-
Chương 2151-2155
Chương 2151: Cách không bình thường
“Huynh đài mạnh miệng quá đấy!”
Vào lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.
Diệp Quân quay đầu nhìn lại, ở cách đó không xa, có một thanh niên đang bước đến, người đó mặc đồ trắng, vẻ ngoài trang nghiêm, khí thế hiên ngang, không hề tầm thường.
Sau lưng thanh niên đó còn có một ông lão mặc đồ đen, dáng người ông lão gầy gò mảnh khảnh, vẻ mặt u ám như làn nước, trông có vẻ hơi lạnh lùng.
Nhìn thấy người đàn ông này, hai mắt của Diệp Quân chợt sáng bừng.
Có cơm tối rồi!
Thanh niên áo trắng cười nói: “Huynh vừa nói: thần quỷ thấy huynh cũng phải dập đầu, câu nói này quả thực bá đạo, nhưng...”
Diệp Quân cười ha hả: “Ta chỉ đang khoác lác với muội muội của ta chút thôi, không ngờ vị huynh đài đây lại nghe thấy, để huynh đài cười chê rồi”.
Thanh niên áo trắng nhìn Diệp Quân ở bên cạnh Dương Dĩ An, cười nói: “Thì ra là thế”.
Diệp Quân cười nói: “Huynh đài cũng đi đến Kiếm Tông à?”
Thanh niên áo trắng gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng vậy, người xưa có câu có duyên mới gặp được nhau, hay là chúng ta uống vài ly nhé?”
Thanh niên áo trắng ngẩn người, rõ ràng là hơi ngạc nhiên, nhưng y không tiện từ chối, lập tức gật đầu: “Được”.
Khuôn mặt Diệp Quân nở nụ cười: “Xin mời”.
Thanh niên áo trắng nói: “Huynh đài, mời”.
Ba người đi vào trong đại điện đổ nát, bên trong điện tối tăm u ám, nhưng lúc này, thanh niên áo trắng đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, một viên đá đột nhiên xuất hiện trong tay y, khi hòn đá này xuất hiện, cả đại điện đều được chiếu sáng như ban ngày.
Đá Nguyệt Quang!
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Dương Dĩ An nhìn thấy loại đá này, hai mắt cô bé mở to.
Thanh niên áo trắng đặt viên đá lên trên bàn ghế bên cạnh, sau đó lấy ra một tấm thảm dài trải ra đất, tiếp theo, y nhìn về phía Diệp Quân và Dương Dĩ An, cười nói: “Mời ngồi”.
Diệp Quân đỡ Dương Dĩ An ngồi lên tấm thảm, thanh niên áo trắng cũng ngồi xuống, sau đó y lấy ra rất nhiều đồ ăn.
Nếu thật sự nhịn ăn thì chỉ có có cường giả cấp Đại Đế mới có thể làm được, do đó, những người tu luyện dưới cấp Đại Đế vẫn sẽ ăn cơm, đương nhiên là có khả năng vài ngày mới ăn một lần.
Khi nhìn thấy những món ăn thơm ngon trước mặt, đôi mắt của Diệp Quân và Dương Dĩ An đều sáng rực.
Thanh niên áo trắng còn lấy ra một bình rượu và hai ly rượu, y rót cho Diệp Quân một ly, sau đó cười nói: “Không biết huynh đài tên là gì?”
Diệp Quân nói: “Diệp Dương!”
Thanh niên áo trắng hơi ngạc nhiên: “Huynh họ Diệp à?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy, nhưng ta không có quan hệ gì với hai nhà họ Diệp ở Thanh Châu và Nam Châu cả”.
Thanh niên áo trắng mỉm cười, không nói gì.
Diệp Quân hỏi: “Còn huynh tên là gì?”
Thanh niên áo trắng mỉm cười nói: “An Mộc Cẩn”.
Diệp Quân nhìn những món ăn kia rồi cười nói: “An huynh, thành thật mà nói, trên người hai huynh muội ta không có tiền, cũng không có thức ăn, vừa nãy cố ý làm quen với A huynh cũng chỉ vì ta muốn ăn ké một bữa cơm, không biết An huynh có để bụng không?”
Nghe Diệp Quân nói vậy, ông lão mặc áo đen liếc xéo hắn.
Đôi mắt An Mộc Cẩn hiện lên vẻ ngạc nhiên, rõ ràng là y cũng bất ngờ với sự thật thà của Diệp Quân, y cười nói: “Một bữa cơm thôi mà, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ”.
Diệp Quân chắp tay: “Cảm ơn huynh”.
Nói rồi, hắn lấy một miếng bánh mì đưa cho Dương Dĩ An: “Ăn đi”.
Thực ra Dương Dĩ An đã rất đói bụng rồi, cô bé vừa cầm miếng bánh mì đã ăn ngay.
Diệp Quân cũng lấy một miếng bánh lên và bắt đầu ăn, hắn cũng không quan tâm đến hình tượng của mình nữa, ăn no trước rồi tính sau.
An Mộc Cẩn nhìn hai người, trên mặt vẫn đang nở nụ cười.
Đột nhiên, Diệp Quân nói: “An huynh có phải là người nhà họ An ở Thanh Châu không?”
An Mộc Cẩn gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nhìn An Mộc Cẩn, cười nói: “Theo ta biết, nhà họ An đều coi việc học võ là trọng yếu, An huynh học kiếm kiểu gì vậy?”
An Mộc Cẩn cười nói: “Nhà họ An quả thực học võ là trọng yếu, nhưng từ lúc còn nhỏ ta đã thích kiếm rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Ra là thế”.
An Mộc Cẩn nhìn Diệp Quân rồi nói: “Diệp huynh, huynh cũng là kiếm tu sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
An Mộc Cẩn hơi do dự, nói: “Mạo muội hỏi huynh một câu, hiện giờ Diệp huynh đang ở cảnh giới nào vậy?”
Diệp Quân nói: “Thân xác cấp chín”.
An Mộc Cẩn ngạc nhiên: “Thân xác cấp chín?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
An Mộc Cẩn nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh, huynh chắc chắn là mình muốn đi gia nhập vào Kiếm Tông chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
An Mộc Cẩn cười khổ: “Diệp huynh à, Kiếm Tông tuyển người theo tiêu chuẩn, cảnh giới phải đạt tới cảnh giới Nhân Tiên, còn cảnh giới kiếm đạo... huynh biết cảnh giới kiếm đạo được phân chia như thế nào không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Quên rồi”.
An Mộc Cẩn giới thiệu: “Cảnh giới kiếm đạo được phân chia từ thấp đến cao như sau: Kiếm Giả, Kiếm Tu, Kiếm Tôn, Kiếm Hoàng, Kiếm Thánh, Kiếm Tiên, Đại Kiếm Tiên, Kiếm Đế, Đại Kiếm Đế, Phàm Kiếm, Nhập Thần. Muốn gia nhập Kiếm Tông còn có một yêu cầu nữa, đó là huynh phải là một Kiếm Tu chân chính, tức là một kiếm tu lĩnh ngộ được kiếm ý”.
Diệp Quân cười nói: “Ta biết”.
Hiển nhiên hắn đến Kiếm Tông không phải là do đột nhiên nổi hứng, hắn đã từng điều tra và hắn cũng biết rất rõ, với cảnh giới và tu vi kiếm đạo hiện tại của hắn, việc gia nhập được Kiếm Tông là điều hoàn toàn không thể.
Tất nhiên, đó là trong quá trình tuyển người bình thường.
Còn hắn có các cách không bình thường mà!
Chương 2152: Bức tượng viện trưởng
An Mộc Cẩn nhìn Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh đã biết nhưng vẫn muốn đến đó, ắt hẳn đã có cách khác rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Nói xong, hắn và Dương Dĩ An đã ăn hết đồ ăn.
Nhìn thấy thế, An Mộc Cẩn lại lấy ra thêm một ít đồ ăn, để xuống trước mặt Diệp Quân và Dương Dĩ An.
Diệp Quân nhìn An Mộc Cẩn, cảm kích nói: “Cảm ơn”.
An Mộc Cẩn bật cười, vừa định lên tiếng thì ông lão mặc áo đen ở sau lưng y đột nhiên cúi xuống, thì thầm vào tai y vài câu.
An Mộc Cẩn sững người, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Diệp huynh, ta có việc phải làm, ta đi trước đây”.
Dứt lời, y lấy thêm một ít đồ ăn ra để trước mặt Diệp Quân và Dương Dĩ An, còn có mười hai viên linh tinh.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “An huynh, huynh...”
An Mộc Cẩn cười nói: “Ra ngoài ắt sẽ có những lúc khó khăn, Diệp huynh, hẹn gặp lại ở Kiếm Tông”.
Nói rồi, y đứng dậy đi rời đi cùng ông lão.
Diệp Quân nhìn theo An Mộc Cẩn, không thể không nói rằng, người thế hệ này của nhà họ An luôn khiến hắn bất ngờ.
Không suy nghĩ nữa, Diệp Quân cười nói với Dương Dĩ An: “Đọc sách thôi”.
Dương Dĩ An vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng ạ”.
Cô bé thích nhất hai việc, thứ nhất là ăn, thứ hai là đọc sách.
Bên ngoài.
An Mộc Cẩn đang ngồi trên một con ngựa bình thường, sau khi y ngồi lên yên ngựa, ông lão mặc áo đen cũng đã lên ngựa của mình, ông ta đi lại gần An Mộc Cẩn: “Cậu chủ, cậu cho rằng thanh niên kia không đơn giản nên mới kết giao à?”
An Mộc Cẩn lắc đầu: “Ta không suy nghĩ nhiều thế đâu”.
Ông lão mặc áo đen hơi nghi ngờ.
An Mộc Cẩn cười nói: “Diệp huynh chắc chắn không đơn giản, sau khi biết ta là người của nhà họ An, huynh ấy vẫn bình tĩnh ung dung như trước, việc này khiến ta hơi ngạc nhiên, nhưng thứ khiến ta tán thưởng huynh ấy nhất chính là sự thật thà của huynh ấy, làm người thì phải như thế này, mình như thế nào thì cứ thế đó, bớt giở mấy trò mánh khóe”.
Ông lão mặc áo đen nói nhỏ: “Thực ra, với thân phận và thực lực của cậu chủ, lần này cậu chủ không cần đến đây để tham gia khảo sát. Hơn nữa, Kiếm Tông cũng nói rằng cậu chủ có thể vào thẳng Kiếm Tông mà, sao cậu lại...”
An Mộc Cẩn lắc đầu: “Chắc ông cũng biết chuyện của Phương Ngự thuộc Quan Huyên Viện, có thể thấy được lần đó viện trưởng rất tức giận, viện trưởng rất ghét các đặc quyền của thế gia và tông môn. Trong tình hình này, nếu nhà họ An không tự thay đổi sẽ thật sự tự diệt vong”.
Vừa nói y vừa nhìn về phía chân trời, nói nhỏ: “Chị họ Khinh Hàn ở tổng viện cũng đang đi trên một tấm băng mỏng, thận trọng duy trì thế lực ở khắp nơi, giờ chúng ta càng phải cẩn thận hơn, nói một cách đơn giản, hiện giờ nhà họ An chúng ta phải mở rộng mối quan hệ, tuân thủ pháp luật, giữ mình ngay thẳng thì nhà họ An chúng ta mới có thể sừng sững không bị lật đổ, do đó, sau này nếu có đặc quyền gì, nhà họ An chúng ta đều phải hủy bỏ”.
Ông lão mặc áo đen nói: “Nhưng phía trên...”
An Mộc Cẩn lắc đầu: “Chúng ta không thể quản được người khác, chỉ có thể quản lí thật tốt bản thân mình mà thôi, đi nào!”
Nói rồi, y thúc ngựa tiến lên.
Ông lão mặc áo đen thở dài, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Dòng nước ở trong tổng viện thư viện Quan Huyên thực sự quá sâu.
Mặc dù nhà họ An giờ như mặt trời lúc ban trưa, nhưng khi ở trong tổng viện... cũng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí mà làm người.
Không suy nghĩ thêm nữa, ông lão mặc áo đen cũng thúc ngựa rời đi.
Đêm khuya, trong căn nhà cũ nát, Dương Dĩ An dựa vào Diệp Quân ngủ thiếp đi.
Đột nhiên Tiểu Tháp nói: “Ngày mai ngươi định gia nhập Kiếm Tông bằng cách nào?”
Nó biết bây giờ Diệp Quân không thể gia nhập Kiếm Tông.
Diệp Quân không trả lời câu hỏi của Tháp gia, chỉ nhìn vào Dương Dĩ An đang ở bên cạnh, nói nhỏ: “Ta phải sắp xếp cho cô bé này trước đã”.
Tiểu Tháp nói: “Đây quả thực là một vấn đề”.
Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Không sao”.
Tốt xấu gì hắn cũng có tất cả ký ức, nếu ngay cả nơi này cũng không thể lăn lộn được thì đúng là quá mất mặt.
Tiểu Tháp nói: “Để coi ngươi thể hiện như thế nào”.
Diệp Quân bật cười, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Một đêm lại trôi qua.
Diệp Quân cất viên đá Nguyệt Quang mà An Mộc Cẩn không mang theo, sau đó dẫn Dương Dĩ An đến Kiếm Tông.
Cả chặng đường bình an vô sự.
Cuối cùng trời gần tối Diệp Quân và Dương Dĩ An mới đi đến dưới chân núi Thanh Châu, họ ngẩng đầu lên quan sát, chỉ nhìn thấy đỉnh núi Thanh Châu bị mây mù bao phủ, có thể lờ mờ nhìn thấy những tòa nhà hùng vĩ, mà ở sâu bên trong hẻm núi, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kiếm vang lên.
Kiếm Tông Thanh Châu!
Có rất nhiều người đến Kiếm Tông Thanh Châu, người người lũ lượt bước lên đỉnh núi.
Bởi vì không thể bay ở chỗ này, nên ai tới đây đều phải đi bộ lên trên núi.
Đột nhiên Dương Dĩ An chỉ về phía xa xa: “Huynh nhìn kìa”.
Diệp Quân nhìn về phía ngón tay mà Dương Dĩ An đang chỉ, ở nơi cuối tầm mắt, có một người được tạc thành tượng, mà bức tượng đó chính là hắn!
Ai đi ngang qua chỗ đó đều sẽ dừng lại và cung kính cúi chào.
Đột nhiên Dương Dĩ An kéo tay Diệp Quân, hào hứng nói: “Đi thôi, chúng ta đi chào viện trưởng, xin viện trưởng phù hộ cho hai chúng ta...”
Vừa nói, cô bé vừa kéo Diệp Quân chạy đi.
Diệp Quân: “...”
Chương 2153: Kiếm Tháp
Dương Dĩ An dẫn Diệp Quân đến trước bức tượng, nhìn “mình” trước mặt, Diệp Quân hơi cạn lời.
Dương Dĩ An chắp hai tay lại, vẻ mặt thành kính, cung kính bái lạy.
Như phát hiện ra điều gì, cô bé bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Hành lễ, mau lên”.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Không hành lễ được không?”
Dương Dĩ An lắc đầu: “Không được, đây là viện trưởng, không được thất kính”.
Diệp Quân bất lực, cuối cùng hắn phải cung kính hành lễ với bức tượng của mình dưới ánh mắt của Dương Dĩ An.
Dương Dĩ An nhếch môi cười, sau đó lại cúi đầu lạy bức tượng.
Diệp Quân nhìn bức tượng, thầm nói: “Lần sau ta phải bảo họ dựng tượng cho Tháp gia, đặt bên cạnh ta, nếu không có Tháp gia thì sẽ không có Diệp Quân ngày hôm nay”.
Tiểu Tháp lập tức nói: “Đại ân”.
Diệp Quân: “…”
Hễ là người muốn đến Kiếm Tông đều phải dừng lại hành lễ với bức tượng khi đi qua nơi này.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân nở nụ cười, mặc dù trật tự hắn tự mình tạo ra này tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng nhìn chung bây giờ phương hướng vẫn là tốt.
Nhưng hắn cũng biết nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Nếu để mặc nội bộ thư viện tiếp tục mục nát như vậy thì chẳng bao lâu nữa khi mọi người nhìn thấy bức tượng của mình không phải là hành lễ mà là bỏ mặc.
Gánh nặng đường xa.
Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An lên đỉnh núi, đi được một lúc, Dương Dĩ An cảm thấy hơi mệt, dù sao cô bé cũng không phải là người tu luyện.
Diệp Quân cười nói: “Ta cõng muội”.
Nói rồi hắn cõng Dương Dĩ An, sau đó tiếp tục đi lên phía trên.
Lúc đến giữa sườn núi, từ nơi này nhìn xuống, tầm mắt mở rộng nhìn đến tận chân trời.
Dương Dĩ An khẽ nói: “Nghe nói kiếm tu có thể ngự kiếm bay đi, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Dương Dĩ An nói: “Đợi sau khi huynh trở thành kiếm tu, huynh dẫn ta ngự kiếm, được không?”
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Dương Dĩ An nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Ừ”.
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã đến tầng mây, tầng mây khá dày như bông, Dương Dĩ An cực kỳ phấn khích và tò mò.
Diệp Quân tiếp tục đi lên, ước chừng nửa giờ sau, hắn xuyên qua biển mây đi đến đỉnh núi, đập vào là một cánh cửa núi cực kỳ hung vĩ, cánh cổng núi được hai cột đá cực lớn chống đỡ, hai cột đá đó chắc phải hơn mười người mới ôm hết được, phía trên cánh cổng núi có hai chữ lớn khí phách cường đại: Kiếm Tông.
Chữ sắc bén như kiếm.
Dương Dĩ An nói: “Khí phách thật đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Nói rồi hắn kéo Dương Dĩ An đi đến chỗ cánh cổng núi.
Sau khi vào cổng núi là một con đường đá xanh rộng một trăm mét, con đường đá xanh trải dài lên phía trên, cuối cùng là một đại điện uy nghiêm.
Lúc này một tiếng kiếm bỗng vang lên trên đỉnh đầu mọi người, mọi người vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tia kiếm quang xẹt qua bầu trời, để lại một vệt dài trên bầu trời…
“Ôi!”
Xung quanh có người ngạc nhiên thốt lên.
Mọi người đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngự kiếm bay đi!
Kiếm tu đã lĩnh hội kiếm ý mới có thể làm được, hơn nữa cũng phải có kiếm kỹ chuyên môn, loại kiếm kỹ này chỉ có một số ít tông môn và thế gia mới có, người bình thường không thể tiếp xúc được.
Dương Dĩ An nhìn bầu trời, mặt đầy ngưỡng mộ: “Lợi hại quá”.
Diệp Quân cười nói: “Đợi ta học được, ta dẫn muội bay đi, chỉ cần một chút thôi là chúng ta có thể quay về thành Thanh Châu rồi”.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục đi về phía trước, chẳng bao lâu sau hắn đã đến đại điện đó, vừa định bước vào, một kiếm tu thiếu niên bỗng ngăn hắn lại: “Vị huynh đệ này, xin dừng bước”.
Diệp Quân nhìn thiếu niên kiếm tu, thiếu niên kiếm tu nhìn hắn và Dương Dĩ An: “Hai người đều muốn tham gia thử thách sơ cấp này sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thiếu niên kiếm tu lắc đầu: “Cảnh giới của ngươi quá thấp, không phù hợp. Còn tiểu cô nương này, cô bé cũng không phải người tu luyện, không thể tham gia cuộc khảo sát lần này”.
Diệp Quân lặng thinh.
Thiếu niên kiếm tu lại nói: “Tuy rằng khảo sát này chỉ là một cuộc thi sơ cấp nhưng cũng rất nguy hiểm. Huynh đệ, ngươi chỉ có thân xác cấp chín, không thể chịu nổi, vì sự an toàn của ngươi, mời quay về”.
Diệp Quân nói: “Có thể miễn cưỡng tham gia không?”
Thiếu niên kiếm tu lắc đầu: “Không được, đây là quy định”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Ta hiểu rồi”.
Nói rồi hắn kéo Dương Dĩ An đi sang bên cạnh.
Thiếu niên kiếm tu hơi ngờ vực nhưng sau đó như nghĩ đến điều gì, y nhíu lại, do dự một chút, sau đó nhìn một kiếm tu thiếu niên cách đó không xa: “Thôi Thư, giúp ta một lát”.
Thiếu niên kiếm tu đằng sau hơi khó hiểu: “Kỳ Thương, ngươi muốn làm gì?”
Kỳ Thương không quay đầu lại nói: “E là vị huynh đệ lúc nãy định kích động làm gì đó, ta đi xem thử…”
Thiếu niên kiếm tu tên Thôi Thư nói: “Xem cái con khỉ! Từ bỏ việc giúp đỡ đi, hãy tôn trọng vận mệnh của người khác...”
Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An vòng qua đại điện đến trước một tòa tháp cao, tòa tháp này tên là Kiếm Tháp, có tất cả chín tầng.
Kiếm Tháp!
Tòa tháp này là một tòa tháp tu luyện, nó còn có một chức năng là khảo sát.
Chương 2154: Ẩn danh
Trước khi đến đây, hắn đã điều tra về Kiếm Tông Thanh Châu, tổng viện của Kiếm Tông có quy định mỗi phân viện đều phải xây dựng một tòa tháp như vậy, mục đích là để tránh việc khảo sát của Kiếm Tông có gì mờ ám, bỏ lỡ nhân tài yêu nghiệt thật sự.
Nói một cách đơn giản, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra của Kiếm Tháp này, ngươi có thể bỏ qua tất cả các quy tắc tiến thẳng vào Kiếm Tông.
Điều đáng nói là Kiếm Tháp này được nối với Kiếm Tháp ở Vạn Châu, nói cách khác nếu thể hiện xuất sắc trong bài kiểm tra, rất có thể sẽ gây ra chấn động ở Vạn Châu.
Dĩ nhiên chuyện này cực kỳ ít.
Cho đến nay cũng chỉ xuất hiện hai lần, lần đầu tiên là Diệp Trúc Tân đến từ Thanh Châu, lần thứ hai là một yêu nghiệt tuyệt thế đến từ Nam Châu cách đây không lâu.
Có không ít người ở trước Kiếm Tháp, khoảng mấy chục người.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Diệp Quân hơi bất ngờ, nhiều người cảm thấy khảo sát không công bằng thế sao?
Diệp Quân thành thật xếp hàng, còn Dương Dĩ An đứng ở một bên, cô bé cũng không biết Diệp Quân định làm gì, dù sao cứ đi theo hắn là được.
Đúng lúc này, một người đàn ông dẫn đầu tiến vào trong tòa tháp cao, vừa đi vào trong, ngay sau đó đã bay ra ngoài.
Một cánh tay đã biến mất.
Thấy thế những người xếp hàng đó đều rất ngạc nhiên.
Người đàn ông đó nằm dưới đất không những kêu gào, máu chảy liên tục.
Lúc này có đệ tử Kiếm Tông đến, sau đó đưa gã đi chữa trị.
Những người xếp hàng nhìn nhau, ngay sau đó mọi người đều tản đi, chỉ còn lại Diệp Quân.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, đi về phía Kiếm Tháp đó, lúc hắn chuẩn bị đi vào Kiếm Tháp, một ông lão ở bên cạnh đột nhiên nói: “Ngươi chắc chắn muốn vào chứ?”
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, một ông lão đang nhìn hắn.
Diệp Quân gật đầu.
Ông lão nhìn chằm chằm hắn: “Ngày nào cũng có người khảo sát thất bại đến đây, vì hắn cho rằng bản thân mình có thực lực, là Kiếm Tông đánh giá không công bằng, có gì đó mờ ám bên trong, thế nhưng những người có suy nghĩ này đa phần không chết cũng tàn phế”.
Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở, nhưng ta vẫn muốn thử”.
Ông lão nhìn Diệp Quân một lúc, gật đầu: “Được”.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó đi vào Kiếm Tháp.
Ông lão lắc đầu, thở dài.
Ngày nào ông ta cũng khuyên can rất nhiều người, nhưng không ai nghe cả, ông ta cũng đã thuyết phục người vừa bị đánh văng ra ngoài đó, thế nhưng đối phương không nghe, cũng may là người đó chạy nhanh, nếu không không đơn giản chỉ bị đứt một cánh tay đâu.
Ông ta không ngờ người trước mặt này lại còn muốn đi, hơn nữa người này chỉ có thân xác cấp chín.
Thế chẳng phải muốn tìm đường chết sao?
Nhưng ngay sau đó ông ta nhíu mày, xoay người nhìn Kiếm Tháp đó, mặt đầy vẻ ngờ vực.
Vì Diệp Quân đi vào một lúc rồi mà vẫn chưa ra.
Lẽ nào là một người đang cải trang thành người có cấp bậc thấp?
Trong Kiếm Tháp.
Diệp Quân vừa tiến vào Kiếm Tháp, một con rối dùng kiếm đâm về phía hắn, tốc độ của nhát kiếm này rất nhanh, dù là một cường giả cảnh giới Chân Pháp cũng chưa chắc có thể tránh được, huống hồ gì là thân xác cấp chín, nhất là trong tình huống bất ngờ này.
Diệp Quân hơi nghiêng người tránh được nhát kiếm này, cùng lúc đó hai ngón tay hắn kẹp lại thuận thế điểm vào cổ con rối đó.
Bụp!
Con rối cứng đờ, thoáng chốc từ từ biến mất.
Lúc này, một màn sáng bỗng xuất hiện trên bức tường ở phía xa, sau đó một thanh âm đột nhiên vang lên: “Chúc mừng, ngươi đã phá vỡ kỷ lục nhanh nhất ở tầng thứ nhất, một giây có thể phá được thử thách, có thể để lại tên của ngươi, cũng có thể ẩn danh”.
Diệp Quân không do dự: “Ẩn danh”.
Màn sáng rung lên, một hư ảnh xuất hiện trên màn sáng, cột họ tên bên dưới hư ảnh ghi: Ẩn danh.
Một trận pháp dịch chuyển bỗng xuất hiện dưới chân Diệp Quân, hắn đến thẳng tầng thứ hai.
Vừa đến tầng thứ hai, hai tia kiếm quang lập tức lao đến trước mặt hắn.
Hai con rối kiếm tu có tu vi giống với con rối ở tầng thứ nhất, chỉ khác là có thêm một con rối nữa.
Đối mặt với hai nhát kiếm nhanh như chớp, Diệp Quân hơi nghiêng người, ngón cái và ngón trỏ khẽ kẹp lại, bắt được một thanh kiếm trong đó, sau đó hắn thuận thế đẩy về phía trước, một thanh kiếm trong đó lập tức chém vào cổ một con rối, cùng lúc đó ngón tay của Diệp Quân cũng điểm vào cổ của một con rối trong đó.
Hai con rối cùng biến mất.
Lại có một màn sáng xuất hiện trên bức tường ánh sáng cách trước mặt hắn không xa, cùng lúc đó một giọng nói vang lên: “Chúc mừng, ngươi đã phá vỡ kỷ lục nhanh nhất của cấp độ này, phá vỡ cấp độ trong một giây. Xin lỗi, ẩn danh hay…”
Diệp Quân nói: “Ẩn danh”.
Màn sáng biến mất.
Một trận pháp dịch chuyển xuất hiện dưới chân Diệp Quân, ngay sau đó hắn đã đến tầng thứ ba.
Vừa lên đến tầng ba, ba tia kiếm quang bỗng lao đến trước mặt, Diệp Quân nghiêng né sang một bên, biến mất khỏi đó, thoáng chốc ba tia kiếm quang biến mất tăm, cùng lúc đó ba con rối cũng biến mất theo.
Một màn sáng bỗng xuất hiện trên bức tường đối diện Diệp Quân, sau đó là một thanh âm nói: “Chúc mừng, ngươi đã phá vỡ kỷ lục cấp độ này, phá vỡ cấp độ trong một giây… Xin lỗi, ẩn danh hay…”
Diệp Quân nói: “Ẩn danh”.
Giọng nói im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu Ái khuyên ngươi không nên giấu tên, ta đã xác nhận ngươi là một thiên tài yêu nghiệt tuyệt thế độc nhất vô nhị trong hàng ngàn người. Nếu ngươi tiết lộ tên của mình, chắc chắn có thể gây chấn động, các ông lớn ở vùng đất ngươi sống sẽ xem trọng ngươi…”
Diệp Quân sửng sốt, Tiểu Ái?
Lẽ nào tháp này là do Tiên Bảo Các tạo ra?
Giọng nói đó lại nói: “Có cần…”
Diệp Quân nói thẳng: “Ẩn danh”.
Giọng nói đó im lặng một lúc rồi nói: “Thằng nhãi ranh!”
Diệp Quân: “?”
Chương 2155: Khó tin
Thằng nhãi ranh?
Nghe thế Diệp Quân lập tức sầm mặt.
Sao người này còn mắng người nữa vậy?
Đúng lúc này, dưới chân hắn bỗng xuất hiện một trận pháp dịch chuyển, ngay sau đó hắn biến mất khỏi nơi đó, khi xuất hiện trở lại thì hắn đã đi đến tầng thứ tư.
Trong tầng thứ tư chỉ có một con rối, nhưng con rối này khác với những con bên dưới, nó có màu bạc, trong tay nó cầm một thanh kiếm dài có vỏ.
Vèo!
Một tiếng kiếm vang lên, sau đó chỉ thấy một tia kiếm quang bỗng sáng lên, thoáng chốc một thanh kiếm đã lao đến trước mặt Diệp Quân, nhưng vẻ mặt của Diệp Quân không hề thay đổi, hắn hơi nghiêng người tránh nhát kiếm này, cùng lúc đó hắn búng ngón tay vào thanh kiếm.
Vù!
Lại một tiếng kiếm vang lên, sau đó Diệp Quân điểm một ngóng vào cổ con rối đó.
Bụp!
Con rối run lên, cứng đờ tại chỗ, sau đó biến mất.
Diệp Quân nhìn phía đối diện, một màn sáng bỗng sáng lên trên bức tường, sau đó giọng nói quen thuộc lại vang lên: “Chúc mừng ngươi đã phá vỡ kỷ lục nhanh nhất hiện tại đánh bại Ngân Kiếm Nô trong vài giây, xin hỏi là ẩn danh hay…”
Diệp Quân nói: “Ẩn danh”.
Giọng nói đó nói: “Ta phải nhắc ngươi hiện giờ ngươi là người phá kỷ lục nhanh nhất, nhanh hơn người phá kỷ lục trước gấp mười lần. Nếu người không chọn ẩn danh, tên của ngươi sẽ được truyền đi khắp Vạn Châu, chấn động Quan Huyên”.
Diệp Quân cười nói: “Ẩn danh”.
Hắn biết nếu hắn không chọn ẩn danh, hắn chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các quan chức cấp cao của Kiếm Tông, điều này sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho hắn, nhưng hắn biết rất rõ các quan chức cấp cao của Kiếm Tông cũng sẽ điều tra hắn. Bây giờ hắn là một nhân vật mờ nhạt, các quan chức cấp cao Kiếm Tông không thể tra được tin tức gì của hắn, càng không điều tra được thì các quan chức cấp cao của Kiếm Tông có thể sẽ càng điều tra nhiều hơn, lúc đó sẽ có rất nhiều gặp rắc rối, vì hắn không thể giải thích được cảnh giới kiếm đạo của mình.
Quan trọng nhất là vài giây đã vượt qua thử thách quả thật khiến người ta khiếp sợ.
Bây giờ hắn vẫn không muốn mình trở nên chói lọi như thế, hắn muốn xem thử Kiếm Tông có vấn đề hay không.
Lúc này, giọng nói đó lại vang lên: “Bởi vì ngươi đã phá vỡ kỷ lục lịch sử nên có thể nhận được phần thưởng. Có bốn loại phần thưởng, ngươi có thể chọn bất kỳ một loại nào, lần lượt là bảo khí, công pháp tu luyện cấp Địa, kiếm kỹ cấp Địa, linh tinh”.
“Linh tinh”.
Diệp Quân không hề do dự.
Từ sau khi đến Thanh Châu, lần đầu tiên hắn nhận ra tiền quan trọng đến mức nào, quả thật quan trọng lắm.
Giọng nói đó nói: “Ta khuyên ngươi nên chọn bảo khí, vì là một thanh kiếm sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi vào thời điểm hiện tại”.
Diệp Quân lắc đầu: “Cho ta linh tinh ngang giá”.
Giọng nói đó: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Giọng nói đó: “Ngu dốt”.
Diệp Quân sầm mặt: “Có phải ngươi hơi quá đáng rồi không?”
“Lêu lêu”, giọng nói đó cười: “Ngươi đến đánh ta đi”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Người này là do Tiểu Ái tạo ra?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta không biết, để ta hỏi xem”.
Nói rồi hắn nhìn màn sáng đó: “Ngươi là do Tiểu Ái tạo ra sao?”
Giọng nói đó: “Ta không phải do Tiểu Ái tạo ra, ta là trí tuệ nhân tạo mới nhất được Quan Huyên Các nghiên cứu và phát triển, ta tên là Tiểu Ái số 9, ta chỉ có một chủ nhân, ngươi có biết là ai không?”
Diệp Quân nói: “Tần các chủ à?”
“Sai!”
Giọng nói đó: “Ngươi đoán sai rồi, chủ nhân của ta là vua dựa dẫm mạnh nhất lịch sử, Diệp… Quân”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Sắc mặt Diệp Quân đã đen như đáy nồi: “Vua dựa dẫm?”
Giọng nói đó: “Đúng đúng, sư phụ ta là vua dựa dẫm bất khả chiến bại, đánh nhau mà đánh không lại thì thế nào? Không sao cả, ta có một người mẹ, ta có một người cha, ta có một ông nội… Ta có một cô cô, cả nhà ta đều vô địch, ta là người kém cỏi nhất…”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân sa sầm mặt mày, không nói gì.
Tiểu Tháp đang định lên tiếng trấn an, Diệp Quân bỗng bật cười: “Tiểu Ái số 9, những lời này là người khác dạy cho ngươi sao?”
Tiểu Ái số 9 nói: “Ta tự học”.
Diệp Quân hỏi tò mò: “Bây giờ ngươi đã có ý thức của mình rồi sao?”
Tiểu Ái số 9 nói: “Ừ, ta đã được giao cho chức năng học tập, có thể tự mình học tập. Nhưng dù học thế nào, ta cũng không được vi phạm hai điều luật này, một là ta không được phản bội chủ nhân của mình, hai là ta không được nói dối”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Tốt lắm, ngươi cố lên”.
Tiểu Ái số 9 rất thích nói chuyện, lại lôi kéo nói với Diệp Quân hồi lâu nữa, cuối cùng mới đưa hai trăm viên linh tinh cho Diệp Quân.
Hai trăm viên linh tinh!
Diệp Quân lập tức bật cười khi nhìn thấy nhiều linh tinh như vậy, vì đây không phải là linh tinh bình thường mà là linh tinh cực phẩm. Linh tinh cực phẩm quý giá hơn linh tinh bình thường rất nhiều, gần mười viên linh tinh bình thường mới có thể đổi lấy một trăm viên linh tinh, nói cách khác bây giờ hắn có hai ngàn viên linh tinh bình thường.
Đây là số tiền cực kỳ lớn với hắn hiện tại, có thể làm được rất nhiều việc.
Diệp Quân cất hai trăm viên linh tinh đó đi, hắn đi thẳng đến tầng thứ năm.
Hắn vẫn cần nhiều linh tinh cực phẩm hơn.
Lúc này Diệp Quân vẫn chưa biết Kiếm Tông Vạn Châu đã chấn động.
Kỷ lục của bốn tầng liên tục bị phá vỡ, hơn nữa còn chỉ trong vài giây.
Đây là thiên tài tuyệt thế gì thế?
Rất nhiều đệ tử Kiếm Tông tập trung trước các Kiếm Tháp ở Vạn Châu, mọi người đều đang nhìn màn sáng phía trên Kiếm Tháp, trên đó có kỷ lục mới nhất của bốn tầng.
Chỉ trong vài giây.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều đệ tử Kiếm Tông đều cảm thấy khó tin.
“Huynh đài mạnh miệng quá đấy!”
Vào lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến.
Diệp Quân quay đầu nhìn lại, ở cách đó không xa, có một thanh niên đang bước đến, người đó mặc đồ trắng, vẻ ngoài trang nghiêm, khí thế hiên ngang, không hề tầm thường.
Sau lưng thanh niên đó còn có một ông lão mặc đồ đen, dáng người ông lão gầy gò mảnh khảnh, vẻ mặt u ám như làn nước, trông có vẻ hơi lạnh lùng.
Nhìn thấy người đàn ông này, hai mắt của Diệp Quân chợt sáng bừng.
Có cơm tối rồi!
Thanh niên áo trắng cười nói: “Huynh vừa nói: thần quỷ thấy huynh cũng phải dập đầu, câu nói này quả thực bá đạo, nhưng...”
Diệp Quân cười ha hả: “Ta chỉ đang khoác lác với muội muội của ta chút thôi, không ngờ vị huynh đài đây lại nghe thấy, để huynh đài cười chê rồi”.
Thanh niên áo trắng nhìn Diệp Quân ở bên cạnh Dương Dĩ An, cười nói: “Thì ra là thế”.
Diệp Quân cười nói: “Huynh đài cũng đi đến Kiếm Tông à?”
Thanh niên áo trắng gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng vậy, người xưa có câu có duyên mới gặp được nhau, hay là chúng ta uống vài ly nhé?”
Thanh niên áo trắng ngẩn người, rõ ràng là hơi ngạc nhiên, nhưng y không tiện từ chối, lập tức gật đầu: “Được”.
Khuôn mặt Diệp Quân nở nụ cười: “Xin mời”.
Thanh niên áo trắng nói: “Huynh đài, mời”.
Ba người đi vào trong đại điện đổ nát, bên trong điện tối tăm u ám, nhưng lúc này, thanh niên áo trắng đột nhiên xòe lòng bàn tay ra, một viên đá đột nhiên xuất hiện trong tay y, khi hòn đá này xuất hiện, cả đại điện đều được chiếu sáng như ban ngày.
Đá Nguyệt Quang!
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Dương Dĩ An nhìn thấy loại đá này, hai mắt cô bé mở to.
Thanh niên áo trắng đặt viên đá lên trên bàn ghế bên cạnh, sau đó lấy ra một tấm thảm dài trải ra đất, tiếp theo, y nhìn về phía Diệp Quân và Dương Dĩ An, cười nói: “Mời ngồi”.
Diệp Quân đỡ Dương Dĩ An ngồi lên tấm thảm, thanh niên áo trắng cũng ngồi xuống, sau đó y lấy ra rất nhiều đồ ăn.
Nếu thật sự nhịn ăn thì chỉ có có cường giả cấp Đại Đế mới có thể làm được, do đó, những người tu luyện dưới cấp Đại Đế vẫn sẽ ăn cơm, đương nhiên là có khả năng vài ngày mới ăn một lần.
Khi nhìn thấy những món ăn thơm ngon trước mặt, đôi mắt của Diệp Quân và Dương Dĩ An đều sáng rực.
Thanh niên áo trắng còn lấy ra một bình rượu và hai ly rượu, y rót cho Diệp Quân một ly, sau đó cười nói: “Không biết huynh đài tên là gì?”
Diệp Quân nói: “Diệp Dương!”
Thanh niên áo trắng hơi ngạc nhiên: “Huynh họ Diệp à?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy, nhưng ta không có quan hệ gì với hai nhà họ Diệp ở Thanh Châu và Nam Châu cả”.
Thanh niên áo trắng mỉm cười, không nói gì.
Diệp Quân hỏi: “Còn huynh tên là gì?”
Thanh niên áo trắng mỉm cười nói: “An Mộc Cẩn”.
Diệp Quân nhìn những món ăn kia rồi cười nói: “An huynh, thành thật mà nói, trên người hai huynh muội ta không có tiền, cũng không có thức ăn, vừa nãy cố ý làm quen với A huynh cũng chỉ vì ta muốn ăn ké một bữa cơm, không biết An huynh có để bụng không?”
Nghe Diệp Quân nói vậy, ông lão mặc áo đen liếc xéo hắn.
Đôi mắt An Mộc Cẩn hiện lên vẻ ngạc nhiên, rõ ràng là y cũng bất ngờ với sự thật thà của Diệp Quân, y cười nói: “Một bữa cơm thôi mà, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ”.
Diệp Quân chắp tay: “Cảm ơn huynh”.
Nói rồi, hắn lấy một miếng bánh mì đưa cho Dương Dĩ An: “Ăn đi”.
Thực ra Dương Dĩ An đã rất đói bụng rồi, cô bé vừa cầm miếng bánh mì đã ăn ngay.
Diệp Quân cũng lấy một miếng bánh lên và bắt đầu ăn, hắn cũng không quan tâm đến hình tượng của mình nữa, ăn no trước rồi tính sau.
An Mộc Cẩn nhìn hai người, trên mặt vẫn đang nở nụ cười.
Đột nhiên, Diệp Quân nói: “An huynh có phải là người nhà họ An ở Thanh Châu không?”
An Mộc Cẩn gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nhìn An Mộc Cẩn, cười nói: “Theo ta biết, nhà họ An đều coi việc học võ là trọng yếu, An huynh học kiếm kiểu gì vậy?”
An Mộc Cẩn cười nói: “Nhà họ An quả thực học võ là trọng yếu, nhưng từ lúc còn nhỏ ta đã thích kiếm rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Ra là thế”.
An Mộc Cẩn nhìn Diệp Quân rồi nói: “Diệp huynh, huynh cũng là kiếm tu sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
An Mộc Cẩn hơi do dự, nói: “Mạo muội hỏi huynh một câu, hiện giờ Diệp huynh đang ở cảnh giới nào vậy?”
Diệp Quân nói: “Thân xác cấp chín”.
An Mộc Cẩn ngạc nhiên: “Thân xác cấp chín?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
An Mộc Cẩn nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh, huynh chắc chắn là mình muốn đi gia nhập vào Kiếm Tông chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
An Mộc Cẩn cười khổ: “Diệp huynh à, Kiếm Tông tuyển người theo tiêu chuẩn, cảnh giới phải đạt tới cảnh giới Nhân Tiên, còn cảnh giới kiếm đạo... huynh biết cảnh giới kiếm đạo được phân chia như thế nào không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Quên rồi”.
An Mộc Cẩn giới thiệu: “Cảnh giới kiếm đạo được phân chia từ thấp đến cao như sau: Kiếm Giả, Kiếm Tu, Kiếm Tôn, Kiếm Hoàng, Kiếm Thánh, Kiếm Tiên, Đại Kiếm Tiên, Kiếm Đế, Đại Kiếm Đế, Phàm Kiếm, Nhập Thần. Muốn gia nhập Kiếm Tông còn có một yêu cầu nữa, đó là huynh phải là một Kiếm Tu chân chính, tức là một kiếm tu lĩnh ngộ được kiếm ý”.
Diệp Quân cười nói: “Ta biết”.
Hiển nhiên hắn đến Kiếm Tông không phải là do đột nhiên nổi hứng, hắn đã từng điều tra và hắn cũng biết rất rõ, với cảnh giới và tu vi kiếm đạo hiện tại của hắn, việc gia nhập được Kiếm Tông là điều hoàn toàn không thể.
Tất nhiên, đó là trong quá trình tuyển người bình thường.
Còn hắn có các cách không bình thường mà!
Chương 2152: Bức tượng viện trưởng
An Mộc Cẩn nhìn Diệp Quân, cười nói: “Diệp huynh đã biết nhưng vẫn muốn đến đó, ắt hẳn đã có cách khác rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Nói xong, hắn và Dương Dĩ An đã ăn hết đồ ăn.
Nhìn thấy thế, An Mộc Cẩn lại lấy ra thêm một ít đồ ăn, để xuống trước mặt Diệp Quân và Dương Dĩ An.
Diệp Quân nhìn An Mộc Cẩn, cảm kích nói: “Cảm ơn”.
An Mộc Cẩn bật cười, vừa định lên tiếng thì ông lão mặc áo đen ở sau lưng y đột nhiên cúi xuống, thì thầm vào tai y vài câu.
An Mộc Cẩn sững người, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Diệp huynh, ta có việc phải làm, ta đi trước đây”.
Dứt lời, y lấy thêm một ít đồ ăn ra để trước mặt Diệp Quân và Dương Dĩ An, còn có mười hai viên linh tinh.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “An huynh, huynh...”
An Mộc Cẩn cười nói: “Ra ngoài ắt sẽ có những lúc khó khăn, Diệp huynh, hẹn gặp lại ở Kiếm Tông”.
Nói rồi, y đứng dậy đi rời đi cùng ông lão.
Diệp Quân nhìn theo An Mộc Cẩn, không thể không nói rằng, người thế hệ này của nhà họ An luôn khiến hắn bất ngờ.
Không suy nghĩ nữa, Diệp Quân cười nói với Dương Dĩ An: “Đọc sách thôi”.
Dương Dĩ An vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng ạ”.
Cô bé thích nhất hai việc, thứ nhất là ăn, thứ hai là đọc sách.
Bên ngoài.
An Mộc Cẩn đang ngồi trên một con ngựa bình thường, sau khi y ngồi lên yên ngựa, ông lão mặc áo đen cũng đã lên ngựa của mình, ông ta đi lại gần An Mộc Cẩn: “Cậu chủ, cậu cho rằng thanh niên kia không đơn giản nên mới kết giao à?”
An Mộc Cẩn lắc đầu: “Ta không suy nghĩ nhiều thế đâu”.
Ông lão mặc áo đen hơi nghi ngờ.
An Mộc Cẩn cười nói: “Diệp huynh chắc chắn không đơn giản, sau khi biết ta là người của nhà họ An, huynh ấy vẫn bình tĩnh ung dung như trước, việc này khiến ta hơi ngạc nhiên, nhưng thứ khiến ta tán thưởng huynh ấy nhất chính là sự thật thà của huynh ấy, làm người thì phải như thế này, mình như thế nào thì cứ thế đó, bớt giở mấy trò mánh khóe”.
Ông lão mặc áo đen nói nhỏ: “Thực ra, với thân phận và thực lực của cậu chủ, lần này cậu chủ không cần đến đây để tham gia khảo sát. Hơn nữa, Kiếm Tông cũng nói rằng cậu chủ có thể vào thẳng Kiếm Tông mà, sao cậu lại...”
An Mộc Cẩn lắc đầu: “Chắc ông cũng biết chuyện của Phương Ngự thuộc Quan Huyên Viện, có thể thấy được lần đó viện trưởng rất tức giận, viện trưởng rất ghét các đặc quyền của thế gia và tông môn. Trong tình hình này, nếu nhà họ An không tự thay đổi sẽ thật sự tự diệt vong”.
Vừa nói y vừa nhìn về phía chân trời, nói nhỏ: “Chị họ Khinh Hàn ở tổng viện cũng đang đi trên một tấm băng mỏng, thận trọng duy trì thế lực ở khắp nơi, giờ chúng ta càng phải cẩn thận hơn, nói một cách đơn giản, hiện giờ nhà họ An chúng ta phải mở rộng mối quan hệ, tuân thủ pháp luật, giữ mình ngay thẳng thì nhà họ An chúng ta mới có thể sừng sững không bị lật đổ, do đó, sau này nếu có đặc quyền gì, nhà họ An chúng ta đều phải hủy bỏ”.
Ông lão mặc áo đen nói: “Nhưng phía trên...”
An Mộc Cẩn lắc đầu: “Chúng ta không thể quản được người khác, chỉ có thể quản lí thật tốt bản thân mình mà thôi, đi nào!”
Nói rồi, y thúc ngựa tiến lên.
Ông lão mặc áo đen thở dài, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Dòng nước ở trong tổng viện thư viện Quan Huyên thực sự quá sâu.
Mặc dù nhà họ An giờ như mặt trời lúc ban trưa, nhưng khi ở trong tổng viện... cũng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí mà làm người.
Không suy nghĩ thêm nữa, ông lão mặc áo đen cũng thúc ngựa rời đi.
Đêm khuya, trong căn nhà cũ nát, Dương Dĩ An dựa vào Diệp Quân ngủ thiếp đi.
Đột nhiên Tiểu Tháp nói: “Ngày mai ngươi định gia nhập Kiếm Tông bằng cách nào?”
Nó biết bây giờ Diệp Quân không thể gia nhập Kiếm Tông.
Diệp Quân không trả lời câu hỏi của Tháp gia, chỉ nhìn vào Dương Dĩ An đang ở bên cạnh, nói nhỏ: “Ta phải sắp xếp cho cô bé này trước đã”.
Tiểu Tháp nói: “Đây quả thực là một vấn đề”.
Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Không sao”.
Tốt xấu gì hắn cũng có tất cả ký ức, nếu ngay cả nơi này cũng không thể lăn lộn được thì đúng là quá mất mặt.
Tiểu Tháp nói: “Để coi ngươi thể hiện như thế nào”.
Diệp Quân bật cười, sau đó từ từ nhắm mắt lại. Một đêm lại trôi qua.
Diệp Quân cất viên đá Nguyệt Quang mà An Mộc Cẩn không mang theo, sau đó dẫn Dương Dĩ An đến Kiếm Tông.
Cả chặng đường bình an vô sự.
Cuối cùng trời gần tối Diệp Quân và Dương Dĩ An mới đi đến dưới chân núi Thanh Châu, họ ngẩng đầu lên quan sát, chỉ nhìn thấy đỉnh núi Thanh Châu bị mây mù bao phủ, có thể lờ mờ nhìn thấy những tòa nhà hùng vĩ, mà ở sâu bên trong hẻm núi, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kiếm vang lên.
Kiếm Tông Thanh Châu!
Có rất nhiều người đến Kiếm Tông Thanh Châu, người người lũ lượt bước lên đỉnh núi.
Bởi vì không thể bay ở chỗ này, nên ai tới đây đều phải đi bộ lên trên núi.
Đột nhiên Dương Dĩ An chỉ về phía xa xa: “Huynh nhìn kìa”.
Diệp Quân nhìn về phía ngón tay mà Dương Dĩ An đang chỉ, ở nơi cuối tầm mắt, có một người được tạc thành tượng, mà bức tượng đó chính là hắn!
Ai đi ngang qua chỗ đó đều sẽ dừng lại và cung kính cúi chào.
Đột nhiên Dương Dĩ An kéo tay Diệp Quân, hào hứng nói: “Đi thôi, chúng ta đi chào viện trưởng, xin viện trưởng phù hộ cho hai chúng ta...”
Vừa nói, cô bé vừa kéo Diệp Quân chạy đi.
Diệp Quân: “...”
Chương 2153: Kiếm Tháp
Dương Dĩ An dẫn Diệp Quân đến trước bức tượng, nhìn “mình” trước mặt, Diệp Quân hơi cạn lời.
Dương Dĩ An chắp hai tay lại, vẻ mặt thành kính, cung kính bái lạy.
Như phát hiện ra điều gì, cô bé bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Hành lễ, mau lên”.
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Không hành lễ được không?”
Dương Dĩ An lắc đầu: “Không được, đây là viện trưởng, không được thất kính”.
Diệp Quân bất lực, cuối cùng hắn phải cung kính hành lễ với bức tượng của mình dưới ánh mắt của Dương Dĩ An.
Dương Dĩ An nhếch môi cười, sau đó lại cúi đầu lạy bức tượng.
Diệp Quân nhìn bức tượng, thầm nói: “Lần sau ta phải bảo họ dựng tượng cho Tháp gia, đặt bên cạnh ta, nếu không có Tháp gia thì sẽ không có Diệp Quân ngày hôm nay”.
Tiểu Tháp lập tức nói: “Đại ân”.
Diệp Quân: “…”
Hễ là người muốn đến Kiếm Tông đều phải dừng lại hành lễ với bức tượng khi đi qua nơi này.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân nở nụ cười, mặc dù trật tự hắn tự mình tạo ra này tồn tại rất nhiều vấn đề, nhưng nhìn chung bây giờ phương hướng vẫn là tốt.
Nhưng hắn cũng biết nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền.
Nếu để mặc nội bộ thư viện tiếp tục mục nát như vậy thì chẳng bao lâu nữa khi mọi người nhìn thấy bức tượng của mình không phải là hành lễ mà là bỏ mặc.
Gánh nặng đường xa.
Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An lên đỉnh núi, đi được một lúc, Dương Dĩ An cảm thấy hơi mệt, dù sao cô bé cũng không phải là người tu luyện.
Diệp Quân cười nói: “Ta cõng muội”.
Nói rồi hắn cõng Dương Dĩ An, sau đó tiếp tục đi lên phía trên.
Lúc đến giữa sườn núi, từ nơi này nhìn xuống, tầm mắt mở rộng nhìn đến tận chân trời.
Dương Dĩ An khẽ nói: “Nghe nói kiếm tu có thể ngự kiếm bay đi, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Dương Dĩ An nói: “Đợi sau khi huynh trở thành kiếm tu, huynh dẫn ta ngự kiếm, được không?”
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Dương Dĩ An nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Ừ”.
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã đến tầng mây, tầng mây khá dày như bông, Dương Dĩ An cực kỳ phấn khích và tò mò.
Diệp Quân tiếp tục đi lên, ước chừng nửa giờ sau, hắn xuyên qua biển mây đi đến đỉnh núi, đập vào là một cánh cửa núi cực kỳ hung vĩ, cánh cổng núi được hai cột đá cực lớn chống đỡ, hai cột đá đó chắc phải hơn mười người mới ôm hết được, phía trên cánh cổng núi có hai chữ lớn khí phách cường đại: Kiếm Tông.
Chữ sắc bén như kiếm.
Dương Dĩ An nói: “Khí phách thật đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế”.
Nói rồi hắn kéo Dương Dĩ An đi đến chỗ cánh cổng núi.
Sau khi vào cổng núi là một con đường đá xanh rộng một trăm mét, con đường đá xanh trải dài lên phía trên, cuối cùng là một đại điện uy nghiêm.
Lúc này một tiếng kiếm bỗng vang lên trên đỉnh đầu mọi người, mọi người vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một tia kiếm quang xẹt qua bầu trời, để lại một vệt dài trên bầu trời…
“Ôi!”
Xung quanh có người ngạc nhiên thốt lên.
Mọi người đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngự kiếm bay đi!
Kiếm tu đã lĩnh hội kiếm ý mới có thể làm được, hơn nữa cũng phải có kiếm kỹ chuyên môn, loại kiếm kỹ này chỉ có một số ít tông môn và thế gia mới có, người bình thường không thể tiếp xúc được.
Dương Dĩ An nhìn bầu trời, mặt đầy ngưỡng mộ: “Lợi hại quá”.
Diệp Quân cười nói: “Đợi ta học được, ta dẫn muội bay đi, chỉ cần một chút thôi là chúng ta có thể quay về thành Thanh Châu rồi”.
Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục đi về phía trước, chẳng bao lâu sau hắn đã đến đại điện đó, vừa định bước vào, một kiếm tu thiếu niên bỗng ngăn hắn lại: “Vị huynh đệ này, xin dừng bước”.
Diệp Quân nhìn thiếu niên kiếm tu, thiếu niên kiếm tu nhìn hắn và Dương Dĩ An: “Hai người đều muốn tham gia thử thách sơ cấp này sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thiếu niên kiếm tu lắc đầu: “Cảnh giới của ngươi quá thấp, không phù hợp. Còn tiểu cô nương này, cô bé cũng không phải người tu luyện, không thể tham gia cuộc khảo sát lần này”.
Diệp Quân lặng thinh.
Thiếu niên kiếm tu lại nói: “Tuy rằng khảo sát này chỉ là một cuộc thi sơ cấp nhưng cũng rất nguy hiểm. Huynh đệ, ngươi chỉ có thân xác cấp chín, không thể chịu nổi, vì sự an toàn của ngươi, mời quay về”.
Diệp Quân nói: “Có thể miễn cưỡng tham gia không?”
Thiếu niên kiếm tu lắc đầu: “Không được, đây là quy định”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Ta hiểu rồi”.
Nói rồi hắn kéo Dương Dĩ An đi sang bên cạnh.
Thiếu niên kiếm tu hơi ngờ vực nhưng sau đó như nghĩ đến điều gì, y nhíu lại, do dự một chút, sau đó nhìn một kiếm tu thiếu niên cách đó không xa: “Thôi Thư, giúp ta một lát”.
Thiếu niên kiếm tu đằng sau hơi khó hiểu: “Kỳ Thương, ngươi muốn làm gì?”
Kỳ Thương không quay đầu lại nói: “E là vị huynh đệ lúc nãy định kích động làm gì đó, ta đi xem thử…”
Thiếu niên kiếm tu tên Thôi Thư nói: “Xem cái con khỉ! Từ bỏ việc giúp đỡ đi, hãy tôn trọng vận mệnh của người khác...”
Diệp Quân dẫn Dương Dĩ An vòng qua đại điện đến trước một tòa tháp cao, tòa tháp này tên là Kiếm Tháp, có tất cả chín tầng.
Kiếm Tháp!
Tòa tháp này là một tòa tháp tu luyện, nó còn có một chức năng là khảo sát.
Chương 2154: Ẩn danh
Trước khi đến đây, hắn đã điều tra về Kiếm Tông Thanh Châu, tổng viện của Kiếm Tông có quy định mỗi phân viện đều phải xây dựng một tòa tháp như vậy, mục đích là để tránh việc khảo sát của Kiếm Tông có gì mờ ám, bỏ lỡ nhân tài yêu nghiệt thật sự.
Nói một cách đơn giản, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra của Kiếm Tháp này, ngươi có thể bỏ qua tất cả các quy tắc tiến thẳng vào Kiếm Tông.
Điều đáng nói là Kiếm Tháp này được nối với Kiếm Tháp ở Vạn Châu, nói cách khác nếu thể hiện xuất sắc trong bài kiểm tra, rất có thể sẽ gây ra chấn động ở Vạn Châu.
Dĩ nhiên chuyện này cực kỳ ít.
Cho đến nay cũng chỉ xuất hiện hai lần, lần đầu tiên là Diệp Trúc Tân đến từ Thanh Châu, lần thứ hai là một yêu nghiệt tuyệt thế đến từ Nam Châu cách đây không lâu.
Có không ít người ở trước Kiếm Tháp, khoảng mấy chục người.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Diệp Quân hơi bất ngờ, nhiều người cảm thấy khảo sát không công bằng thế sao?
Diệp Quân thành thật xếp hàng, còn Dương Dĩ An đứng ở một bên, cô bé cũng không biết Diệp Quân định làm gì, dù sao cứ đi theo hắn là được.
Đúng lúc này, một người đàn ông dẫn đầu tiến vào trong tòa tháp cao, vừa đi vào trong, ngay sau đó đã bay ra ngoài.
Một cánh tay đã biến mất.
Thấy thế những người xếp hàng đó đều rất ngạc nhiên.
Người đàn ông đó nằm dưới đất không những kêu gào, máu chảy liên tục.
Lúc này có đệ tử Kiếm Tông đến, sau đó đưa gã đi chữa trị.
Những người xếp hàng nhìn nhau, ngay sau đó mọi người đều tản đi, chỉ còn lại Diệp Quân.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, đi về phía Kiếm Tháp đó, lúc hắn chuẩn bị đi vào Kiếm Tháp, một ông lão ở bên cạnh đột nhiên nói: “Ngươi chắc chắn muốn vào chứ?”
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, một ông lão đang nhìn hắn.
Diệp Quân gật đầu.
Ông lão nhìn chằm chằm hắn: “Ngày nào cũng có người khảo sát thất bại đến đây, vì hắn cho rằng bản thân mình có thực lực, là Kiếm Tông đánh giá không công bằng, có gì đó mờ ám bên trong, thế nhưng những người có suy nghĩ này đa phần không chết cũng tàn phế”.
Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở, nhưng ta vẫn muốn thử”.
Ông lão nhìn Diệp Quân một lúc, gật đầu: “Được”.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó đi vào Kiếm Tháp.
Ông lão lắc đầu, thở dài.
Ngày nào ông ta cũng khuyên can rất nhiều người, nhưng không ai nghe cả, ông ta cũng đã thuyết phục người vừa bị đánh văng ra ngoài đó, thế nhưng đối phương không nghe, cũng may là người đó chạy nhanh, nếu không không đơn giản chỉ bị đứt một cánh tay đâu.
Ông ta không ngờ người trước mặt này lại còn muốn đi, hơn nữa người này chỉ có thân xác cấp chín.
Thế chẳng phải muốn tìm đường chết sao?
Nhưng ngay sau đó ông ta nhíu mày, xoay người nhìn Kiếm Tháp đó, mặt đầy vẻ ngờ vực.
Vì Diệp Quân đi vào một lúc rồi mà vẫn chưa ra.
Lẽ nào là một người đang cải trang thành người có cấp bậc thấp?
Trong Kiếm Tháp.
Diệp Quân vừa tiến vào Kiếm Tháp, một con rối dùng kiếm đâm về phía hắn, tốc độ của nhát kiếm này rất nhanh, dù là một cường giả cảnh giới Chân Pháp cũng chưa chắc có thể tránh được, huống hồ gì là thân xác cấp chín, nhất là trong tình huống bất ngờ này.
Diệp Quân hơi nghiêng người tránh được nhát kiếm này, cùng lúc đó hai ngón tay hắn kẹp lại thuận thế điểm vào cổ con rối đó.
Bụp!
Con rối cứng đờ, thoáng chốc từ từ biến mất.
Lúc này, một màn sáng bỗng xuất hiện trên bức tường ở phía xa, sau đó một thanh âm đột nhiên vang lên: “Chúc mừng, ngươi đã phá vỡ kỷ lục nhanh nhất ở tầng thứ nhất, một giây có thể phá được thử thách, có thể để lại tên của ngươi, cũng có thể ẩn danh”.
Diệp Quân không do dự: “Ẩn danh”.
Màn sáng rung lên, một hư ảnh xuất hiện trên màn sáng, cột họ tên bên dưới hư ảnh ghi: Ẩn danh.
Một trận pháp dịch chuyển bỗng xuất hiện dưới chân Diệp Quân, hắn đến thẳng tầng thứ hai.
Vừa đến tầng thứ hai, hai tia kiếm quang lập tức lao đến trước mặt hắn.
Hai con rối kiếm tu có tu vi giống với con rối ở tầng thứ nhất, chỉ khác là có thêm một con rối nữa.
Đối mặt với hai nhát kiếm nhanh như chớp, Diệp Quân hơi nghiêng người, ngón cái và ngón trỏ khẽ kẹp lại, bắt được một thanh kiếm trong đó, sau đó hắn thuận thế đẩy về phía trước, một thanh kiếm trong đó lập tức chém vào cổ một con rối, cùng lúc đó ngón tay của Diệp Quân cũng điểm vào cổ của một con rối trong đó.
Hai con rối cùng biến mất.
Lại có một màn sáng xuất hiện trên bức tường ánh sáng cách trước mặt hắn không xa, cùng lúc đó một giọng nói vang lên: “Chúc mừng, ngươi đã phá vỡ kỷ lục nhanh nhất của cấp độ này, phá vỡ cấp độ trong một giây. Xin lỗi, ẩn danh hay…”
Diệp Quân nói: “Ẩn danh”.
Màn sáng biến mất.
Một trận pháp dịch chuyển xuất hiện dưới chân Diệp Quân, ngay sau đó hắn đã đến tầng thứ ba.
Vừa lên đến tầng ba, ba tia kiếm quang bỗng lao đến trước mặt, Diệp Quân nghiêng né sang một bên, biến mất khỏi đó, thoáng chốc ba tia kiếm quang biến mất tăm, cùng lúc đó ba con rối cũng biến mất theo.
Một màn sáng bỗng xuất hiện trên bức tường đối diện Diệp Quân, sau đó là một thanh âm nói: “Chúc mừng, ngươi đã phá vỡ kỷ lục cấp độ này, phá vỡ cấp độ trong một giây… Xin lỗi, ẩn danh hay…”
Diệp Quân nói: “Ẩn danh”.
Giọng nói im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu Ái khuyên ngươi không nên giấu tên, ta đã xác nhận ngươi là một thiên tài yêu nghiệt tuyệt thế độc nhất vô nhị trong hàng ngàn người. Nếu ngươi tiết lộ tên của mình, chắc chắn có thể gây chấn động, các ông lớn ở vùng đất ngươi sống sẽ xem trọng ngươi…”
Diệp Quân sửng sốt, Tiểu Ái?
Lẽ nào tháp này là do Tiên Bảo Các tạo ra?
Giọng nói đó lại nói: “Có cần…”
Diệp Quân nói thẳng: “Ẩn danh”.
Giọng nói đó im lặng một lúc rồi nói: “Thằng nhãi ranh!”
Diệp Quân: “?”
Chương 2155: Khó tin
Thằng nhãi ranh?
Nghe thế Diệp Quân lập tức sầm mặt.
Sao người này còn mắng người nữa vậy?
Đúng lúc này, dưới chân hắn bỗng xuất hiện một trận pháp dịch chuyển, ngay sau đó hắn biến mất khỏi nơi đó, khi xuất hiện trở lại thì hắn đã đi đến tầng thứ tư.
Trong tầng thứ tư chỉ có một con rối, nhưng con rối này khác với những con bên dưới, nó có màu bạc, trong tay nó cầm một thanh kiếm dài có vỏ.
Vèo!
Một tiếng kiếm vang lên, sau đó chỉ thấy một tia kiếm quang bỗng sáng lên, thoáng chốc một thanh kiếm đã lao đến trước mặt Diệp Quân, nhưng vẻ mặt của Diệp Quân không hề thay đổi, hắn hơi nghiêng người tránh nhát kiếm này, cùng lúc đó hắn búng ngón tay vào thanh kiếm.
Vù!
Lại một tiếng kiếm vang lên, sau đó Diệp Quân điểm một ngóng vào cổ con rối đó.
Bụp!
Con rối run lên, cứng đờ tại chỗ, sau đó biến mất.
Diệp Quân nhìn phía đối diện, một màn sáng bỗng sáng lên trên bức tường, sau đó giọng nói quen thuộc lại vang lên: “Chúc mừng ngươi đã phá vỡ kỷ lục nhanh nhất hiện tại đánh bại Ngân Kiếm Nô trong vài giây, xin hỏi là ẩn danh hay…”
Diệp Quân nói: “Ẩn danh”.
Giọng nói đó nói: “Ta phải nhắc ngươi hiện giờ ngươi là người phá kỷ lục nhanh nhất, nhanh hơn người phá kỷ lục trước gấp mười lần. Nếu người không chọn ẩn danh, tên của ngươi sẽ được truyền đi khắp Vạn Châu, chấn động Quan Huyên”.
Diệp Quân cười nói: “Ẩn danh”.
Hắn biết nếu hắn không chọn ẩn danh, hắn chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các quan chức cấp cao của Kiếm Tông, điều này sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho hắn, nhưng hắn biết rất rõ các quan chức cấp cao của Kiếm Tông cũng sẽ điều tra hắn. Bây giờ hắn là một nhân vật mờ nhạt, các quan chức cấp cao Kiếm Tông không thể tra được tin tức gì của hắn, càng không điều tra được thì các quan chức cấp cao của Kiếm Tông có thể sẽ càng điều tra nhiều hơn, lúc đó sẽ có rất nhiều gặp rắc rối, vì hắn không thể giải thích được cảnh giới kiếm đạo của mình.
Quan trọng nhất là vài giây đã vượt qua thử thách quả thật khiến người ta khiếp sợ.
Bây giờ hắn vẫn không muốn mình trở nên chói lọi như thế, hắn muốn xem thử Kiếm Tông có vấn đề hay không.
Lúc này, giọng nói đó lại vang lên: “Bởi vì ngươi đã phá vỡ kỷ lục lịch sử nên có thể nhận được phần thưởng. Có bốn loại phần thưởng, ngươi có thể chọn bất kỳ một loại nào, lần lượt là bảo khí, công pháp tu luyện cấp Địa, kiếm kỹ cấp Địa, linh tinh”.
“Linh tinh”.
Diệp Quân không hề do dự.
Từ sau khi đến Thanh Châu, lần đầu tiên hắn nhận ra tiền quan trọng đến mức nào, quả thật quan trọng lắm.
Giọng nói đó nói: “Ta khuyên ngươi nên chọn bảo khí, vì là một thanh kiếm sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi vào thời điểm hiện tại”.
Diệp Quân lắc đầu: “Cho ta linh tinh ngang giá”.
Giọng nói đó: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu.
Giọng nói đó: “Ngu dốt”.
Diệp Quân sầm mặt: “Có phải ngươi hơi quá đáng rồi không?”
“Lêu lêu”, giọng nói đó cười: “Ngươi đến đánh ta đi”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Người này là do Tiểu Ái tạo ra?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Ta không biết, để ta hỏi xem”.
Nói rồi hắn nhìn màn sáng đó: “Ngươi là do Tiểu Ái tạo ra sao?”
Giọng nói đó: “Ta không phải do Tiểu Ái tạo ra, ta là trí tuệ nhân tạo mới nhất được Quan Huyên Các nghiên cứu và phát triển, ta tên là Tiểu Ái số 9, ta chỉ có một chủ nhân, ngươi có biết là ai không?”
Diệp Quân nói: “Tần các chủ à?”
“Sai!”
Giọng nói đó: “Ngươi đoán sai rồi, chủ nhân của ta là vua dựa dẫm mạnh nhất lịch sử, Diệp… Quân”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Sắc mặt Diệp Quân đã đen như đáy nồi: “Vua dựa dẫm?”
Giọng nói đó: “Đúng đúng, sư phụ ta là vua dựa dẫm bất khả chiến bại, đánh nhau mà đánh không lại thì thế nào? Không sao cả, ta có một người mẹ, ta có một người cha, ta có một ông nội… Ta có một cô cô, cả nhà ta đều vô địch, ta là người kém cỏi nhất…”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân sa sầm mặt mày, không nói gì.
Tiểu Tháp đang định lên tiếng trấn an, Diệp Quân bỗng bật cười: “Tiểu Ái số 9, những lời này là người khác dạy cho ngươi sao?”
Tiểu Ái số 9 nói: “Ta tự học”.
Diệp Quân hỏi tò mò: “Bây giờ ngươi đã có ý thức của mình rồi sao?”
Tiểu Ái số 9 nói: “Ừ, ta đã được giao cho chức năng học tập, có thể tự mình học tập. Nhưng dù học thế nào, ta cũng không được vi phạm hai điều luật này, một là ta không được phản bội chủ nhân của mình, hai là ta không được nói dối”.
Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Tốt lắm, ngươi cố lên”.
Tiểu Ái số 9 rất thích nói chuyện, lại lôi kéo nói với Diệp Quân hồi lâu nữa, cuối cùng mới đưa hai trăm viên linh tinh cho Diệp Quân.
Hai trăm viên linh tinh!
Diệp Quân lập tức bật cười khi nhìn thấy nhiều linh tinh như vậy, vì đây không phải là linh tinh bình thường mà là linh tinh cực phẩm. Linh tinh cực phẩm quý giá hơn linh tinh bình thường rất nhiều, gần mười viên linh tinh bình thường mới có thể đổi lấy một trăm viên linh tinh, nói cách khác bây giờ hắn có hai ngàn viên linh tinh bình thường.
Đây là số tiền cực kỳ lớn với hắn hiện tại, có thể làm được rất nhiều việc.
Diệp Quân cất hai trăm viên linh tinh đó đi, hắn đi thẳng đến tầng thứ năm.
Hắn vẫn cần nhiều linh tinh cực phẩm hơn.
Lúc này Diệp Quân vẫn chưa biết Kiếm Tông Vạn Châu đã chấn động.
Kỷ lục của bốn tầng liên tục bị phá vỡ, hơn nữa còn chỉ trong vài giây.
Đây là thiên tài tuyệt thế gì thế?
Rất nhiều đệ tử Kiếm Tông tập trung trước các Kiếm Tháp ở Vạn Châu, mọi người đều đang nhìn màn sáng phía trên Kiếm Tháp, trên đó có kỷ lục mới nhất của bốn tầng.
Chỉ trong vài giây.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều đệ tử Kiếm Tông đều cảm thấy khó tin.