Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 591-595
Chương 591: Ăn vụng
Người phụ nữ váy trắng xoay người nhìn vào nơi sâu thẳm ở tinh không đằng xa, không nói gì, cũng không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, thầm thở dài, hắn có thể cảm nhận được hình như người cô này có tâm sự.
Được người phụ nữ thần bí hướng dẫn, Diệp Quân dẫn người phụ nữ váy trắng đến thôn Thạch, Diệp Quân vốn dĩ muốn tách thời không để đi xuyên thời không, nhưng lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng nắm lấy vai hắn, ngay sau đó Diệp Quân chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trước một dòng sông.
Diệp Quân ngước mắt nhìn xung quanh, xung quanh bốn phía đều là núi, núi như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên vào mây trời, trước mặt hắn mấy ngàn trượng có một ngôi làng đá. Thôn Thạch được xây dựng tựa lưng vào núi, ngôi làng rất lớn, ít nhất có đến cả vạn người sinh sống, trong làng thi thoảng vang lên tiếng hét chói tai.
Thôn Thạch!
Diệp Quân dẫn người phụ nữ váy trắng đi vào thông Thạch, đi chưa được bao lâu một khí tức cực mạnh bỗng lao đến.
Người phụ nữ váy trắng cau mày, hai ngón tay hợp làm một vừa định ra tay, nhưng ngay sau đó người phụ nữ bí ẩn bỗng xuất hiện trước mặt hai người, người phụ nữ bí ẩn nhìn thôn Thạch ở đằng xa: “Người của mình”.
Tất nhiên bà ấy không dám ra tay với người phụ nữ váy trắng ở đây, người phụ nữ váy trắng không ra tay thì thôi chứ một khi đã đánh, đối phương sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.
Sau khi người phụ nữ bí ẩn xuất hiện, khí tức bí ẩn đó bỗng biến mất, có lẽ là nhận ra thân phận của người phụ nữ bí ẩn.
Người phụ nữ bí ẩn nhìn Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng: “Đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, hắn dẫn người phụ nữ váy trắng đi về phía xa, sau khi vào thôn Thạch, Diệp Quân phát hiện trong thôn đá nhỏ này có không ít khí tức cường đại, trong đó hắn còn cảm nhận được vài khí tức của Đại Đế.
Diệp Quân bỗng nhìn về phía đằng xa, trên không trung nơi đó có một nhóm thanh niên đang phi ngựa, hai cánh tay vung vẫy, quyền phong cuồn cuộn, tiếng nổ ầm ầm chói tai.
Diệp Quân nhìn mấy thanh niên đó, mặc dù cảnh giới của chúng không cao nhưng khí tức lại mạnh mẽ như biển, hai mắt sắc bén, cả người toát ra sát khí.
Một người đàn ông trung niên đứng trước mặt các thanh niên, người đàn ông trung niên cao mét tám, thân hình thẳng tắp như kiếm như thương, hai cánh tay cường tráng, ánh mắt sắc bén, ánh mắt ông ta chậm rãi lướt qua các thanh niên, giọng nói như chuông ngân vang vọng: “Con đường võ đạo cũng như quá trình xây một tòa nhà cao tầng, nền tảng là quan trọng nhất, nếu nền tảng không vững chắc, sau này chắc chắn sẽ bị sụp đổ, thế nên nhân lúc còn trẻ, các ngươi phải luyện nền tảng của mình cho thật tốt, nền tảng càng vững chắc thì sau này mức tối đa sẽ càng cao”.
Các thanh niên đồng thanh nói: “Đã rõ”.
Lúc này một thanh niên bỗng giơ tay phải lên: “Võ giáo, ta có lời muốn nói”.
Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên: “Nói đi”.
Thanh niên siết chặt nắm đấm: “Bao giờ bọn ta mới có thể đến Chân vũ trụ?”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Sao nào, mới thế đã muốn đến Chân vũ trụ rồi à?”
Thanh niên vung nắm đấm: “Ta nghe nói Diệp Quân ở vũ trụ Quan Huyên cực kỳ yêu nghiệt, mười tám tuổi đã có thể giết chết Thần Đế một cách dễ dàng, hiện nay hắn được xưng là người yêu nghiệt nhất toàn vũ trụ, nhưng ta lại không phục, muốn đánh với hắn một trận”.
Diệp Quân nhìn thanh niên vừa nói đó, cảnh giới của thanh niên này thấp hơn hắn, là cảnh giới Nhân Tiên, nhưng khí tức lại cực kỳ mạnh, vừa nhìn đã biết không có bất kỳ hư ảo nào, chắc chắn sức chiến đấu cũng rất mạnh.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Dám khiêu chiến với hắn tất nhiên là chuyện tốt, nhưng không được có ý nghĩ khinh thường, hôm đó hắn đánh vào Chân vũ trụ, một mình liên tiếp giết chết vô số thiên tài của Chân vũ trụ, thực lực và thiên phú của hắn không phải là thứ người thường có thể so sánh được, cho nên nếu ngày nào đó gặp được người này trên chiến trường, cũng không được có ý nghĩ khinh thường hắn”.
Thanh niên đó vẫn không phục: “Võ giáo, Diệp Quân đó lợi hại vậy thật sao?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Nếu không lợi hại thì sao có thể khiến Chân vũ trụ ta phải thận trọng đối đãi với hắn?”
Nói rồi ông ta nhìn thoáng qua tất cả thanh niên trong sân: “Các ngươi nhớ kỹ, mặc dù hiện giờ Chân vũ trụ là bá chủ siêu cấp của vũ trụ nhưng không có nghĩa là chúng ta đã vô địch hoàn toàn, phải biết rằng núi này cao còn có núi cao hơn, lúc nào ra ngoài cũng phải khiêm tốn, đừng kiêu ngạo tự mãn, rất nhiều người thường chết vì chính lòng tự đại của mình đấy”.
Thanh niên đó siết chặt nắm đấm không nói gì.
Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt thanh niên, cười nói: “Mặc dù Chân vũ trụ ta và vũ trụ Quan Huyên là kẻ thù, nhưng phải thừa nhận rằng người khác quả thật rất xuất sắc, chẳng hạn như Diệp Quân đó. Bây giờ trong thế hệ trẻ của Chân vũ trụ, gần như không ai có thể đánh lại hắn, cũng chính là vì thế, sau này các ngươi mới phải cố gắng nhiều hơn, đợi ngày trả thù cho Chân Thần”.
Thanh niên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Tiếp tục”.
Các thanh niên tiếp tục bắt đầu tu luyện.
Diệp Quân nhìn đám thanh niên, sau đó dẫn người phụ nữ váy trắng tiếp tục đi về phía xa.
Người phụ nữ bí ẩn chưa quay lại vào trong tháp, bà ấy đứng ở một bên, rõ ràng là sợ người thôn Thạch chọc đến người phụ nữ váy trắng này.
Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối có biết cô ấy đang ở đâu không?”
Người phụ nữ bí ẩn khẽ nói: “Đi tiếp xuống đi”.
Diệp Quân gật đầu.
Lúc này hắn bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.
Lại gặp nhau lần nữa, Bát Uyển còn nhận ra mình không?
Hắn cũng không biết.
Dần dần sự căng thẳng trở thành nỗi thấp thỏm.
Đi chưa được bao lâu, đằng xa bỗng vang lên một giọng nói: “Con nha đầu này lại ăn vụng rồi, ngươi ăn uống kiểu này thì có ai mà chịu được”.
Giọng nói vừa vang lên, cách đó không xa, một cô gái chạy ra từ trong một căn nhà đá, trên tay ôm một đống khoai lang, trong tay còn cầm một củ, vừa chạy vừa nói: “Lâm thúc, ta thật sự rất đói. Ta ăn xong bữa này, bữa sau sẽ không ăn nữa”.
Diệp Quân nhìn cô gái ở đằng xa, bỗng chốc sững sờ.
Chương 592: Bế quan tu luyện
Cô gái mặc một chiếc váy vải bố thô sơ, đầu tóc hơi bù xù như ổ gà, trên mặt dính đầy tro, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt trong veo, trong tay ôm một đống khoai lang, rõ ràng là cô ấy rất đói, tay chộp lấy một củ khoai lang còn chưa gọt vỏ, gặm ngấu nghiến.
Thấy người đằng sau không đuổi theo, cô gái thầm thở phào, sau đó ngồi trong một góc đường ở một bên gặm khoai lang, xem ra quả thật cực kỳ đói.
Diệp Quân chậm rãi đi đến trước mặt cô gái, cô ấy sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Quân, sau đó vội vàng ôm khoai lang vào trong lòng, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, cảm thấy đau lòng, hắn ngồi xổm xuống khẽ nói: “Muội còn nhớ ta không?”
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân hồi lâu rồi lắc đầu.
Diệp Quân siết chặt hai tay, sau một hồi hắn hỏi: “Có muốn đi theo ta không?”
Nói rồi hắn giơ tay phải ra, bàn tay hơi run.
Cô gái nhìn Diệp Quân, một lúc sau khẽ lắc đầu.
Diệp Quân im lặng, một lúc lâu sau hắn lấy một cái bát lớn ra, sau đó đưa cho cô gái trước mặt: “Cho muội cái này”.
Nhìn cái bát lớn trước mặt, người phụ nữ hơi cúi đầu xuống không nói gì.
Diệp Quân lại hỏi: “Đi theo ta, được không?”
Cô gái vẫn lắc đầu: “Không!”
Diệp Quân lặng thinh hồi lâu, hắn lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho cô ấy: “Trong này có khá nhiều đồ ăn, đều là những món muội thích, muội giữ lấy từ từ ăn…”
Cô gái cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Diệp Quân khẽ nói: “Vậy ta đi đây”.
Cô gái vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu.
Thấy cô gái không lên tiếng, sắc mặt Diệp Quân u ám, đứng lên rời đi.
Lúc này cô gái bỗng đứng dậy, Diệp Quân vội dừng bước xoay người lại, nhưng cô ấy lại không nhìn hắn, chỉ ôm lấy cái bát lớn đi về phía đằng xa.
Diệp Quân lặng thinh hồi lâu rồi xoay người đi.
Hai người đi về hai hướng ngược nhau, không ai quay đầu lại nhìn.
Cô gái đi về phía đằng xa, đi một hồi, nước mắt chảy xuống rơi vào đáy bát.
Không lâu sau, cô ấy đi đến trước một căn nhà bằng đá, cất bát vào trong ngực, sau đó bước vào nhà đá, bên trong có bốn chiếc giường gỗ nhỏ vô cùng đơn giản, tất cả đều được kê sát vào nhau, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Nhìn bốn chiếc giường trước mặt, ánh mắt cô gái bỗng trở nên mơ màng.
Từng cảnh tượng trước đây hiện lên trong tâm trí.
Lúc đó quả thật rất vui vẻ.
Lúc này một người phụ nữ bước vào, chính là người phụ nữ bí ẩn đi theo Diệp Quân.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Hắn vẫn không yên tâm về muội nên bảo ta đến xem sao”.
Cô gái bước đến một bên ngồi xuống, cô ấy rất tự nhiên nằm lên giường, đầu gối lên cánh tay không nói gì.
Người phụ nữ bí ẩn bước đến bên cạnh cô gái nằm xuống hỏi: “Hồi phục trí nhớ từ lúc nào?”
Cô gái đáp: “Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy huynh ấy”.
Người phụ nữ bí ẩn sửng sốt.
Cô gái khẽ cười: “Ta cũng không ngờ được rằng, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy huynh ấy, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong tâm trí ta như thủy triều”.
Người phụ nữ bí ẩn hỏi: “Tại sao không đi với hắn?”
Cô gái lắc đầu: “Đã từng yêu, đã từng có được, vậy là đủ rồi”.
Người phụ nữ bí ẩn lặng thinh không nói gì.
Thật ra bà ấy biết bây giờ vấn đề lớn nhất giữa Bát Uyển và Diệp Quân vẫn là vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ.
Hiện giờ vấn đề này rất nan giải.
Bát Uyển bỗng nói: “Tỷ thì sao? Cứ đi theo huynh ấy như thế, có dự tính gì à?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Sao nào, sợ ta gây bất lợi với hắn à?”
Bát Uyển lắc đầu: “Tỷ ấy à, nhiều khi còn nghĩ nhiều hơn đại tỷ”.
Người phụ nữ bí ẩn khẽ cười, không nói gì.
Bát Uyển lại nói: “Đi đi”.
Người phụ nữ bí ẩn đứng dậy, sau đó nói: “Muội thì sao?”
Bát Uyển khẽ nói: “Ta muốn ở lại đây lâu một chút”, người phụ nữ bí ẩn gật đầu, đi ra khỏi căn nhà đá, lúc bước đến cửa, bà ấy bỗng nói: “Ta khá tò mò, lúc đó muội thế mà lại không thực hiện biện pháp gì?”
Bà ấy vừa dứt lời, một viên gạch lao đến, người phụ nữ bí ẩn nhanh chóng tránh ra né đòn, bà ấy bật cười, sau đó biến thành tia sáng rồi biến mất.
Bát Uyển trong căn nhà đá cầm bát lớn lên, trầm tư hồi lâu.
…
Sau khi đi khỏi thôn Thạch, Diệp Quân lại đợi một lúc, đến khi người phụ nữ bí ẩn quay lại, hắn vội hỏi: “Thế nào?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đừng lo cho nó”.
Diệp Quân gật đầu, vốn dĩ còn muốn hỏi gì đó nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không cần thiết.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng bên cạnh: “Cô cô, chúng ta đi thôi”.
Người phụ nữ váy trắng vung tay lên, bà ấy và Diệp Quân biến mất.
…
Bác Thiên Giới.
Lúc này người trong tộc Bác Thiên đều đã lùi vào trong biên giới, dù là Bác Thiên Đạo cũng lùi vào trong biên giới.
Từ khi quay về từ vũ trụ Quan Huyên, Bác Thiên Đạo vẫn luôn ở trong trạng thái sợ hãi cao độ.
Lúc đi, ông ta dẫn theo hàng trăm cường giả tinh nhuệ của tộc Bác Thiên, nhưng lúc về thì chỉ còn một mình ông ta.
Chuyến đi đến vũ trụ Quan Huyên đã khiến thực lực của tộc Bác Thiên bị tổn thất bảy mươi phần trăm.
Cả tộc Bác Thiên đều kinh ngạc đến ngơ ngác.
Ở một tinh không nào đó, Bác Thiên Đạo ngồi khoanh chân trên tảng đá, phía sau ông ta là các cường giả tộc Bác Thiên.
Từ sau khi Bác Thiên Đạo quay về cũng không biết bị cái gì kích thích mà không nói chuyện với người trong tộc, bắt đầu bế quan tu luyện.
Chương 593: Cơ hội có một không hai
Lúc này ở một diễn biến khác, tất cả cường giả tộc Bách Thiên đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, còn có chút sợ hãi, rất nhiều cường giả đỉnh cấp của tộc Bách Thiên đều đến vũ trụ Quan Huyên, thế nhưng lại chỉ có tộc trưởng trở về.
Tất cả người trong tộc Bác Thiên đều không ngờ thực lực của vũ trụ Quan Huyên lại đáng sợ đến thế, phải biết rằng, những người đi lần này là mười mấy vị Tuế Nguyệt Đại Đế.
Họ đã đánh giá vũ trụ Quan Huyên quá thấp rồi.
Họ không đến vũ trụ Quan Huyên nên không biết chuyện xảy ra vào hôm đó, sau khi Bác Thiên Đạo trở về cũng không nói cho người trong tộc Bác Thiên biết chuyện cụ thể xảy ra ngày hôm đó như thế nào. Vậy nên các cường giả tộc Bác Thiên đều nghĩ rằng chắc chắn hôm đó đã xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa gì đó.
Ầm!
Đúng lúc này, khí tức cường đại bỗng bộc phát từ trong người Bác Thiên Đạo, sau khi khí tức này xuất hiện, tất cả các cường giả tộc Bác Thiên đều kinh sợ.
Mệnh Vận Đại Đế!
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc, khí tức của Bác Thiên Đạo vẫn không ngừng mạnh lên, thời không xung quanh chấn động, vô cùng hãi hùng.
Thấy thế, các cường giả tộc Bác Thiên đều rời xa chỗ ông ta, không dám làm phiền Bác Thiên Đạo.
Ở một bên khác, trưởng lão của tộc Bác Thiên – Bác Thiên Khuyết trầm giọng hỏi: “Chân vũ trụ đã ra tay với vũ trụ Quan Huyên chưa?”
Một trưởng lão tộc Bác Thiên ở bên cạnh ông ta trầm giọng nói: “Chưa, hôm đó Chân vũ trụ không ra tay với vũ trụ Quan Huyên, sau khi người của chúng ta ra tay thì chúng lập tức rút quân”.
Nghe thế sắc mặt Bác Thiên Khuyết trở nên u ám: “Bị gài bẫy rồi”.
Sắc mặt các cường giả tộc Bác Thiên khác cũng cực kỳ khó coi, lần này bị Chân vũ trụ lừa rồi.
Dĩ nhiên là bên mình cũng có vấn đề, không điều tra kỹ về vũ trụ Quan Huyên mà đã đi đánh úp người ta, kết quả bị người ta tiêu diệt, tất nhiên không ai dám lên tiếng về vấn đề này vì lúc đó người quyết định đi thẳng đến vũ trụ Quan Huyên là Bác Thiên Đạo.
Lúc này ông lão tộc Bác Thiên ở bên cạnh bỗng nói: “Vừa nhận được tin hình như Diệp Quân đó đến Loạn Tinh Giới rồi”.
Bác Thiên Khuyết nhíu chặt mày: “Loạn Tinh Giới?”
Ông lão tộc Bác Thiên gật đầu: “Đúng thế”.
Bác Thiên Khuyết ngờ vực: “Hắn đến Loạn Tinh Giới làm gì?”
Loạn Tinh Giới!
Cho dù là Đại Đế như họ, cũng sẽ không dễ gì đặt chân đến nơi này, nơi đó đặc biệt hơn biên giới, lại có đủ kiểu kiếp nạn. Năm đó quân viễn chinh của Chân vũ trụ muốn chinh phục nơi đó, thế nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc. Nhưng vì nơi đó không đối đầu với Chân vũ trụ nên Chân vũ trụ cũng không cho phép người trong đó ra ngoài. Thế là cho đến nay lối vào nơi đó vẫn được quân viễn chinh của Chân vũ trụ canh giữ.
Ông lão tộc Bác Thiên lắc đầu: “Không biết”.
Bác Thiên Khuyết trầm tư một hồi rồi hỏi: “Hắn đi một mình à?”
Ông lão tộc Bác Thiên nói: “Hình như còn có một người phụ nữ váy trắng đi theo”.
Bác Thiên Khuyết nheo mắt: “Chỉ một người phụ nữ váy trắng?”
Ông lão tộc Bác Thiên gật đầu: “Đúng thế”.
Bác Thiên Khuyết nhìn ông lão: “Chắc chắn là chỉ có một người phụ nữ váy trắng đi theo, không còn ai khác chứ?”
Ông lão tộc Bác Thiên nói: “Chắc chắn, lần này đi theo hắn chỉ có một người phụ nữ váy trắng, vị Võ Thần của vũ trụ Quan Huyên và một vài cường giả đỉnh cấp trước đó luôn đi theo hắn cũng đã đến chiến trường Hư Chân rồi”.
Chỉ có một người.
Bác Thiên Khuyết đi qua đi lại một lúc rồi nói: “Tiêu diệt chúng đi”.
Ông lão tộc Bác Thiên sửng sốt.
Bác Thiên Khuyết phấn khích nói: “Đây là một cơ hội ngàn năm có một”.
Ông lão Bác Thiên do dự rồi hỏi: “Là như thế nào?”
Bác Thiên Khuyết nói: “Ông thử nghĩ mà xem, lần này tộc Bác Thiên tổn thất nặng nề ở vũ trụ Quan Huyên, trong tình huống này, vũ trụ Quan Huyên sẽ không nghĩ đến việc chúng ta lại dám đến lần nữa, ông nghĩ sao?”
Ông lão tộc Bác Thiên im lặng, nói thì nói thế nhưng cảm thấy hình như không ổn lắm.
Bác Thiên Khuyết nói tiếp: “Lần này, là do vũ trụ Quan Huyên bắt đầu bành trướng. Diệp Quân đến Loạn Tinh Giới mà chỉ dẫn theo một người, thế này không phải bành trướng thì là gì? Thế nên ta quyết định chúng ta đến đánh lén một lần nữa”.
Đánh lén một lần nữa.
Nghe Bác Thiên Khuyết nói thế, các cường giả tộc Bác Thiên đều sửng sốt.
Bác Thiên Khuyết trầm giọng nói: “Gọi các cường giả trong tộc đến, theo ta đi giết Diệp Quân”.
Ông lão tộc Bác Thiên đó do dự, sau đó nói: “Trưởng lão, ta nghĩ chuyện này hơi bất thường, có cần đợi tộc trưởng ra rồi để tộc trưởng quyết định không?”
“Đợi cái gì?”
Bác Thiên Khuyết tức giận nói: “Đây thực sự là cơ hội ngàn năm có một với tộc Bác Thiên, nếu bỏ lỡ, một khi Diệp Quân đó quay lại vũ trụ Quan Huyên, lúc đó muốn giết hắn sẽ khó như lên trời”.
Ông lão tộc Bác Thiên muốn nói lại thôi, Bác Thiên Khuyết lạnh lùng lên tiếng: “Bác Thiên Liệt, ông sợ rồi à?”
Bác Thiên Liệt trầm giọng nói: “Ta chỉ thấy chuyện này rất trọng đại, chúng ta nên đợi tộc trưởng ra rồi tính”.
Bạc Thiên Khuyết lạnh lùng nói: “Hiện giờ tộc trưởng bế quan tu luyện, sao có thể đến quấy rầy được? Hơn nữa, cũng không phải ông không biết tính cách của tộc trưởng, với tính cách của ông ấy, nếu biết được cơ hội ngàn năm có một này, ông ấy chắc chắn sẽ là người đầu tiên giơ hai tay đồng ý”.
Các cường giả tộc Bác Thiên im lặng không đáp, vì như Bác Thiên Khuyết nói, nếu Bác Thiên Đạo có ở đây, chắc chắn sẽ đồng ý cả hai tay.
Bác Thiên Khuyết nói tiếp: “Bác Thiên Liệt, ông nghĩ mà xem, chỉ có hai người Diệp Quân, mà cho dù người phụ nữ váy trắng có mạnh đến đâu thì cùng lắm chỉ là một Tuế Nguyệt Đại Đế... Ngay cả khi ta đánh giá quá cao người đó, cho rằng người đó là Mệnh Vận Đại Đế thì có làm sao? Bây giờ chúng ta còn hai vị Mệnh Vận Đại Đế, cộng thêm bọn ta, muốn giết cô ta chẳng phải như giết một con gà sao?”
Bác Thiên Liệt không nói gì, ông ta là người khá thận trọng nên chỉ mong đợi Bác Thiên Đạo ra rồi tính.
Ngay lúc này Bác Thiên Khuyết nói: “Chỉ biết nói sao nghe vậy thì sao mà làm nên chuyện lớn được?”
Một cường giả tộc Bác Thiên cũng nói: “Đúng thế, ta nghĩ chúng ta có thể thử xem, dù sao cũng chỉ có hai người thôi, mặc dù Diệp Quân có tài nhưng dù sao hắn cũng còn trẻ, không thể là đối thủ của chúng ta, còn người phụ nữ váy trắng...”
Bác Thiên Khuyết vung tay lên: “Để ta đối phó”.
Ông ta nói tiếp: “Cơ hội không thể để mất, mất rồi thì không có lần thứ hai, đi thôi”.
Dứt lời, ông ta dẫn theo một đám cường giả tộc Bác Thiên lao lên trời, dĩ nhiên để an toàn, ông ta còn dẫn theo hai Mệnh Vận Đại Đế duy nhất của tộc Bác Thiên hiện nay.
Không lâu sau, hàng trăm cường giả tộc Bác Thiên xé tan thời không đến thẳng chỗ Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng…
Chương 594: Cạn lời
Sau khi ra khỏi thôn Thạch, cả đường đi Diệp Quân không nói lời nào, nhíu chặt mày, tâm sự nặng nề.
Thật ra khi nhìn thấy Bát Uyển, hắn đã biết đối phương đã nhận ra hắn.
Nhưng đối phương chọn cách không quen biết hắn.
Hắn cũng không còn cách nào khác vì hắn cũng không muốn ép buộc Bát Uyển.
Lúc này người phụ nữ bí ẩn đã quay lại bỗng nói: “Đừng canh cánh trong lòng chuyện này nữa, cố gắng tu luyện nâng cao thực lực đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Chuyện cấp bách bây giờ là nâng cao thực lực, dù sao vẫn còn một cái hẹn một năm với Chấp Kiếm Nhân.
Đã khoe khoang đến mức đó, đến lúc đó nếu đánh không lại thì người mất mặt không chỉ là mình mà còn cả vũ trụ Quan Huyên.
Dù sao bây giờ hắn cũng là người đại diện cho cả vũ trụ Quan Huyên.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng nhìn sang người phụ nữ váy trắng bên cạnh, cả đường đi cô cô luôn im lặng không nói gì, nếu mình không nói chuyện thì bà ấy tuyệt đối sẽ không mở lời.
Không được, phải tìm chủ đề gì đó nói chuyện phiếm để tăng mức độ thân thiết của cô cháu. Diệp Quân nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Cô cô, Tiểu Tháp thường nhắc đến cô với con”.
Tiểu Tháp căng thẳng, không biết phải làm gì, sợ tiểu chủ này lại nói lung tung gì, sau đó mình sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Nói gì?”
Diệp Quân nói: “Nó nói cô cô giết người không cần đến nhát kiếm thứ hai, là thật sao?”
Người phụ nữ váy trắng: “Con nghĩ sao?”
Diệp Quân cười nói: “Con nghĩ với thực lực của cô cô, đừng nói là giết người, dù hủy diệt tất cả vũ trụ đã biết tên bây giờ chắc hẳn cũng không cần đến nhát kiếm thứ hai”.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Sai rồi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Người phụ nữ váy trắng lại nói: “Phải lược bỏ chữ chắc hẳn đi”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Định bao lâu thì đạt đến cảnh giới Đại Đế?”
Diệp Quân nói: “Con mong muộn một chút”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Vì như thế thì có thể học tập cô cô nhiều một chút, hơn nữa cô cô ở đây, chắc chắn cha cũng sẽ về thường xuyên”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân không nói gì thêm nữa.
Diệp Quân bỗng nói: “Cô ơi, con có một chiêu kiếm kỹ, con thi triển cho người xem, người chỉ dạy cho nhé, được không?”
Nói rồi hắn cũng không đợi người phụ nữ váy trắng trả lời đã tung ra một nhát kiếm.
Ầm!
Thời không nơi nhát kiếm đánh trúng sụp xuống.
Đạo kiếm!
Nhát kiếm này được hắn sửa lại dựa trên đạo quyền của Chân Thần, một nhát kiếm là một đạo, một đạo là một nhát kiếm, trong kiếm có đạo của mình, đạo của lòng tin vô địch, cho nên khi nhát kiếm này được tung ra, sức mạnh của nó là vô tận, không ai ở cấp bậc dưới Đại Đế có thể ngăn được nó.
Thi triển xong, Diệp Quân vội nhìn người phụ nữ váy trắng, vẻ mặt đầy mong đợi.
Người phụ nữ váy trắng lại bình tĩnh như nước, không nói gì.
Thấy người phụ nữ váy trắng không lên tiếng, Diệp Quân hơi thấp thỏm: “Không tốt sao ạ?”
Người phụ nữ váy trắng đang định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy vẻ thấp thỏm của Diệp Quân trước mặt, bà ấy do dự một chút, nhìn gương mặt giống anh trai mình đến bảy tám phần của Diệp Quân, tim bà ấy bỗng mềm nhũn, vẻ mặt thêm vài phần dịu dàng, thế là thay đổi lời mình định nói lúc đầu: “Con mới mười bảy mười tám tuổi mà đã kiên định với lòng tin Kiếm đạo như thế thì cho dù là trong lịch sự lâu dài cũng hiếm thấy chứ đừng nói là thời đại hiện nay”.
Nghe thế Diệp Quân mừng rỡ, nở nụ cười rạng rỡ, có thể được người cô này khen ngợi, dĩ nhiên hắn cực kỳ vui mừng.
Có điều, ngay lúc này, người phụ nữ váy trắng lại nói: “Nhưng với cá nhân ta, kiếm đạo của con vẫn còn khá nhiều thiếu sót”.
Diệp Quân hỏi: “Là sao ạ?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Mục tiêu của con là vô địch à?”
Diệp Quân gật đầu.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Tại sao lại phải vô địch?”
Diệp Quân nói ngay: “Không ai có thể giết chết con”.
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu nhưng không nói gì.
Diệp Quân vội hỏi: “Sao thế ạ?”
Người phụ nữ váy trắng nói: “Lòng tin vô địch mà con nói chẳng qua chỉ là nghé con không biết sợ hổ mà thôi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ý của cô cô là con chưa từng gặp phải cường giả vô địch thật sự nên tự mình nói vô địch thật ra chỉ là một biểu hiện vô tri thôi”.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Tại sao nghé con không biết sợ hổ? Vì không biết, vì nó không biết sự lớn mạnh của hổ, nhưng nếu để nó tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của hổ, con nói xem nó có sợ hổ không?”
Diệp Quân không nói gì.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Nếu sau khi nhìn thấy hổ mạnh như thế nào mà nó vẫn có thể không sợ hổ, còn muốn đánh bại hổ thì sự can đảm này thực sự rất đáng quý. Còn con, nếu sau khi nhìn thấy người vô địch mà con vẫn dám có niềm tin vào sự vô địch này, đó mới là lòng tin vô địch thật sự, đã biết trời cao thế nào mà còn dám bước lên trời, đây mới thực sự là lợi hại”.
Diệp Quân khẽ nói: “Cha bảo cô cô dẫn con đến tập luyện, mục đích là vì điều này ư?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Một trong các mục đích của huynh ấy”.
Diệp Quân cười nói: “Con sẽ cố gắng học tập với cô cô”.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Con rất tài giỏi”.
Diệp Quân vui mừng khôn xiết, nhưng lúc này người phụ nữ váy trắng lại nói: “Nhưng vẫn kém huynh ấy một chút”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, đây không phải khen mình mà là khen cha.
Tiểu Tháp cạn lời.
Chương 595: Nắm chắc phần thắng trong tay
Xét về công bằng, với tài năng của Diệp Quân chắc chắn là mạnh hơn Kiếm Chủ Nhân Gian, trong thế hệ thứ ba, tài năng của Diệp Quân là yêu nghiệt nhất.
Dĩ nhiên trong mắt Thiên Mệnh, ca ca luôn là người xuất sắc nhất.
Người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Loạn Tinh Giới ở đâu?”
Người phụ nữ bí ẩn: “Phía Bắc”.
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu, tay trái bỗng nắm lấy bả vai Diệp Quân, ngay sau đó Diệp Quân cảm thấy thời không trước mặt đều trở nên hư ảo, vô số thời không xung quanh tựa như tia chớp lướt qua trước mắt, hắn hoảng sợ vội nhắm chặt mắt lại nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại cảm thấy mọi thứ đã trở lại bình thường.
Diệp Quân mở mắt ra, lúc này hắn và người phụ nữ váy trắng đã ở trong một tinh không rộng lớn mênh mông, tinh không xung quanh cực kỳ tĩnh lặng, khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Diệp Quân nhìn chằm chằm phía xa, cách trước mặt hắn mấy vạn trượng có một cánh cổng ánh sáng rộng mấy trăm vạn trượng, bao trùm cả tinh không, vô cùng ngoạn mục. Cánh cổng ánh sáng này rất kỳ lạ, như thế được phù văn ngưng tụ thành, tản mát ra sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.
Diệp Quân biết đây chắc hẳn là cánh cổng đi đến Loạn Tinh Giới.
Diệp Quân khá ngạc nhiên, người cô cô này đúng thật là lợi hại, từ thôn Thạch lúc nãy đến đây không biết bao xa nhưng họ chỉ mất chưa đến một giây đã có thể đến nơi.
Đáng sợ thật!
Lúc này người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: “Năm đó quân viễn chinh cũng từng đến đây, muốn chinh phục Loạn Tinh Giới”.
Diệp Quân hỏi: “Thất bại rồi sao?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Cũng được coi là thất bại. Loạn Tinh Giới này đặc biệt hơn biên giới Bác Thiên Giới, bên trong ẩn chứa đủ các loại tai họa, chẳng hạn như vốn dĩ chỉ có đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Đại Đế mới xuất hiện tam tai tam kiếp, nhưng trong Loạn Tinh Giới này, không có chỗ nào mà không có. Không chỉ thế còn có mệnh kiếp vô cùng đáng sợ, tức là muốn trở thành Mệnh Vận Đại Đế mới xuất hiện mệnh kiếp, nhưng ở trong này lại xuất hiện thường xuyên”.
Diệp Quân hỏi thắc mắc: “Tại sao?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Vì nơi này rất đặc biệt, theo ta được biết, nơi này có văn minh trước nền văn minh Thần Đạo, tức là văn minh trước đó của văn minh Thần Đạo, nhưng sau đó khi họ đại chiến với Thần Đạo của chủ nhân bút Đại Đạo, bị Thần Đạo đánh bại rồi chạy trốn đến nơi này, hơn nữa còn thiết lập các kiếp trận đáng sợ, lúc đầu họ còn có thể khống chế được các kiếp trận này nhưng sau đó không biết vì sao mà kiếp trận ở đây đã bị mất khống chế”.
Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Mất khống chế ư?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đúng thế, từ sau khi bị mất khống chế, nơi này đã bắt đầu trở nên biến thái. Các tai họa vượt khỏi tầm kiểm soát, bắt đầu làm loạn lên, những người còn sống sau các tai họa này… đều rất biến thái”.
Diệp Quân nói: “Sở dĩ năm đó quân viễn chinh không thể chinh phục được nơi này là vì các tai họa này à?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Có nguyên nhân về mặt này, vì tiến vào bên trong, cho dù mạnh như quân viễn chinh cũng khó có thể thích ứng những kiếp nạn, tất nhiên ngoài những điều này, các cường giả sống sót ở nơi này cũng cực kỳ mạnh, là mạnh thật đấy. Vì họ đã sống trong một môi trường khắc nghiệt như vậy từ khi còn nhỏ, những người có thể sống sót trong môi trường này đều là những kẻ tàn nhẫn trong những kẻ tàn nhẫn”.
Diệp Quân khẽ gật đầu hỏi: “Lẽ nào họ chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi đó?”
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Tất nhiên họ có nghĩ đến chuyện này, trước đây họ từng tổ chức cho các cường giả đánh ra ngoài, nhưng khi ở bên ngoài, họ không có ưu điểm về địa lý như ở bên trong này nên lần nào cũng bị quân viễn chinh đánh lui. Chân vũ trụ từng đánh giá, nếu không có ưu thế về địa lý đó thì Loạn Tinh Giới này sẽ không đánh lại Chân vũ trụ”.
Chân vũ trụ!
Diệp Quân im lặng không nói, thật ra bây giờ nếu mấy người cô cô không ra tay, vũ trụ Quan Huyên cũng không đánh lại Chân vũ trụ, không có bất kỳ phần thắng nào.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Cha ngươi bảo ngươi đến đây trải nghiệm tập luyện là một lựa chọn cực kỳ chính xác, ở đây ngươi chắc chắn có thể nâng cao cảnh giới đến mức rất cao”.
Diệp Quân gật đầu, hắn cũng khá mong chờ với Loạn Tinh Giới này.
Đúng lúc này, người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Đi thôi”.
Nói rồi bà ấy đi về phía cánh cổng ánh sáng đó.
Diệp Quân vội đi theo sau.
Nhưng đúng lúc này, thời không phía sau hai người bỗng rung chuyển, ngay sau đó gần cả trăm khí tức mạnh mẽ ập đến.
Diệp Quân nhíu mày xoay người lại nhìn, thời không ở đằng xa bỗng nứt ra, sau đó Bác Thiên Khuyết dẫn theo cường giả tộc Bác Thiên bước ra.
Khi nhìn thấy là tộc Bác Thiên, Diệp Quân sửng sốt.
Tộc Bác Thiên này điên rồi sao? Thế mà còn dám đến nữa?
Lúc nhìn thấy hai cô cháu Diệp Quân, Bác Thiên Khuyết bỗng cười phá lên, đúng như ông ta dự đoán, Diệp Quân thực sự quá bất cẩn, ra ngoài mà chỉ dẫn theo một người, quả thật là kiêu ngạo.
Những cường giả tộc Bác Thiên khác cũng nở nụ cười, nếu ở đây có các cường giả đỉnh cấp của vũ trụ Quan Huyên thì họ còn kiêng dè sợ hãi, dù sao các cường giả đỉnh cấp của vũ trụ Quan Huyên vẫn rất đáng sợ, thế nhưng lúc này chỉ có hai người.
Thế này chẳng phải có thể tùy ý nắm bóp sao?
Nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Bác Thiên Khuyết nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng: “Các ngươi đi giết Diệp Quân, nhớ cho kỹ đừng nương tay, cùng nhau xông lên. Còn người phụ nữ này, ta sẽ giải quyết, ta muốn cho bà ta thấy thế nào là Đại Đế”.
Ông ta vừa nói vừa tiến đến trước một bước, khí thế ngút trời, tức giận chỉ vào người phụ nữ váy trắng: “Người phụ nữ kia, bà có dám đánh với ta không?”
Người phụ nữ váy trắng xoay người nhìn vào nơi sâu thẳm ở tinh không đằng xa, không nói gì, cũng không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng, thầm thở dài, hắn có thể cảm nhận được hình như người cô này có tâm sự.
Được người phụ nữ thần bí hướng dẫn, Diệp Quân dẫn người phụ nữ váy trắng đến thôn Thạch, Diệp Quân vốn dĩ muốn tách thời không để đi xuyên thời không, nhưng lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng nắm lấy vai hắn, ngay sau đó Diệp Quân chỉ thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trước một dòng sông.
Diệp Quân ngước mắt nhìn xung quanh, xung quanh bốn phía đều là núi, núi như thanh kiếm sắc bén đâm xuyên vào mây trời, trước mặt hắn mấy ngàn trượng có một ngôi làng đá. Thôn Thạch được xây dựng tựa lưng vào núi, ngôi làng rất lớn, ít nhất có đến cả vạn người sinh sống, trong làng thi thoảng vang lên tiếng hét chói tai.
Thôn Thạch!
Diệp Quân dẫn người phụ nữ váy trắng đi vào thông Thạch, đi chưa được bao lâu một khí tức cực mạnh bỗng lao đến.
Người phụ nữ váy trắng cau mày, hai ngón tay hợp làm một vừa định ra tay, nhưng ngay sau đó người phụ nữ bí ẩn bỗng xuất hiện trước mặt hai người, người phụ nữ bí ẩn nhìn thôn Thạch ở đằng xa: “Người của mình”.
Tất nhiên bà ấy không dám ra tay với người phụ nữ váy trắng ở đây, người phụ nữ váy trắng không ra tay thì thôi chứ một khi đã đánh, đối phương sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.
Sau khi người phụ nữ bí ẩn xuất hiện, khí tức bí ẩn đó bỗng biến mất, có lẽ là nhận ra thân phận của người phụ nữ bí ẩn.
Người phụ nữ bí ẩn nhìn Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng: “Đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, hắn dẫn người phụ nữ váy trắng đi về phía xa, sau khi vào thôn Thạch, Diệp Quân phát hiện trong thôn đá nhỏ này có không ít khí tức cường đại, trong đó hắn còn cảm nhận được vài khí tức của Đại Đế.
Diệp Quân bỗng nhìn về phía đằng xa, trên không trung nơi đó có một nhóm thanh niên đang phi ngựa, hai cánh tay vung vẫy, quyền phong cuồn cuộn, tiếng nổ ầm ầm chói tai.
Diệp Quân nhìn mấy thanh niên đó, mặc dù cảnh giới của chúng không cao nhưng khí tức lại mạnh mẽ như biển, hai mắt sắc bén, cả người toát ra sát khí.
Một người đàn ông trung niên đứng trước mặt các thanh niên, người đàn ông trung niên cao mét tám, thân hình thẳng tắp như kiếm như thương, hai cánh tay cường tráng, ánh mắt sắc bén, ánh mắt ông ta chậm rãi lướt qua các thanh niên, giọng nói như chuông ngân vang vọng: “Con đường võ đạo cũng như quá trình xây một tòa nhà cao tầng, nền tảng là quan trọng nhất, nếu nền tảng không vững chắc, sau này chắc chắn sẽ bị sụp đổ, thế nên nhân lúc còn trẻ, các ngươi phải luyện nền tảng của mình cho thật tốt, nền tảng càng vững chắc thì sau này mức tối đa sẽ càng cao”.
Các thanh niên đồng thanh nói: “Đã rõ”.
Lúc này một thanh niên bỗng giơ tay phải lên: “Võ giáo, ta có lời muốn nói”.
Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên: “Nói đi”.
Thanh niên siết chặt nắm đấm: “Bao giờ bọn ta mới có thể đến Chân vũ trụ?”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Sao nào, mới thế đã muốn đến Chân vũ trụ rồi à?”
Thanh niên vung nắm đấm: “Ta nghe nói Diệp Quân ở vũ trụ Quan Huyên cực kỳ yêu nghiệt, mười tám tuổi đã có thể giết chết Thần Đế một cách dễ dàng, hiện nay hắn được xưng là người yêu nghiệt nhất toàn vũ trụ, nhưng ta lại không phục, muốn đánh với hắn một trận”.
Diệp Quân nhìn thanh niên vừa nói đó, cảnh giới của thanh niên này thấp hơn hắn, là cảnh giới Nhân Tiên, nhưng khí tức lại cực kỳ mạnh, vừa nhìn đã biết không có bất kỳ hư ảo nào, chắc chắn sức chiến đấu cũng rất mạnh.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Dám khiêu chiến với hắn tất nhiên là chuyện tốt, nhưng không được có ý nghĩ khinh thường, hôm đó hắn đánh vào Chân vũ trụ, một mình liên tiếp giết chết vô số thiên tài của Chân vũ trụ, thực lực và thiên phú của hắn không phải là thứ người thường có thể so sánh được, cho nên nếu ngày nào đó gặp được người này trên chiến trường, cũng không được có ý nghĩ khinh thường hắn”.
Thanh niên đó vẫn không phục: “Võ giáo, Diệp Quân đó lợi hại vậy thật sao?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Nếu không lợi hại thì sao có thể khiến Chân vũ trụ ta phải thận trọng đối đãi với hắn?”
Nói rồi ông ta nhìn thoáng qua tất cả thanh niên trong sân: “Các ngươi nhớ kỹ, mặc dù hiện giờ Chân vũ trụ là bá chủ siêu cấp của vũ trụ nhưng không có nghĩa là chúng ta đã vô địch hoàn toàn, phải biết rằng núi này cao còn có núi cao hơn, lúc nào ra ngoài cũng phải khiêm tốn, đừng kiêu ngạo tự mãn, rất nhiều người thường chết vì chính lòng tự đại của mình đấy”.
Thanh niên đó siết chặt nắm đấm không nói gì.
Người đàn ông trung niên bước đến trước mặt thanh niên, cười nói: “Mặc dù Chân vũ trụ ta và vũ trụ Quan Huyên là kẻ thù, nhưng phải thừa nhận rằng người khác quả thật rất xuất sắc, chẳng hạn như Diệp Quân đó. Bây giờ trong thế hệ trẻ của Chân vũ trụ, gần như không ai có thể đánh lại hắn, cũng chính là vì thế, sau này các ngươi mới phải cố gắng nhiều hơn, đợi ngày trả thù cho Chân Thần”.
Thanh niên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Người đàn ông trung niên cười nói: “Tiếp tục”.
Các thanh niên tiếp tục bắt đầu tu luyện.
Diệp Quân nhìn đám thanh niên, sau đó dẫn người phụ nữ váy trắng tiếp tục đi về phía xa.
Người phụ nữ bí ẩn chưa quay lại vào trong tháp, bà ấy đứng ở một bên, rõ ràng là sợ người thôn Thạch chọc đến người phụ nữ váy trắng này.
Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối có biết cô ấy đang ở đâu không?”
Người phụ nữ bí ẩn khẽ nói: “Đi tiếp xuống đi”.
Diệp Quân gật đầu.
Lúc này hắn bỗng cảm thấy hơi căng thẳng.
Lại gặp nhau lần nữa, Bát Uyển còn nhận ra mình không?
Hắn cũng không biết.
Dần dần sự căng thẳng trở thành nỗi thấp thỏm.
Đi chưa được bao lâu, đằng xa bỗng vang lên một giọng nói: “Con nha đầu này lại ăn vụng rồi, ngươi ăn uống kiểu này thì có ai mà chịu được”.
Giọng nói vừa vang lên, cách đó không xa, một cô gái chạy ra từ trong một căn nhà đá, trên tay ôm một đống khoai lang, trong tay còn cầm một củ, vừa chạy vừa nói: “Lâm thúc, ta thật sự rất đói. Ta ăn xong bữa này, bữa sau sẽ không ăn nữa”.
Diệp Quân nhìn cô gái ở đằng xa, bỗng chốc sững sờ.
Chương 592: Bế quan tu luyện
Cô gái mặc một chiếc váy vải bố thô sơ, đầu tóc hơi bù xù như ổ gà, trên mặt dính đầy tro, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt trong veo, trong tay ôm một đống khoai lang, rõ ràng là cô ấy rất đói, tay chộp lấy một củ khoai lang còn chưa gọt vỏ, gặm ngấu nghiến.
Thấy người đằng sau không đuổi theo, cô gái thầm thở phào, sau đó ngồi trong một góc đường ở một bên gặm khoai lang, xem ra quả thật cực kỳ đói.
Diệp Quân chậm rãi đi đến trước mặt cô gái, cô ấy sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Quân, sau đó vội vàng ôm khoai lang vào trong lòng, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, cảm thấy đau lòng, hắn ngồi xổm xuống khẽ nói: “Muội còn nhớ ta không?”
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân hồi lâu rồi lắc đầu.
Diệp Quân siết chặt hai tay, sau một hồi hắn hỏi: “Có muốn đi theo ta không?”
Nói rồi hắn giơ tay phải ra, bàn tay hơi run.
Cô gái nhìn Diệp Quân, một lúc sau khẽ lắc đầu.
Diệp Quân im lặng, một lúc lâu sau hắn lấy một cái bát lớn ra, sau đó đưa cho cô gái trước mặt: “Cho muội cái này”.
Nhìn cái bát lớn trước mặt, người phụ nữ hơi cúi đầu xuống không nói gì.
Diệp Quân lại hỏi: “Đi theo ta, được không?”
Cô gái vẫn lắc đầu: “Không!”
Diệp Quân lặng thinh hồi lâu, hắn lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho cô ấy: “Trong này có khá nhiều đồ ăn, đều là những món muội thích, muội giữ lấy từ từ ăn…”
Cô gái cúi đầu xuống, không lên tiếng.
Diệp Quân khẽ nói: “Vậy ta đi đây”.
Cô gái vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu.
Thấy cô gái không lên tiếng, sắc mặt Diệp Quân u ám, đứng lên rời đi.
Lúc này cô gái bỗng đứng dậy, Diệp Quân vội dừng bước xoay người lại, nhưng cô ấy lại không nhìn hắn, chỉ ôm lấy cái bát lớn đi về phía đằng xa.
Diệp Quân lặng thinh hồi lâu rồi xoay người đi.
Hai người đi về hai hướng ngược nhau, không ai quay đầu lại nhìn.
Cô gái đi về phía đằng xa, đi một hồi, nước mắt chảy xuống rơi vào đáy bát.
Không lâu sau, cô ấy đi đến trước một căn nhà bằng đá, cất bát vào trong ngực, sau đó bước vào nhà đá, bên trong có bốn chiếc giường gỗ nhỏ vô cùng đơn giản, tất cả đều được kê sát vào nhau, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
Nhìn bốn chiếc giường trước mặt, ánh mắt cô gái bỗng trở nên mơ màng.
Từng cảnh tượng trước đây hiện lên trong tâm trí.
Lúc đó quả thật rất vui vẻ.
Lúc này một người phụ nữ bước vào, chính là người phụ nữ bí ẩn đi theo Diệp Quân.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Hắn vẫn không yên tâm về muội nên bảo ta đến xem sao”.
Cô gái bước đến một bên ngồi xuống, cô ấy rất tự nhiên nằm lên giường, đầu gối lên cánh tay không nói gì.
Người phụ nữ bí ẩn bước đến bên cạnh cô gái nằm xuống hỏi: “Hồi phục trí nhớ từ lúc nào?”
Cô gái đáp: “Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy huynh ấy”.
Người phụ nữ bí ẩn sửng sốt.
Cô gái khẽ cười: “Ta cũng không ngờ được rằng, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy huynh ấy, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong tâm trí ta như thủy triều”.
Người phụ nữ bí ẩn hỏi: “Tại sao không đi với hắn?”
Cô gái lắc đầu: “Đã từng yêu, đã từng có được, vậy là đủ rồi”.
Người phụ nữ bí ẩn lặng thinh không nói gì.
Thật ra bà ấy biết bây giờ vấn đề lớn nhất giữa Bát Uyển và Diệp Quân vẫn là vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ.
Hiện giờ vấn đề này rất nan giải.
Bát Uyển bỗng nói: “Tỷ thì sao? Cứ đi theo huynh ấy như thế, có dự tính gì à?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Sao nào, sợ ta gây bất lợi với hắn à?”
Bát Uyển lắc đầu: “Tỷ ấy à, nhiều khi còn nghĩ nhiều hơn đại tỷ”.
Người phụ nữ bí ẩn khẽ cười, không nói gì.
Bát Uyển lại nói: “Đi đi”.
Người phụ nữ bí ẩn đứng dậy, sau đó nói: “Muội thì sao?”
Bát Uyển khẽ nói: “Ta muốn ở lại đây lâu một chút”, người phụ nữ bí ẩn gật đầu, đi ra khỏi căn nhà đá, lúc bước đến cửa, bà ấy bỗng nói: “Ta khá tò mò, lúc đó muội thế mà lại không thực hiện biện pháp gì?”
Bà ấy vừa dứt lời, một viên gạch lao đến, người phụ nữ bí ẩn nhanh chóng tránh ra né đòn, bà ấy bật cười, sau đó biến thành tia sáng rồi biến mất.
Bát Uyển trong căn nhà đá cầm bát lớn lên, trầm tư hồi lâu.
…
Sau khi đi khỏi thôn Thạch, Diệp Quân lại đợi một lúc, đến khi người phụ nữ bí ẩn quay lại, hắn vội hỏi: “Thế nào?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đừng lo cho nó”.
Diệp Quân gật đầu, vốn dĩ còn muốn hỏi gì đó nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không cần thiết.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng bên cạnh: “Cô cô, chúng ta đi thôi”.
Người phụ nữ váy trắng vung tay lên, bà ấy và Diệp Quân biến mất.
…
Bác Thiên Giới.
Lúc này người trong tộc Bác Thiên đều đã lùi vào trong biên giới, dù là Bác Thiên Đạo cũng lùi vào trong biên giới.
Từ khi quay về từ vũ trụ Quan Huyên, Bác Thiên Đạo vẫn luôn ở trong trạng thái sợ hãi cao độ.
Lúc đi, ông ta dẫn theo hàng trăm cường giả tinh nhuệ của tộc Bác Thiên, nhưng lúc về thì chỉ còn một mình ông ta.
Chuyến đi đến vũ trụ Quan Huyên đã khiến thực lực của tộc Bác Thiên bị tổn thất bảy mươi phần trăm.
Cả tộc Bác Thiên đều kinh ngạc đến ngơ ngác.
Ở một tinh không nào đó, Bác Thiên Đạo ngồi khoanh chân trên tảng đá, phía sau ông ta là các cường giả tộc Bác Thiên.
Từ sau khi Bác Thiên Đạo quay về cũng không biết bị cái gì kích thích mà không nói chuyện với người trong tộc, bắt đầu bế quan tu luyện.
Chương 593: Cơ hội có một không hai
Lúc này ở một diễn biến khác, tất cả cường giả tộc Bách Thiên đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, còn có chút sợ hãi, rất nhiều cường giả đỉnh cấp của tộc Bách Thiên đều đến vũ trụ Quan Huyên, thế nhưng lại chỉ có tộc trưởng trở về.
Tất cả người trong tộc Bác Thiên đều không ngờ thực lực của vũ trụ Quan Huyên lại đáng sợ đến thế, phải biết rằng, những người đi lần này là mười mấy vị Tuế Nguyệt Đại Đế.
Họ đã đánh giá vũ trụ Quan Huyên quá thấp rồi.
Họ không đến vũ trụ Quan Huyên nên không biết chuyện xảy ra vào hôm đó, sau khi Bác Thiên Đạo trở về cũng không nói cho người trong tộc Bác Thiên biết chuyện cụ thể xảy ra ngày hôm đó như thế nào. Vậy nên các cường giả tộc Bác Thiên đều nghĩ rằng chắc chắn hôm đó đã xảy ra một trận chiến kinh thiên động địa gì đó.
Ầm!
Đúng lúc này, khí tức cường đại bỗng bộc phát từ trong người Bác Thiên Đạo, sau khi khí tức này xuất hiện, tất cả các cường giả tộc Bác Thiên đều kinh sợ.
Mệnh Vận Đại Đế!
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc, khí tức của Bác Thiên Đạo vẫn không ngừng mạnh lên, thời không xung quanh chấn động, vô cùng hãi hùng.
Thấy thế, các cường giả tộc Bác Thiên đều rời xa chỗ ông ta, không dám làm phiền Bác Thiên Đạo.
Ở một bên khác, trưởng lão của tộc Bác Thiên – Bác Thiên Khuyết trầm giọng hỏi: “Chân vũ trụ đã ra tay với vũ trụ Quan Huyên chưa?”
Một trưởng lão tộc Bác Thiên ở bên cạnh ông ta trầm giọng nói: “Chưa, hôm đó Chân vũ trụ không ra tay với vũ trụ Quan Huyên, sau khi người của chúng ta ra tay thì chúng lập tức rút quân”.
Nghe thế sắc mặt Bác Thiên Khuyết trở nên u ám: “Bị gài bẫy rồi”.
Sắc mặt các cường giả tộc Bác Thiên khác cũng cực kỳ khó coi, lần này bị Chân vũ trụ lừa rồi.
Dĩ nhiên là bên mình cũng có vấn đề, không điều tra kỹ về vũ trụ Quan Huyên mà đã đi đánh úp người ta, kết quả bị người ta tiêu diệt, tất nhiên không ai dám lên tiếng về vấn đề này vì lúc đó người quyết định đi thẳng đến vũ trụ Quan Huyên là Bác Thiên Đạo.
Lúc này ông lão tộc Bác Thiên ở bên cạnh bỗng nói: “Vừa nhận được tin hình như Diệp Quân đó đến Loạn Tinh Giới rồi”.
Bác Thiên Khuyết nhíu chặt mày: “Loạn Tinh Giới?”
Ông lão tộc Bác Thiên gật đầu: “Đúng thế”.
Bác Thiên Khuyết ngờ vực: “Hắn đến Loạn Tinh Giới làm gì?”
Loạn Tinh Giới!
Cho dù là Đại Đế như họ, cũng sẽ không dễ gì đặt chân đến nơi này, nơi đó đặc biệt hơn biên giới, lại có đủ kiểu kiếp nạn. Năm đó quân viễn chinh của Chân vũ trụ muốn chinh phục nơi đó, thế nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc. Nhưng vì nơi đó không đối đầu với Chân vũ trụ nên Chân vũ trụ cũng không cho phép người trong đó ra ngoài. Thế là cho đến nay lối vào nơi đó vẫn được quân viễn chinh của Chân vũ trụ canh giữ.
Ông lão tộc Bác Thiên lắc đầu: “Không biết”.
Bác Thiên Khuyết trầm tư một hồi rồi hỏi: “Hắn đi một mình à?”
Ông lão tộc Bác Thiên nói: “Hình như còn có một người phụ nữ váy trắng đi theo”.
Bác Thiên Khuyết nheo mắt: “Chỉ một người phụ nữ váy trắng?”
Ông lão tộc Bác Thiên gật đầu: “Đúng thế”.
Bác Thiên Khuyết nhìn ông lão: “Chắc chắn là chỉ có một người phụ nữ váy trắng đi theo, không còn ai khác chứ?”
Ông lão tộc Bác Thiên nói: “Chắc chắn, lần này đi theo hắn chỉ có một người phụ nữ váy trắng, vị Võ Thần của vũ trụ Quan Huyên và một vài cường giả đỉnh cấp trước đó luôn đi theo hắn cũng đã đến chiến trường Hư Chân rồi”.
Chỉ có một người.
Bác Thiên Khuyết đi qua đi lại một lúc rồi nói: “Tiêu diệt chúng đi”.
Ông lão tộc Bác Thiên sửng sốt.
Bác Thiên Khuyết phấn khích nói: “Đây là một cơ hội ngàn năm có một”.
Ông lão Bác Thiên do dự rồi hỏi: “Là như thế nào?”
Bác Thiên Khuyết nói: “Ông thử nghĩ mà xem, lần này tộc Bác Thiên tổn thất nặng nề ở vũ trụ Quan Huyên, trong tình huống này, vũ trụ Quan Huyên sẽ không nghĩ đến việc chúng ta lại dám đến lần nữa, ông nghĩ sao?”
Ông lão tộc Bác Thiên im lặng, nói thì nói thế nhưng cảm thấy hình như không ổn lắm.
Bác Thiên Khuyết nói tiếp: “Lần này, là do vũ trụ Quan Huyên bắt đầu bành trướng. Diệp Quân đến Loạn Tinh Giới mà chỉ dẫn theo một người, thế này không phải bành trướng thì là gì? Thế nên ta quyết định chúng ta đến đánh lén một lần nữa”.
Đánh lén một lần nữa.
Nghe Bác Thiên Khuyết nói thế, các cường giả tộc Bác Thiên đều sửng sốt.
Bác Thiên Khuyết trầm giọng nói: “Gọi các cường giả trong tộc đến, theo ta đi giết Diệp Quân”.
Ông lão tộc Bác Thiên đó do dự, sau đó nói: “Trưởng lão, ta nghĩ chuyện này hơi bất thường, có cần đợi tộc trưởng ra rồi để tộc trưởng quyết định không?”
“Đợi cái gì?”
Bác Thiên Khuyết tức giận nói: “Đây thực sự là cơ hội ngàn năm có một với tộc Bác Thiên, nếu bỏ lỡ, một khi Diệp Quân đó quay lại vũ trụ Quan Huyên, lúc đó muốn giết hắn sẽ khó như lên trời”.
Ông lão tộc Bác Thiên muốn nói lại thôi, Bác Thiên Khuyết lạnh lùng lên tiếng: “Bác Thiên Liệt, ông sợ rồi à?”
Bác Thiên Liệt trầm giọng nói: “Ta chỉ thấy chuyện này rất trọng đại, chúng ta nên đợi tộc trưởng ra rồi tính”.
Bạc Thiên Khuyết lạnh lùng nói: “Hiện giờ tộc trưởng bế quan tu luyện, sao có thể đến quấy rầy được? Hơn nữa, cũng không phải ông không biết tính cách của tộc trưởng, với tính cách của ông ấy, nếu biết được cơ hội ngàn năm có một này, ông ấy chắc chắn sẽ là người đầu tiên giơ hai tay đồng ý”.
Các cường giả tộc Bác Thiên im lặng không đáp, vì như Bác Thiên Khuyết nói, nếu Bác Thiên Đạo có ở đây, chắc chắn sẽ đồng ý cả hai tay.
Bác Thiên Khuyết nói tiếp: “Bác Thiên Liệt, ông nghĩ mà xem, chỉ có hai người Diệp Quân, mà cho dù người phụ nữ váy trắng có mạnh đến đâu thì cùng lắm chỉ là một Tuế Nguyệt Đại Đế... Ngay cả khi ta đánh giá quá cao người đó, cho rằng người đó là Mệnh Vận Đại Đế thì có làm sao? Bây giờ chúng ta còn hai vị Mệnh Vận Đại Đế, cộng thêm bọn ta, muốn giết cô ta chẳng phải như giết một con gà sao?”
Bác Thiên Liệt không nói gì, ông ta là người khá thận trọng nên chỉ mong đợi Bác Thiên Đạo ra rồi tính.
Ngay lúc này Bác Thiên Khuyết nói: “Chỉ biết nói sao nghe vậy thì sao mà làm nên chuyện lớn được?”
Một cường giả tộc Bác Thiên cũng nói: “Đúng thế, ta nghĩ chúng ta có thể thử xem, dù sao cũng chỉ có hai người thôi, mặc dù Diệp Quân có tài nhưng dù sao hắn cũng còn trẻ, không thể là đối thủ của chúng ta, còn người phụ nữ váy trắng...”
Bác Thiên Khuyết vung tay lên: “Để ta đối phó”.
Ông ta nói tiếp: “Cơ hội không thể để mất, mất rồi thì không có lần thứ hai, đi thôi”.
Dứt lời, ông ta dẫn theo một đám cường giả tộc Bác Thiên lao lên trời, dĩ nhiên để an toàn, ông ta còn dẫn theo hai Mệnh Vận Đại Đế duy nhất của tộc Bác Thiên hiện nay.
Không lâu sau, hàng trăm cường giả tộc Bác Thiên xé tan thời không đến thẳng chỗ Diệp Quân và người phụ nữ váy trắng…
Chương 594: Cạn lời
Sau khi ra khỏi thôn Thạch, cả đường đi Diệp Quân không nói lời nào, nhíu chặt mày, tâm sự nặng nề.
Thật ra khi nhìn thấy Bát Uyển, hắn đã biết đối phương đã nhận ra hắn.
Nhưng đối phương chọn cách không quen biết hắn.
Hắn cũng không còn cách nào khác vì hắn cũng không muốn ép buộc Bát Uyển.
Lúc này người phụ nữ bí ẩn đã quay lại bỗng nói: “Đừng canh cánh trong lòng chuyện này nữa, cố gắng tu luyện nâng cao thực lực đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Chuyện cấp bách bây giờ là nâng cao thực lực, dù sao vẫn còn một cái hẹn một năm với Chấp Kiếm Nhân.
Đã khoe khoang đến mức đó, đến lúc đó nếu đánh không lại thì người mất mặt không chỉ là mình mà còn cả vũ trụ Quan Huyên.
Dù sao bây giờ hắn cũng là người đại diện cho cả vũ trụ Quan Huyên.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng nhìn sang người phụ nữ váy trắng bên cạnh, cả đường đi cô cô luôn im lặng không nói gì, nếu mình không nói chuyện thì bà ấy tuyệt đối sẽ không mở lời.
Không được, phải tìm chủ đề gì đó nói chuyện phiếm để tăng mức độ thân thiết của cô cháu. Diệp Quân nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Cô cô, Tiểu Tháp thường nhắc đến cô với con”.
Tiểu Tháp căng thẳng, không biết phải làm gì, sợ tiểu chủ này lại nói lung tung gì, sau đó mình sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Nói gì?”
Diệp Quân nói: “Nó nói cô cô giết người không cần đến nhát kiếm thứ hai, là thật sao?”
Người phụ nữ váy trắng: “Con nghĩ sao?”
Diệp Quân cười nói: “Con nghĩ với thực lực của cô cô, đừng nói là giết người, dù hủy diệt tất cả vũ trụ đã biết tên bây giờ chắc hẳn cũng không cần đến nhát kiếm thứ hai”.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Sai rồi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Người phụ nữ váy trắng lại nói: “Phải lược bỏ chữ chắc hẳn đi”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Định bao lâu thì đạt đến cảnh giới Đại Đế?”
Diệp Quân nói: “Con mong muộn một chút”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Vì như thế thì có thể học tập cô cô nhiều một chút, hơn nữa cô cô ở đây, chắc chắn cha cũng sẽ về thường xuyên”.
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân không nói gì thêm nữa.
Diệp Quân bỗng nói: “Cô ơi, con có một chiêu kiếm kỹ, con thi triển cho người xem, người chỉ dạy cho nhé, được không?”
Nói rồi hắn cũng không đợi người phụ nữ váy trắng trả lời đã tung ra một nhát kiếm.
Ầm!
Thời không nơi nhát kiếm đánh trúng sụp xuống.
Đạo kiếm!
Nhát kiếm này được hắn sửa lại dựa trên đạo quyền của Chân Thần, một nhát kiếm là một đạo, một đạo là một nhát kiếm, trong kiếm có đạo của mình, đạo của lòng tin vô địch, cho nên khi nhát kiếm này được tung ra, sức mạnh của nó là vô tận, không ai ở cấp bậc dưới Đại Đế có thể ngăn được nó.
Thi triển xong, Diệp Quân vội nhìn người phụ nữ váy trắng, vẻ mặt đầy mong đợi.
Người phụ nữ váy trắng lại bình tĩnh như nước, không nói gì.
Thấy người phụ nữ váy trắng không lên tiếng, Diệp Quân hơi thấp thỏm: “Không tốt sao ạ?”
Người phụ nữ váy trắng đang định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy vẻ thấp thỏm của Diệp Quân trước mặt, bà ấy do dự một chút, nhìn gương mặt giống anh trai mình đến bảy tám phần của Diệp Quân, tim bà ấy bỗng mềm nhũn, vẻ mặt thêm vài phần dịu dàng, thế là thay đổi lời mình định nói lúc đầu: “Con mới mười bảy mười tám tuổi mà đã kiên định với lòng tin Kiếm đạo như thế thì cho dù là trong lịch sự lâu dài cũng hiếm thấy chứ đừng nói là thời đại hiện nay”.
Nghe thế Diệp Quân mừng rỡ, nở nụ cười rạng rỡ, có thể được người cô này khen ngợi, dĩ nhiên hắn cực kỳ vui mừng.
Có điều, ngay lúc này, người phụ nữ váy trắng lại nói: “Nhưng với cá nhân ta, kiếm đạo của con vẫn còn khá nhiều thiếu sót”.
Diệp Quân hỏi: “Là sao ạ?”
Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Mục tiêu của con là vô địch à?”
Diệp Quân gật đầu.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Tại sao lại phải vô địch?”
Diệp Quân nói ngay: “Không ai có thể giết chết con”.
Người phụ nữ váy trắng lắc đầu nhưng không nói gì.
Diệp Quân vội hỏi: “Sao thế ạ?”
Người phụ nữ váy trắng nói: “Lòng tin vô địch mà con nói chẳng qua chỉ là nghé con không biết sợ hổ mà thôi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ý của cô cô là con chưa từng gặp phải cường giả vô địch thật sự nên tự mình nói vô địch thật ra chỉ là một biểu hiện vô tri thôi”.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Tại sao nghé con không biết sợ hổ? Vì không biết, vì nó không biết sự lớn mạnh của hổ, nhưng nếu để nó tận mắt nhìn thấy sự mạnh mẽ của hổ, con nói xem nó có sợ hổ không?”
Diệp Quân không nói gì.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Nếu sau khi nhìn thấy hổ mạnh như thế nào mà nó vẫn có thể không sợ hổ, còn muốn đánh bại hổ thì sự can đảm này thực sự rất đáng quý. Còn con, nếu sau khi nhìn thấy người vô địch mà con vẫn dám có niềm tin vào sự vô địch này, đó mới là lòng tin vô địch thật sự, đã biết trời cao thế nào mà còn dám bước lên trời, đây mới thực sự là lợi hại”.
Diệp Quân khẽ nói: “Cha bảo cô cô dẫn con đến tập luyện, mục đích là vì điều này ư?”
Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Một trong các mục đích của huynh ấy”.
Diệp Quân cười nói: “Con sẽ cố gắng học tập với cô cô”.
Người phụ nữ váy trắng nói: “Con rất tài giỏi”.
Diệp Quân vui mừng khôn xiết, nhưng lúc này người phụ nữ váy trắng lại nói: “Nhưng vẫn kém huynh ấy một chút”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, đây không phải khen mình mà là khen cha.
Tiểu Tháp cạn lời.
Chương 595: Nắm chắc phần thắng trong tay
Xét về công bằng, với tài năng của Diệp Quân chắc chắn là mạnh hơn Kiếm Chủ Nhân Gian, trong thế hệ thứ ba, tài năng của Diệp Quân là yêu nghiệt nhất.
Dĩ nhiên trong mắt Thiên Mệnh, ca ca luôn là người xuất sắc nhất.
Người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Loạn Tinh Giới ở đâu?”
Người phụ nữ bí ẩn: “Phía Bắc”.
Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu, tay trái bỗng nắm lấy bả vai Diệp Quân, ngay sau đó Diệp Quân cảm thấy thời không trước mặt đều trở nên hư ảo, vô số thời không xung quanh tựa như tia chớp lướt qua trước mắt, hắn hoảng sợ vội nhắm chặt mắt lại nhưng chỉ trong chốc lát, hắn lại cảm thấy mọi thứ đã trở lại bình thường.
Diệp Quân mở mắt ra, lúc này hắn và người phụ nữ váy trắng đã ở trong một tinh không rộng lớn mênh mông, tinh không xung quanh cực kỳ tĩnh lặng, khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Diệp Quân nhìn chằm chằm phía xa, cách trước mặt hắn mấy vạn trượng có một cánh cổng ánh sáng rộng mấy trăm vạn trượng, bao trùm cả tinh không, vô cùng ngoạn mục. Cánh cổng ánh sáng này rất kỳ lạ, như thế được phù văn ngưng tụ thành, tản mát ra sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.
Diệp Quân biết đây chắc hẳn là cánh cổng đi đến Loạn Tinh Giới.
Diệp Quân khá ngạc nhiên, người cô cô này đúng thật là lợi hại, từ thôn Thạch lúc nãy đến đây không biết bao xa nhưng họ chỉ mất chưa đến một giây đã có thể đến nơi.
Đáng sợ thật!
Lúc này người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: “Năm đó quân viễn chinh cũng từng đến đây, muốn chinh phục Loạn Tinh Giới”.
Diệp Quân hỏi: “Thất bại rồi sao?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Cũng được coi là thất bại. Loạn Tinh Giới này đặc biệt hơn biên giới Bác Thiên Giới, bên trong ẩn chứa đủ các loại tai họa, chẳng hạn như vốn dĩ chỉ có đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Đại Đế mới xuất hiện tam tai tam kiếp, nhưng trong Loạn Tinh Giới này, không có chỗ nào mà không có. Không chỉ thế còn có mệnh kiếp vô cùng đáng sợ, tức là muốn trở thành Mệnh Vận Đại Đế mới xuất hiện mệnh kiếp, nhưng ở trong này lại xuất hiện thường xuyên”.
Diệp Quân hỏi thắc mắc: “Tại sao?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Vì nơi này rất đặc biệt, theo ta được biết, nơi này có văn minh trước nền văn minh Thần Đạo, tức là văn minh trước đó của văn minh Thần Đạo, nhưng sau đó khi họ đại chiến với Thần Đạo của chủ nhân bút Đại Đạo, bị Thần Đạo đánh bại rồi chạy trốn đến nơi này, hơn nữa còn thiết lập các kiếp trận đáng sợ, lúc đầu họ còn có thể khống chế được các kiếp trận này nhưng sau đó không biết vì sao mà kiếp trận ở đây đã bị mất khống chế”.
Diệp Quân khá ngạc nhiên: “Mất khống chế ư?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đúng thế, từ sau khi bị mất khống chế, nơi này đã bắt đầu trở nên biến thái. Các tai họa vượt khỏi tầm kiểm soát, bắt đầu làm loạn lên, những người còn sống sau các tai họa này… đều rất biến thái”.
Diệp Quân nói: “Sở dĩ năm đó quân viễn chinh không thể chinh phục được nơi này là vì các tai họa này à?”
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Có nguyên nhân về mặt này, vì tiến vào bên trong, cho dù mạnh như quân viễn chinh cũng khó có thể thích ứng những kiếp nạn, tất nhiên ngoài những điều này, các cường giả sống sót ở nơi này cũng cực kỳ mạnh, là mạnh thật đấy. Vì họ đã sống trong một môi trường khắc nghiệt như vậy từ khi còn nhỏ, những người có thể sống sót trong môi trường này đều là những kẻ tàn nhẫn trong những kẻ tàn nhẫn”.
Diệp Quân khẽ gật đầu hỏi: “Lẽ nào họ chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi đó?”
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Tất nhiên họ có nghĩ đến chuyện này, trước đây họ từng tổ chức cho các cường giả đánh ra ngoài, nhưng khi ở bên ngoài, họ không có ưu điểm về địa lý như ở bên trong này nên lần nào cũng bị quân viễn chinh đánh lui. Chân vũ trụ từng đánh giá, nếu không có ưu thế về địa lý đó thì Loạn Tinh Giới này sẽ không đánh lại Chân vũ trụ”.
Chân vũ trụ!
Diệp Quân im lặng không nói, thật ra bây giờ nếu mấy người cô cô không ra tay, vũ trụ Quan Huyên cũng không đánh lại Chân vũ trụ, không có bất kỳ phần thắng nào.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Cha ngươi bảo ngươi đến đây trải nghiệm tập luyện là một lựa chọn cực kỳ chính xác, ở đây ngươi chắc chắn có thể nâng cao cảnh giới đến mức rất cao”.
Diệp Quân gật đầu, hắn cũng khá mong chờ với Loạn Tinh Giới này.
Đúng lúc này, người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Đi thôi”.
Nói rồi bà ấy đi về phía cánh cổng ánh sáng đó.
Diệp Quân vội đi theo sau.
Nhưng đúng lúc này, thời không phía sau hai người bỗng rung chuyển, ngay sau đó gần cả trăm khí tức mạnh mẽ ập đến.
Diệp Quân nhíu mày xoay người lại nhìn, thời không ở đằng xa bỗng nứt ra, sau đó Bác Thiên Khuyết dẫn theo cường giả tộc Bác Thiên bước ra.
Khi nhìn thấy là tộc Bác Thiên, Diệp Quân sửng sốt.
Tộc Bác Thiên này điên rồi sao? Thế mà còn dám đến nữa?
Lúc nhìn thấy hai cô cháu Diệp Quân, Bác Thiên Khuyết bỗng cười phá lên, đúng như ông ta dự đoán, Diệp Quân thực sự quá bất cẩn, ra ngoài mà chỉ dẫn theo một người, quả thật là kiêu ngạo.
Những cường giả tộc Bác Thiên khác cũng nở nụ cười, nếu ở đây có các cường giả đỉnh cấp của vũ trụ Quan Huyên thì họ còn kiêng dè sợ hãi, dù sao các cường giả đỉnh cấp của vũ trụ Quan Huyên vẫn rất đáng sợ, thế nhưng lúc này chỉ có hai người.
Thế này chẳng phải có thể tùy ý nắm bóp sao?
Nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Bác Thiên Khuyết nhìn chằm chằm vào người phụ nữ váy trắng: “Các ngươi đi giết Diệp Quân, nhớ cho kỹ đừng nương tay, cùng nhau xông lên. Còn người phụ nữ này, ta sẽ giải quyết, ta muốn cho bà ta thấy thế nào là Đại Đế”.
Ông ta vừa nói vừa tiến đến trước một bước, khí thế ngút trời, tức giận chỉ vào người phụ nữ váy trắng: “Người phụ nữ kia, bà có dám đánh với ta không?”
Bình luận facebook