Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 586-590
Chương 586: Khoe khoang mười đời
Khí tức quen thuộc!
Thấy Tháp gia kinh ngạc, Diệp Quân hơi tò mò, vội vàng hỏi: “Tháp gia, ai tới vậy?”
Tháp gia im lặng không đáp.
Diệp Quân hỏi tiếp: “Tháp gia?”
Tháp gia vẫn câm như hến.
Thấy vậy, Diệp Quân cũng cạn lời, đến lúc quan trọng Tháp gia lại giả chết.
Diệp Quân nhìn xung quanh, trong lòng hơi tò mò, nếu cha và ông nội đến thì chắc Tháp gia sẽ không kinh ngạc đến vậy, nhất định phải là người mà Tháp gia quen, nhưng hắn lại cho rằng đây không phải là nhân vật lớn nào đó.
Vậy là ai?
Diệp Quân càng lúc càng tò mò.
Đúng lúc này, Diệp Khải bên cạnh nói: “Diệp Quân huynh!”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn Diệp Khải, Diệp Khải cười nói: “Đừng phân tâm, nào, cười đi!”
Nghe vậy, Diệp Quân cười lớn.
Hai bên đường, vô số người quay lại nhìn.
Không chỉ bên đường, mà ngay cả biển mây trên trời cũng chật kín người.
Đại hôn của Diệp Quân.
Người nào có điều kiện tới thì nhất định sẽ tới, dù sao đây cũng là sự kiện hiếm có trong vũ trụ Quan Huyên.
Diệp Quân liếc nhìn đám người xung quanh, thấy không ít bóng dáng quen thuộc, nhưng không nhìn thấy cha và ông nội, trong lòng hơi khó hiểu, chẳng lẽ bọn họ chỉ xuất hiện vào thời khắc quan trọng thôi sao?
Chắc là muốn giả bộ ngầu!
Nghĩ vậy, Diệp Quân bật cười, với tính cách của cha và ông nội, hoàn toàn có thể làm việc này.
Diệp Quân nhìn về phía bên phải cách đó không xa, có một cô gái đứng ở đó, vừa nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân vô cùng vui mừng, vẫy tay gọi lớn: “Tỷ tỷ!”
Cô gái này chính là Diệp An.
Hôm nay Diệp An không mặc chiếc váy đỏ yêu thích thường ngày mà thay bằng một chiếc váy trắng, bớt sặc sỡ và thanh lịch hơn.
Thấy Diệp Quân vẫy tay, Diệp An bình tĩnh nhìn hắn với vẻ lạnh lùng, không đáp lại.
Thấy Diệp An không trả lời, Diệp Quân tiếp tục vẫy tay: “Tỷ tỷ! Này, đệ ở đây, tỷ tỷ…”
Mọi người: “…”
Diệp An trừng mắt nhìn Diệp Quân, giơ nắm đấm nhỏ lên uy hiếp.
Diệp Quân cười lớn, vị tỷ tỷ này hơi bạo lực, nếu Tháp gia đi theo An tỷ thì chắc một ngày sẽ bị đánh ba trận.
Diệp Quân không dám tiếp tục trêu tức tỷ tỷ, đành rời ánh mắt nhìn những người xung quanh, lúc này, mọi người lần lượt chúc mừng, Diệp Quân cũng không ngừng chắp tay cảm tạ.
Diệp Quân nhìn những đám mây, trên đó có rất nhiều bóng hình quen thuộc, bao gồm cả mấy người tiền bối An.
Mọi người trong Dương tộc đều ở đây.
Diệp Quân còn nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, hai đứa nhóc này đang liếm kẹo hồ lô, lúc nhìn thấy Diệp Quân, Nhị Nha vẫy tay nói: “Cháu trai, động phòng vui vẻ!”
Nghe Nhị Nha nói vậy, sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại, hắn phải tìm cơ hội bảo Nhị Nha cô nương đổi cách gọi khác, ngày nào cũng gọi cháu trai, thật sự không thích hợp.
Lúc này, Tiểu Bạch lấy ra một quả bom, định bấm nút, thấy vậy, khóe mặt Diệp Quân giật giật.
Tên này lại muốn làm gì?
May là Nhị Nha đã ngăn lại, Nhị Nha nói: “Có thể đốt pháo bông, nhưng không thể dùng cái này!”
Tiểu Bạch vẫy móng vuốt nhỏ, biểu cảm rất khoa trương như đang biểu đạt cái gì đó.
Nhị Nha nói: “Ta biết quả bom này to hơn, nhưng cái này sẽ giết người!”
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó tiếp tục vẫy móng vuốt.
Nhị Nha vỗ trán, cảm thấy hơi đau đầu: “Ôi chao!”
Phía dưới, vì Nạp Lan phủ và Diệp phủ gần nhau, cho nên chỉ trong chốc lát, Diệp Quân đã dẫn theo một nhóm người tới cửa Diệp phủ.
Diệp Tiêu cùng vài trưởng lão Diệp phủ đứng ở cửa đợi đã lâu.
Nhìn thấy Diệp Quân, Diệp Tiêu và những người khác mỉm cười, dưới sự chỉ đạo của Diệp Tiêu, Diệp Quân và Nạp Lan Ca bắt đầu quy trình, sau khi hoàn thành thủ tục, Diệp Quân dắt Nạp Lan Ca vào đại điện của gia tộc họ Diệp.
Lúc này, Tần Quan đang ngồi ở vị trí chủ tọa, trên mặt nở nụ cười.
Hôm nay Tần Quan không mặc váy ngắn tay như mọi hôm, mà mặc một chiếc sườn xám đỏ, màu của may mắn.
Diệp Quân nhìn phía bên trái Tần Quan, vị trí đó vẫn còn trống.
Diệp Quân trầm mặc, cha không đến thật sao?
Nhưng đây là ngày đại hôn của hắn, nếu không tới thì thật đáng tiếc.
Thực ra không chỉ Diệp Quân mà những người khác ngoài điện đều đang mong đợi.
Mong đợi ai?
Đương nhiên là Kiếm Chủ Nhân Gian!
Đây là đại hôn của Diệp Quân, Tần các chủ đã xuất hiện, Kiếm Chủ Nhân Gian không thể không đến.
Bởi vì rất nhiều người đều nóng lòng mong chờ sự xuất hiện của Kiếm Chủ Nhân Gian, đặc biệt là người Nam Châu, nếu là trước kia, bọn họ không hề có cơ hội nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, dù sao thì Kiếm Chủ Nhân Gian cũng không đến những nơi nhỏ bé như vậy.
Nhưng bây giờ đã khác, Diệp Quân đại hôn, Kiếm Chủ Nhân Gian nhất định sẽ tới.
Nếu bọn họ có thể gặp mặt Kiếm Chủ Nhân Gian một lần thì bọn họ có thể khoe khoang cả mười đời.
Trong điện, Diệp Quân nhìn Tần Quan, Tần Quan mỉm cười, hắn cũng cười, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Hắn biết chắc chắn cha sẽ không vắng mặt trong ngày trọng đại của hắn.
Không cần suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Tần Quan, đúng lúc này, trên bầu trời phía xa truyền đến tiếng kiếm ngâm.
Vù!
Nghe tiếng kiếm, mọi người đều biết người đàn ông kia đã trở lại.
Mọi người lần lượt ngẩng đầu lên, chỉ thấy tầng mây trên trời tách ra, sau đó một đạo kiếm quang bay xuống, sau khi kiếm quang tản ra, một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Kiếm Chủ Nhân Gian.
Nhìn thấy người đàn ông quen thuộc này, vô số cường giả lập tức trở nên phấn khích, sau đó lần lượt khom người, đồng thanh nói: “Tham kiến Kiếm Chủ Nhân Gian!”
Tham kiến Kiếm Chủ Nhân Gian!
Tiếng vang như sóng biển, hết lần này tới lần khác, rung chuyển cả trời đất.
Đây chính là tín ngưỡng của vũ trụ Quan Huyên.
Trong đám mây, Mộ Niệm Niệm nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian phía dưới, nở nụ cười, cuối cùng vị đệ đệ này cũng tới rồi.
Lúc nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, Tín công chúa cũng mỉm cười, gặp lại Kiếm Chủ Nhân Gian vẫn cảm thấy rất thân thiết.
Mặc dù tóc của người đàn ông này đã bạc trắng, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Trong đám mây, Lý Bán Tri nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, trên mặt dù mang theo nụ cười, nhưng nụ cười đó có chút cay đắng.
Đã lâu không gặp người đàn ông này mà vẫn đẹp trai như vậy!
Thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, Diệp Quân cũng nở nụ cười, cuối cùng cha cũng tới rồi.
Dưới con mắt của mọi người, Kiếm Chủ Nhân Gian phất tay, cười nói: “Các vị đừng khách sáo, mau đứng dậy đi!”
Nói xong ông ấy vung nhẹ tay áo, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đỡ mọi người đứng dậy.
Kiếm Chủ Nhân Gian đi về phía đại điện của Diệp phủ, thấy vậy, cường giả gia tộc họ Diệp vội vàng hành lễ.
Lúc này, người của Diệp phủ đều vô cùng hưng phấn.
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Kiếm Chủ Nhân Gian đến Diệp phủ thật rồi!
Hay quá! Có thể khoe khoang mười đời rồi!
Kiếm Chủ Nhân Gian vừa cười vừa đi vào trong điện, sau đó ngồi bên trái Tần Quan, nhìn Nạp Lan Ca và Diệp Quân trước mặt, Kiếm Chủ Nhân Gian mỉm cười, hẳn là rất vui vẻ.
Chương 587: Ba đời tụ họp
Vù!
Đúng lúc này, lại một tiếng kiếm bay từ phía ngoài điện truyền tới.
Một giây sau…
Bùm!
Một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, khí tức kiếm đạo mạnh mẽ không thua kém gì Kiếm Chủ Nhân Gian.
Tất cả đều kinh ngạc!
Đây là ai?
Mà lại mạnh mẽ đến vậy!
Dưới ánh mắt của mọi người, thời không lại phân rời, sau đó, một người đàn ông bước ra.
Ông ấy vừa xuất hiện đã cười lớn: “Con trai, cháu trai, ta đến rồi!”
Nghe Kiếm Chủ Thanh Sam nói vậy, sắc mặt của Diệp Quân và Kiếm Chủ Nhân Gian tối sầm lại.
Cường giả xung quanh cũng sững sờ.
Con trai?
Cháu trai?
Đây là cha của Kiếm Chủ Nhân Gian sao?
Khá nhiều người xa lạ với Kiếm Chủ Thanh Sam, bởi vì vào thời đại của Kiếm Chủ Nhân Gian, ông ấy luôn rong ruổi khắp nơi, cho nên rất ít người biết đến.
Đương nhiên là ngoại trừ Kiếm Tông!
Đây là sư tổ của bọn họ!
Tất cả đệ tử kiếm tông đều lần lượt quỳ xuống, đồng thanh nói: “Tham kiến sư tổ!”
Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Mau đứng dậy đi!”
Nghe vậy, tất cả đệ tử Kiếm Tông lần lượt đứng lên, bọn họ nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam phía xa, vừa phấn khích vừa tò mò, kiếm thu thế hệ trẻ vô cùng xa lạ với vị sư tổ này.
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn trong điện, cười nói: “Ta không vào nữa! Mọi người tiếp tục đi!”
Nghe vậy, mọi người Dương tộc trên đám mây đều thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là ngày đại hôn của Diệp Quân, Kiếm Chủ Nhân Gian là cha, đương nhiên phải là người chủ trì, cho nên Kiếm Chủ Thanh Sam vào thì không thích hợp lắm.
Trong điện, Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam, cười nói: “Cha, hôm nay ngọn gió nào đưa cha tới đây vậy? Lúc con kết hôn cũng không thấy cha tới!”
Nghe Kiếm Chủ Nhân Gian nói vậy, Diệp Quân sững sờ.
Ôi!
Sắp xảy ra chuyện rồi!
Người Dương tộc đều lắc đầu cười khổ, hai cha con này luôn không hòa hợp.
Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Lúc đó con cũng không mời ta mà!”
Kiếm Chủ Nhân Gian tức giận nói: “Con trai kết hôn còn cần chủ động mời cha sao? Cha đùa con à?”
Kiếm Chủ Thanh Sam nghiêm túc nói: “Ta lần đầu làm cha, ai có kinh nghiệm từ ngay lần đầu chứ?”
Kiếm Chủ Nhân Gian không nói nên lời.
Diệp Quân cũng câm nín.
Ông nội hơi thái quá…
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân: “Cháu trai ngoan, cháu nói xem ta nói vậy có đúng không?”
Đầu óc Diệp Quân quay cuồng, ông nội thật biết chơi, vừa tới đã cho hắn một câu hỏi khó.
Kiếm Chủ Thanh Sam đang định nói gì đó thì An Nam Tịnh bên cạnh đã nói: “Hôm nay là ngày đại hôn của Tiểu Quân, ông đừng làm loạn!”
Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Sao thế được chứ!”
Nói xong ông ấy xòe tay ra, hai chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca: “Đây là quà của ông nội!”
Diệp Quân nhận nhẫn không gian, cười nói: “Cảm ơn ông nội!”
Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn, sau đó kéo An Nam Tịnh sang một bên.
Diệp Quân nhìn lên trời, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.
Bởi vì cô cô không tới.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi kéo Nạp Lan Ca đến trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan, hai người đang định hành lễ thì một tiếng kiếm khác vang vọng từ trên trời.
Diệp Quân quay người nhìn lên trời, chỉ thấy thời không tách rời, sau đó một vị kiếm tu mặc áo trắng chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy người tới, Diệp Quân sững sờ.
Đây là ai?
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Đây là đại ca kết nghĩa của ta, con phải gọi là đại bá!”
Đại bá!
Tiểu Tháp nói tiếp: “Mạnh như ông nội và cha ngươi!”
Nghe vậy, Diệp Quân khẽ rùng mình, lập tức chắp tay hành lễ: “Tham kiến đại bá!”
Đại bá!
Nghe vậy, Tiêu Dao Kiếm Tu hơi bất ngờ, ông ấy nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ông nội cậu luôn nói với ta rằng cậu rất giỏi, bây giờ xem ra quả thực không tệ!”
Diệp Quân vội vàng nói: “Gia tộc có gen tốt!”
“Ha ha!”
“Ha ha!”
Nghe vậy, Kiếm Chủ Thanh Sam và Kiếm Chủ Nhân Gian cùng cười lớn.
Trong tháp, Tiểu Tháp bội phục nói: “Thằng nhóc này nịnh nọt giỏi thật, bái phục!”
Tiêu Dao Kiếm Tu cười nói: “Thật ra, trước đây chúng ta đã từng gặp!”
Diệp Quân hơi bất ngờ: “Từng gặp sao?”
Tiêu Giao Kiếm Tu cười không nói gì.
Tiểu Tháp nhắc nhở: “Bia đá năm đó ở Huyền Giới…”
Nghe vậy, Diệp Quân đột nhiên nhớ tới lúc trước ở Huyền Giới, sở dĩ cảnh giới kiếm đạo của hắn có thể nâng cao là nhờ vào lời nói của vị đại bá này: Kiếm Thanh Phong dài ba thước, giết ai mà không được?
Thật ngang ngược!
Tiêu Dao Kiếm Tu cười nói: “Cậu thành hôn trước đi đã!”
Nói xong, ông ấy lùi sang một bên.
Diệp Quân gật đầu, kéo Nạp Lan Ca định hành lễ, nhưng vào lúc này, kiếm Hành Đạo trong nội thể Diệp Quân khẽ run lên, sau đó, một tiếng kiếm vang truyền tới.
Vụt!
Trên đám mây, một người phụ nữ bước tới.
Người phụ nữ này mặc chiếc váy màu trắng.
Trong điện, Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, cười lớn: “Cô cô!”
Sau khi bước ra, người phụ nữ váy trắng tiến lên một bước, bà ấy đi thẳng tới trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca, bà ấy nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân vui mừng nói: “Cô cô đến rồi!”
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu, bà ấy đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, dùng tay phải vỗ nhẹ lên người Nạp Lan Ca, một đạo kiếm quang tiến vào trong cơ thể cô.
Bà ấy nhìn Nạp Lan Ca: “Từ giờ trở đi, không ai giết được con, ta nói rồi đấy!”
Nạp Lan Ca vội vàng hành lễ: “Đa tạ cô cô!”
Diệp Quân vội vàng nói: “Cô cô, con… con cũng muốn…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Mơ đi!”
Nói xong, bà ấy bước tới bên cạnh Kiếm Chủ Nhân Gian.
Diệp Quân sững sờ.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Bắt đầu đi!”
Diệp Quân gật đầu rồi dẫn Nạp Lan Ca định hành lễ, nhưng đúng lúc này…
“Ha ha ha!”
Một tiếng cười lớn từ trên trời truyền đến, một khắc sau, thời không trên trời tách rời, sau đó, một người đàn ông chậm rãi bước ra, ông ta vừa xuất hiện, cả trời đất đã trở nên hư ảo.
Bác Thiên Đạo!
Sau khi đi ra, Bác Thiên Đạo nhìn xung quanh, cười nói: “Hay lắm! Tụ tập đầy đủ như vậy, vừa hay có thể quét sạch một lần luôn, thật hoàn hảo! Ha ha…”
Chương 588: Không đuổi kịp
Bác Thiên Đạo vừa dứt lời, thời không xung quanh bỗng sôi trào, ngay sau đó thời không xung quanh thành Hoang Cổ đột nhiên lần lượt nứt toác, hai mươi cường giả bí ẩn mặc đồ đen chậm rãi bước ra.
Sau khi hai mươi cường giả này xuất hiện, khí tức toát ra từ trên người họ khiến cả thế giới Nam Châu trở nên hư ảo.
Trời đất ở đây không thể chịu được khí tức của họ.
Mọi người đều hoảng hốt.
Tuế Nguyệt Đại Đế.
Hơn nữa còn là hai mươi Tuế Nguyệt Đại Đế.
Thế nhưng vẫn chưa hết, sau khi hai mươi vị Tuế Nguyệt Đại Đế này xuất hiện, sau lưng bọn họ lại có thêm hơn hai mươi cường giả Đại Đế bình thường và mấy chục cường giả cảnh giới Thần Đế đỉnh cao.
Hàng trăm cường giả đỉnh cao.
Chỉ có thể nói thế trận này quá khủng khiếp.
Tộc Bác Thiên!
Thấy đột nhiên có nhiều cường giả xuất hiện như thế, người dân bản địa của tộc Hoang Cổ lập tức hoảng hốt, vài người đã chạy trốn ra ngoài.
Nhưng cường giả đến từ thư viện Quan Huyên vẫn rất bình tĩnh.
Tại sao thế?
Vì Kiếm Chủ Nhân Gian đang ở đây.
Vẻ mặt của mấy người An Nam Tịnh trở nên kỳ lạ, tất nhiên bọn họ vô cùng bất ngờ với việc tộc Bác Thiên đột nhiên xuất hiện, tộc Bác Thiên đúng là biết chọn ngày nhỉ.
Nếu đến vào lúc khác, họ còn cảm thấy đau đầu, nhưng hôm nay… chẳng phải là đang đâm đầu vào chỗ chết sao?
Trong điện, Diệp Quân cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Bác Thiên Đạo dẫn theo nhiều cường giả đánh đến như thế, hắn không ngờ lần này Bác Thiên Đạo sẽ dẫn theo nhiều cường giả của tộc Bác Thiên, tiếc là không phải Chân vũ trụ đến.
Diệp Quân thầm thở dài lần nữa, tiếc thật đấy.
Thật ra hắn càng hy vọng Chân vũ trụ sẽ đến, so với tộc Bác Thiên thì hắn nghĩ Chân vũ trụ tàn độc hơn.
“Ha ha!”
Bác Thiên Đạo ở giữa không trung đột nhiên cười phá lên, nhìn Diệp Quân trong đại điện bên dưới, cười nói: “Lần này ta dẫn theo hơn một nửa cường giả trong tộc đến, đủ cho ngươi mặt mũi chưa?”
Mới dẫn đến có một nửa à?
Diệp Quân cau mày: “Tại sao ông không dẫn toàn bộ đến?”
Nghe Diệp Quân nói thế, Bác Thiên Đạo nheo mắt, đang định nói gì thì bỗng dưng ông ta cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
Lúc này Diệp Quân bỗng bước đến bên cạnh người phụ nữ váy trắng ở một bên, không nói gì.
Thấy thế, Bác Thiên Đạo nhìn người phụ nữ váy trắng, lúc nhìn thấy bà ấy, ông ta nhíu mày, trong lòng dấy lên cảm giác nghi ngờ và bất an.
Vì ông ta không thể cảm nhận được khí tức của người phụ nữ trước mặt.
Với thực lực hiện giờ của ông ta, không ai có thể giấu được khí tức khi ở trước mặt ông ta, nhưng giờ phút này ông ta lại không cảm nhận được khí tức của người phụ nữ váy trắng trước mặt, không bình thường.
Lúc này người phụ nữ váy trắng cũng đang nhìn ông ta, ánh mắt đó như thể đang nhìn một thứ gì đó nhỏ bé chẳng đáng là gì.
Khiến Bác Thiên Đạo cảm thấy khó chịu.
Còn có một kiếm tu đứng bên cạnh người phụ nữ váy trắng đó, lúc này kiếm tu cũng đang nhìn ông ta, nở nụ cười thích thú.
Không sợ mình à?
Bác Thiên Đạo nhíu chặt mày, cảm giác bất an đó càng mãnh liệt.
Như cảm nhận được điều gì, ông ta bỗng nhìn sang bên phải, có hai kiếm tu đang đứng bên ngoài đại điện Diệp phủ.
Một người mặc đồ màu xanh, một người mặc đồ màu trắng, lúc này cả hai kiếm tu này cũng đang nhìn ông ta, ánh mắt còn hiện lên vẻ tò mò và sự thích thú.
Bác Thiên Đạo híp mắt lại khi nhìn thấy hai kiếm tu này.
Mẹ nó chứ!
Có mai phục!
Ông ta không ngờ vũ trụ Quan Huyên lại có mai phục.
Nhưng lúc này ông ta đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể buông tay chịu trói.
Nghĩ đến đây, Bác Thiên Đạo bỗng chỉ vào Diệp Quân bên dưới: “Bắt sống người này, để ta ngăn bốn kiếm tu đó”.
Vừa dứt lời, ông ta phóng ra khí tức mạnh mẽ của mình bao trùm lấy bốn kiếm tu bên dưới.
Một đánh bốn!
Tiêu diệt hết là xong chuyện.
Bác Thiên Đạo ông ta đâu có sợ gì!
Sau khi nghe Bác Thiên Đạo ra lệnh, các cường giả tộc Bác Thiên lập tức lao đến chỗ Diệp Quân bên dưới.
Lúc này, họ nâng tốc độ của mình lên đến cực hạn, ai nấy cũng đều dùng hết sức bình sinh của mình vì trước khi đến đây, Bác Thiên Đạo đã dặn họ không được xem thường để xảy ra sơ suất, nếu ra tay thì nhất định phải ra tay bằng hết sức, cố gắng giết địch chỉ với một đòn tấn công.
Thế nên lúc này mọi người đều dùng hết sức đánh về phía Diệp Quân.
Nhưng các cường giả Dương tộc ở trên trời lại đứng yên bất động, không có ý định ra tay.
Tốc độ của các cường giả tộc Bác Thiên cũng rất nhanh, thoáng chốc đã xông đến trước đại điện Diệp phủ nhưng ngay lúc này, chỉ thấy người phụ nữ váy trắng bỗng ngẩng đầu lên…
Vèo!
Hàng trăm cái đầu văng ra xa, máu bắn tung tóe lên trời.
Lúc này trước đại điện trở nên yên tĩnh, bầu không khí cứng nhắc.
Rất nhiều người trợn to mắt, mặt đầy vẻ khó tin.
Những Đại Đế này cứ thế bị giết trong tích tắc hả?
Ôi đệch?
Đây là Đại Đế đấy!
Còn chẳng có sức đánh trả nữa à?
Lúc này vô số cường giả đều trợn to mắt, há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.
Lúc này Bác Thiên Đạo ở trên trời cũng ngây người như bị sét đánh trúng.
Toàn bộ bị giết trong tích tắc?
Giết trong tích tắc!
Là giết trong tích tắc!
Ánh mắt Bác Thiên Đạo hiện lên vẻ hoảng sợ, ông ta nhìn người phụ nữ váy trắng ở đằng xa, run giọng nói: “Bà… bà là ai…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Bác Thiên Đạo, không nói gì nhưng ánh mắt đó vẫn như đang nhìn thứ gì đó hết sức nhỏ bé.
Nhìn thấy ánh mắt này của người phụ nữ váy trắng, Bác Thiên Đạo nổi giận đùng đùng: “Hỗn xược, bà lại dám xem thường ta”.
Nói rồi ông ta siết chặt tay phải, khí tức vô cùng cường đại lập tức dâng lên từ trong người ông ta, thoáng chốc cả không gian sôi trào.
Trong khi mọi người cho rằng Bác Thiên Đạo sẽ tung ra chiêu lớn thì ông ta bỗng xoay người xé nát thời không rồi biến mất.
Mọi người sửng sốt.
Chạy rồi ư?
Diệp Quân cũng sửng sốt, hắn cũng nghĩ Bác Thiên Đạo sẽ liều chết đánh nhau, thế nhưng hắn không ngờ lão già này lại chạy trốn.
Không bình thường!
Không thể để lại tai họa này.
Diệp Quân vội nhìn người phụ nữ váy trắng: “Cô cô…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Không đuổi kịp”.
Không đuổi kịp!
Chương 589: Vào động phòng
Sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại.
Cô cô lừa quỷ à?
Cô cô mà không đuổi kịp ư?
Diệp Quân nhìn cha mình, Kiếm Chủ Nhân Gian chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Chạy nhanh quá, quả thật đuổi theo không kịp”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Thôi xong rồi!
Ý định của cha và cô cô là muốn mình tự đi giải quyết Bác Thiên Đạo này.
Để lại một người mạnh nhất cho mình.
Đau đầu thật đấy!
Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng cười nói: “Bắt đầu đi”.
Diệp Quân bất lực.
Tần Quan bỗng nói: “Khoan đã”.
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn bà ấy, mắt hiện lên vẻ ngờ vực, Tần Quan liếc nhìn ông ấy: “Còn cha mẹ của Tiểu Ca nữa. Nào, huynh ngồi cạnh muội này”.
Nói rồi bà ấy nhìn Nạp Lan Danh cười nói: “Hai vị mau ngồi xuống đi”.
Lập tức có người đưa hai cái ghế đến.
Nghe Tần Quan nói thế, Nạp Lan Danh và người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ông ấy đều sửng sốt, họ không ngờ Tần Quan lại bảo hai người ngồi vào vị trí chính này, được Diệp Quân và Nạp Lan Ca quỳ lạy.
Nạp Lan Danh vội nói: “Tần các chủ, chuyện này không ổn lắm, hai người bọn ta đứng là được rồi”.
Tần Quan cười nói: “Hôm nay không có Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ, chỉ có cha mẹ của Tiểu Ca và Tiểu Quân, hai vị mau ngồi đi, đừng làm lỡ thời gian chúng vào động phòng”.
Ha ha!
Câu nói của Tần Quan khiến mọi người ở đó đều bật cười.
Diệp Quân cũng bật cười, còn vành tai và hai má của Nạp Lan Ca lại đỏ ửng, khi nghe thấy tiếng cười của Diệp Quân, cô cảm thấy hơi xấu hổ và tức giận, véo mạnh lòng bàn tay hắn.
Nghe Tần Quan nói thế, Nạp Lan Danh cũng không cố chấp nữa, ông ấy kéo người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ngồi xuống trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca, nhưng hai người vẫn khá căng thẳng, dù sao hai vị ngồi bên cạnh này cũng là Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ.
Thấy hai người đã ngồi xuống, Diệp Tiêu ở một bên cười nói: “Nhất bái thiên địa”.
“Không cần!”
Đúng lúc này, giọng nói run rẩy của Nam Châu Thiên Đạo bỗng vang lên trên không trung Diệp phủ: “Không cần bái…”
Nghe Nam Châu Thiên Đạo nói thế, mọi người đều bật cười. Bây giờ Diệp Quân và Nạp Lan Ca là chủ nhân của vũ trụ Quan Huyên, dĩ nhiên Nam Châu Thiên Đạo này không dám bảo hai người bái lạy.
Càng đừng nói là Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ cũng đang ở đây.
Nhưng Diệp Quân lại không nghĩ nhiều như thế, hắn nắm tay Nạp Lan Ca chậm rãi bái lạy.
Bước này vẫn phải có.
Còn về thân phận, hắn chưa từng nghĩ thân phận của mình cao quý hơn người khác.
Sau khi nhất bái xong, Diệp Tiêu nói tiếp: “Nhị bái cao đường”.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca xoay người lại, chậm rãi bái lạy bốn người kia.
Nhìn hai người trước mặt, Tần Quan và Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn nhau mỉm cười, Kiếm Chủ Nhân Gian chủ động kéo tay Tần Quan, không nói gì.
Diệp Tiêu lại nói: “Phu thê giao bái”.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau, hai người cùng bái lạy đối phương.
Diệp Tiêu bật cười: “Vào động phòng”.
Nghe thế, vành tai Nạp Lan Ca bỗng chốc đỏ ửng, cũng may có khăn đội đầu lên người ngoài không nhìn thấy.
Diệp Quân bật cười rồi dắt Nạp Lan Ca đi sang một bên, nhưng lúc này như nghĩ đến điều gì, hắn bỗng xoay người nhìn về phía cha mẹ và cô cô, hơi lo lắng.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Đi đi”.
Diệp Quân do dự một lúc, sau đó nhìn người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, vẫn còn đánh nhau sao?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu.
Diệp Quân cười khổ.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc này Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng kéo tay bà ấy lại, ông ấy nhìn bà ấy không nói gì.
Người phụ nữ váy trắng mỉm cười: “Không sao”.
Bà ấy định rời đi, nhưng lúc này Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng nói: “Khoan đã”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian: “Đừng lo”.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Dĩ nhiên huynh không lo, nhưng huynh muốn nhờ muội giúp một việc”.
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Được”.
Kiếm Chủ Nhân Gian mỉm cười, sau đó nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam và Tiêu Dao Kiếm Tu, cười nói: “Phụ thân, đại ca, hai người đi trước đi. Đợi khi nào mọi chuyện xong hết, Thanh Nhi sẽ đến tìm hai người”.
Kiếm Chủ Thanh Sam khẽ cười, sau đó nhìn Tiêu Dao Kiếm Tu, Tiêu Dao Kiếm Tu gật đầu, hai người biến thành kiếm quang rồi biến mất ở cuối chân trời.
Nhìn hai người rời đi, vẻ mặt Kiếm Chủ Nhân Gian hơi nghiêm trọng, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Lúc này Tần Quan kéo tay Kiếm Chủ Nhân Gian, khẽ nói: “Không sao đâu”.
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn phía bầu trời xa xa, khẽ nói: “Lần này không chắc…”
Tần Quan sửng sốt, sau đó sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Kiếm Chủ Nhân Gian vẫn rất lo nhưng dường như nghĩ đến điều gì, ông ấy nhìn Diệp Quân ở một bên, rồi lại nhìn Tần Quan trước mặt, thầm thở dài.
Không thể để tên nhóc này gánh vác hết tất cả mọi chuyện được.
Mình cũng từng chịu khổ sở như thế, gặp biết bao khó khăn, không thể để tên nhóc này trải qua những chuyện đó nữa.
Nghĩ đến đây, Kiếm Chủ Nhân Gian chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân, nhìn Diệp Quân cũng đầy vẻ lo lắng, khẽ cười nói: “Con đừng nghĩ nhiều, chẳng phải cha còn ở đây đó sao? Cứ để cha gánh lấy những chuyện lớn đấy”.
Diệp Quân vội nói: “Được ạ, được ạ”.
Cha mình rất lợi hại, có chuyện gì cũng có thể gánh vác.
Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười, sau đó nhìn người phụ nữ váy trắng: “Thanh Nhi, tên nhóc này vẫn còn thiếu kinh nghiệm nên huynh muốn để nó đến Loạn Tinh Giới để tu luyện, nhưng một mình nó đi thì huynh lại không yên tâm, muội giúp huynh dẫn nó đi nhé?”
Dẫn dắt!
Người phụ nữ váy trắng hơi sửng sốt, cũng hơi bất ngờ.
Diệp Quân cũng ngơ ngác, thầm hỏi: “Tiền bối, Loạn Tinh Giới là gì?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Một nơi mà Đại Đế có đến cũng phải thận trọng, chúc mừng ngươi, ngươi lại phải đánh với đối thủ mạnh rồi. Hơn nữa còn là mấy đối thủ siêu siêu cấp”.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Không sao, lần này hắn có đẳng cấp cao rồi”.
Người phụ nữ bí ẩn: “…”
Chương 590: Tìm bạn cũ
Sau khi nghe Kiếm Chủ Nhân Gian nói thế, người phụ nữ váy trắng đứng nguyên tại chỗ, bà ấy nhìn Diệp Quân không nói gì, cũng không biết là đồng ý hay từ chối.
Diệp Quân lại hơi bất ngờ, hắn không ngờ cha mình lại bảo cô cô dẫn mình đến Loạn Tinh Giới tập luyện.
Đương nhiên đây là chuyện tốt với hắn.
Cô cô này đúng là rất lợi hại.
Đứng bên cạnh bà ấy có cảm giác rất an toàn.
Hắn nghĩ hắn cộng thêm cô cô nữa thì có thể đánh cha mình một trận.
Thấy người phụ nữ váy trắng không nói gì, Kiếm Chủ Nhân Gian lắc đầu khẽ cười, hai huynh muội tình sâu như biển, tâm linh tương thông, sao ông ấy có thể không biết bà ấy nghĩ gì chứ?
Thế là ông ấy nắm tay người phụ nữ váy trắng, nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi, ngoài muội ra, huynh không yên tâm để người khác dẫn nó đi nên xem như giúp huynh một lần, được không?”
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Được”.
Bà ấy không bao giờ có thể từ chối được ông ấy, dù bảo bà ấy đi chết, bà ấy cũng sẽ không do dự.
Tất nhiên ông ấy cũng thế.
Nhưng lúc này người phụ nữ váy trắng lại nói: “Dẫn đi bao lâu?”
Kiếm Chủ Nhân Gian trầm ngâm một lúc rồi nói: “Dẫn đến lúc nó đạt đến cảnh giới Đại Đế, muội nghĩ sao?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân ở một bên, sau đó nói: “Được”.
Nghe thế Kiếm Chủ Nhân Gian nở nụ cười, ông ấy nhìn Diệp Quân đang khá vui vẻ, cười nói: “Đi theo cô cô của con, tu luyện cho đàng hoàng”.
Diệp Quân vội gật đầu: “Vâng ạ”.
Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười, cũng không nói gì thêm, sau đó dẫn theo Tần Quan biến mất.
Sau nghi lễ kết thúc, mọi người cũng rời đi, chỉ còn lại Diệp Quân, Nạp Lan Ca và người phụ nữ váy trắng.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Cho ngươi nửa canh giờ động phòng, đi nhanh đi”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
…
Trong một tinh không nào đó, Kiếm Chủ Nhân Gian kéo Tần Quan chậm rãi bước vào tinh không ở đằng xa.
Tần Quan nói: “Huynh muốn ngăn họ đại chiến à?”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu.
Tần Quan khẽ gật đầu, không nói gì.
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ nói: “Nếu Thanh Nhi không ra tay, cho dù mài dũa, cha và đại ca cũng sẽ không cần phải đến mức phân sống chết.Vì thật ra người cuối cùng họ muốn giết là Thanh Nhi hoặc Thanh Nhi sẽ giết họ.
Tần Quan khẽ nói: “Vì năm đó hai người họ đều từng thất bại trong tay muội ấy ư?”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu.
Tần Quan nói: “Thanh Nhi cô nương chắc đã nhìn thấu được suy nghĩ của huynh”.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Chắc chắn rồi, muội ấy thông minh như thế…”
Nói rồi ông ấy khẽ lắc đầu: “Muội ấy chỉ là không muốn từ chối huynh thôi”.
Tần Quan nói: “Nhưng đây cũng không phải là kế sách lâu dài…”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu, khẽ nói: “Có thể kéo dài bao lâu thì được bấy lâu”.
Ánh mắt Tần Quan hiện lên vẻ lo lắng: “Nhưng muội sợ muội ấy phá vỡ đạo tâm của Tiểu Quân”.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Huynh không nghĩ thế, tâm tính của tên nhóc này rất mạnh, sẽ không bị Thanh Nhi phá đạo tâm đâu, ngược lại Thanh Nhi còn có thể trị được cái thói khoe mẽ của nó”.
Tần Quan liếc nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian: “Huynh làm cha cũng khoe khoang thế thôi, dựa vào đâu mà không cho nó khoe mẽ chứ? Hơn nữa nó có khoe mẽ thì sao? Muội thấy rất tốt”.
Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười, ông ấy nhận ra từ sau khi có đứa con trai này, tâm tư của vợ mình đều thiên về đứa con trai này.
Cha mẹ trên thế gian này đều như vậy.
…
Trong phòng.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca ngồi bên giường, Diệp Quân nhẹ nhàng vén khăn đội đầu của Nạp Lan Ca lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt thế.
Nạp Lan Ca vốn dĩ đã rất đẹp, thế gian này ít có người phụ nữ nào có thể so được với cô, lúc này đôi mắt hiện lên nụ cười, còn mang theo sự xấu hổ ngượng ngùng và mong đợi, căng thẳng, có thể nói là quyến rũ mê người, Diệp Quân nhìn mà cũng động lòng, rạo rực khao khát.
Thấy hơi thở của Diệp Quân hơi gấp, Nạp Lan Ca ngờ vực: “Quân lang, huynh…”
Diệp Quân bỗng ôm chặt lấy Nạp Lan Ca…
Sao Nạp Lan Ca lại không hiểu ý chứ? Vành tai cô thoáng chốc đỏ bừng, nóng bức như lửa: “Quân lang, huynh đợi đã, muội có chuyện muốn nói với huynh…”
Diệp Quân run giọng nói: “Có chuyện gì sau hẵng nói…”
Bây giờ bất cứ chuyện gì cũng không ngăn được hắn.
…
Sau vài “ngày”.
Diệp Quân đi khỏi Nam Châu, đến Loạn Tinh Giới với người phụ nữ váy trắng.
Dĩ nhiên hắn muốn ở lại thêm vài ngày, ai mà lại không muốn nếm thêm cảm giác sung sướng đó chứ? Nhưng cô cô váy trắng vẫn đang đợi, vốn dĩ cô cô chỉ cho hắn nửa canh giờ, là hắn nói hết lời mới xin thêm được ba ngày, nếu còn chậm trễ nữa e rằng không tránh khỏi việc bị đánh một trận.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng bên cạnh, bây giờ cô cô không còn mặc váy đỏ nữa mà là một bộ váy trắng, không có bất kỳ điểm xuyến nào, sạch sẽ thanh thuần, điềm tĩnh lạnh nhạt, tính cách hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện.
Diệp Quân nói: “Cô cô, ta muốn đến một nơi này tìm một người bạn cũ trước, được không?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân bị bà ấy nhìn làm cho hơi bối rối, ánh mắt của cô cô này bình tĩnh như nước nhưng lại như có thể nhìn thẳng vào lòng người, khiến người ta cảm thấy mình như bị nhìn thấu khi ở trước mặt bà ấy, không gì có thể làm bà ấy hài lòng.
Người phụ nữ váy trắng vẫn không nói gì, Diệp Quân thấy bà ấy không phản đối, thế là lấy can đảm nói: “Cô cô, chúng ta đến thôn Thạch nhé”.
Khí tức quen thuộc!
Thấy Tháp gia kinh ngạc, Diệp Quân hơi tò mò, vội vàng hỏi: “Tháp gia, ai tới vậy?”
Tháp gia im lặng không đáp.
Diệp Quân hỏi tiếp: “Tháp gia?”
Tháp gia vẫn câm như hến.
Thấy vậy, Diệp Quân cũng cạn lời, đến lúc quan trọng Tháp gia lại giả chết.
Diệp Quân nhìn xung quanh, trong lòng hơi tò mò, nếu cha và ông nội đến thì chắc Tháp gia sẽ không kinh ngạc đến vậy, nhất định phải là người mà Tháp gia quen, nhưng hắn lại cho rằng đây không phải là nhân vật lớn nào đó.
Vậy là ai?
Diệp Quân càng lúc càng tò mò.
Đúng lúc này, Diệp Khải bên cạnh nói: “Diệp Quân huynh!”
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn Diệp Khải, Diệp Khải cười nói: “Đừng phân tâm, nào, cười đi!”
Nghe vậy, Diệp Quân cười lớn.
Hai bên đường, vô số người quay lại nhìn.
Không chỉ bên đường, mà ngay cả biển mây trên trời cũng chật kín người.
Đại hôn của Diệp Quân.
Người nào có điều kiện tới thì nhất định sẽ tới, dù sao đây cũng là sự kiện hiếm có trong vũ trụ Quan Huyên.
Diệp Quân liếc nhìn đám người xung quanh, thấy không ít bóng dáng quen thuộc, nhưng không nhìn thấy cha và ông nội, trong lòng hơi khó hiểu, chẳng lẽ bọn họ chỉ xuất hiện vào thời khắc quan trọng thôi sao?
Chắc là muốn giả bộ ngầu!
Nghĩ vậy, Diệp Quân bật cười, với tính cách của cha và ông nội, hoàn toàn có thể làm việc này.
Diệp Quân nhìn về phía bên phải cách đó không xa, có một cô gái đứng ở đó, vừa nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân vô cùng vui mừng, vẫy tay gọi lớn: “Tỷ tỷ!”
Cô gái này chính là Diệp An.
Hôm nay Diệp An không mặc chiếc váy đỏ yêu thích thường ngày mà thay bằng một chiếc váy trắng, bớt sặc sỡ và thanh lịch hơn.
Thấy Diệp Quân vẫy tay, Diệp An bình tĩnh nhìn hắn với vẻ lạnh lùng, không đáp lại.
Thấy Diệp An không trả lời, Diệp Quân tiếp tục vẫy tay: “Tỷ tỷ! Này, đệ ở đây, tỷ tỷ…”
Mọi người: “…”
Diệp An trừng mắt nhìn Diệp Quân, giơ nắm đấm nhỏ lên uy hiếp.
Diệp Quân cười lớn, vị tỷ tỷ này hơi bạo lực, nếu Tháp gia đi theo An tỷ thì chắc một ngày sẽ bị đánh ba trận.
Diệp Quân không dám tiếp tục trêu tức tỷ tỷ, đành rời ánh mắt nhìn những người xung quanh, lúc này, mọi người lần lượt chúc mừng, Diệp Quân cũng không ngừng chắp tay cảm tạ.
Diệp Quân nhìn những đám mây, trên đó có rất nhiều bóng hình quen thuộc, bao gồm cả mấy người tiền bối An.
Mọi người trong Dương tộc đều ở đây.
Diệp Quân còn nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, hai đứa nhóc này đang liếm kẹo hồ lô, lúc nhìn thấy Diệp Quân, Nhị Nha vẫy tay nói: “Cháu trai, động phòng vui vẻ!”
Nghe Nhị Nha nói vậy, sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại, hắn phải tìm cơ hội bảo Nhị Nha cô nương đổi cách gọi khác, ngày nào cũng gọi cháu trai, thật sự không thích hợp.
Lúc này, Tiểu Bạch lấy ra một quả bom, định bấm nút, thấy vậy, khóe mặt Diệp Quân giật giật.
Tên này lại muốn làm gì?
May là Nhị Nha đã ngăn lại, Nhị Nha nói: “Có thể đốt pháo bông, nhưng không thể dùng cái này!”
Tiểu Bạch vẫy móng vuốt nhỏ, biểu cảm rất khoa trương như đang biểu đạt cái gì đó.
Nhị Nha nói: “Ta biết quả bom này to hơn, nhưng cái này sẽ giết người!”
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó tiếp tục vẫy móng vuốt.
Nhị Nha vỗ trán, cảm thấy hơi đau đầu: “Ôi chao!”
Phía dưới, vì Nạp Lan phủ và Diệp phủ gần nhau, cho nên chỉ trong chốc lát, Diệp Quân đã dẫn theo một nhóm người tới cửa Diệp phủ.
Diệp Tiêu cùng vài trưởng lão Diệp phủ đứng ở cửa đợi đã lâu.
Nhìn thấy Diệp Quân, Diệp Tiêu và những người khác mỉm cười, dưới sự chỉ đạo của Diệp Tiêu, Diệp Quân và Nạp Lan Ca bắt đầu quy trình, sau khi hoàn thành thủ tục, Diệp Quân dắt Nạp Lan Ca vào đại điện của gia tộc họ Diệp.
Lúc này, Tần Quan đang ngồi ở vị trí chủ tọa, trên mặt nở nụ cười.
Hôm nay Tần Quan không mặc váy ngắn tay như mọi hôm, mà mặc một chiếc sườn xám đỏ, màu của may mắn.
Diệp Quân nhìn phía bên trái Tần Quan, vị trí đó vẫn còn trống.
Diệp Quân trầm mặc, cha không đến thật sao?
Nhưng đây là ngày đại hôn của hắn, nếu không tới thì thật đáng tiếc.
Thực ra không chỉ Diệp Quân mà những người khác ngoài điện đều đang mong đợi.
Mong đợi ai?
Đương nhiên là Kiếm Chủ Nhân Gian!
Đây là đại hôn của Diệp Quân, Tần các chủ đã xuất hiện, Kiếm Chủ Nhân Gian không thể không đến.
Bởi vì rất nhiều người đều nóng lòng mong chờ sự xuất hiện của Kiếm Chủ Nhân Gian, đặc biệt là người Nam Châu, nếu là trước kia, bọn họ không hề có cơ hội nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, dù sao thì Kiếm Chủ Nhân Gian cũng không đến những nơi nhỏ bé như vậy.
Nhưng bây giờ đã khác, Diệp Quân đại hôn, Kiếm Chủ Nhân Gian nhất định sẽ tới.
Nếu bọn họ có thể gặp mặt Kiếm Chủ Nhân Gian một lần thì bọn họ có thể khoe khoang cả mười đời.
Trong điện, Diệp Quân nhìn Tần Quan, Tần Quan mỉm cười, hắn cũng cười, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Hắn biết chắc chắn cha sẽ không vắng mặt trong ngày trọng đại của hắn.
Không cần suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca đi tới trước mặt Tần Quan, đúng lúc này, trên bầu trời phía xa truyền đến tiếng kiếm ngâm.
Vù!
Nghe tiếng kiếm, mọi người đều biết người đàn ông kia đã trở lại.
Mọi người lần lượt ngẩng đầu lên, chỉ thấy tầng mây trên trời tách ra, sau đó một đạo kiếm quang bay xuống, sau khi kiếm quang tản ra, một người đàn ông chậm rãi bước ra.
Kiếm Chủ Nhân Gian.
Nhìn thấy người đàn ông quen thuộc này, vô số cường giả lập tức trở nên phấn khích, sau đó lần lượt khom người, đồng thanh nói: “Tham kiến Kiếm Chủ Nhân Gian!”
Tham kiến Kiếm Chủ Nhân Gian!
Tiếng vang như sóng biển, hết lần này tới lần khác, rung chuyển cả trời đất.
Đây chính là tín ngưỡng của vũ trụ Quan Huyên.
Trong đám mây, Mộ Niệm Niệm nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian phía dưới, nở nụ cười, cuối cùng vị đệ đệ này cũng tới rồi.
Lúc nhìn thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, Tín công chúa cũng mỉm cười, gặp lại Kiếm Chủ Nhân Gian vẫn cảm thấy rất thân thiết.
Mặc dù tóc của người đàn ông này đã bạc trắng, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Trong đám mây, Lý Bán Tri nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, trên mặt dù mang theo nụ cười, nhưng nụ cười đó có chút cay đắng.
Đã lâu không gặp người đàn ông này mà vẫn đẹp trai như vậy!
Thấy Kiếm Chủ Nhân Gian, Diệp Quân cũng nở nụ cười, cuối cùng cha cũng tới rồi.
Dưới con mắt của mọi người, Kiếm Chủ Nhân Gian phất tay, cười nói: “Các vị đừng khách sáo, mau đứng dậy đi!”
Nói xong ông ấy vung nhẹ tay áo, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đỡ mọi người đứng dậy.
Kiếm Chủ Nhân Gian đi về phía đại điện của Diệp phủ, thấy vậy, cường giả gia tộc họ Diệp vội vàng hành lễ.
Lúc này, người của Diệp phủ đều vô cùng hưng phấn.
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Kiếm Chủ Nhân Gian đến Diệp phủ thật rồi!
Hay quá! Có thể khoe khoang mười đời rồi!
Kiếm Chủ Nhân Gian vừa cười vừa đi vào trong điện, sau đó ngồi bên trái Tần Quan, nhìn Nạp Lan Ca và Diệp Quân trước mặt, Kiếm Chủ Nhân Gian mỉm cười, hẳn là rất vui vẻ.
Chương 587: Ba đời tụ họp
Vù!
Đúng lúc này, lại một tiếng kiếm bay từ phía ngoài điện truyền tới.
Một giây sau…
Bùm!
Một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, khí tức kiếm đạo mạnh mẽ không thua kém gì Kiếm Chủ Nhân Gian.
Tất cả đều kinh ngạc!
Đây là ai?
Mà lại mạnh mẽ đến vậy!
Dưới ánh mắt của mọi người, thời không lại phân rời, sau đó, một người đàn ông bước ra.
Ông ấy vừa xuất hiện đã cười lớn: “Con trai, cháu trai, ta đến rồi!”
Nghe Kiếm Chủ Thanh Sam nói vậy, sắc mặt của Diệp Quân và Kiếm Chủ Nhân Gian tối sầm lại.
Cường giả xung quanh cũng sững sờ.
Con trai?
Cháu trai?
Đây là cha của Kiếm Chủ Nhân Gian sao?
Khá nhiều người xa lạ với Kiếm Chủ Thanh Sam, bởi vì vào thời đại của Kiếm Chủ Nhân Gian, ông ấy luôn rong ruổi khắp nơi, cho nên rất ít người biết đến.
Đương nhiên là ngoại trừ Kiếm Tông!
Đây là sư tổ của bọn họ!
Tất cả đệ tử kiếm tông đều lần lượt quỳ xuống, đồng thanh nói: “Tham kiến sư tổ!”
Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn: “Mau đứng dậy đi!”
Nghe vậy, tất cả đệ tử Kiếm Tông lần lượt đứng lên, bọn họ nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam phía xa, vừa phấn khích vừa tò mò, kiếm thu thế hệ trẻ vô cùng xa lạ với vị sư tổ này.
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn trong điện, cười nói: “Ta không vào nữa! Mọi người tiếp tục đi!”
Nghe vậy, mọi người Dương tộc trên đám mây đều thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là ngày đại hôn của Diệp Quân, Kiếm Chủ Nhân Gian là cha, đương nhiên phải là người chủ trì, cho nên Kiếm Chủ Thanh Sam vào thì không thích hợp lắm.
Trong điện, Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam, cười nói: “Cha, hôm nay ngọn gió nào đưa cha tới đây vậy? Lúc con kết hôn cũng không thấy cha tới!”
Nghe Kiếm Chủ Nhân Gian nói vậy, Diệp Quân sững sờ.
Ôi!
Sắp xảy ra chuyện rồi!
Người Dương tộc đều lắc đầu cười khổ, hai cha con này luôn không hòa hợp.
Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Lúc đó con cũng không mời ta mà!”
Kiếm Chủ Nhân Gian tức giận nói: “Con trai kết hôn còn cần chủ động mời cha sao? Cha đùa con à?”
Kiếm Chủ Thanh Sam nghiêm túc nói: “Ta lần đầu làm cha, ai có kinh nghiệm từ ngay lần đầu chứ?”
Kiếm Chủ Nhân Gian không nói nên lời.
Diệp Quân cũng câm nín.
Ông nội hơi thái quá…
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn Diệp Quân: “Cháu trai ngoan, cháu nói xem ta nói vậy có đúng không?”
Đầu óc Diệp Quân quay cuồng, ông nội thật biết chơi, vừa tới đã cho hắn một câu hỏi khó.
Kiếm Chủ Thanh Sam đang định nói gì đó thì An Nam Tịnh bên cạnh đã nói: “Hôm nay là ngày đại hôn của Tiểu Quân, ông đừng làm loạn!”
Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Sao thế được chứ!”
Nói xong ông ấy xòe tay ra, hai chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca: “Đây là quà của ông nội!”
Diệp Quân nhận nhẫn không gian, cười nói: “Cảm ơn ông nội!”
Kiếm Chủ Thanh Sam cười lớn, sau đó kéo An Nam Tịnh sang một bên.
Diệp Quân nhìn lên trời, ánh mắt lộ vẻ thất vọng.
Bởi vì cô cô không tới.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi kéo Nạp Lan Ca đến trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần Quan, hai người đang định hành lễ thì một tiếng kiếm khác vang vọng từ trên trời.
Diệp Quân quay người nhìn lên trời, chỉ thấy thời không tách rời, sau đó một vị kiếm tu mặc áo trắng chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy người tới, Diệp Quân sững sờ.
Đây là ai?
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Đây là đại ca kết nghĩa của ta, con phải gọi là đại bá!”
Đại bá!
Tiểu Tháp nói tiếp: “Mạnh như ông nội và cha ngươi!”
Nghe vậy, Diệp Quân khẽ rùng mình, lập tức chắp tay hành lễ: “Tham kiến đại bá!”
Đại bá!
Nghe vậy, Tiêu Dao Kiếm Tu hơi bất ngờ, ông ấy nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ông nội cậu luôn nói với ta rằng cậu rất giỏi, bây giờ xem ra quả thực không tệ!”
Diệp Quân vội vàng nói: “Gia tộc có gen tốt!”
“Ha ha!”
“Ha ha!”
Nghe vậy, Kiếm Chủ Thanh Sam và Kiếm Chủ Nhân Gian cùng cười lớn.
Trong tháp, Tiểu Tháp bội phục nói: “Thằng nhóc này nịnh nọt giỏi thật, bái phục!”
Tiêu Dao Kiếm Tu cười nói: “Thật ra, trước đây chúng ta đã từng gặp!”
Diệp Quân hơi bất ngờ: “Từng gặp sao?”
Tiêu Giao Kiếm Tu cười không nói gì.
Tiểu Tháp nhắc nhở: “Bia đá năm đó ở Huyền Giới…”
Nghe vậy, Diệp Quân đột nhiên nhớ tới lúc trước ở Huyền Giới, sở dĩ cảnh giới kiếm đạo của hắn có thể nâng cao là nhờ vào lời nói của vị đại bá này: Kiếm Thanh Phong dài ba thước, giết ai mà không được?
Thật ngang ngược!
Tiêu Dao Kiếm Tu cười nói: “Cậu thành hôn trước đi đã!”
Nói xong, ông ấy lùi sang một bên.
Diệp Quân gật đầu, kéo Nạp Lan Ca định hành lễ, nhưng vào lúc này, kiếm Hành Đạo trong nội thể Diệp Quân khẽ run lên, sau đó, một tiếng kiếm vang truyền tới.
Vụt!
Trên đám mây, một người phụ nữ bước tới.
Người phụ nữ này mặc chiếc váy màu trắng.
Trong điện, Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, cười lớn: “Cô cô!”
Sau khi bước ra, người phụ nữ váy trắng tiến lên một bước, bà ấy đi thẳng tới trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca, bà ấy nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân vui mừng nói: “Cô cô đến rồi!”
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu, bà ấy đi tới bên cạnh Nạp Lan Ca, dùng tay phải vỗ nhẹ lên người Nạp Lan Ca, một đạo kiếm quang tiến vào trong cơ thể cô.
Bà ấy nhìn Nạp Lan Ca: “Từ giờ trở đi, không ai giết được con, ta nói rồi đấy!”
Nạp Lan Ca vội vàng hành lễ: “Đa tạ cô cô!”
Diệp Quân vội vàng nói: “Cô cô, con… con cũng muốn…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Mơ đi!”
Nói xong, bà ấy bước tới bên cạnh Kiếm Chủ Nhân Gian.
Diệp Quân sững sờ.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Bắt đầu đi!”
Diệp Quân gật đầu rồi dẫn Nạp Lan Ca định hành lễ, nhưng đúng lúc này…
“Ha ha ha!”
Một tiếng cười lớn từ trên trời truyền đến, một khắc sau, thời không trên trời tách rời, sau đó, một người đàn ông chậm rãi bước ra, ông ta vừa xuất hiện, cả trời đất đã trở nên hư ảo.
Bác Thiên Đạo!
Sau khi đi ra, Bác Thiên Đạo nhìn xung quanh, cười nói: “Hay lắm! Tụ tập đầy đủ như vậy, vừa hay có thể quét sạch một lần luôn, thật hoàn hảo! Ha ha…”
Chương 588: Không đuổi kịp
Bác Thiên Đạo vừa dứt lời, thời không xung quanh bỗng sôi trào, ngay sau đó thời không xung quanh thành Hoang Cổ đột nhiên lần lượt nứt toác, hai mươi cường giả bí ẩn mặc đồ đen chậm rãi bước ra.
Sau khi hai mươi cường giả này xuất hiện, khí tức toát ra từ trên người họ khiến cả thế giới Nam Châu trở nên hư ảo.
Trời đất ở đây không thể chịu được khí tức của họ.
Mọi người đều hoảng hốt.
Tuế Nguyệt Đại Đế.
Hơn nữa còn là hai mươi Tuế Nguyệt Đại Đế.
Thế nhưng vẫn chưa hết, sau khi hai mươi vị Tuế Nguyệt Đại Đế này xuất hiện, sau lưng bọn họ lại có thêm hơn hai mươi cường giả Đại Đế bình thường và mấy chục cường giả cảnh giới Thần Đế đỉnh cao.
Hàng trăm cường giả đỉnh cao.
Chỉ có thể nói thế trận này quá khủng khiếp.
Tộc Bác Thiên!
Thấy đột nhiên có nhiều cường giả xuất hiện như thế, người dân bản địa của tộc Hoang Cổ lập tức hoảng hốt, vài người đã chạy trốn ra ngoài.
Nhưng cường giả đến từ thư viện Quan Huyên vẫn rất bình tĩnh.
Tại sao thế?
Vì Kiếm Chủ Nhân Gian đang ở đây.
Vẻ mặt của mấy người An Nam Tịnh trở nên kỳ lạ, tất nhiên bọn họ vô cùng bất ngờ với việc tộc Bác Thiên đột nhiên xuất hiện, tộc Bác Thiên đúng là biết chọn ngày nhỉ.
Nếu đến vào lúc khác, họ còn cảm thấy đau đầu, nhưng hôm nay… chẳng phải là đang đâm đầu vào chỗ chết sao?
Trong điện, Diệp Quân cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Bác Thiên Đạo dẫn theo nhiều cường giả đánh đến như thế, hắn không ngờ lần này Bác Thiên Đạo sẽ dẫn theo nhiều cường giả của tộc Bác Thiên, tiếc là không phải Chân vũ trụ đến.
Diệp Quân thầm thở dài lần nữa, tiếc thật đấy.
Thật ra hắn càng hy vọng Chân vũ trụ sẽ đến, so với tộc Bác Thiên thì hắn nghĩ Chân vũ trụ tàn độc hơn.
“Ha ha!”
Bác Thiên Đạo ở giữa không trung đột nhiên cười phá lên, nhìn Diệp Quân trong đại điện bên dưới, cười nói: “Lần này ta dẫn theo hơn một nửa cường giả trong tộc đến, đủ cho ngươi mặt mũi chưa?”
Mới dẫn đến có một nửa à?
Diệp Quân cau mày: “Tại sao ông không dẫn toàn bộ đến?”
Nghe Diệp Quân nói thế, Bác Thiên Đạo nheo mắt, đang định nói gì thì bỗng dưng ông ta cảm thấy hình như có gì đó không ổn.
Lúc này Diệp Quân bỗng bước đến bên cạnh người phụ nữ váy trắng ở một bên, không nói gì.
Thấy thế, Bác Thiên Đạo nhìn người phụ nữ váy trắng, lúc nhìn thấy bà ấy, ông ta nhíu mày, trong lòng dấy lên cảm giác nghi ngờ và bất an.
Vì ông ta không thể cảm nhận được khí tức của người phụ nữ trước mặt.
Với thực lực hiện giờ của ông ta, không ai có thể giấu được khí tức khi ở trước mặt ông ta, nhưng giờ phút này ông ta lại không cảm nhận được khí tức của người phụ nữ váy trắng trước mặt, không bình thường.
Lúc này người phụ nữ váy trắng cũng đang nhìn ông ta, ánh mắt đó như thể đang nhìn một thứ gì đó nhỏ bé chẳng đáng là gì.
Khiến Bác Thiên Đạo cảm thấy khó chịu.
Còn có một kiếm tu đứng bên cạnh người phụ nữ váy trắng đó, lúc này kiếm tu cũng đang nhìn ông ta, nở nụ cười thích thú.
Không sợ mình à?
Bác Thiên Đạo nhíu chặt mày, cảm giác bất an đó càng mãnh liệt.
Như cảm nhận được điều gì, ông ta bỗng nhìn sang bên phải, có hai kiếm tu đang đứng bên ngoài đại điện Diệp phủ.
Một người mặc đồ màu xanh, một người mặc đồ màu trắng, lúc này cả hai kiếm tu này cũng đang nhìn ông ta, ánh mắt còn hiện lên vẻ tò mò và sự thích thú.
Bác Thiên Đạo híp mắt lại khi nhìn thấy hai kiếm tu này.
Mẹ nó chứ!
Có mai phục!
Ông ta không ngờ vũ trụ Quan Huyên lại có mai phục.
Nhưng lúc này ông ta đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể buông tay chịu trói.
Nghĩ đến đây, Bác Thiên Đạo bỗng chỉ vào Diệp Quân bên dưới: “Bắt sống người này, để ta ngăn bốn kiếm tu đó”.
Vừa dứt lời, ông ta phóng ra khí tức mạnh mẽ của mình bao trùm lấy bốn kiếm tu bên dưới.
Một đánh bốn!
Tiêu diệt hết là xong chuyện.
Bác Thiên Đạo ông ta đâu có sợ gì!
Sau khi nghe Bác Thiên Đạo ra lệnh, các cường giả tộc Bác Thiên lập tức lao đến chỗ Diệp Quân bên dưới.
Lúc này, họ nâng tốc độ của mình lên đến cực hạn, ai nấy cũng đều dùng hết sức bình sinh của mình vì trước khi đến đây, Bác Thiên Đạo đã dặn họ không được xem thường để xảy ra sơ suất, nếu ra tay thì nhất định phải ra tay bằng hết sức, cố gắng giết địch chỉ với một đòn tấn công.
Thế nên lúc này mọi người đều dùng hết sức đánh về phía Diệp Quân.
Nhưng các cường giả Dương tộc ở trên trời lại đứng yên bất động, không có ý định ra tay.
Tốc độ của các cường giả tộc Bác Thiên cũng rất nhanh, thoáng chốc đã xông đến trước đại điện Diệp phủ nhưng ngay lúc này, chỉ thấy người phụ nữ váy trắng bỗng ngẩng đầu lên…
Vèo!
Hàng trăm cái đầu văng ra xa, máu bắn tung tóe lên trời.
Lúc này trước đại điện trở nên yên tĩnh, bầu không khí cứng nhắc.
Rất nhiều người trợn to mắt, mặt đầy vẻ khó tin.
Những Đại Đế này cứ thế bị giết trong tích tắc hả?
Ôi đệch?
Đây là Đại Đế đấy!
Còn chẳng có sức đánh trả nữa à?
Lúc này vô số cường giả đều trợn to mắt, há hốc miệng, đầu óc trống rỗng.
Lúc này Bác Thiên Đạo ở trên trời cũng ngây người như bị sét đánh trúng.
Toàn bộ bị giết trong tích tắc?
Giết trong tích tắc!
Là giết trong tích tắc!
Ánh mắt Bác Thiên Đạo hiện lên vẻ hoảng sợ, ông ta nhìn người phụ nữ váy trắng ở đằng xa, run giọng nói: “Bà… bà là ai…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Bác Thiên Đạo, không nói gì nhưng ánh mắt đó vẫn như đang nhìn thứ gì đó hết sức nhỏ bé.
Nhìn thấy ánh mắt này của người phụ nữ váy trắng, Bác Thiên Đạo nổi giận đùng đùng: “Hỗn xược, bà lại dám xem thường ta”.
Nói rồi ông ta siết chặt tay phải, khí tức vô cùng cường đại lập tức dâng lên từ trong người ông ta, thoáng chốc cả không gian sôi trào.
Trong khi mọi người cho rằng Bác Thiên Đạo sẽ tung ra chiêu lớn thì ông ta bỗng xoay người xé nát thời không rồi biến mất.
Mọi người sửng sốt.
Chạy rồi ư?
Diệp Quân cũng sửng sốt, hắn cũng nghĩ Bác Thiên Đạo sẽ liều chết đánh nhau, thế nhưng hắn không ngờ lão già này lại chạy trốn.
Không bình thường!
Không thể để lại tai họa này.
Diệp Quân vội nhìn người phụ nữ váy trắng: “Cô cô…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Không đuổi kịp”.
Không đuổi kịp!
Chương 589: Vào động phòng
Sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại.
Cô cô lừa quỷ à?
Cô cô mà không đuổi kịp ư?
Diệp Quân nhìn cha mình, Kiếm Chủ Nhân Gian chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Chạy nhanh quá, quả thật đuổi theo không kịp”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Thôi xong rồi!
Ý định của cha và cô cô là muốn mình tự đi giải quyết Bác Thiên Đạo này.
Để lại một người mạnh nhất cho mình.
Đau đầu thật đấy!
Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng cười nói: “Bắt đầu đi”.
Diệp Quân bất lực.
Tần Quan bỗng nói: “Khoan đã”.
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn bà ấy, mắt hiện lên vẻ ngờ vực, Tần Quan liếc nhìn ông ấy: “Còn cha mẹ của Tiểu Ca nữa. Nào, huynh ngồi cạnh muội này”.
Nói rồi bà ấy nhìn Nạp Lan Danh cười nói: “Hai vị mau ngồi xuống đi”.
Lập tức có người đưa hai cái ghế đến.
Nghe Tần Quan nói thế, Nạp Lan Danh và người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ông ấy đều sửng sốt, họ không ngờ Tần Quan lại bảo hai người ngồi vào vị trí chính này, được Diệp Quân và Nạp Lan Ca quỳ lạy.
Nạp Lan Danh vội nói: “Tần các chủ, chuyện này không ổn lắm, hai người bọn ta đứng là được rồi”.
Tần Quan cười nói: “Hôm nay không có Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ, chỉ có cha mẹ của Tiểu Ca và Tiểu Quân, hai vị mau ngồi đi, đừng làm lỡ thời gian chúng vào động phòng”.
Ha ha!
Câu nói của Tần Quan khiến mọi người ở đó đều bật cười.
Diệp Quân cũng bật cười, còn vành tai và hai má của Nạp Lan Ca lại đỏ ửng, khi nghe thấy tiếng cười của Diệp Quân, cô cảm thấy hơi xấu hổ và tức giận, véo mạnh lòng bàn tay hắn.
Nghe Tần Quan nói thế, Nạp Lan Danh cũng không cố chấp nữa, ông ấy kéo người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh ngồi xuống trước mặt Diệp Quân và Nạp Lan Ca, nhưng hai người vẫn khá căng thẳng, dù sao hai vị ngồi bên cạnh này cũng là Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ.
Thấy hai người đã ngồi xuống, Diệp Tiêu ở một bên cười nói: “Nhất bái thiên địa”.
“Không cần!”
Đúng lúc này, giọng nói run rẩy của Nam Châu Thiên Đạo bỗng vang lên trên không trung Diệp phủ: “Không cần bái…”
Nghe Nam Châu Thiên Đạo nói thế, mọi người đều bật cười. Bây giờ Diệp Quân và Nạp Lan Ca là chủ nhân của vũ trụ Quan Huyên, dĩ nhiên Nam Châu Thiên Đạo này không dám bảo hai người bái lạy.
Càng đừng nói là Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ cũng đang ở đây.
Nhưng Diệp Quân lại không nghĩ nhiều như thế, hắn nắm tay Nạp Lan Ca chậm rãi bái lạy.
Bước này vẫn phải có.
Còn về thân phận, hắn chưa từng nghĩ thân phận của mình cao quý hơn người khác.
Sau khi nhất bái xong, Diệp Tiêu nói tiếp: “Nhị bái cao đường”.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca xoay người lại, chậm rãi bái lạy bốn người kia.
Nhìn hai người trước mặt, Tần Quan và Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn nhau mỉm cười, Kiếm Chủ Nhân Gian chủ động kéo tay Tần Quan, không nói gì.
Diệp Tiêu lại nói: “Phu thê giao bái”.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau, hai người cùng bái lạy đối phương.
Diệp Tiêu bật cười: “Vào động phòng”.
Nghe thế, vành tai Nạp Lan Ca bỗng chốc đỏ ửng, cũng may có khăn đội đầu lên người ngoài không nhìn thấy.
Diệp Quân bật cười rồi dắt Nạp Lan Ca đi sang một bên, nhưng lúc này như nghĩ đến điều gì, hắn bỗng xoay người nhìn về phía cha mẹ và cô cô, hơi lo lắng.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Đi đi”.
Diệp Quân do dự một lúc, sau đó nhìn người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, vẫn còn đánh nhau sao?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu.
Diệp Quân cười khổ.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc này Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng kéo tay bà ấy lại, ông ấy nhìn bà ấy không nói gì.
Người phụ nữ váy trắng mỉm cười: “Không sao”.
Bà ấy định rời đi, nhưng lúc này Kiếm Chủ Nhân Gian bỗng nói: “Khoan đã”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian: “Đừng lo”.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Dĩ nhiên huynh không lo, nhưng huynh muốn nhờ muội giúp một việc”.
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Được”.
Kiếm Chủ Nhân Gian mỉm cười, sau đó nhìn Kiếm Chủ Thanh Sam và Tiêu Dao Kiếm Tu, cười nói: “Phụ thân, đại ca, hai người đi trước đi. Đợi khi nào mọi chuyện xong hết, Thanh Nhi sẽ đến tìm hai người”.
Kiếm Chủ Thanh Sam khẽ cười, sau đó nhìn Tiêu Dao Kiếm Tu, Tiêu Dao Kiếm Tu gật đầu, hai người biến thành kiếm quang rồi biến mất ở cuối chân trời.
Nhìn hai người rời đi, vẻ mặt Kiếm Chủ Nhân Gian hơi nghiêm trọng, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Lúc này Tần Quan kéo tay Kiếm Chủ Nhân Gian, khẽ nói: “Không sao đâu”.
Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn phía bầu trời xa xa, khẽ nói: “Lần này không chắc…”
Tần Quan sửng sốt, sau đó sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Kiếm Chủ Nhân Gian vẫn rất lo nhưng dường như nghĩ đến điều gì, ông ấy nhìn Diệp Quân ở một bên, rồi lại nhìn Tần Quan trước mặt, thầm thở dài.
Không thể để tên nhóc này gánh vác hết tất cả mọi chuyện được.
Mình cũng từng chịu khổ sở như thế, gặp biết bao khó khăn, không thể để tên nhóc này trải qua những chuyện đó nữa.
Nghĩ đến đây, Kiếm Chủ Nhân Gian chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân, nhìn Diệp Quân cũng đầy vẻ lo lắng, khẽ cười nói: “Con đừng nghĩ nhiều, chẳng phải cha còn ở đây đó sao? Cứ để cha gánh lấy những chuyện lớn đấy”.
Diệp Quân vội nói: “Được ạ, được ạ”.
Cha mình rất lợi hại, có chuyện gì cũng có thể gánh vác.
Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười, sau đó nhìn người phụ nữ váy trắng: “Thanh Nhi, tên nhóc này vẫn còn thiếu kinh nghiệm nên huynh muốn để nó đến Loạn Tinh Giới để tu luyện, nhưng một mình nó đi thì huynh lại không yên tâm, muội giúp huynh dẫn nó đi nhé?”
Dẫn dắt!
Người phụ nữ váy trắng hơi sửng sốt, cũng hơi bất ngờ.
Diệp Quân cũng ngơ ngác, thầm hỏi: “Tiền bối, Loạn Tinh Giới là gì?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Một nơi mà Đại Đế có đến cũng phải thận trọng, chúc mừng ngươi, ngươi lại phải đánh với đối thủ mạnh rồi. Hơn nữa còn là mấy đối thủ siêu siêu cấp”.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Không sao, lần này hắn có đẳng cấp cao rồi”.
Người phụ nữ bí ẩn: “…”
Chương 590: Tìm bạn cũ
Sau khi nghe Kiếm Chủ Nhân Gian nói thế, người phụ nữ váy trắng đứng nguyên tại chỗ, bà ấy nhìn Diệp Quân không nói gì, cũng không biết là đồng ý hay từ chối.
Diệp Quân lại hơi bất ngờ, hắn không ngờ cha mình lại bảo cô cô dẫn mình đến Loạn Tinh Giới tập luyện.
Đương nhiên đây là chuyện tốt với hắn.
Cô cô này đúng là rất lợi hại.
Đứng bên cạnh bà ấy có cảm giác rất an toàn.
Hắn nghĩ hắn cộng thêm cô cô nữa thì có thể đánh cha mình một trận.
Thấy người phụ nữ váy trắng không nói gì, Kiếm Chủ Nhân Gian lắc đầu khẽ cười, hai huynh muội tình sâu như biển, tâm linh tương thông, sao ông ấy có thể không biết bà ấy nghĩ gì chứ?
Thế là ông ấy nắm tay người phụ nữ váy trắng, nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi, ngoài muội ra, huynh không yên tâm để người khác dẫn nó đi nên xem như giúp huynh một lần, được không?”
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Được”.
Bà ấy không bao giờ có thể từ chối được ông ấy, dù bảo bà ấy đi chết, bà ấy cũng sẽ không do dự.
Tất nhiên ông ấy cũng thế.
Nhưng lúc này người phụ nữ váy trắng lại nói: “Dẫn đi bao lâu?”
Kiếm Chủ Nhân Gian trầm ngâm một lúc rồi nói: “Dẫn đến lúc nó đạt đến cảnh giới Đại Đế, muội nghĩ sao?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân ở một bên, sau đó nói: “Được”.
Nghe thế Kiếm Chủ Nhân Gian nở nụ cười, ông ấy nhìn Diệp Quân đang khá vui vẻ, cười nói: “Đi theo cô cô của con, tu luyện cho đàng hoàng”.
Diệp Quân vội gật đầu: “Vâng ạ”.
Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười, cũng không nói gì thêm, sau đó dẫn theo Tần Quan biến mất.
Sau nghi lễ kết thúc, mọi người cũng rời đi, chỉ còn lại Diệp Quân, Nạp Lan Ca và người phụ nữ váy trắng.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Cho ngươi nửa canh giờ động phòng, đi nhanh đi”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
…
Trong một tinh không nào đó, Kiếm Chủ Nhân Gian kéo Tần Quan chậm rãi bước vào tinh không ở đằng xa.
Tần Quan nói: “Huynh muốn ngăn họ đại chiến à?”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu.
Tần Quan khẽ gật đầu, không nói gì.
Kiếm Chủ Nhân Gian khẽ nói: “Nếu Thanh Nhi không ra tay, cho dù mài dũa, cha và đại ca cũng sẽ không cần phải đến mức phân sống chết.Vì thật ra người cuối cùng họ muốn giết là Thanh Nhi hoặc Thanh Nhi sẽ giết họ.
Tần Quan khẽ nói: “Vì năm đó hai người họ đều từng thất bại trong tay muội ấy ư?”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu.
Tần Quan nói: “Thanh Nhi cô nương chắc đã nhìn thấu được suy nghĩ của huynh”.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Chắc chắn rồi, muội ấy thông minh như thế…”
Nói rồi ông ấy khẽ lắc đầu: “Muội ấy chỉ là không muốn từ chối huynh thôi”.
Tần Quan nói: “Nhưng đây cũng không phải là kế sách lâu dài…”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu, khẽ nói: “Có thể kéo dài bao lâu thì được bấy lâu”.
Ánh mắt Tần Quan hiện lên vẻ lo lắng: “Nhưng muội sợ muội ấy phá vỡ đạo tâm của Tiểu Quân”.
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Huynh không nghĩ thế, tâm tính của tên nhóc này rất mạnh, sẽ không bị Thanh Nhi phá đạo tâm đâu, ngược lại Thanh Nhi còn có thể trị được cái thói khoe mẽ của nó”.
Tần Quan liếc nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian: “Huynh làm cha cũng khoe khoang thế thôi, dựa vào đâu mà không cho nó khoe mẽ chứ? Hơn nữa nó có khoe mẽ thì sao? Muội thấy rất tốt”.
Kiếm Chủ Nhân Gian bật cười, ông ấy nhận ra từ sau khi có đứa con trai này, tâm tư của vợ mình đều thiên về đứa con trai này.
Cha mẹ trên thế gian này đều như vậy.
…
Trong phòng.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca ngồi bên giường, Diệp Quân nhẹ nhàng vén khăn đội đầu của Nạp Lan Ca lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt thế.
Nạp Lan Ca vốn dĩ đã rất đẹp, thế gian này ít có người phụ nữ nào có thể so được với cô, lúc này đôi mắt hiện lên nụ cười, còn mang theo sự xấu hổ ngượng ngùng và mong đợi, căng thẳng, có thể nói là quyến rũ mê người, Diệp Quân nhìn mà cũng động lòng, rạo rực khao khát.
Thấy hơi thở của Diệp Quân hơi gấp, Nạp Lan Ca ngờ vực: “Quân lang, huynh…”
Diệp Quân bỗng ôm chặt lấy Nạp Lan Ca…
Sao Nạp Lan Ca lại không hiểu ý chứ? Vành tai cô thoáng chốc đỏ bừng, nóng bức như lửa: “Quân lang, huynh đợi đã, muội có chuyện muốn nói với huynh…”
Diệp Quân run giọng nói: “Có chuyện gì sau hẵng nói…”
Bây giờ bất cứ chuyện gì cũng không ngăn được hắn.
…
Sau vài “ngày”.
Diệp Quân đi khỏi Nam Châu, đến Loạn Tinh Giới với người phụ nữ váy trắng.
Dĩ nhiên hắn muốn ở lại thêm vài ngày, ai mà lại không muốn nếm thêm cảm giác sung sướng đó chứ? Nhưng cô cô váy trắng vẫn đang đợi, vốn dĩ cô cô chỉ cho hắn nửa canh giờ, là hắn nói hết lời mới xin thêm được ba ngày, nếu còn chậm trễ nữa e rằng không tránh khỏi việc bị đánh một trận.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng bên cạnh, bây giờ cô cô không còn mặc váy đỏ nữa mà là một bộ váy trắng, không có bất kỳ điểm xuyến nào, sạch sẽ thanh thuần, điềm tĩnh lạnh nhạt, tính cách hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện.
Diệp Quân nói: “Cô cô, ta muốn đến một nơi này tìm một người bạn cũ trước, được không?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân bị bà ấy nhìn làm cho hơi bối rối, ánh mắt của cô cô này bình tĩnh như nước nhưng lại như có thể nhìn thẳng vào lòng người, khiến người ta cảm thấy mình như bị nhìn thấu khi ở trước mặt bà ấy, không gì có thể làm bà ấy hài lòng.
Người phụ nữ váy trắng vẫn không nói gì, Diệp Quân thấy bà ấy không phản đối, thế là lấy can đảm nói: “Cô cô, chúng ta đến thôn Thạch nhé”.
Bình luận facebook