Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-270
Chương 266: Ông Phó, ta đưa ông đi!
Nghe lời Diệp Quân nói, ông Phó giật cả mình!
Thằng nhóc này mạnh mẽ thật!
Ai không biết còn tưởng ngươi mới là người mang thiên mệnh đấy!
Diệp Quân không nghĩ nhiều như vậy, kéo ông Phó đi tới Tiên Bảo Các!
Hắn muốn tới thẳng tổng viện thư viện Quan Huyên!
Lúc này, ông Phó vội nói: "Diệp công tử, đợi một chút!"
Diệp Quân nhìn ông Phó, ông Phó cười khổ: "Diệp công tử, ngươi quên rồi à? Là ngươi đã nói thời gian do người ta chọn mà!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết, thế nên ta mới phải tới tìm gã ngay bây giờ!"
Ông Phó không hiểu, nhưng rất nhanh, ông ta đã nghĩ ra gì đó, sắc mặt thay đổi: "Ý ngươi là, gã kéo dài ba tháng là vì bây giờ gã không nắm chắc sẽ giết được ngươi, hoặc nói cách khác, bây giờ gã đang tu luyện tuyệt chiêu nào đó?"
Diệp Quân gật đầu.
Ông Phó nhìn Diệp Quân, lòng chấn động!
Đầu óc chàng trai này quá khủng khiếp!
Vừa nãy ông ta không nghĩ ra điểm này, mà chàng trai này lại lập tức nghĩ ra được ngay. Thiên phú kiếm đạo của thằng nhóc này yêu nghiệt, đến đầu óc cũng yêu nghiệt đến cỡ này sao?
Con cái nhà ai vậy trời? Khéo đẻ thế không biết!
Diệp Quân chân thành nói: "Tiền bối, ông cảm thấy tài nguyên của tổng viện thư viện Quan Huyên tốt hay tài nguyên của ta tốt?"
Ông Phó: "Đương nhiên là của tổng viện thư viện Quan Huyên rồi!"
Diệp Quân gật đầu: "Càng về sau, thực lực của gã chắc chắn sẽ càng mạnh! Đặc biệt là bây giờ, nhất định thư viện Quan Huyên sẽ dốc sức bồi dưỡng gã, ta tới càng sớm thì tỷ lệ thắng càng lớn!"
Ông Phó chần chừ một lát rồi nói: "Diệp công tử, ngươi không tu luyện trước một chút à?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Tu luyện trong giết chóc, cảm ngộ khi tới bờ vực cái chết luôn là cách tu luyện tốt nhất!"
Ông Phó nhìn Diệp Quân, lòng chấn động tột cùng!
Cuối cùng ông ta đã biết vì sao người mang thiên mệnh và Diệp Quân lại như nước với lửa rồi!
Mỗi thời đại chỉ được có một lão đại mà thôi!
Nếu người mang thiên mệnh không thể giẫm chết Diệp Quân thì chắc chắn đạo tâm của gã sẽ sụp đổ!
Thân phận này buộc gã phải vô địch trong số những người cùng thời đại!
Hết cách rồi, hai người mang thiên mệnh trước đó quá chói mắt!
Diệp Quân lại nói: "Tiền bối, bây giờ có thể tới tổng viện thư viện không?"
Ông Phó trầm giọng nói: "Ngươi chắc rồi chứ?"
Diệp Quân gật đầu: "Chắc chắn!"
Ông Phó nhìn Diệp Quân: "Đi! Ta dùng trận pháp dịch chuyển đưa ngươi đến tổng viện!"
Nói rồi, ông ta dẫn Diệp Quân đến Tiên Bảo Các!
Nhưng vừa tới Tiên Bảo Các, một ông lão đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Ông lão vừa xuất hiện, một cái túi màu vàng đã xuất hiện trong tay ông ta, trên túi vàng này còn có ba vạch.
Thấy ba vạch trên túi vàng, ông Phó sững sờ.
Ông lão kia nói: "Từ bây giờ, ông không còn là quản sự của thương hội ở Thanh Châu nữa!"
Miễn chức!
Nghe thế, ông Phó như bị sét đánh, đứng ngây ngốc tại chỗ!
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Lúc này, ông lão bỗng nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh lùng: "Diệp công tử, Tiên Bảo Các không hoan nghênh ngươi, ngươi hãy rời khỏi Tiên Bảo Các ngay, nếu không ngươi tự gánh hậu quả!"
Đuổi khách!
Diệp Quân nheo mắt, lúc này ông Phó bỗng nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó kéo hắn quan người đi!
Nhưng lúc này, ông lão kia bỗng nói: "Đợi đã!"
Ông Phó quay lại nhìn ông lão kia, mặt ông ta vô cảm, ánh mắt âm u: "Phó quản sự, Trưởng Lão Các có chỉ, lập tức áp giải ông về tổng viện Tiểu Quan!"
Sắc mặt ông Phó tái nhợt!
Ông lão kia mỉa mai: "Một quản sự của phân viện nho nhỏ mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của người mang thiên mệnh, đúng là không biết tự lượng sức mình!", ông Phó không quan tâm tới ông lão kia, quay đầu nhìn Diệp Quân, chua chát nói: "Diệp công tử, xin lỗi, ta không thể đưa ngươi tới tổng viện thư viện Quan Huyên!"
Diệp Quân trầm giọng nói nói: "Ông Phó, xin lỗi!"
Phó quản sự cười khổ: "Ta không ngờ Tiên Bảo Các đã hoàn toàn đứng về phía người mang thiên mệnh!"
Diệp Quân im lặng.
Hắn cũng không ngờ, Tiên Bảo Các này đã chọn đứng về phía người mang thiên mệnh!
Phó quản sự trầm giọng nói: "Trước đó ta đã liên lạc với Văn Viện rồi, nhưng đến bây giờ Văn Viện cũng không có bất cứ tin tức phản hồi nào. Thế nên, Diệp công tử, ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều vào Văn Viện! Tình cảnh bây giờ của bọn họ e rằng cũng không được tốt! Đặc biệt là sau khi Diệp chủ tịch dẫn đầu lớp trẻ bị giam lỏng!"
Diệp Quân nói: "Ông Phó, ta đưa ông đi!"
"Hỗn xược!"
Ông lão kia bỗng quát lên đầy tức giận, xông thẳng lên trước rồi đấm một quyền về phía Diệp Quân, trên đầu nắm đấm sấm sét lập lòe!
Cường giả cảnh giới Thần Kiếp!
Nắm đấm này nhắm thẳng vào đầu Diệp Quân!
Chương 267: Cô xấu thật!
Diệp Quân bỗng quay phắt người nhìn ông lão kia!
Vù!
Một thanh phi kiếm cắm ngay giữa trán ông ta, ông ta liên tục lùi về phía sau, cuối cùng bị ghim vào một cây cột đá bên cạnh!
Thấy Diệp Quân ra tay, ông Phó cười khổ, tính cách của cậu bạn nhỏ này hơi nóng!
Diệp Quân nhìn ông Phó, chân thành nói: "Ông Phó, nếu ông tới tổng viện thì sẽ không có kết quả tốt!"
Ông Phó lắc đầu thở dài: "Nhưng ta có thể đi đâu được chứ?"
Diệp Quân im lặng.
"Diệp Quân!"
Đúng lúc này, ông lão bị ghim trên cây cột đá bỗng dữ dằn lên tiếng: "Ngươi dám ra tay với Tiên Bảo Các ta, ta nói cho ngươi biết, dù sau lưng ngươi có một trăm Đại Kiếm Đế cũng không bảo vệ được ngươi đâu. Ngươi chết chắc rồi! Tiên Bảo Các ta sẽ diệt mười tộc của ngươi!"
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão, không nói gì.
Ông lão nheo mắt: "Thế nào, ngươi còn định giết ta sao? Nào, ngươi giết thử xem! Lão phu là quản sự túi vàng của Tiên Bảo Các, ngươi giết lão phu là đang tuyên chiến với Tiên Bảo Các! Ngươi giết thử xem!"
Diệp Quân nhìn ông ta: "Ông đang cố tình khích ta ra tay!"
Nghe vậy, đồng tử ông lão rút lại, trong lòng chấn động!
Chàng trai này lại nhìn thấu âm mưu của ông ta!
Diệp Quân nhìn ông ta chòng chọc: "Ta với ông không có thù hận gì, ông không cần phải dùng kế này với ta. Xem ra có người bảo ông làm vậy, nhà họ An đã lụi tàn, tộc Thiên Long đã hòa giải với ta, vậy thì ai đang đối phó với ta đây?"
Nói rồi, hắn khẽ cười: "Rất rõ ràng, chỉ có một người, chính là người mang thiên mệnh!"
Ông lão hoảng hốt, chỉ nhìn Diệp Quân mà không nói gì.
Nhưng Diệp Quân lại lần nữa lắc đầu: "Không đúng! Người mang thiên mệnh đã đồng ý đánh với ta một trận, tuy ta thấy gã cũng chẳng ra sao nhưng ta nghĩ gã không đến nỗi phải chơi bẩn thế này. Vậy nên, không phải là gã!"
Nghe Diệp Quân phân tích, ông lão bỗng run hai tay, ông ta nhìn Diệp Quân chằm chằm, không nói gì nhưng trong lòng đã kinh hãi đến tột đỉnh.
Diệp Quân lại nói: "Trên đường ta tới đây đã từng giết nhiều thiên tài tới từ vũ trụ Quan Huyên, nhưng những thế gia phía sau bọn họ không đủ khả năng vươn tay đến nội bộ Tiên Bảo Các, mà ta cũng không có kẻ thù trong Tiên Bảo Các, thế nên loại trừ hết thì chỉ còn mấy thế gia và tông môn siêu cấp của thư viện Quan Huyên thôi!"
Nói rồi, hắn khẽ gật đầu: "Có hai khả năng. Một là vì Kiếm Chủ Nhân Gian nên phe thế gia và phe tông môn có phần kiêng dè, không dám quang minh chính đại tới giết ta. Thế nên bọn họ đổi cách khác để đối phó với ta, ví dụ như... Tiên Bảo Các là sự lựa chọn thích hợp nhất! Tìm một tên ngốc trong Tiên Bảo Các đứng ra cố tình chọc giận ta, để ta ra tay, từ đó khiến ta đắc tội với toàn bộ Tiên Bảo Các!"
Nói đến đây, hắn nhìn ông lão: "Khả năng thứ hai, bọn họ muốn gây hấn giữa ta và người mang thiên mệnh. Nghiêm trọng hơn một chút thì muốn mâu thuẫn giữa ta và người mang thiên mệnh sâu sắc hơn, làm ta tưởng người mang thiên mệnh đang tính kế ta, từ đó khiến ta và người mang thiên mệnh tàn sát lẫn nhau".
Ông lão nhìn Diệp Quân chăm chăm, im lặng không lên tiếng.
Diệp Quân cười nói: "Thật ra không phải là hai khả năng mà là một công đôi việc! Dù là phe tông môn hay phe thế gia, bọn họ đều không thể bồi dưỡng một Kiếm Chủ Nhân Gian mới. Không có Kiếm Chủ Nhân Gian mới thì mới phù hợp với lợi ích của bọn họ, dù sao họ đã quen phách lối, sao có thể bồi dưỡng ra một ông lớn mới được chứ? Thế nên trong mắt bọn họ, người mang thiên mệnh chỉ là một con cờ, ta cũng vậy!"
Ông lão trầm mặc.
Diệp Quân trầm giọng nói: "Các hạ, ta biết họ đã cho ông điều kiện rất mê hoặc, nhưng ông có từng nghĩ chưa? Cấp cao của Tiên Bảo Các không phải là hạng người vô tri, ông cam tâm để thư viện Quan Huyên lợi dụng, bọn họ có tha cho ông không?"
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lát sau, ông ta giơ ngón tay cái: "Diệp công tử, phải công nhận ta rất bái phục ngươi! Những điều ngươi nói cơ bản đều đúng, nhưng có một điều không đúng".
Diệp Quân nheo mắt lại: "Cái gì không đúng?"
Ông lão khẽ cười: "Ta không còn lựa chọn nào khác!"
Nói rồi, trong mắt ông ta ánh lên tia tàn nhẫn, một luồng khí tức đáng sợ bỗng từ vùng bụng ông ta trào ra!
Ông ta muốn tự nổ!
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, vội nói: "Đợi chút, ta có cách..."
Ầm!
Diệp Quân chưa dứt lời, một luồng năng lượng đáng sợ đã bùng nổ từ trong ngươi ông lão kia, không gian xung quanh nứt toác ra!
Diệp Quân lập tức kéo ông Phó lùi ra sau mấy trăm trượng, lúc hắn dừng lại, trước mặt hắn xuất hiện một khe nứt rộng đến mấy trăm trượng.
Chết rồi!
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên vô cùng khó coi!
Mà lúc này, xung quanh bỗng xuất hiện vô số cường giả Tiên Bảo Các. Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, những cường giả Tiên Bảo Các kia đều sững người, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Quân, một người trong số đó tức giận quát: "Diệp Quân, ngươi lại dám giết người của Tiên Bảo Các ta!"
Nói rồi, ông ta lấy ra một tấm truyền âm phù.
Diệp Quân im lặng.
Hắn biết mình không thể nào giải thích rõ được!
Hắn thật sự không ngờ đối phương lại tự nổ, chiêu này quá độc!
Sắc mặt ông Phó đứng bên cạnh cũng cực kỳ âm u!
Giờ phút này ông ta mới phát hiện vũng nước vũ trụ Quan Huyên quá sâu!
Đây không phải là chỗ để một quản sự nho nhỏ như ông ta có thể chơi được đâu!
Diệp Quân đang định nói gì thì một tàn ảnh lướt qua, chớp mắt, đầu của mấy chục cường giả Tiên Bảo Các đã bay vèo ra ngoài, máu tươi văng tung tóe!
Tất cả đều bị giết trong nháy mắt!
Diệp Quân quay đầu nhìn sang bên phải, mấy chục trượng cách đó có một cô gái, cô gái mặc một bộ đồ ôm người màu đen, tóc rất dài, chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt, vì nửa gương mặt bên trái đã bị tóc cô ta che lại, còn tay phải cô ta thì dang cầm một thanh đao cong màu đỏ máu!
Diệp Quân nhìn cô gái kia, không nói gì.
Cô gái cũng nhìn Diệp Quân, cô ta nhếch miệng cười rồi quay người định bỏ đi!
Ông Phó run run nói: "Mau ngăn cô ta lại! Nếu không Tiên Bảo Các sẽ cho rằng những người này đều do ngươi giết!"
Cô gái không thèm ngoảnh đầu lại, khinh bỉ nói: "Mười vị Kiếm Đế tới đây cũng không cản được ta!"
Mà lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Cô xấu thật đấy!"
Cô ta dừng bước.
Biểu cảm trên mặt ông Phó cứng nhắc.
Chương 268: Kết cục của việc chọn sai đội
Xấu thật!
Có cô gái nào nhịn được câu này chứ?
Rõ ràng, cô gái kia cũng không nhịn được!
Cô ta chầm chậm quay người, sau đó nhìn Diệp Quân, nhếch miệng cười: "Ta xấu thật?"
Diệp Quân gật đầu: "Là người xấu nhất mà ta từng gặp!"
Cô gái hơi nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng, một giây sau, cô ta bỗng biến mất!
Vù!
Không gian trước mặt Diệp Quân nứt ra, một thanh đao cong chém ra, cùng với nhát chém này, một luồng khí thế khủng bố đánh nứt không gian trong vòng trăm trượng!
Đối diện với nhát đao khủng khiếp này, Diệp Quân lại cực kỳ bình tĩnh, đâm một kiếm ra.
Thanh kiếm này là kiếm Hành Đạo!
Vù!
Nhát kiếm này của Diệp Quân đâm nát thanh đao cong màu máu kia, còn cô gái tóc dài đã xông tới trước mặt Diệp Quân thì đồng tử bỗng rút lại, cô ta vừa định rút lui, kiếm Hành Đạo đã kề ngay giữa trán cô ta!
Cô gái tóc dài khó tin nói: "Kiếm này của ngươi là kiếm gì?"
Diệp Quân động tâm niệm, một thanh phi kiếm bay ra.
Phựt!
Một cánh tay của cô gái tóc dài bị chặt văng!
Máu tươi phun ra như suối!
Cô gái tóc dài nhìn Diệp Quân chằm chằm, không kêu la một lời!
Diệp Quân thản nhiên hỏi: "Ai sai khiến cô tới đây?"
Cô gái tóc dài không lên tiếng!
Vù!
Lại một tiếng kiếm bay nữa vang lên, một thanh phi kiếm nữa chém lên cánh tay trái của cô ta!
Phựt!
Cánh tay trái của cô ta cũng bị chặt phăng!
Diệp Quân nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt bình lặng như nước, tay cầm kiếm Hành Đạo kề ngang trước cổ cô ta, bình tĩnh hỏi: "Ai phái cô tới đây?"
Cô gái tóc dài nhìn Diệp Quân chòng chọc: "Không biết ai, kẻ đó ra giá năm nghìn vạn kim tinh để ta giết đám người kia, giá họa cho ngươi!"
Diệp Quân gật đầu: "Có thể liên lạc được với người đó không?"
Cô gái tóc dài lắc đầu: "Không!"
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Cũng không quan trọng!"
Nói rồi hắn xòe tay ra, lấy nhẫn không gian của cô gái đi, nhưng kiếm Hành Đạo vẫn kề giữa trán cô gái tóc dài.
Diệp Quân thấy trong nhẫn không gian vừa hay có năm nghìn vạn kim tinh!
Diệp Quân cất luôn!
Hời quá!
Cô gái tóc dài không nói lời nào mà chỉ nhìn Diệp Quân, bên hai cánh tay cô ta vẫn đang không ngừng chảy máu.
Đúng lúc này, không gian bên cạnh nứt ra, sau đó một ông lão từ từ bước ra.
Cường giả Tiên Bảo Các!
Sau khi ông lão bước ra, ông ta nhìn những thi thể xung quanh rồi lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân kể hết mọi chuyện xảy ra cho ông lão nghe.
Nghe Diệp Quân kể xong, ông lão im lặng.
Diệp Quân nhìn ông ta, không nói thêm gì.
Nếu ông lão này cũng là người của phe thế gia và phe tông môn, thế thì hắn chỉ có thể nói, Tiên Bảo Các hết thuốc chữa rồi!
Lúc này, ông lão khẽ lắc đầu: "Ta hiểu rồi!"
Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn ông Phó bên cạnh: "Tiền bối, ông Phó sẽ không bị xử phạt gì chứ ạ?"
Ông lão nhìn Diệp Quân: "Không!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào cô gái bị chặt tay: "Vậy ta giao cô ta cho tiền bối".
Nói rồi, như chợt nhớ ra điều gì, hắn hỏi: "Tiên Bảo Các có thể gạch tên ta ra khỏi danh sách đen không?"
Ông lão lắc đầu: "Không!"
Diệp Quân cười rồi cất kiếm Hành Đạo, quay người rời đi!
Ông lão bỗng hỏi: "Cậu không tò mò vì sao Tiên Bảo Các làm vậy sao?"
Diệp Quân dừng bước rồi nói: "Đơn giản mà, Tiên Bảo Các muốn đầu tư cho người mang thiên mệnh, thế nên các ông phải tỏ thái độ rõ ràng!"
Sắc mặt ông lão phức tạp: "Đúng vậy! Hội trưởng lão đã quyết định đầu tư vào người mang thiên mệnh, mà người mang thiên mệnh và Diệp công tử như nước với lửa, thế nên để tỏ rõ thái độ của mình, Tiên Bảo Các đã liệt Diệp công tử vào danh sách đen trọn đời! Vĩnh viễn không được xóa!"
Danh sách đen trọn đời!
Diệp Quân im lặng một lát rồi gật đầu: "Ta hiểu!"
Nói rồi hắn quay người nhìn Tiên Bảo Các, khẽ nói: "Đời này, ta cũng sẽ không bước chân vào Tiên Bảo Các nữa!"
Nói xong, hắn quay người rời đi!
Diệp Quân không hề biết, câu nói này của hắn sẽ khiến Tiên Bảo Các xảy ra cơn địa chấn khủng khiếp trong tương lai!
Nhìn bóng Diệp Quân mất hút, ông lão thầm thở dài, ông ta nhìn cô gái bị chặt tay đứng bên cạnh: "Bên trên đã có lệnh, cô đi đi!"
Ông Phó đứng một bên thấy kinh ngạc.
Cô gái không nói bất kỳ lời nào, quay người rời đi!
Ông Phó nhìn ông lão: "Mục quản sự..."
Mục quản sự trầm giọng nói: "Ông Phó, có thể miễn tội chết cho ông nhưng không thể tránh khỏi trừng phạt, từ bây giờ, ông sẽ bị lưu đầy xuống Thiền Châu ở hạ giới!"
Ông Phó im lặng.
Thiền Châu!
Một nơi nhỏ bé ở rất rất xa!
Thế này là bảo ông ta đi dưỡng lão rồi!
Haiz!
Ông Phó khẽ gật đầu: "Được!"
Ông ta biết thế này đã là kết quả tốt nhất dành cho mình rồi!
Ông Phó cũng không nói gì, rời đi!
Nhưng lúc này, cả người ông ta trông già đi rất nhiều!
Từ quản sự Tiên Bảo Các ở Thanh Châu trở thành quản sự Tiên Bảo Các ở Thiền Châu, đây chính là từ thiên đường rơi xuống đống bùn!
Sống một đời, đôi khi chuyện bi thương nhất đối với một người là khi họ đã đạt được đỉnh cao nhưng cuối cùng lại ngã xuống đáy vực.
Mục quản sự nhìn ông Phó già nua đi rất nhiều thì lắc đầu thở dài.
Ông ta biết, ông Phó này sẽ chết già ở Thiền Châu, hơn nữa còn chết rất thảm!
Đây chính là kết cục của việc chọn sai đội!
Mục quản sự thở dài rồi quay người rời đi!
...
Chương 269: Ta chỉ múa kiếm thôi mà
Một bên khác…
Diệp Quân men theo con đường đi ra ngoài, lúc này trời bỗng đổ mưa, hắn cũng không tránh mưa, cứ chầm chậm đi dưới mưa như vậy.
Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Quân khẽ nói: "Tháp gia, có phải ta biết cách gây họa quá rồi không?"
Tiểu Tháp suy nghĩ rồi đáp: "Thật ra không hẳn là vậy!"
Diệp Quân khó hiểu: "Vì sao?"
Tiểu Tháp: "Trước đây ta đã gặp được người biết cách gây họa hơn cả ngươi!"
Diệp Quân hỏi: "Ai?"
Tiểu Tháp không trả lời.
Diệp Quân lắc đầu cười chứ không hỏi thêm.
Tiểu Tháp: "Có tính toán gì không?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Trở về Nam Châu một chuyến!"
Tiểu Tháp nói: "Dùng tàu vũ trụ à?"
Diệp Quân thản nhiên nói: "Đương nhiên là không rồi!"
Nói rồi, hắn quay người đi về phía xa!
Tiểu Tháp khó hiểu: "Ngươi làm gì thế?"
Diệp Quân không nói gì, chẳng mấy chốc đã tới thẳng Tiên Bảo Các, Mục quản sự kia lại xuất hiện trước mặt hắn.
Thấy Diệp Quân, Mục quản sự nhíu mày: "Ngươi làm gì đấy?"
Diệp Quân bình tĩnh hỏi: "Trận pháp dịch chuyển ở đâu?"
Mục quản sự nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Diệp công tử, Tiên Bảo Các của ta đã không còn phục vụ ngươi nữa!"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Ta nghĩ với thực lực bây giờ của mình thì cả Thanh Châu chắc không có ai đánh lại ta, mà ông muốn điều người từ tổng các của Tiên Bảo Các tới, ít nhất phải hơn nửa canh giờ nữa mới tới được nhỉ? Trong vòng nửa canh giờ, một vị Kiếm Đế có thể làm được rất nhiều việc đấy, ông nghĩ sao?"
Nghe thế, mặt Mục quản sự biến sắc: "Diệp công tử, ngươi... ngươi đừng có giở thói lưu manh!"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Mục quản sự, ta đang thương lượng với ông! Ông cũng biết, từ đây về Nam Châu mà dùng tàu vũ trụ thì cũng phải mất đến vài tháng, ông cũng không thể để ta đi tàu vũ trụ chứ nhỉ?"
Mục quản sự cười khổ: "Diệp công tử, Tiên Bảo Các đã ra nghiêm lệnh, không được phục vụ ngươi nữa!"
Diệp Quân động thần niệm, một thanh kiếm bay vút lên!
Vù!
Tiếng kiếm xé không khí vang vọng!
Gương mặt Mục quản sự tái mét, ông ta vội vã lùi sau, ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng dè!
Đừng nói chứ, ông ta thật sự sợ Diệp Quân làm càn!
Mẹ nó!
Kiếm Đế đó, mà còn là một Kiếm Đế thực lực không tầm thường chút nào!
Lúc này, cường giả Tiên Bảo Các đều xuất hiện ở đây nhưng không một ai dám bước lên!
Diệp Quân nhìn Mục Lão: "Mục Lão, ông làm gì thế? Tôi chỉ múa kiếm thôi, không có ý gì đâu!"
Mục Lão im lặng.
Diệp Quân nhìn Mục Lão chăm chú mà không nói tiếng nào, hắn nhìn tới nỗi Mục Lão thấy tê cả da đầu.
Mục Lão thấy khó xử.
Diệp Quân bỗng nói: "Ta rời khỏi Thanh Châu chẳng phải là việc tốt với tất cả mọi người sao?"
Nghe thế, Mục Lão sững người!
Đúng vậy!
Diệp Quân rời khỏi Thanh Châu chắc chắn là một chuyện tốt đối với mình! Nếu mình thật sự không cho thằng nhóc này đi, hắn có dám giết mình không?
Mục Lão nhìn Diệp Quân trong im lặng.
Ông ta cảm thấy Diệp Quân dám lắm chứ!
Đến cả nhà họ An và tộc Thiên Long mà thằng nhóc này cũng không sợ, sao có thể sợ một quản sự quèn như mình?
Nghĩ đến đây, Mục Lão phất tay phải, những cường giả của Tiên Bảo Các kia đều lui xuống.
Mục Lão suy nghĩ rồi nói: "Trận pháp dịch chuyển ở mười dặm về bên phải, bây giờ ở đó không có ai..."
Nói rồi, ông ta bỗng tỏ ra ngơ ngác: "Ơ, ta nói gì rồi?"
Nói xong, ông ta lắc đầu, quay người rời đi!
Diệp Quân thì lắc người, biến mất tại đó.
Sau khi Diệp Quân đi, Mục Lão bỗng thở phào!
Ông ta không sợ những người có bối cảnh mạnh mẽ, bối cảnh càng mạnh thì càng có nhiều điều kiêng kị. Ông ta chỉ sợ những chàng trai trẻ cứng đầu thế này!
Trẻ, nhiệt huyết, không sợ trời, không sợ đất.
Ngươi mà chọc giận cậu ta, cậu ta vung một kiếm chém ngươi! Ngươi chết thật đấy!
Ông ta chỉ là người làm công, không cần thiết phải lấy mạng ra để tận trung. Ngươi chết rồi thì vợ với con cái đều là của người khác mất!
Trong thông đạo trận pháp dịch chuyển.
Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất, hai mắt chậm rãi khép lại.
Bây giờ hắn không thiếu tài nguyên!
Riêng kim tinh đã hơn trăm triệu, vì từ Trung Thổ Thần Châu đến Thanh Châu, hắn đã cướp không ít nhẫn không gian. Ngoài ra, hắn cũng có đến hơn ba mươi vạn tiên tinh và một số bảo vật, ví như cây thương Võ Thần kia.
Thương Võ Thần!
Diệp Quân xòe tay ra, thương Võ Thần xuất hiện trong tay hắn. Tay phải hắn chậm rãi vuốt ve thương Võ Thần, đạo ý chí Võ Thần vẫn còn trong đó.
Ý chí Võ Thần!
Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn tỉ mỉ cảm nhận đạo ý chí Võ Thần trong đó!
Trận chiến hôm đó, hắn có ấn tượng sâu sắc với đạo ý chí Võ Thần này, tuy chỉ là một đạo ý chí, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không gì địch nổi!
Rất mạnh!
Lúc này, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tháp gia, Võ Thần là gì?"
Tiểu Tháp: "Không biết!"
Diệp Quân cau mày: "Không biết sao?"
Tiểu Tháp nói: "Ừ".
Diệp Quân im lặng một lúc thật lâu, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cây thương Võ Thần rồi nói: "Tháp gia, ta cảm nhận được một luồng khí trong đạo ý chí Võ Thần này!"
Tiểu Tháp lấy làm kinh ngạc: "Khí à?"
Diệp Quân gật đầu, hắn cầm thương Võ Thần lên, chân thành nói: "Trong sách nói rằng Võ Thần là chỉ võ đạo thông thần, nhưng ta lại thấy Võ Thần là một loại tinh thần, một loại tinh thần không chịu thua, một loại tinh thần gặp mạnh thì sẽ càng mạnh hơn. Đơn giản mà nói, ngươi có thể đánh bại ta nhưng không thể đánh bại ý chí của ta!"
Nói rồi, hắn chầm chậm nhắm mắt lại: "Ngày đó, cây thương Võ Thần này đánh với cô cô váy trắng, tuy nó không địch lại nhưng ý chí vẫn còn đó, khí thế không hề suy nhược. Võ Thần không phải là vô địch thiên hạ, nhưng dám đấu với bất kỳ người nào vô địch trong thiên hạ!"
Ầm!
Dứt lời, trong cơ thể Diệp Quân bộc phát ra một luồng khí thế khủng bố!
Không phải là kiếm thế!
Mà là võ thế!
Võ thế được sản sinh ra từ ý chí Võ Thần!
Bỗng nhiên, cây thương Võ Thần kia rung lên kịch liệt, một giây sau, ý chí Võ Thần trong cây thương bỗng chui vào giữa trán Diệp Quân!
Diệp Quân trợn tròn hai mắt, nhưng lúc này, hắn đã ở trong một mảng tinh không!
Mười trượng trước mặt hắn có một người phụ nữ, người phụ nữ mặc váy trắng, tay cầm trường thương, trên người tỏa ra khí thế võ đạo ghê gớm.
Diệp Quân sững sờ.
"Ý chí Võ Thần!"
Lúc này, Tiểu Tháp run giọng nói: "Truyền thừa võ thần... mẹ kiếp, hắn là kiếm tu mà! Hắn là kiếm tu đấy! Võ Thần gì cơ chứ? Ôi trời! Hắn là kiếm tu! Đừng đi tu võ đạo chứ!"
Giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Có khả năng nào là... hắn đã dùng kiếm đạo để chứng Võ Thần?"
Tiểu Tháp: "..."
...
Chương 270: Chỉ cần không chết là được
Dùng kiếm đạo chứng Võ Thần?
Phải thừa nhận rằng, Tiểu Tháp hơi sững sờ!
Nó từng theo hai đời người mang thiên mệnh, hai đời người mang thiên mệnh tuyệt đối đều là kỳ tài ngút trời, bao gồm cả tiểu chủ, tuy giai đoạn sau hơi buồn nhưng ở giai đoạn đầu, thiên phú của tiểu chủ không gì có thể che đậy được, tuyệt đối là sự tồn tại thế gian hiếm có.
Người mang thiên mệnh đời đầu thì không cần phải bàn đến nữa!
Dùng giết chóc chứng đạo, đạt đến đỉnh cao!
Hai đời người mang thiên mệnh đều đồng thời tu luyện nhiều loại đạo, nhưng cuối cùng, ngoài kiếm đạo thì đã vứt bỏ những loại đạo khác, đặc biệt là tiểu chủ, chơi đủ loại cả!
Nhưng cuối cùng cũng từ bỏ hết! Chỉ còn lại mỗi kiếm đạo!
Thế nên nó cực kỳ, cực kỳ lo lắng!
Nó lo lắng Diệp Quân tu lộn xộn quá, không những không tu tốt võ đạo mà còn dở dang trong việc tu luyện kiếm đạo!
Kiếm đạo chứng Võ Thần?
Nghe thì rất ngầu, nhưng nó vẫn rất lo, làm không khéo thì cả hai bên đều dở dang, biết nhiều mà không tinh thông thì cuối cùng cũng không được gì.
Đúng lúc này, người phụ nữ váy trắng phía xa chậm rãi quay người, bà ấy nhìn Diệp Quân, lúc nhìn thấy Diệp Quân bà ấy hơi ngẩn người: "Cậu không phải hậu nhân của nhà họ An!"
Nhà họ An!
Nghe thế, Diệp Quân tỏ vẻ đề phòng.
Đây chính là vị Võ Thần kia của nhà họ An!
Mẹ nó!
Bà ta sẽ không giết chết mình chứ?
Diệp Quân chầm chậm siết chặt tay phải, trong lòng luôn đề phòng, kiếm Hành Đạo đã rục rịch chờ phát động!
Mà ngay lúc này, người phụ nữ váy trắng kia như phát hiện ra gì đó, hai mắt nheo lại rồi lắc người xuất hiện ngay trước mặt Diệp Quân. Mặt hắn biến sắc, muốn cử động nhưng đã bị một luồng sức mạnh khủng khiếp vây lấy!
Giây phút này, hắn như bị điểm huyệt, không thể cử động được!
Diệp Quân hoảng hốt, vội nói: "Tiền bối, Tháp gia của ta ở đây đấy, nó lợi hại lắm!"
Tiểu Tháp bốc hỏa, mẹ nó, ngươi đừng có tâng bốc ông đây, ông đây chịu không nổi!
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân một lát, ánh mắt lóe lên tia phức tạp, bà ấy phất tay, luồng võ thế vây lấy Diệp Quân biến mất sạch.
Diệp Quân thở phào nhưng vẫn rất cảnh giác.
Lúc này, người phụ nữ váy trắng khẽ hỏi: "Ngươi đi một mình à?"
Diệp Quân vội nói: "Còn có Tháp gia nữa! Nó lợi hại lắm, dưới Tam Kiếm nó vô địch, trên Tam Kiếm nó có thể một đấu một!"
Tiểu Tháp: "..."
Giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Bây giờ ngươi biết sợ rồi à? Lúc bốc phét sao không thấy ngươi sợ!"
Tiểu Tháp im lặng không nói gì, bây giờ nó chỉ muốn giả chết.
Nghe Diệp Quân nói vậy, người phụ nữ váy trắng khẽ cười: "Tháp gia của cậu nói với cậu như vậy à?"
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn người phụ nữ váy trắng rồi nhẹ giọng hỏi: "Tiền bối quen Tháp gia ạ?"
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: "Quen!"
Diệp Quân im lặng.
Bây giờ hắn đang nghi ngờ, có lẽ không phải Tháp gia đang bốc phét, mà có khi Tháp gia ngầu thật!
Sau này phải nịnh nọt Tháp gia cho thật tốt, sau đó có chuyện gì gánh không nổi thì nhờ Tháp gia gánh giùm!
Diệp Quân đang định nói gì đó, người phụ nữ váy trắng bỗng điểm vào giữa trán hắn!
Ầm!
Diệp Quân trợn tròn hai mắt, trong tích tắc đã có vô số thông tin cuồn cuộn chảy vào đầu hắn.
Lúc này, Diệp Quân dường như đã xuyên không, hắn nhìn thấy tất cả trận chiến mà người phụ nữ váy trắng đã trải qua, đủ loại đại chiến...
Chấn động!
Diệp Quân hoàn toàn chấn động!
Thì ra còn có thể đánh nhau như thế này!
Võ Thần!
Dường như là vô địch trong cận chiến!
Truyền thừa Võ Thần!
Một lúc lâu sau, người phụ nữ váy trắng mới rút tay lại. Bà ấy nhìn Diệp Quân, khẽ nói: "Cậu đã lĩnh ngộ được ý chí Võ Thần, truyền thừa này có thể giúp cậu lĩnh ngộ ý thức Võ Thần, chỉ cần cậu lĩnh ngộ được ý thức Võ Thần thì sẽ vô địch trong cận chiến!"
Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, khẽ nói: "Tiền bối, người biết vãn bối là ai không?"
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: "Biết!"
Diệp Quân do dự một chút rồi nói: "Vãn bối là kẻ thù của nhà họ An, người nhà họ An đã truy sát vãn bối, bây giờ... họ tiêu đời rồi!"
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: "Cậu không sao là tốt rồi!"
Diệp Quân sửng sốt.
Nói gì vậy?
Người phụ nữ váy trắng: "Ta đi đây!"
Nói rồi, bà ấy bỗng trở nên hư ảo!
Diệp Quân vội hỏi: "Tiền bối, bây giờ vãn bối có được xem là Võ Thần không?"
Người phụ nữ váy trắng hỏi lại: "Cậu tự thấy thế nào?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: "Vãn bối không nên quan tâm tới danh hiệu đó, tinh khí thần mới là điều vãn bối nên theo đuổi!"
Người phụ nữ váy trắng cười nói: "Không phải là theo đuổi, mà là giữ gìn, vì cậu đã có nó rồi! Bây giờ cậu chỉ thiếu thực chiến, những trận đấu kia đều ở trong đầu của cậu, cậu phải dùng chiến đấu thật để tiêu hóa chúng nó, sau đó sáng tạo ra võ đạo chỉ thuộc riêng về mình".
Nói rồi bà ấy khẽ chỉ vào đầu Diệp Quân: "Nhớ kỹ, giai đoạn đầu ý thức là quan trọng nhất, giai đoạn giữa thì sức mạnh thuần túy và tốc độ thuần túy quan trọng nhất!"
Diệp Quân hỏi: "Vậy giai đoạn sau thì sao ạ?"
Người phụ nữ váy trắng mỉm cười: "Tới lúc đó nói tiếp!"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"
Người phụ nữ váy trắng: "Cố lên!"
Nói xong bà ấy đã biến mất!
Không gian bỗng trở nên hư ảo, một giây sau, Diệp Quân đã xuất hiện trong thông đạo trận pháp dịch chuyển!
Diệp Quân nhắm mắt lại, không ngừng nhớ lại những trận đấu của Võ Thần kia!
Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nhắc nhở: "Ngươi là kiếm tu!"
Nó vẫn sợ Diệp Quân đi chệch đường!
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết! Tháp gia đang lo lắng ta tu luyện nhiều loại thì hai bên sẽ dang dở, đúng không?"
Tiểu Tháp: "Đúng!"
Diệp Quân khẽ nói: "Nhưng ta lại thấy, dường như kiếm đạo và võ đạo không có gì khác nhau!"
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân cười nói: "Có thể bổ sung cho nhau, tốc độ của ta rất nhanh, nhưng hiểu biết về chiến đấu của ta lại có thiếu sót, ý thức Võ Thần có thể bổ sung điểm này. Thật ra, dù là kiếm đạo hay võ đạo, mục đích cuối cùng đều là để đánh bại đối thủ. Theo ta thấy, những đạo nào có thể đánh bại kẻ địch đều là đạo tốt!"
Tiểu Tháp không lên tiếng, không thể phản bác!
Diệp Quân khẽ nói: "Bây giờ ta chỉ mong có thể chiến đấu, sau đó dung hợp kiếm đạo và võ đạo của ta lại, sáng tạo ra một phương thức chiến đấu của riêng mình. Ta muốn theo đuổi đạo của chính mình, không bám vào bất cứ khuôn mẫu nào, phàm những thứ ta dùng đều là đạo của Diệp Quân ta!"
Lúc này, giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Ta thấy thiên phú của hắn hơi quá đáng rồi đấy!"
Tiểu Tháp gật đầu như búa bổ, nó đồng ý với ý kiến này.
Giọng nói bí ẩn khẽ nói: "Có lẽ hắn đã thừa kế thiên phú tu luyện của cha mẹ một cách hoàn mỹ. Với thiên phú và tâm tính này của hắn, ta tin rằng một ngày nào đó hắn có thể đạt đến trình độ của Tứ Kiếm!"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Chúng ta vẫn phải trông nom cho tốt! Hắn rất ưu tú, nhưng còn trẻ quá, thế nên chúng ta phải để hắn chịu chút khổ cực của nhân gian, tránh về sau hắn hủy hoại tâm tính của mình, đi sai đường. Đúng vậy, phải để hắn chịu khổ, chỉ cần không chết là được!"
Giọng nói bí ẩn: "Tiểu Tháp, ngươi có mang chút tư thù cá nhân vào trong chuyện này đúng không!"
Tiểu Tháp: "..."
Nghe lời Diệp Quân nói, ông Phó giật cả mình!
Thằng nhóc này mạnh mẽ thật!
Ai không biết còn tưởng ngươi mới là người mang thiên mệnh đấy!
Diệp Quân không nghĩ nhiều như vậy, kéo ông Phó đi tới Tiên Bảo Các!
Hắn muốn tới thẳng tổng viện thư viện Quan Huyên!
Lúc này, ông Phó vội nói: "Diệp công tử, đợi một chút!"
Diệp Quân nhìn ông Phó, ông Phó cười khổ: "Diệp công tử, ngươi quên rồi à? Là ngươi đã nói thời gian do người ta chọn mà!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết, thế nên ta mới phải tới tìm gã ngay bây giờ!"
Ông Phó không hiểu, nhưng rất nhanh, ông ta đã nghĩ ra gì đó, sắc mặt thay đổi: "Ý ngươi là, gã kéo dài ba tháng là vì bây giờ gã không nắm chắc sẽ giết được ngươi, hoặc nói cách khác, bây giờ gã đang tu luyện tuyệt chiêu nào đó?"
Diệp Quân gật đầu.
Ông Phó nhìn Diệp Quân, lòng chấn động!
Đầu óc chàng trai này quá khủng khiếp!
Vừa nãy ông ta không nghĩ ra điểm này, mà chàng trai này lại lập tức nghĩ ra được ngay. Thiên phú kiếm đạo của thằng nhóc này yêu nghiệt, đến đầu óc cũng yêu nghiệt đến cỡ này sao?
Con cái nhà ai vậy trời? Khéo đẻ thế không biết!
Diệp Quân chân thành nói: "Tiền bối, ông cảm thấy tài nguyên của tổng viện thư viện Quan Huyên tốt hay tài nguyên của ta tốt?"
Ông Phó: "Đương nhiên là của tổng viện thư viện Quan Huyên rồi!"
Diệp Quân gật đầu: "Càng về sau, thực lực của gã chắc chắn sẽ càng mạnh! Đặc biệt là bây giờ, nhất định thư viện Quan Huyên sẽ dốc sức bồi dưỡng gã, ta tới càng sớm thì tỷ lệ thắng càng lớn!"
Ông Phó chần chừ một lát rồi nói: "Diệp công tử, ngươi không tu luyện trước một chút à?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Tu luyện trong giết chóc, cảm ngộ khi tới bờ vực cái chết luôn là cách tu luyện tốt nhất!"
Ông Phó nhìn Diệp Quân, lòng chấn động tột cùng!
Cuối cùng ông ta đã biết vì sao người mang thiên mệnh và Diệp Quân lại như nước với lửa rồi!
Mỗi thời đại chỉ được có một lão đại mà thôi!
Nếu người mang thiên mệnh không thể giẫm chết Diệp Quân thì chắc chắn đạo tâm của gã sẽ sụp đổ!
Thân phận này buộc gã phải vô địch trong số những người cùng thời đại!
Hết cách rồi, hai người mang thiên mệnh trước đó quá chói mắt!
Diệp Quân lại nói: "Tiền bối, bây giờ có thể tới tổng viện thư viện không?"
Ông Phó trầm giọng nói: "Ngươi chắc rồi chứ?"
Diệp Quân gật đầu: "Chắc chắn!"
Ông Phó nhìn Diệp Quân: "Đi! Ta dùng trận pháp dịch chuyển đưa ngươi đến tổng viện!"
Nói rồi, ông ta dẫn Diệp Quân đến Tiên Bảo Các!
Nhưng vừa tới Tiên Bảo Các, một ông lão đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Ông lão vừa xuất hiện, một cái túi màu vàng đã xuất hiện trong tay ông ta, trên túi vàng này còn có ba vạch.
Thấy ba vạch trên túi vàng, ông Phó sững sờ.
Ông lão kia nói: "Từ bây giờ, ông không còn là quản sự của thương hội ở Thanh Châu nữa!"
Miễn chức!
Nghe thế, ông Phó như bị sét đánh, đứng ngây ngốc tại chỗ!
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Lúc này, ông lão bỗng nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh lùng: "Diệp công tử, Tiên Bảo Các không hoan nghênh ngươi, ngươi hãy rời khỏi Tiên Bảo Các ngay, nếu không ngươi tự gánh hậu quả!"
Đuổi khách!
Diệp Quân nheo mắt, lúc này ông Phó bỗng nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó kéo hắn quan người đi!
Nhưng lúc này, ông lão kia bỗng nói: "Đợi đã!"
Ông Phó quay lại nhìn ông lão kia, mặt ông ta vô cảm, ánh mắt âm u: "Phó quản sự, Trưởng Lão Các có chỉ, lập tức áp giải ông về tổng viện Tiểu Quan!"
Sắc mặt ông Phó tái nhợt!
Ông lão kia mỉa mai: "Một quản sự của phân viện nho nhỏ mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của người mang thiên mệnh, đúng là không biết tự lượng sức mình!", ông Phó không quan tâm tới ông lão kia, quay đầu nhìn Diệp Quân, chua chát nói: "Diệp công tử, xin lỗi, ta không thể đưa ngươi tới tổng viện thư viện Quan Huyên!"
Diệp Quân trầm giọng nói nói: "Ông Phó, xin lỗi!"
Phó quản sự cười khổ: "Ta không ngờ Tiên Bảo Các đã hoàn toàn đứng về phía người mang thiên mệnh!"
Diệp Quân im lặng.
Hắn cũng không ngờ, Tiên Bảo Các này đã chọn đứng về phía người mang thiên mệnh!
Phó quản sự trầm giọng nói: "Trước đó ta đã liên lạc với Văn Viện rồi, nhưng đến bây giờ Văn Viện cũng không có bất cứ tin tức phản hồi nào. Thế nên, Diệp công tử, ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều vào Văn Viện! Tình cảnh bây giờ của bọn họ e rằng cũng không được tốt! Đặc biệt là sau khi Diệp chủ tịch dẫn đầu lớp trẻ bị giam lỏng!"
Diệp Quân nói: "Ông Phó, ta đưa ông đi!"
"Hỗn xược!"
Ông lão kia bỗng quát lên đầy tức giận, xông thẳng lên trước rồi đấm một quyền về phía Diệp Quân, trên đầu nắm đấm sấm sét lập lòe!
Cường giả cảnh giới Thần Kiếp!
Nắm đấm này nhắm thẳng vào đầu Diệp Quân!
Chương 267: Cô xấu thật!
Diệp Quân bỗng quay phắt người nhìn ông lão kia!
Vù!
Một thanh phi kiếm cắm ngay giữa trán ông ta, ông ta liên tục lùi về phía sau, cuối cùng bị ghim vào một cây cột đá bên cạnh!
Thấy Diệp Quân ra tay, ông Phó cười khổ, tính cách của cậu bạn nhỏ này hơi nóng!
Diệp Quân nhìn ông Phó, chân thành nói: "Ông Phó, nếu ông tới tổng viện thì sẽ không có kết quả tốt!"
Ông Phó lắc đầu thở dài: "Nhưng ta có thể đi đâu được chứ?"
Diệp Quân im lặng.
"Diệp Quân!"
Đúng lúc này, ông lão bị ghim trên cây cột đá bỗng dữ dằn lên tiếng: "Ngươi dám ra tay với Tiên Bảo Các ta, ta nói cho ngươi biết, dù sau lưng ngươi có một trăm Đại Kiếm Đế cũng không bảo vệ được ngươi đâu. Ngươi chết chắc rồi! Tiên Bảo Các ta sẽ diệt mười tộc của ngươi!"
Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão, không nói gì.
Ông lão nheo mắt: "Thế nào, ngươi còn định giết ta sao? Nào, ngươi giết thử xem! Lão phu là quản sự túi vàng của Tiên Bảo Các, ngươi giết lão phu là đang tuyên chiến với Tiên Bảo Các! Ngươi giết thử xem!"
Diệp Quân nhìn ông ta: "Ông đang cố tình khích ta ra tay!"
Nghe vậy, đồng tử ông lão rút lại, trong lòng chấn động!
Chàng trai này lại nhìn thấu âm mưu của ông ta!
Diệp Quân nhìn ông ta chòng chọc: "Ta với ông không có thù hận gì, ông không cần phải dùng kế này với ta. Xem ra có người bảo ông làm vậy, nhà họ An đã lụi tàn, tộc Thiên Long đã hòa giải với ta, vậy thì ai đang đối phó với ta đây?"
Nói rồi, hắn khẽ cười: "Rất rõ ràng, chỉ có một người, chính là người mang thiên mệnh!"
Ông lão hoảng hốt, chỉ nhìn Diệp Quân mà không nói gì.
Nhưng Diệp Quân lại lần nữa lắc đầu: "Không đúng! Người mang thiên mệnh đã đồng ý đánh với ta một trận, tuy ta thấy gã cũng chẳng ra sao nhưng ta nghĩ gã không đến nỗi phải chơi bẩn thế này. Vậy nên, không phải là gã!"
Nghe Diệp Quân phân tích, ông lão bỗng run hai tay, ông ta nhìn Diệp Quân chằm chằm, không nói gì nhưng trong lòng đã kinh hãi đến tột đỉnh.
Diệp Quân lại nói: "Trên đường ta tới đây đã từng giết nhiều thiên tài tới từ vũ trụ Quan Huyên, nhưng những thế gia phía sau bọn họ không đủ khả năng vươn tay đến nội bộ Tiên Bảo Các, mà ta cũng không có kẻ thù trong Tiên Bảo Các, thế nên loại trừ hết thì chỉ còn mấy thế gia và tông môn siêu cấp của thư viện Quan Huyên thôi!"
Nói rồi, hắn khẽ gật đầu: "Có hai khả năng. Một là vì Kiếm Chủ Nhân Gian nên phe thế gia và phe tông môn có phần kiêng dè, không dám quang minh chính đại tới giết ta. Thế nên bọn họ đổi cách khác để đối phó với ta, ví dụ như... Tiên Bảo Các là sự lựa chọn thích hợp nhất! Tìm một tên ngốc trong Tiên Bảo Các đứng ra cố tình chọc giận ta, để ta ra tay, từ đó khiến ta đắc tội với toàn bộ Tiên Bảo Các!"
Nói đến đây, hắn nhìn ông lão: "Khả năng thứ hai, bọn họ muốn gây hấn giữa ta và người mang thiên mệnh. Nghiêm trọng hơn một chút thì muốn mâu thuẫn giữa ta và người mang thiên mệnh sâu sắc hơn, làm ta tưởng người mang thiên mệnh đang tính kế ta, từ đó khiến ta và người mang thiên mệnh tàn sát lẫn nhau".
Ông lão nhìn Diệp Quân chăm chăm, im lặng không lên tiếng.
Diệp Quân cười nói: "Thật ra không phải là hai khả năng mà là một công đôi việc! Dù là phe tông môn hay phe thế gia, bọn họ đều không thể bồi dưỡng một Kiếm Chủ Nhân Gian mới. Không có Kiếm Chủ Nhân Gian mới thì mới phù hợp với lợi ích của bọn họ, dù sao họ đã quen phách lối, sao có thể bồi dưỡng ra một ông lớn mới được chứ? Thế nên trong mắt bọn họ, người mang thiên mệnh chỉ là một con cờ, ta cũng vậy!"
Ông lão trầm mặc.
Diệp Quân trầm giọng nói: "Các hạ, ta biết họ đã cho ông điều kiện rất mê hoặc, nhưng ông có từng nghĩ chưa? Cấp cao của Tiên Bảo Các không phải là hạng người vô tri, ông cam tâm để thư viện Quan Huyên lợi dụng, bọn họ có tha cho ông không?"
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, một lát sau, ông ta giơ ngón tay cái: "Diệp công tử, phải công nhận ta rất bái phục ngươi! Những điều ngươi nói cơ bản đều đúng, nhưng có một điều không đúng".
Diệp Quân nheo mắt lại: "Cái gì không đúng?"
Ông lão khẽ cười: "Ta không còn lựa chọn nào khác!"
Nói rồi, trong mắt ông ta ánh lên tia tàn nhẫn, một luồng khí tức đáng sợ bỗng từ vùng bụng ông ta trào ra!
Ông ta muốn tự nổ!
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, vội nói: "Đợi chút, ta có cách..."
Ầm!
Diệp Quân chưa dứt lời, một luồng năng lượng đáng sợ đã bùng nổ từ trong ngươi ông lão kia, không gian xung quanh nứt toác ra!
Diệp Quân lập tức kéo ông Phó lùi ra sau mấy trăm trượng, lúc hắn dừng lại, trước mặt hắn xuất hiện một khe nứt rộng đến mấy trăm trượng.
Chết rồi!
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên vô cùng khó coi!
Mà lúc này, xung quanh bỗng xuất hiện vô số cường giả Tiên Bảo Các. Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, những cường giả Tiên Bảo Các kia đều sững người, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn Diệp Quân, một người trong số đó tức giận quát: "Diệp Quân, ngươi lại dám giết người của Tiên Bảo Các ta!"
Nói rồi, ông ta lấy ra một tấm truyền âm phù.
Diệp Quân im lặng.
Hắn biết mình không thể nào giải thích rõ được!
Hắn thật sự không ngờ đối phương lại tự nổ, chiêu này quá độc!
Sắc mặt ông Phó đứng bên cạnh cũng cực kỳ âm u!
Giờ phút này ông ta mới phát hiện vũng nước vũ trụ Quan Huyên quá sâu!
Đây không phải là chỗ để một quản sự nho nhỏ như ông ta có thể chơi được đâu!
Diệp Quân đang định nói gì thì một tàn ảnh lướt qua, chớp mắt, đầu của mấy chục cường giả Tiên Bảo Các đã bay vèo ra ngoài, máu tươi văng tung tóe!
Tất cả đều bị giết trong nháy mắt!
Diệp Quân quay đầu nhìn sang bên phải, mấy chục trượng cách đó có một cô gái, cô gái mặc một bộ đồ ôm người màu đen, tóc rất dài, chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt, vì nửa gương mặt bên trái đã bị tóc cô ta che lại, còn tay phải cô ta thì dang cầm một thanh đao cong màu đỏ máu!
Diệp Quân nhìn cô gái kia, không nói gì.
Cô gái cũng nhìn Diệp Quân, cô ta nhếch miệng cười rồi quay người định bỏ đi!
Ông Phó run run nói: "Mau ngăn cô ta lại! Nếu không Tiên Bảo Các sẽ cho rằng những người này đều do ngươi giết!"
Cô gái không thèm ngoảnh đầu lại, khinh bỉ nói: "Mười vị Kiếm Đế tới đây cũng không cản được ta!"
Mà lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Cô xấu thật đấy!"
Cô ta dừng bước.
Biểu cảm trên mặt ông Phó cứng nhắc.
Chương 268: Kết cục của việc chọn sai đội
Xấu thật!
Có cô gái nào nhịn được câu này chứ?
Rõ ràng, cô gái kia cũng không nhịn được!
Cô ta chầm chậm quay người, sau đó nhìn Diệp Quân, nhếch miệng cười: "Ta xấu thật?"
Diệp Quân gật đầu: "Là người xấu nhất mà ta từng gặp!"
Cô gái hơi nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng, một giây sau, cô ta bỗng biến mất!
Vù!
Không gian trước mặt Diệp Quân nứt ra, một thanh đao cong chém ra, cùng với nhát chém này, một luồng khí thế khủng bố đánh nứt không gian trong vòng trăm trượng!
Đối diện với nhát đao khủng khiếp này, Diệp Quân lại cực kỳ bình tĩnh, đâm một kiếm ra.
Thanh kiếm này là kiếm Hành Đạo!
Vù!
Nhát kiếm này của Diệp Quân đâm nát thanh đao cong màu máu kia, còn cô gái tóc dài đã xông tới trước mặt Diệp Quân thì đồng tử bỗng rút lại, cô ta vừa định rút lui, kiếm Hành Đạo đã kề ngay giữa trán cô ta!
Cô gái tóc dài khó tin nói: "Kiếm này của ngươi là kiếm gì?"
Diệp Quân động tâm niệm, một thanh phi kiếm bay ra.
Phựt!
Một cánh tay của cô gái tóc dài bị chặt văng!
Máu tươi phun ra như suối!
Cô gái tóc dài nhìn Diệp Quân chằm chằm, không kêu la một lời!
Diệp Quân thản nhiên hỏi: "Ai sai khiến cô tới đây?"
Cô gái tóc dài không lên tiếng!
Vù!
Lại một tiếng kiếm bay nữa vang lên, một thanh phi kiếm nữa chém lên cánh tay trái của cô ta!
Phựt!
Cánh tay trái của cô ta cũng bị chặt phăng!
Diệp Quân nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt bình lặng như nước, tay cầm kiếm Hành Đạo kề ngang trước cổ cô ta, bình tĩnh hỏi: "Ai phái cô tới đây?"
Cô gái tóc dài nhìn Diệp Quân chòng chọc: "Không biết ai, kẻ đó ra giá năm nghìn vạn kim tinh để ta giết đám người kia, giá họa cho ngươi!"
Diệp Quân gật đầu: "Có thể liên lạc được với người đó không?"
Cô gái tóc dài lắc đầu: "Không!"
Diệp Quân khẽ gật đầu: "Cũng không quan trọng!"
Nói rồi hắn xòe tay ra, lấy nhẫn không gian của cô gái đi, nhưng kiếm Hành Đạo vẫn kề giữa trán cô gái tóc dài.
Diệp Quân thấy trong nhẫn không gian vừa hay có năm nghìn vạn kim tinh!
Diệp Quân cất luôn!
Hời quá!
Cô gái tóc dài không nói lời nào mà chỉ nhìn Diệp Quân, bên hai cánh tay cô ta vẫn đang không ngừng chảy máu.
Đúng lúc này, không gian bên cạnh nứt ra, sau đó một ông lão từ từ bước ra.
Cường giả Tiên Bảo Các!
Sau khi ông lão bước ra, ông ta nhìn những thi thể xung quanh rồi lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân kể hết mọi chuyện xảy ra cho ông lão nghe.
Nghe Diệp Quân kể xong, ông lão im lặng.
Diệp Quân nhìn ông ta, không nói thêm gì.
Nếu ông lão này cũng là người của phe thế gia và phe tông môn, thế thì hắn chỉ có thể nói, Tiên Bảo Các hết thuốc chữa rồi!
Lúc này, ông lão khẽ lắc đầu: "Ta hiểu rồi!"
Diệp Quân gật đầu, sau đó nhìn ông Phó bên cạnh: "Tiền bối, ông Phó sẽ không bị xử phạt gì chứ ạ?"
Ông lão nhìn Diệp Quân: "Không!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó chỉ vào cô gái bị chặt tay: "Vậy ta giao cô ta cho tiền bối".
Nói rồi, như chợt nhớ ra điều gì, hắn hỏi: "Tiên Bảo Các có thể gạch tên ta ra khỏi danh sách đen không?"
Ông lão lắc đầu: "Không!"
Diệp Quân cười rồi cất kiếm Hành Đạo, quay người rời đi!
Ông lão bỗng hỏi: "Cậu không tò mò vì sao Tiên Bảo Các làm vậy sao?"
Diệp Quân dừng bước rồi nói: "Đơn giản mà, Tiên Bảo Các muốn đầu tư cho người mang thiên mệnh, thế nên các ông phải tỏ thái độ rõ ràng!"
Sắc mặt ông lão phức tạp: "Đúng vậy! Hội trưởng lão đã quyết định đầu tư vào người mang thiên mệnh, mà người mang thiên mệnh và Diệp công tử như nước với lửa, thế nên để tỏ rõ thái độ của mình, Tiên Bảo Các đã liệt Diệp công tử vào danh sách đen trọn đời! Vĩnh viễn không được xóa!"
Danh sách đen trọn đời!
Diệp Quân im lặng một lát rồi gật đầu: "Ta hiểu!"
Nói rồi hắn quay người nhìn Tiên Bảo Các, khẽ nói: "Đời này, ta cũng sẽ không bước chân vào Tiên Bảo Các nữa!"
Nói xong, hắn quay người rời đi!
Diệp Quân không hề biết, câu nói này của hắn sẽ khiến Tiên Bảo Các xảy ra cơn địa chấn khủng khiếp trong tương lai!
Nhìn bóng Diệp Quân mất hút, ông lão thầm thở dài, ông ta nhìn cô gái bị chặt tay đứng bên cạnh: "Bên trên đã có lệnh, cô đi đi!"
Ông Phó đứng một bên thấy kinh ngạc.
Cô gái không nói bất kỳ lời nào, quay người rời đi!
Ông Phó nhìn ông lão: "Mục quản sự..."
Mục quản sự trầm giọng nói: "Ông Phó, có thể miễn tội chết cho ông nhưng không thể tránh khỏi trừng phạt, từ bây giờ, ông sẽ bị lưu đầy xuống Thiền Châu ở hạ giới!"
Ông Phó im lặng.
Thiền Châu!
Một nơi nhỏ bé ở rất rất xa!
Thế này là bảo ông ta đi dưỡng lão rồi!
Haiz!
Ông Phó khẽ gật đầu: "Được!"
Ông ta biết thế này đã là kết quả tốt nhất dành cho mình rồi!
Ông Phó cũng không nói gì, rời đi!
Nhưng lúc này, cả người ông ta trông già đi rất nhiều!
Từ quản sự Tiên Bảo Các ở Thanh Châu trở thành quản sự Tiên Bảo Các ở Thiền Châu, đây chính là từ thiên đường rơi xuống đống bùn!
Sống một đời, đôi khi chuyện bi thương nhất đối với một người là khi họ đã đạt được đỉnh cao nhưng cuối cùng lại ngã xuống đáy vực.
Mục quản sự nhìn ông Phó già nua đi rất nhiều thì lắc đầu thở dài.
Ông ta biết, ông Phó này sẽ chết già ở Thiền Châu, hơn nữa còn chết rất thảm!
Đây chính là kết cục của việc chọn sai đội!
Mục quản sự thở dài rồi quay người rời đi!
...
Chương 269: Ta chỉ múa kiếm thôi mà
Một bên khác…
Diệp Quân men theo con đường đi ra ngoài, lúc này trời bỗng đổ mưa, hắn cũng không tránh mưa, cứ chầm chậm đi dưới mưa như vậy.
Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Quân khẽ nói: "Tháp gia, có phải ta biết cách gây họa quá rồi không?"
Tiểu Tháp suy nghĩ rồi đáp: "Thật ra không hẳn là vậy!"
Diệp Quân khó hiểu: "Vì sao?"
Tiểu Tháp: "Trước đây ta đã gặp được người biết cách gây họa hơn cả ngươi!"
Diệp Quân hỏi: "Ai?"
Tiểu Tháp không trả lời.
Diệp Quân lắc đầu cười chứ không hỏi thêm.
Tiểu Tháp: "Có tính toán gì không?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Trở về Nam Châu một chuyến!"
Tiểu Tháp nói: "Dùng tàu vũ trụ à?"
Diệp Quân thản nhiên nói: "Đương nhiên là không rồi!"
Nói rồi, hắn quay người đi về phía xa!
Tiểu Tháp khó hiểu: "Ngươi làm gì thế?"
Diệp Quân không nói gì, chẳng mấy chốc đã tới thẳng Tiên Bảo Các, Mục quản sự kia lại xuất hiện trước mặt hắn.
Thấy Diệp Quân, Mục quản sự nhíu mày: "Ngươi làm gì đấy?"
Diệp Quân bình tĩnh hỏi: "Trận pháp dịch chuyển ở đâu?"
Mục quản sự nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Diệp công tử, Tiên Bảo Các của ta đã không còn phục vụ ngươi nữa!"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Ta nghĩ với thực lực bây giờ của mình thì cả Thanh Châu chắc không có ai đánh lại ta, mà ông muốn điều người từ tổng các của Tiên Bảo Các tới, ít nhất phải hơn nửa canh giờ nữa mới tới được nhỉ? Trong vòng nửa canh giờ, một vị Kiếm Đế có thể làm được rất nhiều việc đấy, ông nghĩ sao?"
Nghe thế, mặt Mục quản sự biến sắc: "Diệp công tử, ngươi... ngươi đừng có giở thói lưu manh!"
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Mục quản sự, ta đang thương lượng với ông! Ông cũng biết, từ đây về Nam Châu mà dùng tàu vũ trụ thì cũng phải mất đến vài tháng, ông cũng không thể để ta đi tàu vũ trụ chứ nhỉ?"
Mục quản sự cười khổ: "Diệp công tử, Tiên Bảo Các đã ra nghiêm lệnh, không được phục vụ ngươi nữa!"
Diệp Quân động thần niệm, một thanh kiếm bay vút lên!
Vù!
Tiếng kiếm xé không khí vang vọng!
Gương mặt Mục quản sự tái mét, ông ta vội vã lùi sau, ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng dè!
Đừng nói chứ, ông ta thật sự sợ Diệp Quân làm càn!
Mẹ nó!
Kiếm Đế đó, mà còn là một Kiếm Đế thực lực không tầm thường chút nào!
Lúc này, cường giả Tiên Bảo Các đều xuất hiện ở đây nhưng không một ai dám bước lên!
Diệp Quân nhìn Mục Lão: "Mục Lão, ông làm gì thế? Tôi chỉ múa kiếm thôi, không có ý gì đâu!"
Mục Lão im lặng.
Diệp Quân nhìn Mục Lão chăm chú mà không nói tiếng nào, hắn nhìn tới nỗi Mục Lão thấy tê cả da đầu.
Mục Lão thấy khó xử.
Diệp Quân bỗng nói: "Ta rời khỏi Thanh Châu chẳng phải là việc tốt với tất cả mọi người sao?"
Nghe thế, Mục Lão sững người!
Đúng vậy!
Diệp Quân rời khỏi Thanh Châu chắc chắn là một chuyện tốt đối với mình! Nếu mình thật sự không cho thằng nhóc này đi, hắn có dám giết mình không?
Mục Lão nhìn Diệp Quân trong im lặng.
Ông ta cảm thấy Diệp Quân dám lắm chứ!
Đến cả nhà họ An và tộc Thiên Long mà thằng nhóc này cũng không sợ, sao có thể sợ một quản sự quèn như mình?
Nghĩ đến đây, Mục Lão phất tay phải, những cường giả của Tiên Bảo Các kia đều lui xuống.
Mục Lão suy nghĩ rồi nói: "Trận pháp dịch chuyển ở mười dặm về bên phải, bây giờ ở đó không có ai..."
Nói rồi, ông ta bỗng tỏ ra ngơ ngác: "Ơ, ta nói gì rồi?"
Nói xong, ông ta lắc đầu, quay người rời đi!
Diệp Quân thì lắc người, biến mất tại đó.
Sau khi Diệp Quân đi, Mục Lão bỗng thở phào!
Ông ta không sợ những người có bối cảnh mạnh mẽ, bối cảnh càng mạnh thì càng có nhiều điều kiêng kị. Ông ta chỉ sợ những chàng trai trẻ cứng đầu thế này!
Trẻ, nhiệt huyết, không sợ trời, không sợ đất.
Ngươi mà chọc giận cậu ta, cậu ta vung một kiếm chém ngươi! Ngươi chết thật đấy!
Ông ta chỉ là người làm công, không cần thiết phải lấy mạng ra để tận trung. Ngươi chết rồi thì vợ với con cái đều là của người khác mất!
Trong thông đạo trận pháp dịch chuyển.
Diệp Quân ngồi xếp bằng trên đất, hai mắt chậm rãi khép lại.
Bây giờ hắn không thiếu tài nguyên!
Riêng kim tinh đã hơn trăm triệu, vì từ Trung Thổ Thần Châu đến Thanh Châu, hắn đã cướp không ít nhẫn không gian. Ngoài ra, hắn cũng có đến hơn ba mươi vạn tiên tinh và một số bảo vật, ví như cây thương Võ Thần kia.
Thương Võ Thần!
Diệp Quân xòe tay ra, thương Võ Thần xuất hiện trong tay hắn. Tay phải hắn chậm rãi vuốt ve thương Võ Thần, đạo ý chí Võ Thần vẫn còn trong đó.
Ý chí Võ Thần!
Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn tỉ mỉ cảm nhận đạo ý chí Võ Thần trong đó!
Trận chiến hôm đó, hắn có ấn tượng sâu sắc với đạo ý chí Võ Thần này, tuy chỉ là một đạo ý chí, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không gì địch nổi!
Rất mạnh!
Lúc này, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tháp gia, Võ Thần là gì?"
Tiểu Tháp: "Không biết!"
Diệp Quân cau mày: "Không biết sao?"
Tiểu Tháp nói: "Ừ".
Diệp Quân im lặng một lúc thật lâu, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cây thương Võ Thần rồi nói: "Tháp gia, ta cảm nhận được một luồng khí trong đạo ý chí Võ Thần này!"
Tiểu Tháp lấy làm kinh ngạc: "Khí à?"
Diệp Quân gật đầu, hắn cầm thương Võ Thần lên, chân thành nói: "Trong sách nói rằng Võ Thần là chỉ võ đạo thông thần, nhưng ta lại thấy Võ Thần là một loại tinh thần, một loại tinh thần không chịu thua, một loại tinh thần gặp mạnh thì sẽ càng mạnh hơn. Đơn giản mà nói, ngươi có thể đánh bại ta nhưng không thể đánh bại ý chí của ta!"
Nói rồi, hắn chầm chậm nhắm mắt lại: "Ngày đó, cây thương Võ Thần này đánh với cô cô váy trắng, tuy nó không địch lại nhưng ý chí vẫn còn đó, khí thế không hề suy nhược. Võ Thần không phải là vô địch thiên hạ, nhưng dám đấu với bất kỳ người nào vô địch trong thiên hạ!"
Ầm!
Dứt lời, trong cơ thể Diệp Quân bộc phát ra một luồng khí thế khủng bố!
Không phải là kiếm thế!
Mà là võ thế!
Võ thế được sản sinh ra từ ý chí Võ Thần!
Bỗng nhiên, cây thương Võ Thần kia rung lên kịch liệt, một giây sau, ý chí Võ Thần trong cây thương bỗng chui vào giữa trán Diệp Quân!
Diệp Quân trợn tròn hai mắt, nhưng lúc này, hắn đã ở trong một mảng tinh không!
Mười trượng trước mặt hắn có một người phụ nữ, người phụ nữ mặc váy trắng, tay cầm trường thương, trên người tỏa ra khí thế võ đạo ghê gớm.
Diệp Quân sững sờ.
"Ý chí Võ Thần!"
Lúc này, Tiểu Tháp run giọng nói: "Truyền thừa võ thần... mẹ kiếp, hắn là kiếm tu mà! Hắn là kiếm tu đấy! Võ Thần gì cơ chứ? Ôi trời! Hắn là kiếm tu! Đừng đi tu võ đạo chứ!"
Giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Có khả năng nào là... hắn đã dùng kiếm đạo để chứng Võ Thần?"
Tiểu Tháp: "..."
...
Chương 270: Chỉ cần không chết là được
Dùng kiếm đạo chứng Võ Thần?
Phải thừa nhận rằng, Tiểu Tháp hơi sững sờ!
Nó từng theo hai đời người mang thiên mệnh, hai đời người mang thiên mệnh tuyệt đối đều là kỳ tài ngút trời, bao gồm cả tiểu chủ, tuy giai đoạn sau hơi buồn nhưng ở giai đoạn đầu, thiên phú của tiểu chủ không gì có thể che đậy được, tuyệt đối là sự tồn tại thế gian hiếm có.
Người mang thiên mệnh đời đầu thì không cần phải bàn đến nữa!
Dùng giết chóc chứng đạo, đạt đến đỉnh cao!
Hai đời người mang thiên mệnh đều đồng thời tu luyện nhiều loại đạo, nhưng cuối cùng, ngoài kiếm đạo thì đã vứt bỏ những loại đạo khác, đặc biệt là tiểu chủ, chơi đủ loại cả!
Nhưng cuối cùng cũng từ bỏ hết! Chỉ còn lại mỗi kiếm đạo!
Thế nên nó cực kỳ, cực kỳ lo lắng!
Nó lo lắng Diệp Quân tu lộn xộn quá, không những không tu tốt võ đạo mà còn dở dang trong việc tu luyện kiếm đạo!
Kiếm đạo chứng Võ Thần?
Nghe thì rất ngầu, nhưng nó vẫn rất lo, làm không khéo thì cả hai bên đều dở dang, biết nhiều mà không tinh thông thì cuối cùng cũng không được gì.
Đúng lúc này, người phụ nữ váy trắng phía xa chậm rãi quay người, bà ấy nhìn Diệp Quân, lúc nhìn thấy Diệp Quân bà ấy hơi ngẩn người: "Cậu không phải hậu nhân của nhà họ An!"
Nhà họ An!
Nghe thế, Diệp Quân tỏ vẻ đề phòng.
Đây chính là vị Võ Thần kia của nhà họ An!
Mẹ nó!
Bà ta sẽ không giết chết mình chứ?
Diệp Quân chầm chậm siết chặt tay phải, trong lòng luôn đề phòng, kiếm Hành Đạo đã rục rịch chờ phát động!
Mà ngay lúc này, người phụ nữ váy trắng kia như phát hiện ra gì đó, hai mắt nheo lại rồi lắc người xuất hiện ngay trước mặt Diệp Quân. Mặt hắn biến sắc, muốn cử động nhưng đã bị một luồng sức mạnh khủng khiếp vây lấy!
Giây phút này, hắn như bị điểm huyệt, không thể cử động được!
Diệp Quân hoảng hốt, vội nói: "Tiền bối, Tháp gia của ta ở đây đấy, nó lợi hại lắm!"
Tiểu Tháp bốc hỏa, mẹ nó, ngươi đừng có tâng bốc ông đây, ông đây chịu không nổi!
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân một lát, ánh mắt lóe lên tia phức tạp, bà ấy phất tay, luồng võ thế vây lấy Diệp Quân biến mất sạch.
Diệp Quân thở phào nhưng vẫn rất cảnh giác.
Lúc này, người phụ nữ váy trắng khẽ hỏi: "Ngươi đi một mình à?"
Diệp Quân vội nói: "Còn có Tháp gia nữa! Nó lợi hại lắm, dưới Tam Kiếm nó vô địch, trên Tam Kiếm nó có thể một đấu một!"
Tiểu Tháp: "..."
Giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Bây giờ ngươi biết sợ rồi à? Lúc bốc phét sao không thấy ngươi sợ!"
Tiểu Tháp im lặng không nói gì, bây giờ nó chỉ muốn giả chết.
Nghe Diệp Quân nói vậy, người phụ nữ váy trắng khẽ cười: "Tháp gia của cậu nói với cậu như vậy à?"
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn người phụ nữ váy trắng rồi nhẹ giọng hỏi: "Tiền bối quen Tháp gia ạ?"
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: "Quen!"
Diệp Quân im lặng.
Bây giờ hắn đang nghi ngờ, có lẽ không phải Tháp gia đang bốc phét, mà có khi Tháp gia ngầu thật!
Sau này phải nịnh nọt Tháp gia cho thật tốt, sau đó có chuyện gì gánh không nổi thì nhờ Tháp gia gánh giùm!
Diệp Quân đang định nói gì đó, người phụ nữ váy trắng bỗng điểm vào giữa trán hắn!
Ầm!
Diệp Quân trợn tròn hai mắt, trong tích tắc đã có vô số thông tin cuồn cuộn chảy vào đầu hắn.
Lúc này, Diệp Quân dường như đã xuyên không, hắn nhìn thấy tất cả trận chiến mà người phụ nữ váy trắng đã trải qua, đủ loại đại chiến...
Chấn động!
Diệp Quân hoàn toàn chấn động!
Thì ra còn có thể đánh nhau như thế này!
Võ Thần!
Dường như là vô địch trong cận chiến!
Truyền thừa Võ Thần!
Một lúc lâu sau, người phụ nữ váy trắng mới rút tay lại. Bà ấy nhìn Diệp Quân, khẽ nói: "Cậu đã lĩnh ngộ được ý chí Võ Thần, truyền thừa này có thể giúp cậu lĩnh ngộ ý thức Võ Thần, chỉ cần cậu lĩnh ngộ được ý thức Võ Thần thì sẽ vô địch trong cận chiến!"
Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, khẽ nói: "Tiền bối, người biết vãn bối là ai không?"
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: "Biết!"
Diệp Quân do dự một chút rồi nói: "Vãn bối là kẻ thù của nhà họ An, người nhà họ An đã truy sát vãn bối, bây giờ... họ tiêu đời rồi!"
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: "Cậu không sao là tốt rồi!"
Diệp Quân sửng sốt.
Nói gì vậy?
Người phụ nữ váy trắng: "Ta đi đây!"
Nói rồi, bà ấy bỗng trở nên hư ảo!
Diệp Quân vội hỏi: "Tiền bối, bây giờ vãn bối có được xem là Võ Thần không?"
Người phụ nữ váy trắng hỏi lại: "Cậu tự thấy thế nào?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: "Vãn bối không nên quan tâm tới danh hiệu đó, tinh khí thần mới là điều vãn bối nên theo đuổi!"
Người phụ nữ váy trắng cười nói: "Không phải là theo đuổi, mà là giữ gìn, vì cậu đã có nó rồi! Bây giờ cậu chỉ thiếu thực chiến, những trận đấu kia đều ở trong đầu của cậu, cậu phải dùng chiến đấu thật để tiêu hóa chúng nó, sau đó sáng tạo ra võ đạo chỉ thuộc riêng về mình".
Nói rồi bà ấy khẽ chỉ vào đầu Diệp Quân: "Nhớ kỹ, giai đoạn đầu ý thức là quan trọng nhất, giai đoạn giữa thì sức mạnh thuần túy và tốc độ thuần túy quan trọng nhất!"
Diệp Quân hỏi: "Vậy giai đoạn sau thì sao ạ?"
Người phụ nữ váy trắng mỉm cười: "Tới lúc đó nói tiếp!"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"
Người phụ nữ váy trắng: "Cố lên!"
Nói xong bà ấy đã biến mất!
Không gian bỗng trở nên hư ảo, một giây sau, Diệp Quân đã xuất hiện trong thông đạo trận pháp dịch chuyển!
Diệp Quân nhắm mắt lại, không ngừng nhớ lại những trận đấu của Võ Thần kia!
Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nhắc nhở: "Ngươi là kiếm tu!"
Nó vẫn sợ Diệp Quân đi chệch đường!
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết! Tháp gia đang lo lắng ta tu luyện nhiều loại thì hai bên sẽ dang dở, đúng không?"
Tiểu Tháp: "Đúng!"
Diệp Quân khẽ nói: "Nhưng ta lại thấy, dường như kiếm đạo và võ đạo không có gì khác nhau!"
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân cười nói: "Có thể bổ sung cho nhau, tốc độ của ta rất nhanh, nhưng hiểu biết về chiến đấu của ta lại có thiếu sót, ý thức Võ Thần có thể bổ sung điểm này. Thật ra, dù là kiếm đạo hay võ đạo, mục đích cuối cùng đều là để đánh bại đối thủ. Theo ta thấy, những đạo nào có thể đánh bại kẻ địch đều là đạo tốt!"
Tiểu Tháp không lên tiếng, không thể phản bác!
Diệp Quân khẽ nói: "Bây giờ ta chỉ mong có thể chiến đấu, sau đó dung hợp kiếm đạo và võ đạo của ta lại, sáng tạo ra một phương thức chiến đấu của riêng mình. Ta muốn theo đuổi đạo của chính mình, không bám vào bất cứ khuôn mẫu nào, phàm những thứ ta dùng đều là đạo của Diệp Quân ta!"
Lúc này, giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Ta thấy thiên phú của hắn hơi quá đáng rồi đấy!"
Tiểu Tháp gật đầu như búa bổ, nó đồng ý với ý kiến này.
Giọng nói bí ẩn khẽ nói: "Có lẽ hắn đã thừa kế thiên phú tu luyện của cha mẹ một cách hoàn mỹ. Với thiên phú và tâm tính này của hắn, ta tin rằng một ngày nào đó hắn có thể đạt đến trình độ của Tứ Kiếm!"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Chúng ta vẫn phải trông nom cho tốt! Hắn rất ưu tú, nhưng còn trẻ quá, thế nên chúng ta phải để hắn chịu chút khổ cực của nhân gian, tránh về sau hắn hủy hoại tâm tính của mình, đi sai đường. Đúng vậy, phải để hắn chịu khổ, chỉ cần không chết là được!"
Giọng nói bí ẩn: "Tiểu Tháp, ngươi có mang chút tư thù cá nhân vào trong chuyện này đúng không!"
Tiểu Tháp: "..."
Bình luận facebook