-
Chương 2114-2116
Chương 2114: Bị ăn mòn
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân trở nên trắng bệch.
Tiểu Tháp cũng run rẩy: “Mẹ kiếp, sao những sức mạnh này lại đáng sợ như vậy…”
Lúc này nó cũng vô cùng yếu ớt.
Ý thức của Diệp Quân đã ngày càng trở nên mơ hồ, bây giờ hắn chỉ dựa vào một chút ý chí để cố gắng kiên trì.
Nhưng không lâu sau, ký ức của hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn…
Bây giờ hắn đã không còn ở trong vũ trụ của mình nữa, mà đi ngược Quang Âm, tiến vào dòng thời gian của vũ trụ khác, dù là kiếm ý của hắn hay thần hồn của hắn thì đều đang dần bị sức mạnh Quang Âm ăn mòn…
…
Trên một hòn đảo, một cô gái chỉ mười lăm mười sáu tuổi đang vung quyền, tóc được buộc gọn gàng sau đầu,khi vung quyền, không gian rung lên, khí thế áp đảo.
Tuy cô gái này tuổi còn rất nhỏ, nhưng dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt thanh tú không chút tì vết, ánh mắt khá sắc bén, khí thế tràn đầy.
Trên hòn đảo rộng lớn như vậy chỉ có một mình cô ấy, cô ấy liên tục vung quyền, mỗi một quyền xuất ra đều mang theo khí thế dồi dào mạnh mẽ.
Nhưng lúc này, dường như cô gái cảm nhận được điều gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bầu trời nổ tung, sau đó một bóng người lao về phía cô ấy như một ngọn núi.
Thấy cảnh này, con ngươi cô gái chợt co rụt lại.
Chỉ riêng khí thế đó thôi đã đủ khiến cô gái tuyệt vọng.
Cô gái nhìn bóng người đang lao nhanh từ trên trời xuống về phía mình, cô muốn chạy nhưng lúc này cô lại bị một luồng khí thế bao trùm, không thể cử động, cảm giác ngột ngạt ập đến khiến cô chỉ thấy tuyệt vọng.
Cô ấy nhìn chằm chằm bóng người đang lao nhanh xuống, hai tay nắm chặt, trong mắt hiện lên vẻ không cam tâm, nhưng cô ấy vẫn không thể làm gì được.
Nhưng vào lúc này, thời không trước mặt cô ấy tách ra, sau đó một người đàn ông lao tới, hai tay cầm kiếm chém ra một nhát.
Một luồng kiếm quang như thác nước chắn trước mặt hai người.
Ầm!
Một làn sóng xung kích kinh khủng đột nhiên bộc phát, đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên xoay người, ôm lấy cô gái, cùng lúc này, một luồng ý chí kiếm đạo bao quanh hai người, nhưng làn sóng xung kích ấy quá mạnh, hai người vẫn bị hất văng ra xa, sau khi bay ra gần nghìn trượng, đập mạnh xuống đất, người đàn ông đột nhiên quay người lại để mình nằm dưới…
Rầm!
Toàn bộ mặt đất nổ tung ngay lập tức.
Trông hố sâu, cô gái sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông nhanh chóng bế cô gái bay lên, hắn đặt cô xuống đất rồi quay người nhìn xung quanh, lúc này trong mắt hắn đầy nghi hoặc và hoang mang.
Mình là ai?
Mình đang ở đâu?
“Không ngờ ngươi lại chống lại được sự ăn mòn của sức mạnh Quang Âm!”
Cách đó không xa, A Phu bỗng nhiên lên tiếng, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt có vẻ hơi khó tin, gã không ngờ tên này lại đi theo mình, phải biết rằng sở dĩ gã dám đi ngược Quang Âm, cưỡng ép đi vào dòng thời gian của vũ trụ khác là vì Đa Nguyên Đạo Đế đã mở cửa sau cho gã, gã không bị sức mạnh Quang Âm ăn mòn, nếu không với thực lực của gã, gã cũng không dám làm thế này.
Nhưng gã không ngờ được là tên này lại xông vào đây, hơn nữa còn sống được đến bây giờ.
Sau khi nghe A Phu nói thế, người đàn ông nhìn gã, hỏi với vẻ khó hiểu: “Ngươi biết ta hả?”
A Phu nheo mắt: “Xem ra ngươi đã bị sức mạnh Quang Âm ăn mòn…”
Nói rồi gã xông lên phía trước, vung một quyền về phía người đàn ông và cô gái, quyền này cực kỳ kinh khủng, quyền thế mạnh mẽ như thác núi, khí thế áp đảo.
Người đàn ông theo bản năng nhấc cô gái bên cạnh lên, đẩy sang nơi khác, cô gái ngã xuống ở nơi cách đó mấy trăm trượng, còn hắn thì lao tới, chém mạnh một nhát kiếm.
Ầm!
Người đàn ông bị đánh văng ra ngoài, nhưng A Phu cũng liên tục bị lùi lại, đồng thời, cánh tay phải của gã cũng nứt ra, máu tuôn ra không ngừng.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt A Phu tối sầm, gã là thể tu, cơ thể mạnh hơn người cùng cảnh giới rất nhiều, nhưng trước thanh thần kiếm này, cơ thể cường hãn của gã cũng chẳng khác gì người thường.
Ở trước kiếm Thanh Huyên, ai cũng như ai!
A Phu không muốn liều chết với Diệp Quân, với gã mà nói, gã chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này là được, vì thế gã lao về phía Diệp Quân, nhưng được nửa chừng, gã lại đột nhiên đổi hướng, vung quyền về phía cô gái kia.
Ở phía xa, cô gái thấy quyền này phóng tới, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, thay vì lùi lại thì cô ấy tiến lên, lao về phía trước, đáp trả lại bằng một quyền.
Tuy nhiên, sức mạnh lúc này của cô ấy so với A Phu thì chỉ như con kiến và con voi, không thể so sánh được.
Mà vào thời khắc mấu chốt này, một luồng kiếm quang đột nhiên phóng tới trước mặt cô gái, chính là Diệp Quân, thấy Diệp Quân, cô gái sửng sốt, vội vàng thu tay về, mà Diệp Quân ở trước mặt cô ấy thì lại giơ kiếm lên chém mạnh về phía trước.
Ầm!
Nhát kiếm này hạ xuống lập tức chặn được A Phu tại chỗ, nhưng cơ thể hắn cũng bắt đầu tách ra không ngừng.
Mà nắm đấm của A Phu cũng bị kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân xé rách, gã kinh hãi, đang định rút tay về thì Diệp Quân bỗng hét lên một tiếng, lao tới chém giết. A Phu thấy thế thì biết mình không thể rút lui nên cũng trở nên hung hãn, bất chấp kiếm của Diệp Quân, đập mạnh tay trái về phía ngực Diệp Quân.
Phập!
Phụt!
Hai người đồng thời bay ra ngoài.
Mà một tay của A Phu vẫn giữ nguyên tại chỗ, nhưng gã vừa dừng lại thì đã một lần nữa lao về phía cô gái kia.
Gần như cùng lúc đó, Diệp Quân lại vụt tới trước mặt cô gái, sau đó vung thanh kiếm trong tay như phát điên…
Trận huyết chiến cự ly gần…
Cô gái nhìn người đàn ông trước mặt đang bảo vệ mình như phát điên mà choáng váng.
Chương 2115: Ta có thể học kiếm không?
Diệp Quân cầm kiếm điên cuồng vung chém.
Mặc dù A Phu chủ yếu tu thân thể, nhưng thân thể của gã cũng không hơn gì Diệp Quân, mà tuy thân thể của Diệp Quân không mạnh bằng gã thì cũng không yếu thế, bởi vậy sau trận giao đấu điên cuồng, Diệp Quân đã chiếm thế thượng phong.
Máu thịt văng tung tóe!
A Phu càng đấu càng sợ, bởi vì lúc này Diệp Quân cũng không phòng ngự, chỉ điên cuồng đánh cùng gã không nề hà thương tích.
Lúc đầu gã còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng khi thương thết trên cơ thể càng lúc càng nhiều, gã không dám liều mình với Diệp Quân nữa, chỉ đành rút lui, nhưng Diệp Quân lại đuổi theo chém gã như ruồi bọ thấy phân.
Bùm!
Chính lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên nổ ra, sau khi A Phu đẩy lui Diệp Quân bằng một quyền, gã quay người lại rồi biến mất trên bầu trời, nhưng cánh tay phải của gã thì đã để lại mãi mãi, không chỉ cánh tay phải mà khi gã bỏ chạy, cơ thể cũng rơi ra từng mẩu thịt…
A Phu bỏ chạy khiến Diệp Quân sững sờ, sau đó hắn ngã xuống, kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang bay vào đầu mày của hắn, bắt đầu khôi phục thần hồn cho hắn.
Lúc này hắn cũng đã đấu mệt, trên người toàn thương tích, khi hắn đi ra đã bị sức mạnh Quang Âm ăn mòn, mà bây giờ sức mạnh Quang Âm còn sót lại trong cơ thể vẫn đang không ngừng ăn mòn, không chỉ hắn, Tiểu Tháp để bảo vệ hắn mà cũng bị thương nghiêm trọng, rơi vào trạng thái ngủ say.
Thực ra A Phu mà đánh thêm một lúc nữa thì Diệp Quân cũng chẳng còn sức chống đỡ.
Lúc này, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân hồi lâu rồi cúi xuống bế hắn lên, đi về nơi xa.
Chẳng bao lâu, cô ấy đã bế Diệp Quân tới dưới một gốc cây cổ thụ cao chót vót, tìm rất nhiều lá đặt dưới người Diệp Quân, sau đó lại lấy một ít cành cây che cho hắn rồi cô ấy mới quay người rời đi.
Mà Diệp Quân lúc này cũng chẳng có thời gian để ý đến cô gái, bởi vì hắn thực sự đã quá mệt, vì thế không lâu sau hắn đã ngủ thiếp đi.
Về đêm.
Cô gái quay lại gốc cây, ngồi xuống cạnh Diệp Quân, sau đó lấy ra một quả.
Nếu tộc nhân của cô gái nhìn thấy quả này thì chắc chắn sẽ rất sốc.
Cô gái đưa quả ấy đến bên miệng Diệp Quân: “Ăn đi”.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, tuy vẫn rất mệt, nhưng đã khỏe hơn trước kia rất nhiều rồi.
Ngửi thấy mùi thơm của quả đó, Diệp Quân không nghĩ nhiều cắn nhẹ một miếng, khi trái cây vào cơ thể, một luồng năng lượng thuần khiết lập tức lan ra khắp người hắn, nhanh chóng chữa lành vết thương trên cơ thể hắn.
Diệp Quân hơi sửng sốt: “Đây là gì vậy?”
Cô gái nhìn hắn: “Quả sinh mệnh Thiên Hành”.
Diệp Quân cau mày: “Quả sinh mệnh Thiên Hành?”
Cô gái gật đầu.
Diệp Quân nghe thấy hơi quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được, bởi vì ký ức của hắn lúc này không được toàn vẹn cho lắm.
Lúc này, cô gái lại nói: “Ăn tiếp đi”.
Diệp Quân gật đầu, một lát sau hắn đã ăn hết quả sinh mệnh Thiên Hành, mà trong cơ thể, năng lượng thuần khiết kia đang không ngừng chữa lành lục phủ ngũ tạng cho hắn.
Còn sức mạnh Quang Âm kia cũng từng chút từng chút bị kiếm Thanh Huyên của hắn giải phóng.
Diệp Quân muốn ngồi dậy nhưng hắn vẫn hơi yếu, cô gái thấy thế thì do dự một lát, sau đó đỡ cánh tay Diệp Quân để hắn ngồi dậy, Diệp Quân dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trăng tròn sao sáng như một bức tranh tuyệt đẹp.
Diệp Quân hít sâu một hơi, cố gắng nhớ lại những ký ức đã mất, nhưng vì sức mạnh Quang Âm trong cơ thể vẫn chưa hoàn bị loại bỏ nên hắn vẫn chẳng thể nhớ ra được, hơn nữa càng nghĩ càng đau đầu, bởi vậy hắn chỉ đành tạm thời từ bỏ.
Cô gái ngồi bên cạnh Diệp Quân, quay đầu lại hỏi hắn: “Ngươi là ai?”
Diệp Quân cười khổ: “Ta tạm thời vẫn chưa nhớ ra”.
Cô gái nhìn hắn chằm chằm, không lên tiếng.
Diệp Quân nghiêm túc bảo: “Thật mà”.
Nói rồi hấn chỉ vào đầu mình: “Khi ta tới đây, vùng đầu bị thương nặng”.
Cô gái chau mày, một lúc sau lại hỏi: “Ngươi đến từ đâu?”
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như là một nơi tên hệ Ngân Hà”.
Trong mắt cô gái hiện lên vẻ hơi nghi hoặc, hiển nhiên cô ấy chưa nghe đến nơi này bao giờ.
Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, bây giờ hắn chỉ mong thanh kiếm trong đầu nhanh chóng loại bỏ hết sức mạnh Quang Âm ra khỏi cơ thể để đầu óc hắn có thể trở lại bình thường.
Như nghĩ tới điều gì nữa, Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, cười bảo: “Đừng nghĩ nữa, đến khi ta hoàn toàn khôi phục sẽ nói hết cho cô”.
Cô gái nhìn hắn rồi gật đầu.
Diệp Quân bật cười: “Đây là nơi nào?”
Cô gái không trả lời.
Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái, cô gái nói: “Có nói cho ngươi thì chắc chắn ngươi cũng chưa nghe tới bao giờ”.
Diệp Quân cười: “Cô không nói làm sao ta biết được?”
Cô gái nhặt một cành cây lên nhẹ nhàng uốn cong lại, đáp: “Nền văn minh Thiên Hành”.
Nền văn minh Thiên Hành!
Diệp Quân cau mày.
Quen quá!
Cô gái quay lại nhìn hắn: “Đã nghe bao giờ chưa?”
Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Ta cảm thấy rất quen thuộc, cũng có nghĩa là trước đây chắc chắn ta có biết”.
Cô gái hơi thắc mắc.
Diệp Quân bỗng lắc đầu: “Thôi, không nghĩ nữa, cứ nghĩ là đau đầu”.
Cô gái bẻ gãy cành cây trong tay: “Ngươi khá bí ẩn”.
Diệp Quân cười hỏi: “Vậy cô có sợ ta không?”
Cô gái lắc đầu.
Diệp Quân cười to.
Cô gái lại hỏi: “Ta có thể học kiếm không?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô muốn học kiếm?”
Cô gái gật đầu.
Diệp Quân khó hiểu: “Chẳng phải cô học võ sao?”
Cô gái nhìn hắn: “Được không?”
Diệp Quân cạn lời, sao tính tình của cô gái này nóng nảy thế?
Thấy cô gái vẫn nhìn mình chằm chằm, Diệp Quân cười: “Được, ta dạy cô”.
Cô gái lắc đầu: “Không cần, ta biết rồi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Cô gái nhặt cành cây dưới đất lên, đi tới nơi cách đó không xa, đâm cành cây về phía trước, một luồng kiếm ý phóng ra.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sững người.
Chương 2116: Thiên tài kiếm đạo
Mà lúc này cô gái đã bắt đầu vung cành cây trong tay lên, dần dần, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
Bởi vì hắn phát hiện, cách đâm chém của cô gái hoàn toàn là chiêu thức mà hắn vừa dùng.
Vừa nãy hắn giao chiến cùng gã đàn ông vạm vỡ, cô gái này đã học được hết.
Diệp Quân há hốc mồm kinh ngạc.
Trên đời này còn có thiên tài như vậy ư?
Múa cây xong, cô gái thu cành cây lại, nhìn Diệp Quân không lên tiếng, nhưng Diệp Quân hiểu cô ấy đang muốn hỏi hắn thấy mình học thế nào.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Đây là lần đầu tiên cô dùng kiếm?”
Cô gái gật đầu.
Trong lòng Diệp Quân kinh hãi nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì: “Tạm được, sau này cô đi theo ta tu kiếm đi!”
Cô gái hờ hững nhìn hắn: “Không”.
Diệp Quân: “…”
Cô gái đột nhiên quay người đi tới trước mặt Diệp Quân, chỉ vào đống cành cây trước mặt hắn: “Trốn đi”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”
Cô gái đáp: “Không được để họ phát hiện”.
Diệp Quân hỏi: “Họ là ai?”
Cô gái trả lời: “Tộc nhân của ta”.
Diệp Quân càng khó hiểu: “Vì sao không thể để tộc nhân của cô phát hiện?”
Cô gái nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi không trốn thì ta đánh ngươi bất tỉnh”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm: “Sao cô lại như thế? Cô…”
Thấy cô gái nắm tay lại định làm thật, Diệp Quân vội bảo: “Được được, ta trốn…”
Bây giờ hắn yếu vô cùng, thật sự không đánh lại được cô ấy.
Diệp Quân hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhặt cành cây có lá xung quanh lên che người mình, thấy Diệp Quân hơi qua loa lấy lệ, cô gái trừng mắt nhìn hắn nhưng không đánh hắn mà chủ động nhặt cành cây lên che cho hắn, chỉ chừa ra một cái đầu.
Thấy Diệp Quân tỏ vẻ bất đắc dĩ, cô gái vỗ đầu hắn: “Vì tốt cho ngươi thôi”.
Nói xong cô ấy quay người rời đi.
Diệp Quân không nói nên lời, bây giờ hắn chỉ có thể ngắm nhìn trời sao.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng thầm hỏi: “Này này, ngươi có ở đây không?”
Trực giác mách bảo hắn trong cơ thể hắn có thứ gì đó, nhưng rốt cuộc là thứ gì thì hắn không nhớ ra được.
Nhưng hắn có thể khẳng định chắc chắn có thứ gì đó.
Thấy không có tiếng đáp lại, Diệp Quân cau mày, lại gọi: “Ngươi có ở đây không? Có thì trả lời ta một tiếng đi!”
Vẫn không có phản hồi.
Diệp Quân hơi thắc mắc, chẳng lẽ cũng bị thương ư?
Không suy nghĩ quá nhiều, hắn lập tức dừng lại, bởi vì bây giờ chỉ cần hắn cố nghĩ lại thì đầu sẽ cực kỳ đau.
Nhìn bầu trời sao, Diệp Quân thở dài một hơi, thế này là sao chứ?
Không lâu sau, hắn từ từ nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Màn đêm buông xuống.
Ở nơi nào đó.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang lặng lẽ đi về phía xa, trước mặt cô ấy có một cây cổ thụ, cây cao chọc trời như một chiếc ô khổng lồ, chắn hết mọi thứ, trên cành cây có những quả màu tím đậm, nhưng rất ít.
Phía sau cô gái buộc tóc đuôi ngựa còn có ba người đi theo, một nam hai nữ, trong số hai cô gái thì có một người mặc váy dài đỏ rực, cực kỳ quyến rũ, người còn lại mặc váy dài màu xanh nhạt, tao nhã nhẹ nhàng.
Người đàn ông thì mặc áo bào đen đơn giản, đi ở cuối cùng, hắn thận trọng nhìn xung quanh với vẻ mặt rất gian.
Lúc này cô gái mặc váy dài màu đỏ kéo tay áo cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khẽ nói: “Đại tỷ!”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa dừng lại, quay đầu nhìn cô gái mặc váy đỏ: “Sao thế?”
Cô gái váy đỏ do dự một lát rồi nói: “Hôm qua chúng ta vừa mới trộm quả xong, muội vẫn chưa tiêu hóa hết, hôm nay lại đến trộm… Chúng ta làm thế này có phải hơi khoa trương quá không?”
Cô gái mặc váy xanh nhạt nhanh chóng gật đầu: “Đại tỷ, Tư Hỏa nói đúng đấy, chúng ta lấy trộm nhiều quá, thi thoảng tới trộm một lần rồi duy trì như vậy thì hơn…”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nghĩ một chút rồi bảo: “Tư Hỏa, Phượng Đông, ta vẫn cần một quả nữa”.
Tư Hỏa không hỏi tại sao, chỉ gật đầu: “Được, đi thôi”.
Phượng Đông cũng gật đầu nói: “Cẩn thận một chút là được”.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bỗng quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: “Dung Khâu, đệ ở lại đây canh chừng nhé”.
Người đàn ông gật đầu ngay, run rẩy đáp: “Được được!”
Vì thế, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đưa Tư Hỏa và Phượng Đông khẽ khàng đi về phía thần thụ nơi xa…
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Quân trở nên trắng bệch.
Tiểu Tháp cũng run rẩy: “Mẹ kiếp, sao những sức mạnh này lại đáng sợ như vậy…”
Lúc này nó cũng vô cùng yếu ớt.
Ý thức của Diệp Quân đã ngày càng trở nên mơ hồ, bây giờ hắn chỉ dựa vào một chút ý chí để cố gắng kiên trì.
Nhưng không lâu sau, ký ức của hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn…
Bây giờ hắn đã không còn ở trong vũ trụ của mình nữa, mà đi ngược Quang Âm, tiến vào dòng thời gian của vũ trụ khác, dù là kiếm ý của hắn hay thần hồn của hắn thì đều đang dần bị sức mạnh Quang Âm ăn mòn…
…
Trên một hòn đảo, một cô gái chỉ mười lăm mười sáu tuổi đang vung quyền, tóc được buộc gọn gàng sau đầu,khi vung quyền, không gian rung lên, khí thế áp đảo.
Tuy cô gái này tuổi còn rất nhỏ, nhưng dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt thanh tú không chút tì vết, ánh mắt khá sắc bén, khí thế tràn đầy.
Trên hòn đảo rộng lớn như vậy chỉ có một mình cô ấy, cô ấy liên tục vung quyền, mỗi một quyền xuất ra đều mang theo khí thế dồi dào mạnh mẽ.
Nhưng lúc này, dường như cô gái cảm nhận được điều gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bầu trời nổ tung, sau đó một bóng người lao về phía cô ấy như một ngọn núi.
Thấy cảnh này, con ngươi cô gái chợt co rụt lại.
Chỉ riêng khí thế đó thôi đã đủ khiến cô gái tuyệt vọng.
Cô gái nhìn bóng người đang lao nhanh từ trên trời xuống về phía mình, cô muốn chạy nhưng lúc này cô lại bị một luồng khí thế bao trùm, không thể cử động, cảm giác ngột ngạt ập đến khiến cô chỉ thấy tuyệt vọng.
Cô ấy nhìn chằm chằm bóng người đang lao nhanh xuống, hai tay nắm chặt, trong mắt hiện lên vẻ không cam tâm, nhưng cô ấy vẫn không thể làm gì được.
Nhưng vào lúc này, thời không trước mặt cô ấy tách ra, sau đó một người đàn ông lao tới, hai tay cầm kiếm chém ra một nhát.
Một luồng kiếm quang như thác nước chắn trước mặt hai người.
Ầm!
Một làn sóng xung kích kinh khủng đột nhiên bộc phát, đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên xoay người, ôm lấy cô gái, cùng lúc này, một luồng ý chí kiếm đạo bao quanh hai người, nhưng làn sóng xung kích ấy quá mạnh, hai người vẫn bị hất văng ra xa, sau khi bay ra gần nghìn trượng, đập mạnh xuống đất, người đàn ông đột nhiên quay người lại để mình nằm dưới…
Rầm!
Toàn bộ mặt đất nổ tung ngay lập tức.
Trông hố sâu, cô gái sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt.
Người đàn ông nhanh chóng bế cô gái bay lên, hắn đặt cô xuống đất rồi quay người nhìn xung quanh, lúc này trong mắt hắn đầy nghi hoặc và hoang mang.
Mình là ai?
Mình đang ở đâu?
“Không ngờ ngươi lại chống lại được sự ăn mòn của sức mạnh Quang Âm!”
Cách đó không xa, A Phu bỗng nhiên lên tiếng, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt có vẻ hơi khó tin, gã không ngờ tên này lại đi theo mình, phải biết rằng sở dĩ gã dám đi ngược Quang Âm, cưỡng ép đi vào dòng thời gian của vũ trụ khác là vì Đa Nguyên Đạo Đế đã mở cửa sau cho gã, gã không bị sức mạnh Quang Âm ăn mòn, nếu không với thực lực của gã, gã cũng không dám làm thế này.
Nhưng gã không ngờ được là tên này lại xông vào đây, hơn nữa còn sống được đến bây giờ.
Sau khi nghe A Phu nói thế, người đàn ông nhìn gã, hỏi với vẻ khó hiểu: “Ngươi biết ta hả?”
A Phu nheo mắt: “Xem ra ngươi đã bị sức mạnh Quang Âm ăn mòn…”
Nói rồi gã xông lên phía trước, vung một quyền về phía người đàn ông và cô gái, quyền này cực kỳ kinh khủng, quyền thế mạnh mẽ như thác núi, khí thế áp đảo.
Người đàn ông theo bản năng nhấc cô gái bên cạnh lên, đẩy sang nơi khác, cô gái ngã xuống ở nơi cách đó mấy trăm trượng, còn hắn thì lao tới, chém mạnh một nhát kiếm.
Ầm!
Người đàn ông bị đánh văng ra ngoài, nhưng A Phu cũng liên tục bị lùi lại, đồng thời, cánh tay phải của gã cũng nứt ra, máu tuôn ra không ngừng.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt A Phu tối sầm, gã là thể tu, cơ thể mạnh hơn người cùng cảnh giới rất nhiều, nhưng trước thanh thần kiếm này, cơ thể cường hãn của gã cũng chẳng khác gì người thường.
Ở trước kiếm Thanh Huyên, ai cũng như ai!
A Phu không muốn liều chết với Diệp Quân, với gã mà nói, gã chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này là được, vì thế gã lao về phía Diệp Quân, nhưng được nửa chừng, gã lại đột nhiên đổi hướng, vung quyền về phía cô gái kia.
Ở phía xa, cô gái thấy quyền này phóng tới, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, thay vì lùi lại thì cô ấy tiến lên, lao về phía trước, đáp trả lại bằng một quyền.
Tuy nhiên, sức mạnh lúc này của cô ấy so với A Phu thì chỉ như con kiến và con voi, không thể so sánh được.
Mà vào thời khắc mấu chốt này, một luồng kiếm quang đột nhiên phóng tới trước mặt cô gái, chính là Diệp Quân, thấy Diệp Quân, cô gái sửng sốt, vội vàng thu tay về, mà Diệp Quân ở trước mặt cô ấy thì lại giơ kiếm lên chém mạnh về phía trước.
Ầm!
Nhát kiếm này hạ xuống lập tức chặn được A Phu tại chỗ, nhưng cơ thể hắn cũng bắt đầu tách ra không ngừng.
Mà nắm đấm của A Phu cũng bị kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân xé rách, gã kinh hãi, đang định rút tay về thì Diệp Quân bỗng hét lên một tiếng, lao tới chém giết. A Phu thấy thế thì biết mình không thể rút lui nên cũng trở nên hung hãn, bất chấp kiếm của Diệp Quân, đập mạnh tay trái về phía ngực Diệp Quân.
Phập!
Phụt!
Hai người đồng thời bay ra ngoài.
Mà một tay của A Phu vẫn giữ nguyên tại chỗ, nhưng gã vừa dừng lại thì đã một lần nữa lao về phía cô gái kia.
Gần như cùng lúc đó, Diệp Quân lại vụt tới trước mặt cô gái, sau đó vung thanh kiếm trong tay như phát điên…
Trận huyết chiến cự ly gần…
Cô gái nhìn người đàn ông trước mặt đang bảo vệ mình như phát điên mà choáng váng.
Chương 2115: Ta có thể học kiếm không?
Diệp Quân cầm kiếm điên cuồng vung chém.
Mặc dù A Phu chủ yếu tu thân thể, nhưng thân thể của gã cũng không hơn gì Diệp Quân, mà tuy thân thể của Diệp Quân không mạnh bằng gã thì cũng không yếu thế, bởi vậy sau trận giao đấu điên cuồng, Diệp Quân đã chiếm thế thượng phong.
Máu thịt văng tung tóe!
A Phu càng đấu càng sợ, bởi vì lúc này Diệp Quân cũng không phòng ngự, chỉ điên cuồng đánh cùng gã không nề hà thương tích.
Lúc đầu gã còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng khi thương thết trên cơ thể càng lúc càng nhiều, gã không dám liều mình với Diệp Quân nữa, chỉ đành rút lui, nhưng Diệp Quân lại đuổi theo chém gã như ruồi bọ thấy phân.
Bùm!
Chính lúc này, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên nổ ra, sau khi A Phu đẩy lui Diệp Quân bằng một quyền, gã quay người lại rồi biến mất trên bầu trời, nhưng cánh tay phải của gã thì đã để lại mãi mãi, không chỉ cánh tay phải mà khi gã bỏ chạy, cơ thể cũng rơi ra từng mẩu thịt…
A Phu bỏ chạy khiến Diệp Quân sững sờ, sau đó hắn ngã xuống, kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang bay vào đầu mày của hắn, bắt đầu khôi phục thần hồn cho hắn.
Lúc này hắn cũng đã đấu mệt, trên người toàn thương tích, khi hắn đi ra đã bị sức mạnh Quang Âm ăn mòn, mà bây giờ sức mạnh Quang Âm còn sót lại trong cơ thể vẫn đang không ngừng ăn mòn, không chỉ hắn, Tiểu Tháp để bảo vệ hắn mà cũng bị thương nghiêm trọng, rơi vào trạng thái ngủ say.
Thực ra A Phu mà đánh thêm một lúc nữa thì Diệp Quân cũng chẳng còn sức chống đỡ.
Lúc này, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân hồi lâu rồi cúi xuống bế hắn lên, đi về nơi xa.
Chẳng bao lâu, cô ấy đã bế Diệp Quân tới dưới một gốc cây cổ thụ cao chót vót, tìm rất nhiều lá đặt dưới người Diệp Quân, sau đó lại lấy một ít cành cây che cho hắn rồi cô ấy mới quay người rời đi.
Mà Diệp Quân lúc này cũng chẳng có thời gian để ý đến cô gái, bởi vì hắn thực sự đã quá mệt, vì thế không lâu sau hắn đã ngủ thiếp đi.
Về đêm.
Cô gái quay lại gốc cây, ngồi xuống cạnh Diệp Quân, sau đó lấy ra một quả.
Nếu tộc nhân của cô gái nhìn thấy quả này thì chắc chắn sẽ rất sốc.
Cô gái đưa quả ấy đến bên miệng Diệp Quân: “Ăn đi”.
Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, tuy vẫn rất mệt, nhưng đã khỏe hơn trước kia rất nhiều rồi.
Ngửi thấy mùi thơm của quả đó, Diệp Quân không nghĩ nhiều cắn nhẹ một miếng, khi trái cây vào cơ thể, một luồng năng lượng thuần khiết lập tức lan ra khắp người hắn, nhanh chóng chữa lành vết thương trên cơ thể hắn.
Diệp Quân hơi sửng sốt: “Đây là gì vậy?”
Cô gái nhìn hắn: “Quả sinh mệnh Thiên Hành”.
Diệp Quân cau mày: “Quả sinh mệnh Thiên Hành?”
Cô gái gật đầu.
Diệp Quân nghe thấy hơi quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được, bởi vì ký ức của hắn lúc này không được toàn vẹn cho lắm.
Lúc này, cô gái lại nói: “Ăn tiếp đi”.
Diệp Quân gật đầu, một lát sau hắn đã ăn hết quả sinh mệnh Thiên Hành, mà trong cơ thể, năng lượng thuần khiết kia đang không ngừng chữa lành lục phủ ngũ tạng cho hắn.
Còn sức mạnh Quang Âm kia cũng từng chút từng chút bị kiếm Thanh Huyên của hắn giải phóng.
Diệp Quân muốn ngồi dậy nhưng hắn vẫn hơi yếu, cô gái thấy thế thì do dự một lát, sau đó đỡ cánh tay Diệp Quân để hắn ngồi dậy, Diệp Quân dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời trăng tròn sao sáng như một bức tranh tuyệt đẹp.
Diệp Quân hít sâu một hơi, cố gắng nhớ lại những ký ức đã mất, nhưng vì sức mạnh Quang Âm trong cơ thể vẫn chưa hoàn bị loại bỏ nên hắn vẫn chẳng thể nhớ ra được, hơn nữa càng nghĩ càng đau đầu, bởi vậy hắn chỉ đành tạm thời từ bỏ.
Cô gái ngồi bên cạnh Diệp Quân, quay đầu lại hỏi hắn: “Ngươi là ai?”
Diệp Quân cười khổ: “Ta tạm thời vẫn chưa nhớ ra”.
Cô gái nhìn hắn chằm chằm, không lên tiếng.
Diệp Quân nghiêm túc bảo: “Thật mà”.
Nói rồi hấn chỉ vào đầu mình: “Khi ta tới đây, vùng đầu bị thương nặng”.
Cô gái chau mày, một lúc sau lại hỏi: “Ngươi đến từ đâu?”
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Hình như là một nơi tên hệ Ngân Hà”.
Trong mắt cô gái hiện lên vẻ hơi nghi hoặc, hiển nhiên cô ấy chưa nghe đến nơi này bao giờ.
Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, bây giờ hắn chỉ mong thanh kiếm trong đầu nhanh chóng loại bỏ hết sức mạnh Quang Âm ra khỏi cơ thể để đầu óc hắn có thể trở lại bình thường.
Như nghĩ tới điều gì nữa, Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, cười bảo: “Đừng nghĩ nữa, đến khi ta hoàn toàn khôi phục sẽ nói hết cho cô”.
Cô gái nhìn hắn rồi gật đầu.
Diệp Quân bật cười: “Đây là nơi nào?”
Cô gái không trả lời.
Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái, cô gái nói: “Có nói cho ngươi thì chắc chắn ngươi cũng chưa nghe tới bao giờ”.
Diệp Quân cười: “Cô không nói làm sao ta biết được?”
Cô gái nhặt một cành cây lên nhẹ nhàng uốn cong lại, đáp: “Nền văn minh Thiên Hành”.
Nền văn minh Thiên Hành!
Diệp Quân cau mày.
Quen quá!
Cô gái quay lại nhìn hắn: “Đã nghe bao giờ chưa?”
Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Ta cảm thấy rất quen thuộc, cũng có nghĩa là trước đây chắc chắn ta có biết”.
Cô gái hơi thắc mắc.
Diệp Quân bỗng lắc đầu: “Thôi, không nghĩ nữa, cứ nghĩ là đau đầu”.
Cô gái bẻ gãy cành cây trong tay: “Ngươi khá bí ẩn”.
Diệp Quân cười hỏi: “Vậy cô có sợ ta không?”
Cô gái lắc đầu.
Diệp Quân cười to.
Cô gái lại hỏi: “Ta có thể học kiếm không?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Cô muốn học kiếm?”
Cô gái gật đầu.
Diệp Quân khó hiểu: “Chẳng phải cô học võ sao?”
Cô gái nhìn hắn: “Được không?”
Diệp Quân cạn lời, sao tính tình của cô gái này nóng nảy thế?
Thấy cô gái vẫn nhìn mình chằm chằm, Diệp Quân cười: “Được, ta dạy cô”.
Cô gái lắc đầu: “Không cần, ta biết rồi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Cô gái nhặt cành cây dưới đất lên, đi tới nơi cách đó không xa, đâm cành cây về phía trước, một luồng kiếm ý phóng ra.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sững người.
Chương 2116: Thiên tài kiếm đạo
Mà lúc này cô gái đã bắt đầu vung cành cây trong tay lên, dần dần, vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
Bởi vì hắn phát hiện, cách đâm chém của cô gái hoàn toàn là chiêu thức mà hắn vừa dùng.
Vừa nãy hắn giao chiến cùng gã đàn ông vạm vỡ, cô gái này đã học được hết.
Diệp Quân há hốc mồm kinh ngạc.
Trên đời này còn có thiên tài như vậy ư?
Múa cây xong, cô gái thu cành cây lại, nhìn Diệp Quân không lên tiếng, nhưng Diệp Quân hiểu cô ấy đang muốn hỏi hắn thấy mình học thế nào.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Đây là lần đầu tiên cô dùng kiếm?”
Cô gái gật đầu.
Trong lòng Diệp Quân kinh hãi nhưng ngoài mặt vẫn không tỏ vẻ gì: “Tạm được, sau này cô đi theo ta tu kiếm đi!”
Cô gái hờ hững nhìn hắn: “Không”.
Diệp Quân: “…”
Cô gái đột nhiên quay người đi tới trước mặt Diệp Quân, chỉ vào đống cành cây trước mặt hắn: “Trốn đi”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”
Cô gái đáp: “Không được để họ phát hiện”.
Diệp Quân hỏi: “Họ là ai?”
Cô gái trả lời: “Tộc nhân của ta”.
Diệp Quân càng khó hiểu: “Vì sao không thể để tộc nhân của cô phát hiện?”
Cô gái nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi không trốn thì ta đánh ngươi bất tỉnh”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm: “Sao cô lại như thế? Cô…”
Thấy cô gái nắm tay lại định làm thật, Diệp Quân vội bảo: “Được được, ta trốn…”
Bây giờ hắn yếu vô cùng, thật sự không đánh lại được cô ấy.
Diệp Quân hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhặt cành cây có lá xung quanh lên che người mình, thấy Diệp Quân hơi qua loa lấy lệ, cô gái trừng mắt nhìn hắn nhưng không đánh hắn mà chủ động nhặt cành cây lên che cho hắn, chỉ chừa ra một cái đầu.
Thấy Diệp Quân tỏ vẻ bất đắc dĩ, cô gái vỗ đầu hắn: “Vì tốt cho ngươi thôi”.
Nói xong cô ấy quay người rời đi.
Diệp Quân không nói nên lời, bây giờ hắn chỉ có thể ngắm nhìn trời sao.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng thầm hỏi: “Này này, ngươi có ở đây không?”
Trực giác mách bảo hắn trong cơ thể hắn có thứ gì đó, nhưng rốt cuộc là thứ gì thì hắn không nhớ ra được.
Nhưng hắn có thể khẳng định chắc chắn có thứ gì đó.
Thấy không có tiếng đáp lại, Diệp Quân cau mày, lại gọi: “Ngươi có ở đây không? Có thì trả lời ta một tiếng đi!”
Vẫn không có phản hồi.
Diệp Quân hơi thắc mắc, chẳng lẽ cũng bị thương ư?
Không suy nghĩ quá nhiều, hắn lập tức dừng lại, bởi vì bây giờ chỉ cần hắn cố nghĩ lại thì đầu sẽ cực kỳ đau.
Nhìn bầu trời sao, Diệp Quân thở dài một hơi, thế này là sao chứ?
Không lâu sau, hắn từ từ nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu.
Màn đêm buông xuống.
Ở nơi nào đó.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang lặng lẽ đi về phía xa, trước mặt cô ấy có một cây cổ thụ, cây cao chọc trời như một chiếc ô khổng lồ, chắn hết mọi thứ, trên cành cây có những quả màu tím đậm, nhưng rất ít.
Phía sau cô gái buộc tóc đuôi ngựa còn có ba người đi theo, một nam hai nữ, trong số hai cô gái thì có một người mặc váy dài đỏ rực, cực kỳ quyến rũ, người còn lại mặc váy dài màu xanh nhạt, tao nhã nhẹ nhàng.
Người đàn ông thì mặc áo bào đen đơn giản, đi ở cuối cùng, hắn thận trọng nhìn xung quanh với vẻ mặt rất gian.
Lúc này cô gái mặc váy dài màu đỏ kéo tay áo cô gái buộc tóc đuôi ngựa, khẽ nói: “Đại tỷ!”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa dừng lại, quay đầu nhìn cô gái mặc váy đỏ: “Sao thế?”
Cô gái váy đỏ do dự một lát rồi nói: “Hôm qua chúng ta vừa mới trộm quả xong, muội vẫn chưa tiêu hóa hết, hôm nay lại đến trộm… Chúng ta làm thế này có phải hơi khoa trương quá không?”
Cô gái mặc váy xanh nhạt nhanh chóng gật đầu: “Đại tỷ, Tư Hỏa nói đúng đấy, chúng ta lấy trộm nhiều quá, thi thoảng tới trộm một lần rồi duy trì như vậy thì hơn…”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nghĩ một chút rồi bảo: “Tư Hỏa, Phượng Đông, ta vẫn cần một quả nữa”.
Tư Hỏa không hỏi tại sao, chỉ gật đầu: “Được, đi thôi”.
Phượng Đông cũng gật đầu nói: “Cẩn thận một chút là được”.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bỗng quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: “Dung Khâu, đệ ở lại đây canh chừng nhé”.
Người đàn ông gật đầu ngay, run rẩy đáp: “Được được!”
Vì thế, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đưa Tư Hỏa và Phượng Đông khẽ khàng đi về phía thần thụ nơi xa…