-
Chương 2506-2510
Chương 2506: Kiếm lên!
Nói rồi, gã cùng A Ông đã hoá thành một tia sáng vàng bay lên trời.
Cảnh tượng này khiến Phạn Thiện phải trợn tròn mắt.
Họ bay thật kìa!
Diệp Quân mỉm cười định nói gì đó, nhưng chợt biến sắc mặt. Sau đó chân trời đã nứt ra, có hai tia sáng vàng rơi xuống một ngọn núi lớn.
Uỳnh!
Ngọn núi khổng lồ kia vỡ tan, bụi bay tung toé.
“Không hay rồi!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Chắc chắn là người áo bào đen lúc trước”.
Phạn Thiện thoáng sợ hãi nhìn Diệp Quân: “Làm thế nào bây giờ?”
Diệp Quân nhìn về phía xa thì thấy bụi bay trắng xoá, thành ra không thấy gì cả.
Diệp Quân đang định lên tiếng thì chợt có luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện ở phía chân trời. Luồng khí tức ấy xông thẳng về phía nhóm Thiên Thần vừa rơi xuống.
Thấy vậy, hắn nhíu mày rồi nói: “Ta phải đi xem sao mới được”.
Phạn Thiện: “Ta đi cùng ngươi”.
Diệp Quân gật đầu.
Để nha đầu này ở đây một mình thì hắn cũng không yên tâm.
Diệp Quân kéo Phạn Thiện chạy về phía đó.
Hắn biết lúc này mình nên dẫn Phạn Thiện bỏ đi, đây là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng hắn lại thấy làm người thì không nên như vậy.
Nếu hắn thật sự không có chút khả năng nào thì sẽ đi ngay, chứ không gây thêm phiền phức cho người khác.
Song, hắn lại đang có một con át chủ bài.
Đó chính là cố khôi phục tu vi.
Tuy sẽ bị trấn áp, nhưng hắn có thể làm được chút việc trong một khoảng thời gian ngắn.
Đương nhiên, ngay sau đó hắn sẽ bị trấn áp và sống không bằng chết.
Nhưng giờ hắn không nghĩ gì nhiều, mà chỉ hi vọng nhóm Thiên Thần còn sống.
Uỳnh!
Đúng lúc này, một tia sáng vàng chợt lao lên trời từ trong khói bụi. Ngay sau đó, có một tiếng rồng ngâm vang lên.
Diệp Quân vội vàng dừng lại, sau đó ngẩng lên nhìn trời thì thấy có một ảo ảnh cự long màu vàng đang lượn quanh.
Thiên Thần đang đứng vững vàng trên đầu con rồng ấy, xung quanh người gã toả ra long uy cực mạnh.
Người mặc áo bào đen đứng đối diện gã, phía sau còn có ba ảo ảnh khác cũng đang toả ra khí tức uy áp mạnh mẽ.
Diệp Quân ở phía dưới nhìn lên thì cũng biết sơ sơ về thực lực của mấy người này.
Họ đã ở cảnh giới Thần Tổ, nhưng so với mấy vị thần hầu khi trước thì vẫn hơi kém hơn.
Thiên Thần nhìn chằm chằm vào người mặc áo bào đen và nói: “Các người muốn giữ ta lại ư?”
Người mặc áo bào đen khàn giọng đáp: “Một hoàng tử, hơn nữa còn là hoàng tử có long khí, đương nhiên chúng ta không thể đễ ngươi rời đi dễ dàng rồi”.
Thiên Thần cười mỉa: “Các người mà đủ trình ư?”
Nói rồi, gã nắm chặt tay phải lại, sau đó đã có vô vàn tia sáng màu vàng bắn ra.
Song, nhóm người mặc áo bào đen chợt biến mất tại chỗ.
Tiếp đó, có bốn tia sáng màu đen tấn công Thiên Thần.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, cả chân trời chấn động, nhưng chưa vỡ nát, các tia sáng vàng và đen bùng nổ, cuốn sạch mọi thứ.
Thiên Thần bị sức mạnh của bốn người kia ép cho phải lùi lại, nếu đánh một một thì đương nhiên gã không sợ mấy tên này. Nhưng bốn đánh một thì gã không có khả năng thắng, vì lực chiến đấu của yêu tộc mạnh hơn người con người khi ở cùng cấp bậc.
Diệp Quân và Phạn Thiện cách trung tâm trận chiến rất xa, Phạn Thiện nhìn về phía đó với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy đánh nhau, đúng là vượt khỏi nhận thức.
Khi Thiên Thần dừng lại, gã như cảm thấy gì đó nên chợt biến sắc mặt, sau đó quay người thì thấy có một tàn ảnh đang lặng lẽ tiến tới.
Gã hoảng loạn rồi tung một đấm ra, long khí tuôn trào như nước.
Nhưng long khí của gã nhanh chóng vỡ tan, còn gã bị đánh bay, cuối cùng rơi mạnh xuống đất.
Mặt đất lõm xuống.
Thiên Thần vội đứng dậ, nhưng tàn ảnh kia đã lao tới.
Gã biến sắc mặt rồi giơ hai tay lên che trước người.
Kim cang vỡ nát, Thiên Thần lại bị đánh bay, cuối cùng ngã xuống gần chỗ Diệp Quân và Phạn Thiện.
Diệp Quân vội vàng chạy tới đỡ gã dậy. Vừa dậy, Thiên Thần đã hộc ra một ngụm máu. Khi nhìn thấy Diệp Quân, gã hơi sững lại: “Sao huynh đến đây?”
Diệp Quân: “Huynh gọi viện binh chưa?”
Thiên Thần gật đầu: “Ban nãy bị tập kích, ta đã gọi rồi, chắc họ sắp đến thôi”.
Lúc này, ảo ảnh kia đã dẫn nhóm người mặc áo bào đen đi tới.
Thiên Thần: “Diệp huynh, hai người mau đi đi, họ chỉ nhắm vào ta thôi”.
Diệp Quân vỗ vãi Thiên Thần: “Ta không có nhiều bạn, nhưng huynh là một trong số đó”.
Nói rồi, hắn đứng dậy rồi đi về phía ảo ảnh, sau đó quát: “Kiếm lên!”
Ngay sau đó, có một thanh kiếm ngưng tụ trên bầu trời rồi rơi xuống.
Ảo ảnh cùng nhóm người mặc áo bào đen đã bị giết.
“Ặc!”
Thiên Thần ngồi bật dậy rồi trợn mắt nói: “Ta nhận huynh làm đại ca nhé!”
Chương 2507: Vì nghĩa quên thân
Thiên Thần đã kinh ngạc đến ngẩn người.
Một kiếm mà tiêu diệt được hẳn mấy cường giả cảnh giới Thần Tổ.
Thực lực thần tiên gì vậy?
Không chỉ Thiên Thần, đến Phạn Thiện cũng đang tròn mắt vì sự lợi hại của Diệp Quân.
Đúng lúc này, Diệp Quân ở gần đó chợt nhăn nhó mặt mày, sau đó có một ấn ký màu đỏ máu hiện lên ở mi tâm hắn.
Phong ấn của Phạn Chiêu Đế.
Sau đó, Diệp Quân cảm thấy toàn thân mình như bị lột sạch da, xương cốt tan rã, đau không tả nổi. Nhất là thần hồn của hắn như bị nấu chín, cơn đau này khiến hắn chỉ muốn ngất đi cho xong.
Phải biết rằng ý chí của hắn rất kiên định, nhưng giờ cũng không thể chịu nổi nỗi giày vò từ cả thể xác và linh hồn này.
Một lát sau, Diệp Quân không chịu được nữa nên đã ngất xỉu.
Phạn Thiện và Thiên Thần biến sắc mặt, vội vàng chạy tới gần. Khi nhìn thấy diện mạo của Diệp Quân thì cả hai đều chết đứng người.
Lúc này, sắc mặt của Diệp Quân tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, toàn thân hắn chằng chịt các đường vân máu, trông rất đáng sợ.
Phạn Thiện sợ đến mức thần người ra.
Thiên Thần nói: “Chắc do phong ấn trong người huynh ấy gây ra”.
Nói rồi, gã nhanh chóng lấy một viên đan dược màu vàng ra cho Diệp Quân uống. Song, tay gã vừa chạm vào người Diệp Quân thì đã bị một luồng sức mạnh khổng lồ đánh bay, cuối cùng ngã mạnh xuống đất.
Thiên Thần cũng thừ người ra.
Chuyện gì vậy?
Gã vội đứng dậy, sau đó chạy tới gần Diệp Quân thì thấy có ấn ký màu đỏ máu ở mi tâm hắn. Tiếp đó, gã vô cùng ngỡ ngàng.
Gã không ngờ sức mạnh của phong ấn này lại khủng khiếp như vậy.
Đúng lúc này, Phạn Thiện chợt giơ tay cầm lấy tay Diệp Quân rồi gọi: “Tiểu Diệp Quân”.
Thấy thế, Thiên Thần sững người.
Vì gã phát hiện Phạn Thiện không hề bị sao cả. Không chỉ thế, khi Phạn Thiện nắm tay Diệp Quân, tia sáng đỏ nhàn nhạt trên người hắn đã dần biến mất, ấn ký màu đỏ máu ở mi tâm hắn cũng nhạt dần.
Thiên Thần vô cùng chấn động khi thấy cảnh tượng đó.
Thật ra tia sáng đỏ không hề biến mất, mà tích tụ dần sang người Phạn Thiện.
Lúc này, chợt có một người đàn ông trung niên đi tới gần Thiên Thần, đó chính là A Ông.
Ban nãy khi bị tập kích, ông ta đã bị mất lực chiến đấu.
Bây giờ, ông ta cũng đang rất ngỡ ngàng. Vì ông ta cũng đã nhìn thấy kiếm khi nãy của Diệp Quân, một kiếm mà có thể giết được mấy cường giả đỉnh cấp.
Quá khủng khiếp!
Thời không phía xa chợt nứt ra, sau đó có 12 cường giả mặc giác xuất hiện.
Họ vội chạy đến gần Thiên Thần rồi quỳ xuống: “Chúng thần cứu giá chậm trễ, xin Cửu điện hạ trách phạt”.
Thiên Thần nhìn họ rồi bình tĩnh nói: “Đứng dậy đi!”
12 người kia đứng dậy, người đàn ông trung niên đi đầu lên tiếng: “Điện hạ, nơi này không an toàn”.
Thiên Thần gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân ở dưới đất rồi nói: “Đi thôi!”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân và Phạn Thiện: “Dẫn họ theo luôn ạ?”
Thiên Thần liếc ông ta: “Thế cũng phải hỏi à?”
Loáng cái, bọn họ đã rời đi.
Không biết bao lâu sau, Diệp Quân mới mở mắt ra. Lúc này, hắn đang nằm trên một chiếc giường, đầu óc vẫn hơi choáng váng.
Hắn lại nhắm mắt lại, sau đó lắc đầu. Sau khi cảm giác chếch choáng tản dần, hắn lại mở mắt rồi nhìn thấy Phạn Thiện đang ngồi cạnh giường nắm tay hắn ngủ say sữa.
Diệp Quân ngoảnh đi rồi lắc đầu cười trừ.
Lần này cố cùng tu vi khiến hắn suýt nữa chết thật.
Phong ấn đó khiếp thật!
Muốn phá nó e là khó đây.
Sức mạnh của phong ấn ấy đừng nói là thể trạng của hắn bây giờ, kể cả hắn đang ở trạng thái tốt nhất cũng chưa chắc đã phá được.
Đột nhiên Phạn Thiện ngẩng lên, khi nhìn thấy Diệp Quân thì vội nắm lấy tay hắn: “Ngươi tỉnh rồi à?”
Diệp Quân không suy nghĩ nữa mà mỉm cười đáp: “Ừm”.
Phạn Thiện: “Có đói không?”
Diệp Quân gật đầu.
Phạn Thiện: “Chờ chút”.
Nói rồi, cô ta chạy đi luôn.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó lại nhắm mắt. Giờ hắn vẫn thấy hơi choáng, hậu di chứng đáng sợ quá!
Một lát sau, Phạn Thiện đã bê một bát cháo đi vào. Cô ta đi tới gần Diệp Quân thì hắn ngồi dậy, Phạn Thiện vội nói: “Đừng cử động, để ta đút cho”.
Diệp Quân cười nói: “Thôi để ta tự ăn”.
Sau đó, hắn tự ngồi dậy.
Nhưng Phạn Thiện lại trừng mắt: “Sợ ta đút ăn không ngon à, chó ta còn đút được nữa là người”.
Diệp Quân nghẹn họng luôn.
Chương 2508: Vị vua số một
“Nào, há miệng ra”.
Nửa canh giờ sau, Diệp Quân được Phạn Thiện đỡ ra khỏi phòng. Mặt trời hôm nay rất đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu xuống.
Lúc này, Thiên Thần chợt đi tới.
Thiên Thần: “Diệp huynh”.
Diệp Quân: “Chúng ta đang ở đâu đây?”
Thiên Thần: “Du Thành, thuộc biên giới Biên Hoang”.
Diệp Quân hỏi: “Các yêu tộc Thái Cổ lúc trước chết hết rồi chứ?”
Thiên Thần gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân gật gù rồi không nói gì nữa.
Thiên Thần: “Diệp huynh, lần này ta nợ huynh”.
Diệp Quân lắc đầu cười: “Trước đó huynh cũng giúp ta mà, chúng ta coi như huề”.
Thiên Thần mỉm cười nói: “Có gì cần giúp thì cứ nói với ta”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta cần một ít linh tinh”.
Thiên Thần: “Chuyện nhỏ, nhưng giờ ta không có, chờ về đế đô đã”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Thiên Thần nói tiếp: “Đến đế đô rồi, huynh có dự định gì không?”
Diệp Quân: “Tìm một chỗ để yên tâm tu luyện đã”.
Thiên Thần: “Hay đến vương phủ của ta”.
Diệp Quân: “Không tiện lắm”.
Thiên Thần: “Tiện mà”.
Diệp Quân lắc đầu: “Ta và Phạn Thiện có thân phận hơi đặc biệt, nếu đên vương phủ của huynh chắc chắn sẽ mang lại phiền phức cho huynh. Hơn nữa, ta cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện”.
Thiên Thần gật đầu, gã biết Diệp Quân tạm thời không muốn bị cuốn vào tranh đấu trong hoàng thất nên nói: “Được, đến đó rồi, ta sẽ tìm chỗ cho huynh tu luyện”.
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.
Thiên Thần: “Khách sáo thế!”
Diệp Quân: “Khi nào chúng ta đến đế đô?”
Thiên Thần nhìn lên trời: “Chờ Biên Hoang Quân đến, còn một đoạn nữa thôi. Để an toàn, ta đã cho người truyền tin tới Biên Hoang Quân, để họ đưa chúng ta đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Tốt”.
Sau khi trò chuyện thêm với Thiên Thần một lát, Diệp Quân đã hiểu hơn về thế giới này.
Nơi hắn đang ở hiện giờ là vương triều Thiên Mộ, nơi đây thuộc văn minh Thiên Mộ.
Văn minh vũ trụ cấp chín!
Vương triều này là vương triều đế quốc lớn nhất của văn minh Thiên Mộ, nhưng trong nên văn mình này không chỉ có một vương triều duy nhất.
Mà có tới ba thế lực siêu cấp.
Nhất là yên tộc Thái Cổ ở ngoài thành Biên Hoang và chùa Đại Thiền ở Thiên Phật giới cùng Sáng Thế Đạo Điện.
Sáng Thế Đạo Điện.
Diệp Quân không hề thấy bất ngờ, vì khi ở vũ trụ cấp dưới, hắn đã biết Sáng Thế Đạo Điện thuộc văn minh vũ trụ cấp chín rồi.
Nhưng họ không thuộc vương triều Thiên Mộ này, mà ở Sáng Thế giới.
Sáng Thế Đạo Điện vốn không thuộc văn minh vũ trụ cấp chín, nhưng ngày xưa, Sáng Thế Đế Thần đã đập vỡ vách ngăn văn minh vũ trụ bằng sức mình, sau đó dẫn thế lực này tiến vào văn moinh Thiên Mộ, đồng thời trở thành một trong các thế lực lớn nhất ở đây.
Khi ấy, họ đã làm cả văn minh này phải chấn động.
Sáng Thế Đế Thần.
Diệp Quân nằm trên giường trong phòng nghỉ ngơi, sau đó nhắm mắt lại. Trong trận chiến với vũ trụ Quan Huyên, Sáng Thế Đế Thần chưa xuất hiện, vì vậy hắn không biết thực lực của người này mạnh đến đâu.
Còn Phạn Chiêu Đế nữa.
Sau khi dung hợp với Ác Đạo, thực lực của cô ta đã đến cấp nào rồi?
Còn chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân hít sâu một hơi.
Toàn cường giả đỉnh cấp cả.
Con đường hiện giờ của hắn khó đi hơn bao giờ hết.
Một canh giờ sau, đã có bốn Biên Hoang Quân đến.
Nhờ họ mà nhóm Diệp Quân đã đến được đô thành lớn nhất của vương triều Thiên Mộ - Thiên Đô.
Loáng cái, họ đã đến nơi.
Từ xa họ đã thấy có một cổ thành hùng vĩ, có các pho tượng cổ xưa và thần bí chứa đầy khí tức cổ kính đang đứng sừng sững ở đây.
Thiên Thần ngoảnh lại nói với các Biên Hoang Quân: “Cảm ơn”.
Bốn người đó hành lễ rồi rời đi.
Thiên Thần nhìn họ rồi khen ngợi: “Không hổ là một trong các đội quân tinh nhuệ của vương triều ta, tốt lắm!”
Diệp Quân gật đầu, đúng là bốn Biên Hoang Vệ này rất mạnh. Dù chưa đạt đến cảnh giới Thần Tổ, nhưng thực lực chắc chắn đủ chiến với cường giả ở cảnh giới này.
Từ đó có thể thấy, thực lực tổng thể của vương triều Thiên Mộ rất được.
Sau khi vào thành, Thiên Thần cười nói với Diệp Quân: “Diệp huynh đến phủ ta chơi đã”.
Diệp Quân lắc đầu: “Ta còn phải đưa Tiểu Thiện đi thăm một người, chờ xong việc thì ta sẽ đến làm phiền huynh”.
Thiên Thần: “Được”.
Nói rồi, gã lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Quân: “Trong này có ít tiên tinh, huynh cầm dùng trước, không đủ thì lại đến ta đưa cho”.
Diệp Quân nhận lấy rồi nói: “Được”.
Thiên Thần: “Tạm biệt”.
Diệp Quân gật đầu rồi dẫn Phạm Thiện rời đi.
A Ông bên cạnh Thiên Thần nói: “Điện hạ, thận phận của họ rất nhạy cảm, không có lợi cho chúng ta”.
Thiên Thần: “Chúng ta là bạn bè, huynh ấy thích làm gì thì làm”.
A Ông vẫn lo lắng nói: “Điện hạ, chuyện này không đơn giản đâu”.
Thiên Thần bình tĩnh nói: “Mới có thể đã sợ thì sao có thể mơ tới mục tiêu kế vị và trở thành hoàng đế số một từ trước đến giờ. Mau chia một nửa vệ quân của ta ra âm thầm bảo vệ họ, cứ thoải mái nói với mọi người chúng ta là bạn bè, ai động đến họ thì cũng như động đến ta”.
Chương 2509: Ta không làm gì đâu
Diệp Quân không đưa Phạn Thiện đến Huyền Vân Cư ngay, mà dẫn cô ta đi dạo trên phố. Phạn Thiện sống ở tiểu trấn từ nhỏ nên chưa từng nhìn thấy đại dô phồn hoa thế này bao giờ, vì vậy cô ấy hào hứng nhìn hết chỗ này sang chỗ nọ, chẳng mấy chốc trên tay đã cầm cả đống đồ.
Diệp Quân cũng tò mò quan sát xung quanh, phải công nhận Thiên Đô rất sầm uất, đường phố rộng rãi, các sạp hàng hai bên đường thì vô cùng đa dạng.
Sau đó, Phạn Thiện đã lôi Diệp Quân đi vào trong một cửa hàng.
Đạo Binh Các.
Trong cửa hàng này có các bục đá, trên mỗi bục đều có một cột sáng, trong mỗi cột sáng lại trưng bày một món binh khí.
Phạn Thiện tò mò quan sát các thần binh ấy rồi nói: “Oa, binh khí ở nơi này đẹp hơn binh khí do Lão Lý trong trấn làm nhiều, thế mà ông ấy suốt ngày khoác lác mình là thợ rèn giỏi nhất trên đời, đúng là không biết xấu hổ!”
Diệp Quân cười phá lên.
Đúng lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đi tới rồi cười nói: “Hai vị muốn mua thần binh à?”
Diệp Quân: “Chúng ta chỉ xem thôi”.
Người phụ nữ: “Vâng, nếu cần gì thì cứ gọi ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Lúc này, Phạn Thiện chợt chạy tới trước một bục đá, sau đó nhìn thần vật bên trong rồi phấn khích hỏi: “Đây là thứ gì thế?”
Diệp Quân đi tới gần cô ta, sau đó nhìn vào trong cột sáng thì thấy có một móc có màu sắc như cầu vồng, trông rất đẹp mắt.
Người phụ nữ xinh đẹp ban nãy đã đi tới rồi giới thiệu: “Thứ này tên là Thần Hồng Câu, là linh khíTạo Hoá, được đúc bằng tinh thạch thái linh và bạc. Khi sử dụng, nó sẽ loé lên ánh sáng như cầu vồng và có uy lực rất lớn”.
Phạn Thiện hào hứng khen: “Đẹp quá!”
Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười nói: “Đúng vậy, phụ nữ dùng là thích hợp nhất”.
Phạn Thiện vô thức hỏi: “Bao nhiêu tiền đồng thế?”
Người phụ nữ xinh đẹp chợt sững người.
Diệp Quân: “Tiền đồng ở đây không mấy ai dùng, hầu hết đều tiêu tinh thạch”.
“À!”
Phạn Thiện có chút thất vọng nhìn thần vật đó.
Diệp Quân cười nói với người phụ nữ xinh đẹp: “Món này hết bao nhiêu tiên tinh Tạo Hoá?”
Người phụ nữ: “120 nghìn”.
Những 120 nghìn!
Diệp Quân vội nhìn vào trong nhẫn, sau đó lắc đầu nói: “Không đủ tiền”.
Số tiên tinh Tạo Hoá trong chiếc nhẫn mà Thiên Thần đưa cho Diệp Quân không ít, có hơn 60 nghìn, nhưng món này những 120 nghìn nên chắc chắn hắn không thể mua nổi.
Phạn Thiện kéo tay Diệp Quân rồi nói: “Ta chỉ xem thôi, không muốn mua đâu”.
Diệp Quân: “Thế thì xem tiếp đi”.
“Ặc!”
Phạn Thiện mỉm cười rạng rỡ.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Diệp Quân và Phạn Thiện, sau đó mỉm cười chứ không cấm cản gì họ, thậm chí còn đi rót nước cho họ.
Tuy chỉ là nhân viên bán hàng, nhưng cô ấy biết rõ không được coi thường bất kỳ ai.
Phải hoà nhã với tất cả mọi người.
Diệp Quân nhận lấy cốc nước rồi nói: “Cảm ơn”.
Người phụ nữ: “Việc nên làm thôi, hai vị cứ xem đi, nếu có gì cần thì cứ gọi ta, ta là Tiểu Tịnh”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Người phụ nữ gật đầu rồi quay đi làm việc của mình.
Phạn Thiện nhìn thần vật trong cột sáng ấy rồi nói: “Không ngờ lại có thứ đẹp đến vậy”.
Diệp Quân: “Vũ trụ này rất lớn nên còn nhiều thứ đẹp hơn lắm, sau mà có cơ hội ta sẽ dẫn cô đi xem”.
Phạn Thiện sáng mắt lên: “Thật nhé!”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Phạn Thiện cười hì hì: “Vậy thì ta muốn đến hệ Ngân Hà trước”.
Diệp Quân: “Được”.
Phạn Thiện và Diệp Quân lại đi dạo thêm một lúc trong cửa hàng, Diệp Quân rất bất ngờ vì đồ ở đây đều rất được.
Đúng lúc này, hắn chợt đi tới trước một bục đá. Trong cột sáng ở đây có một thanh kiếm, thân kiếm có một màu vàng thuần khiết, chuôi kiếm được làm bằng váy cá đen thui như mực. Cả thanh kiếm được làm rất tinh xảo, mỗi một chi tiết đều tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật.
Thanh kiếm này cho Diệp Quân cảm giác là rất đẹp.
Phạn Thiện đi tới cạnh hắn, khi nhìn thấy thanh kiếm ấy, cô ta sáng mắt lên khen ngợi: “Kiếm đẹp quá!”
Diệp Quân: “Đúng là đẹp thật!”
Phạn Thiện đang định nói tiếp thì thanh kiếm trong cột sáng chợt rung lên dữ dội.
Cả hai đều ngẩn người.
Người phụ nữ tên Tiểu Tịnh cũng đã đi tới, cô ấy nhìn thanh kiếm với vẻ ngạc nhiên, đang định nói gì đó thì thanh kiếm đã phá cột rồi bay tới trước mặt Diệp Quân, sau đó khẽ rung lên như muốn nói gì đó.
Tiểu Tịnh ngỡ ngàng nhìn Diệp Quân.
Hắn nhìn thanh kiếm rồi nói: “Ta không làm gì đâu nhé”.
Thanh kiếm bay vòng quanh người hắn như muốn lấy lòng.
Tiểu Tịnh đã nhận ra ý đồ của thanh kiếm nên nói với Diệp Quân: “Công tử, chuyện này…”
Diệp Quân cười trừ: “Ta không làm gì thật mà”.
Tiểu Tịnh nhìn thanh kiếm vẫn đang ra sức lấy lòng Diệp Quân rồi hỏi: “Công tử là kiếm tu à?”
Diệp Quân gật đầu.
Chương 2510: Diệp Huyên
Tiểu Tịnh: “Thế chắc thanh kiếm này thích công tử rồi”.
Diệp Quân chớp mắt: “Cho nên có thể tặng ta đúng không?”
Tiểu Tịnh á khẩu, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Xin lỗi công tử, chuyện này ta không dám quyết định, mà phải hỏi ý kiến của chủ hàng”.
Diệp Quân: “Ta đùa thôi, chúng ta đi đây”.
Nói rồi, hắn kéo Phạn Thiện định rời đi.
Nhưng thanh kiếm kia đã bay tới trước mặt hắn, sau đó xoay tít, ra sức lấy lòng.
Diệp Quân thoáng vẻ bất đắc dĩ: “Ta không mua nổi ngươi đâu”.
Thanh kiếm rung lên rồi quỳ xuống đất.
Một thanh kiếm biết quỳ.
Chắc chắn nó không phải ột thanh kiếm bình thường, vì có thể gập thân được.
Diệp Quân thấy thế thì như chết đứng.
Tiểu Tịnh cũng đầy vẻ ngỡ ngàng.
Diệp Quân thấy hơi đau đầu.
Sau đó, thanh kiếm còn dập đầu.
Diệp Quân quay sang hỏi Tiểu Tịnh: “Cho mua nợ được không?”
Tiểu Tịnh hoàn hồn lại, sau đó thoáng do dự rồi lắc đầu: “Không được, ta…”
Hành động của thanh kiếm này khiến cô ấy rất khó xử.
“Tặng thanh kiếm ấy cho công tử này đi!”
Đúng lúc này chợt có một giọng nói vang lên.
Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy có một cô gái đi từ bên ngoài vào. Cô ta mặc chiếc váy thuỷ mặc, mi mày như tranh vẽ, trông rất xinh đẹp.
Tiểu Tịnh lập tức hành lễ khi nhìn thấy người đó: “Thanh Chủ”.
Cô gái gật đầu rồi nói với Diệp Quân: “Công tử xưng hô sao?”
Diệp Quân: “Diệp Quân”.
Cô gái: “Nếu thanh kiếm này và công tử có duyên như vậy thì ta tặng công tử”.
Diệp Quân lắc đầu: “Thế thì ngại lắm”.
Cô gái cười nói: “Thần kiếm có linh tính nên biết chọn chủ, rõ ràng thanh kiếm Thiên Uyên này và công tử có duyên với nhau, xin công tử đừng từ chối”.
Diệp Quân nhìn thanh kiếm thì thấy nó vang lên tiếng gì đó nho nhỏ.
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói với Tiểu Tịnh: “Thanh kiếm này bao nhiêu tiên tinh Tạo Hoá?”
Tiểu Tịnh: “130 nghìn”.
Diệp Quân gật đầu nói: “Cô lấy giấy bút ra đây”.
Tiểu Tịnh ngoái lại nhìn cô gái kia thì thấy cô ta gật đầu.
Tiểu Tịnh lập tức đi lấy giấy bút cho Diệp Quân, sau đó hắn đã nhanh chóng ghi giấy nợ, nhưng tên người trả tiền lại là Diệp Huyên.
“Diệp Huyên?”
Phạn Thiện chớp mắt: “Ngươi tên Diệp Quân cơ mà”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Phạn Thiện nghi hoặc hỏi: “Diệp Huyên là ai?”
Diệp Quân: “Cha ta”.
Mọi người: “…”
Phạn Thiện: “Ngươi mua đồ lại bắt cha trả tiền, đúng là nghịch tử!”
Diệp Quân: “…”
Thanh Chủ cũng thấy ngạc nhiên.
Diệp Quân cười nói với cô ta: “Cô nương, giấy nợ này được không?”
Nói rồi, hắn đưa giấy nợ cho cô ta.
Thanh Chủ: “Được”.
Sau đó, cô ta cất giấy nợ đi rồi nói: “Ta hiểu là công tử không muốn mang ơn ta, nhưng sau này ta phải tìm lệnh tôn ở đâu để đòi tiền đây?”
Diệp Quân: “Ta không biết”.
Thanh Chủ cạn lời.
Diệp Quân: “Dẫu sao lúc cha ta hại ta thì ta còn chưa ra đời”.
Mọi người: “…”
Thanh Chủ: “Công tử thật thú vị!”
Diệp Quân mỉm cười rồi cầm lấy thanh kiếm kia.
Vù!
Một tiếng kiếm vang lên.
Kiếm Thiên Uyên rung lên không ngừng vì hào hứng.
Thấy thế, Thanh Chủ thoáng vẻ kinh ngạc.
Diệp Quân mỉm cười rồi nói với Phạn Thiện: “Chúng ta đi thôi!”
Phạn Thiện gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân chào Thanh Chủ: “Hẹn gặp lại cô nương”.
Thanh Chủ: “Được”.
Thấy Diệp Quân và Phạn Thiện đi rồi, Thanh Chủ mới nói: “Có thể khiến một thanh kiếm phấn kích như vậy, thậm chí còn quỳ xuống xin được nhận chủ, công tử này chắc chắn phải là một cường giả kiếm đạo tuyệt thế!”
Tiểu Tịnh gật đầu: “Vị công tử này không hề đơn giản, ban nãy khi hắn xem các thần vật trong quán thì chỉ gật đầu, chứ không hề có vẻ chấn động gì. Dù nhìn thấy thần khí Tạo Hoá thì cũng chỉ xem qua, chắc hắn đã có rất nhiều món như vậy rồi, hoặc có thần vật cấp cao hơn rồi”.
Thanh Chủ ngoái đầu nhìn bóng lưng của Diệp Quân và Phạn Thiện: “Hay đấy!”
Trên đường phố bên ngoài.
Phạn Thiện tò mò hỏi: “Diệp Quân, tại sao họ lại tặng kiếm cho ngươi?”
Diệp Quân: “Cô đoán đi”.
Phạn Thiện cười nói: “Ta đoán vì thấy ngươi đẹp trai nên cô nương kia thích ngươi rồi”.
Diệp Quân cười phá lên: “Đoán đúng rồi đấy”.
Phạn Thiện lừ mắt: “Da mặt ngươi còn dày hơn cả Chu Tiểu Man”.
Diệp Quân: “…”
Phạn Thiện nói tiếp: “Ngươi mượn tiền rồi bắt cha mình trả, cha ngươi liệu có trả cho không?”
Diệp Quân: “Chắc có”.
Phạn Thiện: “Cha ngươi mạnh lắm à?”
Diệp Quân gật đầu.
Phạn Thiện: “Thế sao ngươi bị người ta đánh cho thảm thương thế mà ông ấy lại không giúp?”
Diệp Quân trầm mặc rồi nói: “Chắc vì ông ấy cũng từng bị đánh như vậy nên muốn cho con trai mình trải nghiệm thử cảm giác ấy…”
Phạn Thiện: “…”
Nói rồi, gã cùng A Ông đã hoá thành một tia sáng vàng bay lên trời.
Cảnh tượng này khiến Phạn Thiện phải trợn tròn mắt.
Họ bay thật kìa!
Diệp Quân mỉm cười định nói gì đó, nhưng chợt biến sắc mặt. Sau đó chân trời đã nứt ra, có hai tia sáng vàng rơi xuống một ngọn núi lớn.
Uỳnh!
Ngọn núi khổng lồ kia vỡ tan, bụi bay tung toé.
“Không hay rồi!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Chắc chắn là người áo bào đen lúc trước”.
Phạn Thiện thoáng sợ hãi nhìn Diệp Quân: “Làm thế nào bây giờ?”
Diệp Quân nhìn về phía xa thì thấy bụi bay trắng xoá, thành ra không thấy gì cả.
Diệp Quân đang định lên tiếng thì chợt có luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện ở phía chân trời. Luồng khí tức ấy xông thẳng về phía nhóm Thiên Thần vừa rơi xuống.
Thấy vậy, hắn nhíu mày rồi nói: “Ta phải đi xem sao mới được”.
Phạn Thiện: “Ta đi cùng ngươi”.
Diệp Quân gật đầu.
Để nha đầu này ở đây một mình thì hắn cũng không yên tâm.
Diệp Quân kéo Phạn Thiện chạy về phía đó.
Hắn biết lúc này mình nên dẫn Phạn Thiện bỏ đi, đây là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng hắn lại thấy làm người thì không nên như vậy.
Nếu hắn thật sự không có chút khả năng nào thì sẽ đi ngay, chứ không gây thêm phiền phức cho người khác.
Song, hắn lại đang có một con át chủ bài.
Đó chính là cố khôi phục tu vi.
Tuy sẽ bị trấn áp, nhưng hắn có thể làm được chút việc trong một khoảng thời gian ngắn.
Đương nhiên, ngay sau đó hắn sẽ bị trấn áp và sống không bằng chết.
Nhưng giờ hắn không nghĩ gì nhiều, mà chỉ hi vọng nhóm Thiên Thần còn sống.
Uỳnh!
Đúng lúc này, một tia sáng vàng chợt lao lên trời từ trong khói bụi. Ngay sau đó, có một tiếng rồng ngâm vang lên.
Diệp Quân vội vàng dừng lại, sau đó ngẩng lên nhìn trời thì thấy có một ảo ảnh cự long màu vàng đang lượn quanh.
Thiên Thần đang đứng vững vàng trên đầu con rồng ấy, xung quanh người gã toả ra long uy cực mạnh.
Người mặc áo bào đen đứng đối diện gã, phía sau còn có ba ảo ảnh khác cũng đang toả ra khí tức uy áp mạnh mẽ.
Diệp Quân ở phía dưới nhìn lên thì cũng biết sơ sơ về thực lực của mấy người này.
Họ đã ở cảnh giới Thần Tổ, nhưng so với mấy vị thần hầu khi trước thì vẫn hơi kém hơn.
Thiên Thần nhìn chằm chằm vào người mặc áo bào đen và nói: “Các người muốn giữ ta lại ư?”
Người mặc áo bào đen khàn giọng đáp: “Một hoàng tử, hơn nữa còn là hoàng tử có long khí, đương nhiên chúng ta không thể đễ ngươi rời đi dễ dàng rồi”.
Thiên Thần cười mỉa: “Các người mà đủ trình ư?”
Nói rồi, gã nắm chặt tay phải lại, sau đó đã có vô vàn tia sáng màu vàng bắn ra.
Song, nhóm người mặc áo bào đen chợt biến mất tại chỗ.
Tiếp đó, có bốn tia sáng màu đen tấn công Thiên Thần.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, cả chân trời chấn động, nhưng chưa vỡ nát, các tia sáng vàng và đen bùng nổ, cuốn sạch mọi thứ.
Thiên Thần bị sức mạnh của bốn người kia ép cho phải lùi lại, nếu đánh một một thì đương nhiên gã không sợ mấy tên này. Nhưng bốn đánh một thì gã không có khả năng thắng, vì lực chiến đấu của yêu tộc mạnh hơn người con người khi ở cùng cấp bậc.
Diệp Quân và Phạn Thiện cách trung tâm trận chiến rất xa, Phạn Thiện nhìn về phía đó với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy đánh nhau, đúng là vượt khỏi nhận thức.
Khi Thiên Thần dừng lại, gã như cảm thấy gì đó nên chợt biến sắc mặt, sau đó quay người thì thấy có một tàn ảnh đang lặng lẽ tiến tới.
Gã hoảng loạn rồi tung một đấm ra, long khí tuôn trào như nước.
Nhưng long khí của gã nhanh chóng vỡ tan, còn gã bị đánh bay, cuối cùng rơi mạnh xuống đất.
Mặt đất lõm xuống.
Thiên Thần vội đứng dậ, nhưng tàn ảnh kia đã lao tới.
Gã biến sắc mặt rồi giơ hai tay lên che trước người.
Kim cang vỡ nát, Thiên Thần lại bị đánh bay, cuối cùng ngã xuống gần chỗ Diệp Quân và Phạn Thiện.
Diệp Quân vội vàng chạy tới đỡ gã dậy. Vừa dậy, Thiên Thần đã hộc ra một ngụm máu. Khi nhìn thấy Diệp Quân, gã hơi sững lại: “Sao huynh đến đây?”
Diệp Quân: “Huynh gọi viện binh chưa?”
Thiên Thần gật đầu: “Ban nãy bị tập kích, ta đã gọi rồi, chắc họ sắp đến thôi”.
Lúc này, ảo ảnh kia đã dẫn nhóm người mặc áo bào đen đi tới.
Thiên Thần: “Diệp huynh, hai người mau đi đi, họ chỉ nhắm vào ta thôi”.
Diệp Quân vỗ vãi Thiên Thần: “Ta không có nhiều bạn, nhưng huynh là một trong số đó”.
Nói rồi, hắn đứng dậy rồi đi về phía ảo ảnh, sau đó quát: “Kiếm lên!”
Ngay sau đó, có một thanh kiếm ngưng tụ trên bầu trời rồi rơi xuống.
Ảo ảnh cùng nhóm người mặc áo bào đen đã bị giết.
“Ặc!”
Thiên Thần ngồi bật dậy rồi trợn mắt nói: “Ta nhận huynh làm đại ca nhé!”
Chương 2507: Vì nghĩa quên thân
Thiên Thần đã kinh ngạc đến ngẩn người.
Một kiếm mà tiêu diệt được hẳn mấy cường giả cảnh giới Thần Tổ.
Thực lực thần tiên gì vậy?
Không chỉ Thiên Thần, đến Phạn Thiện cũng đang tròn mắt vì sự lợi hại của Diệp Quân.
Đúng lúc này, Diệp Quân ở gần đó chợt nhăn nhó mặt mày, sau đó có một ấn ký màu đỏ máu hiện lên ở mi tâm hắn.
Phong ấn của Phạn Chiêu Đế.
Sau đó, Diệp Quân cảm thấy toàn thân mình như bị lột sạch da, xương cốt tan rã, đau không tả nổi. Nhất là thần hồn của hắn như bị nấu chín, cơn đau này khiến hắn chỉ muốn ngất đi cho xong.
Phải biết rằng ý chí của hắn rất kiên định, nhưng giờ cũng không thể chịu nổi nỗi giày vò từ cả thể xác và linh hồn này.
Một lát sau, Diệp Quân không chịu được nữa nên đã ngất xỉu.
Phạn Thiện và Thiên Thần biến sắc mặt, vội vàng chạy tới gần. Khi nhìn thấy diện mạo của Diệp Quân thì cả hai đều chết đứng người.
Lúc này, sắc mặt của Diệp Quân tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, toàn thân hắn chằng chịt các đường vân máu, trông rất đáng sợ.
Phạn Thiện sợ đến mức thần người ra.
Thiên Thần nói: “Chắc do phong ấn trong người huynh ấy gây ra”.
Nói rồi, gã nhanh chóng lấy một viên đan dược màu vàng ra cho Diệp Quân uống. Song, tay gã vừa chạm vào người Diệp Quân thì đã bị một luồng sức mạnh khổng lồ đánh bay, cuối cùng ngã mạnh xuống đất.
Thiên Thần cũng thừ người ra.
Chuyện gì vậy?
Gã vội đứng dậy, sau đó chạy tới gần Diệp Quân thì thấy có ấn ký màu đỏ máu ở mi tâm hắn. Tiếp đó, gã vô cùng ngỡ ngàng.
Gã không ngờ sức mạnh của phong ấn này lại khủng khiếp như vậy.
Đúng lúc này, Phạn Thiện chợt giơ tay cầm lấy tay Diệp Quân rồi gọi: “Tiểu Diệp Quân”.
Thấy thế, Thiên Thần sững người.
Vì gã phát hiện Phạn Thiện không hề bị sao cả. Không chỉ thế, khi Phạn Thiện nắm tay Diệp Quân, tia sáng đỏ nhàn nhạt trên người hắn đã dần biến mất, ấn ký màu đỏ máu ở mi tâm hắn cũng nhạt dần.
Thiên Thần vô cùng chấn động khi thấy cảnh tượng đó.
Thật ra tia sáng đỏ không hề biến mất, mà tích tụ dần sang người Phạn Thiện.
Lúc này, chợt có một người đàn ông trung niên đi tới gần Thiên Thần, đó chính là A Ông.
Ban nãy khi bị tập kích, ông ta đã bị mất lực chiến đấu.
Bây giờ, ông ta cũng đang rất ngỡ ngàng. Vì ông ta cũng đã nhìn thấy kiếm khi nãy của Diệp Quân, một kiếm mà có thể giết được mấy cường giả đỉnh cấp.
Quá khủng khiếp!
Thời không phía xa chợt nứt ra, sau đó có 12 cường giả mặc giác xuất hiện.
Họ vội chạy đến gần Thiên Thần rồi quỳ xuống: “Chúng thần cứu giá chậm trễ, xin Cửu điện hạ trách phạt”.
Thiên Thần nhìn họ rồi bình tĩnh nói: “Đứng dậy đi!”
12 người kia đứng dậy, người đàn ông trung niên đi đầu lên tiếng: “Điện hạ, nơi này không an toàn”.
Thiên Thần gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân ở dưới đất rồi nói: “Đi thôi!”
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân và Phạn Thiện: “Dẫn họ theo luôn ạ?”
Thiên Thần liếc ông ta: “Thế cũng phải hỏi à?”
Loáng cái, bọn họ đã rời đi.
Không biết bao lâu sau, Diệp Quân mới mở mắt ra. Lúc này, hắn đang nằm trên một chiếc giường, đầu óc vẫn hơi choáng váng.
Hắn lại nhắm mắt lại, sau đó lắc đầu. Sau khi cảm giác chếch choáng tản dần, hắn lại mở mắt rồi nhìn thấy Phạn Thiện đang ngồi cạnh giường nắm tay hắn ngủ say sữa.
Diệp Quân ngoảnh đi rồi lắc đầu cười trừ.
Lần này cố cùng tu vi khiến hắn suýt nữa chết thật.
Phong ấn đó khiếp thật!
Muốn phá nó e là khó đây.
Sức mạnh của phong ấn ấy đừng nói là thể trạng của hắn bây giờ, kể cả hắn đang ở trạng thái tốt nhất cũng chưa chắc đã phá được.
Đột nhiên Phạn Thiện ngẩng lên, khi nhìn thấy Diệp Quân thì vội nắm lấy tay hắn: “Ngươi tỉnh rồi à?”
Diệp Quân không suy nghĩ nữa mà mỉm cười đáp: “Ừm”.
Phạn Thiện: “Có đói không?”
Diệp Quân gật đầu.
Phạn Thiện: “Chờ chút”.
Nói rồi, cô ta chạy đi luôn.
Diệp Quân mỉm cười, sau đó lại nhắm mắt. Giờ hắn vẫn thấy hơi choáng, hậu di chứng đáng sợ quá!
Một lát sau, Phạn Thiện đã bê một bát cháo đi vào. Cô ta đi tới gần Diệp Quân thì hắn ngồi dậy, Phạn Thiện vội nói: “Đừng cử động, để ta đút cho”.
Diệp Quân cười nói: “Thôi để ta tự ăn”.
Sau đó, hắn tự ngồi dậy.
Nhưng Phạn Thiện lại trừng mắt: “Sợ ta đút ăn không ngon à, chó ta còn đút được nữa là người”.
Diệp Quân nghẹn họng luôn.
Chương 2508: Vị vua số một
“Nào, há miệng ra”.
Nửa canh giờ sau, Diệp Quân được Phạn Thiện đỡ ra khỏi phòng. Mặt trời hôm nay rất đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu xuống.
Lúc này, Thiên Thần chợt đi tới.
Thiên Thần: “Diệp huynh”.
Diệp Quân: “Chúng ta đang ở đâu đây?”
Thiên Thần: “Du Thành, thuộc biên giới Biên Hoang”.
Diệp Quân hỏi: “Các yêu tộc Thái Cổ lúc trước chết hết rồi chứ?”
Thiên Thần gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân gật gù rồi không nói gì nữa.
Thiên Thần: “Diệp huynh, lần này ta nợ huynh”.
Diệp Quân lắc đầu cười: “Trước đó huynh cũng giúp ta mà, chúng ta coi như huề”.
Thiên Thần mỉm cười nói: “Có gì cần giúp thì cứ nói với ta”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta cần một ít linh tinh”.
Thiên Thần: “Chuyện nhỏ, nhưng giờ ta không có, chờ về đế đô đã”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Thiên Thần nói tiếp: “Đến đế đô rồi, huynh có dự định gì không?”
Diệp Quân: “Tìm một chỗ để yên tâm tu luyện đã”.
Thiên Thần: “Hay đến vương phủ của ta”.
Diệp Quân: “Không tiện lắm”.
Thiên Thần: “Tiện mà”.
Diệp Quân lắc đầu: “Ta và Phạn Thiện có thân phận hơi đặc biệt, nếu đên vương phủ của huynh chắc chắn sẽ mang lại phiền phức cho huynh. Hơn nữa, ta cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện”.
Thiên Thần gật đầu, gã biết Diệp Quân tạm thời không muốn bị cuốn vào tranh đấu trong hoàng thất nên nói: “Được, đến đó rồi, ta sẽ tìm chỗ cho huynh tu luyện”.
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.
Thiên Thần: “Khách sáo thế!”
Diệp Quân: “Khi nào chúng ta đến đế đô?”
Thiên Thần nhìn lên trời: “Chờ Biên Hoang Quân đến, còn một đoạn nữa thôi. Để an toàn, ta đã cho người truyền tin tới Biên Hoang Quân, để họ đưa chúng ta đi”.
Diệp Quân gật đầu: “Tốt”.
Sau khi trò chuyện thêm với Thiên Thần một lát, Diệp Quân đã hiểu hơn về thế giới này.
Nơi hắn đang ở hiện giờ là vương triều Thiên Mộ, nơi đây thuộc văn minh Thiên Mộ.
Văn minh vũ trụ cấp chín!
Vương triều này là vương triều đế quốc lớn nhất của văn minh Thiên Mộ, nhưng trong nên văn mình này không chỉ có một vương triều duy nhất.
Mà có tới ba thế lực siêu cấp.
Nhất là yên tộc Thái Cổ ở ngoài thành Biên Hoang và chùa Đại Thiền ở Thiên Phật giới cùng Sáng Thế Đạo Điện.
Sáng Thế Đạo Điện.
Diệp Quân không hề thấy bất ngờ, vì khi ở vũ trụ cấp dưới, hắn đã biết Sáng Thế Đạo Điện thuộc văn minh vũ trụ cấp chín rồi.
Nhưng họ không thuộc vương triều Thiên Mộ này, mà ở Sáng Thế giới.
Sáng Thế Đạo Điện vốn không thuộc văn minh vũ trụ cấp chín, nhưng ngày xưa, Sáng Thế Đế Thần đã đập vỡ vách ngăn văn minh vũ trụ bằng sức mình, sau đó dẫn thế lực này tiến vào văn moinh Thiên Mộ, đồng thời trở thành một trong các thế lực lớn nhất ở đây.
Khi ấy, họ đã làm cả văn minh này phải chấn động.
Sáng Thế Đế Thần.
Diệp Quân nằm trên giường trong phòng nghỉ ngơi, sau đó nhắm mắt lại. Trong trận chiến với vũ trụ Quan Huyên, Sáng Thế Đế Thần chưa xuất hiện, vì vậy hắn không biết thực lực của người này mạnh đến đâu.
Còn Phạn Chiêu Đế nữa.
Sau khi dung hợp với Ác Đạo, thực lực của cô ta đã đến cấp nào rồi?
Còn chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân hít sâu một hơi.
Toàn cường giả đỉnh cấp cả.
Con đường hiện giờ của hắn khó đi hơn bao giờ hết.
Một canh giờ sau, đã có bốn Biên Hoang Quân đến.
Nhờ họ mà nhóm Diệp Quân đã đến được đô thành lớn nhất của vương triều Thiên Mộ - Thiên Đô.
Loáng cái, họ đã đến nơi.
Từ xa họ đã thấy có một cổ thành hùng vĩ, có các pho tượng cổ xưa và thần bí chứa đầy khí tức cổ kính đang đứng sừng sững ở đây.
Thiên Thần ngoảnh lại nói với các Biên Hoang Quân: “Cảm ơn”.
Bốn người đó hành lễ rồi rời đi.
Thiên Thần nhìn họ rồi khen ngợi: “Không hổ là một trong các đội quân tinh nhuệ của vương triều ta, tốt lắm!”
Diệp Quân gật đầu, đúng là bốn Biên Hoang Vệ này rất mạnh. Dù chưa đạt đến cảnh giới Thần Tổ, nhưng thực lực chắc chắn đủ chiến với cường giả ở cảnh giới này.
Từ đó có thể thấy, thực lực tổng thể của vương triều Thiên Mộ rất được.
Sau khi vào thành, Thiên Thần cười nói với Diệp Quân: “Diệp huynh đến phủ ta chơi đã”.
Diệp Quân lắc đầu: “Ta còn phải đưa Tiểu Thiện đi thăm một người, chờ xong việc thì ta sẽ đến làm phiền huynh”.
Thiên Thần: “Được”.
Nói rồi, gã lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Quân: “Trong này có ít tiên tinh, huynh cầm dùng trước, không đủ thì lại đến ta đưa cho”.
Diệp Quân nhận lấy rồi nói: “Được”.
Thiên Thần: “Tạm biệt”.
Diệp Quân gật đầu rồi dẫn Phạm Thiện rời đi.
A Ông bên cạnh Thiên Thần nói: “Điện hạ, thận phận của họ rất nhạy cảm, không có lợi cho chúng ta”.
Thiên Thần: “Chúng ta là bạn bè, huynh ấy thích làm gì thì làm”.
A Ông vẫn lo lắng nói: “Điện hạ, chuyện này không đơn giản đâu”.
Thiên Thần bình tĩnh nói: “Mới có thể đã sợ thì sao có thể mơ tới mục tiêu kế vị và trở thành hoàng đế số một từ trước đến giờ. Mau chia một nửa vệ quân của ta ra âm thầm bảo vệ họ, cứ thoải mái nói với mọi người chúng ta là bạn bè, ai động đến họ thì cũng như động đến ta”.
Chương 2509: Ta không làm gì đâu
Diệp Quân không đưa Phạn Thiện đến Huyền Vân Cư ngay, mà dẫn cô ta đi dạo trên phố. Phạn Thiện sống ở tiểu trấn từ nhỏ nên chưa từng nhìn thấy đại dô phồn hoa thế này bao giờ, vì vậy cô ấy hào hứng nhìn hết chỗ này sang chỗ nọ, chẳng mấy chốc trên tay đã cầm cả đống đồ.
Diệp Quân cũng tò mò quan sát xung quanh, phải công nhận Thiên Đô rất sầm uất, đường phố rộng rãi, các sạp hàng hai bên đường thì vô cùng đa dạng.
Sau đó, Phạn Thiện đã lôi Diệp Quân đi vào trong một cửa hàng.
Đạo Binh Các.
Trong cửa hàng này có các bục đá, trên mỗi bục đều có một cột sáng, trong mỗi cột sáng lại trưng bày một món binh khí.
Phạn Thiện tò mò quan sát các thần binh ấy rồi nói: “Oa, binh khí ở nơi này đẹp hơn binh khí do Lão Lý trong trấn làm nhiều, thế mà ông ấy suốt ngày khoác lác mình là thợ rèn giỏi nhất trên đời, đúng là không biết xấu hổ!”
Diệp Quân cười phá lên.
Đúng lúc này, có một người phụ nữ xinh đẹp đi tới rồi cười nói: “Hai vị muốn mua thần binh à?”
Diệp Quân: “Chúng ta chỉ xem thôi”.
Người phụ nữ: “Vâng, nếu cần gì thì cứ gọi ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Lúc này, Phạn Thiện chợt chạy tới trước một bục đá, sau đó nhìn thần vật bên trong rồi phấn khích hỏi: “Đây là thứ gì thế?”
Diệp Quân đi tới gần cô ta, sau đó nhìn vào trong cột sáng thì thấy có một móc có màu sắc như cầu vồng, trông rất đẹp mắt.
Người phụ nữ xinh đẹp ban nãy đã đi tới rồi giới thiệu: “Thứ này tên là Thần Hồng Câu, là linh khíTạo Hoá, được đúc bằng tinh thạch thái linh và bạc. Khi sử dụng, nó sẽ loé lên ánh sáng như cầu vồng và có uy lực rất lớn”.
Phạn Thiện hào hứng khen: “Đẹp quá!”
Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười nói: “Đúng vậy, phụ nữ dùng là thích hợp nhất”.
Phạn Thiện vô thức hỏi: “Bao nhiêu tiền đồng thế?”
Người phụ nữ xinh đẹp chợt sững người.
Diệp Quân: “Tiền đồng ở đây không mấy ai dùng, hầu hết đều tiêu tinh thạch”.
“À!”
Phạn Thiện có chút thất vọng nhìn thần vật đó.
Diệp Quân cười nói với người phụ nữ xinh đẹp: “Món này hết bao nhiêu tiên tinh Tạo Hoá?”
Người phụ nữ: “120 nghìn”.
Những 120 nghìn!
Diệp Quân vội nhìn vào trong nhẫn, sau đó lắc đầu nói: “Không đủ tiền”.
Số tiên tinh Tạo Hoá trong chiếc nhẫn mà Thiên Thần đưa cho Diệp Quân không ít, có hơn 60 nghìn, nhưng món này những 120 nghìn nên chắc chắn hắn không thể mua nổi.
Phạn Thiện kéo tay Diệp Quân rồi nói: “Ta chỉ xem thôi, không muốn mua đâu”.
Diệp Quân: “Thế thì xem tiếp đi”.
“Ặc!”
Phạn Thiện mỉm cười rạng rỡ.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Diệp Quân và Phạn Thiện, sau đó mỉm cười chứ không cấm cản gì họ, thậm chí còn đi rót nước cho họ.
Tuy chỉ là nhân viên bán hàng, nhưng cô ấy biết rõ không được coi thường bất kỳ ai.
Phải hoà nhã với tất cả mọi người.
Diệp Quân nhận lấy cốc nước rồi nói: “Cảm ơn”.
Người phụ nữ: “Việc nên làm thôi, hai vị cứ xem đi, nếu có gì cần thì cứ gọi ta, ta là Tiểu Tịnh”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Người phụ nữ gật đầu rồi quay đi làm việc của mình.
Phạn Thiện nhìn thần vật trong cột sáng ấy rồi nói: “Không ngờ lại có thứ đẹp đến vậy”.
Diệp Quân: “Vũ trụ này rất lớn nên còn nhiều thứ đẹp hơn lắm, sau mà có cơ hội ta sẽ dẫn cô đi xem”.
Phạn Thiện sáng mắt lên: “Thật nhé!”
Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.
Phạn Thiện cười hì hì: “Vậy thì ta muốn đến hệ Ngân Hà trước”.
Diệp Quân: “Được”.
Phạn Thiện và Diệp Quân lại đi dạo thêm một lúc trong cửa hàng, Diệp Quân rất bất ngờ vì đồ ở đây đều rất được.
Đúng lúc này, hắn chợt đi tới trước một bục đá. Trong cột sáng ở đây có một thanh kiếm, thân kiếm có một màu vàng thuần khiết, chuôi kiếm được làm bằng váy cá đen thui như mực. Cả thanh kiếm được làm rất tinh xảo, mỗi một chi tiết đều tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật.
Thanh kiếm này cho Diệp Quân cảm giác là rất đẹp.
Phạn Thiện đi tới cạnh hắn, khi nhìn thấy thanh kiếm ấy, cô ta sáng mắt lên khen ngợi: “Kiếm đẹp quá!”
Diệp Quân: “Đúng là đẹp thật!”
Phạn Thiện đang định nói tiếp thì thanh kiếm trong cột sáng chợt rung lên dữ dội.
Cả hai đều ngẩn người.
Người phụ nữ tên Tiểu Tịnh cũng đã đi tới, cô ấy nhìn thanh kiếm với vẻ ngạc nhiên, đang định nói gì đó thì thanh kiếm đã phá cột rồi bay tới trước mặt Diệp Quân, sau đó khẽ rung lên như muốn nói gì đó.
Tiểu Tịnh ngỡ ngàng nhìn Diệp Quân.
Hắn nhìn thanh kiếm rồi nói: “Ta không làm gì đâu nhé”.
Thanh kiếm bay vòng quanh người hắn như muốn lấy lòng.
Tiểu Tịnh đã nhận ra ý đồ của thanh kiếm nên nói với Diệp Quân: “Công tử, chuyện này…”
Diệp Quân cười trừ: “Ta không làm gì thật mà”.
Tiểu Tịnh nhìn thanh kiếm vẫn đang ra sức lấy lòng Diệp Quân rồi hỏi: “Công tử là kiếm tu à?”
Diệp Quân gật đầu.
Chương 2510: Diệp Huyên
Tiểu Tịnh: “Thế chắc thanh kiếm này thích công tử rồi”.
Diệp Quân chớp mắt: “Cho nên có thể tặng ta đúng không?”
Tiểu Tịnh á khẩu, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Xin lỗi công tử, chuyện này ta không dám quyết định, mà phải hỏi ý kiến của chủ hàng”.
Diệp Quân: “Ta đùa thôi, chúng ta đi đây”.
Nói rồi, hắn kéo Phạn Thiện định rời đi.
Nhưng thanh kiếm kia đã bay tới trước mặt hắn, sau đó xoay tít, ra sức lấy lòng.
Diệp Quân thoáng vẻ bất đắc dĩ: “Ta không mua nổi ngươi đâu”.
Thanh kiếm rung lên rồi quỳ xuống đất.
Một thanh kiếm biết quỳ.
Chắc chắn nó không phải ột thanh kiếm bình thường, vì có thể gập thân được.
Diệp Quân thấy thế thì như chết đứng.
Tiểu Tịnh cũng đầy vẻ ngỡ ngàng.
Diệp Quân thấy hơi đau đầu.
Sau đó, thanh kiếm còn dập đầu.
Diệp Quân quay sang hỏi Tiểu Tịnh: “Cho mua nợ được không?”
Tiểu Tịnh hoàn hồn lại, sau đó thoáng do dự rồi lắc đầu: “Không được, ta…”
Hành động của thanh kiếm này khiến cô ấy rất khó xử.
“Tặng thanh kiếm ấy cho công tử này đi!”
Đúng lúc này chợt có một giọng nói vang lên.
Diệp Quân ngoái lại nhìn thì thấy có một cô gái đi từ bên ngoài vào. Cô ta mặc chiếc váy thuỷ mặc, mi mày như tranh vẽ, trông rất xinh đẹp.
Tiểu Tịnh lập tức hành lễ khi nhìn thấy người đó: “Thanh Chủ”.
Cô gái gật đầu rồi nói với Diệp Quân: “Công tử xưng hô sao?”
Diệp Quân: “Diệp Quân”.
Cô gái: “Nếu thanh kiếm này và công tử có duyên như vậy thì ta tặng công tử”.
Diệp Quân lắc đầu: “Thế thì ngại lắm”.
Cô gái cười nói: “Thần kiếm có linh tính nên biết chọn chủ, rõ ràng thanh kiếm Thiên Uyên này và công tử có duyên với nhau, xin công tử đừng từ chối”.
Diệp Quân nhìn thanh kiếm thì thấy nó vang lên tiếng gì đó nho nhỏ.
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói với Tiểu Tịnh: “Thanh kiếm này bao nhiêu tiên tinh Tạo Hoá?”
Tiểu Tịnh: “130 nghìn”.
Diệp Quân gật đầu nói: “Cô lấy giấy bút ra đây”.
Tiểu Tịnh ngoái lại nhìn cô gái kia thì thấy cô ta gật đầu.
Tiểu Tịnh lập tức đi lấy giấy bút cho Diệp Quân, sau đó hắn đã nhanh chóng ghi giấy nợ, nhưng tên người trả tiền lại là Diệp Huyên.
“Diệp Huyên?”
Phạn Thiện chớp mắt: “Ngươi tên Diệp Quân cơ mà”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Phạn Thiện nghi hoặc hỏi: “Diệp Huyên là ai?”
Diệp Quân: “Cha ta”.
Mọi người: “…”
Phạn Thiện: “Ngươi mua đồ lại bắt cha trả tiền, đúng là nghịch tử!”
Diệp Quân: “…”
Thanh Chủ cũng thấy ngạc nhiên.
Diệp Quân cười nói với cô ta: “Cô nương, giấy nợ này được không?”
Nói rồi, hắn đưa giấy nợ cho cô ta.
Thanh Chủ: “Được”.
Sau đó, cô ta cất giấy nợ đi rồi nói: “Ta hiểu là công tử không muốn mang ơn ta, nhưng sau này ta phải tìm lệnh tôn ở đâu để đòi tiền đây?”
Diệp Quân: “Ta không biết”.
Thanh Chủ cạn lời.
Diệp Quân: “Dẫu sao lúc cha ta hại ta thì ta còn chưa ra đời”.
Mọi người: “…”
Thanh Chủ: “Công tử thật thú vị!”
Diệp Quân mỉm cười rồi cầm lấy thanh kiếm kia.
Vù!
Một tiếng kiếm vang lên.
Kiếm Thiên Uyên rung lên không ngừng vì hào hứng.
Thấy thế, Thanh Chủ thoáng vẻ kinh ngạc.
Diệp Quân mỉm cười rồi nói với Phạn Thiện: “Chúng ta đi thôi!”
Phạn Thiện gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân chào Thanh Chủ: “Hẹn gặp lại cô nương”.
Thanh Chủ: “Được”.
Thấy Diệp Quân và Phạn Thiện đi rồi, Thanh Chủ mới nói: “Có thể khiến một thanh kiếm phấn kích như vậy, thậm chí còn quỳ xuống xin được nhận chủ, công tử này chắc chắn phải là một cường giả kiếm đạo tuyệt thế!”
Tiểu Tịnh gật đầu: “Vị công tử này không hề đơn giản, ban nãy khi hắn xem các thần vật trong quán thì chỉ gật đầu, chứ không hề có vẻ chấn động gì. Dù nhìn thấy thần khí Tạo Hoá thì cũng chỉ xem qua, chắc hắn đã có rất nhiều món như vậy rồi, hoặc có thần vật cấp cao hơn rồi”.
Thanh Chủ ngoái đầu nhìn bóng lưng của Diệp Quân và Phạn Thiện: “Hay đấy!”
Trên đường phố bên ngoài.
Phạn Thiện tò mò hỏi: “Diệp Quân, tại sao họ lại tặng kiếm cho ngươi?”
Diệp Quân: “Cô đoán đi”.
Phạn Thiện cười nói: “Ta đoán vì thấy ngươi đẹp trai nên cô nương kia thích ngươi rồi”.
Diệp Quân cười phá lên: “Đoán đúng rồi đấy”.
Phạn Thiện lừ mắt: “Da mặt ngươi còn dày hơn cả Chu Tiểu Man”.
Diệp Quân: “…”
Phạn Thiện nói tiếp: “Ngươi mượn tiền rồi bắt cha mình trả, cha ngươi liệu có trả cho không?”
Diệp Quân: “Chắc có”.
Phạn Thiện: “Cha ngươi mạnh lắm à?”
Diệp Quân gật đầu.
Phạn Thiện: “Thế sao ngươi bị người ta đánh cho thảm thương thế mà ông ấy lại không giúp?”
Diệp Quân trầm mặc rồi nói: “Chắc vì ông ấy cũng từng bị đánh như vậy nên muốn cho con trai mình trải nghiệm thử cảm giác ấy…”
Phạn Thiện: “…”
Bình luận facebook