-
Chương 2416-2420
Chương 2416: Đánh cược
Một lát sau, Hách Liên Vũ nhìn Diệp Quân, ông ta trầm giọng nói: "Cậu Diệp, nơi này là?"
Diệp Quân cười nói: "Ta được một vị trưởng bối chế tạo cho không gian đặc biệt này, chuyên dùng để tu luyện."
Hách Liên Vũ do dự một hồi sau đó nói: "Vị trưởng bối đó là?"
Diệp Quân trả lời: "Cô cô của ta."
Thấy Diệp Quân không nói gì thêm, dù Hách Liên Vũ tò mò nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều, ông ta lập tức cười nói: "Cậu Diệp, tu vi của ngươi?"
Diệp Quân nói: "Vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên tu vi của ta bị phong ấn, lần này tới vực Cửu Châu là để khôi phục lại tu vi."
Hách Liên Phu đột nhiên hỏi: "Nếu tu vi của ngươi khôi phục thì thực lực của ngươi thế nào?"
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: "Mạnh hơn Thức Kiếm Tiên vừa nãy nhưng vẫn yếu hơn tiền bối một bậc."
Người mạnh nhất trong đại điện không phải là Hách Liên Vũ mà là Hách Liên Phu.
Hách Liên Phu cười nói: "Ngươi rất giỏi rồi."
Còn trẻ đến vậy mà thực lực đã có thể vượt qua Thức Kiếm Tiên, hắn đã khá lợi hại.
Diệp Quân mỉm cười rồi nghiêm mặt nói: "Hai vị tiền bối, giữa ta và Sáng Thế Đạo Điện quả thật có mâu thuẫn, đây là chuyện giữa ta và họ, liên lụy tới các ông, thật sự là..."
"Khách khí rồi!"
Hách Liên Vũ đột nhiên nói: "Cậu Diệp, ngươi thật sự quá khách khí. Cho tới bây giờ nhà họ Hách Liên ta đã khó có thể phủi sạch quan hệ với chuyện này. Tóm lại binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, khoảng thời gian này ngươi có ở lại quán rượu này, người của binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần không vào đây được đâu."
Diệp Quân suy nghĩ rồi cũng không từ chối nữa, hắn lập tức ôm quyền nói: "Vậy thì đa tạ."
Hách Liên Vũ cười khẽ sau đó dẫn người của nhà họ Hách Liên rời khỏi Tiểu Tháp.
Bên ngoài, bên trong căn phòng, các trưởng lão cốt cán của nhà họ Hách Liên đều đã có mặt ở đây.
Hách Liên Vũ dẫn đầu nhìn Hách Liên Phu: "Sao rồi?"
Hách Liên Phu nói: "Thực lực của người chế tạo không gian đó sâu không lường được!"
Sâu không lường được!
Nghe vậy, sắc mặt của Hách Liên Vũ cứng đơ lại. Ông ta biết Hách Liên Phu kiêu ngạo ra sao, có thể khiến ông ta nói ra những lời này chứng tỏ Hách Liên Phu đã chấn động với cái không gian đặc biệt kia.
Dĩ nhiên không chỉ có Hách Liên Phu, ông ta cũng bị chấn động.
Mười năm trong tháp bằng một ngày ở đời thực! Đây là thủ đoạn thần tiên gì thế?
Hách Liên Kỳ đột nhiên nói: "Chắc chắn binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần sẽ không bỏ qua đâu!"
Hách Liên Vũ gật đầu: "Chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua. Cơ mà thế cũng chẳng sao cả, trước mắt việc này mới chỉ có chúng ta biết thôi. Trước khi tới đây ta mới biết hóa ra bọn họ đã giết tới Bàn Châu, bây giờ Bàn Châu đã kéo họ vào đối tượng thù địch với mình. Ta đã phái người đi giao thiệp với Bàn Châu, bọn họ đồng ý đối phó binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần cùng chúng ta."
Hách Liên Kỳ hơi ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng hiểu ra.
Xem ra ban đầu cha cô ta chọn giúp đỡ Diệp Quân thật ra không chỉ vì nhìn thấy thế lực sau lưng Diệp Quân và Diệp An mà còn có cả Bàn Châu.
Những năm qua nhà họ Hách Liên vẫn luôn muốn tiến vào vực Cửu Châu, nhưng họ làm gì được khi thực sự không có bạn bè ở đây. Chính vì thế những năm qua họ chỉ có những sắp xếp nhỏ, song bây giờ nếu họ có thể hợp tác liên thủ với Bàn Châu thì đây chính là trợ giúp lớn trong quá trình tiến vào vực Cửu Châu của nhà họ Hách Liên.
Hơn nữa binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần còn có thù với binh đoàn lính đánh thuê Thổ Phỉ, điều này có nghĩa là nhà họ Hách Liên cũng có thể liên minh với binh đoàn lính đánh thuê Thổ Phỉ. Tiếc là đoàn trưởng của binh đoàn lính đánh thuê Thổ Phỉ đã biến mất, nhiều năm qua rất nhiều nơi từng là địa bàn của binh đoàn lính đánh thuê Thổ Phỉ đã bị binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần xâm chiếm.
Hách Liên Phu vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn ta phải nhanh chóng điều động các cường giả trong gia tộc tới đây."
Hách Liên Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy!" Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía Hách Liên Phu: "Lão Bát, đệ phải ở lại đây để trấn thủ cho nơi này, tránh cho binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần kia tập kích bất ngờ."
Hách Liên Phu khẽ gật đầu: "Được."
Hách Liên Kỳ đột nhiên nói: "Binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần vẫn ổn, điều khiến ta lo lắng chính là Sáng Thế Đạo Điện kia, lần này chúng ta không biết thực lực của bên Sáng Thế Đạo Điện kia thế nào..."
Hách Liên Vũ im lặng một lát rồi nói: "Ta đã phái người đi điều tra toàn diện về Sáng Thế Đạo Điện..."
Hách Liên Phu đột nhiên nói: "Không sao, có thể thực lực của người chế tạo ra cái không gian đặc biệt kia đã vượt qua nhận biết của chúng ta. Có được một người như vậy thì mười Sáng Thế Đạo Điện ta cũng không sợ. Ván này nhà họ Hách Liên ta muốn tăng tiền cược, điên cuồng tăng tiền cược..."
Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía Hách Liên Vũ: "Chuyện này phải để lão đại huynh và mọi người cùng quyết định."
Hách Liên Vũ im lặng một lát rồi nói: "Các vị, chuyện này liên quan đến sự sống chết của nhà họ Hách Liên ta. Nếu ai muốn đánh cược xin hãy giơ tay."
Vừa nói ông ta vừa giơ tay lên, Hách Liên Kỳ nheo mắt giơ theo sau, Hách Liên Phu cũng giơ vậy.
Thấy vậy, rất nhiều trưởng lão trong nhà họ Hách Liên cũng rối rít giơ tay lên theo.
Một vị trưởng lão giơ tay lên rồi đột nhiên nói: "Cả gia tộc ta đồng tâm, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia”.
Chương 2417: Lũ ngu xuẩn
Cả gia tộc đồng lòng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Nhà họ Hách Liên có thể đi đến hôm này đều nhờ vào sự đoàn kết của cả gia tộc, đặc biệt là sự nhất trí về cách đối xử với người bên ngoài.
Hách Liên Vũ nhìn về phía Hách Liên Phu, trầm giọng nói: "Tiểu Phu, lẽ nào cái không gian đặc biệt ấy còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng của chúng ta?"
Mặc dù ông ta là gia chủ nhưng thực là và tầm nhìn đều kém hơn Hách Liên Phu. Những năm qua Hách Liên Phu lang bạt qua các đại vũ trụ, thực lực và kiến thức sớm đã vượt qua đại đa số người của nhà họ Hách Liên. Chẳng qua là vì ông ta không thích xử lý những chuyện vụn vặt này thôi, chứ nếu không gia chủ nhà họ Hách Liên chính là ông ta.
Hách Liên Phu gật đầu: "Có thể nghịch chuyển thời gian ở hai thế giới, thủ đoạn này ta chưa bao giờ nghe, hơn nữa có thể thứ đó cũng chỉ là thứ đối phương tiện tay làm ra thôi."
Tiện tay làm?
Nghe thấy vậy, mọi người đều rất hoảng sợ, Hách Liên Vũ vội nói: "Sao lại nói thế?"
Hách Liên Phu nói: "Khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của chúng ta, vẻ mặt của vị Diệp công tử kia rất bình tĩnh. Hơn nữa lời hắn nói không muốn liên lụy chúng ta cũng không phải là lời nói dối. Hắn thật sự không nghĩ tới việc phải dựa vào chúng ta”. Ông ta nhìn về phía Hách Liên Vũ: "Lần này may mà nhờ đại ca vô liêm sỉ, nếu không e rằng nhà họ Hách Liên ta cũng sẽ bỏ lỡ phần cơ duyên này rồi."
Ha ha!
Lời vừa dứt, mọi người trong điện đều phá lên cười, Hách Liên Kỳ nhìn cha mình rồi lại quay sang nhìn Bát thúc. Không thể không nói cô ta hơi cảm khái, gia tộc bình thường đều sẽ có đấu đá nội bộ nhưng nhà họ Hách Liên lại không có, đời này cha cô ta và các huynh đệ khác không hề có bất kỳ sự đấu đá nào!
Phải biết rằng, các đại thế gia khác vì chức gia chủ mà có thể tranh nhau sứt đầu chảy máu. Nhưng ở nhà họ Hách Liên tất cả mọi người đều ủng hộ cha cô ta, bao gồm cả Bát thúc - vị cường giả mạnh nhất nhà họ Hách Liên.
Nhà họ Hách Liên có thể phát triển nhanh đến vậy không thể không kể đến sự đoàn kết của cả gia tộc.
Bên ngoài, sau khi Cố Lão dẫn mấy người kia rời khỏi quán rượu, đứng giữa những tầng mây, Cố Lão và hai người kia đưa mắt nhìn xuống quán rượu, sắc mặt trầm như nước.
Ông ta không ngờ nhà họ Hách Liên lại bảo vệ tên Diệp Quân kia đến vậy!
Thức Kiếm Tiên đột nhiên nói: "Cố Lão, e rằng chuyện này không đơn giản như vậy."
Cố Lão nhìn về phía Thức Kiếm Tiên, Thức Kiếm Tiên trầm giọng nói: "Nhà họ Hách Liên không thể nào không biết Diệp Quân là kẻ địch của Sáng Thế Đạo Điện nhưng bọn họ vẫn lựa chọn giúp đỡ. Việc này chỉ có một cách giải thích, họ coi Diệp Quân là người có giá trị giúp đỡ."
Cố Lão híp mắt lại: "Có giá trị giúp đỡ!"
Thức Kiếm Tiên gật đầu: "Còn cả Bàn Châu kia nữa, theo ta điều tra thì người này là người được người đứng đầu Bàn Châu dẫn ra khỏi trấn Cửu Châu. Người kia chẳng qua chỉ là một người bình thường, không thể nào bị vị kia nhìn trúng được, hơn nữa vị kia còn đưa hắn ra ngoài, để lãng phí một vài người có giá trị."
Nói đến đây, gã nhìn xuống quán rượu phía dưới: "Hơn nữa người này có thể còn bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, điều này rất không bình thường. Nếu hắn chỉ là một người bình thường Sáng Thế Đạo Điện hoàn toàn không cần truy nã hắn, cứ giết thẳng tay là được. Nhưng bây giờ Sáng Thế Đạo Điện đã truy nã hắn ở mọi vũ trụ. Dĩ nhiên chuyện này thật sự không đơn giản."
Cố Lão nhìn quán rượu bên dưới: "Ý ngươi là có thế lực đứng sau lưng hắn?"
Thức Kiếm Tiên gật đầu: "Chắc chắn sau lưng hắn có một thế lực cường đại chống lực. Sức mạnh của thế lực này có lẽ còn vượt qua cả dự liệu của chúng ta."
Vừa nói gã vừa nhìn về phía Cố Lão: "Chúng ta nhận được sự giúp đỡ từ Vũ Châu nhưng đã đắc tội Bàn Châu. Nếu bây giờ ta tiếp tục nhắm vào hắn có lẽ ta sẽ chọc phải một kẻ địch mạnh.”
Cố Lão trầm giọng nói: "Ngươi nói có lý, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có hai lựa chọn; Thứ nhất là chọn kết giao với Sáng Thế Đạo Điện và Vũ Châu, trở thành đồng minh với bọn họ sau đó diệt trừ hoàn toàn binh đoàn lính đánh thuê Thổ Phỉ."
Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía Thức Kiếm Tiên: "Muốn có được phải trả giá."
Thức Kiếm Tiên im lặng.
Cố Lão tiếp tục nói: "Hơn nữa quan hệ của Diệp Quân và Bàn Châu đã quá gần gũi, còn chúng ta thì đã trở thành tử địch của Bàn Châu. Trong tương lai nếu có lúc ta và Bàn Châu phải đấu một trận người chết ta sống thì ngươi nói xem, hắn sẽ giúp Bàn Châu hay là giúp chúng ta?"
Thức Kiếm Tiên nhẹ giọng nói: "Nhưng thế lực đứng sau Diệp Quân..."
Cố Lão phất tay: "Đừng sợ, có Sáng Thế Đạo Điện cô ta đỡ, dù thế lực sau lưng hắn có mạnh hơn nữa cũng không thể trở mình được. Chúng ta đã đặt toàn bộ tiền cược vào Sáng Thế Đạo Điện, ta và Sáng Thế Đạo Điện đã đạt được quan hệ liên minh. Đây chính là phương hướng chiến lược hiện nay của binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần!"
Thức Kiếm Tiên khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Cố Lão nhìn về phía quán rượu bên dưới, cười nhạt: "Vì một thế lực không rõ ràng mà dám đắc tội với Sáng Thế Đạo Điện, ta chỉ có thể nói cả nhà họ Hách Liên toàn một lũ ngu xuẩn."
Nói xong, ông ta dẫn hai người kia rời đi.
Dựa trên quyết định của nhóm người Hách Liên Vũ, các cường giả cấp cao trong nhà họ Hách Liên đều đã đuổi tới vực Cửu Châu.
Thành Cửu Châu.
Sau khi Bàn Lăng dẫn hai người Lâm Lập vào thành Cửu Châu cô ta dẫn hai người họ tới một khu vực huấn luyện đặc biệt. Ban đầu chỗ này được Bàn tộc xây dựng để dành riêng cho tu luyện thực chiến. Người phụ trách nơi này tên là Bàn Kình, là một vị trưởng lão của nhà họ Bàn.
Bàn Kình thấy thiên phú của Lâm Lập thì mừng rỡ như điên, nhà họ Bàn có thiên tài cỡ này, tương lai dù không thể xưng bá nhưng họ đã có thể tự vệ được rồi, không để người khác bắt nạt.
Trong điện, Bàn Kình đột nhiên hỏi: "Nhóc con, không phải ngươi nói ngươi còn dẫn theo một vị thiên tài từ trấn Cửu Châu về à? Người đâu?"
Bàn Lăng nói: "Ta để hắn đi rồi."
Bàn Kình ngạc nhiên: "Để hắn đi?" Bàn Lăng gật đầu.
Bàn Kình trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?"
Bàn Lăng kể lại sự việc từ đầu đến cuối.
Chương 2418: Thử xem
Nghe Bàn Lăng nói xong, Bàn Kình trầm giọng nói: "Nhóc con, ta cảm thấy chuyện này ngươi xử lý hơi qua loa."
Bàn Lăng nhìn về phía Bàn Kình, Bàn Kình nhìn chằm chằm cô ta: "Cách làm của ngươi rất cẩn thận, đã giảm cho chúng ta giảm bớt một chút phiền toái, đặc biệt là giảm bớt phiền toái đến từ Sáng Thế Đạo Điện. Nhưng ngươi quên một điều rồi, hắn chính là người được cha ngươi đưa ra ngoài, cha ngươi có thực lực như thế nào? Tầm mắt ra sao? Người bình thường nào có thể lọt vào mắt ông ấy sao? Ông ấy đã đưa vị Diệp công tử này về, chứng tỏ vị Diệp công tử này chắc chắn không phải người bình thường!"
Bàn Lăng trầm giọng nói: "Ta biết, nhưng ta vẫn cảm thấy vì hắn mà đắc tội với Sáng Thế Đạo Điện thì không đáng!"
Bàn Kình khẽ lắc đầu: "Dù đáng giá hay không đáng giá thì chuyện này cũng không nên tùy tiện quyết định. Ngươi nên thông báo cho cha ngươi trước, để cha ngươi định đoạt. Dù sao hắn cũng là người cha ngươi đưa ra ngoài, hơn nữa vì để đưa hắn ra ngoài mà mất đi cơ hội đưa một người khác ra”.."
Bàn Lăng yên lặng không nói.
Bàn Kình tiếp tục nói: "Vả lại tỷ tỷ của hắn còn là Diệp An."
Nói đến đây, ông ta nhìn Bàn Lăng rồi cao giọng nói.
Sắc mặt Bàn Lăng vẫn bình tĩnh: "Không sao, nhà họ Bàn ta không cần dựa vào người khác."
Bàn Kình thấp giọng thở dài nói: "Nói có thể nói vậy nhưng làm thì không thể làm vậy được”.
Nói đến đây, ông ta không nói gì nữa.
Sau khi Bàn Kình đi, Bàn Lăng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bình tĩnh nói: "Sau này nhà họ Bàn sẽ phải cảm ơn quyết định này của ta."
Tháp Cửu Châu, mỗi ngày Diệp Quân đều giúp Táng Cương tu luyện bên trong Tiểu Tháp sau đó nấu mì gói cho cô bé ăn. Dĩ nhiên vì mì gói đã gần hết nên hắn thường xuyên đổi cách nấu cho cô bé ăn.
Bây giờ khẩu vị của Táng Cương đã cực kỳ kén chọn!
Dưới sự chỉ điểm của Diệp Quân, tu vi của Táng Cương cũng tăng mạnh. Thật ra chính Diệp Quân cũng bị hoảng sợ, bởi hắn phát hiện tu vi của Táng Cương tăng nhanh đến bất thường.
Diệp Quân hỏi: "Tháp gia, ngươi có cảm thấy tốc độ tu luyện của nhóc con này hơi bất thường không?"
Tiểu Tháp trả lời: "Cũng được."
Diệp Quân khẽ nhíu mày.
Tiểu Tháp lại nói: "Tháp gia ta đã từng thấy quá nhiều thiên tài. Có ông nội ngươi, có cha ngươi và còn vô số người nữa. Tốc độ tu luyện này mặc dù rất nhanh nhưng trong mắt ta thì thật ra cũng chỉ có vậy thôi."
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, Tháp gia này sao bỗng dưng ngầu thế.
Tiểu Tháp nói: "Tốc độ tu luyện của cô bé càng nhanh càng có lợi cho ta, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc rất có thể cô bé sẽ nhớ lại gì đó."
Diệp Quân gật đầu.
Một lát sau, hắn rời khỏi Tiểu Tháp đi tìm Hách Liên Kỳ: "Kỳ cô nương, có tin tức gì của tỷ tỷ ta không?"
Hách Liên Kỳ lắc đầu: "Không có."
Sắc mặt Diệp Quân u ám.
Tỷ thật không đáng tin mà!
Hách Liên Kỳ cười nói: "Ngươi đừng lo lắng, cường giả của nhà họ Hách Liên ta đã tới đây. Vả lại Bát thúc ta cũng ở đây, có ông ấy, trừ phi cường giả cấp cao của Sáng Thế Đạo Điện đến. Nếu không, không ai làm gì được ngươi."
Diệp Quân lắc đầu cười đáp: "Lần này làm phiền các cô."
Hách Liên Kỳ nghiêm túc nói: "Diệp công tử, giữa chúng ta không nên nói lời giả tạo. Bây giờ bọn ta giúp đỡ ngươi là hy vọng có một ngày ngươi cũng có thể giúp đỡ bọn ta. Mọi người đều là bạn, giúp đỡ lẫn nhau, ngươi cảm thấy như vậy có ổn không?"
Diệp Quân nhìn Hách Liên Kỳ, cười nói: "Trước mắt đối với ta mà nói đây dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng Kỳ cô nương, Sáng Thế Đạo Điện không phải một thế lực đơn giản đâu."
Hách Liên Kỳ gật đầu: "Bọn ta biết, bọn ta cũng đang điều tra Sáng Thế Đạo Điện. Trước mắt bọn ta nắm được rất ít thông tin, bọn ta chỉ biết vị Sáng Thế Đế Thần kia có vô số tín đồ. Hiện tại rất nhiều tín đồ đang trên đường tới vực Cửu Châu, nhưng người tới là những ai, thực lực ra sao bọn ta không hề biết."
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Nếu tu vi vẫn còn hắn sẽ không biết thế nào là sợ. Có kiếm ý trật tự cộng thêm kiếm Thanh Huyên, tuy không thể nói là vô địch nhưng chỉ cần không gặp phải cường giả cao cấp như Phạm Chiêu Đế thì hắn hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc.
Nhưng bây giờ hắn đã mất hết tu vi, chỉ còn Tháp gia.
Tháp gia lại chỉ có thể chống đỡ.
Mặc dù mỗi tháng hắn có thể khôi phục tu vi một lần nhưng vốn dĩ đấy là một chuyện rất vớ vẩn vì nó chỉ có thể duy trì trong một giờ, hơn nữa thời gian có thể sẽ ngắn hơn. Dù sao vì chuyện của ông nội trước đây mà hình như cô cô vẫn tức giận, ai mà biết đặc quyền mỗi tháng khôi phục tu vi một lần này có thể dùng được hay không!
Tỷ tỷ!
Trời đất bao la trước mắt chỉ có thể dựa vào tỷ tỷ!
Diệp Quân nhìn Hách Liên Kỳ, trầm giọng nói: "Kỳ cô nương có thể vào tháp tìm người được không?"
Hách Liên Kỳ lắc đầu: "Không được." Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Đúng lúc này, dường như Hách Liên Kỳ ý thực được gì đó. Cô ta đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, Diệp Quân cũng bước tới cạnh cô ta. Dưới lối vào quán rượu có một người đàn ông trung niên đang từ từ bước lại đây. Ông ta bước tới dưới quán rượu rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: "Nghe theo mệnh lệnh của Đế Thần, giết Diệp Quân."
"Thử xem!"
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang khắp trời đất.
Chương 2419: Vỡ tan
Diệp Quân nhìn về phía người vừa lên tiếng, người đó chính là Hách Liên Phu. Hách Liên Phu ngồi ở một quán nhỏ cách quán rượu không xa, tay ông ta cầm ly rượu, vẻ mặt bình tĩnh. Lúc thấy gã đàn ông trung niên, ông ta nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn.
Gã đàn ông đứng trước quán rượu chậm rãi quay người nhìn về phía Hách Liên Phu, cười khẽ: "Một con kiến hôi nho nhỏ mà cũng dám nói năng ngông cuồng”.
Vừa nói gã vừa nhảy lên phía trước một bước.
Cú nhảy này khiến thời không và thời gian ở chỗ gã và Hách Liên Phu trở nên mờ ảo.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Hách Liên Kỳ đứng trên quán rượu bỗng trở nên nghiêm trọng. Lẽ nào vị trước mắt lại là cường giả cảnh giới Đạo Đế.
Một người tùy tiện đến thôi nhưng đã là cảnh giới Đạo Đế ư?
Vẻ mặt của Hách Liên Kỳ càng lúc càng nghiêm trọng, cô ta bỗng nhận ra dường như cả nhà họ Hách Liên đã đánh giá thấp Sáng Thế Đạo Điện rồi.
Hách Liên Kỳ quay đầu nhìn Diệp Quân, nếu họ đã đánh giá thấp Sáng Thế Đạo Điện một cách nghiêm trọng đồng thời đánh giá cao thế lực đứng sau Diệp công tử thì điều này đối với nhà họ Hách Liên mà nói thực sự là một tai họa lớn.
Cơ mà đời người sống không hối hận, bây giờ điều nhà họ Hách Liên phải làm là chống đỡ tới cuối cùng!
Không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm đến triệt để.
Giờ phút này Diệp Quân cũng hơi bất ngờ. Trước đây Đa Nguyên Đạo Đế từng bảo ông ta cũng chỉ là một tên giữ cửa ở Sáng Thế Đạo Điện, lúc ấy hắn không lo xa nên cũng chỉ tưởng đấy là một câu nói đùa. Bây giờ nhìn lại xem ra Đa Nguyên Đạo Đế không hề nói đùa.
Sáng Thế Đạo Điện này không hề đơn giản!
Phía dưới, trên đường phố, Hách Liên Phu và gã đàn ông trung niên kia đã trở nên mờ ảo. Bấy giờ hai người họ đã không ở trong thời không thời gian đấy nữa, bản thể của họ đã xuất hiện ở một thời không hư vô nào đó. Nhưng chẳng bao lâu sau cơ thể hai người dần dần ngưng tụ lại.
Ầm!
Cơ thể gã đàn ông trung niên kia bắt đầu run lên kịch liệt, gã lùi lại mấy bước. Ngay sau đó sắc mặt gã trở nên tái nhợt. Gã đàn ông trung niên nhìn về phía Hách Liên Phu, mắt gã nhiều thêm vài phần chăm chú.
Hách Liên Phu nhìn gã đàn ông trung niên: "Cút." Ầm!
Tiếng ầm như sấm vang lên, trời đất chấn động.
Thế mà gã đàn ông trung niên lại cười, gã quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: "Ngươi nghĩ rằng nhà họ Hách Liên của ngươi có thể bảo vệ được người sao?"
Hách Liên Phu đột nhiên nói: "Không muốn cút thì để mạng lại đi!"
Vừa nói ông ta vừa vọt tới chỗ gã đàn ông kia như một tia sét.
Nụ cười trên mặt gã đàn ông trung niên cứng lại. Một khắc sau, gã bị một sức mạnh kinh khủng cưỡng ép kéo vào một thời không hư vô nào đó. Ngay sau đó, từng tiếng nổ dữ dội vang lên trong thời không hư vô đó.
Không bao lâu sau, một bóng người đột nhiên rơi từ trên trời xuống, bóng người đấy rơi mạnh xuống mặt đất, máu văng tung tóe!
Đó chính là gã đàn ông trung niên kia! Gã đã bị giết chết!
Nhìn cảnh này, Diệp Quân thoáng có phần ngạc nhiên. Hắn nhìn Hách Liên Phu chậm rãi bước ra từ khe nứt thời không. Hắn rất bất ngờ, hắn không ngờ thực lực của Hách Liên Phu lại kinh khủng đến vậy, ông ta chỉ dùng một thời gian ngắn đã có thể giết chết một cường giả cảnh giới Đạo Đế.
Hách Liên Kỳ đứng cạnh Diệp Quân nói: "Bát thúc là thiên tài yêu nghiệt nhất của nhà họ Hách Liên ta, đồng thời cũng là cường giả mạnh nhất hiện tại của nhà họ Hách Liên."
Diệp Quân gật đầu: "Rất mạnh."
Phía dưới, Hách Liên Phu thản nhiên nhìn thi thể kia, thần hồn trong thi thể đã bị ông ta xóa bỏ, ông ta liếc nhìn bốn phía: "Mạng của Diệp công tử đã có nhà họ Hách Liên ta bảo vệ."
Đơn giản, thẳng thắn!
Ông ta là một võ giả nên không lòng vòng nhiều. Đây chính là một loại đầu tư, nếu trong lòng mọi người ai cũng tỏ tường rồi thì cứ thẳng thắn mà nói thôi.
"Nhà họ Hách Liên khí phách thật!"
Lúc này có một giọng nói từ xa xa vang lên.
Ngay sau đó Cố Lão dẫn theo Thức Kiếm Tiên từ từ đi tới, Cố Lão nhìn chằm chằm Hách Liên Phu: "Hách Liên Phu."
Hách Liên Phu phất ống tay áo lên: "Đừng nói nhảm, muốn đánh thì đánh đi, ra oai phủ đầu làm gì?"
Sắc mặt Cố Lão trầm xuống.
Lúc này, Thức Kiếm Tiên đột nhiên bước lên phía trước một bước, Cố Lão trầm giọng nói: "Thức Kiếm Tiên."
Thức Kiếm Tiên nhìn chằm chằm Hách Liên Phu: "Đã là kiếm tu sao có thể nhát gan chứ?"
Lời vừa dứt, gã lập tức biến mất, Hách Liên Phu cũng biến mất theo.
Không được đánh nhau ở tháp Cửu Châu, ai cả gan ra tay ở đây lập tức sẽ kích hoạt cấm chế Cửu Châu Chủ lưu lại. Một khi phong ấn cấm chế được kích hoạt, chắc chắn là tự tìm đường chết.
Cửu Châu Chủ!
Không ai dám mạo phạm người này dù cho hiện tại ông ta đã không còn ở vực Cửu Châu! Trong một thời không hư vô, Thức Kiếm Tiên mặc một bộ áo bào màu đen, tay cầm kiếm đứng thẳng người. Quanh thân gã tản ra kiếm thế ngút trời, thời không xung quanh bị kiếm khí này làm chấn động. Chúng phập phồng như từng đợt sóng lượn, vô cùng đáng sợ.
Hách Liên Phu lẳng lặng đứng đối diện gã, tay áo ông ta không gió mà bay, so với Thức Kiếm Tiên thì ông ta bình tĩnh hơn nhiều.
Ngay lúc ấy, Thức Kiếm Tiên bỗng biến mất tại chỗ.
Xoẹt!
Một lưỡi kiếm xé rách thời không bay tới, từng tấc thời không bắt đầu vỡ tan tành chỉ trong nháy mắt.
Một kiếm dốc hết toàn lực!
Thức Kiếm Tiên hiểu rất rõ, đối mặt với Hách Liên Phu, gã chỉ có một cơ hội để ra đòn thôi, do đó một nhát kiếm này được gã đánh ra với thái độ ngươi chết ta sống.
Chỉ cần nhát kiếm này không thua, khí thế của gã có thể tăng lên.
Gã muốn dồn người vào đường chết để mình sống!
Khoảnh khắc Thức Kiếm Tiên xuất kiếm, Hách Liên Phu ở xa xa khẽ híp mắt lại. Ông ta chậm rãi nắm chặt tay phải, một phần sức mạnh lặng lẽ ngưng tụ trong tay.
Khi kiếm của Thức Kiếm Tiên miễn cưỡng giết gần tới, ông ta đột nhiên xuất quyền.
Một quyền này của ông ta đánh ra như núi vỡ bờ, quyền thế ngút trời nháy mắt nghiền nát cả thời không. Cùng lúc đó, kiếm quang kia biến mất.
Sau vài giây im lặng hít thở, Hách Liên Phu nhẹ nhàng vung tay phải lên, vùng thời không hư vô đã vỡ tan lại trở về bình thường.
Chương 2420: Cơ duyên lớn nhất
Cách đó không xa Thức Kiếm Tiên vẫn cầm kiếm đứng đó, nhưng đôi mắt của gã đã mờ mịt hơn, hồi lâu sau gã nhìn về phía Hách Liên Phu: "Ngươi vậy mà đã…."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Hách Liên Phu nhẹ nhàng vung tay phải đi, Thức Kiếm Tiên lập tức bị quét bay.
Khi Hách Liên Phu trở lại đại điện, ông ta xem nhẹ ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chậm rãi ngồi xuống bàn rượu trong quán rượu, ông ta nhẹ nhàng bưng ly rượu trên bàn lên uống một hớp nhỏ.
Cách đó không xa, sắc mặt Cố Lão cực kỳ khó coi, mắt ông ta còn có vẻ kiêng kỵ.
Thật ra bọn họ biết rất ít về thực lực của Hách Liên Phu.
Họ chỉ biết Hách Liên Phu là người từng đứng trong top 10 của bảng Cửu Châu, nhưng họ lại không biết gì về thực lực thật sự của ông ta.
Giờ phút này thấy Hách Liên Phu chém giết Thức Kiếm Tiên dễ như trở bàn tay, ông ta mới hiểu được họ đã đánh giá thấp thực lực của Hách Liên Phu.
Hách Liên Phu nhìn về phía Cố Lão: "Đánh vài chiêu không?"
Cố Lão nhìn chằm chằm Hách Liên Phu: "Hách Liên Phu, ta cảm thấy rất bất ngờ, nhà họ Hách Liên ngươi đặt cược như vậy không sợ nhà tan cửa nát sao?"
Hách Liên Phu bình tĩnh nói: "Chẳng phải binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần của ngươi cũng đang đánh cược sao?"
Cố Lão cười nói: "Bọn ta mòn mắt trông chờ, đi thôi."
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Ông ta không chọn ra tay vì ông ta hiểu rất rõ mình hoàn toàn không làm được gì Hách Liên Phu.
Nhìn Cố Lão rời đi, người ở xung quanh đều vô cùng tò mò, tại sao nhà họ Hách Liên lại đối đầu với binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần rồi vậy?"
Hơn nữa, hình như còn có cả Sáng Thế Đạo Điện! Vì vậy rất nhiều người bắt đầu âm thầm điều tra.
Thần Châu.
Trong một căn phòng, Tả Nhạn ngồi xếp bằng, hai tay cô ấy kết ấn đặt trước ngực, quanh người cô ấy tản ra luồng năng lượng thần bí.
Từ khi cô ta trở về, cô ta đã trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm của nhà họ Tả, mấy vị thái thượng trưởng lão đã bế quan của nhà họ Tả cũng tự mình rời núi bảo vệ cô ấy, sợ quanh cô ấy xuất hiện chuyện không may nào đó.
Truyền thừa của Cửu Châu Chủ!
Đây chính là một phần cơ duyên to lớn!
Nếu Tả Nhạn thành công, vậy sau này nhà họ Tả sẽ trở thành sự tồn tại vô địch tuyệt đối ở vực Cửu Châu. Khi đó nhà họ Tả thậm chí có thể thống nhất vực Cửu Châu, tái hiện thời đại huy hoàng năm đó của Cửu Châu Chủ.
Vì vậy bây giờ việc quan trọng bậc nhất nhà họ Tả là phải bảo vệ Tả Nhạn thật tốt.
Lúc này, khí tức quanh thân Tả Nhạn như thủy triều dâng trào, dần dần, giữa chân mày cô ấy xuất hiện một con dấu nhàn nhạt đỏ như lửa.
Trong bóng tối, một ông lão thấy con dấu, mắt ông ta hiện lên vẻ hưng phấn: "Là ấn Cửu Châu, ấn Cửu Châu!"
Năm Cửu Châu Chủ còn trị vì, thứ này cùng với đỉnh Cửu Châu và kiếm Cửu Châu được gọi là ba thần khí mạnh nhất Cửu Châu.
Đứng cạnh ông lão là một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên ấy chính là cha của Tả Nhạn - Tả Lâu.
Khoảnh khắc ấy, Tả Lâu cũng nở nụ cười, ban đầu ông ta đã trả một cái giá thật lớn để đưa Tả Nhạn đến tiểu trấn, hy vọng cô ấy có thể nhận được sự công nhận của Cửu Châu Chủ, lấy được truyền thừa của Cửu Châu Chủ. Tả Nhạn cũng không phụ lòng ông ta, cô ấy thật sự đã có được truyền thừa của Cửu Châu Chủ!
Nhà họ Tả đã vực dậy nhờ quyết định ban đầu của ông ta!
Lúc này, một ông lão áo đen bỗng xuất hiện bên cạnh Tả Lâu, ông ta thấp giọng nói mấy câu.
Chân mày Tả Lâu cau lại: "Nhà họ Hách Liên khăng khăng bảo vệ một thiếu niên tên Diệp Quân ư?"
Ông lão áo đen gật đầu: "Đúng vậy."
Tả Lâu hơi nghi ngờ: "Nhà họ Hách Liên điên rồi à?"
Ông lão áo đen nói: "Bây giờ các thế lực lớn cũng đang điều tra Diệp Quân, nhưng họ mới chỉ biết hắn là đệ đệ của Diệp An, trừ điều này ra tạm thời vẫn chưa tra được gì."
Diệp An!
Tả Lâu hơi kinh ngạc, đương nhiên ông ta biết Diệp An. Đây chính là thiên tài nức tiếng của vực Cửu Châu gần đây, ông ta không ngờ Diệp Quân lại là đệ đệ của Diệp An.
Tả Lâu nói: "Xem ra sau lưng Diệp Quân cũng có chút thế lực."
"Cha!"
Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói truyền tới.
Tả Lâu quay đầu nhìn, Tả Nhạn chậm rãi đi tới.
Tả Lâu cười nói: "Nhạn Nhi."
Tả Nhạn nhìn chằm chằm Tả Lâu, cô ấy nhíu mày: "Cha không đón hắn ra ngoài sao?"
Tả Lâu do dự một chút rồi nói: "Nhạn Nhi, ta biết hắn là bạn của con, nhưng dù sao ta cũng là tộc trưởng, phải cân nhắc lợi ích của gia tộc. Ta không thể lãng phí một chỗ vì hắn được, dù sao hắn cũng không có khí vận Cửu Châu."
Nghe thấy lời Tả Lâu nói, Tả Nhạn hơi ngẩn ra, sau đó cô ấy lắc đầu, sự thất vọng trong mắt khó đè nén được: "Cha, tầm nhìn của cha quá thiển cận, không thích hợp làm gia chủ nhà họ Tả ta."
Sắc mặt Tả Lâu trở nên khó coi, ông ta quát chói tai: "Nhạn Nhi, sao con có thể vì một người ngoài mà nói cha con như vậy? Con làm ta rất thất vọng."
Nói xong, ông ta phất tay áo rời đi.
Tả Nhạn không quan tâm đến Tả Lâu nữa, cô ấy chậm rãi quay đầu nhìn sang bên phải, nhẹ giọng nói: "Cha cho rằng cơ duyên lớn nhất con lấy được ở trấn Cửu Châu là truyền thừa ư? Không, cơ duyên lớn nhất con nhận được là quen biết hắn, còn trở thành bạn của hắn."
Một ông lão đứng cạnh cô ấy trầm giọng nói: "Đại tiểu thư, nếu hắn thật sự không phải người bình thường thì tại sao trên người hắn không có khí vận Cửu Châu?"
Tả Nhạn khẽ lắc đầu: "Đó là bởi vì khí vận Cửu Châu hoàn toàn không có tư cách nhập vào người hắn. Sư phụ không nhận hắn làm đồ đệ không phải vì ông ấy không muốn, mà căn bản là ông ấy hoàn toàn không có tư cách thu nhận Diệp công tử làm đồ đệ."
Một lát sau, Hách Liên Vũ nhìn Diệp Quân, ông ta trầm giọng nói: "Cậu Diệp, nơi này là?"
Diệp Quân cười nói: "Ta được một vị trưởng bối chế tạo cho không gian đặc biệt này, chuyên dùng để tu luyện."
Hách Liên Vũ do dự một hồi sau đó nói: "Vị trưởng bối đó là?"
Diệp Quân trả lời: "Cô cô của ta."
Thấy Diệp Quân không nói gì thêm, dù Hách Liên Vũ tò mò nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều, ông ta lập tức cười nói: "Cậu Diệp, tu vi của ngươi?"
Diệp Quân nói: "Vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên tu vi của ta bị phong ấn, lần này tới vực Cửu Châu là để khôi phục lại tu vi."
Hách Liên Phu đột nhiên hỏi: "Nếu tu vi của ngươi khôi phục thì thực lực của ngươi thế nào?"
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: "Mạnh hơn Thức Kiếm Tiên vừa nãy nhưng vẫn yếu hơn tiền bối một bậc."
Người mạnh nhất trong đại điện không phải là Hách Liên Vũ mà là Hách Liên Phu.
Hách Liên Phu cười nói: "Ngươi rất giỏi rồi."
Còn trẻ đến vậy mà thực lực đã có thể vượt qua Thức Kiếm Tiên, hắn đã khá lợi hại.
Diệp Quân mỉm cười rồi nghiêm mặt nói: "Hai vị tiền bối, giữa ta và Sáng Thế Đạo Điện quả thật có mâu thuẫn, đây là chuyện giữa ta và họ, liên lụy tới các ông, thật sự là..."
"Khách khí rồi!"
Hách Liên Vũ đột nhiên nói: "Cậu Diệp, ngươi thật sự quá khách khí. Cho tới bây giờ nhà họ Hách Liên ta đã khó có thể phủi sạch quan hệ với chuyện này. Tóm lại binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, khoảng thời gian này ngươi có ở lại quán rượu này, người của binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần không vào đây được đâu."
Diệp Quân suy nghĩ rồi cũng không từ chối nữa, hắn lập tức ôm quyền nói: "Vậy thì đa tạ."
Hách Liên Vũ cười khẽ sau đó dẫn người của nhà họ Hách Liên rời khỏi Tiểu Tháp.
Bên ngoài, bên trong căn phòng, các trưởng lão cốt cán của nhà họ Hách Liên đều đã có mặt ở đây.
Hách Liên Vũ dẫn đầu nhìn Hách Liên Phu: "Sao rồi?"
Hách Liên Phu nói: "Thực lực của người chế tạo không gian đó sâu không lường được!"
Sâu không lường được!
Nghe vậy, sắc mặt của Hách Liên Vũ cứng đơ lại. Ông ta biết Hách Liên Phu kiêu ngạo ra sao, có thể khiến ông ta nói ra những lời này chứng tỏ Hách Liên Phu đã chấn động với cái không gian đặc biệt kia.
Dĩ nhiên không chỉ có Hách Liên Phu, ông ta cũng bị chấn động.
Mười năm trong tháp bằng một ngày ở đời thực! Đây là thủ đoạn thần tiên gì thế?
Hách Liên Kỳ đột nhiên nói: "Chắc chắn binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần sẽ không bỏ qua đâu!"
Hách Liên Vũ gật đầu: "Chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua. Cơ mà thế cũng chẳng sao cả, trước mắt việc này mới chỉ có chúng ta biết thôi. Trước khi tới đây ta mới biết hóa ra bọn họ đã giết tới Bàn Châu, bây giờ Bàn Châu đã kéo họ vào đối tượng thù địch với mình. Ta đã phái người đi giao thiệp với Bàn Châu, bọn họ đồng ý đối phó binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần cùng chúng ta."
Hách Liên Kỳ hơi ngạc nhiên nhưng cô nhanh chóng hiểu ra.
Xem ra ban đầu cha cô ta chọn giúp đỡ Diệp Quân thật ra không chỉ vì nhìn thấy thế lực sau lưng Diệp Quân và Diệp An mà còn có cả Bàn Châu.
Những năm qua nhà họ Hách Liên vẫn luôn muốn tiến vào vực Cửu Châu, nhưng họ làm gì được khi thực sự không có bạn bè ở đây. Chính vì thế những năm qua họ chỉ có những sắp xếp nhỏ, song bây giờ nếu họ có thể hợp tác liên thủ với Bàn Châu thì đây chính là trợ giúp lớn trong quá trình tiến vào vực Cửu Châu của nhà họ Hách Liên.
Hơn nữa binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần còn có thù với binh đoàn lính đánh thuê Thổ Phỉ, điều này có nghĩa là nhà họ Hách Liên cũng có thể liên minh với binh đoàn lính đánh thuê Thổ Phỉ. Tiếc là đoàn trưởng của binh đoàn lính đánh thuê Thổ Phỉ đã biến mất, nhiều năm qua rất nhiều nơi từng là địa bàn của binh đoàn lính đánh thuê Thổ Phỉ đã bị binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần xâm chiếm.
Hách Liên Phu vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn ta phải nhanh chóng điều động các cường giả trong gia tộc tới đây."
Hách Liên Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy!" Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía Hách Liên Phu: "Lão Bát, đệ phải ở lại đây để trấn thủ cho nơi này, tránh cho binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần kia tập kích bất ngờ."
Hách Liên Phu khẽ gật đầu: "Được."
Hách Liên Kỳ đột nhiên nói: "Binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần vẫn ổn, điều khiến ta lo lắng chính là Sáng Thế Đạo Điện kia, lần này chúng ta không biết thực lực của bên Sáng Thế Đạo Điện kia thế nào..."
Hách Liên Vũ im lặng một lát rồi nói: "Ta đã phái người đi điều tra toàn diện về Sáng Thế Đạo Điện..."
Hách Liên Phu đột nhiên nói: "Không sao, có thể thực lực của người chế tạo ra cái không gian đặc biệt kia đã vượt qua nhận biết của chúng ta. Có được một người như vậy thì mười Sáng Thế Đạo Điện ta cũng không sợ. Ván này nhà họ Hách Liên ta muốn tăng tiền cược, điên cuồng tăng tiền cược..."
Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía Hách Liên Vũ: "Chuyện này phải để lão đại huynh và mọi người cùng quyết định."
Hách Liên Vũ im lặng một lát rồi nói: "Các vị, chuyện này liên quan đến sự sống chết của nhà họ Hách Liên ta. Nếu ai muốn đánh cược xin hãy giơ tay."
Vừa nói ông ta vừa giơ tay lên, Hách Liên Kỳ nheo mắt giơ theo sau, Hách Liên Phu cũng giơ vậy.
Thấy vậy, rất nhiều trưởng lão trong nhà họ Hách Liên cũng rối rít giơ tay lên theo.
Một vị trưởng lão giơ tay lên rồi đột nhiên nói: "Cả gia tộc ta đồng tâm, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia”.
Chương 2417: Lũ ngu xuẩn
Cả gia tộc đồng lòng, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Nhà họ Hách Liên có thể đi đến hôm này đều nhờ vào sự đoàn kết của cả gia tộc, đặc biệt là sự nhất trí về cách đối xử với người bên ngoài.
Hách Liên Vũ nhìn về phía Hách Liên Phu, trầm giọng nói: "Tiểu Phu, lẽ nào cái không gian đặc biệt ấy còn kinh khủng hơn cả tưởng tượng của chúng ta?"
Mặc dù ông ta là gia chủ nhưng thực là và tầm nhìn đều kém hơn Hách Liên Phu. Những năm qua Hách Liên Phu lang bạt qua các đại vũ trụ, thực lực và kiến thức sớm đã vượt qua đại đa số người của nhà họ Hách Liên. Chẳng qua là vì ông ta không thích xử lý những chuyện vụn vặt này thôi, chứ nếu không gia chủ nhà họ Hách Liên chính là ông ta.
Hách Liên Phu gật đầu: "Có thể nghịch chuyển thời gian ở hai thế giới, thủ đoạn này ta chưa bao giờ nghe, hơn nữa có thể thứ đó cũng chỉ là thứ đối phương tiện tay làm ra thôi."
Tiện tay làm?
Nghe thấy vậy, mọi người đều rất hoảng sợ, Hách Liên Vũ vội nói: "Sao lại nói thế?"
Hách Liên Phu nói: "Khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của chúng ta, vẻ mặt của vị Diệp công tử kia rất bình tĩnh. Hơn nữa lời hắn nói không muốn liên lụy chúng ta cũng không phải là lời nói dối. Hắn thật sự không nghĩ tới việc phải dựa vào chúng ta”. Ông ta nhìn về phía Hách Liên Vũ: "Lần này may mà nhờ đại ca vô liêm sỉ, nếu không e rằng nhà họ Hách Liên ta cũng sẽ bỏ lỡ phần cơ duyên này rồi."
Ha ha!
Lời vừa dứt, mọi người trong điện đều phá lên cười, Hách Liên Kỳ nhìn cha mình rồi lại quay sang nhìn Bát thúc. Không thể không nói cô ta hơi cảm khái, gia tộc bình thường đều sẽ có đấu đá nội bộ nhưng nhà họ Hách Liên lại không có, đời này cha cô ta và các huynh đệ khác không hề có bất kỳ sự đấu đá nào!
Phải biết rằng, các đại thế gia khác vì chức gia chủ mà có thể tranh nhau sứt đầu chảy máu. Nhưng ở nhà họ Hách Liên tất cả mọi người đều ủng hộ cha cô ta, bao gồm cả Bát thúc - vị cường giả mạnh nhất nhà họ Hách Liên.
Nhà họ Hách Liên có thể phát triển nhanh đến vậy không thể không kể đến sự đoàn kết của cả gia tộc.
Bên ngoài, sau khi Cố Lão dẫn mấy người kia rời khỏi quán rượu, đứng giữa những tầng mây, Cố Lão và hai người kia đưa mắt nhìn xuống quán rượu, sắc mặt trầm như nước.
Ông ta không ngờ nhà họ Hách Liên lại bảo vệ tên Diệp Quân kia đến vậy!
Thức Kiếm Tiên đột nhiên nói: "Cố Lão, e rằng chuyện này không đơn giản như vậy."
Cố Lão nhìn về phía Thức Kiếm Tiên, Thức Kiếm Tiên trầm giọng nói: "Nhà họ Hách Liên không thể nào không biết Diệp Quân là kẻ địch của Sáng Thế Đạo Điện nhưng bọn họ vẫn lựa chọn giúp đỡ. Việc này chỉ có một cách giải thích, họ coi Diệp Quân là người có giá trị giúp đỡ."
Cố Lão híp mắt lại: "Có giá trị giúp đỡ!"
Thức Kiếm Tiên gật đầu: "Còn cả Bàn Châu kia nữa, theo ta điều tra thì người này là người được người đứng đầu Bàn Châu dẫn ra khỏi trấn Cửu Châu. Người kia chẳng qua chỉ là một người bình thường, không thể nào bị vị kia nhìn trúng được, hơn nữa vị kia còn đưa hắn ra ngoài, để lãng phí một vài người có giá trị."
Nói đến đây, gã nhìn xuống quán rượu phía dưới: "Hơn nữa người này có thể còn bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã, điều này rất không bình thường. Nếu hắn chỉ là một người bình thường Sáng Thế Đạo Điện hoàn toàn không cần truy nã hắn, cứ giết thẳng tay là được. Nhưng bây giờ Sáng Thế Đạo Điện đã truy nã hắn ở mọi vũ trụ. Dĩ nhiên chuyện này thật sự không đơn giản."
Cố Lão nhìn quán rượu bên dưới: "Ý ngươi là có thế lực đứng sau lưng hắn?"
Thức Kiếm Tiên gật đầu: "Chắc chắn sau lưng hắn có một thế lực cường đại chống lực. Sức mạnh của thế lực này có lẽ còn vượt qua cả dự liệu của chúng ta."
Vừa nói gã vừa nhìn về phía Cố Lão: "Chúng ta nhận được sự giúp đỡ từ Vũ Châu nhưng đã đắc tội Bàn Châu. Nếu bây giờ ta tiếp tục nhắm vào hắn có lẽ ta sẽ chọc phải một kẻ địch mạnh.”
Cố Lão trầm giọng nói: "Ngươi nói có lý, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có hai lựa chọn; Thứ nhất là chọn kết giao với Sáng Thế Đạo Điện và Vũ Châu, trở thành đồng minh với bọn họ sau đó diệt trừ hoàn toàn binh đoàn lính đánh thuê Thổ Phỉ."
Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía Thức Kiếm Tiên: "Muốn có được phải trả giá."
Thức Kiếm Tiên im lặng.
Cố Lão tiếp tục nói: "Hơn nữa quan hệ của Diệp Quân và Bàn Châu đã quá gần gũi, còn chúng ta thì đã trở thành tử địch của Bàn Châu. Trong tương lai nếu có lúc ta và Bàn Châu phải đấu một trận người chết ta sống thì ngươi nói xem, hắn sẽ giúp Bàn Châu hay là giúp chúng ta?"
Thức Kiếm Tiên nhẹ giọng nói: "Nhưng thế lực đứng sau Diệp Quân..."
Cố Lão phất tay: "Đừng sợ, có Sáng Thế Đạo Điện cô ta đỡ, dù thế lực sau lưng hắn có mạnh hơn nữa cũng không thể trở mình được. Chúng ta đã đặt toàn bộ tiền cược vào Sáng Thế Đạo Điện, ta và Sáng Thế Đạo Điện đã đạt được quan hệ liên minh. Đây chính là phương hướng chiến lược hiện nay của binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần!"
Thức Kiếm Tiên khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Cố Lão nhìn về phía quán rượu bên dưới, cười nhạt: "Vì một thế lực không rõ ràng mà dám đắc tội với Sáng Thế Đạo Điện, ta chỉ có thể nói cả nhà họ Hách Liên toàn một lũ ngu xuẩn."
Nói xong, ông ta dẫn hai người kia rời đi.
Dựa trên quyết định của nhóm người Hách Liên Vũ, các cường giả cấp cao trong nhà họ Hách Liên đều đã đuổi tới vực Cửu Châu.
Thành Cửu Châu.
Sau khi Bàn Lăng dẫn hai người Lâm Lập vào thành Cửu Châu cô ta dẫn hai người họ tới một khu vực huấn luyện đặc biệt. Ban đầu chỗ này được Bàn tộc xây dựng để dành riêng cho tu luyện thực chiến. Người phụ trách nơi này tên là Bàn Kình, là một vị trưởng lão của nhà họ Bàn.
Bàn Kình thấy thiên phú của Lâm Lập thì mừng rỡ như điên, nhà họ Bàn có thiên tài cỡ này, tương lai dù không thể xưng bá nhưng họ đã có thể tự vệ được rồi, không để người khác bắt nạt.
Trong điện, Bàn Kình đột nhiên hỏi: "Nhóc con, không phải ngươi nói ngươi còn dẫn theo một vị thiên tài từ trấn Cửu Châu về à? Người đâu?"
Bàn Lăng nói: "Ta để hắn đi rồi."
Bàn Kình ngạc nhiên: "Để hắn đi?" Bàn Lăng gật đầu.
Bàn Kình trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?"
Bàn Lăng kể lại sự việc từ đầu đến cuối.
Chương 2418: Thử xem
Nghe Bàn Lăng nói xong, Bàn Kình trầm giọng nói: "Nhóc con, ta cảm thấy chuyện này ngươi xử lý hơi qua loa."
Bàn Lăng nhìn về phía Bàn Kình, Bàn Kình nhìn chằm chằm cô ta: "Cách làm của ngươi rất cẩn thận, đã giảm cho chúng ta giảm bớt một chút phiền toái, đặc biệt là giảm bớt phiền toái đến từ Sáng Thế Đạo Điện. Nhưng ngươi quên một điều rồi, hắn chính là người được cha ngươi đưa ra ngoài, cha ngươi có thực lực như thế nào? Tầm mắt ra sao? Người bình thường nào có thể lọt vào mắt ông ấy sao? Ông ấy đã đưa vị Diệp công tử này về, chứng tỏ vị Diệp công tử này chắc chắn không phải người bình thường!"
Bàn Lăng trầm giọng nói: "Ta biết, nhưng ta vẫn cảm thấy vì hắn mà đắc tội với Sáng Thế Đạo Điện thì không đáng!"
Bàn Kình khẽ lắc đầu: "Dù đáng giá hay không đáng giá thì chuyện này cũng không nên tùy tiện quyết định. Ngươi nên thông báo cho cha ngươi trước, để cha ngươi định đoạt. Dù sao hắn cũng là người cha ngươi đưa ra ngoài, hơn nữa vì để đưa hắn ra ngoài mà mất đi cơ hội đưa một người khác ra”.."
Bàn Lăng yên lặng không nói.
Bàn Kình tiếp tục nói: "Vả lại tỷ tỷ của hắn còn là Diệp An."
Nói đến đây, ông ta nhìn Bàn Lăng rồi cao giọng nói.
Sắc mặt Bàn Lăng vẫn bình tĩnh: "Không sao, nhà họ Bàn ta không cần dựa vào người khác."
Bàn Kình thấp giọng thở dài nói: "Nói có thể nói vậy nhưng làm thì không thể làm vậy được”.
Nói đến đây, ông ta không nói gì nữa.
Sau khi Bàn Kình đi, Bàn Lăng quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bình tĩnh nói: "Sau này nhà họ Bàn sẽ phải cảm ơn quyết định này của ta."
Tháp Cửu Châu, mỗi ngày Diệp Quân đều giúp Táng Cương tu luyện bên trong Tiểu Tháp sau đó nấu mì gói cho cô bé ăn. Dĩ nhiên vì mì gói đã gần hết nên hắn thường xuyên đổi cách nấu cho cô bé ăn.
Bây giờ khẩu vị của Táng Cương đã cực kỳ kén chọn!
Dưới sự chỉ điểm của Diệp Quân, tu vi của Táng Cương cũng tăng mạnh. Thật ra chính Diệp Quân cũng bị hoảng sợ, bởi hắn phát hiện tu vi của Táng Cương tăng nhanh đến bất thường.
Diệp Quân hỏi: "Tháp gia, ngươi có cảm thấy tốc độ tu luyện của nhóc con này hơi bất thường không?"
Tiểu Tháp trả lời: "Cũng được."
Diệp Quân khẽ nhíu mày.
Tiểu Tháp lại nói: "Tháp gia ta đã từng thấy quá nhiều thiên tài. Có ông nội ngươi, có cha ngươi và còn vô số người nữa. Tốc độ tu luyện này mặc dù rất nhanh nhưng trong mắt ta thì thật ra cũng chỉ có vậy thôi."
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, Tháp gia này sao bỗng dưng ngầu thế.
Tiểu Tháp nói: "Tốc độ tu luyện của cô bé càng nhanh càng có lợi cho ta, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc rất có thể cô bé sẽ nhớ lại gì đó."
Diệp Quân gật đầu.
Một lát sau, hắn rời khỏi Tiểu Tháp đi tìm Hách Liên Kỳ: "Kỳ cô nương, có tin tức gì của tỷ tỷ ta không?"
Hách Liên Kỳ lắc đầu: "Không có."
Sắc mặt Diệp Quân u ám.
Tỷ thật không đáng tin mà!
Hách Liên Kỳ cười nói: "Ngươi đừng lo lắng, cường giả của nhà họ Hách Liên ta đã tới đây. Vả lại Bát thúc ta cũng ở đây, có ông ấy, trừ phi cường giả cấp cao của Sáng Thế Đạo Điện đến. Nếu không, không ai làm gì được ngươi."
Diệp Quân lắc đầu cười đáp: "Lần này làm phiền các cô."
Hách Liên Kỳ nghiêm túc nói: "Diệp công tử, giữa chúng ta không nên nói lời giả tạo. Bây giờ bọn ta giúp đỡ ngươi là hy vọng có một ngày ngươi cũng có thể giúp đỡ bọn ta. Mọi người đều là bạn, giúp đỡ lẫn nhau, ngươi cảm thấy như vậy có ổn không?"
Diệp Quân nhìn Hách Liên Kỳ, cười nói: "Trước mắt đối với ta mà nói đây dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng Kỳ cô nương, Sáng Thế Đạo Điện không phải một thế lực đơn giản đâu."
Hách Liên Kỳ gật đầu: "Bọn ta biết, bọn ta cũng đang điều tra Sáng Thế Đạo Điện. Trước mắt bọn ta nắm được rất ít thông tin, bọn ta chỉ biết vị Sáng Thế Đế Thần kia có vô số tín đồ. Hiện tại rất nhiều tín đồ đang trên đường tới vực Cửu Châu, nhưng người tới là những ai, thực lực ra sao bọn ta không hề biết."
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Nếu tu vi vẫn còn hắn sẽ không biết thế nào là sợ. Có kiếm ý trật tự cộng thêm kiếm Thanh Huyên, tuy không thể nói là vô địch nhưng chỉ cần không gặp phải cường giả cao cấp như Phạm Chiêu Đế thì hắn hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc.
Nhưng bây giờ hắn đã mất hết tu vi, chỉ còn Tháp gia.
Tháp gia lại chỉ có thể chống đỡ.
Mặc dù mỗi tháng hắn có thể khôi phục tu vi một lần nhưng vốn dĩ đấy là một chuyện rất vớ vẩn vì nó chỉ có thể duy trì trong một giờ, hơn nữa thời gian có thể sẽ ngắn hơn. Dù sao vì chuyện của ông nội trước đây mà hình như cô cô vẫn tức giận, ai mà biết đặc quyền mỗi tháng khôi phục tu vi một lần này có thể dùng được hay không!
Tỷ tỷ!
Trời đất bao la trước mắt chỉ có thể dựa vào tỷ tỷ!
Diệp Quân nhìn Hách Liên Kỳ, trầm giọng nói: "Kỳ cô nương có thể vào tháp tìm người được không?"
Hách Liên Kỳ lắc đầu: "Không được." Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.
Đúng lúc này, dường như Hách Liên Kỳ ý thực được gì đó. Cô ta đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ, Diệp Quân cũng bước tới cạnh cô ta. Dưới lối vào quán rượu có một người đàn ông trung niên đang từ từ bước lại đây. Ông ta bước tới dưới quán rượu rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: "Nghe theo mệnh lệnh của Đế Thần, giết Diệp Quân."
"Thử xem!"
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang khắp trời đất.
Chương 2419: Vỡ tan
Diệp Quân nhìn về phía người vừa lên tiếng, người đó chính là Hách Liên Phu. Hách Liên Phu ngồi ở một quán nhỏ cách quán rượu không xa, tay ông ta cầm ly rượu, vẻ mặt bình tĩnh. Lúc thấy gã đàn ông trung niên, ông ta nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn.
Gã đàn ông đứng trước quán rượu chậm rãi quay người nhìn về phía Hách Liên Phu, cười khẽ: "Một con kiến hôi nho nhỏ mà cũng dám nói năng ngông cuồng”.
Vừa nói gã vừa nhảy lên phía trước một bước.
Cú nhảy này khiến thời không và thời gian ở chỗ gã và Hách Liên Phu trở nên mờ ảo.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Hách Liên Kỳ đứng trên quán rượu bỗng trở nên nghiêm trọng. Lẽ nào vị trước mắt lại là cường giả cảnh giới Đạo Đế.
Một người tùy tiện đến thôi nhưng đã là cảnh giới Đạo Đế ư?
Vẻ mặt của Hách Liên Kỳ càng lúc càng nghiêm trọng, cô ta bỗng nhận ra dường như cả nhà họ Hách Liên đã đánh giá thấp Sáng Thế Đạo Điện rồi.
Hách Liên Kỳ quay đầu nhìn Diệp Quân, nếu họ đã đánh giá thấp Sáng Thế Đạo Điện một cách nghiêm trọng đồng thời đánh giá cao thế lực đứng sau Diệp công tử thì điều này đối với nhà họ Hách Liên mà nói thực sự là một tai họa lớn.
Cơ mà đời người sống không hối hận, bây giờ điều nhà họ Hách Liên phải làm là chống đỡ tới cuối cùng!
Không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm đến triệt để.
Giờ phút này Diệp Quân cũng hơi bất ngờ. Trước đây Đa Nguyên Đạo Đế từng bảo ông ta cũng chỉ là một tên giữ cửa ở Sáng Thế Đạo Điện, lúc ấy hắn không lo xa nên cũng chỉ tưởng đấy là một câu nói đùa. Bây giờ nhìn lại xem ra Đa Nguyên Đạo Đế không hề nói đùa.
Sáng Thế Đạo Điện này không hề đơn giản!
Phía dưới, trên đường phố, Hách Liên Phu và gã đàn ông trung niên kia đã trở nên mờ ảo. Bấy giờ hai người họ đã không ở trong thời không thời gian đấy nữa, bản thể của họ đã xuất hiện ở một thời không hư vô nào đó. Nhưng chẳng bao lâu sau cơ thể hai người dần dần ngưng tụ lại.
Ầm!
Cơ thể gã đàn ông trung niên kia bắt đầu run lên kịch liệt, gã lùi lại mấy bước. Ngay sau đó sắc mặt gã trở nên tái nhợt. Gã đàn ông trung niên nhìn về phía Hách Liên Phu, mắt gã nhiều thêm vài phần chăm chú.
Hách Liên Phu nhìn gã đàn ông trung niên: "Cút." Ầm!
Tiếng ầm như sấm vang lên, trời đất chấn động.
Thế mà gã đàn ông trung niên lại cười, gã quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: "Ngươi nghĩ rằng nhà họ Hách Liên của ngươi có thể bảo vệ được người sao?"
Hách Liên Phu đột nhiên nói: "Không muốn cút thì để mạng lại đi!"
Vừa nói ông ta vừa vọt tới chỗ gã đàn ông kia như một tia sét.
Nụ cười trên mặt gã đàn ông trung niên cứng lại. Một khắc sau, gã bị một sức mạnh kinh khủng cưỡng ép kéo vào một thời không hư vô nào đó. Ngay sau đó, từng tiếng nổ dữ dội vang lên trong thời không hư vô đó.
Không bao lâu sau, một bóng người đột nhiên rơi từ trên trời xuống, bóng người đấy rơi mạnh xuống mặt đất, máu văng tung tóe!
Đó chính là gã đàn ông trung niên kia! Gã đã bị giết chết!
Nhìn cảnh này, Diệp Quân thoáng có phần ngạc nhiên. Hắn nhìn Hách Liên Phu chậm rãi bước ra từ khe nứt thời không. Hắn rất bất ngờ, hắn không ngờ thực lực của Hách Liên Phu lại kinh khủng đến vậy, ông ta chỉ dùng một thời gian ngắn đã có thể giết chết một cường giả cảnh giới Đạo Đế.
Hách Liên Kỳ đứng cạnh Diệp Quân nói: "Bát thúc là thiên tài yêu nghiệt nhất của nhà họ Hách Liên ta, đồng thời cũng là cường giả mạnh nhất hiện tại của nhà họ Hách Liên."
Diệp Quân gật đầu: "Rất mạnh."
Phía dưới, Hách Liên Phu thản nhiên nhìn thi thể kia, thần hồn trong thi thể đã bị ông ta xóa bỏ, ông ta liếc nhìn bốn phía: "Mạng của Diệp công tử đã có nhà họ Hách Liên ta bảo vệ."
Đơn giản, thẳng thắn!
Ông ta là một võ giả nên không lòng vòng nhiều. Đây chính là một loại đầu tư, nếu trong lòng mọi người ai cũng tỏ tường rồi thì cứ thẳng thắn mà nói thôi.
"Nhà họ Hách Liên khí phách thật!"
Lúc này có một giọng nói từ xa xa vang lên.
Ngay sau đó Cố Lão dẫn theo Thức Kiếm Tiên từ từ đi tới, Cố Lão nhìn chằm chằm Hách Liên Phu: "Hách Liên Phu."
Hách Liên Phu phất ống tay áo lên: "Đừng nói nhảm, muốn đánh thì đánh đi, ra oai phủ đầu làm gì?"
Sắc mặt Cố Lão trầm xuống.
Lúc này, Thức Kiếm Tiên đột nhiên bước lên phía trước một bước, Cố Lão trầm giọng nói: "Thức Kiếm Tiên."
Thức Kiếm Tiên nhìn chằm chằm Hách Liên Phu: "Đã là kiếm tu sao có thể nhát gan chứ?"
Lời vừa dứt, gã lập tức biến mất, Hách Liên Phu cũng biến mất theo.
Không được đánh nhau ở tháp Cửu Châu, ai cả gan ra tay ở đây lập tức sẽ kích hoạt cấm chế Cửu Châu Chủ lưu lại. Một khi phong ấn cấm chế được kích hoạt, chắc chắn là tự tìm đường chết.
Cửu Châu Chủ!
Không ai dám mạo phạm người này dù cho hiện tại ông ta đã không còn ở vực Cửu Châu! Trong một thời không hư vô, Thức Kiếm Tiên mặc một bộ áo bào màu đen, tay cầm kiếm đứng thẳng người. Quanh thân gã tản ra kiếm thế ngút trời, thời không xung quanh bị kiếm khí này làm chấn động. Chúng phập phồng như từng đợt sóng lượn, vô cùng đáng sợ.
Hách Liên Phu lẳng lặng đứng đối diện gã, tay áo ông ta không gió mà bay, so với Thức Kiếm Tiên thì ông ta bình tĩnh hơn nhiều.
Ngay lúc ấy, Thức Kiếm Tiên bỗng biến mất tại chỗ.
Xoẹt!
Một lưỡi kiếm xé rách thời không bay tới, từng tấc thời không bắt đầu vỡ tan tành chỉ trong nháy mắt.
Một kiếm dốc hết toàn lực!
Thức Kiếm Tiên hiểu rất rõ, đối mặt với Hách Liên Phu, gã chỉ có một cơ hội để ra đòn thôi, do đó một nhát kiếm này được gã đánh ra với thái độ ngươi chết ta sống.
Chỉ cần nhát kiếm này không thua, khí thế của gã có thể tăng lên.
Gã muốn dồn người vào đường chết để mình sống!
Khoảnh khắc Thức Kiếm Tiên xuất kiếm, Hách Liên Phu ở xa xa khẽ híp mắt lại. Ông ta chậm rãi nắm chặt tay phải, một phần sức mạnh lặng lẽ ngưng tụ trong tay.
Khi kiếm của Thức Kiếm Tiên miễn cưỡng giết gần tới, ông ta đột nhiên xuất quyền.
Một quyền này của ông ta đánh ra như núi vỡ bờ, quyền thế ngút trời nháy mắt nghiền nát cả thời không. Cùng lúc đó, kiếm quang kia biến mất.
Sau vài giây im lặng hít thở, Hách Liên Phu nhẹ nhàng vung tay phải lên, vùng thời không hư vô đã vỡ tan lại trở về bình thường.
Chương 2420: Cơ duyên lớn nhất
Cách đó không xa Thức Kiếm Tiên vẫn cầm kiếm đứng đó, nhưng đôi mắt của gã đã mờ mịt hơn, hồi lâu sau gã nhìn về phía Hách Liên Phu: "Ngươi vậy mà đã…."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Hách Liên Phu nhẹ nhàng vung tay phải đi, Thức Kiếm Tiên lập tức bị quét bay.
Khi Hách Liên Phu trở lại đại điện, ông ta xem nhẹ ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chậm rãi ngồi xuống bàn rượu trong quán rượu, ông ta nhẹ nhàng bưng ly rượu trên bàn lên uống một hớp nhỏ.
Cách đó không xa, sắc mặt Cố Lão cực kỳ khó coi, mắt ông ta còn có vẻ kiêng kỵ.
Thật ra bọn họ biết rất ít về thực lực của Hách Liên Phu.
Họ chỉ biết Hách Liên Phu là người từng đứng trong top 10 của bảng Cửu Châu, nhưng họ lại không biết gì về thực lực thật sự của ông ta.
Giờ phút này thấy Hách Liên Phu chém giết Thức Kiếm Tiên dễ như trở bàn tay, ông ta mới hiểu được họ đã đánh giá thấp thực lực của Hách Liên Phu.
Hách Liên Phu nhìn về phía Cố Lão: "Đánh vài chiêu không?"
Cố Lão nhìn chằm chằm Hách Liên Phu: "Hách Liên Phu, ta cảm thấy rất bất ngờ, nhà họ Hách Liên ngươi đặt cược như vậy không sợ nhà tan cửa nát sao?"
Hách Liên Phu bình tĩnh nói: "Chẳng phải binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần của ngươi cũng đang đánh cược sao?"
Cố Lão cười nói: "Bọn ta mòn mắt trông chờ, đi thôi."
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Ông ta không chọn ra tay vì ông ta hiểu rất rõ mình hoàn toàn không làm được gì Hách Liên Phu.
Nhìn Cố Lão rời đi, người ở xung quanh đều vô cùng tò mò, tại sao nhà họ Hách Liên lại đối đầu với binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần rồi vậy?"
Hơn nữa, hình như còn có cả Sáng Thế Đạo Điện! Vì vậy rất nhiều người bắt đầu âm thầm điều tra.
Thần Châu.
Trong một căn phòng, Tả Nhạn ngồi xếp bằng, hai tay cô ấy kết ấn đặt trước ngực, quanh người cô ấy tản ra luồng năng lượng thần bí.
Từ khi cô ta trở về, cô ta đã trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm của nhà họ Tả, mấy vị thái thượng trưởng lão đã bế quan của nhà họ Tả cũng tự mình rời núi bảo vệ cô ấy, sợ quanh cô ấy xuất hiện chuyện không may nào đó.
Truyền thừa của Cửu Châu Chủ!
Đây chính là một phần cơ duyên to lớn!
Nếu Tả Nhạn thành công, vậy sau này nhà họ Tả sẽ trở thành sự tồn tại vô địch tuyệt đối ở vực Cửu Châu. Khi đó nhà họ Tả thậm chí có thể thống nhất vực Cửu Châu, tái hiện thời đại huy hoàng năm đó của Cửu Châu Chủ.
Vì vậy bây giờ việc quan trọng bậc nhất nhà họ Tả là phải bảo vệ Tả Nhạn thật tốt.
Lúc này, khí tức quanh thân Tả Nhạn như thủy triều dâng trào, dần dần, giữa chân mày cô ấy xuất hiện một con dấu nhàn nhạt đỏ như lửa.
Trong bóng tối, một ông lão thấy con dấu, mắt ông ta hiện lên vẻ hưng phấn: "Là ấn Cửu Châu, ấn Cửu Châu!"
Năm Cửu Châu Chủ còn trị vì, thứ này cùng với đỉnh Cửu Châu và kiếm Cửu Châu được gọi là ba thần khí mạnh nhất Cửu Châu.
Đứng cạnh ông lão là một người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên ấy chính là cha của Tả Nhạn - Tả Lâu.
Khoảnh khắc ấy, Tả Lâu cũng nở nụ cười, ban đầu ông ta đã trả một cái giá thật lớn để đưa Tả Nhạn đến tiểu trấn, hy vọng cô ấy có thể nhận được sự công nhận của Cửu Châu Chủ, lấy được truyền thừa của Cửu Châu Chủ. Tả Nhạn cũng không phụ lòng ông ta, cô ấy thật sự đã có được truyền thừa của Cửu Châu Chủ!
Nhà họ Tả đã vực dậy nhờ quyết định ban đầu của ông ta!
Lúc này, một ông lão áo đen bỗng xuất hiện bên cạnh Tả Lâu, ông ta thấp giọng nói mấy câu.
Chân mày Tả Lâu cau lại: "Nhà họ Hách Liên khăng khăng bảo vệ một thiếu niên tên Diệp Quân ư?"
Ông lão áo đen gật đầu: "Đúng vậy."
Tả Lâu hơi nghi ngờ: "Nhà họ Hách Liên điên rồi à?"
Ông lão áo đen nói: "Bây giờ các thế lực lớn cũng đang điều tra Diệp Quân, nhưng họ mới chỉ biết hắn là đệ đệ của Diệp An, trừ điều này ra tạm thời vẫn chưa tra được gì."
Diệp An!
Tả Lâu hơi kinh ngạc, đương nhiên ông ta biết Diệp An. Đây chính là thiên tài nức tiếng của vực Cửu Châu gần đây, ông ta không ngờ Diệp Quân lại là đệ đệ của Diệp An.
Tả Lâu nói: "Xem ra sau lưng Diệp Quân cũng có chút thế lực."
"Cha!"
Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói truyền tới.
Tả Lâu quay đầu nhìn, Tả Nhạn chậm rãi đi tới.
Tả Lâu cười nói: "Nhạn Nhi."
Tả Nhạn nhìn chằm chằm Tả Lâu, cô ấy nhíu mày: "Cha không đón hắn ra ngoài sao?"
Tả Lâu do dự một chút rồi nói: "Nhạn Nhi, ta biết hắn là bạn của con, nhưng dù sao ta cũng là tộc trưởng, phải cân nhắc lợi ích của gia tộc. Ta không thể lãng phí một chỗ vì hắn được, dù sao hắn cũng không có khí vận Cửu Châu."
Nghe thấy lời Tả Lâu nói, Tả Nhạn hơi ngẩn ra, sau đó cô ấy lắc đầu, sự thất vọng trong mắt khó đè nén được: "Cha, tầm nhìn của cha quá thiển cận, không thích hợp làm gia chủ nhà họ Tả ta."
Sắc mặt Tả Lâu trở nên khó coi, ông ta quát chói tai: "Nhạn Nhi, sao con có thể vì một người ngoài mà nói cha con như vậy? Con làm ta rất thất vọng."
Nói xong, ông ta phất tay áo rời đi.
Tả Nhạn không quan tâm đến Tả Lâu nữa, cô ấy chậm rãi quay đầu nhìn sang bên phải, nhẹ giọng nói: "Cha cho rằng cơ duyên lớn nhất con lấy được ở trấn Cửu Châu là truyền thừa ư? Không, cơ duyên lớn nhất con nhận được là quen biết hắn, còn trở thành bạn của hắn."
Một ông lão đứng cạnh cô ấy trầm giọng nói: "Đại tiểu thư, nếu hắn thật sự không phải người bình thường thì tại sao trên người hắn không có khí vận Cửu Châu?"
Tả Nhạn khẽ lắc đầu: "Đó là bởi vì khí vận Cửu Châu hoàn toàn không có tư cách nhập vào người hắn. Sư phụ không nhận hắn làm đồ đệ không phải vì ông ấy không muốn, mà căn bản là ông ấy hoàn toàn không có tư cách thu nhận Diệp công tử làm đồ đệ."
Bình luận facebook