-
Chương 2660-2665
Chương 2661: Đại Đế mới
Nhất Niệm!
Tịnh An nhìn cô gái trước mắt đang nằm trong vòng tay của người phụ nữ váy trắng, cả người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Vũ trụ Thiên Hành đã bị Diệp Quân thu vào trong thời không đặc biệt của Tiểu Tháp, mặc dù Diệp Quân không thể đi vào thời không đặc biệt này, nhưng bên trong vũ trụ của thời không đặc biệt này có một số người có thể nhìn thấy bên ngoài.
Cô ta cũng có thể nhìn thấy bên ngoài!
Từ trận đại chiến ban đầu kia đến nay, cô ta cũng đã thấy được sự thê thảm của Diệp Quân, cũng giống như vô số người khác, cô ta cũng đang nghi ngờ.
Ban đầu Diệp Quân bị bắt nạt thê thảm như vậy
Vì sao cô cô không ra mặt?
Vì sao ông nội của Diệp Quân tới rồi lại đi ngay?
Vì sao toàn bộ người của Dương tộc và Diệp tộc đều giữ im lặng?
Vì sao Phạn Chiêu Đế đã nhiều lần khiêu khích cô cô và Kiếm Chủ Thanh Sam mà bọn họ không hề đáp lại?
Vì sao Chân Thần bằng lòng tự phế tu vi, cam chịu tu luyện lại từ đầu?
Vì sao Tịnh tông chủ bằng lòng phối hợp với Ác Đạo, trấn áp chính mình?
Hóa ra, Phạn Chiêu Đế chính là Nhất Niệm!
Cô ta là người phe mình!
Núi Phạn Tịnh.
Chủ nhân bút Đại Đạo cứ như bị hút khô máu vậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ông ta ngồi ở trước bàn cờ, hai mắt vô thần, như bị mất hồn vậy.
Nhất Niệm!
Giờ phút này ông ta mới phát hiện, hóa ra Phạn Chiêu Đế là Nhất Niệm!
Không đúng, nói một cách chính xác là Phạn Chiêu Đế thật sự có thể đã chết ở một thời điểm nào đó rồi.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cười phá lên.
Ván cược này giữa ông ta và Thiên Mệnh Váy Trắng, ông ta đã thua ngay từ khi bắt đầu.
Bởi vì ngay từ khi bắt đầu, Phạn Chiêu Đế này đã không phải là người của ông ta, mà là của Diệp Quân, ông ta hao tâm tổn trí trợ giúp Phạn Chiêu Đế thăng cấp để đối đầu với Diệp Quân, áp chế Tổ Đạo, để Phạn Chiêu Đế đạt cảnh giới Tế Chúng Sinh, thậm chí không ngần ngại thuyết phục Thiện Đạo dung hợp với cô ta, thế mà, chết tiệt, cô ta lại là người của Diệp Quân!
Cuối cùng tất cả chỉ có lợi cho Diệp Quân!
Xong đời rồi!
Chủ nhân bút Đại Đạo ngồi phịch xuống đất, sắc mặt như tro tàn: “Chân Thần, Tịnh tông chủ, các ngươi thật biết diễn".
Bên ngoài Đế Thành.
Sau khi cắn nuốt hết tu vi của Phạn Chiêu Đế, tim của Diệp Quân biến thành tim Ác Đạo, chỉ là trái tim này lại đầy vết nứt.
Dĩ nhiên, hắn không suy nghĩ nhiều như vậy.
Hắn bắt đầu điên cuồng chiếm đoạt sức mạnh Ác Đạo cuồn cuộn không ngừng kia, trừ sức mạnh Ác Đạo ra, còn có sức mạnh Thiện Đạo, vô cùng vô tận.
Đao của hắn là Đạo Trật Tự, đương nhiên có thể bao dung hết thảy, cũng bao gồm cả Ác Đạo này.
Bởi vì Phạn Chiêu Đế vừa rồi đã dung hợp với Thiện Đạo, vì vậy, thứ hắn cắn nuốt là một Đạo Thiện Ác hoàn chỉnh, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đột phá giới hạn của bản thân, đạt tới một cấp độ cao hoàn toàn mới.
Đạo Chi Ngoại!
Đại Đế!
Ở vũ trụ của thời đại Đế Giả này, hiện tại hắn là Đại Đế duy nhất!
Khoảnh khắc khi hắn đạt đến cảnh giới Đại Đế, trong khắp đất trời, những đóa hoa sen ngũ sắc hiện lên, bao trùm cả trời đất, các loại dị thú thần thú không ngừng ngưng tụ trong thiên địa, tranh nhau quỳ lạy Diệp Quân, vô số con đường màu vàng do các loại quy luật và đạo tắc ngưng tụ mà thành trải dài khắp đất trời. Cho đến khi bốn phía xung quanh Diệp Quân bày tỏ sự bằng lòng thần phục, kiếm ý trật tự của hắn đã xuyên thấu cảm ứng của Thiên Đạo, trong nháy mắt đã cuốn cả vũ trụ Thập Hoang, thời đại Đế Giả!
Đại Đế xuất hiện!
Vạn đạo thần phục!
Mà kiếm thế của Diệp Quân bao phủ khắp thiên địa, vô số cường giả Đế tộc căn bản không chịu nổi uy áp của Đại Đế, toàn bộ đều đồng loạt quỳ xuống.
Bao gồm cả tên cầm đầu Đế Lăng và cường giả Bán Bộ Đạo Chi Ngoại khác!
Toàn bộ Đế tộc đều sợ hãi!
Đại Đế lại xuất hiện!
Đã qua 1,6 tỷ năm từ khi vị Đại Đế trước qua đời, từ sau khi vị Đại Đế trước kia chết, cả Thập Hoang và thời đại Đế Giả cũng không xuất hiện Đại Đế nữa, mà bây giờ, Đế tộc chưa từng tưởng tượng được rằng hôm nay sẽ lại có Đại Đế hiện thế!
Mà trừ Đế tộc ra, vô số cường giả của cả vũ trụ Thập Hoang và thời đại Đế Giả đồng loạt ngẩng đầu nhìn không gian sâu thẳm, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Đại Đế xuất hiện?
Một số lão tổ của Đế tộc lại vô cùng tuyệt vọng!
Từ sau khi vị Đại Đế trước kia chết, những gia tộc Đại Đế và các tông môn đã điên cuồng bồi dưỡng người trong tộc và đệ tử của mình, mục đích chính là để đào tạo được một vị Đại Đế, mà bây giờ, bọn họ không ngờ tới, lại có một vị Đại Đế hiện thế rồi.
Một vị Đại Đế hiện thế, đồng nghĩa với việc thiên địa nơi này sẽ không xuất hiện lại Đại Đế nữa.
Bởi vì khi một vị Đại Đế xuất hiện sẽ tiêu hao hết tất cả khí vận trong thiên địa, không chỉ có vậy, một vị Đại Đế xuất hiện, cũng có nghĩa là hắn sẽ giết chết tất cả, căn bản sẽ không cho phép Đại Đế khác xuất hiện.
Thật sự tuyệt vọng rồi!
Những tông môn Đế tộc kia không khỏi than khóc.
Dĩ nhiên, sau khi than khóc xong, bọn họ bắt đầu lần lượt quỳ xuống đất để bày tỏ sự thần phục.
Một vị Đại Đế, thế gian vô địch!
Mà kẻ thật sự tuyệt vọng là Đế tộc, bây giờ cho dù bọn họ muốn thần phục, cũng không còn kịp nữa rồi.
Đánh qua đánh lại một hồi, kiếm tu này bỗng nhiên biến thành Đại Đế.
Bọn họ thấy rất khó hiểu, vị Ác Đạo kia lúc trước không phải đã sắp vô địch rồi sao? Sao đột nhiên lại chết chứ?
Đây chẳng phải là lừa đảo sao?
Giờ phút này, bọn họ thật sự tuyệt vọng.
Bên trong Tiểu Tháp, Tổ Đạo cực kì hưng phấn, mặc dù y cũng tò mò Phạn Chiêu Đế kia vì sao lại chết ngay thời khắc mấu chốt, nhưng không quan trọng, quan trọng là Diệp Quân thắng rồi.
Còn may là vừa rồi y không bỏ chạy!
Tổ Đạo cười phá lên, mình thật là thông minh sáng suốt!
Bên ngoài Đế Thành.
Đôi mắt Diệp Quân chậm rãi khép lại, vào giờ phút này, hắn đã cảm thấy hoàn toàn khác.
Hắn bây giờ đã là Đại Đế, nhưng khí tức của hắn vẫn đang điên cuồng tăng vọt.
Sau khi Phạn Chiêu Đế dung hợp Thiện Đạo, năng lượng đó thật sự quá kinh khủng.
Đại Đế?
Hắn cảm thấy đây chắc chắn không phải mức cuối cùng của mình.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ với cái nhìn này, ánh mắt hắn đã xuyên thấu vô số vũ trụ tinh hà, cuối cùng đi tới một hoang địa, trên vùng hoang địa này có tồn tại một gia tộc cổ xưa.
Quân tộc!
Cũng là gia tộc Đại Đế!
Trong gia tộc đã từng xuất hiện Đại Đế!
Mà thực lực tổng thể của gia tộc cổ xưa này ít nhất phải cao hơn Đế tộc gấp mấy lần, bởi vì bên trong gia tộc này, hắn cảm nhận được có ít nhất mười cường giả Bán Bộ Đạo Chi Ngoại, khí tức vô cùng hùng hậu, không phải thứ tên Đế Lăng kia có thể so sánh.
Ngay lúc này, ở bên trong Quân tộc, một giọng nói già nua đột nhiên chậm rãi vang lên: “Kính chào Đại Đế!"
m thanh vừa truyền xuống, tất cả cường giả Quân tộc đều đồng loạt quỳ xuống, run lẩy bẩy.
Ý niệm của Diệp Quân chỉ dừng lại trong chốc lát rồi biến mất trên bầu trời phía trên quân tộc, toàn bộ cường giả quân tộc đều thở phào nhẹ nhõm.
Sâu bên trong nội bộ Quân tộc, một ông lão đang quỳ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, sắc mặt phức tạp.
Bọn họ cũng không nhìn thấy Diệp Quân, bởi vì Diệp Quân đã đến được cấp độ này, bây giờ cấp bậc của hắn không thể tả được, chỉ cần hắn không muốn, nơi này không có bất kỳ ai có thể xuyên thấu qua ý niệm của hắn mà thấy hắn.
Ông lão đang quỳ nhìn vào không gian sâu thẳm, nhẹ giọng nói: "Không biết vị Đại Đế này có phong thái thế nào?"
Sau khi ý niệm của Diệp Quân rời khỏi Quân tộc, tiếp tục đi sâu vào vũ trụ, chẳng bao lâu sau, ý niệm của hắn xuyên qua vô số tinh hà, đi tới một vũ trụ khác.
Vũ trụ Thập Hoang!
Chương 2662: Ngây người
Ở trong vũ trụ Thập Hoang này, Diệp Quân cảm nhận được rất nhiều tông môn cường đại và một ít sinh vật cổ xưa, nơi này vẫn như trước kia, không có Đại Đế, tuy nhiên, khí tức của những cường giả ở đây lại còn mạnh hơn cả những cường giả trong Quân tộc vừa nãy. Trong đó có cả những sinh vật với hình dạng khổng lồ, chiếm cứ một vùng trong Tinh Hà, chỉ cần thở một nhịp thôi là có thể khiến cả vũ trụ tinh hà này quay cuồng, sao trời rung chuyển.
Khi những cường giả ở vũ trụ Thập Hoang cảm nhận được ý niệm của hắn, tất cả đều quỳ xuống, cung kính nói: “Bái kiến Đại Đế!”
Những sinh vật cổ xưa mở mắt ra, ban đầu là khiếp sợ, sau đó mới bình tĩnh lại, chậm rãi đứng dậy, cả sao trời cũng rung chuyển theo, còn chúng thì đồng loạt quỳ rạp xuống: “Bái kiến Đại Đế!”
Phục tùng!
Chúng đều là những sinh vật ở rất gần với Đại Đế trên thế gian này, thực lực mạnh mẽ vô cùng, bản thân chúng đã tương đương với một gia tộc Đại Đế cổ xưa, nhưng vào lúc này, chúng không thể không khuất phục.
Đại Đế chân chính đã xuất hiện!
Ý niệm của Diệp Quân không dừng lại ở vũ trụ Thập Hoang này, hắn tiếp tục thăm dò vào vũ trụ sâu hơn, trong chốc lát, ý niệm của hắn đã đi qua hàng tỷ vũ trụ tinh hà, gặp vô số hàng rào vũ trụ, nhưng tất cả đều vô dụng với Diệp Quân, thần thức của hắn nhẹ nhàng xuyên thủng những hàng rào kia, tất cả các loại thiên đạo hay pháp tắc, chỉ cần tiếp xúc với ý niệm của hắn đều phải thuần phục.
Đại Đế!
Chủ nhân của vũ trụ, vô địch bốn phương tám hướng trong vũ trụ!
Ngay lúc này, Diệp Quân nhìn thấy biên giới của vũ trụ.
Không lâu sau đó, thần thức của hắn đi tới một sa mạc mênh mông, bên trong sa mạc kia có một người đàn ông mặc tóc trắng cười một con ngựa đen chậm rãi đi, trong tay người nọ là một thanh đao, trên lưng vác một cây thương dài, nhìn người nọ giống như một vị Tướng quân.
Người đó chậm rãi đi trên sa mạc, đôi mắt mịt mờ, như thể không có hồn phách bình thường.
Nhưng ngay lúc này, người kia như cảm nhận được gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong khi người kia ngẩng đầu, đao đã vút ra ngoài, nhát đao kia, không phải chém vào thần thức của Diệp Quân, mà xuyên qua cả thần thức của hắn chém vào người hắn!
Diệp Quân chỉ tay, một luồng kiếm quang lập tức áp chế thanh đao kia lại.
Hắn liếc nhìn người đàn ông tóc trắng cưỡi ngựa, cũng không ra tay với đối phương, mà chỉ tiếp tục xuyên qua không gian vũ trụ.
Trong sa mạc, thần thức của Diệp Quân biến mất, người đàn ông kia thu ánh mắt lại, thanh đao cũng đã quay về
tay, y lại tiếp tục cưỡi ngựa lang thang không mục đích, như cô hồn dã quỷ.
Thần thức của Diệp Quân tiếp tục xuyên qua vũ trụ tinh hà, tộc độ cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã có thể xuyên qua hàng tỷ vũ trụ tinh hà.
Không lâu sau đó, thần thức của hắn đi tới một không gian vũ trụ đen kịt, trong nơi này, có một ông lão cầm một cây búa, đang gõ vào cái gì đó.
Diệp Quân nhìn sang, chỉ nhìn thấy ông lão đang gõ vào một quả cầu, một lát sau, ông lão đã chế tạo xong quả cầu kia, sau đó, lòng bàn tay của lão mở từ từ mở ra, quả cầu kia nhanh chóng bay ra ngoài, bay qua bay lại, nó càng lúc càng lớn, chỉ chốc lát, nó đã biến thành một ngôi sao.
Rèn sao!
Lúc này, ông lão từ từ quay sang, không nhìn vào thần thức của Diệp Quân, mà xuyên qua vô số không gian trước đó nhìn thẳng vào người hắn, lão mỉm cười: “Loài người lại có một vị Đại Đế nữa, còn là Kiếm Đế, đạo hữu, xin chúc mừng!”
Diệp Quân mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn!”
Diệp Quân cũng mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn!”
Thần thức của Diệp Quân lại đi tiếp, trong quá trình này, hắn gặp được vô số chủng tộc, nhìn thấy được vô số nền văn minh rực rỡ khác nhau, và cả vô số những cường giả bí ẩn!
Nhưng không một chủng tộc hay nền văn minh nào làm gì được hắn, không những thế, mỗi một nền văn minh và mỗi một đỉnh cấp cường đều rất tôn trọng hắn.
Cảm giác vô địch!
Lúc này đây, không phải cảm giác giả nữa, mà là cảm giác vô địch thật sự!
Hơn nữa, khí tức của hắn đang không ngừng tăng lên.
Phải biết rằng trong các Đại Đế cũng phân chia mạnh yếu!
Đạo Thiện Ác đều đã dung nhập vào trong đạo trật tự của hắn.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên ngẩn người. Thần thức của hắn đã tiến vào một thế giới đỏ tươi, ở trong này, hắn bắt gặp hàng tỷ Hồn Thi, chúng mắc áo giáp đen, chỉnh tề, chậm rãi tiến về phía trước.
Những Hồn Thi này cực kỳ khủng bố, khí tức của chúng vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là ba mươi con Hồn Thi mặc áo giáp bạc đứng ở phía trước, tất cả đều ở cảnh giới Bán Bộ Đạo Chi Ngoại!
Mà ở phía trước ba mươi sáu Hồn Thi giáp bạc, còn có hai con Hồn Thi mặc giáp vàng. Hai tên này trong tay cầm trường đao, khí tức còn mạnh hơn mười lần ba mươi sau Hồn Thi giáp bạc kia!
Đứng phía trước hai Hồn Thi giáp vàng này là một cô gái. Cô gái này trông rất nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một chiếc váy hoa, dung nhan đẹp như vẽ, tay phải cầm một cái chuông đỏ như máu, cứ đi hai bước, cô gái này sẽ lắc chuông một cái.
Đúng lúc này, hai Hồn Thi giáp vàng đứng phía sau đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, trong đôi mắt kia ánh lên lửa màu đen, chỉ cần liếc mắt qua một cái là đã biết chỗ của Diệp Quân trong vũ trụ này, chúng lập tức đặt tay vào chuôi đao, khí tức tuôn ra, chuẩn bị rút đao!
“Hả?”
Đúng lúc này, cô gái nhỏ dẫn đầu kia liếc hai Hồn Thi giáp vàng, quát lớn: “Đây là Đại Đế, không được bất kính!”
Hai Hồn Thi giáp vàng lập tức thu lại thái độ thù địch.
Cô gái nhỏ nhìn về phía Diệp Quân, đặt tay phải lên vai trái của mình, rồi hành lễ với Diệp Quân, kiểu hành lễ rất khác lạ: “Đạo hữu, các tiểu đệ không hiểu chuyện, xin thứ lỗi.”
Đạo hữu!
Diệp Quân nhìn cô gái nhỏ kia, mỉm cười. Cô gái này gọi hắn là đạo hữu mà không phải Đại Đế, thật thú vị.
Hắn cười đáp lại: “Ta chỉ đi ngang qua chút thôi.”
Nói xong, thần thức của hắn biến mất vào sâu trong Tinh Hà.
Cô gái nhỏ kia ngẩng đầu nhìn lên Tinh Hà, cau mày nói: “Vậy mà lại là Kiếm Đế!”
Dứt lời, cô gái đá vào lưng một Hồn Thi giáp vàng bên cạnh mình: “Muốn chết à? Không phải ta đã dặn rồi sao? Ra ngoài không được đụng vào Đại Đế, còn lại muốn làm gì thì làm!”
Hồn Thi giáp vàng: “...”
Cô gái tức giận, trợn mắt nhìn hai Hồn Thi kia, rồi xoay người nhìn về phía tận cùng của Tinh Hà, trong đôi mắt toát lên một chút nghi hoặc: “Sao lại xuất hiện Đại Đế rồi? Lại còn là một vị Kiếm Đế chủ công sát phạt?”
Một lát sau, cô gái lắc đầu, rồi đi về phía trước. Đi được hai bước, cô gái lắc chuông một cái, cất cao giọng, nói: “Người âm chạy đi, người dương tránh mặt Đại Đế.”
Thần thức của Diệp Quân tiếp tục đi, không biết đã xuyên qua bao nhiêu thời không tinh vực, đột nhiên hắn ngây người, vì trong một mảnh không gian vô cùng quái dị, hắn thấy được mấy người.
Một người mặc đồ xanh!
Một người mặc trường bào trắng như mây!
Còn có một cô gái, mặc một cái quần rách, đeo tai nghe, ôm một tên nhóc lông xù màu trắng trong tay.
Chương 2663: Cảm giác vô địch
Trong tầm nhìn cuối của Diệp Quân, nhóm người đàn ông áo xanh chợt dừng lại, ông ấy quay đầu lại nhìn Diệp Quân rồi phá lên cười.
Diệp Quân cũng bật cười, hắn chưa từng cười vui đến thế. Đây là lần đầu tiên hắn tự dựa vào thực lực của bản thân mình tìm được ông nội, còn có đại bá nữa.
Nhị Nha cũng ở đây!
Tiểu Bạch cũng thế!
Chỉ là hắn hơi nghi ngờ bởi vì ở thế giới này, nhóm người của ông nội trông rất kỳ lạ, kiểu như hơi mơ hồ, hắn hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ được.
Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Quân, cười to nói: “Cháu trai, giỏi lắm!”
Nhị Nha cũng quay đầu lại nhìn: “Cháu trai, lâu rồi không gặp, dạo này ngươi có bị đánh bầm dập không?”
Diệp Quân tối sầm mặt lại, Nhị Nha vẫn nói chuyện thẳng đuột như bình thường!
Kiếm tu mặc áo bào hình mây cũng nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Tiến bộ nhiều đấy chứ!”
Diệp Quân cười nói: “Mấy người chờ con nhé.”
Người đàn ông áo xanh cười phá lên.
Kiếm tu mặc áo bào hình mây cũng bật cười, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, hắn vung tay, cười nói: “Nhị Nha, Tiểu Bạch, sau này gặp lại ta sẽ vô địch.”
Nhị Nha phất tay: “Cháu trai cố lên!”
Diệp Quân: “...”
Tiểu Bạch cũng giơ móng vuốt lên, há miệng ra, mặc dù nó không phát ra âm thanh nhưng Diệp Quân cũng đã hiểu nó muốn nói gì.
Cháu trai cố lên!
Diệp Quân không nói gì, lập tức thu hồi thần thức, mặc dù vẫn muốn tiếp tục dò xuống sâu hơn nhưng bây giờ hắn còn có việc khác quan trọng hơn.
Sau khi Diệp Quân thu hồi thần thức lại, nhóm người đàn ông áo xanh tiếp tục đi về phía xa, kiếm tu mặc áo bào hình mây nói nhỏ: “Vẫn chưa được!”
Người đàn ông áo xanh phá lên cười: “Được lắm, nhưng cứ nhìn xem nó có vượt qua vòng cuối cùng không.”
Kiếm tu mặc áo bào hình mây mỉm cười.
Nhị Nha đột nhiên nói: “Dương ca, muội với Tiểu Bạch rất nhớ cháu trai, bọn ta đi theo nó một thời gian ngắn có được không? Huynh đừng lo, hai người bọn ta chắc chắn không dạy hư nó đâu.”
Người đàn ông áo xanh trừng mắt nhìn Nhị Nha, Nhị Nha lè lưỡi ra, kế hoạch chạy trốn thất bại.
Một lúc sau, nhóm người nhanh chóng biến mất ở nơi xa.
Sau khi Diệp Quân thu hồi thần thức lại, hắn từ từ mở mắt ra, nhìn các cường giả Đế tộc Đế tộc ở phía xa, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, tất cả cường giả Đế tộc đều hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.
Hiện tại, Diệp Quân chỉ cần liếc mắt một cái là đã đủ để giết hết tất cả bọn họ rồi.
Đột nhiên Đế Lăng dẫn đầu cúi đầu xuống thập thấp, giọng run run: “Đại Đế, Đế tộc chúng ta nguyện lòng đi theo Đại Đế.”
Diệp Quân nhìn Đế Lăng ở trước mặt: “Được.”
Đế Lăng vui mừng không xiết!
Vốn đang ở đường cùng, nhưng vào lúc này, một từ ‘Được’ của Diệp Quân đã giúp cho Đế tộc trở mình ra khỏi đường cùng.
Gia tộc đầu tiên thành tâm cống hiến sức lực cho Đại Đế!
Đây là vinh dự nào vậy?
Các cường giả Đế tộc còn lại cũng mừng muốn chết, vội vàng quỳ lạy.
Nhìn các Đế tộc đang quỳ lạy, ánh mắt của Diệp Quân vẫn không có chút gợn sóng nào, giữ lại Đế tộc tất nhiên là vẫn còn có tác dụng với hắn, hắn quay sang nhìn bầu trời ở nền văn minh Bỉ Ngạn, trận pháp của Đế tộc vẫn chưa bị hủy bỏ, trận pháp Đế Diệt vẫn còn tiếp tục, vô số sao trời vẫn tiếp tục rơi về phía nền văn minh Bỉ Ngạn.
Đột nhiên Diệp Quân vung nhẹ tay lên, trong chớp mắt, trận pháp Đế Diệt lập tức bị phá hủy.
Quân Vũ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, gã khẽ mỉm cười, sau đó định cúi chào nhưng lại bị một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đỡ lấy.
Diệp Quân nói: “Không cần làm vậy đâu, tiền bối.”
Vừa nói, hắn đã biến mất.
Quân Vũ nhìn vào không gian sâu vô tận, một lúc sau, y bật cười: “Đây là Đại Đế sao? Thật khiến người ta trông đợi!”
Diệp Quân đi đến biển Khổ Giới.
Giờ phút này, hắn đã nắm rõ Pháp Tắc và Đạo Tắc của vũ trụ trời đất trong lòng bàn tay, hắn là người nắm giữ vũ trụ này, hắn muốn cưỡng chế hồi sinh tất cả những người huynh đệ đã khuất trong trận chiến.
Mà biển Khổ Giới với muôn ngàn khó khăn ở trước mặt hắn hiện tại, cũng chỉ là một vùng biển có thể bị phá hủy chỉ với một búng tay.
Khi Diệp Quân đi đến biển Khổ Giới, đột nhiên biển Khổ Giới hơi run lên, nhưng lại nhanh chóng yên tĩnh lại.
Hoàn toàn khuất phục!
Ở trước mặt một Đại Đế, sao nó dám thô lỗ chứ?
Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, cảnh tượng lúc nhóm người Nhị ca Quân Đế và Tam tỷ lại hiện ra thêm một lần nữa trong tâm trí hắn.
Một lúc sau, hắn từ từ nâng tay phải lên, trong phút chốc, toàn bộ biển Khổ Giới lập tức sôi trào, khắp trời đất xuất hiện vô số những tấm phù văn kỳ lạ, từng luồng khí tức linh hồn mạnh mẽ bắt đầu tràn ngập trong trời đất, vào lúc này, tất cả Pháp tắc Đại Đạo và Đạo Tắc nơi đây đều nghe theo lệnh của hắn.
Cưỡng ép nghịch chuyển nhân quả!
Hồi sinh!
Nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ không thể làm được như thế, nhưng hiện tại, hắn đã là thần của vũ trụ, hắn tự tin mình có thể làm được.
Dưới sự thao túng của hắn, tất cả Pháp Tắc và Đạo Tắc trong trời đất đều lay chuyển.
Lấy phép thần thông Vô Thượng, nghịch chuyển nhân quả luân hồi!
Cưỡng bức ngưng tụ linh hồn!
Vô số khí tức linh hồn nhưng tụ lại trong trời đất.
Giây phút này, cả thế giới cũng sôi sục lên, vô cùng khủng khiếp.
Đột nhiên Diệp Quân trở nên phấn khích, hắn đã cảm nhận được một vài khí tức quen thuộc trong những linh hồn này.
Diệp Quân tăng tốc, ngay khi một linh hồn trong đó sắp được ngưng tụ hoàn toàn thì linh hồn ấy bất chợt tiêu tán, ngay sau đó, toàn bộ khí tức linh hồn đều tan biến vào trời đất, mọi thứ trở về với bình thường, nhưng Diệp Quân lại giống như bị trúng một đòn chí mạng, cả người run lên bần bật, máu tươi từ từ tràn ra từ khóe miệng.
Diệp Quân đứng ngẩn ngơ tại chỗ!
Sao có thể?
Không được?
Diệp Quân lại thử thêm lần nữa, nhưng cho dù hắn có cố gắng thế nào đi nữa, hắn cũng không thể nghịch chuyển con đường sinh tử, cưỡng ép ngưng tụ linh hồn.
Vào lúc này, Diệp Quân hoàn toàn ngơ ngác.
Mình không thể làm được ư?
Sao có thể chứ?
Hiện tại bản thân hắn đã đạt đến cảnh giới cao nhất được biết đến trong vũ trụ, tất cả Pháp Tắc và Đạo Tắc đều phải thuần phục hắn, thế tại sao hắn lại không thể nghịch chuyển sinh tử được chứ?
Tuy nhiên, cùng với việc hắn cố gắng liên tục, cuối cùng hắn cũng nhận ra, hắn thực sự không làm được, không chỉ có thế, khi hắn đang cố gắng không ngừng, bản thân hắn còn bị một sức mạnh bí ẩn cắn trả, cơ thể bị tổn thương.
Diệp Quân bình tĩnh lại, hắn bắt đầu tìm vấn đề, một lúc sau hắn chợt nhận ra, từ lúc hắn thật sự muốn nghịch chuyển con đường sinh tử đã có một Pháp Tắc mang theo sức mạnh bí ẩn luôn cản trở hắn, mà luồng sức mạnh bí ẩn đó, ngay cả bây giờ hắn cũng không thể nhìn thấy nó.
Cuối cùng hắn cũng đã tỉnh táo lại.
Dù có là Đại Đế cũng không thể nghịch chuyển sinh tử, cưỡng ép hồi sinh.
Vào lúc này, hắn mới biết được việc cô cô tiện tay làm năm đó kinh khủng đến nhường nào, thực ra đó đã là đỉnh cao của vũ trụ này rồi, không phải, cho dù có là đỉnh cao của vũ trụ này cũng không thể làm được.
Diệp Quân đứng bên bờ biển Khổ Giới, nhìn biển chết rộng lớn, hơi mờ mịt.
Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân chợt vang lên bên cạnh hắn.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ cực xinh đẹp đang đi đến từ phía xa, mái tóc đen tuyền và một bộ váy trắng.
Diệp Quân nhỏ giọng gọi: “Cô cô!”
Người phụ nữ váy trắng từ từ đi đến cạnh hắn, bà ấy nhìn vào biển Khổ Giới, nói: “Đã cảm nhận được cảm giác vô địch đó chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Dạ rồi ạ.”
Kiểu vô địch này không phải là loại vô địch giả tạo, vừa rồi vào thời điểm đó, ý niệm của hắn đã có thể xuyên qua vô số vũ trụ.
Diệp Quân hắn đã không còn là một kẻ nhãi nhép nữa!
Chương 2664: Trưởng thành
Cho dù là đi tới bản đồ tiếp theo, bản đồ tiếp theo nữa, Diệp Quân hắn vẫn là sự tồn tại vô địch.
Hắn thực sự thích loại cảm giác này.
Bởi vì cuộc hành trình này thực sự quá khó khăn.
Nhưng vẫn còn sự tiếc nuối!
Bởi vì nhóm người Lăng Tiêu đại ca đã không còn sống nữa.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng: "Cô cô, mấy người Đại ca của con và cả Vô Biên Chủ có thể sống lại được không?"
Người phụ nữ mặc váy trắng gật đầu: "Có thể."
Diệp Quân lập tức vui mừng, mà lúc này, người phụ nữ váy trắng lại nói: "Chỉ có con mới có thể giúp họ sống lại."
Sắc mặt Diệp Quân đầy sự nghi hoặc.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi quay đầu lại nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: "Tất cả bọn họ đều chết trong Kiếp, còn bây giờ, con đã nuốt chửng tất cả các Kiếp, vận mệnh nhân quả của bọn họ đều ở trong cơ thể của con. Không chỉ có bọn họ, còn có cả vô số chúng sinh của vũ trụ cấp mười, bọn họ đều chết vì Kiếp, muốn bọn họ sống lại, chỉ có một biện pháp, đó chính là tiêu trừ Kiếp!"
Diệp Quân run giọng nói: "Tiêu trừ Kiếp là ý gì?"
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn: "Tiêu trừ tất cả tu vi của con, tất cả những người chết vì Kiếp đều có thể sống lại một cuộc đời mới."
Diệp Quân đứng yên tại chỗ như bị sét đánh.
Tiêu trừ tất cả tu vi?
Diệp Quân run giọng nói: "Cái này..."
Trong Tiểu Tháp, Tổ Đạo nghe thấy lời của người phụ nữ váy trắng, dường như nghĩ ra cái gì đó, trái tim y đột nhiên đập nhanh, lúc này y cảm thấy máu của mình đều đang sục sôi, y nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Bên ngoài, người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: "Đương nhiên, con cũng có thể không cần phải làm như vậy, cũng không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, bởi vì tất cả những người chết vì Kiếp cuối cùng đều sẽ chết."
Vừa nói, bà ấy đột nhiên đưa tay lên vẫy nhẹ, trên biển Khổ Giới trước mặt hai người có một đạo ánh sáng xuất hiện, bên trong màn sáng, Tổ Đạo đang tế chúng sinh.
Đối mặt với việc Tổ Đạo tế chúng sinh, vô số sinh linh vũ trụ tuyệt vọng, sức mạnh của bọn họ so với sức mạnh của Tổ Đạo thực sự là giống như một con đom đóm, thật sự quá nhỏ bé.
Diệp Quân nhìn thấy vô số khuôn mặt tuyệt vọng, hơn nữa có thể đồng cảm với họ bởi vì trước đây hắn cũng đã từng tuyệt vọng như vậy.
Những ánh mắt tuyệt vọng cuối cùng của hàng tỷ người bình thường hiện ra trong tâm trí hắn như một tia chớp.
Hình ảnh cuối cùng là Tổ Đạo hiến tế chúng sinh thành công, tất cả các nền văn mình đều chết hết.
Bao gồm cả đám người Lăng Tiêu và cả vương triều Thiên Mộ của Thiên Thần, cho dù là nền văn minh Bỉ Ngạn, cuối cùng cũng không thể đánh bại Đế tộc, bởi vì Đế tộc cuối cùng kích hoạt thần trận Đế Hiển, một luồng thần hồn của Đại Đế thuộc Đế tộc đó đã rơi xuống nhân gian, cuối cùng phá hủy mọi thứ dễ như trở bàn tay.
Diệp Quân đứng ở bên bờ biển Khổ Giới, có chút mơ hồ.
Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm vào màn sáng, lại nói: "Con xem, dù sao bọn họ cũng sẽ chết hết, cho nên con không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì, từ giờ trở đi, con cứ tung hoành ở vũ trụ, lấy trật tự là nền tảng, có thể đạt được thành tựu cao hơn."
Diệp Quân nhìn về phía biển Khổ Giới, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh nhóm người Lăng Tiêu chết trận, nhóm người Nhị ca hộ tống hắn qua bờ biển Khổ Giới, dần dần, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mơ hồ: "Cô cô những năm nay con đã sống rất khó khăn, con thực sự rất muốn trở thành vô địch, không còn phải dựa vào mọi người, con thực sự không muốn mất đi tu vi, lại biến thành phế vật, lại bị người khác đánh đập."
Vừa nói, nước mắt chợt trào ra trong mắt hắn.
Người phụ nữ váy trắng lặng lẽ nghe, ánh mắt bình tĩnh như mặt nước.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Nhưng con vẫn muốn làm cho muôn vàn chúng sinh sống lại, muốn làm cho huynh đệ ta sống lại một cuộc đời mới!"
Hắn vừa dứt lời, trong Tiểu Tháp, Tổ Đạo đã quỳ xuống, kích động nói: "Cha, cha à! Ngươi chính là cha ruột của ta!"
Diệp Quân mất đi tu vi, đồng nghĩa với tu vi của Tổ Đạo có thể trở lại, sao y không vui được chứ?
Bên ngoài, người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn Diệp Quân: "Chắc chắn chứ? Ta nhắc nhở con, mỗi thời đại chỉ có thể xuất hiện một Đại Đế, bây giờ con là Đại Đế thì sẽ chiếm hết số mệnh của tất cả Đại Đế, độc hưởng hết tất cả tài nguyên của vũ trụ này, vô địch đương đại, tất cả mọi người không thể không phục tùng con. Nếu con không còn là Đại Đế, vô số cường giả vũ trụ này sẽ đến truy sát con, bởi vì bọn họ không thể cho con cơ hội thứ hai để trở thành Đại Đế, họ không chỉ muốn tranh giành số mệnh Đại Đế của con, còn là vì bọn họ không muốn phục tùng người khác, hiểu không?"
Diệp Quân nhìn biển Khổ Giới, một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng nói: "Mặc dù tất cả chúng sinh trong vũ trụ cấp mười đều không phải vì con mới chết, nhưng cuối cùng người được lợi là con, cả những huynh đệ đã chết vì con nữa, Đại ca, Nhị ca, Tam tỷ, Vô Biên Chủ, Thiên Thần cô cô."
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng, ánh mắt kiên định: "Con đồng ý trả lại sức mạnh của tất cả chúng sinh vũ trụ cấp mười, con hy vọng huynh đệ của con sống lại lần nữa!"
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn một lúc lâu rồi nói: "Buông tay ra."
Diệp Quân nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, hắn không do dự, buông tay phải ra, kiếm Thanh Huyên từ từ bay lên không trung, một giây sau, vô số kiếm ý trật tự và khí tức cảnh giới thoát ra từ cơ thể hắn và trong kiếm Thanh Huyên. Trong phút chốc, tu vi và kiếm ý trật tự của hắn đã tiêu tan như nước thủy triều, cuối cùng biến thành hàng tỉ tro bụi rơi từ trên trời xuống đất.
Vào khoảnh khắc Diệp Quân tiêu tán tu vi, vô số cường giả và vố số Tiên Tông Đế tộc vũ trụ đều khiếp sợ, lần lượt ngẩng đầu nhìn về phía sâu nhất của vũ trụ, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Bởi vì, bọn họ cảm thấy được, vị Đại Đế vừa trở thành đế đó lại đang hấp hối!
Đây là chuyện gì vậy?
Bên trong Tiểu Tháp, Tổ Đạo điên cuồng cười lớn, đôi mắt sáng ngời, hoa tay múa chân vui sướng.
Bên bờ biển Khổ Giới, tu vi và kiếm ý trật tự của Diệp Quân hoàn toàn tiêu tan trong chớp mắt, biến thành hàng tỉ bụi Kiếp, xung quanh họ là một lớp bụi Kiếp dày đặc, kiếm Thanh Huyên ảm đạm không có ánh sáng từ từ rơi vào trong lớp bụi Kiếp đó.
Lúc này Diệp Quân đã trở lại thành một người bình thường.
Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn Diệp Quân: "Hối hận không?"
Diệp Quân lắc đầu.
Người phụ nữ váy trắng vỗ nhẹ vào bả vai Diệp Quân: "Tất cả chúng sinh đều biết vì sao mà chết, cũng biết vì sao mà sống, con đối xử tử tế với bọn họ, bọn họ cũng sẽ đối xử tử tế với con."
Vừa nói, bà ấy vừa quay người rời đi.
Diệp Quân cũng đang muốn rời đi, nhưng lúc này, hắn dường như cảm nhận được gì đó, hắn quay đầu lại nhìn, không xa, nơi kiếm Thanh Huyên rơi xuống, vô số bụi Kiếp từ từ tiêu tan, kiếm Thanh Huyên sáng bóng hiện ra trong tầm mắt của hắn, trên lưng kiếm có hai chữ: Thanh Huyên, mà mặt chính lại có thêm hai chữ: Trật tự!
Là minh châu thì vẫn sẽ tỏa sáng trong bóng tối, tâm kiếm sống lại!
Diệp Quân lao tới cầm lấy chuôi kiếm Thanh Huyên, Tiểu hồn kích động nói: "Tiểu chủ, ta sống lại rồi! Bây giờ ta là Đại Đế!"
Đại Đế!
Mặc dù Diệp Quân không có tu vi, nhưng kiếm hắn cầm là Đại Đế!
"Ha ha!"
Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên điên cuồng lăn lội trong bụi Kiếp trên mặt đất, phấn khích cười như điên.
Trên bầu trời, người phụ nữ váy trắng quay đầu liếc nhìn Diệp Quân đang vui vẻ như một đứa trẻ ở phía dưới, nhẹ nhàng nói: "Cuối cùng đã trưởng thành rồi."
Nói xong, bà ấy kéo người đàn ông áo trắng ở bên cạnh xoay người rời đi.
Chương 2665: Diệp Huyên!
Trên bầu trời, người đàn ông áo trắng đứng bên cạnh người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân đang lăn lộn dưới đất, khẽ nhếch môi: “Xuất sắc giống hệt ta!”
Người phụ nữ váy trắng nhìn người đàn ông bên cạnh, mỉm cười.
Dường như nghĩ đến điều gì, bà ấy quay đầu nhìn sang bên kia biển Khổ Giới, phía bên bờ có một pho tượng sừng sững.
Đó là Tịnh tông chủ!
Người phụ nữ váy trắng nhìn Tịnh tông chủ: “Hắn không khiến ngươi thất vọng đúng không”.
Dứt lời, bà ấy dẫn theo người đàn ông cùng biến mất.
Bên kia bờ biển Khổ Giới, ánh mắt Tịnh tông chủ bỗng thay đổi, sau đó Đại Đạo bí ẩn trên người cô ta bỗng dưng biến mất.
Cô ta có thể tiêu diệt Đại Đạo bí ẩn của biển Khổ Giới một cách dễ dàng.
Tịnh tông chủ cách biển Khổ Giới nhìn Diệp Quân bên bờ phía xa, cô ta im lặng một lúc lâu rồi xoay người rời đi.
Lúc trước cô ta đánh cược với người phụ nữ váy trắng, cô ta không tin Diệp Quân sẽ buông bỏ sức mạnh vô địch kia vì bạn bè và chúng sinh.
Cuối cùng thiếu niên giết rồng cũng sẽ trở thành ác long!
Mục đích cuối cùng của tất cả những người muốn xây dựng trật tự đều là hy sinh chúng sinh, giành lấy sức mạnh cường đại hơn.
Tổ Đạo như thế, những người xây dựng trước đây cũng là như thế!
Vì vậy cô ta tin nếu Diệp Quân lấy được sức mạnh vô địch từ chúng sinh thì chắc chắn hắn cũng sẽ bị lạc trong sức mạnh vô địch đó.
Nhưng Diệp Quân lại không như thế.
Đương nhiên trước đây cô ta tuân thủ trật tự của Diệp Quân không phải vì dò xét mà là đang đánh cược, cược bằng tính mạng của mình, nếu Diệp Quân không buông bỏ lực lượng kia, cô ta sẽ mãi mãi hoá đá ở nơi này, tự kết liễu mình, vì với cô ta thì trật tự của Tổ Đạo đã sụp đổ, sứ mệnh của cô ta cũng đã hoàn thành.
Nhưng cô ta không ngờ Diệp Quân lại từ bỏ sức mạnh vô địch kia.
Mà lúc này, cô ta cũng mới thật sự tin tưởng Diệp Quân, hắn thành lập trật tự cũng không phải vì muốn dựa vào chúng sinh có được sức mạnh cường đại!
Thật ra ngay cả cô ta cũng không phát hiện sâu trong nội tâm cô ta rất tin tưởng Diệp Quân, nếu không ngày đó cô ta cũng sẽ không tự tay trấn áp biển Khổ Giới.
Đúng như lời cô ta nói, nếu Diệp Quân thật sự muốn có sức mạnh cường đại hơn, hắn hoàn toàn không cần đi con đường khó khăn như thế, nhưng cô ta vẫn cần một lý do.
Tịnh tông chủ bỏ đi.
Không ai biết cô ta muốn đi đâu.
Núi Phạn Tịnh.
Chủ nhân bút Đại Đạo ngồi trước bàn cờ, tay phải cầm cờ đen, hai mắt đờ đẫn.
Ván cờ này ông ta thua hoàn toàn rồi.
Ngay từ đầu, Phạn Chiêu Đế mà ông ta chuyên tâm bồi dưỡng giúp đỡ lại là người của Diệp Quân.
Lúc này, ông ta bỗng dưng hiểu ra tất cả.
Chân Thần đang diễn!
Tịnh tông chủ kia cũng đang diễn… diễn viên xuất sắc!
Người này diễn còn giỏi hơn người kia!
Lúc này, một người phụ nữ mặc váy trắng bỗng xuất hiện đối diện ông ta, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn người phụ nữ váy trắng: “Một ván nữa”.
Chịu thua sao!
Ông ta không thể chịu thua!
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng vung tay, tất cả con cờ trên bàn cờ đều biến mất: “Vì tiểu tử kia, ta mới chơi với ông một chút, ông…”
Nói đến đây, bà ta nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông thật sự cho rằng ông có tư cách đấu với ta à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói với Thiên Mệnh Váy Trắng: “Câu chuyện còn chưa kết thúc mà, không phải sao?”
Người phụ nữ váy trắng liếc ông ta: “Đây là chỗ dựa của ông à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu cười khẽ: “Không phải, ta chỉ muốn đấu thêm một ván nữa không?”
“Thanh Nhi!”
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh người phụ nữ váy trắng, sau đó, một người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện bên cạnh bà ấy.
Kiếm Chủ Nhân Gian, Diệp Huyên!
Diệp Huyên cười nói với chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta đánh với ông!”
Chủ nhân bút Đại Đạo vội vàng xua tay: “Đừng đừng, ta không đánh cờ với người mặt dày”.
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Thiên Mệnh Váy Trắng: “Chúng ta đánh cờ đi”.
Dù gì Thiên Mệnh cũng là một người coi trọng nguyên tắc, còn tên họ Diệp này là người lừa được cả đạo tâm của mình, không đáng tin cậy chút nào.
Người đàn ông áo trắng cười nói: “Nếu ông không muốn đấu trí thì chúng ta có thể đấu võ… Ông có ngại việc cả nhà ta đấu với một mình ông không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Không cần đâu”.
Người đàn ông áo trắng cười to.
Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo hơi khó coi.
Người đàn ông áo trắng cầm một quân cờ đen lên rồi đặt xuống, sau đó nói: “Ta đi rồi, tiếp theo đến lượt ông đấy”.
Dứt lời, ông ấy kéo người phụ nữ váy trắng rời đi.
Một lát sau, cảm nhận được đôi huynh muội này đã đi hẳn, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn quân cờ đen trên bàn cờ, một lúc sau, ông ta chợt cười kỳ lạ: “Vua dựa dẫm, vậy chúng ta chơi một ván xem”.
Sau đó, cơ thể ông ta trở nên hư ảo.
Thì ra đây cũng không phải bản thể.
Dưới cây sinh mệnh ở nền văn minh Thiên Hành, Nhất Niệm nằm im lặng trên đùi Tịnh An.
Lúc này, tất cả tu vi của cô ta đều đã không còn, hoàn toàn biến thành một người bình thường.
Tịnh An cho một quả Thiên Hành vào miệng cô ta: “Ăn đi”.
Nhất Niệm há miệng cắn nhẹ, nước quả chảy vào miệng, cô ta lập tức nở nụ cười, hương vị đã lâu không được nếm.
Tịnh An cười khẽ, sau đó cũng cắn một cái rồi nói: “Nhất Niệm, Phạn Chiêu Đế kia đâu rồi”.
Nhất Niệm nhẹ giọng nói: “Trước đây khi khiêu khích cô cô, cô ta đã bị giết chết rồi”.
Tịnh An sửng sốt.
Nhất Niệm há miệng: “Ăn!”
Tịnh An vội vàng đặt quả đến bên miệng cô ta, Nhất Niệm cắn nhẹ, Tịnh An lại hỏi: “Sao cô có thể… tiếp tục giả mạo cô ta vậy?”
Nhất Niệm nhai trái cây, nhìn lên cây Thiên Hành, nhớ lại những chuyện trước đây.
Trước đây, trong một vùng tinh không, cô cô váy trắng kéo tay cô ta, hai người chậm rãi bước đi trong tinh không yên tĩnh.
Cô cô váy trắng hỏi cô ta: “Thằng bé cần có một đối thủ chân chính, nếu không nó sẽ mãi mãi không thể trưởng thành, ngươi có sẵn lòng trở thành đối thủ của thằng bé không?”
Nhất Niệm ngẩng đầu nhìn người phụ nữ váy trắng: “Có thể giúp được tướng công sao?”
Người phụ nữ gật đầu.
Nhất Niệm!
Tịnh An nhìn cô gái trước mắt đang nằm trong vòng tay của người phụ nữ váy trắng, cả người như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Vũ trụ Thiên Hành đã bị Diệp Quân thu vào trong thời không đặc biệt của Tiểu Tháp, mặc dù Diệp Quân không thể đi vào thời không đặc biệt này, nhưng bên trong vũ trụ của thời không đặc biệt này có một số người có thể nhìn thấy bên ngoài.
Cô ta cũng có thể nhìn thấy bên ngoài!
Từ trận đại chiến ban đầu kia đến nay, cô ta cũng đã thấy được sự thê thảm của Diệp Quân, cũng giống như vô số người khác, cô ta cũng đang nghi ngờ.
Ban đầu Diệp Quân bị bắt nạt thê thảm như vậy
Vì sao cô cô không ra mặt?
Vì sao ông nội của Diệp Quân tới rồi lại đi ngay?
Vì sao toàn bộ người của Dương tộc và Diệp tộc đều giữ im lặng?
Vì sao Phạn Chiêu Đế đã nhiều lần khiêu khích cô cô và Kiếm Chủ Thanh Sam mà bọn họ không hề đáp lại?
Vì sao Chân Thần bằng lòng tự phế tu vi, cam chịu tu luyện lại từ đầu?
Vì sao Tịnh tông chủ bằng lòng phối hợp với Ác Đạo, trấn áp chính mình?
Hóa ra, Phạn Chiêu Đế chính là Nhất Niệm!
Cô ta là người phe mình!
Núi Phạn Tịnh.
Chủ nhân bút Đại Đạo cứ như bị hút khô máu vậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ông ta ngồi ở trước bàn cờ, hai mắt vô thần, như bị mất hồn vậy.
Nhất Niệm!
Giờ phút này ông ta mới phát hiện, hóa ra Phạn Chiêu Đế là Nhất Niệm!
Không đúng, nói một cách chính xác là Phạn Chiêu Đế thật sự có thể đã chết ở một thời điểm nào đó rồi.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cười phá lên.
Ván cược này giữa ông ta và Thiên Mệnh Váy Trắng, ông ta đã thua ngay từ khi bắt đầu.
Bởi vì ngay từ khi bắt đầu, Phạn Chiêu Đế này đã không phải là người của ông ta, mà là của Diệp Quân, ông ta hao tâm tổn trí trợ giúp Phạn Chiêu Đế thăng cấp để đối đầu với Diệp Quân, áp chế Tổ Đạo, để Phạn Chiêu Đế đạt cảnh giới Tế Chúng Sinh, thậm chí không ngần ngại thuyết phục Thiện Đạo dung hợp với cô ta, thế mà, chết tiệt, cô ta lại là người của Diệp Quân!
Cuối cùng tất cả chỉ có lợi cho Diệp Quân!
Xong đời rồi!
Chủ nhân bút Đại Đạo ngồi phịch xuống đất, sắc mặt như tro tàn: “Chân Thần, Tịnh tông chủ, các ngươi thật biết diễn".
Bên ngoài Đế Thành.
Sau khi cắn nuốt hết tu vi của Phạn Chiêu Đế, tim của Diệp Quân biến thành tim Ác Đạo, chỉ là trái tim này lại đầy vết nứt.
Dĩ nhiên, hắn không suy nghĩ nhiều như vậy.
Hắn bắt đầu điên cuồng chiếm đoạt sức mạnh Ác Đạo cuồn cuộn không ngừng kia, trừ sức mạnh Ác Đạo ra, còn có sức mạnh Thiện Đạo, vô cùng vô tận.
Đao của hắn là Đạo Trật Tự, đương nhiên có thể bao dung hết thảy, cũng bao gồm cả Ác Đạo này.
Bởi vì Phạn Chiêu Đế vừa rồi đã dung hợp với Thiện Đạo, vì vậy, thứ hắn cắn nuốt là một Đạo Thiện Ác hoàn chỉnh, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đột phá giới hạn của bản thân, đạt tới một cấp độ cao hoàn toàn mới.
Đạo Chi Ngoại!
Đại Đế!
Ở vũ trụ của thời đại Đế Giả này, hiện tại hắn là Đại Đế duy nhất!
Khoảnh khắc khi hắn đạt đến cảnh giới Đại Đế, trong khắp đất trời, những đóa hoa sen ngũ sắc hiện lên, bao trùm cả trời đất, các loại dị thú thần thú không ngừng ngưng tụ trong thiên địa, tranh nhau quỳ lạy Diệp Quân, vô số con đường màu vàng do các loại quy luật và đạo tắc ngưng tụ mà thành trải dài khắp đất trời. Cho đến khi bốn phía xung quanh Diệp Quân bày tỏ sự bằng lòng thần phục, kiếm ý trật tự của hắn đã xuyên thấu cảm ứng của Thiên Đạo, trong nháy mắt đã cuốn cả vũ trụ Thập Hoang, thời đại Đế Giả!
Đại Đế xuất hiện!
Vạn đạo thần phục!
Mà kiếm thế của Diệp Quân bao phủ khắp thiên địa, vô số cường giả Đế tộc căn bản không chịu nổi uy áp của Đại Đế, toàn bộ đều đồng loạt quỳ xuống.
Bao gồm cả tên cầm đầu Đế Lăng và cường giả Bán Bộ Đạo Chi Ngoại khác!
Toàn bộ Đế tộc đều sợ hãi!
Đại Đế lại xuất hiện!
Đã qua 1,6 tỷ năm từ khi vị Đại Đế trước qua đời, từ sau khi vị Đại Đế trước kia chết, cả Thập Hoang và thời đại Đế Giả cũng không xuất hiện Đại Đế nữa, mà bây giờ, Đế tộc chưa từng tưởng tượng được rằng hôm nay sẽ lại có Đại Đế hiện thế!
Mà trừ Đế tộc ra, vô số cường giả của cả vũ trụ Thập Hoang và thời đại Đế Giả đồng loạt ngẩng đầu nhìn không gian sâu thẳm, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Đại Đế xuất hiện?
Một số lão tổ của Đế tộc lại vô cùng tuyệt vọng!
Từ sau khi vị Đại Đế trước kia chết, những gia tộc Đại Đế và các tông môn đã điên cuồng bồi dưỡng người trong tộc và đệ tử của mình, mục đích chính là để đào tạo được một vị Đại Đế, mà bây giờ, bọn họ không ngờ tới, lại có một vị Đại Đế hiện thế rồi.
Một vị Đại Đế hiện thế, đồng nghĩa với việc thiên địa nơi này sẽ không xuất hiện lại Đại Đế nữa.
Bởi vì khi một vị Đại Đế xuất hiện sẽ tiêu hao hết tất cả khí vận trong thiên địa, không chỉ có vậy, một vị Đại Đế xuất hiện, cũng có nghĩa là hắn sẽ giết chết tất cả, căn bản sẽ không cho phép Đại Đế khác xuất hiện.
Thật sự tuyệt vọng rồi!
Những tông môn Đế tộc kia không khỏi than khóc.
Dĩ nhiên, sau khi than khóc xong, bọn họ bắt đầu lần lượt quỳ xuống đất để bày tỏ sự thần phục.
Một vị Đại Đế, thế gian vô địch!
Mà kẻ thật sự tuyệt vọng là Đế tộc, bây giờ cho dù bọn họ muốn thần phục, cũng không còn kịp nữa rồi.
Đánh qua đánh lại một hồi, kiếm tu này bỗng nhiên biến thành Đại Đế.
Bọn họ thấy rất khó hiểu, vị Ác Đạo kia lúc trước không phải đã sắp vô địch rồi sao? Sao đột nhiên lại chết chứ?
Đây chẳng phải là lừa đảo sao?
Giờ phút này, bọn họ thật sự tuyệt vọng.
Bên trong Tiểu Tháp, Tổ Đạo cực kì hưng phấn, mặc dù y cũng tò mò Phạn Chiêu Đế kia vì sao lại chết ngay thời khắc mấu chốt, nhưng không quan trọng, quan trọng là Diệp Quân thắng rồi.
Còn may là vừa rồi y không bỏ chạy!
Tổ Đạo cười phá lên, mình thật là thông minh sáng suốt!
Bên ngoài Đế Thành.
Đôi mắt Diệp Quân chậm rãi khép lại, vào giờ phút này, hắn đã cảm thấy hoàn toàn khác.
Hắn bây giờ đã là Đại Đế, nhưng khí tức của hắn vẫn đang điên cuồng tăng vọt.
Sau khi Phạn Chiêu Đế dung hợp Thiện Đạo, năng lượng đó thật sự quá kinh khủng.
Đại Đế?
Hắn cảm thấy đây chắc chắn không phải mức cuối cùng của mình.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ với cái nhìn này, ánh mắt hắn đã xuyên thấu vô số vũ trụ tinh hà, cuối cùng đi tới một hoang địa, trên vùng hoang địa này có tồn tại một gia tộc cổ xưa.
Quân tộc!
Cũng là gia tộc Đại Đế!
Trong gia tộc đã từng xuất hiện Đại Đế!
Mà thực lực tổng thể của gia tộc cổ xưa này ít nhất phải cao hơn Đế tộc gấp mấy lần, bởi vì bên trong gia tộc này, hắn cảm nhận được có ít nhất mười cường giả Bán Bộ Đạo Chi Ngoại, khí tức vô cùng hùng hậu, không phải thứ tên Đế Lăng kia có thể so sánh.
Ngay lúc này, ở bên trong Quân tộc, một giọng nói già nua đột nhiên chậm rãi vang lên: “Kính chào Đại Đế!"
m thanh vừa truyền xuống, tất cả cường giả Quân tộc đều đồng loạt quỳ xuống, run lẩy bẩy.
Ý niệm của Diệp Quân chỉ dừng lại trong chốc lát rồi biến mất trên bầu trời phía trên quân tộc, toàn bộ cường giả quân tộc đều thở phào nhẹ nhõm.
Sâu bên trong nội bộ Quân tộc, một ông lão đang quỳ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, sắc mặt phức tạp.
Bọn họ cũng không nhìn thấy Diệp Quân, bởi vì Diệp Quân đã đến được cấp độ này, bây giờ cấp bậc của hắn không thể tả được, chỉ cần hắn không muốn, nơi này không có bất kỳ ai có thể xuyên thấu qua ý niệm của hắn mà thấy hắn.
Ông lão đang quỳ nhìn vào không gian sâu thẳm, nhẹ giọng nói: "Không biết vị Đại Đế này có phong thái thế nào?"
Sau khi ý niệm của Diệp Quân rời khỏi Quân tộc, tiếp tục đi sâu vào vũ trụ, chẳng bao lâu sau, ý niệm của hắn xuyên qua vô số tinh hà, đi tới một vũ trụ khác.
Vũ trụ Thập Hoang!
Chương 2662: Ngây người
Ở trong vũ trụ Thập Hoang này, Diệp Quân cảm nhận được rất nhiều tông môn cường đại và một ít sinh vật cổ xưa, nơi này vẫn như trước kia, không có Đại Đế, tuy nhiên, khí tức của những cường giả ở đây lại còn mạnh hơn cả những cường giả trong Quân tộc vừa nãy. Trong đó có cả những sinh vật với hình dạng khổng lồ, chiếm cứ một vùng trong Tinh Hà, chỉ cần thở một nhịp thôi là có thể khiến cả vũ trụ tinh hà này quay cuồng, sao trời rung chuyển.
Khi những cường giả ở vũ trụ Thập Hoang cảm nhận được ý niệm của hắn, tất cả đều quỳ xuống, cung kính nói: “Bái kiến Đại Đế!”
Những sinh vật cổ xưa mở mắt ra, ban đầu là khiếp sợ, sau đó mới bình tĩnh lại, chậm rãi đứng dậy, cả sao trời cũng rung chuyển theo, còn chúng thì đồng loạt quỳ rạp xuống: “Bái kiến Đại Đế!”
Phục tùng!
Chúng đều là những sinh vật ở rất gần với Đại Đế trên thế gian này, thực lực mạnh mẽ vô cùng, bản thân chúng đã tương đương với một gia tộc Đại Đế cổ xưa, nhưng vào lúc này, chúng không thể không khuất phục.
Đại Đế chân chính đã xuất hiện!
Ý niệm của Diệp Quân không dừng lại ở vũ trụ Thập Hoang này, hắn tiếp tục thăm dò vào vũ trụ sâu hơn, trong chốc lát, ý niệm của hắn đã đi qua hàng tỷ vũ trụ tinh hà, gặp vô số hàng rào vũ trụ, nhưng tất cả đều vô dụng với Diệp Quân, thần thức của hắn nhẹ nhàng xuyên thủng những hàng rào kia, tất cả các loại thiên đạo hay pháp tắc, chỉ cần tiếp xúc với ý niệm của hắn đều phải thuần phục.
Đại Đế!
Chủ nhân của vũ trụ, vô địch bốn phương tám hướng trong vũ trụ!
Ngay lúc này, Diệp Quân nhìn thấy biên giới của vũ trụ.
Không lâu sau đó, thần thức của hắn đi tới một sa mạc mênh mông, bên trong sa mạc kia có một người đàn ông mặc tóc trắng cười một con ngựa đen chậm rãi đi, trong tay người nọ là một thanh đao, trên lưng vác một cây thương dài, nhìn người nọ giống như một vị Tướng quân.
Người đó chậm rãi đi trên sa mạc, đôi mắt mịt mờ, như thể không có hồn phách bình thường.
Nhưng ngay lúc này, người kia như cảm nhận được gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong khi người kia ngẩng đầu, đao đã vút ra ngoài, nhát đao kia, không phải chém vào thần thức của Diệp Quân, mà xuyên qua cả thần thức của hắn chém vào người hắn!
Diệp Quân chỉ tay, một luồng kiếm quang lập tức áp chế thanh đao kia lại.
Hắn liếc nhìn người đàn ông tóc trắng cưỡi ngựa, cũng không ra tay với đối phương, mà chỉ tiếp tục xuyên qua không gian vũ trụ.
Trong sa mạc, thần thức của Diệp Quân biến mất, người đàn ông kia thu ánh mắt lại, thanh đao cũng đã quay về
tay, y lại tiếp tục cưỡi ngựa lang thang không mục đích, như cô hồn dã quỷ.
Thần thức của Diệp Quân tiếp tục xuyên qua vũ trụ tinh hà, tộc độ cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã có thể xuyên qua hàng tỷ vũ trụ tinh hà.
Không lâu sau đó, thần thức của hắn đi tới một không gian vũ trụ đen kịt, trong nơi này, có một ông lão cầm một cây búa, đang gõ vào cái gì đó.
Diệp Quân nhìn sang, chỉ nhìn thấy ông lão đang gõ vào một quả cầu, một lát sau, ông lão đã chế tạo xong quả cầu kia, sau đó, lòng bàn tay của lão mở từ từ mở ra, quả cầu kia nhanh chóng bay ra ngoài, bay qua bay lại, nó càng lúc càng lớn, chỉ chốc lát, nó đã biến thành một ngôi sao.
Rèn sao!
Lúc này, ông lão từ từ quay sang, không nhìn vào thần thức của Diệp Quân, mà xuyên qua vô số không gian trước đó nhìn thẳng vào người hắn, lão mỉm cười: “Loài người lại có một vị Đại Đế nữa, còn là Kiếm Đế, đạo hữu, xin chúc mừng!”
Diệp Quân mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn!”
Diệp Quân cũng mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn!”
Thần thức của Diệp Quân lại đi tiếp, trong quá trình này, hắn gặp được vô số chủng tộc, nhìn thấy được vô số nền văn minh rực rỡ khác nhau, và cả vô số những cường giả bí ẩn!
Nhưng không một chủng tộc hay nền văn minh nào làm gì được hắn, không những thế, mỗi một nền văn minh và mỗi một đỉnh cấp cường đều rất tôn trọng hắn.
Cảm giác vô địch!
Lúc này đây, không phải cảm giác giả nữa, mà là cảm giác vô địch thật sự!
Hơn nữa, khí tức của hắn đang không ngừng tăng lên.
Phải biết rằng trong các Đại Đế cũng phân chia mạnh yếu!
Đạo Thiện Ác đều đã dung nhập vào trong đạo trật tự của hắn.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên ngẩn người. Thần thức của hắn đã tiến vào một thế giới đỏ tươi, ở trong này, hắn bắt gặp hàng tỷ Hồn Thi, chúng mắc áo giáp đen, chỉnh tề, chậm rãi tiến về phía trước.
Những Hồn Thi này cực kỳ khủng bố, khí tức của chúng vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là ba mươi con Hồn Thi mặc áo giáp bạc đứng ở phía trước, tất cả đều ở cảnh giới Bán Bộ Đạo Chi Ngoại!
Mà ở phía trước ba mươi sáu Hồn Thi giáp bạc, còn có hai con Hồn Thi mặc giáp vàng. Hai tên này trong tay cầm trường đao, khí tức còn mạnh hơn mười lần ba mươi sau Hồn Thi giáp bạc kia!
Đứng phía trước hai Hồn Thi giáp vàng này là một cô gái. Cô gái này trông rất nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một chiếc váy hoa, dung nhan đẹp như vẽ, tay phải cầm một cái chuông đỏ như máu, cứ đi hai bước, cô gái này sẽ lắc chuông một cái.
Đúng lúc này, hai Hồn Thi giáp vàng đứng phía sau đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, trong đôi mắt kia ánh lên lửa màu đen, chỉ cần liếc mắt qua một cái là đã biết chỗ của Diệp Quân trong vũ trụ này, chúng lập tức đặt tay vào chuôi đao, khí tức tuôn ra, chuẩn bị rút đao!
“Hả?”
Đúng lúc này, cô gái nhỏ dẫn đầu kia liếc hai Hồn Thi giáp vàng, quát lớn: “Đây là Đại Đế, không được bất kính!”
Hai Hồn Thi giáp vàng lập tức thu lại thái độ thù địch.
Cô gái nhỏ nhìn về phía Diệp Quân, đặt tay phải lên vai trái của mình, rồi hành lễ với Diệp Quân, kiểu hành lễ rất khác lạ: “Đạo hữu, các tiểu đệ không hiểu chuyện, xin thứ lỗi.”
Đạo hữu!
Diệp Quân nhìn cô gái nhỏ kia, mỉm cười. Cô gái này gọi hắn là đạo hữu mà không phải Đại Đế, thật thú vị.
Hắn cười đáp lại: “Ta chỉ đi ngang qua chút thôi.”
Nói xong, thần thức của hắn biến mất vào sâu trong Tinh Hà.
Cô gái nhỏ kia ngẩng đầu nhìn lên Tinh Hà, cau mày nói: “Vậy mà lại là Kiếm Đế!”
Dứt lời, cô gái đá vào lưng một Hồn Thi giáp vàng bên cạnh mình: “Muốn chết à? Không phải ta đã dặn rồi sao? Ra ngoài không được đụng vào Đại Đế, còn lại muốn làm gì thì làm!”
Hồn Thi giáp vàng: “...”
Cô gái tức giận, trợn mắt nhìn hai Hồn Thi kia, rồi xoay người nhìn về phía tận cùng của Tinh Hà, trong đôi mắt toát lên một chút nghi hoặc: “Sao lại xuất hiện Đại Đế rồi? Lại còn là một vị Kiếm Đế chủ công sát phạt?”
Một lát sau, cô gái lắc đầu, rồi đi về phía trước. Đi được hai bước, cô gái lắc chuông một cái, cất cao giọng, nói: “Người âm chạy đi, người dương tránh mặt Đại Đế.”
Thần thức của Diệp Quân tiếp tục đi, không biết đã xuyên qua bao nhiêu thời không tinh vực, đột nhiên hắn ngây người, vì trong một mảnh không gian vô cùng quái dị, hắn thấy được mấy người.
Một người mặc đồ xanh!
Một người mặc trường bào trắng như mây!
Còn có một cô gái, mặc một cái quần rách, đeo tai nghe, ôm một tên nhóc lông xù màu trắng trong tay.
Chương 2663: Cảm giác vô địch
Trong tầm nhìn cuối của Diệp Quân, nhóm người đàn ông áo xanh chợt dừng lại, ông ấy quay đầu lại nhìn Diệp Quân rồi phá lên cười.
Diệp Quân cũng bật cười, hắn chưa từng cười vui đến thế. Đây là lần đầu tiên hắn tự dựa vào thực lực của bản thân mình tìm được ông nội, còn có đại bá nữa.
Nhị Nha cũng ở đây!
Tiểu Bạch cũng thế!
Chỉ là hắn hơi nghi ngờ bởi vì ở thế giới này, nhóm người của ông nội trông rất kỳ lạ, kiểu như hơi mơ hồ, hắn hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ được.
Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Quân, cười to nói: “Cháu trai, giỏi lắm!”
Nhị Nha cũng quay đầu lại nhìn: “Cháu trai, lâu rồi không gặp, dạo này ngươi có bị đánh bầm dập không?”
Diệp Quân tối sầm mặt lại, Nhị Nha vẫn nói chuyện thẳng đuột như bình thường!
Kiếm tu mặc áo bào hình mây cũng nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Tiến bộ nhiều đấy chứ!”
Diệp Quân cười nói: “Mấy người chờ con nhé.”
Người đàn ông áo xanh cười phá lên.
Kiếm tu mặc áo bào hình mây cũng bật cười, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, hắn vung tay, cười nói: “Nhị Nha, Tiểu Bạch, sau này gặp lại ta sẽ vô địch.”
Nhị Nha phất tay: “Cháu trai cố lên!”
Diệp Quân: “...”
Tiểu Bạch cũng giơ móng vuốt lên, há miệng ra, mặc dù nó không phát ra âm thanh nhưng Diệp Quân cũng đã hiểu nó muốn nói gì.
Cháu trai cố lên!
Diệp Quân không nói gì, lập tức thu hồi thần thức, mặc dù vẫn muốn tiếp tục dò xuống sâu hơn nhưng bây giờ hắn còn có việc khác quan trọng hơn.
Sau khi Diệp Quân thu hồi thần thức lại, nhóm người đàn ông áo xanh tiếp tục đi về phía xa, kiếm tu mặc áo bào hình mây nói nhỏ: “Vẫn chưa được!”
Người đàn ông áo xanh phá lên cười: “Được lắm, nhưng cứ nhìn xem nó có vượt qua vòng cuối cùng không.”
Kiếm tu mặc áo bào hình mây mỉm cười.
Nhị Nha đột nhiên nói: “Dương ca, muội với Tiểu Bạch rất nhớ cháu trai, bọn ta đi theo nó một thời gian ngắn có được không? Huynh đừng lo, hai người bọn ta chắc chắn không dạy hư nó đâu.”
Người đàn ông áo xanh trừng mắt nhìn Nhị Nha, Nhị Nha lè lưỡi ra, kế hoạch chạy trốn thất bại.
Một lúc sau, nhóm người nhanh chóng biến mất ở nơi xa.
Sau khi Diệp Quân thu hồi thần thức lại, hắn từ từ mở mắt ra, nhìn các cường giả Đế tộc Đế tộc ở phía xa, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, tất cả cường giả Đế tộc đều hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.
Hiện tại, Diệp Quân chỉ cần liếc mắt một cái là đã đủ để giết hết tất cả bọn họ rồi.
Đột nhiên Đế Lăng dẫn đầu cúi đầu xuống thập thấp, giọng run run: “Đại Đế, Đế tộc chúng ta nguyện lòng đi theo Đại Đế.”
Diệp Quân nhìn Đế Lăng ở trước mặt: “Được.”
Đế Lăng vui mừng không xiết!
Vốn đang ở đường cùng, nhưng vào lúc này, một từ ‘Được’ của Diệp Quân đã giúp cho Đế tộc trở mình ra khỏi đường cùng.
Gia tộc đầu tiên thành tâm cống hiến sức lực cho Đại Đế!
Đây là vinh dự nào vậy?
Các cường giả Đế tộc còn lại cũng mừng muốn chết, vội vàng quỳ lạy.
Nhìn các Đế tộc đang quỳ lạy, ánh mắt của Diệp Quân vẫn không có chút gợn sóng nào, giữ lại Đế tộc tất nhiên là vẫn còn có tác dụng với hắn, hắn quay sang nhìn bầu trời ở nền văn minh Bỉ Ngạn, trận pháp của Đế tộc vẫn chưa bị hủy bỏ, trận pháp Đế Diệt vẫn còn tiếp tục, vô số sao trời vẫn tiếp tục rơi về phía nền văn minh Bỉ Ngạn.
Đột nhiên Diệp Quân vung nhẹ tay lên, trong chớp mắt, trận pháp Đế Diệt lập tức bị phá hủy.
Quân Vũ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, khi nhìn thấy Diệp Quân, gã khẽ mỉm cười, sau đó định cúi chào nhưng lại bị một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đỡ lấy.
Diệp Quân nói: “Không cần làm vậy đâu, tiền bối.”
Vừa nói, hắn đã biến mất.
Quân Vũ nhìn vào không gian sâu vô tận, một lúc sau, y bật cười: “Đây là Đại Đế sao? Thật khiến người ta trông đợi!”
Diệp Quân đi đến biển Khổ Giới.
Giờ phút này, hắn đã nắm rõ Pháp Tắc và Đạo Tắc của vũ trụ trời đất trong lòng bàn tay, hắn là người nắm giữ vũ trụ này, hắn muốn cưỡng chế hồi sinh tất cả những người huynh đệ đã khuất trong trận chiến.
Mà biển Khổ Giới với muôn ngàn khó khăn ở trước mặt hắn hiện tại, cũng chỉ là một vùng biển có thể bị phá hủy chỉ với một búng tay.
Khi Diệp Quân đi đến biển Khổ Giới, đột nhiên biển Khổ Giới hơi run lên, nhưng lại nhanh chóng yên tĩnh lại.
Hoàn toàn khuất phục!
Ở trước mặt một Đại Đế, sao nó dám thô lỗ chứ?
Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, cảnh tượng lúc nhóm người Nhị ca Quân Đế và Tam tỷ lại hiện ra thêm một lần nữa trong tâm trí hắn.
Một lúc sau, hắn từ từ nâng tay phải lên, trong phút chốc, toàn bộ biển Khổ Giới lập tức sôi trào, khắp trời đất xuất hiện vô số những tấm phù văn kỳ lạ, từng luồng khí tức linh hồn mạnh mẽ bắt đầu tràn ngập trong trời đất, vào lúc này, tất cả Pháp tắc Đại Đạo và Đạo Tắc nơi đây đều nghe theo lệnh của hắn.
Cưỡng ép nghịch chuyển nhân quả!
Hồi sinh!
Nếu là trước đây, chắc chắn hắn sẽ không thể làm được như thế, nhưng hiện tại, hắn đã là thần của vũ trụ, hắn tự tin mình có thể làm được.
Dưới sự thao túng của hắn, tất cả Pháp Tắc và Đạo Tắc trong trời đất đều lay chuyển.
Lấy phép thần thông Vô Thượng, nghịch chuyển nhân quả luân hồi!
Cưỡng bức ngưng tụ linh hồn!
Vô số khí tức linh hồn nhưng tụ lại trong trời đất.
Giây phút này, cả thế giới cũng sôi sục lên, vô cùng khủng khiếp.
Đột nhiên Diệp Quân trở nên phấn khích, hắn đã cảm nhận được một vài khí tức quen thuộc trong những linh hồn này.
Diệp Quân tăng tốc, ngay khi một linh hồn trong đó sắp được ngưng tụ hoàn toàn thì linh hồn ấy bất chợt tiêu tán, ngay sau đó, toàn bộ khí tức linh hồn đều tan biến vào trời đất, mọi thứ trở về với bình thường, nhưng Diệp Quân lại giống như bị trúng một đòn chí mạng, cả người run lên bần bật, máu tươi từ từ tràn ra từ khóe miệng.
Diệp Quân đứng ngẩn ngơ tại chỗ!
Sao có thể?
Không được?
Diệp Quân lại thử thêm lần nữa, nhưng cho dù hắn có cố gắng thế nào đi nữa, hắn cũng không thể nghịch chuyển con đường sinh tử, cưỡng ép ngưng tụ linh hồn.
Vào lúc này, Diệp Quân hoàn toàn ngơ ngác.
Mình không thể làm được ư?
Sao có thể chứ?
Hiện tại bản thân hắn đã đạt đến cảnh giới cao nhất được biết đến trong vũ trụ, tất cả Pháp Tắc và Đạo Tắc đều phải thuần phục hắn, thế tại sao hắn lại không thể nghịch chuyển sinh tử được chứ?
Tuy nhiên, cùng với việc hắn cố gắng liên tục, cuối cùng hắn cũng nhận ra, hắn thực sự không làm được, không chỉ có thế, khi hắn đang cố gắng không ngừng, bản thân hắn còn bị một sức mạnh bí ẩn cắn trả, cơ thể bị tổn thương.
Diệp Quân bình tĩnh lại, hắn bắt đầu tìm vấn đề, một lúc sau hắn chợt nhận ra, từ lúc hắn thật sự muốn nghịch chuyển con đường sinh tử đã có một Pháp Tắc mang theo sức mạnh bí ẩn luôn cản trở hắn, mà luồng sức mạnh bí ẩn đó, ngay cả bây giờ hắn cũng không thể nhìn thấy nó.
Cuối cùng hắn cũng đã tỉnh táo lại.
Dù có là Đại Đế cũng không thể nghịch chuyển sinh tử, cưỡng ép hồi sinh.
Vào lúc này, hắn mới biết được việc cô cô tiện tay làm năm đó kinh khủng đến nhường nào, thực ra đó đã là đỉnh cao của vũ trụ này rồi, không phải, cho dù có là đỉnh cao của vũ trụ này cũng không thể làm được.
Diệp Quân đứng bên bờ biển Khổ Giới, nhìn biển chết rộng lớn, hơi mờ mịt.
Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân chợt vang lên bên cạnh hắn.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ cực xinh đẹp đang đi đến từ phía xa, mái tóc đen tuyền và một bộ váy trắng.
Diệp Quân nhỏ giọng gọi: “Cô cô!”
Người phụ nữ váy trắng từ từ đi đến cạnh hắn, bà ấy nhìn vào biển Khổ Giới, nói: “Đã cảm nhận được cảm giác vô địch đó chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Dạ rồi ạ.”
Kiểu vô địch này không phải là loại vô địch giả tạo, vừa rồi vào thời điểm đó, ý niệm của hắn đã có thể xuyên qua vô số vũ trụ.
Diệp Quân hắn đã không còn là một kẻ nhãi nhép nữa!
Chương 2664: Trưởng thành
Cho dù là đi tới bản đồ tiếp theo, bản đồ tiếp theo nữa, Diệp Quân hắn vẫn là sự tồn tại vô địch.
Hắn thực sự thích loại cảm giác này.
Bởi vì cuộc hành trình này thực sự quá khó khăn.
Nhưng vẫn còn sự tiếc nuối!
Bởi vì nhóm người Lăng Tiêu đại ca đã không còn sống nữa.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng: "Cô cô, mấy người Đại ca của con và cả Vô Biên Chủ có thể sống lại được không?"
Người phụ nữ mặc váy trắng gật đầu: "Có thể."
Diệp Quân lập tức vui mừng, mà lúc này, người phụ nữ váy trắng lại nói: "Chỉ có con mới có thể giúp họ sống lại."
Sắc mặt Diệp Quân đầy sự nghi hoặc.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi quay đầu lại nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: "Tất cả bọn họ đều chết trong Kiếp, còn bây giờ, con đã nuốt chửng tất cả các Kiếp, vận mệnh nhân quả của bọn họ đều ở trong cơ thể của con. Không chỉ có bọn họ, còn có cả vô số chúng sinh của vũ trụ cấp mười, bọn họ đều chết vì Kiếp, muốn bọn họ sống lại, chỉ có một biện pháp, đó chính là tiêu trừ Kiếp!"
Diệp Quân run giọng nói: "Tiêu trừ Kiếp là ý gì?"
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn: "Tiêu trừ tất cả tu vi của con, tất cả những người chết vì Kiếp đều có thể sống lại một cuộc đời mới."
Diệp Quân đứng yên tại chỗ như bị sét đánh.
Tiêu trừ tất cả tu vi?
Diệp Quân run giọng nói: "Cái này..."
Trong Tiểu Tháp, Tổ Đạo nghe thấy lời của người phụ nữ váy trắng, dường như nghĩ ra cái gì đó, trái tim y đột nhiên đập nhanh, lúc này y cảm thấy máu của mình đều đang sục sôi, y nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Bên ngoài, người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: "Đương nhiên, con cũng có thể không cần phải làm như vậy, cũng không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, bởi vì tất cả những người chết vì Kiếp cuối cùng đều sẽ chết."
Vừa nói, bà ấy đột nhiên đưa tay lên vẫy nhẹ, trên biển Khổ Giới trước mặt hai người có một đạo ánh sáng xuất hiện, bên trong màn sáng, Tổ Đạo đang tế chúng sinh.
Đối mặt với việc Tổ Đạo tế chúng sinh, vô số sinh linh vũ trụ tuyệt vọng, sức mạnh của bọn họ so với sức mạnh của Tổ Đạo thực sự là giống như một con đom đóm, thật sự quá nhỏ bé.
Diệp Quân nhìn thấy vô số khuôn mặt tuyệt vọng, hơn nữa có thể đồng cảm với họ bởi vì trước đây hắn cũng đã từng tuyệt vọng như vậy.
Những ánh mắt tuyệt vọng cuối cùng của hàng tỷ người bình thường hiện ra trong tâm trí hắn như một tia chớp.
Hình ảnh cuối cùng là Tổ Đạo hiến tế chúng sinh thành công, tất cả các nền văn mình đều chết hết.
Bao gồm cả đám người Lăng Tiêu và cả vương triều Thiên Mộ của Thiên Thần, cho dù là nền văn minh Bỉ Ngạn, cuối cùng cũng không thể đánh bại Đế tộc, bởi vì Đế tộc cuối cùng kích hoạt thần trận Đế Hiển, một luồng thần hồn của Đại Đế thuộc Đế tộc đó đã rơi xuống nhân gian, cuối cùng phá hủy mọi thứ dễ như trở bàn tay.
Diệp Quân đứng ở bên bờ biển Khổ Giới, có chút mơ hồ.
Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm vào màn sáng, lại nói: "Con xem, dù sao bọn họ cũng sẽ chết hết, cho nên con không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì, từ giờ trở đi, con cứ tung hoành ở vũ trụ, lấy trật tự là nền tảng, có thể đạt được thành tựu cao hơn."
Diệp Quân nhìn về phía biển Khổ Giới, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh nhóm người Lăng Tiêu chết trận, nhóm người Nhị ca hộ tống hắn qua bờ biển Khổ Giới, dần dần, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mơ hồ: "Cô cô những năm nay con đã sống rất khó khăn, con thực sự rất muốn trở thành vô địch, không còn phải dựa vào mọi người, con thực sự không muốn mất đi tu vi, lại biến thành phế vật, lại bị người khác đánh đập."
Vừa nói, nước mắt chợt trào ra trong mắt hắn.
Người phụ nữ váy trắng lặng lẽ nghe, ánh mắt bình tĩnh như mặt nước.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Nhưng con vẫn muốn làm cho muôn vàn chúng sinh sống lại, muốn làm cho huynh đệ ta sống lại một cuộc đời mới!"
Hắn vừa dứt lời, trong Tiểu Tháp, Tổ Đạo đã quỳ xuống, kích động nói: "Cha, cha à! Ngươi chính là cha ruột của ta!"
Diệp Quân mất đi tu vi, đồng nghĩa với tu vi của Tổ Đạo có thể trở lại, sao y không vui được chứ?
Bên ngoài, người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn Diệp Quân: "Chắc chắn chứ? Ta nhắc nhở con, mỗi thời đại chỉ có thể xuất hiện một Đại Đế, bây giờ con là Đại Đế thì sẽ chiếm hết số mệnh của tất cả Đại Đế, độc hưởng hết tất cả tài nguyên của vũ trụ này, vô địch đương đại, tất cả mọi người không thể không phục tùng con. Nếu con không còn là Đại Đế, vô số cường giả vũ trụ này sẽ đến truy sát con, bởi vì bọn họ không thể cho con cơ hội thứ hai để trở thành Đại Đế, họ không chỉ muốn tranh giành số mệnh Đại Đế của con, còn là vì bọn họ không muốn phục tùng người khác, hiểu không?"
Diệp Quân nhìn biển Khổ Giới, một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng nói: "Mặc dù tất cả chúng sinh trong vũ trụ cấp mười đều không phải vì con mới chết, nhưng cuối cùng người được lợi là con, cả những huynh đệ đã chết vì con nữa, Đại ca, Nhị ca, Tam tỷ, Vô Biên Chủ, Thiên Thần cô cô."
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn người phụ nữ váy trắng, ánh mắt kiên định: "Con đồng ý trả lại sức mạnh của tất cả chúng sinh vũ trụ cấp mười, con hy vọng huynh đệ của con sống lại lần nữa!"
Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn một lúc lâu rồi nói: "Buông tay ra."
Diệp Quân nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, hắn không do dự, buông tay phải ra, kiếm Thanh Huyên từ từ bay lên không trung, một giây sau, vô số kiếm ý trật tự và khí tức cảnh giới thoát ra từ cơ thể hắn và trong kiếm Thanh Huyên. Trong phút chốc, tu vi và kiếm ý trật tự của hắn đã tiêu tan như nước thủy triều, cuối cùng biến thành hàng tỉ tro bụi rơi từ trên trời xuống đất.
Vào khoảnh khắc Diệp Quân tiêu tán tu vi, vô số cường giả và vố số Tiên Tông Đế tộc vũ trụ đều khiếp sợ, lần lượt ngẩng đầu nhìn về phía sâu nhất của vũ trụ, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Bởi vì, bọn họ cảm thấy được, vị Đại Đế vừa trở thành đế đó lại đang hấp hối!
Đây là chuyện gì vậy?
Bên trong Tiểu Tháp, Tổ Đạo điên cuồng cười lớn, đôi mắt sáng ngời, hoa tay múa chân vui sướng.
Bên bờ biển Khổ Giới, tu vi và kiếm ý trật tự của Diệp Quân hoàn toàn tiêu tan trong chớp mắt, biến thành hàng tỉ bụi Kiếp, xung quanh họ là một lớp bụi Kiếp dày đặc, kiếm Thanh Huyên ảm đạm không có ánh sáng từ từ rơi vào trong lớp bụi Kiếp đó.
Lúc này Diệp Quân đã trở lại thành một người bình thường.
Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn Diệp Quân: "Hối hận không?"
Diệp Quân lắc đầu.
Người phụ nữ váy trắng vỗ nhẹ vào bả vai Diệp Quân: "Tất cả chúng sinh đều biết vì sao mà chết, cũng biết vì sao mà sống, con đối xử tử tế với bọn họ, bọn họ cũng sẽ đối xử tử tế với con."
Vừa nói, bà ấy vừa quay người rời đi.
Diệp Quân cũng đang muốn rời đi, nhưng lúc này, hắn dường như cảm nhận được gì đó, hắn quay đầu lại nhìn, không xa, nơi kiếm Thanh Huyên rơi xuống, vô số bụi Kiếp từ từ tiêu tan, kiếm Thanh Huyên sáng bóng hiện ra trong tầm mắt của hắn, trên lưng kiếm có hai chữ: Thanh Huyên, mà mặt chính lại có thêm hai chữ: Trật tự!
Là minh châu thì vẫn sẽ tỏa sáng trong bóng tối, tâm kiếm sống lại!
Diệp Quân lao tới cầm lấy chuôi kiếm Thanh Huyên, Tiểu hồn kích động nói: "Tiểu chủ, ta sống lại rồi! Bây giờ ta là Đại Đế!"
Đại Đế!
Mặc dù Diệp Quân không có tu vi, nhưng kiếm hắn cầm là Đại Đế!
"Ha ha!"
Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên điên cuồng lăn lội trong bụi Kiếp trên mặt đất, phấn khích cười như điên.
Trên bầu trời, người phụ nữ váy trắng quay đầu liếc nhìn Diệp Quân đang vui vẻ như một đứa trẻ ở phía dưới, nhẹ nhàng nói: "Cuối cùng đã trưởng thành rồi."
Nói xong, bà ấy kéo người đàn ông áo trắng ở bên cạnh xoay người rời đi.
Chương 2665: Diệp Huyên!
Trên bầu trời, người đàn ông áo trắng đứng bên cạnh người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân đang lăn lộn dưới đất, khẽ nhếch môi: “Xuất sắc giống hệt ta!”
Người phụ nữ váy trắng nhìn người đàn ông bên cạnh, mỉm cười.
Dường như nghĩ đến điều gì, bà ấy quay đầu nhìn sang bên kia biển Khổ Giới, phía bên bờ có một pho tượng sừng sững.
Đó là Tịnh tông chủ!
Người phụ nữ váy trắng nhìn Tịnh tông chủ: “Hắn không khiến ngươi thất vọng đúng không”.
Dứt lời, bà ấy dẫn theo người đàn ông cùng biến mất.
Bên kia bờ biển Khổ Giới, ánh mắt Tịnh tông chủ bỗng thay đổi, sau đó Đại Đạo bí ẩn trên người cô ta bỗng dưng biến mất.
Cô ta có thể tiêu diệt Đại Đạo bí ẩn của biển Khổ Giới một cách dễ dàng.
Tịnh tông chủ cách biển Khổ Giới nhìn Diệp Quân bên bờ phía xa, cô ta im lặng một lúc lâu rồi xoay người rời đi.
Lúc trước cô ta đánh cược với người phụ nữ váy trắng, cô ta không tin Diệp Quân sẽ buông bỏ sức mạnh vô địch kia vì bạn bè và chúng sinh.
Cuối cùng thiếu niên giết rồng cũng sẽ trở thành ác long!
Mục đích cuối cùng của tất cả những người muốn xây dựng trật tự đều là hy sinh chúng sinh, giành lấy sức mạnh cường đại hơn.
Tổ Đạo như thế, những người xây dựng trước đây cũng là như thế!
Vì vậy cô ta tin nếu Diệp Quân lấy được sức mạnh vô địch từ chúng sinh thì chắc chắn hắn cũng sẽ bị lạc trong sức mạnh vô địch đó.
Nhưng Diệp Quân lại không như thế.
Đương nhiên trước đây cô ta tuân thủ trật tự của Diệp Quân không phải vì dò xét mà là đang đánh cược, cược bằng tính mạng của mình, nếu Diệp Quân không buông bỏ lực lượng kia, cô ta sẽ mãi mãi hoá đá ở nơi này, tự kết liễu mình, vì với cô ta thì trật tự của Tổ Đạo đã sụp đổ, sứ mệnh của cô ta cũng đã hoàn thành.
Nhưng cô ta không ngờ Diệp Quân lại từ bỏ sức mạnh vô địch kia.
Mà lúc này, cô ta cũng mới thật sự tin tưởng Diệp Quân, hắn thành lập trật tự cũng không phải vì muốn dựa vào chúng sinh có được sức mạnh cường đại!
Thật ra ngay cả cô ta cũng không phát hiện sâu trong nội tâm cô ta rất tin tưởng Diệp Quân, nếu không ngày đó cô ta cũng sẽ không tự tay trấn áp biển Khổ Giới.
Đúng như lời cô ta nói, nếu Diệp Quân thật sự muốn có sức mạnh cường đại hơn, hắn hoàn toàn không cần đi con đường khó khăn như thế, nhưng cô ta vẫn cần một lý do.
Tịnh tông chủ bỏ đi.
Không ai biết cô ta muốn đi đâu.
Núi Phạn Tịnh.
Chủ nhân bút Đại Đạo ngồi trước bàn cờ, tay phải cầm cờ đen, hai mắt đờ đẫn.
Ván cờ này ông ta thua hoàn toàn rồi.
Ngay từ đầu, Phạn Chiêu Đế mà ông ta chuyên tâm bồi dưỡng giúp đỡ lại là người của Diệp Quân.
Lúc này, ông ta bỗng dưng hiểu ra tất cả.
Chân Thần đang diễn!
Tịnh tông chủ kia cũng đang diễn… diễn viên xuất sắc!
Người này diễn còn giỏi hơn người kia!
Lúc này, một người phụ nữ mặc váy trắng bỗng xuất hiện đối diện ông ta, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn người phụ nữ váy trắng: “Một ván nữa”.
Chịu thua sao!
Ông ta không thể chịu thua!
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng vung tay, tất cả con cờ trên bàn cờ đều biến mất: “Vì tiểu tử kia, ta mới chơi với ông một chút, ông…”
Nói đến đây, bà ta nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông thật sự cho rằng ông có tư cách đấu với ta à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói với Thiên Mệnh Váy Trắng: “Câu chuyện còn chưa kết thúc mà, không phải sao?”
Người phụ nữ váy trắng liếc ông ta: “Đây là chỗ dựa của ông à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu cười khẽ: “Không phải, ta chỉ muốn đấu thêm một ván nữa không?”
“Thanh Nhi!”
Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh người phụ nữ váy trắng, sau đó, một người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện bên cạnh bà ấy.
Kiếm Chủ Nhân Gian, Diệp Huyên!
Diệp Huyên cười nói với chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta đánh với ông!”
Chủ nhân bút Đại Đạo vội vàng xua tay: “Đừng đừng, ta không đánh cờ với người mặt dày”.
Dứt lời, ông ta nhìn về phía Thiên Mệnh Váy Trắng: “Chúng ta đánh cờ đi”.
Dù gì Thiên Mệnh cũng là một người coi trọng nguyên tắc, còn tên họ Diệp này là người lừa được cả đạo tâm của mình, không đáng tin cậy chút nào.
Người đàn ông áo trắng cười nói: “Nếu ông không muốn đấu trí thì chúng ta có thể đấu võ… Ông có ngại việc cả nhà ta đấu với một mình ông không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói: “Không cần đâu”.
Người đàn ông áo trắng cười to.
Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo hơi khó coi.
Người đàn ông áo trắng cầm một quân cờ đen lên rồi đặt xuống, sau đó nói: “Ta đi rồi, tiếp theo đến lượt ông đấy”.
Dứt lời, ông ấy kéo người phụ nữ váy trắng rời đi.
Một lát sau, cảm nhận được đôi huynh muội này đã đi hẳn, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn quân cờ đen trên bàn cờ, một lúc sau, ông ta chợt cười kỳ lạ: “Vua dựa dẫm, vậy chúng ta chơi một ván xem”.
Sau đó, cơ thể ông ta trở nên hư ảo.
Thì ra đây cũng không phải bản thể.
Dưới cây sinh mệnh ở nền văn minh Thiên Hành, Nhất Niệm nằm im lặng trên đùi Tịnh An.
Lúc này, tất cả tu vi của cô ta đều đã không còn, hoàn toàn biến thành một người bình thường.
Tịnh An cho một quả Thiên Hành vào miệng cô ta: “Ăn đi”.
Nhất Niệm há miệng cắn nhẹ, nước quả chảy vào miệng, cô ta lập tức nở nụ cười, hương vị đã lâu không được nếm.
Tịnh An cười khẽ, sau đó cũng cắn một cái rồi nói: “Nhất Niệm, Phạn Chiêu Đế kia đâu rồi”.
Nhất Niệm nhẹ giọng nói: “Trước đây khi khiêu khích cô cô, cô ta đã bị giết chết rồi”.
Tịnh An sửng sốt.
Nhất Niệm há miệng: “Ăn!”
Tịnh An vội vàng đặt quả đến bên miệng cô ta, Nhất Niệm cắn nhẹ, Tịnh An lại hỏi: “Sao cô có thể… tiếp tục giả mạo cô ta vậy?”
Nhất Niệm nhai trái cây, nhìn lên cây Thiên Hành, nhớ lại những chuyện trước đây.
Trước đây, trong một vùng tinh không, cô cô váy trắng kéo tay cô ta, hai người chậm rãi bước đi trong tinh không yên tĩnh.
Cô cô váy trắng hỏi cô ta: “Thằng bé cần có một đối thủ chân chính, nếu không nó sẽ mãi mãi không thể trưởng thành, ngươi có sẵn lòng trở thành đối thủ của thằng bé không?”
Nhất Niệm ngẩng đầu nhìn người phụ nữ váy trắng: “Có thể giúp được tướng công sao?”
Người phụ nữ gật đầu.
Bình luận facebook