• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Harry potter toàn tập (2 Viewers)

  • Chương 27

Chương 28: KÝ ỨC TỆ NHẤT CỦA THẦY SNAPE

Thừa Lệnh Của BỘ PHÁP THUẬT

Dolores Jane Umbridge (Thanh tra Tối cao) đã thay thế Albus Dumbledore giữ chức vụ hiệu trưởng trường Đào tạo pháp sư và phù thủy Hogwarts.

Điều khoản trên thích ứng với Đạo Luật Giáo Dục Số Hai mươi tám.

Đã ký:

Corneluis Oswald Fudge

BỘ TRƯỞNG BỘ PHÁP THUẬT

Các thông báo đã được dán lên khắp trường nội trong đêm, nhưng chúng không hề giải thích được làm sao mà mọi người trong lâu đài lại dường như biết rành rẽ, rằng cụ Dumbledore đã chiến thắng một lúc hai Dũng sĩ diệt Hắc ám, một Thanh tra Tối cao, vị Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, và anh chàng trợ lý trẻ tuổi để mà đào thoát. Trong ngày hôm sau, cho dù Harry đi tới đâu trong lâu đài, nó cũng chỉ nghe có mỗi một đề tài đó là chuyến bay của cụ Dumbledore. Và mặc dù tam sao thất bản, cùng một số chi tiết khi được kể tới kể lui đã trở nên quái dị (Harry nghe lóm một cô bé năm thứ hai cả quyết với một cô bé khác là ông Fudge hiện giờ đang nằm ở bệnh viện Thánh Mungo vì cái đầu ông đã biến thành một trái bí rợ), thì kể cũng đáng ngạc nhiên là phần thông tin còn lại mà mọi người có được khá là chính xác. Thí dụ như, mọi người đều biết rằng Harry và Marieta là hai học sinh duy nhất đã chứng kiến cái cảnh tượng diễn ra trong văn phòng cụ Dumbledore, và bởi vì Marieta hiện đang nằm trong bệnh thất, Harry bỗng thấy mình đi tới đâu cũng bị vây hãm bởi những yêu cầu tường thuật trực tiếp câu chuyện.

Trên đường trở về từ lớp học môn Dược thảo, Ernie Macmillan lắng nghe chăm chú câu chuyện Harry kể xong thì tuyên bố một cách đầy tin tưởng:

- Chẳng bao lâu nữa thầy Dumbledore sẽ trở lại. Hồi tụi mình học năm thứ hai họ đã không thể nào đuổi thầy đi thì lần này họ cũng sẽ không thể nào làm được. Thầy Tu Mập đã nói với mình là…

Anh chàng chợt hạ thấp giọng một cách bí ẩn, khiến cho Harry, Ron, và Hermione phải chồm người về phía anh ta để nghe cho rõ.

- … mụ Umbridge đã thử trở vô căn phòng của cụ Dumbledore vào tối hôm qua sau khi họ đã lùng kiếm cụ trong khắp lâu đài và sân trường. Mụ không thể nào qua được cái tượng đá đầu thú canh cửa. Văn phòng hiệu trưởng đã tự niêm phong nó để kháng cự lại mụ.

Ernie nở nụ cười đểu:

- Có vẻ như mụ đã nổi một trận tam bành nho nhỏ…

Lúc đó tụi nó đang đi lên mấy bậc thềm đá để vào Tiền sảnh, Hermione nói một cách cay độc:

- Ôi, mình chắc là mụ thực sự mơ tưởng được đích thân ngồi trên đó, trong văn phòng hiệu trưởng, khống chế cai quản hết thảy giáo sư khác. Thiệt là một mụ phù thủy già vênh váo, si mê quyền lực đến điên cuồng…

- Này, Granger, mày có thực sự muốn nói nốt câu đó không?

Draco Malfoy vừa mới lách ra từ đằng sau một cánh cửa, cặp kè sát bên hông là Crabbe và Goyle. Bộ mặt nhọn tái men mét của nó sáng lên vì hiểm ác. Nó cất giọng nhừa nhựa nói:

- Tao e là tao sẽ phải trừ vài điểm của Nhà Gryffindor và Ravenclaw.

Ernie nói ngay:

- Chỉ có các thầy cô mới có thể trừ điểm của Nhà, Malfoy à.

Ron cũng gầm gừ:

- Đúng vậy, và tụi tao cũng là Huynh trưởng, mày có nhớ không?

Malfoy cười khinh khỉnh, hai tên Crabbe và Goyle hinh hích cười phụ họa:

- Tao biết Huynh trưởng không thể nào trừ điểm, Vua Weasley ạ, nhưng thành viên của Tổ Thẩm Tra [ (trong bản gốc là inquisitorial squal…) ].

- Tổ gì?

Hermione ngắt lời nó, hỏi ngay. Malfoy chỉ tay lên một chữ I bạc nhỏ xíu gắn trên áo chùng của nó ngay bên dưới huy hiệu Huynh trưởng.

- Tổ Thẩm Tra, Granger à. Một tổ nhóm học sinh tinh tuyển ủng hộ Bộ Pháp Thuật, do đích thân giáo sư Umbridge chọn lựa. Tóm lại, đằng nào đi chăng nữa thì Tổ Thẩm Tra cũng có quyền trừ điểm… cho nên Granger à, tao sẽ trừ mày năm điểm vì đã hỗn xược với bà hiệu trưởng… Macmillan bị trừ năm điểm vì cãi lại tao… còn Potter, mày bị trừ năm điểm vì tao không ưa cái mặt mày… Weasley, sơ mi của mày thòi ra ngoài, tao sẽ trừ mày năm điểm về tội đó… Ờ phải, tao quên mất, mày là một con Máu Bùn, Granger à, cho nên bị trừ mười điểm…

Ron rút cây đũa phép của nó, nhưng Hermione đẩy tay nó trở vô, thì thầm:

- Đừng!

Malfoy hít một hơi:

- Nước cờ khôn đó, Granger. Hiệu trưởng mới, thời thế mới… bây giờ liệu mà ngoan, Harry Bô-xí… Vua Weasley…

Nó bỏ đi nhanh, cười như điên với bọn Crabbe và Goyle.

Ernie tỏ vẻ hết sức hãi hùng.

- Thằng đó nói láo. Nó không thể nào lại được phép trừ điểm… chuyện đó thực là một trò lố bịch… nó sẽ phá hoại hoàn toàn hệ thống Huynh trưởng…

Nhưng Hermione, Ron và Harry đã tự động quay về phía mấy cái đồng hồ khổng lồ đặt trong mấy cái hốc trên bức tường đằng sau lưng tụi nó, mấy cái đồng hồ đó tính điểm của từng Nhà. Mới hồi sáng Nhà Gryffindor và Nhà Ravenclaw còn đang kèn cựa ngang nhau ở vị trí dẫn đầu bảng. Ngay cả khi tụi nó đứng xem, cát sỏi cứ bay lên ngược lên trên, làm giảm số lượng điểm trong cái bầu thủy tinh ở dưới. Quả thực, cái bầu thủy tinh duy nhất có vẻ như không thay đổi gì hết đầy nhóc ngọc lục bảo của Nhà Slytherin.

Giọng nói của Fred vang lên:

- Tụi bây nhận thấy rồi hả?

Anh ta và George vừa mới đi xuống cái cầu thang đá hoa cương và nhập vô đám Harry, Ron, Hermione, cùng Ernie đang đứng trước mấy cái đồng hồ tính điểm.

Trong khi tụi nó đứng ngó nhiều hòn sỏi bay ngược lên trên trong cái đồng hồ của nhà Gryffindor, Harry tức tối nói:

- Malfoy vừa mới trừ của tụi này tổng cộng gần năm chục điểm.

George nói:

- Ừ, thằng Montague cũng đã tính trừ điểm tụi này trong giờ ra chơi.

Ron hỏi ngay:

- Anh nói “tính” nghĩa là sao?

Fred nói:

- Nó không bao giờ có thể xì khẩu ra trọn câu nữa, do rằng tụi này đã buộc lòng phải nhét đầu nó vô nước trong cái Tủ Tan Biến ở tầng một.

Hermione trông hết sức thảnh thốt:

- Nhưng rồi các anh sẽ bị rắc rối kinh khủng cho mà xem!

Fred thản nhiên đáp:

- Chỉ đến khi nào Montague tái xuất hiện kia, và cái lúc ấy có lẽ phải vài ba tuần sau nữa, anh cũng không biết tụi anh đã tống nó vô đâu nữa. Với lại, tụi anh đã quyết định là tụi anh cóc thèm lo tới chuyện bị rắc rối nữa.

Hermione nói:

- Chứ hồi nào tới giờ các anh có lo sao?

George nói:

- Dĩ nhiên là có chứ. Tụi anh chưa bị đuổi học lần nào mà, đúng không?

Fred nói:

- Tụi anh luôn biết lằn ranh giới hạn là ở chỗ nào.

George nói:

- Có thể thỉnh thoảng tụi anh cũng đã giẫm một ngón chân lên lằn ranh đó.

Fred tiếp:

- Nhưng tụi này luôn luôn biết dừng lại khi có triển vọng gây ra tai họa.

Ron hỏi thăm dò:

- Nhưng bây giờ thì sao?

George nói:

- Aùi chà, bây giờ thì…

Fred nói:

- Cụ Dumbledore đã đi rồi thì mắc gì…

George nói:

- … tụi anh cho là một chút chuyện tưng bừng…

Fred tiếp lời:

- … mới đúng là cái mà bà hiệu trưởng mới của tụi mình xứng đáng được chào mừng.

Hermione thì thào:

- Các anh đừng có làm! Thực tình các anh không nên làm mà! Mụ chỉ thèm có một cái cớ để đuổi các anh thôi!

Fred mỉm cười với Hermione:

- Em vẫn chưa hiểu, phải không Hermione? Tụi anh không còn bận tâm chuyện ở lại trường nữa. Tụi anh muốn đi ra khỏi trường ngay bây giờ nếu tụi anh không quyết tâm trả thù cho thầy Dumbledore trước cái đã. Mà đằng nào đi chăng nữa…

Anh chàng xem đồng hồ đeo tay.

- … màn một sắp bắt đầu. Nếu mà anh là các em thì anh sẽ vô Đại Sảnh đường ăn trưa, bằng cách đó các giáo sư sẽ thấy là các em không thể có dây mơ rễ má gì với vụ này.

Hermione lo lắng hỏi lại:

- Dây mơ rễ má với vụ gì?

George nói:

- Rồi em sẽ biết. Thôi bây giờ, chạy đi.

Fred và George quay đi và biến mất trong đám đông đang đi xuống cầu thang về phía phòng ăn trưa càng lúc càng đông đúc. Ernie tỏ ra hết sức bối rối, lẩm bẩm điều gì đó về bài tập môn Biến Hình rồi hối hả dông mất.

Hermione lo lắng nói:

- Mình nghĩ tụi mình nên rời khỏi chỗ này, mấy bồ biết đó, để trong trường hợp…

Ron nói:

- Ừ, phải đó.

Ba đứa tụi nó nhanh chóng đi về cửa Đại Sảnh đường, nhưng Harry chưa kịp thoáng thấy cái trần nhà hôm nay có những đám mây trắng nhanh qua, thì ai đó đã vỗ lên vai nó, và khi quay lại, nó thấy suýt chút nữa là cụng mũi với thầy giám thị Filch. Nó lật đật lùi lại mấy bước liền; cách ngắm thầy Filch tốt nhất là đứng cách một quãng xa xa.

Thầy nói giọng hơi đểu:

- Potter, bà hiệu trưởng muốn gặp trò.

Harry nghĩ đến vụ gì đó mà Fred và George đang âm mưu, nó đáp một cách ngu ngốc:

- Ê, có tật giật mình hả? Đi theo tôi…

Harry liếc mắt ngó qua Ron và Hermione, cả hai đứa đều tỏ ra lo lắng. Nó nhún vai rồi đi theo thầy Filch trở lại Tiền sảnh, đi ngược lại làn sóng học sinh đang háu đói.

Thầy Filch dường như đang ở trong tâm trạng cực kỳ thoải mái. Tiếng thầy ngâm nga ngắc ngứ trong hơi thở khi hai người trèo lên những bậc cầu thang đá hoa cương. Khi hai người lên đến tầng đầu tiên, thầy nói:

- Mọi việc đang thay đổi quanh đây, Potter à.

Harry lạnh lùng đáp:

- Con có nhận thấy.

Thầy Filch cười khoái trá thấy mà gớm:

- Ừ há… bao nhiêu năm trời đằng đẵng rồi ta đã luôn nói với cụ Dumbledore là cụ ấy quá ư mềm mỏng đối với tụi bây. Lũ súc vật con bẩn thỉu tụi bây sẽ không đời nào dám thả Bom Thúi nếu tụi bây biết tao có quyền đét nát đít tụi bây, đúng không hả? Không đứa nào dám nghĩ đến chuyện ném Dĩa Răng Nanh xuống hành lang nếu ta có thể cột mắt cá chân tụi bây, treo ngược tụi bây lên trong văn phòng của ta, đúng không nào? Nhưng Potter ơi, Đạo Luật Giáo Dục Số Hai mươi chín sắp ban hành, ta sẽ được phép cho tụi bây nếm mùi… và bà ấy cũng đã yêu cầu Bộ Pháp Thuật ký một cái lệnh trục xuất con yêu Peeves… Ôi, với sự cầm quyền của bà ấy, mọi thứ ở đây sẽ rất khác trước!

Harry nghĩ, mụ Umbridge hiển nhiên là đã thành công đáng kể trong chuyện lôi kéo thầy Filch về phe của mụ, và điều tệ hại nhất là có lẽ thầy sẽ chứng tỏ mình là một vũ khí lợi hại; kiến thức của thầy Filch về những hành lang và những chỗ trốn giấu bí mật trong trường có lẽ chỉ thua có mỗi anh em sinh đôi nhà Weasley mà thôi.

Liếc đểu sang Harry, thầy nói:

- Chúng ta tới rồi.

Thầy gõ ba tiếng lên cánh cửa văn phòng giáo sư Umbridge rồi đẩy nó mở ra.

- Thưa bà, trò Potter đến gặp bà.

Văn phòng giáo sư Umbridge, quá quen thuộc với Harry qua bao nhiêu buổi phạt cấm túc, vẫn như mọi khi, ngoại trừ một súc gỗ bự nằm ngang trên mặt bàn làm việc của bà mang hàng chữ vàng chóe HIỆU TRƯỞNG; nó cũng nhận thấy, với cõi lòng nhói đau, cây chổi bay Tia Chớp của nó và hai cây chổi Quét sạch của Fred và George giờ đây đã bị xiềng xích và khóa móc vào một cái chốt sắt rất chắc trong bức tường đằng sau bàn giấy. Mụ Umbridge đang ngồi đằng sau cái bàn, bận rộn hí hoáy viết gì đó trên mấy tấm giấy da màu hồng của mụ, nhưng khi Harry và thầy Filch bước vào thì mụ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười toét đến mang tai. Mụ nói ngọt như đường:

- Cám ơn anh Argus.

Thầy Filch cúi rạp mình thấp đến mức tối đa mà bệnh thấp khớp của thầy cho phép:

- Dạ, không có chi, thưa bà, không đáng chi cả.

Rồi thầy đi ra khỏi phòng bằng cách thụt lùi.

Mụ Umbridge chỉ tay vào một cái ghế, sẵng giọng:

- Ngồi.

Harry ngồi xuống. Mụ tiếp tục hí hoáy viết thêm một lúc nữa. Harry ngồi ngắm qua đầu của mụ Umbridge hình mấy con mèo dơ dáy đang nô đùa nhí nhảnh quanh mấy cái dĩa, trong lòng thắc mắc mụ đang dành sẵn cho nó nỗi kinh hoàng mới mẻ nào nữa đây.

Cuối cùng, mụ đặt cây viết lông ngỗng xuống và bắt đầu ngắm nghía Harry một cách mãn nguyện, kiểu như một con cóc vừa mới nuốt xong một con ruồi béo bở ngon lành.

- Trò muốn uống gì?

Harry chắc là mình đã nghe lầm câu mụ ta vừa nói, nó hỏi lại:

- Cái gì ạ?

Mụ Umbridge càng toét miệng cười rộng lớn, nói:

- Uống, ông Potter à. Trà? Cà phê? Nước bí rợ?

Trong khi liệt kê ra các thức uống, mụ vẫy nhẹ cây đũa phép ngắn ngủn, và một tách hoặc một ly thức uống ấy hiện ra trên mặt bàn của mụ.

Harry đáp:

- Không, cám ơn.

Giọng nói của mụ Umbridge trở nên ngọt ngào một cách đáng sợ.

- Tôi mong trò cùng uống nước với tôi. Hãy chọn một thứ.

Harry nhún vai:

- Được thôi… trà vậy.

Mụ Umbridge đứng dậy và biểu diễn một màn pha thêm sữa trong khi quay lưng về phía Harry. Rồi mụ lăng xăng bưng thức uống đi vòng qua cái bàn, mỉm cười với cái kiểu ngọt ngào hết sức nham hiểm.

Mụ đưa tách ra cho Harry, nói:

- Đây. Uống đi trước khi trà nguội lạnh, nhé? Thế thì, bây giờ, ông Potter à… Tôi nghĩ chúng ta nên có một cuộc tán gẫu nho nhỏ, sau những sự kiện căng thẳng vào tối hôm qua, nhé?

Harry không nói gì. Mụ Umbridge đã trở lại chỗ ngồi của mình và chờ đợi. Sau một khoảng thời gian dài trôi qua trong im lặng, mụ vui vẻ nói:

- Trò không uống nước đi!

Harry đưa tách trà lên môi và rồi, bỗng nhiên hạ cái tách xuống.

Một trong mấy hình con mèo xấu kinh khủng đằng sau mụ Umbridge có đôi mắt màu xanh lơ tròn xoe to cồ cộ trông giống như con mắt pháp thuật của thầy Moody Mắt-điên, và Harry chợt nghĩ, thầy Moody Mắt Điên sẽ nói gì nếu thầy nghe nói là Harry đã uống bất cứ thứ nước gì, do một kẻ mà mình đã biết rõ là kẻ thù, mời mọc.

Mụ Umbridge vẫn còn đang chăm chú quan sát nó, mụ hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Trò có muốn đường không?

Harry đáp:

- Không ạ.

Nó lại giơ cái tách lên môi một lần nữa và giả đò như hớp một ngụm, mặc dù nó mím chặt đôi môi lại. Mụ Umbridge toét miệng cười rộng hoác. Mụ thì thầm:

- Tốt. Rất tốt. Vậy bây giờ…

Mụ chồm tới trước một chút.

- … Albus Dumbledore ở đâu?

Harry đáp ngay:

- Không biết.

Mụ vẫn mỉm cười.

- Uống hết đi, uống cạn đi. Bây giờ, ông Potter ạ, chúng ta đừng chơi trò trẻ con nữa. Tôi biết trò biết lão đã đi đâu. Trò và lão Dumbledore đã câu kết với nhau ngay từ ban đầu. Ông Potter, hãy cân nhắc vị trí của trò…

Harry lặp lại:

- Con không biết thầy ở đâu.

Nó lại giả vờ uống nữa. Mụ quan sát nó kỹ càng.

Mặc dù có vẻ không được hài lòng lắm, mụ vẫn nói:

- Tốt lắm. Trong trường hợp đó, trò có vui lòng nói cho tôi biết Sirius Black lẩn trốn ở đâu không?

Bao tử Harry lộn tùng phèo và bàn tay cầm tách trà của nó run đến nỗi cái tách va lanh canh vào cái đĩa lót. Nó nghiêng chặt vào nhau, đến nỗi vài ba giọt nước nóng hổi nhễu xuống cái áo chùng của nó.

Nó nói, hơi nhanh nhẩu một chút:

- Con không biết.

Mụ Umbridge nói:

- Ông Potter, hãy để tôi nhắc trò nhớ rằng chính tôi là người suýt bắt được tên tội phạm Black trong lò sưởi nhà Gryffindor hồi tháng mười. Tôi biết rất rõ là hắn đến gặp chính trò, và nếu mà tôi đã có được chứng cớ thì cả hai người đừng có hòng mà tự do tung hoành như hiện nay, tôi cam đoan với trò như vậy. tôi lặp lại, ông Potter… Sirius Black ở đâu?

Harry la lớn:

- Không biết. Không hề nghe nói gì hết.

Cả hai trừng mắt nhìn nhau lâu đến nỗi Harry cảm thấy mắt nó chảy nước. Sau đó mụ Umbridge đứng dậy.

- Rất tốt, Potter, tôi sẽ tạm tin lời của trò lần này, nhưng hãy liệu hồn: quyền lực của Bộ Pháp Thuật đứng đằng sau lưng tôi. Tất cả mọi phương cách thông tin liên lạc vào hay ra khỏi trường này đều được kiểm soát. Một người Điều hòa Hệ thống Floo đang canh gác mọi lò sưởi trong trường Hogwarts – dĩ nhiên là ngoại trừ lò sưởi của chính tôi. Tổ Thẩm Tra của tôi sẽ mở thư và đọc tất cả bưu cú gởi đi và gởi đến lâu đài. Và ông Filch sẽ theo dõi tất cả mọi hành lang bí mật dẫn ra hay vào lâu đài. Nếu tôi mà tìm ra được một tí tẹo bằng chứng…

- ĐÙNG!

Đến cái sàn văn phòng cũng rúng động. Mụ Umbridge trượt ngã qua một bên, phải níu lấy cái bàn giấy để chống đỡ, trông mụ hoảng kinh cả hồn vía.

- Cái gì…?

Mụ trừng trừng ngó ra phía cửa; Harry bèn thừa cơ hội đó mà đổ hết tách trà hầu như còn đầy của nó vô cái bình hoa khô gần nhất. Nó nghe tiếng người chạy rần rần và tiếng kêu la vang lên từ nhiều tầng lầu bên dưới.

- Potter, đi trở về phòng ăn trưa đi!

Mụ Umbridge quát. Tay cầm lăm lăm cây đũa phép, mụ lao nhanh ra khỏi văn phòng. Harry mặc cho mụ đi trước vài giây rồi mới vội vã đi theo sau, để coi nguyên nhân của tất cả sự náo động này là gì.

Cũng không khó tìm ra duyên cớ. Ngay ở tầng dưới, sự huyên náo hỗn loạn đang ngự trị. Ai đó (Harry biết tỏng là ai) đã cho nổ một cái gì đó dường như là một cần xé bự chảng những trái pháo đã được ếm bùa. Mấy con rồng tựu hình từ những cụm khói và tia lửa bay lên bay xuống dọc mấy hàng lang, phát ra những tiếng nổ nảy lửa đùng đùng tạch tạch rất to trên đường bay của chúng. Mấy vòng pháo hoa Hoảng-vía-hồng đường kính một thước rưỡi quay tít như thí mạng cùi trong không trung, giống hệt mấy cái dĩa bay. Mấy trái hỏa tiễn có những cái đuôi dài của những ngôi sao bạc sáng chói đang nảy bật ra khỏi những bức tường. Những tia lửa nháng lên kết hợp với nhau thành những lời nguyền rủa giữa khoảng không trên nền nhạc phụ họa. Chỗ nào Harry ngó tới cũng thấy pháo nổ ầm ầm như mìn nổ, và thay vì nổ xong thì tan tác và tiêu tùng, hay tắt ngúm rồi biến mất luôn, lũ pháo phù phép giảo hoạt này dường như càng được ngắm nhìn càng tăng thêm nội lực và xung lượng.

Ơû khoảng giữa cầu thang, thầy Filch và mụ Umbridge đang đứng sững sờ như trời trồng vì cảnh khủng khiếp ấy. Trong khi Harry đứng xem, một trong mấy cái vòng pháo hoa có vẻ như quyết định là nó cần thêm chỗ rộng rãi để thao diễn; thế là nó quay tít, lao về phía thầy Filch và mụ Umbridge trong tiếng rít quiiiiiiiiiiiii đầy sát khí. Cả hai người lớn ấy đều gào thét kinh hoàng và thụp xuống để né tránh, và cái vòng pháo hoa bay thẳng ra ngoài sân một. Cùng lúc đó, nhiều con rồng và một con dơi to kếch xù màu đỏ tía đang bốc khói trầm trọng tranh thủ khung cửa để mở ở cuối hành lang mà chuồn tuốt lên lầu hai.

Mụ Umbridge rít lên:

- Lẹ lên! Thầy Filch! Lẹ lên! Chúng sẽ tỏa đi khắp cả trường nếu chúng ta không làm cái gì đó – Điểm huyệt!

Một tia sáng đỏ phóng vọt ra từ đầu cây đũa phép của mụ Umbridge và bắn trúng một trái trong đám hỏa tiễn đang bay. Nhưng thay vì làm cho nó cứng đờ giữa không trung, thì lại khiến nó nổ tung với một sức mạnh đủ làm thủng một lỗ tổ tướng trong bức tranh của một nàng phù thủy có vẻ mặt ủy mị sướt mướt đứng giữa một cánh đồng cỏ. Nàng kịp thời co cẳng chạy, sau đó vài giây thì xuất hiện trở lại trong bức tranh láng giềng, hơi phải ép mình một tí trong hoàn cảnh eo hẹp: hai lão pháp sư đang đánh cờ lật đật đứng lên nhường chỗ cho nàng.

Mụ Umbridge bèn tức điên lên, hét:

- Đừng điểm huyệt nổ chúng nữa, thầy Filch!

Mụ làm như thể cái sáng kiến điểm huyệt là của thầy Filch chứ không phải của mụ. Thầy Filch, vốn là một á phù thủy, chỉ có thể nuốt trọn mấy trái pháo, chứ làm sao mà điểm huyệt chúng nổi! Thầy bèn phóng vọt tới một phòng xép gần đó, lấy ra một cây chổi cùn và bắt đầu quơ đập lũ pháo hoa nhở nhơ giữa không trung; chỉ trong vòng vài giây, đầu cây chổi bốc cháy rừng rực.

Harry xem đã con mắt rồi. Nó vừa cười vừa thụp xuống thấp để tránh pháo, rồi chạy tới một cái cửa mà nó biết được che giấu đằng sau một tấm thảm thêu chỉ cách cái hành lang có sự cố một quãng ngắn, nó lách vào bên trong và gặp ngay Fred cùng George đang núp trong đó, dỏng tai nghe tiếng gào thét và quát tháo của mụ Umbridge với thầy Filch mà ráng nín cười.

Harry nhe răng cười khì khì, nói khẽ:

- Aán tượng! Vô cùng ấn tượng! Chắc chắn hai anh sẽ làm sập tiệm cái doang nghiệp của Tiến sĩ Filibuster…

George chùi nước mắt ứa ra trên mặt vì phải nín cười, thì thầm:

- Hoan hô! Ôi, anh hy vọng kế đến mụ ta sẽ thử hô thần chú làm Tan Biến chúng… Mỗi lần bị hô biến là chúng sẽ phình ra gấp mười lần…

Lũ pháo hoa tiếp tục cháy và lan tràn khắp mọi xó xỉnh của trường học vào buổi chiều hôm đó. Mặc dù chúng gây ra nhiều trở ngại và gián đoạn việc dạy học, đặc biệt là bọn pháo nổ, nhưng các giáo sư khác không có vẻ gì lấy làm phiền lòng về chúng cho lắm.

Khi một trong mấy con rồng lửa khói xộc vô phòng học của giáo sư McGonagall, xịt ra những tiếng nổ đùng đùng và bốc lửa, bà chỉ kêu lên, vẻ coi thường:

- Thôi, thôi. cô Brown à, con vui lòng chạy xuống phòng bà hiệu trưởng báo cho bà ấy biết là trong lớp của chúng ta có một pháo hoa tẩu thoát.

Đỉnh cao của toàn bộ trò vui này là giáo sư Umbridge dành trọn buổi chiều đầu tiên trong chức vị hiệu trưởng của mụ để chạy long nhong khắp trường đáp lại lời mời giải quyết pháo hoa của các giáo sư khác. Không ai trong các vị giáo sư này có vẻ đủ khả năng tống khứ được lũ pháo hoa ra khỏi phòng học của họ nếu không có bà hiệu trưởng ra tay. Khi tiếng chuông cuối cùng reo và học sinh ùn ùn vác cặp đi về tháp Gryffindor, Harry cảm thấy cực kỳ thỏa mãn khi nhìn thấy một mụ Umbridge tả tơi bù xù và đen thui bồ hóng, mặt mày bết mồ hôi, chân lết lảo đảo ra khỏi phòng học của giáo sư Flitwick.

Bằng giọng nói chin chít như tiếng chuột, giáo sư Flitwick nói:

- Cám ơn bà nhiều lắm, thưa bà giáo sư! Dĩ nhiên là tự bản thân tôi cũng có thể tống khứ được mấy tia lửa chớp nhá đó, nhưng tôi không chắc chắn lắm là liệu tôi có thẩm quyền hay không…

Rồi giáo sư tươi cười rạng rỡ đóng cánh cửa phòng học của ông lại trước bộ mặt cáu kỉnh điên tiết của mụ Umbridge.

Buổi tối đó trong phòng sinh hoạt chung của Nhà Gryffindor, Fred và George là hai vị anh hùng. Ngay cả Hermione cũng tự chen lấn qua đám đông đang náo nức chung quanh để chúc tụng hai anh em sinh đôi này.

Cô nàng nói một cách ngưỡng mộ:

- Thiệt là những trận pháo hoa tuyệt vời!

George có vẻ vừa ngạc nhiên vừa khoái chí:

- Cám ơn em. Đó là pháo Đùng-vèo-Cháy-kịch-liệt hiệu Weasley. Chỉ có điều, tụi này đã phải xài hết toàn bộ hàng tồn kho, bây giờ tụi này sẽ phải bắt đầu lại từ khởi điểm…

Fred đang nhận đơn đặt hàng của đám học sinh nhà Gryffindor đang kêu la chí chóe, anh chàng nói:

- Nhưng quả là đáng đồng tiền lắm chứ. Hermione à, nếu em muốn ghi tên vào danh sách chờ đợi, thì chỉ trả năm Galleon cho một hộp Trận Lôi Đình Cơ Bản, còn muốn mua Cơn Thịnh Nộ Thượng Hạng thì trả hai mươi Galleon…

Hermione trở lại cái bàn nơi Harry và Ron đang ngồi đăm chiêu ngó cái cặp sách của tụi nó như thể nuôi dưỡng niềm hy vọng mớ bài tập của tụi nó có thể tự nhảy ra ngoài và bắt đầu tự làm lấy.

Lúc ấy có một trái hỏa tiễn đuôi bạc hiệu Weasley bay vèo ngang qua cửa sổm Hermione hớn hở nói:

- Ôi, tại sao tụi mình không xả hơi một buổi tối nhỉ? Nói cho cùng thì lễ Phục Sinh cũng sắp bắt đầu vào ngày thứ sáu tới, vậy là tụi mình có cả đống thì giờ…

Ron chăm chú nhìn Hermione với vẻ không thể nào tin được, nó hỏi:

- Bồ khỏe chứ hả?

Hermione vui vẻ nói:

- Bây giờ bồ nhắc tới thì mình nói luôn, bồ biết không… mình nghĩ là mình cảm thấy hơi… muốn nổi loạn.

Một tiếng đồng hồ sau Harry và Ron đi lên phòng ngủ, Harry vẫn còn nghe thấy tiếng nổ đùng đùng từ xa xa của mấy em pháo hoa tẩu thoát, và khi nó thay đồ ngủ thì một chùm pháo hoa bay tàng tàng ngang qua tòa tháp, vẫn còn đều đều xịt khói ra, kết thành chữ XÌ.

Harry lên giường nằm ngáp. Mặc dù đã gỡ mắt kiếng ra, nó vẫn nhìn thấy mấy em pháo hoa lung linh thỉnh thoảng bay ngang cửa sổ, trông như mấy cụm mây chớp nhá, nổi bật trên nền trời đen thui, vừa xinh đẹp vừa huyền bí vô cùng. Nó xoay mình nằm nghiêng, thắc mắc mụ Umbridge cảm thấy như thế nào trong ngày đầu tiên giành làm công việc của cụ Dumbledore, và không biết ông Fudge sẽ phản ứng như thế nào khi nghe nói ngôi trường đã tiêu mất một ngày trời trong tình trạng đổ bể tanh bành tệ hại hơn… Nó mỉm cười một mình, rồi nhắm mắt lại…

Tiếng ì xèo và đùng tạch của mấy em pháo hoa tẩu thoát trong sân trường dường như mỗi lúc nghe một xa hơn… hay có lẽ chính nó, Harry, đang phóng chạy xa khỏi chúng…

Nó đã rơi ngay vào cái hành lang dẫn đến Sở Bảo Mật. Nó đang chạy thật nhanh về phía cánh cửa trơn bằng gỗ đen… Hãy để cửa mở ra… Để nó mở ra đi…

Cánh cửa mở ra. Nó lọt vào bên trong một căn phòng vách tròn, chung quanh đầy cửa… Nó đi ngang qua căn phòng, đặt bàn tay lên một cánh cửa giống hệt những cánh cửa khác, rồi kéo cửa vào bên trong…

Bây giờ nó lại ở trong một căn phòng dài hình chữ nhật đầy lách cách máy móc kỳ lạ. Có những đốm ánh sáng lấp lánh nhảy múa trên tường nhưng nó chẳng thèm dừng chân để tìm hiểu… nó cần phải tiếp tục…

Ơû tuốt đầu kia có một cánh cửa… khi nó chạm đến, cánh cửa cũng mở ra…

Và bây giờ nó đang ở trong một căn phòng âm u cao và rộng như trong nhà thờ, bên trong không có gì khác ngoài hàng dãy và hàng kệ cao ngất ngểu, mỗi kệ chất đầy những trái cầu nhỏ bằng thủy tinh sợi bám đầy bụi bặm… Giờ đây trái tim Harry đập dữ dội vì quá hồi hộp… nó biết nơi cần phải đến… nó chạy tới, nhưng bước chân của nó không gây ra một chút tiếng động nào trong căn phòng mênh mông vắng vẻ…

Trong phòng có một cái mà nó rất rất rất muốn có được…

Một cái mà nó rất muốn có… hoặc là ai đó muốn có…

Cái thẹo của nó đang nhức buốt…

ẦM!

Harry tỉnh giấc ngay tức khắc, vừa bối rối vừa tức giận. Căn phòng ngủ tối thui đầy ắp tiếng cười.

Bóng của Seamus nổi bật trên nền sáng của khung cửa sổ. Anh chàng nói:

- Tuyệt! Mình nghĩ là một em trong đám vòng pháo hoa mới đụng phải một anh hỏa tiễn và có vẻ như hai bên kết nhau rồi, lại đây mà xem!

Harry nghe Ron và Dean lật đật nhảy ra khỏi giường để coi rõ hơn. Harry vẫn nằm yên và nín thinh trong khi cơn đau ở cái thẹo dịu xuống từ từ và nỗi thất vọng thì tràn dâng trong lòng. Nó cảm thấy như thể vừa bị giật mất đi một món ngon tuyệt vời đã đưa tới tận miệng… Nó đã đến gần sát nút rồi…

Lúc này mấy chú heo con màu bạc-và-hồng lấp la lấp lánh đang bay bun vút ngang qua cửa sổ của tháp Gryffindor. Harry nằm yên, lắng nghe tiếng hò reo tán thưởng của đám học sinh nhà Gryffindor trong những gian phòng ngủ phía dưới. Bao tử nó lại quặn lên một cơn buồn nôn khi nhớ ra tối mai nó lại phải học tiếp môn Bế quan Bí thuật…

Harry mất hết cả ngày hôm sau lo lắng, không biết thầy Snape sẽ nói gì khi thầy biết được nó đã đi xa và lần sau như thế nào vào Sở Bảo Mật trong giấc mơ vừa rồi. Nó nhận thức với mặc cảm tội lỗi là từ bài học tuần trước cho tới giờ nó đã không hề thực tập Bế quan Bí thuật tới một lần: từ lúc cụ Dumbledore ra đi đến nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Harry chắc chắn là nó không cách nào làm cho đầu óc trống rỗng được, cho dù nó có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa. Tuy nhiên nó không tin là thầy Snape sẽ chấp nhận cái cớ đó…

Nó đã cố gắng thực hành phút chót một chút bài luyện tập trong suốt những tiết học của ngày hôm đó, nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì. Hermione cứ hỏi nó hoài là có chuyện trục trặc gì vậy mỗi khi nó trở nên im lặng, cố gắng trục xuất ra khỏi tâm trí tất cả suy nghĩ và tình cảm; nhưng mà nói cho cùng thì cái lúc thầy cô đang đặt câu hỏi củng cố bài học cho cả lớp đâu phải là lúc tốt nhất để trút rỗng đầu óc ra.

Đành chấp nhận điều tồi tệ nhất có thể xảy ra, Harry đi đến văn phòng thầy Snape sau bữa cơm chiều hôm đó. Nhưng nó mới băng ngang được nửa chừng gian tiền sảnh, Cho đã hấp tấp chạy theo kịp.

- Lại đây này!

Harry gọi, lòng vui mừng vì vớ được một cái cớ để trì hoãn cuộc gặp gỡ với thầy Snape. Nó ngoắc Cho vô một góc của tiền sảnh, chỗ mấy cái đồng hồ khổng lồ tính điểm của các nhà đứng lù lù. Điểm của nhà Gryffindor bây giờ hầu như zê-rô. Nó hỏi Cho:

- Bạn có bị gì không? Mấy hôm nay mụ Umbridge có hỏi gì bạn về ĐQD không?

Cho vội vàng nói:

- Ồ, không. Không, chẳng qua là… À, mình chỉ muốn nói… Harry à, mình chẳng thể nào ngờ được Marieta lại đi tâu…

Harry đăm chiêu tư lự:

- Ừ.

Nó thực tình nghĩ Cho lẽ ra nên chọn bạn bè cẩn thận hơn một chút. Nó chỉ cảm thấy an ủi được phần nào khi tin tức mới nhất mà nó nghe được là Marieta vẫn còn nằm trong bệnh thất, và bà Pomfrey đã không tài nào chữa được mấy hột mụn trên gương mặt cô nàng.

Cho nói:

- Bạn ấy thực ra là một người rất dễ thương. Bạn ấy chỉ phạm một lỗi lầm nho nhỏ…

Harry trợn mắt nhìn Cho ngạc nhiên không tin được:

- Một người dễ thương chỉ phạm một lỗi lầm nho nhỏ à? Nó đã bán đứng tất cả chúng ta, kể cả bạn nữa!

Cho ráng biện hộ:

- Biết vậy… nhưng mà tất cả chúng ta đều thoát được, đúng không? Bạn cũng hiểu cho, má của bạn ấy làm việc trong Bộ Pháp Thuật, bạn ấy quả thực ở trong tình thế khó xử…

Harry tức giận nói:

- Ba của Ron cũng làm việc trong Bộ Pháp Thuật vậy! Mà bạn không thấy sao, Ron đâu có bị nổi đầy mặt mụn “chỉ điểm” đâu!
Cho cũng hung hăng nói:

- Đó đúng là một trò chơi khăm độc địa kinh khủng của Hermione Granger. Lẽ ra nó phải nói cho tụi mình biết chuyện nó đã ếm bùa cái danh sách đó…

Harry lạnh lùng đáp:

- Mình nghĩ đó là một ý tưởng cực kỳ thông minh.

Mặt Cho bừng bừng đỏ và hai con mắt của cô nàng long lên xòng xọc:

- À, phải! Tôi quên mất… dĩ nhiên, đó là ý tưởng của Hermione yêu dấu mà…

Harry cảnh cáo:

- Đừng có bắt đầu khóc nữa đấy!

Cho hét tướng lên:

- Tôi sẽ không bao giờ khóc đâu!

Harry nói:

- Ừ… ừ… tốt. Lúc này tôi đã có đủ thứ để đối phó rồi.

- Vậy thì đi mà đối phó với mấy thứ đó!

Cô nàng điên tiết hét lên, rồi quay gót đùng đùng bỏ đi.

Harry cũng giận điên người, đi xuống cầu thang để tiếp tục đến văn phòng thầy Snape, và mặc dù nó đã học từ kinh nghiệm những lần trước là thầy Snape sẽ hết sức dễ dàng thâm nhập sâu vào trí óc nếu nó đến lớp với tâm trạng bồn chồn tức tối, nhưng cho tới tận cửa hầm thầy Snape, nó vẫn chẳng thể bình tâm được chút nào, ngoại trừ chuyện nghĩ ra thêm được vài điều tốt đẹp mà lẽ ra nó nên nói với Cho về Marieta.

Khi Harry đóng lại cửa văn phòng đằng sau lưng nó, thầy Snape lạnh lùng nói:

- Trò đến trễ, Potter.

Thầy Snape đang đứng quay lưng về phía Harry, và như thường lệ, thầy đang lấy ra một số tư tưởng nào đó của thầy để cất chúng cẩn thận vào trong cái Trầm Tưởng Ký của cụ Dumbledore. Thả sợi ký ức óng ánh bạc cuối cùng vào cái chậu đá rồi lại quay đối diện với Harry, thầy nói:

- Sao, lâu nay trò có thực hành không?

- Dạ có.

Harry nói dối, mắt chăm chú nghiên cứu cẩn thận một trong bốn cái chân bàn giấy của thầy Snape.

Thầy nói hết sức êm ái:

- Tốt, chúng ta sẽ biết được ngay, đúng không? Rút đũa phép ra, Potter.

Harry di chuyển tới vị trí thông thường của nó ở bên bàn giấy, đối diện với thầy Snape ở phía bên kia. Trái tim nó vẫn còn đang đập mạnh vì cơn giận với Cho và vì lo lắng về chuyện liệu hôm nay thầy Snape sẽ rút ra bao nhiêu phần trí tuệ của nó.

Thầy Snape uể oải nó:

- Khi ta đếm đến ba thì bắt đầu. Một… hai…

Cánh cửa văn phòng thầy Snape chợt mở tung ra và Draco Malfoy xộc vào:

- Thưa giáo sư Snape… ô… xin lỗi…

Malfoy trố mắt nhìn thầy Snape và Harry ngạc nhiên.

Thầy Snape hạ cây đũa phép xuống, nói:

- Không hề gì, Draco. Potter đến đây để học phụ đạo môn Độc dược.

Từ lúc mụ Umbridge xuất hiện để dự giờ thanh tra lão Hagrid tới giờ, Harry mới được nhìn thấy Malfoy tỏ vẻ hí hửng đến như vậy.

Malfoy ném cho Harry một cái nhìn nửa con mắt hết sức đểu giả, nói:

- Vậy mà con không biết chứ.

Harry biết mặt nó đang nóng đỏ lên. Nó sẵn sàng trả giá đắt để được hét lên sự thật vào thằng Malfoy – hay, có lẽ tốt hơn, để ếm vào mặt nó một lời nguyền độc địa.

Thầy Snape hỏi:

- À, Draco, có chuyện gì vậy?

Malfoy nói:

- Thưa thầy, chính giáo sư Umbridge đang cần sự giúp đỡ của thầy ạ. Thưa thầy, đã tìm thấy Montague. Người ta phát hiện trò ấy bị mắc kẹt trong cái bồn cầu tiêu trên tầng lầu thứ tư.

Thầy Snape hỏi:

- Làm sao mà trò ấy mắc kẹt vô đó được?

- Thưa thầy, con không biết. Trò ấy khá là ngượng ngùng bối rối…

- Thôi được, được rồi…

Thầy Snape nói, quay qua Harry:

- Potter, tối mai chúng ta sẽ bắt đầu lại bài học bù cho hôm nay.

Thầy quay người lại và lướt ra khỏi văn phòng. Sau lưng thầy, Malfoy dẩu miệng giễu:

- Phụ đạo môn Độc dược hả?

Giận đến sôi gan trào máu, Harry cất cây đũa phép trở vô trong áo chùng và chuẩn bị rời khỏi văn phòng. Ít nhất thì nó cũng có thêm được hai mươi bốn tiếng đồng hồ nữa để luyện tập; nó biết là lẽ ra nó nên cảm ơn cái cơ may thoát nạn hiếm hoi này, mặc dù cũng chẳng dễ chịu gì khi phải trả giá bằng cái giá đắt là Malfoy sẽ tung tin cho khắp cả trường biết là nó cần phải phụ đạo môn Độc dược…

Khi ra tới cửa văn phòng, Harry chợt nhìn thấy một mảng ánh lung linh nhảy múa trên khung cửa. Nó dừng chân, ngắm mảng ánh sáng đó, cái đó gợi cho nó nhớ lại một điều gì đó… Bỗng dưng nó nhớ ra: mảng ánh sáng đó hơi giống những vạt ánh sáng mà nó từng nhìn thấy trong giấc chiêm bao của nó hồi đêm qua. Đó là những vạt sáng nó đã nhìn thấy trong căn phòng thứ hai mà nó đã bước vào trong chuyến đột nhập Sở Bảo Mật.

Harry đăm đăm nhìn cái Trầm Tưởng Ký, cơn hiếu kỳ cồn cào lên trong người nó… Cái đó là cái gì mà thầy Snape kiên quyết dấu giếm nó một cách mãnh liệt như vậy?

Những đốm sáng bạc lóng lánh vẫn lung linh nhảy múa trên tường… Harry bước hai bước về phía cái bàn giấy, suy nghĩ ghê gớm. Phải chăng đó có thể chính là thông tin về Sở Bảo Mật mà thầy Snape quyết định ngăn không cho nó biết tới?

Harry ngoái ra sau, trái tim nó bây giờ đập mạnh và nhanh hơn bao giờ hết. Không biết thầy Snape sẽ phải mất bao lâu thời gian để giải cứu Montague ra khỏi cái bồn cầu tiêu? Liệu thầy có trở về văn phòng ngay sau đó hay thầy sẽ đưa Montague đến bệnh thất trước? Chắc là thầy sẽ đưa Montague đi bệnh thất… Montague là đội trưởng đội Quidditch của nhà Slytherin, hẳn là thầy Snape sẽ muốn yên tâm rằng đệ tử của thầy không bị gì trầm trọng…

Harry tiến thêm mấy bước còn lại về phía cái Trầm Tưởng Ký rồi đứng chồm phía trên cái chậu đá, ngó lom lom xuống đáy chậu. Nó ngập ngừng, lắng nghe, rồi lại rút cây đũa phép ra.

Văn phòng và hành lang bên ngoài hoàn toàn im vắng. Nó chọc nhẹ cây đũa phép của mình vô cái chất được chứa trong Trầm Tưởng Ký.

Cái chất bạc óng ánh bên trong bắt đầu xoay tít thiệt nhanh, Harry chồm tới trước, bên trên cái Trầm Tưởng Ký và thấy cái chậu bắt đầu trong suốt. Một lần nữa, nó đang nhìn xuống một căn phòng như thể nhìn xuyên qua một cửa sổ tròn trên trần căn phòng đó… Thật ra, trừ khi nó bị nhầm to, thì nó đang ngó xuống Đại Sảnh đường…

Harry thở mạnh đến nỗi hơi thở nó làm mờ cả bề mặt ký ức của thầy Snape… bộ não của nó dường như trong tình trạng lấp lửng… Quả thật là điên rồ khi làm cái chuyện mà nó đang bị dụ dỗ làm một cách mãnh liệt như vầy… Harry run lẩy bẩy… Thầy Snape có thể trở về bất cứ lúc nào… Nhưng Harry nghĩ đến cơn giận của Cho, đến vẻ mặt nhạo báng của Malfoy, và một sự táo bạo mạo hiểm đang áp chảo thôi thúc nó…

Harry hít một hơi thật sâu rồi áp mặt vào bề mặt ký ức thầy Snape. Ngay tức thì, sàn văn phòng lắc lư chòng chành, cắm đầu Harry vô trong cái Trầm Tưởng Ký…

Nó đang rơi xuyên qua một cõi tối tăm lạnh giá, xoay tít mù trong lúc rơi, và rồi…

Nó đang đứng ngay giữa Đại Sảnh Đường, nhưng bàn ăn của bốn Nhà đều đã biến mất. Thay vào đó là hàng trăm cái bàn nhỏ hơn, tất cả đều quay về hướng, ở mỗi cái bàn có một học sinh đang ngồi cúi thấp, cặm cụi viết trên một cuộn giấy da. Âm thanh duy nhất vang lên là tiếng những cây viết lông ngỗng chạy rào rào trên mặt giấy, và thỉnh thoảng có tiếng sột soạt của một học sinh nào đó lật trở tấm giấy da của mình. Hiển nhiên đây là một phòng thi.

Aùnh nắng đang chiếu tràn vào thành luồng, xuyên qua những khung cửa sổ trên cao, rọi xuống những mái đầu, sáng lên rực rỡ màu tóc hạt dẻ, tóc hung hung đồng đỏ, cùng những mái tóc vàng chóe. Harry cẩn thận nhìn quanh. Thầy Snape hẳn là ngồi đâu đó… đây là ký ức của thầy mà…

Và thầy kia kìa, ngồi ở đây một cái bàn ngay đằng sau lưng Harry. Harry trố mắt nhìn. Cậu-thiêu-niên-Snape trông trạc tuổi Harry, mình dây gầy gò xanh xao như thể một cái cây bị trồng trong bóng râm. Mái tóc cậu ta thưa mảnh và bóng nhờn, rũ dài xuống chạm mặt bàn. Cái mũi khoằm của cậu chỉ cách bề mặt tấm giấy da mà cậu đang cặm cụi viết chừng một phân. Harry đi vòng ra đằng sau Snape, và đọc cái đề bài của buổi thi hôm ấy:

NGHỆ THUẬT PHÒNG CHỐNG HẮC ÁM

PHÁP SƯ THƯỜNG ĐẲNG

Vậy là cậu Snape này đang ở độ tuổi mười lăm hay mười sáu, khoảng tuổi của Harry. Bàn tay cậu lia như bay ngang qua tấm giấy da; cậu đã viết nhiều hơn mấy thí sinh ngồi bên cạnh ít nhất là ba tấc giấy da, đã vậy chữ viết của cậu lại nhỏ xíu và khít rịt với nhau.

- Năm phút nữa!

Giọng nói khiến cho Harry giật bắn mình. Ngoái lại nhìn, nó thấy cái đầu của giáo sư Flitwick đang di chuyển giữa những cái bàn cách chỗ nó đứng không xa. Giáo sư Flitwick đang bước ngang qua một cậu thiếu niên khác có mái tóc đen rối bời… một mái tóc đen hết sức rối…

Harry di chuyển nhanh đến nỗi, nếu mà nó hiện diện bằng thể xác thực, thì hẳn nó đã phải tông tông văng hết mấy cái bàn. Nhưng thay vì vậy, nó dường như chỉ lướt nhẹ nhàng, hệt trong mơ, ngang qua hai lối đi giữa các dãy ghế, và đến lối đi thứ ba. cái lưng của cậu thí sinh có mái tóc đen mỗi lúc mỗi gần hơn… Cậu ta đang ngồi thẳng lưng lên, đặt cây viết lông ngỗng xuống, kéo cuộn giấy da về gần mình hơn để có thể đọc lại những gì đã viết…

Harry dừng lại ngay trước cái bàn và đăm đăm nhìn xuống người cha mười lăm tuổi của mình.

Một cơn phấn khích bùng nổ trong cuống bao tử của nó: nó cảm thấy như thể đang ngắm nhìn chính nó nhưng có vài sai biệt mà nhìn kỹ mới thấy. Mắt của James màu nâu lục nhạt, mũi của cậu hơi dài hơn Harry một chút, và trên trán cậu không có vết thẹo trứ danh của Harry. Nhưng cả hai cha con có cùng một khuôn mặt gầy, cùng một nét ming, cùng một đôi chân mày. Tóc của James được hất lật ngược ra sau y hệt nhưt óc Harry, bàn tay của cậu hẳn cũng giống như bàn tay của Harry, và Harry có thể nói chắc là khi James đứng lên thì hai cha con chắc chỉ xê xích nhau một hai phân về chiều cao.

James ngáp một cái thiệt lớn và lùa bàn tay vào mớ tóc rối, khiến cho nó càng rối thêm. Rồi ném một cái liếc canh chừng về phía giáo sư Flitwick, cậu ta xoay người trên ghế, nhe răng cười với một cậu thiếu niên khác ngồi cách cậu bốn cái ghế.

Harry có thêm một cơn hứng thú đầy ngạc nhiên nữa khi nó nhìn thấy chú Sirius giơ một ngón trỏ lên ra hiệu khen ngợi James. Sirius đang ngồi ườn ra một cách thoải mái trên cái ghế của mình, cái ghế bị nghiêng đi chỉ còn đứng trên hai chân. Trông Sirius khá đẹp trai; mái tóc đen của cậu rủ xuống mắt với một phong cách thanh lịch tự nhiên mà cả Harry lẫn cha của nó đều không thể có được, và cô gái ngồi đằng sau lưng cậu ta đang ngước nhìn cậu với vẻ tràn trề hy vọng, mặc dù cậu không tỏ vẻ gì là có chú ý đến cô ta. Cách cô gái này (bao tử của Harry ợ lên một cái nữa nghe hết sức khoái trá) chính là thầy Remus Lupin. Trông cậu Lupin hơi xanh xao và hốc hác (phải chăng sắp đến kỳ trăng tròn?) và cậu đang say sưa làm bài thi: trong ki đọc mấy câu hỏi, cậu gãi gãi cái cằm bằng đuôi viết lông ngỗng, mặt mày hơi cau lại.

Vậy có nghĩa là Đuôi Trùn cũng phải quanh quất đâu đây… và quả đúng như vậy, Harry tìm ra Đuôi Trùn trong vòng vài giây: một cậu thiếu niên nhỏ nhắn, tóc xám xịt như lông chuột có một cái mũi nhọn hoắt. Đuôi Trùn tỏ ra lo lắng, nó đang gặm nhấm mấy cái móng tay của mình, đăm đăm ngó xuống tờ giấy da bài làm, và mấy đầu ngón chân của nó cào cào mặt đất. Thỉnh thoảng nó liếc mắt qua tờ giấy da bài làm của người ngồi bên cạnh một cách đầy hy vọng. Harry nhìn sựng Đuôi Trùn trong một lát, rồi quay lại nhìn James, lúc này cậu đang vẽ nguệch ngoạc lên một mẩu giấy da nhỏ. Cậu đã vẽ một trái banh Snitch và bây giờ đang gò gẫm mấy mẫu tự L. E. Harry không biết mấy mẫu tự đó viết tắt cho cái gì?

Giáo sư Flitwick kêu lên lít chít:

- Mọi người hãy đặt viết xuống! Nghĩa là kể cả trò nữa đấy, Stebbins! Vui lòng ngồi yên tại chỗ trong khi tôi thu bài làm của các trò. Uùm ba la gom lại!

Hơn một trăm cuộn giấy da bay véo véo lên không trung và tới tấp bay về phía bàn tay duỗi thẳng ra đón nhận của giáo sư Flitwick, khiến cho thầy bị té bật ngược ra sau. Nhiều người bật cười. Hai học sinh ngồi ở bàn đầu đứng dậy, nắm lấy cùi chỏ của thầy Flitwick và đỡ thầy đứng lên.

Giáo sư Flitwick thở hổn hển:

- Cám ơn… cám ơn các trò. Thôi được rồi, mọi người được tự do ra về rồi đấy!

Harry ngó xuống tìm ba nó. Cậu James đang vội vã gạch bỏ chữ L. E. mà cậu vừa mới gò gẫm tô chuốt. Cậu đứng phắt dậy, nhét cây viết lông ngỗng và tớ giấy đề thi vô cặp sách của mình, rồi lẳng cái cặp lên lưng, đứng đợi Sirius đến nhập bọn.

Harry ngó quanh quất và thoáng thấy Snape cách đó không xa, đang di chuyển giữa mấy cái bàn, tiến về phía cửa mở vào gian tiền sảnh, trông cậu vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ về bài thi vừa rồi. Tướng cậu hơi khòm nhưng vai vuông vức, dáng đi hơi cà giựt khiến người ta liên tưởng đến con nhền nhện, và mái tóc bóng nhờn của cậu đung đưa ngang mặt.

Một đám con gái bước đi líu ríu chuyện trò, ngăn giữa Snape với James và Sirius. Bằng cách trà trộn vô đám nữ sinh này, Harry xoay sở sao cho nó vẫn nhìn thấy Snape, đồng thời vẫn dỏng tai nghe được tiếng nói của James và bạn bè cậu.

Khi cả bọn đi vào gian tiền sảnh, Sirius hỏi:

- Bồ có thích câu hỏi số mười không Monny?

Lupin nhanh nhẩu đáp:

- Mình khoái câu đó! “Hãy đưa ra năm dấu hiệu để nhận biết người sói.” Thiệt là một câu hỏi xuất sắc.

James nói với giọng quan tâm xạo sự:

- Bồ có tin là bồ xoay sở được để có đủ tất cả những dấu hiệu đó không?

Lupin đáp với vẻ nghiêm trang:

- Mình nghĩ là mình đã làm được.

Lúc đó họ vừa nhập vô một đám đông xúm xít gần cửa chính, háo hức chen nhau ra ngoài sân trường đầy nắng. Lupin nói tiếp:

- Một: hắn đang ngồi trên cái ghế của tôi. Hai: hắn đang mặ quần áo của tôi. Ba: tên hắn là Remus Lupin…

Ai cũng phá ra cười, ngoại trừ Đuôi Trùn. Nó băn khoăn nói:

- Mình chỉ kể ra được hình dạng của cái mõm, đồng tử của con mắt, và cái búi đuôi, nhưng mình không thể nghĩ ra thêm được gì nữa…

James nôn nóng bảo:

- Sao bồ chậm tiêu vậy, Đuôi Trùn? Bồ chạy long nhong với một người sói mỗi tháng một lần…

Lupin khẩn nài:

- Nói nhỏ nhỏ thôi.

Harry lo lắng ngoảnh nhìn lại phía sau nó một lần nữa. Snape vẫn còn gần sát bên, đương chìm đắm trong mấy câu hỏi của đề thi; nhưng đây là hồi ức của thầy Snape, và Harry chắc chắn là một khi đã ra tới sân trường, nếu Snape muốn chọn một hướng khác để đi thì nó, Harry, sẽ không thể đi theo James xa hơn được nữa. Tuy nhiên, nó thở phào nhẹ nhõm khi James và ba người bạn của cậut a sải bước xuống bãi cỏ đi về phía hồ nước, và Snape đi theo, vẫn nghiền ngẫm tờ giấy đề thi và dường như không có ý định rõ ràng là cậu đang dự định đi đâu. Bằng cách đi rảo bước phía trước Snape một khoảng ngắn, Harry đạt được mục đích cùng lúc quan sát được cả James và mấy người khác.

Nó nghe Sirius nói:

- Chà, mình thấy bài đó ngon như một miếng bánh ngọt. Nếu mà mình không đạt được ít ra là điểm Xuất sắc thì mình sẽ ngạc nhiên vô cùng.

James nói:

- Mình cũng vậy.

Cậu đang đút tay trong túi lấy ra một trái banh Snitch Vàng đang ra sức vùng vẫy để thoát thân.

- Bồ kiếm ở đâu ra cái đó vậy?

James nói hơi bất thường:

- Chôm được.

Cậu bắt đầu chơi với trái banh, buông cho nó bay xa chừng ba tấc thì chụp nó trở lại, phản xạ của cậu quả là tuyệt vời. Đuôi Trùn trơ mắt ngó mà phát sợ.

Cả bọn dừng chân trong bóng râm của cây sồi, quăng mình ngồi xuống bãi cỏ, đúng cái chỗ mà Harry, Ron và Hermione đã đến ngồi làm bài tập vào những ngày chủ nhật.

Harry ngoảnh lại nhìn ra sau một lần nữa và nó vui mừng nhìn thấy Snape cũng đã an tọa trên bãi cỏ trong bóng râm âm u của một lùm cây kiểng rậm rạp. Cậu vẫn chìm đắm trong bài thi Pháp sư Thường đẳng như từ nãy đến giờ, điều này khiến cho Harry được tự do ngồi xuống một đám cỏ giữa cây sồi và lùm cây kiểng để quan sát nhóm bốn người ngồi dưới tán cây sồi.

Aùnh sáng mặt trời phản chiếu chói chang trên mặt hồ phẳng lặng. Bên bờ hồ, một nhóm con gái vừa rời khỏi Đại Sảnh đường đang cười đùa; các cô này ngồi trên cỏ, cởi bỏ giày vớ, thòng chân xuống nước cho mát.

Lupin đã lấy ra một quyển sách và đang đọc. Sirius ngó chằm chằm đám học sinh rải rác trên bãi cỏ, trông cậu ta hơi cao ngạo và chán chường, nhưng cũng rất ư đẹp trai. James vẫn đùa với trái banh Snitch, để cho nó bay đi mỗi lúc một xa hơn, hầu như có thể thoát đi được nhưng phút chót vẫn bị tóm lại. Đuôi Trùn thì há hốc mồm ra ngắm thao tác của James. Mỗi lần James thực hiện được một cú truy bắt đặc biệt khó khăn, Đuôi Trùn lại há hốc miệng kêu lên kinh ngạc và vỗ tay hoan hô. Quan sát cảnh này được chừng năm phút, Harry thắc mắc tại sao James không bảo Đuôi Trùn giữ bình tĩnh, mà còn có vẻ như khoái chí sự chú ý này. Harry để ý thấy ba nó có một thói quen đưa tay vò đầu tóc của mình, như thể để đảm bảo cho mái tóc của mình không quá ư ngay ngắn chỉnh tề; và cậu ta cũng cứ hay đứa mắt nhìn qua đám con gái ở bên bờ hồ.

Cuối cùng, khi James thực hiện một cú chụp bắt ngoạn mục cuối cùng và được Đuôi Trùn hoan hô nhiệt liệt, Sirius nói:

- Bồ dẹp cái đó đi, được không? Trước khi Đuôi Trùn đái trong quần vì hồi hộp quá.

Mặt Đuôi Trùn hơi ửng lên một tí nhưng James thì nhe răng cười khì.

Cậu nhét trái banh Snitch trở vô trong túi áo, nói:

- Nếu nó làm phiền bồ.

Harry có một ấn tượng rõ ràng rằng Sirius là người duy nhất có thể khiến cho James thôi phô phang khoe mẽ.

Sirius nói:

- Mình phát chán rồi. Ước gì bây giờ là lúc trăng tròn.

Lupin buồn rầu nói vọng ra từ đằng sau cuốn sách cậu đang đọc:

- Thì cứ ước. Tụi mình vẫn còn thi môn Biến Hình, nếu bồ thấy chán thì có thể kiểm tra mình… Đây.

Cậu chìa quyển sách của mình ra.

Sirius khịt mũi.

- Mình không cần ngó vô cái đồ thổ tả đó, mình biết hết ráo rồi.

James bỗng nói khẽ:

- Chuyện này sẽ làm cho bồ vui lên nè, Chân Nhồi Bông. Ngó coi ai kìa…

Đầu của Sirius xoay lại. Cậu đã trở nên im phăng phắc, như một con chó vừa đánh hơi được mùi một con thỏ. Cậu nói nhỏ:

- Hết sẩy. Snivellus.

Harry xoay đầu lại để thấy cái mà Sirius đang nhìn.

Snape đã lại đứng lên, và đang nhét tờ đề thi Pháp sư Thường đẳng vô trong cặp của cậu. Khi cậu ra đi khỏi bóng râm của lùm cây kiểng và bắt đầu băng ngang qua bãi cỏ, Sirius và James đứng dậy. Lupin và Đuôi Trùn vẫn ngồi yên: Lupin chăm chú ngó xuống quyển sách của mình, mặc dù đôi con mắt của cậu không chuyển động để đọc nữa, và một nét hằn nhẹ xuất hiện giữa đôi mày cau lại. Đuôi Trùn thì đang nhìn, hết James và Sirius lại đến Snape, với một vẻ thèm thuồng nhập cuộc hiện rõ trên nét mặt.

James kêu to:

- Khỏe không, Snivellus?

Snape phản ứng nhanh đến nỗi có vẻ như cậu đang đợi một cuộc tấn công từ nãy giờ: cậu buông rơi cái cặp xuống, thọc ngay bàn tay vô bên trong áo chùng, và cây đũa phép của cậu đã giơ lên được nửa chừng khi James hét lên:

- Quăng vũ khí!

Cây đũa phép của Snape bay vèo lên không cao hơn ba thước rồi rớt xuống bãi cỏ đằng sau lưng cậu ta nghe một cái ạch. Sirius phát ra một tràng cười ăng ẳng.

- Trắc trở trục trặc!

Sirius hô to, chĩa đũa phép vào Snape đang ngã chúi nhủi, bổ nhào về hướng cây đũa phép rơi lúc nãy.

Đám học sinh ở chung quanh đều quay lại nhìn. Một số đứa đã đứng lên và xích lại gần hơn để coi cho rõ. Một số tỏ vẻ e sợ, một số khác tỏ vẻ thích thú.

Snape nằm trên mặt đất thở hổn hển. James và Sirius đang khống chế cậu ta. Đũa phép giơ cao, James vừa đi vừa liếc ra sau, về phía các cô gái ở bên bờ hồ. Đuôi Trùn lúc này đã đứng lên, vừa xem màn trấn áp một một cách thèm thuồng, vừa nhích quanh Lupin để có được tầm nhìn rõ hơn.

James nói:

- Bài thi làm được không hả Snivellus?

Sirius nói giọng độc địa:

- Mình có nhìn thấy nó làm bài, mũi dí gần sát tấm giấy da. Chắc là phải có những vết dầu bóng ịn lên khắp bài làm, người ta sẽ không thể đọc nổi một chữ nào đâu.

Nhiều người đứng xem phá ra cười hô hố. Snape rõ ràng là không được nhiều người yêu mến cho lắm. Đuôi Trùn cười the thé. Snape cố gắng đứng lên, nhưng hiệu lực của câu thần chú vẫn còn tác động lên cậu ta; cậu vật lộn vất vả, như thể bị một sợi dây thừng vô hình đang trói buộc.

Snape thở hổn hển, trừng mắt nhìn lên James với một vẻ căm ghét kinh tởm rõ ràng nhất:

- Mày… hãy đợi đấy. Mày… hãy đợi đấy.

Sirius nói giọng mát mẻ:

- Đợi cái gì? Mày định làm gì tụi tao hả, Snivellus? Chùi mũi mày lên tụi tao hả?

Snape tuôn ra một tràng những lời nguyền rủa và trù ẻo, nhưng cây đũa phép của cậu văng cách xa cậu những ba thước, nên chẳng có gì xảy ra cả.

James lạnh lùng nói:

- Rửa cái miệng thối của mày đi. Cạo sạch!

Bọt xà phòng màu hồng lập tức trào ra từ miệng của Snape, bọt dính đầy môi cậu, khiến cậu vừa nôn ọe vừa nghẹt thở…

- Để bạn ấy được YÊN THÂN!

James và Sirius ngoảnh lại. bàn tay không cầm đũa phép của James lập tức đưa lên vò tóc mình một lần nữa.

Đó là một trong những cô gái đã ngồi bên bờ hồ. Cô ta có mái tóc dày đỏ sậm dài tới vai và đôi mắt trái hạnh màu xanh biếc – mắt của Harry.

Đó là mắt của mẹ Harry…

James nói, và giọng của cậu bỗng nhiên trở nên dễ thương, trầm hơn và trưởng thành hơn.

- Được chứ, Evans?

- Để cho bạn ấy yên.

Lily lặp lại. cô đang nhìn James với vẻ không ưa được chút nào.

- Bạn ấy đã làm gì bạn hả?

James có vẻ như cân nhắc vấn đề, nói:

- Chà, nội cái sự tồn tại của nó đã đủ tệ hơn là làm gì nữa rồi, nếu em hiểu anh muốn nói gì…

Nhiều người đứng xem chung quanh phá ra cười, Sirius và Đuôi Trùn cũng cười, nhưng Lupin, vẫn có vẻ chăm chú đọc cuốn sách của mình, thì không cười, và Lily cũng không. Cô lạnh lùng nói:

- Bạn tưởng là bạn hay à. Nhưng Potter à, bạn chỉ là một tay quậy phá, phách lối ức hiếp người khác. Hãy để bạn ấy được yên thân.

James nói nhanh:

- Anh sẽ để hắn yên, Evans à, nếu em đi chơi với anh. Chịu nhé… đi chơi với anh thì anh sẽ chẳng bao giờ đặt đũa phép lên thằng già Snivellus thêm một lần nào nữa.

Đằng sau James, Bùa Trói đã bắt đầu tiêu hiệu lực, Snape bắt đầu nhích dần từng phân một đến chỗ cây đũa phép của cậu rớt xuống lúc nãy, bọt xà phòng vẫn còn trào ra miệng trong lúc cậu bò.

Lily nói:

- Nếu tôi phải lựa chọn giữa bạn và một con mực khổng lồ, tôi cũng sẽ không đời nào đi chơi với bạn.

Sirius lúc đó đang đứng quay lưng về phía Snape, cậu ta nói với James:

- Xui thiệt, Gạc Nai à! ỐI!

Nhưng đã quá trễ; Snape đã chĩa cây đũa phép của cậu thẳng về phía James; một tia sáng nhá lên và một vết cắt dài hiện ra trên một bên mặt của James, khiến máu bắn tung tóe lên tấm áo chùng của cậu. James xoay người lại; một tia sáng thứ hai nhá lên sau đó, Snape bị treo ngược giữa không trung, đầu chúc xuống đất, tấm áo chùng của cậu lật xuống phủ qua đầu, để lộ ra đôi cẳng khẳng khiu và xanh xao và một cái quần lót đã ngả màu xám xịt.

Nhiều người trong đám đông nho nhỏ đang đứng coi hò reo hoan hô. Sirius, James và Đuôi Trùn rống lên cười ngất.

Vẻ mặt tức giận của Lily co giật mất một lúc như thể cô sắp bật cười. Nhưng cô nói:

- Thả bạn ấy xuống.

James vừa nói vừa vút mạnh cây đũa phép của cậu lên cao:

- Đương nhiên.

Snape rớt xuống mắt đất thành một đống áo quần nhàu nát. Tự mình lóp ngóp thoát ra khỏi mớ áo quần vướng víu, Snape vội vã đứng lên, giơ đũa phép ra, nhưng Sirius hô:

- Bất động!

Và Snape lại một phe nữa té bổ nhào úp mặt xuống đất, người cứng đơ như một tấm ván. Lily hét lên:

- ĐỂ CHO BẠN ẤY YÊN!

Giờ đây cô đã rút cây đũa phép của chính mình ra, khiến James và Sirius phải ngó chừng đầy cảnh giác.

James nghiêm túc nói:

- Này Evans, em đừng buộc anh phải ếm xí bùa em.

- Vậy thì hãy giải nguyền cho bạn ấy!

James thở ra một hơi thiệt sâu thiệt dài, rồi quay lại Snape và lầm bầm câu thần chú phản nguyền.

Khi Snape gượng đứng lên được một lần nữa, James nói:

- Tha cho mày đó. May cho mày là có Evans ở đây, Snivellus à…

- Tao không cần sự giúp đỡ của một con Máu Bùn bẩn thỉu như con đó!

Lily chớp mắt. Cô lạnh lùng nói:

- Tốt. Mai mốt tôi khỏi bận tâm nữa. Và Snivellus à, nếu tôi là bạn thì tôi sẽ đi giặt cái quần của mình.

James gầm lên với Snape:

- Xin lỗi Evans ngay!

Cây đũa phép của James lại chĩa vào Snape đầy đe dọa.

Lily quay lại phía James, hét:

- Tôi không cần mượn tới bạn bắt hắn xin lỗi tôi! Bạn cũng xấu xa không thua gì hắn…

- Cái gì?

James kêu lên ăng ẳng:

- Mình KHÔNG BAO GIỜ gọi bồ là một… cái-gì-bồ-biết-đấy!

- Vò cho tóc mình rối bời bởi vì bạn tưởng làm ra vẻ như mới nhảy xuống khỏi cây chổi bay thì trông bạn bảnh lắm đấy, rồi khoe khoang biểu diễn với trái Snitch ngu đần đó, rồi đi rảo các hành lang và ếm bùa bất cứ ai làm bạn bực mình chỉ vì bạn có thể… Tôi thiệt tình ngạc nhiên là cây chổi của bạn có thể bay lên khỏi mặt đất khi mà nó phải cõng cái bị thịt đó. Bạn làm tôi PHÁT NGẤY!

Cô nàng quay gót rồi vội vã bỏ đi. James gào theo:

- Evans! Này, Evans!

Nhưng cô ta không thèm ngoảnh nhìn lại.

- Cô nàng mắc cái chứng gì vậy ta?

James lẩm bẩm. Cậu cố gắng, nhưng không thành công cho lắm, làm ra vẻ như thể đây chỉ là một vấn đề vớ vẩn, chẳng quan trọng chút xíu nào đối với mình.

Sirius nói:

- Cứ theo ý hiểu ngầm, thì mình dám nói cô nàng cho là bồ hơi tự cao tự đại, bồ tèo ạ.

James giờ đây đã nổi giận:

- Được. Được…

Một tia sáng khác nhá lên, và Snape một lần nữa bị treo ngược trên không trung, đầu chúc xuống đất, chân chổng lên trời.

- Có ai muốn coi tôi cởi quần Snivellus ra không?

Liệu James có thực sự cởi quần của Snape ra hay không, Harry không bao giờ có thể biết được cả. Một bàn tay đã túm chặt lấy cánh tay của nó, một cái túm chặt như gọng kềm. Nhăn mặt lại vì đau đớn, Harry ngoái đầu nhìn lại coi ai là người đang nắm chặt nó, thì nhận ra trong nỗi kinh hoàng khôn tả một thầy Snape đã hoàn toàn trưởng thành, cao to bằng kích thước một người lớn, đang đứng ngay bên cạnh nó, trắng bệch đi vì giận dữ.

- Đang vui hả?

Harry cảm thấy như bay vọt lên không trung. Ngày hè chung quanh nó tiêu biến đi, nó đang tri lên xuyên qua vùng tối lạnh lẽo, bàn tay thầy Snape vẫn còn túm chặt cánh tay nó. Và rồi, với một cảm giác nhào xuống như thể vừa lộn vòng trên không trung, hai chân Harry chạm phịch xuống mặt sàn đá cái hầm của thầy Snape, và nó lại đang đứng bên cạnh cái Trầm Tưởng Ký trên bàn giấy của thầy, trong văn phòng âm u của bậc thầy Độc dược thời hiện tại.

Thầy Snape nắm cánh tay Harry chặt đến nỗi nó bắt đầu cảm thấy bàn tay m2nh tê đi. Thầy nói:

- Thì ra… Sao… vui sướng thỏa thuê rồi chứ, Potter?

- Dạ… kh… không…

Harry lắp bắp, cố gắng gỡ cánh tay nó ra.

Tình huống thật đáng sợ: đôi môi thầy Snape run bần bật, mặt thầy trắng bệch, răng thì nhe ra cả ra.

Thầy day lắc Harry thiệt mạnh, đến nỗi cặp mắt kiếng của nó tuột xuống sóng mũi. Thầy hỏi:

- Cha của trò là một người vui nhộn quá phải không?

- Con… con không ngờ…

Thầy Snape lẳng Harry ra bằng tất cả sức lực mà thầy có được. Harry té le7n quay thiệt đau xuống sàn đá của căn hầm.

Thầy gầm lên:

- Trò liệu hồn chớ có kể cho bất cứ ai nghe những gì trò đã nhìn thấy!

Harry nói:

- Dạ, không.

Nó gượng đứng lên, cố gắng giữ khoảng cách càng xa thầy Snape càng tốt.

- Dạ, không. Dĩ nhiên là con sẽ…

- Cút đi! Cút đi! Ta không bao giờ còn muốn nhìn thấy trò trong văn phòng này nữa.

Và trong khi Harry lật đật tháo lui về phía cửa thì một hũ gián chết nổ bụp ngay trên đầu nó. Nó vặn cánh cửa mở tung và lao ra hành lang, chạy một mạch đến khi đã cách văn phòng thầy Snape ba tầng lầu rồi mới dám ngừng lại. Nó đứng lại đó, dựa lưng vào bức tường, thở hổn hển, và xoa xoa cái vết bầm trên cánh tay.

Nó không có chút ham muốn nào quay trở về tháp Gryffindor vào lúc hãy còn sớm như vậy, cũng không muốn kể cho Hermione và Ron nghe những gì mà nó vừa nhìn thấy. Điều làm cho Harry cảm thấy quá kinh khủng và buồn đau không phải là chuyện nó đã bị quát tháo xua đuổi hay bị liệng hũ vô đầu – mà là chuyện nó đã biết thế nào cái cảm giác bị làm nhục giữa một đám người đứng xem xung quanh. nó biết chính xác thầy Snape cảm thấy thế nào khi bị cha nó treo ngược lên, và căn cứ vào những điều mà nó vừa mới nhìn thấy thì cha nó quả thực kiêu căng phách lối đúng như thầy Snape đã luôn nói với nó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom