo sư Umbridge đang đứng ngay đằng sau lưng Fred và Luna, hai con mắt cóc lồi của mụ rà quét qua đám thư từ và bưu cú ì xèo trên bàn ăn trước mặt Harry. Harry nhìn thấy đằng sau lưng mụ Umbridge nhiều đứa học trò đang háo hức theo dõi diễn tiến.
Mụ Umbridge từ tốn hỏi:
- Ông Potter, tại sao trò có được tất cả những lá thư này hả?
Fred nói to:
- Chẳng lẽ bây giờ nhận được thư từ cũng là một tội hình sự sao chứ?
Mụ Umbridge nói:
- Hãy liệu hồn, ông Weasley, nếu không tôi sẽ phạt trò cấm túc. Sao, ông Potter?
Harry ngập ngừng, nhưng rồi nó không thấy có lý do gì để giữ im lặng về những gì nó đã làm. Chắc chắn không sớm thì muộn sẽ cũng có một tờ Đồ Mách Lẻo lọt vô tay của mụ ta.
Harry bèn nói:
- Người ta viết thư cho con vì con vừa có một cuộc phỏng vấn. Về những gì đã xảy ra cho con hồi tháng sáu vừa qua.
Vì một lý do gì đó Harry đã liếc mắt nhìn lên phía bàn các giáo sư khi nó nói lên điều này. Nó có một cảm giác hết sức lạ lùng là thầy Dumbledore đã quan sát nó một giây trước đó, nhưng khi nó đưa mắt nhìn thầy thì thầy Dumbledore dường như đang say sưa trò chuyện với giáo sư Flitwick.
Mụ Umbridge lập lại với Harry, giọng mụ đanh hơn và cao hơn bao giờ hết.
- Một cuộc phỏng vấn? Trò muốn nói gì chứ?
Harry nói:
- Ý con nói là có một phóng viên hỏi con một số câu hỏi và con trả lời. Đây…
Nó đưa tờ tạp chí Đồ Mách Lẻo cho mụ Umbridge. Mụ chụp lấy tờ báo và trừng trừng con mắt ngó xuống cái bìa. Gương mặt tai tái bềnh bệch của mụ trở nên tím hồng lốm đốm coi xấu xí kỳ dị.
Mụ hỏi, giọng hơi run lên:
- Trò làm chuyện này lúc nào?
Harry đáp:
- Lần đi chơi cuối tuần ở làng Hogsmeade vừa qua.
Mụ nhìn Harry, lửa giận bốc lên bừng bừng, tờ tạp chí run bần bật giữa mấy ngón tay chuốn mắn ú nần của mụ. Mụ thì thào nói:
- Ông Potter, ông sẽ không còn dịp nào đi chơi làng Hogsmeade nữa đâu. Làm sao mà trò dám… làm sao mà trò có thể…
Mụ hít sâu vào, tiếp tục:
- Ta đã gắng sức dạy đi dạy lại trò là không được nói dối. Cái thông điệp đó dường như vẫn chưa được khắc sâu vào. Trừ nhà Gryffindor năm mươi điểm và thêm một tuần lễ cấm túc nữa.
Mụ bỏ đi một cách oai phong lẫm liệt, tay ghị chặt tờ tạp chí sát ngực, lướt qua bao nhiêu con mắt học trò dõi theo mụ.
Vào giữa buổi sáng thì khắp trường, không chỉ trong phạm vi bảng thông báo của các nhà, mà cả trong hành lang lẫn các phòng học nữa, đều được dựng lên những bản bố cáo khổng lồ.
Thừa lệnh của THANH TRA TỐI CAO TRƯỜNG HOGWARTS
Bất cứ học sinh nào bị bắt gặp tàng trữ tạp chí Đồ Mách Lẻo sẽ bị đuổi học.
Lệnh này chiếu theo đạo luật giáo dục số hai mươi bảy.
Đã ký:
Dolores Jane Umbridge.
Thanh tra Tối cao.
Vì duyên cớ nào đó mà cứ mỗi lần Hermione ngó thấy một trong những bản thông báo này cô nàng lại tươi cười rạng rỡ đầy vẻ khoái chí. Harry hỏi:
- Đúng ra thì bồ vui mừng về cái nỗi gì vậy?
Hermione thở ra:
- Ôi, Harry ơi, bồ không hiểu sao? Nếu mà mụ ấy có thể làm được một việc gì đó để bảo đảm rằng từng người một trong cái trường này sẽ tìm đọc bài phỏng vấn của bồ, thì đó chính là cấm đọc bài đó!
Và có vẻ như Hermione hoàn toàn đúng. Vào cuối ngày h6om đó, mặc dù Harry chẳng nhìn thấy tới một góc của tờ Đồ Mách Lẻo ở bất cứ xó nào trong trường, nhưng cả trường dường như đang trích dẫn bài phỏng vấn cho nhau nghe; Harry nghe thấy lũ học trò thì thầm về bài phỏng vấn khi tụi nó đứng sắp hàng bên ngoài lớp học, bàn tán về bài phỏng vấn lúc ăn trưa và sau các buổi học; Hermione thậm chí còn thuật lại rằng mọi người xài các buồng cầu trong nhà vệ sinh nữ đều nói về bài phỏng vấn khi Hermione tạt vô đó trước buổi học môn Cỗ ngữ Rune. Hai mắt long lanh sáng rực, Hermione nói với Harry:
- Xong rồi tụi nó nhận ra mình, và rõ ràng là tụi nó biết mình biết bồ, vậy là tụi nó dội xuống đầu mình vô số câu hỏi, và Harry à, mình tin là tụi nó tin bồ, mình thực sự tin vậy, mình nghĩ là rốt cuộc bồ đã thuyết phục được tụi nó.
Cùng lúc ấy giáo sư Umbridge oai vệ rảo khắp trường, ngẫu nhiên chặn mấy đứa học trò nào đó, ra lệnh cho chúng mở hết cặp sách và túi áo ra. Harry biết tỏng là mụ tìm kiếm tờ tạp chí Đồ Mách Lẻo, nhưng mà lũ học trò đã đi trước mụ nhiều bước lắm rồi. Mấy trang có đang bài phỏng vấn của Harry đã được phù phép sao cho bất cứ người khác, ngoại trừ chính tụi nó, có đọc thì chỉ giống hệt mấy bài trích trong sách giáo khoa; hoặc là bài phỏng vấn đã được xóa trắng bằng pháp thuật cho đến khi nào tụi nó muốn đọc kỹ lại.
Dĩ nhiên các giáo sư cũng bị cấm nói đến bài phỏng vấn theo đạo luật giáo dục số hai mươi sáu, nhưng họ cũng tìm được cách để bày tỏ cảm nghĩ của mình về việc đó như thường. Giáo sư Sprout thưởng cho nhà Gryffindor hai mươi điểm khi Harry chuyển cho cô cái xô tưới nước; giáo sư Flitwick tươi cười hơn hớn nhét vô tay nó một hộp chuột đường chí chóe vào cuối buổi học Bùa Mê, nói “suỵt!” rồi vội vã bỏ đi; giáo sư Trelawney thì bật khóc nức nở như điên trong suốt buổi học Tiên Tri và thông báo cho cả lớp đang bị sửng sốt, và cả Muggle Umbridge hết sức bất mãn, rằng nói cho cùng Harry sẽ không phải chịu đựng một cái chết yểu nữa, mà sẽ sống thọ đến tuổi cổ lai hy, trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, và có mười hai đứa con.
Nhưng điều làm cho Harry sung sướng nhất là Cho đã làm lành với nó, ấy là vào ngày hôm sau, khi nó đang hấp tấp đi tới lớp học Biến hình thì Cho theo kịp nó. Trước khi nó nhận biết chuyện gì đang xảy ra thì Cho đã nắm lấy tay nó và cô nàng hổn hển thì thầm vào lỗ tai nó:
- Mình thiệt tình, thiệt tình xin lỗi bạn. Bài phỏng vấn rất dũng cảm… làm cho mình phát khóc.
Nó áy náy khi nghe cô nàng lại tốn thêm nước mắt cho bài phỏng vấn, nhưng nó cũng rất vui mừng là bây giờ hai đứa nó đã nói chuyện với nhau trở lại, và nó còn sung sướng hơn nữa khi cô nàng tặng một nụ hôn chớp nhoáng lên gò má nó rồi lại chạy biến đi. Mà chuyện tưởng không thể tin nổi là khi nó vừa mới đi tới bên ngoài cửa phòng học môn Biến hình thì một điều tốt lành không kém nụ hôn của Cho lại xảy ra: Seamus bước ra khỏi đám học sinh đang sắp hàng để gặp mặt Harry. Anh chàng liếc xéo cái đầu gối trái của Harry, lúng búng nói:
- Mình chỉ muốn nói mình tin bồ. Và mình đã gởi một tờ tạp chí đó cho má mình.
Nếu còn cần thêm điều gì nữa để làm cho niềm vui của Harry hoàn hảo, thì đó chính là phản ứng của Malfoy, Crabbe và Goyle. Nó nhìn thấy ba đứa này chụm vào đầu lại với nhau ở trong thư viện vào buổi chiều hôm đó, cùng với một thằng bé gầy gò hom hem mà Hermione thì thầm tên của nó là Thedore Nott. Tụi nó ngoảnh lại nhìn Harry khi Harry đang dò qua các kệ sách tìm kiếm quyển sách mà nó cần cho bài học Bùa Biến Bất Toàn. Goyle bẻ mấy khớp ngón tay nó kêu răng rắc đầy vẻ đe dọa và Malfoy thì rù rì vô tai của Crabbe điều gì đó chắc chắn là độc địa xấu xa. Harry biết quá ư rõ tại sao chúng lại hành động như vậy: bởi vì tên cha của tất cả bọn chúng đã bị Harry kể ra những Tử thần Thực tử.
Khi Harry và Hermione rời khỏi thư viện, Hermione vui sướng thì thầm:
- Và cái hay nhất là chúng không thể cãi lại bồ, bởi vì chúng không thể công nhận là chúng đã đọc bài phỏng vấn đó!
Để cho nó sướng thêm, Luna nói với nó vào bữa ăn tối từ trước tới giờ chưa từng có số báo Đồ Mách Lẻo nào bán chạy hơn số này. Đôi mắt cô nàng chớp chớp lia lịa khi nói với Harry:
- Ba đang in thêm. Ổng không thể nào tin nổi, ổng nói người ta có vẻ như khoái bài phỏng vấn hơn cả bài về Ngáy-Ngáp Mọc Sừng- Te-Tua nữa!
Buổi tối hôm đó Harry trở thành vị anh hùng trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Hết sức liều lĩnh, Fred và George ếm Bùa Phóng To lên trang bìa của tờ Đồ Mách Lẻo rồi treo nó lên tường, để cho cái đầu bự chảng của Harry ngó chằm chằm xuống các diễn biến trong phòng, thỉnh thoảng lại nói ong oang những điều đại loại như “Bộ Pháp Thuật là bọn đần độn” hay “Umbridge ăn kít”. Hermione không thấy cái trò này vui vẻ cho lắm; cô nàng nói nó là đứt quãng sự tập trung tư tưởng của cô nàng, rốt cuộc cô nàng dùng đùng tức giận bỏ đi về phòng ngủ sớm. Harry phải công nhận là tấm áp phích đó cũng không còn thú vị lắm sau khi treo lên được một hai tiếng đồng hồ, đặc biệt sau khi bùa nói bắt đầu tiên dần hiệu lực, khiến cho cái tranh chỉ còn la lên mấy tiếng rời rạc như “kít” và “Umbridge” với cách khoảng càng lúc càng lâu và bằng giọng mỗi lúc mỗi cao hơn. Thật ra thì cái áp phích đó bắt đầu làm Harry nhức đầu và cái thẹo của nó bắt đầu nhói buốt trở lại một cách rất khó chịu. Nó bèn thông báo cho đám đông ngồi chung quanh nó yêu cầu nó kể lại cuộc phỏng vấn lần thứ mấy chục, rằng nó cũng cần phải đi nghỉ sớm, điều này khiến cho đám đông rên lên đầy thất vọng.
Khi Harry lên tới phòng ngủ thì căn phòng còn trống trơn. Nó tì trán vào mặt cửa sổ mát lạnh bên cạnh giường được một lúc; cảm thấy cái thẹo dịu cơn đau nhức đi được một chút. Nó bèn thay đồ ngủ và lên giường nằm, cầu mong cho cơn nhức đầu buông tha mình ra. Nó cũng cảm thấy hơi nhuốm bệnh. Nó lăn mình nằm nghiêng một bên, nhắm mắt lại, và thiếp ngủ hầu như ngay tức thì…
Nó đang đứng trong một căn phòng buông màn kín mít và tối bưng, chỉ được thắp sáng bằng mỗi một cây đèn cầy trong chùm đèn treo. Hai bàn tay của nó nắm chặt cái lưng ghế trước mặt. Tay nó có những ngón dài và trắng bệch như thể chúng chưa từng ra nắng trong nhiều năm trời, và trông hai bàn tay chẳng khác nào hai con nhện khổng lồ tái mét đang bấu vào nền nhung đen của cái ghế.
Bên kia cái ghế, trong một vùng do ánh nến rọi xuống sàn, là một người đàn ông mặc áo thụng đen đang quì gối.
Bằng giọng nói lạnh lùng, the thé, phập phồng vì cơn thịnh nộ, Harry nói:
- Có vẻ như ta đã nhận được lời khuyên tồi.
Người đàn ông đang quì trên sàn rền rĩ:
- Thưa Chủ nhân, tôi khẩn cầu xin ngài tha thứ…
Cái gáy của người này chập chờn ánh nến. Hình như hắn đang run lẩy bẩy.
Vẫn giọng lạnh lùng và tàn ác, Harry nói:
- Ta không trách mi, Rookwood à.
Nó thả lỏng mấy ngón tay đang bấu chặt lưng ghế rồi bước vòng quanh cái ghế, đến gần hơn người đàn ông đang co rúm bên trên hắn trong bóng tối, ngó xuống hắn từ một vị trí cao hơn bình thường.
Harry hỏi:
- Rookwood, mi có bảo đảm các dữ kiện của mi không?
- Dạ, thưa Chúa Tể của tôi, dạ… Trước đây tôi vốn làm việc trong sở sau khi… sau khi tất cả…
- Avery đã nói với ta là Bode có thể lấy nó ra.
- Thưa Chủ Nhân, Bode không bao giờ có thể làm được. Bode có lẽ biết hắn là không thể… Chắc chắn đó là lý do hắn kháng cự bùa Độc Đoán của Malfoy dữ dội đến như vậy.
Harry nói khẽ:
- Đứng dậy đi, Rookwood.
Người đàn ông đang quì suýt té nhào khi hấp tấp vâng lời nó. Gương mặt hắn bị rỗ, những nốt thẹo được ánh nến làm mờ dịu đi. Hắn vẫn giữ tư thế cúi lom khom cả khi đã đứng dậy, như thể đang cúi xuống nửa chừng, và hắn lấm lét liếc nhìn lên gương mặt của Harry.
Harry nói:
- Mi có công nói cho ta biết điều này. Giỏi lắm… Có vẻ như ta đã lãng phí mấy tháng trời cho những kế hoạch không hiệu quả gì cả… Nhưng bất chấp… Chúng ta bắt đầu lại, từ bây giờ. Rookwood, mi đáng nhận được lời khen ngợi của Chúa Tể Voldermort…
Rookwood há hốc miệng ra thở, giọng hắn khàn đi vì nhẹ nhõm.
- Dạ, thưa đấng Chúa Tể… Dạ… thưa Chúa Tể…
- Ta sẽ cần sự giúp đỡ của mi. Ta sẽ cần tất cả những thông tin mà mi có thể cung cấp cho ta.
- Dĩ nhiên, thưa đấng Chúa Tể, dĩ nhiên… bất cứ thông tin nào…
- Tốt lắm… Mi có thể đi ra. Gọi Avery đến cho ta bảo.
Rookwood lật đật lùi ra, cúi rạp mình chào, và biến mất sau một khung cửa.
Còn lại một mình trong phòng tối, Harry quay mặt vào bức tường. Một tấm gương rạn nứt mang đầy dấu vết thời gian xưa lắc được treo trên tường trong vùng tối tăm khuất ánh nến. Harry tiến về phía tấm gương. Bóng phản chiếu của nó trong gương hiện ra lớn dần và rõ dần trong bóng tối… một gương mặt trắng bệt hơn cả đầu lâu… hai con mắt đỏ ké, đồng tử chẻ đôi bằng một cái vạch đứng.
- KHÔÔÔÔÔÔÔNG!
Một giọng nói gần đó kêu lên:
- Cái gì vậy?
Harry vùng vẫy quẫy đạp xà quần một cách điên cuồng, vướng mắc vô mấy tấm màn treo quanh, cuối cùng té lăn ra khỏi giường. Trong mấy giây đầu nó không ý thức được là nó đang ở đâu. Nó đoan chắc là nó vừa nhìn thấy một gương mặt trắng bệt giống như một cái đầu lâu, một lần nữa lại hiện ra lờ mờ trong bóng tối ngắm nhìn nó, sau đó là giọng nói của Ron thốt lên rất gần.
- Bồ làm ơn đừng có hành động như một thằng khùng, để mình còn có thể đỡ bồ ra khỏi đây chứ!
Ron vẹt mấy tấm màn treo ra, và Harry đang nằm ngửa trên sàn, trố mắt nhìn lên Ron hiện ra trong ánh trăng, cái thẹo của nó nhức buốt vì cơn đau. Trông Ron có vẻ như vừa mới chuẩn bị đi ngủ, một cánh tay của nó vừa rút ra khỏi tấm áo chùng.
Vừa chật vật đỡ Harry đứng dậy, Ron vừa hỏi:
- Lại có ai bị tấn công nữa sao? Có phải là ba mình không? Có phải con rắn đó không?
Harry cảm thấy như cái thẹo của nó bây giờ nóng rát như thể đang bị lửa đốt, nó thở hổn hển, đáp:
- Không… mọi người đều khỏe… À… nhưng Avery thì không… Ông ấy đang bị rắc rối… Ông ấy đã báo cáo thông tin sai cho hắn… hắn đang giận điên lên…
Harry rên lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống giường, toàn thân run rẩy, đưa tay chà xát cái thẹo trên trán của nó.
- Nhưng bây giờ Rookwood sẽ trợ giúp hắn… hắn sẽ lại lần ra đúng đường…
Ron nghe mà sợ điếng hồn, nó hỏi:
- Bồ đang nói về chuyện gì vậy? Có phải bồ muốn nói… có phải bồ vừa mới nhìn thấy Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?
Harry duỗi cánh tay của nó ra trong bóng tối, giơ lên trước mặt để kiểm tra và thấy chúng không còn mấy ngón tay dài ngoằng và trắng bệt một cách đáng sợ nữa. Nó nói:
- Mình đã là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Hắn đã nói chuyện với Rookwood, một trong mười Tử thần Thực tử đã đào thoát khỏi nhà ngục Azkaban, bồ còn nhớ không? Rookwood vừa báo cho hắn biết là ông Bode không thể nào làm nổi việc đó…
- Làm nổi việc gì?
- Lấy ra cái gì đó… Rookwood nói ông Bode hẳn là biết mình không thể làm nổi việc đó… Ông Bode đã bị ếm bùa Độc Đoán… Mình nhớ là Rookwood nói ba của Malfoy đã ếm bùa đó lên ông Bode…
Ron nói:
- Ông Bode đã bị bùa khiến phải lấy ra cái gì đó hả? Nhưng mà… Harry à, cái đó hẳn phải là…
- Vũ khí.
Harry nói nốt câu dùm Ron.
- Mình biết.
Cánh cửa phòng ngủ được mở ra. Dean và Seamus bước vào. Harry vội quăng cặp giò của nó trở lên giường. Nó không muốn ở trong một bộ dạng trông có vẻ như chuyện quái lạ gì đó vừa mới xảy ra, bởi vì Seamus chỉ vừa mới thôi nghĩ về Harry như một thằng ba trợn.
Giả bộ chồm qua cái bàn đặt cạnh giường để rót cho mình một ly nước, Ron kê đầu nó sát đầu Harry, thì thầm:
- Có phải hồi nãy bồ nói bồ đã là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy?
Harry lặng lẽ đáp:
- Phải.
Ron uống ực một ngụm nước quá lớn một cách không cần thiết. Harry thấy nước chảy tràn xuống cằm Ron, xuống tận ngực áo.
Khi Dean và Seamus lục đục ồn ào, vừa thay quần áo vừa nói chuyện, Ron nói:
- Harry à, bồ phải nói với…
Nhưng Harry nói ngắn gọn:
- Mình chẳng cần phải nói với ai hết. Nếu học xong môn Bế quan Bí thuật rồi thì mình sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy những chuyện đó nữa. Người ta cho là mình cần phải học cách ngăn chặn những thứ đó mà. Người ta muốn thế cơ mà!
Nói “người ta”, Harry ngụ ý chỉ cụ Dumbledore. Nó chui trở vô giường và cuộn tròn lại, nằm nghiêng qua một bên, quay lưng về phía Ron, và một lát sau nó nghe tiếng cái nệm giường của Ron kêu lên kọt kẹt khi Ron cũng ngả lưng xuống giường. Cái thẹo của Harry lại tiếp tục nhức nhối, nó cắn chặt cái chéo gối để khỏi phải bật lên tiếng kêu đau. Nó biết là ở đâu đó ông Avery đang bị trừng phạt…
Harry và Ron đợi đến giờ ra chơi vào sáng hôm sau mới kể hết cho Hermione nghe chính xác chuyện đã xảy ra vào đêm hôm trước. Tụi nó muốn bảo đảm chắc chắn là không bị nghe lén. Đứng túm tụm ở góc sân trường gió lùa lạnh giá quen thuộc của tụi nó, Harry kể cho Hermione nghe mọi chi tiết về giấc chiêm bao mà nó còn có thể nhớ được. Khi nó kể xong, Hermione không nói một tiếng nào trong một lúc, mà chỉ đăm đăm nhìn Fred và George với một cảm xúc đại loại như giận hờn đau đớn, bởi vì hai anh chàng này đều đang mất đầu và đang bán mấy cái nón kỳ diệu giấu dưới lớp áo chùng của họ ở phía bên kia sân trường.
Cuối cùng, sau khi dứt được ánh mắt khỏi hai anh em sinh đôi nhà Weasley, Hermione khẽ nói:
- Thì ra đó là nguyên nhân chúng đã giết ông ấy. Khi ông Bode cố tìm cách ăn cắp cái vũ khí ấy, thì một chuyện khôi hài nào đó đã xảy ra cho ông ấy. Mình đoán ắt là do bùa phòng vệ được ếm lên cái vũ khí đó, hay chung quanh nó, để ngăn chặn người ta chạm đến nó. Vì vậy mà ông ấy phải vô nằm bệnh viện Thánh Mungo, bộ não của ông ấy đã bị phát rồ và ông không thể nói năng gì nữa. Nhưng mấy bồ còn nhớ bà Lương y nói gì với tụi mình không? Ông ấy đã hồi phục. Vậy là họ không thể mạo hiểm để cho ông ta hồi phục, đúng không? Mình cho là khi chạm vào cái vũ khí đó, đã có một cái gì đó xảy ra, và chấn động của nó có lẽ đã khiến cho bùa Độc Đoán bị giải trừ. Nếu mà ông ấy phục hồi lại tiếng nói thì ông ấy sẽ có thể giải thích chuyện ông ấy đã làm, đúng không? Người ta sẽ biết là ông ấy đã bị phài đi ăn cắp cái vũ khí đó. Dĩ nhiên, Lucius Malfoy ếm bùa lên ông ấy là chuyện dễ thôi. Ông ấy chẳng bao giờ ra khỏi Bộ Pháp Thuật, đúng không?
Harry nói:
- Cái hôm mình bị ra phiên tòa kỷ luật thì mình ông ấy lảng vảng trong… khoan đã…
Harry nói chậm rãi:
- Hôm đó ông ta ở trong hành lang của Sở Bảo Mật! Ba của Ron nói là có lẽ ông ta muốn lẻn xuống dưới để nghe hóng diễn biến của phiên tòa xử mình, nhưng nếu…
Hermione chợt há hốc miệng ra, vẻ mặt sửng sốt kinh hoàng, kêu lên:
- Chú Sturgis.
Ron tỏ vẻ ngơ ngác, hỏi:
- Xin lỗi?
Hermione nói không kịp thở:
- Chú Sturgis Podmore bị bắt khi tìm cách đột nhập qua một cánh cửa. Lucius Malfoy cũng ếm cả chú ấy nữa. Mình dám cá là lão ấy làm chuyện đó vào cái ngày mà bồ gặp lạo trong Bộ Pháp Thuật. Chú Sturgis có tấm Aùo khoác Tàng hình của thầy Moody, đúng không? Biết đâu lúc đó chú ấy đang đứng gác bên bạnh cánh cửa, không ai nhìn thấy hết, nhưng Lucius Malfoy nghe được cử động của chú, hoặc là lão ta đoán ra chú ấy ở đó, hay là lão ta chỉ ếm bùa Độc Đoán một cách phòng hờ, trong trường hợp nghi có một người nào đó canh gác ở đó? Vậy là khi chú Sturgis có cơ hội kế tiếp… có lẽ khi chú ấy lại đến phiên trực… chú ấy đã cố gắng đột nhập vào Sở để ăn cắp vũ khí cho Voldermort… yên coi nào, Ron… nhưng chú ấy bị bắt và bị tống giam vào ngục Azkaban…
Hermione đăm đăm nhìn Harry, hỏi:
- Và bây giờ thì Rookwood nói cho Voldermort biết cách lấy cái vũ khí đó à?
Harry nói:
- Mình không nghe được toàn bộ cuộc đối thoại. Nhưng mà nghe có vẻ như vậy. trước đây Rookwood làm việc ở đó… Có lẽ Voldermort sẽ phái Rookwood đi làm việc đó.
Hermione gật gù, dường như vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ. Bỗng, hết sức dột ngột, cô nàng lên tiếng:
- Nhưng mà Harry à, lẽ ra bồ không nên nhìn thấy tất cả những chuyện này mới phải.
Harry dội ngược lại, hỏi:
- Cái gì?
Hermione bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị:
- Bồ có bổn phận học cách khép kín tâm tư của bồ lại đối với những chuyện như vậy mà?
Harry nói:
- Mình biết là mình phải làm như vậy. Nhưng…
Hermione cương quyết nói:
- Thôi, mình nghĩ là chúng ta chỉ nên cố gắng quên đi những gì bồ đã nhìn thấy. Và từ nay trở đi bồ cần phải cố gắng thêm một chút nữa trong môn Bế quan Bí thuật.
Harry giận Hermione đến nỗi nó không thèm nói thêm một tiếng nào nữa với cô nàng trong suốt cả ngày hôm đó. mà điều này hóa ra lại là một chuyện tệ lậu khác nữa. Trong các hành lang hơm nay, những khi người ta không bàn tán về bọn Tử thần Thực tử vượt ngục thì người ta xúm nhau cười đùa chuyện thi đấu dở không thể ngờ được của đội Quidditch nhà Gryffindor trong trận đấu với đội của nhà Hufflepuff; đám học sinh nhà Slytherin cứ rống lên “Weasley Là Vua Của Chúng Ta” ầm ĩ và thường xuyên đến nỗi khi mặt trời lặn thì thầy giám thị Filch phát cáu lên và cấm hát bài đó trong hành lang.
Tuần lễ đó trôi qua mà cũng chẳng có mấy tiến bộ. Harry lại bị hai điểm D môn Độc dược, nó vẫn còn lo nay ngáy là lão Hagrid có thể bị đuổi, và nó không thể nào giữ cho mình đừng chìm vào những giấc mơ mà trong đó nó nhìn thấy Voldermort, mặc dù nó cũng chẳng thèm đem ra kể cho Hermione và Ron nghe nữa bởi vì nó không muốn nghe thêm một lời bàn ra nữa của Hermione. Nó ao ước biết bao được nói chuyện với chú Sirius, nhưng chuyện đó thì hầu như không thể nào làm được, cho nên nó cố gắng dẹp vấn đề đó xuống dưới đáy bộ não.
Thiệt là không may là giờ đây cái đáy bộ não của nó không còn là nơi an toàn như trước đây nữa.
- Potter, đứng dậy!
Chỉ hai tuần lễ sau khi nó chiêm bao thấy Rookwood, Harry lại một phen nữa rơi vào tình trạng quì gục trên sàn văn phòng của thầy Snape, cố gắng xua tan mọi thứ trong đầu nó. Một lần nữa, nó lại vừa bị buộc để tuôn ra một luồng ký ức xa xưa mà thậm chí đến chính nó cũng không thể nhận ra là nó còn nhớ, hầu hết những ký ức đó liên quan đến những nỗi nhục nhằn mà Dudley và băng đảng của nó đã hành hạ Harry ở trường tiểu học.
Thầy Snape hỏi:
- Cái ký ức cuối cùng đó, là chuyện gì vậy?
Harry yếu ớt gượng đứng dậy trên đôi chân, đáp:
- Dạ, con không biết.
Nó đang nhận ra là nó càng ngày càng thấy khó khăn hơn trong việc lần mối gỡ ra những ký ức rời rạc về những hình ảnh và âm thanh hỗn độn mà thầy Snape cứ xáo lên hoài.
- Có phải thầy muốn nói đến cái ký ức về đứa em họ cứ bắt con đứng trên cái bồn cầu tiêu?
Thầy Snape dịu giọng nói:
- Không. Ta muốn nói đến cái ký ức liên quan đến một người đàn ông quì phục dưới sàn ở giữa một căn phòng tăm tối…
Harry nói:
- Chuyện đó… không có gì cả.
Đôi mắt đen của thầy Snape nhìn xoáy vào mắt Harry. Nhớ ra có lần thầy Snape đã nói là ánh mắt giao nhau là điều cực kỳ quan trọng khi làm thuật Thôi Miên, Harry vội chớp mắt và ngó đi chỗ khác.
Thầy Snape hỏi:
- Potter, làm sao mà gã đàn ông đó và căn phòng đó lại vào được trong đầu của trò?
Harry ngó quanh quất để tránh nhìn vào mắt của thầy Snape.
- Dạ… nó… nó chỉ… chỉ là một giấc chiêm bao thôi…
- Một giấc chiêm bao à?
Thầy Snape lập lại. Rồi cả hai thầy trò cùng im lặng một lúc trong khi Harry chăm chú dán mắt vào một con nhái chết khổng lồ đang lơ lửng trong một dung dịch lỏng màu tía trong cái hũ.
Bằng một giọng trầm, nham hiểm, thầy Snape nói:
- Potter, trò có hiểu tại sao chúng ta có mặt ở đây, đúng không? Trò biết tại sao ta dành ra những buổi tối của mình để làm cái công việc mệt mỏi chán ngắt này chứ?
Harry đáp một cách khó khắn:
- Dạ hiểu.
- Potter, trò hãy nhắc lại cho ta mục đích của chúng ta ở đây.
Bây giờ Harry chuyển mắt sang ngó trừng trừng một con lươn chết.
- Dạ, để con có thể học được Bế quan Bí thuật.
- Đúng, Potter à. Và mặc dù trò có thể mù mờ chậm hiểu…
Harry quắc mắt nhìn lại thầy Snape, căm ghét thầy hết sức. Nhưng thầy Snape vẫn tiếp tục:
- … ta những tưởng là sau hai tháng dày công dạy dỗ của ta thì trò cũng đã có thể có được vài tiến bộ. Trò có cả thảy bao nhiêu giấc chiêm bao về Chúa tể Hắc ám?
Harry nói dối:
- Dạ, chỉ mỗi cái đó.
Đôi mắt đen lạnh lùng của thầy Snape hơi nheo lại, thầy nói:
- Có thể. Có thể trò thực sự khoái coi những cảnh tượng và những chiêm bao đó, Potter à. Có thể những chuyện chiêm bao đó làm cho trò cảm thấy đặc biệt… quan trọng?
Harry cãi lại, quai hàm nó bạnh ra và mấy ngón tay của nó siết chặt quanh chỗ cầm cây đũa phép.
Thầy Snape vẫn lạnh lùng bảo:
- Chuyện đó cũng không hại gì, Potter à. Bởi vì trò chẳng hề đặc biệt quan trọng, và trò cũng chẳng có nhiệm vụ tìm hiểu xem Chúa tể Hắc ám nói gì với bọn Tử thần Thực tử.
- Không… Đó là nhiệm vụ của thầy mà.
Harry vọt miệng trả đũa thầy Snape.
Nhưng nó không hề có ý định nói điều đó; lời lẽ đó chỉ vọt ra khỏi miệng nó trong cơn nóng giận. Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc khá lâu, rồi Harry tin là nó đã đi hơi quá đà. Nhưng khi nó trả lời như vậy, quả thực có một vẻ tò mò, gần như thỏa mãn, hiện ra trên gương mặt của thầy Snape.
Đôi mắt long lên lấp lánh, thầy Snape nói:
- Đúng, Potter à. Đó là công việc của ta. Bây giờ nếu trò đã sẵn sàng, chúng ta sẽ bắt đầu lại…
Thầy giơ cây đũa phép của thầy lên.
- Một – hai – ba – Chiết Tâm Trí Thuật!
Một trăm tên giám ngục đang xông vào tấn công Harry, băng qua mặt hồ vào trong sân trường… Nó cau mặt lại trong lúc tập trung… Bọn chúng đang đến gần hơn… Nó có thể nhìn thấy cả mấy cái lỗ đen ngòm bên dưới cái nón trùm đầu của bọn chúng… nhưng đồng thời nó cũng có thể nhìn thấy thầy Snape đang đứng ngay trước mặt nó, hai mắt dán chặt vào gương mặt Harry, lẩm bẩm nói trong hơi thở… Và bằng cách nào đó, thầy Snape trở nên mỗi lúc một rõ hơn, còn bọn giám ngục thì càng lúc càng mờ nhạt đi…
Harry giơ cây đũa phép của nó lên:
- Thần Hộ Mệnh!
Thầy Snape lảo đảo; cây đũa phép của thầy bay vọt lên cao, tránh xa khỏi Harry… và bỗng nhiên đầu óc Harry tràn ngập những ký ức không phải của nó – Một người đàn ông mũi khoằm đang quát thét một người đàn bà khúm núm co ro, trong khi một thằng bé tóc đen khóc thút thít ở một góc phòng… Một cậu thiếu niên tóc bóng mượt ngồi một mình trong gian phòng ngủ tối om, chĩa cây đũa phép lên trần nhà, bắn rớt mất con ruồi… Một cô gái cười ngặt nghẽo khi một thằng bé gầy khẳng khiu cố gắng trèo lên một chổi bay bóng lộn.
- ĐỦ RỒI!
Harry có cảm giác như thể vừa bị đẩy mạnh vào giữa ngực; nó loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước chân, đụng vào mấy cái kệ lắp kín mấy bức tường của văn phòng thầy Snape và nghe cái gì đó đổ bể. Thầy Snape hơi run rẩy, mặt mày tái mét.
Lưng áo chùng của Harry ướt đẫm. Một trong mấy cái hũ ở sau lưng nó đã bể khi nó té ngã vô cái kệ. Cái vật gì nhơn nhớt ngâm trong đó loay hoay xoay sở trong chút dung dịch đã chảy cạn.
Thầy Snape rít lên:
- Lành lặn như xưa!
Cái hũ tự nó liền lại y nguyên.
- Thôi, Potter… đây chắc chắn là một tiến bộ…
Thầy Snape nói, hơi hổn hển thở nhanh một chút. Thầy sửa cái Trầm Tưởng Ký lại cho ngay ngắn, trong cái chậu này thầy đã lưu trữ một lần nữa một số tư tưởng của thầy trước khi bắt đầu bài học, hệt như thầy đang làm ra vẻ kiểm tra xem tư tưởng của thầy còn trong đó hay không.
- Ta không nhớ có dạy trò dùng đến Bùa Khiên không… Nhưng chắc chắn là nó có hiệu quả…
Harry không mở miệng; nó cảm thấy nói cái gì vào lúc này cũng có thể nguy hiểm. Nó chắc chắn rằng nó vừa mới đột nhập vào ký ức của thầy Snape, rằng nó vừa nhìn thấy lại quãng đời thơ ấu và thiếu niên của thầy Snape, và thực là khổ tâm khi nghĩ thằng bé khóc thút thít nhìn cha mẹ nó gấu ó nhau đó giờ đang đứng sờ sờ trước mặt nó với ánh mắt đầy căm ghét…
Thầy Snape lại nói:
- Chúng ta hãy bắt đầu lại, nhé?
Harry cảm nhận được một cơn rùng mình kinh hãi: nó sẵn sàng trả bất cứ giá nào cho điều vừa mới xảy ra, nó biết chắc chắn như vậy. hai thầy trò lùi trở lại vị trí ở hai bên cái bàn giấy, Harry có cảm giác phen này muốn làm trống rỗng đầu óc của nó thì sẽ khó khăn hơn nhiều…
Thầy Snape lại một lần nữa giơ lên cây đũa phép:
- Vậy bắt đầu khi ta đếm đến ba. Một – hai…
Harry không có đủ thì giờ để tự thu mình lại và ra sức làm rỗng tâm trí, bởi vì thầy Snape đã hô lên:
- Chiết Tâm Trí Thuật!
Nó đang ì ạch chạy dọc hành lang về phía Sở Bảo Mật, vượt qua mấy bức tường đá trống trải, vượt qua mấy ngọn đuốc – cánh cửa đen trần trụi đang càng lúc càng lớn ra; nó đang chạy nhanh đến mức nó sắp sửa đâm sầm vào cánh cửa, khi nó chỉ còn cách vài bước, nó có thể nhìn thấy lại vạt ánh sáng màu xanh lơ nhạt ấy…
Cánh cửa bật mở tung ra! Cuối cùng nó đã qua được cánh cửa và vào được bên trong một căn phòng hình tròn, sàn đen thui mà tường cũng đen thui, chỉ được thắp sáng bằng mấy ngọn nến cháy lên ánh lửa màu lam nhạt, và nó nhận thấy chung quanh nó còn có nhiều cánh cửa khác nữa – nó cần phải đi tiếp – nhưng nó biết đi theo cánh cửa nào đây…?
- POTTER!
Harry mở mắt ra. Nó lại một phen nữa nằm ngửa trên sàn mà không thể nhớ ra được làm sao mà nó lại lăn ra đó. Nó cũng hổn hển thở như thể nó đã thực sự chạy dọc suốt hành lang đến Sở Bảo Mật, đã thực sự lao hết tốc lực vào cánh cửa đen và tìm thấy căn phòng tròn…
Thầy Snape đứng thẳng bên trên nó, tỏ vẻ hết sức giận dữ:
- Giải thích coi!
Harry đứng lên, thành thật nói:
- Dạ… Con không biết chuyện gì đã xảy ra.
Có một cục u đằng sau đầu nó khi nó ngã đập đầu xuống đất và nó cảm thấy ngây ngây sốt.
- Con chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đó trước đây. Con muốn nói là, con muốn nói với thầy là con đã từng mơ thấy cánh cửa… nhưng mà trước đây nó chưa bao giờ mở ra…
- Trò đã luyện tập chưa đủ chuyên cần!
Vì một lẽ nào đó, thầy Snape dường như giận dữ hơn cả lúc trước đây chừng hai phút, khi Harry đột nhập vô ký ức tuổi thơ của chíng thầy.
- Potter, trò làm biếng và cẩu thả quá, đó chỉ là một thắc mắc nhỏ là liệu Chúa tể Hắc ám…
Harry nổi nóng trở lại, nó nói:
- Thưa thầy, thầy có thể nói cho con biết đôi điều không? Tại sao thầy gọi Voldermort là Chúa tể Hắc ám, hồi nào tới giờ con chỉ nghe các Tử thần Thực tử gọi hắn như vậy mà thôi…
Thầy Snape há miệng ra toan quát – thì tiếng một người đàn bà gào lên thảm thếit từ đâu đó bên ngoài căn phòng.
Đầu của thầy Snape thình lình bật ngửa lên; thầy đăm đăm ngó cái trần nhà rồi lẩm bẩm:
- Tiếng kêu gì…?
Harry nghe ra một cơn náo loạn bị trấn áp, theo nó nghĩ thì có lẽ xuất phát từ Tiền sảnh. Thầy Snape ngoảnh nhìn nó, bàng hoàng.
- Potter, trò có nhìn thấy điều gì bất thường trên đường trò đi xuống đây không?
Harry lắc đầu. Ơû đâu đó phía trên đầu hai thầy trò, người đàn bà lại gào lên một lần nữa. Thầy Snape sải dài bước chân đi tới cửa văn phòng của thầy, cây đũa phép vẫn còn lăm lăm trong tay, và thầy phất vạt áo đi nhanh như biến. Harry ngập ngừng một chút rồi đi theo thầy.
Mấy tiếng gào thét đó quả thực là xuất phát từ Tiền sảnh; chúng càng lúc càng vang to hơn khi Harry chạy về phía mấy bậc thềm đá dẫn từ tầng hầm lên gian Tiền sảnh. Khi lên được tới nơi, nó nhận thấy gian Tiền sảnh đã đông nghẹt người. Học sinh đã từ Đại Sảnh đường, nơi bữa ăn tối vẫn còn đang được dọn ra, đổ xô vào gian Tiền sảnh để coi chuyện gì đang diễn ra. Nhiều đứa khác thì chen chúc với nhau đứng trên những bậc thang cẩm thạch. Harry chen lấn qua một núi mấy đứa nhà Slytherin cao nhòng và nhìn thấy những người đứng xem đã hình thành một vòng tròn lớn, một số người xem tỏ ra xúc động, một số khác thì kinh hoàng. Giáo sư McGonagall đang đứng bên kia gian Tiền sảnh, đối diện trực tiếp với Harry; trông giáo sư có vẻ như muốn phát bệnh vì cái chuyện bà đang chứng kiến.
Giáo sư Trelawney đang đứng giữa Tiền sảnh, một tay cầm cây đũa phép và tay kia cầm một vỏ chai rượu rỗng không, trông bà cực kỳ điên khùng. Tóc bà dựng đứng cả lên, đôi mắt kiếng lệch qua một bên khiến cho một con mắt bị rọi lớn hơn hẳn con mắt kia, mớ khăn quàng, khăn choàng vô số kể của bà xổ ra khỏi vai, rủ xuống lòng thòng, gây cảm tưởng như thể bà vừa mới bị bung rời ra từ những đường may. Ngay cạnh bà, nằm trên sàn là hai cái rương khổng lồ, một cái chổng gọng lên trời; trông hệt như bị quăng xuống cầu thang theo sau chủ nhân. Giáo sư Trelawney đang nhìn trừng trừng, vẻ kinh hoàng, vào cái gì đó dường như đang đứng ở chân cầu thang mà Harry không thể thấy được.
Bà thét lên:
- Không! KHÔNG! chuyện này không thể xảy ra… Nó không thể… Ta không chấp nhận…
- Cô đã không nhận thấy là chuyện này tất phải xảy ra sao?
Một giọng nữ cao eo éo vang lên, nghe có vẻ khoái trá một cách tàn nhẫn, và Harry, hơi nhích qua bên phải một chút, đã nhìn ra hình ảnh làm kinh hoàng giáo sư Trelawney: không gì khác hơn giáo sư Umbridge. Mụ nói tiếp:
- Cho dù cô không có ngay cả cái khả năng tiên đoán được thời tiết ngày mai, nhưng cô ắt cũng phải nhận thức được rằng các cuộc trình diễn của cô trong những buổi thanh tra của tôi, vừa đáng thương vừa không có chút tiến bộ nào, tất sẽ khiến cho cô không thể nào tránh được chuyện bị sa thải chứ?
Giáo sư Trelawney rống lên:
- Cô không… không thể!
Nước mắt từ phía sau đôi mắt kiếng to tổ tướng rơi lã chã xuống gương mặt giáo sư:
- Cô không… không thể đuổi tôi! Tôi đã dạy ở đây suốt mười sáu năm trời! Trường Hog… Hogwarts là nhà… nhà của tôi!
Giáo sư Umbridge nói:
- Nó đã là nhà của cô…
Harry thấy ghê tởm khi nhìn vẻ đắc ý giãn ra trên gương mặt bạnh như cóc của mụ Umbridge khi mụ ngắm giáo sư Trelawney gục xuống trên một trong hai cái rương của bà, nức nở không sao kiềm chế được.
- … cho đến cách đây một giờ đồng hồ, khi ngài Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật chuẩn y lệnh sa thải cô. Bây giờ cô hãy vui lòng tự mình dời ra khỏi gian tiền sảnh này. Cô làm chúng tôi khó xử đấy.
Nói thế nhưng mụ Umbridge lại đứng ngắm, với một vẻ mặt khoái trá hả hê, trong khi giáo sư Trelawney khóc lóc rền rĩ, run lên bần bật, quăng qua quật lại thân mình trên cái rương của bà trong cơn đau khổ. Harry nghe có tiếng nức nở bên trái nó, bèn ngoảnh nhìn sang. Lavender và Parvati đang vòng tay ôm nhau lặng lẽ khóc. Rồi Harry nghe có tiếng bước chân. Giáo sư McGonagall đã tách ra khỏi đám người đứng xem, đi thẳng tới chỗ giáo sư Trelawney và vừa vỗ vỗ lưng của giáo sư Trelawney một cách kiên quyết, vừa rút ra một cái khăn to tướng từ trong bộ áo tụng của bà.
- Thôi, thôi, Sybyl à… Bình tĩnh lại… Hỉ mũi vô đây đi… không đến nỗi tệ như cô tưởng đâu… Cô sẽ không cần phải rời khỏi trường Hogwarts đâu…
Mụ Umbridge tiến tới trước vài bước, cất giọng âm trì địa ngục của mụ lên:
- Ủa vậy sao, giáo sư McGonagall? Vậy chứ bà dựa vào thẩm quyền nào mà phát biểu…
Một giọng trầm sâu lắng đáp:
- Đó là thẩm quyền của tôi.
Cánh cửa trước bằng gỗ sồi mở tung ra. Đám học sinh đứng cạnh vội vã giạt ra mở lối khi cụ Dumbledore xuất hiện ở ngay ngưỡng cửa. Cụ Dumbledore đã làm gì trong sân trường từ nãy đến giờ, Harry không thể tưởng tượng nổi, nhưng hình ảnh cụ hiện ra từ trong khung cửa, nổi bật trên cái nền đêm đen sương giá kỳ lạ, đã mang lại cảm xúc gì đó thật ấn tượng. Để mặc cánh cửa mở rộng sau lưng, cụ sải bước tiến về phía trước, xuyên qua cái vòng người đứng xem, tiến về chỗ giáo sư Trelawney đang ngồi trên cái rương của bà, ràn rụa nước mắt và run bần bật, với giáo sư McGonagall ở bên cạnh.
Mụ Umbridge bật ra một tiếng cười nho nhỏ khó chịu một cách lạ thường.
- Thẩm quyền của ông ư, thưa giáo sư Dumbledore? Tôi e rằng ông không hiểu rõ thời thế lắm.
Mụ rút ra từ bên trong áo thụng ra một cuộn giấy da.
- Tôi có đây một Lệnh Sa Thải do chính tôi ký cùng với ngài Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật. Chiếu theo Đạo Luật Giáo Dục Số Hai mươi ba, Thanh tra Tối cao trường Hogwarts có quyền thanh tra, đưa ra thử thách, và đuổi bất cứ giáo sư nào mà bà ấy – nói thế tức là tôi đấy – cảm thấy không thực hiện theo đúng tiêu chuẩn mà Bộ Pháp Thuật đòi hỏi. Tôi quyết định là giáo sư Trelawney không đủ thích hợp với yêu cầu của hoàn cảnh, và tôi đã quyết định đuổi việc cô ta.
Cụ Dumbledore vẫn tiếp tục mỉm cười, khiến Harry vô cùng kinh ngạc. Cụ cúi xuống nhìn giáo sư Trelawney vẫn còn đang ngồi thổn thức và nấc nghẹn trên cái rương của bà, và cụ nói:
- Dĩ nhiên, bà hoàn toàn đúng, giáo sư Umbridge à. Với tư cách Thanh tra Tối cao, bà có mọi quyền hành để đuổi cá giáo sư của tôi. Tuy nhiên, bà không có thẩm quyền đuổi họ ra khỏi lâu đài.
Nhã nhặn nghiêng mình, cụ Dumbledore nói tiếp:
- Tôi e là cái quyền làm điều đó vẫn còn thuộc về hiệu trưởng, và ý nguyện của tôi là giáo sư Trelawney hãy cứ tiếp tục sống ở trường Hogwarts.
Tới đây giáo sư Trelawney phát ra một tiếng cười nhỏ hơi man dại, không giấu nổi tiếng nấc cục.
- Không… không, tôi sẽ ra… ra đi, cụ Dumbledore ơi! Tôi sẽ… sẽ rờ… rời khỏi tr… trường Hogwarts và kiếm… kiếm vận may của mình ở chỗ… chỗ kh… khác…
Cụ Dumbledore sắc giọng lại bảo:
- Không, cô Sibyl à, đó chính là ý nguyện của tôi, tôi mong muốn cô hãy ở lại trường.
Cụ quay sang giáo sư McGonagall:
- Giáo sư McGonagall, tôi có thể nhờ cô đưa cô Sibyl lên lầu được chứ.
- Dĩ nhiên là được.
Giáo sư McGonagall đáp lại cụ Dumbledore và vỗ về giáo sư Trelawney:
- Sibyl, cô đứng dậy đi…
Giáo sư Sprout vội vàng đi ra khỏi đám đông, tiến về phía giáo sư Trelawney và nắm lấy cánh tay kia của bà. Và họ cùng nhau dìu giáo sư Trelawney đi ngang qua mặt giáo sư Umbridge, bước lên cầu thanh đá hoa cương. Giáo sư Flitwick lẹt đẹt chạy theo sau các bà, cây đũa phép của thầy đưa ra phía trước, thầy hô the thé “Cơ động hóa rương!” thế là hành lý của giáo sư Trelawney tự nhấc bổng lên không trung, rồi tiến lên cầu thang theo gót chủ nhân, với giáo sư Flitwick đi bọc hậu.
Giáo sư Umbridge đứng như trời trồng, trừng mắt ngó cụ Dumbledore; cụ vẫn ung dung mỉm cười hiền hậu. Mụ cất tiếng nói thì thào nhưng toàn bộ đám đông trong Tiền sảnh đều nghe rõ mồn một:
- Và cụ sẽ làm gì với cô ta một khi tôi sẽ bổ nhiệm một giáo sư khác dạy môn Tiên tri, và người này cần đến chỗ ở của cô ấy hử?
Cụ Dumbledore vui vẻ nói:
- Ôi, sẽ chẳng có vấn đề gì lớn đâu! Cô thấy đó, tôi đã tìm được một giáo sư môn Tiên tri mới, và thầy ấy rất vui lòng sống ở tầng trệt.
Giáo sư Umbridge rít lên:
- Ông đã tìm được…? Ông tìm được? Tôi có thể nhắc nhở ông được không, ông Dumbledore, rằng theo Đạo Luật Giáo Dục Số Hai mươi hai…
Cụ Dumbledore nói:
- … thì Bộ Pháp Thuật có quyền chỉ định một ứng viên thích hợp trong trường hợp – và chỉ trong trường hợp – vị hiệu trưởng không thể tìm được một giáo sư nào hết. Và tôi vui mừng mà nói rằng trong trường hợp này tôi đã thành công. Cho phép tôi giới thiệu với cô nhé?
Cụ quay mặt về phía cánh cửa chính còn để mở, lúc này sương giá ban đêm đang luồn qua khung cửa. Harry nghe tiếng vó ngựa. Tiếng xì xào kinh ngạc rộ lên khắp gian Tiền sảnh và những học sinh đứng gần cửa vội vã lùi cách xa cánh cửa hơn nữa, vài ba đứa thậm chí vấp ngã trong lúc hấp tấp tránh đường cho kẻ mới đến.
Xuyên qua làn sương đêm mờ mịt, Harry nhìn thấy một gương mặt mà nó đã từng nhìn thấy trước đây trong một đêm tăm tối hiểm nghèo ở giữa khu Rừng Cấm: mái tóc vàng ánh bạc và đôi mắt xanh hết sức lạ lùng, cái đầu và vai ngực của một đàn ông liền với phần thân thể và tứ chi của một con ngựa.
Cụ Dumbledore vui vẻ nói với mụ Umbridge đang sửng sốt như bị sét đánh:
- Đây là thầy Firenze. Tôi tin là cô sẽ nhận thấy thầy thích hợp với công việc.
Bình luận facebook