Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 290-293
Chương 290: Ngươi phách lối quá rồi!
Giết trong tích tắc!
Phải nói rằng, bây giờ tất cả mọi người đều đang kinh hãi.
Bao gồm cả Hoàn Nhan Cốt!
Hoàn Nhan Cốt nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong lòng chấn động không nguôi. Cô ta phát hiện thực lực của chàng trai này mạnh hơn khi ở Thanh Châu rất nhiều lần!
Tốc độ tăng tiến này quá khủng bố!
Xung quanh, sau khi những người kia nhìn thấy thực lực của Diệp Quân thì không dám đe dọa gì nữa, quay đầu bỏ chạy ngay!
Một nhát kiếm giết cường giả của họ trong nháy mắt!
Thực lực chênh lệch quá lớn, đông người cũng không còn ý nghĩa gì nữa!
Diệp Quân cũng không đuổi theo, hắn nhìn nhẫn không gian của Mạc Cam, trong đó có hơn hai nghìn vạn kim tinh!
Diệp Quân hơi chấn động: "Bọn họ ai cũng giàu!"
Hoàn Nhan Cốt bình tĩnh nói: "Đó là tích lũy cả đời của họ!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó chia một nghìn vạn kim tinh cho Hoàn Nhan Cốt: "Hoàn Nhan cô nương, của cô này!"
Hoàn Nhan Cốt không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Diệp Quân!
Diệp Quân cười hỏi: "Sao thế?"
Hoàn Nhan Cốt khẽ lắc đầu: "Không có gì!"
Nói rồi cô ta cất nhẫn không gian đi: "Chúng ta đi thôi!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Hai người đi về phía xa, cả con đường rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi bất thường, nhưng Diệp Quân có thể cảm nhận được rất nhiều khí tức ẩn giấu xung quanh!
Hoàn Nhan Cốt: "Ngươi quá phách lối rồi!"
Diệp Quân khẽ cười chứ không nói gì.
Hoàn Nhan Cốt hơi nhíu mày, đúng lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện ở phía xa.
Thấy ông lão này, sắc mặt Hoàn Nhan Cốt bỗng trầm xuống: "Bang chủ của Nam Phái, Trương Khởi!"
Diệp Quân nhìn Trương Khởi, phải công nhận đây là một cường giả đỉnh cấp!
Có lẽ là cường giả cảnh giới Đăng Phong!
Nơi này không thiếu cao thủ!
Trương Khởi nhìn Diệp Quân, khẽ cười: "Công tử này, vừa nãy là Nam Phái của ta đã làm sai, ta tới để xin lỗi công tử và Hoàn Nhan Cốt cô nương!"
Hoàn Nhan Cốt sững sờ.
Lúc này, Diệp Quân nói: "Ta cũng không có ý đối địch với quý phái, hôm nay ta cũng chỉ tạt ngang qua đây thôi!"
Trương Khởi ôm quyền: "Ta hiểu! Công tử, sau này có dịp gặp lại!"
Nói xong, ông ta quay người rời đi mà không nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Diệp Quân nhìn Hoàn Nhan Cốt: "Đi thôi!"
Hai người đi về phía xa!
Trên đường đi, Hoàn Nhan Cốt nói: "Vừa nãy ngươi giết Mạc Cam là để trấn áp Nam Phái này à?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: "Ở nơi này, thực lực là trên hết, nếu ta không quyết đoán giết Mạc Cam kia, Nam Phái này chắc chắn sẽ tới gây sự với ta mãi, sau đó hai bên sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Ta quyết đoán giết Mạc Cam kia, khiến bọn họ biết được thực lực của ta. Mà bọn họ chỉ có hai lựa chọn, một là dốc toàn lực để trả thù ta, hai là tới chấm dứt ân oán với ta!"
Hoàn Nhan Cốt: "Bọn họ chọn vế sau!"
Diệp Quân gật đầu: "Tôn trọng, phải dựa vào thực lực để giành lấy. Lúc nên ra tay thì quả quyết một chút, tránh về sau lại gặp rắc rối nhiều hơn!"
Nói rồi, hắn dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Đương nhiên, nếu bọn họ thật sự muốn tới trả thù thì cũng không phải chuyện gì lớn, giết hết là được, đơn giản!"
Đơn giản!
Diệp Quân nói một cách rất thản nhiên, thản nhiên như nói về việc giẫm chết vài con kiến vậy!
Hoàn Nhan Cốt nhìn Diệp Quân, một lúc lâu sau, cô ta thầm cảm thán, quả nhiên người này không đơn giản, chẳng trách tuổi trẻ thế này mà đã trở thành Kiếm Đế!
Đúng là yêu nghiệt!
Rất nhanh, hai người đã biến mất phía cuối con đường.
Một bên khác, Trương Khởi đang nhìn phía cuối con đường, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng!
Sau lưng ông ta còn có một chàng trai, chàng trai nói: "Ông ơi, sao chúng ta lại tha cho kiếm tu đó?"
Trương Khởi cười nói: "Con cảm thấy Nam Phái của chúng ta có lợi hại không?"
Chàng trai gật đầu: "Đương nhiên là lợi hại ạ!"
Trương Khởi lắc đầu: "Chưa cần nhắc đến thế giới bên ngoài, chỉ riêng trong Ám Đô, trong mắt vài ông lớn nào đó, chúng ta chẳng qua chỉ là một đàn kiến hôi mà thôi! Bọn họ muốn diệt chúng ta cũng không cần phải ra tay nữa, chỉ cần nói vài ba lời là có thể khiến chúng ta tan thành mây khói rồi!"
Chàng trai tỏ vẻ kinh hãi.
Trương Khởi khẽ nói: "Chàng trai kia khí khái phi phàm, lại còn là kiếm tu, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường! Hắn giết Mạc Cam là để cảnh cáo chúng ta, nếu chúng ta còn không thức thời thì hắn sẽ không chỉ giết một người mà là tất cả chúng ta!"
Nói rồi, ông ta khẽ xoa đầu chàng trai: "Những người ở tầng lớp thấp như chúng ta muốn tồn tại trong thế giới này thì buộc phải cẩn trọng từng chút một, đặc biệt là phải phân cho rõ những người nào mình có thể và không thể gây sự với họ, nếu không, một khi gây chuyện với một người mình không nên chọc vào thì sẽ vạn kiếp không ngóc đầu lên được, con hiểu không?"
Chàng trai khẽ gật đầu: "Hiểu ạ!"
Trương Khởi cười nói: "Đi thôi!"
Nói rồi, hai ông cháu đi về phía xa.
...
Một khắc sau, Hoàn Nhan Cốt dẫn Diệp Quân tới trước một quảng trường, ở đó có hàng nghìn trận pháp dịch chuyển!
Lúc này, một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ông lão áo đen nhìn Hoàn Nhan Cốt rồi hỏi: "Tới đâu?"
Hoàn Nhan Cốt: "Vũ trụ Quan Huyên!"
Vũ trụ Quan Huyên!
Nghe Hoàn Nhan Cốt nói vậy, ông lão áo đen nhíu mày.
Hoàn Nhan Cốt hỏi: "Sao vậy?"
Ông lão áo đen: "Hai người, một nghìn hai trăm vạn kim tinh!"
Một nghìn hai trăm vạn!
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân bỗng thay đổi!
Mẹ kiếp!
Đắt quá vậy!
Chương 291: Tạm thời không muốn nói lý
Hoàn Nhan Cốt trầm giọng nói: "Theo ta biết thì một người tới vũ trụ Quan Huyên cao nhất cũng chỉ tốn năm trăm vạn kim tinh thôi!"
Ông lão áo đen thản nhiên nói: "Muốn thì đi, không thì thôi!"
Nghe vậy, Hoàn Nhan Cốt bỗng nhíu mày.
Lúc này, Diệp Quân bước tới, hắn lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho ông lão áo đen.
Trong nhẫn có một nghìn hai trăm vạn kim tinh!
Ông lão áo đen nhận xong thì nói: "Theo ta!"
Nói rồi, ông ta đi về một bên.
Diệp Quân và Hoàn Nhan Cốt đi theo, trên đường đi, cô ta truyền âm: "Ông ta bắt chẹt chúng ta!"
Diệp Quân cười nói: "Chắc là ông ta thấy chúng ta gấp gáp nên mới hét giá như vậy!"
Hoàn Nhan Cốt nhìn Diệp Quân: "Ngươi không tức giận à?"
Diệp Quân lắc đầu cười: "Có gì đâu mà giận! Mua bán tự do mà! Người ta báo giá rõ ràng, muốn đi hay không là chuyện của chúng ta!"
Hoàn Nhan Cốt khẽ lắc đầu, trong lòng bỗng thấy bực bội, nhưng cũng không nói thêm gì.
Rất nhanh, ông lão áo đen đã dẫn bọn họ tới trước một trận pháp dịch chuyển, bên trên có một trận pháp dịch chuyển cực lớn, to hơn những trận pháp dịch chuyển khác gấp mười lần!
Diệp Quân và Hoàn Nhan Cốt định bước lên, lúc này, ông lão áo đen bỗng nói: "Đợi đã!"
Diệp Quân nhìn ông ta, ông ta thản nhiên nói: "Còn phải trả phí phục vụ! Một trăm vạn kim tinh!"
Phí phục vụ một trăm vạn kim tinh!
Diệp Quân nhíu mày khi nghe ông lão áo đen nói vậy.
Hoàn Nhan Cốt trầm giọng nói: "Các hạ, không có quy tắc này mà!"
Vẻ mặt ông lão áo đen vô cảm: "Trước đây không có nhưng bây giờ có! Vừa mới ra quy tắc này, thế nào, cô có ý kiến à?"
Hoàn Nhan Cốt nghe vậy thì sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
Diệp Quân bỗng nói: "Tiền bối, bọn ta chỉ ghé ngang chỗ này, không hề có ác ý, bọn ta..."
Ông lão áo đen phất tay, ngắt lời Diệp Quân: "Đừng nói mấy thứ vô ích này, đây là phí dịch vụ, là quy tắc của Ám Đô, muốn dùng trận pháp dịch chuyển thì phải nộp phí, nếu không muốn thì đi đi, đừng làm mất thời gian của ta!"
Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: "Phí phục vụ này là cho cái gì?"
Ông lão áo đen bình tĩnh trả lời: "Ta dẫn các ngươi tới đây, không được xem là phục vụ các ngươi à?"
Nghe thế, Hoàn Nhan Cốt bỗng tức giận, ông lão áo đen lạnh lùng nhìn cô ta: "Thế nào, muốn ra tay ở đây à?"
Hoàn Nhan Cốt trầm giọng nói: "Các hạ, đừng làm mọi chuyện quá tuyệt tình!"
Ông lão áo đen cười nhạt: "Tuyệt tình gì? Ta chỉ thu phí phục vụ theo lẽ thường, cái gì mà tuyệt tình? Cô muốn dùng trận pháp dịch chuyển thì nộp tiền, không muốn thì cút nhanh!"
Sắc mặt Hoàn Nhan Cốt khó coi đến cùng cực!
Diệp Quân bỗng cười nói: "Nếu đã vậy thì bọn ta không đi nữa! Phiền ông trả tiền lại cho bọn ta!"
Ông lão áo đen nhíu mày: "Tiền gì?"
Hoàn Nhan Cốt giận quá hóa cười: "Thế nào? Thế này là muốn nuốt tiền của bọn ta à?"
Vẻ mặt ông lão áo đen vô cảm: "Ta chưa từng nhận tiền gì của các ngươi!"
Dứt lời, xung quanh xuất hiện một vài khí tức mơ hồ!
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng quay người, một thanh phi kiếm phóng ra!
Vù!
Kiếm phá không, chớp mắt đã có mười mấy cái đầu đầm đìa máu văng ra ngoài!
Ra tay!
Sắc mặt ông lão áo đen biến đổi, ông ta lui về sau một bước nhưng một thanh phi kiếm đã nhanh hơn, chớp mắt đã xuyên qua trán ông ta, sau đó ghim ông ta lên một cây cột đá ở phía sau!
Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân, hung dữ nói: "Ngươi chết chắc rồi! Ngươi chết chắc rồi! Ngươi lại dám ra tay ở đây cơ đấy, ngươi có biết người sau lưng ta là ai không hả?"
"Hỗn xược!"
Đúng lúc này, mội giọng nói truyền từ trên trời xuống, ngay sau đó là một luồng khí tức khủng bố ập tới.
Diệp Quân búng tay.
Vù!
Không khí bị xé toạc, sau đó, đầu của một ông lão bay vút ra cách chỗ họ đang đứng một trăm trượng, máu tươi trút xuống từ trên trời!
Thấy cảnh này, mặt ông lão áo đen tái mét!
Ông ta biết mình đã chọc giận người không nên chọc rồi!
Không gian trên đỉnh đầu Diệp Quân nứt ra, lại một ông lão bước ra, nhưng lúc này, Diệp Quân đã phất tay, một đạo kiếm quang phóng ra!
Vù!
Ông lão kia vừa bước ra thì đầu đã bị chém bay!
Diệp Quân nhìn ông lão áo đen với gương mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ kia, khẽ cười: "Ông gọi thêm đi!"
Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân như nhìn ma quỷ, run giọng nói: "Cậu... là kiếm tu!"
Lúc này, thời không trên bầu trời gần đó nứt ra, một người đàn ông trung niên bỗng bước ra. Nhưng ông ta vừa bước ra thì một thanh phi kiếm đã phóng tới, đồng tử người đàn ông trung niên rút lại, hai tay hợp thành hình chữ thập, một đạo kim quang phóng từ trong người ông ta ra. Đạo kim quang này đã đỡ được phi kiếm của Diệp Quân, nhưng chớp mắt sau, một thanh phi kiếm nữa lại chém tới!
Vù!
Kim quang vỡ nát, thanh phi kiếm vút qua cổ người đàn ông trung niên, đầu ông ta bay vút ra ngoài.
Chứng kiến cảnh này, mặt ông lão áo đen xám như tro tàn!
Kiếm Đế!
Mẹ kiếp, hắn là Kiếm Đế!
Mẹ nó!
Ngươi nói sớm mình là Kiếm Đế thì ông đây đã không hét giá với ngươi rồi!
Ngươi là một Kiếm Đế mà sao cứ ôn hòa, lễ độ như một thư sinh vậy, thế chẳng phải là đang hại người à? Ngươi mà hung dữ một chút thì ông đây đã không dám phách lối vậy rồi!
Phía xa, Diệp Quân nhìn quanh bốn phía, tay phải đặt sau lưng: "Giết chưa đã tay, gọi thêm đi!"
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện cách Diệp Quân mấy chục trượng, bà ta vừa xuất hiện thì một thanh phi kiếm đã chém tới!
Người phụ nữ xinh đẹp lập tức nói: "Công tử, ta tới để nói lý!"
Phi kiếm dừng trước mặt người phụ nữ đó tầm mấy trượng.
Người phụ nữ xinh đẹp vừa định mỉm cười thì phi kiếm lại bay nhanh hơn!
Vù!
Đầu của bà ta cũng bị chém bay!
Trên cái đầu đó, hai con mắt trợn tròn đầy vẻ khó tin.
Diệp Quân lắc đầu: "Tạm thời ta không muốn nói lý!"
Ông lão áo đen run giọng: "Vị công tử này... là ta đã làm sai, ta trả lại cho cậu một nghìn hai trăm vạn kim tinh..."
Diệp Quân nhíu mày: "Ông nhớ sai rồi phải không? Rõ ràng là một trăm hai mươi triệu kim tinh mà, sao lại nói thành một nghìn hai trăm vạn?"
Ông lão áo đen trợn mắt há mồm.
Chương 292: Đánh hay thương lượng?
Một trăm hai mươi triệu!
Nghe Diệp Quân nói vậy, Hoàn Nhan Cốt cũng trợn tròn hai mắt, trong đôi mắt xinh đẹp toàn là vẻ không thể tin nổi.
Khá!
Khá lắm chàng trai!
Tên này mạnh mẽ thật!
Sau cơn chấn động, Hoàn Nhan Cốt bỗng mỉm cười!
Đã!
Vừa nãy Diệp Quân mà không ra tay thì cô ta cũng ra tay! Lão già khốn nạn này ức hiếp người quá đáng!
Đúng lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên sau lưng Diệp Quân.
Diệp Quân nheo mắt, đối phương lại có thể xuất hiện sau lưng mình một cách im hơi lặng tiếng, không đơn giản!
Diệp Quân không quay đầu, tay phải vẫn đặt sau lưng, sắc mặt bình lặng như nước!
Hoàn Nhan Cốt nhìn sau lưng Diệp Quân, ở đó có một ông lão mặc áo bào đen, để râu dê, thân hình gầy gò, nhưng trông rất minh mẫn, đặc biệt là đôi mắt kia, tỏa ra khí thế bức người!
Diệp Quân vẫn không quay đầu!
Ông lão áo bào đen nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Các hạ định mãi quay lưng về phía ta vậy à?"
Diệp Quân còn chưa nói gì, ông lão bị kiếm ghim trên cột đá trước mặt hắn đã vội nói: "Tang thành chủ, cứu..."
Vù!
Chưa dứt lời, một thanh phi kiếm đã kê ngay lên cổ ông ta, ông ta im bặt.
Tang thành chủ!
Nghe ông lão gọi danh xưng này, vẻ mặt Hoàn Nhan Cốt bỗng trở nên nghiêm trọng!
Diệp Quân quay đầu nhìn Tang thành chủ: "Thương lượng hay đánh?"
Thương lượng hay đánh?
Hỏi thẳng vấn đề!
Hoàn Nhan Cốt nhìn Diệp Quân, ngoài vẻ chấn động ra thì còn một tia sắc thái khác biệt.
Người đàn ông này không phải cứng đầu bình thường đâu!
Nghe Diệp Quân nói vậy, sắc mặt Tang thành chủ bình thản: "Công tử tự tin vậy sao?"
Diệp Quân nhìn chằm chằm Tang thành chủ: "Đánh hay thương lượng?"
Tang thành chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Cậu có biết đây là nơi nào không?"
Diệp Quân lập tức biến mất tại chỗ!
Vù!
Thời không nứt ra, một thanh kiếm đâm tới trước mặt Tang thành chủ.
Nhát kiếm này nhanh đến kinh thiên!
Cảm nhận được tốc độ của nhát kiếm này, sắc mặt Tang thành chủ chợt thay đổi. Ông ta búng tay chỉ về phía trước, đầu ngón tay có một đạo sấm sét nổ ra!
Ầm!
Kiếm quang bị đạo sấm sét này đánh nát!
Tang thành chỉ đã lui về sau mấy chục trượng, nhưng ông ta vừa dừng lại đã có một thanh phi kiếm nữa phóng tới!
Còn nhanh hơn nhát kiếm vừa nãy!
Đồng tử Tang thành chủ rút lại, lòng thầm kinh hãi, lần này, ông ta vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã kê trước trán ông ta!
Tang thành chủ khó tin nhìn Diệp Quân: "Cậu là Kiếm Đế Diệp Quân kia!"
Diệp Quân nhíu mày: "Ông biết ta?"
Hoàn Nhan Cốt đứng bên cười nói: "Bây giờ ngươi nổi tiếng lắm, vì ai cũng biết ngươi đã khiêu chiến người mang thiên mệnh!"
Diệp Quân cười cười: "Nói vậy là ta thơm lây nhờ người mang thiên mệnh rồi!"
Nói rồi hắn nhìn Tang thành chủ: "Người của ông lừa ta một trăm hai mươi triệu kim tinh, ông thấy thế nào về chuyện này?"
Tang thành chủ nhíu mày nhìn ông lão áp đen, ông lão áo đen tỏ vẻ khổ sở, muốn nói nhưng lại không dám nói!
Tang thành chủ biết ngay, chàng trai trước mặt mình đang muốn lừa lại tiền!
Diệp Quân nhìn chằm chằm Tang thành chủ, đợi câu trả lời!
Tang thành chủ trầm giọng nói: "Công tử có thể giết ông ta, lấy lại đồ của mình!"
Nghe Tang thành chủ nói vậy, sắc mặt ông lão áo đen xám như tro tàn!
Ông ta biết mình đã bị bỏ rơi!
Diệp Quân cười nói: "Nói như vậy là Tang thành chủ không định đền tiền cho ta?"
Tang thành chủ nhìn Diệp Quân chòng chọc: "Ông ta bắt chẹt công tử đâu có liên quan gì tới Ám Đô ta!"
Diệp Quân nói: "Ông ta không phải người của Ám Đô các ông à?"
Tang thành chủ vô cảm: "Không phải!"
Không phải!
Nghe câu trả lời quả quyết của Tang thành chủ, Diệp Quân ngơ cả người!
Hay!
Chỉ có các ông là giỏi chiêu trò!
Không thừa nhận sao?
Còn ông lão áo đen kia thì đã hoàn toàn mất hết hy vọng, ông ta biết lần này mình xong đời thật rồi!
Ông ta nhìn Diệp Quân, không biết sao lại thấy tức giận khủng khiếp. Ngươi mà sớm nói mình là Kiếm Đế thì ta nào dám bắt chẹt ngươi? Ngươi đường đường là Kiếm Đế mà sao trông cái mặt vô hại thế, đúng là hại chết người khác mà!
Diệp Quân nhìn Tang thành chủ, cười nói: "Tang thành chủ, trên ông còn ai nữa không?"
Tang thành chủ nhíu mày: "Ý cậu là gì?"
Diệp Quân nói: "Ta muốn đổi người để thương lượng!"
Sắc mặt Tang thành chủ chợt thay đổi: "Diệp công tử, cậu có biết người đứng sau Ám Đô là ai không? Cậu..."
Diệp Quân bỗng hỏi: "So với nhà họ An thì thế nào?"
Tang thành chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Mạnh hơn!"
Diệp Quân sửng sốt!
Mạnh hơn nhà họ An!
Thú vị!
Chương 293: Một số người sẽ xui xẻo...
Diệp Quân đang định nói gì đó thì Tang thành chủ vội nói: "Diệp công tử, không phải là ta đe dọa cậu mà đúng là người chống lưng cho Ám Đô rất khủng bố. Dù là ở vũ trụ Quan Huyên, thế lực và sức ảnh hướng của người đó cũng vô cùng đáng sợ! Hơn nữa còn có quan hệ với Kiếm Chủ Nhân Gian nữa!"
Diệp Quân ngẩn người: "Có quan hệ với Kiếm Chủ Nhân Gian à?"
Tang thành chủ vội gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Quân nhíu mày.
Tang thành chủ nói: "Diệp công tử, chuyện lần này người của bọn ta đã mạo phạm công tử, nhưng ta thật sự không có một trăm triệu kim tinh! Thế này đi, chẳng phải cậu muốn tới vũ trụ Quan Huyên sao? Ta làm chủ, cho hai người dùng trận pháp dịch chuyển miễn phí, thế nào?"
Diệp Quân bỗng hỏi: "Nếu ta làm lớn chuyện ở đây thì người đứng sau Ám Đô sẽ làm thế nào?"
Nét mặt Tang thành chủ cứng đờ.
Diệp Quân cười nói: "Nói cách khác, nếu ta làm lớn chuyện thì kết cục của ông sẽ thế nào?"
Sắc mặt của Tang thành chủ bỗng trở nên hơi khó coi!
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Tang thành chủ, Diệp Quân ta làm việc gì cũng ân oán phân minh. Hôm nay nếu ta không có thực lực thì chắc bây giờ đã trở thành một cái xác rồi. Thế nên ta sẽ không bao giờ nhân từ hay thương hại gì cho kẻ thù của ta. Nếu ông cảm thấy bực bội thì có thể gọi người sau lưng ông ra đây, ta muốn xem thử là đại lão tuyệt thế nào mà dám làm ăn bẩn như thế này!"
Tang thành chủ im lặng.
Chuyện này, mọi người đều biết nhưng không thể nói ra, đặc biệt là càng không thể để lộ danh tính người sau lưng ông ta.
Nếu làm lớn chuyện này, làm dính dáng đến vị đại lão kia... chắc chắn kết cục của ông ta sẽ thảm không thể nào thảm hơn được nữa!
Tang thành chủ nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp, vị Diệp công tử này đa mưu túc trí quá!
Diệp Quân không phải đang ép vị đại lão của thư viện Quan Huyên kia mà là đang ép chính Tang thành chủ!
Bây giờ, ông ta tiến thoái lưỡng nan!
Như nhớ ra điều gì, Tang thành chủ lạnh lùng nhìn ông lão áo đen ở phía xa, thấy Tang thành chủ nhìn mình, ông lão áo đen tức giận: "Nhìn cái đầu ngươi ấy!"
Bây giờ ông ta không sợ nữa rồi!
Dù sao ông ta cũng không tránh được cái chết, nếu đã vậy sao phải sợ?
Nghe ông lão áo đen chửi mình, sắc mặt Tang thành chủ tái đi!
Diệp Quân bỗng nói: "Tang thành chủ, thứ cho ta nói thẳng, chắc là trong thành này không ai có thể cản được ta, bây giờ ông có hai sự lựa chọn. Một là đền bù tiền cho ta, hai là ông gọi người chống lưng cho ông tới. Nếu ông gọi người tới thì ta cũng gọi người tới!"
Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Ngươi gọi ai?"
Diệp Quân: "Gọi đại lão còn lại ở trong tháp!"
Tiểu Tháp: "Bà ấy không..."
"Im miệng!"
Giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Im miệng! Đồ ngốc!"
Sau khi Tiểu Tháp phản ứng lại thì hoảng hồn.
Mẹ kiếp!
Thằng nhóc khốn nạn này!
Ôi mẹ ơi!
Đúng là gặp tà rồi! Lúc nào cũng đào hố sẵn cho ông đây nhảy vào... mẹ nó, quá phi lý!
Nghe Tháp gia buộc miệng nói ra thì Diệp Quân khẽ nói: "Có thật này..."
Hắn vẫn luôn đoán là trong tháp vẫn còn một vị đại lão nữa, nhưng hắn cũng không dám chắc. Cuối cùng, bây giờ hắn đã xác định được rồi!
Lúc này, Tang thành chủ ở gần đó bỗng nói: "Diệp công tử, cậu thật sự muốn đẩy mọi chuyện tới đường cùng sao?"
Diệp Quân nhìn Tang thành chủ: "Giảm giá cho ông, sáu nghìn vạn kim tinh!"
Tang thành chủ lập tức đồng ý: "Chốt!"
Diệp Quân sững sờ!
Hắn vốn định nếu tên này không đồng ý thì hắn sẽ động thủ ngay!
Nhưng không ngờ tên này lại đồng ý luôn!
Diệp Quân do dự một lát rồi nói: "Ông có cần suy nghĩ lại không?"
Tang thành chủ lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Diệp Quân, trong đó vừa đủ sáu nghìn vạn kim tinh!
Diệp Quân trầm lặng.
Tang thành chủ vội nói: "Diệp công tử, chẳng phải cậu muốn tới vũ trụ Quan Huyên sao? Vậy nhanh đi đi! Theo ta được biết thì người của Tiên Bảo Các không mong cậu tới vũ trụ Quan Huyên vào lúc này đâu! Cậu mà còn không đi thì sau này sẽ rắc rối đấy!"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nhìn chiếc nhẫn không gian trên tay Tang thành chủ: "Đưa cái này của ông cho ta!"
Tang thành chủ đần mặt ra!
Diệp Quân thờ ơ nói: "Đây là thứ ta xứng được nhận! Nếu không, trận vừa nãy ta đánh không công à?"
Nói rồi, hắn xòe tay ra, chiếc nhẫn không gian của Tang thành chủ bay vào tay hắn, mà Tang thành chủ lại không dám phản kháng!
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian thấy trong đó có hai nghìn vạn kim tinh!
Giàu thật!
Diệp Quân nhìn Tang thành chủ, hắn biết, Tang thành chủ không chỉ có chừng này, nhưng bây giờ hắn không còn nhiều thời gian để dây dưa nữa!
Diệp Quân lại thu chiếc nhẫn không gian của ông lão áo đen bên cạnh, ông lão áo đen hơi nghèo, chỉ có hơn bảy trăm vạn kim tinh thôi!
Diệp Quân chợt thấy vui vẻ, hắn nhìn Hoàn Nhan Cốt bên cạnh, chia bốn nghìn ba trăm vạn kim tinh cho cô ta!
Hoàn Nhan Cốt chớp mắt: "Cho ta sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Người chứng kiến có phần!"
Hoàn Nhan Cốt nhếch miệng cười: "Thế thì... ta không khách sáo đâu nhé!"
Nói rồi cô ta cất nhẫn không gian luôn!
Một khoản kếch xù!
Cô ta không thể nào từ chối được!
Diệp Quân nhìn Tang thành chủ: "Tang thành chủ, vẫn mong ông chuyển lời cho đại lão đứng sau ông rằng lần này ta chỉ tạt ngang qua đây thôi, không có ác ý gì, mong các ông đừng trả thù ta, đa tạ!"
Nói rồi hắn dẫn Hoàn Nhan Cốt đi về phía trận pháp dịch chuyển!
Tang thành chủ im lặng đứng ở đó.
Diệp Quân dẫn Hoàn Nhan Cốt vào trận pháp dịch chuyển, chẳng bao lâu sau pháp trận đã khởi động, hắn và Hoàn Nhan Cốt đã biến mất trong pháp trận.
Tang thành chủ lập tức quay người, gần đó có một ảo ảnh, thấy ảo ảnh này, Tang thành chủ lập tức quỳ xuống: "Lão đại..."
Ảo ảnh bình tĩnh nói: "Lui xuống đi!"
Tang thành chủ do dự một lát rồi lui xuống!
Ông lão áo đen bên cạnh cũng chần chừ rồi quay người bỏ chạy!
Diệp Quân không giết ông ta!
Mà Tang thành chủ cũng không động tới ông ta, thế nên ông ta quả quyết lựa chọn chạy trốn!
Ảo ảnh nhìn trận pháp dịch chuyển ở phía xa, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Dáng vẻ lại giống đến thế... có một số người xui xẻo rồi đây! Ha ha..."
...
Giết trong tích tắc!
Phải nói rằng, bây giờ tất cả mọi người đều đang kinh hãi.
Bao gồm cả Hoàn Nhan Cốt!
Hoàn Nhan Cốt nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong lòng chấn động không nguôi. Cô ta phát hiện thực lực của chàng trai này mạnh hơn khi ở Thanh Châu rất nhiều lần!
Tốc độ tăng tiến này quá khủng bố!
Xung quanh, sau khi những người kia nhìn thấy thực lực của Diệp Quân thì không dám đe dọa gì nữa, quay đầu bỏ chạy ngay!
Một nhát kiếm giết cường giả của họ trong nháy mắt!
Thực lực chênh lệch quá lớn, đông người cũng không còn ý nghĩa gì nữa!
Diệp Quân cũng không đuổi theo, hắn nhìn nhẫn không gian của Mạc Cam, trong đó có hơn hai nghìn vạn kim tinh!
Diệp Quân hơi chấn động: "Bọn họ ai cũng giàu!"
Hoàn Nhan Cốt bình tĩnh nói: "Đó là tích lũy cả đời của họ!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó chia một nghìn vạn kim tinh cho Hoàn Nhan Cốt: "Hoàn Nhan cô nương, của cô này!"
Hoàn Nhan Cốt không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Diệp Quân!
Diệp Quân cười hỏi: "Sao thế?"
Hoàn Nhan Cốt khẽ lắc đầu: "Không có gì!"
Nói rồi cô ta cất nhẫn không gian đi: "Chúng ta đi thôi!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Hai người đi về phía xa, cả con đường rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi bất thường, nhưng Diệp Quân có thể cảm nhận được rất nhiều khí tức ẩn giấu xung quanh!
Hoàn Nhan Cốt: "Ngươi quá phách lối rồi!"
Diệp Quân khẽ cười chứ không nói gì.
Hoàn Nhan Cốt hơi nhíu mày, đúng lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện ở phía xa.
Thấy ông lão này, sắc mặt Hoàn Nhan Cốt bỗng trầm xuống: "Bang chủ của Nam Phái, Trương Khởi!"
Diệp Quân nhìn Trương Khởi, phải công nhận đây là một cường giả đỉnh cấp!
Có lẽ là cường giả cảnh giới Đăng Phong!
Nơi này không thiếu cao thủ!
Trương Khởi nhìn Diệp Quân, khẽ cười: "Công tử này, vừa nãy là Nam Phái của ta đã làm sai, ta tới để xin lỗi công tử và Hoàn Nhan Cốt cô nương!"
Hoàn Nhan Cốt sững sờ.
Lúc này, Diệp Quân nói: "Ta cũng không có ý đối địch với quý phái, hôm nay ta cũng chỉ tạt ngang qua đây thôi!"
Trương Khởi ôm quyền: "Ta hiểu! Công tử, sau này có dịp gặp lại!"
Nói xong, ông ta quay người rời đi mà không nói thêm bất cứ lời nào nữa.
Diệp Quân nhìn Hoàn Nhan Cốt: "Đi thôi!"
Hai người đi về phía xa!
Trên đường đi, Hoàn Nhan Cốt nói: "Vừa nãy ngươi giết Mạc Cam là để trấn áp Nam Phái này à?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: "Ở nơi này, thực lực là trên hết, nếu ta không quyết đoán giết Mạc Cam kia, Nam Phái này chắc chắn sẽ tới gây sự với ta mãi, sau đó hai bên sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Ta quyết đoán giết Mạc Cam kia, khiến bọn họ biết được thực lực của ta. Mà bọn họ chỉ có hai lựa chọn, một là dốc toàn lực để trả thù ta, hai là tới chấm dứt ân oán với ta!"
Hoàn Nhan Cốt: "Bọn họ chọn vế sau!"
Diệp Quân gật đầu: "Tôn trọng, phải dựa vào thực lực để giành lấy. Lúc nên ra tay thì quả quyết một chút, tránh về sau lại gặp rắc rối nhiều hơn!"
Nói rồi, hắn dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Đương nhiên, nếu bọn họ thật sự muốn tới trả thù thì cũng không phải chuyện gì lớn, giết hết là được, đơn giản!"
Đơn giản!
Diệp Quân nói một cách rất thản nhiên, thản nhiên như nói về việc giẫm chết vài con kiến vậy!
Hoàn Nhan Cốt nhìn Diệp Quân, một lúc lâu sau, cô ta thầm cảm thán, quả nhiên người này không đơn giản, chẳng trách tuổi trẻ thế này mà đã trở thành Kiếm Đế!
Đúng là yêu nghiệt!
Rất nhanh, hai người đã biến mất phía cuối con đường.
Một bên khác, Trương Khởi đang nhìn phía cuối con đường, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng!
Sau lưng ông ta còn có một chàng trai, chàng trai nói: "Ông ơi, sao chúng ta lại tha cho kiếm tu đó?"
Trương Khởi cười nói: "Con cảm thấy Nam Phái của chúng ta có lợi hại không?"
Chàng trai gật đầu: "Đương nhiên là lợi hại ạ!"
Trương Khởi lắc đầu: "Chưa cần nhắc đến thế giới bên ngoài, chỉ riêng trong Ám Đô, trong mắt vài ông lớn nào đó, chúng ta chẳng qua chỉ là một đàn kiến hôi mà thôi! Bọn họ muốn diệt chúng ta cũng không cần phải ra tay nữa, chỉ cần nói vài ba lời là có thể khiến chúng ta tan thành mây khói rồi!"
Chàng trai tỏ vẻ kinh hãi.
Trương Khởi khẽ nói: "Chàng trai kia khí khái phi phàm, lại còn là kiếm tu, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường! Hắn giết Mạc Cam là để cảnh cáo chúng ta, nếu chúng ta còn không thức thời thì hắn sẽ không chỉ giết một người mà là tất cả chúng ta!"
Nói rồi, ông ta khẽ xoa đầu chàng trai: "Những người ở tầng lớp thấp như chúng ta muốn tồn tại trong thế giới này thì buộc phải cẩn trọng từng chút một, đặc biệt là phải phân cho rõ những người nào mình có thể và không thể gây sự với họ, nếu không, một khi gây chuyện với một người mình không nên chọc vào thì sẽ vạn kiếp không ngóc đầu lên được, con hiểu không?"
Chàng trai khẽ gật đầu: "Hiểu ạ!"
Trương Khởi cười nói: "Đi thôi!"
Nói rồi, hai ông cháu đi về phía xa.
...
Một khắc sau, Hoàn Nhan Cốt dẫn Diệp Quân tới trước một quảng trường, ở đó có hàng nghìn trận pháp dịch chuyển!
Lúc này, một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ông lão áo đen nhìn Hoàn Nhan Cốt rồi hỏi: "Tới đâu?"
Hoàn Nhan Cốt: "Vũ trụ Quan Huyên!"
Vũ trụ Quan Huyên!
Nghe Hoàn Nhan Cốt nói vậy, ông lão áo đen nhíu mày.
Hoàn Nhan Cốt hỏi: "Sao vậy?"
Ông lão áo đen: "Hai người, một nghìn hai trăm vạn kim tinh!"
Một nghìn hai trăm vạn!
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân bỗng thay đổi!
Mẹ kiếp!
Đắt quá vậy!
Chương 291: Tạm thời không muốn nói lý
Hoàn Nhan Cốt trầm giọng nói: "Theo ta biết thì một người tới vũ trụ Quan Huyên cao nhất cũng chỉ tốn năm trăm vạn kim tinh thôi!"
Ông lão áo đen thản nhiên nói: "Muốn thì đi, không thì thôi!"
Nghe vậy, Hoàn Nhan Cốt bỗng nhíu mày.
Lúc này, Diệp Quân bước tới, hắn lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho ông lão áo đen.
Trong nhẫn có một nghìn hai trăm vạn kim tinh!
Ông lão áo đen nhận xong thì nói: "Theo ta!"
Nói rồi, ông ta đi về một bên.
Diệp Quân và Hoàn Nhan Cốt đi theo, trên đường đi, cô ta truyền âm: "Ông ta bắt chẹt chúng ta!"
Diệp Quân cười nói: "Chắc là ông ta thấy chúng ta gấp gáp nên mới hét giá như vậy!"
Hoàn Nhan Cốt nhìn Diệp Quân: "Ngươi không tức giận à?"
Diệp Quân lắc đầu cười: "Có gì đâu mà giận! Mua bán tự do mà! Người ta báo giá rõ ràng, muốn đi hay không là chuyện của chúng ta!"
Hoàn Nhan Cốt khẽ lắc đầu, trong lòng bỗng thấy bực bội, nhưng cũng không nói thêm gì.
Rất nhanh, ông lão áo đen đã dẫn bọn họ tới trước một trận pháp dịch chuyển, bên trên có một trận pháp dịch chuyển cực lớn, to hơn những trận pháp dịch chuyển khác gấp mười lần!
Diệp Quân và Hoàn Nhan Cốt định bước lên, lúc này, ông lão áo đen bỗng nói: "Đợi đã!"
Diệp Quân nhìn ông ta, ông ta thản nhiên nói: "Còn phải trả phí phục vụ! Một trăm vạn kim tinh!"
Phí phục vụ một trăm vạn kim tinh!
Diệp Quân nhíu mày khi nghe ông lão áo đen nói vậy.
Hoàn Nhan Cốt trầm giọng nói: "Các hạ, không có quy tắc này mà!"
Vẻ mặt ông lão áo đen vô cảm: "Trước đây không có nhưng bây giờ có! Vừa mới ra quy tắc này, thế nào, cô có ý kiến à?"
Hoàn Nhan Cốt nghe vậy thì sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
Diệp Quân bỗng nói: "Tiền bối, bọn ta chỉ ghé ngang chỗ này, không hề có ác ý, bọn ta..."
Ông lão áo đen phất tay, ngắt lời Diệp Quân: "Đừng nói mấy thứ vô ích này, đây là phí dịch vụ, là quy tắc của Ám Đô, muốn dùng trận pháp dịch chuyển thì phải nộp phí, nếu không muốn thì đi đi, đừng làm mất thời gian của ta!"
Diệp Quân suy nghĩ rồi hỏi: "Phí phục vụ này là cho cái gì?"
Ông lão áo đen bình tĩnh trả lời: "Ta dẫn các ngươi tới đây, không được xem là phục vụ các ngươi à?"
Nghe thế, Hoàn Nhan Cốt bỗng tức giận, ông lão áo đen lạnh lùng nhìn cô ta: "Thế nào, muốn ra tay ở đây à?"
Hoàn Nhan Cốt trầm giọng nói: "Các hạ, đừng làm mọi chuyện quá tuyệt tình!"
Ông lão áo đen cười nhạt: "Tuyệt tình gì? Ta chỉ thu phí phục vụ theo lẽ thường, cái gì mà tuyệt tình? Cô muốn dùng trận pháp dịch chuyển thì nộp tiền, không muốn thì cút nhanh!"
Sắc mặt Hoàn Nhan Cốt khó coi đến cùng cực!
Diệp Quân bỗng cười nói: "Nếu đã vậy thì bọn ta không đi nữa! Phiền ông trả tiền lại cho bọn ta!"
Ông lão áo đen nhíu mày: "Tiền gì?"
Hoàn Nhan Cốt giận quá hóa cười: "Thế nào? Thế này là muốn nuốt tiền của bọn ta à?"
Vẻ mặt ông lão áo đen vô cảm: "Ta chưa từng nhận tiền gì của các ngươi!"
Dứt lời, xung quanh xuất hiện một vài khí tức mơ hồ!
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng quay người, một thanh phi kiếm phóng ra!
Vù!
Kiếm phá không, chớp mắt đã có mười mấy cái đầu đầm đìa máu văng ra ngoài!
Ra tay!
Sắc mặt ông lão áo đen biến đổi, ông ta lui về sau một bước nhưng một thanh phi kiếm đã nhanh hơn, chớp mắt đã xuyên qua trán ông ta, sau đó ghim ông ta lên một cây cột đá ở phía sau!
Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân, hung dữ nói: "Ngươi chết chắc rồi! Ngươi chết chắc rồi! Ngươi lại dám ra tay ở đây cơ đấy, ngươi có biết người sau lưng ta là ai không hả?"
"Hỗn xược!"
Đúng lúc này, mội giọng nói truyền từ trên trời xuống, ngay sau đó là một luồng khí tức khủng bố ập tới.
Diệp Quân búng tay.
Vù!
Không khí bị xé toạc, sau đó, đầu của một ông lão bay vút ra cách chỗ họ đang đứng một trăm trượng, máu tươi trút xuống từ trên trời!
Thấy cảnh này, mặt ông lão áo đen tái mét!
Ông ta biết mình đã chọc giận người không nên chọc rồi!
Không gian trên đỉnh đầu Diệp Quân nứt ra, lại một ông lão bước ra, nhưng lúc này, Diệp Quân đã phất tay, một đạo kiếm quang phóng ra!
Vù!
Ông lão kia vừa bước ra thì đầu đã bị chém bay!
Diệp Quân nhìn ông lão áo đen với gương mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ kia, khẽ cười: "Ông gọi thêm đi!"
Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân như nhìn ma quỷ, run giọng nói: "Cậu... là kiếm tu!"
Lúc này, thời không trên bầu trời gần đó nứt ra, một người đàn ông trung niên bỗng bước ra. Nhưng ông ta vừa bước ra thì một thanh phi kiếm đã phóng tới, đồng tử người đàn ông trung niên rút lại, hai tay hợp thành hình chữ thập, một đạo kim quang phóng từ trong người ông ta ra. Đạo kim quang này đã đỡ được phi kiếm của Diệp Quân, nhưng chớp mắt sau, một thanh phi kiếm nữa lại chém tới!
Vù!
Kim quang vỡ nát, thanh phi kiếm vút qua cổ người đàn ông trung niên, đầu ông ta bay vút ra ngoài.
Chứng kiến cảnh này, mặt ông lão áo đen xám như tro tàn!
Kiếm Đế!
Mẹ kiếp, hắn là Kiếm Đế!
Mẹ nó!
Ngươi nói sớm mình là Kiếm Đế thì ông đây đã không hét giá với ngươi rồi!
Ngươi là một Kiếm Đế mà sao cứ ôn hòa, lễ độ như một thư sinh vậy, thế chẳng phải là đang hại người à? Ngươi mà hung dữ một chút thì ông đây đã không dám phách lối vậy rồi!
Phía xa, Diệp Quân nhìn quanh bốn phía, tay phải đặt sau lưng: "Giết chưa đã tay, gọi thêm đi!"
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện cách Diệp Quân mấy chục trượng, bà ta vừa xuất hiện thì một thanh phi kiếm đã chém tới!
Người phụ nữ xinh đẹp lập tức nói: "Công tử, ta tới để nói lý!"
Phi kiếm dừng trước mặt người phụ nữ đó tầm mấy trượng.
Người phụ nữ xinh đẹp vừa định mỉm cười thì phi kiếm lại bay nhanh hơn!
Vù!
Đầu của bà ta cũng bị chém bay!
Trên cái đầu đó, hai con mắt trợn tròn đầy vẻ khó tin.
Diệp Quân lắc đầu: "Tạm thời ta không muốn nói lý!"
Ông lão áo đen run giọng: "Vị công tử này... là ta đã làm sai, ta trả lại cho cậu một nghìn hai trăm vạn kim tinh..."
Diệp Quân nhíu mày: "Ông nhớ sai rồi phải không? Rõ ràng là một trăm hai mươi triệu kim tinh mà, sao lại nói thành một nghìn hai trăm vạn?"
Ông lão áo đen trợn mắt há mồm.
Chương 292: Đánh hay thương lượng?
Một trăm hai mươi triệu!
Nghe Diệp Quân nói vậy, Hoàn Nhan Cốt cũng trợn tròn hai mắt, trong đôi mắt xinh đẹp toàn là vẻ không thể tin nổi.
Khá!
Khá lắm chàng trai!
Tên này mạnh mẽ thật!
Sau cơn chấn động, Hoàn Nhan Cốt bỗng mỉm cười!
Đã!
Vừa nãy Diệp Quân mà không ra tay thì cô ta cũng ra tay! Lão già khốn nạn này ức hiếp người quá đáng!
Đúng lúc này, tiếng bước chân bỗng vang lên sau lưng Diệp Quân.
Diệp Quân nheo mắt, đối phương lại có thể xuất hiện sau lưng mình một cách im hơi lặng tiếng, không đơn giản!
Diệp Quân không quay đầu, tay phải vẫn đặt sau lưng, sắc mặt bình lặng như nước!
Hoàn Nhan Cốt nhìn sau lưng Diệp Quân, ở đó có một ông lão mặc áo bào đen, để râu dê, thân hình gầy gò, nhưng trông rất minh mẫn, đặc biệt là đôi mắt kia, tỏa ra khí thế bức người!
Diệp Quân vẫn không quay đầu!
Ông lão áo bào đen nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Các hạ định mãi quay lưng về phía ta vậy à?"
Diệp Quân còn chưa nói gì, ông lão bị kiếm ghim trên cột đá trước mặt hắn đã vội nói: "Tang thành chủ, cứu..."
Vù!
Chưa dứt lời, một thanh phi kiếm đã kê ngay lên cổ ông ta, ông ta im bặt.
Tang thành chủ!
Nghe ông lão gọi danh xưng này, vẻ mặt Hoàn Nhan Cốt bỗng trở nên nghiêm trọng!
Diệp Quân quay đầu nhìn Tang thành chủ: "Thương lượng hay đánh?"
Thương lượng hay đánh?
Hỏi thẳng vấn đề!
Hoàn Nhan Cốt nhìn Diệp Quân, ngoài vẻ chấn động ra thì còn một tia sắc thái khác biệt.
Người đàn ông này không phải cứng đầu bình thường đâu!
Nghe Diệp Quân nói vậy, sắc mặt Tang thành chủ bình thản: "Công tử tự tin vậy sao?"
Diệp Quân nhìn chằm chằm Tang thành chủ: "Đánh hay thương lượng?"
Tang thành chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Cậu có biết đây là nơi nào không?"
Diệp Quân lập tức biến mất tại chỗ!
Vù!
Thời không nứt ra, một thanh kiếm đâm tới trước mặt Tang thành chủ.
Nhát kiếm này nhanh đến kinh thiên!
Cảm nhận được tốc độ của nhát kiếm này, sắc mặt Tang thành chủ chợt thay đổi. Ông ta búng tay chỉ về phía trước, đầu ngón tay có một đạo sấm sét nổ ra!
Ầm!
Kiếm quang bị đạo sấm sét này đánh nát!
Tang thành chỉ đã lui về sau mấy chục trượng, nhưng ông ta vừa dừng lại đã có một thanh phi kiếm nữa phóng tới!
Còn nhanh hơn nhát kiếm vừa nãy!
Đồng tử Tang thành chủ rút lại, lòng thầm kinh hãi, lần này, ông ta vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã kê trước trán ông ta!
Tang thành chủ khó tin nhìn Diệp Quân: "Cậu là Kiếm Đế Diệp Quân kia!"
Diệp Quân nhíu mày: "Ông biết ta?"
Hoàn Nhan Cốt đứng bên cười nói: "Bây giờ ngươi nổi tiếng lắm, vì ai cũng biết ngươi đã khiêu chiến người mang thiên mệnh!"
Diệp Quân cười cười: "Nói vậy là ta thơm lây nhờ người mang thiên mệnh rồi!"
Nói rồi hắn nhìn Tang thành chủ: "Người của ông lừa ta một trăm hai mươi triệu kim tinh, ông thấy thế nào về chuyện này?"
Tang thành chủ nhíu mày nhìn ông lão áp đen, ông lão áo đen tỏ vẻ khổ sở, muốn nói nhưng lại không dám nói!
Tang thành chủ biết ngay, chàng trai trước mặt mình đang muốn lừa lại tiền!
Diệp Quân nhìn chằm chằm Tang thành chủ, đợi câu trả lời!
Tang thành chủ trầm giọng nói: "Công tử có thể giết ông ta, lấy lại đồ của mình!"
Nghe Tang thành chủ nói vậy, sắc mặt ông lão áo đen xám như tro tàn!
Ông ta biết mình đã bị bỏ rơi!
Diệp Quân cười nói: "Nói như vậy là Tang thành chủ không định đền tiền cho ta?"
Tang thành chủ nhìn Diệp Quân chòng chọc: "Ông ta bắt chẹt công tử đâu có liên quan gì tới Ám Đô ta!"
Diệp Quân nói: "Ông ta không phải người của Ám Đô các ông à?"
Tang thành chủ vô cảm: "Không phải!"
Không phải!
Nghe câu trả lời quả quyết của Tang thành chủ, Diệp Quân ngơ cả người!
Hay!
Chỉ có các ông là giỏi chiêu trò!
Không thừa nhận sao?
Còn ông lão áo đen kia thì đã hoàn toàn mất hết hy vọng, ông ta biết lần này mình xong đời thật rồi!
Ông ta nhìn Diệp Quân, không biết sao lại thấy tức giận khủng khiếp. Ngươi mà sớm nói mình là Kiếm Đế thì ta nào dám bắt chẹt ngươi? Ngươi đường đường là Kiếm Đế mà sao trông cái mặt vô hại thế, đúng là hại chết người khác mà!
Diệp Quân nhìn Tang thành chủ, cười nói: "Tang thành chủ, trên ông còn ai nữa không?"
Tang thành chủ nhíu mày: "Ý cậu là gì?"
Diệp Quân nói: "Ta muốn đổi người để thương lượng!"
Sắc mặt Tang thành chủ chợt thay đổi: "Diệp công tử, cậu có biết người đứng sau Ám Đô là ai không? Cậu..."
Diệp Quân bỗng hỏi: "So với nhà họ An thì thế nào?"
Tang thành chủ nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Mạnh hơn!"
Diệp Quân sửng sốt!
Mạnh hơn nhà họ An!
Thú vị!
Chương 293: Một số người sẽ xui xẻo...
Diệp Quân đang định nói gì đó thì Tang thành chủ vội nói: "Diệp công tử, không phải là ta đe dọa cậu mà đúng là người chống lưng cho Ám Đô rất khủng bố. Dù là ở vũ trụ Quan Huyên, thế lực và sức ảnh hướng của người đó cũng vô cùng đáng sợ! Hơn nữa còn có quan hệ với Kiếm Chủ Nhân Gian nữa!"
Diệp Quân ngẩn người: "Có quan hệ với Kiếm Chủ Nhân Gian à?"
Tang thành chủ vội gật đầu: "Đúng vậy!"
Diệp Quân nhíu mày.
Tang thành chủ nói: "Diệp công tử, chuyện lần này người của bọn ta đã mạo phạm công tử, nhưng ta thật sự không có một trăm triệu kim tinh! Thế này đi, chẳng phải cậu muốn tới vũ trụ Quan Huyên sao? Ta làm chủ, cho hai người dùng trận pháp dịch chuyển miễn phí, thế nào?"
Diệp Quân bỗng hỏi: "Nếu ta làm lớn chuyện ở đây thì người đứng sau Ám Đô sẽ làm thế nào?"
Nét mặt Tang thành chủ cứng đờ.
Diệp Quân cười nói: "Nói cách khác, nếu ta làm lớn chuyện thì kết cục của ông sẽ thế nào?"
Sắc mặt của Tang thành chủ bỗng trở nên hơi khó coi!
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Tang thành chủ, Diệp Quân ta làm việc gì cũng ân oán phân minh. Hôm nay nếu ta không có thực lực thì chắc bây giờ đã trở thành một cái xác rồi. Thế nên ta sẽ không bao giờ nhân từ hay thương hại gì cho kẻ thù của ta. Nếu ông cảm thấy bực bội thì có thể gọi người sau lưng ông ra đây, ta muốn xem thử là đại lão tuyệt thế nào mà dám làm ăn bẩn như thế này!"
Tang thành chủ im lặng.
Chuyện này, mọi người đều biết nhưng không thể nói ra, đặc biệt là càng không thể để lộ danh tính người sau lưng ông ta.
Nếu làm lớn chuyện này, làm dính dáng đến vị đại lão kia... chắc chắn kết cục của ông ta sẽ thảm không thể nào thảm hơn được nữa!
Tang thành chủ nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp, vị Diệp công tử này đa mưu túc trí quá!
Diệp Quân không phải đang ép vị đại lão của thư viện Quan Huyên kia mà là đang ép chính Tang thành chủ!
Bây giờ, ông ta tiến thoái lưỡng nan!
Như nhớ ra điều gì, Tang thành chủ lạnh lùng nhìn ông lão áo đen ở phía xa, thấy Tang thành chủ nhìn mình, ông lão áo đen tức giận: "Nhìn cái đầu ngươi ấy!"
Bây giờ ông ta không sợ nữa rồi!
Dù sao ông ta cũng không tránh được cái chết, nếu đã vậy sao phải sợ?
Nghe ông lão áo đen chửi mình, sắc mặt Tang thành chủ tái đi!
Diệp Quân bỗng nói: "Tang thành chủ, thứ cho ta nói thẳng, chắc là trong thành này không ai có thể cản được ta, bây giờ ông có hai sự lựa chọn. Một là đền bù tiền cho ta, hai là ông gọi người chống lưng cho ông tới. Nếu ông gọi người tới thì ta cũng gọi người tới!"
Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Ngươi gọi ai?"
Diệp Quân: "Gọi đại lão còn lại ở trong tháp!"
Tiểu Tháp: "Bà ấy không..."
"Im miệng!"
Giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Im miệng! Đồ ngốc!"
Sau khi Tiểu Tháp phản ứng lại thì hoảng hồn.
Mẹ kiếp!
Thằng nhóc khốn nạn này!
Ôi mẹ ơi!
Đúng là gặp tà rồi! Lúc nào cũng đào hố sẵn cho ông đây nhảy vào... mẹ nó, quá phi lý!
Nghe Tháp gia buộc miệng nói ra thì Diệp Quân khẽ nói: "Có thật này..."
Hắn vẫn luôn đoán là trong tháp vẫn còn một vị đại lão nữa, nhưng hắn cũng không dám chắc. Cuối cùng, bây giờ hắn đã xác định được rồi!
Lúc này, Tang thành chủ ở gần đó bỗng nói: "Diệp công tử, cậu thật sự muốn đẩy mọi chuyện tới đường cùng sao?"
Diệp Quân nhìn Tang thành chủ: "Giảm giá cho ông, sáu nghìn vạn kim tinh!"
Tang thành chủ lập tức đồng ý: "Chốt!"
Diệp Quân sững sờ!
Hắn vốn định nếu tên này không đồng ý thì hắn sẽ động thủ ngay!
Nhưng không ngờ tên này lại đồng ý luôn!
Diệp Quân do dự một lát rồi nói: "Ông có cần suy nghĩ lại không?"
Tang thành chủ lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Diệp Quân, trong đó vừa đủ sáu nghìn vạn kim tinh!
Diệp Quân trầm lặng.
Tang thành chủ vội nói: "Diệp công tử, chẳng phải cậu muốn tới vũ trụ Quan Huyên sao? Vậy nhanh đi đi! Theo ta được biết thì người của Tiên Bảo Các không mong cậu tới vũ trụ Quan Huyên vào lúc này đâu! Cậu mà còn không đi thì sau này sẽ rắc rối đấy!"
Diệp Quân suy nghĩ rồi nhìn chiếc nhẫn không gian trên tay Tang thành chủ: "Đưa cái này của ông cho ta!"
Tang thành chủ đần mặt ra!
Diệp Quân thờ ơ nói: "Đây là thứ ta xứng được nhận! Nếu không, trận vừa nãy ta đánh không công à?"
Nói rồi, hắn xòe tay ra, chiếc nhẫn không gian của Tang thành chủ bay vào tay hắn, mà Tang thành chủ lại không dám phản kháng!
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian thấy trong đó có hai nghìn vạn kim tinh!
Giàu thật!
Diệp Quân nhìn Tang thành chủ, hắn biết, Tang thành chủ không chỉ có chừng này, nhưng bây giờ hắn không còn nhiều thời gian để dây dưa nữa!
Diệp Quân lại thu chiếc nhẫn không gian của ông lão áo đen bên cạnh, ông lão áo đen hơi nghèo, chỉ có hơn bảy trăm vạn kim tinh thôi!
Diệp Quân chợt thấy vui vẻ, hắn nhìn Hoàn Nhan Cốt bên cạnh, chia bốn nghìn ba trăm vạn kim tinh cho cô ta!
Hoàn Nhan Cốt chớp mắt: "Cho ta sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Người chứng kiến có phần!"
Hoàn Nhan Cốt nhếch miệng cười: "Thế thì... ta không khách sáo đâu nhé!"
Nói rồi cô ta cất nhẫn không gian luôn!
Một khoản kếch xù!
Cô ta không thể nào từ chối được!
Diệp Quân nhìn Tang thành chủ: "Tang thành chủ, vẫn mong ông chuyển lời cho đại lão đứng sau ông rằng lần này ta chỉ tạt ngang qua đây thôi, không có ác ý gì, mong các ông đừng trả thù ta, đa tạ!"
Nói rồi hắn dẫn Hoàn Nhan Cốt đi về phía trận pháp dịch chuyển!
Tang thành chủ im lặng đứng ở đó.
Diệp Quân dẫn Hoàn Nhan Cốt vào trận pháp dịch chuyển, chẳng bao lâu sau pháp trận đã khởi động, hắn và Hoàn Nhan Cốt đã biến mất trong pháp trận.
Tang thành chủ lập tức quay người, gần đó có một ảo ảnh, thấy ảo ảnh này, Tang thành chủ lập tức quỳ xuống: "Lão đại..."
Ảo ảnh bình tĩnh nói: "Lui xuống đi!"
Tang thành chủ do dự một lát rồi lui xuống!
Ông lão áo đen bên cạnh cũng chần chừ rồi quay người bỏ chạy!
Diệp Quân không giết ông ta!
Mà Tang thành chủ cũng không động tới ông ta, thế nên ông ta quả quyết lựa chọn chạy trốn!
Ảo ảnh nhìn trận pháp dịch chuyển ở phía xa, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Dáng vẻ lại giống đến thế... có một số người xui xẻo rồi đây! Ha ha..."
...
Bình luận facebook