-
Chương 2401-2405
Chương 2401: Đỉnh Cửu Châu
Diệp Quân đi thẳng đến sân trong của mình, hắn không có hứng thú với thứ gọi là đỉnh Cửu Châu.
Bảo vật?
Từ trước đến nay, hắn chưa nhìn thấy thứ gì quý hơn Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên, vì vậy, đối với thứ gọi là thần vật này, hắn không có hứng thú, hơn nữa, đạo sĩ và hòa thượng kia nhìn không giống người hiền lành, không cần trêu chọc.
Đêm khuya.
Khi Diệp Quân đang ngủ say đột nhiên bị tiếng nổ lớn đánh thức, hắn vội vàng ngồi dậy, chạy ra ngoài sân.
Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía chân trời có luồng sáng mờ, trong luồng sáng đó, mơ hồ thấy hai bóng người đang trôi lơ lửng.
Diệp Quân nhìn về phía chân trời, nói: “Tháp gia, nhìn thấy không?”
Tiểu Tháp nói: “Là đạo sĩ và hòa thượng kia.”
Diệp Quân đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên trong tia sáng kia phun ra luồng khí tức đáng sợ.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, tia sáng vỡ vụn, ngay sau đó, hai bóng người đồng thời bị thổi bay.
Lúc này, luồng sáng bay về phía Diệp Quân, với tốc độ cực nhanh.
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân chợt thay đổi, xoay người chạy ra khỏi sân.
Nhưng mà, hắn vừa chạy ra khỏi sân, luồng sáng kia đã vững vàng rơi xuống trước mặt hắn.
Là một cái đỉnh!
Đỉnh rất lớn, cao bằng hai người trưởng thành, thân đỉnh được đúc bằng đồng cứng, hơi có hình bầu dục, đường nét đơn giản lưu loát, bên ngoài có màu xanh đậm, trên đó có những đường vân tinh tế, mà trong khoảng trống của những đường vân này, có thể nhìn thấy một ít chữ khắc trên đó.
Miệng của chiếc đỉnh có hình tròn, các cạnh trơn bóng, hai đầu tay cầm trái phải được trang trí bằng hai con yêu thú, thần thái uy nghiêm, không giận mà uy.
Mà bên trong chiếc đỉnh, có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, màu đỏ quỷ dị.
Mặc dù Diệp Quân chưa từng nhìn thấy đỉnh Cửu Châu, nhưng hắn biết, thứ trước mặt này chính là đỉnh Cửu Châu mà đạo sĩ và hòa thượng kia muốn tìm.
Sao thứ này có thể đến tìm mình?
Ý nghĩ đầu tiên của Diệp Quân chính là chạy.
Thứ nhất, hắn không có hứng thú với thứ này, thứ hai, hắn biết thực lực hiện tại của bản thân, nếu có thứ này thì sẽ bị đuổi giết.
Nhưng ngay khi hắn nhấc chân chạy, đỉnh Cửu Châu kia cũng đuổi theo.
Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân nhất thời không nói nên lời, hắn dừng lại, đỉnh Cửu Châu cũng dừng lại.
Diệp Quân nhìn đỉnh Cửu Châu: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Đỉnh Cửu Châu không nói gì.
Diệp Quân lùi về sau vài bước, đỉnh Cửu Châu cũng bay theo bằng đấy bước.
Diệp Quân im lặng một hồi, rồi cất đỉnh Cửu Châu đi.
Trời cho cơ hội mà không nhận thì sẽ gặp tai họa.
Sau khi cất đỉnh Cửu Châu, hắn đi thẳng vào phòng, sau đó lên giường đi ngủ.
Trời vừa sáng, Diệp Quân bị tiếng gõ cửa đánh thức, đứng dậy mở cửa, chính là đạo sĩ Trương.
Diệp Quân xoa mắt: “Tiền bối?”
Đạo sĩ Trương nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vừa dậy à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Đạo sĩ Trương đang định nói, Diệp Quân mở miệng xen vào: “Tiền bối, đêm qua trong trấn có tiếng nổ rất lớn, là các huynh gây ra à?”
Đạo sĩ Trương khẽ gật đầu: “Ừ.”
Diệp Quân bỗng có hứng thú hỏi: “Tiền bối, các huynh thu được đỉnh Cửu Châu rồi ư?”
Đạo sĩ Trương nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân cau mày: “Không thu được à?”
Đạo sĩ Trương hỏi: “Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Diệp Quân nhíu mày sâu hơn: “Chuyện đặc biệt?”
Đạo sĩ Trương nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đúng vậy.”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Chỉ có ồn ào đêm qua thôi, ngoài ra không có gì khác.”
Đạo sĩ Trương cau mày.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, chính là hòa thượng kia, hòa thượng vừa đến, thần thức của ông ta đã bao lấy Diệp Quân, dưới thần thức của ông ta, Diệp Quân tựa hồ trong suốt.
Chẳng qua, ông ta không thể nhìn thấy bên trong Tiểu Tháp.
Hòa thượng nhìn Diệp Quân, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Hiển nhiên, bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ Diệp Quân, bởi vì đêm qua lúc bọn họ bị đánh bay, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy đỉnh Cửu Châu bay về phía này.
Sắc mặt Diệp Quân bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm hắn đã sẵn sàng để Tháp gia ra tay.
Dù biết Tháp gia không đáng tin, nhưng lúc này, hắn chỉ có thể đặt hy vọng lên người Tháp gia.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân.
Đạo sĩ và hòa thượng quay đầu nhìn, một người đàn ông trung niên đang bước đến.
Người này chính là Bàn Trấn.
Bàn Trấn thấy hai người, hơi ngạc nhiên.
Hai người cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Bàn Trấn.
Rõ ràng hai bên đều biết nhau.
Bàn Trấn cười nói: “Hai người các ngươi cùng nhau xuất hiện ở đây, khiến ta hơi bất ngờ đấy.”
Đạo sĩ Trương cũng cười nói: “Hóa ra là tộc trưởng Bàn Trấn, thật trùng hợp.”
Bàn Trấn nhìn Diệp Quân đang đứng một bên: “Các ngươi tìm hắn có chuyện gì?”
Đạo sĩ Trương quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ông ta đến đón ngươi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Đạo sĩ Trương không nói gì.
Ánh mắt hòa thượng hơi u ám.
Bàn Trấn nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi.”
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi đến sau lương Bàn Trấn, Bàn Trấn nhìn hai người đạo sĩ Trương, cười nói:
“Nếu hai vị rảnh rỗi, thì có thể ghé Bàn Châu làm khách.”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Quân đi.
Hòa thượng đột nhiên nói: “Chắc chắn đỉnh Cửu Châu ở trên người hắn.”
Đạo sĩ Trương gật đầu.
Chương 2402: Lâm Lập
Hòa thượng nhìn đạo sĩ Trương: “Cứ nhượng bộ như vậy sao?”
Đạo sĩ Trương khẽ thở dài: “Hòa thượng, phật gia ngươi tu đạo nhân quả, chẳng lẽ không thấy thằng nhóc này không đơn giản ư?”
Hòa thượng im lặng.
Đạo sĩ Trương nói tiếp: “Ta đã bói cho thằng nhóc này một quẻ, vận mệnh của hắn quá cứng, còn cứng hơn cả rùa đen, hai chúng ta không thể giết hắn.”
Hòa thượng nhìn đạo sĩ Trương: “Ngươi dám khẳng định mình xem đúng không?”
Đạo sĩ Trương cười: “Dự báo tương lai có thể không chính xác, nhưng đoán mệnh cách, tuyệt đối chính xác, vì mệnh cách này thực sự có ở đó.”
Hòa thượng trầm mặc hồi lâu, thấp giọng thở dài: “Xem ra, ta và ngươi chưa đủ phúc vận.”
Đạo sĩ Trương gật đầu: “Cái đỉnh Cửu Châu kia có linh tính, hiển nhiên, chúng ta không phải người nó nhìn trúng, chẳng qua, lần này thu hoạch cũng không nhỏ, đi thôi, ha ha...”
Nói xong y xoay người rời đi.
Mặc dù hòa thượng không cam lòng, nhưng không thể làm gì khác, ông ta biết Diệp Quân có vấn đề, nhưng người mà ngay cả đạo sĩ cũng không dám động vào thì ông ta cũng hơi kiêng dè.
Bên ngoài.
Bàn Trấn dẫn Diệp Quân ra khỏi thị trấn, trên đường đi, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi biết bọn họ sao?”
Diệp Quân nói: “Biết, nhưng không quá thân.”
Bàn Trấn khẽ gật đầu: “Ngươi phải cẩn thận với hai người này, bọn họ không phải người của vực Cửu Châu, đến từ nền văn minh khác...”
Nói đến đây, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân: “Dù sao thì, sau này ngươi cứ đi theo ta, biết chưa hả?”
Diệp Quân gật đầu:
“Được được.”
Bàn Trấn dẫn Diệp Quân đến lối ra vào của trấn, nơi đó có một ông già và một thiếu niên đang đứng, thiếu niên này nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo vải, nhìn có vẻ thấp thỏm.
Bàn Trấn nhìn ông già: “Khô Lão, ông dẫn họ đi trước, ta còn có việc phải xử lý.”
Khô Lão gật đầu: “Được.”
Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía Diệp Quân và thiếu niên kia: “Các ngươi đi theo ta.”
Diệp Quân và thiếu niên kia đi theo ông lão ra ngoài.
Trên đường, thiếu niên đi tới bên cạnh Diệp Quân, sau đó nói: “Ta tên là Lâm Lập, ngươi tên là gì?”
Diệp Quân cười nói: “Diệp Quân.”
Thiếu niên hưng phấn nói: “Vốn dĩ ta tưởng chỉ có một mình, hóa ra còn có người khác, bây giờ thì tốt rồi, sau này chúng ta sẽ là bạn.”
Diệp Quân nhìn người thiếu niên, tuy người này hơi thấp thỏm và căng thẳng, nhưng nhiều hơn là phấn khích, hiển nhiên cũng muốn đi ra ngoài.
Nhưng đó là chuyện bình thường, làm gì có thiếu niên nào trong trấn không muốn ra ngoài chứ?
Họ vẫn luôn khao khát thế giới bên ngoài.
Lâm Lập chợt nói: “Nghe nói sau khi ra ngoài, có thể tu luyện, có thể bay lên trời chui xuống đất, còn có thể trường sinh bất tử!”
Diệp Quân cười nói: “Là người vừa rồi nói với ngươi sao?”
Lâm Lập gật đầu: “Đúng vậy, Diệp huynh, ông ta không lừa ta chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Bay lên trời chui xuống đất thì đơn giản, nhưng trường sinh bất tử thì hơi khó khăn.”
Lâm Lập cười nói: “Không sao, ta chỉ muốn bay lên trời chui xuống đất.”
Lúc nói chuyện, ba người đi đến một ngã tư, phía trước ngã tư là một khoảng hư vô, chẳng có gì.
Khô Lão đến trước ngã tư, lấy ra một tấm lệnh bài, lệnh bài đó run lên, biến thành ngọn lửa rồi biến mất.
Sau đó, khoảng hư vô trước mặt ông ta hiện ra một con đường mòn.
Khô Lão nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, ông ta dẫn hai người đi về phía đường mòn.
Đi được khoảng mười lăm phút, trước mặt đột nhiên xuất hiện luồng sáng trắng, sau khi xuyên qua luồng sáng trắng đó, Diệp Quân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cũng chẳng biết trải qua bao lâu, hắn mới khôi phục lại cảm giác bình thường, mà giờ phút này, bọn họ đã ra ngoài.
Diệp Quân quay đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt trống rỗng, không có gì cả.
Lâm Lập ở một bên hưng phấn nói: “Chúng ta ra ngoài rồi sao?”
Khô Lão cười nói: “Đúng vậy, từ nay trở đi, các ngươi là người của Bàn Châu chúng ta. Ta đưa các ngươi về Bàn Châu trước.”
Vừa nói ông ta vừa phất tay áo lên, Diệp Quân và Lâm Lập bay thẳng lên trời, trong nháy mắt, ba người đã tiến vào một vùng tinh không.
Sắc mặt Lâm Lập tái nhợt như tờ giấy, bị dọa không nhẹ.
Thấy vẻ mặt Lâm Lập, Khô Lão bật cười, nhưng rất nhanh, ông ta chú ý đến Diệp Quân, nhìn về phía Diệp Quân, thấy vẻ mặt Diệp Quân rất bình tĩnh, khiến ông ta phải kinh ngạc.
Lâm Lập nhìn xung quanh, vô cùng phấn khởi: “Oa, đây là tinh không ư?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy.”
Lâm Lập nhìn Diệp Quân, hào hứng nói: “Diệp huynh, huynh không sợ ư?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Rất sợ.”
Lâm Lập: “...”
Khô Lão nhìn Diệp Quân, rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Vừa nói, ông ta vừa dẫn hai người biến mất trong tinh không.
Trong khoảng thoi đưa, Tiểu Tháp nói: “Ngươi phải khiêm tốn chút, giả vờ thích ứng đi chứ.”
Diệp Quân cười nói: “Không sợ, tỷ tỷ đã nói tỷ ấy sống ở đây rất tốt, có tỷ ấy bảo vệ, cho dù chúng ta không thể đi hiên ngang, nhưng cũng không ai dám ức hiếp chúng ta.”
“Ha ha!”
......
Chương 2403: Bàn Lăng
Không lâu sau, Diệp Quân và Lâm Lập được Khô Lão dẫn đến Bàn Châu.
Ở Bàn Châu, Bàn tộc là gia tộc mạnh nhất, Bàn tộc nằm trên một ngọn núi cao, trên ngọn núi cao này có một tòa thành cổ, tòa thành này là thành đầu tiên của Bàn Châu, Bàn Thành.
Sau khi Khô Lão dẫn Diệp Quân và Lâm Lập đi vào phủ Bàn tộc, Lâm Lập nhìn xung quanh, vô cùng phấn khích, chưa bao giờ y nhìn thấy một phủ đệ hoành tráng như vậy.
Khô Lão có địa vị rất cao ở Bàn tộc, cả đường liên tục có người chào ông ta.
Khô Lão dẫn hai người đến một đại điện, ông ta quay người lại nhìn hai người: “Các ngươi ở đây đợi một lát, ta đi gặp đại tiểu thư”.
Lâm Lập gật đầu: “Được”.
Khô Lão cười nói: “Đừng căng thẳng quá, người ở đây đều rất tốt”.
Lâm Lập hơi ngại gãi đầu.
Khô Lão nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân bình tĩnh như thế, ông ta càng cảm thấy tò mò.
Không nghĩ nhiều, ông ta đi vào nội điện.
Sau khi ông lão rời đi, Lâm Lập chạm nhẹ vào chiếc ghế bên dưới, y nhìn Diệp Quân, phấn khích nói: “Diệp ca, chiếc ghế này đắt thật đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Đợi sau khi ngươi tu luyện, mấy thứ này đều là phù du với ngươi thôi”.
Lâm Lập nằm ở trên ghế cười nói: “Thật ra ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ là muốn học một ít kỹ năng, sau đó về Trấn Sơn làm cho cha mẹ ta tự hào”.
Diệp Quân gật đầu: “Rất tốt”.
Lâm Lập bỗng nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp ca, ta còn trẻ, không có trải nghiệm nhiều, sau này mong Diệp ca chỉ dẫn nhiều hơn”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Lâm Lập ngượng ngùng gãi đầu: “Mẹ ta nói ra ngoài nhất định phải khiêm tốn, nếu mình làm không tốt thì nên nghe theo người có năng lực hơn, ta cảm thấy Diệp ca rất có bản lĩnh”.
Diệp Quân cười nói: “Tại sao?”
Lâm Lập ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Cảm giác”. Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.
Đúng lúc này, một người phụ nữ bỗng bước ra từ trong đại điện, mặc một bộ váy đen, vóc dáng thon thả, bộ váy đen của cô ta có những đường thêu tinh xảo, khiến cô ta trông duyên dáng và quý phái.
Mái tóc của cô ta được buộc lên bằng một chiếc dây buộc màu đen, vài sợi tóc xõa xuống cổ làm tôn lên cần cổ dài và thanh thoát, đường nét gương mặt cô ta rõ ràng, làn da mịn màng như ngọc, dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Diệp Quân nhận thấy giữa trán người phụ nữ trước mặt này khá giống Bàn Trần.
Khô Lão đi bên cạnh người phụ nữ.
Khô Lão nói: “Vị này là đại tiểu thư Bàn Lăng”. Diệp Quân khẽ gật đầu: “Chào đại tiểu thư”.
Lâm Lập ở một bên cũng vội nói: “Chào đại tiểu thư”.
Bàn Lăng nhìn hai người Diệp Quân cười nói: “Đến đây thì xem như là nhà của mình, có gì cần đều có thể tìm Khô Lão, sau này ông ta sẽ phụ trách dẫn các ngươi tu luyện”.
Khô Lão nói: “Được”.
Bàn Lăng khẽ gật đầu nói: “Hai ngày nay các ngươi nên làm quen với Bàn Châu và toàn bộ vực Cửu Châu trước, có gì không hiểu có thể hỏi Khô Lão”.
Nói rồi cô ta bỗng xòe tay ra, hai chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân và Lâm Lập: “Đây là chút quà gặp mặt, sẽ có tác dụng với các ngươi”.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, trong nhẫn có gần một ngàn tiên nguyên tinh, hắn khá ngạc nhiên, người phụ nữ trước mặt này thực sự rất hào phóng.
Diệp Quân nhận lấy nhẫn, sau đó nói: “Cảm ơn”. Lâm Lập cũng vội nhận lấy rồi nói cảm ơn.
“Có người sẽ dẫn các ngươi đến chỗ ở”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó rời đi cùng với Lâm Lập.
Nhìn hai người rời đi xong, Khô Lão nói: “Tiểu thư, thế nào?”
Bàn Lăng nói: “Khí vận Cửu Châu trên người Lâm Lập đó quả nhiên siêu phàm, ngay khi y bước vào, khí vận của phủ chúng ta đều thay đổi theo…”
Khô Lão gật đầu: “Để giành được y, tộc trưởng đã đưa ra cái giá rất lớn”.
Nói rồi ông ta ngừng lại, sau đó lại nói: “Vậy thiếu niên tên Diệp Quân thì sao?”
Bàn Lăng im lặng một lúc, sau đó nói: “Mặc dù trên người hắn không có khí vận Cửu Châu, nhưng người này rất điềm tĩnh, khí chất siêu phàm, cũng không phải là người tầm thường, đều phải bồi dưỡng”.
Khô Lão gật đầu: “Quả thật là thế”.
Mặc dù ông ta tiếp xúc với Diệp Quân không lâu, nhưng bây giờ ấn tượng của ông ta với Diệp Quân cũng có sự thay đổi.
Còn trẻ như vậy, sau khi vào phủ Bàn tộc, nhìn thấy đại tiểu thư nhưng không tự tin hống hách, mà từ tốn điềm tĩnh, khí chất này không chỉ là diễn kịch, nếu là giả vờ thì không thể nào để giấu được ông ta và Bàn Lăng.
Người này không đơn giản.
Lúc này Bàn Lăng lại nói: “Nhưng dù sao Lâm Lập cũng có khí vận Cửu Châu, có thể chuyên tâm bồi dưỡng”.
Khô Lão do dự, sau đó nói: “Được, chuyên tâm bồi dưỡng”.
Tức là tài nguyên mà hai người nhận được chắc chắn sẽ không giống nhau.
Sau khi Diệp Quân và Lâm Lập rời khỏi đại điện, một cô gái khá thanh tú xuất hiện trước mặt họ, cô gái này hơi cúi đầu chào họ nói: “Hai vị công tử đi theo ta”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Diệp Quân và Lâm Lập đi theo người phụ nữ, cả đường đi Lâm Lập liên tục nhìn xung quanh, nhìn tòa kiến trước xa hoa, y không khói kinh ngạc.
Chẳng mấy chốc người phụ nữ thanh tú đưa Diệp Quân và Lâm Lập tới một sân vườn xa hoa, cô ta xoay người nhìn hai người, mỉm cười nói: “Hai vị công tử, đây là nơi các ngươi nghỉ ngơi, ta tên là Tiểu Vân, sau này ta sẽ là quản gia của các ngươi, nếu có vấn đề gì trong cuộc sống thì có thể đến tìm ta”.
Diệp Quân mỉm cười: “Làm phiền rồi”.
Người phụ nữ cười nói: “Công tử khách sáo rồi, đây đều là việc bọn ta nên làm, ta không làm phiền hai người nữa”.
Nói rồi cô ta cúi người chào, sau đó xoay người rời đi.
Chương 2404: Ba đấu một
Sau khi người phụ nữ rời đi, Lâm Lập đi vào trong sân, nhìn xung quanh một lượt rồi nghiêm túc nói: “Diệp ca, ta nhất định phải cố gắng để sau này cũng có thể để cha mẹ sống trong một căn nhà đẹp thế này”.
Diệp Quân nhìn Lâm Lập, cười nói: “Được”. Hai người trò chuyện một lúc, Diệp Quân trở về phòng, sau khi về phòng hắn lập tức tiến vào Tiểu Tháp.
Hắn đến trước đỉnh Cửu Châu, nhìn đỉnh Cửu Châu một chốc, ngọn lửa trong đỉnh vẫn còn bừng cháy.
Diệp Quân nói: “Nói chuyện chút đi”.
Đỉnh Cửu Châu khẽ rung lên như đang đáp lại, Diệp Quân nói: “Thần vật cấp bậc như ngươi chắc hẳn là linh hóa, bản thể xuất hiện đi”.
Đỉnh Cửu Châu khẽ động đậy như đang đáp lời, nhưng không hiện ra.
Diệp Quân nhíu mày.
Tiểu Tháp nói: “Nó nói nó bị thương rồi”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tháp gia, ngươi có thể nói chuyện với nó à?”
Tiểu Tháp nói: “Hỏi thừa, bọn ta đều là thần vật được chưa?”
Diệp Quân mỉm cười: “Ngươi không nói, ta suýt nữa quên, ta luôn xem ngươi là người”.
Tiểu Tháp: “…”
Lúc này đỉnh Cửu Châu lại rung lên, Diệp Quân nói: “Tháp gia, nó nói gì thế?”
Tiểu Tháp nói: “Nó nói từ nay về sau sẽ đi theo ngươi, muốn ngươi chăm sóc thật tốt”.
Diệp Quân sầm mặt: “Ta chăm sóc nó hả?”
Tiểu Tháp nói: “Ừ”. Diệp Quân cảm thấy hơi đau đầu.
Tiểu Tháp lại nói: “Nó nói nó dưỡng thương trước, đợi vết thương lành hẳn, nó sẽ dẫn ngươi bay”.
Diệp Quân nói: “Xem ra là một cái đỉnh không đứng đắn”.
Tiểu Tháp: “…”
Trong mấy ngày tiếp theo, Diệp Quân và Lâm Lập sống trong phủ Bàn tộc, ngày nào Khô Lão cũng đều đến dạy họ cách tu hành, phải nói là khả năng tu hành của Lâm Lập rất đáng sợ, tốc độ tăng cấp của y cũng rất đáng kinh ngạc.
Chỉ trong vòng ba ngày, y đã liên tục đột phá mấy cảnh giới, khi tu luyện y dường như không có giới hạn, thậm chí có khi còn đột phá sau khi ngủ dậy. Hơn nữa tên này còn cố gắng hơn người khác, ngày nào cũng tu luyện đến mức quên ăn quên ngủ, Lâm Lập đã trở nên nổi tiếng ở phủ Bàn tộc, bây giờ người ở phủ Bàn tộc đều kính trọng gọi y là cậu Lâm.
So sánh ra thì tốc độ tu luyện của Diệp Quân hơi chậm, không đúng, không phải chậm mà là mỗi ngày hắn ngoài đọc sách ra thì gần như không tu luyện, thế nên cảnh giới của hắn không hề được cải thiện.
Người phủ Bàn tộc đã chỉ trích kín đáo với Diệp Quân.
Diệp Quân không quan tâm đến người khác, bây giờ mỗi ngày hắn đều đọc sách, đọc những sách về vực Cửu Châu này, hắn muốn tìm hiểu nhiều hơn về vực Cửu Châu này.
Như đạo sĩ Trương đã nói trước đó, cách đây rất lâu, vực Cửu Châu có chín châu, nền văn minh của chín châu đều rất hùng mạnh, nhưng sau đó các châu khác dần suy tàn nên chỉ còn lại ba châu như bây giờ, lần lượt là Bàn Châu, Thần Châu, Vũ Châu.
Trong đó Thần Châu là châu mạnh nhất.
Diệp Quân phát hiện Tả Nhạn đến từ Thần Châu, vì chủ nhân của Thần Châu họ Tả.
Ngoài ra hắn còn thấy bây giờ Bàn Châu và Vũ Châu có quan hệ không tốt, hai châu như kẻ thù nhiều kiếp.
Diệp Quân không mấy hứng thú với mối thù giữa hai châu, hắn lại rất hứng thú với đám lính đánh thuê lang thang khắp vực Cửu Châu.
Lính đánh thuê hàng đầu là nhóm lính đánh thuê thổ phỉ, hình như đoàn trưởng được gọi là thổ phỉ gì đó, trước đó thế lực ở vực Cửu Châu vô cùng lớn, gần như có thể cạnh tranh với ba châu lớn. Nhưng sau đó, không biết vì lý do gì mà đoàn trưởng của nhóm lính đánh thuê thổ phỉ đã biến mất trong một thời gian dài, thế là nhóm lính đánh thuê thổ phỉ bắt đầu suy yếu, nhóm lính đánh thuê Thức Thần đứng thứ hai nhân lúc này trỗi dậy, hiện giờ nhóm lính đánh thuê Thức Thần đứng đầu.
Ngoài ra, Diệp Quân vẫn nhìn thấy Sáng Thế Đạo Điện trong một cuốn sách cổ, nhưng cuốn sách cổ này mô tả rất ít về Sáng Thế Đạo Điện, chỉ có mấy chữ nhưng có một câu khiến Diệp Quân chú ý: “Sáng Thế Đế Thần, người sáng tạo cảnh giới”.
Diệp Quân đọc được câu nói thì trầm ngâm hồi lâu, hắn không ngờ hệ thống cảnh giới của vực Cửu Châu lại là do Sáng Thế Đế Thần tạo ra.
Vô lý!
Diệp Quân đóng sách cổ lại, hắn biết mình phải nhanh chóng khôi phục tu vi, nếu không một khi người của Sáng Thế Đạo Điện tìm đến, hắn sẽ gặp phiền toái lớn.
Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm Diệp An trước, đi nương nhờ tỷ ấy.
Sáng Thế Đạo Điện.
Nguyễn Thương cung kính đứng đó, một người phụ nữ đứng trước mặt gã, người này chính là Bùi thần hầu.
Bùi thần hầu nhìn Nguyễn Thương: “Ngươi nói người tên Phạn Chiêu Đế đó là người đứng sau hắn hả?”
Nguyễn Thương gật đầu: “Đúng thế, thực lực của người này cực kỳ mạnh, ta không đấu lại”.
Bùi thần hầu nói: “Ngươi từng gặp người phụ nữ váy trắng chưa?”
Nguyễn Thương do dự một chốc, sau đó gật đầu: “Gặp rồi”.
Bùi thần hầu nhìn chằm chằm Nguyễn Thương: “Thực lực thế nào?”
Nguyễn Thương nghiêm túc nói: “Ta đánh với bà ta vài hiệp, cuối cùng ông nội và cha của Diệp Quân cũng đến, bà người họ đã đánh một mình ta, cuối cùng ta thua…”
Chương 2405: Người trong suốt
Ba đánh một!
Nghe thấy câu nói của Nguyễn Thương, Bùi thần hầu thoáng vẻ bất ngờ: “Với thực lực của ngươi mà đòi một chấp ba ư!”
Nguyễn Thương gật đầu.
Thật ra gã vẫn thấy hơi lo, vì đang đối mặt với một người không hề tầm thường. Nếu bị phát giác sẽ bị đánh cho chết mất xác luôn.
Kỳ thực gã nói vậy đương nhiên là vì giúp Diệp Quân kéo dài thời gian.
Gã thấy Đa Nguyên Đạo Đế nói đúng, gã buộc phải chọn lựa giữa Sáng Thế Đạo Điện và Diệp Quân. Chứ cứ làm ngọn cỏ ven đường thì chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.
Cuối cùng, gã đã chọn Diệp Quân.
Lý do rất đơn giản thôi, vì gã tin Đa Nguyên Đạo Đế.
Gã biết rõ tính cách của Đa Nguyên Đạo Đế, lão già này không hề đơn giản, nếu ông ta đã lựa chọn đầu hàng thì chỉ có duy nhất một khả năng thôi, đó chính là đã bị đánh cho tâm phục khẩu phục.
Đương lý do chính vẫn là vì nhóm Bùi thần hầu không quan tâm đến sự sống chết của gã, ai đời lại bắt gã đi giải quyết người đứng sau Diệp Quân, thế có khác gì dồn gã vào chỗ chết đâu.
Bùi thần hầu thoáng trầm mặc rồi nói: “Lẽ nào sư phụ đã đánh giá cao cô gái đó rồi!”
Nguyễn Thương khẽ cúi đầu im lặng.
Một lát sau, Bùi thần hầu nói với Nguyễn Thương: “Chúng ta đã tra ra Diệp Quân đang ở vực Cửu Châu”.
Nguyễn Thương vội nói: “Bùi thần hầu, ta nguyên ý đến vực Cửu Châu lấy đầu người đó”.
Bùi thần hầu bình tĩnh nói: “Ngươi có chắc sẽ làm được không?”
Nguyễn Thương gật đầu: “Chắc, nhưng chắc cần một chút thời gian, ta cần kiếm một cơ hội tốt”.
Bùi thần hầu nói: “Khỏi, đã có người đến vực Cửu Châu rồi”.
Nguyễn Thương ngẩn ra.
Bùi thần hầu nói tiếp: “Nhưng ngươi có thể đến đó, chúng ta vẫn cần ngươi làm chút việc, đến lúc đó sẽ nói cho ngươi biết”.
Nguyễn Thương định hỏi là chuyện gì, nhưng gã rất biết điều nên im ngay, sau đó gật đầu: “Vâng”.
Dứt lời, gã quay người rời đi.
Nguyễn Thương đi rồi, Bùi thần hầu nhìn theo gã một lát rồi mới biến mất.
Bàn phủ, vực Cửu Châu.
Ban đầu, Diệp Quân vẫn giả bộ đi tu luyện với Lâm Lập, nhưng về sau hắn dứt khoát không đi nữa, thay vào đó ngồi đọc sách trong Tàng Thư Lâu của Bàn phủ mỗi ngày.
Cảm giác tồn tại của hắn cũng ngày càng giảm, trái lại Lâm Lập lại như mặt trời giữa trưa, được Bàn phủ coi trọng bồi dưỡng.
Với thiên bẩm và tốc độ tu hành của y hiện giờ thì chẳng mấy nữa, Bàn Châu sẽ xuất hiện thêm một tên yêu nghiệt siêu cấp.
Hôm nay, Lâm Lập chợt đến phòng sách. Khi nhìn thấy y, Diệp Quân hơi sững người, sau đó cười nói: “Có chuyện gì à? Lâm Lập của hôm nay so với trước kia đã không còn ngây ngô nữa, mà trầm ổn hơn rồi”.
Lâm Lập đi nhanh tới cạnh Diệp Quân, y kéo Diệp Quân vào một góc, làm hắn trố mắt ra hỏi: “Gì thế?”
Lâm Lập chợt lấy một cuốn tranh ra rồi đưa cho Diệp Quân, sau đó nói: “Diệp ca, huynh mau học thuộc đi”.
Diệp Quân tò mò: “Đây là gì thế?”
Lâm Lập: “Đây là tâm pháp tu luyện mà ta mới học, là tâm pháp đỉnh cấp của Bàn Châu, tên là Bàn Vũ Quyết. Diệp ca, huynh mau học thuộc đi”.
Diệp Quân thấy hơi lạ, Bàn Vũ Quyết!
Hắn biết vực Cửu Châu có bốn công pháp thần cấp lớn, Bàn Vũ Quyết này là một trong số đó. Hắn thấy lạ là vì Bàn tộc lại truyền môn công pháp này cho Lâm Lập, điều này chứng tỏ họ rất coi trọng y.
Diệp Quân định thần lại rồi nói với Lâm Lập: “Tại sao?”
Lâm Lập gãi đầu đáp: “Vì huynh là Diệp ca của ta! Hơn nữa, chúng ta còn đến từ cùng một nơi nên phải giúp đỡ nhau chứ”.
Diệp Quân thầm thấy ấm lòng, thật ra thời gian qua, địa vị của Lâm Lập đã vượt xa hắn trong Bàn tộc. Đến Khô Lão kia giờ cũng rất tôn trọng Lâm Lập, có thể nói giờ y như mặt trời ban trưa trong gia tộc này.
Trái lại, hắn như người trong suốt vậy.
Thế mà tên này vẫn gọi hắn là đại ca như lúc trước.
Điều này khiến hắn hơi ngạc nhiên. Diệp Quân nhận lấy quyển trục ấy, sau khi xem qua thì cười nói: “Công pháp này hay đấy, thích hợp cho ngươi tu luyện”.
Nói rồi, hắn trả lại cho Lâm Lập.
Lâm Lập thấy thế thì nói: “Huynh nhớ hết rồi ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Lâm Lập mỉm cười: “Thế thì tốt, à vẫn còn nữa”.
Nói xong, y lại lấy thêm một quyển trục đưa cho Diệp Quân: “Đây nữa, huynh mau ghi nhớ đi”.
Diệp Quân nhận lấy xem, sau đó ngẩn ra vì thấy đây là một môn kiếm kỹ.
Diệp Quân hỏi: “Đệ luyện kiếm à?”
Lâm Lập gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân: “Thích kiếm hả?”
Lâm Lập gãi đầu, y cảm thấy hơi ngại khi phải nói vì thấy kiếm rất ngầu.
Diệp Quân phì cười, thật ra có rất nhiều người khi mới học kiếm không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là thấy nó ngầu thôi.
Diệp Quân xem thật kỹ môn kiếm kỹ này, sau đó gật gù nói: “Kiếm kỹ này tạm chấp nhận được, thích hợp cho ngươi luyện vào lúc này”.
Nói xong, hắn lại trả lại cho Lâm Lập, Lâm Lập nói: “Sao huynh không tu luyện chung với ta?”
Diệp Quân: “Ta thích đọc sách, rảnh thì đến chơi nhé”.
Lâm Lập gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân đi thẳng đến sân trong của mình, hắn không có hứng thú với thứ gọi là đỉnh Cửu Châu.
Bảo vật?
Từ trước đến nay, hắn chưa nhìn thấy thứ gì quý hơn Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên, vì vậy, đối với thứ gọi là thần vật này, hắn không có hứng thú, hơn nữa, đạo sĩ và hòa thượng kia nhìn không giống người hiền lành, không cần trêu chọc.
Đêm khuya.
Khi Diệp Quân đang ngủ say đột nhiên bị tiếng nổ lớn đánh thức, hắn vội vàng ngồi dậy, chạy ra ngoài sân.
Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía chân trời có luồng sáng mờ, trong luồng sáng đó, mơ hồ thấy hai bóng người đang trôi lơ lửng.
Diệp Quân nhìn về phía chân trời, nói: “Tháp gia, nhìn thấy không?”
Tiểu Tháp nói: “Là đạo sĩ và hòa thượng kia.”
Diệp Quân đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên trong tia sáng kia phun ra luồng khí tức đáng sợ.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, tia sáng vỡ vụn, ngay sau đó, hai bóng người đồng thời bị thổi bay.
Lúc này, luồng sáng bay về phía Diệp Quân, với tốc độ cực nhanh.
Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân chợt thay đổi, xoay người chạy ra khỏi sân.
Nhưng mà, hắn vừa chạy ra khỏi sân, luồng sáng kia đã vững vàng rơi xuống trước mặt hắn.
Là một cái đỉnh!
Đỉnh rất lớn, cao bằng hai người trưởng thành, thân đỉnh được đúc bằng đồng cứng, hơi có hình bầu dục, đường nét đơn giản lưu loát, bên ngoài có màu xanh đậm, trên đó có những đường vân tinh tế, mà trong khoảng trống của những đường vân này, có thể nhìn thấy một ít chữ khắc trên đó.
Miệng của chiếc đỉnh có hình tròn, các cạnh trơn bóng, hai đầu tay cầm trái phải được trang trí bằng hai con yêu thú, thần thái uy nghiêm, không giận mà uy.
Mà bên trong chiếc đỉnh, có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, màu đỏ quỷ dị.
Mặc dù Diệp Quân chưa từng nhìn thấy đỉnh Cửu Châu, nhưng hắn biết, thứ trước mặt này chính là đỉnh Cửu Châu mà đạo sĩ và hòa thượng kia muốn tìm.
Sao thứ này có thể đến tìm mình?
Ý nghĩ đầu tiên của Diệp Quân chính là chạy.
Thứ nhất, hắn không có hứng thú với thứ này, thứ hai, hắn biết thực lực hiện tại của bản thân, nếu có thứ này thì sẽ bị đuổi giết.
Nhưng ngay khi hắn nhấc chân chạy, đỉnh Cửu Châu kia cũng đuổi theo.
Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân nhất thời không nói nên lời, hắn dừng lại, đỉnh Cửu Châu cũng dừng lại.
Diệp Quân nhìn đỉnh Cửu Châu: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Đỉnh Cửu Châu không nói gì.
Diệp Quân lùi về sau vài bước, đỉnh Cửu Châu cũng bay theo bằng đấy bước.
Diệp Quân im lặng một hồi, rồi cất đỉnh Cửu Châu đi.
Trời cho cơ hội mà không nhận thì sẽ gặp tai họa.
Sau khi cất đỉnh Cửu Châu, hắn đi thẳng vào phòng, sau đó lên giường đi ngủ.
Trời vừa sáng, Diệp Quân bị tiếng gõ cửa đánh thức, đứng dậy mở cửa, chính là đạo sĩ Trương.
Diệp Quân xoa mắt: “Tiền bối?”
Đạo sĩ Trương nhìn Diệp Quân, cười nói: “Vừa dậy à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Đạo sĩ Trương đang định nói, Diệp Quân mở miệng xen vào: “Tiền bối, đêm qua trong trấn có tiếng nổ rất lớn, là các huynh gây ra à?”
Đạo sĩ Trương khẽ gật đầu: “Ừ.”
Diệp Quân bỗng có hứng thú hỏi: “Tiền bối, các huynh thu được đỉnh Cửu Châu rồi ư?”
Đạo sĩ Trương nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân cau mày: “Không thu được à?”
Đạo sĩ Trương hỏi: “Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Diệp Quân nhíu mày sâu hơn: “Chuyện đặc biệt?”
Đạo sĩ Trương nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Đúng vậy.”
Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Chỉ có ồn ào đêm qua thôi, ngoài ra không có gì khác.”
Đạo sĩ Trương cau mày.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, chính là hòa thượng kia, hòa thượng vừa đến, thần thức của ông ta đã bao lấy Diệp Quân, dưới thần thức của ông ta, Diệp Quân tựa hồ trong suốt.
Chẳng qua, ông ta không thể nhìn thấy bên trong Tiểu Tháp.
Hòa thượng nhìn Diệp Quân, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Hiển nhiên, bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ Diệp Quân, bởi vì đêm qua lúc bọn họ bị đánh bay, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy đỉnh Cửu Châu bay về phía này.
Sắc mặt Diệp Quân bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm hắn đã sẵn sàng để Tháp gia ra tay.
Dù biết Tháp gia không đáng tin, nhưng lúc này, hắn chỉ có thể đặt hy vọng lên người Tháp gia.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân.
Đạo sĩ và hòa thượng quay đầu nhìn, một người đàn ông trung niên đang bước đến.
Người này chính là Bàn Trấn.
Bàn Trấn thấy hai người, hơi ngạc nhiên.
Hai người cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Bàn Trấn.
Rõ ràng hai bên đều biết nhau.
Bàn Trấn cười nói: “Hai người các ngươi cùng nhau xuất hiện ở đây, khiến ta hơi bất ngờ đấy.”
Đạo sĩ Trương cũng cười nói: “Hóa ra là tộc trưởng Bàn Trấn, thật trùng hợp.”
Bàn Trấn nhìn Diệp Quân đang đứng một bên: “Các ngươi tìm hắn có chuyện gì?”
Đạo sĩ Trương quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ông ta đến đón ngươi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Đạo sĩ Trương không nói gì.
Ánh mắt hòa thượng hơi u ám.
Bàn Trấn nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi.”
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi đến sau lương Bàn Trấn, Bàn Trấn nhìn hai người đạo sĩ Trương, cười nói:
“Nếu hai vị rảnh rỗi, thì có thể ghé Bàn Châu làm khách.”
Nói xong, ông ta dẫn Diệp Quân đi.
Hòa thượng đột nhiên nói: “Chắc chắn đỉnh Cửu Châu ở trên người hắn.”
Đạo sĩ Trương gật đầu.
Chương 2402: Lâm Lập
Hòa thượng nhìn đạo sĩ Trương: “Cứ nhượng bộ như vậy sao?”
Đạo sĩ Trương khẽ thở dài: “Hòa thượng, phật gia ngươi tu đạo nhân quả, chẳng lẽ không thấy thằng nhóc này không đơn giản ư?”
Hòa thượng im lặng.
Đạo sĩ Trương nói tiếp: “Ta đã bói cho thằng nhóc này một quẻ, vận mệnh của hắn quá cứng, còn cứng hơn cả rùa đen, hai chúng ta không thể giết hắn.”
Hòa thượng nhìn đạo sĩ Trương: “Ngươi dám khẳng định mình xem đúng không?”
Đạo sĩ Trương cười: “Dự báo tương lai có thể không chính xác, nhưng đoán mệnh cách, tuyệt đối chính xác, vì mệnh cách này thực sự có ở đó.”
Hòa thượng trầm mặc hồi lâu, thấp giọng thở dài: “Xem ra, ta và ngươi chưa đủ phúc vận.”
Đạo sĩ Trương gật đầu: “Cái đỉnh Cửu Châu kia có linh tính, hiển nhiên, chúng ta không phải người nó nhìn trúng, chẳng qua, lần này thu hoạch cũng không nhỏ, đi thôi, ha ha...”
Nói xong y xoay người rời đi.
Mặc dù hòa thượng không cam lòng, nhưng không thể làm gì khác, ông ta biết Diệp Quân có vấn đề, nhưng người mà ngay cả đạo sĩ cũng không dám động vào thì ông ta cũng hơi kiêng dè.
Bên ngoài.
Bàn Trấn dẫn Diệp Quân ra khỏi thị trấn, trên đường đi, ông ta nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi biết bọn họ sao?”
Diệp Quân nói: “Biết, nhưng không quá thân.”
Bàn Trấn khẽ gật đầu: “Ngươi phải cẩn thận với hai người này, bọn họ không phải người của vực Cửu Châu, đến từ nền văn minh khác...”
Nói đến đây, ông ta quay đầu nhìn Diệp Quân: “Dù sao thì, sau này ngươi cứ đi theo ta, biết chưa hả?”
Diệp Quân gật đầu:
“Được được.”
Bàn Trấn dẫn Diệp Quân đến lối ra vào của trấn, nơi đó có một ông già và một thiếu niên đang đứng, thiếu niên này nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo vải, nhìn có vẻ thấp thỏm.
Bàn Trấn nhìn ông già: “Khô Lão, ông dẫn họ đi trước, ta còn có việc phải xử lý.”
Khô Lão gật đầu: “Được.”
Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía Diệp Quân và thiếu niên kia: “Các ngươi đi theo ta.”
Diệp Quân và thiếu niên kia đi theo ông lão ra ngoài.
Trên đường, thiếu niên đi tới bên cạnh Diệp Quân, sau đó nói: “Ta tên là Lâm Lập, ngươi tên là gì?”
Diệp Quân cười nói: “Diệp Quân.”
Thiếu niên hưng phấn nói: “Vốn dĩ ta tưởng chỉ có một mình, hóa ra còn có người khác, bây giờ thì tốt rồi, sau này chúng ta sẽ là bạn.”
Diệp Quân nhìn người thiếu niên, tuy người này hơi thấp thỏm và căng thẳng, nhưng nhiều hơn là phấn khích, hiển nhiên cũng muốn đi ra ngoài.
Nhưng đó là chuyện bình thường, làm gì có thiếu niên nào trong trấn không muốn ra ngoài chứ?
Họ vẫn luôn khao khát thế giới bên ngoài.
Lâm Lập chợt nói: “Nghe nói sau khi ra ngoài, có thể tu luyện, có thể bay lên trời chui xuống đất, còn có thể trường sinh bất tử!”
Diệp Quân cười nói: “Là người vừa rồi nói với ngươi sao?”
Lâm Lập gật đầu: “Đúng vậy, Diệp huynh, ông ta không lừa ta chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Bay lên trời chui xuống đất thì đơn giản, nhưng trường sinh bất tử thì hơi khó khăn.”
Lâm Lập cười nói: “Không sao, ta chỉ muốn bay lên trời chui xuống đất.”
Lúc nói chuyện, ba người đi đến một ngã tư, phía trước ngã tư là một khoảng hư vô, chẳng có gì.
Khô Lão đến trước ngã tư, lấy ra một tấm lệnh bài, lệnh bài đó run lên, biến thành ngọn lửa rồi biến mất.
Sau đó, khoảng hư vô trước mặt ông ta hiện ra một con đường mòn.
Khô Lão nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, ông ta dẫn hai người đi về phía đường mòn.
Đi được khoảng mười lăm phút, trước mặt đột nhiên xuất hiện luồng sáng trắng, sau khi xuyên qua luồng sáng trắng đó, Diệp Quân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cũng chẳng biết trải qua bao lâu, hắn mới khôi phục lại cảm giác bình thường, mà giờ phút này, bọn họ đã ra ngoài.
Diệp Quân quay đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt trống rỗng, không có gì cả.
Lâm Lập ở một bên hưng phấn nói: “Chúng ta ra ngoài rồi sao?”
Khô Lão cười nói: “Đúng vậy, từ nay trở đi, các ngươi là người của Bàn Châu chúng ta. Ta đưa các ngươi về Bàn Châu trước.”
Vừa nói ông ta vừa phất tay áo lên, Diệp Quân và Lâm Lập bay thẳng lên trời, trong nháy mắt, ba người đã tiến vào một vùng tinh không.
Sắc mặt Lâm Lập tái nhợt như tờ giấy, bị dọa không nhẹ.
Thấy vẻ mặt Lâm Lập, Khô Lão bật cười, nhưng rất nhanh, ông ta chú ý đến Diệp Quân, nhìn về phía Diệp Quân, thấy vẻ mặt Diệp Quân rất bình tĩnh, khiến ông ta phải kinh ngạc.
Lâm Lập nhìn xung quanh, vô cùng phấn khởi: “Oa, đây là tinh không ư?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy.”
Lâm Lập nhìn Diệp Quân, hào hứng nói: “Diệp huynh, huynh không sợ ư?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Rất sợ.”
Lâm Lập: “...”
Khô Lão nhìn Diệp Quân, rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Vừa nói, ông ta vừa dẫn hai người biến mất trong tinh không.
Trong khoảng thoi đưa, Tiểu Tháp nói: “Ngươi phải khiêm tốn chút, giả vờ thích ứng đi chứ.”
Diệp Quân cười nói: “Không sợ, tỷ tỷ đã nói tỷ ấy sống ở đây rất tốt, có tỷ ấy bảo vệ, cho dù chúng ta không thể đi hiên ngang, nhưng cũng không ai dám ức hiếp chúng ta.”
“Ha ha!”
......
Chương 2403: Bàn Lăng
Không lâu sau, Diệp Quân và Lâm Lập được Khô Lão dẫn đến Bàn Châu.
Ở Bàn Châu, Bàn tộc là gia tộc mạnh nhất, Bàn tộc nằm trên một ngọn núi cao, trên ngọn núi cao này có một tòa thành cổ, tòa thành này là thành đầu tiên của Bàn Châu, Bàn Thành.
Sau khi Khô Lão dẫn Diệp Quân và Lâm Lập đi vào phủ Bàn tộc, Lâm Lập nhìn xung quanh, vô cùng phấn khích, chưa bao giờ y nhìn thấy một phủ đệ hoành tráng như vậy.
Khô Lão có địa vị rất cao ở Bàn tộc, cả đường liên tục có người chào ông ta.
Khô Lão dẫn hai người đến một đại điện, ông ta quay người lại nhìn hai người: “Các ngươi ở đây đợi một lát, ta đi gặp đại tiểu thư”.
Lâm Lập gật đầu: “Được”.
Khô Lão cười nói: “Đừng căng thẳng quá, người ở đây đều rất tốt”.
Lâm Lập hơi ngại gãi đầu.
Khô Lão nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân bình tĩnh như thế, ông ta càng cảm thấy tò mò.
Không nghĩ nhiều, ông ta đi vào nội điện.
Sau khi ông lão rời đi, Lâm Lập chạm nhẹ vào chiếc ghế bên dưới, y nhìn Diệp Quân, phấn khích nói: “Diệp ca, chiếc ghế này đắt thật đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Đợi sau khi ngươi tu luyện, mấy thứ này đều là phù du với ngươi thôi”.
Lâm Lập nằm ở trên ghế cười nói: “Thật ra ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ là muốn học một ít kỹ năng, sau đó về Trấn Sơn làm cho cha mẹ ta tự hào”.
Diệp Quân gật đầu: “Rất tốt”.
Lâm Lập bỗng nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp ca, ta còn trẻ, không có trải nghiệm nhiều, sau này mong Diệp ca chỉ dẫn nhiều hơn”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Lâm Lập ngượng ngùng gãi đầu: “Mẹ ta nói ra ngoài nhất định phải khiêm tốn, nếu mình làm không tốt thì nên nghe theo người có năng lực hơn, ta cảm thấy Diệp ca rất có bản lĩnh”.
Diệp Quân cười nói: “Tại sao?”
Lâm Lập ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Cảm giác”. Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.
Đúng lúc này, một người phụ nữ bỗng bước ra từ trong đại điện, mặc một bộ váy đen, vóc dáng thon thả, bộ váy đen của cô ta có những đường thêu tinh xảo, khiến cô ta trông duyên dáng và quý phái.
Mái tóc của cô ta được buộc lên bằng một chiếc dây buộc màu đen, vài sợi tóc xõa xuống cổ làm tôn lên cần cổ dài và thanh thoát, đường nét gương mặt cô ta rõ ràng, làn da mịn màng như ngọc, dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Diệp Quân nhận thấy giữa trán người phụ nữ trước mặt này khá giống Bàn Trần.
Khô Lão đi bên cạnh người phụ nữ.
Khô Lão nói: “Vị này là đại tiểu thư Bàn Lăng”. Diệp Quân khẽ gật đầu: “Chào đại tiểu thư”.
Lâm Lập ở một bên cũng vội nói: “Chào đại tiểu thư”.
Bàn Lăng nhìn hai người Diệp Quân cười nói: “Đến đây thì xem như là nhà của mình, có gì cần đều có thể tìm Khô Lão, sau này ông ta sẽ phụ trách dẫn các ngươi tu luyện”.
Khô Lão nói: “Được”.
Bàn Lăng khẽ gật đầu nói: “Hai ngày nay các ngươi nên làm quen với Bàn Châu và toàn bộ vực Cửu Châu trước, có gì không hiểu có thể hỏi Khô Lão”.
Nói rồi cô ta bỗng xòe tay ra, hai chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân và Lâm Lập: “Đây là chút quà gặp mặt, sẽ có tác dụng với các ngươi”.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, trong nhẫn có gần một ngàn tiên nguyên tinh, hắn khá ngạc nhiên, người phụ nữ trước mặt này thực sự rất hào phóng.
Diệp Quân nhận lấy nhẫn, sau đó nói: “Cảm ơn”. Lâm Lập cũng vội nhận lấy rồi nói cảm ơn.
“Có người sẽ dẫn các ngươi đến chỗ ở”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó rời đi cùng với Lâm Lập.
Nhìn hai người rời đi xong, Khô Lão nói: “Tiểu thư, thế nào?”
Bàn Lăng nói: “Khí vận Cửu Châu trên người Lâm Lập đó quả nhiên siêu phàm, ngay khi y bước vào, khí vận của phủ chúng ta đều thay đổi theo…”
Khô Lão gật đầu: “Để giành được y, tộc trưởng đã đưa ra cái giá rất lớn”.
Nói rồi ông ta ngừng lại, sau đó lại nói: “Vậy thiếu niên tên Diệp Quân thì sao?”
Bàn Lăng im lặng một lúc, sau đó nói: “Mặc dù trên người hắn không có khí vận Cửu Châu, nhưng người này rất điềm tĩnh, khí chất siêu phàm, cũng không phải là người tầm thường, đều phải bồi dưỡng”.
Khô Lão gật đầu: “Quả thật là thế”.
Mặc dù ông ta tiếp xúc với Diệp Quân không lâu, nhưng bây giờ ấn tượng của ông ta với Diệp Quân cũng có sự thay đổi.
Còn trẻ như vậy, sau khi vào phủ Bàn tộc, nhìn thấy đại tiểu thư nhưng không tự tin hống hách, mà từ tốn điềm tĩnh, khí chất này không chỉ là diễn kịch, nếu là giả vờ thì không thể nào để giấu được ông ta và Bàn Lăng.
Người này không đơn giản.
Lúc này Bàn Lăng lại nói: “Nhưng dù sao Lâm Lập cũng có khí vận Cửu Châu, có thể chuyên tâm bồi dưỡng”.
Khô Lão do dự, sau đó nói: “Được, chuyên tâm bồi dưỡng”.
Tức là tài nguyên mà hai người nhận được chắc chắn sẽ không giống nhau.
Sau khi Diệp Quân và Lâm Lập rời khỏi đại điện, một cô gái khá thanh tú xuất hiện trước mặt họ, cô gái này hơi cúi đầu chào họ nói: “Hai vị công tử đi theo ta”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Diệp Quân và Lâm Lập đi theo người phụ nữ, cả đường đi Lâm Lập liên tục nhìn xung quanh, nhìn tòa kiến trước xa hoa, y không khói kinh ngạc.
Chẳng mấy chốc người phụ nữ thanh tú đưa Diệp Quân và Lâm Lập tới một sân vườn xa hoa, cô ta xoay người nhìn hai người, mỉm cười nói: “Hai vị công tử, đây là nơi các ngươi nghỉ ngơi, ta tên là Tiểu Vân, sau này ta sẽ là quản gia của các ngươi, nếu có vấn đề gì trong cuộc sống thì có thể đến tìm ta”.
Diệp Quân mỉm cười: “Làm phiền rồi”.
Người phụ nữ cười nói: “Công tử khách sáo rồi, đây đều là việc bọn ta nên làm, ta không làm phiền hai người nữa”.
Nói rồi cô ta cúi người chào, sau đó xoay người rời đi.
Chương 2404: Ba đấu một
Sau khi người phụ nữ rời đi, Lâm Lập đi vào trong sân, nhìn xung quanh một lượt rồi nghiêm túc nói: “Diệp ca, ta nhất định phải cố gắng để sau này cũng có thể để cha mẹ sống trong một căn nhà đẹp thế này”.
Diệp Quân nhìn Lâm Lập, cười nói: “Được”. Hai người trò chuyện một lúc, Diệp Quân trở về phòng, sau khi về phòng hắn lập tức tiến vào Tiểu Tháp.
Hắn đến trước đỉnh Cửu Châu, nhìn đỉnh Cửu Châu một chốc, ngọn lửa trong đỉnh vẫn còn bừng cháy.
Diệp Quân nói: “Nói chuyện chút đi”.
Đỉnh Cửu Châu khẽ rung lên như đang đáp lại, Diệp Quân nói: “Thần vật cấp bậc như ngươi chắc hẳn là linh hóa, bản thể xuất hiện đi”.
Đỉnh Cửu Châu khẽ động đậy như đang đáp lời, nhưng không hiện ra.
Diệp Quân nhíu mày.
Tiểu Tháp nói: “Nó nói nó bị thương rồi”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tháp gia, ngươi có thể nói chuyện với nó à?”
Tiểu Tháp nói: “Hỏi thừa, bọn ta đều là thần vật được chưa?”
Diệp Quân mỉm cười: “Ngươi không nói, ta suýt nữa quên, ta luôn xem ngươi là người”.
Tiểu Tháp: “…”
Lúc này đỉnh Cửu Châu lại rung lên, Diệp Quân nói: “Tháp gia, nó nói gì thế?”
Tiểu Tháp nói: “Nó nói từ nay về sau sẽ đi theo ngươi, muốn ngươi chăm sóc thật tốt”.
Diệp Quân sầm mặt: “Ta chăm sóc nó hả?”
Tiểu Tháp nói: “Ừ”. Diệp Quân cảm thấy hơi đau đầu.
Tiểu Tháp lại nói: “Nó nói nó dưỡng thương trước, đợi vết thương lành hẳn, nó sẽ dẫn ngươi bay”.
Diệp Quân nói: “Xem ra là một cái đỉnh không đứng đắn”.
Tiểu Tháp: “…”
Trong mấy ngày tiếp theo, Diệp Quân và Lâm Lập sống trong phủ Bàn tộc, ngày nào Khô Lão cũng đều đến dạy họ cách tu hành, phải nói là khả năng tu hành của Lâm Lập rất đáng sợ, tốc độ tăng cấp của y cũng rất đáng kinh ngạc.
Chỉ trong vòng ba ngày, y đã liên tục đột phá mấy cảnh giới, khi tu luyện y dường như không có giới hạn, thậm chí có khi còn đột phá sau khi ngủ dậy. Hơn nữa tên này còn cố gắng hơn người khác, ngày nào cũng tu luyện đến mức quên ăn quên ngủ, Lâm Lập đã trở nên nổi tiếng ở phủ Bàn tộc, bây giờ người ở phủ Bàn tộc đều kính trọng gọi y là cậu Lâm.
So sánh ra thì tốc độ tu luyện của Diệp Quân hơi chậm, không đúng, không phải chậm mà là mỗi ngày hắn ngoài đọc sách ra thì gần như không tu luyện, thế nên cảnh giới của hắn không hề được cải thiện.
Người phủ Bàn tộc đã chỉ trích kín đáo với Diệp Quân.
Diệp Quân không quan tâm đến người khác, bây giờ mỗi ngày hắn đều đọc sách, đọc những sách về vực Cửu Châu này, hắn muốn tìm hiểu nhiều hơn về vực Cửu Châu này.
Như đạo sĩ Trương đã nói trước đó, cách đây rất lâu, vực Cửu Châu có chín châu, nền văn minh của chín châu đều rất hùng mạnh, nhưng sau đó các châu khác dần suy tàn nên chỉ còn lại ba châu như bây giờ, lần lượt là Bàn Châu, Thần Châu, Vũ Châu.
Trong đó Thần Châu là châu mạnh nhất.
Diệp Quân phát hiện Tả Nhạn đến từ Thần Châu, vì chủ nhân của Thần Châu họ Tả.
Ngoài ra hắn còn thấy bây giờ Bàn Châu và Vũ Châu có quan hệ không tốt, hai châu như kẻ thù nhiều kiếp.
Diệp Quân không mấy hứng thú với mối thù giữa hai châu, hắn lại rất hứng thú với đám lính đánh thuê lang thang khắp vực Cửu Châu.
Lính đánh thuê hàng đầu là nhóm lính đánh thuê thổ phỉ, hình như đoàn trưởng được gọi là thổ phỉ gì đó, trước đó thế lực ở vực Cửu Châu vô cùng lớn, gần như có thể cạnh tranh với ba châu lớn. Nhưng sau đó, không biết vì lý do gì mà đoàn trưởng của nhóm lính đánh thuê thổ phỉ đã biến mất trong một thời gian dài, thế là nhóm lính đánh thuê thổ phỉ bắt đầu suy yếu, nhóm lính đánh thuê Thức Thần đứng thứ hai nhân lúc này trỗi dậy, hiện giờ nhóm lính đánh thuê Thức Thần đứng đầu.
Ngoài ra, Diệp Quân vẫn nhìn thấy Sáng Thế Đạo Điện trong một cuốn sách cổ, nhưng cuốn sách cổ này mô tả rất ít về Sáng Thế Đạo Điện, chỉ có mấy chữ nhưng có một câu khiến Diệp Quân chú ý: “Sáng Thế Đế Thần, người sáng tạo cảnh giới”.
Diệp Quân đọc được câu nói thì trầm ngâm hồi lâu, hắn không ngờ hệ thống cảnh giới của vực Cửu Châu lại là do Sáng Thế Đế Thần tạo ra.
Vô lý!
Diệp Quân đóng sách cổ lại, hắn biết mình phải nhanh chóng khôi phục tu vi, nếu không một khi người của Sáng Thế Đạo Điện tìm đến, hắn sẽ gặp phiền toái lớn.
Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là tìm Diệp An trước, đi nương nhờ tỷ ấy.
Sáng Thế Đạo Điện.
Nguyễn Thương cung kính đứng đó, một người phụ nữ đứng trước mặt gã, người này chính là Bùi thần hầu.
Bùi thần hầu nhìn Nguyễn Thương: “Ngươi nói người tên Phạn Chiêu Đế đó là người đứng sau hắn hả?”
Nguyễn Thương gật đầu: “Đúng thế, thực lực của người này cực kỳ mạnh, ta không đấu lại”.
Bùi thần hầu nói: “Ngươi từng gặp người phụ nữ váy trắng chưa?”
Nguyễn Thương do dự một chốc, sau đó gật đầu: “Gặp rồi”.
Bùi thần hầu nhìn chằm chằm Nguyễn Thương: “Thực lực thế nào?”
Nguyễn Thương nghiêm túc nói: “Ta đánh với bà ta vài hiệp, cuối cùng ông nội và cha của Diệp Quân cũng đến, bà người họ đã đánh một mình ta, cuối cùng ta thua…”
Chương 2405: Người trong suốt
Ba đánh một!
Nghe thấy câu nói của Nguyễn Thương, Bùi thần hầu thoáng vẻ bất ngờ: “Với thực lực của ngươi mà đòi một chấp ba ư!”
Nguyễn Thương gật đầu.
Thật ra gã vẫn thấy hơi lo, vì đang đối mặt với một người không hề tầm thường. Nếu bị phát giác sẽ bị đánh cho chết mất xác luôn.
Kỳ thực gã nói vậy đương nhiên là vì giúp Diệp Quân kéo dài thời gian.
Gã thấy Đa Nguyên Đạo Đế nói đúng, gã buộc phải chọn lựa giữa Sáng Thế Đạo Điện và Diệp Quân. Chứ cứ làm ngọn cỏ ven đường thì chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.
Cuối cùng, gã đã chọn Diệp Quân.
Lý do rất đơn giản thôi, vì gã tin Đa Nguyên Đạo Đế.
Gã biết rõ tính cách của Đa Nguyên Đạo Đế, lão già này không hề đơn giản, nếu ông ta đã lựa chọn đầu hàng thì chỉ có duy nhất một khả năng thôi, đó chính là đã bị đánh cho tâm phục khẩu phục.
Đương lý do chính vẫn là vì nhóm Bùi thần hầu không quan tâm đến sự sống chết của gã, ai đời lại bắt gã đi giải quyết người đứng sau Diệp Quân, thế có khác gì dồn gã vào chỗ chết đâu.
Bùi thần hầu thoáng trầm mặc rồi nói: “Lẽ nào sư phụ đã đánh giá cao cô gái đó rồi!”
Nguyễn Thương khẽ cúi đầu im lặng.
Một lát sau, Bùi thần hầu nói với Nguyễn Thương: “Chúng ta đã tra ra Diệp Quân đang ở vực Cửu Châu”.
Nguyễn Thương vội nói: “Bùi thần hầu, ta nguyên ý đến vực Cửu Châu lấy đầu người đó”.
Bùi thần hầu bình tĩnh nói: “Ngươi có chắc sẽ làm được không?”
Nguyễn Thương gật đầu: “Chắc, nhưng chắc cần một chút thời gian, ta cần kiếm một cơ hội tốt”.
Bùi thần hầu nói: “Khỏi, đã có người đến vực Cửu Châu rồi”.
Nguyễn Thương ngẩn ra.
Bùi thần hầu nói tiếp: “Nhưng ngươi có thể đến đó, chúng ta vẫn cần ngươi làm chút việc, đến lúc đó sẽ nói cho ngươi biết”.
Nguyễn Thương định hỏi là chuyện gì, nhưng gã rất biết điều nên im ngay, sau đó gật đầu: “Vâng”.
Dứt lời, gã quay người rời đi.
Nguyễn Thương đi rồi, Bùi thần hầu nhìn theo gã một lát rồi mới biến mất.
Bàn phủ, vực Cửu Châu.
Ban đầu, Diệp Quân vẫn giả bộ đi tu luyện với Lâm Lập, nhưng về sau hắn dứt khoát không đi nữa, thay vào đó ngồi đọc sách trong Tàng Thư Lâu của Bàn phủ mỗi ngày.
Cảm giác tồn tại của hắn cũng ngày càng giảm, trái lại Lâm Lập lại như mặt trời giữa trưa, được Bàn phủ coi trọng bồi dưỡng.
Với thiên bẩm và tốc độ tu hành của y hiện giờ thì chẳng mấy nữa, Bàn Châu sẽ xuất hiện thêm một tên yêu nghiệt siêu cấp.
Hôm nay, Lâm Lập chợt đến phòng sách. Khi nhìn thấy y, Diệp Quân hơi sững người, sau đó cười nói: “Có chuyện gì à? Lâm Lập của hôm nay so với trước kia đã không còn ngây ngô nữa, mà trầm ổn hơn rồi”.
Lâm Lập đi nhanh tới cạnh Diệp Quân, y kéo Diệp Quân vào một góc, làm hắn trố mắt ra hỏi: “Gì thế?”
Lâm Lập chợt lấy một cuốn tranh ra rồi đưa cho Diệp Quân, sau đó nói: “Diệp ca, huynh mau học thuộc đi”.
Diệp Quân tò mò: “Đây là gì thế?”
Lâm Lập: “Đây là tâm pháp tu luyện mà ta mới học, là tâm pháp đỉnh cấp của Bàn Châu, tên là Bàn Vũ Quyết. Diệp ca, huynh mau học thuộc đi”.
Diệp Quân thấy hơi lạ, Bàn Vũ Quyết!
Hắn biết vực Cửu Châu có bốn công pháp thần cấp lớn, Bàn Vũ Quyết này là một trong số đó. Hắn thấy lạ là vì Bàn tộc lại truyền môn công pháp này cho Lâm Lập, điều này chứng tỏ họ rất coi trọng y.
Diệp Quân định thần lại rồi nói với Lâm Lập: “Tại sao?”
Lâm Lập gãi đầu đáp: “Vì huynh là Diệp ca của ta! Hơn nữa, chúng ta còn đến từ cùng một nơi nên phải giúp đỡ nhau chứ”.
Diệp Quân thầm thấy ấm lòng, thật ra thời gian qua, địa vị của Lâm Lập đã vượt xa hắn trong Bàn tộc. Đến Khô Lão kia giờ cũng rất tôn trọng Lâm Lập, có thể nói giờ y như mặt trời ban trưa trong gia tộc này.
Trái lại, hắn như người trong suốt vậy.
Thế mà tên này vẫn gọi hắn là đại ca như lúc trước.
Điều này khiến hắn hơi ngạc nhiên. Diệp Quân nhận lấy quyển trục ấy, sau khi xem qua thì cười nói: “Công pháp này hay đấy, thích hợp cho ngươi tu luyện”.
Nói rồi, hắn trả lại cho Lâm Lập.
Lâm Lập thấy thế thì nói: “Huynh nhớ hết rồi ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Lâm Lập mỉm cười: “Thế thì tốt, à vẫn còn nữa”.
Nói xong, y lại lấy thêm một quyển trục đưa cho Diệp Quân: “Đây nữa, huynh mau ghi nhớ đi”.
Diệp Quân nhận lấy xem, sau đó ngẩn ra vì thấy đây là một môn kiếm kỹ.
Diệp Quân hỏi: “Đệ luyện kiếm à?”
Lâm Lập gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân: “Thích kiếm hả?”
Lâm Lập gãi đầu, y cảm thấy hơi ngại khi phải nói vì thấy kiếm rất ngầu.
Diệp Quân phì cười, thật ra có rất nhiều người khi mới học kiếm không nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là thấy nó ngầu thôi.
Diệp Quân xem thật kỹ môn kiếm kỹ này, sau đó gật gù nói: “Kiếm kỹ này tạm chấp nhận được, thích hợp cho ngươi luyện vào lúc này”.
Nói xong, hắn lại trả lại cho Lâm Lập, Lâm Lập nói: “Sao huynh không tu luyện chung với ta?”
Diệp Quân: “Ta thích đọc sách, rảnh thì đến chơi nhé”.
Lâm Lập gật đầu: “Vâng”.
Bình luận facebook