Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 296-300
Chương 296: Rất biết điều
Dưới núi Linh Hư.
Diệp Quân nhìn về phía xa, thấy một già một trẻ đi tới.
Người tới chính là Đại trưởng lão của phúc địa Linh Hư và Trương Long Hổ.
Nhìn thấy hai người họ, Diệp Quân mỉm cười.
Trương Long Hổ vẫy tay từ xa, cười nói lớn: “Diệp huynh! huynh đến thật rồi!”
Diệp Quân cười nói: “Ta đã nói sẽ tới thăm mà!”
Hắn ngừng lại rồi nói tiếp: “Không phiền mọi người chứ?”
Đại trưởng lão lắc đầu, bất mãn nói: “Ngươi nói gì vậy! Diệp công tử, mời đi theo ta!”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Quân và Trương Long Hổ vào trong núi.
Trên đường đi, Đại trưởng lão cười nói: “Diệp công tử đến để thăm quan hay là…”
Diệp Quân nói thẳng: “Ta có thể nhờ phúc địa Linh Hư giúp đỡ không?”
Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân, không nói gì, hơi bất ngờ trước sự thẳng thắn của Diệp Quân.
Đại trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Có thể! Nhưng ngươi phải cho bọn ta một lý do để giúp đỡ ngươi!”
Diệp Quân trầm mặc.
Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Diệp công tử, ta rất đề cao ngươi, nhưng ngươi cũng biết chuyện này liên quan mật thiết đến sự phát triển của phúc địa Linh Hư, vì vậy… ngươi hiểu ý ta chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu!”
Nói đến đây, ba người họ đã tiến vào đại điện.
Lúc này, mọi người trong đại điện đều nhìn về phía Diệp Quân.
Khi nhìn thấy Diệp Quân, những trưởng lão trong điện đều âm thầm gật đầu.
Đúng là một kiếm tu trẻ tuổi!
Hiện nay, Kiếm Đế trẻ nhất trong vũ trụ Quan Huyên cũng là Kiếm Đế có khả năng quá vỡ kỷ lục của Diệp Vũ Kiếm Đế nhất.
Đáng tiếc lại là kẻ thù của người mang thiên mệnh.
Mấy chục triệu năm trước, thiên tài cùng thế hệ với người mang thiên mệnh đều bị người mang thiên mệnh trấn áp, ngay cả hai vị Võ Thần cũng không thể che nổi ánh hào quang của người mang thiên mệnh.
Người mang thiên mệnh!
Thân phận này thật sự khiến người ta hết hy vọng!
Đó là sự tồn tại bất khả chiến bại!
Mọi người thầm thở dài.
Trương Vân Thiên hoàn hồn lại, cười nói: “Hoan nghênh Diệp công tử!”
Diệp Quân chắp tay chào: “Trương tông chủ, làm phiền ông rồi!”
Trương Vân Thiên nhìn Diệp Quân, mỉm cười không nói gì nữa.
Muốn có được sự hỗ trợ của phúc địa Linh Hư thì phải có đủ vốn liếng!
Diệp Quân nghĩ một lát rồi nói: “Tiền bối, chúng ta có thể nói chuyện chút không?”
Trương Vân Thiên gật đầu: “Được!”
Ông ấy phất tay, những trưởng lão khác lập tức đi ra ngoài.
Đại trưởng lão cũng định lui ra, nhưng Diệp Quân lại cười nói: “Đại trưởng lão và Long Hổ huynh ở lại đã!”
Hai người gật đầu.
Trương Vân Thiên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mở lòng bàn tay ta, trong nháy mắt, một luồng khí thế mạnh mẽ bao phủ mọi người.
Trương Vân Thiên bật dậy, kinh hãi nói: “Võ thế… ngươi… ngươi là Võ Thần!”
Giọng ông ấy hơi run rẩy.
Đại trưởng lão và Trương Long Hổ cũng vô cùng kinh ngạc.
Võ Thần?
Chết tiệt!
Chẳng phải ngươi là Kiếm Đế sao?
Sao đã trở thành Võ Thần rồi?
Lúc này, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta dùng kiếm đạo để trở thành Võ Thần!”
Ba người kia: “…”
Một lúc sau, Trương Vân Thiên đi đi lại lại, cả người ông ấy như phát điên.
Chết tiệt!
Thật điên rồ!
Kiếm Đế đã là thiên tài hiếm có, là sự tồn tại đáng sợ, vậy mà người này lại là Võ Thần.
Vừa là Kiếm Đế, vừa là Võ Thần!
Tài năng này còn đáng sợ hơn cả Kiếm Chủ Nhân Gian nhỉ?
Mẹ nó!
Rốt cuộc ai mới là người mang thiên mệnh?
Lẽ nào người trước mắt này mới là người mang thiên mệnh?
Trương Vân Thiên gần như tê liệt!
Chuyện này quả thực nằm ngoại nhận thức của ông ấy!
Diệp Quân đứng lặng tại chỗ.
Hắn biết muốn người khác giúp đỡ thì phải chứng minh được giá trị của mình, nếu không tại sao người khác phải giúp mình chứ?
Trên đời này nói đến tình cảm cũng phải nói đến lợi ích, nếu không có lợi ích và giá trị không ai giúp mình cả.
Trương Vân Thiên nhìn Đại trưởng lão, Đại trưởng lão khẽ gật đầu, Trương Vân Thiên trầm giọng nói: “Diệp công tử, công pháp và tài nguyên tu luyện, ngươi muốn cái nào? Ngươi nói đi, chỉ cần phúc địa Linh Hư có, đều sẽ cung cấp cho ngươi vô điều kiện!”
Diệp Quân lại nói: “Ta phải rời khỏi nơi đây!”
Trương Vân Thiên bất ngờ: “Tại sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta ở lại đây sẽ gây phiền phức cho các vị, các vị âm thầm giúp ta là được, không cần công khai, nếu ta thất bại, các vị cũng không tổn hại quá nhiều!”
Nghe vậy, sắc mặt của Trương Vân Thiên trở nên phức tạp.
Đúng như Đại trưởng lão nói, chàng trai trẻ này rất biết điều, có thể tin tưởng.
Diệp Quân nói tiếp: “Vấn đề lớn nhất của ta khi đến Trung Thổ Thần Châu là không có nơi để tu luyện, Tiên Bảo Các đã cho ta vào danh sách đen, vì vậy…”
Trương Vân Thiên nói: “Phúc địa Linh Hư ta cung cấp cho ngươi!”
Diệp Quân chắp tay nói: “Đa tạ!”
Trương Vân Thiên nói: “Đại trưởng lão, ông dẫn Diệp công tử đến tổ địa đi!”
Tổ địa!
Đại trưởng lão hơi bất ngờ, không ngờ tông chủ lại rộng lượng đến vậy. Ông ta nhanh chóng gật đầu: “Vâng! Diệp công tử, mời đi theo ta!”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Quân ra ngoài.
Chương 297: Linh hồn
Trong điện, Trương Long Hổ trầm giọng nói: “Cha, Diệp công tử này thật yêu nghiệt!”
Trương Vân Thiên gật đầu: “Thật đáng sợ! Nếu thân phận Võ Thần của cậu ta truyền ra ngoài thì… sẽ chấn động cả vũ trụ Quan Huyên”.
Trương Long Hổ cười nói: “Cha, kẻ thù của Diệp huynh là người mang thiên mệnh đấy!”
Trương Vân Thiên trầm mặc một lát rồi nghiến răng nói: “Kẹ kiếp, người mang thiên mệnh thì sao chứ? Ta đã yên ổn cả đời rồi, lần này phải đánh cược một lần, nếu thắng, phúc địa Linh Hư ta sẽ vực dậy, linh bài của ta sẽ được đặt lên hàng đầu, con cháu nhà họ Trương sẽ biết đến cụ tổ Thiên Vân nổi tiếng!”
Trương Long Hổ hỏi: “Nếu thua cược thì sao?”
Trương Vân Thiên bình tĩnh nói: “Vậy thì sẽ không có sau này nữa! Mà cụ tổ Vân Thiên cũng sẽ biến thành một tên ngốc Vân Thiên!”
Trương Long Hổ: “…”
Đại trưởng lão dẫn Diệp Quân đến phía sau núi, phía trước Diệp Quân là nghĩa địa!”
Vừa tới đây, Diệp Quân đã cảm nhận được vô số khí tức thần thức mạnh mẽ.
Đại trưởng lão nói: “Diệp công tử, đây là tổ địa của phúc địa Linh Hư, cũng là nơi truyền thừa của phúc địa Linh Hư. Vì sự phát triển của phúc địa Linh Hư, một vài vị tổ tiên đã để lại cơ nghiệp của họ ở đây, chỉ những đệ tử cốt cán mới có thể đến nơi đây.Trong số các vị tổ tiên của phúc địa Linh Hư, có rất ít kiếm tu, nhưng cũng coi là có, có thể sẽ không giúp ích được nhiều cho Diệp công tử về kiếm đạo, nhưng sẽ giúp được rất nhiều cho ngươi về cảnh giới!”
Ông ta ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng có thể thu được những điều tốt gì thì phải dựa vào chính ngươi!”
Diệp Quân gật đầu: “Đa tạ!”
Đại trưởng lão cười: “Không có gì!”
Nói xong ông ta ngừng bước: “Diệp công tử vào đi!”
Diệp Quân gật đầu, hắn bước tới trung tâm nghĩa địa, nhìn xung quanh, không nói gì nữa.
“A?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta đánh giá Diệp Quân một lượt, kinh ngạc nói: “Kiếm Đế? Không đúng, là Chuẩn Đại Kiếm Đế?”
Chuẩn Đại Kiếm Đế!
Vừa dứt lời, những ngôi mộ xung quanh rung động kịch liệt, ngay sau đó, hàng trăm linh hồn lao ra khỏi mộ.
Nhìn thấy cảnh này, Đại trưởng lão ở xa cũng bất ngờ.
Hàng trăm vị cụ tổ đều xuất hiện rồi.
Lúc Trương Long Hổ tới đây, cũng chỉ có hơn một trăm vị cụ tổ xuất hiện, nhưng Diệp Quân vừa tới, đã có mấy trăm vị cụ tổ xuất hiện.
Diệp Quân cũng hơi bất ngờ.
Nhiều cụ tổ vậy sao?
Diệp Quân khẽ thở dài, thế lực lớn mạnh này quả nhiên không đơn giản, có nhiều cụ tổ giúp đỡ truyền thừa như vậy, chỉ cần đời sau không quá ngu ngốc thì sẽ ngày càng có nhiều cường giả.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân hỏi trong lòng: “Tháp gia, cụ tổ của ta nhiều không?”
Tiểu Pháp đáp: “Không nhiều! Người còn sống bao gồm cả bố ngươi cũng chỉ có hai người!”
Diệp Quân lắc đầu: “Nhà ta thật quá thảm! Có mỗi hai người, sau này nếu ta đánh nhau với người khác, phải gọi tổ tiên đến, chẳng phải ta sẽ bị người ta treo lên đánh sao?”
Tiểu Tháp im lặng.
Tên ngốc!
Ta nên nói với ngươi thế nào đây, hai người này nhà ngươi đều là vô địch thiên hạ đấy.
Lúc này, người đàn ông trung niên trước mặt Diệp Quân phấn khích nói: “Chuẩn Đại Kiếm Đế, nhà họ Trương ta sắp hưng thịnh rồi! Sắp hưng thịnh rồi! Ha ha…”
“Không đúng!”
Một ông lão bước lên, nắm lấy tay Diệp Quân, run giọng nói: “Tại sao ta lại cảm nhận được khí tức Võ Thần trên người ngươi?”
Khí tức Võ Thần?
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi bước lên trước, trong nháy mắt, một luồng khí thế Võ Thần tỏa ra, khí thế Võ Thần mạnh mẽ vừa xuất hiện, các linh hồn trong sân đã hóa đá tại chỗ.
Ông lão run rẩy nói: “Kiếm Đế, Võ thần…?”
Những ngôi mộ xung quanh chấn động kịch liệt, ngay sau đó, hàng trăm linh hồn bay lên.
Giờ phút này, chỉ có một ngôi mộ yên lặng, còn linh hồn của những ngôi mộ khác đều đã bay ra ngoài.
Kiếm Đế!
Võ Thần!
Tất cả linh hồn đều nhìn Diệp Quân với ánh mắt không thể tin được.
Kiếm Đế cũng đủ kinh thiên động địa rồi, vậy mà bây giờ người này không chỉ là Kiếm Đế, mà còn là Võ Thần!
Vừa là Võ Thần, vừa là Kiếm Đế, điều này chưa từng xảy ra.
Sau khi kinh ngạc, các linh hồn đều trở nên kích động.
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo từ ngôi mộ yên tĩnh truyền tới: “Các ngươi kích động gì chứ? Hắn không phải là hậu duệ nhà họ Trương ta!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, bọn họ cẩn thận quan sát Diệp Quân, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Không phải là con cháu nhà họ Trương!
Mẹ kiếp!
Đùa linh hồn à?
Diệp Quân nhìn về phía ngôi mộ phát ra tiếng nói, lúc này, trong mộ khẽ rung chuyển, một người phụ nữ mặc váy dài chậm rãi bước ra với dáng người cao gầy, lông mày đẹp như tranh vẽ, vô cùng xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Nhìn thấy người phụ nữ này, những linh hồn khác lập tức lùi sang hai bên, chủ động nhường đường.
Người phụ nữ chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Cho ta một lời giải thích!”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Ta và Trương Long Hổ - hậu duệ của nhà họ Trương, là bạn tốt!”
Người phụ nữ im lặng một lúc rồi nói: “Bọn họ định giúp đỡ ngươi ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Kẻ thù của ngươi là ai?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Người mang thiên mệnh!”
Nghe vậy, các linh hồn đều sững sờ.
Sắc mặt của bọn họ đều trở nên kỳ quái, kẻ thù của tên này lại là người mang thiên mệnh!
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Đời trước của người mang thiên mệnh là Kiếm Chủ Nhân Gian, ngươi biết không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết!”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân với vẻ nghi hoặc: “Ngươi nắm chắc phần thắng không?”
Diệp Quân nhìn thẳng vào người phụ nữ: “Cho tới nay, đấu với người cùng cấp bậc ta chưa từng thua trận nào! Vượt mười cấp cũng chưa từng thua!”
Mọi người: “…”
Chương 298: Thắng thua nhất thời
Đánh nhau với người trong cùng cấp bậc chưa từng thua.
Hơn mười cấp cũng chưa từng thua.
Nghe Diệp Quân nói thế, mọi người lại bật cười.
Hay cho một thanh niên tự tin.
Ngông cuồng?
Thế nào mới là ngông cuồng, kiểu người nói năng xằng bậy không có thực lực mới gọi là ngông cuồng.
Người có thực lực không gọi là ngông cuồng mà gọi là tự tin.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, ánh mắt lóe lên vẻ khen ngợi, nhưng vẻ tán thưởng này biến thành sự tiếc nuối.
Nếu đây là người nhà họ Trương thì nhà họ Trương sẽ dậy vực mạnh mẽ.
Đáng tiếc!
Quá đáng tiếc.
Người phụ nữ thầm thở dài, nhưng nghĩ lại nếu người này kết hợp với phụ nữ đời sau của nhà họ Trương thì chẳng phải là người nhà họ Trương rồi sao?
Nghĩ đến đây, người phụ nữ lắc đầu khẽ cười, chuyện này có thể cưỡng cầu được à?
Tạo nên thiện duyên thôi, còn tương lai cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Người phụ nữ thu hồi suy nghĩ, sau đó nhìn Diệp Quân: “Cái gọi là truyền thừa chính là ý thức trao đổi với nhau, bọn ta sẽ đi vào ý thức của ngươi rồi trao đổi với ngươi, giải thích nghi vấn cho ngươi. Tất cả kinh nghiệm võ thuật cả cuộc đời bọn ta đều sẽ truyền lại cho ngươi, như thế ngươi sẽ tránh được rất nhiều đường vòng trên con đường võ thuật, nhưng có thể nhận được bao nhiêu thì phụ thuộc vào thực lực của người”.
Diệp Quân cúi đầu thật thấp: “Cảm ơn”.
Người phụ nữ khẽ gật đầu, sau đó bà ta và mọi người biến thành một luồng sáng màu trắng đi vào giữa trán Diệp Quân.
Vèo!
Thoáng chốc rất nhiều thông tin như thủy triều chảy vào trong đầu.
Diệp Quân siết chặt hai tay, hắn vội vàng ngồi xuống bắt đầu tiếp thu những kinh nghiệm của các tiên tổ nhà họ Trương, dần dần khí tức của hắn bắt đầu tăng lên.
…
Tiên Bảo Các ở đại lục Tiểu Quan.
Hôm nay những người lãnh đạo của Tiên Bảo Các mở một cuộc họp, mười chín vị quản sự của Tiên Bảo Các tề tựu trong điện.
Đứng đầu là một ông lão.
Người này chính là Cát Liên Hành – Đại trưởng lão bấy giờ của Tiên Bảo Các, ông ta cũng là người có quyền lợi lớn nhất ở Tiên Bảo Các.
Vì từ sau khi Ưng Thanh dẫn theo vài quản sự đến thế giới Hư Chân, chuyện của Tiên Bảo Các đều do hội trưởng lão của mỗi nhiệm kỳ đứng sau xử lý, còn ông ta là lão đại của hội trưởng lão nhiệm kỳ này.
Trong số mười chín quản sự đó cũng có cả Tần Phong.
Tần Phong ngồi ở vị trí cuối, y dựa vào trên ghế không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cát Liên Hành nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Đều ngồi cả đi”.
Mọi người ngồi xuống.
Cát Liên Hành đi thẳng vào vấn đề chính: “Diệp Quân đã đến vũ trụ Quan Huyên rồi”.
Diệp Quân!
Tần Phong ngồi ở vị trí cuối nhíu mày nhưng không nói gì.
Lúc này một quản sự trưởng lão bỗng nói: “Ta vừa nhận được tin, người này đến từ Tội Đô, không chỉ thế còn giết liên tiếp mấy người ở Tội Đô”.
Ông ta bưng tách trà trước mặt lên nhấp một hớp, nói: “Sát tâm của người này quá nặng, không thể không giết”.
Tần Phong bỗng nói: “Âu Dương trưởng lão, là người tu luyện, giết mấy người chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Lẽ nào ông chưa từng giết người à?”
Âu Dương trưởng lão nhìn Tần Phong, cười nhạo: “Tần Phong, đừng nghĩ bọn ta không biết ngươi không chỉ có quan hệ tốt với Diệp Quân mà còn xưng huynh gọi đệ với hắn”.
Tần Phong cười nói: “Ta có quan hệ tốt với hắn, xưng huynh gọi đệ với hắn thì thế nào? Ta vi phạm quy tắc nào sao?”
Âu Dương trưởng lão nhìn chằm chằm Tần Phong: “Người mà chúng ta ủng hộ hiện giờ là người mang thiên mệnh. Mà quyết định này là do Cát trưởng lão quyết định, bây giờ ngươi nói tốt thay Diệp Quân là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bất mãn với Đại trưởng lão?”
Cát trưởng lão ngồi ở vị trí đầu nhìn Tần Phong không nói gì.
Sắc mặt Tần Phong hơi khó coi.
Âu Dương trưởng lão cười khẩy.
Lúc này Cát trưởng lão nói: “Tần trưởng lão, ngươi từng tiếp xúc với Diệp Quân, thấy người này thế nào?”
Tần Phong bình tĩnh nói: “Thiên tài yêu nghiệt, tâm tính tốt”.
Cát trưởng lão gật đầu: “Hắn có thể đạt tới Chuẩn Đại Kiếm Đế ở tuổi này chắc chắn không phải người tầm thường, nhưng Tần trưởng lão cũng phải hiểu rõ, kẻ thù của hắn là người mang thiên mệnh, người mà Tiên Bảo Các chúng ta ủng hộ lại là người mang thiên mệnh”.
Tần Phong do dự.
Sau đó nói: “Đại trưởng lão, ý kiến của cá nhân ta là chúng ta hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn sự tranh chấp giữa người mang thiên mệnh và Diệp Quân, ai thắng chúng ta sẽ…”
“Ngu ngốc!”
Lúc này Âu Dương trưởng lão bỗng ngắt lời Tần Phong: “Tần trưởng lão, ngươi đúng là thiển cận. Ta hỏi ngươi, nếu bây giờ chúng ta khoanh tay đứng nhìn, sau này một khi người mang thiên mệnh vực dậy mạnh mẽ, đến lúc đó Tiên Bảo Các chúng ta đầu tư một lần nữa thì còn có tác dụng sao?”
Tần Phong tức giận nói: “Ngộ nhỡ Diệp Quân thắng thì sao?”
Diệp Quân thắng!
Mọi người đều sửng sốt.
Âu Dương trưởng lão bật cười: “Tần trưởng lão, ngươi có biết mình đang nói gì không thế?”
Tần Phong lạnh nhạt nói: “Hôm đó chẳng phải người mang thiên mệnh đã thua ở thư viện Quan Huyên sao? Nếu không phải người đứng đằng sau gã ra tay thì hôm đó gã đã chết trong tay Diệp Quân rồi”.
Sắc mặt Âu Dương trưởng lão hơi khó coi: “Thắng thua nhất thời có là gì chứ? So tài trên con đường võ thuật đâu phải là thắng thua nhất thời, người nào có thể cười đến cuối cùng mới là kẻ thắng cuộc”.
Tần Phong hỏi: “Âu Dương trưởng lão dựa vào đâu mà cho rằng người đi đến cuối cùng không phải là Diệp Quân?”
Âu Dương trưởng lão tức giận: “Đối thủ của hắn là người mang thiên mệnh”.
Tần Phong nhìn Âu Dương trưởng lão: “Hôm đó hắn đã thắng người mang thiên mệnh”.
Âu Dương trưởng lão nhìn chằm chằm Tần Phong: “Tần trưởng lão, ngươi nhất quyết muốn chống đối à?”
Tần Phong đang định nói gì thêm, lúc này Cát trưởng lão bỗng nói: “Đừng tranh cãi chuyện này nữa”.
Tần Phong và Âu Dương trưởng lão nhìn Cát trưởng lão, Cát trưởng lão nói: “Người mang thiên mệnh đã có được đạo ấn”.
Đạo ấn!
Sắc mặt Tần Phong lập tức thay đổi.
Lúc này một trưởng lão bỗng nói: “Đạo ấn mà Kiếm Chủ Nhân Gian từng đeo vào năm đó ư?”
Cát trưởng lão gật đầu: “Ừ”.
Nghe thế, vẻ mặt các trưởng lão đều trở nên nghiêm túc.
Bây giờ họ đã hiểu tại sao Cát trưởng lão lại kiên quyết ủng hộ người mang thiên mệnh rồi.
Sắc mặt Tần Phong hơi khó coi, y cũng không ngờ người mang thiên mệnh lại có được đạo ấn.
Chương 299: Lệnh truy nã cấp mười hai
Người mang thiên mệnh có thân phận giống với Kiếm Chủ Nhân Gian, hơn nữa hiện giờ còn có đạo ấn mà Kiếm Chủ Nhân Gian từng đeo.
Lẽ nào sẽ là viện trưởng tiếp theo?
Nghĩ đến đây, Tần Phong nhíu mày.
Không chỉ Tần Phong mà các trưởng lão ở đó đều nghĩ đến điều này.
Vũ trụ Quan Huyên có hai thế lực rất lớn là Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên, nhưng thật ra thư viện Quan Huyên mới thực sự thống nhất toàn vũ trụ, dù sao người mà cả vũ trụ đều tín nhiệm vẫn là Kiếm Chủ Nhân Gian.
Thân phận của người mang thiên mệnh vẫn chưa đủ để khiến Tiên Bảo Các kiêng dè.
Nhưng nếu là viện trưởng thư viện Quan Huyên thì sao?
Phân lượng của thân phận này hoàn toàn khác biệt.
Sở dĩ năm đó Tiên Bảo Các có thể phát triển mạnh đến thế cũng là vì các chủ đương thời của Tiên Bảo Các đầu tư vào Kiếm Chủ Nhân Gian.
Cát trưởng lão nói tiếp: “Các vị, theo nội quy định, ba trăm năm sẽ bầu cử lại hội trưởng lão, nhiệm kỳ này của chúng ta chỉ có Tần trưởng lão được phá cách đề cử cho vào, đa số những người còn lại đều sắp mãn nhiệm. Nhưng nếu lần này chúng ta ủng hộ đúng người, chúng ta có lý do tiếp tục tái tranh cử, Không chỉ như thế, một khi người mang thiên mệnh trở thành thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, xác định thân phận của y, với tư cách là người ủng hộ lớn nhất của y, sau này Tiên Bảo Các chúng ta cũng sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn”.
Ông ta ngừng lại, sau đó lại nói: “Thế nên lần này Tiên Bảo Các chúng ta toàn lực ủng hộ người mang thiên mệnh, giúp gã thừa kế vị trí đó”.
Mọi người trong điện đều gật đầu.
Tần Phong lại lặng thinh không nói.
Y biết khi người mang thiên mệnh có đạo ấn thì y không thể thay đổi được gì nữa.
Haizz!
Tần Phong thầm thở dài.
Thân phận và lai lịch đúng là hết sức quan trọng.
Người phàm muốn nghịch thiên vực dậy khó biết nhường nào.
Vẻ mặt Tần Phong cực kỳ phức tạp, y thật sự rất coi trọng Diệp Quân, dù xét về thiên phú hay tính cách, hay cách đối nhân xử thế, người này cũng rất tuyệt.
Như nghĩ đến điều gì, Tần Phong nhíu mày.
Mẹ nó chứ!
Tại sao mình không thể lén giúp đỡ riêng nhỉ?
Mặc dù rủi ro rất lớn nhưng có thể cược mà.
Nghĩ đến đây, Tần Phong cũng không còn đắn đo nữa.
Lúc này Cát trưởng lão bỗng nói: “Lúc nãy Đại võ quan vừa thông báo cho ta, bảo chúng ta ngăn cản Diệp Quân, không được để hắn khiêu chiến với người mang thiên mệnh trong khoảng thời gian này, vì giai đoạn này là mấu chốt nhất với người mang thiên mệnh. Sợ người ngoài nghĩ người mang thiên mệnh đang nhằm vào Diệp Quân, gây ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của người mang thiên mệnh nên chuyện này chỉ có chúng ta mới làm được. Thế nên, ta quyết định phát lệnh truy nã với Diệp Quân”.
Phát lệnh truy nã bắt giữ.
Các trưởng lão trong điện nhìn nhau, không có ai phản đối.
Nếu đã có người để ủng hộ thì phải làm cho đến cùng.
Cát trưởng lão lại nói: “Phát lệnh bắt giữ cấp mười hai, thế nào?”
Cấp mười hai!
Nghe Cát trưởng lão nói thế, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Lệnh truy nã cấp mười hai của Tiên Bảo Các là cấp cao nhất, từ trước đến giờ Tiên Bảo Các chưa từng hạ lệnh cấp mười hai.
Lệnh truy nã cấp mười hai có nghĩa là gì?
Tức là Tiên Bảo Các sẽ chiến đấu đến cùng với đối phương.
Ra lệnh truy nã cấp cao nhất.
Tần Phong lập tức đứng dậy, lúc này các trưởng lão nhìn y, Tần Phong do dự một chốc rồi nói: “Cát trưởng lão, ra lệnh cấp mười hai, ngộ nhỡ giết chết Diệp Quân, đến lúc đó chẳng phải là làm hỏng kế hoạch của người mang thiên mệnh sao?”
Cát trưởng lão nhíu mày.
Âu Dương trưởng lão ở một bên cười nhạt: “Tần trưởng lão, ngươi sợ giết chết Diệp Quân sao? Ngươi muốn cầu xin cho hắn à?”
Tần Phong nhìn Âu Dương trưởng lão: “Mẹ kiếp nhà ông!”
Mọi người: “…”
“Hỗn xược!”
Âu Dương trưởng lão nổi giận đùng đùng, đập bàn đứng dậy, ông ta tức giận nhìn Tần Phong: “Tần Phong, ngươi còn có phẩm chất không vậy? Hả?”
Tần Phong nhìn Âu Dương trưởng lão: “Muốn có phẩm chất à? Mẹ kiếp, ta nhường nó đấy”.
Mọi người: “…”
“Hỗn xược!”
Âu Dương trưởng lão tức đến mức không chịu được, tay phải siết chặt lại định ra đòn.
Lúc này Cát trưởng lão bỗng nói: “Đủ rồi”.
Âu Dương trưởng lão tức giận nhìn Tần Phong, cả ngoài toát ra khí tức đáng sợ.
Tần Phong nhún vai, sau đó ngồi xuống không nói thêm gì nữa.
Cát trưởng lão nhìn Tần Phong: “Tần trưởng lão, dù sao cũng là hội trưởng lão, cẩn thận lời nói một chút”.
Tần Phong bình tĩnh nói: “Con người ta bình thường sẽ không chửi bậy, trừ khi không nhịn được. Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, ta làm mọi thứ là vì Tiên Bảo Các nhưng Âu Dương trưởng lão hết lần này đến lần khác nhắm vào ta, ta thật sự không nhẫn nhịn được nữa”.
Cát trưởng lão nhìn Tần Phong, sau đó nói: “Các ngươi đều là vì Tiên Bảo Các, lần này chúng ta đứng về phía người mang thiên mệnh cũng là vì Tiên Bảo Các. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta nên đoàn kết với nhau, cùng nhau chống lại kẻ thù”.
Tần Phong không nói gì nữa.
Âu Dương trưởng lão lạnh lùng nhìn Tần Phong, cũng không nói gì thêm.
Tiêu diệt Tần Phong?
Không thực tế lắm.
Vì thành tích của Tần Phong ở Tiên Bảo Các được xếp thứ nhất, người này có khả năng kiếm được nhiều tiền.
Trừ khi có lỗi lầm gì lớn, nếu không không thể tiêu diệt được Tần Phong.
Lúc này Cát trưởng lão bỗng nói: “Mục đích chính của việc bắt giữ Diệp Quân là để cho thế giới thấy thái độ của chúng ta, để người đời biết Tiên Bảo Các chúng ta đứng về phía người mang thiên mệnh. Chúng ta muốn thế giới hiểu rằng người nào đứng về phía Diệp Quân thì chính là kẻ thù của Tiên Bảo Các”.
Ông ta ngừng lại, rồi nói: “Ai có thể giết được Diệp Quân, Tiên Bảo Các sẽ thưởng cho người đó năm trăm vạn tiên tinh, ba cuốn công pháp, võ kỹ giản lược và ba viên nội đan yêu thú cấp Thần”.
Không ai phản đối cả.
Cát trưởng lão nhìn mọi người rồi nói: “Lui xuống hết đi”.
Tần Phong đứng lên rời đi.
Các trưởng lão khác cũng lần lượt ra khỏi đó.
Trong điện chỉ còn lại một mình Cát trưởng lão, Cát trưởng lão đứng dậy đi đến trước bức chân dung của Tần các chủ, khẽ hành lễ và nói: “Chỉ cần Diệp Quân chết, người mang thiên mệnh lên ngôi, Tiên Bảo Các chúng ta sẽ lại đạt tới đỉnh cao lần nữa. Xin các chủ hãy phù hộ cho Tiên Bảo Các chúng ta”.
…
Chương 300: Áp chế cảnh giới
Sau khi tan họp, Tần Phong đi tới bên dưới bậc đá, y ngẩng đầu nhìn chân trời, rất lâu rất lâu sau, y thở dài một hơi.
Bất lực!
Y có lòng tương trợ Diệp Quân, nhưng y biết bây giờ y không thể làm, cũng chẳng làm được gì hết!
Lệnh truy nã!
Hơn nữa, còn là lệnh truy nã cấp mười hai!
Việc này có nghĩa là gì?
Có nghĩa Diệp Quân là kẻ thù không đội trời chung của Tiên Bảo Các, ai đứng về phía Diệp Quân thì chẳng khác gì đối đầu với Tiên Bảo Các!
Đây chính là thái độ của Tiên Bảo Các!
Thật ra gạt bỏ quan hệ với Diệp Quân, y cũng cảm thấy cách xử sự này của Tiên Bảo Các không thỏa đáng!
Quá võ đoán!
Cho tới bây giờ, Tiên Bảo Các chưa từng điều tra Diệp Quân một cách tử tế đã nhắm vào Diệp Quân như kẻ thù không đội trời chung, hành vi này thực sự quá độc đoán, dễ xảy ra chuyện!
Thế nhưng y biết tất cả những chuyện này đều vì lợi ích!
Hội trưởng lão muốn giữ nguyên chức vụ, nếu không lập được công lớn thì không được, nhưng nếu hội trưởng lão của Tiên Bảo Các có thể giúp cho người mang thiên mệnh leo lên vị trí kia thì khả năng giữ nguyên chức vụ sẽ rất lớn!
Lúc đó, quyền tiếng nói của Cát trưởng lão trong Tiên Bảo Các thậm chí có thể vượt qua cả phó các chủ Ưng Thanh!
Lợi ích!
Trong mắt Tần Phong ngập tràn vẻ lo lắng, tất cả các thế lực ủng hộ người mang thiên mệnh đều vì lợi ích, bây giờ, cả vũ trụ Quan Huyên đã hình thành nên một tập đoàn lợi ích khổng lồ do người mang thiên mệnh đứng đầu!
Diệp Quân biết đối kháng kiểu gì đây?
Có thể nói, đây đã không còn là một cuộc tỉ võ đơn giản nữa!
Người mang thiên mệnh không thể bại!
Những thế lực sau lưng gã cũng sẽ không để cho Diệp Quân thắng!
Một tập đoàn lợi ích vô cùng lớn!
Tần Phong trầm mặc hồi lâu, sau đó thở dài và quay người rời đi.
Bên cạnh, Âu Dương trưởng lão lạnh lùng nhìn Tần Phong: “Theo dõi y, người này rất có khả năng đang âm thầm giúp đỡ tên Diệp Quân kia!”
“Rõ!”
Bên cạnh Âu Dương trưởng lão, một ông lão đồ đen lặng lẽ lui ra!
...
Bên trong điện Linh Hư của phúc địa Linh Hư.
Cả đám cường giả nhà họ Trương tập trung tại một chỗ, sắc mặt của mọi người đều hết sức khó coi!
Sắc mặt của đại trưởng lão cũng cực kỳ u ám.
Bởi vì bọn họ đã biết về lệnh truy nã của Tiên Bảo Các!
Truy nã cấp mười hai!
Tiên Bảo Các này đang muốn một mất một còn với Diệp Quân đây mà!
Cả đám trưởng lão đều không ngờ Tiên Bảo Các này lại chơi lớn như vậy, hơn nữa Tiên Bảo Các còn lên tiếng cảnh cáo rằng ai ở cùng với Diệp Quân thì tương đương với việc đối đầu với Tiên Bảo Các!
Như vậy chẳng khác gì đặt phúc địa Linh Hư lên trên ngọn lửa đang bùng cháy!
Việc Diệp Quân ghé thăm phúc địa Linh Hư đã không còn là bí mật gì nữa!
Nếu như phúc địa Linh Hư tiếp tục giữ Diệp Quân lại thì chẳng khác gì đang cố ý khiêu khích Tiên Bảo Các.
Bên trong điện, mọi người trầm mặc không nói gì, bầu không khí rất bí bách!
Đúng vào lúc này, một ông lão áo trắng đột nhiên xuất hiện trước cửa điện, nhìn thấy người này, đám cường giả của phúc địa Linh Hư lập tức biến sắc!
Người của Tiên Bảo Các!
Trương Vân Thiên nhìn ông lão áo trắng: “Hóa ra là Lý quản sự, không biết Lý quản sự...”
Lý quản sự xua tay: “Trương tông chủ, đừng phí lời thêm nữa! Ta tới đây chỉ vì một chuyện, nếu một giây sau Diệp Quân vẫn còn ở phúc địa Linh Hư thì Tiên Bảo Các sẽ cho cả phúc địa Linh Hư vào danh sách đen. Hơn nữa sẽ vĩnh viễn không phục vụ cho mấy người nữa! Mà tất cả tổn thất gây ra cho Tiên Bảo Các bọn ta vì chuyện này đều do phúc địa Linh Hư chịu trách nhiệm!”
Nói xong, ông ta thẳng thừng quay người rời đi!
Bên trong điện, sắc mặt của mọi người đều đã trở nên vô cùng khó coi!
Lúc này, một ông lão do dự một lát rồi lên tiếng: “Tông chủ, đại trưởng lão, phúc địa Linh Hư chúng ta căn bản không xử lý được đống rắc rối này đâu, bảo Diệp Quân rời khỏi phúc địa Linh Hư đi!”
Lại một trưởng lão nữa gật đầu hùa theo: “Mặc dù Diệp công tử tài giỏi, thế nhưng kẻ thù của hắn là người mang thiên mệnh, mà bây giờ, Tiên Bảo Các đã công khai đứng về phía ai rồi. Nếu như chúng ta tiếp tục ủng hộ Diệp công tử, e rằng sẽ có nguy cơ diệt tộc, vẫn mong tộc trưởng và Đại trưởng lão suy nghĩ thận trọng. Dù gì phúc địa Linh Hư chúng ta cũng có hàng trăm nghìn người…”
Những trưởng lão khác cũng đồng loạt bước ra tỏ ý không muốn dây vào rắc rối này.
Bên trong điện, hai người Trương Vân Thiên và Đại trưởng lão trầm mặc không nói!
Lúc này, hai người họ cũng đang vô cùng khó xử!
Tổ địa.
Bên trong tổ địa, Diệp Quân ngồi khoanh chân trên mặt đất, cả người trông như một vị hoà thượng già đang ngồi thiền.
Hắn đã ngồi yên ở nơi này một ngày một đêm!
Lúc mới bắt đầu, cả người hắn ở trong một cảm giác phấn khích cao độ, thế nhưng dần dần hắn cũng trở nên bình tĩnh!
Truyền thừa!
Không thể không nói, loại truyền thừa này thực sự nghịch thiên, bởi vì trong truyền thừa này có thể giúp hắn bớt đi được rất nhiều rất nhiều những con đường vòng vèo.
Giống như trước đây, hắn có thể đạt tới Võ Thần nhanh như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là có được truyền thừa của Võ Thần.
Điều này khá giống với kế thừa di sản!
Ngươi tự mình nỗ lực kiếm tiền hay là kế thừa gia sản phát triển nhanh hơn?
Đúng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở to hai mắt, tay phải của hắn đặt trên mặt đất.
Ầm!
Đột nhiên, cả mặt đất cứ thế rung lên kịch liệt, một giây sau, vô số sức mạnh thần bí quy tụ lại trên mặt đất, cuối cùng tập hợp trong lòng bàn tay hắn, trong số đó có rất nhiều sức mạnh mặt đất còn sót lại!
Cảnh giới Địa Pháp!
Khoảnh khắc này, hắn đã đạt tới cảnh giới Địa Pháp một cách vô cùng tự nhiên!
Thế nhưng, khí tức của hắn vẫn đang dâng cao một cách điên cuồng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Diệp Quân đột nhiên biến đổi, hắn run giọng nói: “Tháp gia? Ta vẫn còn đột phá? Phải làm sao? Phải làm sao giờ?”
Tiểu Tháp nói: “Không phải chuyện tốt sao?”
Diệp Quân vội vàng lắc đầu: “Như vậy quá nhanh, ít sự lắng đọng, dễ xảy ra chuyện! Tháp gia, mau giúp ta trấn áp một chút, ta không muốn đột phá!”
Tiểu Tháp: “…”
Thấy Tiểu Tháp không có động tĩnh gì, Diệp Quân lại nói: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi không cảm thấy ngươi đang áp chế quá mạnh hay sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tu hành giống như đúc kiếm, cần trải qua nhiều lần gọt giũa mới có thể đạt được sự sắc nhọn đỉnh cao. Nếu như ta đột phá quá nhanh, trong thời gian ngắn thì không vấn đề gì, thế nhưng về lâu dài thì có thể không phải là việc tốt!”
Tiểu Tháp hơi hiếu kỳ: “Tại sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy?”
Diệp Quân lắc đầu: “Bây giờ ta không hiểu về cảnh giới Thiên Pháp, nếu như đột phá như vậy, tới cảnh giới Thiên Pháp thì cảnh giới cũng không ổn định, không có ý nghĩa thực tế quá lớn!”
Tiểu Tháp trầm mặc một hồi, nói: “Ta giúp ngươi trấn áp!”
Ầm!
Dưới núi Linh Hư.
Diệp Quân nhìn về phía xa, thấy một già một trẻ đi tới.
Người tới chính là Đại trưởng lão của phúc địa Linh Hư và Trương Long Hổ.
Nhìn thấy hai người họ, Diệp Quân mỉm cười.
Trương Long Hổ vẫy tay từ xa, cười nói lớn: “Diệp huynh! huynh đến thật rồi!”
Diệp Quân cười nói: “Ta đã nói sẽ tới thăm mà!”
Hắn ngừng lại rồi nói tiếp: “Không phiền mọi người chứ?”
Đại trưởng lão lắc đầu, bất mãn nói: “Ngươi nói gì vậy! Diệp công tử, mời đi theo ta!”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Quân và Trương Long Hổ vào trong núi.
Trên đường đi, Đại trưởng lão cười nói: “Diệp công tử đến để thăm quan hay là…”
Diệp Quân nói thẳng: “Ta có thể nhờ phúc địa Linh Hư giúp đỡ không?”
Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân, không nói gì, hơi bất ngờ trước sự thẳng thắn của Diệp Quân.
Đại trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Có thể! Nhưng ngươi phải cho bọn ta một lý do để giúp đỡ ngươi!”
Diệp Quân trầm mặc.
Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Diệp công tử, ta rất đề cao ngươi, nhưng ngươi cũng biết chuyện này liên quan mật thiết đến sự phát triển của phúc địa Linh Hư, vì vậy… ngươi hiểu ý ta chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu!”
Nói đến đây, ba người họ đã tiến vào đại điện.
Lúc này, mọi người trong đại điện đều nhìn về phía Diệp Quân.
Khi nhìn thấy Diệp Quân, những trưởng lão trong điện đều âm thầm gật đầu.
Đúng là một kiếm tu trẻ tuổi!
Hiện nay, Kiếm Đế trẻ nhất trong vũ trụ Quan Huyên cũng là Kiếm Đế có khả năng quá vỡ kỷ lục của Diệp Vũ Kiếm Đế nhất.
Đáng tiếc lại là kẻ thù của người mang thiên mệnh.
Mấy chục triệu năm trước, thiên tài cùng thế hệ với người mang thiên mệnh đều bị người mang thiên mệnh trấn áp, ngay cả hai vị Võ Thần cũng không thể che nổi ánh hào quang của người mang thiên mệnh.
Người mang thiên mệnh!
Thân phận này thật sự khiến người ta hết hy vọng!
Đó là sự tồn tại bất khả chiến bại!
Mọi người thầm thở dài.
Trương Vân Thiên hoàn hồn lại, cười nói: “Hoan nghênh Diệp công tử!”
Diệp Quân chắp tay chào: “Trương tông chủ, làm phiền ông rồi!”
Trương Vân Thiên nhìn Diệp Quân, mỉm cười không nói gì nữa.
Muốn có được sự hỗ trợ của phúc địa Linh Hư thì phải có đủ vốn liếng!
Diệp Quân nghĩ một lát rồi nói: “Tiền bối, chúng ta có thể nói chuyện chút không?”
Trương Vân Thiên gật đầu: “Được!”
Ông ấy phất tay, những trưởng lão khác lập tức đi ra ngoài.
Đại trưởng lão cũng định lui ra, nhưng Diệp Quân lại cười nói: “Đại trưởng lão và Long Hổ huynh ở lại đã!”
Hai người gật đầu.
Trương Vân Thiên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mở lòng bàn tay ta, trong nháy mắt, một luồng khí thế mạnh mẽ bao phủ mọi người.
Trương Vân Thiên bật dậy, kinh hãi nói: “Võ thế… ngươi… ngươi là Võ Thần!”
Giọng ông ấy hơi run rẩy.
Đại trưởng lão và Trương Long Hổ cũng vô cùng kinh ngạc.
Võ Thần?
Chết tiệt!
Chẳng phải ngươi là Kiếm Đế sao?
Sao đã trở thành Võ Thần rồi?
Lúc này, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta dùng kiếm đạo để trở thành Võ Thần!”
Ba người kia: “…”
Một lúc sau, Trương Vân Thiên đi đi lại lại, cả người ông ấy như phát điên.
Chết tiệt!
Thật điên rồ!
Kiếm Đế đã là thiên tài hiếm có, là sự tồn tại đáng sợ, vậy mà người này lại là Võ Thần.
Vừa là Kiếm Đế, vừa là Võ Thần!
Tài năng này còn đáng sợ hơn cả Kiếm Chủ Nhân Gian nhỉ?
Mẹ nó!
Rốt cuộc ai mới là người mang thiên mệnh?
Lẽ nào người trước mắt này mới là người mang thiên mệnh?
Trương Vân Thiên gần như tê liệt!
Chuyện này quả thực nằm ngoại nhận thức của ông ấy!
Diệp Quân đứng lặng tại chỗ.
Hắn biết muốn người khác giúp đỡ thì phải chứng minh được giá trị của mình, nếu không tại sao người khác phải giúp mình chứ?
Trên đời này nói đến tình cảm cũng phải nói đến lợi ích, nếu không có lợi ích và giá trị không ai giúp mình cả.
Trương Vân Thiên nhìn Đại trưởng lão, Đại trưởng lão khẽ gật đầu, Trương Vân Thiên trầm giọng nói: “Diệp công tử, công pháp và tài nguyên tu luyện, ngươi muốn cái nào? Ngươi nói đi, chỉ cần phúc địa Linh Hư có, đều sẽ cung cấp cho ngươi vô điều kiện!”
Diệp Quân lại nói: “Ta phải rời khỏi nơi đây!”
Trương Vân Thiên bất ngờ: “Tại sao?”
Diệp Quân cười nói: “Ta ở lại đây sẽ gây phiền phức cho các vị, các vị âm thầm giúp ta là được, không cần công khai, nếu ta thất bại, các vị cũng không tổn hại quá nhiều!”
Nghe vậy, sắc mặt của Trương Vân Thiên trở nên phức tạp.
Đúng như Đại trưởng lão nói, chàng trai trẻ này rất biết điều, có thể tin tưởng.
Diệp Quân nói tiếp: “Vấn đề lớn nhất của ta khi đến Trung Thổ Thần Châu là không có nơi để tu luyện, Tiên Bảo Các đã cho ta vào danh sách đen, vì vậy…”
Trương Vân Thiên nói: “Phúc địa Linh Hư ta cung cấp cho ngươi!”
Diệp Quân chắp tay nói: “Đa tạ!”
Trương Vân Thiên nói: “Đại trưởng lão, ông dẫn Diệp công tử đến tổ địa đi!”
Tổ địa!
Đại trưởng lão hơi bất ngờ, không ngờ tông chủ lại rộng lượng đến vậy. Ông ta nhanh chóng gật đầu: “Vâng! Diệp công tử, mời đi theo ta!”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Quân ra ngoài.
Chương 297: Linh hồn
Trong điện, Trương Long Hổ trầm giọng nói: “Cha, Diệp công tử này thật yêu nghiệt!”
Trương Vân Thiên gật đầu: “Thật đáng sợ! Nếu thân phận Võ Thần của cậu ta truyền ra ngoài thì… sẽ chấn động cả vũ trụ Quan Huyên”.
Trương Long Hổ cười nói: “Cha, kẻ thù của Diệp huynh là người mang thiên mệnh đấy!”
Trương Vân Thiên trầm mặc một lát rồi nghiến răng nói: “Kẹ kiếp, người mang thiên mệnh thì sao chứ? Ta đã yên ổn cả đời rồi, lần này phải đánh cược một lần, nếu thắng, phúc địa Linh Hư ta sẽ vực dậy, linh bài của ta sẽ được đặt lên hàng đầu, con cháu nhà họ Trương sẽ biết đến cụ tổ Thiên Vân nổi tiếng!”
Trương Long Hổ hỏi: “Nếu thua cược thì sao?”
Trương Vân Thiên bình tĩnh nói: “Vậy thì sẽ không có sau này nữa! Mà cụ tổ Vân Thiên cũng sẽ biến thành một tên ngốc Vân Thiên!”
Trương Long Hổ: “…”
Đại trưởng lão dẫn Diệp Quân đến phía sau núi, phía trước Diệp Quân là nghĩa địa!”
Vừa tới đây, Diệp Quân đã cảm nhận được vô số khí tức thần thức mạnh mẽ.
Đại trưởng lão nói: “Diệp công tử, đây là tổ địa của phúc địa Linh Hư, cũng là nơi truyền thừa của phúc địa Linh Hư. Vì sự phát triển của phúc địa Linh Hư, một vài vị tổ tiên đã để lại cơ nghiệp của họ ở đây, chỉ những đệ tử cốt cán mới có thể đến nơi đây.Trong số các vị tổ tiên của phúc địa Linh Hư, có rất ít kiếm tu, nhưng cũng coi là có, có thể sẽ không giúp ích được nhiều cho Diệp công tử về kiếm đạo, nhưng sẽ giúp được rất nhiều cho ngươi về cảnh giới!”
Ông ta ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng có thể thu được những điều tốt gì thì phải dựa vào chính ngươi!”
Diệp Quân gật đầu: “Đa tạ!”
Đại trưởng lão cười: “Không có gì!”
Nói xong ông ta ngừng bước: “Diệp công tử vào đi!”
Diệp Quân gật đầu, hắn bước tới trung tâm nghĩa địa, nhìn xung quanh, không nói gì nữa.
“A?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta đánh giá Diệp Quân một lượt, kinh ngạc nói: “Kiếm Đế? Không đúng, là Chuẩn Đại Kiếm Đế?”
Chuẩn Đại Kiếm Đế!
Vừa dứt lời, những ngôi mộ xung quanh rung động kịch liệt, ngay sau đó, hàng trăm linh hồn lao ra khỏi mộ.
Nhìn thấy cảnh này, Đại trưởng lão ở xa cũng bất ngờ.
Hàng trăm vị cụ tổ đều xuất hiện rồi.
Lúc Trương Long Hổ tới đây, cũng chỉ có hơn một trăm vị cụ tổ xuất hiện, nhưng Diệp Quân vừa tới, đã có mấy trăm vị cụ tổ xuất hiện.
Diệp Quân cũng hơi bất ngờ.
Nhiều cụ tổ vậy sao?
Diệp Quân khẽ thở dài, thế lực lớn mạnh này quả nhiên không đơn giản, có nhiều cụ tổ giúp đỡ truyền thừa như vậy, chỉ cần đời sau không quá ngu ngốc thì sẽ ngày càng có nhiều cường giả.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân hỏi trong lòng: “Tháp gia, cụ tổ của ta nhiều không?”
Tiểu Pháp đáp: “Không nhiều! Người còn sống bao gồm cả bố ngươi cũng chỉ có hai người!”
Diệp Quân lắc đầu: “Nhà ta thật quá thảm! Có mỗi hai người, sau này nếu ta đánh nhau với người khác, phải gọi tổ tiên đến, chẳng phải ta sẽ bị người ta treo lên đánh sao?”
Tiểu Tháp im lặng.
Tên ngốc!
Ta nên nói với ngươi thế nào đây, hai người này nhà ngươi đều là vô địch thiên hạ đấy.
Lúc này, người đàn ông trung niên trước mặt Diệp Quân phấn khích nói: “Chuẩn Đại Kiếm Đế, nhà họ Trương ta sắp hưng thịnh rồi! Sắp hưng thịnh rồi! Ha ha…”
“Không đúng!”
Một ông lão bước lên, nắm lấy tay Diệp Quân, run giọng nói: “Tại sao ta lại cảm nhận được khí tức Võ Thần trên người ngươi?”
Khí tức Võ Thần?
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi bước lên trước, trong nháy mắt, một luồng khí thế Võ Thần tỏa ra, khí thế Võ Thần mạnh mẽ vừa xuất hiện, các linh hồn trong sân đã hóa đá tại chỗ.
Ông lão run rẩy nói: “Kiếm Đế, Võ thần…?”
Những ngôi mộ xung quanh chấn động kịch liệt, ngay sau đó, hàng trăm linh hồn bay lên.
Giờ phút này, chỉ có một ngôi mộ yên lặng, còn linh hồn của những ngôi mộ khác đều đã bay ra ngoài.
Kiếm Đế!
Võ Thần!
Tất cả linh hồn đều nhìn Diệp Quân với ánh mắt không thể tin được.
Kiếm Đế cũng đủ kinh thiên động địa rồi, vậy mà bây giờ người này không chỉ là Kiếm Đế, mà còn là Võ Thần!
Vừa là Võ Thần, vừa là Kiếm Đế, điều này chưa từng xảy ra.
Sau khi kinh ngạc, các linh hồn đều trở nên kích động.
Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo từ ngôi mộ yên tĩnh truyền tới: “Các ngươi kích động gì chứ? Hắn không phải là hậu duệ nhà họ Trương ta!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ, bọn họ cẩn thận quan sát Diệp Quân, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Không phải là con cháu nhà họ Trương!
Mẹ kiếp!
Đùa linh hồn à?
Diệp Quân nhìn về phía ngôi mộ phát ra tiếng nói, lúc này, trong mộ khẽ rung chuyển, một người phụ nữ mặc váy dài chậm rãi bước ra với dáng người cao gầy, lông mày đẹp như tranh vẽ, vô cùng xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Nhìn thấy người phụ nữ này, những linh hồn khác lập tức lùi sang hai bên, chủ động nhường đường.
Người phụ nữ chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Cho ta một lời giải thích!”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Ta và Trương Long Hổ - hậu duệ của nhà họ Trương, là bạn tốt!”
Người phụ nữ im lặng một lúc rồi nói: “Bọn họ định giúp đỡ ngươi ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Kẻ thù của ngươi là ai?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Người mang thiên mệnh!”
Nghe vậy, các linh hồn đều sững sờ.
Sắc mặt của bọn họ đều trở nên kỳ quái, kẻ thù của tên này lại là người mang thiên mệnh!
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Đời trước của người mang thiên mệnh là Kiếm Chủ Nhân Gian, ngươi biết không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết!”
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân với vẻ nghi hoặc: “Ngươi nắm chắc phần thắng không?”
Diệp Quân nhìn thẳng vào người phụ nữ: “Cho tới nay, đấu với người cùng cấp bậc ta chưa từng thua trận nào! Vượt mười cấp cũng chưa từng thua!”
Mọi người: “…”
Chương 298: Thắng thua nhất thời
Đánh nhau với người trong cùng cấp bậc chưa từng thua.
Hơn mười cấp cũng chưa từng thua.
Nghe Diệp Quân nói thế, mọi người lại bật cười.
Hay cho một thanh niên tự tin.
Ngông cuồng?
Thế nào mới là ngông cuồng, kiểu người nói năng xằng bậy không có thực lực mới gọi là ngông cuồng.
Người có thực lực không gọi là ngông cuồng mà gọi là tự tin.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân, ánh mắt lóe lên vẻ khen ngợi, nhưng vẻ tán thưởng này biến thành sự tiếc nuối.
Nếu đây là người nhà họ Trương thì nhà họ Trương sẽ dậy vực mạnh mẽ.
Đáng tiếc!
Quá đáng tiếc.
Người phụ nữ thầm thở dài, nhưng nghĩ lại nếu người này kết hợp với phụ nữ đời sau của nhà họ Trương thì chẳng phải là người nhà họ Trương rồi sao?
Nghĩ đến đây, người phụ nữ lắc đầu khẽ cười, chuyện này có thể cưỡng cầu được à?
Tạo nên thiện duyên thôi, còn tương lai cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Người phụ nữ thu hồi suy nghĩ, sau đó nhìn Diệp Quân: “Cái gọi là truyền thừa chính là ý thức trao đổi với nhau, bọn ta sẽ đi vào ý thức của ngươi rồi trao đổi với ngươi, giải thích nghi vấn cho ngươi. Tất cả kinh nghiệm võ thuật cả cuộc đời bọn ta đều sẽ truyền lại cho ngươi, như thế ngươi sẽ tránh được rất nhiều đường vòng trên con đường võ thuật, nhưng có thể nhận được bao nhiêu thì phụ thuộc vào thực lực của người”.
Diệp Quân cúi đầu thật thấp: “Cảm ơn”.
Người phụ nữ khẽ gật đầu, sau đó bà ta và mọi người biến thành một luồng sáng màu trắng đi vào giữa trán Diệp Quân.
Vèo!
Thoáng chốc rất nhiều thông tin như thủy triều chảy vào trong đầu.
Diệp Quân siết chặt hai tay, hắn vội vàng ngồi xuống bắt đầu tiếp thu những kinh nghiệm của các tiên tổ nhà họ Trương, dần dần khí tức của hắn bắt đầu tăng lên.
…
Tiên Bảo Các ở đại lục Tiểu Quan.
Hôm nay những người lãnh đạo của Tiên Bảo Các mở một cuộc họp, mười chín vị quản sự của Tiên Bảo Các tề tựu trong điện.
Đứng đầu là một ông lão.
Người này chính là Cát Liên Hành – Đại trưởng lão bấy giờ của Tiên Bảo Các, ông ta cũng là người có quyền lợi lớn nhất ở Tiên Bảo Các.
Vì từ sau khi Ưng Thanh dẫn theo vài quản sự đến thế giới Hư Chân, chuyện của Tiên Bảo Các đều do hội trưởng lão của mỗi nhiệm kỳ đứng sau xử lý, còn ông ta là lão đại của hội trưởng lão nhiệm kỳ này.
Trong số mười chín quản sự đó cũng có cả Tần Phong.
Tần Phong ngồi ở vị trí cuối, y dựa vào trên ghế không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cát Liên Hành nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “Đều ngồi cả đi”.
Mọi người ngồi xuống.
Cát Liên Hành đi thẳng vào vấn đề chính: “Diệp Quân đã đến vũ trụ Quan Huyên rồi”.
Diệp Quân!
Tần Phong ngồi ở vị trí cuối nhíu mày nhưng không nói gì.
Lúc này một quản sự trưởng lão bỗng nói: “Ta vừa nhận được tin, người này đến từ Tội Đô, không chỉ thế còn giết liên tiếp mấy người ở Tội Đô”.
Ông ta bưng tách trà trước mặt lên nhấp một hớp, nói: “Sát tâm của người này quá nặng, không thể không giết”.
Tần Phong bỗng nói: “Âu Dương trưởng lão, là người tu luyện, giết mấy người chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Lẽ nào ông chưa từng giết người à?”
Âu Dương trưởng lão nhìn Tần Phong, cười nhạo: “Tần Phong, đừng nghĩ bọn ta không biết ngươi không chỉ có quan hệ tốt với Diệp Quân mà còn xưng huynh gọi đệ với hắn”.
Tần Phong cười nói: “Ta có quan hệ tốt với hắn, xưng huynh gọi đệ với hắn thì thế nào? Ta vi phạm quy tắc nào sao?”
Âu Dương trưởng lão nhìn chằm chằm Tần Phong: “Người mà chúng ta ủng hộ hiện giờ là người mang thiên mệnh. Mà quyết định này là do Cát trưởng lão quyết định, bây giờ ngươi nói tốt thay Diệp Quân là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bất mãn với Đại trưởng lão?”
Cát trưởng lão ngồi ở vị trí đầu nhìn Tần Phong không nói gì.
Sắc mặt Tần Phong hơi khó coi.
Âu Dương trưởng lão cười khẩy.
Lúc này Cát trưởng lão nói: “Tần trưởng lão, ngươi từng tiếp xúc với Diệp Quân, thấy người này thế nào?”
Tần Phong bình tĩnh nói: “Thiên tài yêu nghiệt, tâm tính tốt”.
Cát trưởng lão gật đầu: “Hắn có thể đạt tới Chuẩn Đại Kiếm Đế ở tuổi này chắc chắn không phải người tầm thường, nhưng Tần trưởng lão cũng phải hiểu rõ, kẻ thù của hắn là người mang thiên mệnh, người mà Tiên Bảo Các chúng ta ủng hộ lại là người mang thiên mệnh”.
Tần Phong do dự.
Sau đó nói: “Đại trưởng lão, ý kiến của cá nhân ta là chúng ta hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn sự tranh chấp giữa người mang thiên mệnh và Diệp Quân, ai thắng chúng ta sẽ…”
“Ngu ngốc!”
Lúc này Âu Dương trưởng lão bỗng ngắt lời Tần Phong: “Tần trưởng lão, ngươi đúng là thiển cận. Ta hỏi ngươi, nếu bây giờ chúng ta khoanh tay đứng nhìn, sau này một khi người mang thiên mệnh vực dậy mạnh mẽ, đến lúc đó Tiên Bảo Các chúng ta đầu tư một lần nữa thì còn có tác dụng sao?”
Tần Phong tức giận nói: “Ngộ nhỡ Diệp Quân thắng thì sao?”
Diệp Quân thắng!
Mọi người đều sửng sốt.
Âu Dương trưởng lão bật cười: “Tần trưởng lão, ngươi có biết mình đang nói gì không thế?”
Tần Phong lạnh nhạt nói: “Hôm đó chẳng phải người mang thiên mệnh đã thua ở thư viện Quan Huyên sao? Nếu không phải người đứng đằng sau gã ra tay thì hôm đó gã đã chết trong tay Diệp Quân rồi”.
Sắc mặt Âu Dương trưởng lão hơi khó coi: “Thắng thua nhất thời có là gì chứ? So tài trên con đường võ thuật đâu phải là thắng thua nhất thời, người nào có thể cười đến cuối cùng mới là kẻ thắng cuộc”.
Tần Phong hỏi: “Âu Dương trưởng lão dựa vào đâu mà cho rằng người đi đến cuối cùng không phải là Diệp Quân?”
Âu Dương trưởng lão tức giận: “Đối thủ của hắn là người mang thiên mệnh”.
Tần Phong nhìn Âu Dương trưởng lão: “Hôm đó hắn đã thắng người mang thiên mệnh”.
Âu Dương trưởng lão nhìn chằm chằm Tần Phong: “Tần trưởng lão, ngươi nhất quyết muốn chống đối à?”
Tần Phong đang định nói gì thêm, lúc này Cát trưởng lão bỗng nói: “Đừng tranh cãi chuyện này nữa”.
Tần Phong và Âu Dương trưởng lão nhìn Cát trưởng lão, Cát trưởng lão nói: “Người mang thiên mệnh đã có được đạo ấn”.
Đạo ấn!
Sắc mặt Tần Phong lập tức thay đổi.
Lúc này một trưởng lão bỗng nói: “Đạo ấn mà Kiếm Chủ Nhân Gian từng đeo vào năm đó ư?”
Cát trưởng lão gật đầu: “Ừ”.
Nghe thế, vẻ mặt các trưởng lão đều trở nên nghiêm túc.
Bây giờ họ đã hiểu tại sao Cát trưởng lão lại kiên quyết ủng hộ người mang thiên mệnh rồi.
Sắc mặt Tần Phong hơi khó coi, y cũng không ngờ người mang thiên mệnh lại có được đạo ấn.
Chương 299: Lệnh truy nã cấp mười hai
Người mang thiên mệnh có thân phận giống với Kiếm Chủ Nhân Gian, hơn nữa hiện giờ còn có đạo ấn mà Kiếm Chủ Nhân Gian từng đeo.
Lẽ nào sẽ là viện trưởng tiếp theo?
Nghĩ đến đây, Tần Phong nhíu mày.
Không chỉ Tần Phong mà các trưởng lão ở đó đều nghĩ đến điều này.
Vũ trụ Quan Huyên có hai thế lực rất lớn là Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên, nhưng thật ra thư viện Quan Huyên mới thực sự thống nhất toàn vũ trụ, dù sao người mà cả vũ trụ đều tín nhiệm vẫn là Kiếm Chủ Nhân Gian.
Thân phận của người mang thiên mệnh vẫn chưa đủ để khiến Tiên Bảo Các kiêng dè.
Nhưng nếu là viện trưởng thư viện Quan Huyên thì sao?
Phân lượng của thân phận này hoàn toàn khác biệt.
Sở dĩ năm đó Tiên Bảo Các có thể phát triển mạnh đến thế cũng là vì các chủ đương thời của Tiên Bảo Các đầu tư vào Kiếm Chủ Nhân Gian.
Cát trưởng lão nói tiếp: “Các vị, theo nội quy định, ba trăm năm sẽ bầu cử lại hội trưởng lão, nhiệm kỳ này của chúng ta chỉ có Tần trưởng lão được phá cách đề cử cho vào, đa số những người còn lại đều sắp mãn nhiệm. Nhưng nếu lần này chúng ta ủng hộ đúng người, chúng ta có lý do tiếp tục tái tranh cử, Không chỉ như thế, một khi người mang thiên mệnh trở thành thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, xác định thân phận của y, với tư cách là người ủng hộ lớn nhất của y, sau này Tiên Bảo Các chúng ta cũng sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn”.
Ông ta ngừng lại, sau đó lại nói: “Thế nên lần này Tiên Bảo Các chúng ta toàn lực ủng hộ người mang thiên mệnh, giúp gã thừa kế vị trí đó”.
Mọi người trong điện đều gật đầu.
Tần Phong lại lặng thinh không nói.
Y biết khi người mang thiên mệnh có đạo ấn thì y không thể thay đổi được gì nữa.
Haizz!
Tần Phong thầm thở dài.
Thân phận và lai lịch đúng là hết sức quan trọng.
Người phàm muốn nghịch thiên vực dậy khó biết nhường nào.
Vẻ mặt Tần Phong cực kỳ phức tạp, y thật sự rất coi trọng Diệp Quân, dù xét về thiên phú hay tính cách, hay cách đối nhân xử thế, người này cũng rất tuyệt.
Như nghĩ đến điều gì, Tần Phong nhíu mày.
Mẹ nó chứ!
Tại sao mình không thể lén giúp đỡ riêng nhỉ?
Mặc dù rủi ro rất lớn nhưng có thể cược mà.
Nghĩ đến đây, Tần Phong cũng không còn đắn đo nữa.
Lúc này Cát trưởng lão bỗng nói: “Lúc nãy Đại võ quan vừa thông báo cho ta, bảo chúng ta ngăn cản Diệp Quân, không được để hắn khiêu chiến với người mang thiên mệnh trong khoảng thời gian này, vì giai đoạn này là mấu chốt nhất với người mang thiên mệnh. Sợ người ngoài nghĩ người mang thiên mệnh đang nhằm vào Diệp Quân, gây ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của người mang thiên mệnh nên chuyện này chỉ có chúng ta mới làm được. Thế nên, ta quyết định phát lệnh truy nã với Diệp Quân”.
Phát lệnh truy nã bắt giữ.
Các trưởng lão trong điện nhìn nhau, không có ai phản đối.
Nếu đã có người để ủng hộ thì phải làm cho đến cùng.
Cát trưởng lão lại nói: “Phát lệnh bắt giữ cấp mười hai, thế nào?”
Cấp mười hai!
Nghe Cát trưởng lão nói thế, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên.
Lệnh truy nã cấp mười hai của Tiên Bảo Các là cấp cao nhất, từ trước đến giờ Tiên Bảo Các chưa từng hạ lệnh cấp mười hai.
Lệnh truy nã cấp mười hai có nghĩa là gì?
Tức là Tiên Bảo Các sẽ chiến đấu đến cùng với đối phương.
Ra lệnh truy nã cấp cao nhất.
Tần Phong lập tức đứng dậy, lúc này các trưởng lão nhìn y, Tần Phong do dự một chốc rồi nói: “Cát trưởng lão, ra lệnh cấp mười hai, ngộ nhỡ giết chết Diệp Quân, đến lúc đó chẳng phải là làm hỏng kế hoạch của người mang thiên mệnh sao?”
Cát trưởng lão nhíu mày.
Âu Dương trưởng lão ở một bên cười nhạt: “Tần trưởng lão, ngươi sợ giết chết Diệp Quân sao? Ngươi muốn cầu xin cho hắn à?”
Tần Phong nhìn Âu Dương trưởng lão: “Mẹ kiếp nhà ông!”
Mọi người: “…”
“Hỗn xược!”
Âu Dương trưởng lão nổi giận đùng đùng, đập bàn đứng dậy, ông ta tức giận nhìn Tần Phong: “Tần Phong, ngươi còn có phẩm chất không vậy? Hả?”
Tần Phong nhìn Âu Dương trưởng lão: “Muốn có phẩm chất à? Mẹ kiếp, ta nhường nó đấy”.
Mọi người: “…”
“Hỗn xược!”
Âu Dương trưởng lão tức đến mức không chịu được, tay phải siết chặt lại định ra đòn.
Lúc này Cát trưởng lão bỗng nói: “Đủ rồi”.
Âu Dương trưởng lão tức giận nhìn Tần Phong, cả ngoài toát ra khí tức đáng sợ.
Tần Phong nhún vai, sau đó ngồi xuống không nói thêm gì nữa.
Cát trưởng lão nhìn Tần Phong: “Tần trưởng lão, dù sao cũng là hội trưởng lão, cẩn thận lời nói một chút”.
Tần Phong bình tĩnh nói: “Con người ta bình thường sẽ không chửi bậy, trừ khi không nhịn được. Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, ta làm mọi thứ là vì Tiên Bảo Các nhưng Âu Dương trưởng lão hết lần này đến lần khác nhắm vào ta, ta thật sự không nhẫn nhịn được nữa”.
Cát trưởng lão nhìn Tần Phong, sau đó nói: “Các ngươi đều là vì Tiên Bảo Các, lần này chúng ta đứng về phía người mang thiên mệnh cũng là vì Tiên Bảo Các. Bắt đầu từ bây giờ chúng ta nên đoàn kết với nhau, cùng nhau chống lại kẻ thù”.
Tần Phong không nói gì nữa.
Âu Dương trưởng lão lạnh lùng nhìn Tần Phong, cũng không nói gì thêm.
Tiêu diệt Tần Phong?
Không thực tế lắm.
Vì thành tích của Tần Phong ở Tiên Bảo Các được xếp thứ nhất, người này có khả năng kiếm được nhiều tiền.
Trừ khi có lỗi lầm gì lớn, nếu không không thể tiêu diệt được Tần Phong.
Lúc này Cát trưởng lão bỗng nói: “Mục đích chính của việc bắt giữ Diệp Quân là để cho thế giới thấy thái độ của chúng ta, để người đời biết Tiên Bảo Các chúng ta đứng về phía người mang thiên mệnh. Chúng ta muốn thế giới hiểu rằng người nào đứng về phía Diệp Quân thì chính là kẻ thù của Tiên Bảo Các”.
Ông ta ngừng lại, rồi nói: “Ai có thể giết được Diệp Quân, Tiên Bảo Các sẽ thưởng cho người đó năm trăm vạn tiên tinh, ba cuốn công pháp, võ kỹ giản lược và ba viên nội đan yêu thú cấp Thần”.
Không ai phản đối cả.
Cát trưởng lão nhìn mọi người rồi nói: “Lui xuống hết đi”.
Tần Phong đứng lên rời đi.
Các trưởng lão khác cũng lần lượt ra khỏi đó.
Trong điện chỉ còn lại một mình Cát trưởng lão, Cát trưởng lão đứng dậy đi đến trước bức chân dung của Tần các chủ, khẽ hành lễ và nói: “Chỉ cần Diệp Quân chết, người mang thiên mệnh lên ngôi, Tiên Bảo Các chúng ta sẽ lại đạt tới đỉnh cao lần nữa. Xin các chủ hãy phù hộ cho Tiên Bảo Các chúng ta”.
…
Chương 300: Áp chế cảnh giới
Sau khi tan họp, Tần Phong đi tới bên dưới bậc đá, y ngẩng đầu nhìn chân trời, rất lâu rất lâu sau, y thở dài một hơi.
Bất lực!
Y có lòng tương trợ Diệp Quân, nhưng y biết bây giờ y không thể làm, cũng chẳng làm được gì hết!
Lệnh truy nã!
Hơn nữa, còn là lệnh truy nã cấp mười hai!
Việc này có nghĩa là gì?
Có nghĩa Diệp Quân là kẻ thù không đội trời chung của Tiên Bảo Các, ai đứng về phía Diệp Quân thì chẳng khác gì đối đầu với Tiên Bảo Các!
Đây chính là thái độ của Tiên Bảo Các!
Thật ra gạt bỏ quan hệ với Diệp Quân, y cũng cảm thấy cách xử sự này của Tiên Bảo Các không thỏa đáng!
Quá võ đoán!
Cho tới bây giờ, Tiên Bảo Các chưa từng điều tra Diệp Quân một cách tử tế đã nhắm vào Diệp Quân như kẻ thù không đội trời chung, hành vi này thực sự quá độc đoán, dễ xảy ra chuyện!
Thế nhưng y biết tất cả những chuyện này đều vì lợi ích!
Hội trưởng lão muốn giữ nguyên chức vụ, nếu không lập được công lớn thì không được, nhưng nếu hội trưởng lão của Tiên Bảo Các có thể giúp cho người mang thiên mệnh leo lên vị trí kia thì khả năng giữ nguyên chức vụ sẽ rất lớn!
Lúc đó, quyền tiếng nói của Cát trưởng lão trong Tiên Bảo Các thậm chí có thể vượt qua cả phó các chủ Ưng Thanh!
Lợi ích!
Trong mắt Tần Phong ngập tràn vẻ lo lắng, tất cả các thế lực ủng hộ người mang thiên mệnh đều vì lợi ích, bây giờ, cả vũ trụ Quan Huyên đã hình thành nên một tập đoàn lợi ích khổng lồ do người mang thiên mệnh đứng đầu!
Diệp Quân biết đối kháng kiểu gì đây?
Có thể nói, đây đã không còn là một cuộc tỉ võ đơn giản nữa!
Người mang thiên mệnh không thể bại!
Những thế lực sau lưng gã cũng sẽ không để cho Diệp Quân thắng!
Một tập đoàn lợi ích vô cùng lớn!
Tần Phong trầm mặc hồi lâu, sau đó thở dài và quay người rời đi.
Bên cạnh, Âu Dương trưởng lão lạnh lùng nhìn Tần Phong: “Theo dõi y, người này rất có khả năng đang âm thầm giúp đỡ tên Diệp Quân kia!”
“Rõ!”
Bên cạnh Âu Dương trưởng lão, một ông lão đồ đen lặng lẽ lui ra!
...
Bên trong điện Linh Hư của phúc địa Linh Hư.
Cả đám cường giả nhà họ Trương tập trung tại một chỗ, sắc mặt của mọi người đều hết sức khó coi!
Sắc mặt của đại trưởng lão cũng cực kỳ u ám.
Bởi vì bọn họ đã biết về lệnh truy nã của Tiên Bảo Các!
Truy nã cấp mười hai!
Tiên Bảo Các này đang muốn một mất một còn với Diệp Quân đây mà!
Cả đám trưởng lão đều không ngờ Tiên Bảo Các này lại chơi lớn như vậy, hơn nữa Tiên Bảo Các còn lên tiếng cảnh cáo rằng ai ở cùng với Diệp Quân thì tương đương với việc đối đầu với Tiên Bảo Các!
Như vậy chẳng khác gì đặt phúc địa Linh Hư lên trên ngọn lửa đang bùng cháy!
Việc Diệp Quân ghé thăm phúc địa Linh Hư đã không còn là bí mật gì nữa!
Nếu như phúc địa Linh Hư tiếp tục giữ Diệp Quân lại thì chẳng khác gì đang cố ý khiêu khích Tiên Bảo Các.
Bên trong điện, mọi người trầm mặc không nói gì, bầu không khí rất bí bách!
Đúng vào lúc này, một ông lão áo trắng đột nhiên xuất hiện trước cửa điện, nhìn thấy người này, đám cường giả của phúc địa Linh Hư lập tức biến sắc!
Người của Tiên Bảo Các!
Trương Vân Thiên nhìn ông lão áo trắng: “Hóa ra là Lý quản sự, không biết Lý quản sự...”
Lý quản sự xua tay: “Trương tông chủ, đừng phí lời thêm nữa! Ta tới đây chỉ vì một chuyện, nếu một giây sau Diệp Quân vẫn còn ở phúc địa Linh Hư thì Tiên Bảo Các sẽ cho cả phúc địa Linh Hư vào danh sách đen. Hơn nữa sẽ vĩnh viễn không phục vụ cho mấy người nữa! Mà tất cả tổn thất gây ra cho Tiên Bảo Các bọn ta vì chuyện này đều do phúc địa Linh Hư chịu trách nhiệm!”
Nói xong, ông ta thẳng thừng quay người rời đi!
Bên trong điện, sắc mặt của mọi người đều đã trở nên vô cùng khó coi!
Lúc này, một ông lão do dự một lát rồi lên tiếng: “Tông chủ, đại trưởng lão, phúc địa Linh Hư chúng ta căn bản không xử lý được đống rắc rối này đâu, bảo Diệp Quân rời khỏi phúc địa Linh Hư đi!”
Lại một trưởng lão nữa gật đầu hùa theo: “Mặc dù Diệp công tử tài giỏi, thế nhưng kẻ thù của hắn là người mang thiên mệnh, mà bây giờ, Tiên Bảo Các đã công khai đứng về phía ai rồi. Nếu như chúng ta tiếp tục ủng hộ Diệp công tử, e rằng sẽ có nguy cơ diệt tộc, vẫn mong tộc trưởng và Đại trưởng lão suy nghĩ thận trọng. Dù gì phúc địa Linh Hư chúng ta cũng có hàng trăm nghìn người…”
Những trưởng lão khác cũng đồng loạt bước ra tỏ ý không muốn dây vào rắc rối này.
Bên trong điện, hai người Trương Vân Thiên và Đại trưởng lão trầm mặc không nói!
Lúc này, hai người họ cũng đang vô cùng khó xử!
Tổ địa.
Bên trong tổ địa, Diệp Quân ngồi khoanh chân trên mặt đất, cả người trông như một vị hoà thượng già đang ngồi thiền.
Hắn đã ngồi yên ở nơi này một ngày một đêm!
Lúc mới bắt đầu, cả người hắn ở trong một cảm giác phấn khích cao độ, thế nhưng dần dần hắn cũng trở nên bình tĩnh!
Truyền thừa!
Không thể không nói, loại truyền thừa này thực sự nghịch thiên, bởi vì trong truyền thừa này có thể giúp hắn bớt đi được rất nhiều rất nhiều những con đường vòng vèo.
Giống như trước đây, hắn có thể đạt tới Võ Thần nhanh như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là có được truyền thừa của Võ Thần.
Điều này khá giống với kế thừa di sản!
Ngươi tự mình nỗ lực kiếm tiền hay là kế thừa gia sản phát triển nhanh hơn?
Đúng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở to hai mắt, tay phải của hắn đặt trên mặt đất.
Ầm!
Đột nhiên, cả mặt đất cứ thế rung lên kịch liệt, một giây sau, vô số sức mạnh thần bí quy tụ lại trên mặt đất, cuối cùng tập hợp trong lòng bàn tay hắn, trong số đó có rất nhiều sức mạnh mặt đất còn sót lại!
Cảnh giới Địa Pháp!
Khoảnh khắc này, hắn đã đạt tới cảnh giới Địa Pháp một cách vô cùng tự nhiên!
Thế nhưng, khí tức của hắn vẫn đang dâng cao một cách điên cuồng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Diệp Quân đột nhiên biến đổi, hắn run giọng nói: “Tháp gia? Ta vẫn còn đột phá? Phải làm sao? Phải làm sao giờ?”
Tiểu Tháp nói: “Không phải chuyện tốt sao?”
Diệp Quân vội vàng lắc đầu: “Như vậy quá nhanh, ít sự lắng đọng, dễ xảy ra chuyện! Tháp gia, mau giúp ta trấn áp một chút, ta không muốn đột phá!”
Tiểu Tháp: “…”
Thấy Tiểu Tháp không có động tĩnh gì, Diệp Quân lại nói: “Tháp gia?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi không cảm thấy ngươi đang áp chế quá mạnh hay sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Tu hành giống như đúc kiếm, cần trải qua nhiều lần gọt giũa mới có thể đạt được sự sắc nhọn đỉnh cao. Nếu như ta đột phá quá nhanh, trong thời gian ngắn thì không vấn đề gì, thế nhưng về lâu dài thì có thể không phải là việc tốt!”
Tiểu Tháp hơi hiếu kỳ: “Tại sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy?”
Diệp Quân lắc đầu: “Bây giờ ta không hiểu về cảnh giới Thiên Pháp, nếu như đột phá như vậy, tới cảnh giới Thiên Pháp thì cảnh giới cũng không ổn định, không có ý nghĩa thực tế quá lớn!”
Tiểu Tháp trầm mặc một hồi, nói: “Ta giúp ngươi trấn áp!”
Ầm!
Bình luận facebook