Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 491-495
Chương 491: Kiếm hồn vô địch
Âm thanh vừa dứt, hắn ta quay một vòng, thương gỗ với thương diệm nghìn trượng trong tay ngưng tụ quanh người, sau đó hắn ta ném thương ra, thương diệm nghìn trượng phóng ra như thác nước.
Đùng đoàng!
Một thương đáng sợ này mạnh mẽ ngăn lại nhát kiếm đang phóng tới của Diệp Quân, hai sức mạnh vừa tiếp xúc, thời không xung quanh kịch liệt run rẩy nhưng vẫn chưa vỡ.
Huyền Ung một lần nữa bị đẩy lùi.
Sức mạnh của hắn ta rơi vào thế yếu.
Khoảnh khắc hắn ta lùi lại, phía sau bỗng xuất hiện mấy trăm thanh phi kiếm.
Nhận ra điều này, con ngươi của Huyền Ung co lại thành hình mũi kim, lúc này hắn ta không dám che giấu nữa, giơ thương gỗ lên ngang lông may rồi hét: “Thương hồn!”
Bùm!
Hắn ta vừa dứt lời, trong cơ thể lập tức phóng ra thương hồn hoả diệm, hoả diệm bốc lên mạnh mẽ sau đó hoá thành từng luồng thương mang hoả diệm bắn ra xung quanh.
Ầm ầm ầm!
Trong phút chốc, những thanh phi kiếm kia đều bị đẩy lùi.
Thương hồn!
Nhìn thấy cảnh này, các thần linh đều sục sôi.
Thế nào là thương hồn?
Thương có linh hồn của nó, vì thế gọi là thương hồn!
Ý, vực, hồn.
Ngộ hồn còn khó hơn cả ngộ ý.
Tất nhiên không phải nói thương hồn mạnh hơn thương ý, điều này tuỳ thuộc vào mỗi người. Có người chủ yếu tu ý, ý vô cùng mạnh, có người chủ yếu tu vực, vực có thể trấn áp mọi thứ, mà có người lại chủ yếu tu hồn, vũ khí của mình có hồn có thể phát huy được võ kỹ lên mức siêu việt.
Tất nhiên cũng có người tu cả ba!
Giống như Huyền Ung trước mắt này!
Hắn ta có thể vào được nhóm mười người đứng đầu bảng Chân Võ đương nhiên có chỗ nổi bật hơn người.
Sau khi bị đẩy lùi, Diệp Quân nhíu mày thầm hỏi trong lòng: “Thương hồn?”
Tiểu Tháp không đáp.
Diệp Quân lại hỏi: “Tháp gia, ngoài ý và vực, còn có cả hồn nữa à?”
Tiểu Tháp đáp: “Hình như là thế!”
Diệp Quân chần chừ rồi hỏi: “Vì sao không nói cho ta, không dạy ta?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc mới đáp: “Ta chờ cậu tự ngộ ra”.
Mặt Diệp Quân đen sì.
Mẹ kiếp!
Ta còn không biết có thứ này mà ngươi lại bảo ta tự ngộ? Ta ngộ cái lông gì?
Diệp Quân hít sâu một hơi, thầm hỏi: “Tiền bối, sao người cũng không nói với ta?”, giọng nói bí ẩn đáp: “Ta không tiếp xúc với thứ thấp cấp!”
Diệp Quân im lặng.
Được rồi!
Hai người thì nhất rồi!
Một người không biết, một người coi thường!
Tổng kết: Hắn phải tự mình ngộ ra!
Diệp Quân đau khổ.
Ở đằng xa, Huyền Ung cầm thương gỗ trong tay, toàn thân tản ra từng luồng thương hồn huyết diệm đáng sợ, giờ khắc này khí thế của hắn ta đã mạnh hơn lúc trước.
Huyền Ung nhìn chằm chằm Diệp Quân, đang định nói thì lúc này Diệp Quân đã tiến đến, trong mắt là vẻ ác liệt, hắn cầm kiếm chém về phía trước.
Ba mươi hai nhát kiếm!
Sau luồng kiếm quang bộc phát ra, vô số thương hồn hoả diệm bỗng chốc nổ tung.
Thời không run rẩy.
Diệp Quân và Huyền Ung đồng thời lùi lại phía sau, nhưng khi lùi lại vô số thanh phi kiếm cũng chém ra.
Bùm!
Ở nơi xa, Huyền Ung vừa dừng lại một lần nữa bị đẩy lùi.
Đồng thời lại có một luồng kiếm quang khác bắn đến từ nơi xa.
Ba mươi ba nhát kiếm!
Huyền Ung vẫn chưa dừng lại mà con ngươi đã chợt co lại, tay phải cầm chặt thương gỗ, sau đó dốc hết toàn lực ném mạnh về phía trước.
Bùm!
Trong khoảnh khắc, vô số thương hồn nổ ra trước mắt hắn ta như thuỷ triều.
Ầm ầm!
Vô số thương hồn bị một kiếm này phá vỡ, thời không cũng run lên kịch liệt vào lúc này. Cùng lúc này, Huyền Ung bỗng chốc bay ra, khi bay ra cơ thể hắn ta đã bắt đầu nứt dần từng tấc.
Mà khi hắn ta dừng lại thì cơ thể đã nứt hoàn toàn, nhưng lại chưa bị phá hẳn.
Huyền Ung ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa, mà Diệp Quân lại không thừa thắng xông lên, hắn từ từ nhắm mắt lại, tay trái xoè ra, tỉ mỉ cảm nhận những thương hồn xung quanh.
Mọi người đều nhìn Diệp Quân, hắn định tung chiêu lớn à?
Ở phía xa, Huyền Ung nhìn Diệp Quân chăm chú, hắn ta có thể cảm nhận được kiếm tu trước mặt vẫn chưa thể hiện thực lực thật sự.
Bây giờ hắn định tung chiêu lớn à?
Huyền Ung nheo mắt, tay phải nắm chặt thanh thương gỗ, giây tiếp theo hắn ta hét lên thật to.
Bùng!
Trong khoảnh khắc, cơ thể vẫn chưa vỡ hẳn của hắn ta đã bốc cháy.
Đốt cháy cơ thể!
Thời khắc này, khí thế của hắn ta tăng vọt một lần nữa, đồng thời thương hồn của hắn ta cũng lên đến đỉnh cao.
Không có lời nào vô nghĩa, Huyền Ung bỗng vọt về phía trước, ném thương ra.
Vụt!
Âm thanh khá phông sắc bén vang lên.
Ngay lập tức, trường thương hoả diệm phóng đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân không mở mắt, giơ kiếm lên chặn.
Ầm!
Diệp Quân bị đẩy lui cả trăm trượng.
Mà khi hắn vừa dừng lại, Huyền Ung bỗng phóng thương tới quét ngang.
Ầm!
Thương hồn hoả diệm quét tất cả mọi thứ.
Diệp Quân vẫn không mở mắt ra, chỉ giơ kiếm lên chặn.
Ầm!
Trong nháy mắt, Diệp Quân sượt sang bên phải trăm trượng.
Trong mắt Huyền Ung loé lên tia dữ tợn, hắn ta cầm thương nhảy vọt lên ném về phía Diệp Quân, lúc này, thương hồn hoả diệm ngút trời chém xuống như thác nước nghìn trượng.
Diệp Quân vẫn chưa mở mắt, lại giơ kiếm lên chắn lần nữa.
Rầm!
Lần này Diệp Quân lập tức lùi lại cả mấy trăm trượng.
Nhìn thấy cảnh này, đám thần linh đang có mặt đều trở nên phấn khích.
Diệp Quân đã hoàn toàn bị áp chế.
Mà bên phía vũ trụ Quan Huyên, vẻ mặt mọi người đều trầm xuống, trong mắt là vẻ lo lắng.
Huyền Ung bỗng chốc biến mất tại chỗ.
Bùm!
Khí thế đáng sợ quét qua nơi đây.
Mà lúc này Diệp Quân cũng mở mắt, đâm kiếm ra.
Roẹt roẹt roẹt!
Ngay lập tức, trong ánh mắt thảng thốt ngỡ ngàng của mọi người, Huyền Ung lùi lại cả gần nghìn trượng.
Đồng thời luồng khí thế đáng gờm cũng bộc phát ra từ người Diệp Quân.
Kiếm hồn?
Mọi người lập tức hoá đá!
Diệp Quân chầm chậm nhắm mắt: “Ý của ta là hồn của ta!”
Dùng ý hoá hồn!
Kiếm hồn vô địch!
Tiểu Tháp: “…”
Giọng nói bí ẩn: “…”
Chương 492: Gọi luôn người đứng đầu!
Ý của ta là hồn của ta, lấy ý hoá hồn!
Kiếm hồn vô địch!
Giờ phút này, toàn thân Diệp Quân tản ra từng làn hơi thở mạnh mẽ, chấn áp khiến thời không xung quanh rung chuyển dữ dội.
Kiếm đã có hồn!
Giờ đây, tuy Diệp Quân vẫn chưa Nhập Phàm nhưng kiếm đạo của hắn đã tăng thêm một bậc.
Hơn nữa kiếm hồn của hắn còn không phải hồn bình thường, mà là kiếm hồn vô địch!
Bởi vì hắn dùng kiếm ý vô địch để hoá hồn!
Phải nói rằng cả hai phe hiện tại đều đã ngơ ngác.
Kiếm hồn cảm ngộ nhất thời?
Cái quái gì đây?
Đám thần linh đều tỏ vẻ không thể tin được!
Mà những người bên phía vũ trụ Quan Huyên lại vui mừng khôn xiết.
Diệp Quân lĩnh ngộ kiếm hồn, thực lực chắc chắn sẽ lại có sự thay đổi về chất một lần nữa.
Trong hư không, An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân phía dưới với ánh mắt mang theo ý cười.
Ở đối diện bà ấy, An Vương lại im lặng không nói, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc.
Người này… thật sự yêu nghiệt!
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Hắn… đáng sợ quá!”
Giọng nói bí ẩn: “Công nhận”.
Họ cũng không ngờ Diệp Quân lại ngộ được kiếm hồn trong khi chiến đấu.
Ở phía đối diện Diệp Quân, Huyền Ung bị một kiếm của Diệp Quân chém lùi đang nhìn chằm chằm vào hắn, giờ phút này trong lòng hắn ta đã sóng gió cuộn trào, vô cùng kinh hãi.
Kiếm hồn!
Nếu Diệp Quân tự lĩnh ngộ kiếm hồn thì hắn ta cũng không ngạc nhiên, dù sao thiên tài thế này lĩnh ngộ kiếm hồn cũng không có gì lạ.
Nhưng Diệp Quân lại lĩnh ngộ sau khi thấy thương hồn của hắn.
Thật đáng sợ!
Huyền Ung nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này cơ thể hắn ta đã hoàn toàn bị thiêu cháy, khí thế cũng bắt đầu từ từ yếu đi.
Huyền Ung bỗng nhìn quanh tất cả thần linh đang có mặt ở nơi xa, lúc này các thần linh cũng đang nhìn hắn ta.
Sau một lúc im lặng, Huyền Ung bỗng bật cười.
Bùng!
Ngay tức khắc, một luồng hoả diệm bỗng chốc phóng ra từ linh hồn của hắn ta.
Thiêu hồn!
Hắn ta biết Diệp Quân lĩnh ngộ được kiếm hồn đã không phải người mình có thể đánh bại được nữa, huống chi đánh đến bây giờ, Diệp Quân vẫn còn dư sức.
Đánh không lại, hắn ta chỉ có hai lựa chọn.
Đầu hàng!
Hoặc đánh đến chết!
Hắn ta chọn vế sau!
Thấy Huyền Ung thiêu hồn, xung quanh bỗng chốc im phăng phắc.
Bên phải, tất cả thần linh đều đang nhìn Huyền Ung.
Thực ra ngay khi Diệp Quân lĩnh ngộ được kiếm hồn là bọn họ đã biết kết cục.
Đây là đời sau của Kiếm Chủ Nhân Gian của vũ trụ Quan Huyên, thực lực vượt xa dự đoán của đám thần linh bọn họ.
“Huyền Ung!”
Vào lúc này, một thần linh bỗng hô lên.
“Huyền Ung!”
Sau tiếng hô đó là vô số tiếng hô khác không ngừng vang lên.
Sau khi thiêu đốt linh hồn, Huyền Ung nhìn quanh các thần linh đang gọi tên mình, hắn ta khẽ mỉm cười cuối cùng ánh mắt dừng ở thông đạo trận pháp dịch chuyển kim quang, trong mắt hiện lên vẻ lưu luyến và nuối tiếc, hắn ta khẽ nói: “Mạn Nhi, vĩnh biệt!”
Dứt lời, hắn ta giậm chân phải xuống, hoá thành làn sóng lửa phóng vút ra.
Phụt!
Thương diệm nghìn trượng có chứa thương ý và thương hồn phóng tới chỗ Diệp Quân ở phía xa, mà lúc này Diệp Quân cũng phóng kiếm.
Ầm!
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Quân liên tiếp lùi lại, lần này hắn lùi ra ngoài trăm trượng.
Thương diệm và hoả diệm chầm chậm tan biến, Huyền Ung đã không còn, chỉ còn lại thanh thương gỗ.
Chiến đấu đến chết!
Xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Đúng lúc này, trong thông đạo kim quang có một cô gái thần linh chạy ra, khi nhìn thấy thanh thương gỗ, sắc mặt cô ta trắng bệch, ngơ ngác đứng ở đó. Một lát sau cô ta điên cuồng chạy đến trước thương gỗ, hai tay run run nâng thương gỗ lên, nước mắt lăn dài: “Xin lỗi, ta đến muộn!”
Các thần linh nhìn thấy cô gái này thì đều im lặng.
Lúc này, cô gái linh bỗng nở nụ cười: “Đã nói sẽ ở bên nhau cả đời… Nhưng không sao, kiếp sau chúng ta ở bên nhau, chờ ta…”
Bùng!
Cơ thể và linh hồn cô gái đều bốc cháy.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt các thần linh đang có mặt đều thay đổi, họ định cứu nhưng lúc này cô gái thần linh đã hoá thành tro tàn.
Hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại một cây thương gỗ! Thấy cảnh này, vẻ mặt các thần linh đều trở nên cực kỳ khó coi.
Lúc này, An Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, bà ta cầm thương gỗ lên, nhìn nó với ánh mắt phức tạp: “Người đâu!”
Bà ta vừa dứt lời, một ông lão áo đen xuất hiện phía sau.
An Vương đưa thương gỗ cho ông lão áo đen: “Đưa đến Anh Linh Điện”.
Đương nhiên Huyền Ung có tư cách vào Anh Linh Điện.
Ông lão áo đen cầm lấy thương gỗ, quay người biến mất ở phía cuối đường hầm thời không xa xa.
An Vương quay lại nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì hắn đã nói: “Im miệng!”
An Vương sửng sốt.
Diệp Quân nói: “Ta không có hứng nói vớ vẩn với bà!”
Nói xong hắn xoay người đi về phía nhóm thần linh.
An Vương tức đau cả ngực, hai bên đều đau.
Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt nhóm thần linh: “Người tiếp theo”.
Người tiếp theo!
Giọng nói rất bình tĩnh, rất nhẹ, nhưng tất cả thần linh đều nghe thấy.
Nhóm thần linh im lặng.
Người thứ mười bảng Chân Võ đã bị giết, có nghĩa là bọn họ không phải đối thủ của người đàn ông trước mắt.
Đúng lúc này, trong đường hầm thời không kim quang có một người đàn ông từ tốn bước ra. Gã có thân hình cao lớn tới chín thước, mặt vuông chữ điền, mày rậm mắt to, hai mắt sáng như đuốc, hai cánh tay như cột đình, ngực rộng vạm vỡ, cơ bắp lộ ra, gân xanh hiện rõ, toàn thân hiện rõ sức mạnh bùng nổ.
Người đứng thứ chín bảng Chân Võ: Hoành Sơn Võ!
Thể tu!
Các thần linh đều nhường đường, Hoành Sơn Võ chậm rãi đi về phía Diệp Quân, cất giọng như chuông đồng: “Mấy người xếp hạng phía trước muốn ra tay nhưng ta cảm thấy Huyền Ung đã chiến đấu đến chết thì cũng nên tới lượt ta mới phải, dù sao ta cũng ở trước hắn”.
Diệp Quân nhìn Hoành Sơn Võ: “Hay là gọi luôn người đứng đầu đi? Ta sao cũng được!”
Gọi luôn người đứng đầu!
Chương 493: Mau đến giết ta đi
Nghe Diệp Quân nói thế, các thần linh đang có mặt đều giận không có chỗ trút, kiếm tu này thực sự ngông cuồng.
Nhưng ngẫm lại, kiếm tu này đúng là không yếu.
Cho dù đánh với Huyền Ung cũng chưa dốc hết toàn lực.
Ai dám nói người ta không có thực lực đánh với người đứng đầu bảng?
Các thần linh đều im lặng.
Ngươi có thể phản bác người ta, nhưng ngươi phải có thực lực.
Không có thực lực mà dám cãi với người ta thì đúng là nhảm nhí.
Nghe Diệp Quân nói thế, Hoành Sơn Võ lại lắc đầu: “Ngươi thách thức đại ca thì phải vượt qua chúng ta trước đã”.
Nói rồi gã nắm tay phải thành quyền.
Ầm!
Thời không rung chuyển.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hoành Sơn Võ tiến lên tung nắm đấm về phía Diệp Quân.
Quyền này như núi ập xuống chấn động cả thiên địa.
Thể tu!
Ở nơi xa, Diệp Quân nhìn quyền đó hạ xuống, hai mắt nheo lại, quyền này như có hàng vạn ngọn núi lớn ập đến, chỉ quyền thế thôi đã có thể khiến đất trời rung chuyển.
Mà Diệp Quân ở trong vòng xoáy của quyền này càng không thể hít thở nổi.
Hoành Sơn Võ ở đối diện Diệp Quân không dám giữ lại, vì thế vừa ra tay đã tung sát chiêu.
Lúc này một luồng kiếm ý dang lên trong cơ thể Diệp Quân.
Kiếm ý vô địch!
Luồng kiếm ý này ngăn lại quyền thế ngút trời đó, đồng thời hắn cũng chém kiếm ra.
Ba mươi lăm nhát kiếm!
Đoàng!
Kiếm quang và quyền thế nổ tung, trong nháy mắt, Diệp Quân liên tục lùi lại cả nghìn trượng.
Nhưng hắn vừa dừng lại, mấy nghìn trượng thời không phía sau đã chấn động, sau đó dập dờn như gợn sóng, cực kỳ kinh hãi.
Nhưng vẫn chưa vỡ.
Mộ Thiên Đạo tự mình gia trì, đương nhiên thời không này không thể dễ dàng bị phá vỡ được.
Nhìn thấy Diệp Quân bị quyền này đẩy lui gần nghìn trượng, nét mặt mọi người bên phía vũ trụ Quan Huyên chợt trở nên nặng nề.
Thiên tài trong bảng Chân Võ đúng là đáng gờm.
Hơn nữa đây mới chỉ là người đứng thứ chín!
Vậy năm người đầu, ba người đầu sẽ yêu nghiệt cỡ nào?
Diệp Quân nhìn tay phải của mình, tay hắn đã toác ra, máu không ngừng chảy.
Ba mươi lắm nhát kiếm cũng không thể đấu lại được đối phương.
Diệp Quân nhìn Hoành Sơn Võ phía xa: “Tiếp tục đi”.
Dứt lời, hắn cầm kiếm xông lên.
Vụt!
Kiếm quang loé lên, một thanh kiếm đã ở ngay trước mặt Hoành Sơn Võ.
Ba mươi bảy nhát kiếm!
Khi thanh kiếm xuất hiện, thời không xung quanh đều rung chuyển dữ dội.
Hoành Sơn Võ không lùi mà tiến, vọt lên trước tung quyền đỡ lại kiếm của Diệp Quân. Cứng đối cứng!
Bùm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc như sấm mùa xuân vang vọng đất trời, rung chuyển thiên địa.
Hai người cùng bị lùi lại phía sau.
Diệp Quân lại lùi gần nghìn trượng, còn Hoành Sơn Võ thì chỉ lùi lại khoảng mấy trăm trượng.
Lúc này, vài thanh phi kiếm đột nhiên bay ngang qua.
Xa xa, Hoành Sơn Võ vươn hai tay về phía trước như một vị thiên thần.
Vụt vụt vụt!
Ngay lập tức, mấy thanh phi kiếm bị đánh bật ra, còn Hoành Sơn Võ thì không hề hấn gì.
Cơ thể vô địch!
Lúc này Hoành Sơn Võ bỗng nhìn Diệp Quân phía xa, hai mắt trợn to giận dữ, gã nhảy vọt lên như hổ dữ vồ mồi, vẻ mặt tàn ác, khi gã nhảy tới trước mặt Diệp Quân thì tung quyền ra: “Trước sau như một!”
Cực thẳng thì như cong, cực khéo thì như vụng!
Là thể tu, gã không hề khoa trương loè loẹt, cả đời chỉ tu quyền.
Mà một quyền này, gã đã tu cả triệu lần.
Quyền này vừa tung ra, thời không nơi Diệp Quân đứng lập tức méo mó, cho dù mọi người đứng ở nơi cách đó mấy nghìn trượng cũng cảm nhận được quyền thế đáng sợ ngút trời này, họ không khỏi lùi lại liên tục để tránh quyền thế sắc bén này.
Đối mặt với quyền này, Diệp Quân không lùi mà tiến, hắn tiến tới vung kiếm ra.
Bốn mươi nhát kiếm!
Mà lần này trong kiếm có hai loại sức mạnh.
Kiếm ý!
Kiếm hồn!
Kiếm này vừa phóng ra, thiên địa đều sợ hãi.
Đoàng!
Sức mạnh của hai người vừa va chạm, một luồng kiếm quang và quyền thế đã bộc phát, trong nháy mắt hai người đồng thời lui về phía sau, thời không xung quanh trở nên sục sôi.
Khi lùi lại, Diệp Quân lại bỗng dưng biến mất như bóng ma, ở nơi xa, Hoành Sơn Võ trợn tròn hai mắt, đang định ra tay thì thấy một thanh kiếm bay về phía mình.
Hoành Sơn Võ vội nhắm hai mắt lại.
Phụt!
Kiếm quang bay vụt qua mặt Hoành Sơn Võ, hoả quang bắn tung toé khắp nơi.
Sức mạnh cực lớn làm rung chuyển mặt đất, Hoành Sơn Võ liên tục bị đẩy lui, mà lúc này vô số phi kiếm từ xung quanh bay tới, chém về phía gã như cơn vũ bão.
Hoành Sơn Võ đưa tay lên đầu, mặc cho vô số phi kiếm chém vào cơ thể, mà cơ thể gã như bức tường thép, mặc cho vô số phi kiếm chém vào cũng chẳng hề tổn thương.
Cơ thể vô địch đã ở trạng thái bất bại.
Mà lúc này, Hoành Sơn Võ dường như cảm nhận được điều gì, gã bỗng mở mắt ra, vừa mở mắt, một thanh kiếm đã phá không bay tới.
Bốn mươi mốt nhát kiếm!
Khi Diệp Quân liên tiếp phóng ra bốn mươi mốt kiếm, thực lực của kiếm đã lại có sự thay đổi về chất.
Bốn mươi kiếm là một mốc trở ngại, mỗi lần tăng lên một cấp đều khó như lên trời, nhưng nếu làm được thì sức mạnh sẽ vô cùng đáng sợ.
Không chỉ thế, lúc này còn có ba phi kiếm đồng thời bay ra.
Mà ba thanh phi kiếm cũng là bốn mươi mốt nhát.
Cả bốn đều có chung một đích đến!
Mục tiêu của bốn thanh kiếm đều là đầu mày của Hoành Sơn Võ.
Lúc này Hoành Sơn Võ cảm nhận được nguy hiểm, gã hét to một tiếng rồi giậm chân phải: “Thần uy Bất Động!”
Ngay lập tức, một luồng kim quang phù văn bí ẩn lan ra từ cơ thể Hoành Sơn Võ, những kim quang phù văn này nhanh chóng bao trùm lấy gã.
Lúc này cả bốn thanh kiếm đều đã tới.
Bùm!
Không gian xung quanh Hoành Sơn Võ rung chuyển dữ dội, thoáng chốc Hoành Sơn Võ liên tục lùi lại, mà nơi đầu mày của gã, kim quang phù văn đã vỡ tan, đồng thời đầu mày của gã cũng toác ra, máu bắn tung toé.
Con ngươi Hoành Sơn Võ co rụt lại, hai tay nắm chặt, đang định thiêu hồn thì lúc này một thanh kiếm đã đâm xuyên qua đầu mày đã nứt toác của gã.
Phụt!
Cơ thể Hoành Sơn Võ cứng đờ tại chỗ, hai tay gã vẫn nắm chặt.
Thất bại!
Xung quanh im lặng như tờ.
Mọi người nhìn Diệp Quân, khoé miệng hắn có một vệt máu từ từ trào ra.
Phóng ra bốn kiếm cùng lúc tiêu hao cực nhiều, quan trọng nhất là lực phòng ngự của Hoành Sơn Võ quá mạnh, tuy hắn phá được phòng ngự của đối phương nhưng cũng bị thương.
Diệp Quân lau vết máu bên khoé miệng rồi nhìn nhóm thần linh: “Mời vị tiếp theo đến chịu chết!”
Đám thần linh: “…”
Vẻ mặt Diệp Quân trở nên hung ác: “Gọi đại ca đứng đầu bảng của các ngươi ra đây, lão tử muốn đánh với người mạnh nhất, ta muốn chết! Mau đến giết ta đi!”
Mọi người: “…”
Chương 494: Đấu với người đứng thứ tám
Nghe lời này của Diệp Quân, các thần linh đang có mặt đều giận tím mặt.
Yêu cầu này thực sự quá ngông cuồng.
Quá coi thường Chân vũ trụ!
Đấu với người đầu bảng?
Hắn nghĩ mình là ai?
Mà phía sau Diệp Quân, nhóm Diệp Khải lại nhíu mày.
Giờ phút này họ cảm thấy có gì đó không ổn.
Diệp Quân vẫn muốn đánh!
Hắn định một mình chống lại thiên tài của cả tộc Thần Linh sao?
Nghĩ đến đây, nét mặt nhóm Diệp Khải đều tối sầm lại.
Họ có thể đoán được ý của Diệp Quân, hiển nhiên Diệp Quân không muốn để họ đối mặt với thiên tài yêu nghiệt của cả tộc Thần Linh. Dù sao thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên so với nhóm thiên tài yêu nghiệt hàng đầu thế hệ trẻ của Chân vũ trụ vẫn có khoảng cách.
Mà bây giờ mỗi trận chiến đều có một người phải chết.
Không phải người của Chân vũ trụ chết thì sẽ là người của vũ trụ Quan Huyên phải chết!
Lúc này Diệp Khải đột nhiên đi đến bên Diệp Quân, nói với hắn: “Diệp Quân ca, để ta đánh với người tiếp theo đi”.
Diệp Quân lắc đầu: “Không cần”.
Diệp Khải còn muốn nói gì đó nữa thì Diệp Quân đã mỉm cười: “Ta làm được”.
Diệp Khải trầm giọng: “Diệp Quân ca, chúng ta biết ý của huynh, nhưng…”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có nhưng, ta đánh được, để ta, chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Diệp Khải im lặng.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Nếu ta ngã xuống thì đệ lên đánh”.
Vẻ mặt Diệp Khải phức tạp, y còn định nói gì nữa nhưng lúc này một người đàn ông bên phía thần linh bỗng đi tới trước mặt Hoành Sơn Võ định đưa gã đi, nhưng Diệp Quân lại nói: “Động vào thì ngươi sẽ chết”.
Người đàn ông thần linh quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mặt không đổi sắc: “Cút!”
Người đàn ông thần linh nổi giận: “Diệp Quân, hắn đã thua ngươi, nhưng ngươi không thấy mình nên tôn trọng hắn à?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông thần linh: “Theo như ta biết, trước đây vũ trụ Quan Huyên ta chiến đấu với thiên tài yêu nghiệt và cường giả của các ngươi và chết ở Trấn Thiên Môn, bây giờ thi thể của họ vẫn đang bị treo trên trụ đá của Chân vũ trụ, chuyện này có phải là thật không?”
Nghe vậy, nét mặt người đàn ông thần linh hơi khó coi.
Diệp Quân nhìn chằm chằm hắn ta: “Các ngươi có tôn trọng họ không?”
Người đàn ông thần linh nói: “Hai chuyện này khác nhau, chúng ta…”
Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Phụt!
Đầu người đàn ông thần linh đột nhiên bay ra, máu văng xa cả mấy trượng.
Nhìn thấy cảnh này, đám thần linh đều nổi giận, đang định ra tay thì Diệp Quân bật cười giễu: “Đánh đơn không đánh lại nên định đánh hội đồng à?”
Sắc mặt đám thần linh vô cùng khó coi, lúc này bọn họ tức giận vô cùng, nuốt xuống không được mà trút ra cũng không xong.
Lúc này, đường hầm thời không kim quang có tiếng bước chân vang lên.
Mọi người nhìn về đại đạo dịch chuyển kim quang thì thấy một cô gái từ tốn bước ra.
Cô gái này mặc chiếc váy mây thêu hoa đơn giản, mái tóc dài buông xoã sau lưng, phần đuôi được buộc bằng một dải ruy băng, nhìn qua thì rất trẻ chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, dung nhan tuyệt thế, chỉ là khuôn mặt rất lạnh lùng, tựa như băng tảng.
“Úc Nhất Triều!”
Có thần linh đã nhận ra cô gái này.
Người xếp thứ tám bảng Chân Võ!
Úc Nhất Triều chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quân, cô ta nhìn hắn, chỉ tay vào thi thể của Hoành Sơn Võ: “Có thể di chuyển sang một bên được không?”
Diệp Quân nói: “Người đâu!”
Dứt lời có hai ông lão xuất hiện, chuyển thi thể Hoành Sơn Võ sang một bên.
Úc Nhất Triều nhìn Diệp Quân: “Mời!”
Dứt lời, cô ta xoè tay phải ra.
Vù!
Trong phút chốc, thời không nghìn trượng xung quanh xuất hiện vô số phù văn màu đỏ kỳ dị, sau khi chúng xuất hiện thì thời không bỗng rung chuyển kịch liệt. Cùng lúc đó, vô số lôi điện màu đỏ dâng lên đổ dồn về phía phù văn, bắn tới chỗ Diệp Quân nơi xa.
Mỗi luồng lôi điện đều ẩn chứa uy lực ngút trời.
Cô ta vừa tới đã tung chiêu lớn.
Mà lúc này, Diệp Quân bỗng nhiên biến mất.
Phụt!
Một luồng kiếm quang phóng đến trước mặt cô gái kia.
Nhát kiếm này nhanh như chớp.
Nhưng khi hắn phóng tới trước mặt cô gái ấy thì cô ta lại biến mất như một bóng ma.
Cùng lúc này, vô số lôi điện màu đỏ đã tới xung quanh hắn.
Diệp Quân hơi híp mắt, xoè tay, vô số phi kiếm bay ra, rất nhanh những phi kiếm này hoá thành từng luồng kiếm quang chém ra tứ phía.
Vút vút…
Trong mắt mọi người, từng thanh phi kiếm không ngừng chém vào thần lôi, phi kiếm không ngừng chém vào nhưng không thể chém vỡ được huyết lôi.
Nhưng vào lúc này, Diệp Quân lại chợt ngẩng đầu, cô gái kia đang lơ lửng cách đó trăm trượng, cô ta xoè tay rồi chém xuống.
Bùm!
Thần lôi nghìn trượng từ trên trời giáng xuống, đánh về Diệp Quân bên dưới.
Diệp Quân khẽ giậm chân phải.
Vụt!
Hắn hoá thành kiếm quang biến mất tại chỗ, trong nháy mắt, một thanh kiếm phóng tới trước mặt cô gái, nhưng thanh kiếm vẫn chỉ đâm vào hư không vì cô ta đã không còn ở đó nữa. Không chỉ vậy, thần lôi nghìn trượng dường như biết bám đuôi, đuổi theo phía sau hắn.
Diệp Quân quay phắt lại chém ra một kiếm.
Bùm!
Kiếm quang và lôi quang bộc phát ra, Diệp Quân liên tục lùi lại, khi hắn dừng lại, một đạo lôi quang màu đỏ bỗng vụt qua rồi nổ tung trước mặt hắn.
Hai mắt Diệp Quân nheo lại, hắn đứng đó đâm kiếm ra.
Bốn mươi nhát kiếm!
Ầm!
Vô số lôi quang màu đỏ bỗng chốc nổ tung.
Nhưng lúc này một tàn ảnh lại vụt qua trước mặt Diệp Quân, hắn đang định vung kiếm lần nữa thì giây tiếp theo phi kiếm trong tay hắn đã bị lôi quang ấy quấn mất lúc nào không hay.
Diệp Quân quả quyết từ bỏ kiếm trong tay, tay phải nắm chặt thành quyền rồi tung về phía trước.
Liệt Thế Thốn Kình!
Chương 495: Cùng chết
Đây là võ kỹ đầu tiên hắn học được, cấp bậc không cao lắm nhưng lúc này hắn thi triển ra lại có uy lực huỷ thiên diệt địa.
Bùm!
Trong mắt mọi người, thời không xung quanh Diệp Quân rung chuyển kịch liệt, lôi quang đáng sợ trước mặt hắn đã bị quyền của hắn chống lại.
Mà sau lôi quang này chính là Úc Nhất Triều!
Úc Nhất Triều điều khiển lôi quang, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Nhưng lúc này, một thanh phi kiếm lại đột nhiên bay đến chém thẳng về phía Úc Nhất Triều.
Dùng ý niệm điều khiển kiếm!
Lúc này, trong mắt Úc Nhất Triều bắn ra hai lôi quang màu đỏ.
Bùm!
Sau tiếng nổ vang đội, Úc Nhất Triều và Diệp Quân đồng thời lùi lại, xung quanh, vô số lôi quang và kiếm quang không ngừng phóng ra tứ phía, vô cùng kinh người!
Hai người đều lùi lại mấy trăm trượng mới dừng lại, Úc Nhất Triều nhìn Diệp Quân phía xa, xoè tay ra…
Ầm!
Một ngọn lôi diệm phóng lên trời từ lòng bàn tay cô ta, trong nháy mắt thời không trong phạm vi mấy nghìn trượng bỗng chốc biến thành màu đỏ đậm.
Diệp Quân nhìn lôi diệm đó mà nhíu chặt lông mày, hắn nhẩm niệm, cả người hoá thành kiếm quang biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một tiếng khí nổ sắc bén đột nhiên vang lên, trong tích tắc, một thanh kiếm đã bay đến trước mặt Úc Nhất Triều.
Thấy thanh kiếm đó tới gần, trong mắt Úc Nhất Triều hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, cô ta hét lên một tay, tay phải cầm lôi diệm rồi ấn mạnh về phía trước.
Trong nháy mắt, thời không mấy nghìn trượng đều biến thành biển lửa.
Rất nhanh, trong mắt mọi người, từng luồng kiếm quang và lôi quang đã đan chéo vào nhau trong biển lửa, giao chiến vô cùng kịch liệt.
Tốc độ của hai người đều cực nhanh, người bình thường vốn chẳng thể nhìn thấy bản thể thật sự của họ, chỉ nhìn thấy tàn ảnh mờ ảo, còn có vô số kiếm quang và lôi quan kia.
Vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đều quan sát trận chiến giữa biển lửa ấy, tốc độ của Diệp Quân và Úc Nhất Triều càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng lôi và tiếng kiếm, không thấy tàn ảnh nữa. Trên hư không, An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân và Úc Nhất Triều phía dưới, với thực lực của bà đương nhiên có thể nhìn rõ hai người, vẻ mặt bà bình tĩnh, trên mặt không có chút dao động nào.
An Vương cũng nhìn hai người, ánh mắt vẫn luôn hướng về Diệp Quân.
Đánh đến bây giờ, bà ta phát hiện Diệp Quân vẫn chưa sử dụng thế mạnh của mình.
Cũng chưa dùng đến thần kiếm tuyệt thế đó.
Bà ta biết nếu Diệp Quân dùng thanh kiếm đó thì Úc Nhất Triều chắc chắn không phải đối thủ của hắn. Lúc trước bà ta đã được chứng kiến sự đáng sợ của thanh kiếm đó, cảnh giới của Diệp Quân khi đó yếu như kiến, nhưng lại có thể đấu được với Thần Quân là hoàn toàn nhờ vào thanh kiếm đó.
Diệp Quân là kiếm tu, nếu dùng thanh kiếm đó thì chắc chắn sức chiến đấu sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa sử dụng.
Vì sao?
An Vương cau mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Bùm!
Lúc này, một luồng lôi quang màu đỏ bỗng phóng lên trời từ phía dưới, nhưng trong nháy mắt đã bị một luồng kiếm quang chém vỡ, sau đó trong mắt mọi người, từng luồng kiếm quang lại chém về một chỗ.
Đột nhiên, thiên địa vang lên từng tiếng nổ kịch liệt, sau mỗi tiếng nổ vang đều sẽ có một lôi quang lui lại phía sau.
Trong lôi quang đó chính là Úc Nhất Triều!
Sau khi Úc Nhất Triều lùi lại mấy trăm trượng, cô ta vừa dừng lại đã có một kiếm quang phóng tới.
Con ngươi của Úc Nhất Triều co lại, hai tay chắp thành chữ thập, trong nháy mắt lôi quang trong cơ thể phóng lên trời, lôi quang hoá thành Pháp tướng lôi thân ba nghìn trượng, Pháp tướng lôi thân này đột nhiên đè tay xuống, lôi quang đáng sợ quét xuống như làn sóng.
Bùm!
Ngay tức khắc, Diệp Quân bị hất văng xa hàng nghìn trượng.
Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn Úc Nhất Triều, lúc này Pháp tướng lôi thân trên đỉnh đầu cô ta đang chắp tay, toàn thân tản ra lôi uy đáng gờm, lôi uy cường đại khiến cả thiên địa đều run rẩy.
Diệp Quân nhìn Pháp tướng lôi thân với vẻ mặt bình tĩnh.
Mà lúc này, Úc Nhất Triều đột nhiên hoá thành lôi quang bay vào trong Pháp tướng lôi thân…
Ầm!
Một làn lôi diệm bùng phát ra từ trong Pháp tướng lôi thân, trong khoảnh khắc, lôi diệm nghìn trượng quét về phía Diệp Quân.
Giờ phút này, cho dù mọi người cách xa mấy vạn trượng cũng có thể cảm nhận được lôi uy diệt thế đáng sợ.
Khuôn mặt họ cũng trở nên nghiêm túc.
Mà lúc này Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Ù!
Tiếng kiếm ngân vang vọng khắp thiên địa, sau đó một luồng kiếm quang phá tan lôi diệm nghìn trượng ấy, chém vào Pháp tướng lôi thân!
“Diệt!”
Trong Pháp tướng lôi thân vang lên giọng của Úc Nhất Triều, sau đó Pháp tướng lôi thân bỗng ấn tay xuống đánh vào kiếm quang bên dưới.
Đoàng!
Một chưởng hạ xuống, thiên địa rung chuyển kịch liệt giống như động đất, cực kỳ rợn người.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn chưởng này giáng xuống, trong mất hiện lên vẻ hung ác, hắn giẫm chân phải, cả người hoá thành kiếm quang phóng lên trời.
Cứng đối cứng!
Bốn mươi lăm nhát kiếm!
Nhát kiếm này được hắn gia trì thêm kiếm ý vô địch và kiếm hồn vô địch, khi kiếm phóng ra, một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng khắp chiến trường Hư Chân.
Bùm!
Trong mắt mọi người, luồng kiếm quang phá tan lôi thú, lôi thân vỡ tan từng tấc.
Úc Nhất Triều ở trong lôi thân con ngươi chợt co lại, hai tay cô ta nắm chặt, cơ thể và linh hồn trong nháy mắt đồng thời bốc cháy.
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Úc Nhất Triều trở nên hơi vặn vẹo: “Cùng chết đi!”
Dứt lời, cô ta lao tới, chủ động đâm vào kiếm của Diệp Quân.
Phụt!
Kiếm của Diệp Quân đâm vào bụng cô ta, mà lúc này cô ta lại dùng hai tay nắm lấy bả vai Diệp Quân.
Bùng!
Một luồng sức mạnh kinh hãi tuôn ra từ cơ thể cô ta…
Âm thanh vừa dứt, hắn ta quay một vòng, thương gỗ với thương diệm nghìn trượng trong tay ngưng tụ quanh người, sau đó hắn ta ném thương ra, thương diệm nghìn trượng phóng ra như thác nước.
Đùng đoàng!
Một thương đáng sợ này mạnh mẽ ngăn lại nhát kiếm đang phóng tới của Diệp Quân, hai sức mạnh vừa tiếp xúc, thời không xung quanh kịch liệt run rẩy nhưng vẫn chưa vỡ.
Huyền Ung một lần nữa bị đẩy lùi.
Sức mạnh của hắn ta rơi vào thế yếu.
Khoảnh khắc hắn ta lùi lại, phía sau bỗng xuất hiện mấy trăm thanh phi kiếm.
Nhận ra điều này, con ngươi của Huyền Ung co lại thành hình mũi kim, lúc này hắn ta không dám che giấu nữa, giơ thương gỗ lên ngang lông may rồi hét: “Thương hồn!”
Bùm!
Hắn ta vừa dứt lời, trong cơ thể lập tức phóng ra thương hồn hoả diệm, hoả diệm bốc lên mạnh mẽ sau đó hoá thành từng luồng thương mang hoả diệm bắn ra xung quanh.
Ầm ầm ầm!
Trong phút chốc, những thanh phi kiếm kia đều bị đẩy lùi.
Thương hồn!
Nhìn thấy cảnh này, các thần linh đều sục sôi.
Thế nào là thương hồn?
Thương có linh hồn của nó, vì thế gọi là thương hồn!
Ý, vực, hồn.
Ngộ hồn còn khó hơn cả ngộ ý.
Tất nhiên không phải nói thương hồn mạnh hơn thương ý, điều này tuỳ thuộc vào mỗi người. Có người chủ yếu tu ý, ý vô cùng mạnh, có người chủ yếu tu vực, vực có thể trấn áp mọi thứ, mà có người lại chủ yếu tu hồn, vũ khí của mình có hồn có thể phát huy được võ kỹ lên mức siêu việt.
Tất nhiên cũng có người tu cả ba!
Giống như Huyền Ung trước mắt này!
Hắn ta có thể vào được nhóm mười người đứng đầu bảng Chân Võ đương nhiên có chỗ nổi bật hơn người.
Sau khi bị đẩy lùi, Diệp Quân nhíu mày thầm hỏi trong lòng: “Thương hồn?”
Tiểu Tháp không đáp.
Diệp Quân lại hỏi: “Tháp gia, ngoài ý và vực, còn có cả hồn nữa à?”
Tiểu Tháp đáp: “Hình như là thế!”
Diệp Quân chần chừ rồi hỏi: “Vì sao không nói cho ta, không dạy ta?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc mới đáp: “Ta chờ cậu tự ngộ ra”.
Mặt Diệp Quân đen sì.
Mẹ kiếp!
Ta còn không biết có thứ này mà ngươi lại bảo ta tự ngộ? Ta ngộ cái lông gì?
Diệp Quân hít sâu một hơi, thầm hỏi: “Tiền bối, sao người cũng không nói với ta?”, giọng nói bí ẩn đáp: “Ta không tiếp xúc với thứ thấp cấp!”
Diệp Quân im lặng.
Được rồi!
Hai người thì nhất rồi!
Một người không biết, một người coi thường!
Tổng kết: Hắn phải tự mình ngộ ra!
Diệp Quân đau khổ.
Ở đằng xa, Huyền Ung cầm thương gỗ trong tay, toàn thân tản ra từng luồng thương hồn huyết diệm đáng sợ, giờ khắc này khí thế của hắn ta đã mạnh hơn lúc trước.
Huyền Ung nhìn chằm chằm Diệp Quân, đang định nói thì lúc này Diệp Quân đã tiến đến, trong mắt là vẻ ác liệt, hắn cầm kiếm chém về phía trước.
Ba mươi hai nhát kiếm!
Sau luồng kiếm quang bộc phát ra, vô số thương hồn hoả diệm bỗng chốc nổ tung.
Thời không run rẩy.
Diệp Quân và Huyền Ung đồng thời lùi lại phía sau, nhưng khi lùi lại vô số thanh phi kiếm cũng chém ra.
Bùm!
Ở nơi xa, Huyền Ung vừa dừng lại một lần nữa bị đẩy lùi.
Đồng thời lại có một luồng kiếm quang khác bắn đến từ nơi xa.
Ba mươi ba nhát kiếm!
Huyền Ung vẫn chưa dừng lại mà con ngươi đã chợt co lại, tay phải cầm chặt thương gỗ, sau đó dốc hết toàn lực ném mạnh về phía trước.
Bùm!
Trong khoảnh khắc, vô số thương hồn nổ ra trước mắt hắn ta như thuỷ triều.
Ầm ầm!
Vô số thương hồn bị một kiếm này phá vỡ, thời không cũng run lên kịch liệt vào lúc này. Cùng lúc này, Huyền Ung bỗng chốc bay ra, khi bay ra cơ thể hắn ta đã bắt đầu nứt dần từng tấc.
Mà khi hắn ta dừng lại thì cơ thể đã nứt hoàn toàn, nhưng lại chưa bị phá hẳn.
Huyền Ung ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa, mà Diệp Quân lại không thừa thắng xông lên, hắn từ từ nhắm mắt lại, tay trái xoè ra, tỉ mỉ cảm nhận những thương hồn xung quanh.
Mọi người đều nhìn Diệp Quân, hắn định tung chiêu lớn à?
Ở phía xa, Huyền Ung nhìn Diệp Quân chăm chú, hắn ta có thể cảm nhận được kiếm tu trước mặt vẫn chưa thể hiện thực lực thật sự.
Bây giờ hắn định tung chiêu lớn à?
Huyền Ung nheo mắt, tay phải nắm chặt thanh thương gỗ, giây tiếp theo hắn ta hét lên thật to.
Bùng!
Trong khoảnh khắc, cơ thể vẫn chưa vỡ hẳn của hắn ta đã bốc cháy.
Đốt cháy cơ thể!
Thời khắc này, khí thế của hắn ta tăng vọt một lần nữa, đồng thời thương hồn của hắn ta cũng lên đến đỉnh cao.
Không có lời nào vô nghĩa, Huyền Ung bỗng vọt về phía trước, ném thương ra.
Vụt!
Âm thanh khá phông sắc bén vang lên.
Ngay lập tức, trường thương hoả diệm phóng đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân không mở mắt, giơ kiếm lên chặn.
Ầm!
Diệp Quân bị đẩy lui cả trăm trượng.
Mà khi hắn vừa dừng lại, Huyền Ung bỗng phóng thương tới quét ngang.
Ầm!
Thương hồn hoả diệm quét tất cả mọi thứ.
Diệp Quân vẫn không mở mắt ra, chỉ giơ kiếm lên chặn.
Ầm!
Trong nháy mắt, Diệp Quân sượt sang bên phải trăm trượng.
Trong mắt Huyền Ung loé lên tia dữ tợn, hắn ta cầm thương nhảy vọt lên ném về phía Diệp Quân, lúc này, thương hồn hoả diệm ngút trời chém xuống như thác nước nghìn trượng.
Diệp Quân vẫn chưa mở mắt, lại giơ kiếm lên chắn lần nữa.
Rầm!
Lần này Diệp Quân lập tức lùi lại cả mấy trăm trượng.
Nhìn thấy cảnh này, đám thần linh đang có mặt đều trở nên phấn khích.
Diệp Quân đã hoàn toàn bị áp chế.
Mà bên phía vũ trụ Quan Huyên, vẻ mặt mọi người đều trầm xuống, trong mắt là vẻ lo lắng.
Huyền Ung bỗng chốc biến mất tại chỗ.
Bùm!
Khí thế đáng sợ quét qua nơi đây.
Mà lúc này Diệp Quân cũng mở mắt, đâm kiếm ra.
Roẹt roẹt roẹt!
Ngay lập tức, trong ánh mắt thảng thốt ngỡ ngàng của mọi người, Huyền Ung lùi lại cả gần nghìn trượng.
Đồng thời luồng khí thế đáng gờm cũng bộc phát ra từ người Diệp Quân.
Kiếm hồn?
Mọi người lập tức hoá đá!
Diệp Quân chầm chậm nhắm mắt: “Ý của ta là hồn của ta!”
Dùng ý hoá hồn!
Kiếm hồn vô địch!
Tiểu Tháp: “…”
Giọng nói bí ẩn: “…”
Chương 492: Gọi luôn người đứng đầu!
Ý của ta là hồn của ta, lấy ý hoá hồn!
Kiếm hồn vô địch!
Giờ phút này, toàn thân Diệp Quân tản ra từng làn hơi thở mạnh mẽ, chấn áp khiến thời không xung quanh rung chuyển dữ dội.
Kiếm đã có hồn!
Giờ đây, tuy Diệp Quân vẫn chưa Nhập Phàm nhưng kiếm đạo của hắn đã tăng thêm một bậc.
Hơn nữa kiếm hồn của hắn còn không phải hồn bình thường, mà là kiếm hồn vô địch!
Bởi vì hắn dùng kiếm ý vô địch để hoá hồn!
Phải nói rằng cả hai phe hiện tại đều đã ngơ ngác.
Kiếm hồn cảm ngộ nhất thời?
Cái quái gì đây?
Đám thần linh đều tỏ vẻ không thể tin được!
Mà những người bên phía vũ trụ Quan Huyên lại vui mừng khôn xiết.
Diệp Quân lĩnh ngộ kiếm hồn, thực lực chắc chắn sẽ lại có sự thay đổi về chất một lần nữa.
Trong hư không, An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân phía dưới với ánh mắt mang theo ý cười.
Ở đối diện bà ấy, An Vương lại im lặng không nói, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc.
Người này… thật sự yêu nghiệt!
Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Hắn… đáng sợ quá!”
Giọng nói bí ẩn: “Công nhận”.
Họ cũng không ngờ Diệp Quân lại ngộ được kiếm hồn trong khi chiến đấu.
Ở phía đối diện Diệp Quân, Huyền Ung bị một kiếm của Diệp Quân chém lùi đang nhìn chằm chằm vào hắn, giờ phút này trong lòng hắn ta đã sóng gió cuộn trào, vô cùng kinh hãi.
Kiếm hồn!
Nếu Diệp Quân tự lĩnh ngộ kiếm hồn thì hắn ta cũng không ngạc nhiên, dù sao thiên tài thế này lĩnh ngộ kiếm hồn cũng không có gì lạ.
Nhưng Diệp Quân lại lĩnh ngộ sau khi thấy thương hồn của hắn.
Thật đáng sợ!
Huyền Ung nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này cơ thể hắn ta đã hoàn toàn bị thiêu cháy, khí thế cũng bắt đầu từ từ yếu đi.
Huyền Ung bỗng nhìn quanh tất cả thần linh đang có mặt ở nơi xa, lúc này các thần linh cũng đang nhìn hắn ta.
Sau một lúc im lặng, Huyền Ung bỗng bật cười.
Bùng!
Ngay tức khắc, một luồng hoả diệm bỗng chốc phóng ra từ linh hồn của hắn ta.
Thiêu hồn!
Hắn ta biết Diệp Quân lĩnh ngộ được kiếm hồn đã không phải người mình có thể đánh bại được nữa, huống chi đánh đến bây giờ, Diệp Quân vẫn còn dư sức.
Đánh không lại, hắn ta chỉ có hai lựa chọn.
Đầu hàng!
Hoặc đánh đến chết!
Hắn ta chọn vế sau!
Thấy Huyền Ung thiêu hồn, xung quanh bỗng chốc im phăng phắc.
Bên phải, tất cả thần linh đều đang nhìn Huyền Ung.
Thực ra ngay khi Diệp Quân lĩnh ngộ được kiếm hồn là bọn họ đã biết kết cục.
Đây là đời sau của Kiếm Chủ Nhân Gian của vũ trụ Quan Huyên, thực lực vượt xa dự đoán của đám thần linh bọn họ.
“Huyền Ung!”
Vào lúc này, một thần linh bỗng hô lên.
“Huyền Ung!”
Sau tiếng hô đó là vô số tiếng hô khác không ngừng vang lên.
Sau khi thiêu đốt linh hồn, Huyền Ung nhìn quanh các thần linh đang gọi tên mình, hắn ta khẽ mỉm cười cuối cùng ánh mắt dừng ở thông đạo trận pháp dịch chuyển kim quang, trong mắt hiện lên vẻ lưu luyến và nuối tiếc, hắn ta khẽ nói: “Mạn Nhi, vĩnh biệt!”
Dứt lời, hắn ta giậm chân phải xuống, hoá thành làn sóng lửa phóng vút ra.
Phụt!
Thương diệm nghìn trượng có chứa thương ý và thương hồn phóng tới chỗ Diệp Quân ở phía xa, mà lúc này Diệp Quân cũng phóng kiếm.
Ầm!
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Quân liên tiếp lùi lại, lần này hắn lùi ra ngoài trăm trượng.
Thương diệm và hoả diệm chầm chậm tan biến, Huyền Ung đã không còn, chỉ còn lại thanh thương gỗ.
Chiến đấu đến chết!
Xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Đúng lúc này, trong thông đạo kim quang có một cô gái thần linh chạy ra, khi nhìn thấy thanh thương gỗ, sắc mặt cô ta trắng bệch, ngơ ngác đứng ở đó. Một lát sau cô ta điên cuồng chạy đến trước thương gỗ, hai tay run run nâng thương gỗ lên, nước mắt lăn dài: “Xin lỗi, ta đến muộn!”
Các thần linh nhìn thấy cô gái này thì đều im lặng.
Lúc này, cô gái linh bỗng nở nụ cười: “Đã nói sẽ ở bên nhau cả đời… Nhưng không sao, kiếp sau chúng ta ở bên nhau, chờ ta…”
Bùng!
Cơ thể và linh hồn cô gái đều bốc cháy.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt các thần linh đang có mặt đều thay đổi, họ định cứu nhưng lúc này cô gái thần linh đã hoá thành tro tàn.
Hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại một cây thương gỗ! Thấy cảnh này, vẻ mặt các thần linh đều trở nên cực kỳ khó coi.
Lúc này, An Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, bà ta cầm thương gỗ lên, nhìn nó với ánh mắt phức tạp: “Người đâu!”
Bà ta vừa dứt lời, một ông lão áo đen xuất hiện phía sau.
An Vương đưa thương gỗ cho ông lão áo đen: “Đưa đến Anh Linh Điện”.
Đương nhiên Huyền Ung có tư cách vào Anh Linh Điện.
Ông lão áo đen cầm lấy thương gỗ, quay người biến mất ở phía cuối đường hầm thời không xa xa.
An Vương quay lại nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì hắn đã nói: “Im miệng!”
An Vương sửng sốt.
Diệp Quân nói: “Ta không có hứng nói vớ vẩn với bà!”
Nói xong hắn xoay người đi về phía nhóm thần linh.
An Vương tức đau cả ngực, hai bên đều đau.
Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt nhóm thần linh: “Người tiếp theo”.
Người tiếp theo!
Giọng nói rất bình tĩnh, rất nhẹ, nhưng tất cả thần linh đều nghe thấy.
Nhóm thần linh im lặng.
Người thứ mười bảng Chân Võ đã bị giết, có nghĩa là bọn họ không phải đối thủ của người đàn ông trước mắt.
Đúng lúc này, trong đường hầm thời không kim quang có một người đàn ông từ tốn bước ra. Gã có thân hình cao lớn tới chín thước, mặt vuông chữ điền, mày rậm mắt to, hai mắt sáng như đuốc, hai cánh tay như cột đình, ngực rộng vạm vỡ, cơ bắp lộ ra, gân xanh hiện rõ, toàn thân hiện rõ sức mạnh bùng nổ.
Người đứng thứ chín bảng Chân Võ: Hoành Sơn Võ!
Thể tu!
Các thần linh đều nhường đường, Hoành Sơn Võ chậm rãi đi về phía Diệp Quân, cất giọng như chuông đồng: “Mấy người xếp hạng phía trước muốn ra tay nhưng ta cảm thấy Huyền Ung đã chiến đấu đến chết thì cũng nên tới lượt ta mới phải, dù sao ta cũng ở trước hắn”.
Diệp Quân nhìn Hoành Sơn Võ: “Hay là gọi luôn người đứng đầu đi? Ta sao cũng được!”
Gọi luôn người đứng đầu!
Chương 493: Mau đến giết ta đi
Nghe Diệp Quân nói thế, các thần linh đang có mặt đều giận không có chỗ trút, kiếm tu này thực sự ngông cuồng.
Nhưng ngẫm lại, kiếm tu này đúng là không yếu.
Cho dù đánh với Huyền Ung cũng chưa dốc hết toàn lực.
Ai dám nói người ta không có thực lực đánh với người đứng đầu bảng?
Các thần linh đều im lặng.
Ngươi có thể phản bác người ta, nhưng ngươi phải có thực lực.
Không có thực lực mà dám cãi với người ta thì đúng là nhảm nhí.
Nghe Diệp Quân nói thế, Hoành Sơn Võ lại lắc đầu: “Ngươi thách thức đại ca thì phải vượt qua chúng ta trước đã”.
Nói rồi gã nắm tay phải thành quyền.
Ầm!
Thời không rung chuyển.
Khoảnh khắc tiếp theo, Hoành Sơn Võ tiến lên tung nắm đấm về phía Diệp Quân.
Quyền này như núi ập xuống chấn động cả thiên địa.
Thể tu!
Ở nơi xa, Diệp Quân nhìn quyền đó hạ xuống, hai mắt nheo lại, quyền này như có hàng vạn ngọn núi lớn ập đến, chỉ quyền thế thôi đã có thể khiến đất trời rung chuyển.
Mà Diệp Quân ở trong vòng xoáy của quyền này càng không thể hít thở nổi.
Hoành Sơn Võ ở đối diện Diệp Quân không dám giữ lại, vì thế vừa ra tay đã tung sát chiêu.
Lúc này một luồng kiếm ý dang lên trong cơ thể Diệp Quân.
Kiếm ý vô địch!
Luồng kiếm ý này ngăn lại quyền thế ngút trời đó, đồng thời hắn cũng chém kiếm ra.
Ba mươi lăm nhát kiếm!
Đoàng!
Kiếm quang và quyền thế nổ tung, trong nháy mắt, Diệp Quân liên tục lùi lại cả nghìn trượng.
Nhưng hắn vừa dừng lại, mấy nghìn trượng thời không phía sau đã chấn động, sau đó dập dờn như gợn sóng, cực kỳ kinh hãi.
Nhưng vẫn chưa vỡ.
Mộ Thiên Đạo tự mình gia trì, đương nhiên thời không này không thể dễ dàng bị phá vỡ được.
Nhìn thấy Diệp Quân bị quyền này đẩy lui gần nghìn trượng, nét mặt mọi người bên phía vũ trụ Quan Huyên chợt trở nên nặng nề.
Thiên tài trong bảng Chân Võ đúng là đáng gờm.
Hơn nữa đây mới chỉ là người đứng thứ chín!
Vậy năm người đầu, ba người đầu sẽ yêu nghiệt cỡ nào?
Diệp Quân nhìn tay phải của mình, tay hắn đã toác ra, máu không ngừng chảy.
Ba mươi lắm nhát kiếm cũng không thể đấu lại được đối phương.
Diệp Quân nhìn Hoành Sơn Võ phía xa: “Tiếp tục đi”.
Dứt lời, hắn cầm kiếm xông lên.
Vụt!
Kiếm quang loé lên, một thanh kiếm đã ở ngay trước mặt Hoành Sơn Võ.
Ba mươi bảy nhát kiếm!
Khi thanh kiếm xuất hiện, thời không xung quanh đều rung chuyển dữ dội.
Hoành Sơn Võ không lùi mà tiến, vọt lên trước tung quyền đỡ lại kiếm của Diệp Quân. Cứng đối cứng!
Bùm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc như sấm mùa xuân vang vọng đất trời, rung chuyển thiên địa.
Hai người cùng bị lùi lại phía sau.
Diệp Quân lại lùi gần nghìn trượng, còn Hoành Sơn Võ thì chỉ lùi lại khoảng mấy trăm trượng.
Lúc này, vài thanh phi kiếm đột nhiên bay ngang qua.
Xa xa, Hoành Sơn Võ vươn hai tay về phía trước như một vị thiên thần.
Vụt vụt vụt!
Ngay lập tức, mấy thanh phi kiếm bị đánh bật ra, còn Hoành Sơn Võ thì không hề hấn gì.
Cơ thể vô địch!
Lúc này Hoành Sơn Võ bỗng nhìn Diệp Quân phía xa, hai mắt trợn to giận dữ, gã nhảy vọt lên như hổ dữ vồ mồi, vẻ mặt tàn ác, khi gã nhảy tới trước mặt Diệp Quân thì tung quyền ra: “Trước sau như một!”
Cực thẳng thì như cong, cực khéo thì như vụng!
Là thể tu, gã không hề khoa trương loè loẹt, cả đời chỉ tu quyền.
Mà một quyền này, gã đã tu cả triệu lần.
Quyền này vừa tung ra, thời không nơi Diệp Quân đứng lập tức méo mó, cho dù mọi người đứng ở nơi cách đó mấy nghìn trượng cũng cảm nhận được quyền thế đáng sợ ngút trời này, họ không khỏi lùi lại liên tục để tránh quyền thế sắc bén này.
Đối mặt với quyền này, Diệp Quân không lùi mà tiến, hắn tiến tới vung kiếm ra.
Bốn mươi nhát kiếm!
Mà lần này trong kiếm có hai loại sức mạnh.
Kiếm ý!
Kiếm hồn!
Kiếm này vừa phóng ra, thiên địa đều sợ hãi.
Đoàng!
Sức mạnh của hai người vừa va chạm, một luồng kiếm quang và quyền thế đã bộc phát, trong nháy mắt hai người đồng thời lui về phía sau, thời không xung quanh trở nên sục sôi.
Khi lùi lại, Diệp Quân lại bỗng dưng biến mất như bóng ma, ở nơi xa, Hoành Sơn Võ trợn tròn hai mắt, đang định ra tay thì thấy một thanh kiếm bay về phía mình.
Hoành Sơn Võ vội nhắm hai mắt lại.
Phụt!
Kiếm quang bay vụt qua mặt Hoành Sơn Võ, hoả quang bắn tung toé khắp nơi.
Sức mạnh cực lớn làm rung chuyển mặt đất, Hoành Sơn Võ liên tục bị đẩy lui, mà lúc này vô số phi kiếm từ xung quanh bay tới, chém về phía gã như cơn vũ bão.
Hoành Sơn Võ đưa tay lên đầu, mặc cho vô số phi kiếm chém vào cơ thể, mà cơ thể gã như bức tường thép, mặc cho vô số phi kiếm chém vào cũng chẳng hề tổn thương.
Cơ thể vô địch đã ở trạng thái bất bại.
Mà lúc này, Hoành Sơn Võ dường như cảm nhận được điều gì, gã bỗng mở mắt ra, vừa mở mắt, một thanh kiếm đã phá không bay tới.
Bốn mươi mốt nhát kiếm!
Khi Diệp Quân liên tiếp phóng ra bốn mươi mốt kiếm, thực lực của kiếm đã lại có sự thay đổi về chất.
Bốn mươi kiếm là một mốc trở ngại, mỗi lần tăng lên một cấp đều khó như lên trời, nhưng nếu làm được thì sức mạnh sẽ vô cùng đáng sợ.
Không chỉ thế, lúc này còn có ba phi kiếm đồng thời bay ra.
Mà ba thanh phi kiếm cũng là bốn mươi mốt nhát.
Cả bốn đều có chung một đích đến!
Mục tiêu của bốn thanh kiếm đều là đầu mày của Hoành Sơn Võ.
Lúc này Hoành Sơn Võ cảm nhận được nguy hiểm, gã hét to một tiếng rồi giậm chân phải: “Thần uy Bất Động!”
Ngay lập tức, một luồng kim quang phù văn bí ẩn lan ra từ cơ thể Hoành Sơn Võ, những kim quang phù văn này nhanh chóng bao trùm lấy gã.
Lúc này cả bốn thanh kiếm đều đã tới.
Bùm!
Không gian xung quanh Hoành Sơn Võ rung chuyển dữ dội, thoáng chốc Hoành Sơn Võ liên tục lùi lại, mà nơi đầu mày của gã, kim quang phù văn đã vỡ tan, đồng thời đầu mày của gã cũng toác ra, máu bắn tung toé.
Con ngươi Hoành Sơn Võ co rụt lại, hai tay nắm chặt, đang định thiêu hồn thì lúc này một thanh kiếm đã đâm xuyên qua đầu mày đã nứt toác của gã.
Phụt!
Cơ thể Hoành Sơn Võ cứng đờ tại chỗ, hai tay gã vẫn nắm chặt.
Thất bại!
Xung quanh im lặng như tờ.
Mọi người nhìn Diệp Quân, khoé miệng hắn có một vệt máu từ từ trào ra.
Phóng ra bốn kiếm cùng lúc tiêu hao cực nhiều, quan trọng nhất là lực phòng ngự của Hoành Sơn Võ quá mạnh, tuy hắn phá được phòng ngự của đối phương nhưng cũng bị thương.
Diệp Quân lau vết máu bên khoé miệng rồi nhìn nhóm thần linh: “Mời vị tiếp theo đến chịu chết!”
Đám thần linh: “…”
Vẻ mặt Diệp Quân trở nên hung ác: “Gọi đại ca đứng đầu bảng của các ngươi ra đây, lão tử muốn đánh với người mạnh nhất, ta muốn chết! Mau đến giết ta đi!”
Mọi người: “…”
Chương 494: Đấu với người đứng thứ tám
Nghe lời này của Diệp Quân, các thần linh đang có mặt đều giận tím mặt.
Yêu cầu này thực sự quá ngông cuồng.
Quá coi thường Chân vũ trụ!
Đấu với người đầu bảng?
Hắn nghĩ mình là ai?
Mà phía sau Diệp Quân, nhóm Diệp Khải lại nhíu mày.
Giờ phút này họ cảm thấy có gì đó không ổn.
Diệp Quân vẫn muốn đánh!
Hắn định một mình chống lại thiên tài của cả tộc Thần Linh sao?
Nghĩ đến đây, nét mặt nhóm Diệp Khải đều tối sầm lại.
Họ có thể đoán được ý của Diệp Quân, hiển nhiên Diệp Quân không muốn để họ đối mặt với thiên tài yêu nghiệt của cả tộc Thần Linh. Dù sao thế hệ trẻ của vũ trụ Quan Huyên so với nhóm thiên tài yêu nghiệt hàng đầu thế hệ trẻ của Chân vũ trụ vẫn có khoảng cách.
Mà bây giờ mỗi trận chiến đều có một người phải chết.
Không phải người của Chân vũ trụ chết thì sẽ là người của vũ trụ Quan Huyên phải chết!
Lúc này Diệp Khải đột nhiên đi đến bên Diệp Quân, nói với hắn: “Diệp Quân ca, để ta đánh với người tiếp theo đi”.
Diệp Quân lắc đầu: “Không cần”.
Diệp Khải còn muốn nói gì đó nữa thì Diệp Quân đã mỉm cười: “Ta làm được”.
Diệp Khải trầm giọng: “Diệp Quân ca, chúng ta biết ý của huynh, nhưng…”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có nhưng, ta đánh được, để ta, chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Diệp Khải im lặng.
Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Nếu ta ngã xuống thì đệ lên đánh”.
Vẻ mặt Diệp Khải phức tạp, y còn định nói gì nữa nhưng lúc này một người đàn ông bên phía thần linh bỗng đi tới trước mặt Hoành Sơn Võ định đưa gã đi, nhưng Diệp Quân lại nói: “Động vào thì ngươi sẽ chết”.
Người đàn ông thần linh quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mặt không đổi sắc: “Cút!”
Người đàn ông thần linh nổi giận: “Diệp Quân, hắn đã thua ngươi, nhưng ngươi không thấy mình nên tôn trọng hắn à?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông thần linh: “Theo như ta biết, trước đây vũ trụ Quan Huyên ta chiến đấu với thiên tài yêu nghiệt và cường giả của các ngươi và chết ở Trấn Thiên Môn, bây giờ thi thể của họ vẫn đang bị treo trên trụ đá của Chân vũ trụ, chuyện này có phải là thật không?”
Nghe vậy, nét mặt người đàn ông thần linh hơi khó coi.
Diệp Quân nhìn chằm chằm hắn ta: “Các ngươi có tôn trọng họ không?”
Người đàn ông thần linh nói: “Hai chuyện này khác nhau, chúng ta…”
Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Phụt!
Đầu người đàn ông thần linh đột nhiên bay ra, máu văng xa cả mấy trượng.
Nhìn thấy cảnh này, đám thần linh đều nổi giận, đang định ra tay thì Diệp Quân bật cười giễu: “Đánh đơn không đánh lại nên định đánh hội đồng à?”
Sắc mặt đám thần linh vô cùng khó coi, lúc này bọn họ tức giận vô cùng, nuốt xuống không được mà trút ra cũng không xong.
Lúc này, đường hầm thời không kim quang có tiếng bước chân vang lên.
Mọi người nhìn về đại đạo dịch chuyển kim quang thì thấy một cô gái từ tốn bước ra.
Cô gái này mặc chiếc váy mây thêu hoa đơn giản, mái tóc dài buông xoã sau lưng, phần đuôi được buộc bằng một dải ruy băng, nhìn qua thì rất trẻ chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, dung nhan tuyệt thế, chỉ là khuôn mặt rất lạnh lùng, tựa như băng tảng.
“Úc Nhất Triều!”
Có thần linh đã nhận ra cô gái này.
Người xếp thứ tám bảng Chân Võ!
Úc Nhất Triều chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Quân, cô ta nhìn hắn, chỉ tay vào thi thể của Hoành Sơn Võ: “Có thể di chuyển sang một bên được không?”
Diệp Quân nói: “Người đâu!”
Dứt lời có hai ông lão xuất hiện, chuyển thi thể Hoành Sơn Võ sang một bên.
Úc Nhất Triều nhìn Diệp Quân: “Mời!”
Dứt lời, cô ta xoè tay phải ra.
Vù!
Trong phút chốc, thời không nghìn trượng xung quanh xuất hiện vô số phù văn màu đỏ kỳ dị, sau khi chúng xuất hiện thì thời không bỗng rung chuyển kịch liệt. Cùng lúc đó, vô số lôi điện màu đỏ dâng lên đổ dồn về phía phù văn, bắn tới chỗ Diệp Quân nơi xa.
Mỗi luồng lôi điện đều ẩn chứa uy lực ngút trời.
Cô ta vừa tới đã tung chiêu lớn.
Mà lúc này, Diệp Quân bỗng nhiên biến mất.
Phụt!
Một luồng kiếm quang phóng đến trước mặt cô gái kia.
Nhát kiếm này nhanh như chớp.
Nhưng khi hắn phóng tới trước mặt cô gái ấy thì cô ta lại biến mất như một bóng ma.
Cùng lúc này, vô số lôi điện màu đỏ đã tới xung quanh hắn.
Diệp Quân hơi híp mắt, xoè tay, vô số phi kiếm bay ra, rất nhanh những phi kiếm này hoá thành từng luồng kiếm quang chém ra tứ phía.
Vút vút…
Trong mắt mọi người, từng thanh phi kiếm không ngừng chém vào thần lôi, phi kiếm không ngừng chém vào nhưng không thể chém vỡ được huyết lôi.
Nhưng vào lúc này, Diệp Quân lại chợt ngẩng đầu, cô gái kia đang lơ lửng cách đó trăm trượng, cô ta xoè tay rồi chém xuống.
Bùm!
Thần lôi nghìn trượng từ trên trời giáng xuống, đánh về Diệp Quân bên dưới.
Diệp Quân khẽ giậm chân phải.
Vụt!
Hắn hoá thành kiếm quang biến mất tại chỗ, trong nháy mắt, một thanh kiếm phóng tới trước mặt cô gái, nhưng thanh kiếm vẫn chỉ đâm vào hư không vì cô ta đã không còn ở đó nữa. Không chỉ vậy, thần lôi nghìn trượng dường như biết bám đuôi, đuổi theo phía sau hắn.
Diệp Quân quay phắt lại chém ra một kiếm.
Bùm!
Kiếm quang và lôi quang bộc phát ra, Diệp Quân liên tục lùi lại, khi hắn dừng lại, một đạo lôi quang màu đỏ bỗng vụt qua rồi nổ tung trước mặt hắn.
Hai mắt Diệp Quân nheo lại, hắn đứng đó đâm kiếm ra.
Bốn mươi nhát kiếm!
Ầm!
Vô số lôi quang màu đỏ bỗng chốc nổ tung.
Nhưng lúc này một tàn ảnh lại vụt qua trước mặt Diệp Quân, hắn đang định vung kiếm lần nữa thì giây tiếp theo phi kiếm trong tay hắn đã bị lôi quang ấy quấn mất lúc nào không hay.
Diệp Quân quả quyết từ bỏ kiếm trong tay, tay phải nắm chặt thành quyền rồi tung về phía trước.
Liệt Thế Thốn Kình!
Chương 495: Cùng chết
Đây là võ kỹ đầu tiên hắn học được, cấp bậc không cao lắm nhưng lúc này hắn thi triển ra lại có uy lực huỷ thiên diệt địa.
Bùm!
Trong mắt mọi người, thời không xung quanh Diệp Quân rung chuyển kịch liệt, lôi quang đáng sợ trước mặt hắn đã bị quyền của hắn chống lại.
Mà sau lôi quang này chính là Úc Nhất Triều!
Úc Nhất Triều điều khiển lôi quang, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Nhưng lúc này, một thanh phi kiếm lại đột nhiên bay đến chém thẳng về phía Úc Nhất Triều.
Dùng ý niệm điều khiển kiếm!
Lúc này, trong mắt Úc Nhất Triều bắn ra hai lôi quang màu đỏ.
Bùm!
Sau tiếng nổ vang đội, Úc Nhất Triều và Diệp Quân đồng thời lùi lại, xung quanh, vô số lôi quang và kiếm quang không ngừng phóng ra tứ phía, vô cùng kinh người!
Hai người đều lùi lại mấy trăm trượng mới dừng lại, Úc Nhất Triều nhìn Diệp Quân phía xa, xoè tay ra…
Ầm!
Một ngọn lôi diệm phóng lên trời từ lòng bàn tay cô ta, trong nháy mắt thời không trong phạm vi mấy nghìn trượng bỗng chốc biến thành màu đỏ đậm.
Diệp Quân nhìn lôi diệm đó mà nhíu chặt lông mày, hắn nhẩm niệm, cả người hoá thành kiếm quang biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một tiếng khí nổ sắc bén đột nhiên vang lên, trong tích tắc, một thanh kiếm đã bay đến trước mặt Úc Nhất Triều.
Thấy thanh kiếm đó tới gần, trong mắt Úc Nhất Triều hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, cô ta hét lên một tay, tay phải cầm lôi diệm rồi ấn mạnh về phía trước.
Trong nháy mắt, thời không mấy nghìn trượng đều biến thành biển lửa.
Rất nhanh, trong mắt mọi người, từng luồng kiếm quang và lôi quang đã đan chéo vào nhau trong biển lửa, giao chiến vô cùng kịch liệt.
Tốc độ của hai người đều cực nhanh, người bình thường vốn chẳng thể nhìn thấy bản thể thật sự của họ, chỉ nhìn thấy tàn ảnh mờ ảo, còn có vô số kiếm quang và lôi quan kia.
Vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đều quan sát trận chiến giữa biển lửa ấy, tốc độ của Diệp Quân và Úc Nhất Triều càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng chỉ còn lại tiếng lôi và tiếng kiếm, không thấy tàn ảnh nữa. Trên hư không, An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân và Úc Nhất Triều phía dưới, với thực lực của bà đương nhiên có thể nhìn rõ hai người, vẻ mặt bà bình tĩnh, trên mặt không có chút dao động nào.
An Vương cũng nhìn hai người, ánh mắt vẫn luôn hướng về Diệp Quân.
Đánh đến bây giờ, bà ta phát hiện Diệp Quân vẫn chưa sử dụng thế mạnh của mình.
Cũng chưa dùng đến thần kiếm tuyệt thế đó.
Bà ta biết nếu Diệp Quân dùng thanh kiếm đó thì Úc Nhất Triều chắc chắn không phải đối thủ của hắn. Lúc trước bà ta đã được chứng kiến sự đáng sợ của thanh kiếm đó, cảnh giới của Diệp Quân khi đó yếu như kiến, nhưng lại có thể đấu được với Thần Quân là hoàn toàn nhờ vào thanh kiếm đó.
Diệp Quân là kiếm tu, nếu dùng thanh kiếm đó thì chắc chắn sức chiến đấu sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa sử dụng.
Vì sao?
An Vương cau mày, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Bùm!
Lúc này, một luồng lôi quang màu đỏ bỗng phóng lên trời từ phía dưới, nhưng trong nháy mắt đã bị một luồng kiếm quang chém vỡ, sau đó trong mắt mọi người, từng luồng kiếm quang lại chém về một chỗ.
Đột nhiên, thiên địa vang lên từng tiếng nổ kịch liệt, sau mỗi tiếng nổ vang đều sẽ có một lôi quang lui lại phía sau.
Trong lôi quang đó chính là Úc Nhất Triều!
Sau khi Úc Nhất Triều lùi lại mấy trăm trượng, cô ta vừa dừng lại đã có một kiếm quang phóng tới.
Con ngươi của Úc Nhất Triều co lại, hai tay chắp thành chữ thập, trong nháy mắt lôi quang trong cơ thể phóng lên trời, lôi quang hoá thành Pháp tướng lôi thân ba nghìn trượng, Pháp tướng lôi thân này đột nhiên đè tay xuống, lôi quang đáng sợ quét xuống như làn sóng.
Bùm!
Ngay tức khắc, Diệp Quân bị hất văng xa hàng nghìn trượng.
Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn Úc Nhất Triều, lúc này Pháp tướng lôi thân trên đỉnh đầu cô ta đang chắp tay, toàn thân tản ra lôi uy đáng gờm, lôi uy cường đại khiến cả thiên địa đều run rẩy.
Diệp Quân nhìn Pháp tướng lôi thân với vẻ mặt bình tĩnh.
Mà lúc này, Úc Nhất Triều đột nhiên hoá thành lôi quang bay vào trong Pháp tướng lôi thân…
Ầm!
Một làn lôi diệm bùng phát ra từ trong Pháp tướng lôi thân, trong khoảnh khắc, lôi diệm nghìn trượng quét về phía Diệp Quân.
Giờ phút này, cho dù mọi người cách xa mấy vạn trượng cũng có thể cảm nhận được lôi uy diệt thế đáng sợ.
Khuôn mặt họ cũng trở nên nghiêm túc.
Mà lúc này Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Ù!
Tiếng kiếm ngân vang vọng khắp thiên địa, sau đó một luồng kiếm quang phá tan lôi diệm nghìn trượng ấy, chém vào Pháp tướng lôi thân!
“Diệt!”
Trong Pháp tướng lôi thân vang lên giọng của Úc Nhất Triều, sau đó Pháp tướng lôi thân bỗng ấn tay xuống đánh vào kiếm quang bên dưới.
Đoàng!
Một chưởng hạ xuống, thiên địa rung chuyển kịch liệt giống như động đất, cực kỳ rợn người.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn chưởng này giáng xuống, trong mất hiện lên vẻ hung ác, hắn giẫm chân phải, cả người hoá thành kiếm quang phóng lên trời.
Cứng đối cứng!
Bốn mươi lăm nhát kiếm!
Nhát kiếm này được hắn gia trì thêm kiếm ý vô địch và kiếm hồn vô địch, khi kiếm phóng ra, một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng khắp chiến trường Hư Chân.
Bùm!
Trong mắt mọi người, luồng kiếm quang phá tan lôi thú, lôi thân vỡ tan từng tấc.
Úc Nhất Triều ở trong lôi thân con ngươi chợt co lại, hai tay cô ta nắm chặt, cơ thể và linh hồn trong nháy mắt đồng thời bốc cháy.
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của Úc Nhất Triều trở nên hơi vặn vẹo: “Cùng chết đi!”
Dứt lời, cô ta lao tới, chủ động đâm vào kiếm của Diệp Quân.
Phụt!
Kiếm của Diệp Quân đâm vào bụng cô ta, mà lúc này cô ta lại dùng hai tay nắm lấy bả vai Diệp Quân.
Bùng!
Một luồng sức mạnh kinh hãi tuôn ra từ cơ thể cô ta…
Bình luận facebook