-
Chương 2196-2200
Chương 2196: Mất tín hiệu
Mục tiêu trước kia của Hám Vân Sơn là Thanh Châu Lệnh trong tay Tông Võ, nhưng khi y đến, Tông Võ đã càn quét mọi thứ, giành được Thanh Châu Lệnh.
Y vội vàng đuổi đến, sau đó lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Hám Vân Sơn là song tu thể võ, nhưng sau khi nhìn thấy Tông Võ, y phát hiện, sức mạnh của y kém xa Tông Võ trước mặt này.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, y đột nhiên quay đầu nhìn, cách đó không xa, có một người đang đứng, người duy nhất còn nguyên vẹn.
Chính là Diệp Quân.
Vừa rồi tất cả mọi người đều ra tay, nhưng chỉ có Diệp Quân không ra tay.
Lúc này, vô số người ở Vạn Châu cũng phát hiện ra Diệp Quân.
Trên đài quan sát, Việt Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai tay bà ấy từ từ siết chặt, tất nhiên bà ấy cũng hy vọng Thanh Châu có thể giành được vị trí thứ nhất.
Trên chân trời, sau khi Tông Võ hạ xuống, gã chậm rãi quay đầu, mắt nhìn Diệp Quân, khẽ cười nói: “Ta biết ngươi giả heo ăn thịt hổ, vậy cũng tốt, trò chơi này sẽ bớt nhàm chán, hy vọng ngươi sẽ không để ta thất vọng”.
Nói xong, gã đột nhiên đánh ra một cú đấm.
Ầm!
Sức mạnh thân xác đáng sợ đánh về phía Diệp Quân.
Ở nơi xa, Diệp Quân xuất ra một nhát kiếm.
Ầm!
Sức mạnh thân xác đáng sợ lập tức bị phá vỡ.
Một kiếm phá nát!
Nhìn thấy cảnh này, Việt Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, nhìn chăm chú Diệp Quân.
Tông Võ vừa đánh bại rất nhiều người, chỉ cần sức lực đủ mạnh, gã có thể nghiền ép tất cả, cú đấm vừa nãy của Tông Võ, trong tình huống bình thường, Diệp Quân tuyệt đối không đỡ được, nhưng Diệp Quân không chỉ đỡ được, mà trong thời gian ngắn còn tìm ra sơ hở của cú đấm này.
Một kiếm đánh vào kẽ hở, ngay lập tức phá vỡ.
Viện chủ Thanh Châu - Chu Khưu nhìn chằm chằm Diệp Quân, khuôn mặt vô cảm.
Lúc này, vô số người ở Thanh Châu sục sôi, vì bọn họ lại nhìn thấy hy vọng.
Dương Dĩ An cũng vô cùng phấn khích, ăn hai cái bánh bao để kìm nén nỗi kinh sợ...
Trong chiến trường đặc biệt, Tông Võ nhìn thấy Diệp Quân phá sức mạnh của mình dễ như trở bàn tay, lông mày gã chợt nhíu lại, nhưng một giây sau, gã cười nói: “Thú vị, rất thú vị...”
Vừa nói, gã vừa lao đến, giống như ngọn núi lớn đâm sầm vào Diệp Quân.
Đánh tay không!
Tông Võ đánh ra hết cú đấm này đến cú đấm khác, mỗi cú đấm đều xé đất xé trời, tuy nhiên mỗi một cú đấm đều bị Diệp Quân dễ dàng né tránh, giống như Diệp Quân biết rõ vị trí đánh xuống của mỗi cú đấm....
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Việt Kỳ trên đài quan sát trở nên cực kỳ nghiêm túc, bởi vì bà ấy chợt nhận ra, dường như bà ấy đã đánh thấp vị kiếm tu tên Diệp Dương này...
Trong chiến trường đặc biệt, Diệp Quân bất ngờ rút kiếm.
Ầm!
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, Tông Võ lùi về sau mấy chục trượng, gã vừa dừng lại, giữa chân mày chảy ra một dòng máu tươi.
Tông Võ lau máu giữa chân mày, hơi khó tin, nhìn Diệp Quân: “Sao có thể... sao ngươi có thể phá thân xác ta...”
Diệp Quân nhìn Tông Võ, cũng không ra tay, kỳ thật hắn đã giơ cao đánh khẽ, nhát kiếm vừa rồi có thể giết chết đối phương trong nháy mắt.
Đối phương không phải kẻ ác, nên đương nhiên hắn sẽ không ra tay tàn độc.
Với hắn mà nói, vũ trụ Quan Huyên có càng nhiều nhân tài càng tốt.
Đột nhiên Tông Võ gầm lên, lao đến tung đòn đấm Diệp Quân.
Ánh kiếm lóe lên.
Tông Võ tiếp tục lùi về sau mấy chục trượng, khi gã dừng lại, trên cổ đột nhiên xuất hiện vết đỏ như máu.
Tông Võ không thể tin nhìn Diệp Quân, hai tay siết chặt, ngay khi gã chuẩn bị ra tay lần nữa, trong đầu vang lên giọng nói thần bí: “Ngươi không phải đối thủ của hắn”.
Dứt lời, cơ thể gã khẽ run lên, một giây sau, trong mắt xuất hiện tia sáng, nhưng nó chỉ lướt qua.
Diệp Quân cau mày, vì hắn phát hiện Tông Võ trước mặt đã bị người khác nhập vào thay thế.
‘Tông Võ’ nhìn chằm chằm Diệp Quân, dùng huyền khí truyền âm: “Ngươi khiến ta bất ngờ”.
Diệp Quân hơi nheo mắt: “Ngươi là ai?”
‘Tông Võ’ nói: “Ngươi không cần biết ta là ai, bây giờ ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là chủ động từ bỏ thi đấu, đương nhiên, đổi lại ta sẽ cho ngươi một quyển kiếm kỹ cấp Đế, không chỉ vậy, ta còn sắp xếp cho ngươi vào tổng viện thư viện, Kiếm Tông cũng được, tùy ngươi lựa chọn”.
Cấp Đế!
Hiện giờ ở Thanh Châu cấp Thiên đã rất cao, trên cấp Thiên là cấp Thánh, cấp Đế.
Cho dù là ở tổng viện, cấp Đế cũng được coi là rất tốt, với một châu nhỏ như Thanh Châu mà nói, thì cấp Đế càng là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Giọng nói đó vừa dứt lời, trong thức hải của Diệp Quân xuất hiện ít thông tin vụn vặt, chính là một quyển kiếm kỹ cấp Đế, nhưng chỉ là một phần của mặt trước.
Diệp Quân nhìn chằm chằm 'Tông Võ': “Ngươi biết mình đang làm gì không?”
'Tông Võ' cười nói: "Còn một con đường khác, đó là chết ở chỗ này”.
Ánh mắt Diệp Quân dần dần trở nên lạnh như băng: “Ngươi biết ở đây có bao nhiêu người đang nhìn không?”
‘Tông Võ’ nói: “Chàng trai, ta không phải người thích nói nhảm, ta cũng biết, ngươi trẻ tuổi như vậy đã có thực lực này thì chắc chắn không tầm thường, nhưng ta nói cho ngươi biết, bất kể ngươi là ai, sau lưng ngươi là ai, với ta mà nói cũng chẳng có tác dụng gì cả, bởi vì người sau lưng ngươi có mạnh đến đâu, cũng không thể mạnh hơn bọn ta. Bây giờ, ngươi cho ta biết lựa chọn của ngươi, nếu ngươi chọn cái thứ hai, tất cả mọi người trong sân đều sẽ chết, bởi nếu ta ra tay thì sẽ không ai sống sót”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm ‘Tông Võ’: “Ở đây còn có người nhà họ Diệp và người nhà họ An, ngươi dám sao?”
“Ha ha!”
‘Tông Võ’ khẽ cười: “Nhà họ An? Nhà họ Diệp? Trong mắt người khác, có lẽ rất ghê gớm, nhưng trong mắt bọn ta, bọn chúng chẳng là cái thá gì”.
Diệp Quân trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ta suy nghĩ một lát, nửa canh giờ”.
‘Tông Võ’ nhìn chằm chằm Diệp Quân, khẽ cười: “Trì hoãn thời gian à? Thật đáng tiếc, ngươi đã đưa ra quyết định sai lầm”.
Rầm!
Bỗng nhiên, một luồng khí tức kỳ dị xuất hiện giữa trời đất, trong nháy mắt, toàn bộ chiến trường đặc biệt bị bao phủ bởi sức mạnh kỳ lạ.
Quả cầu ghi hình đám mây bị mất tín hiệu!
Mà trước mặt Diệp Quân, khí tức của ‘Tông Võ’ điên cuồng dâng lên...
Cảnh giới Thần Đạo!
Một phần thần tính!
Cao hơn mười tám cảnh giới so với hắn bây giờ.
Đừng nói là Thanh Châu... cho dù ở nền văn minh cấp bậc như Đại Chu thì người này cũng thuộc vào cường giả đỉnh cao...
Chương 2197: Luật sinh ra là để phá
Một phần thần tính!
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm khi nhận ra cường giả cảnh giới này lại xuất hiện ở đây, càng không ngờ đối phương dám ngang nhiên phá luật. Chẳng lẽ tên này ăn gan hùm rồi?
Dám làm vậy ở tỉ thí Vạn Châu, thử hỏi ảnh hưởng lớn đến thế nào?
Biến cố bất ngờ khiến các thiên tài Thanh Châu Nam Châu ngẩn ra, không biết Tông Võ định làm gì.
Còn nhớ năm xưa tộc Chân Long phá luật rồi bị gì không?
Điên rồi à?
Hám Vân Sơn đang ẩn nấp cũng cau mày: “Gã muốn làm gì vậy sư phụ?"
Giọng nói bí ẩn: “Khốn thật, gã muốn phá luật, chuẩn bị giết người diệt khẩu rồi”.
Giết người diệt khẩu??
Hám Vân Sơn khó tin hỏi lại: “Gã điên rồi sao?"
Y cũng có con bài tẩy trong tay nhưng người ở đây có ai là bình thường đâu, nên bản thân y không dám có suy nghĩ bịt miệng hết tất cả mọi ngươi, bằng không thì quá độc ác rồi.
Giọng nói bí ẩn cũng bất ngờ: “Dám làm như vậy, chứng tỏ lai lịch không đơn giản”.
Hám Vân Sơn: “Vậy chúng ta phải làm sao?"
Giọng nói bí ẩn: “Quan sát trước đã”.
Hám Vân Sơn gật đầu, nhìn Tông Võ với vẻ đề phòng.
Những người bên kia đều sững sờ khi quả cầu ghi hình đám mây bị trục trặc.
Chu Phu đứng dậy, trầm giọng hỏi Chu Khâu: “Chu viện chủ, chuyện này là thế nào?"
Các Viện chủ đến từ các châu khác cũng bắn sang những ánh mắt hoài nghi.
Chu Khâu mỉm cười đáp: “Các vị đừng vội, quả cầu này là đồ điện tử nên có hư cũng là thường. Chúng ta sẽ lấy đồ sơ cua ra ngay, chỉ một khắc thôi”.
Nhưng ánh mắt ông ta nhìn mang hình lại thoáng qua chút nghi hoặc và nghiêm trọng.
Trực giác Chu Phu lại bảo có gì đó không đúng, nhưng vì không có bằng chứng nên chỉ biết cau mày.
Một khắc ư?
Ánh mắt ông ta nhìn mang hình mang theo vẻ bất an.
Việt Kỳ cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nhíu mày nhìn Chu Phu. Thiên tài Thanh Châu đều ở trong đó, chắc sẽ không sao đâu.
Trong chiến trường đặc biệt.
Diệp Quân lạnh lùng hỏi Tông Võ: “Ngươi không để Quan Huyên Pháp vào mắt à?"
Gã cười gằn: “Quan Huyên Pháp? Thứ đó chỉ để quản lý kẻ yếu mà thôi. Luật pháp sinh ra, không phải để phá hủy thì là gì?"
Diệp Quân nheo mắt: “Là ai chống lưng cho ngươi?"
Tông Võ nhăn nhở: “Ngươi không xứng được biết”.
Gã nhấc chân bước tới, khí thế như núi non sụp đổ.
Khí thế ầm ầm ập tới.
Ra sát chiêu ngay luôn ư?!
Bởi vì Tông Võ chỉ có một khắc đồng hồ để lấy mạng hết những kẻ ở đây.
Không phải nói cũng biết cường giả một phần thần tính đáng sợ thế nào với các thanh thiếu niên ở đây, khí thế vừa ập tới đã khiến các thiên tài Thanh Châu Nam Châu đồng thời tuyệt vọng.
Bọn họ không có đường phản kháng.
Bỗng thấy Diệp Quân đi tới, vung tay cắm phập kiếm xuống đất.
Uỳnh!
Kiếm ý tuôn trào như thủy triều.
Kiếm ý Trật Tự.
Nó ùa tới chặn đứng khí thế của Tông Võ.
Những người khác sửng sốt vô cùng, đồng thời cũng mừng rỡ vì thấy được hy vọng.
Tông Võ ngạc nhiên lầm bầm: “Sao lại thế được?"
Cảnh giới của đối phương kém hơn gã tận mười mấy lần, chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Vậy mà kiếm ý của tên kia lại chặn được khí thế của gã.
Tuyệt đối không thể nào!
Diệp Quân thật ra cũng không khá hơn. Kiếm ý của hắn chặn lại được khí thế của Tông Võ nhưng mặt hắn cũng trắng bệch đi, từ thân thể đến thần hồn cảm giác như bị nghiền nát.
Không kéo dài được lâu đâu!
Bỗng Diệp Trúc Tân la lên: “Mọi người! Mau hợp lực phá vỡ phong ấn để ra ngoài!"
Chương 2198: Ta sắp chết sao?
Thiên tài hai châu nghe vậy thì rối rít phối hợp tấn công vào một vùng thời không để phá vỡ nó.
Uy lực gộp lại rất đáng gờm, khiến một nơi chợt chấn động rồi rạn nứt.
Bọn họ vui mừng ra mặt, lại tiếp tục ra tay.
Sắc mặt Tông Võ vặn lại. Thề không để cho bọn họ còn mạng trốn đi, gã tung một cú đấm về phía Diệp Quân. Sức mạnh hủy thiên diệt địa hợp lại thành tia sáng trắng vụt tới.
Đồng tử Diệp Quân rụt lại, nhưng không thể lui mà gầm lên, rút kiếm lên chém xuống.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Mặc kệ có bại lộ hay không.
Bởi vì thời khắc này chính là để quyết định sinh tử!
Hắn bị ép đến đường cùng, ý chí sinh tồn bộc phát mãnh liệt. Nếu muốn sống, chỉ có thể bị dồn vào chỗ chết rồi mới có thể hồi sinh.
Kiếm thế của hắn bỗng chốc tăng vọt, uy lực của nó dưới kiếm ý Trật Tự đã vượt xa sức mạnh hắn nên có ở cảnh giới này.
Oành!
Sức mạnh của hai bên bùng nổ khi va chạm, sóng xung kích hất văng Diệp Quân đi mấy trăm trượng, miệng trào máu tươi, cả người như muốn tan nát.
Đầu óc hắn quay cuồng, nội tạng nứt vỡ, thần hồn bị thương, ý thứ dần mơ hồ. Hắn cắn mạnh vào lưỡi, cơn đau làm hắn tỉnh táo lại, lắc mạnh đầu nhìn Tông Võ.
Gã thấy hắn chưa chết thì càng kinh hoàng: “Ngươi là thứ quái vật gì?"
Kẻ này đã lật đổ toàn bộ nhận thức của gã.
Cảnh giới Nhân Tiên mà chịu được ba chiêu, lại vẫn còn sống?
Nhân Tiên thật đấy à?
Gã thấy không thật.
Thứ yêu nghiệt!
Tông Võ vốn tưởng Diệp Quân chỉ là hạng thiên tài tầm thường, nào ngờ lại là yêu nghiệt tuyệt thế. Tuyệt đối không thể để hắn sống lâu, bằng không hậu họa khôn lường.
Sát ý dâng lên, gã bước tới, mang theo uy áp như núi non lao về phía Diệp Quân.
Đồng tử Diệp Quân rụt lại, gầm lên, rút kiếm cắm xuống.
Uỳnh!
Kiếm ý Trật Tự cuồn cuộn ập đến, hóa thành lá chắn.
Ruỳnh!
Uy áp vồ tới khiến lá chắn run lên bần bật rồi rạn nứt. Diệp Quân trào máu tươi nhuộm ướt quần áo.
Hai mắt dữ tợn, Tông Võ vừa định ra tay thì chợt nghe tiếng nổ truyền tới từ phương xa.
Gã kinh hãi quay lại, chỉ thấy thời không nơi đó đã vỡ ra.
Diệp Trúc Tân và những người khác vui mừng không thôi, vội vã chạy về nơi đó.
"Làm càn!"
Tông Võ biến sắc, chưa kịp ra tay thì nghe Diệp Quân gầm lên, gia tăng kiếm ý đẩy lùi uy áp của gã.
Gã tức giận trừng mắt: “Ta làm thịt ngươi trước!"
Gã vung tay lên, thả ra một cái bóng yêu thú lao về trước.
Diệp Quân đã bị uy áp cản lại, không thể lui cũng không thể đối phó.
Đúng lúc này, Phó Cát vốn đã bước vào kẽ hở bỗng quay lại, thấy Diệp Quân gặp nguy hiểm thì biến sắc, không màng tất cả mà dùng Thuấn Không Nhất Kiếm.
Xoẹt!
Kiếm quang phóng ra như sấm, Phó Cát lao tới bên Diệp Quân trong nháy mắt, lĩnh trọn một đòn của yêu thú vào ngực.
Ruỳnh!
Sức mạnh khổng lồ hất văng cả hai đi mấy nghìn trượng, té ngã sõng soài.
Diệp Quân hoảng sợ, mặc kệ đau đớn mà bò dậy ôm lấy Phó Cát, sau đó ngây ra như phỗng.
Trên ngực y chỉ có một lỗ thủng to tướng.
Phó Cát không ngừng nôn ra máu, chậm chạp tóm lấy vai Diệp Quân, thì thào: “Diệp ca... Ta sắp chết rồi sao?"
Đầu óc trống rỗng, Diệp Quân nắm lấy tay y: “Phó…”
Phó Cát lại nôn ra máu, ánh mắt dần tan rã nhưng vẫn siết lấy tay Diệp Quân: “Ta không sợ chết... Chỉ sợ... mẹ ta... không ai chăm sóc... Cả đời cực khổ, chưa được... hưởng phúc...”
Bỗng tay y buông thõng, không còn hô hấp.
Chương 2199: Ta không tin ông
Giọng Phó Cát vừa tắt, con yêu thú kia đã lại lao về phía Diệp Quân, hai mắt long lên sòng sọc đầy ác độc. Bỗng nhiên, từ kẽ nứt kia vang lên tiếng kiếm minh.
Có cường giả từ bên ngoài đi vào!
'Tông Võ' thấy vậy thì nhăn nhó, tuy không cam lòng nhưng vẫn vung tay thu yêu thú về.
Đó cũng là lúc kiếm quang bay tới chiến trường.
Việt Kỳ xuất hiện.
Bà ta thấy Diệp Quân ôm thi thể Phó Cát gần đó thì ngẩn ra, sau đó bắn ánh mắt như lưỡi kiếm về phía 'Tông Võ': “Ngươi đã làm gì?!"
Kiếm thế hùng hậu ập đến bao trùm gã.
Nhưng khí tức kỳ lạ kia đã lùi sâu vào ẩn nấp trong người 'Tông Võ'.
Các cường giả khác lục tục vọt vào, ban đầu không ai hiểu gì, sau đó lần lượt nhìn gã.
'Tông Võ' chỉ bình tĩnh đáp: “Ta đang chiến đấu công bằng với hắn, có vấn đề gì sao Việt tông chủ?"
"Con mẹ ngươi!"
Diệp Thần hầm hầm đi tới, phẫn nộ quát lên: “Ngươi gian lận, để cường giả trong người ra đánh thay! Nếu không có Dương huynh thì chúng ta đều bị ngươi diệt khẩu rồi!"
Lời này khiến những người khác ồ lên.
Đánh thay?
Bọn họ nhìn sang Tông Võ đầy khó tin.
Gã chỉ thản nhiên cười nhạt: “Rõ ràng chính là người Thanh Châu Nam Châu các ngươi thua mà không chịu nhận, bèn hợp sức phá vỡ cấm chế, bây giờ lại vu oan cho ta, đúng là nực cười”.
Diệp Thần tái mét cả mặt, sừng sộ quát: “Đến bây giờ rồi mà ngươi còn dám đổi trắng thay đen! Ngươi tưởng thư viện không biết à?"
Các thiên tài khác cũng đồng thanh lên án Tông Võ.
Ánh mắt của Việt Kỳ và các cường giả Nam Châu nhìn gã đã mang theo sự bất thiện, sẵn sàng ra tay.
Nhưng Tông Võ không hề nao núng, cười nói: “Rõ ràng chính là các ngươi không cam lòng nhận thua, từ bỏ danh hiệu đứng đầu vạn châu, giờ lại bảo ta đổi trắng thay đen? Nếu không tin thì bây giờ chúng ta đánh lại, Thanh Châu Nam Châu các ngươi lên hết đây!"
Đánh lại?
Lời này khiến các thiên tài hai châu tức giận vô cùng, không ngờ gã này dám đảo lộn sự thật một cách trắng trợn như vậy.
Bỗng Diệp Trúc Tân bước ra, hành lễ với các viện chủ rồi nói: “Tông chủ, chư vị, chuyện là thế này...”
Sau đó kể hết một năm một mười.
Tông Võ nghe xong thì cười lớn: “Ngươi nói trong người ta có một cường giả một phần thần tính? Chính ngươi không thấy buồn cười à? Một phần thần tính mà lại không giết được Nhân Tiên?"
Các viện chủ nhíu mày.
Cường giả một phần thần tính.
Có giết Đại Đế cũng là chuyện dễ như trở bàn tay chứ đừng nói giết Nhân Tiên.
Làm sao mà thất bại cho được?
Thế là họ nhìn Diệp Trúc Tân đầy nghi ngờ.
Các thiên tài cũng cảm thấy điều này thật khó tin, nhưng đó chính là sự thật, vì vậy ai nấy đều nhăn nhó khó chịu.
Việt Kỳ và Chu Phu của Nam Châu tin họ, vì vậy đều nhìn Tông Võ như nhìn kẻ địch.
Bỗng Viện chủ thư viện Thanh Châu - Chu Khâu - bước ra, liếc nhìn Tông Võ và Diệp Quân rồi nói: “Việc này có điều kỳ lạ. Trước tiên tạm dừng giải đấu, tất cả các thí sinh có mặt tại đây - bao gồm Tông Võ và Diệp Dương - đều không được rời khỏi thư viện Thanh Châu để phục vụ điều tra”.
Các thiên tài hai châu tuy không phục nhưng cũng không làm gì được.
Bên kia, Diệp Quân ôm thi thể Phó Cát đứng dậy.
Hành động này của hắn hấp dẫn mọi tầm mắt.
Tông Võ nhìn hắn với ánh mắt ẩn chứa sát ý. Vốn gã đã nắm chắc thắng lợi, nào ngờ lại xuất hiện tên yêu nghiệt này mà ngay cả bản thân gã hơn hắn mấy cảnh giới cũng không giết được ngay, giá mà có thêm chút thời gian thì tốt rồi.
Diệp Quân đi đến, nói với Việt Kỳ: “Thư viện Thanh Châu có vấn đề, lập tức thông báo Tổng viện phái cường giả cao cấp đến quay ngược thời gian”.
Rồi ôm Phó Cát rời đi.
Chu Khâu sa sầm mặt: “Dám nói thư viện có vấn đề, đúng là láo toét”.
Diệp Quân quay lại nạt lên: “Ông mới láo toét!"
Khí thế ồ ạt khiến Chu Khâu bị áp đảo đến ngẩn ra.
Diệp Quân lạnh lùng trừng mắt nhìn rồi bước đi.
Để lại Chu Khâu mặt mày tái mét, ánh mắt âm trầm.
Việt Kỳ liếc nhìn ông ta và Tông Võ, nói: “Người đâu”.
U u u!
Tiếng kiếm minh vang lên. Một ông lão xuất hiện cạnh bà ta.
Việt Kỳ lạnh nhạt ra lệnh: “Lệnh cho tất cả đệ tử Kiếm Tông đến thư vện ngay lập tức”.
Chu Khâu lập tức hỏi: “Việt tông chủ có ý gì?"
Việt Kỳ liếc sang: “Ta bảo vệ đệ tử của ta, có gì không?"
Chu Khâu: “Bọn họ được thư vện bảo đảm an toàn, bà...”
Việt Kỳ ngắt lời: “Ta không tin ông”.
Chu Khâu sượng trân.
Việt Kỳ không nói gì thêm mà dẫn dắt các đệ tử kiếm tu đi mất.
Chu Phu quay sang nói với ông lão kế bên: “Báo cho thư vện và Nam Châu, lập tức gọi cường giả thư vện và Kiếm Tông đến ngay”.
Rồi lại nói với Chu Khâu: “Ta cũng không tin ông”.
Rồi đưa người của mình đi.
Không chỉ vì nghe Diệp Quân nói mà không tin Chu Phu, một phần khác là vì quả cầu ghi hình bị hỏng kia.
Ban đầu họ chỉ cho rằng có gì đó bất thường, bây giờ mới dám chắc có người cố ý gây nên.
Mà đó chỉ có thể là phía chủ trì lần này - thư vện Thanh Châu.
Chu Khâu bị bỏ lại với sắc mặt xấu xí.
Tông Võ thì hai mắt ngập tràn sát ý.
...
Chương 2200: Nhất định phải chết
Bên ngoài.
Thấy Diệp Quân đi đến với thi thể Phó Cát trên tay, đầu óc thím Kiều trống rỗng, cả người ngã quỵ xuống đất. Tay người bán thịt kế bên hốt hoảng đỡ bà: “Thím Kiều...”
Toàn thân bà run lên bần bật, một hồi sau mới vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của Phó Cát. Môi bà mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trong cơn rối trí mà lòng đau như cắt, không dám ngẩng lên nhìn bà, lí nhí nói: “Xin lỗi thím...”
Thím Kiều run rẩy hỏi: “Nó... tử trận vì Thanh Châu sao?"
Diệp Quân lắc đầu: “Có người gian lận, huynh ấy cứu ta mà bỏ mạng”.
Thím Kiều thoáng ngẩn ra rồi gật đầu, lẳng lặng ôm Phó Cát vào lòng rồi xoay người rời đi, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Ta không trách Diệp công tử...”
Rồi tiếp tục bước chân.
Diệp Quân bất giác trào lệ.
Cứ thế nhìn theo thím Kiều và người bán thịt đến khi họ biến mất.
Dương Dĩ An đi đến, im lặng nắm tay hắn, mặt đầy vẻ lo lắng.
Việt Kỳ cũng đi tới: “Chúng ta cần nói chuyện”.
Diệp Quân gật đầu.
Hắn và Dương Dĩ An theo Việt Kỳ đi vào đại điện, bên trong đã có Diệp Thần, Chu Phu và các cường giả Nam Châu.
Mọi tầm mắt đổ dồn vào hắn.
Chu Phu lên tiếng: “Diệp công tử, chúng ta tin lời Tiểu Thần và Trúc Tân, nhưng vẫn có chút nghi ngờ trước việc cậu có thể chống lại cường giả một phần thần tính. Chúng muốn thử nghiệm một phen, không biết cậu có đồng ý?"
Diệp Quân: “Làm đi”.
Chu Phu gật đầu, thả ra khí thế hùng hậu ập tới.
Diệp Quân vung kiếm Trật Tự lên.
Uỳnh!
Khí thế của Chu Phu bị phá vỡ.
Ông ta ngạc nhiên vô cùng. Tuy cảnh giới của ông ta chỉ mới đến Tuế Nguyệt Đại Đế nhưng cũng đã hơn Nhân Tiên rất nhiều.
Đúng là yêu nghiệt!
Ông ta khiếp sợ nghĩ.
Những người khác cũng mang vẻ phức tạp. Đây mới là yêu nghiệt chân chính!
Diệp Quân nói: “Thư vện có vấn đề. Kẻ ẩn nấp trong người Tông Võ không hề đơn giản, sợ rằng các vị không chống lại được”.
Thấy hắn nhìn sang, Việt Kỳ nói: “Ta đã báo cho Tổng viện”.
Bà ta liếc nhìn: “Yên tâm, thư vện sẽ cho ngươi và Phó Cát một câu trả lời thích đáng”.
Diệp Quân gật đầu.
...
Một nơi khác.
Trong điện nọ.
Chu Khâu nhăn nhó hỏi tội 'Tông Võ': “Sao lại thành ra thế này?"
Gã tỉnh bơ đáp: “Ta không ngờ hắn lại đáng gờm đến vậy, có thể ngăn ta lại ngần ấy thời gian”.
Sát ý lạnh lẽo lóe ra trong mắt gã.
Chu Khâu sa sầm mặt: “Bây giờ giải quyết thế nào đây?"
'Tông Võ' nhếch mép nhìn lại: “Sợ cái gì chứ?"
Chu Khâu cả giận: “Sao lại không sợ? Lỡ Tổng viện phái cường giả cao cấp xuống quay ngược thời gian...”
'Tông Võ' chỉ cười: “Yên tâm, chỉ có Các chủ và Viện trưởng mới điều động được cường giả cỡ đó. Mà người trước hiện đang lo lắp đường ray với Đại Chu, không có mặt tại thư vện; người sau thì chẳng biết đi đâu rồi. Đây chỉ là chuyện vặn mà thôi”.
Chu Khâu vừa mở miệng định nói thì bị gã ngắt lời: “Chúng ta đã phái người đi xóa dấu vết thời gian ở chiến trường đó, khi ấy đám cường giả kia có tới cũng chịu bó tay”.
Chu Khâu nghe vậy thì mới thoáng hòa hoãn, rồi lại hạ giọng: “Quan trọng nhất là phải giải quyết lũ con cháu thế gia Thanh Châu Nam Châu. Mấy nhà khác thì thôi, nhưng hai nhà Diệp-An thì tính thế nào?"
'Tông Võ' lãnh đạm: “Người của chúng ta đã ra tay”.
Chu Khâu nhìn gã với vẻ đề phòng.
Chỉ thấy 'Tông Võ' đứng dậy, bắn ánh mắt lạnh lẽo ra bên ngoài: “Thằng ranh kiếm tu Diệp Dương kia chắc chắn phải chết”.
...
Thành Thanh Châu.
Trong gian nhà tranh, thím Kiều quỳ gối trước chiếc giường nơi đặt thi thể Phó Cát.
Bà dịu dàng vuốt ve mặt y, thì thầm: “Con đã hứa sẽ tổ chức hôn lễ cho mẹ mà, sao lại không giữ lời chứ?"
Người bán thịt thấy thế thì sốt ruột, nhưng vì ăn nói vụng về nên không biết an ủi ra sao.
Một hồi sau, thím Kiều lật chăn lên bao trùm cả người Phó Cát, vuốt mặt cười nói với ông ta: “Cảm ơn ông đã chăm sóc mẹ con ta mấy năm nay...”
Ông ta chần chừ rồi chủ động nắm tay bà: “Bà... ta...”
Thím Kiều cầm lại, nhìn vào gương mặt lo lắng của ông ta: “Ông yên tâm, ta sẽ không làm gì dại dột. Ta còn phải đến trước tượng của Viện trưởng, nhờ ngài ấy trả lại công bằng cho con tôi”.
Người bán thịt gật đầu: “Chúng ta cùng đi”.
Thím Kiều gật đầu.
Hai người ngồi đó một đêm.
Tờ mờ sáng hôm sau, thím Kiều mở mắt ra thì đã không thấy người bán thịt đâu.
Bà vội vàng đi ra ngoài, chỉ thấy cửa nhà bị khóa, trong ổ khóa có nhét một mảnh giấy nhăn nhúm với hai chữ: Nguy... hiểm...
Làm bà giật mình run bắn.
...
Sáng hôm ấy, người bán thịt đi tới thư vện Quan Huyên. Đương lúc ông ta sắp đến gần tượng Viện trưởng thì bị một người áo đen chặn lại, hỏi.
"Đến đây làm gì?"
Người bán thịt gom hết dũng khí, lắp bắp: “Ta... cha của... Phó Cát... Tỉ thí... gian lận... Muốn... báo oan... Viện trưởng...”
Đối phương chỉ nói: “Chờ ở đây”.
Rồi biến mất.
Một hồi sau, y xuất hiện lại, lạnh lùng nhìn người bán thịt. Ông ta sững người, rồi như cảm nhận được gì mà lần mò đến con dao mổ heo giắt bên hông. Bỗng...
Uỳnh!
Thân thể ông ta bốc cháy.
Ông ta chỉ kịp liếc nhìn tượng Viện trưởng một lần cuối rồi hóa thành tro bụi, như thể chưa từng tồn tại.
Mục tiêu trước kia của Hám Vân Sơn là Thanh Châu Lệnh trong tay Tông Võ, nhưng khi y đến, Tông Võ đã càn quét mọi thứ, giành được Thanh Châu Lệnh.
Y vội vàng đuổi đến, sau đó lại nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Hám Vân Sơn là song tu thể võ, nhưng sau khi nhìn thấy Tông Võ, y phát hiện, sức mạnh của y kém xa Tông Võ trước mặt này.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, y đột nhiên quay đầu nhìn, cách đó không xa, có một người đang đứng, người duy nhất còn nguyên vẹn.
Chính là Diệp Quân.
Vừa rồi tất cả mọi người đều ra tay, nhưng chỉ có Diệp Quân không ra tay.
Lúc này, vô số người ở Vạn Châu cũng phát hiện ra Diệp Quân.
Trên đài quan sát, Việt Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai tay bà ấy từ từ siết chặt, tất nhiên bà ấy cũng hy vọng Thanh Châu có thể giành được vị trí thứ nhất.
Trên chân trời, sau khi Tông Võ hạ xuống, gã chậm rãi quay đầu, mắt nhìn Diệp Quân, khẽ cười nói: “Ta biết ngươi giả heo ăn thịt hổ, vậy cũng tốt, trò chơi này sẽ bớt nhàm chán, hy vọng ngươi sẽ không để ta thất vọng”.
Nói xong, gã đột nhiên đánh ra một cú đấm.
Ầm!
Sức mạnh thân xác đáng sợ đánh về phía Diệp Quân.
Ở nơi xa, Diệp Quân xuất ra một nhát kiếm.
Ầm!
Sức mạnh thân xác đáng sợ lập tức bị phá vỡ.
Một kiếm phá nát!
Nhìn thấy cảnh này, Việt Kỳ đột nhiên đứng bật dậy, nhìn chăm chú Diệp Quân.
Tông Võ vừa đánh bại rất nhiều người, chỉ cần sức lực đủ mạnh, gã có thể nghiền ép tất cả, cú đấm vừa nãy của Tông Võ, trong tình huống bình thường, Diệp Quân tuyệt đối không đỡ được, nhưng Diệp Quân không chỉ đỡ được, mà trong thời gian ngắn còn tìm ra sơ hở của cú đấm này.
Một kiếm đánh vào kẽ hở, ngay lập tức phá vỡ.
Viện chủ Thanh Châu - Chu Khưu nhìn chằm chằm Diệp Quân, khuôn mặt vô cảm.
Lúc này, vô số người ở Thanh Châu sục sôi, vì bọn họ lại nhìn thấy hy vọng.
Dương Dĩ An cũng vô cùng phấn khích, ăn hai cái bánh bao để kìm nén nỗi kinh sợ...
Trong chiến trường đặc biệt, Tông Võ nhìn thấy Diệp Quân phá sức mạnh của mình dễ như trở bàn tay, lông mày gã chợt nhíu lại, nhưng một giây sau, gã cười nói: “Thú vị, rất thú vị...”
Vừa nói, gã vừa lao đến, giống như ngọn núi lớn đâm sầm vào Diệp Quân.
Đánh tay không!
Tông Võ đánh ra hết cú đấm này đến cú đấm khác, mỗi cú đấm đều xé đất xé trời, tuy nhiên mỗi một cú đấm đều bị Diệp Quân dễ dàng né tránh, giống như Diệp Quân biết rõ vị trí đánh xuống của mỗi cú đấm....
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Việt Kỳ trên đài quan sát trở nên cực kỳ nghiêm túc, bởi vì bà ấy chợt nhận ra, dường như bà ấy đã đánh thấp vị kiếm tu tên Diệp Dương này...
Trong chiến trường đặc biệt, Diệp Quân bất ngờ rút kiếm.
Ầm!
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, Tông Võ lùi về sau mấy chục trượng, gã vừa dừng lại, giữa chân mày chảy ra một dòng máu tươi.
Tông Võ lau máu giữa chân mày, hơi khó tin, nhìn Diệp Quân: “Sao có thể... sao ngươi có thể phá thân xác ta...”
Diệp Quân nhìn Tông Võ, cũng không ra tay, kỳ thật hắn đã giơ cao đánh khẽ, nhát kiếm vừa rồi có thể giết chết đối phương trong nháy mắt.
Đối phương không phải kẻ ác, nên đương nhiên hắn sẽ không ra tay tàn độc.
Với hắn mà nói, vũ trụ Quan Huyên có càng nhiều nhân tài càng tốt.
Đột nhiên Tông Võ gầm lên, lao đến tung đòn đấm Diệp Quân.
Ánh kiếm lóe lên.
Tông Võ tiếp tục lùi về sau mấy chục trượng, khi gã dừng lại, trên cổ đột nhiên xuất hiện vết đỏ như máu.
Tông Võ không thể tin nhìn Diệp Quân, hai tay siết chặt, ngay khi gã chuẩn bị ra tay lần nữa, trong đầu vang lên giọng nói thần bí: “Ngươi không phải đối thủ của hắn”.
Dứt lời, cơ thể gã khẽ run lên, một giây sau, trong mắt xuất hiện tia sáng, nhưng nó chỉ lướt qua.
Diệp Quân cau mày, vì hắn phát hiện Tông Võ trước mặt đã bị người khác nhập vào thay thế.
‘Tông Võ’ nhìn chằm chằm Diệp Quân, dùng huyền khí truyền âm: “Ngươi khiến ta bất ngờ”.
Diệp Quân hơi nheo mắt: “Ngươi là ai?”
‘Tông Võ’ nói: “Ngươi không cần biết ta là ai, bây giờ ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là chủ động từ bỏ thi đấu, đương nhiên, đổi lại ta sẽ cho ngươi một quyển kiếm kỹ cấp Đế, không chỉ vậy, ta còn sắp xếp cho ngươi vào tổng viện thư viện, Kiếm Tông cũng được, tùy ngươi lựa chọn”.
Cấp Đế!
Hiện giờ ở Thanh Châu cấp Thiên đã rất cao, trên cấp Thiên là cấp Thánh, cấp Đế.
Cho dù là ở tổng viện, cấp Đế cũng được coi là rất tốt, với một châu nhỏ như Thanh Châu mà nói, thì cấp Đế càng là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Giọng nói đó vừa dứt lời, trong thức hải của Diệp Quân xuất hiện ít thông tin vụn vặt, chính là một quyển kiếm kỹ cấp Đế, nhưng chỉ là một phần của mặt trước.
Diệp Quân nhìn chằm chằm 'Tông Võ': “Ngươi biết mình đang làm gì không?”
'Tông Võ' cười nói: "Còn một con đường khác, đó là chết ở chỗ này”.
Ánh mắt Diệp Quân dần dần trở nên lạnh như băng: “Ngươi biết ở đây có bao nhiêu người đang nhìn không?”
‘Tông Võ’ nói: “Chàng trai, ta không phải người thích nói nhảm, ta cũng biết, ngươi trẻ tuổi như vậy đã có thực lực này thì chắc chắn không tầm thường, nhưng ta nói cho ngươi biết, bất kể ngươi là ai, sau lưng ngươi là ai, với ta mà nói cũng chẳng có tác dụng gì cả, bởi vì người sau lưng ngươi có mạnh đến đâu, cũng không thể mạnh hơn bọn ta. Bây giờ, ngươi cho ta biết lựa chọn của ngươi, nếu ngươi chọn cái thứ hai, tất cả mọi người trong sân đều sẽ chết, bởi nếu ta ra tay thì sẽ không ai sống sót”.
Diệp Quân nhìn chằm chằm ‘Tông Võ’: “Ở đây còn có người nhà họ Diệp và người nhà họ An, ngươi dám sao?”
“Ha ha!”
‘Tông Võ’ khẽ cười: “Nhà họ An? Nhà họ Diệp? Trong mắt người khác, có lẽ rất ghê gớm, nhưng trong mắt bọn ta, bọn chúng chẳng là cái thá gì”.
Diệp Quân trầm mặc một lát, sau đó nói: “Ta suy nghĩ một lát, nửa canh giờ”.
‘Tông Võ’ nhìn chằm chằm Diệp Quân, khẽ cười: “Trì hoãn thời gian à? Thật đáng tiếc, ngươi đã đưa ra quyết định sai lầm”.
Rầm!
Bỗng nhiên, một luồng khí tức kỳ dị xuất hiện giữa trời đất, trong nháy mắt, toàn bộ chiến trường đặc biệt bị bao phủ bởi sức mạnh kỳ lạ.
Quả cầu ghi hình đám mây bị mất tín hiệu!
Mà trước mặt Diệp Quân, khí tức của ‘Tông Võ’ điên cuồng dâng lên...
Cảnh giới Thần Đạo!
Một phần thần tính!
Cao hơn mười tám cảnh giới so với hắn bây giờ.
Đừng nói là Thanh Châu... cho dù ở nền văn minh cấp bậc như Đại Chu thì người này cũng thuộc vào cường giả đỉnh cao...
Chương 2197: Luật sinh ra là để phá
Một phần thần tính!
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm khi nhận ra cường giả cảnh giới này lại xuất hiện ở đây, càng không ngờ đối phương dám ngang nhiên phá luật. Chẳng lẽ tên này ăn gan hùm rồi?
Dám làm vậy ở tỉ thí Vạn Châu, thử hỏi ảnh hưởng lớn đến thế nào?
Biến cố bất ngờ khiến các thiên tài Thanh Châu Nam Châu ngẩn ra, không biết Tông Võ định làm gì.
Còn nhớ năm xưa tộc Chân Long phá luật rồi bị gì không?
Điên rồi à?
Hám Vân Sơn đang ẩn nấp cũng cau mày: “Gã muốn làm gì vậy sư phụ?"
Giọng nói bí ẩn: “Khốn thật, gã muốn phá luật, chuẩn bị giết người diệt khẩu rồi”.
Giết người diệt khẩu??
Hám Vân Sơn khó tin hỏi lại: “Gã điên rồi sao?"
Y cũng có con bài tẩy trong tay nhưng người ở đây có ai là bình thường đâu, nên bản thân y không dám có suy nghĩ bịt miệng hết tất cả mọi ngươi, bằng không thì quá độc ác rồi.
Giọng nói bí ẩn cũng bất ngờ: “Dám làm như vậy, chứng tỏ lai lịch không đơn giản”.
Hám Vân Sơn: “Vậy chúng ta phải làm sao?"
Giọng nói bí ẩn: “Quan sát trước đã”.
Hám Vân Sơn gật đầu, nhìn Tông Võ với vẻ đề phòng.
Những người bên kia đều sững sờ khi quả cầu ghi hình đám mây bị trục trặc.
Chu Phu đứng dậy, trầm giọng hỏi Chu Khâu: “Chu viện chủ, chuyện này là thế nào?"
Các Viện chủ đến từ các châu khác cũng bắn sang những ánh mắt hoài nghi.
Chu Khâu mỉm cười đáp: “Các vị đừng vội, quả cầu này là đồ điện tử nên có hư cũng là thường. Chúng ta sẽ lấy đồ sơ cua ra ngay, chỉ một khắc thôi”.
Nhưng ánh mắt ông ta nhìn mang hình lại thoáng qua chút nghi hoặc và nghiêm trọng.
Trực giác Chu Phu lại bảo có gì đó không đúng, nhưng vì không có bằng chứng nên chỉ biết cau mày.
Một khắc ư?
Ánh mắt ông ta nhìn mang hình mang theo vẻ bất an.
Việt Kỳ cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nhíu mày nhìn Chu Phu. Thiên tài Thanh Châu đều ở trong đó, chắc sẽ không sao đâu.
Trong chiến trường đặc biệt.
Diệp Quân lạnh lùng hỏi Tông Võ: “Ngươi không để Quan Huyên Pháp vào mắt à?"
Gã cười gằn: “Quan Huyên Pháp? Thứ đó chỉ để quản lý kẻ yếu mà thôi. Luật pháp sinh ra, không phải để phá hủy thì là gì?"
Diệp Quân nheo mắt: “Là ai chống lưng cho ngươi?"
Tông Võ nhăn nhở: “Ngươi không xứng được biết”.
Gã nhấc chân bước tới, khí thế như núi non sụp đổ.
Khí thế ầm ầm ập tới.
Ra sát chiêu ngay luôn ư?!
Bởi vì Tông Võ chỉ có một khắc đồng hồ để lấy mạng hết những kẻ ở đây.
Không phải nói cũng biết cường giả một phần thần tính đáng sợ thế nào với các thanh thiếu niên ở đây, khí thế vừa ập tới đã khiến các thiên tài Thanh Châu Nam Châu đồng thời tuyệt vọng.
Bọn họ không có đường phản kháng.
Bỗng thấy Diệp Quân đi tới, vung tay cắm phập kiếm xuống đất.
Uỳnh!
Kiếm ý tuôn trào như thủy triều.
Kiếm ý Trật Tự.
Nó ùa tới chặn đứng khí thế của Tông Võ.
Những người khác sửng sốt vô cùng, đồng thời cũng mừng rỡ vì thấy được hy vọng.
Tông Võ ngạc nhiên lầm bầm: “Sao lại thế được?"
Cảnh giới của đối phương kém hơn gã tận mười mấy lần, chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Vậy mà kiếm ý của tên kia lại chặn được khí thế của gã.
Tuyệt đối không thể nào!
Diệp Quân thật ra cũng không khá hơn. Kiếm ý của hắn chặn lại được khí thế của Tông Võ nhưng mặt hắn cũng trắng bệch đi, từ thân thể đến thần hồn cảm giác như bị nghiền nát.
Không kéo dài được lâu đâu!
Bỗng Diệp Trúc Tân la lên: “Mọi người! Mau hợp lực phá vỡ phong ấn để ra ngoài!"
Chương 2198: Ta sắp chết sao?
Thiên tài hai châu nghe vậy thì rối rít phối hợp tấn công vào một vùng thời không để phá vỡ nó.
Uy lực gộp lại rất đáng gờm, khiến một nơi chợt chấn động rồi rạn nứt.
Bọn họ vui mừng ra mặt, lại tiếp tục ra tay.
Sắc mặt Tông Võ vặn lại. Thề không để cho bọn họ còn mạng trốn đi, gã tung một cú đấm về phía Diệp Quân. Sức mạnh hủy thiên diệt địa hợp lại thành tia sáng trắng vụt tới.
Đồng tử Diệp Quân rụt lại, nhưng không thể lui mà gầm lên, rút kiếm lên chém xuống.
Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!
Mặc kệ có bại lộ hay không.
Bởi vì thời khắc này chính là để quyết định sinh tử!
Hắn bị ép đến đường cùng, ý chí sinh tồn bộc phát mãnh liệt. Nếu muốn sống, chỉ có thể bị dồn vào chỗ chết rồi mới có thể hồi sinh.
Kiếm thế của hắn bỗng chốc tăng vọt, uy lực của nó dưới kiếm ý Trật Tự đã vượt xa sức mạnh hắn nên có ở cảnh giới này.
Oành!
Sức mạnh của hai bên bùng nổ khi va chạm, sóng xung kích hất văng Diệp Quân đi mấy trăm trượng, miệng trào máu tươi, cả người như muốn tan nát.
Đầu óc hắn quay cuồng, nội tạng nứt vỡ, thần hồn bị thương, ý thứ dần mơ hồ. Hắn cắn mạnh vào lưỡi, cơn đau làm hắn tỉnh táo lại, lắc mạnh đầu nhìn Tông Võ.
Gã thấy hắn chưa chết thì càng kinh hoàng: “Ngươi là thứ quái vật gì?"
Kẻ này đã lật đổ toàn bộ nhận thức của gã.
Cảnh giới Nhân Tiên mà chịu được ba chiêu, lại vẫn còn sống?
Nhân Tiên thật đấy à?
Gã thấy không thật.
Thứ yêu nghiệt!
Tông Võ vốn tưởng Diệp Quân chỉ là hạng thiên tài tầm thường, nào ngờ lại là yêu nghiệt tuyệt thế. Tuyệt đối không thể để hắn sống lâu, bằng không hậu họa khôn lường.
Sát ý dâng lên, gã bước tới, mang theo uy áp như núi non lao về phía Diệp Quân.
Đồng tử Diệp Quân rụt lại, gầm lên, rút kiếm cắm xuống.
Uỳnh!
Kiếm ý Trật Tự cuồn cuộn ập đến, hóa thành lá chắn.
Ruỳnh!
Uy áp vồ tới khiến lá chắn run lên bần bật rồi rạn nứt. Diệp Quân trào máu tươi nhuộm ướt quần áo.
Hai mắt dữ tợn, Tông Võ vừa định ra tay thì chợt nghe tiếng nổ truyền tới từ phương xa.
Gã kinh hãi quay lại, chỉ thấy thời không nơi đó đã vỡ ra.
Diệp Trúc Tân và những người khác vui mừng không thôi, vội vã chạy về nơi đó.
"Làm càn!"
Tông Võ biến sắc, chưa kịp ra tay thì nghe Diệp Quân gầm lên, gia tăng kiếm ý đẩy lùi uy áp của gã.
Gã tức giận trừng mắt: “Ta làm thịt ngươi trước!"
Gã vung tay lên, thả ra một cái bóng yêu thú lao về trước.
Diệp Quân đã bị uy áp cản lại, không thể lui cũng không thể đối phó.
Đúng lúc này, Phó Cát vốn đã bước vào kẽ hở bỗng quay lại, thấy Diệp Quân gặp nguy hiểm thì biến sắc, không màng tất cả mà dùng Thuấn Không Nhất Kiếm.
Xoẹt!
Kiếm quang phóng ra như sấm, Phó Cát lao tới bên Diệp Quân trong nháy mắt, lĩnh trọn một đòn của yêu thú vào ngực.
Ruỳnh!
Sức mạnh khổng lồ hất văng cả hai đi mấy nghìn trượng, té ngã sõng soài.
Diệp Quân hoảng sợ, mặc kệ đau đớn mà bò dậy ôm lấy Phó Cát, sau đó ngây ra như phỗng.
Trên ngực y chỉ có một lỗ thủng to tướng.
Phó Cát không ngừng nôn ra máu, chậm chạp tóm lấy vai Diệp Quân, thì thào: “Diệp ca... Ta sắp chết rồi sao?"
Đầu óc trống rỗng, Diệp Quân nắm lấy tay y: “Phó…”
Phó Cát lại nôn ra máu, ánh mắt dần tan rã nhưng vẫn siết lấy tay Diệp Quân: “Ta không sợ chết... Chỉ sợ... mẹ ta... không ai chăm sóc... Cả đời cực khổ, chưa được... hưởng phúc...”
Bỗng tay y buông thõng, không còn hô hấp.
Chương 2199: Ta không tin ông
Giọng Phó Cát vừa tắt, con yêu thú kia đã lại lao về phía Diệp Quân, hai mắt long lên sòng sọc đầy ác độc. Bỗng nhiên, từ kẽ nứt kia vang lên tiếng kiếm minh.
Có cường giả từ bên ngoài đi vào!
'Tông Võ' thấy vậy thì nhăn nhó, tuy không cam lòng nhưng vẫn vung tay thu yêu thú về.
Đó cũng là lúc kiếm quang bay tới chiến trường.
Việt Kỳ xuất hiện.
Bà ta thấy Diệp Quân ôm thi thể Phó Cát gần đó thì ngẩn ra, sau đó bắn ánh mắt như lưỡi kiếm về phía 'Tông Võ': “Ngươi đã làm gì?!"
Kiếm thế hùng hậu ập đến bao trùm gã.
Nhưng khí tức kỳ lạ kia đã lùi sâu vào ẩn nấp trong người 'Tông Võ'.
Các cường giả khác lục tục vọt vào, ban đầu không ai hiểu gì, sau đó lần lượt nhìn gã.
'Tông Võ' chỉ bình tĩnh đáp: “Ta đang chiến đấu công bằng với hắn, có vấn đề gì sao Việt tông chủ?"
"Con mẹ ngươi!"
Diệp Thần hầm hầm đi tới, phẫn nộ quát lên: “Ngươi gian lận, để cường giả trong người ra đánh thay! Nếu không có Dương huynh thì chúng ta đều bị ngươi diệt khẩu rồi!"
Lời này khiến những người khác ồ lên.
Đánh thay?
Bọn họ nhìn sang Tông Võ đầy khó tin.
Gã chỉ thản nhiên cười nhạt: “Rõ ràng chính là người Thanh Châu Nam Châu các ngươi thua mà không chịu nhận, bèn hợp sức phá vỡ cấm chế, bây giờ lại vu oan cho ta, đúng là nực cười”.
Diệp Thần tái mét cả mặt, sừng sộ quát: “Đến bây giờ rồi mà ngươi còn dám đổi trắng thay đen! Ngươi tưởng thư viện không biết à?"
Các thiên tài khác cũng đồng thanh lên án Tông Võ.
Ánh mắt của Việt Kỳ và các cường giả Nam Châu nhìn gã đã mang theo sự bất thiện, sẵn sàng ra tay.
Nhưng Tông Võ không hề nao núng, cười nói: “Rõ ràng chính là các ngươi không cam lòng nhận thua, từ bỏ danh hiệu đứng đầu vạn châu, giờ lại bảo ta đổi trắng thay đen? Nếu không tin thì bây giờ chúng ta đánh lại, Thanh Châu Nam Châu các ngươi lên hết đây!"
Đánh lại?
Lời này khiến các thiên tài hai châu tức giận vô cùng, không ngờ gã này dám đảo lộn sự thật một cách trắng trợn như vậy.
Bỗng Diệp Trúc Tân bước ra, hành lễ với các viện chủ rồi nói: “Tông chủ, chư vị, chuyện là thế này...”
Sau đó kể hết một năm một mười.
Tông Võ nghe xong thì cười lớn: “Ngươi nói trong người ta có một cường giả một phần thần tính? Chính ngươi không thấy buồn cười à? Một phần thần tính mà lại không giết được Nhân Tiên?"
Các viện chủ nhíu mày.
Cường giả một phần thần tính.
Có giết Đại Đế cũng là chuyện dễ như trở bàn tay chứ đừng nói giết Nhân Tiên.
Làm sao mà thất bại cho được?
Thế là họ nhìn Diệp Trúc Tân đầy nghi ngờ.
Các thiên tài cũng cảm thấy điều này thật khó tin, nhưng đó chính là sự thật, vì vậy ai nấy đều nhăn nhó khó chịu.
Việt Kỳ và Chu Phu của Nam Châu tin họ, vì vậy đều nhìn Tông Võ như nhìn kẻ địch.
Bỗng Viện chủ thư viện Thanh Châu - Chu Khâu - bước ra, liếc nhìn Tông Võ và Diệp Quân rồi nói: “Việc này có điều kỳ lạ. Trước tiên tạm dừng giải đấu, tất cả các thí sinh có mặt tại đây - bao gồm Tông Võ và Diệp Dương - đều không được rời khỏi thư viện Thanh Châu để phục vụ điều tra”.
Các thiên tài hai châu tuy không phục nhưng cũng không làm gì được.
Bên kia, Diệp Quân ôm thi thể Phó Cát đứng dậy.
Hành động này của hắn hấp dẫn mọi tầm mắt.
Tông Võ nhìn hắn với ánh mắt ẩn chứa sát ý. Vốn gã đã nắm chắc thắng lợi, nào ngờ lại xuất hiện tên yêu nghiệt này mà ngay cả bản thân gã hơn hắn mấy cảnh giới cũng không giết được ngay, giá mà có thêm chút thời gian thì tốt rồi.
Diệp Quân đi đến, nói với Việt Kỳ: “Thư viện Thanh Châu có vấn đề, lập tức thông báo Tổng viện phái cường giả cao cấp đến quay ngược thời gian”.
Rồi ôm Phó Cát rời đi.
Chu Khâu sa sầm mặt: “Dám nói thư viện có vấn đề, đúng là láo toét”.
Diệp Quân quay lại nạt lên: “Ông mới láo toét!"
Khí thế ồ ạt khiến Chu Khâu bị áp đảo đến ngẩn ra.
Diệp Quân lạnh lùng trừng mắt nhìn rồi bước đi.
Để lại Chu Khâu mặt mày tái mét, ánh mắt âm trầm.
Việt Kỳ liếc nhìn ông ta và Tông Võ, nói: “Người đâu”.
U u u!
Tiếng kiếm minh vang lên. Một ông lão xuất hiện cạnh bà ta.
Việt Kỳ lạnh nhạt ra lệnh: “Lệnh cho tất cả đệ tử Kiếm Tông đến thư vện ngay lập tức”.
Chu Khâu lập tức hỏi: “Việt tông chủ có ý gì?"
Việt Kỳ liếc sang: “Ta bảo vệ đệ tử của ta, có gì không?"
Chu Khâu: “Bọn họ được thư vện bảo đảm an toàn, bà...”
Việt Kỳ ngắt lời: “Ta không tin ông”.
Chu Khâu sượng trân.
Việt Kỳ không nói gì thêm mà dẫn dắt các đệ tử kiếm tu đi mất.
Chu Phu quay sang nói với ông lão kế bên: “Báo cho thư vện và Nam Châu, lập tức gọi cường giả thư vện và Kiếm Tông đến ngay”.
Rồi lại nói với Chu Khâu: “Ta cũng không tin ông”.
Rồi đưa người của mình đi.
Không chỉ vì nghe Diệp Quân nói mà không tin Chu Phu, một phần khác là vì quả cầu ghi hình bị hỏng kia.
Ban đầu họ chỉ cho rằng có gì đó bất thường, bây giờ mới dám chắc có người cố ý gây nên.
Mà đó chỉ có thể là phía chủ trì lần này - thư vện Thanh Châu.
Chu Khâu bị bỏ lại với sắc mặt xấu xí.
Tông Võ thì hai mắt ngập tràn sát ý.
...
Chương 2200: Nhất định phải chết
Bên ngoài.
Thấy Diệp Quân đi đến với thi thể Phó Cát trên tay, đầu óc thím Kiều trống rỗng, cả người ngã quỵ xuống đất. Tay người bán thịt kế bên hốt hoảng đỡ bà: “Thím Kiều...”
Toàn thân bà run lên bần bật, một hồi sau mới vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của Phó Cát. Môi bà mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Diệp Quân nhìn người phụ nữ trong cơn rối trí mà lòng đau như cắt, không dám ngẩng lên nhìn bà, lí nhí nói: “Xin lỗi thím...”
Thím Kiều run rẩy hỏi: “Nó... tử trận vì Thanh Châu sao?"
Diệp Quân lắc đầu: “Có người gian lận, huynh ấy cứu ta mà bỏ mạng”.
Thím Kiều thoáng ngẩn ra rồi gật đầu, lẳng lặng ôm Phó Cát vào lòng rồi xoay người rời đi, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Ta không trách Diệp công tử...”
Rồi tiếp tục bước chân.
Diệp Quân bất giác trào lệ.
Cứ thế nhìn theo thím Kiều và người bán thịt đến khi họ biến mất.
Dương Dĩ An đi đến, im lặng nắm tay hắn, mặt đầy vẻ lo lắng.
Việt Kỳ cũng đi tới: “Chúng ta cần nói chuyện”.
Diệp Quân gật đầu.
Hắn và Dương Dĩ An theo Việt Kỳ đi vào đại điện, bên trong đã có Diệp Thần, Chu Phu và các cường giả Nam Châu.
Mọi tầm mắt đổ dồn vào hắn.
Chu Phu lên tiếng: “Diệp công tử, chúng ta tin lời Tiểu Thần và Trúc Tân, nhưng vẫn có chút nghi ngờ trước việc cậu có thể chống lại cường giả một phần thần tính. Chúng muốn thử nghiệm một phen, không biết cậu có đồng ý?"
Diệp Quân: “Làm đi”.
Chu Phu gật đầu, thả ra khí thế hùng hậu ập tới.
Diệp Quân vung kiếm Trật Tự lên.
Uỳnh!
Khí thế của Chu Phu bị phá vỡ.
Ông ta ngạc nhiên vô cùng. Tuy cảnh giới của ông ta chỉ mới đến Tuế Nguyệt Đại Đế nhưng cũng đã hơn Nhân Tiên rất nhiều.
Đúng là yêu nghiệt!
Ông ta khiếp sợ nghĩ.
Những người khác cũng mang vẻ phức tạp. Đây mới là yêu nghiệt chân chính!
Diệp Quân nói: “Thư vện có vấn đề. Kẻ ẩn nấp trong người Tông Võ không hề đơn giản, sợ rằng các vị không chống lại được”.
Thấy hắn nhìn sang, Việt Kỳ nói: “Ta đã báo cho Tổng viện”.
Bà ta liếc nhìn: “Yên tâm, thư vện sẽ cho ngươi và Phó Cát một câu trả lời thích đáng”.
Diệp Quân gật đầu.
...
Một nơi khác.
Trong điện nọ.
Chu Khâu nhăn nhó hỏi tội 'Tông Võ': “Sao lại thành ra thế này?"
Gã tỉnh bơ đáp: “Ta không ngờ hắn lại đáng gờm đến vậy, có thể ngăn ta lại ngần ấy thời gian”.
Sát ý lạnh lẽo lóe ra trong mắt gã.
Chu Khâu sa sầm mặt: “Bây giờ giải quyết thế nào đây?"
'Tông Võ' nhếch mép nhìn lại: “Sợ cái gì chứ?"
Chu Khâu cả giận: “Sao lại không sợ? Lỡ Tổng viện phái cường giả cao cấp xuống quay ngược thời gian...”
'Tông Võ' chỉ cười: “Yên tâm, chỉ có Các chủ và Viện trưởng mới điều động được cường giả cỡ đó. Mà người trước hiện đang lo lắp đường ray với Đại Chu, không có mặt tại thư vện; người sau thì chẳng biết đi đâu rồi. Đây chỉ là chuyện vặn mà thôi”.
Chu Khâu vừa mở miệng định nói thì bị gã ngắt lời: “Chúng ta đã phái người đi xóa dấu vết thời gian ở chiến trường đó, khi ấy đám cường giả kia có tới cũng chịu bó tay”.
Chu Khâu nghe vậy thì mới thoáng hòa hoãn, rồi lại hạ giọng: “Quan trọng nhất là phải giải quyết lũ con cháu thế gia Thanh Châu Nam Châu. Mấy nhà khác thì thôi, nhưng hai nhà Diệp-An thì tính thế nào?"
'Tông Võ' lãnh đạm: “Người của chúng ta đã ra tay”.
Chu Khâu nhìn gã với vẻ đề phòng.
Chỉ thấy 'Tông Võ' đứng dậy, bắn ánh mắt lạnh lẽo ra bên ngoài: “Thằng ranh kiếm tu Diệp Dương kia chắc chắn phải chết”.
...
Thành Thanh Châu.
Trong gian nhà tranh, thím Kiều quỳ gối trước chiếc giường nơi đặt thi thể Phó Cát.
Bà dịu dàng vuốt ve mặt y, thì thầm: “Con đã hứa sẽ tổ chức hôn lễ cho mẹ mà, sao lại không giữ lời chứ?"
Người bán thịt thấy thế thì sốt ruột, nhưng vì ăn nói vụng về nên không biết an ủi ra sao.
Một hồi sau, thím Kiều lật chăn lên bao trùm cả người Phó Cát, vuốt mặt cười nói với ông ta: “Cảm ơn ông đã chăm sóc mẹ con ta mấy năm nay...”
Ông ta chần chừ rồi chủ động nắm tay bà: “Bà... ta...”
Thím Kiều cầm lại, nhìn vào gương mặt lo lắng của ông ta: “Ông yên tâm, ta sẽ không làm gì dại dột. Ta còn phải đến trước tượng của Viện trưởng, nhờ ngài ấy trả lại công bằng cho con tôi”.
Người bán thịt gật đầu: “Chúng ta cùng đi”.
Thím Kiều gật đầu.
Hai người ngồi đó một đêm.
Tờ mờ sáng hôm sau, thím Kiều mở mắt ra thì đã không thấy người bán thịt đâu.
Bà vội vàng đi ra ngoài, chỉ thấy cửa nhà bị khóa, trong ổ khóa có nhét một mảnh giấy nhăn nhúm với hai chữ: Nguy... hiểm...
Làm bà giật mình run bắn.
...
Sáng hôm ấy, người bán thịt đi tới thư vện Quan Huyên. Đương lúc ông ta sắp đến gần tượng Viện trưởng thì bị một người áo đen chặn lại, hỏi.
"Đến đây làm gì?"
Người bán thịt gom hết dũng khí, lắp bắp: “Ta... cha của... Phó Cát... Tỉ thí... gian lận... Muốn... báo oan... Viện trưởng...”
Đối phương chỉ nói: “Chờ ở đây”.
Rồi biến mất.
Một hồi sau, y xuất hiện lại, lạnh lùng nhìn người bán thịt. Ông ta sững người, rồi như cảm nhận được gì mà lần mò đến con dao mổ heo giắt bên hông. Bỗng...
Uỳnh!
Thân thể ông ta bốc cháy.
Ông ta chỉ kịp liếc nhìn tượng Viện trưởng một lần cuối rồi hóa thành tro bụi, như thể chưa từng tồn tại.