-
Chương 2396-2400
Chương 2396: Kiên định
Tả Nhạn nói: "Cửu Châu Chủ."
Diệp Quân kinh ngạc: “Cô biết ư?"
Tả Nhạn gật đầu: "Lần đầu tiên gặp ông ấy, ta đã biết rồi."
Diệp Quân khó hiểu: "Tại sao?"
Tả Nhạn cắn một miếng dưa chuột rồi nói: "Cảm giác thôi, giống như lần đầu tiên nhìn thấy huynh, ta có cảm giác chúng ta có thể là bạn vậy."
Diệp Quân im lặng.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Ta tin vận may của cô nương này rất tốt..."
Vận may!
Nếu vận may đủ tốt, kéo dài đủ lâu thì sẽ vô cùng kinh khủng.
Tả Nhạn đột nhiên nói: "Nói cho huynh biết một bí mật."
Diệp Quân quay đầu nhìn Tả Nhạn, Tả Nhạn cười nói: "Từ nhỏ ta đã có một khả năng đặc biệt, đó là ta có thể cảm nhận được một người là người tốt hay người xấu."
Diệp Quân mỉm cười: "Thần kỳ vậy à?"
Tả Nhạn gật đầu: "Đúng vậy, cha ta nói, đây là năng lực đặc biệt do ông trời ban cho ta."
Diệp Quân nói: "Vậy thì hãy trân trọng năng lực này."
Tả Nhạn duỗi người, sau đó nói: "Quan hệ của huynh với vị đạo sĩ kia thế nào?"
Diệp Quân nhìn Tả nhạn: “Sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy?"
Tả Nhạn mỉm cười: "Đạo sĩ kia nửa tốt nửa xấu, huynh phải cẩn thận đề phòng."
Diệp Quân gật đầu: "Được."
Tả Nhạn đứng dậy: “Ngày mai cha ta sẽ vào, lúc đó ta sẽ nói chuyện với ông ấy, thôi đi ngủ đây."
Sau đó, cô ấy xoay người nhảy khỏi đầu tường, bước vào phòng.
Trên tường thành, Diệp Quân nằm xuống, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền, bất kể thế nào, hắn cũng phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, sau khi đi ra ngoài, hắn sẽ xem có thể giúp con nhóc Táng Cương nhớ ra chút gì hay không, lúc ấy nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
Thực lực được khôi phục!
Thắp sáng ô cuối cùng!
Thực sự hơi mong chờ!
…
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Diệp Quân đã đứng dậy khỏi giường. Hắn bước ra ngoài, thị trấn nhỏ trông vẫn như cũ, không có thay đổi gì đáng kể.
Dường như nhận ra điều gì đó, Diệp Quân đi sang phòng bên cạnh gõ cửa phòng Tả Nhạn. Tuy nhiên, không có phản hồi. Hắn đẩy cửa ra, chỉ thấy căn phòng trống rỗng. Trên bàn có một mảnh giấy trắng có dòng chữ: Xin lỗi...
Diệp Quân nhíu mày, rõ ràng Tả Nhạn đã bị dùng vũ lực bắt đi.
Cô ấy đã vội vã rời đi!
Diệp Quân rời khỏi phòng và đi đến thị trấn nhỏ bên ngoài. Thị trấn vẫn giống như thường lệ. Hắn đi đến chỗ đạo sĩ Trương thường dựng quầy hàng, nhưng không thấy đạo sĩ Trương đâu cả.
Sắc mặt Diệp Quân trở nên trầm xuống. Hắn trở lại sân của mình. Đang định bước vào sân, hắn chợt quay lại nhìn. Trước nhà bên cạnh, một người đàn ông và một người phụ nữ đang trò chuyện. Cách người phụ nữ không xa là một ông già mặc áo choàng đen.
Người đàn ông và người phụ nữ đó chính là Tông Nạp và Nhạc Liễu!
Tông Nạp nắm lấy tay Nhạc Liễu, càng nói càng lo lắng...
Diệp Quân do dự một chút rồi bước tới.
Người đàn ông mặc áo choàng đen liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi thu ánh mắt lại.
Tông Nạp nắm chặt tay Nhạc Liễu, hốc mắt hơi đỏ lên, cầu xin: “Tiểu Liễu, có thể… đừng ra ngoài được không?”
Nhạc Liễu hơi cúi đầu, sau một lát lại lắc đầu.
Sắc mặt Tông Nạp nhất thời tái nhợt.
Nhạc Liễu nhìn Tông Nạp trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn sống một cuộc sống bình thường, ta không muốn cả đời ở nhà giúp chồng dạy con, nhìn thấy mọi thứ chỉ trong một cái liếc mắt. Ta muốn đi ra ngoài và khám phá..."
Tông Nạp đột nhiên quỳ xuống trước mặt người mặc áo đen, cầu xin, giọng run run nói: "Cao nhân... có thể cho ta đi cùng được không? Ta bằng lòng làm bất cứ điều gì..."
Người áo đen nhìn Tông Nạp đang quỳ gối. Vẻ mặt rất bình tĩnh. Mặc dù người dân trong thị trấn nhỏ này có phúc vận rất tốt, nhưng so sánh với thần sắc Nhạc Liễu mang khí vận Cửu Châu mà nói thì thật sự quá kém.
Không đời nào ông ta lại nhường một chỗ cho một người không đạt được khí vận Cửu Châu!
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của người mặc áo đen, sắc mặt Tông Nạp càng tái nhợt, liên tục dập đầu.
Người áo đen quay đầu nhìn về phía Nhạc Liễu: "Đi thôi."
Nhạc Liễu khẽ gật đầu rồi bước tới trước mặt người đàn ông mặc áo choàng đen, ông ta đưa cô ấy đi.
Tại chỗ, Tông Nạp tiếp tục quỳ lạy không ngừng. Tuy nhiên, dù có đập đầu đến chảy máu, người đàn ông mặc áo choàng đen cũng không thèm nhìn.
Cách đó không xa, trên đường phố, Nhạc Liễu cảm thấy bất an. Đúng lúc đó, người đàn ông mặc áo choàng đen bên cạnh cô ấy đột nhiên nói: "Đừng mềm lòng. Từ giờ phút này trở đi, cuộc sống của cô và người đó sẽ hoàn toàn khác. Cô sẽ gặp được rất nhiều thiên tài thực sự, còn tên đó… Hãy nhớ rằng, những người thuộc các tầng lớp khác nhau ở bên nhau sẽ chỉ mang lại đau khổ vô tận…”
Nhạc Liễu quay đầu nhìn Tông Nạp, người vẫn đang quỳ lạy cách đó không xa. Cô ấy im lặng một lúc rồi rời mắt khỏi Tông Nạp. Ánh mắt cô ấy dần trở nên kiên định...
..
Chương 2397: Lo lắng
Trên đường phố, Nhạc Liễu và ông lão áo đen đã biến mất, Tông Nạp vẫn đang dập đầu không ngừng, trán bị rách ra, máu chảy ròng ròng.
Lúc này, Diệp Quân đi tới trước mặt Tông Nạp, nói: “Bọn họ đi rồi.”
Tông Nạp dừng lại, nằm trên mặt đất, cơ thể không ngừng co quắp.
Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng Diệp Quân thở dài: “Nhát kiếm thứ nhất khi lên bờ, chém người thương trước.”
Tiểu Tháp nói: “Người phụ nữ kia có dã tâm rất lớn, không phải tiểu huynh đệ này có thể nắm bắt được.”
Diệp Quân gật đầu.
Lúc này, Tông Nạp đột nhiên đứng lên, hơi mờ mịt nhìn về phía ngã tư phía xa, nhẹ giọng nói: “Ta vốn tưởng rằng cô ấy sẽ ở lại…”
Diệp Quân nói: “Bây giờ ngươi hối hận không?”
Tống Nạp nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Biết tại sao cô ấy được chọn không? Bởi vì chính ngươi cho cô ấy luồng khí tím kia, đó chính là khí vận Cửu châu, người bên ngoài rất coi trọng điều này.”
Tông Nạp nhẹ giọng nói: “Thì ra là vậy.”
Diệp Quân nói: “Đó vốn là của ngươi.”
Tông Nạp lắc đầu: “Không quan trọng nữa.”
Nói xong, gã quay người rời đi, lúc này gã như bị rút đi linh hồn, giống một cái xác biết đi.
Tiểu Tháp nói: “Chỉ sợ thằng nhóc này lại làm ra chuyện điên rồ.”
Diệp Quân nhìn Tông Nạp đang rời đi: “Loại chuyện này, chỉ có gã tự mình thoát ra.”
Tiểu Tháp nói: “Cũng đúng.”
Diệp Quân trở lại trong viện, đạo sĩ Trương vẫn chưa về, hắn nhìn vào phòng đạo sĩ Trương, sau đó nhẹ giọng nói: “Đạo sĩ kia mỗi ngày đều thần bí, cũng không biết đang làm gì.”
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
Diệp Quân xoay người đi tới trước cửa. hắn mở cửa phòng, ngoài cửa là một người đàn ông trung niên xa lạ.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Ông là?”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân. “Ta tên là Tả Lâu.”
Diệp Quân nói: “Người nhà Tả Nhạn cô nương à?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Ừ.”
Diệp Quân nói: “Mời vào.”
Vừa nói, hắn vừa dẫn người đàn ông trung niên vào trong viện.
Người đàn ông trung niên quan sát Diệp Quan một lát, sau đó nói: “Nhạn Nhi nói với ta rằng ngươi rất tốt, bây giờ xem ra con bé không lừa gạt ta, tuổi còn trẻ nhưng khí độ bất phàm, hiếm thấy.”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tiền bối quá khen.”
Người đàn ông trung niên nói: “Hôm qua lúc ta đưa Nhạn Nhi đi, con bé muốn từ biệt ngươi, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nên ta không cho con bé tới làm phiền ngươi, mà sau khi về, con bé luôn nhắc tới ngươi nên ta quyết định đến gặp ngươi.”
Diệp Quân gật đầu: “Tả Nhạn cô nương có lòng rồi.”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Ngươi không giống người ở đây.”
Diệp Quân nói: “Ta là người bên ngoài, vì một số nguyên nhân nên bị đưa tới đây.”
Người đàn ông trung niên nói: “Nhạn Nhi muốn ta đón ngươi ra ngoài, nhưng nhà họ Tả chỉ có thể dẫn hai người ra ngoài, Nhạn Nhi là một, mà một người khác thì bọn ta cũng đã quyết định trước rồi.”
Diệp Quân hơi sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Không sao.”
Đối với hắn, bây giờ không thể ra ngoài cũng không sao, bởi vì chỉ cần Tả Nhạn đi ra ngoài liên lạc với Diệp An tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Sao vậy?”
Người đàn ông trung niên nói: “Nhạn Nhi có đưa cho ngươi đồ gì không?”
Nghe vậy, Diệp Quân nhất thời cảnh giác, nhưng sắc mặt vẫn không đổi. “Đồ ư?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Quân cười nói: “Cô ấy thường xuyên cho ta dưa leo.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc, sau đó nói: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Nhìn người đàn ông trung niên rời đi, Diệp Quân híp mắt lại, mục đích người đàn ông này tới chủ yếu là sợ Tả Nhạn cho mình gì đó.
Đồ Cửu Châu Chủ cho, Tả Nhạn có thể không coi trọng, nhưng gia đình cô ấy nhất định sẽ rất coi trọng, không chỉ gia đình cô ấy, mà ngày cả người trong toàn bộ vực Cửu Châu cũng rất coi trọng.
Hắn cần cẩn thận hơn mới được, tránh để bị khắp nơi đuổi giết.
...
Bên ngoài.
Tả Lâu theo đường phố đi ra ngoài, bên cạnh ông ta có thêm một người phụ nữ, chính là bà Dư kia.
Bà Dư trầm giọng hỏi: “Tộc trưởng, vì sao không giết hắn?”
Tả Lâu quay đầu nhìn về phía Bà Dư: “Ngươi cảm thấy Nhạn Nhi thích hắn à?”
Bà Dư trầm giọng nói: “Không biết, nhưng ta thấy giết là tốt nhất.”
Tả Lâu lắc đầu: “Không cần, Nhạn Nhi ở đây nhận được cơ duyên lớn, tiền đồ sau này vô hạn, nếu ta giết người này, sau này sẽ có khoảng cách giữa cha con, vì một chuyện nhỏ mà cha con bất hoà thì không đáng.”
Bà Dư muốn nói gì đó, Tả Lâu tiếp tục nói: “Hơn nữa, thiếu niên kia không đơn giản, mặc dù còn trẻ nhưng lại khiêm tốn, không kiêu ngạo, ung dung điềm tĩnh, hắn không phải người bình thường, không nên kết ác duyên.”
Bà Dư trầm giọng nói: “Vậy tại sao tộc trưởng không đưa hắn ra ngoài?”
Tả Lâu cười nói: “Không phải vì lo lắng sao? Nhạn Nhi coi trọng hắn như vậy, nếu bây giờ đưa hắn ra ngoài, nhỡ đâu hắn và Nhạn Nhi xảy ra chuyện gì đó không phải chuyện tốt gì. Bây giờ Nhạn Nhi đã đạt được truyền thừa của vị kia, phu quân tương lai của con bé nhất định phải là một trong những thế gia vạn cổ đỉnh cấp của nền văn minh cấp chính mới được.”
Bà Dư gật đầu, không nói gì nữa.
Tả Lâu: “Đi thôi!”
Rất nhanh, hai người biến mất ở cuối đường phố.
...
Chương 2398: Tên hề
Sau khi Tả Lâu rời đi, Diệp Quân đang muốn trở về phòng, lúc này, ngoài cửa đột nhiên lại truyền tới bước chân.
Diệp Quân quay đầu nhìn, ngoài cửa đột nhiên có một người đàn ông trung niên bước tới.
Người đàn ông trung niên đi tới, cười nói: “Ta tên Bàn Trấn, đi ngang qua đây, vừa thấy người nọ đi vào nói chuyện gì đó với ngươi, nên tò mò tới xem chút.”
Diệp Quân cười nói: “Cũng không nói gì cả, chỉ hỏi bừa vài câu mà thôi.”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Hỏi bừa vài câu?”
Diệp Quân gật đầu.
Bàn Trấn đột nhiên nói: “Ngươi biết con gái Tả Nhạn của ông ta sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết.”
Bàn Trấn hỏi: “Bạn bè à?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ.”
Vẻ mặt Bàn Trấn nhất thời suy tư.
Diệp Quân nhìn người trước mặt, người này không đứng đắn lắm.
Bàn Trấn đánh giá Diệp Quân, đột nhiên nở nụ cười cổ quái.
Diệp Quân: “…”
Bàn Trấn cười nói: “Thằng nhóc, ngươi có muốn ra ngoài không?”
Đi ra ngoài!
Diệp Quân chớp mắt, sau đó nói: “Đi đâu?”
Bàn Trấn cười nói: “Đương nhiên là đi ra bên ngoài, biết bên ngoài không? Sau khi đi ra ngoài, có thể tu luyện, có thể bay lên trời, chui xuống đất, còn có thể trường sinh bất tử đấy!”
Vẻ mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Có phải ông đang lừa ta đi ra ngoài làm lao động khổ sai phải không?”
Sắc mặt Bàn Trấn nhất thời u ám: “Ngươi nhìn ta giống kẻ lừa đảo lắm à?”
Diệp Quân gật đầu.
Sắc mặt Bàn Trấn xám như tro tàn.
Diệp Quân ‘phòng bị’ nói: “Đi ra ngoài không hề tốt chút nào, nghe nói bên ngoài giết người không phạm pháp, ở đây vẫn an toàn hơn.”
“Thằng nhóc ngốc!"
Bàn Trấn cười nói: “Ngươi thì biết gì chứ, sau khi đi ra ngoài, ngươi có thể tu luyện, biết tu luyện không? Phất tay một cái là có thể long trời lở đất, hơn nữa tuổi thọ cũng sẽ tăng rất nhiều, còn có thể sống rất lâu!”
Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Không thể nào?”
Tiểu Tháp: “…”
Bàn Trấn nghiêm túc nói: “Ta không lừa ngươi, ngươi theo ta ra ngoài, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi trải sự đời.”
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Có trả tiền không?”
“Mẹ kiếp!”
Bàn Trấn khó tin nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết ở đây có bao nhiêu người muốn đi ra ngoài không? Ta đưa ngươi ra ngoài ngươi còn đòi tiền ta hả?”
Diệp Quân lắc đầu, quả quyết từ chối: “Không trả tiền thì ta không đi.”
Mặt Bàn Trấn u ám, ông ta yên lặng một lát, sau đó nói: “Được, ta cho ngươi tiền.”
Diệp Quân nở nụ cười: “Được!”
Bàn Trấn nói: “Ngươi chờ ở đây, ngày kia ta tới đón ngươi.”
Vừa nói, ông ta vừa xoay người rời đi, lúc đi tới cửa, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Nhớ đấy! Đừng chạy lung tung!”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Sau khi Bàn Trấn rời đi, Diệp Quân ở trong viện đột nhiên nói: “Người này nhìn trúng mình ở điểm nào nhỉ?”
Hắn nghe đạo sĩ Trương nói, mặc dù vận may của hắn không nhỏ, nhưng trên người không có khí vận Cửu Châu, nếu so sánh thì người mang khí vận Cửu Châu sẽ tốt hơn.
Vì vậy hắn hơi nghi ngờ.
Nhưng cũng tốt, người này nhìn ngốc nghếch, không có vấn đề gì lớn.
...
Bên ngoài.
Sau khi Bàn Trấn rời khỏi sân, một ông lão cung kính nói: “Tộc trưởng, ngài chắc chắn muốn chọn người này sao?”
Bàn Trấn cười nói: “Ngươi cho là ta đang nói đùa sao?”
Ông lão hơi do dự, sau đó nói: “Tại sao?”
Bàn Trấn cười nói: “Có phải ngươi cho rằng thằng nhóc này không có khí vận Cửu Châu nên không đáng để chúng ta lãng phí một chỗ không?”
Ông lão gật đầu: “Ừ.”
Bàn Trấn khẽ lắc đầu, nói: “Ta cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.”
Ông lão hơi nghi ngờ: “Kỳ lạ?”
Bàn Trấn gật đầu: “Ngươi nhìn đi, trong ba viện này, bên trái có khí vận Cửu Châu, bên phải có truyền thừa vị kia, nhưng giữa viện không có gì cả, ngươi cảm thấy bình thường sao?”
Ông lão khẽ nhíu mày: “Không phải điều đó chứng tỏ hắn không đủ phúc vận khí?”
Bàn Trấn lắc đầu cười nói: “Ta điều tra thì phát hiện rằng thằng nhóc này là bạn của con nhóc nhà họ Tả, lần này Tả Lâu đến gặp hắn, chắc là do nha đầu kia nhờ muốn dẫn hắn ra ngoài, nhưng hiển nhiên, Tả Lâu không vừa ý với tên này…”
Ông lão càng nghi ngờ: “Ông ta không thích, chẳng phải càng chứng tỏ người trẻ tuổi này không tốt sao?”
Bàn Trấn nhìn ông lão: “Ông ta có thích hay không không quan trọng, chỉ cần con gái ông ta thích là được.”
Ông lão: “…”
Bàn Trấn khẽ cười, sau đó nói: “Con nhóc kia đúng là không đơn giản, lại có thể được vị kia để ý … Không thể không nói, Tả Lâu vẫn rất quyết đoán, ban đầu ông ta để con nhóc đó đi vào, ba mươi năm không yêu cầu bất kỳ hạn ngạch nào, chúng ta còn đều cười nhạo ông ta, bây giờ chúng ta đều là tên hề.”
Vừa nói, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn sân mà Diệp Quân ở: “Người trẻ tuổi này phúc vận cao như vậy, không thể nào không có khí vận Cửu Châu, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không có… thì có khả năng khí vận Cửu Châu không có tư cách vào người hắn?”
Ông lão sửng sốt.
Chương 2399: Khuyên nhủ
Đột nhiên có thể đi ra ngoài được, chắc chắn là một điều bất ngờ đối với Diệp Quân.
Diệp Quân muốn đến tìm đạo sĩ Trương để từ biệt, nhưng cả một ngày hắn vẫn chưa gặp được đạo sĩ đó.
Buổi tối, Diệp Quân về đến sân của nhà mình, vừa vào trong sân, hắn đã nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền từ nhà bên cạnh đến, hắn vội vàng quay người đi đến sân nhà Tông Nạp, bên trong sân, một người phụ nữ đang ôm lấy Tông Nạp gào khóc.
Diệp Quân cau mày, bước nhanh đi đến trước mặt hai người, lúc này sắc mặt Tông Nạp tái nhợt như tờ giấy, cổ họng có một vết cắt.
Rõ ràng là đã tự sát.
Nhưng vẫn chưa chết.
Người phụ nữ ôm lấy Tông Nạp khóc lớn, nhưng sắc mắt Tông Nạp đã tái nhợt, không còn ý chí sống.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta nói chuyện chút đi."
Tông Nạp lắc đầu.
Diệp Quân nói: "Ngươi cảm thấy ngươi chết như vậy, có ý nghĩa sao?"
Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quân: "Sống cũng không có ý nghĩa."
Diệp Quân tức giận nói: "Không có ý nghĩa sao? Mẹ ngươi đã già như vậy rồi, ngươi sống không có ý nghĩa sao?"
Tông Nạp nhìn người phụ nữ đang khóc lóc trước mặt, nước mắt chảy dài.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Không có phụ nữ, ngươi không thể sống tiếp hả?"
Tông Nạp lắc đầu: "Ta và cô ấy là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã hứa hẹn ở bên nhau rồi, cả đời này ta chỉ muốn cưới cô ấy, cùng cô ấy sống hết phần đời còn lại này…. Mà bây giờ, tất cả đã không còn nữa rồi."
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Vậy ngươi còn chưa thấy rõ thực tế sao?"
Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nhẹ nhàng nói: "Trong lòng cô ấy, thế giới bên ngoài quan trọng hơn ngươi nhiều, điều này có nghĩa là cô ấy căn bản không có tình cảm sâu đậm với ngươi như vậy, vì một người phụ nữ không yêu ngươi mà chết đi như vậy, ngươi cảm thấy đáng sao?"
Tông Nạp im lặng.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Ngươi biết không? Nếu bây giờ ngươi chết ở đây.
Một ngày nào đó cô ấy biết được tin này, cô ấy sẽ càng coi thường ngươi hơn, hơn nữa, cô ấy sẽ cho rằng cô ấy rời xa ngươi là đúng, ngươi muốn thông qua cái chết để đổi lấy sự thương cảm của cô ấy là một ý tưởng ngu xuẩn."
Tông Nạp nắm chặt hai tay.
Diệp Quân nói tiếp: "Chết như vậy là một cái chết hèn nhát, chỉ khiến cho cô ấy càng coi thường hơn thôi."
Tông Nạp lắc đầu, trong lòng vẫn nguội lạnh như trước.
Diệp Quân nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn nói thêm gì nữa, hắn quay người định rời đi, nhưng đúng lúc này, người phụ nữ đột nhiên ôm lấy chân hắn, nói giọng nói run run: "Vị thiếu gia này, xin ngươi hãy cứu hắn…. Ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi…."
Vừa nói, bà ta vừa mạnh mẽ cúi lạy Diệp Quân.
Diệp Quân đỡ người phụ nữ đứng dậy, sau đó nhìn về phía Tông Nạp ở bên cạnh, Tông Nạp chậm rãi đứng lên, hắn đi đến trước mặt người phụ nữ, sau đó quỳ xuống: "Mẹ, con xin lỗi…."
Người phụ nữ ôm lấy Tông Nạp, khóc lóc thảm thiết.
Một lúc sau, Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quân: "Diệp huynh, chúng ta có thể nói chuyện chút không?"
Diệp Quân gật đầu: "Được."
Người phụ nữ vội vàng nói: "Hai đứa nói chuyện đi, ta đi làm cơm cho hai đứa."
Nói rồi, bà ta quay người rời đi.
Sau khi người phụ nữ rời đi, Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quân nói: "Diệp Huynh, huynh và cô gái Tả Nhạn đó đều không phải là người bình thường đúng không?"
Diệp Quân gật đầu.
Tông Nạp nhìn Diệp Quân: "Ta cũng có thể đi ra ngoài sao?"
Diệp Quân cau mày: "Vẫn là không buông bỏ được cô ấy sao?"
Tông Nạp lắc đầu: "Ta chỉ muốn tu luyện thôi."
Diệp Quân nhìn Tông Nạp mà không nói gì.
Tông Nạp tiếp tục nói: "Diệp huynh, huynh nói đúng, bây giờ ta cứ chết đi như vậy, sẽ chỉ bị cô ấy xem thường hơn thôi."
Diệp Quân nói: "Hối hận vì đã cho cô ấy khí vận đại đạo rồi sao?"
Tông Nạp lắc đầu: "Không hối hận, lúc đó ta chỉ muốn mang những điều tốt đẹp nhất cho cô ấy mà thôi.
Trong mối quan hệ này, ta không phụ lòng cô ấy. Bây giờ ta đã hiểu ra, cô ấy thực sự không sai, cái sai chính là cách ta yêu sai rồi, ta quá yếu đuối."
Diệp Quân nhẹ nhàng gật đầu, nhiều khi không phải đàn ông không đủ tốt mà là vì ngươi nghèo thôi!
Đối với đàn ông mà nói, nghèo chính là cái sai lớn nhất.
Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quân: "Diệp huynh, nếu như ta muốn đi ra bên ngoài…."
Diệp Quân lắc đầu: "Tạm thời ta không thể dẫn ngươi ra ngoài được, nhưng nếu ngươi muốn tu luyện, ta có thể giúp đỡ ngươi."
Tông Nạp đột nhiên quỳ xuống, sau đó mạnh mẽ dập đầu một cái.
Diệp Quân lấy ra một cuốn sách cổ đưa cho Tông Nạp, đó không phải là cuốn sách cổ mà Tả Nhạn đưa cho hắn, mà là Quan Huyên Pháp của hắn.
Ở một nơi như thế này, việc đưa cho Tông Nạp truyền thừa của Cửu Châu Chủ sẽ chỉ hại gã mà thôi.
Tông Nạp dè dặt cầm lấy cuốn sách Quan Huyên Pháp đó, sau đó cung kính nói: "Cám ơn Diệp huynh, đại ân đại đức của huynh, sau này mạng của ta chính là của huynh."
Vừa nói, gã vừa mạnh mẽ dập đầu lạy.
Diệp Quân đỡ gã đứng dậy, sau đó lại để cho gã một ít linh tinh: "Ngươi ở chỗ này tu luyện cẩn thận, ta sắp phải đi ra ngoài, sau này có cơ hội ta sẽ trở về thăm ngươi, đến lúc đó nếu như ngươi muốn đi ra ngoài, ta có thể đưa ngươi đi theo."
Tông Nạp gật đầu: "Được."
Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: "Về phần mạng của ngươi….hãy sống cho tốt và chăm sóc mẹ ngươi cho cẩn thận đi."
Tông Nạp cung kính hành lễ nói: "Được."
Diệp Quân cười nói: "Nhớ kỹ, người phụ nữ phong lưu thì mặc kệ cô ta ra đi, đàn ông có chí không ép người ở lại!"
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Tông Nạp nắm chặt cuốn sách Quan Huyên Pháp trong tay, ánh mắt kiên định.
Chương 2400: Gánh nhân quả
Diệp Quân lại đi đến chỗ đạo sĩ Trương thường dựng sạp một lần nữa.
Nhưng hắn vẫn không gặp được đạo sĩ Trương, như nhớ ra điều gì đó, hắn lại đi đến thôn nơi Cửu Châu Chủ từng xuất hiện ở đó.
Mà khi hắn vừa đến trước thôn, đã nhìn thấy đạo sĩ Trương, bên cạnh đạo sĩ Trương còn có một vị hòa thượng mặc áo hòa thượng, hòa thượng này nhìn dáng vẻ hiền hậu, trang nghiêm, trong tay cầm một chuỗi hạt.
Nhìn thấy Diệp Quân, hai người đều hơi kinh ngạc.
Đạo sĩ Trương cười nói: "Cậu Diệp, cậu đến rồi sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Ta đoán là huynh ở đây."
Đạo sĩ Trương nói: "Tại sao?"
Diệp Quân cười nói: "Đoán thôi!"
Đạo sĩ Trương hơi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Cậu Diệp, cậu thật thú vị!"
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Tiền bối, ta sắp phải rời khỏi nơi này nên cố tình đến đây để từ biệt."
Đạo sĩ Trương kinh ngạc: "Rời đi sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ."
Đạo sĩ Trương cười nói: "Chúc mừng."
Diệp Quân cười nói: "Sau này gặp lại."
Nói rồi, hắn quay người rời đi.
Nhìn Diệp Quân sắp rời đi, đạo sĩ Trương do dự một chút sau đó nói: "Cậu Diệp, đợi một chút."
Diệp Quân dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía đạo sĩ Trương, đạo sĩ Trương cười nói: "Chờ đã."
Vừa nói, y vừa quay đầu nhìn về phía hòa thượng cách đó không xa kia.
Hòa thượng cau mày lại, rõ ràng là không muốn lắm.
Đạo sĩ Trương khẽ mỉm cười nói: "Tuyệt Điên, con người cậu nhóc này rất tốt, cộng thêm việc hắn đã đến đây, chia cho hắn một phần đi!"
Lợi ích?
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay nói: "Tiền bối, ta không cần lợi ích gì đâu."
Nói xong, hắn xoay người bỏ chạy.
Trực giác mách bảo hắn rằng có điều gì đó không ổn!
Đạo sĩ Trương vội vàng ngăn hắn lại nói: "Cậu bạn, cậu bạn, cậu đừng sợ, bọn ta đều là người tốt."
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Đạo sĩ Trương vội vàng quay đầu nhìn về phía hòa thượng cách đó không xa, hòa thượng liếc nhìn Diệp Quân, sau đó gật đầu.
Đạo sĩ Trương cười ha hả, sau đó nói: "Cậu bạn, thực sự không dám giấu, hai người chúng ta đến nơi này là vì một thần vật ở đây."
Diệp Quân tò mò: "Thần vật?"
Đạo sĩ Trương gật đầu: "Đúng vậy, món thần vật đó tên là đỉnh Cửu Châu, có thể quyết định vận may của Cửu Châu, cực kỳ nghịch thiên, bây giờ chúng ta đã tìm thấy vị trí của đỉnh Cửu Châu, nhưng ngoài đỉnh Cửu Châu, bên trong đó còn có một số thần vật khác, đến lúc đó chúng ta sẽ chia cho cậu một món."
Diệp Quân nhìn đạo sĩ Trương nhưng không nói gì.
Đạo sĩ Trương cười nói: "Cậu yên tâm, hai chúng ta chỉ cầu tiền tài, không hại mạng người."
Diệp Quân nói: "Vậy ta có thể không nhận không?"
Đạo sĩ Trương cười khổ nói: "Cậu bạn, cậu thấy ta giống người xấu sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Hơi giống."
Khuôn mặt đạo sĩ Trương cứng đờ.
Các đó không xa, hòa thượng kia đột nhiên nói: "Nói thật cho hắn biết đi."
Đạo sĩ Trương do dự.
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Nếu tiền bối không muốn nói sự thật, vậy thì ta đi đây."
Nhìn thấy Diệp Quân thực sự muốn rời đi, đạo sĩ Trương vội vàng nói: "Cậu bạn, thực ra là như thế này, đỉnh Cửu Châu này là do Cửu Châu Chủ để lại, nhân quả rất lớn, hai người chúng ta vô cùng lo lắng không thể chịu đựng được nhân quả này, vì vậy, muốn kéo cậu vào gánh cùng chúng ta một chút, đương nhiên, chúng ta cũng không để cậu phí công vô ích. Các thần vật trong bí cảnh, đến lúc đó cậu có thể tùy ý chọn lấy vài món, ngoài ra, nếu có tiên nguyên tinh cũng đều thuộc về cậu hết."
Diệp Quân hơi cau mày: "Gánh nhân quả?"
Đạo sĩ Trương gật đầu nói: "Đúng vậy, đỉnh Cửu Châu chính là thần vật số một của vực Cửu Châu, nó đã đạt tới trình độ văn minh cấp chín, hơn nữa đã từng nhận Cửu Châu Chủ là chủ nhân, do đó, nhân quả cực lớn. Hai người chúng ta đều hơi lo lắng…."
Diệp Quân lắc đầu: "Ta không gánh nổi."
Đạo sĩ Trương cười nói: "Thực không dám giấu, ta đã xem số mệnh của cậu, ta phát hiện ra mạng của cậu rất cứng rắn, cậu có thể gánh được nổi."
Diệp Quân tò mò nói: "Cứng đến mức nào?"
Đạo sĩ Trương lắc đầu: "Không xem được giới hạn, dù sao cũng là rất cứng rắn, nếu như cậu đồng ý cùng nhau chống chọi, sẽ có rất nhiều lợi ích."
Diệp Quân liếc mắt nhìn hai người, không nói gì, hắn khá kinh ngạc, không ngờ hai người này lại muốn kéo hắn vào nhóm, dĩ nhiên, hắn cũng không ngu ngốc đến mức thay hai người họ gánh nhân quả gì đó.
Vì vậy, hắn lắc đầu: "Hai vị tiền bối, chuyện này ta không gánh nổi, các trưởng bối trong nhà đã từng nói…. Đi ra bên ngoài, đừng tạo quá nhiều nhân quả, sợ ảnh hưởng đến bọn họ."
Tiểu Tháp: "…."
Sau khi Diệp Quân nói xong, quay người rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hòa thượng ở bên cạnh cau mày, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, trong mắt hiện lên một bóng đen, nhưng lúc này, đạo sĩ Trương lại lắc đầu nói: "Để hắn đi đi."
Hòa thượng nhìn về phía đạo sĩ Trương, đạo sĩ Trương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Quân phía xa xa, nhỏ giọng nói: "Tên nhóc này không đơn giản, chúng ta động vào hắn, có thể sẽ gây ra phiền toái lớn, ta và hắn có một phần thiện duyên, bây giờ không cần biến phần thiện duyên này thành ác duyên..."
Hòa thượng trầm giọng nói: "Hắn biết mục đích của chúng ta…."
Đạo sĩ Trương cười nói: "Yên tâm đi, hắn sẽ không nói bậy bạ đâu, hắn là một người thông minh."
Hòa thượng nhìn về phía đạo sĩ Trương: “Dường như ngươi rất tán thưởng hắn."
Đạo sĩ Trương cười nói: "Hắn thực sự rất tốt, được rồi được rồi, chúng ta bắt tay vào làm việc đi."
Nói rồi hai ngươi đi về phía sâu trong thôn ở phía xa.
Tả Nhạn nói: "Cửu Châu Chủ."
Diệp Quân kinh ngạc: “Cô biết ư?"
Tả Nhạn gật đầu: "Lần đầu tiên gặp ông ấy, ta đã biết rồi."
Diệp Quân khó hiểu: "Tại sao?"
Tả Nhạn cắn một miếng dưa chuột rồi nói: "Cảm giác thôi, giống như lần đầu tiên nhìn thấy huynh, ta có cảm giác chúng ta có thể là bạn vậy."
Diệp Quân im lặng.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Ta tin vận may của cô nương này rất tốt..."
Vận may!
Nếu vận may đủ tốt, kéo dài đủ lâu thì sẽ vô cùng kinh khủng.
Tả Nhạn đột nhiên nói: "Nói cho huynh biết một bí mật."
Diệp Quân quay đầu nhìn Tả Nhạn, Tả Nhạn cười nói: "Từ nhỏ ta đã có một khả năng đặc biệt, đó là ta có thể cảm nhận được một người là người tốt hay người xấu."
Diệp Quân mỉm cười: "Thần kỳ vậy à?"
Tả Nhạn gật đầu: "Đúng vậy, cha ta nói, đây là năng lực đặc biệt do ông trời ban cho ta."
Diệp Quân nói: "Vậy thì hãy trân trọng năng lực này."
Tả Nhạn duỗi người, sau đó nói: "Quan hệ của huynh với vị đạo sĩ kia thế nào?"
Diệp Quân nhìn Tả nhạn: “Sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy?"
Tả Nhạn mỉm cười: "Đạo sĩ kia nửa tốt nửa xấu, huynh phải cẩn thận đề phòng."
Diệp Quân gật đầu: "Được."
Tả Nhạn đứng dậy: “Ngày mai cha ta sẽ vào, lúc đó ta sẽ nói chuyện với ông ấy, thôi đi ngủ đây."
Sau đó, cô ấy xoay người nhảy khỏi đầu tường, bước vào phòng.
Trên tường thành, Diệp Quân nằm xuống, hai mắt chậm rãi nhắm nghiền, bất kể thế nào, hắn cũng phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, sau khi đi ra ngoài, hắn sẽ xem có thể giúp con nhóc Táng Cương nhớ ra chút gì hay không, lúc ấy nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
Thực lực được khôi phục!
Thắp sáng ô cuối cùng!
Thực sự hơi mong chờ!
…
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Diệp Quân đã đứng dậy khỏi giường. Hắn bước ra ngoài, thị trấn nhỏ trông vẫn như cũ, không có thay đổi gì đáng kể.
Dường như nhận ra điều gì đó, Diệp Quân đi sang phòng bên cạnh gõ cửa phòng Tả Nhạn. Tuy nhiên, không có phản hồi. Hắn đẩy cửa ra, chỉ thấy căn phòng trống rỗng. Trên bàn có một mảnh giấy trắng có dòng chữ: Xin lỗi...
Diệp Quân nhíu mày, rõ ràng Tả Nhạn đã bị dùng vũ lực bắt đi.
Cô ấy đã vội vã rời đi!
Diệp Quân rời khỏi phòng và đi đến thị trấn nhỏ bên ngoài. Thị trấn vẫn giống như thường lệ. Hắn đi đến chỗ đạo sĩ Trương thường dựng quầy hàng, nhưng không thấy đạo sĩ Trương đâu cả.
Sắc mặt Diệp Quân trở nên trầm xuống. Hắn trở lại sân của mình. Đang định bước vào sân, hắn chợt quay lại nhìn. Trước nhà bên cạnh, một người đàn ông và một người phụ nữ đang trò chuyện. Cách người phụ nữ không xa là một ông già mặc áo choàng đen.
Người đàn ông và người phụ nữ đó chính là Tông Nạp và Nhạc Liễu!
Tông Nạp nắm lấy tay Nhạc Liễu, càng nói càng lo lắng...
Diệp Quân do dự một chút rồi bước tới.
Người đàn ông mặc áo choàng đen liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi thu ánh mắt lại.
Tông Nạp nắm chặt tay Nhạc Liễu, hốc mắt hơi đỏ lên, cầu xin: “Tiểu Liễu, có thể… đừng ra ngoài được không?”
Nhạc Liễu hơi cúi đầu, sau một lát lại lắc đầu.
Sắc mặt Tông Nạp nhất thời tái nhợt.
Nhạc Liễu nhìn Tông Nạp trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Ta không muốn sống một cuộc sống bình thường, ta không muốn cả đời ở nhà giúp chồng dạy con, nhìn thấy mọi thứ chỉ trong một cái liếc mắt. Ta muốn đi ra ngoài và khám phá..."
Tông Nạp đột nhiên quỳ xuống trước mặt người mặc áo đen, cầu xin, giọng run run nói: "Cao nhân... có thể cho ta đi cùng được không? Ta bằng lòng làm bất cứ điều gì..."
Người áo đen nhìn Tông Nạp đang quỳ gối. Vẻ mặt rất bình tĩnh. Mặc dù người dân trong thị trấn nhỏ này có phúc vận rất tốt, nhưng so sánh với thần sắc Nhạc Liễu mang khí vận Cửu Châu mà nói thì thật sự quá kém.
Không đời nào ông ta lại nhường một chỗ cho một người không đạt được khí vận Cửu Châu!
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của người mặc áo đen, sắc mặt Tông Nạp càng tái nhợt, liên tục dập đầu.
Người áo đen quay đầu nhìn về phía Nhạc Liễu: "Đi thôi."
Nhạc Liễu khẽ gật đầu rồi bước tới trước mặt người đàn ông mặc áo choàng đen, ông ta đưa cô ấy đi.
Tại chỗ, Tông Nạp tiếp tục quỳ lạy không ngừng. Tuy nhiên, dù có đập đầu đến chảy máu, người đàn ông mặc áo choàng đen cũng không thèm nhìn.
Cách đó không xa, trên đường phố, Nhạc Liễu cảm thấy bất an. Đúng lúc đó, người đàn ông mặc áo choàng đen bên cạnh cô ấy đột nhiên nói: "Đừng mềm lòng. Từ giờ phút này trở đi, cuộc sống của cô và người đó sẽ hoàn toàn khác. Cô sẽ gặp được rất nhiều thiên tài thực sự, còn tên đó… Hãy nhớ rằng, những người thuộc các tầng lớp khác nhau ở bên nhau sẽ chỉ mang lại đau khổ vô tận…”
Nhạc Liễu quay đầu nhìn Tông Nạp, người vẫn đang quỳ lạy cách đó không xa. Cô ấy im lặng một lúc rồi rời mắt khỏi Tông Nạp. Ánh mắt cô ấy dần trở nên kiên định...
..
Chương 2397: Lo lắng
Trên đường phố, Nhạc Liễu và ông lão áo đen đã biến mất, Tông Nạp vẫn đang dập đầu không ngừng, trán bị rách ra, máu chảy ròng ròng.
Lúc này, Diệp Quân đi tới trước mặt Tông Nạp, nói: “Bọn họ đi rồi.”
Tông Nạp dừng lại, nằm trên mặt đất, cơ thể không ngừng co quắp.
Nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng Diệp Quân thở dài: “Nhát kiếm thứ nhất khi lên bờ, chém người thương trước.”
Tiểu Tháp nói: “Người phụ nữ kia có dã tâm rất lớn, không phải tiểu huynh đệ này có thể nắm bắt được.”
Diệp Quân gật đầu.
Lúc này, Tông Nạp đột nhiên đứng lên, hơi mờ mịt nhìn về phía ngã tư phía xa, nhẹ giọng nói: “Ta vốn tưởng rằng cô ấy sẽ ở lại…”
Diệp Quân nói: “Bây giờ ngươi hối hận không?”
Tống Nạp nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Biết tại sao cô ấy được chọn không? Bởi vì chính ngươi cho cô ấy luồng khí tím kia, đó chính là khí vận Cửu châu, người bên ngoài rất coi trọng điều này.”
Tông Nạp nhẹ giọng nói: “Thì ra là vậy.”
Diệp Quân nói: “Đó vốn là của ngươi.”
Tông Nạp lắc đầu: “Không quan trọng nữa.”
Nói xong, gã quay người rời đi, lúc này gã như bị rút đi linh hồn, giống một cái xác biết đi.
Tiểu Tháp nói: “Chỉ sợ thằng nhóc này lại làm ra chuyện điên rồ.”
Diệp Quân nhìn Tông Nạp đang rời đi: “Loại chuyện này, chỉ có gã tự mình thoát ra.”
Tiểu Tháp nói: “Cũng đúng.”
Diệp Quân trở lại trong viện, đạo sĩ Trương vẫn chưa về, hắn nhìn vào phòng đạo sĩ Trương, sau đó nhẹ giọng nói: “Đạo sĩ kia mỗi ngày đều thần bí, cũng không biết đang làm gì.”
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
Diệp Quân xoay người đi tới trước cửa. hắn mở cửa phòng, ngoài cửa là một người đàn ông trung niên xa lạ.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Ông là?”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân. “Ta tên là Tả Lâu.”
Diệp Quân nói: “Người nhà Tả Nhạn cô nương à?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Ừ.”
Diệp Quân nói: “Mời vào.”
Vừa nói, hắn vừa dẫn người đàn ông trung niên vào trong viện.
Người đàn ông trung niên quan sát Diệp Quan một lát, sau đó nói: “Nhạn Nhi nói với ta rằng ngươi rất tốt, bây giờ xem ra con bé không lừa gạt ta, tuổi còn trẻ nhưng khí độ bất phàm, hiếm thấy.”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tiền bối quá khen.”
Người đàn ông trung niên nói: “Hôm qua lúc ta đưa Nhạn Nhi đi, con bé muốn từ biệt ngươi, nhưng bởi vì một số nguyên nhân nên ta không cho con bé tới làm phiền ngươi, mà sau khi về, con bé luôn nhắc tới ngươi nên ta quyết định đến gặp ngươi.”
Diệp Quân gật đầu: “Tả Nhạn cô nương có lòng rồi.”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Ngươi không giống người ở đây.”
Diệp Quân nói: “Ta là người bên ngoài, vì một số nguyên nhân nên bị đưa tới đây.”
Người đàn ông trung niên nói: “Nhạn Nhi muốn ta đón ngươi ra ngoài, nhưng nhà họ Tả chỉ có thể dẫn hai người ra ngoài, Nhạn Nhi là một, mà một người khác thì bọn ta cũng đã quyết định trước rồi.”
Diệp Quân hơi sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Không sao.”
Đối với hắn, bây giờ không thể ra ngoài cũng không sao, bởi vì chỉ cần Tả Nhạn đi ra ngoài liên lạc với Diệp An tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân cười nói: “Sao vậy?”
Người đàn ông trung niên nói: “Nhạn Nhi có đưa cho ngươi đồ gì không?”
Nghe vậy, Diệp Quân nhất thời cảnh giác, nhưng sắc mặt vẫn không đổi. “Đồ ư?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Quân cười nói: “Cô ấy thường xuyên cho ta dưa leo.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc, sau đó nói: “Thật sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Nhìn người đàn ông trung niên rời đi, Diệp Quân híp mắt lại, mục đích người đàn ông này tới chủ yếu là sợ Tả Nhạn cho mình gì đó.
Đồ Cửu Châu Chủ cho, Tả Nhạn có thể không coi trọng, nhưng gia đình cô ấy nhất định sẽ rất coi trọng, không chỉ gia đình cô ấy, mà ngày cả người trong toàn bộ vực Cửu Châu cũng rất coi trọng.
Hắn cần cẩn thận hơn mới được, tránh để bị khắp nơi đuổi giết.
...
Bên ngoài.
Tả Lâu theo đường phố đi ra ngoài, bên cạnh ông ta có thêm một người phụ nữ, chính là bà Dư kia.
Bà Dư trầm giọng hỏi: “Tộc trưởng, vì sao không giết hắn?”
Tả Lâu quay đầu nhìn về phía Bà Dư: “Ngươi cảm thấy Nhạn Nhi thích hắn à?”
Bà Dư trầm giọng nói: “Không biết, nhưng ta thấy giết là tốt nhất.”
Tả Lâu lắc đầu: “Không cần, Nhạn Nhi ở đây nhận được cơ duyên lớn, tiền đồ sau này vô hạn, nếu ta giết người này, sau này sẽ có khoảng cách giữa cha con, vì một chuyện nhỏ mà cha con bất hoà thì không đáng.”
Bà Dư muốn nói gì đó, Tả Lâu tiếp tục nói: “Hơn nữa, thiếu niên kia không đơn giản, mặc dù còn trẻ nhưng lại khiêm tốn, không kiêu ngạo, ung dung điềm tĩnh, hắn không phải người bình thường, không nên kết ác duyên.”
Bà Dư trầm giọng nói: “Vậy tại sao tộc trưởng không đưa hắn ra ngoài?”
Tả Lâu cười nói: “Không phải vì lo lắng sao? Nhạn Nhi coi trọng hắn như vậy, nếu bây giờ đưa hắn ra ngoài, nhỡ đâu hắn và Nhạn Nhi xảy ra chuyện gì đó không phải chuyện tốt gì. Bây giờ Nhạn Nhi đã đạt được truyền thừa của vị kia, phu quân tương lai của con bé nhất định phải là một trong những thế gia vạn cổ đỉnh cấp của nền văn minh cấp chính mới được.”
Bà Dư gật đầu, không nói gì nữa.
Tả Lâu: “Đi thôi!”
Rất nhanh, hai người biến mất ở cuối đường phố.
...
Chương 2398: Tên hề
Sau khi Tả Lâu rời đi, Diệp Quân đang muốn trở về phòng, lúc này, ngoài cửa đột nhiên lại truyền tới bước chân.
Diệp Quân quay đầu nhìn, ngoài cửa đột nhiên có một người đàn ông trung niên bước tới.
Người đàn ông trung niên đi tới, cười nói: “Ta tên Bàn Trấn, đi ngang qua đây, vừa thấy người nọ đi vào nói chuyện gì đó với ngươi, nên tò mò tới xem chút.”
Diệp Quân cười nói: “Cũng không nói gì cả, chỉ hỏi bừa vài câu mà thôi.”
Người đàn ông trung niên cười nói: “Hỏi bừa vài câu?”
Diệp Quân gật đầu.
Bàn Trấn đột nhiên nói: “Ngươi biết con gái Tả Nhạn của ông ta sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết.”
Bàn Trấn hỏi: “Bạn bè à?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ừ.”
Vẻ mặt Bàn Trấn nhất thời suy tư.
Diệp Quân nhìn người trước mặt, người này không đứng đắn lắm.
Bàn Trấn đánh giá Diệp Quân, đột nhiên nở nụ cười cổ quái.
Diệp Quân: “…”
Bàn Trấn cười nói: “Thằng nhóc, ngươi có muốn ra ngoài không?”
Đi ra ngoài!
Diệp Quân chớp mắt, sau đó nói: “Đi đâu?”
Bàn Trấn cười nói: “Đương nhiên là đi ra bên ngoài, biết bên ngoài không? Sau khi đi ra ngoài, có thể tu luyện, có thể bay lên trời, chui xuống đất, còn có thể trường sinh bất tử đấy!”
Vẻ mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Có phải ông đang lừa ta đi ra ngoài làm lao động khổ sai phải không?”
Sắc mặt Bàn Trấn nhất thời u ám: “Ngươi nhìn ta giống kẻ lừa đảo lắm à?”
Diệp Quân gật đầu.
Sắc mặt Bàn Trấn xám như tro tàn.
Diệp Quân ‘phòng bị’ nói: “Đi ra ngoài không hề tốt chút nào, nghe nói bên ngoài giết người không phạm pháp, ở đây vẫn an toàn hơn.”
“Thằng nhóc ngốc!"
Bàn Trấn cười nói: “Ngươi thì biết gì chứ, sau khi đi ra ngoài, ngươi có thể tu luyện, biết tu luyện không? Phất tay một cái là có thể long trời lở đất, hơn nữa tuổi thọ cũng sẽ tăng rất nhiều, còn có thể sống rất lâu!”
Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Không thể nào?”
Tiểu Tháp: “…”
Bàn Trấn nghiêm túc nói: “Ta không lừa ngươi, ngươi theo ta ra ngoài, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi trải sự đời.”
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Có trả tiền không?”
“Mẹ kiếp!”
Bàn Trấn khó tin nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết ở đây có bao nhiêu người muốn đi ra ngoài không? Ta đưa ngươi ra ngoài ngươi còn đòi tiền ta hả?”
Diệp Quân lắc đầu, quả quyết từ chối: “Không trả tiền thì ta không đi.”
Mặt Bàn Trấn u ám, ông ta yên lặng một lát, sau đó nói: “Được, ta cho ngươi tiền.”
Diệp Quân nở nụ cười: “Được!”
Bàn Trấn nói: “Ngươi chờ ở đây, ngày kia ta tới đón ngươi.”
Vừa nói, ông ta vừa xoay người rời đi, lúc đi tới cửa, ông ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Nhớ đấy! Đừng chạy lung tung!”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Sau khi Bàn Trấn rời đi, Diệp Quân ở trong viện đột nhiên nói: “Người này nhìn trúng mình ở điểm nào nhỉ?”
Hắn nghe đạo sĩ Trương nói, mặc dù vận may của hắn không nhỏ, nhưng trên người không có khí vận Cửu Châu, nếu so sánh thì người mang khí vận Cửu Châu sẽ tốt hơn.
Vì vậy hắn hơi nghi ngờ.
Nhưng cũng tốt, người này nhìn ngốc nghếch, không có vấn đề gì lớn.
...
Bên ngoài.
Sau khi Bàn Trấn rời khỏi sân, một ông lão cung kính nói: “Tộc trưởng, ngài chắc chắn muốn chọn người này sao?”
Bàn Trấn cười nói: “Ngươi cho là ta đang nói đùa sao?”
Ông lão hơi do dự, sau đó nói: “Tại sao?”
Bàn Trấn cười nói: “Có phải ngươi cho rằng thằng nhóc này không có khí vận Cửu Châu nên không đáng để chúng ta lãng phí một chỗ không?”
Ông lão gật đầu: “Ừ.”
Bàn Trấn khẽ lắc đầu, nói: “Ta cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.”
Ông lão hơi nghi ngờ: “Kỳ lạ?”
Bàn Trấn gật đầu: “Ngươi nhìn đi, trong ba viện này, bên trái có khí vận Cửu Châu, bên phải có truyền thừa vị kia, nhưng giữa viện không có gì cả, ngươi cảm thấy bình thường sao?”
Ông lão khẽ nhíu mày: “Không phải điều đó chứng tỏ hắn không đủ phúc vận khí?”
Bàn Trấn lắc đầu cười nói: “Ta điều tra thì phát hiện rằng thằng nhóc này là bạn của con nhóc nhà họ Tả, lần này Tả Lâu đến gặp hắn, chắc là do nha đầu kia nhờ muốn dẫn hắn ra ngoài, nhưng hiển nhiên, Tả Lâu không vừa ý với tên này…”
Ông lão càng nghi ngờ: “Ông ta không thích, chẳng phải càng chứng tỏ người trẻ tuổi này không tốt sao?”
Bàn Trấn nhìn ông lão: “Ông ta có thích hay không không quan trọng, chỉ cần con gái ông ta thích là được.”
Ông lão: “…”
Bàn Trấn khẽ cười, sau đó nói: “Con nhóc kia đúng là không đơn giản, lại có thể được vị kia để ý … Không thể không nói, Tả Lâu vẫn rất quyết đoán, ban đầu ông ta để con nhóc đó đi vào, ba mươi năm không yêu cầu bất kỳ hạn ngạch nào, chúng ta còn đều cười nhạo ông ta, bây giờ chúng ta đều là tên hề.”
Vừa nói, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn sân mà Diệp Quân ở: “Người trẻ tuổi này phúc vận cao như vậy, không thể nào không có khí vận Cửu Châu, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không có… thì có khả năng khí vận Cửu Châu không có tư cách vào người hắn?”
Ông lão sửng sốt.
Chương 2399: Khuyên nhủ
Đột nhiên có thể đi ra ngoài được, chắc chắn là một điều bất ngờ đối với Diệp Quân.
Diệp Quân muốn đến tìm đạo sĩ Trương để từ biệt, nhưng cả một ngày hắn vẫn chưa gặp được đạo sĩ đó.
Buổi tối, Diệp Quân về đến sân của nhà mình, vừa vào trong sân, hắn đã nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền từ nhà bên cạnh đến, hắn vội vàng quay người đi đến sân nhà Tông Nạp, bên trong sân, một người phụ nữ đang ôm lấy Tông Nạp gào khóc.
Diệp Quân cau mày, bước nhanh đi đến trước mặt hai người, lúc này sắc mặt Tông Nạp tái nhợt như tờ giấy, cổ họng có một vết cắt.
Rõ ràng là đã tự sát.
Nhưng vẫn chưa chết.
Người phụ nữ ôm lấy Tông Nạp khóc lớn, nhưng sắc mắt Tông Nạp đã tái nhợt, không còn ý chí sống.
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta nói chuyện chút đi."
Tông Nạp lắc đầu.
Diệp Quân nói: "Ngươi cảm thấy ngươi chết như vậy, có ý nghĩa sao?"
Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quân: "Sống cũng không có ý nghĩa."
Diệp Quân tức giận nói: "Không có ý nghĩa sao? Mẹ ngươi đã già như vậy rồi, ngươi sống không có ý nghĩa sao?"
Tông Nạp nhìn người phụ nữ đang khóc lóc trước mặt, nước mắt chảy dài.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Không có phụ nữ, ngươi không thể sống tiếp hả?"
Tông Nạp lắc đầu: "Ta và cô ấy là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã hứa hẹn ở bên nhau rồi, cả đời này ta chỉ muốn cưới cô ấy, cùng cô ấy sống hết phần đời còn lại này…. Mà bây giờ, tất cả đã không còn nữa rồi."
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Vậy ngươi còn chưa thấy rõ thực tế sao?"
Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nhẹ nhàng nói: "Trong lòng cô ấy, thế giới bên ngoài quan trọng hơn ngươi nhiều, điều này có nghĩa là cô ấy căn bản không có tình cảm sâu đậm với ngươi như vậy, vì một người phụ nữ không yêu ngươi mà chết đi như vậy, ngươi cảm thấy đáng sao?"
Tông Nạp im lặng.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Ngươi biết không? Nếu bây giờ ngươi chết ở đây.
Một ngày nào đó cô ấy biết được tin này, cô ấy sẽ càng coi thường ngươi hơn, hơn nữa, cô ấy sẽ cho rằng cô ấy rời xa ngươi là đúng, ngươi muốn thông qua cái chết để đổi lấy sự thương cảm của cô ấy là một ý tưởng ngu xuẩn."
Tông Nạp nắm chặt hai tay.
Diệp Quân nói tiếp: "Chết như vậy là một cái chết hèn nhát, chỉ khiến cho cô ấy càng coi thường hơn thôi."
Tông Nạp lắc đầu, trong lòng vẫn nguội lạnh như trước.
Diệp Quân nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn nói thêm gì nữa, hắn quay người định rời đi, nhưng đúng lúc này, người phụ nữ đột nhiên ôm lấy chân hắn, nói giọng nói run run: "Vị thiếu gia này, xin ngươi hãy cứu hắn…. Ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi…."
Vừa nói, bà ta vừa mạnh mẽ cúi lạy Diệp Quân.
Diệp Quân đỡ người phụ nữ đứng dậy, sau đó nhìn về phía Tông Nạp ở bên cạnh, Tông Nạp chậm rãi đứng lên, hắn đi đến trước mặt người phụ nữ, sau đó quỳ xuống: "Mẹ, con xin lỗi…."
Người phụ nữ ôm lấy Tông Nạp, khóc lóc thảm thiết.
Một lúc sau, Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quân: "Diệp huynh, chúng ta có thể nói chuyện chút không?"
Diệp Quân gật đầu: "Được."
Người phụ nữ vội vàng nói: "Hai đứa nói chuyện đi, ta đi làm cơm cho hai đứa."
Nói rồi, bà ta quay người rời đi.
Sau khi người phụ nữ rời đi, Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quân nói: "Diệp Huynh, huynh và cô gái Tả Nhạn đó đều không phải là người bình thường đúng không?"
Diệp Quân gật đầu.
Tông Nạp nhìn Diệp Quân: "Ta cũng có thể đi ra ngoài sao?"
Diệp Quân cau mày: "Vẫn là không buông bỏ được cô ấy sao?"
Tông Nạp lắc đầu: "Ta chỉ muốn tu luyện thôi."
Diệp Quân nhìn Tông Nạp mà không nói gì.
Tông Nạp tiếp tục nói: "Diệp huynh, huynh nói đúng, bây giờ ta cứ chết đi như vậy, sẽ chỉ bị cô ấy xem thường hơn thôi."
Diệp Quân nói: "Hối hận vì đã cho cô ấy khí vận đại đạo rồi sao?"
Tông Nạp lắc đầu: "Không hối hận, lúc đó ta chỉ muốn mang những điều tốt đẹp nhất cho cô ấy mà thôi.
Trong mối quan hệ này, ta không phụ lòng cô ấy. Bây giờ ta đã hiểu ra, cô ấy thực sự không sai, cái sai chính là cách ta yêu sai rồi, ta quá yếu đuối."
Diệp Quân nhẹ nhàng gật đầu, nhiều khi không phải đàn ông không đủ tốt mà là vì ngươi nghèo thôi!
Đối với đàn ông mà nói, nghèo chính là cái sai lớn nhất.
Tông Nạp nhìn về phía Diệp Quân: "Diệp huynh, nếu như ta muốn đi ra bên ngoài…."
Diệp Quân lắc đầu: "Tạm thời ta không thể dẫn ngươi ra ngoài được, nhưng nếu ngươi muốn tu luyện, ta có thể giúp đỡ ngươi."
Tông Nạp đột nhiên quỳ xuống, sau đó mạnh mẽ dập đầu một cái.
Diệp Quân lấy ra một cuốn sách cổ đưa cho Tông Nạp, đó không phải là cuốn sách cổ mà Tả Nhạn đưa cho hắn, mà là Quan Huyên Pháp của hắn.
Ở một nơi như thế này, việc đưa cho Tông Nạp truyền thừa của Cửu Châu Chủ sẽ chỉ hại gã mà thôi.
Tông Nạp dè dặt cầm lấy cuốn sách Quan Huyên Pháp đó, sau đó cung kính nói: "Cám ơn Diệp huynh, đại ân đại đức của huynh, sau này mạng của ta chính là của huynh."
Vừa nói, gã vừa mạnh mẽ dập đầu lạy.
Diệp Quân đỡ gã đứng dậy, sau đó lại để cho gã một ít linh tinh: "Ngươi ở chỗ này tu luyện cẩn thận, ta sắp phải đi ra ngoài, sau này có cơ hội ta sẽ trở về thăm ngươi, đến lúc đó nếu như ngươi muốn đi ra ngoài, ta có thể đưa ngươi đi theo."
Tông Nạp gật đầu: "Được."
Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: "Về phần mạng của ngươi….hãy sống cho tốt và chăm sóc mẹ ngươi cho cẩn thận đi."
Tông Nạp cung kính hành lễ nói: "Được."
Diệp Quân cười nói: "Nhớ kỹ, người phụ nữ phong lưu thì mặc kệ cô ta ra đi, đàn ông có chí không ép người ở lại!"
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Tông Nạp nắm chặt cuốn sách Quan Huyên Pháp trong tay, ánh mắt kiên định.
Chương 2400: Gánh nhân quả
Diệp Quân lại đi đến chỗ đạo sĩ Trương thường dựng sạp một lần nữa.
Nhưng hắn vẫn không gặp được đạo sĩ Trương, như nhớ ra điều gì đó, hắn lại đi đến thôn nơi Cửu Châu Chủ từng xuất hiện ở đó.
Mà khi hắn vừa đến trước thôn, đã nhìn thấy đạo sĩ Trương, bên cạnh đạo sĩ Trương còn có một vị hòa thượng mặc áo hòa thượng, hòa thượng này nhìn dáng vẻ hiền hậu, trang nghiêm, trong tay cầm một chuỗi hạt.
Nhìn thấy Diệp Quân, hai người đều hơi kinh ngạc.
Đạo sĩ Trương cười nói: "Cậu Diệp, cậu đến rồi sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Ta đoán là huynh ở đây."
Đạo sĩ Trương nói: "Tại sao?"
Diệp Quân cười nói: "Đoán thôi!"
Đạo sĩ Trương hơi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Cậu Diệp, cậu thật thú vị!"
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Tiền bối, ta sắp phải rời khỏi nơi này nên cố tình đến đây để từ biệt."
Đạo sĩ Trương kinh ngạc: "Rời đi sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ."
Đạo sĩ Trương cười nói: "Chúc mừng."
Diệp Quân cười nói: "Sau này gặp lại."
Nói rồi, hắn quay người rời đi.
Nhìn Diệp Quân sắp rời đi, đạo sĩ Trương do dự một chút sau đó nói: "Cậu Diệp, đợi một chút."
Diệp Quân dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía đạo sĩ Trương, đạo sĩ Trương cười nói: "Chờ đã."
Vừa nói, y vừa quay đầu nhìn về phía hòa thượng cách đó không xa kia.
Hòa thượng cau mày lại, rõ ràng là không muốn lắm.
Đạo sĩ Trương khẽ mỉm cười nói: "Tuyệt Điên, con người cậu nhóc này rất tốt, cộng thêm việc hắn đã đến đây, chia cho hắn một phần đi!"
Lợi ích?
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay nói: "Tiền bối, ta không cần lợi ích gì đâu."
Nói xong, hắn xoay người bỏ chạy.
Trực giác mách bảo hắn rằng có điều gì đó không ổn!
Đạo sĩ Trương vội vàng ngăn hắn lại nói: "Cậu bạn, cậu bạn, cậu đừng sợ, bọn ta đều là người tốt."
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Đạo sĩ Trương vội vàng quay đầu nhìn về phía hòa thượng cách đó không xa, hòa thượng liếc nhìn Diệp Quân, sau đó gật đầu.
Đạo sĩ Trương cười ha hả, sau đó nói: "Cậu bạn, thực sự không dám giấu, hai người chúng ta đến nơi này là vì một thần vật ở đây."
Diệp Quân tò mò: "Thần vật?"
Đạo sĩ Trương gật đầu: "Đúng vậy, món thần vật đó tên là đỉnh Cửu Châu, có thể quyết định vận may của Cửu Châu, cực kỳ nghịch thiên, bây giờ chúng ta đã tìm thấy vị trí của đỉnh Cửu Châu, nhưng ngoài đỉnh Cửu Châu, bên trong đó còn có một số thần vật khác, đến lúc đó chúng ta sẽ chia cho cậu một món."
Diệp Quân nhìn đạo sĩ Trương nhưng không nói gì.
Đạo sĩ Trương cười nói: "Cậu yên tâm, hai chúng ta chỉ cầu tiền tài, không hại mạng người."
Diệp Quân nói: "Vậy ta có thể không nhận không?"
Đạo sĩ Trương cười khổ nói: "Cậu bạn, cậu thấy ta giống người xấu sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Hơi giống."
Khuôn mặt đạo sĩ Trương cứng đờ.
Các đó không xa, hòa thượng kia đột nhiên nói: "Nói thật cho hắn biết đi."
Đạo sĩ Trương do dự.
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Nếu tiền bối không muốn nói sự thật, vậy thì ta đi đây."
Nhìn thấy Diệp Quân thực sự muốn rời đi, đạo sĩ Trương vội vàng nói: "Cậu bạn, thực ra là như thế này, đỉnh Cửu Châu này là do Cửu Châu Chủ để lại, nhân quả rất lớn, hai người chúng ta vô cùng lo lắng không thể chịu đựng được nhân quả này, vì vậy, muốn kéo cậu vào gánh cùng chúng ta một chút, đương nhiên, chúng ta cũng không để cậu phí công vô ích. Các thần vật trong bí cảnh, đến lúc đó cậu có thể tùy ý chọn lấy vài món, ngoài ra, nếu có tiên nguyên tinh cũng đều thuộc về cậu hết."
Diệp Quân hơi cau mày: "Gánh nhân quả?"
Đạo sĩ Trương gật đầu nói: "Đúng vậy, đỉnh Cửu Châu chính là thần vật số một của vực Cửu Châu, nó đã đạt tới trình độ văn minh cấp chín, hơn nữa đã từng nhận Cửu Châu Chủ là chủ nhân, do đó, nhân quả cực lớn. Hai người chúng ta đều hơi lo lắng…."
Diệp Quân lắc đầu: "Ta không gánh nổi."
Đạo sĩ Trương cười nói: "Thực không dám giấu, ta đã xem số mệnh của cậu, ta phát hiện ra mạng của cậu rất cứng rắn, cậu có thể gánh được nổi."
Diệp Quân tò mò nói: "Cứng đến mức nào?"
Đạo sĩ Trương lắc đầu: "Không xem được giới hạn, dù sao cũng là rất cứng rắn, nếu như cậu đồng ý cùng nhau chống chọi, sẽ có rất nhiều lợi ích."
Diệp Quân liếc mắt nhìn hai người, không nói gì, hắn khá kinh ngạc, không ngờ hai người này lại muốn kéo hắn vào nhóm, dĩ nhiên, hắn cũng không ngu ngốc đến mức thay hai người họ gánh nhân quả gì đó.
Vì vậy, hắn lắc đầu: "Hai vị tiền bối, chuyện này ta không gánh nổi, các trưởng bối trong nhà đã từng nói…. Đi ra bên ngoài, đừng tạo quá nhiều nhân quả, sợ ảnh hưởng đến bọn họ."
Tiểu Tháp: "…."
Sau khi Diệp Quân nói xong, quay người rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hòa thượng ở bên cạnh cau mày, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, trong mắt hiện lên một bóng đen, nhưng lúc này, đạo sĩ Trương lại lắc đầu nói: "Để hắn đi đi."
Hòa thượng nhìn về phía đạo sĩ Trương, đạo sĩ Trương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Quân phía xa xa, nhỏ giọng nói: "Tên nhóc này không đơn giản, chúng ta động vào hắn, có thể sẽ gây ra phiền toái lớn, ta và hắn có một phần thiện duyên, bây giờ không cần biến phần thiện duyên này thành ác duyên..."
Hòa thượng trầm giọng nói: "Hắn biết mục đích của chúng ta…."
Đạo sĩ Trương cười nói: "Yên tâm đi, hắn sẽ không nói bậy bạ đâu, hắn là một người thông minh."
Hòa thượng nhìn về phía đạo sĩ Trương: “Dường như ngươi rất tán thưởng hắn."
Đạo sĩ Trương cười nói: "Hắn thực sự rất tốt, được rồi được rồi, chúng ta bắt tay vào làm việc đi."
Nói rồi hai ngươi đi về phía sâu trong thôn ở phía xa.
Bình luận facebook