-
Chương 2421-2425
Chương 2421: Làm chó cho người khác
Nghe thấy câu nói của Tả Nhạn, trên mặt ông lão nhất thời lộ ra vẻ khó tin: "Tiểu thư, chuyện… chuyện này…”
Tả Nhạn nhẹ nhàng nói: "Có phải ngươi cảm thấy rất khó tin không?"
Ông lão vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, phải biết rằng, Cửu Châu Chủ là nhân vật tuyệt thế, trong lịch sử gần mấy tỉ năm của vực Cửu Châu, cũng mới có một nhân vật như vậy, sao ông ấy lại có thể không có tư cách thu nhận vị Diệp công tử đó làm đồ đệ chứ?"
Tả Nhạn nhẹ nhàng thở dài.
Sở dĩ ngay từ đầu cô ấy không nói cho cha mình biết những chuyện này vì nguyên nhân rất đơn giản, cô ấy hiểu rất rõ cha và các cường giả nhà họ Tả căn bản sẽ không bao giờ tin, ngược lại, nếu như cô ấy nói ra, người nhà họ Tả sẽ cho rằng giữa cô ấy và Diệp Quân Tử có gì đó, dù sao cũng có khả năng sẽ gây bất lợi cho Diệp Quân.
Nhà họ Tả không nhận nổi sự giàu sang phú quý ngút trời này, cô ấy cũng không thể làm gì được.
Như nghĩ đến điều gì đó, Tả Nhạn đột nhiên cau mày nói: "Không đúng."
Ông lão vội vàng hỏi: "Tiểu thư, sao thế?"
Tả Nhạn trầm giọng nói: "Rất có thể cha ta sẽ đứng về phe của Sáng Thế Đạo Điện…"
Vừa nói, cô ấy vừa quay người biến mất ngay tại chỗ.
Mặc dù cha cô ấy có thể không tin cô ấy, nhưng vì lợi ích của cả nhà họ Tả, cô ấy vẫn quyết định nói chuyện với cha mình.
Bên trong căn phòng.
Tả Lâu nhìn chằm chằm vào Tả Nhạn ở trước mặt: "Con nói là lai lịch của Diệp Quân không đơn giản, ngay cả Cửu Châu Chủ cũng không có tư cách thu nhận hắn làm đệ tử ư?"
Tả Nhạn gật đầu.
Tả Lâu nhìn Tả Nhạn, không nói gì.
Tả Nhạn nói: "Có thể cha sẽ không tin?"
Tả Lâu nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhóc con, tin hay không không quan trọng, con nên chăm chỉ tu luyện, nhanh chóng nắm giữ được ấn Thần Châu đó càng sớm càng tốt."
Tả Nhạn liếc nhìn Tả Lâu, không nói gì mà quay người rời đi.
Sau khi Tả Nhạn rời đi, Tả Lâu cau mày lại, mối quan hệ giữa con nhóc này và tên kia thực sự không đơn giản..."
Ở bên ngoài, Tả Nhạn trở về sân của mình, ông lão kia cung kính nói: "Tiểu thư?"
Tả Nhạn bình tĩnh nói: "Cha không tin ta."
Ông lão nhỏ giọng nói: "Vậy tiểu thư định…. rời khỏi nhà họ Tả sao?"
Tả Nhạn lắc đầu: "Không."
Khi ông lão vừa định lên tiếng, Tả Nhạn đột nhiên nói: "Ta muốn mở một trang tộc phổ mới”.
Ông lão: "…."
Tháp Cửu Châu.
Lúc này, hàng chục cường giả đỉnh cấp của nhà họ Hách Liên đang tụ tập ở xung quanh quán rượu, một số thái thượng trưởng lão bế quan của nhà họ Hách Liên cũng đã xuất quan để đến đây.
Động thái của nhà họ Hách Liên lớn như vậy, đương nhiên đã khiến cho vô số người kinh ngạc.
Bên trong điện.
Hách Liên Vũ ngồi ở vị trí cao nhất, đối diện cách ông ta không xa là Hách Liên Phu, Hách Liên Kỳ và những trưởng lão khác của nhà họ Hách Liên.
Lúc này, các trưởng lão của gia tộc Hách Liên đều có vẻ mặt nghiêm trọng.
Mặc dù Hách Liên Phu đã giết chết cường giả của Sáng Thế Đạo Điện, nhưng bọn họ hiểu rõ, Sáng Thế Đạo Điện chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, mà bây giờ, bọn họ lại biết rất ít về thế lực Sáng Thế Đạo Điện.
Hách Liên Vũ nhìn một trưởng lão ở phía dưới, hỏi: "Lão Cửu, tình hình bên phía ông thế nào rồi?"
Trưởng lão đó trầm giọng nói: "Bọn ta đã điều động hết toàn bộ lực lượng nhưng vẫn không thể điều tra được tình hình cụ thể của Sáng Thế Đạo Điện này, chỉ biết rằng, người mạnh nhất trong thế lực này chính là vị Sáng Thế Đế Thần đó, ông ta có bốn đồ đệ, bốn thần hầu, mà thực lực thực sự của bốn thần hầu này như thế nào thì tạm thời vẫn chưa biết được."
Sắc mặt Hách Liên Vũ tối sầm lại: "Có nhờ binh đoàn lính đánh thuê Ám Vô giúp đỡ không?"
Binh đoàn đánh thuê Ám Vô!
Một trong ba binh đoàn đánh thuê trong vực Cửu Châu, nhưng thứ bọn họ có sở trường nhất không phải là đánh nhau, mà là tình báo.
Ông lão nhỏ giọng nói: "Ta đã nói chuyện với bọn họ, nhưng giá bọn họ đưa ra cực kỳ cao."
Hách Liên Vũ hỏi: "Bao nhiêu?"
Ông lão nói: "Cần năm trăm triệu tiên nguyên tinh!"
Lời này vừa nói ra, tất cả cường giả gia tộc Hách Liên đều tức giận, đúng là tham lam đòi hỏi nhiều!
Hách Liên Phu đột nhiên nói: "Bọn họ không muốn nhúng tay vào, cho nên mới đưa ra giá cao như vậy."
Hách Liên Vũ gật đầu: "Đúng vậy."
Một trưởng lão trầm giọng nói: "Tộc trưởng, bây giờ thế lực mà chúng ta phải đối mặt không chỉ có Sáng Thế Đạo Điện, mà còn cả binh đoàn đánh thuê Thức Thần và Vũ Châu nữa, mặc dù Vũ Châu hiện tại vẫn chưa công khai liên minh với binh đoàn đánh thuê Thức Thần nhưng trên thực tế, bọn họ đã hợp lực rồi."
Hách Liên Vũ nói: "Mục đích bọn họ hợp lực với nhau có lẽ là vì binh đoàn đánh thuê Thổ Phỉ và Bàn Châu… Ta đã liên hệ với Bàn Châu, nhưng Bàn Trấn - người đứng đầu Bàn Châu không có ở đó, mà chỉ gặp con gái ông ta là Bàn Lăng… Ta đã nói chuyện với cô ta, nhưng cô ta nói rằng cô ta không thể làm chủ được…”
Vừa nói, ông ta vừa lắc đầu: “Ý của cô nương đó là nếu không có Sáng Thế Đạo Điện, Bàn Châu sẽ bằng lòng hợp tác với chúng ta đối phó với binh đoàn đánh thuê Thức Thần và Vũ Châu, nhưng có Sáng Thế Đạo Điện…."
Một trưởng lão đột nhiên lạnh lùng nói: "Tầm nhìn hạn hẹp, bây giờ nếu Bàn Châu không hợp tác với chúng ta đối phó với binh đoàn đánh thuê Thức Thần và Vũ Châu thì đến lúc đó bọn chúng cũng sẽ bị đánh hội đồng, mà lúc đó, chúng sẽ không có đồng minh nào cả."
Hách Liên Vũ gật đầu: "Chỉ có thể chờ Bàn Trấn trở về rồi lại đi nói chuyện với bọn họ."
Trưởng lão đó nói: "Tộc trưởng, binh đoàn đánh thuê Thổ Phỉ này thì sao?"
Hách Liên Vũ lắc đầu: "Từ sau khi đoàn trưởng của binh đoàn đánh thuê Thổ Phỉ biến mất, bây giờ mấy tên cầm đầu trong đám thổ phỉ đều thân ai nấy lo, không ai phục ai, là một mớ hỗn độn, căn bản không thể nói chuyện được."
Trưởng lão kia cau mày lại. Hách Liên Phu đột nhiên nói: "Chờ chút."
Mọi người nhìn về phía Hách Liên Phu, Hách Liên Phu vừa định lên tiếng thì lông mày ông ta đột nhiên cau lại, một lúc sau, ông ta biến mất tại chỗ.
Sắc mặt của nhóm người Hách Liên Vũ đều thay đổi.
Bên ngoài quán rượu, có một ông lão đang đứng ở đó, ông ta mặc áo choàng màu xám, tóc điểm sợi bạc, mặt có nhiều nếp nhăn, trông có vẻ già nua.
Hách Liên Phu nhìn chằm chằm vào ông lão, không nói gì.
Ông lão đột nhiên khàn giọng nói: "Có thể bảo Diệp công tử ra ngoài để ta gặp mặt chút không?"
Lúc này, Diệp Quân chậm rãi bước ra khỏi quán rượu.
Ánh mắt ông lão nhìn vào Diệp Quân: "Ngươi chính là Diệp Quân sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Ông lão cẩn thận đánh giá Diệp Quân, một lúc sau, ông ta lắc đầu thất vọng nói: "Hóa ra cũng chỉ có vậy, sao ngươi lại dám mạo phạm chủ nhân của ta?"
Diệp Quân nói: "Đế Thần là chủ nhân của ông à?"
Ông lão gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Quân cười nói: "Người thì không làm, sao lại muốn làm chó cho người khác thế?"
Chương 2422: Cố ý tránh mặt
Việt
Ông lão cũng không tức giận, cười nói: “Có rất nhiều người muốn làm chó, nhưng chưa đủ tư cách đâu.”
Ông ta vừa nói vừa đột nhiên vung tay phải lên, một luồng sức mạnh đáng sợ lặng lẽ ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.
Động tác này của ông ta lập tức khiến mọi người đang ở trong sân hoảng sợ.
Ra tay ở đây luôn sao?
Nơi này có cấm chế của Cửu Châu Chủ để lại mà!
Nhưng ngay sau đó, mọi người lại thêm sợ hãi, khí tức tỏa ra từ người ông ta ít nhất cũng thuộc cảnh giới Đế Huyền.
Cường giả ở cấp bậc này, cho dù ở vực Cửu Châu cũng rất ít gặp.
Hách Liên Phu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy đối phương thực sự muốn ra tay ở chỗ này, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt ông ta trở nên kỳ lạ.
Lão già áo xám đột nhiên nắm chặt tay lại. Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, một luồng khí tức đáng sợ lập tức bao trùm tháp Cửu Châu, nhưng ngay vào lúc này, một ấn hư ảo đột nhiên xuất hiện từ nơi chân trời.
Dường như ông lão đã nhận ra được thứ gì đó, chợt ngẩng đầu lên, đúng lúc này một luồng ý chí áp bức vô hình quét xuống.
Con ngươi ông lão chợt co rút, giơ tay lên đấm lên trời.
Ngay khi mạnh của ông ta vừa tiếp xúc với luồng ý chí áp bức, con ngươi ông ta chợt co lại thành que kim, một giây sau, ông ta lập tức bị xóa sổ tại chỗ.
Trời đất hoàn toàn im lặng!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, giờ phút này, dấu ấn thần bí ấy đã hoàn toàn biến mất.
Vẻ mặt Diệp Quân hơi nghiêm túc.
Cửu Châu Chủ!
Đối phương chỉ để lại một phong ấn cấm chế, nhưng lại có thể giết chết một cường giả ở cảnh giới Đế Huyền trong một giây sao?
Ở xung quanh, mọi người đều bị sốc.
Cửu Châu Chủ!
Cửu Châu Chủ chính là một truyền thuyết vô địch!
Ở vực Cửu Châu, ai dám bất kính với ông ta? Cho dù hiện tại, ông ta đã không xuất hiện trong rất nhiều năm.
Tên ngoại lai này lại không biết sống chết, dám mạo phạm Cửu Châu Chủ!
Trong bóng tối, vẻ mặt của Cổ Lão trông vô cùng khó coi.
Ông ta không ngờ rằng đám tín đồ đến từ Sáng Thế Tạo Điện lại dám ra tay ở đây, mẹ nó, đây không phải là đang tìm đường chết sao?
Cửu Châu Chủ là ai chứ?
Đó là người đàn ông đã thống nhất vực Cửu Châu, chỉ cần một tay đã vô địch trong thế gian.
Cồ Lão lắc đầu, những tín đồ của Sáng Thế Đạo Điện quá tự cao.
Trước quán rượu, Hách Liên Phu đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.” Vừa nói, ông ta vừa dẫn Diệp Quân đi vào trong quán rượu.
Trong điện, đám cường giả nhà họ Hách Liên cũng ở đây, giờ phút này, bọn họ đều nhìn Diệp Quân, rất tò mò về hắn.
Diệp Quân nói với Hách Liên Vũ: “Tiền bối, Cửu Châu Chủ đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Mặc dù hắn đã từng gặp Cửu Châu Chủ, nhưng hắn lại không biết cảnh giới thực sự của ông ta là gì.
Hách Liên Vũ lắc đầu cười: “Câu hỏi này của ngươi đang làm khó ta đấy, bởi vì ta cũng không biết, ta chỉ biết năm đó, Cửu Châu Chủ ở vực Cửu Châu chính là nhân vật vô địch. Sau đó, không biết vì lý do gì mà rời đi. Ba đại thần khí năm đó gồm ấn Cửu Châu, kiếm Cửu Châu và đỉnh Cửu Châu cũng biến mất theo.”
Diệp Quân hơi tò mò: “Ba đại thần khí?”
Hách Liên Vũ gật đầu: “Đó là ba đại thần khí tối cao của vực Cửu Châu năm đó, món nào cũng có khả năng hủy diệt trời đất cực kỳ đáng sợ.”
Đột nhiên Diệp Quân xòe lòng bàn tay ra, đỉnh Cửu Châu xuất hiện trong tay hắn: “Ta thấy món đồ này rất bình thường mà!”
Khi vừa nhìn thấy đỉnh Cửu Châu, mọi người ở trong sân đều ngây dại.
Hách Liên Phu cũng sửng sốt.
Giọng Hách Liên Vũ run run: “Đây là đỉnh Cửu Châu sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Đỉnh Cửu Châu!
Nghe thấy câu nói này của Diệp Quân, tầm mắt của mọi người đều nhìn vào đỉnh Cửu Châu, ánh mắt tràn đầy sự tò mò.
Hách Liên Phu đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Quân, ông ta quan sát đỉnh Cửu Châu một lúc, sau đó nói: “Là thật!”
Hách Liên Vũ khàn giọng nói: “Cậu nhóc, sao ngươi lại có được đỉnh Cửu Châu vậy?”
Diệp Quân nói: “Lấy được ở trấn Cửu Châu.”
Hách Liên Vũ vội vàng nói: “Có phải ngươi đã lấy được truyền thừa của Cửu Châu Chủ rồi không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không.”
Hách Liên Vũ sửng sốt.
Diệp Quân nói: “Ông ta đã truyền thừa cho Tả Nhạn cô nương, còn ta thì ông ta nói rằng ta đã có con đường của riêng mình nên không thích hợp để đi theo con đường của ông ta, do đó không đưa truyền thừa cho ta, còn đỉnh Cửu Châu này đã tự động tìm đến ta.”
Chủ động tìm đến!
Nghe thấy câu nói này của Diệp Quân, vẻ mặt mọi người ở trong điện đều trở nên kỳ lạ.
Lúc này, Hách Liên Phu đột nhiên nhìn vào bên trong đỉnh Cửu Châu: “Cửu Châu Quyết.”
Mọi người vội vàng nhìn vào bên trong đỉnh, nhưng Hách Liên Phu lại giơ tay che nắp đỉnh lại, ông ta nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, đỉnh này rất quý giá, hãy cất nó đi.”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng vung tay trái lên, các phù văn bên trong đỉnh lập tức bị hắn sao chép, sau đó hắn đi đến trước mặt Hách Liên Phu, đưa những phù văn bị hắn sao chép cho Hách Liên Kỳ: “Kỳ cô nương, cho cô này.”
Hách Liên Kỳ hơi ngạc nhiên, toàn bộ người tộc Hách Liên ở trong điện cũng kinh ngạc.
Diệp Quân cười nói: “Đỉnh Cửu Châu này có linh tính, có thể nói chuyện, hy vọng trong khoảng thời gian này cô nương có thể vào trong Tiểu Tháp của ta nghiên cứu và tu luyện.”
Hách Liên Vũ ở bên cạnh nghe Diệp Quân nói vậy, gương mặt chợt nở một nụ cười. Cửu Châu Quyết này được gọi là tâm pháp tu luyện đệ nhất ở vực Cửu Châu, cao hơn tâm pháp của nhà họ Hách Liên ít nhất hai cấp bậc, Diệp Quân đưa tâm pháp này cho Hách Liên Kỳ thì chẳng khác nào đưa cho nhà họ Hách Liên.
Ông ta cũng hiểu ý Diệp Quân, Diệp Quân muốn có qua có lại.
Hách Liên Kỳ nhìn về phía Hách Liên Vũ, Hách Liên Vũ gật đầu, lúc này Hách Liên Kỳ mới nhận lấy phần Cửu Châu Quyết, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Vậy cảm ơn.”
Diệp Quân nói: “Tiền bối Hách Liên, Kỳ cô nương, đây là chuyện của Diệp Quân ta, ta không thể để toàn bộ việc này cho nhà họ Hách Liên gánh vác được, vì vậy, ta muốn đi vào trong tháp Cửu Châu tìm tỷ tỷ của ta.”
Nhà họ Hách Liên có thể giúp đỡ đã là rất trọng nghĩa rồi, hắn không thể để người ta liều mạng vì mình được.
Do đó, việc hắn cần phải ưu tiên hàng đầu là nhanh chóng tìm được tỷ tỷ Diệp An, nếu Diệp An cũng không thể gánh nổi thì bảo Diệp An kéo theo hắn theo chạy trốn.
Hách Liên Vũ trầm giọng nói: “Chuyện này...”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn về phía Hách Liên Phu, Hách Liên Phu lắc đầu nói: “Không được, tháp Cửu Châu có cấm chế, nhất định phải tuân theo quy củ, nếu Diệp An cô nương đang khiêu chiến, bất kỳ ai cũng không thể vào.”
Hách Liên Kỳ đột nhiên nói: “Không phải tỷ tỷ ngươi đang cố ý tránh mặt ngươi đấy chứ?”
Diệp Quân ngẩn người, sau đó kiên định nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, bọn ta là tỷ đệ ruột mà."
Vừa nói, hắn hơi do dự rồi lại nói tiếp: “Có lẽ tỷ ấy sẽ không làm vậy đâu.”
Mọi người: “...”
Chương 2423: Quyết liệt
Nghe Diệp Quân nói không tự tin như vậy, người nhà Hách Liên ở đó đều ngây dại.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, có lẽ tỷ tỷ không phải đang trốn ta đâu, đúng không?”
Tiểu Tháp nói: “Ai mà biết chứ?”
Diệp Quân: “…”
Lúc này Hách Liên Vũ ở một bên nói: “Cậu Diệp, ngươi đừng vội, có lẽ tỷ của ngươi chỉ đang đánh nhau giành thứ hạng trong bảng xếp hạng thôi”.
Diệp Quân cười khổ nói: “Mong là vậy”.
Hách Liên Vũ trầm giọng nói: “Chỉ là khoảng thời gian này, cậu Diệp đừng rời khỏi đây, nếu không…”
Diệp Quân gật đầu, bây giờ hắn đi khỏi đây chắc chắn sẽ toi đời ngay.
Từ sau khi ông lão kia bị ấn ký chủ Cửu Châu để lại trấn áp, bên Sáng Thế Đạo Điện không có động tĩnh gì cả.
Nhưng tộc Hách Liên vẫn không dám sơ suất, xung quanh quán rượu đều có các cường giả nhà họ Hách Liên canh giữ.
Còn Diệp Quân quay lại vào Tiểu Tháp, ngày nào cũng dạy Táng Cương tu luyện.
Hiện giờ hắn mong Táng Cương có thể nhớ được chút gì đó để hắn hoàn thành nhiệm vụ, khôi phục tu vi, nhưng nhóc con này mỗi ngày đều tu luyện, điên cuồng tu luyện khiến hắn đau đầu, tuy nhiên hắn cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tu luyện với cô bé, còn phải nấu ăn cho cô bé.
Cứ thế liên tục ba ngày trôi qua, trong ba ngày này đều không có cường giả Sáng Thế Đạo Điện xuất hiện.
Nhưng các cường giả nhà họ Hách Liên lại không dám buông lỏng cảnh giác, nhất là Hách Liên Vũ và Hách Liên Phu, sắc mặt hai người họ ngày càng nghiêm trọng.
Vì mặc dù không có người nào ra tay nhưng bây giờ xung quanh tháp Cửu Châu ngày càng có nhiều khí tức cường giả.
Hôm nay một người đàn ông trung niên mặc áo vải bỗng xuất hiện trên đường, ông ta chậm rãi bước đi đến cuối đường, mục tiêu đến của ông ta không phải là quán rượu mà là chỗ Hách Liên Phu.
Trong tay người đàn ông trung niên cầm một thanh đao dài có vỏ.
Trong quán rượu nhỏ, Hách Liên Phu đặt ly rượu trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt hai người chạm nhau, ngay sau đó cả hai cùng lúc biến mất khỏi đó, khi xuất hiện lại lần nữa, họ đã ở trong một thời không hư vô chưa được biết đến.
Người đàn ông tay cầm đao nhìn Hách Liên Phu, không nói lời nào đã rút đao khỏi vỏ.
Vèo!
Sau đó một tia đao quang lóe lên, đao quang đáng sợ bao trùm lấy cả thời không hư vô.
Ở phía xa, Hách Liên Phu híp mắt lại, tay phải ông ta chậm rãi siết chặt, ngay sau đó ông ta tung ra nắm đấm.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai vang lên trong thời không hư vô này, một quyền mang và đao quang bỗng nổ tung, quét sạch mọi thứ.
Ngay lúc này người đàn ông trung niên bỗng nhảy lên, hai tay cầm đao chém về phía trước.
Một luồng đao khí vạn trượng từ trên trời lao xuống.
Nhát đao này rất mạnh, toát ra khí thế muốn phá nát trời đất.
Đối mặt với một quyền đáng sợ của người đàn ông trung niên, Hách Liên Phu lại không hề sợ hãi, ông ta tiến lên một bước, giơ tay phải ra, lòng bàn tay úp xuống, ngay sau đó ánh mắt ông ta hiện lên một vẻ hung dữ, ông ta hất tay phải lên trên, sức mạnh đáng sợ bỗng quét từ dưới lên trên, thoáng chốc toàn bộ thời không hư vô đều bị vụn vỡ.
Ầm!
Trong thời không đã bị vỡ nát hoàn toàn này, một tiếng nổ chói tai vang lên, sau đó là từng luồng sức mạnh đáng sợ cuồn cuộn lao đến như thủy triều.
Nhưng ngay lúc này, lại một luồng đao quang chém xuống.
Gần như cùng một lúc, Hách Liên Phu bỗng nhảy lên, sau đó tung ra một nắm đấm.
Bụp!
Cú đấm này buộc đao quang đó phải lùi lại, sau đó ông ta lao về phía trước như một tia sét, đâm thẳng vào người đàn ông trung niên.
Bốp!
Cú va chạm này khiến người đàn ông trung niên lùi lại cả mấy ngàn trượng, khi ông ta dừng lại, Hách Liên Phu lại lao về phía ông ta lần nữa.
Ánh mắt người đàn ông trung niên hiện lên một tia hung ác, sau đó ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, thanh đao trong vỏ bên tay trái bỗng rung lên dữ dội, ngay sau đó tay phải ông ta bỗng nắm lấy cán đao rồi rút ra chém một nhát. Nhát đao này toát ra một luồng ý chí đao đạo và đao thế rất mạnh cuồn cuộn lao đến. Ngay lúc ông ta vung đao ra, ông ta bất ngờ tra kiếm vào vỏ lần nữa, sau đó lại rút mạnh ra khiến hai thanh đao hợp thành một.
Ầm!
Sức mạnh nắm đấm và quyền mang của Hách Liên Phu cũng bị phá vỡ, sau đó ông ta lùi lại phía sau hàng ngàn trượng, vừa dừng lại, mặt bên phải của ông ta nứt ra một chút, máu chảy ra.
Tay phải Hách Liên Phu sờ lên má mình, sau đó nhìn người đàn ông trung niên ở phía xa, lúc này trong mắt ông ta bỗng hiện lên ý chí chiến đấu quyết liệt.
Ở phía xa, tay trái người đàn ông trung niên siết chặt thanh đao, nhìn chằm chằm vào ông ta, ánh mắt họ va chạm nhau, ngay sau đó cả hai cùng biến mất khỏi đó.
Bên ngoài.
Thấy hai người đi đã lâu mà còn chưa ra, vẻ mặt của các cường giả nhà họ Hách Liên dần trở nên nghiêm túc, nếu Hách Liên Phu thua thì coi như xong đời. Phải biết rằng bây giờ Hách Liên Phu là người mạnh nhất của gia tộc Hách Liên.
Một khi ông ta thua thì nhà họ Hách Liên không còn cường giả nào có thể đứng ra chiến đấu.
Lúc này sắc mặt Hách Liên Vũ và Hách Liên Kỳ trong quán rượu cũng rất nghiêm trọng, thực lực của cường giả đến lần này hơn hẳn những gì họ đoán.
Hách Liên Vũ bỗng nhìn về phía xa: “Có không ít cường giả đến từ binh đoàn đánh thuê Thức Thần”.
Hách Liên Kỳ nhìn phía xa, trầm giọng nói: “Cha, bên Bàn Châu trả lời chưa?”
Hách Liên Vũ lắc đầu: “Chưa”.
Sắc mặt Hách Liên Kỳ trở nên u ám.
Chương 2424: Lại thắng rồi ư?
Vực Cửu Châu.
Bàn Lăng đứng trước cửa đại điện, một ông lão cung kính đứng phía sau cô ta.
Bàn Lăng nói: “Thế nào rồi?”
Ông lão trầm giọng nói: “Binh đoàn đánh thuê Thức Thần cử rất nhiều cường giả đến, nhưng họ đều không ra tay, họ đang đợi Hách Liên Phu và cường giả Sáng Thế Đạo Điện phân định thắng bại”.
Bàn Lăng khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Ông lão do dự một lúc, sau đó nói: “Đại tiểu thư, gia chủ nhà họ Hách Liên vẫn luôn liên hệ với chúng ta, mong hai bên có thể hợp sức cùng chống lại địch…”
Bàn Lăng lắc đầu: “Từ chối họ đi”.
Ông lão nhắc: “Đại tiểu thư, kẻ thù của chúng ta cũng là binh đoàn đánh thuê Thức Thần…”
Bàn Lăng gật đầu: “Ta biết, nhưng hiện tại tộc Hách Liên không chỉ phải đối mặt với binh đoàn đánh thuê Thức Thần, mà còn phải đối mặt với Sáng Thế Đạo Điện, bây giờ chúng ta lại chống lại Sáng Thế Đạo Điện vì một người không rõ lai lịch, cực kỳ không đáng”.
Cô ta biết Diệp Quân là đệ đệ của Diệp An, đằng sau chắc chắn có một thế lực mạnh nào đó, dù sao Diệp An cũng rất yêu nghiệt, thế lực bình thường không thể đào tạo ra được yêu nghiệt như vậy.
Nhưng với cô ta, cho dù như thế, Diệp Quân vẫn không đáng để Bàn Châu đắc tội với Sáng Thế Đạo Điện, dù sao thực lực và thế lực của Cổ Lão quả thật rất đáng sợ, nhất là Sáng Thế Đế Thần trong truyền thuyết đã tạo ra một hệ thống cảnh giới tu luyện.
Mặc dù thế lực phía sau Diệp Quân và Diệp An chắc chắn không phải là thế lực nhỏ, nhưng cô ta không nghĩ thế lực đằng sau hai tỷ đệ này có thể so được với Sáng Thế Đạo Điện.
Ông lão khẽ gật đầu: “Thuộc hạ lập tức đi từ chối họ”.
Nói rồi ông ta đi ra ngoài.
Trong thời không hư vô ở tháp Cửu Châu, Hách Liên Phu và người đàn ông trung niên cầm đao đó vẫn còn đang đánh nhau, lúc này trận chiến giữa hai người rất dữ dội, cả thời không hư vô tràn ngập những nắm đấm và đao thế vô tận. Sức mạnh của cả hai mỗi khi va chạm vào nhau đều sẽ nổ tung thành từng làn sóng xung kích đáng sợ, thời không hư vô này đã bị sức mạnh của cả hai nghiền nát.
Bụp!
Đúng lúc này, một vùng đao quang và quyền mang vỡ tan, sau đó một luồng sức mạnh khiến Hách Liên Phu và người đàn ông trung niên chấn động đến mức phải lùi về sau gần vạn trượng mới dừng lại. Vừa dừng lại, tay phải Hách Liên Phu siết chặt, một luồng sức mạnh cuồn cuộn lao ra từ trong cơ thể ông ta, trấn áp mọi thứ.
Người đàn ông trung niên cầm đao dài ở cách đó không xa chắn ở phía trước, sức mạnh của Hách Liên Phu bị chặn lại.
Hách Liên Phu ở phía xa chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên, ông ta bỗng bật cười: “Đao tu tốt đấy”.
Người đàn ông trung niên nhìn Hách Liên Phu: “Ngươi cũng lợi hại lắm”.
“Ha ha!”
Hách Liên Phu bật cười, ngay sau đó ông ta giơ tay lên, sau lưng lập tức có một bức tượng ảo cả ngàn trượng xuất hiện, sau đó một luồng uy lực đáng sợ quét qua.
Tượng Đại Đạo.
Lấy mình làm Đại Đạo, ngưng tụ thành tượng.
Ngay khi nhìn thấy bức tượng Đại Đạo đó, sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên nghiêm trọng, thanh đao trong tay ông ta rung lên.
Tay phải Hách Liên Phu bỗng siết chặt thành nắm đấm, bức tượng phía sau ông ta vươn tay phải ra rồi siết chặt thành nắm đấm.
Ầm!
Chỉ một quyền uy Đại Đạo đã khiến người đàn ông trung niên bị trấn áp phải lùi về sau cả vạn trượng.
Trấn áp mọi thứ.
Hách Liên Phu bỗng tiến đến một bước, tung ra một quyền: “Tiêu diệt”.
Đạo tượng Đại Đạo phía sau ông ta vung mạnh nắm đấm ra.
Uy lực của nắm đấm ngút trời, trấn áp mọi thứ.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên cầm đao ở phía xa bỗng co rụt lại, uy lực của cú đấm này mạnh hơn trước ít nhất mười lần.
Quá mức đáng sợ!
Ông ta không dám sơ suất, lập tức cầm đao bằng cả hai tay rồi dùng hết sức chém một nhát. Một tia đao quang vạn trượng lao ra, đối đầu trực diện với nắm đấm đó, thế nhưng ngay khi đao quang này vừa tiếp xúc với nắm đấm thì lập tức nổ tung, sau đó người đàn ông trung niên cầm thanh đao dài bị đánh văng ra ngoài, trong lúc đó cơ thể ông ta bắt đầu nổ tung từng tấc, sức mạnh của thanh đao cũng bị vỡ tan…
Khi dừng lại, ông ta chỉ còn lại một tia linh hồn như khói xanh.
Người đàn ông trung niên ngơ ngác nhìn Hách Liên Phu ở đằng xa, Hách Liên Phu không nói gì, xoay người rời đi.
Ông ta chỉ xoay người đã lập tức trở về lại trước quán rượu.
Thấy thế, sắc mặt Cố Lão nấp trong tối lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Hách Liên Phu lại thắng rồi ư?
Nhưng lúc này, bỗng có một sự thay đổi, chỉ thấy Hách Liên Phu bỗng bị một sức mạnh bí ẩn cưỡng ép kéo vào trong một thời không hư vô đặc biệt.
Đứng đối diện ông ta là một người phụ nữ, là Bùi thần hầu.
Một trong bốn thần hầu.
Bùi thần hầu chậm rãi bước đến chỗ Hách Liên Phu, cô ta nhìn chằm chằm Hách Liên Phu: “Có phải ngươi cảm thấy ngươi rất giỏi không?”
Chương 2425: Đại Đạo áp chế
Hách Liên Phu nhìn Bùi thần hầu ở phía trước rồi dần nghiêm mặt lại, Bùi thần hầu này không hề toả ra bất kỳ khí tức mạnh mẽ nào, nhưng lại cho người ta một cảm giác áp bách khó tả.
Bùi thần hầu nhìn Hách Liên Phu với ánh mắt bình tĩnh, đó là một sự coi thường như loài người nhìn xuống loài kiến hôi.
Hách Liên Phu quan sát Bùi thần hầu rồi nói: “Thần hầu!”
Tuy gia tộc Hách Liên không biết về thực lực thật sự của Sáng Thế Đạo Điện, nhưng họ vẫn nắm rõ về bốn vị thần hầu của nơi này.
Đó là bốn thần hầu lớn!
Họ là đồ đệ của Sáng Thế Đế Thần, thực lực cụ thể ra sao thì không ai rõ, vì bình thường đều sống ẩn dật.
Thần hầu!
Nghe thấy tiếng Hách Liên Phu gọi, nhiều thế lực lớn trong chỗ kín đều thấy hơi kinh ngạc.
Chuyện ở tháp Cửu Châu gây chấn động quá lớn nên giờ các thế lực cở vực Cửu Châu đều hướng sự chú ý về đây, Bàn Lăng và hai cường giả khác của Bàn gia cũng đang âm thầm theo dõi.
Lúc thấy Bùi thần hầu xuất hiện, Bàn Lăng và hai ông lão ở phía sau cô ta đều lập tức sững người.
Thần hầu!
Hơn thế nữa, rất có thể người này đã ở cảnh giới Thần Tổ trong truyền thuyết, vì luồng áp bách vô hình mà cô ta toả ra quá đỗi kinh khủng.
Đừng nói là vực Cửu Châu, khéo đến cả vũ trụ này, hay thậm chí dưới nền văn minh của vũ trụ cấp chín, người ở cảnh giới này cũng có thể tung hoành tự do được.
Bàn Lăng nhìn chăm chú lên thời không rồi chán nản nói: “Hách Liên gia xong rồi!”
Lúc này, các cường giả của tộc Hách Liên cũng đang có vẻ mặt đăm chiêu chưa từng có. Tuy họ biết Sáng Thế Đạo Điện có cường giả cảnh giới Thần Tổ, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải chiến đấu với cường giả ở cảnh giới này rồi, nhưng khi cường giả cảnh giới ấy xuất hiện thật sự trước mặt họ thì họ vẫn khó tránh khỏi thấy hơi căng thẳng.
Trận chiến này liên quan đến sự sống chết của rất nhiều người trong tộc Hách Liên.
Hách Liên Phu không nói thêm một câu nào mà chầm chậm giơ tay phải lên, ngay sau đó Đại Đạo xuất hiện.
Một ảo ảnh Đại Đạo khổng lồ đã xuất hiện, luồng uy áp của nó khiến cả thời không hư vô bồng bềnh như nước, các luồng uy áp ấy thi nhau xuyên qua thời không rồi lan khắp vực Cửu Châu.
Nhưng Bùi thần hầu ở phía đối diện Hách Liên Phu chỉ có vẻ thờ ơ, thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt.
Hách Liên Phu híp mắt lại, bàn tay phải nắm chặt thành quyền. Ngay sau đó, hoá thân Đại Đạo sau lưng ông ta chợt gầm lớn lên, tiếp đó tung một quyền thật mạnh về phía Bùi thần hầu. Quyền đó khiến cả thời không như bị nghiền nát.
Bùi thần hầu ở phía xa chợt giơ một ngón tay lên rồi khẽ điểm một cái, ngay sau đó đã có một đoá sen xuất hiện rồi phồng to lên.
Uỳnh!
Ngay sau tiếng động lớn ấy, hoá thân Đại Đạo của Hách Liên Phu đã rung lên dữ dội rồi nứt vỡ. Trong không gian đen ngòm kia, đoá sen chầm chậm lung lay và toả ra tia sáng chiếu rọi cả thời không. Tiếp đó có một tiếng ngâm khe khẽ vừa xa xưa vừa thần bí vang lên.
“Đại Đạo Liên!”
Bỗng có mộ giọng nói đầy vẻ bàng hoàng vang lên.
Người lên tiếng chính là Thần Châu Chủ - Tả Lâu.
Tả Lâu nhìn chằm chằm vào đoá sen ấy với vẻ khó tin cùng khiếp đảm. Nghe nói Đại Đạo Liên do Sáng Thế Đế Thần tình cờ tạo ra. Khi Sáng Thế Đế Thần ngộ đạo thì đoá sen cũng đã đến cảnh giới này. Một đoá sen mà có thể sinh ra cả một nền văn minh vũ trụ, một hạt sen có thể tạo ra một vị Đế Tôn tuyệt thế.
Lẽ ra đoá Đại Đạo Liên này chỉ có thể coi là thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp tám thôi, nhưng nhờ nó và Sáng Thế Đế Thần đột phá nên giờ nó đã là thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp chín rồi.
Thần vật ở cấp này mà giáng đòn xuống nền văn minh cấp tám thì đúng là một cú đả kích lớn.
Hoá thân Đại Đạo của Hách Liên Phu cứ thế vỡ nát dần như một tờ giấy bị đốt cháy, mà ông ta lại không thể ngăn cản được điều này.
Đại Đạo áp chế!
Đây không còn là áp chế về mặt thực lực, mà là Đại Đạo.
Đạo của ta cao hơn Đạo của ngươi!
Thấy thế, các cường giả của tộc Hách Liên đều tái mét mặt.
Hách Liên Vũ nhìn đăm đăm lên thời không, đôi tay đã nắm chặt tự bao giờ. Tuỳ ngoài mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đang dậy sóng.
Vì trận chiến này liên quan đến sự diệt vong của gia tộc Hách Liên.
Bọn họ không thể thua được!
Ông ta dần nhắm mặt lại và thầm hạ một quyết định.
Sau khi hoá thân Đại Đạo của Hách Liên Phu vỡ nát, sắc mặt của ông ta cũng tái nhợt. Cùng lúc đó, cơ thể cùng thần hồn của ông ta cũng trở lên mờ ảo.
Bị thương nặng!
Ông ta ngẩng lên nhìn đoá sen, lúc này sâu thẳm trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác bất lực.
Đây là Đại Đạo áp chế!
Nghe thấy câu nói của Tả Nhạn, trên mặt ông lão nhất thời lộ ra vẻ khó tin: "Tiểu thư, chuyện… chuyện này…”
Tả Nhạn nhẹ nhàng nói: "Có phải ngươi cảm thấy rất khó tin không?"
Ông lão vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, phải biết rằng, Cửu Châu Chủ là nhân vật tuyệt thế, trong lịch sử gần mấy tỉ năm của vực Cửu Châu, cũng mới có một nhân vật như vậy, sao ông ấy lại có thể không có tư cách thu nhận vị Diệp công tử đó làm đồ đệ chứ?"
Tả Nhạn nhẹ nhàng thở dài.
Sở dĩ ngay từ đầu cô ấy không nói cho cha mình biết những chuyện này vì nguyên nhân rất đơn giản, cô ấy hiểu rất rõ cha và các cường giả nhà họ Tả căn bản sẽ không bao giờ tin, ngược lại, nếu như cô ấy nói ra, người nhà họ Tả sẽ cho rằng giữa cô ấy và Diệp Quân Tử có gì đó, dù sao cũng có khả năng sẽ gây bất lợi cho Diệp Quân.
Nhà họ Tả không nhận nổi sự giàu sang phú quý ngút trời này, cô ấy cũng không thể làm gì được.
Như nghĩ đến điều gì đó, Tả Nhạn đột nhiên cau mày nói: "Không đúng."
Ông lão vội vàng hỏi: "Tiểu thư, sao thế?"
Tả Nhạn trầm giọng nói: "Rất có thể cha ta sẽ đứng về phe của Sáng Thế Đạo Điện…"
Vừa nói, cô ấy vừa quay người biến mất ngay tại chỗ.
Mặc dù cha cô ấy có thể không tin cô ấy, nhưng vì lợi ích của cả nhà họ Tả, cô ấy vẫn quyết định nói chuyện với cha mình.
Bên trong căn phòng.
Tả Lâu nhìn chằm chằm vào Tả Nhạn ở trước mặt: "Con nói là lai lịch của Diệp Quân không đơn giản, ngay cả Cửu Châu Chủ cũng không có tư cách thu nhận hắn làm đệ tử ư?"
Tả Nhạn gật đầu.
Tả Lâu nhìn Tả Nhạn, không nói gì.
Tả Nhạn nói: "Có thể cha sẽ không tin?"
Tả Lâu nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhóc con, tin hay không không quan trọng, con nên chăm chỉ tu luyện, nhanh chóng nắm giữ được ấn Thần Châu đó càng sớm càng tốt."
Tả Nhạn liếc nhìn Tả Lâu, không nói gì mà quay người rời đi.
Sau khi Tả Nhạn rời đi, Tả Lâu cau mày lại, mối quan hệ giữa con nhóc này và tên kia thực sự không đơn giản..."
Ở bên ngoài, Tả Nhạn trở về sân của mình, ông lão kia cung kính nói: "Tiểu thư?"
Tả Nhạn bình tĩnh nói: "Cha không tin ta."
Ông lão nhỏ giọng nói: "Vậy tiểu thư định…. rời khỏi nhà họ Tả sao?"
Tả Nhạn lắc đầu: "Không."
Khi ông lão vừa định lên tiếng, Tả Nhạn đột nhiên nói: "Ta muốn mở một trang tộc phổ mới”.
Ông lão: "…."
Tháp Cửu Châu.
Lúc này, hàng chục cường giả đỉnh cấp của nhà họ Hách Liên đang tụ tập ở xung quanh quán rượu, một số thái thượng trưởng lão bế quan của nhà họ Hách Liên cũng đã xuất quan để đến đây.
Động thái của nhà họ Hách Liên lớn như vậy, đương nhiên đã khiến cho vô số người kinh ngạc.
Bên trong điện.
Hách Liên Vũ ngồi ở vị trí cao nhất, đối diện cách ông ta không xa là Hách Liên Phu, Hách Liên Kỳ và những trưởng lão khác của nhà họ Hách Liên.
Lúc này, các trưởng lão của gia tộc Hách Liên đều có vẻ mặt nghiêm trọng.
Mặc dù Hách Liên Phu đã giết chết cường giả của Sáng Thế Đạo Điện, nhưng bọn họ hiểu rõ, Sáng Thế Đạo Điện chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, mà bây giờ, bọn họ lại biết rất ít về thế lực Sáng Thế Đạo Điện.
Hách Liên Vũ nhìn một trưởng lão ở phía dưới, hỏi: "Lão Cửu, tình hình bên phía ông thế nào rồi?"
Trưởng lão đó trầm giọng nói: "Bọn ta đã điều động hết toàn bộ lực lượng nhưng vẫn không thể điều tra được tình hình cụ thể của Sáng Thế Đạo Điện này, chỉ biết rằng, người mạnh nhất trong thế lực này chính là vị Sáng Thế Đế Thần đó, ông ta có bốn đồ đệ, bốn thần hầu, mà thực lực thực sự của bốn thần hầu này như thế nào thì tạm thời vẫn chưa biết được."
Sắc mặt Hách Liên Vũ tối sầm lại: "Có nhờ binh đoàn lính đánh thuê Ám Vô giúp đỡ không?"
Binh đoàn đánh thuê Ám Vô!
Một trong ba binh đoàn đánh thuê trong vực Cửu Châu, nhưng thứ bọn họ có sở trường nhất không phải là đánh nhau, mà là tình báo.
Ông lão nhỏ giọng nói: "Ta đã nói chuyện với bọn họ, nhưng giá bọn họ đưa ra cực kỳ cao."
Hách Liên Vũ hỏi: "Bao nhiêu?"
Ông lão nói: "Cần năm trăm triệu tiên nguyên tinh!"
Lời này vừa nói ra, tất cả cường giả gia tộc Hách Liên đều tức giận, đúng là tham lam đòi hỏi nhiều!
Hách Liên Phu đột nhiên nói: "Bọn họ không muốn nhúng tay vào, cho nên mới đưa ra giá cao như vậy."
Hách Liên Vũ gật đầu: "Đúng vậy."
Một trưởng lão trầm giọng nói: "Tộc trưởng, bây giờ thế lực mà chúng ta phải đối mặt không chỉ có Sáng Thế Đạo Điện, mà còn cả binh đoàn đánh thuê Thức Thần và Vũ Châu nữa, mặc dù Vũ Châu hiện tại vẫn chưa công khai liên minh với binh đoàn đánh thuê Thức Thần nhưng trên thực tế, bọn họ đã hợp lực rồi."
Hách Liên Vũ nói: "Mục đích bọn họ hợp lực với nhau có lẽ là vì binh đoàn đánh thuê Thổ Phỉ và Bàn Châu… Ta đã liên hệ với Bàn Châu, nhưng Bàn Trấn - người đứng đầu Bàn Châu không có ở đó, mà chỉ gặp con gái ông ta là Bàn Lăng… Ta đã nói chuyện với cô ta, nhưng cô ta nói rằng cô ta không thể làm chủ được…”
Vừa nói, ông ta vừa lắc đầu: “Ý của cô nương đó là nếu không có Sáng Thế Đạo Điện, Bàn Châu sẽ bằng lòng hợp tác với chúng ta đối phó với binh đoàn đánh thuê Thức Thần và Vũ Châu, nhưng có Sáng Thế Đạo Điện…."
Một trưởng lão đột nhiên lạnh lùng nói: "Tầm nhìn hạn hẹp, bây giờ nếu Bàn Châu không hợp tác với chúng ta đối phó với binh đoàn đánh thuê Thức Thần và Vũ Châu thì đến lúc đó bọn chúng cũng sẽ bị đánh hội đồng, mà lúc đó, chúng sẽ không có đồng minh nào cả."
Hách Liên Vũ gật đầu: "Chỉ có thể chờ Bàn Trấn trở về rồi lại đi nói chuyện với bọn họ."
Trưởng lão đó nói: "Tộc trưởng, binh đoàn đánh thuê Thổ Phỉ này thì sao?"
Hách Liên Vũ lắc đầu: "Từ sau khi đoàn trưởng của binh đoàn đánh thuê Thổ Phỉ biến mất, bây giờ mấy tên cầm đầu trong đám thổ phỉ đều thân ai nấy lo, không ai phục ai, là một mớ hỗn độn, căn bản không thể nói chuyện được."
Trưởng lão kia cau mày lại. Hách Liên Phu đột nhiên nói: "Chờ chút."
Mọi người nhìn về phía Hách Liên Phu, Hách Liên Phu vừa định lên tiếng thì lông mày ông ta đột nhiên cau lại, một lúc sau, ông ta biến mất tại chỗ.
Sắc mặt của nhóm người Hách Liên Vũ đều thay đổi.
Bên ngoài quán rượu, có một ông lão đang đứng ở đó, ông ta mặc áo choàng màu xám, tóc điểm sợi bạc, mặt có nhiều nếp nhăn, trông có vẻ già nua.
Hách Liên Phu nhìn chằm chằm vào ông lão, không nói gì.
Ông lão đột nhiên khàn giọng nói: "Có thể bảo Diệp công tử ra ngoài để ta gặp mặt chút không?"
Lúc này, Diệp Quân chậm rãi bước ra khỏi quán rượu.
Ánh mắt ông lão nhìn vào Diệp Quân: "Ngươi chính là Diệp Quân sao?"
Diệp Quân gật đầu.
Ông lão cẩn thận đánh giá Diệp Quân, một lúc sau, ông ta lắc đầu thất vọng nói: "Hóa ra cũng chỉ có vậy, sao ngươi lại dám mạo phạm chủ nhân của ta?"
Diệp Quân nói: "Đế Thần là chủ nhân của ông à?"
Ông lão gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Quân cười nói: "Người thì không làm, sao lại muốn làm chó cho người khác thế?"
Chương 2422: Cố ý tránh mặt
Việt
Ông lão cũng không tức giận, cười nói: “Có rất nhiều người muốn làm chó, nhưng chưa đủ tư cách đâu.”
Ông ta vừa nói vừa đột nhiên vung tay phải lên, một luồng sức mạnh đáng sợ lặng lẽ ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.
Động tác này của ông ta lập tức khiến mọi người đang ở trong sân hoảng sợ.
Ra tay ở đây luôn sao?
Nơi này có cấm chế của Cửu Châu Chủ để lại mà!
Nhưng ngay sau đó, mọi người lại thêm sợ hãi, khí tức tỏa ra từ người ông ta ít nhất cũng thuộc cảnh giới Đế Huyền.
Cường giả ở cấp bậc này, cho dù ở vực Cửu Châu cũng rất ít gặp.
Hách Liên Phu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy đối phương thực sự muốn ra tay ở chỗ này, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt ông ta trở nên kỳ lạ.
Lão già áo xám đột nhiên nắm chặt tay lại. Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, một luồng khí tức đáng sợ lập tức bao trùm tháp Cửu Châu, nhưng ngay vào lúc này, một ấn hư ảo đột nhiên xuất hiện từ nơi chân trời.
Dường như ông lão đã nhận ra được thứ gì đó, chợt ngẩng đầu lên, đúng lúc này một luồng ý chí áp bức vô hình quét xuống.
Con ngươi ông lão chợt co rút, giơ tay lên đấm lên trời.
Ngay khi mạnh của ông ta vừa tiếp xúc với luồng ý chí áp bức, con ngươi ông ta chợt co lại thành que kim, một giây sau, ông ta lập tức bị xóa sổ tại chỗ.
Trời đất hoàn toàn im lặng!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, giờ phút này, dấu ấn thần bí ấy đã hoàn toàn biến mất.
Vẻ mặt Diệp Quân hơi nghiêm túc.
Cửu Châu Chủ!
Đối phương chỉ để lại một phong ấn cấm chế, nhưng lại có thể giết chết một cường giả ở cảnh giới Đế Huyền trong một giây sao?
Ở xung quanh, mọi người đều bị sốc.
Cửu Châu Chủ!
Cửu Châu Chủ chính là một truyền thuyết vô địch!
Ở vực Cửu Châu, ai dám bất kính với ông ta? Cho dù hiện tại, ông ta đã không xuất hiện trong rất nhiều năm.
Tên ngoại lai này lại không biết sống chết, dám mạo phạm Cửu Châu Chủ!
Trong bóng tối, vẻ mặt của Cổ Lão trông vô cùng khó coi.
Ông ta không ngờ rằng đám tín đồ đến từ Sáng Thế Tạo Điện lại dám ra tay ở đây, mẹ nó, đây không phải là đang tìm đường chết sao?
Cửu Châu Chủ là ai chứ?
Đó là người đàn ông đã thống nhất vực Cửu Châu, chỉ cần một tay đã vô địch trong thế gian.
Cồ Lão lắc đầu, những tín đồ của Sáng Thế Đạo Điện quá tự cao.
Trước quán rượu, Hách Liên Phu đột nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.” Vừa nói, ông ta vừa dẫn Diệp Quân đi vào trong quán rượu.
Trong điện, đám cường giả nhà họ Hách Liên cũng ở đây, giờ phút này, bọn họ đều nhìn Diệp Quân, rất tò mò về hắn.
Diệp Quân nói với Hách Liên Vũ: “Tiền bối, Cửu Châu Chủ đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
Mặc dù hắn đã từng gặp Cửu Châu Chủ, nhưng hắn lại không biết cảnh giới thực sự của ông ta là gì.
Hách Liên Vũ lắc đầu cười: “Câu hỏi này của ngươi đang làm khó ta đấy, bởi vì ta cũng không biết, ta chỉ biết năm đó, Cửu Châu Chủ ở vực Cửu Châu chính là nhân vật vô địch. Sau đó, không biết vì lý do gì mà rời đi. Ba đại thần khí năm đó gồm ấn Cửu Châu, kiếm Cửu Châu và đỉnh Cửu Châu cũng biến mất theo.”
Diệp Quân hơi tò mò: “Ba đại thần khí?”
Hách Liên Vũ gật đầu: “Đó là ba đại thần khí tối cao của vực Cửu Châu năm đó, món nào cũng có khả năng hủy diệt trời đất cực kỳ đáng sợ.”
Đột nhiên Diệp Quân xòe lòng bàn tay ra, đỉnh Cửu Châu xuất hiện trong tay hắn: “Ta thấy món đồ này rất bình thường mà!”
Khi vừa nhìn thấy đỉnh Cửu Châu, mọi người ở trong sân đều ngây dại.
Hách Liên Phu cũng sửng sốt.
Giọng Hách Liên Vũ run run: “Đây là đỉnh Cửu Châu sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”
Đỉnh Cửu Châu!
Nghe thấy câu nói này của Diệp Quân, tầm mắt của mọi người đều nhìn vào đỉnh Cửu Châu, ánh mắt tràn đầy sự tò mò.
Hách Liên Phu đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Quân, ông ta quan sát đỉnh Cửu Châu một lúc, sau đó nói: “Là thật!”
Hách Liên Vũ khàn giọng nói: “Cậu nhóc, sao ngươi lại có được đỉnh Cửu Châu vậy?”
Diệp Quân nói: “Lấy được ở trấn Cửu Châu.”
Hách Liên Vũ vội vàng nói: “Có phải ngươi đã lấy được truyền thừa của Cửu Châu Chủ rồi không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không.”
Hách Liên Vũ sửng sốt.
Diệp Quân nói: “Ông ta đã truyền thừa cho Tả Nhạn cô nương, còn ta thì ông ta nói rằng ta đã có con đường của riêng mình nên không thích hợp để đi theo con đường của ông ta, do đó không đưa truyền thừa cho ta, còn đỉnh Cửu Châu này đã tự động tìm đến ta.”
Chủ động tìm đến!
Nghe thấy câu nói này của Diệp Quân, vẻ mặt mọi người ở trong điện đều trở nên kỳ lạ.
Lúc này, Hách Liên Phu đột nhiên nhìn vào bên trong đỉnh Cửu Châu: “Cửu Châu Quyết.”
Mọi người vội vàng nhìn vào bên trong đỉnh, nhưng Hách Liên Phu lại giơ tay che nắp đỉnh lại, ông ta nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, đỉnh này rất quý giá, hãy cất nó đi.”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng vung tay trái lên, các phù văn bên trong đỉnh lập tức bị hắn sao chép, sau đó hắn đi đến trước mặt Hách Liên Phu, đưa những phù văn bị hắn sao chép cho Hách Liên Kỳ: “Kỳ cô nương, cho cô này.”
Hách Liên Kỳ hơi ngạc nhiên, toàn bộ người tộc Hách Liên ở trong điện cũng kinh ngạc.
Diệp Quân cười nói: “Đỉnh Cửu Châu này có linh tính, có thể nói chuyện, hy vọng trong khoảng thời gian này cô nương có thể vào trong Tiểu Tháp của ta nghiên cứu và tu luyện.”
Hách Liên Vũ ở bên cạnh nghe Diệp Quân nói vậy, gương mặt chợt nở một nụ cười. Cửu Châu Quyết này được gọi là tâm pháp tu luyện đệ nhất ở vực Cửu Châu, cao hơn tâm pháp của nhà họ Hách Liên ít nhất hai cấp bậc, Diệp Quân đưa tâm pháp này cho Hách Liên Kỳ thì chẳng khác nào đưa cho nhà họ Hách Liên.
Ông ta cũng hiểu ý Diệp Quân, Diệp Quân muốn có qua có lại.
Hách Liên Kỳ nhìn về phía Hách Liên Vũ, Hách Liên Vũ gật đầu, lúc này Hách Liên Kỳ mới nhận lấy phần Cửu Châu Quyết, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Vậy cảm ơn.”
Diệp Quân nói: “Tiền bối Hách Liên, Kỳ cô nương, đây là chuyện của Diệp Quân ta, ta không thể để toàn bộ việc này cho nhà họ Hách Liên gánh vác được, vì vậy, ta muốn đi vào trong tháp Cửu Châu tìm tỷ tỷ của ta.”
Nhà họ Hách Liên có thể giúp đỡ đã là rất trọng nghĩa rồi, hắn không thể để người ta liều mạng vì mình được.
Do đó, việc hắn cần phải ưu tiên hàng đầu là nhanh chóng tìm được tỷ tỷ Diệp An, nếu Diệp An cũng không thể gánh nổi thì bảo Diệp An kéo theo hắn theo chạy trốn.
Hách Liên Vũ trầm giọng nói: “Chuyện này...”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn về phía Hách Liên Phu, Hách Liên Phu lắc đầu nói: “Không được, tháp Cửu Châu có cấm chế, nhất định phải tuân theo quy củ, nếu Diệp An cô nương đang khiêu chiến, bất kỳ ai cũng không thể vào.”
Hách Liên Kỳ đột nhiên nói: “Không phải tỷ tỷ ngươi đang cố ý tránh mặt ngươi đấy chứ?”
Diệp Quân ngẩn người, sau đó kiên định nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, bọn ta là tỷ đệ ruột mà."
Vừa nói, hắn hơi do dự rồi lại nói tiếp: “Có lẽ tỷ ấy sẽ không làm vậy đâu.”
Mọi người: “...”
Chương 2423: Quyết liệt
Nghe Diệp Quân nói không tự tin như vậy, người nhà Hách Liên ở đó đều ngây dại.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, có lẽ tỷ tỷ không phải đang trốn ta đâu, đúng không?”
Tiểu Tháp nói: “Ai mà biết chứ?”
Diệp Quân: “…”
Lúc này Hách Liên Vũ ở một bên nói: “Cậu Diệp, ngươi đừng vội, có lẽ tỷ của ngươi chỉ đang đánh nhau giành thứ hạng trong bảng xếp hạng thôi”.
Diệp Quân cười khổ nói: “Mong là vậy”.
Hách Liên Vũ trầm giọng nói: “Chỉ là khoảng thời gian này, cậu Diệp đừng rời khỏi đây, nếu không…”
Diệp Quân gật đầu, bây giờ hắn đi khỏi đây chắc chắn sẽ toi đời ngay.
Từ sau khi ông lão kia bị ấn ký chủ Cửu Châu để lại trấn áp, bên Sáng Thế Đạo Điện không có động tĩnh gì cả.
Nhưng tộc Hách Liên vẫn không dám sơ suất, xung quanh quán rượu đều có các cường giả nhà họ Hách Liên canh giữ.
Còn Diệp Quân quay lại vào Tiểu Tháp, ngày nào cũng dạy Táng Cương tu luyện.
Hiện giờ hắn mong Táng Cương có thể nhớ được chút gì đó để hắn hoàn thành nhiệm vụ, khôi phục tu vi, nhưng nhóc con này mỗi ngày đều tu luyện, điên cuồng tu luyện khiến hắn đau đầu, tuy nhiên hắn cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tu luyện với cô bé, còn phải nấu ăn cho cô bé.
Cứ thế liên tục ba ngày trôi qua, trong ba ngày này đều không có cường giả Sáng Thế Đạo Điện xuất hiện.
Nhưng các cường giả nhà họ Hách Liên lại không dám buông lỏng cảnh giác, nhất là Hách Liên Vũ và Hách Liên Phu, sắc mặt hai người họ ngày càng nghiêm trọng.
Vì mặc dù không có người nào ra tay nhưng bây giờ xung quanh tháp Cửu Châu ngày càng có nhiều khí tức cường giả.
Hôm nay một người đàn ông trung niên mặc áo vải bỗng xuất hiện trên đường, ông ta chậm rãi bước đi đến cuối đường, mục tiêu đến của ông ta không phải là quán rượu mà là chỗ Hách Liên Phu.
Trong tay người đàn ông trung niên cầm một thanh đao dài có vỏ.
Trong quán rượu nhỏ, Hách Liên Phu đặt ly rượu trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt hai người chạm nhau, ngay sau đó cả hai cùng lúc biến mất khỏi đó, khi xuất hiện lại lần nữa, họ đã ở trong một thời không hư vô chưa được biết đến.
Người đàn ông tay cầm đao nhìn Hách Liên Phu, không nói lời nào đã rút đao khỏi vỏ.
Vèo!
Sau đó một tia đao quang lóe lên, đao quang đáng sợ bao trùm lấy cả thời không hư vô.
Ở phía xa, Hách Liên Phu híp mắt lại, tay phải ông ta chậm rãi siết chặt, ngay sau đó ông ta tung ra nắm đấm.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai vang lên trong thời không hư vô này, một quyền mang và đao quang bỗng nổ tung, quét sạch mọi thứ.
Ngay lúc này người đàn ông trung niên bỗng nhảy lên, hai tay cầm đao chém về phía trước.
Một luồng đao khí vạn trượng từ trên trời lao xuống.
Nhát đao này rất mạnh, toát ra khí thế muốn phá nát trời đất.
Đối mặt với một quyền đáng sợ của người đàn ông trung niên, Hách Liên Phu lại không hề sợ hãi, ông ta tiến lên một bước, giơ tay phải ra, lòng bàn tay úp xuống, ngay sau đó ánh mắt ông ta hiện lên một vẻ hung dữ, ông ta hất tay phải lên trên, sức mạnh đáng sợ bỗng quét từ dưới lên trên, thoáng chốc toàn bộ thời không hư vô đều bị vụn vỡ.
Ầm!
Trong thời không đã bị vỡ nát hoàn toàn này, một tiếng nổ chói tai vang lên, sau đó là từng luồng sức mạnh đáng sợ cuồn cuộn lao đến như thủy triều.
Nhưng ngay lúc này, lại một luồng đao quang chém xuống.
Gần như cùng một lúc, Hách Liên Phu bỗng nhảy lên, sau đó tung ra một nắm đấm.
Bụp!
Cú đấm này buộc đao quang đó phải lùi lại, sau đó ông ta lao về phía trước như một tia sét, đâm thẳng vào người đàn ông trung niên.
Bốp!
Cú va chạm này khiến người đàn ông trung niên lùi lại cả mấy ngàn trượng, khi ông ta dừng lại, Hách Liên Phu lại lao về phía ông ta lần nữa.
Ánh mắt người đàn ông trung niên hiện lên một tia hung ác, sau đó ông ta chậm rãi nhắm mắt lại, thanh đao trong vỏ bên tay trái bỗng rung lên dữ dội, ngay sau đó tay phải ông ta bỗng nắm lấy cán đao rồi rút ra chém một nhát. Nhát đao này toát ra một luồng ý chí đao đạo và đao thế rất mạnh cuồn cuộn lao đến. Ngay lúc ông ta vung đao ra, ông ta bất ngờ tra kiếm vào vỏ lần nữa, sau đó lại rút mạnh ra khiến hai thanh đao hợp thành một.
Ầm!
Sức mạnh nắm đấm và quyền mang của Hách Liên Phu cũng bị phá vỡ, sau đó ông ta lùi lại phía sau hàng ngàn trượng, vừa dừng lại, mặt bên phải của ông ta nứt ra một chút, máu chảy ra.
Tay phải Hách Liên Phu sờ lên má mình, sau đó nhìn người đàn ông trung niên ở phía xa, lúc này trong mắt ông ta bỗng hiện lên ý chí chiến đấu quyết liệt.
Ở phía xa, tay trái người đàn ông trung niên siết chặt thanh đao, nhìn chằm chằm vào ông ta, ánh mắt họ va chạm nhau, ngay sau đó cả hai cùng biến mất khỏi đó.
Bên ngoài.
Thấy hai người đi đã lâu mà còn chưa ra, vẻ mặt của các cường giả nhà họ Hách Liên dần trở nên nghiêm túc, nếu Hách Liên Phu thua thì coi như xong đời. Phải biết rằng bây giờ Hách Liên Phu là người mạnh nhất của gia tộc Hách Liên.
Một khi ông ta thua thì nhà họ Hách Liên không còn cường giả nào có thể đứng ra chiến đấu.
Lúc này sắc mặt Hách Liên Vũ và Hách Liên Kỳ trong quán rượu cũng rất nghiêm trọng, thực lực của cường giả đến lần này hơn hẳn những gì họ đoán.
Hách Liên Vũ bỗng nhìn về phía xa: “Có không ít cường giả đến từ binh đoàn đánh thuê Thức Thần”.
Hách Liên Kỳ nhìn phía xa, trầm giọng nói: “Cha, bên Bàn Châu trả lời chưa?”
Hách Liên Vũ lắc đầu: “Chưa”.
Sắc mặt Hách Liên Kỳ trở nên u ám.
Chương 2424: Lại thắng rồi ư?
Vực Cửu Châu.
Bàn Lăng đứng trước cửa đại điện, một ông lão cung kính đứng phía sau cô ta.
Bàn Lăng nói: “Thế nào rồi?”
Ông lão trầm giọng nói: “Binh đoàn đánh thuê Thức Thần cử rất nhiều cường giả đến, nhưng họ đều không ra tay, họ đang đợi Hách Liên Phu và cường giả Sáng Thế Đạo Điện phân định thắng bại”.
Bàn Lăng khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Ông lão do dự một lúc, sau đó nói: “Đại tiểu thư, gia chủ nhà họ Hách Liên vẫn luôn liên hệ với chúng ta, mong hai bên có thể hợp sức cùng chống lại địch…”
Bàn Lăng lắc đầu: “Từ chối họ đi”.
Ông lão nhắc: “Đại tiểu thư, kẻ thù của chúng ta cũng là binh đoàn đánh thuê Thức Thần…”
Bàn Lăng gật đầu: “Ta biết, nhưng hiện tại tộc Hách Liên không chỉ phải đối mặt với binh đoàn đánh thuê Thức Thần, mà còn phải đối mặt với Sáng Thế Đạo Điện, bây giờ chúng ta lại chống lại Sáng Thế Đạo Điện vì một người không rõ lai lịch, cực kỳ không đáng”.
Cô ta biết Diệp Quân là đệ đệ của Diệp An, đằng sau chắc chắn có một thế lực mạnh nào đó, dù sao Diệp An cũng rất yêu nghiệt, thế lực bình thường không thể đào tạo ra được yêu nghiệt như vậy.
Nhưng với cô ta, cho dù như thế, Diệp Quân vẫn không đáng để Bàn Châu đắc tội với Sáng Thế Đạo Điện, dù sao thực lực và thế lực của Cổ Lão quả thật rất đáng sợ, nhất là Sáng Thế Đế Thần trong truyền thuyết đã tạo ra một hệ thống cảnh giới tu luyện.
Mặc dù thế lực phía sau Diệp Quân và Diệp An chắc chắn không phải là thế lực nhỏ, nhưng cô ta không nghĩ thế lực đằng sau hai tỷ đệ này có thể so được với Sáng Thế Đạo Điện.
Ông lão khẽ gật đầu: “Thuộc hạ lập tức đi từ chối họ”.
Nói rồi ông ta đi ra ngoài.
Trong thời không hư vô ở tháp Cửu Châu, Hách Liên Phu và người đàn ông trung niên cầm đao đó vẫn còn đang đánh nhau, lúc này trận chiến giữa hai người rất dữ dội, cả thời không hư vô tràn ngập những nắm đấm và đao thế vô tận. Sức mạnh của cả hai mỗi khi va chạm vào nhau đều sẽ nổ tung thành từng làn sóng xung kích đáng sợ, thời không hư vô này đã bị sức mạnh của cả hai nghiền nát.
Bụp!
Đúng lúc này, một vùng đao quang và quyền mang vỡ tan, sau đó một luồng sức mạnh khiến Hách Liên Phu và người đàn ông trung niên chấn động đến mức phải lùi về sau gần vạn trượng mới dừng lại. Vừa dừng lại, tay phải Hách Liên Phu siết chặt, một luồng sức mạnh cuồn cuộn lao ra từ trong cơ thể ông ta, trấn áp mọi thứ.
Người đàn ông trung niên cầm đao dài ở cách đó không xa chắn ở phía trước, sức mạnh của Hách Liên Phu bị chặn lại.
Hách Liên Phu ở phía xa chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên, ông ta bỗng bật cười: “Đao tu tốt đấy”.
Người đàn ông trung niên nhìn Hách Liên Phu: “Ngươi cũng lợi hại lắm”.
“Ha ha!”
Hách Liên Phu bật cười, ngay sau đó ông ta giơ tay lên, sau lưng lập tức có một bức tượng ảo cả ngàn trượng xuất hiện, sau đó một luồng uy lực đáng sợ quét qua.
Tượng Đại Đạo.
Lấy mình làm Đại Đạo, ngưng tụ thành tượng.
Ngay khi nhìn thấy bức tượng Đại Đạo đó, sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên nghiêm trọng, thanh đao trong tay ông ta rung lên.
Tay phải Hách Liên Phu bỗng siết chặt thành nắm đấm, bức tượng phía sau ông ta vươn tay phải ra rồi siết chặt thành nắm đấm.
Ầm!
Chỉ một quyền uy Đại Đạo đã khiến người đàn ông trung niên bị trấn áp phải lùi về sau cả vạn trượng.
Trấn áp mọi thứ.
Hách Liên Phu bỗng tiến đến một bước, tung ra một quyền: “Tiêu diệt”.
Đạo tượng Đại Đạo phía sau ông ta vung mạnh nắm đấm ra.
Uy lực của nắm đấm ngút trời, trấn áp mọi thứ.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên cầm đao ở phía xa bỗng co rụt lại, uy lực của cú đấm này mạnh hơn trước ít nhất mười lần.
Quá mức đáng sợ!
Ông ta không dám sơ suất, lập tức cầm đao bằng cả hai tay rồi dùng hết sức chém một nhát. Một tia đao quang vạn trượng lao ra, đối đầu trực diện với nắm đấm đó, thế nhưng ngay khi đao quang này vừa tiếp xúc với nắm đấm thì lập tức nổ tung, sau đó người đàn ông trung niên cầm thanh đao dài bị đánh văng ra ngoài, trong lúc đó cơ thể ông ta bắt đầu nổ tung từng tấc, sức mạnh của thanh đao cũng bị vỡ tan…
Khi dừng lại, ông ta chỉ còn lại một tia linh hồn như khói xanh.
Người đàn ông trung niên ngơ ngác nhìn Hách Liên Phu ở đằng xa, Hách Liên Phu không nói gì, xoay người rời đi.
Ông ta chỉ xoay người đã lập tức trở về lại trước quán rượu.
Thấy thế, sắc mặt Cố Lão nấp trong tối lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Hách Liên Phu lại thắng rồi ư?
Nhưng lúc này, bỗng có một sự thay đổi, chỉ thấy Hách Liên Phu bỗng bị một sức mạnh bí ẩn cưỡng ép kéo vào trong một thời không hư vô đặc biệt.
Đứng đối diện ông ta là một người phụ nữ, là Bùi thần hầu.
Một trong bốn thần hầu.
Bùi thần hầu chậm rãi bước đến chỗ Hách Liên Phu, cô ta nhìn chằm chằm Hách Liên Phu: “Có phải ngươi cảm thấy ngươi rất giỏi không?”
Chương 2425: Đại Đạo áp chế
Hách Liên Phu nhìn Bùi thần hầu ở phía trước rồi dần nghiêm mặt lại, Bùi thần hầu này không hề toả ra bất kỳ khí tức mạnh mẽ nào, nhưng lại cho người ta một cảm giác áp bách khó tả.
Bùi thần hầu nhìn Hách Liên Phu với ánh mắt bình tĩnh, đó là một sự coi thường như loài người nhìn xuống loài kiến hôi.
Hách Liên Phu quan sát Bùi thần hầu rồi nói: “Thần hầu!”
Tuy gia tộc Hách Liên không biết về thực lực thật sự của Sáng Thế Đạo Điện, nhưng họ vẫn nắm rõ về bốn vị thần hầu của nơi này.
Đó là bốn thần hầu lớn!
Họ là đồ đệ của Sáng Thế Đế Thần, thực lực cụ thể ra sao thì không ai rõ, vì bình thường đều sống ẩn dật.
Thần hầu!
Nghe thấy tiếng Hách Liên Phu gọi, nhiều thế lực lớn trong chỗ kín đều thấy hơi kinh ngạc.
Chuyện ở tháp Cửu Châu gây chấn động quá lớn nên giờ các thế lực cở vực Cửu Châu đều hướng sự chú ý về đây, Bàn Lăng và hai cường giả khác của Bàn gia cũng đang âm thầm theo dõi.
Lúc thấy Bùi thần hầu xuất hiện, Bàn Lăng và hai ông lão ở phía sau cô ta đều lập tức sững người.
Thần hầu!
Hơn thế nữa, rất có thể người này đã ở cảnh giới Thần Tổ trong truyền thuyết, vì luồng áp bách vô hình mà cô ta toả ra quá đỗi kinh khủng.
Đừng nói là vực Cửu Châu, khéo đến cả vũ trụ này, hay thậm chí dưới nền văn minh của vũ trụ cấp chín, người ở cảnh giới này cũng có thể tung hoành tự do được.
Bàn Lăng nhìn chăm chú lên thời không rồi chán nản nói: “Hách Liên gia xong rồi!”
Lúc này, các cường giả của tộc Hách Liên cũng đang có vẻ mặt đăm chiêu chưa từng có. Tuy họ biết Sáng Thế Đạo Điện có cường giả cảnh giới Thần Tổ, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải chiến đấu với cường giả ở cảnh giới này rồi, nhưng khi cường giả cảnh giới ấy xuất hiện thật sự trước mặt họ thì họ vẫn khó tránh khỏi thấy hơi căng thẳng.
Trận chiến này liên quan đến sự sống chết của rất nhiều người trong tộc Hách Liên.
Hách Liên Phu không nói thêm một câu nào mà chầm chậm giơ tay phải lên, ngay sau đó Đại Đạo xuất hiện.
Một ảo ảnh Đại Đạo khổng lồ đã xuất hiện, luồng uy áp của nó khiến cả thời không hư vô bồng bềnh như nước, các luồng uy áp ấy thi nhau xuyên qua thời không rồi lan khắp vực Cửu Châu.
Nhưng Bùi thần hầu ở phía đối diện Hách Liên Phu chỉ có vẻ thờ ơ, thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt.
Hách Liên Phu híp mắt lại, bàn tay phải nắm chặt thành quyền. Ngay sau đó, hoá thân Đại Đạo sau lưng ông ta chợt gầm lớn lên, tiếp đó tung một quyền thật mạnh về phía Bùi thần hầu. Quyền đó khiến cả thời không như bị nghiền nát.
Bùi thần hầu ở phía xa chợt giơ một ngón tay lên rồi khẽ điểm một cái, ngay sau đó đã có một đoá sen xuất hiện rồi phồng to lên.
Uỳnh!
Ngay sau tiếng động lớn ấy, hoá thân Đại Đạo của Hách Liên Phu đã rung lên dữ dội rồi nứt vỡ. Trong không gian đen ngòm kia, đoá sen chầm chậm lung lay và toả ra tia sáng chiếu rọi cả thời không. Tiếp đó có một tiếng ngâm khe khẽ vừa xa xưa vừa thần bí vang lên.
“Đại Đạo Liên!”
Bỗng có mộ giọng nói đầy vẻ bàng hoàng vang lên.
Người lên tiếng chính là Thần Châu Chủ - Tả Lâu.
Tả Lâu nhìn chằm chằm vào đoá sen ấy với vẻ khó tin cùng khiếp đảm. Nghe nói Đại Đạo Liên do Sáng Thế Đế Thần tình cờ tạo ra. Khi Sáng Thế Đế Thần ngộ đạo thì đoá sen cũng đã đến cảnh giới này. Một đoá sen mà có thể sinh ra cả một nền văn minh vũ trụ, một hạt sen có thể tạo ra một vị Đế Tôn tuyệt thế.
Lẽ ra đoá Đại Đạo Liên này chỉ có thể coi là thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp tám thôi, nhưng nhờ nó và Sáng Thế Đế Thần đột phá nên giờ nó đã là thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp chín rồi.
Thần vật ở cấp này mà giáng đòn xuống nền văn minh cấp tám thì đúng là một cú đả kích lớn.
Hoá thân Đại Đạo của Hách Liên Phu cứ thế vỡ nát dần như một tờ giấy bị đốt cháy, mà ông ta lại không thể ngăn cản được điều này.
Đại Đạo áp chế!
Đây không còn là áp chế về mặt thực lực, mà là Đại Đạo.
Đạo của ta cao hơn Đạo của ngươi!
Thấy thế, các cường giả của tộc Hách Liên đều tái mét mặt.
Hách Liên Vũ nhìn đăm đăm lên thời không, đôi tay đã nắm chặt tự bao giờ. Tuỳ ngoài mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng đang dậy sóng.
Vì trận chiến này liên quan đến sự diệt vong của gia tộc Hách Liên.
Bọn họ không thể thua được!
Ông ta dần nhắm mặt lại và thầm hạ một quyết định.
Sau khi hoá thân Đại Đạo của Hách Liên Phu vỡ nát, sắc mặt của ông ta cũng tái nhợt. Cùng lúc đó, cơ thể cùng thần hồn của ông ta cũng trở lên mờ ảo.
Bị thương nặng!
Ông ta ngẩng lên nhìn đoá sen, lúc này sâu thẳm trong lòng ông ta dâng lên một cảm giác bất lực.
Đây là Đại Đạo áp chế!
Bình luận facebook