-
Chương 2431-2435
Chương 2431: Thêm thần hầu xuất hiện
Người đàn ông trung niên mặc một bộ trường bào màu đỏ, thần thái bặm trợn khác thường, nhất là đôi mắt như ẩn hiện tia sát ý. Ngay khi lão ta xuất hiện, đã có một luồng sức mạnh lạnh lẽo vô hình lan ra, khiến ai nấy đều lạnh sống lưng.
Âm thần hầu!
Một trong bốn đại thần hầu của Sáng Thế Đạo Điện, cũng ở cảnh giới Thần Tổ!
Khi thấy lại có thêm một cường giả cảnh giới Thần Tổ của Sáng Thế Đạo Điện xuất hiện, mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, nhất là những người không hiểu rõ về nơi này.
Một cường giả cảnh giới Thần Tổ thôi đã khủng khiếp lắm rồi, giờ thêm người nữa đến thì còn tới đâu nữa.
Nhóm Cổ Lão và Tả Lâu đều tỏ vẻ nghiêm nghị, họ biết Sáng Thế Đạo Điện có bốn vị thần hầu, nhưng thật ra họ lại không biết thực lực của bốn người này ra sao.
Nhưng giờ xem ra, cả bốn đều ở cảnh giới Thần Tổ rồi.
Vậy thì sẽ khủng khiếp tới đâu?
Đương nhiên, sau phút giây chấn động thoáng qua, nhóm Tả Lâu đã thấy mừng rỡ, may mà họ chọn đi theo Sáng Thế Đạo Điện.
Lúc này, các cường giả của tộc Hách Liên đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Hai cường giả cảnh giới Thần Tổ!
Hơn nữa, Sáng Thế Đạo Điện vẫn còn hai cường giả cảnh giới này nữa, điều này có nghĩa là họ có tới bốn cường giả cảnh giới Thần Tổ.
Ngần ấy cường giả là đủ san bằng cả vực Cửu Châu rồi.
Mọi người ở xung quanh đều nhìn về phía các cảnh giới của tộc Hách Liên như nhìn đám hề.
Bàn Lăng nhìn Hách Liên Vũ rồi lắc đầu: “Vì một người lai lịch không rõ ràng mà đi đắc tội với Sáng Thế Đạo Điện… gia chủ Hách Liên đúng là ngu xuẩn!”
Khi nhìn thấy có thêm một thần hầu của Sáng Thế Đạo Điện xuất hiện, ngoài ra còn ở cảnh giới Thần Tổ, Bàn Lăng biết đại cục đã định rồi.
Tuy thế lực đứng sau Diệp Quân và Diệp An cũng phi thường, nhưng cũng không thể đối đầu với Sáng Thế Đạo Điện được.
Phải biết rằng Sáng Thế Đạo Điện không chỉ có bốn vị thần hầu, mà còn có một Sáng Thế Đạo Thần trong truyền thuyết nữa.
Đồ đệ đã ở cảnh giới Thần Tổ rồi thì sư phụ còn lợi hại đến đâu?
Nghĩ vậy, Bàn Lăng nhìn nhóm Diệp Quân ở gần đó, ánh mắt cô ta lóe lên, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu.
Tuy bây giờ cô ta mới theo phe của Sáng Thế Đạo Điện thì hơi muộn, nhưng không phải là không thể.
Diệp An cầm trường thương đứng trên hư không, lúc này toàn thân cô ấy nhuốm máu, còn xung quanh như biển máu, sát khí tỏa ra mãnh liệt.
Tuy đang phải đối diện với hai vị thần hầu nhưng trong ánh mắt cô ấy không hề có chút sợ hãi nào.
Bùi thần hầu ở phía xa hơi cau có, vì cô ta không ngờ sức mạnh huyết mạch của Diệp An lại mạnh tới vậy. Hơn nữa, còn làm Đại Đạo Liên của cô ta bị thương. Phải biết rằng Đại Đạo Liên của cô ta là thần vật của nền văn minh cấp chín, sức mạnh bình thường còn không thể chạm tới được, vậy mà Diệp An có thể hạ được Đại Đạo Liên.
Huyết mạch này thật khác thường.
Âm thần hầu ở một phía khác liếc nhìn Diệp An rồi nói: “Sức mạnh huyết mạch...”
Lão ta vừa nói dứt cây thì đã giơ tay phải lên.
Ngay sau đó, có một luồng sức mạnh băng hàn chợt lan ra xung quanh rồi lao về phía Diệp An.
Diệp An vung trường thương lên, vô vàn các tia máu bắn ra.
Ầm!
Loáng cái, các sức mạnh hàn băng đã bị sức mạnh huyết mạch phá hủy. Cùng lúc đó, người Diệp An run lên rồi phóng một thương về phía Âm thần hầu.
Âm thần hầu híp mắt lại, ánh mắt đầy vẻ lạnh lão, sau đó lão ta xòe tay ra, một quả cầu thủy tinh đã hiện ra. Sau đó, có thêm một gương mặt hư ảo bay từ trong quả cầu ấy ra ngoài, sau đó tấn công Diệp An.
Đúng lúc này, Diệp An đã biến mất rồi lao về phía hai vị thần hầu.
Thấy thế, mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, cô gái này điên rồi ư mà lại chủ động lao đi như thế?
Âm thần hầu và Bùi thần hầu thấy Diệp An lao tới thì thấy hơi bất ngờ, hai người họ nhìn nhau rồi cùng bừng sát khí, Diệp An quá giỏi, vì vậy cần phải bị tiêu diệt.
Đôi bên va chạm, tia máu của Diệp An đã vỡ nát, cô ấy bị đánh bay.
Áp chế trực diện!
Tuy Diệp An được sức mạnh huyết mạch hỗ trợ, nhưng vẫn không thể chống lại sự phối hợp của hai thần hầu, vì thế vừa giao thủ thì cô ấy đã bị áp chế.
Song, Diệp An không lùi bước mà vẫn tấn công tiếp. Ngoài sức mạnh huyết mạch phong ma ra, trong thương này của cô ấy còn có thương đạo, hai luồng sức mạnh kết hợp nên có uy lực rất khủng khiếp.
“A!”
Gương mặt hư ảo hét lên đau đớn, ngay sau đó đã phải bay đi, nhưng lúc này lại có hai tàn ảnh xông về phía Diệp An.
Đó chính là Âm thần hầu và Bùi thần hầu.
Bụp!
Các tia máu vỡ vụn, Diệp An đã bị đánh bay ra xa.
Tuy cô ấy đã thức tỉnh huyết mạch phong ma, nhưng vẫn không thể cản được sức mạnh của hai vị thần hầu. Song, khí tức của cô ấy ngày càng mạnh hơn.
Huyết mạch phong ma, càng đánh càng hăng, càng chiến càng mạnh.
Diệp Quân ở bên dưới thấy Diệp An đang bị áp chế thì hít sâu một hơi, sau đó xòe tay ra, Kiếm Thanh Huyên xuất hiện. Nhưng lúc này, hắn không cảm nhận được bất kỳ sức mạnh gì, không chỉ thế, kiếm ý cũng không thể điều động được.
Bị phong ấn triệt để rồi!
Nhiệm vụ!
Diệp Quân nói nhỏ: “Tháp gia, thế này không ổn!”
Chương 2432: Ỷ lớn hiếp nhỏ
Tiểu Tháp thở dài một hơi.
Đúng lúc này, có một tia máu trên thời không bị đánh lui.
Diệp Quân ngẩn lên nhìn thời không thì thấy Diệp An đã bị áp chế hoàn toàn, giờ cô ấy chỉ có thể bị động phòng thủ trước sự tấn công của hai thần hầu.
Mọi người ở xung quanh nhìn đến chấn động, họ không ngờ thực lực của Diệp An lại mạnh tới vậy, đối diện với hai cường giả cảnh giới Thần Tổ mà vẫn trụ được đến giờ.
Đúng là thiên tài trong các thiên tài!
Bàn Lăng nhìn Diệp An, lúc này cô ta cũng thấy rất choáng, vì không thể ngờ thực lực của Diệp An lại mạnh tới vậy.
Cô ta và Diệp An quen nhau ở tháp Cửu Châu, khi ấy Diệp An đang chinh phục bảng đấu, thực lực của cô ấy rất mạnh, vì thế Bàn Lăng đã chủ động kết giao trước. Nghiêm túc mà nói thì họ cũng là bạn bè, đương nhiên việc cần làm bây giờ nghĩ cách né quan hệ này đi để tránh bị Sáng Thế Đạo Điện hiểu lầm rồi rước họa cho Bàn Châu.
Bụp!
Đúng lúc này, Diệp An lại bị đẩy lùi trên thời không, cô ấy vừa dừng lại thì cơ thể và thần hồn đã trở nên mờ ảo.
Hai vị thần hầu không định bỏ qua cho cô ấy nên lại tiếp tục tấn công.
Diệp An tỏ vẻ dữ tợn, sau đó lau vệt máu trên khóe miệng rồi da thịt của cô ấy bùng cháy.
Ầm!
Loáng cái, huyết mạch phong ma quanh người Diệp An cũng đã bị đốt cháy theo.
Diệp An tỏ ra dữ dằn rồi quét ngang một thương.
Xoẹt!
Thương này đã đẩy lùi hai vị thần hầu, nhưng Diệp An cũng phải lùi bước, cô ấy vừa dừng lại thì đã hộc máu liên tục.
Bùi thần hầu nhìn tay phải của mình thì thấy nó đã nứt, máu tươi chảy ra. Sau một thoáng trầm mặc, cô ta ngẩng lên nhìn Diệp An với ánh mắt đầy sát khí.
Hai đánh một!
Vậy mà cô ta vẫn bị thương.
Điều này khiến cô ta thấy hơi khó tin, phải biết rằng bản thân cô ta cũng là thiên tài trong các thiên tài, thậm chí còn có thể khiêu chiến vượt cấp. Nhưng bây giờ lại bị người khác khiêu chiến vượt cấp lại, điều này khiến cô ta khó mà chấp nhận được.
Âm thần hầu ở cạnh đó cũng hơi nhăn mặt, lão ta không ngờ hai thần hầu liên thủ mà vẫn không thể tiêu diệt Diệp An nhanh chóng được.
Âm thần hầu nhìn Diệp An rồi trầm giọng nói: “Sức mạnh huyết mạch của cô ta không bình thường”.
Bùi thần hầu im lặng, đương nhiên cô ta hiểu ý của Âm thần hầu. Sức mạnh huyết mạch của Diệp An mạnh như vậy, chứng tỏ tổ tiên của cô ấy từng có cường giả rất mạnh.
Âm thần hầu chợt ngán ngẩm nói: “Dù sao cũng phải xử lý hai tỷ đệ này trước, sau đó đến những kẻ phía sau”.
Nói rồi, lão ta chợt lao vút lên cao, sau đó hóa thành một cột sáng tấn công Diệp An, còn Bùi thần hầu cũng theo sát phía sau.
Hai vị thần hầu đã dồn hết toàn lực vào lần tấn công này, sức mạnh của nó xuyên qua thời không, lam khắp vực Cửu Châu, khiến nơi đông rúng động như động đất.
Diệp An thấy hai thần hầu lao về phía mình thì nhắm mắt lại, sau đó linh hồn của cô ấy đã bùng cháy.
Uỳnh!
Khí tức lại bùng nổ.
Diệp An hét lớn lên rồi biến thanh một biển máu.
Toàn thân cô ấy bùng cháy!
Đốt cháy huyết mạch và linh hồn!
Hiện giờ, khí tức của Diệp An đã đạt đến đỉnh cao, thời không như vỡ vụn, thương thế của cô ấy đã trấn áp được khí tức của Âm thần hầu và Bùi thần hầu.
Lúc này, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Thương này của Diệp An mạnh đến không tưởng.
Sau khi biển máu ấy lan ra, Âm thần hầu và Bùi thần hầu đã bị đánh bay. Chí bảo trong tay họ cũng xuất hiện vết nứt lớn, nhất là Đại Đạo Liên gần như nứt toác.
Một thương đánh lui hai vị thần hầu, Diệp An vẫn chưa chịu dừng lại mà lại vung thương tấn công tiếp.
Âm thần hầu thấy thế thì hoảng, vội vàng lấy quả cầu thủy tinh ra chắn trước người. Song quả cầu ấy vừa tiếp xúc với thương của Diệp An thì đã vỡ nát, còn cây thương đã đâm xuyên ngực lão ta, cuối cùng cắm xuống đất.
Thấy vậy, mọi người bên ngoài cảm thấy không thể nào tin được.
Diệp An thắng rồi ư?
Nhưng ngay sau đó lại có một luồng khí tức khủng bố xuất hiện. Diệp An như cảm thấy gì đó lên co đôi con ngươi lại, tay cầm trường thương quét lên phía trước.
Uỳnh!
Đường thương bị phá, Diệp An bị đánh bay, cô ấy vừa dừng lại thì cơ thể đã vỡ vụn, chỉ còn lại linh hồn đang bốc cháy.
Chỗ cô ấy vừa đứng lại xuất hiện thêm một người đàn ông trung niên cầm trường đao.
Cảnh giới Thần Tổ!
Lại thêm một thần hầu nữa tới, Ngự thần hầu!
Cùng lúc đó, Bùi thần hầu xòe tay ra, Đại Đạo Liên đã biến thành một tia sáng rồi chui vào mi tâm của Âm thần hầu.
Uỳnh!
Sau đó, thần xác và thần hồn của Âm thần hầu đã khôi phục lại bình thường.
Ba thần hầu ở cảnh giới Thần Tổ, ba đánh một!
“Ỷ lớn hiếp nhỏ chưa đủ, giờ còn ỷ đông hiếp ít nữa ư?”
Lúc này, có một giọng nói chợt vang lên.
Chương 2433: Khôi phục tu vi
Người lên tiếng chính là Tháp gia.
Khi thấy lại có một thần hầu nữa tấn công Diệp An, Tháp gia không thể xem tiếp được nữa.
Mẹ kiếp!
Gì mà ức hiếp người quá đáng thế? Không chỉ ỷ lớn hiếp nhỏ, mà còn ỷ đông hiếp ít nữa, đúng là không thể chấp nhận được!
Muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa!
Nghe thấy giọng nói của Tháp gia, Âm thần hầu ngoảnh lại nhìn nó rồi nói: “Không muốn xem thì nhắm mắt vào!”
“Chết tiệt!”
Tháp gia nghe xong thì nổi giận, nó đã bị ai sỉ nhục như vậy bao giờ? Vì thế, nó đã biến thành một tia sáng lao lên trời, sau đó tấn công Âm thần hầu.
Âm thần hầu nhìn thấy Tháp gia xông về phía mình thì tỏ vẻ coi thường rồi giơ tay lên đánh trả.
Uỳnh!
Dưới luồng uy áp của Đại Đạo, kim quang quanh người Tháp gia vỡ vụn, nó đã bị áp chế tại chỗ, không thể cử động.
Âm thần hầu nhìn Tháp gia rồi khinh bỉ: “Có thế thôi à?”
Nói rồi, ông ta giơ tay lên đập mạnh xuống.
Tiểu Tháp rơi thẳng xuống, kim quang quanh người cũng hoàn toàn biến mất.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp gào lên, một cảm giác nhục nhã!
Ngay sau đó, nó đã phải hối hận.
Nó hối hận vì ban đầu đã không chăm chỉ tu luyện. Nếu nó mà chăm thì từ thời Thanh Sam Kiếm Chủ đến nay, bét nó cũng vô địch dưới tam kiếm rồi.
Nhưng cả ngày nó chỉ dằm dài với mong muốn được cải tạo.
Thế mà nó đã nằm cả ba kiếp rồi! Đúng là báo ứng mà!
Cũng nhờ thế mà nó mới thật sự hiểu được một điều, dù có dựa vào người mạnh đến mấy cũng không bằng dựa vào chính mình, như thế mới có thể luôn hiên ngang, không bị ai chèn ép.
Chứ giờ nhục quá!
Tháp gia chợt gầm lên, trong người nó bùng lên một tia sáng rực rỡ. Ngay sau đó, nó lao lên trời, tiếp tục tấn công Âm thần hầu.
Thấy Tháp gia lại lao lên, Âm thần hầu vẫn tỏ vẻ coi thường như cũ rồi phất ống tay áo.
Vù!
Một luồng sức mạnh đã đánh Tháp gia bay xa tít tắt.
Không địch lại được!
Âm thần hầu thờ ơ nhìn Tiểu Tháp: “Cứ tưởng ăn to nói lớn thế thì cũng phải tài giỏi thế nào chứ, ai dè toàn làm màu!”
Tháp gia: “...”
Đúng lúc này, Diệp Quân chợt cất tiếng gọi, sau đó xòe tay ra, Tiểu Tháp đã biến thành một tia sáng rồi chui vào lòng bàn tay hắn.
Diệp Quân nhắm mắt lại rồi nói: “Tháp gia, dung hợp với ta đi!”
Uỳnh!
Tháp gia làm theo ngay, sau đó khí tức của Diệp Quân đã tăng vọt, quanh người tỏa ra các đường kiếm ý khủng bố.
Tu vi hồi phục!
Không phải thiên mệnh giúp hắn, mà là thời gian đã tới.
Một tháng hồi phục tu vi một lần, mỗi lần được một canh giờ.
Hắn cứ tưởng phúc lợi này đã bị cô cô lấy mất, ai dè vẫn còn.
Ngay khi tu vi khôi phục, một luồng kiếm thế mạnh mẽ đã cuốn sạch mọi thứ.
Vì có thêm Tháp gia dung hợp nên khí tức của hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Lúc này, Hách Liên Vũ ở gần đó vội nhắc nhở: “Cậu bạn, mau thu khí tức lại, tránh mạo phạm phong ấn Cửu Châu”.
Lúc này, Diệp Quân không ở trong thời không, mà ở tháp Cửu Châu. Sức mạnh của hắn quá lớn, có thể sẽ động chạm tới phong ấn, nếu như vậy thì sẽ bị trấn áp.
Diệp Quân ngẩng lên nhìn trời, sau đó người hắn rung lên và biến thành một đường kiếm bay vào trong thời không.
Diệp Quân đi tới cạnh Diệp An, sau đó hắn đã cảm nhận được sự thân thiết thật sự.
Huyết mạch cùng nguồn gốc!
Đúng lúc này, Táng Cương chợt xuất hiện.
Thấy thế, Diệp Quân cảm thấy hơi nghi hoặc.
Táng Cương nhìn Diệp An đã kích hoạt được huyết mạch phong ma với vẻ thèm khát.
Lại muốn hút máu!
Diệp Quân lập tức đen mặt.
Diệp An nhìn Táng Cương thì thấy cô bé chạy tới rồi ôm chặt mình, sau đó lẩm bẩm: “Cháu gái, cho cô cô hút tí nào...”
Cháu gái ư? Gì vậy trời?
Diệp An cũng nghệt mặt ra.
Còn Táng Cương thì tham lam hút khí tức huyết mạch phong ma trên người Diệp An.
Lúc này, Diệp Quân chợt hào hứng nói: “Ngươi nhớ lại rồi à?”
Táng Cương nhìn Diệp Quân rồi đầy ngờ vực nói: “Nhớ gì?”
Diệp Quân đần mặt ra.
Táng Cương mặc kệ hắn rồi ôm Diệp An hít lấy hít để, dần dà huyết mạch phong ma trong người Diệp An bắt đầu rung lên.
Diệp An: “...”
Chương 2434: Lên hết đi!
Bùi thần hầu ở phía xa chợt nói: “Đừng phí thời gian với họ thêm nữa”.
Nói rồi, cô ta tiến lên trước một bước. Khi cô ta vừa định ra tay thì có một tiếng kiếm vang lên, tiếp đó là một thanh kiếm bay tới.
Bùi thần hầu híp mắt lại rồi điểm ngón tay, Đại Đạo Liên đã xuất hiện.
Bụp!
Thanh kiếm của Diệp Quân đã bị chặn lại.
Nhưng ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên chợt xuất hiện trong tay Diệp Quân.
Tay trái hắn cầm kiếm Thanh Huyên tay phải có kiếm ý.
Diệp Quân cầm song kiếm lên chém mạnh.
Uỳnh!
Dưới ánh nhìn khó tin của mọi người, Đại Đạo Liên nổ tung và biến thành cát bụi, sức mạnh của song kiếm đã đánh bay Bùi thần hầu.
Thấy thế, mọi người ở ngoài đều trố mắt ra nhìn.
Thực lực của Diệp Quân mạnh vậy sao?
Các cường giả của tộc Hách Liên cũng trợn tròn mắt với vẻ khó tin, khi họ nhìn thấy Diệp Quân thì hắn đang bị phong ấn tu vi, vì thế họ không có khái niệm gì về thực lực của hắn cả. Nhưng giờ xem ra, chắc hắn không yếu, dẫu sao hắn cũng là đệ đệ của một thiên tài siêu cấp như Diệp An. Nhưng họ không ngờ thực lực của Diệp Quân chẳng những không yếu mà còn rất mạnh.
Bàn Lăng nhìn thấy đòn tấn công của Diệp Quân xong thì vô cùng kinh ngạc.
Đại Đạo Liên mà cũng bị vỡ nát ư? Đường kiếm của Diệp Quân đã vượt sức tưởng tượng của cô ta.
Một ông lão đứng sau cô ta lên tiếng: “Tiểu thư, hai tỷ đệ nhà này không đơn giản”.
Đánh đến giờ, ông ta mới phát hiện, hai tỷ đệ Diệp Quân rất mạnh. Ai cũng rất tài giỏi, đương nhiên một thế lực bình thường không thể bồi dưỡng ra hai con người này được.
Bàn Lăng nhìn Diệp Quân ở trong thời không rồi nói: “Đúng vậy, nhưng ta tin Sáng Thế Đạo Điện”.
Cổ Lão của binh đoàn đánh thuê Thức Thần nhìn thấy đường kiếm của Diệp Quân xong thì nụ cười trên mặt cũng tắt luôn.
Lúc này, ông ta biết mình đã đánh gia thấp thế lực phía sau hai tỷ đệ Diệp Quân.
Thiên tài như Diệp An phải vạn năm mới có một, gia tộc có một người như vậy đã khủng lắm rồi mà giờ có hẳn hai người.
Đó chắc hẳn không phải một gia tộc bình thường.
Cổ Lão nhìn chằm chằm vào Diệp An và Diệp Quân: “Điều Thức Thần Vệ đến”.
Lúc này, đương nhiên ông ta không thể thay đổi lập trường, điều cần làm bây giờ là kiên định đứng về phe Sáng Thế Đạo Điện.
Ông ta không tin dưới nên văn minh cấp chín lại có một thế lực ngang hàng với Sáng Thế Đạo Điện.
Ở phía khác, Vũ Châu Chủ Hòe hầu nhìn Diệp Quân rồi nói: “Điều hết Thần Vũ Vệ đến”.
Thần Vũ Vệ!
Đó là đội quân tinh anh nhất của Vũ Châu.
Đánh đến giờ, ông ta biết rõ Sáng Thế Đạo Điện và thế lực phía sau hai tỷ đệ Diệp Quân là không đội trời chung.
Mà giờ Vũ Châu buộc phải chọn lựa.
Đương nhiên ông ta sẽ chọn về phe Sáng Thế Đạo Điện.
Trận chiến này sẽ thay đổi hoàn toàn thế cục của vực Cửu Châu.
Tả Lâu ở một phía khác cũng đang nhăn mặt, vì ông ta cũng cần đưa ra quyết định rồi.
Vũ Châu và binh đoàn đánh thuê Thức Thần đã chọn Sáng Thế Đạo Điện. Nếu Thần Châu bọn họ không đưa ra sự lựa chọn thì một khi Sáng Thế Đạo Điện thắng, địa vị của họ sẽ bị đe dọa nghiêm trọng.
Ông ta phải chọn thôi.
Tả Lâu nhìn Diệp Quân và Diệp An ở phía xa, thực lực của cả hai đều vượt sức tưởng tượng của ông ta.
Ông ta cũng biết rõ thiên tài ở cấp này không thể thuộc một thế lực bình thường được, thế lực sau lưng họ chắc chắn cũng có cường giả cảnh giới Thần Tổ, hơn nữa còn không hề tầm thường.
Nhưng Tả Lâu chợt nhìn ba vị thần hầu, không biết phát hiện ra điều gì mà ông ta trố mắt với vẻ khó tin: “Không thể nào!”
Một ông lão đứng sau ông ta nghi hoăc nói: “Trưởng tộc, sao vậy ạ?”
Tả Lâu: “Mau phái Thần Châu Vệ cùng tất cả trưởng lão tới, nhanh!”
Ông lão kia ngẩn ra rồi hỏi: “Chúng ta về phe Diệp Quân ạ?”
Tả Lâu nhìn về phía xa với vẻ hào hứng: “Không, theo Sáng Thế Đạo Điện chứ”.
Diệp Quân hai tay hai kiếm đứng trên không, toàn thân tỏa ra kiếm thế mạnh mẽ.
Hắn híp mắt lạ, cảm giác tu vi khôi phục thật đã quá!
Diệp Quân cúi xuống nhìn kiếm Thanh Huyên, nó vẫn còn một đoạn chưa sáng, nếu sáng hết thì có nghĩa là kiếm ý của hắn đã sánh ngang với kiếm Thanh Huyên và có vô số kiếm ý.
Nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.
Diệp Quân chợt ngoái lại nhìn Táng Cương, lúc này cô bé vẫn đang hít lấy hít để huyết mạch phong ma trên người Diệp An, đến tóc cũng dần chuyển sang màu đỏ máu.
Nha đầu này đúng là cửa ải giúp hắn khôi phục tu vi.
Như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân quay lại nhìn Bùi thần hầu, cô ta cùng hai thần hầu khác cũng đang nhìn hắn.
Cả ba bọn họ đều có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Diệp Quân đã phá hỏng Đại Đạo Liên bằng một kiếm.
Giây phút đó, ba thần hầu đều chấn động, vì họ thấy đây là điều không thể.
Đại Đạo Liên là thần vật của nền văn minh cấp chín, các nền văn minh cấp thấp hơn không thể tiêu diệt được.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt họ.
Lúc này, vị thần hầu cầm kiếm chợt nói: “Là thanh kiếm trong tay hắn”.
Kiếm?
Ba thần hầu khác nhìn thanh kiếm của Diệp Quân rồi nhíu mày, kiếm gì màF phá được cả Đại Đạo Liên vậy?
Đúng lúc này, Diệp Quân chĩa kiếm vào ba vị thần hầu rồi nói: “Chúng ta đừng phí thời gian nữa, lên cả đi!”
Uỳnh!
Mọi người lập tức ồ lên.
Chương 2435: Xé nát mọi thứ
Một chọi ba?
Ba cường giả cảnh giới Thần Tổ đấy! Diệp Quân ngông cuồng đến mức này sao?
Giờ phút này đám cường gia tộc Hách Liên đều hơi kinh ngạc, Diệp công tử này... đúng là điên rồi!
Ba cường giả cảnh giới Thần Tổ!
Trước tiên mặc kệ có đánh thắng được hay không, xét về khí thế thì Diệp Quân đã hoàn toàn vượt qua ba thần hầu.
Khi nghe thấy câu nói này của Diệp Quân, vẻ mặt ba thần hầu ở đằng xa đều trở nên khó coi.
Ngông cuồng!
Một chọi ba hả?
Nếu bọn họ thật sự ba đánh một thì sẽ thua triệt để về khí thế
Vì vậy, Ngự thần hầu cầm trường đao từ từ bước ra, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Ta đánh với ngươi!”
Bùi thần hầu không vui lắm: “Tại sao phải lãng phí thời gian với hắn chứ?”
Rõ ràng là cô ta muốn đánh hội đồng.
Ngự thần hầu lắc đầu: “Nơi này có rất nhiều người vây xem, nếu chúng ta đánh hội đồng thật, nếu tin đồn lan ra sẽ khiến cho danh tiếng của Sáng Thế Tạo Điện chúng ta xấu đi.”
Bùi thần hầu còn muốn nói thêm gì đó nhưng Ngự thần hầu đã nói tiếp: “Ta lên trước!”
Vừa nói ông ta vừa lao tới chỗ Diệp Quân. Bùi thần hầu còn định nói gì đó, chợt m thần hầu cười khẩy nói: “Có lẽ ông ta đã nhìn trúng thanh kiếm kia trong tay Diệp Quân rồi.”
Bùi thần hầu cau mày lại.
Ở cách đó không xa, Ngự thần hầu đột nhiên rút đao ra khỏi vỏ.
Vụt!
Thanh đao mạnh đến mức xé toạc mọi thứ.
Xa xa, gần như cùng một lúc, Diệp Quân cầm hai thanh kiếm chém xuống.
Keng!
Luồng đao mang đó bể tan tành, nhưng lúc này, Ngự thần hầu đã lao đến trước mặt Diệp Quân, ông ta ta chém mạnh đao xuống.
Một nhát đao này ẩn chứa uy lực vô tận của Đại Đạo, uy lực mạnh mẽ của đao Đại Đạo lập tức thâm nhập vào thời không hư vô, khiến mọi người ở bên ngoài thời không hư vô cảm nhận được sự áp bức ngột ngạt.
Diệp Quân lại cầm hai thanh kiếm chém xuống.
Đối mặt trực diện!
Keng!
Một mảng đao quang đột nhiên vỡ tan, Ngự thần hầu lập tức bị đánh bay ra ngoài, khi ông ta vừa dừng lại, thanh trường đao trong tay ông ta lập tức vỡ vụn.
Nhìn thấy cảnh này, Ngự thần hầu híp mắt lại, ánh mắt ông ta dán lên kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, phải nói rằng ông ta rất sợ hãi, thanh đao này của ông ta không phải là đồ vật bình thường, thế mà khi ở trước mặt thanh kiếm đó, chỉ chạm vào là vỡ ngay thành từng mảnh!
Rốt cuộc đó là thần vật gì?
Chẳng lẽ đó là thần vật thuộc về nền văn minh vũ trụ cấp chín sao?
Nghĩ đến đây, Ngự thần hầu chợt nhíu mày lại.
Giờ phút này, vẻ mặt Bùi thần hầu và m thần hầu ở bên cạnh ông ta cũng hơi kỳ lạ, bởi vì bọn họ nhận ra thành kiếm của Diệp Quân thật sự quá nghịch thiên.
Nếu nó thật sự là thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp chín, vậy có nghĩa là thế lực đằng sau Diệp Quân là nền văn minh vũ trụ cấp chín?
Nền văn minh vũ trụ cấp chín?
Bùi thần hầu lập tức bác bỏ suy nghĩ này, lắc đầu: “Không thể nào!”
Hai thần hầu còn lại cũng khẽ gật đầu đồng tình.
Nền văn minh vũ trụ cấp chín?
Quá hoang đường.
Bọn họ đã điều tra lai lịch của Diệp Quân, hắn chỉ là một người đến từ nền văn minh vũ trụ cấp thấp, hoàn toàn không phải là nền văn minh vũ trụ cấp cao, hơn nữa, Diệp Quân cũng không phải là người có máu mặt nào đó chuyển thế.
Vả lại, khi đạt đến cấp bậc này của họ mới biết, muốn đạt tới nền văn minh vũ trụ cấp chín là việc khó khăn đến nhường nào.
Lúc này, đột nhiên Bùi thần hầu nói: “Đừng nghĩ nhiều, giết rồi nói tiếp.”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn về phía Ngự thần hầu, Ngự thần hầu bước về trước một bước, ông ta xòe bàn tay ra, một thanh kiếm hư ảo lặng lẽ ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.
Ông ta vẫn muốn đánh lại một lần nữa!
Thấy thế, Bùi thần hầu và m thần hầu không ra tay nữa mà bước sang một bên.
Cùng với việc ông ta ngưng tụ thành thanh kiếm hư ảo, một luồng sức mạnh khủng khiếp lập tức lao đến khu vực Diệp Quân đang đứng nghiền ép như thủy triều.
Diệp Quân vẫn mang vẻ mặt vô cảm, một luồng kiếm thế trong người hắn cuốn ra, cố gắng cản luồng đao thế đó lại.
Kiếm thế không hề thua kém!
Ngay vào lúc này, cơ thể Ngự thần hầu chợt trở nên hư ảo.
Vụt!
Ngay sau đó, một thanh trường đao đột ngột lóe lên từ trong sân chém thẳng về phía Diệp Quân, cùng lúc đó, khu vực Diệp Quân đang đứng lập tức bị luồng đao thế kinh khủng nghiền nát, kiếm thế của hắn cũng bị đè ép quay về trước mặt hắn.
Uy lực của thanh đao thật quá đáng sợ!
Đối mặt với nhát đao khủng khiếp này, ánh mắt Diệp Quân dần dần trở nên lạnh lùng hơn, một giây sau, hắn biến mất tại chỗ.
Một luồng kiếm quang chợt lóe trong sân, lao thẳng đến luồng đao quang.
Lại chọn đối đầu trực diện.
Ầm!
Chỉ một nhát kiếm đã khiến luồng đao quang vỡ tan tành, lập tức biến thành hư vô, Ngự thần hầu cũng lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Hoàn toàn không thể dừng lại được.
Diệp Quân dùng một kiếm đánh bay Ngự thần hầu, sau đó, hắn đột nhiên biến thành một luồng kiếm quang lao ra từ mặt đất, trong nháy mắt, hắn cầm hai thanh kiếm lao đến trước mặt Ngự thần hầu, chém mạnh hai nhát.
Hai luồng kiếm quang chém xuống, xé toạc mọi thứ.
Con ngươi của Ngự thần hầu chợt co lại, vào giây phút này ông ta mới thực sự nhận ra thanh kiếm trong tay Diệp Quân kinh khủng thế nào, trừ khi phương diện sức mạnh áp chế Diệp Quân, nếu không thì thanh kiếm này chính là sự tồn tại vô địch, có thể xé nát mọi thứ.
Ngự thần hầu không chọn ngồi không chờ chết, đột nhiên ông ta nắm chặt hai tay lại, trong phút chốc, hàng vạn đao mang cuốn ra từ trong cơ thể ông ta, nhưng khi đao mang tiếp xúc với hai luồng kiếm quang của Diệp Quân, các luồng đao quang ầm ầm vỡ tung.
Ầm!
Trong khoảnh khắc đao mang vỡ tung, Ngự thần hầu lập tức bị đánh bay ra bên ngoài mấy vạn trượng, khi vừa dừng lại, thân xác cả người ông ta lập tức nứt lìa, máu tươi từ từ chảy ra.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi thần hầu và Âm thần hầu nhìn nhau, trong mắt đều là nỗi khiếp sợ.
Người đàn ông trung niên mặc một bộ trường bào màu đỏ, thần thái bặm trợn khác thường, nhất là đôi mắt như ẩn hiện tia sát ý. Ngay khi lão ta xuất hiện, đã có một luồng sức mạnh lạnh lẽo vô hình lan ra, khiến ai nấy đều lạnh sống lưng.
Âm thần hầu!
Một trong bốn đại thần hầu của Sáng Thế Đạo Điện, cũng ở cảnh giới Thần Tổ!
Khi thấy lại có thêm một cường giả cảnh giới Thần Tổ của Sáng Thế Đạo Điện xuất hiện, mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, nhất là những người không hiểu rõ về nơi này.
Một cường giả cảnh giới Thần Tổ thôi đã khủng khiếp lắm rồi, giờ thêm người nữa đến thì còn tới đâu nữa.
Nhóm Cổ Lão và Tả Lâu đều tỏ vẻ nghiêm nghị, họ biết Sáng Thế Đạo Điện có bốn vị thần hầu, nhưng thật ra họ lại không biết thực lực của bốn người này ra sao.
Nhưng giờ xem ra, cả bốn đều ở cảnh giới Thần Tổ rồi.
Vậy thì sẽ khủng khiếp tới đâu?
Đương nhiên, sau phút giây chấn động thoáng qua, nhóm Tả Lâu đã thấy mừng rỡ, may mà họ chọn đi theo Sáng Thế Đạo Điện.
Lúc này, các cường giả của tộc Hách Liên đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Hai cường giả cảnh giới Thần Tổ!
Hơn nữa, Sáng Thế Đạo Điện vẫn còn hai cường giả cảnh giới này nữa, điều này có nghĩa là họ có tới bốn cường giả cảnh giới Thần Tổ.
Ngần ấy cường giả là đủ san bằng cả vực Cửu Châu rồi.
Mọi người ở xung quanh đều nhìn về phía các cảnh giới của tộc Hách Liên như nhìn đám hề.
Bàn Lăng nhìn Hách Liên Vũ rồi lắc đầu: “Vì một người lai lịch không rõ ràng mà đi đắc tội với Sáng Thế Đạo Điện… gia chủ Hách Liên đúng là ngu xuẩn!”
Khi nhìn thấy có thêm một thần hầu của Sáng Thế Đạo Điện xuất hiện, ngoài ra còn ở cảnh giới Thần Tổ, Bàn Lăng biết đại cục đã định rồi.
Tuy thế lực đứng sau Diệp Quân và Diệp An cũng phi thường, nhưng cũng không thể đối đầu với Sáng Thế Đạo Điện được.
Phải biết rằng Sáng Thế Đạo Điện không chỉ có bốn vị thần hầu, mà còn có một Sáng Thế Đạo Thần trong truyền thuyết nữa.
Đồ đệ đã ở cảnh giới Thần Tổ rồi thì sư phụ còn lợi hại đến đâu?
Nghĩ vậy, Bàn Lăng nhìn nhóm Diệp Quân ở gần đó, ánh mắt cô ta lóe lên, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu.
Tuy bây giờ cô ta mới theo phe của Sáng Thế Đạo Điện thì hơi muộn, nhưng không phải là không thể.
Diệp An cầm trường thương đứng trên hư không, lúc này toàn thân cô ấy nhuốm máu, còn xung quanh như biển máu, sát khí tỏa ra mãnh liệt.
Tuy đang phải đối diện với hai vị thần hầu nhưng trong ánh mắt cô ấy không hề có chút sợ hãi nào.
Bùi thần hầu ở phía xa hơi cau có, vì cô ta không ngờ sức mạnh huyết mạch của Diệp An lại mạnh tới vậy. Hơn nữa, còn làm Đại Đạo Liên của cô ta bị thương. Phải biết rằng Đại Đạo Liên của cô ta là thần vật của nền văn minh cấp chín, sức mạnh bình thường còn không thể chạm tới được, vậy mà Diệp An có thể hạ được Đại Đạo Liên.
Huyết mạch này thật khác thường.
Âm thần hầu ở một phía khác liếc nhìn Diệp An rồi nói: “Sức mạnh huyết mạch...”
Lão ta vừa nói dứt cây thì đã giơ tay phải lên.
Ngay sau đó, có một luồng sức mạnh băng hàn chợt lan ra xung quanh rồi lao về phía Diệp An.
Diệp An vung trường thương lên, vô vàn các tia máu bắn ra.
Ầm!
Loáng cái, các sức mạnh hàn băng đã bị sức mạnh huyết mạch phá hủy. Cùng lúc đó, người Diệp An run lên rồi phóng một thương về phía Âm thần hầu.
Âm thần hầu híp mắt lại, ánh mắt đầy vẻ lạnh lão, sau đó lão ta xòe tay ra, một quả cầu thủy tinh đã hiện ra. Sau đó, có thêm một gương mặt hư ảo bay từ trong quả cầu ấy ra ngoài, sau đó tấn công Diệp An.
Đúng lúc này, Diệp An đã biến mất rồi lao về phía hai vị thần hầu.
Thấy thế, mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, cô gái này điên rồi ư mà lại chủ động lao đi như thế?
Âm thần hầu và Bùi thần hầu thấy Diệp An lao tới thì thấy hơi bất ngờ, hai người họ nhìn nhau rồi cùng bừng sát khí, Diệp An quá giỏi, vì vậy cần phải bị tiêu diệt.
Đôi bên va chạm, tia máu của Diệp An đã vỡ nát, cô ấy bị đánh bay.
Áp chế trực diện!
Tuy Diệp An được sức mạnh huyết mạch hỗ trợ, nhưng vẫn không thể chống lại sự phối hợp của hai thần hầu, vì thế vừa giao thủ thì cô ấy đã bị áp chế.
Song, Diệp An không lùi bước mà vẫn tấn công tiếp. Ngoài sức mạnh huyết mạch phong ma ra, trong thương này của cô ấy còn có thương đạo, hai luồng sức mạnh kết hợp nên có uy lực rất khủng khiếp.
“A!”
Gương mặt hư ảo hét lên đau đớn, ngay sau đó đã phải bay đi, nhưng lúc này lại có hai tàn ảnh xông về phía Diệp An.
Đó chính là Âm thần hầu và Bùi thần hầu.
Bụp!
Các tia máu vỡ vụn, Diệp An đã bị đánh bay ra xa.
Tuy cô ấy đã thức tỉnh huyết mạch phong ma, nhưng vẫn không thể cản được sức mạnh của hai vị thần hầu. Song, khí tức của cô ấy ngày càng mạnh hơn.
Huyết mạch phong ma, càng đánh càng hăng, càng chiến càng mạnh.
Diệp Quân ở bên dưới thấy Diệp An đang bị áp chế thì hít sâu một hơi, sau đó xòe tay ra, Kiếm Thanh Huyên xuất hiện. Nhưng lúc này, hắn không cảm nhận được bất kỳ sức mạnh gì, không chỉ thế, kiếm ý cũng không thể điều động được.
Bị phong ấn triệt để rồi!
Nhiệm vụ!
Diệp Quân nói nhỏ: “Tháp gia, thế này không ổn!”
Chương 2432: Ỷ lớn hiếp nhỏ
Tiểu Tháp thở dài một hơi.
Đúng lúc này, có một tia máu trên thời không bị đánh lui.
Diệp Quân ngẩn lên nhìn thời không thì thấy Diệp An đã bị áp chế hoàn toàn, giờ cô ấy chỉ có thể bị động phòng thủ trước sự tấn công của hai thần hầu.
Mọi người ở xung quanh nhìn đến chấn động, họ không ngờ thực lực của Diệp An lại mạnh tới vậy, đối diện với hai cường giả cảnh giới Thần Tổ mà vẫn trụ được đến giờ.
Đúng là thiên tài trong các thiên tài!
Bàn Lăng nhìn Diệp An, lúc này cô ta cũng thấy rất choáng, vì không thể ngờ thực lực của Diệp An lại mạnh tới vậy.
Cô ta và Diệp An quen nhau ở tháp Cửu Châu, khi ấy Diệp An đang chinh phục bảng đấu, thực lực của cô ấy rất mạnh, vì thế Bàn Lăng đã chủ động kết giao trước. Nghiêm túc mà nói thì họ cũng là bạn bè, đương nhiên việc cần làm bây giờ nghĩ cách né quan hệ này đi để tránh bị Sáng Thế Đạo Điện hiểu lầm rồi rước họa cho Bàn Châu.
Bụp!
Đúng lúc này, Diệp An lại bị đẩy lùi trên thời không, cô ấy vừa dừng lại thì cơ thể và thần hồn đã trở nên mờ ảo.
Hai vị thần hầu không định bỏ qua cho cô ấy nên lại tiếp tục tấn công.
Diệp An tỏ vẻ dữ tợn, sau đó lau vệt máu trên khóe miệng rồi da thịt của cô ấy bùng cháy.
Ầm!
Loáng cái, huyết mạch phong ma quanh người Diệp An cũng đã bị đốt cháy theo.
Diệp An tỏ ra dữ dằn rồi quét ngang một thương.
Xoẹt!
Thương này đã đẩy lùi hai vị thần hầu, nhưng Diệp An cũng phải lùi bước, cô ấy vừa dừng lại thì đã hộc máu liên tục.
Bùi thần hầu nhìn tay phải của mình thì thấy nó đã nứt, máu tươi chảy ra. Sau một thoáng trầm mặc, cô ta ngẩng lên nhìn Diệp An với ánh mắt đầy sát khí.
Hai đánh một!
Vậy mà cô ta vẫn bị thương.
Điều này khiến cô ta thấy hơi khó tin, phải biết rằng bản thân cô ta cũng là thiên tài trong các thiên tài, thậm chí còn có thể khiêu chiến vượt cấp. Nhưng bây giờ lại bị người khác khiêu chiến vượt cấp lại, điều này khiến cô ta khó mà chấp nhận được.
Âm thần hầu ở cạnh đó cũng hơi nhăn mặt, lão ta không ngờ hai thần hầu liên thủ mà vẫn không thể tiêu diệt Diệp An nhanh chóng được.
Âm thần hầu nhìn Diệp An rồi trầm giọng nói: “Sức mạnh huyết mạch của cô ta không bình thường”.
Bùi thần hầu im lặng, đương nhiên cô ta hiểu ý của Âm thần hầu. Sức mạnh huyết mạch của Diệp An mạnh như vậy, chứng tỏ tổ tiên của cô ấy từng có cường giả rất mạnh.
Âm thần hầu chợt ngán ngẩm nói: “Dù sao cũng phải xử lý hai tỷ đệ này trước, sau đó đến những kẻ phía sau”.
Nói rồi, lão ta chợt lao vút lên cao, sau đó hóa thành một cột sáng tấn công Diệp An, còn Bùi thần hầu cũng theo sát phía sau.
Hai vị thần hầu đã dồn hết toàn lực vào lần tấn công này, sức mạnh của nó xuyên qua thời không, lam khắp vực Cửu Châu, khiến nơi đông rúng động như động đất.
Diệp An thấy hai thần hầu lao về phía mình thì nhắm mắt lại, sau đó linh hồn của cô ấy đã bùng cháy.
Uỳnh!
Khí tức lại bùng nổ.
Diệp An hét lớn lên rồi biến thanh một biển máu.
Toàn thân cô ấy bùng cháy!
Đốt cháy huyết mạch và linh hồn!
Hiện giờ, khí tức của Diệp An đã đạt đến đỉnh cao, thời không như vỡ vụn, thương thế của cô ấy đã trấn áp được khí tức của Âm thần hầu và Bùi thần hầu.
Lúc này, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Thương này của Diệp An mạnh đến không tưởng.
Sau khi biển máu ấy lan ra, Âm thần hầu và Bùi thần hầu đã bị đánh bay. Chí bảo trong tay họ cũng xuất hiện vết nứt lớn, nhất là Đại Đạo Liên gần như nứt toác.
Một thương đánh lui hai vị thần hầu, Diệp An vẫn chưa chịu dừng lại mà lại vung thương tấn công tiếp.
Âm thần hầu thấy thế thì hoảng, vội vàng lấy quả cầu thủy tinh ra chắn trước người. Song quả cầu ấy vừa tiếp xúc với thương của Diệp An thì đã vỡ nát, còn cây thương đã đâm xuyên ngực lão ta, cuối cùng cắm xuống đất.
Thấy vậy, mọi người bên ngoài cảm thấy không thể nào tin được.
Diệp An thắng rồi ư?
Nhưng ngay sau đó lại có một luồng khí tức khủng bố xuất hiện. Diệp An như cảm thấy gì đó lên co đôi con ngươi lại, tay cầm trường thương quét lên phía trước.
Uỳnh!
Đường thương bị phá, Diệp An bị đánh bay, cô ấy vừa dừng lại thì cơ thể đã vỡ vụn, chỉ còn lại linh hồn đang bốc cháy.
Chỗ cô ấy vừa đứng lại xuất hiện thêm một người đàn ông trung niên cầm trường đao.
Cảnh giới Thần Tổ!
Lại thêm một thần hầu nữa tới, Ngự thần hầu!
Cùng lúc đó, Bùi thần hầu xòe tay ra, Đại Đạo Liên đã biến thành một tia sáng rồi chui vào mi tâm của Âm thần hầu.
Uỳnh!
Sau đó, thần xác và thần hồn của Âm thần hầu đã khôi phục lại bình thường.
Ba thần hầu ở cảnh giới Thần Tổ, ba đánh một!
“Ỷ lớn hiếp nhỏ chưa đủ, giờ còn ỷ đông hiếp ít nữa ư?”
Lúc này, có một giọng nói chợt vang lên.
Chương 2433: Khôi phục tu vi
Người lên tiếng chính là Tháp gia.
Khi thấy lại có một thần hầu nữa tấn công Diệp An, Tháp gia không thể xem tiếp được nữa.
Mẹ kiếp!
Gì mà ức hiếp người quá đáng thế? Không chỉ ỷ lớn hiếp nhỏ, mà còn ỷ đông hiếp ít nữa, đúng là không thể chấp nhận được!
Muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa!
Nghe thấy giọng nói của Tháp gia, Âm thần hầu ngoảnh lại nhìn nó rồi nói: “Không muốn xem thì nhắm mắt vào!”
“Chết tiệt!”
Tháp gia nghe xong thì nổi giận, nó đã bị ai sỉ nhục như vậy bao giờ? Vì thế, nó đã biến thành một tia sáng lao lên trời, sau đó tấn công Âm thần hầu.
Âm thần hầu nhìn thấy Tháp gia xông về phía mình thì tỏ vẻ coi thường rồi giơ tay lên đánh trả.
Uỳnh!
Dưới luồng uy áp của Đại Đạo, kim quang quanh người Tháp gia vỡ vụn, nó đã bị áp chế tại chỗ, không thể cử động.
Âm thần hầu nhìn Tháp gia rồi khinh bỉ: “Có thế thôi à?”
Nói rồi, ông ta giơ tay lên đập mạnh xuống.
Tiểu Tháp rơi thẳng xuống, kim quang quanh người cũng hoàn toàn biến mất.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp gào lên, một cảm giác nhục nhã!
Ngay sau đó, nó đã phải hối hận.
Nó hối hận vì ban đầu đã không chăm chỉ tu luyện. Nếu nó mà chăm thì từ thời Thanh Sam Kiếm Chủ đến nay, bét nó cũng vô địch dưới tam kiếm rồi.
Nhưng cả ngày nó chỉ dằm dài với mong muốn được cải tạo.
Thế mà nó đã nằm cả ba kiếp rồi! Đúng là báo ứng mà!
Cũng nhờ thế mà nó mới thật sự hiểu được một điều, dù có dựa vào người mạnh đến mấy cũng không bằng dựa vào chính mình, như thế mới có thể luôn hiên ngang, không bị ai chèn ép.
Chứ giờ nhục quá!
Tháp gia chợt gầm lên, trong người nó bùng lên một tia sáng rực rỡ. Ngay sau đó, nó lao lên trời, tiếp tục tấn công Âm thần hầu.
Thấy Tháp gia lại lao lên, Âm thần hầu vẫn tỏ vẻ coi thường như cũ rồi phất ống tay áo.
Vù!
Một luồng sức mạnh đã đánh Tháp gia bay xa tít tắt.
Không địch lại được!
Âm thần hầu thờ ơ nhìn Tiểu Tháp: “Cứ tưởng ăn to nói lớn thế thì cũng phải tài giỏi thế nào chứ, ai dè toàn làm màu!”
Tháp gia: “...”
Đúng lúc này, Diệp Quân chợt cất tiếng gọi, sau đó xòe tay ra, Tiểu Tháp đã biến thành một tia sáng rồi chui vào lòng bàn tay hắn.
Diệp Quân nhắm mắt lại rồi nói: “Tháp gia, dung hợp với ta đi!”
Uỳnh!
Tháp gia làm theo ngay, sau đó khí tức của Diệp Quân đã tăng vọt, quanh người tỏa ra các đường kiếm ý khủng bố.
Tu vi hồi phục!
Không phải thiên mệnh giúp hắn, mà là thời gian đã tới.
Một tháng hồi phục tu vi một lần, mỗi lần được một canh giờ.
Hắn cứ tưởng phúc lợi này đã bị cô cô lấy mất, ai dè vẫn còn.
Ngay khi tu vi khôi phục, một luồng kiếm thế mạnh mẽ đã cuốn sạch mọi thứ.
Vì có thêm Tháp gia dung hợp nên khí tức của hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Lúc này, Hách Liên Vũ ở gần đó vội nhắc nhở: “Cậu bạn, mau thu khí tức lại, tránh mạo phạm phong ấn Cửu Châu”.
Lúc này, Diệp Quân không ở trong thời không, mà ở tháp Cửu Châu. Sức mạnh của hắn quá lớn, có thể sẽ động chạm tới phong ấn, nếu như vậy thì sẽ bị trấn áp.
Diệp Quân ngẩng lên nhìn trời, sau đó người hắn rung lên và biến thành một đường kiếm bay vào trong thời không.
Diệp Quân đi tới cạnh Diệp An, sau đó hắn đã cảm nhận được sự thân thiết thật sự.
Huyết mạch cùng nguồn gốc!
Đúng lúc này, Táng Cương chợt xuất hiện.
Thấy thế, Diệp Quân cảm thấy hơi nghi hoặc.
Táng Cương nhìn Diệp An đã kích hoạt được huyết mạch phong ma với vẻ thèm khát.
Lại muốn hút máu!
Diệp Quân lập tức đen mặt.
Diệp An nhìn Táng Cương thì thấy cô bé chạy tới rồi ôm chặt mình, sau đó lẩm bẩm: “Cháu gái, cho cô cô hút tí nào...”
Cháu gái ư? Gì vậy trời?
Diệp An cũng nghệt mặt ra.
Còn Táng Cương thì tham lam hút khí tức huyết mạch phong ma trên người Diệp An.
Lúc này, Diệp Quân chợt hào hứng nói: “Ngươi nhớ lại rồi à?”
Táng Cương nhìn Diệp Quân rồi đầy ngờ vực nói: “Nhớ gì?”
Diệp Quân đần mặt ra.
Táng Cương mặc kệ hắn rồi ôm Diệp An hít lấy hít để, dần dà huyết mạch phong ma trong người Diệp An bắt đầu rung lên.
Diệp An: “...”
Chương 2434: Lên hết đi!
Bùi thần hầu ở phía xa chợt nói: “Đừng phí thời gian với họ thêm nữa”.
Nói rồi, cô ta tiến lên trước một bước. Khi cô ta vừa định ra tay thì có một tiếng kiếm vang lên, tiếp đó là một thanh kiếm bay tới.
Bùi thần hầu híp mắt lại rồi điểm ngón tay, Đại Đạo Liên đã xuất hiện.
Bụp!
Thanh kiếm của Diệp Quân đã bị chặn lại.
Nhưng ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên chợt xuất hiện trong tay Diệp Quân.
Tay trái hắn cầm kiếm Thanh Huyên tay phải có kiếm ý.
Diệp Quân cầm song kiếm lên chém mạnh.
Uỳnh!
Dưới ánh nhìn khó tin của mọi người, Đại Đạo Liên nổ tung và biến thành cát bụi, sức mạnh của song kiếm đã đánh bay Bùi thần hầu.
Thấy thế, mọi người ở ngoài đều trố mắt ra nhìn.
Thực lực của Diệp Quân mạnh vậy sao?
Các cường giả của tộc Hách Liên cũng trợn tròn mắt với vẻ khó tin, khi họ nhìn thấy Diệp Quân thì hắn đang bị phong ấn tu vi, vì thế họ không có khái niệm gì về thực lực của hắn cả. Nhưng giờ xem ra, chắc hắn không yếu, dẫu sao hắn cũng là đệ đệ của một thiên tài siêu cấp như Diệp An. Nhưng họ không ngờ thực lực của Diệp Quân chẳng những không yếu mà còn rất mạnh.
Bàn Lăng nhìn thấy đòn tấn công của Diệp Quân xong thì vô cùng kinh ngạc.
Đại Đạo Liên mà cũng bị vỡ nát ư? Đường kiếm của Diệp Quân đã vượt sức tưởng tượng của cô ta.
Một ông lão đứng sau cô ta lên tiếng: “Tiểu thư, hai tỷ đệ nhà này không đơn giản”.
Đánh đến giờ, ông ta mới phát hiện, hai tỷ đệ Diệp Quân rất mạnh. Ai cũng rất tài giỏi, đương nhiên một thế lực bình thường không thể bồi dưỡng ra hai con người này được.
Bàn Lăng nhìn Diệp Quân ở trong thời không rồi nói: “Đúng vậy, nhưng ta tin Sáng Thế Đạo Điện”.
Cổ Lão của binh đoàn đánh thuê Thức Thần nhìn thấy đường kiếm của Diệp Quân xong thì nụ cười trên mặt cũng tắt luôn.
Lúc này, ông ta biết mình đã đánh gia thấp thế lực phía sau hai tỷ đệ Diệp Quân.
Thiên tài như Diệp An phải vạn năm mới có một, gia tộc có một người như vậy đã khủng lắm rồi mà giờ có hẳn hai người.
Đó chắc hẳn không phải một gia tộc bình thường.
Cổ Lão nhìn chằm chằm vào Diệp An và Diệp Quân: “Điều Thức Thần Vệ đến”.
Lúc này, đương nhiên ông ta không thể thay đổi lập trường, điều cần làm bây giờ là kiên định đứng về phe Sáng Thế Đạo Điện.
Ông ta không tin dưới nên văn minh cấp chín lại có một thế lực ngang hàng với Sáng Thế Đạo Điện.
Ở phía khác, Vũ Châu Chủ Hòe hầu nhìn Diệp Quân rồi nói: “Điều hết Thần Vũ Vệ đến”.
Thần Vũ Vệ!
Đó là đội quân tinh anh nhất của Vũ Châu.
Đánh đến giờ, ông ta biết rõ Sáng Thế Đạo Điện và thế lực phía sau hai tỷ đệ Diệp Quân là không đội trời chung.
Mà giờ Vũ Châu buộc phải chọn lựa.
Đương nhiên ông ta sẽ chọn về phe Sáng Thế Đạo Điện.
Trận chiến này sẽ thay đổi hoàn toàn thế cục của vực Cửu Châu.
Tả Lâu ở một phía khác cũng đang nhăn mặt, vì ông ta cũng cần đưa ra quyết định rồi.
Vũ Châu và binh đoàn đánh thuê Thức Thần đã chọn Sáng Thế Đạo Điện. Nếu Thần Châu bọn họ không đưa ra sự lựa chọn thì một khi Sáng Thế Đạo Điện thắng, địa vị của họ sẽ bị đe dọa nghiêm trọng.
Ông ta phải chọn thôi.
Tả Lâu nhìn Diệp Quân và Diệp An ở phía xa, thực lực của cả hai đều vượt sức tưởng tượng của ông ta.
Ông ta cũng biết rõ thiên tài ở cấp này không thể thuộc một thế lực bình thường được, thế lực sau lưng họ chắc chắn cũng có cường giả cảnh giới Thần Tổ, hơn nữa còn không hề tầm thường.
Nhưng Tả Lâu chợt nhìn ba vị thần hầu, không biết phát hiện ra điều gì mà ông ta trố mắt với vẻ khó tin: “Không thể nào!”
Một ông lão đứng sau ông ta nghi hoăc nói: “Trưởng tộc, sao vậy ạ?”
Tả Lâu: “Mau phái Thần Châu Vệ cùng tất cả trưởng lão tới, nhanh!”
Ông lão kia ngẩn ra rồi hỏi: “Chúng ta về phe Diệp Quân ạ?”
Tả Lâu nhìn về phía xa với vẻ hào hứng: “Không, theo Sáng Thế Đạo Điện chứ”.
Diệp Quân hai tay hai kiếm đứng trên không, toàn thân tỏa ra kiếm thế mạnh mẽ.
Hắn híp mắt lạ, cảm giác tu vi khôi phục thật đã quá!
Diệp Quân cúi xuống nhìn kiếm Thanh Huyên, nó vẫn còn một đoạn chưa sáng, nếu sáng hết thì có nghĩa là kiếm ý của hắn đã sánh ngang với kiếm Thanh Huyên và có vô số kiếm ý.
Nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.
Diệp Quân chợt ngoái lại nhìn Táng Cương, lúc này cô bé vẫn đang hít lấy hít để huyết mạch phong ma trên người Diệp An, đến tóc cũng dần chuyển sang màu đỏ máu.
Nha đầu này đúng là cửa ải giúp hắn khôi phục tu vi.
Như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân quay lại nhìn Bùi thần hầu, cô ta cùng hai thần hầu khác cũng đang nhìn hắn.
Cả ba bọn họ đều có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Diệp Quân đã phá hỏng Đại Đạo Liên bằng một kiếm.
Giây phút đó, ba thần hầu đều chấn động, vì họ thấy đây là điều không thể.
Đại Đạo Liên là thần vật của nền văn minh cấp chín, các nền văn minh cấp thấp hơn không thể tiêu diệt được.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt họ.
Lúc này, vị thần hầu cầm kiếm chợt nói: “Là thanh kiếm trong tay hắn”.
Kiếm?
Ba thần hầu khác nhìn thanh kiếm của Diệp Quân rồi nhíu mày, kiếm gì màF phá được cả Đại Đạo Liên vậy?
Đúng lúc này, Diệp Quân chĩa kiếm vào ba vị thần hầu rồi nói: “Chúng ta đừng phí thời gian nữa, lên cả đi!”
Uỳnh!
Mọi người lập tức ồ lên.
Chương 2435: Xé nát mọi thứ
Một chọi ba?
Ba cường giả cảnh giới Thần Tổ đấy! Diệp Quân ngông cuồng đến mức này sao?
Giờ phút này đám cường gia tộc Hách Liên đều hơi kinh ngạc, Diệp công tử này... đúng là điên rồi!
Ba cường giả cảnh giới Thần Tổ!
Trước tiên mặc kệ có đánh thắng được hay không, xét về khí thế thì Diệp Quân đã hoàn toàn vượt qua ba thần hầu.
Khi nghe thấy câu nói này của Diệp Quân, vẻ mặt ba thần hầu ở đằng xa đều trở nên khó coi.
Ngông cuồng!
Một chọi ba hả?
Nếu bọn họ thật sự ba đánh một thì sẽ thua triệt để về khí thế
Vì vậy, Ngự thần hầu cầm trường đao từ từ bước ra, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Ta đánh với ngươi!”
Bùi thần hầu không vui lắm: “Tại sao phải lãng phí thời gian với hắn chứ?”
Rõ ràng là cô ta muốn đánh hội đồng.
Ngự thần hầu lắc đầu: “Nơi này có rất nhiều người vây xem, nếu chúng ta đánh hội đồng thật, nếu tin đồn lan ra sẽ khiến cho danh tiếng của Sáng Thế Tạo Điện chúng ta xấu đi.”
Bùi thần hầu còn muốn nói thêm gì đó nhưng Ngự thần hầu đã nói tiếp: “Ta lên trước!”
Vừa nói ông ta vừa lao tới chỗ Diệp Quân. Bùi thần hầu còn định nói gì đó, chợt m thần hầu cười khẩy nói: “Có lẽ ông ta đã nhìn trúng thanh kiếm kia trong tay Diệp Quân rồi.”
Bùi thần hầu cau mày lại.
Ở cách đó không xa, Ngự thần hầu đột nhiên rút đao ra khỏi vỏ.
Vụt!
Thanh đao mạnh đến mức xé toạc mọi thứ.
Xa xa, gần như cùng một lúc, Diệp Quân cầm hai thanh kiếm chém xuống.
Keng!
Luồng đao mang đó bể tan tành, nhưng lúc này, Ngự thần hầu đã lao đến trước mặt Diệp Quân, ông ta ta chém mạnh đao xuống.
Một nhát đao này ẩn chứa uy lực vô tận của Đại Đạo, uy lực mạnh mẽ của đao Đại Đạo lập tức thâm nhập vào thời không hư vô, khiến mọi người ở bên ngoài thời không hư vô cảm nhận được sự áp bức ngột ngạt.
Diệp Quân lại cầm hai thanh kiếm chém xuống.
Đối mặt trực diện!
Keng!
Một mảng đao quang đột nhiên vỡ tan, Ngự thần hầu lập tức bị đánh bay ra ngoài, khi ông ta vừa dừng lại, thanh trường đao trong tay ông ta lập tức vỡ vụn.
Nhìn thấy cảnh này, Ngự thần hầu híp mắt lại, ánh mắt ông ta dán lên kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, phải nói rằng ông ta rất sợ hãi, thanh đao này của ông ta không phải là đồ vật bình thường, thế mà khi ở trước mặt thanh kiếm đó, chỉ chạm vào là vỡ ngay thành từng mảnh!
Rốt cuộc đó là thần vật gì?
Chẳng lẽ đó là thần vật thuộc về nền văn minh vũ trụ cấp chín sao?
Nghĩ đến đây, Ngự thần hầu chợt nhíu mày lại.
Giờ phút này, vẻ mặt Bùi thần hầu và m thần hầu ở bên cạnh ông ta cũng hơi kỳ lạ, bởi vì bọn họ nhận ra thành kiếm của Diệp Quân thật sự quá nghịch thiên.
Nếu nó thật sự là thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp chín, vậy có nghĩa là thế lực đằng sau Diệp Quân là nền văn minh vũ trụ cấp chín?
Nền văn minh vũ trụ cấp chín?
Bùi thần hầu lập tức bác bỏ suy nghĩ này, lắc đầu: “Không thể nào!”
Hai thần hầu còn lại cũng khẽ gật đầu đồng tình.
Nền văn minh vũ trụ cấp chín?
Quá hoang đường.
Bọn họ đã điều tra lai lịch của Diệp Quân, hắn chỉ là một người đến từ nền văn minh vũ trụ cấp thấp, hoàn toàn không phải là nền văn minh vũ trụ cấp cao, hơn nữa, Diệp Quân cũng không phải là người có máu mặt nào đó chuyển thế.
Vả lại, khi đạt đến cấp bậc này của họ mới biết, muốn đạt tới nền văn minh vũ trụ cấp chín là việc khó khăn đến nhường nào.
Lúc này, đột nhiên Bùi thần hầu nói: “Đừng nghĩ nhiều, giết rồi nói tiếp.”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn về phía Ngự thần hầu, Ngự thần hầu bước về trước một bước, ông ta xòe bàn tay ra, một thanh kiếm hư ảo lặng lẽ ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.
Ông ta vẫn muốn đánh lại một lần nữa!
Thấy thế, Bùi thần hầu và m thần hầu không ra tay nữa mà bước sang một bên.
Cùng với việc ông ta ngưng tụ thành thanh kiếm hư ảo, một luồng sức mạnh khủng khiếp lập tức lao đến khu vực Diệp Quân đang đứng nghiền ép như thủy triều.
Diệp Quân vẫn mang vẻ mặt vô cảm, một luồng kiếm thế trong người hắn cuốn ra, cố gắng cản luồng đao thế đó lại.
Kiếm thế không hề thua kém!
Ngay vào lúc này, cơ thể Ngự thần hầu chợt trở nên hư ảo.
Vụt!
Ngay sau đó, một thanh trường đao đột ngột lóe lên từ trong sân chém thẳng về phía Diệp Quân, cùng lúc đó, khu vực Diệp Quân đang đứng lập tức bị luồng đao thế kinh khủng nghiền nát, kiếm thế của hắn cũng bị đè ép quay về trước mặt hắn.
Uy lực của thanh đao thật quá đáng sợ!
Đối mặt với nhát đao khủng khiếp này, ánh mắt Diệp Quân dần dần trở nên lạnh lùng hơn, một giây sau, hắn biến mất tại chỗ.
Một luồng kiếm quang chợt lóe trong sân, lao thẳng đến luồng đao quang.
Lại chọn đối đầu trực diện.
Ầm!
Chỉ một nhát kiếm đã khiến luồng đao quang vỡ tan tành, lập tức biến thành hư vô, Ngự thần hầu cũng lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Hoàn toàn không thể dừng lại được.
Diệp Quân dùng một kiếm đánh bay Ngự thần hầu, sau đó, hắn đột nhiên biến thành một luồng kiếm quang lao ra từ mặt đất, trong nháy mắt, hắn cầm hai thanh kiếm lao đến trước mặt Ngự thần hầu, chém mạnh hai nhát.
Hai luồng kiếm quang chém xuống, xé toạc mọi thứ.
Con ngươi của Ngự thần hầu chợt co lại, vào giây phút này ông ta mới thực sự nhận ra thanh kiếm trong tay Diệp Quân kinh khủng thế nào, trừ khi phương diện sức mạnh áp chế Diệp Quân, nếu không thì thanh kiếm này chính là sự tồn tại vô địch, có thể xé nát mọi thứ.
Ngự thần hầu không chọn ngồi không chờ chết, đột nhiên ông ta nắm chặt hai tay lại, trong phút chốc, hàng vạn đao mang cuốn ra từ trong cơ thể ông ta, nhưng khi đao mang tiếp xúc với hai luồng kiếm quang của Diệp Quân, các luồng đao quang ầm ầm vỡ tung.
Ầm!
Trong khoảnh khắc đao mang vỡ tung, Ngự thần hầu lập tức bị đánh bay ra bên ngoài mấy vạn trượng, khi vừa dừng lại, thân xác cả người ông ta lập tức nứt lìa, máu tươi từ từ chảy ra.
Nhìn thấy cảnh này, Bùi thần hầu và Âm thần hầu nhìn nhau, trong mắt đều là nỗi khiếp sợ.
Bình luận facebook