Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 583-585
Chương 583: Trừ mối họa về sau
Trong phòng đã được bày biện xong cả, một chiếc giường cưới lớn xuất hiện trước mặt hai người, chăn gối trên giường đều có màu đỏ thắm, phía trên giường còn có tranh của Diệp Quân và Nạp Lan Ca, đúng là trai tài gái sắc.
Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn nhìn bức tranh hỏi: "Đây là phong tục gì vậy?"
Tiểu Tháp bỗng nói: "Phong tục của hệ Ngân Hà đấy, mẫu thân của ngươi tới từ hệ Ngân Hà mà!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn xung quanh thấy những quả bong bóng lơ lửng khắp nơi... trông rất mới mẻ.
Diệp Quân quay đầu nhìn Nạp Lan Ca: "Muội thích không?"
Nạp Lan Ca tươi cười: "Thích ạ!"
Diệp Quân cười ha ha, hắn kéo Nạp Lan Ca tới bên giường, nhìn mọi thứ, hắn cảm thấy lòng mình ấm áp.
Mẫu thân nhọc lòng quá!
Đúng lúc này, một người phụ nữ bỗng bước vào, chính là Tần Quan!
Thấy Tần Quan, Diệp Quân khẽ cười gọi: "Mẹ!"
Nghe Diệp Quân gọi, Tần Quan mỉm cười: "Về rồi à?"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng ạ!"
Tần Quan bước tới trước mặt hai người, nói: "Mai chính là ngày đại hôn của con, theo phong tục chỗ bọn ta thì Tiểu Ca phải ở tộc Nạp Lan, sau đó chúng ta sẽ tới đó rước dâu, thế nên tối nay hai đứa không được ở bên nhau!"
Diệp Quân cười nói: "Vâng!"
Nạp Lan Ca cũng khẽ gật đầu: "Vâng!"
Tần Quan nắm lấy tay Nạp Lan Ca, cười bảo: "Sau khi về tộc Nạp Lan, con không cần lo gì nữa cả, mẹ đã sắp xếp cả rồi!"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Con nghe theo mẹ ạ!"
Tần Quan mỉm cười hài lòng: "Tốt! Tốt lắm!"
Đoạn, bà nhìn Diệp Quân: "Đi dạo với mẹ, mẹ có nhiều chuyện muốn nói với con lắm!"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"
Nạp Lan Ca nói: "Vậy con về tộc Nạp Lan trước..."
Tần Quan lắc đầu cười, bà ấy kéo tay Nạp Lan Ca: "Con không phải là người ngoài, không cần phải tránh mặt! Cả nhà chúng ta cùng đi dạo!"
Cả nhà!
Nghe thế, Nạp Lan Ca cười rạng rỡ.
Sau khi ba người rời khỏi đại viện thì đi về phía bên hồ.
Tần Quan đi chính giữa, bà ấy cầm tay hai người, khẽ nói: "Ta biết bây giờ để các con tiếp quản thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các, để các con đối diện với Chân vũ trụ là áp lực rất lớn đối với các con, nhưng ta cũng hết cách rồi".
Diệp Quân hỏi: "Mẹ, có chuyện gì mà bọn con không biết ạ?"
Diệp Quân gật đầu: "Chuyện rất phức tạp, còn phức tạp hơn cả tưởng tượng của mẹ và cha con".
Diệp Quân nhíu mày: "Có phải là Chân Thần không ạ?"
Diệp Quân nói: "Vị Chân Thần kia chỉ là một phần lý do thôi, còn một lý do nữa là chủ nhân bút Đại Đạo đang sắp đặt".
Diệp Quân hơi khó hiểu: "Sắp đặt ạ?"
Tần Quan khẽ gật đầu: "Đúng vậy!"
Nói đoạn, bà ấy nhìn Diệp Quân: "Con đường tương lai của con sẽ khó khăn muôn vàn".
Diệp Quân trầm ngâm một lúc rồi cười nói: "Không sao mẹ ạ, con và Tiểu Ca sẽ gánh vác vũ trụ Quan Huyên!"
Tần Quan khẽ cười: "Mẹ tin các con!"
Diệp Quân bỗng hỏi: "Mẹ từng gặp Chân Thần chưa?"
Tần Quan gật đầu: "Gặp rồi!"
Diệp Quân hỏi: "Rốt cuộc bà ta là người như thế nào?"
Tần Quan: "Một người giống kiểu người như cô cô của con!"
Diệp Quân sững sờ.
Tần Quan cười nói: "Cô cô của con là một người cực đoan, trong mắt muội ấy, ngoài cha con ra thì những người khác đều là loài giun dế, khi muội ấy tàn độc thì có thể giết chính mình nữa!"
Có thể giết chính mình!
Diệp Quân đực mặt ra rồi lắc đầu cười: "Chuyện này..."
Tần Quan nói: "Cô cô, ông nội, và một bác cả mà con chưa từng được gặp, ba người họ rất không hợp tính nhau, từ rất lâu trước đây bọn họ đã rất muốn đánh nhau rồi. Mà bây giờ, sau khi cha con phá thần, bọn họ không còn gì kiêng dè nữa, nên đã bắt đầu đấu nhau rồi".
Bà ấy thở dài: "Đau đầu lắm, bây giờ họ đang ở ngoài biên giới phía Nam của vũ trụ, biên giới vũ trụ bên đó đang không ngừng sụp đổ. Vì bên này có bố con và con nên bọn họ mới cố tình kiềm chế bớt lại, nếu không vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đã bị đánh tan thành sương khói từ lâu rồi!"
Diệp Quân thầm chấn động!
Biên giới vũ trụ không ngừng sụp đổ!
Là không ngừng!
Chứ không phải chỉ một lần sụp đổ!
Ba vị đại lão này đang mở rộng bờ cõi sao?
Tần Quan nhìn Diệp Quân: "Chắc con biết chuyện vị Chân Thần kia đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp chứ?"
Diệp Quân gật đầu: "Con biết ạ!"
Tần Quan do dự rồi khẽ thở dài.
Diệp Quân hỏi: "Sao vậy ạ?"
Tần Quan cười nói: "Điều mẹ và cha con lo nhất không phải là Chân Thần mà là chủ nhân bút Đại Đạo, đây cũng là lý do cha con để cô cô của con bảo vệ con!"
Diệp Quân bỗng nói: "Hay là... đã không làm thì thôi, làm thì làm cho trót, diệt luôn chủ nhân bút Đại Đạo đi, trừ mối họa về sau!"
Tiểu Tháp: "..."
Chương 584: Ngày mai, ngươi là vô địch
Nghe Diệp Quân nói vậy, Tần Quan lắc đầu cười: "Nếu dễ diệt như vậy thì đã diệt từ sớm rồi".
Diệp Quân cười gượng, thật ra hắn cũng có ấn tượng khá tốt với chủ nhân bút Đại Đạo, đương nhiên, hắn cũng cảm nhận được đối phương thật sự không đơn giản, như đang trù mưu tính kế gì đó.
Mà mưu kế của đại lão cấp bậc này, chắc chắn bây giờ hắn không thể nhìn thấu được.
Hắn cũng không muốn quan tâm!
Đại lão cấp bậc này để cha mẹ đối phó thì hơn!
Lúc này, Tần Quan bỗng nói: "Không nói mấy chuyện này nữa, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là chuyện hôn sự của hai đứa. Mai là ngày đại hôn, tối nay hai đứa chuẩn bị cho kỹ".
Diệp Quân cười đáp: "Dạ!"
Nạp Lan Ca cũng khẽ gật đầu, cô vừa mong chờ vừa thấy hồi hộp.
Lần đầu mà!
Tần Quan nhìn Diệp Quân: "Thằng nhóc, ta muốn tâm sự riêng với thê tử của con!"
Diệp Quân ngơ người.
Tần Quan cười hỏi: "Được chứ?"
Diệp Quân: "Vâng ạ!"
Nói xong hắn lui xuống.
Diệp Quân đi sang một bên, lòng thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi có nghe lén được không?"
Tiểu Tháp: "Có phải ngươi muốn ta chết không?"
Diệp Quân: "..."
Ở phía xa, Tần Quan nắm tay Nạp Lan Ca đi về phía xa, Nạp Lan Ca chỉ im lặng nhìn Tần Quan.
Tần Quan cười nói: "Có thấy áp lực không?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Có ạ!"
Tần Quan khẽ cười gọi: "Tiểu Ái!"
Vừa dứt lời, Tiểu Ái bỗng xuất hiện bên cạnh Tần Quan, Tiểu Ái khom người hành lễ với Tần Quan.
Tần Quan nhìn Tiểu Ái: "Từ bây giờ, mệnh lệnh của Tiểu Ca chính là mệnh lệnh của ta".
Tiểu Ái gật đầu: "Tuân lệnh!"
Tần Quan nhìn Nạp Lan Ca, chân thành nói: "Đồ vật trong túi vải có lực sát thương rất lớn nên bây giờ con vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được. Nhưng không sao cả, từ bây giờ, Tiểu Ái sẽ giúp con nâng cao thực lực, đồng thời sẽ chỉ cho con cách dùng những vật này!"
Nạp Lan Ca mỉm cười: "Vâng ạ!"
Tần Quan dặn dò: "Là phu nhân viện trưởng thư viện Quan Huyên, không có thực lực là không được. Nếu không có thực lực thì sẽ có một số người không tôn kính con, cho rằng con dễ qua mặt, thế nên con phải chăm chỉ học tập cách điều khiển những vũ khí trong túi vải với Tiểu Ái".
Nạp Lan Ca gật đầu: "Vâng thưa mẹ!"
Tần Quan mỉm cười rồi lại nói: "Nắm trong tay hai thế lực lớn, chắc chắn ban đầu sẽ rất khó khăn, nhưng không sao cả, con cứ từ từ làm quen, có mẹ sau lưng ủng hộ con".
Nghe vậy, Nạp Lan Ca bỗng thấy lòng mình ấm áp, tuy chỉ mới gặp nhau hai lần nhưng cô có thể cảm nhận được Tần Quan thật sự xem mình là người nhà.
Tần Quan nắm tay Nạp Lan Ca đi về phía trước: "Thư viện và Tiên Bảo Các đều rất phức tạp, tâm tính con lương thiện, đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm của con. Con phải nhớ kỹ, nếu có người bằng mặt không bằng lòng với con, kẻ nên giết thì cứ giết, đừng mềm lòng!"
Đoạn, ánh mắt bà ấy bỗng trở nên hơi lạnh lùng.
Chuyện ở thành Tiểu Quan lúc trước suýt chút đã phá hoại tình cảm mẹ con giữa bọn họ, điều này như cái gai trong lòng bà ấy.
Ta bồi dưỡng các ngươi không phải để các ngươi ra oai phủ đầu con trai ta!
Bây giờ cũng vậy, ta bồi dưỡng các ngươi không phải để các ngươi gây phiền phức cho con dâu ta.
Trước kia, bà ấy còn muốn bảo vệ chúng sinh, bây giờ, bà ấy chỉ muốn con trai mình sống thật tốt!
Những thứ khác chỉ là phù du!
Con trai sống tốt là đủ!
Nghe Tần Quan nói vậy, Nạp Lan Ca gật đầu: "Con hiểu rồi ạ!"
Tần Quan nhìn Nạp Lan Ca với nụ cười hiền hòa, bà ấy rất thích cô con dâu này.
Xinh đẹp, nhìn xa trông rộng, quan trọng nhất là lúc con trai mình rơi xuống vực thẳm, con bé không giậu đổ bìm leo, hơn nữa còn từng xả thân cứu Diệp Quân.
Yêu chim yêu cả lồng!
Thế nên bà ấy thật sự thích Nạp Lan Ca từ tận đáy lòng!
Hai người vừa tản bộ vừa tâm sự, không giống mẹ chồng con dâu mà giống tỷ muội hơn.
Diệp Quân ở phía xa nhìn hai người, lòng thấy tò mò.
Thê tử và mẹ mình đang nói chuyện gì vậy nhỉ?
Tiếc là Tháp gia nhát gan, không dám nghe lén!
Một lúc lâu sau, Tần Quan dừng bước, bà ấy quay đầu nhìn Diệp Quân: "Lại đây!"
Diệp Quân vội sang đó, Tần Quan: "Các con tâm sự đi, mẹ đi chuẩn bị chuyện ngày mai!"
Nói rồi bà ấy quay người rời đi.
Sau khi Tần Quan đi, Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: "Mẹ đá nói gì với muội vậy?"
Nạp Lan Ca giơ chiếc túi vải trong tay lên, cười nói: "Mẹ bảo muội học cách sử dụng đồ trong chiếc túi này!"
Diệp Quân nhìn chiếc túi nhỏ, tò mò hỏi: "Trong đó có những gì?"
Nạp Lan Ca chớp mắt: "Không nói cho huynh biết!"
Diệp Quân bĩu môi: "Cái này vốn là của huynh mà!"
Nạp Lan Ca cười: "Bây giờ là của muội rồi!"
Diệp Quân bỗng ôm chầm lấy Nạp Lan Ca: "Cả muội cũng là của huynh!"
Mặt Nạp Lan Ca bỗng đỏ như cà chua chín.
Lúc này, Tiểu Ái bên cạnh bỗng nói: "Tiểu chủ mẫu, nếu không có gì dặn dò thì ta có thể tạm thời rời đi không?"
Diệp Quân và Nạp Lan Ca vội tách ra, Diệp Quân cười gượng: "Quên mất vẫn còn có người..."
Tiểu Ái thản nhiên nói: "Ta không phải là người!"
Diệp Quân nín thinh.
Tiểu Ái khẽ cười, nhìn Nạp Lan Ca: "Tiểu chủ mẫu, nếu có gì cần dặn dò thì cứ gọi tên ta, gọi lúc nào, ta xuất hiện lúc đấy".
Nói rồi, Tiểu Ái biến mất.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Muội về Nạp Lan phủ đây!"
Diệp Quân: "Mai đợi huynh tới rước muội!"
Nạp Lan Ca nhoẻn miệng cười tươi: "Muội đợi huynh!"
Nói xong cô quay người rời đi.
Sau khi Nạp Lan Ca đi, Diệp Quân hít sâu vào một hơi, sau đó quay người trở về viện của mình.
Diệp Quân trở về định tu luyện nhưng lòng cứ không yên.
Bây giờ, đầu óc hắn cứ nghĩ về chuyện thành thân ngày mai mãi!
Diệp Quân bỗng hỏi: "Tháp gia, ngươi từng thành thân chưa?"
Tiểu Tháp: "???"
Diệp Quân lắc đầu cười, sau đó ngồi xếp bằng xuống, nghiêm túc nói: "Tháp gia, ngày mai Chân vũ trụ với vũ trụ Bác Thiên..."
Tiểu Tháp bỗng nói: "Ngày mai, ngươi là vô địch!"
Diệp Quân sững người.
Chương 585: Sính lễ
Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, thành Hoang Cổ đã huyên náo.
Trước Diệp phủ, Diệp Quân từ tốn bước ra. Hôm nay hắn mặc hôn phục đỏ, đầu đội mũ rồng, vốn hắn đã rất đẹp trai, hôm nay diện đồ lên thì càng không có đối thủ về mặt nhan sắc!
Diệp Quân nhìn phía gần đó, đám Diệp Khải và Hám Tông đã đứng chờ từ sớm!
Hôm nay là ngày vui của Diệp Quân, đương nhiên bọn họ phải góp mặt đầy đủ.
Diệp Quân nhìn quanh, hắn thấy rất nhiều gương mặt thân quen, đương nhiên, cũng có một số người không đến.
Lúc này, Diệp Khải bỗng dắt một con ngựa tới, y cười nói: "Diệp Quân ca, đi thôi, đi rước dâu nào!"
Rước dâu!
Diệp Quân thu hồi mạch suy nghĩ, cười ha hả: "Đi thôi!"
Dứt lời, hắn nhún người nhảy lên ngựa.
Diệp Khải cười lớn: "Đi!"
Nói đoạn, y dắt ngựa của Diệp Quân đi về phía xa, đám Hám Tông cũng vội nối gót đi theo, sau đám Hám Tông còn có con cháu Diệp tộc.
Con cháu Diệp tộc lúc này vui mừng không để đâu cho hết!
Diệp Quân thành thân ở Diệp tộc, điều này có ý nghĩa gì?
Nghĩa là Diệp Quân luôn xem Diệp tộc là nhà của mình!
Diệp tộc ngày nay tuy thực lực còn yếu nhưng lại có địa vị cực cao ở vũ trụ Quan Huyên.
Những thế gia và tông môn khác nhìn người của Diệp tộc tưng bừng vui vẻ với ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ.
Nhà họ Diệp này đúng là chó ngáp phải ruồi mà!
Số đỏ quá đi thôi!
Nhưng bọn họ cũng nhìn nhận được, nhà họ Diệp có được ngày hôm nay cũng là nhờ Diệp Tiêu.
Lúc xưa mà Diệp Tiêu hồ đồ một chút thì số nhà họ Diệp hiện nay không đỏ vậy đâu.
Cũng chính vì vậy, tất cả thế gia và tông môn ở Nam Châu bây giờ đều dần dần trở nên nhân nghĩa hơn, dù có đệ tử trong tộc thiên phú kém hoặc vì vài nguyên nhân nào đó mà bị đình trệ trong việc tu hành thì bọn họ cũng sẽ không ghẻ lạnh vứt bỏ.
Ai dám đảm bảo sẽ không xuất hiện Diệp Quân thứ hai chứ?
Hơn nữa, đều là người nhà mình, không cần thiết phải chà đạp khi họ đang ở dưới đáy vực. Đặc biệt là lúc đối xử với người trong tộc, làm việc không được quá tuyệt tình, vạn sự phải chừa đường lui.
Trên đường phố, Diệp Quân cưỡi ngựa, một đoàn người chậm rãi tới Nạp Lan phủ.
Hai bên đường là các đệ tử Kiếm Tông, dẫn đầu là Trần Quan Tử, sau lưng y là Viên Cung và Tần Tuyết.
Hôm nay, tất cả đệ tử Kiếm Tông đều có mặt ở đây.
Chẳng bao lâu, đoàn Diệp Quân đã tới Nạp Lan phủ, Nạp Lan phủ cũng đã giăng đèn kết hoa, hoành tráng tưng bừng.
Bấy giờ, Nạp Lan Ca chậm rãi bước ra, hôm nay Nạp Lan Ca đội mũ phượng khăn trùm đỏ, tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng dung nhan của Nạp Lan Ca, ai ở Nam Châu không biết đâu chứ?
Hôm nay Nạp Lan Ca và Diệp Quân thật sự là trai tài gái sắc.
Lúc này, Nạp Lan Danh và một người phụ nữ xinh đẹp đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, hai người nắm tay Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân. Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: "Cha chỉ cần con đối tốt với con bé!"
Diệp Quân cầm tay Nạp Lan Ca rồi cùng cô quỳ xuống.
Thấy vậy, Nạp Lan Danh vội ngăn: "Không được, tuyệt đối không được..."
Diệp Quân hiện nay có thân phận gì?
Là vua của vũ trụ Quan Huyên!
Là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ!
Sao có thể tùy tiện quỳ xuống được chứ?
Nhưng Diệp Quân vẫn tiếp tục quỳ xuống, giây phút này, hắn chỉ là Diệp Quân, không phải là vua của vũ trụ Quan Huyên gì cả!
Hắn thật sự có thiện cảm với tộc Nạp Lan.
Hôm đó hắn tới đây từ hôn, tộc Nạp Lan không hề gây khó dễ gì hắn.
Thấy Diệp Quân quỳ xuống, Nạp Lan Danh chợt thấy căng thẳng, phải biết rằng vô số cường giả đỉnh cấp đang tập họp quanh đây.
Mà lúc này, Diệp Quân và Nạp Lan Ca vái lễ long trọng với Nạp Lan Danh, Diệp Quân nói: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, con sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Ca".
Nạp Lan Danh vội đỡ Diệp Quân dậy, khẽ cười: "Tốt! Tốt lắm!"
Người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh cũng tươi cười rạng rỡ!
Dưới tấm khăn trùm đỏ, thấy Diệp Quân tôn trọng cha mẹ mình thế này, Nạp Lan Ca cũng nở nụ cười mãn nguyện, ánh mắt lúc nhìn Diệp Quân lại càng chan chứa yêu thương.
Diệp Quân nắm tay Diệp Quân quay người rời đi, một chiếc kiệu mừng vội kê tới.
Nạp Lan Ca lên kiệu, Diệp Quân nhún người nhảy lên ngựa rồi cười lớn: "Đi thôi!"
Đúng lúc này, Diệp Khải vội gọi: "Diệp Quân ca, đợi đã!"
Diệp Quân sửng sốt.
Diệp Khải nghiêm túc nói: "Huynh còn chưa tặng sính lễ!"
Diệp Quân ngơ ra.
Sính lễ gì?
Hắn thật sự không biết gì cả, làm sao đây?
Bấy giờ, Tần Phong bỗng xuất hiện ở cửa Nạp Lan phủ. Y cười ha hả rồi lớn giọng hô: "Sính lễ của nhà họ Dương: Tiên Bảo Các!"
Tiên Bảo Các!
Nghe câu này, tất cả mọi người đều nín thinh.
Tài sản của Tiên Bảo Các... không tài nào đong đếm được!
Sính lễ này quý giá hơn lúc Kiếm Chủ Nhân Gian cưới vợ nhiều!
Sau này chắc cũng chẳng có sính lễ nào quý giá đến nhường này!
Nghe lời Tần Phong nói, người trong tộc Nạp Lan vui đến nỗi suýt ngất.
Lấy Tiên Bảo Các làm sính lễ!
Tuy bọn họ cũng biết Tiên Bảo Các thuộc về Nạp Lan Ca, nhưng Nạp Lan Ca là người của tộc Nạp Lan mà!
Chỉ cần Nạp Lan Ca giúp đỡ chút đỉnh thôi thì mẹ nó, tộc Nạp Lan sẽ phất lên như diều gặp gió!
Giây phút này, rất nhiều người trong tộc Nạp Lan hân hoan reo hò, nhưng lại bị Nạp Lan Danh ngăn cấm.
Tần Phong vội cung kính dâng một chiếc hộp đen tới trước mặt Nạp Lan Danh, y cười nói: "Đây là món qua Tần các chủ tặng riêng cho tộc Nạp Lan, vật này có thể đảm bảo tộc Nạp Lan vạn vạn năm bình an".
Nạp Lan Danh chần chừ một lát rồi mới lên tiếng: "Đa tạ!"
Nói xong, ông ấy cất chiếc hộp đi.
Phía xa, Diệp Quân bật cười: "Đi thôi!"
Về Diệp phủ!
Đúng lúc này, trong cơ thể Diệp Quân bỗng vang lên tiếng của Tiểu Tháp: "Có khí tức quen thuộc tới rồi, ôi đệch..."
Trong phòng đã được bày biện xong cả, một chiếc giường cưới lớn xuất hiện trước mặt hai người, chăn gối trên giường đều có màu đỏ thắm, phía trên giường còn có tranh của Diệp Quân và Nạp Lan Ca, đúng là trai tài gái sắc.
Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn nhìn bức tranh hỏi: "Đây là phong tục gì vậy?"
Tiểu Tháp bỗng nói: "Phong tục của hệ Ngân Hà đấy, mẫu thân của ngươi tới từ hệ Ngân Hà mà!"
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn xung quanh thấy những quả bong bóng lơ lửng khắp nơi... trông rất mới mẻ.
Diệp Quân quay đầu nhìn Nạp Lan Ca: "Muội thích không?"
Nạp Lan Ca tươi cười: "Thích ạ!"
Diệp Quân cười ha ha, hắn kéo Nạp Lan Ca tới bên giường, nhìn mọi thứ, hắn cảm thấy lòng mình ấm áp.
Mẫu thân nhọc lòng quá!
Đúng lúc này, một người phụ nữ bỗng bước vào, chính là Tần Quan!
Thấy Tần Quan, Diệp Quân khẽ cười gọi: "Mẹ!"
Nghe Diệp Quân gọi, Tần Quan mỉm cười: "Về rồi à?"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng ạ!"
Tần Quan bước tới trước mặt hai người, nói: "Mai chính là ngày đại hôn của con, theo phong tục chỗ bọn ta thì Tiểu Ca phải ở tộc Nạp Lan, sau đó chúng ta sẽ tới đó rước dâu, thế nên tối nay hai đứa không được ở bên nhau!"
Diệp Quân cười nói: "Vâng!"
Nạp Lan Ca cũng khẽ gật đầu: "Vâng!"
Tần Quan nắm lấy tay Nạp Lan Ca, cười bảo: "Sau khi về tộc Nạp Lan, con không cần lo gì nữa cả, mẹ đã sắp xếp cả rồi!"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Con nghe theo mẹ ạ!"
Tần Quan mỉm cười hài lòng: "Tốt! Tốt lắm!"
Đoạn, bà nhìn Diệp Quân: "Đi dạo với mẹ, mẹ có nhiều chuyện muốn nói với con lắm!"
Diệp Quân gật đầu: "Vâng!"
Nạp Lan Ca nói: "Vậy con về tộc Nạp Lan trước..."
Tần Quan lắc đầu cười, bà ấy kéo tay Nạp Lan Ca: "Con không phải là người ngoài, không cần phải tránh mặt! Cả nhà chúng ta cùng đi dạo!"
Cả nhà!
Nghe thế, Nạp Lan Ca cười rạng rỡ.
Sau khi ba người rời khỏi đại viện thì đi về phía bên hồ.
Tần Quan đi chính giữa, bà ấy cầm tay hai người, khẽ nói: "Ta biết bây giờ để các con tiếp quản thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các, để các con đối diện với Chân vũ trụ là áp lực rất lớn đối với các con, nhưng ta cũng hết cách rồi".
Diệp Quân hỏi: "Mẹ, có chuyện gì mà bọn con không biết ạ?"
Diệp Quân gật đầu: "Chuyện rất phức tạp, còn phức tạp hơn cả tưởng tượng của mẹ và cha con".
Diệp Quân nhíu mày: "Có phải là Chân Thần không ạ?"
Diệp Quân nói: "Vị Chân Thần kia chỉ là một phần lý do thôi, còn một lý do nữa là chủ nhân bút Đại Đạo đang sắp đặt".
Diệp Quân hơi khó hiểu: "Sắp đặt ạ?"
Tần Quan khẽ gật đầu: "Đúng vậy!"
Nói đoạn, bà ấy nhìn Diệp Quân: "Con đường tương lai của con sẽ khó khăn muôn vàn".
Diệp Quân trầm ngâm một lúc rồi cười nói: "Không sao mẹ ạ, con và Tiểu Ca sẽ gánh vác vũ trụ Quan Huyên!"
Tần Quan khẽ cười: "Mẹ tin các con!"
Diệp Quân bỗng hỏi: "Mẹ từng gặp Chân Thần chưa?"
Tần Quan gật đầu: "Gặp rồi!"
Diệp Quân hỏi: "Rốt cuộc bà ta là người như thế nào?"
Tần Quan: "Một người giống kiểu người như cô cô của con!"
Diệp Quân sững sờ.
Tần Quan cười nói: "Cô cô của con là một người cực đoan, trong mắt muội ấy, ngoài cha con ra thì những người khác đều là loài giun dế, khi muội ấy tàn độc thì có thể giết chính mình nữa!"
Có thể giết chính mình!
Diệp Quân đực mặt ra rồi lắc đầu cười: "Chuyện này..."
Tần Quan nói: "Cô cô, ông nội, và một bác cả mà con chưa từng được gặp, ba người họ rất không hợp tính nhau, từ rất lâu trước đây bọn họ đã rất muốn đánh nhau rồi. Mà bây giờ, sau khi cha con phá thần, bọn họ không còn gì kiêng dè nữa, nên đã bắt đầu đấu nhau rồi".
Bà ấy thở dài: "Đau đầu lắm, bây giờ họ đang ở ngoài biên giới phía Nam của vũ trụ, biên giới vũ trụ bên đó đang không ngừng sụp đổ. Vì bên này có bố con và con nên bọn họ mới cố tình kiềm chế bớt lại, nếu không vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đã bị đánh tan thành sương khói từ lâu rồi!"
Diệp Quân thầm chấn động!
Biên giới vũ trụ không ngừng sụp đổ!
Là không ngừng!
Chứ không phải chỉ một lần sụp đổ!
Ba vị đại lão này đang mở rộng bờ cõi sao?
Tần Quan nhìn Diệp Quân: "Chắc con biết chuyện vị Chân Thần kia đang trấn áp Vũ Trụ Kiếp chứ?"
Diệp Quân gật đầu: "Con biết ạ!"
Tần Quan do dự rồi khẽ thở dài.
Diệp Quân hỏi: "Sao vậy ạ?"
Tần Quan cười nói: "Điều mẹ và cha con lo nhất không phải là Chân Thần mà là chủ nhân bút Đại Đạo, đây cũng là lý do cha con để cô cô của con bảo vệ con!"
Diệp Quân bỗng nói: "Hay là... đã không làm thì thôi, làm thì làm cho trót, diệt luôn chủ nhân bút Đại Đạo đi, trừ mối họa về sau!"
Tiểu Tháp: "..."
Chương 584: Ngày mai, ngươi là vô địch
Nghe Diệp Quân nói vậy, Tần Quan lắc đầu cười: "Nếu dễ diệt như vậy thì đã diệt từ sớm rồi".
Diệp Quân cười gượng, thật ra hắn cũng có ấn tượng khá tốt với chủ nhân bút Đại Đạo, đương nhiên, hắn cũng cảm nhận được đối phương thật sự không đơn giản, như đang trù mưu tính kế gì đó.
Mà mưu kế của đại lão cấp bậc này, chắc chắn bây giờ hắn không thể nhìn thấu được.
Hắn cũng không muốn quan tâm!
Đại lão cấp bậc này để cha mẹ đối phó thì hơn!
Lúc này, Tần Quan bỗng nói: "Không nói mấy chuyện này nữa, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là chuyện hôn sự của hai đứa. Mai là ngày đại hôn, tối nay hai đứa chuẩn bị cho kỹ".
Diệp Quân cười đáp: "Dạ!"
Nạp Lan Ca cũng khẽ gật đầu, cô vừa mong chờ vừa thấy hồi hộp.
Lần đầu mà!
Tần Quan nhìn Diệp Quân: "Thằng nhóc, ta muốn tâm sự riêng với thê tử của con!"
Diệp Quân ngơ người.
Tần Quan cười hỏi: "Được chứ?"
Diệp Quân: "Vâng ạ!"
Nói xong hắn lui xuống.
Diệp Quân đi sang một bên, lòng thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi có nghe lén được không?"
Tiểu Tháp: "Có phải ngươi muốn ta chết không?"
Diệp Quân: "..."
Ở phía xa, Tần Quan nắm tay Nạp Lan Ca đi về phía xa, Nạp Lan Ca chỉ im lặng nhìn Tần Quan.
Tần Quan cười nói: "Có thấy áp lực không?"
Nạp Lan Ca gật đầu: "Có ạ!"
Tần Quan khẽ cười gọi: "Tiểu Ái!"
Vừa dứt lời, Tiểu Ái bỗng xuất hiện bên cạnh Tần Quan, Tiểu Ái khom người hành lễ với Tần Quan.
Tần Quan nhìn Tiểu Ái: "Từ bây giờ, mệnh lệnh của Tiểu Ca chính là mệnh lệnh của ta".
Tiểu Ái gật đầu: "Tuân lệnh!"
Tần Quan nhìn Nạp Lan Ca, chân thành nói: "Đồ vật trong túi vải có lực sát thương rất lớn nên bây giờ con vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được. Nhưng không sao cả, từ bây giờ, Tiểu Ái sẽ giúp con nâng cao thực lực, đồng thời sẽ chỉ cho con cách dùng những vật này!"
Nạp Lan Ca mỉm cười: "Vâng ạ!"
Tần Quan dặn dò: "Là phu nhân viện trưởng thư viện Quan Huyên, không có thực lực là không được. Nếu không có thực lực thì sẽ có một số người không tôn kính con, cho rằng con dễ qua mặt, thế nên con phải chăm chỉ học tập cách điều khiển những vũ khí trong túi vải với Tiểu Ái".
Nạp Lan Ca gật đầu: "Vâng thưa mẹ!"
Tần Quan mỉm cười rồi lại nói: "Nắm trong tay hai thế lực lớn, chắc chắn ban đầu sẽ rất khó khăn, nhưng không sao cả, con cứ từ từ làm quen, có mẹ sau lưng ủng hộ con".
Nghe vậy, Nạp Lan Ca bỗng thấy lòng mình ấm áp, tuy chỉ mới gặp nhau hai lần nhưng cô có thể cảm nhận được Tần Quan thật sự xem mình là người nhà.
Tần Quan nắm tay Nạp Lan Ca đi về phía trước: "Thư viện và Tiên Bảo Các đều rất phức tạp, tâm tính con lương thiện, đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm của con. Con phải nhớ kỹ, nếu có người bằng mặt không bằng lòng với con, kẻ nên giết thì cứ giết, đừng mềm lòng!"
Đoạn, ánh mắt bà ấy bỗng trở nên hơi lạnh lùng.
Chuyện ở thành Tiểu Quan lúc trước suýt chút đã phá hoại tình cảm mẹ con giữa bọn họ, điều này như cái gai trong lòng bà ấy.
Ta bồi dưỡng các ngươi không phải để các ngươi ra oai phủ đầu con trai ta!
Bây giờ cũng vậy, ta bồi dưỡng các ngươi không phải để các ngươi gây phiền phức cho con dâu ta.
Trước kia, bà ấy còn muốn bảo vệ chúng sinh, bây giờ, bà ấy chỉ muốn con trai mình sống thật tốt!
Những thứ khác chỉ là phù du!
Con trai sống tốt là đủ!
Nghe Tần Quan nói vậy, Nạp Lan Ca gật đầu: "Con hiểu rồi ạ!"
Tần Quan nhìn Nạp Lan Ca với nụ cười hiền hòa, bà ấy rất thích cô con dâu này.
Xinh đẹp, nhìn xa trông rộng, quan trọng nhất là lúc con trai mình rơi xuống vực thẳm, con bé không giậu đổ bìm leo, hơn nữa còn từng xả thân cứu Diệp Quân.
Yêu chim yêu cả lồng!
Thế nên bà ấy thật sự thích Nạp Lan Ca từ tận đáy lòng!
Hai người vừa tản bộ vừa tâm sự, không giống mẹ chồng con dâu mà giống tỷ muội hơn.
Diệp Quân ở phía xa nhìn hai người, lòng thấy tò mò.
Thê tử và mẹ mình đang nói chuyện gì vậy nhỉ?
Tiếc là Tháp gia nhát gan, không dám nghe lén!
Một lúc lâu sau, Tần Quan dừng bước, bà ấy quay đầu nhìn Diệp Quân: "Lại đây!"
Diệp Quân vội sang đó, Tần Quan: "Các con tâm sự đi, mẹ đi chuẩn bị chuyện ngày mai!"
Nói rồi bà ấy quay người rời đi.
Sau khi Tần Quan đi, Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca: "Mẹ đá nói gì với muội vậy?"
Nạp Lan Ca giơ chiếc túi vải trong tay lên, cười nói: "Mẹ bảo muội học cách sử dụng đồ trong chiếc túi này!"
Diệp Quân nhìn chiếc túi nhỏ, tò mò hỏi: "Trong đó có những gì?"
Nạp Lan Ca chớp mắt: "Không nói cho huynh biết!"
Diệp Quân bĩu môi: "Cái này vốn là của huynh mà!"
Nạp Lan Ca cười: "Bây giờ là của muội rồi!"
Diệp Quân bỗng ôm chầm lấy Nạp Lan Ca: "Cả muội cũng là của huynh!"
Mặt Nạp Lan Ca bỗng đỏ như cà chua chín.
Lúc này, Tiểu Ái bên cạnh bỗng nói: "Tiểu chủ mẫu, nếu không có gì dặn dò thì ta có thể tạm thời rời đi không?"
Diệp Quân và Nạp Lan Ca vội tách ra, Diệp Quân cười gượng: "Quên mất vẫn còn có người..."
Tiểu Ái thản nhiên nói: "Ta không phải là người!"
Diệp Quân nín thinh.
Tiểu Ái khẽ cười, nhìn Nạp Lan Ca: "Tiểu chủ mẫu, nếu có gì cần dặn dò thì cứ gọi tên ta, gọi lúc nào, ta xuất hiện lúc đấy".
Nói rồi, Tiểu Ái biến mất.
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: "Muội về Nạp Lan phủ đây!"
Diệp Quân: "Mai đợi huynh tới rước muội!"
Nạp Lan Ca nhoẻn miệng cười tươi: "Muội đợi huynh!"
Nói xong cô quay người rời đi.
Sau khi Nạp Lan Ca đi, Diệp Quân hít sâu vào một hơi, sau đó quay người trở về viện của mình.
Diệp Quân trở về định tu luyện nhưng lòng cứ không yên.
Bây giờ, đầu óc hắn cứ nghĩ về chuyện thành thân ngày mai mãi!
Diệp Quân bỗng hỏi: "Tháp gia, ngươi từng thành thân chưa?"
Tiểu Tháp: "???"
Diệp Quân lắc đầu cười, sau đó ngồi xếp bằng xuống, nghiêm túc nói: "Tháp gia, ngày mai Chân vũ trụ với vũ trụ Bác Thiên..."
Tiểu Tháp bỗng nói: "Ngày mai, ngươi là vô địch!"
Diệp Quân sững người.
Chương 585: Sính lễ
Ngày hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, thành Hoang Cổ đã huyên náo.
Trước Diệp phủ, Diệp Quân từ tốn bước ra. Hôm nay hắn mặc hôn phục đỏ, đầu đội mũ rồng, vốn hắn đã rất đẹp trai, hôm nay diện đồ lên thì càng không có đối thủ về mặt nhan sắc!
Diệp Quân nhìn phía gần đó, đám Diệp Khải và Hám Tông đã đứng chờ từ sớm!
Hôm nay là ngày vui của Diệp Quân, đương nhiên bọn họ phải góp mặt đầy đủ.
Diệp Quân nhìn quanh, hắn thấy rất nhiều gương mặt thân quen, đương nhiên, cũng có một số người không đến.
Lúc này, Diệp Khải bỗng dắt một con ngựa tới, y cười nói: "Diệp Quân ca, đi thôi, đi rước dâu nào!"
Rước dâu!
Diệp Quân thu hồi mạch suy nghĩ, cười ha hả: "Đi thôi!"
Dứt lời, hắn nhún người nhảy lên ngựa.
Diệp Khải cười lớn: "Đi!"
Nói đoạn, y dắt ngựa của Diệp Quân đi về phía xa, đám Hám Tông cũng vội nối gót đi theo, sau đám Hám Tông còn có con cháu Diệp tộc.
Con cháu Diệp tộc lúc này vui mừng không để đâu cho hết!
Diệp Quân thành thân ở Diệp tộc, điều này có ý nghĩa gì?
Nghĩa là Diệp Quân luôn xem Diệp tộc là nhà của mình!
Diệp tộc ngày nay tuy thực lực còn yếu nhưng lại có địa vị cực cao ở vũ trụ Quan Huyên.
Những thế gia và tông môn khác nhìn người của Diệp tộc tưng bừng vui vẻ với ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ.
Nhà họ Diệp này đúng là chó ngáp phải ruồi mà!
Số đỏ quá đi thôi!
Nhưng bọn họ cũng nhìn nhận được, nhà họ Diệp có được ngày hôm nay cũng là nhờ Diệp Tiêu.
Lúc xưa mà Diệp Tiêu hồ đồ một chút thì số nhà họ Diệp hiện nay không đỏ vậy đâu.
Cũng chính vì vậy, tất cả thế gia và tông môn ở Nam Châu bây giờ đều dần dần trở nên nhân nghĩa hơn, dù có đệ tử trong tộc thiên phú kém hoặc vì vài nguyên nhân nào đó mà bị đình trệ trong việc tu hành thì bọn họ cũng sẽ không ghẻ lạnh vứt bỏ.
Ai dám đảm bảo sẽ không xuất hiện Diệp Quân thứ hai chứ?
Hơn nữa, đều là người nhà mình, không cần thiết phải chà đạp khi họ đang ở dưới đáy vực. Đặc biệt là lúc đối xử với người trong tộc, làm việc không được quá tuyệt tình, vạn sự phải chừa đường lui.
Trên đường phố, Diệp Quân cưỡi ngựa, một đoàn người chậm rãi tới Nạp Lan phủ.
Hai bên đường là các đệ tử Kiếm Tông, dẫn đầu là Trần Quan Tử, sau lưng y là Viên Cung và Tần Tuyết.
Hôm nay, tất cả đệ tử Kiếm Tông đều có mặt ở đây.
Chẳng bao lâu, đoàn Diệp Quân đã tới Nạp Lan phủ, Nạp Lan phủ cũng đã giăng đèn kết hoa, hoành tráng tưng bừng.
Bấy giờ, Nạp Lan Ca chậm rãi bước ra, hôm nay Nạp Lan Ca đội mũ phượng khăn trùm đỏ, tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng dung nhan của Nạp Lan Ca, ai ở Nam Châu không biết đâu chứ?
Hôm nay Nạp Lan Ca và Diệp Quân thật sự là trai tài gái sắc.
Lúc này, Nạp Lan Danh và một người phụ nữ xinh đẹp đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, hai người nắm tay Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Diệp Quân. Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: "Cha chỉ cần con đối tốt với con bé!"
Diệp Quân cầm tay Nạp Lan Ca rồi cùng cô quỳ xuống.
Thấy vậy, Nạp Lan Danh vội ngăn: "Không được, tuyệt đối không được..."
Diệp Quân hiện nay có thân phận gì?
Là vua của vũ trụ Quan Huyên!
Là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ!
Sao có thể tùy tiện quỳ xuống được chứ?
Nhưng Diệp Quân vẫn tiếp tục quỳ xuống, giây phút này, hắn chỉ là Diệp Quân, không phải là vua của vũ trụ Quan Huyên gì cả!
Hắn thật sự có thiện cảm với tộc Nạp Lan.
Hôm đó hắn tới đây từ hôn, tộc Nạp Lan không hề gây khó dễ gì hắn.
Thấy Diệp Quân quỳ xuống, Nạp Lan Danh chợt thấy căng thẳng, phải biết rằng vô số cường giả đỉnh cấp đang tập họp quanh đây.
Mà lúc này, Diệp Quân và Nạp Lan Ca vái lễ long trọng với Nạp Lan Danh, Diệp Quân nói: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, con sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Ca".
Nạp Lan Danh vội đỡ Diệp Quân dậy, khẽ cười: "Tốt! Tốt lắm!"
Người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh cũng tươi cười rạng rỡ!
Dưới tấm khăn trùm đỏ, thấy Diệp Quân tôn trọng cha mẹ mình thế này, Nạp Lan Ca cũng nở nụ cười mãn nguyện, ánh mắt lúc nhìn Diệp Quân lại càng chan chứa yêu thương.
Diệp Quân nắm tay Diệp Quân quay người rời đi, một chiếc kiệu mừng vội kê tới.
Nạp Lan Ca lên kiệu, Diệp Quân nhún người nhảy lên ngựa rồi cười lớn: "Đi thôi!"
Đúng lúc này, Diệp Khải vội gọi: "Diệp Quân ca, đợi đã!"
Diệp Quân sửng sốt.
Diệp Khải nghiêm túc nói: "Huynh còn chưa tặng sính lễ!"
Diệp Quân ngơ ra.
Sính lễ gì?
Hắn thật sự không biết gì cả, làm sao đây?
Bấy giờ, Tần Phong bỗng xuất hiện ở cửa Nạp Lan phủ. Y cười ha hả rồi lớn giọng hô: "Sính lễ của nhà họ Dương: Tiên Bảo Các!"
Tiên Bảo Các!
Nghe câu này, tất cả mọi người đều nín thinh.
Tài sản của Tiên Bảo Các... không tài nào đong đếm được!
Sính lễ này quý giá hơn lúc Kiếm Chủ Nhân Gian cưới vợ nhiều!
Sau này chắc cũng chẳng có sính lễ nào quý giá đến nhường này!
Nghe lời Tần Phong nói, người trong tộc Nạp Lan vui đến nỗi suýt ngất.
Lấy Tiên Bảo Các làm sính lễ!
Tuy bọn họ cũng biết Tiên Bảo Các thuộc về Nạp Lan Ca, nhưng Nạp Lan Ca là người của tộc Nạp Lan mà!
Chỉ cần Nạp Lan Ca giúp đỡ chút đỉnh thôi thì mẹ nó, tộc Nạp Lan sẽ phất lên như diều gặp gió!
Giây phút này, rất nhiều người trong tộc Nạp Lan hân hoan reo hò, nhưng lại bị Nạp Lan Danh ngăn cấm.
Tần Phong vội cung kính dâng một chiếc hộp đen tới trước mặt Nạp Lan Danh, y cười nói: "Đây là món qua Tần các chủ tặng riêng cho tộc Nạp Lan, vật này có thể đảm bảo tộc Nạp Lan vạn vạn năm bình an".
Nạp Lan Danh chần chừ một lát rồi mới lên tiếng: "Đa tạ!"
Nói xong, ông ấy cất chiếc hộp đi.
Phía xa, Diệp Quân bật cười: "Đi thôi!"
Về Diệp phủ!
Đúng lúc này, trong cơ thể Diệp Quân bỗng vang lên tiếng của Tiểu Tháp: "Có khí tức quen thuộc tới rồi, ôi đệch..."
Bình luận facebook