-
Chương 2411-2415
Chương 2411: Hách Liên Kỳ
Tháp Cửu Châu!
Ngọn tháp này rất nổi tiếng ở vực Cửu Châu, vì nơi đây có một bảng Cửu Châu, quy tục vô số các thiên tài đến từ Cửu Châu.
Bàn Lăng dẫn Diệp Quân vào một toà thành cổ, có rất ít nhà cửa ở đây, chỉ lẻ tẻ vài cái, nhưng giữa trung tâm toà thành có một toà tháp cao chọc trời, trông rất hoành tráng.
Bàn Lăng nhìn toà tháp cao ấy rồi nói: “Đây chính là tháp Cửu Châu - nơi yêu thích của rất nhiều thiên tài. Ngươi có thể tìm thấy vô vàn các đối thủ ở đây để tỉ thí, rèn luyện bản thân”.
Diệp Quân cười nói: “Đại tiểu thư, cô đã chinh phục bảng này bao giờ chưa?”
Bàn Lăng: “Gọi ta là Bàn Lăng thôi”.
Diệp Quân mỉm cười: “Bàn Lăng”.
Bàn Lăng gật đầu: “Rồi chứ, nhưng thành tích không tốt, chỉ vào được tốp 20 thôi”.
Diệp Quân gật gù: “Đúng là không tốt lắm thật”.
Bàn Lăng chợt ngoái lại nhìn hắn, sau đó chỉ nhìn chằm chằm chứ không nói gì.
Diệp Quân khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Bàn Lăng lắc đầu.
Thật ra thành tích của cô ta đã là rất khủng rồi.
Nhưng cô ta không giải thích nhiều, vì cô ta có thể thấy Diệp Quân không biết gì về bảng đấu của nơi này.
Bàn Lăng dẫn Diệp Quân đi về phía xa, trên đường đi, họ đã gặp khá nhiều người, hầu hết đều rất trẻ tuổi, nhưng khí tức lại rất mạnh.
Bàn Lăng dẫn Diệp Quân đến một quán rượu, họ lên tầng cao nhất rồi ngồi xuống. Ngay sau đó đã có một cô gái mặc áo xanh đi tới, cô ta mỉm cười nói với Bàn Lăng: “Bàn Lăng, cơn gió nào đưa cô đến đây vậy?”
Bàn Lăng: “Ta đưa bạn tới nên tiện đường qua thăm cô”.
Nói rồi, Bàn Lăng giới thiệu nhóm Diệp Quân với cô gái kia: “Đây là Lâm Lập, chúng ta vừa thu nhận, bên cạnh là công tử Diệp Quân, tỷ tỷ của hắn là Diệp An!”
Diệp An!
Nghe thấy thế, cô gái kia lập tức trợn tròn mắt rồi hỏi Diệp Quân: “Ngươi là đệ đệ của Diệp An ư?”
Diệp Quân: “Đúng vậy”.
Cô gái lập tức có vẻ mặt kỳ lạ.
Thấy thế, Diệp Quân thấy hơi câm nín, sao mấy người này cứ nghe đến tên của tỷ tỷ hắn là lại có biểu cảm lạ thế.
Cô gái quan sát hắn rồi cười nói: “Đúng là giống thật”.
Bàn Lăng nói với Diệp Quân: “Cô ấy Hách Liên Kỳ, cũng quen tỷ tỷ của ngươi đấy”.
Diệp Quân: “Chào cô Hách”.
Hách Liên Kỳ cười nói: “Không ngờ Diệp An lại có đệ đệ, thế mà trước kia chẳng kể với ai”.
Diệp Quân: “Hai tỷ đệ chúng ta gần ít xa nhiều”.
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Giờ chắc cô ấy đang bận, ngươi chờ một chút”.
Diệp Quân: “Được”.
Bàn Lăng ở cạnh đó đứng dậy rồi nói với Diệp Quân: “Chúng ta còn phải đến vực Cửu Châu, không ở lại đây với ngươi được nữa, gặp tỷ tỷ rồi thì chào cô ta một tiếng giúp ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Bàn Lăng lại nói với Hách Liên Kỳ: “Nhờ cô để ý đến hắn”.
Dứt lời, cô ta đi ra ngoài. Lâm Lập đi tới cạnh Diệp Quân rồi cười nói: “Diệp ca, sau này gặp lại nhé!”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó lấy một trục cuốn ra đưa cho Lâm Lập: “Đây là một môn kiếm kỹ do ta tạo ra, tên là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, ngươi có thể học một chút”.
Tiểu Tháp: “Đúng là không biết xấu hổ!”
Diệp Quân: “…”
Lâm Lập nhận lấy rồi nói: “Diệp ca, huynh hãy cẩn thận, nếu ổn thì ta sẽ đến nương nhờ huynh”.
Diệp Quân: “…”
Nhóm Bàn Lăng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Diệp Quân và Hách Liên Kỳ, cô ấy chợt nhìn Diệp Quân rồi nở một nụ cười xấu xa.
Diệp Quân: “Kỳ cô nương, cô nhìn ta như vậy sẽ khiến ta mất tự nhiên đó”.
Hách Liên Kỳ cười phá lên: “Ngươi giống hệt tỷ tỷ của mình, rất lắm trò”.
Diệp Quân: “Cô với tỷ tỷ ta quen nhau thế nào?”
Hách Liên Kỳ ngồi xuống rồi nói: “Đánh nhau xong quen”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đánh nhau ư?”
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Người ở đây đều cuồng đánh đấm, còn tỷ tỷ ngươi là người cuồng nhất trong đám cuồng ấy. Nhưng ta đang thấy lạ là vì sao ngươi không có chút tu vi nào”.
Diệp Quân cười trừ: “Bị phong ấn rồi”.
Hách Liên Kỳ quan sát Diệp Quân, sau đó bất ngờ đặt tay phải lên vai hắn: “Ta không cảm nhận được sức mạnh phong ấn, lẽ nào người phong ấn có thực quá mạnh nên ta không cảm giác được?”
Diệp Quân không nói gì.
Chương 2412: Nguy hiểm
Hách Liên Kỳ rụt tay lại rồi nói: “Không có tu vi mà sống ở đây thì nguy hiểm lắm, thôi thời gian tới ngươi đừng ra ngoài, không sẽ bị bắt nạt đấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hách Liên Kỳ đứng dậy: “Chờ tỷ tỷ ngươi ra ngoài, ta sẽ bảo cô ấy tới tìm ngươi, phòng nghỉ của ngươi ở bên dưới”.
Diệp Quân: “Cảm ơn”.
Dứt lời, cô ấy quay người rời đi. Trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Quân, hắn đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ rồi nhìn xuống dưới, vừa nhìn đã thấy xa tít tắp, tầm mắt mở rộng, phía xa xa có một toà tháp cao chọc trời.
Diệp Quân: “Tháp gia, thực lực của kiếm tu ban nãy thế nào?”
Tiểu Tháp: “Kém hơn ngươi một chút”.
Diệp Quân bật cười.
Đúng là thực lực của Thức Kiếm Tiên rất được, nhưng không thể làm Tháp gia bị thương, nhưng kiếm ý của hắn có thể làm Tháp gia bị thương. Dẫu sao, kiếm ý của hắn cũng có uy lực ngang với Cửu Thành Thanh Huyền Kiếm.
Nói một cách đơn giản thì nếu thực lực của hắn mà hồi phục thì hắn chưa thể coi là đỉnh nhất vực Cửu Châu này, nhưng cũng ở tầm trung.
Cường giả đỉnh nhất chắc còn có nhóm người của Bàn tộc, đạo sĩ Trương và hoà thượng.
Đây là những người mạnh nhất mà hắn gặp thời gian qua.
Diệp Quân như nghĩ tới điều gì đó nên đi vào trong Tiểu Tháp, hắn đến tìm Táng Cương. Cô bé đang ngồi xếp bằng dưới đất, xung quanh người phát ra làn sóng linh khí cực mạnh.
Diệp Quân quan sát thì thấy Táng Cương đã ở cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, cảnh giới của cô bé tăng nhanh kinh khủng, nhưng cũng dễ hiểu thôi, vì Táng Cương tu luyện bên trong Tiểu Tháp.
Lúc này, Táng Cương chợt mở mắt rồi nhìn Diệp Phi Nhiên, hắn cười nói: “Tỉnh rồi à?”
Táng Cương chợt lấy một cái nồi cùng gói mỳ ra đưa cho Diệp Quân: “Chúng ta nấu mỳ ăn đi!”
Diệp Quân cười phớ lớ.
Hắn phát hiện cô nhóc này thật sự thèm ăn mỳ.
Diệp Quân ngồi xuống rồi nhóm lửa, bắt đầu nấu mỳ cho cô bé.
Diệp Quân: “Giờ chúng ta đang ở vực Cửu Châu, ngươi có ấn tượng gì với nơi này không?”
Táng Cương: “Có một chút, nhưng không nhớ ra được, tuy nhiên…”
Diệp Quân vội hỏi: “Tuy gì thế?”
Táng Cương nghiêm túc nói: “Nếu cho ta uống thêm chút máu của ngươi thì chắc ta sẽ nhớ ra chút gì đó đấy”.
Mặt Diệp Quân đầy vạch đen.
Táng Cương hừ một tiếng: “Nhỏ mọn”.
Diệp Quân lắc đầu nói: “Thế thôi tạm thời đừng nhớ nữa, rồi ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài đi dạo, sau đó xem có nhớ ra gì không”.
Táng Cương gật đầu: “Được”.
Loáng cái mỳ đã chín, Táng Cương mở nồi ra ăn ngay.
Như nhớ ra điều gì đó, cô bé nói với Diệp Quân: “Ngươi ăn không?”
Diệp Quân: “Ngươi ăn đi!”
Táng Cương: “Tỷ tỷ ngươi đâu?”
Diệp Quân: “Sao tự nhiên lại hỏi tỷ ấy?”
Táng Cương: “Mỳ của ta sắp hết rồi”.
Diệp Quân cạn lời.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân ngạc nhiên hỏi: “Sắp hết rồi ư?”
Táng Cương gật đầu: “Ừ’.
Diệp Quân thấy hơi lạ: “Tỷ tỷ để lại cho ngươi nhiều phết mà”.
Tiểu Tháp: “Ngày nào cũng ăn thì bao nhiêu cho đủ”.
Diệp Quân câm nín.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Ta cũng phục cô nhóc, ăn nhiều như thế mà không thấy ngán”.
Diệp Quân: “Xem ra khi nào rảnh phải đến hệ Ngân Hà nhập hàng rồi”.
Chờ Táng Cương ăn mỳ xong, Diệp Quân dẫn cô bé rời khỏi Tiểu Tháp. Ngày nào cũng tu luyện ở trong đây thì không ổn, phải ra ngoài dạo chơi nữa chứ.
Diệp Quân dẫn Táng Cương ra ngoài xong, để đảm bảo an toàn, hắn lại gọi Hách Liên Kỳ đến để cô ấy dẫn mình và Táng Cương ra ngoài chơi.
Trên phố.
Diệp Quân nói với Hách Liên Kỳ: “Phiền Kỳ cô nương rồi”.
Hách Liên Kỳ cười nói: “Chuyện nhỏ thôi”, sau đó cô ta nhìn sang Táng Cương: “Đây là muội muội của ngươi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Hách Liên Kỳ: “Thật không đơn giản”.
Diệp Quân mỉm cười ngoảnh sang nhìn Táng Cương thì thấy cô bé đang tò mò nhìn ngó xung quanh.
Diệp Quân hỏi: “Có thấy quen không?”
Táng Cương lắc đầu.
Diệp Quân gật gù rồi thầm nghĩ xem ra muốn tra ra được thân phận thật sự của cô nhóc này thì không phải chuyện đơn giản.
Loáng cái, Hách Liên Kỳ đã dẫn họ đến trước tháp Cửu Châu, ngọn tháp này cao tít tắp với khí thế rất lớn.
Bên ngoài tháp có một màu đen tuyền, bên trên còn vẽ phù văn thần bí như ẩn chứa sức mạnh vô tận nào đó.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Kỳ cô nương, có thể kể về lai lịch của toà tháp này không?”
Hách Liên Kỳ nhìn toà tháp rồi nói: “Toà tháp này do Cửu Châu Chủ xây dựng năm xưa, vật liệu xây dựng đến từ một vũ trụ xa lạ, lại có thêm chữ viết của Cửu Châu Chủ nữa nên vô cùng kiên cố, không một sức mạnh nào phá huỷ được. Ngày xưa, Cửu Châu Chủ xây dựng tháp này để bồi dưỡng thiên tài cho vực Cửu Châu, để các thiên tài có một môi trường tu luyện thật tốt. Tiếc là về sau không biết tạo sao người lại rời đi và không xuất hiện lại nữa”.
Diệp Quân: “Tỷ tỷ ta đang ở bên trong à?”
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân: “Có bảng xếp hạng gì không?”
Diệp Quân chỉ về phía bên phải, ở đó có một tấm bia đá khổng lồ. Trên bia đã có hơn 90 cái tên, nhưng những cái tên trong tốp mười lại rất mờ.
Tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”
Hách Liên Kỳ giải thích: “Cường giả trong tốp mười đều đã lựa chọn giấu tên mình đi, giờ muốn biết tên họ thì có cách thách đấu với họ thôi”.
Diệp Quân nhìn tấm bia đó thì không thấy có tên của tỷ tỷ mình.
Hách Liên Kỳ nói tiếp: “Cô ấy vào tốp mười rồi”.
Diệp Quân đang định lên tiếng thì Tiểu Tháp nói: “Nguy hiểm”.
Diệp Quân lập tức biến sắc mặt, sau đó vội vàng đưa Táng Cương vào trong Tiểu Tháp, sau đó lông măng trên người hắn dựng hết cả lên.
Chương 2413: Bảo vệ đến cùng
Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy có một người thiếu niên mặc áo bào màu đen chắp tay sau lưng đang mỉm cười nhìn mình từ phía xa chếch bên phải.
Hắn cau mày hỏi: “Tháp gia, nguy hiểm bắt nguồn từ tên này à?”
Tiểu Tháp: “Ừ”.
Lúc này, Hách Liên Kỳ ở cạnh đó cũng đã phát hiện ra ánh nhìn của Diệp Quân: “Sao thế?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào người thiếu niên áo đen đó rồi nói: “Hắn có ác ý với ta”.
Hách Liên Kỳ nhướn mày, sau đó nhìn về phía người thiếu niên kia: “Hắn là thiếu niên thiên tài của binh đoàn đánh thuê Thức Thần, tên là Kim Nguyên”.
Binh đoàn đánh thuê Thức Thần!
Diệp Quân sa sầm mặt.
Có thể chắc chắn rằng chuyện hắn đang ở vực Cửu Châu đã bị Sáng Thế Đạo Điện phát hiện rồi.
Hắn phải nhanh chóng gọi tỷ tỷ ra thôi! Hách Liên Kỳ chợt nói: “Tại sao hắn lại nhắm vào ngươi?”
Diệp Quân: “Chắc là do Sáng Thế Đạo Điện”.
Hách Liên Kỳ nghe xong thì ngờ vực hỏi: “Sáng Thế Đạo Điện thì có liên quan gì?”
Diệp Phi Nhiên: “Ta đang bị nơi đó truy nã…”
Nghe xong, Hách Liên Kỳ trợn tròn mắt: “Ngươi bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Hách Liên Kỳ chợt có vẻ mặt kỳ quái: “Sao ngươi lại bị họ truy nã?”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Chuyện này kể ra thì dài lắm”.
Hách Liên Kỳ: “Nếu ngươi đang bị họ truy nã thì đúng là gặp nguy hiểm thật”.
Sáng Thế Đạo Điện.
Tuy thế lực này không ở vực Cửu Châu, nhưng danh tiếng của họ rất nổi ở đây. Có thể nói đến ba châu lớn cũng phải dè chừng, dẫu sao bây giờ cảnh giới của vực Cửu Châu cũng do Sáng Thế Đế Thần tạo ra.
Diệp Quân gật gù: “Việc cấp bách bây giờ là mau liên lạc với tỷ tỷ của ta”.
Nói rồi, hắn nhìn về phía tháp Cửu Châu rồi nói: “Kỳ cô nương, có thể bảo tỷ ấy mau ra ngoài được không? Cứ bảo ta đang gặp nguy hiểm đến tính mạng”.
Việc hắn cần làm gấp bây giờ chính là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, khôi phục tu vi, nhưng điều kiện tiên quyết là phải lôi được tỷ tỷ của hắn ra ngoài đã.
Hách Liên Kỳ lắc đầu: “Trước đó, ta đã liên lạc với cô ấy rồi nhưng không được, chắc đang chiến đấu”.
Diệp Quân chán nản.
Lúc này, cậu thiếu niên ở phía xa kia đã đi tới gần bọn họ.
Kim Nguyên đi tới cạnh Hách Liên Kỳ và Diệp Quân, sau đó nói với Hách Liên Kỳ: “Hách Liên Kỳ, mục tiêu của ta là hắn”.
Cậu ta cũng khá kiêng dè Hách Liên Kỳ này, vì cô ta có lai lịch không hề đơn giản.
Nghe thấy vậy, Hách Liên Kỳ lập tức lắc đầu: “Không được”.
Diệp Quân thấy hơi ngạc nhiên.
Kim Nguyên híp mắt lại: “Cô định bảo vệ hắn ư?”
Hách Liên Kỳ cười nói: “Đương nhiên, hắn là đệ đệ của bạn ta, sao ta ngó lơ được. Không thì, còn gọi gì là nghĩa khí nữa”.
Kim Nguyên im lặng nhìn Hách Liên Kỳ
Cô ấy cười nói: “Kim Nguyên, nếu ngươi định ra tay thì hãy nghĩ cho kỹ”.
Kim Nguyên bắt đầu lạnh mặt nói: “Hách Liên Kỳ, cô cũng nghĩ cho kỹ. Người này là đối tượng bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, cô một mực bảo vệ hắn, không sợ Hách Liên tộc của mình bị liên luỵ ư?”
Hách Liên Kỳ: “Thế cũng liên quan quái gì đến ngươi?”
Diệp Quân: “…”
Kim Nguyên sa sầm mặt, ánh mắt hằn lên tia sát khí, nhưng Hách Liên Kỳ không chút sợ hãi.
Một lát sau, cuối cùng Kim Nguyên cũng không ra tay, cậu ta nhìn Diệp Quân rồi quay người bỏ đi.
Kim Nguyên đi rồi, nụ cười trên mặt Hách Liên Kỳ cũng tắt, cô ta nói với Diệp Quân: “Chúng ta đi!”
Nói xong, cô ta dẫn Diệp Quân về quán rượu.
Hách Liên Kỳ cầm cốc trà trên bàn lên uống một ngụm rồi nói: “Chuyện của ngươi nghiêm trọng đấy, Hách Liên tộc nhà ta cũng không đỡ được cho ngươi đâu”.
Rất thẳng thắn!
Diệp Quân gật đầu: “Ban nãy cảm ơn cô!”
Hách Liên Kỳ nhìn thẳng vào hắn: “Ta rất tò mò sao ngươi lại chọc vào Sáng Thế Đạo Điện thế?”
Diệp Quân: “Đôi ba câu không thể kể hết được”.
Hách Liên Kỳ gật gù: “Dù thế nào thì nơi đó cũng không đơn giản, ngươi phải hết sức cẩn thận”.
Diệp Quân ái ngại nói: “Gây phiền phức cho cô rồi”.
Hách Liên Kỳ lắc đầu: “Ngươi là đệ đệ của Diệp An thì cũng là bạn ta, nhưng dẫu sao ta cũng đại diện cho Hách Liên tộc”.
Diệp Quân nói ngay: “Ta hiểu”.
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Ta sẽ liên lạc với tỷ tỷ ngươi thêm lần nữa, thời gian tới ngươi đừng ra ngoài”.
Diệp Quân: “Được!”
Hách Liên Kỳ đứng dậy rời đi.
Sau khi cô ta về phòng của mình thì có một ông lão lập tức xuất hiện, ông ấy trầm giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện này”.
Hách Liên Kỳ bình tĩnh nói: “Tam thúc, gia tộc biết tin nhanh vậy ư?”
Ông lão gật đầu: “Tên kia đã bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, ngay sau khi chúng ta biết tin thì đã có rất nhiều tín đồ của Sáng Thế Đạo Điện đến vực Cửu Châu. Hiện giờ, nếu chúng ta còn dây dưa với tên kia thì sẽ liên luỵ đến cả gia tộc”.
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Ừm”.
Ông lão nói tiếp: “Hãy bảo hắn rời khỏi quán đi”.
Chương 2414: Tỷ đệ ruột thật không?
Hách Liên Kỳ lắc đầu, ông lão tỏ vẻ nghi hoặc.
Hách Liên Kỳ: “Tam thúc, ta biết mặt lợi hại của chuyện này. Nhưng nếu bây giờ chúng ta đuổi hắn đi thì mới là làm chuyện ngu xuẩn”.
Ông lão càng thêm khó hiểu.
Hách Liên Kỳ giải thích: “Tam thúc, khi đánh giá bất kỳ chuyện gì không thể chỉ nhìn vào mặt lợi hại trước mắt, mà phải nhìn một cách bao quát. Hắn bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã chứng tỏ hắn và thế lực phía sau hắn không hề đơn giản. Điều này không còn gì để bàn cãi, hơn nữa hắn còn là đệ đệ của Diệp An”.
Sau đó, cô ấy ngập ngừng một lát mới nói tiếp: “Nếu giờ chúng ta đuổi hắn đi thì sẽ được lợi từ Sáng Thế Đạo Điện ư? Không hề, họ không nể nang gì mình đâu. Không chỉ vậy, chúng ta còn đắc tội với Diệp An, cũng khiến người ngoài chê cười. Dẫu sao, ta và Diệp An cũng là bạn bè, mà chuyện này thì ai cũng biết. Nếu giờ ta đuổi đệ đệ của cô ấy đi thì người ngoài sẽ đánh giá chúng ta ra sao? Ta phải đối mặt với Diệp An thế nào?”
Ông lão trầm mặc nói: “Nhưng hắn vẫn đang bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, nếu không rạch ròi quan hệ với hắn thì cả gia tộc Hách Liên cũng bị vạ lây”.
Hách Liên Kỳ lắc đầu: “Ta thấy chúng ta nên nhìn dưới một góc độ khác”.
Ông lão nhìn Hách Liên Kỳ, cô ta nói: “Tam thúc, từ góc độ tình cảm mà nói thì giờ nếu ta đuổi đệ đệ của Diệp An ra ngoài, sau đó hắn bị giết thì ta sẽ mất nghĩa khí, ta không muốn làm vậy. Nếu nhìn dưới góc độ lợi ích của gia tộc thì ta thấy chúng ta có thể đầu tư một chút”.
Ông lão cau mày hỏi: “Đầu tư vào cậu thiếu niên kia ư?”
Hách Liên Kỳ: “Không, mà là Diệp An”.
Diệp An!
Nghe xong, ông lão chỉ im lặng.
Ông ấy có biết danh tiếng của Diệp An, cô gái này vừa đến vực Cửu Châu đã chinh phục bảng xếp hạng ngay, sau đó đi thẳng vào tốp mười. Có thể nói là người người tiến vào bảng xếp hạng nhanh nhất trong lịch sử của vực Cửu Châu.
Cô ấy chắc chắn không phải người bình thường.
Hách Liên Kỳ nói tiếp: “Ta nghĩ có thể đánh cược một phen. Tam thúc, chắc thúc cũng biết nhiều năm qua, gia tộc mình có rất ít đồng minh. Lý do cũng bởi chúng ta quá thận trọng, nhưng thúc cũng biết mà, muốn làm được việc lớn thì buộc phải mạo hiểm”.
Ông lão: “Ta hiểu ý của tiểu thư, nhưng đó là Sáng Thế Đạo Điện đấy”.
Hách Liên Kỳ híp mắt lại: “Vì là Sáng Thế Đạo Điện nên mới đáng để mình đánh cược”.
Ông lão đã hiểu ý của Hách Liên Kỳ.
Người bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã chắc chắn không đơn giản.
Hách Liên Kỳ: “Ta và Diệp An quen biết đã lâu nhưng ta không hề biết gì về thế lực đứng sau cô ấy cả. Song, từ lời nói và hành động của cô ấy có thể thấy đó là một thế lực phi thường…”
Ông lão thở dài nói: “Ta hiểu ý tiểu thư rồi, nhưng chắc tiểu thư cũng biết Sáng Thế Đạo Điện mạnh cỡ nào. Chuyện này chúng ta không thể tự quyết định trong đôi ba câu được, phải hỏi ý kiến gia chủ”.
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Được”.
Ông lão quay người rời đi.
Hách Liên Kỳ chầm chậm nhắm mắt lại.
Sở dĩ cô ta đến vực Cửu Châu là vì muốn làm chuyện lớn, trực giác cho cô ta biết Diệp Quân này chính là cơ hội của cô ta.
Đương nhiên không phải cô ta nổi hứng bất chợt hay suy nghĩ trong lúc nóng vội. Sau thời gian quen biết Diệp An, cô ta phát hiện điều đáng sợ nhất ở Diệp An không phải thiên bẩm, mà là lời nói cùng hành động. Cô ta luôn rất tự tin, tuy tiếp xúc với những người có thân phận hiển hách như Hách Liên Kỳ, Diệp An vẫn thích ứng một cách ngon lành.
Sự tự tin ấy không đơn giản là dựa vào thiên bẩm.
Khi nhìn thấy Diệp Quân, Hách Liên Kỳ phát hiện trên người hắn cũng có sự tự tin ấy. Dù tiếp xúc với Hách Liên Kỳ hay Bàn Lăng thì hắn vẫn rất bình tĩnh và ứng đối thoả đáng. Hơn nữa, có một chi tiết nhỏ chính là lúc nhắc đến Sáng Thế Đạo Điện, Diệp Quân chẳng hề có vẻ sợ hãi chút nào.
Những điều ấy chứng tỏ tỷ đệ nhà này không đơn giản.
Đó cũng là lý do mà ban nãy cô ta trực tiếp đối đầu với Kim Nguyên, dù cuối cùng cô ta không giúp được tỷ đệ họ thì hành động bãn nãy của cô ta cũng đủ ân tình rồi.
Hách Liên Kỳ chợt lắc đầu cười, cô ta thấy hơi ngưỡng mộ Diệp An.
Vì khi tiếp xúc với Diệp An, cô ta phát hiện Diệp An là một người rất đơn thuần, không hề có tính toán với bất kỳ ai, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, không gò bó. Nhưng Hách Liên Kỳ thì khác, cô ta làm gì cũng phải suy nghĩ đến lợi ích của gia tộc.
Đúng lúc này, Hách Liên Kỳ chợt ý thức được điều gì đó. Cô ta đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó phải nhíu mày, vì xung quanh quán đã có khá nhiều khí thức thần bí.
Đến rồi!
Hách Liên Kỳ sa sầm mặt, sau đó vội lấy một lá bùa truyền tin ra bóp nát: “Diệp An, đệ đệ cô đang gặp nguy hiểm, mau đến đi!”
Nhưng không hề có hồi âm!
Hách Liên Kỳ lại gửi thêm vài lá bùa nữa, nhưng kết quả vẫn vậy.
Hách Liên Kỳ đen mặt: “Hai người này có đúng là tỷ đệ ruột không vậy?”
Đúng lúc này, có một ông lão chầm chậm đi về phía quán rượu. Có hai người đi theo ông ta, một trong số đó chính là Kim Nguyên, người còn lại thì là Thức Kiếm Tiên.
Chương 2415: Đi kèm lợi ích
Trong đại điện.
Hách Liên Kỳ ngồi ở chủ vị, ngồi đối diện cô ta là một ông lão, sau lưng ông lão kia là Kim Nguyên và Thức Kiếm Tiên.
Hách Liên Kỳ cười nòi: “Hóa ra là Cố Lão.”
Cố Lão!
Phó đoàn trưởng binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần đồng thời cũng là người đứng vị trí sứ hai trong binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần.
Cố Lão nhìn chằm chằm Hách Liên Kỳ, “Hách Liên Kỳ, cô không có tư cách nói chuyện với lão phu, bảo cha cô ra nói đi.”
Nói xong, ông ta từ từ nhắm mắt lại.
Sắc mặt Hách Liên Kỳ trở nên lạnh lùng. Đúng lúc đó có một ông lão khác đột nhiên bước vào đại điện. Người tới là Hách Liên Vũ, cũng chính là cha của Hách Liên Kỳ.
Thấy Hách Liên Vũ đến, Hách Liên Kỳ đứng dậy hành lễ với ông ta: “Cha.”
Hách Liên Vũ khẽ gật đầu sau đó nhìn sang phía Cố Lão: “Nói chuyện với ngươi? Ta cảm thấy ngươi chưa đủ tư cách đâu, bảo đoàn trưởng của các ngươi tới đi.”
Khóe miệng Hách Liên Kỳ hơi nhếch lên.
Nghe thấy lời Hách Liên Vũ nói, cặp mắt của Cố Lão híp lại.
Mà ở sau lưng ông ta, Thức Kiếm Tiên đang vung kiếm hướng về phía trước, một luồng kiếm khí vô hình bao lấy cả tòa đại điện.
Nhưng đúng vào lúc này, một luồng khí tức thần bí bỗng khóa Thức Kiếm Tiên lại.
Mắt Thức Kiếm Tiên híp lại, quay đầu nhìn về phía cửa. Nơi đó có một người đàn ông trung niên đang đứng dựa người vào cửa. Miệng người đàn ông đấy ngậm một cây cỏ dại, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm gã.
Thức Kiếm Tiên hô lên: "Hách Liên Phu!"
Hách Liên Phu!
Lời vừa dứt, mặt Cố Lão biến sắc.
Vị này cũng không phải người bình thường, vài năm trước ông ta từng là sự tồn tại khủng khiếp đứng thứ sáu trong bảng Cửu Châu.
Người có thể vào tới hạng mười đều là yêu nghiệt trong số yêu nghiệt, năm đó thành tích tốt nhất của Thức Kiếm Tiên cũng chỉ mới dừng ở mười ba.
Sắc mặt Thức Kiếm Tiên cứng lại, gã cũng từng tham gia thi tài ở bảng Cửu Châu nên dĩ nhiên cũng hiểu người có thể bước vào hạng mười trở lên kinh khủng cỡ nào. Càng không cần phải nói vị Hách Liên Phu trước mặt này đã đánh tới vị trí thứ sáu trên bảng Cửu Châu.
Cố Lão nhìn Hách Liên Phu sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hách Liên Vũ, "Vũ gia chủ, các ngươi muốn bảo vệ tên Diệp Quân kia thật sao?"
Hách Liên Vũ xua tay: "Diệp Quân là ai, ta không biết. Thứ ta khó chịu là thái độ của các ngươi, vừa vào đã ra vẻ cao ngạo, người ngoài nhìn vào khéo còn tưởng nhà họ Hách Liên ta sợ binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần của các ngươi!"
Sắc mặt Cố Lão trầm xuống, ông ta định nói gì đó thì Hách Liên Vũ tiếp tục nói: "Đừng nói nhảm, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, bảo đoàn trưởng của các ngươi tới đi."
Sắc mặt Cố Lão tái xanh vì tức giận, ông ta nhìn chằm chằm Hách Liên Vũ, ánh mắt tà ác.
Đúng lúc này, Hách Liên Vũ bỗng nhiên nói: "Cút."
Lời vừa dứt, đám người Cố Lão đều bị chấn động.
Cố Lão lạnh lùng nhìn Hách Liên Vũ, cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn tránh voi chẳng xấu mặt nào, rồi quay người đưa mọi người rời đi.
Lúc tới cửa, Cố Lão đột nhiên dừng lại, ông ta quay đầu nhìn Hách Liên Vũ, cười nhạt nói: "Nhà họ Hách Liên được lắm!"
Nói xong, ông ta dẫn mọi người biến mắt.
Trong đại điện.
Sắc mặt Hách Liên Vũ trầm như nước, ông ta im lặng không nói lời nào.
Hách Liên Kỳ bước tới trước mặt Hách Liên Vũ: "Cha."
Vẻ mặt Hách Liên Vũ khá hơn một chút, ông ta nhìn về phía Hách Liên Kỳ: "Tam thúc đã nói ý tưởng của con cho ta."
Hách Liên Kỳ vội nói: "Cha có ý gì?"
Hách Liên Vũ nói: "Ta khá tán thành với ý tưởng của con. Theo như lời con nói nếu lúc này giao Diệp Quân ra thì dù ta không xích mích với thế lực đứng sau hắn và Diệp An. Nhưng làm vậy cũng là cắt đứt mối quan hệ giữa con và Diệp An, hơn nữa nhà họ Hách Liên ta cũng sẽ bị người khác xem thường."
Bán đứng bạn bè!
Người như vậy dù đi đến đâu cũng sẽ bị xem thường thôi.
Hách Liên Kỳ trầm giọng nói: "Cha, còn Sáng Thế Đạo Điện..."
Sáng Thế Đạo Điện!
Vẻ mặt của Hách Liên Kỳ cũng trở nên nghiêm trọng.
Thế lực này dù không ở Cửu Châu nhưng thực lực rất kinh khủng. Đặc biệt là vị Sáng Thế Đế Thần trong truyền thuyết kia, nghe nói ông ta đã tiến vào nền văn minh vũ trụ cấp chín.
Hách Liên Vũ trầm giọng nói: "Bọn ta muốn gặp vị Diệp công tử này."
Tình nghĩa cũng quan trọng nhưng nhất định phải cân nhắc đến lợi ích gia tộc. Ông ta không thể vì tình nghĩa mà bỏ qua lợi ích gia tộc, vì vậy ông ta phải tự mình đi gặp vị Diệp công tử này rồi đưa ra một quyết định cuối cùng.
Hách Liên Kỳ vội nói: "Con đi mời hắn tới."
Nói xong cô ta bước ra ngoài. Chỉ một thoáng sau Hách Liên Kỳ đã đưa Diệp Quân bước vào đại điện.
Thấy Diệp Quân, Hách Liên Vũ khẽ mỉm cười: "Chào Diệp công tử, ta là cha của Tiểu Kỳ - Hách Liên Vũ. Tiểu Kỳ và tỷ tỷ ngươi thân như tỷ muội, theo như bối phận ngươi có thể gọi ta một tiếng bá phụ."
Diệp Quân ôm quyền nói: "Vũ bá phụ, vừa rồi binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần đã tới đây à?"
Hách Liên Vũ gật đầu: "Đã tới." Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta đã rước thêm phiền toái cho mọi người rồi, ta sẽ lập tức rời đi, không để mọi người bị liên lụy..."
"Diệp công tử!"
Lúc này, Hách Liên Vũ bỗng nhiên nói: "Diệp công tử, ngươi đừng xa lạ như vậy."
Diệp Quân nhìn Hách Liên Vũ, Hách Liên Vũ mỉm cười nói: "Ta đã đuổi binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần đi rồi."
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Vũ tiền bối, ông làm vậy là..."
Hách Liên Vũ cười nói: "Chẳng phải vừa nãy ta đã nói rồi sao? Tỷ tỷ của ngươi và Tiểu Kỳ là tỷ muội, ngươi cũng được coi là người nhà ta. Bây giờ nếu bọn ta giao ngươi ra thì người đời sẽ nhận xét bọn ta thế nào đây?"
Diệp Quân nghĩ gì đó, hắn mở lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, hắn mỉm cười nói: "Tiền bối, các vị chúng ta đổi nơi khác để trò chuyện nhé."
Vừa nói hắn vừa dẫn mọi người vào bên trong Tiểu Tháp.
Bây giờ hắn cũng không dám làm điều gì bậy bạ. Hắn hiểu rất rõ đối phương sẽ không vô duyên vô cớ giúp hắn. Đối phương gọi hắn tới không chỉ để nói những lời này. Mục đích thực sự của họ là muốn thấy con bài tẩy của Diệp Quân, nếu hắn không hiểu thâm ý này mà cứ vô tri ứng phó thì chắc chắn sẽ bị đối phương khinh thường.
Những thế lực này không thể đơn thuần chỉ nói chuyện tình nghĩa đơn thuần, thứ họ nói phải đi kèm lợi ích.
Khi Diệp Quân dẫn mọi người đi vào Tiểu Tháp, Hách Liên Vũ là người đầu tiên nghiêm mặt.
Mà trong mắt Hách Liên Phu cũng nhiều thêm một phần nghiêm túc.
Chỗ này rất nghịch thiên!
Tháp Cửu Châu!
Ngọn tháp này rất nổi tiếng ở vực Cửu Châu, vì nơi đây có một bảng Cửu Châu, quy tục vô số các thiên tài đến từ Cửu Châu.
Bàn Lăng dẫn Diệp Quân vào một toà thành cổ, có rất ít nhà cửa ở đây, chỉ lẻ tẻ vài cái, nhưng giữa trung tâm toà thành có một toà tháp cao chọc trời, trông rất hoành tráng.
Bàn Lăng nhìn toà tháp cao ấy rồi nói: “Đây chính là tháp Cửu Châu - nơi yêu thích của rất nhiều thiên tài. Ngươi có thể tìm thấy vô vàn các đối thủ ở đây để tỉ thí, rèn luyện bản thân”.
Diệp Quân cười nói: “Đại tiểu thư, cô đã chinh phục bảng này bao giờ chưa?”
Bàn Lăng: “Gọi ta là Bàn Lăng thôi”.
Diệp Quân mỉm cười: “Bàn Lăng”.
Bàn Lăng gật đầu: “Rồi chứ, nhưng thành tích không tốt, chỉ vào được tốp 20 thôi”.
Diệp Quân gật gù: “Đúng là không tốt lắm thật”.
Bàn Lăng chợt ngoái lại nhìn hắn, sau đó chỉ nhìn chằm chằm chứ không nói gì.
Diệp Quân khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Bàn Lăng lắc đầu.
Thật ra thành tích của cô ta đã là rất khủng rồi.
Nhưng cô ta không giải thích nhiều, vì cô ta có thể thấy Diệp Quân không biết gì về bảng đấu của nơi này.
Bàn Lăng dẫn Diệp Quân đi về phía xa, trên đường đi, họ đã gặp khá nhiều người, hầu hết đều rất trẻ tuổi, nhưng khí tức lại rất mạnh.
Bàn Lăng dẫn Diệp Quân đến một quán rượu, họ lên tầng cao nhất rồi ngồi xuống. Ngay sau đó đã có một cô gái mặc áo xanh đi tới, cô ta mỉm cười nói với Bàn Lăng: “Bàn Lăng, cơn gió nào đưa cô đến đây vậy?”
Bàn Lăng: “Ta đưa bạn tới nên tiện đường qua thăm cô”.
Nói rồi, Bàn Lăng giới thiệu nhóm Diệp Quân với cô gái kia: “Đây là Lâm Lập, chúng ta vừa thu nhận, bên cạnh là công tử Diệp Quân, tỷ tỷ của hắn là Diệp An!”
Diệp An!
Nghe thấy thế, cô gái kia lập tức trợn tròn mắt rồi hỏi Diệp Quân: “Ngươi là đệ đệ của Diệp An ư?”
Diệp Quân: “Đúng vậy”.
Cô gái lập tức có vẻ mặt kỳ lạ.
Thấy thế, Diệp Quân thấy hơi câm nín, sao mấy người này cứ nghe đến tên của tỷ tỷ hắn là lại có biểu cảm lạ thế.
Cô gái quan sát hắn rồi cười nói: “Đúng là giống thật”.
Bàn Lăng nói với Diệp Quân: “Cô ấy Hách Liên Kỳ, cũng quen tỷ tỷ của ngươi đấy”.
Diệp Quân: “Chào cô Hách”.
Hách Liên Kỳ cười nói: “Không ngờ Diệp An lại có đệ đệ, thế mà trước kia chẳng kể với ai”.
Diệp Quân: “Hai tỷ đệ chúng ta gần ít xa nhiều”.
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Giờ chắc cô ấy đang bận, ngươi chờ một chút”.
Diệp Quân: “Được”.
Bàn Lăng ở cạnh đó đứng dậy rồi nói với Diệp Quân: “Chúng ta còn phải đến vực Cửu Châu, không ở lại đây với ngươi được nữa, gặp tỷ tỷ rồi thì chào cô ta một tiếng giúp ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Bàn Lăng lại nói với Hách Liên Kỳ: “Nhờ cô để ý đến hắn”.
Dứt lời, cô ta đi ra ngoài. Lâm Lập đi tới cạnh Diệp Quân rồi cười nói: “Diệp ca, sau này gặp lại nhé!”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó lấy một trục cuốn ra đưa cho Lâm Lập: “Đây là một môn kiếm kỹ do ta tạo ra, tên là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, ngươi có thể học một chút”.
Tiểu Tháp: “Đúng là không biết xấu hổ!”
Diệp Quân: “…”
Lâm Lập nhận lấy rồi nói: “Diệp ca, huynh hãy cẩn thận, nếu ổn thì ta sẽ đến nương nhờ huynh”.
Diệp Quân: “…”
Nhóm Bàn Lăng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Diệp Quân và Hách Liên Kỳ, cô ấy chợt nhìn Diệp Quân rồi nở một nụ cười xấu xa.
Diệp Quân: “Kỳ cô nương, cô nhìn ta như vậy sẽ khiến ta mất tự nhiên đó”.
Hách Liên Kỳ cười phá lên: “Ngươi giống hệt tỷ tỷ của mình, rất lắm trò”.
Diệp Quân: “Cô với tỷ tỷ ta quen nhau thế nào?”
Hách Liên Kỳ ngồi xuống rồi nói: “Đánh nhau xong quen”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đánh nhau ư?”
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Người ở đây đều cuồng đánh đấm, còn tỷ tỷ ngươi là người cuồng nhất trong đám cuồng ấy. Nhưng ta đang thấy lạ là vì sao ngươi không có chút tu vi nào”.
Diệp Quân cười trừ: “Bị phong ấn rồi”.
Hách Liên Kỳ quan sát Diệp Quân, sau đó bất ngờ đặt tay phải lên vai hắn: “Ta không cảm nhận được sức mạnh phong ấn, lẽ nào người phong ấn có thực quá mạnh nên ta không cảm giác được?”
Diệp Quân không nói gì.
Chương 2412: Nguy hiểm
Hách Liên Kỳ rụt tay lại rồi nói: “Không có tu vi mà sống ở đây thì nguy hiểm lắm, thôi thời gian tới ngươi đừng ra ngoài, không sẽ bị bắt nạt đấy”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Hách Liên Kỳ đứng dậy: “Chờ tỷ tỷ ngươi ra ngoài, ta sẽ bảo cô ấy tới tìm ngươi, phòng nghỉ của ngươi ở bên dưới”.
Diệp Quân: “Cảm ơn”.
Dứt lời, cô ấy quay người rời đi. Trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Quân, hắn đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ rồi nhìn xuống dưới, vừa nhìn đã thấy xa tít tắp, tầm mắt mở rộng, phía xa xa có một toà tháp cao chọc trời.
Diệp Quân: “Tháp gia, thực lực của kiếm tu ban nãy thế nào?”
Tiểu Tháp: “Kém hơn ngươi một chút”.
Diệp Quân bật cười.
Đúng là thực lực của Thức Kiếm Tiên rất được, nhưng không thể làm Tháp gia bị thương, nhưng kiếm ý của hắn có thể làm Tháp gia bị thương. Dẫu sao, kiếm ý của hắn cũng có uy lực ngang với Cửu Thành Thanh Huyền Kiếm.
Nói một cách đơn giản thì nếu thực lực của hắn mà hồi phục thì hắn chưa thể coi là đỉnh nhất vực Cửu Châu này, nhưng cũng ở tầm trung.
Cường giả đỉnh nhất chắc còn có nhóm người của Bàn tộc, đạo sĩ Trương và hoà thượng.
Đây là những người mạnh nhất mà hắn gặp thời gian qua.
Diệp Quân như nghĩ tới điều gì đó nên đi vào trong Tiểu Tháp, hắn đến tìm Táng Cương. Cô bé đang ngồi xếp bằng dưới đất, xung quanh người phát ra làn sóng linh khí cực mạnh.
Diệp Quân quan sát thì thấy Táng Cương đã ở cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, cảnh giới của cô bé tăng nhanh kinh khủng, nhưng cũng dễ hiểu thôi, vì Táng Cương tu luyện bên trong Tiểu Tháp.
Lúc này, Táng Cương chợt mở mắt rồi nhìn Diệp Phi Nhiên, hắn cười nói: “Tỉnh rồi à?”
Táng Cương chợt lấy một cái nồi cùng gói mỳ ra đưa cho Diệp Quân: “Chúng ta nấu mỳ ăn đi!”
Diệp Quân cười phớ lớ.
Hắn phát hiện cô nhóc này thật sự thèm ăn mỳ.
Diệp Quân ngồi xuống rồi nhóm lửa, bắt đầu nấu mỳ cho cô bé.
Diệp Quân: “Giờ chúng ta đang ở vực Cửu Châu, ngươi có ấn tượng gì với nơi này không?”
Táng Cương: “Có một chút, nhưng không nhớ ra được, tuy nhiên…”
Diệp Quân vội hỏi: “Tuy gì thế?”
Táng Cương nghiêm túc nói: “Nếu cho ta uống thêm chút máu của ngươi thì chắc ta sẽ nhớ ra chút gì đó đấy”.
Mặt Diệp Quân đầy vạch đen.
Táng Cương hừ một tiếng: “Nhỏ mọn”.
Diệp Quân lắc đầu nói: “Thế thôi tạm thời đừng nhớ nữa, rồi ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài đi dạo, sau đó xem có nhớ ra gì không”.
Táng Cương gật đầu: “Được”.
Loáng cái mỳ đã chín, Táng Cương mở nồi ra ăn ngay.
Như nhớ ra điều gì đó, cô bé nói với Diệp Quân: “Ngươi ăn không?”
Diệp Quân: “Ngươi ăn đi!”
Táng Cương: “Tỷ tỷ ngươi đâu?”
Diệp Quân: “Sao tự nhiên lại hỏi tỷ ấy?”
Táng Cương: “Mỳ của ta sắp hết rồi”.
Diệp Quân cạn lời.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân ngạc nhiên hỏi: “Sắp hết rồi ư?”
Táng Cương gật đầu: “Ừ’.
Diệp Quân thấy hơi lạ: “Tỷ tỷ để lại cho ngươi nhiều phết mà”.
Tiểu Tháp: “Ngày nào cũng ăn thì bao nhiêu cho đủ”.
Diệp Quân câm nín.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Ta cũng phục cô nhóc, ăn nhiều như thế mà không thấy ngán”.
Diệp Quân: “Xem ra khi nào rảnh phải đến hệ Ngân Hà nhập hàng rồi”.
Chờ Táng Cương ăn mỳ xong, Diệp Quân dẫn cô bé rời khỏi Tiểu Tháp. Ngày nào cũng tu luyện ở trong đây thì không ổn, phải ra ngoài dạo chơi nữa chứ.
Diệp Quân dẫn Táng Cương ra ngoài xong, để đảm bảo an toàn, hắn lại gọi Hách Liên Kỳ đến để cô ấy dẫn mình và Táng Cương ra ngoài chơi.
Trên phố.
Diệp Quân nói với Hách Liên Kỳ: “Phiền Kỳ cô nương rồi”.
Hách Liên Kỳ cười nói: “Chuyện nhỏ thôi”, sau đó cô ta nhìn sang Táng Cương: “Đây là muội muội của ngươi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Hách Liên Kỳ: “Thật không đơn giản”.
Diệp Quân mỉm cười ngoảnh sang nhìn Táng Cương thì thấy cô bé đang tò mò nhìn ngó xung quanh.
Diệp Quân hỏi: “Có thấy quen không?”
Táng Cương lắc đầu.
Diệp Quân gật gù rồi thầm nghĩ xem ra muốn tra ra được thân phận thật sự của cô nhóc này thì không phải chuyện đơn giản.
Loáng cái, Hách Liên Kỳ đã dẫn họ đến trước tháp Cửu Châu, ngọn tháp này cao tít tắp với khí thế rất lớn.
Bên ngoài tháp có một màu đen tuyền, bên trên còn vẽ phù văn thần bí như ẩn chứa sức mạnh vô tận nào đó.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Kỳ cô nương, có thể kể về lai lịch của toà tháp này không?”
Hách Liên Kỳ nhìn toà tháp rồi nói: “Toà tháp này do Cửu Châu Chủ xây dựng năm xưa, vật liệu xây dựng đến từ một vũ trụ xa lạ, lại có thêm chữ viết của Cửu Châu Chủ nữa nên vô cùng kiên cố, không một sức mạnh nào phá huỷ được. Ngày xưa, Cửu Châu Chủ xây dựng tháp này để bồi dưỡng thiên tài cho vực Cửu Châu, để các thiên tài có một môi trường tu luyện thật tốt. Tiếc là về sau không biết tạo sao người lại rời đi và không xuất hiện lại nữa”.
Diệp Quân: “Tỷ tỷ ta đang ở bên trong à?”
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân: “Có bảng xếp hạng gì không?”
Diệp Quân chỉ về phía bên phải, ở đó có một tấm bia đá khổng lồ. Trên bia đã có hơn 90 cái tên, nhưng những cái tên trong tốp mười lại rất mờ.
Tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”
Hách Liên Kỳ giải thích: “Cường giả trong tốp mười đều đã lựa chọn giấu tên mình đi, giờ muốn biết tên họ thì có cách thách đấu với họ thôi”.
Diệp Quân nhìn tấm bia đó thì không thấy có tên của tỷ tỷ mình.
Hách Liên Kỳ nói tiếp: “Cô ấy vào tốp mười rồi”.
Diệp Quân đang định lên tiếng thì Tiểu Tháp nói: “Nguy hiểm”.
Diệp Quân lập tức biến sắc mặt, sau đó vội vàng đưa Táng Cương vào trong Tiểu Tháp, sau đó lông măng trên người hắn dựng hết cả lên.
Chương 2413: Bảo vệ đến cùng
Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy có một người thiếu niên mặc áo bào màu đen chắp tay sau lưng đang mỉm cười nhìn mình từ phía xa chếch bên phải.
Hắn cau mày hỏi: “Tháp gia, nguy hiểm bắt nguồn từ tên này à?”
Tiểu Tháp: “Ừ”.
Lúc này, Hách Liên Kỳ ở cạnh đó cũng đã phát hiện ra ánh nhìn của Diệp Quân: “Sao thế?”
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào người thiếu niên áo đen đó rồi nói: “Hắn có ác ý với ta”.
Hách Liên Kỳ nhướn mày, sau đó nhìn về phía người thiếu niên kia: “Hắn là thiếu niên thiên tài của binh đoàn đánh thuê Thức Thần, tên là Kim Nguyên”.
Binh đoàn đánh thuê Thức Thần!
Diệp Quân sa sầm mặt.
Có thể chắc chắn rằng chuyện hắn đang ở vực Cửu Châu đã bị Sáng Thế Đạo Điện phát hiện rồi.
Hắn phải nhanh chóng gọi tỷ tỷ ra thôi! Hách Liên Kỳ chợt nói: “Tại sao hắn lại nhắm vào ngươi?”
Diệp Quân: “Chắc là do Sáng Thế Đạo Điện”.
Hách Liên Kỳ nghe xong thì ngờ vực hỏi: “Sáng Thế Đạo Điện thì có liên quan gì?”
Diệp Phi Nhiên: “Ta đang bị nơi đó truy nã…”
Nghe xong, Hách Liên Kỳ trợn tròn mắt: “Ngươi bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Hách Liên Kỳ chợt có vẻ mặt kỳ quái: “Sao ngươi lại bị họ truy nã?”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Chuyện này kể ra thì dài lắm”.
Hách Liên Kỳ: “Nếu ngươi đang bị họ truy nã thì đúng là gặp nguy hiểm thật”.
Sáng Thế Đạo Điện.
Tuy thế lực này không ở vực Cửu Châu, nhưng danh tiếng của họ rất nổi ở đây. Có thể nói đến ba châu lớn cũng phải dè chừng, dẫu sao bây giờ cảnh giới của vực Cửu Châu cũng do Sáng Thế Đế Thần tạo ra.
Diệp Quân gật gù: “Việc cấp bách bây giờ là mau liên lạc với tỷ tỷ của ta”.
Nói rồi, hắn nhìn về phía tháp Cửu Châu rồi nói: “Kỳ cô nương, có thể bảo tỷ ấy mau ra ngoài được không? Cứ bảo ta đang gặp nguy hiểm đến tính mạng”.
Việc hắn cần làm gấp bây giờ chính là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, khôi phục tu vi, nhưng điều kiện tiên quyết là phải lôi được tỷ tỷ của hắn ra ngoài đã.
Hách Liên Kỳ lắc đầu: “Trước đó, ta đã liên lạc với cô ấy rồi nhưng không được, chắc đang chiến đấu”.
Diệp Quân chán nản.
Lúc này, cậu thiếu niên ở phía xa kia đã đi tới gần bọn họ.
Kim Nguyên đi tới cạnh Hách Liên Kỳ và Diệp Quân, sau đó nói với Hách Liên Kỳ: “Hách Liên Kỳ, mục tiêu của ta là hắn”.
Cậu ta cũng khá kiêng dè Hách Liên Kỳ này, vì cô ta có lai lịch không hề đơn giản.
Nghe thấy vậy, Hách Liên Kỳ lập tức lắc đầu: “Không được”.
Diệp Quân thấy hơi ngạc nhiên.
Kim Nguyên híp mắt lại: “Cô định bảo vệ hắn ư?”
Hách Liên Kỳ cười nói: “Đương nhiên, hắn là đệ đệ của bạn ta, sao ta ngó lơ được. Không thì, còn gọi gì là nghĩa khí nữa”.
Kim Nguyên im lặng nhìn Hách Liên Kỳ
Cô ấy cười nói: “Kim Nguyên, nếu ngươi định ra tay thì hãy nghĩ cho kỹ”.
Kim Nguyên bắt đầu lạnh mặt nói: “Hách Liên Kỳ, cô cũng nghĩ cho kỹ. Người này là đối tượng bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, cô một mực bảo vệ hắn, không sợ Hách Liên tộc của mình bị liên luỵ ư?”
Hách Liên Kỳ: “Thế cũng liên quan quái gì đến ngươi?”
Diệp Quân: “…”
Kim Nguyên sa sầm mặt, ánh mắt hằn lên tia sát khí, nhưng Hách Liên Kỳ không chút sợ hãi.
Một lát sau, cuối cùng Kim Nguyên cũng không ra tay, cậu ta nhìn Diệp Quân rồi quay người bỏ đi.
Kim Nguyên đi rồi, nụ cười trên mặt Hách Liên Kỳ cũng tắt, cô ta nói với Diệp Quân: “Chúng ta đi!”
Nói xong, cô ta dẫn Diệp Quân về quán rượu.
Hách Liên Kỳ cầm cốc trà trên bàn lên uống một ngụm rồi nói: “Chuyện của ngươi nghiêm trọng đấy, Hách Liên tộc nhà ta cũng không đỡ được cho ngươi đâu”.
Rất thẳng thắn!
Diệp Quân gật đầu: “Ban nãy cảm ơn cô!”
Hách Liên Kỳ nhìn thẳng vào hắn: “Ta rất tò mò sao ngươi lại chọc vào Sáng Thế Đạo Điện thế?”
Diệp Quân: “Đôi ba câu không thể kể hết được”.
Hách Liên Kỳ gật gù: “Dù thế nào thì nơi đó cũng không đơn giản, ngươi phải hết sức cẩn thận”.
Diệp Quân ái ngại nói: “Gây phiền phức cho cô rồi”.
Hách Liên Kỳ lắc đầu: “Ngươi là đệ đệ của Diệp An thì cũng là bạn ta, nhưng dẫu sao ta cũng đại diện cho Hách Liên tộc”.
Diệp Quân nói ngay: “Ta hiểu”.
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Ta sẽ liên lạc với tỷ tỷ ngươi thêm lần nữa, thời gian tới ngươi đừng ra ngoài”.
Diệp Quân: “Được!”
Hách Liên Kỳ đứng dậy rời đi.
Sau khi cô ta về phòng của mình thì có một ông lão lập tức xuất hiện, ông ấy trầm giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện này”.
Hách Liên Kỳ bình tĩnh nói: “Tam thúc, gia tộc biết tin nhanh vậy ư?”
Ông lão gật đầu: “Tên kia đã bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, ngay sau khi chúng ta biết tin thì đã có rất nhiều tín đồ của Sáng Thế Đạo Điện đến vực Cửu Châu. Hiện giờ, nếu chúng ta còn dây dưa với tên kia thì sẽ liên luỵ đến cả gia tộc”.
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Ừm”.
Ông lão nói tiếp: “Hãy bảo hắn rời khỏi quán đi”.
Chương 2414: Tỷ đệ ruột thật không?
Hách Liên Kỳ lắc đầu, ông lão tỏ vẻ nghi hoặc.
Hách Liên Kỳ: “Tam thúc, ta biết mặt lợi hại của chuyện này. Nhưng nếu bây giờ chúng ta đuổi hắn đi thì mới là làm chuyện ngu xuẩn”.
Ông lão càng thêm khó hiểu.
Hách Liên Kỳ giải thích: “Tam thúc, khi đánh giá bất kỳ chuyện gì không thể chỉ nhìn vào mặt lợi hại trước mắt, mà phải nhìn một cách bao quát. Hắn bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã chứng tỏ hắn và thế lực phía sau hắn không hề đơn giản. Điều này không còn gì để bàn cãi, hơn nữa hắn còn là đệ đệ của Diệp An”.
Sau đó, cô ấy ngập ngừng một lát mới nói tiếp: “Nếu giờ chúng ta đuổi hắn đi thì sẽ được lợi từ Sáng Thế Đạo Điện ư? Không hề, họ không nể nang gì mình đâu. Không chỉ vậy, chúng ta còn đắc tội với Diệp An, cũng khiến người ngoài chê cười. Dẫu sao, ta và Diệp An cũng là bạn bè, mà chuyện này thì ai cũng biết. Nếu giờ ta đuổi đệ đệ của cô ấy đi thì người ngoài sẽ đánh giá chúng ta ra sao? Ta phải đối mặt với Diệp An thế nào?”
Ông lão trầm mặc nói: “Nhưng hắn vẫn đang bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, nếu không rạch ròi quan hệ với hắn thì cả gia tộc Hách Liên cũng bị vạ lây”.
Hách Liên Kỳ lắc đầu: “Ta thấy chúng ta nên nhìn dưới một góc độ khác”.
Ông lão nhìn Hách Liên Kỳ, cô ta nói: “Tam thúc, từ góc độ tình cảm mà nói thì giờ nếu ta đuổi đệ đệ của Diệp An ra ngoài, sau đó hắn bị giết thì ta sẽ mất nghĩa khí, ta không muốn làm vậy. Nếu nhìn dưới góc độ lợi ích của gia tộc thì ta thấy chúng ta có thể đầu tư một chút”.
Ông lão cau mày hỏi: “Đầu tư vào cậu thiếu niên kia ư?”
Hách Liên Kỳ: “Không, mà là Diệp An”.
Diệp An!
Nghe xong, ông lão chỉ im lặng.
Ông ấy có biết danh tiếng của Diệp An, cô gái này vừa đến vực Cửu Châu đã chinh phục bảng xếp hạng ngay, sau đó đi thẳng vào tốp mười. Có thể nói là người người tiến vào bảng xếp hạng nhanh nhất trong lịch sử của vực Cửu Châu.
Cô ấy chắc chắn không phải người bình thường.
Hách Liên Kỳ nói tiếp: “Ta nghĩ có thể đánh cược một phen. Tam thúc, chắc thúc cũng biết nhiều năm qua, gia tộc mình có rất ít đồng minh. Lý do cũng bởi chúng ta quá thận trọng, nhưng thúc cũng biết mà, muốn làm được việc lớn thì buộc phải mạo hiểm”.
Ông lão: “Ta hiểu ý của tiểu thư, nhưng đó là Sáng Thế Đạo Điện đấy”.
Hách Liên Kỳ híp mắt lại: “Vì là Sáng Thế Đạo Điện nên mới đáng để mình đánh cược”.
Ông lão đã hiểu ý của Hách Liên Kỳ.
Người bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã chắc chắn không đơn giản.
Hách Liên Kỳ: “Ta và Diệp An quen biết đã lâu nhưng ta không hề biết gì về thế lực đứng sau cô ấy cả. Song, từ lời nói và hành động của cô ấy có thể thấy đó là một thế lực phi thường…”
Ông lão thở dài nói: “Ta hiểu ý tiểu thư rồi, nhưng chắc tiểu thư cũng biết Sáng Thế Đạo Điện mạnh cỡ nào. Chuyện này chúng ta không thể tự quyết định trong đôi ba câu được, phải hỏi ý kiến gia chủ”.
Hách Liên Kỳ gật đầu: “Được”.
Ông lão quay người rời đi.
Hách Liên Kỳ chầm chậm nhắm mắt lại.
Sở dĩ cô ta đến vực Cửu Châu là vì muốn làm chuyện lớn, trực giác cho cô ta biết Diệp Quân này chính là cơ hội của cô ta.
Đương nhiên không phải cô ta nổi hứng bất chợt hay suy nghĩ trong lúc nóng vội. Sau thời gian quen biết Diệp An, cô ta phát hiện điều đáng sợ nhất ở Diệp An không phải thiên bẩm, mà là lời nói cùng hành động. Cô ta luôn rất tự tin, tuy tiếp xúc với những người có thân phận hiển hách như Hách Liên Kỳ, Diệp An vẫn thích ứng một cách ngon lành.
Sự tự tin ấy không đơn giản là dựa vào thiên bẩm.
Khi nhìn thấy Diệp Quân, Hách Liên Kỳ phát hiện trên người hắn cũng có sự tự tin ấy. Dù tiếp xúc với Hách Liên Kỳ hay Bàn Lăng thì hắn vẫn rất bình tĩnh và ứng đối thoả đáng. Hơn nữa, có một chi tiết nhỏ chính là lúc nhắc đến Sáng Thế Đạo Điện, Diệp Quân chẳng hề có vẻ sợ hãi chút nào.
Những điều ấy chứng tỏ tỷ đệ nhà này không đơn giản.
Đó cũng là lý do mà ban nãy cô ta trực tiếp đối đầu với Kim Nguyên, dù cuối cùng cô ta không giúp được tỷ đệ họ thì hành động bãn nãy của cô ta cũng đủ ân tình rồi.
Hách Liên Kỳ chợt lắc đầu cười, cô ta thấy hơi ngưỡng mộ Diệp An.
Vì khi tiếp xúc với Diệp An, cô ta phát hiện Diệp An là một người rất đơn thuần, không hề có tính toán với bất kỳ ai, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, không gò bó. Nhưng Hách Liên Kỳ thì khác, cô ta làm gì cũng phải suy nghĩ đến lợi ích của gia tộc.
Đúng lúc này, Hách Liên Kỳ chợt ý thức được điều gì đó. Cô ta đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó phải nhíu mày, vì xung quanh quán đã có khá nhiều khí thức thần bí.
Đến rồi!
Hách Liên Kỳ sa sầm mặt, sau đó vội lấy một lá bùa truyền tin ra bóp nát: “Diệp An, đệ đệ cô đang gặp nguy hiểm, mau đến đi!”
Nhưng không hề có hồi âm!
Hách Liên Kỳ lại gửi thêm vài lá bùa nữa, nhưng kết quả vẫn vậy.
Hách Liên Kỳ đen mặt: “Hai người này có đúng là tỷ đệ ruột không vậy?”
Đúng lúc này, có một ông lão chầm chậm đi về phía quán rượu. Có hai người đi theo ông ta, một trong số đó chính là Kim Nguyên, người còn lại thì là Thức Kiếm Tiên.
Chương 2415: Đi kèm lợi ích
Trong đại điện.
Hách Liên Kỳ ngồi ở chủ vị, ngồi đối diện cô ta là một ông lão, sau lưng ông lão kia là Kim Nguyên và Thức Kiếm Tiên.
Hách Liên Kỳ cười nòi: “Hóa ra là Cố Lão.”
Cố Lão!
Phó đoàn trưởng binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần đồng thời cũng là người đứng vị trí sứ hai trong binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần.
Cố Lão nhìn chằm chằm Hách Liên Kỳ, “Hách Liên Kỳ, cô không có tư cách nói chuyện với lão phu, bảo cha cô ra nói đi.”
Nói xong, ông ta từ từ nhắm mắt lại.
Sắc mặt Hách Liên Kỳ trở nên lạnh lùng. Đúng lúc đó có một ông lão khác đột nhiên bước vào đại điện. Người tới là Hách Liên Vũ, cũng chính là cha của Hách Liên Kỳ.
Thấy Hách Liên Vũ đến, Hách Liên Kỳ đứng dậy hành lễ với ông ta: “Cha.”
Hách Liên Vũ khẽ gật đầu sau đó nhìn sang phía Cố Lão: “Nói chuyện với ngươi? Ta cảm thấy ngươi chưa đủ tư cách đâu, bảo đoàn trưởng của các ngươi tới đi.”
Khóe miệng Hách Liên Kỳ hơi nhếch lên.
Nghe thấy lời Hách Liên Vũ nói, cặp mắt của Cố Lão híp lại.
Mà ở sau lưng ông ta, Thức Kiếm Tiên đang vung kiếm hướng về phía trước, một luồng kiếm khí vô hình bao lấy cả tòa đại điện.
Nhưng đúng vào lúc này, một luồng khí tức thần bí bỗng khóa Thức Kiếm Tiên lại.
Mắt Thức Kiếm Tiên híp lại, quay đầu nhìn về phía cửa. Nơi đó có một người đàn ông trung niên đang đứng dựa người vào cửa. Miệng người đàn ông đấy ngậm một cây cỏ dại, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm gã.
Thức Kiếm Tiên hô lên: "Hách Liên Phu!"
Hách Liên Phu!
Lời vừa dứt, mặt Cố Lão biến sắc.
Vị này cũng không phải người bình thường, vài năm trước ông ta từng là sự tồn tại khủng khiếp đứng thứ sáu trong bảng Cửu Châu.
Người có thể vào tới hạng mười đều là yêu nghiệt trong số yêu nghiệt, năm đó thành tích tốt nhất của Thức Kiếm Tiên cũng chỉ mới dừng ở mười ba.
Sắc mặt Thức Kiếm Tiên cứng lại, gã cũng từng tham gia thi tài ở bảng Cửu Châu nên dĩ nhiên cũng hiểu người có thể bước vào hạng mười trở lên kinh khủng cỡ nào. Càng không cần phải nói vị Hách Liên Phu trước mặt này đã đánh tới vị trí thứ sáu trên bảng Cửu Châu.
Cố Lão nhìn Hách Liên Phu sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hách Liên Vũ, "Vũ gia chủ, các ngươi muốn bảo vệ tên Diệp Quân kia thật sao?"
Hách Liên Vũ xua tay: "Diệp Quân là ai, ta không biết. Thứ ta khó chịu là thái độ của các ngươi, vừa vào đã ra vẻ cao ngạo, người ngoài nhìn vào khéo còn tưởng nhà họ Hách Liên ta sợ binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần của các ngươi!"
Sắc mặt Cố Lão trầm xuống, ông ta định nói gì đó thì Hách Liên Vũ tiếp tục nói: "Đừng nói nhảm, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, bảo đoàn trưởng của các ngươi tới đi."
Sắc mặt Cố Lão tái xanh vì tức giận, ông ta nhìn chằm chằm Hách Liên Vũ, ánh mắt tà ác.
Đúng lúc này, Hách Liên Vũ bỗng nhiên nói: "Cút."
Lời vừa dứt, đám người Cố Lão đều bị chấn động.
Cố Lão lạnh lùng nhìn Hách Liên Vũ, cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn tránh voi chẳng xấu mặt nào, rồi quay người đưa mọi người rời đi.
Lúc tới cửa, Cố Lão đột nhiên dừng lại, ông ta quay đầu nhìn Hách Liên Vũ, cười nhạt nói: "Nhà họ Hách Liên được lắm!"
Nói xong, ông ta dẫn mọi người biến mắt.
Trong đại điện.
Sắc mặt Hách Liên Vũ trầm như nước, ông ta im lặng không nói lời nào.
Hách Liên Kỳ bước tới trước mặt Hách Liên Vũ: "Cha."
Vẻ mặt Hách Liên Vũ khá hơn một chút, ông ta nhìn về phía Hách Liên Kỳ: "Tam thúc đã nói ý tưởng của con cho ta."
Hách Liên Kỳ vội nói: "Cha có ý gì?"
Hách Liên Vũ nói: "Ta khá tán thành với ý tưởng của con. Theo như lời con nói nếu lúc này giao Diệp Quân ra thì dù ta không xích mích với thế lực đứng sau hắn và Diệp An. Nhưng làm vậy cũng là cắt đứt mối quan hệ giữa con và Diệp An, hơn nữa nhà họ Hách Liên ta cũng sẽ bị người khác xem thường."
Bán đứng bạn bè!
Người như vậy dù đi đến đâu cũng sẽ bị xem thường thôi.
Hách Liên Kỳ trầm giọng nói: "Cha, còn Sáng Thế Đạo Điện..."
Sáng Thế Đạo Điện!
Vẻ mặt của Hách Liên Kỳ cũng trở nên nghiêm trọng.
Thế lực này dù không ở Cửu Châu nhưng thực lực rất kinh khủng. Đặc biệt là vị Sáng Thế Đế Thần trong truyền thuyết kia, nghe nói ông ta đã tiến vào nền văn minh vũ trụ cấp chín.
Hách Liên Vũ trầm giọng nói: "Bọn ta muốn gặp vị Diệp công tử này."
Tình nghĩa cũng quan trọng nhưng nhất định phải cân nhắc đến lợi ích gia tộc. Ông ta không thể vì tình nghĩa mà bỏ qua lợi ích gia tộc, vì vậy ông ta phải tự mình đi gặp vị Diệp công tử này rồi đưa ra một quyết định cuối cùng.
Hách Liên Kỳ vội nói: "Con đi mời hắn tới."
Nói xong cô ta bước ra ngoài. Chỉ một thoáng sau Hách Liên Kỳ đã đưa Diệp Quân bước vào đại điện.
Thấy Diệp Quân, Hách Liên Vũ khẽ mỉm cười: "Chào Diệp công tử, ta là cha của Tiểu Kỳ - Hách Liên Vũ. Tiểu Kỳ và tỷ tỷ ngươi thân như tỷ muội, theo như bối phận ngươi có thể gọi ta một tiếng bá phụ."
Diệp Quân ôm quyền nói: "Vũ bá phụ, vừa rồi binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần đã tới đây à?"
Hách Liên Vũ gật đầu: "Đã tới." Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta đã rước thêm phiền toái cho mọi người rồi, ta sẽ lập tức rời đi, không để mọi người bị liên lụy..."
"Diệp công tử!"
Lúc này, Hách Liên Vũ bỗng nhiên nói: "Diệp công tử, ngươi đừng xa lạ như vậy."
Diệp Quân nhìn Hách Liên Vũ, Hách Liên Vũ mỉm cười nói: "Ta đã đuổi binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần đi rồi."
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Vũ tiền bối, ông làm vậy là..."
Hách Liên Vũ cười nói: "Chẳng phải vừa nãy ta đã nói rồi sao? Tỷ tỷ của ngươi và Tiểu Kỳ là tỷ muội, ngươi cũng được coi là người nhà ta. Bây giờ nếu bọn ta giao ngươi ra thì người đời sẽ nhận xét bọn ta thế nào đây?"
Diệp Quân nghĩ gì đó, hắn mở lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, hắn mỉm cười nói: "Tiền bối, các vị chúng ta đổi nơi khác để trò chuyện nhé."
Vừa nói hắn vừa dẫn mọi người vào bên trong Tiểu Tháp.
Bây giờ hắn cũng không dám làm điều gì bậy bạ. Hắn hiểu rất rõ đối phương sẽ không vô duyên vô cớ giúp hắn. Đối phương gọi hắn tới không chỉ để nói những lời này. Mục đích thực sự của họ là muốn thấy con bài tẩy của Diệp Quân, nếu hắn không hiểu thâm ý này mà cứ vô tri ứng phó thì chắc chắn sẽ bị đối phương khinh thường.
Những thế lực này không thể đơn thuần chỉ nói chuyện tình nghĩa đơn thuần, thứ họ nói phải đi kèm lợi ích.
Khi Diệp Quân dẫn mọi người đi vào Tiểu Tháp, Hách Liên Vũ là người đầu tiên nghiêm mặt.
Mà trong mắt Hách Liên Phu cũng nhiều thêm một phần nghiêm túc.
Chỗ này rất nghịch thiên!
Bình luận facebook