-
Chương 2951-2955
Chương 2951: Ta tên Diệp Huyên!
"Giết ta?"
Khóe miệng Diệp Huyên hơi nhếch lên: "Ngươi có thể thử!"
Chủ nhân bút Đại Đạo ở bên lập tức biến sắc, ông ta nhìn về phía người ngoại giới: "Chuyện này không liên quan gì đến ông ấy, ngươi đừng kích động".
Người ngoại giới không để ý đến chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta nhìn Diệp Huyên rồi mỉm cười hỏi: "Các hạ tên là gì?"
Diệp Huyên cười nói: "Ta tên Diệp Huyên... Nghe nói ngươi muốn nghiệm chứng thật và giả, ái chà, hà tất phải phiền như vậy? Ngươi cầu xin ta đi, ta dạy cho ngươi! Ha ha!"
"Ngông cuồng!"
Phía xa xa, Đạo Tiêu nghe Diệp Huyên nói thế thì lập tức giận tím mặt, ông ta chỉ vào Diệp Huyên: "Ngươi là cái thá gì mà dám nói vậy với sư phụ ta..."
Diệp Huyên búng tay một cái, Đạo Tiêu lập tức nổ tung, trực tiếp bị xóa sổ.
Giết trong nháy mắt!
Thấy thế, đám người Phạn Thiên đều lấy làm sợ hãi.
Diệp Huyên nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo và người đàn ông kia, nụ cười trên mặt dần biến mất: "Nếu là cường giả cùng cấp thì các ngươi muốn chơi thế nào ta cũng kệ, thế nhưng lấy lớn hiếp nhỏ... Các ngươi nghĩ là sau lưng nó không có ai thật à?"
Nói rồi, ông ấy đột nhiên chỉ một ngón tay về phía Phạn Thiên đứng ở phía xa.
Ông ta lập tức tái mặt, nhưng ông ta cũng kinh hãi phát hiện có một luồng sức mạnh thần bí đã khóa chặt mình lại, trong nháy mắt, ông ta đã bị nổ tung rồi hóa thành hư vô.
Lại giết trong nháy mắt!
Nhưng Diệp Huyên vẫn chưa dừng lại, hắn xoay người lần lượt chỉ từng người, chỉ đến ai thì người đó lập tức bị xóa sổ...
Chết như ngả rạ!
Không ai có sức chống cự.
Chỉ chốc lát, một đám cường giả đứng đầu chủ nhân bút Đại Đạo dẫn đến đều bị giết chết hết...
"Diệp Huyên!"
Chủ nhân bút Đại Đạo thấy Diệp Huyên đại khai sát giới thì trầm giọng nói: "Ngươi có tuân theo quy tắc không?"
Diệp Huyên cười nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, ta phát hiện ông còn không biết xấu hổ hơn cả cha ta!"
Người đàn ông áo xanh: "..."
Diệp Huyên nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: "Chỉ có ông được lôi kéo người khắp nơi đến đánh con trai ta, chứ không cho con trai ta gọi người à? Quy tắc đếch gì vậy?"
Người đàn ông bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên xòe tay ra, sau đó lại siết chặt lại, thời không xung quanh Diệp Huyên đột nhiên trở nên hư huyễn.
Một luồng sức mạnh Đại Đạo thần bí hiện lên trong đất trời, sau đó nhanh chóng ập về phía Diệp Huyên, mà Diệp Huyên không hề né tránh, để mặc luồng sức mạnh đó nhấn chìm mình.
Nhưng ông ấy lại không hề hấn gì!
Người đàn ông hơi ngạc nhiên.
Diệp Huyên nhìn ông ta: "Làm mấy trò vớ vẩn màu mè này để làm gì? Không phải ngươi muốn biết thật và giả của thế gian này à? Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết".
Nói rồi, ông ấy bước lên trước một bước, chỉ một bước đó thôi đã khiến thời không quanh ông ấy cùng người đàn ông kia chở trở nên hư huyễn, xung quanh bọn họ lập lòe vô số văn tự...
Nhìn những dòng chữ chi chít lấp lóe kia, trong mắt người đàn ông lần nữa ánh lên tia kinh ngạc, ông ta nở nụ cười: "Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy... Ha ha..."
Vừa dứt lời, hơi thở của ông ta cũng đột nhiên tăng vọt!
Đột phá!
Lúc này ông ta lại đột phá!
Mọi người đều thấy nghi hoặc.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng khó hiểu, nhưng chẳng mấy chốc, ông ta như nghĩ đến điều gì đó mà sắc mặt lập tức biến đổi: "Diệp Huyên, thứ không biết xấu hổ nhà ngươi, ngươi..."
Diệp Huyên không nhìn ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo thật sự vô cùng tức giận, chưa kịp nghĩ thêm gì khác đã quay sang vung quyền đánh về phía Diệp Huyên.
Đây là bị ép!
Diệp Huyên phất tay áo lên, luồng sức mạnh của chủ nhân bút Đại Đạo lập tức bị đánh nát.
Diệp Huyên không để ý đến chủ nhân bút Đại Đạo đang tức muốn nổ phổi kia mà chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông nọ, hơi thở của ông ta đang không ngừng tăng lên, càng lúc càng mạnh.
Đối phương đang đột phá hơn cả đột phá!
Vốn dĩ ông ta chỉ ngộ ra giả, nhưng bây giờ ông ta còn hiểu cả thật!
Khác nhau một trời một vực.
Diệp Quân cũng hơi nghi hoặc, bởi vì hắn cảm giác được cha đang giúp vị người ngoại giới này đột phá, mà thực lực của ông ta bây giờ đã vô cùng vô cùng khủng bố, nếu đột phá tiếp nữa...
Vẻ mặt Diệp Quân cũng trở nên nghiêm túc.
Mà Toại Cổ Kim bên cạnh hắn lúc này cũng đang nhìn chằm chằm Diệp Huyên và người ngoại giới kia, cô ta nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà chợt lộ ra ý cười trên mặt.
Còn chủ nhân bút Đại Đạo thì ngày càng đen mặt.
Chương 2952: Tìm ý nghĩa cuộc sống
Đúng lúc này, người ngoại giới đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, ông ta nở nụ cười: "Ta phải cảm ơn ngươi, ngươi đã giúp ta giải quyết câu hỏi đã thắc mắc rất nhiều năm qua".
Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Vậy ngươi định cảm ơn như thế nào?"
Người ngoại giới cười nói: "Ta không thể không cảm ơn được đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng".
Người ngoại giới cười nói: "Ta từng tách ba thời kì của bản thân ra thành các bản thể quá khứ, hiện tại, tương lai... Lúc ta làm như thế ta cũng đã đoán được tất cả, cũng đoán được tương lai ta sẽ phá cục như thế nào, để đề phòng ta tương lai phá cục, ta ở hiện tại thật sự rất nhọc lòng... Tất nhiên bại bởi chính mình thì cũng không mất mặt".
Diệp Huyên nói: "Cũng đâu phải là ngươi thua?"
Ông ta đáp: "Đối với ta của tương lai, à không, phải là đối với ta của hiện tại thì đúng là thua. Tất nhiên như lời ngươi nói, nếu xét về tất cả chúng ta, thì ta lại không thua".
Nói rồi, trong cơ thể ông ta chợt có một năng lượng thần bí trào ra, sau đó tự nhiên tiêu tán trong đất trời.
Mà nương theo sự tiêu tán của luồng năng lượng kia, ánh mắt của ông ta dần trở nên mờ mịt, ông ta chạy một đời, tuy bây giờ đã ngộ được chân lý, nhưng giấc mộng của ông ta cũng tan vỡ.
Tựa như một kẻ cả đời theo đuổi khoa học, nhưng đến một ngày nọ khi hắn đi đến được điểm cuối của con đường này thì phát hiện ra rằng thì ra kết thúc của khoa học... chính là thần học...
Tất cả đều như mộng ảo!
Người ngoại giới nở nụ cười!
Vào thời khắc cuối cùng, ánh mắt ông ta không có thất vọng, cũng không có hối hận, chỉ có thản nhiên.
Mà trên đỉnh đầu của ông ta, luồng năng lượng kia đã hoàn toàn biến mất.
Đó là ý thức của ông ta!
Là ý thức giờ khắc này!
Mà sau khi ý thức giờ khắc này của ông ta hoàn toàn tiêu tan, đôi mắt vốn tĩnh mịch của ông ta chợt trở nên mịt mờ, ngay sau đó, ánh mắt đã bắt đầu có hồn lại.
Chẳng mấy chốc, ông ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân ở cách đó không xa, ngạc nhiên hô lên: "Diệp lão đệ!"
Diệp lão đệ!
Nghe ông ta gọi như thế, Diệp Quân nở nụ cười.
Giống như hắn đoán, sở dĩ cha giúp người ngoại giới kia đột phá là có mục đích, mà mục đích đó là xóa đi tương lai, giữ lại quá khứ.
Mà quá khứ là ai?
Là Cựu Thần lão ca!
Trong nháy mắt hóa địch thành bạn!
Diệp Quân nở nụ cười.
Phía xa, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lúc này đã trở nên vô cùng bình tĩnh.
Cựu Thần chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: "Diệp lão đệ, ta phải đi rồi".
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Đi đâu?"
Cựu Thần nhẹ giọng nói: "Đi tìm ý nghĩa của việc sống sót".
Diệp Quân nhìn y, không nói gì.
Cựu Thần xòe tay ra, một quyển sách cổ ngưng lại trong bàn tay của y.
Là Kinh Phá Bích!
Đó là quyển Kinh Phá Bích hoàn chỉnh!
Cựu Thần đưa Kinh Phá Bích hoàn chỉnh cho Diệp Quân: "Thứ này có lẽ giúp được đệ rất nhiều".
Diệp Quân không từ chối, hắn nhận lấy rồi nói: "Lão ca, bây giờ huynh..."
Cựu Thần mỉm cười nói: "Ta vừa nãy đã chết, bây giờ đứng trước mặt đệ là ta của quá khứ, nhưng cha của đệ đã giữ lại kí ức vừa nãy cho ta, bởi vậy ta được xem là người chiến thắng cuối cùng".
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: "Ngươi vẫn luôn chọn hắn".
Cựu Thần quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo gắt gao nhìn y: "Từ đầu đến giờ, ngươi vẫn luôn chọn hắn".
Cựu Thần mỉm cười nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không chọn hắn".
Chủ nhân bút Đại Đạo cau mày.
Cựu Thần khẽ lắc đầu: "Nhà ngươi làm chuyện gì cũng mưu tính trước sau, tính toán cặn kẽ... Mà ngươi chưa hề nghĩ rằng đối với một số người, sống sót mới là điều quan trọng nhất".
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Cựu Thần, không nói gì.
Cựu Thần quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: "Ta và Diệp lão đệ quen biết, hơn nữa còn từng kết một mối thiện duyên, cũng chỉ vì hai chúng ta đều đang kiên trì với bản thân, chúng ta đều có ranh giới cuối cùng của mình..."
Diệp Quân cười nói: "Đúng vậy".
Chủ nhân bút Đại Đạo cười gằn: "Nếu ngươi kiên trì với bản thân thì cần gì phải phí công làm những điều này?"
Cựu Thần nói: "Theo đuổi những thứ đó cùng với làm chính bản thân mình đâu có gì mâu thuẫn với nhau? Hơn nữa, ta chưa bao giờ tính toán việc gì, cũng chưa từng phá cục, mục đích của ta vẫn luôn là thực nghiệm, ngươi chủ động dây vào, muốn lợi dụng ta của tương lai để đối phó với Diệp lão đệ..."
Nói rồi, ông ta lắc đầu: "Tất nhiên bây giờ so đo những điều này cũng không còn nghĩa lý gì".
Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: "Diệp lão đệ, trọng tâm của quyển Kinh Phá Bích này chính là đánh thức nguồn gốc nội tâm, chỉ cần thức tỉnh được sơ tâm, thì chính là khai ngộ, được gọi là "bản tâm", "chân tâm", "bản ngã vốn có", chúng đều thông qua nghìn vạn phủ định của thế gian để loại bỏ những tư duy ràng buộc của thế tục, sau khi thấy rõ được "thật là giả mà giả cũng là thật" thì sẽ thôi thúc nguồn gốc tâm linh hiện ra, đây cũng tức là Đạo trong thế giới hư vô..."
Diệp Quân hỏi: "Vậy Đạo trong thế giới thật thì sao?"
Cựu Thần cười nói: "Đây cũng là thứ ta muốn theo đuổi".
Diệp Quân nở nụ cười.
Cựu Thần phất phất tay: "Sau này còn gặp lại".
Diệp Quân nói: "Thật sự sẽ gặp lại sao?"
Cựu Thần đáp: "Tùy duyên".
Nói rồi, y chợt trở nên mờ ảo, chưa đến một khắc sau đã hoàn toàn biến mất.
Đi rồi!
Diệp Quân lại có chút hiếu kỳ, lão ca sẽ đi đến đâu?
Có phải sẽ đi thẳng đến Chân thế giới trong truyền thuyết?
Như biết Diệp Quân suy nghĩ gì, Diệp Huyên ở bên đột nhiên cười nói: "Bây giờ y vẫn chưa đến được đó đâu".
Diệp Quân nhìn về phía Diệp Huyên: "Cha".
Diệp Huyên nói: "Người này rất cừ, tất nhiên cùng vì vậy nên y mới có thể sống".
Diệp Quân đi tới bên cạnh Diệp Huyên, sau đó nhìn chủ nhân bút Đại Đạo cách đó không xa: "Cha, cha có muốn giết quách tên này luôn không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
...
Chương 2953: Cạnh tranh công bằng
Giết ư?
Diệp Huyên nghe Diệp Quân nói vậy thì chỉ cười không nói.
Diệp Quân mới bồi thêm: “Giỡn thôi”.
Hắn biết tên chủ nhân bút Đại Đạo khốn kiếp này chưa thể chết bây giờ được.
Mẹ nó chứ!
Quyết định rồi, khi nào vô địch thì người đầu tiên hắn xử lý chính là tên này. Ông ta từ đầu đến giờ lúc nào cũng gây sự, lần nào lần nấy đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết, đơn giản là đếch phải người.
Thằng chó già này phải chết!
Diệp Quân hạ quyết tâm.
Diệp Huyên vỗ nhẹ lên vai hắn rồi nói với chủ nhân bút Đại Đạo đang sưng sỉa ra mặt: “Ta thấy tranh qua đấu lại mãi cũng vô nghĩa, hay là đổi cách đánh cược một ván cuối cùng, dùng nó để phân thắng bại. Nếu ông thắng, con ta và nhà họ Dương sẽ không bao giờ tranh giành gì với ông nữa. Ông muốn làm gì vũ trụ này cũng được, chúng ta sẽ tự động tránh xa. Nhưng nếu ông thua, ông phải dốc toàn lực giúp con ta thành lập trật tự, hoàn thiện Đại Đạo, đứng đầu kim cổ. Được không?"
Người kia chỉ lạnh nhạt đáp: “Dù kết quả thế nào thì các ngươi cũng sẽ thay nhau ra tay chứ gì?"
Diệp Huyên: “Vì chính ông phá hỏng quy tắc trước. Ông nhìn lại xem ông đã chỉ điểm con ta cho những ai? Trên đời này có người ỷ lớn hiếp nhỏ như ông sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo hừ lạnh: “Muốn đánh cược thế nào?"
Diệp Huyên cười: “Đơn giản thôi, chúng ta không chỉ so về sức mạnh mà còn so đạo thống. Con ta tu sức mạnh tín ngưỡng, vậy hãy cho nó một đất nước để cai quản và chứng minh trật tự của mình. Ông cũng có thể làm tương tự để chứng minh Đại Đạo và trật tự của ông tốt hơn. Muốn làm thế nào cũng được, chỉ yêu cầu không được nhờ vả những người không thuộc thế giới đó”.
Diệp Quân nghe vậy thì cười lớn.
Cuối cùng cũng không phải bị ăn hiếp nữa rồi!
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc Diệp Huyên: “Ngươi chọn sẵn địa điểm rồi chứ gì?"
Ông ấy gật đầu: “Đúng vậy”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta không đồng ý thì sao?"
"Thì ta nói Thanh Nhi giết ông”.
Diệp Huyên nói với một nụ cười trên môi.
Biết tên vua dựa dẫm này không nói đùa, chủ nhân bút Đại Đạo im lặng.
Diệp Huyên lại nói: “Lần này là cạnh tranh công bằng, không ai được gọi chi viện hay ỷ thế hiếp người. Ông có đồng ý không? Không thì đi chết đi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đổi một điều kiện”.
Diệp Huyên: “Nói”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu ta thắng thì các ngươi không được xen vào việc vũ trụ, còn phải giúp ta hoàn thiện Đại Đạo”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi có thể ra mặt thay muội muội ngươi, nhưng có thể đại diện cho cha ngươi sao?"
A đù, còn cố tình châm ngòi ly gián! Diệp Quân quắc mắt trừng.
Diệp Huyên cười: “Ta hầu như chưa từng nhờ vả cha ta làm gì, nhưng ta tin rằng chỉ cần ta mở miệng thì ông ấy sẽ không từ chối”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Được”.
Rồi quay sang Diệp Quân: “Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng”.
Lợi thế của ông ta là hiểu biết về thế giới này hơn Diệp Quân nhiều. Đây là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần thắng thì nhà họ Dương sẽ không thể ngáng đường ông ta mà còn phải giúp ông ta đi tới cùng.
Nghĩ đến việc có bọn họ giúp đỡ, ông ta bỗng muốn cười thành tiếng.
Đương nhiên là tự tin chứ!
Trừ Tam Kiếm thì chủ nhân bút Đại Đạo này đã sợ ai bao giờ?
Càng nghĩ càng thấy chờ mong.
Ông ta nhìn Diệp Quân với vẻ mặt bình thản đầy tự tin, không hề xem thường hay chú ý.
Diệp Huyên nhìn con mình, nghe hắn nói: “Con nghe cha hết”.
Ông ấy cười: “Vậy chúng ta đi dạo một chút”.
"Dạ”.
Diệp Quân gật đầu rồi quay sang An Nam Tịnh: “Lần này đã khiến An di nhọc lòng rồi ạ”.
Bà ấy chỉ gật đầu rồi nói với Nhị Nha: “Đi”.
Cô bé rũ đầu, rất không tình nguyện nhưng cũng biết mình không có cửa cãi lại.
Tiếc quá đi, còn chưa ăn được ai mà!
Bỗng cô bé ngẩng lên nhắc Diệp Quân: “Nhớ giữ lời đấy!"
Diệp Quân: “...”
Tiểu Bạch vung tay loạn xạ.
Diệp Quân đi tới, đưa ra hai xâu kẹo hồ lô: “Cảm ơn các ngươi đã giúp ta. Ta sẽ xin ông nội cho các ngươi theo ta đến hệ Ngân Hà chơi”.
Hai mắt sáng rỡ, Nhị Nha vỗ vai hắn: “Cháu ngoan!"
Thân xác Diệp Quân suýt thì vỡ ra.
Tiểu Bạch cũng làm bộ xoa đầu hắn.
Nhị Nha nhận kẹo, nói: “Hẹn gặp lại cháu ha!"
Rồi ôm Tiểu Bạch đi về phía An Nam Tịnh, được bà ấy mang đi.
Chương 2954: Ba đời nhà ta đi uống một ly
Diệp Quân tò mò hỏi: “Bọn họ đi đâu chơi vậy cha?"
Diệp Huyên cười: “Chừng nào mạnh lên đi rồi biết”.
Diệp Quân: “...”
Diệp Huyên lại nói với Diệp Thanh Thanh và Đồ: “Đợi ta xử lý việc của thằng nhóc này xong rồi sẽ dẫn các muội đi một nơi”.
Người sau gật đầu: “Được”.
Người trước hầm hừ, cũng không biết đang cáu vì cái gì.
Diệp Huyên quay sang Mạc Niệm Niệm: “Niệm tỷ, mình nói chuyện chút đi”.
Bà ấy gật đầu: “Được thôi”.
Rồi xuất hiện bên cạnh ông ấy.
Diệp Huyên hỏi Toại Cổ Kim: “Cô nương này cũng đi cùng chứ?"
Cô ta gật đầu.
Thế là đoàn người cất bước đi. Diệp Huyên hỏi: “Mọi người thấy chủ nhân bút Đại Đạo thế nào?"
Toại Cổ Kim: “Ông ta tin rằng mình sẽ thắng”.
Diệp Huyên gật đầu: “Kiến thức của ông ta cũng xấp xỉ Thanh Nhi”.
Diệp Quân giật mình: “Ngang với cô cô sao?"
Diệp Huyên cười: “Ừ, nghe hết hồn luôn đúng không?"
Diệp Quân: “Dạ”.
Diệp Huyên lại nói: “Nói đúng ra thì ông ta cũng chỉ sợ mỗi Thanh Nhi mà thôi”.
Diệp Quân muốn nói lại thôi.
Diệp Huyên: “Con định hỏi ông nội thì sao đúng không?"
Diệp Quân gật.
Diệp Huyên: “Chẳng lẽ con còn chưa phát hiện ông nội chỉ quan tâm đến con chứ không màng đến trật tự của con?"
Diệp Quân không nói gì.
Đúng là ông nội chưa từng thảo luận với hắn về trật tự, thậm chí còn có ý muốn làm ô dù cho hắn dựa dẫm.
Diệp Huyên tiếp tục: “Mục tiêu của cha và Tiêu Dao đại ca khác với chủ nhân bút Đại Đạo nên bọn họ gần như không có mâu thuẫn. Thanh Nhi thì khác”.
Hai mắt Diệp Quân sáng lên: “Cô cô ủng hộ con thành lập trật tự đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng”.
Diệp Quân cười khà khà.
Mạc Niệm Niệm khẽ cong môi. Thằng bé ngốc, cô cô con ủng hộ con là vì cha con ủng hộ con đó.
Còn một nguyên nhân khác mà chỉ Diệp Huyên biết, đó là Thanh Nhi đang ấp ủ một kế hoạch lớn.
Ông ấy hỏi Diệp Quân: “Con có tự tin sẽ thắng được chủ nhân bút Đại Đạo không?"
Hắn nói thẳng: “Dạ không”.
Chỉ có ngu mới dám vỗ ngực nói rằng mình sẽ chiến thắng trăm phần trăm.
Ngày nào hắn cũng rủa ông ta, nhưng cũng biết ông ta đáng sợ thế nào.
Diệp Huyên cười: “Không tự tin nhưng vẫn đồng ý, vậy là con đã chuẩn bị dốc toàn lực cho một lần này, đúng chứ?"
Diệp Quân gật đầu. Cha hắn đã nói giữa hắn và chủ nhân bút Đại Đạo thế nào cũng phải định ra kết quả, bằng không thì ngày nào cũng bị ông ta chỉ điểm cho người tới làm phiền thì không chịu nổi.
Diệp Huyên: “Lần này sẽ không ai giúp con hết, biết chứ?"
Thấy ông ấy nghiêm túc, Diệp Quân gật đầu.
"Chỉ cần ông ta không kéo bầy kéo đàn tới thì con có thua cũng chịu”.
Diệp Huyên cười: “Được, không chỉ con mà chúng ta cũng sẵn sàng chịu thua. Đàn ông mà, thắng được thì cũng thua được”.
Diệp Quân gật liên tục: “Cha là tấm gương cho con đó!"
Tiểu Tháp: “...”
"Ha ha ha!"
Diệp Huyên cười phá lên, vỗ vai con mình đầy yêu thương: “Ta biết con đây là đang nói thật lòng chứ không phải nịnh bợ”.
Mọi người: “...”
Mạc Niệm Niệm lắc đầu cười.
Diệp Huyên vươn tay triệu hồi quyển Phá Bích Kinh của Diệp Quân ra, nói: “Con cũng biết vị lão ca kia vừa có tài vừa có nhiều ý tưởng mới độc đáo, hãy nghiên cứu thật kỹ quyển sách này, nó sẽ giúp con rất nhiều”.
Diệp Quân gật đầu: “Con biết rồi”.
Diệp Huyên: “Có thấy mệt không?"
Diệp Quân lắc đầu: “Không mệt”.
Hắn thoáng dừng lại: “Vì con có một người cha tuyệt vời”.
"Ha ha ha!"
Diệp Huyên lại cười phá lên.
Diệp Quân chần chừ: “Cha à, thật ra ông nội cũng tuyệt lắm đó. Ông là người ngoài lạnh trong nóng, không giỏi thể hiện tình cảm. Ông thương con chẳng phải là để cho cha nhìn hay sao?"
Phận làm cháu vốn không có quyền lên tiếng về việc giữa cha ông, nhưng hắn nghĩ mình vẫn có trách nhiệm giúp gia đình hòa hảo với nhau hơn.
Diệp Huyên cười cười, đương nhiên hiểu ý con trai, bèn vỗ vai hắn: “Hôm nào rảnh, ba đời nhà mình đi uống một ly!"
Diệp Quân nói theo bản năng: “Đi câu lạc bộ Vô Biên ấy!"
Chương 2955: Đều muốn
Câu lạc bộ Vô Biên!
Mộ Niệm Niệm gật đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân vội nói: “Tất nhiên không thể quên Vô Biên lão ca rồi.”
Diệp Huyên cười ha ha: “Tất nhiên.”
Trên trán Diệp Quân đổ mồ hôi lạnh.
Phải trách Vô Biên lão ca, lại có thể mở loại câu lạc bộ không đoàng hoàng này.
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Diệp Huyên: “Địa điểm của cuộc so tài lần này là?”
Diệp Quân nhìn cũng nhìn Diệp Huyên: “Ở vũ trụ Chủ?”
Diệp Huyên cười nói: “Không phải.”
Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Vậy thì?”
Diệp Huyên cười hì hì: “Một nơi có trình độ văn minh võ đạo không cao.”
Mặc dù Diệp Quân hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu, vì nếu đặt ở vũ trụ Chủ, vậy hắn có ưu thế quá rồi, suy cho cùng, Toại Cổ Kim ở đây, đương nhiên, thế này cũng mất công bằng, cho dù thắng, thì chắc chắn chủ nhân bút Đại Đạo cũng không phục.
Diệp Huyên bỗng nói: “Nhớ lời lão ca Cựu Thần mà lúc trước con quen không?”
Diệp Quân nói: “Ý cha là, sống phải chân thành, làm người phải có giới hạn?”
Diệp Huyên cười nói: “Phải, chuyện chúng ta làm, có thể không từ thủ đoạn, nhưng tiền đề là, phải có giới hạn làm người, một người làm việc, làm người, nếu không có giới hạn, thì không có khác biệt gì với súc sinh cả, đương nhiên…”
Nói tới đây, ông ấy khẽ cười: “Một cái cây muốn vươn lên cao hơn, không chỉ được nhận nhiều ánh sáng hơn, mà rễ của nó cũng phải chìm sâu vào bóng tối hơn, hiểu chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu.”
Thế đạo này, làm người không thể quá lương thiện, không thể quá thành thật, không thể quá có giới hạn, vì người quá thiện lương, quá thành thật, quá có giới hạn luôn không hòa hợp tốt được.
Trong mắt Diệp Huyên cũng xẹt qua một tia phức tạp, bây giờ dạy con trai, sợ hắn không thiện lương, lại sợ hắn quá tốt bụng… Thế đạo này, thật sự phải thay đổi.
Diệp Quân nói: “Cha còn muốn dặn dò gì không?”
Diệp Huyên cười nói: “Hết rồi.”
Diệp Quân nói: “Đi tới đó, không thể dẫn người theo, phải không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Con không thể dẫn, ông ta cũng không thể.”
Diệp Quân im lặng.
Nếu có thể dẫn Toại Cổ Kim theo, vậy thì hắn càng tự tin hơn.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nhớ vị viện trưởng Phạn Thiên Quốc đó không?”
Mắt Diệp Quân lập tức sáng lên.
Hai cha con nhìn nhau cười.
Diệp Huyên quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Toại Cổ Kim: “Đây là chút tấm lòng của ta và mẹ nó.”
Nhưng Toại Cổ Kim lại không cầm, mà nhìn Diệp Quân, hỏi hắn, lúc ở ngoài, tất nhiên cô ta phải cho Diệp Quân mặt mũi và quyền uy tuyệt đối.
Diệp Quân cười nói: “Cầm đi.”
Bấy giờ Toại Cổ Kim mới nhận nhẫn không gian: “Cảm ơn.”
Diệp Huyên nói: “Cô nương, bây giờ Vũ trụ Chủ đang như rắn mất đầu, mà dưới Vũ trụ Chủ, còn có vô số những nền văn minh vi mô nữa, những nền văn minh vũ trụ này nhiều như sao, nếu đều có thể quy vào thư viện Quan Huyên, vậy thì chắc chắn là một sự giúp đỡ lớn cho thằng nhóc này, chuyện đó…”
Toại Cổ Kim lập tức nói: “Ta sẽ làm ổn thỏa.”
Diệp Huyên gật đầu, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một quyển trục xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Con chuẩn bị một chút, sau khi chuẩn bị xong, thì bóp vỡ thứ này, thứ này sẽ đưa con tới chỗ đó.”
Diệp Quân nhận quyển trục: “Vâng.”
Diệp Huyên nhìn Mộ Niệm Niệm: “Niệm tỷ, chúng ta đi thôi!”
“Đợi đã!”
Diệp Quân vội nói.
Diệp Huyên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Còn chuyện gì à?”
Diệp Quân vội quay người nhìn Mạc Sơn Hà ở nơi xa: “Mạc huynh, mau qua đây!”
Nghe Diệp Quân hô, Mạc Sơn Hà hơi ngơ ngẩn, lập tức bước về trước một bước, tới trước mặt đám người Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Diệp Huyên: “Cha, đây là huynh đệ con mới quen, tên Mạc Sơn Hà, là một người không tệ, cha dạy bảo huynh ấy tí nha.”
Nghe Diệp Quân nói, Mạc Sơn Hà lập tức cảm động vô cùng, y không quen người đàn ông áo trắng này, nhưng, sau khi thấy người đàn ông áo trắng này nhẹ nhàng kéo người kì quái kia đi, y biết, đây mẹ nó chính là một bố già siêu cấp siêu siêu cấp!
Một bố già siêu cấp còn khủng bố hơn người kì quái kia!
Con đường võ đạo mà Mạc Sơn Hà y đi cho tới nay, thật ra đã tới điểm cuối, nếu muốn đi tiếp, kì thực rất khó khăn.
Còn thế giới này, thì không có bất kì ai có thể tạo một con đường riêng, kẻ đi trên con đường mới, càng nhiều người, thì càng muốn được người khác dìu dắt.
Nhưng, không phải ai cũng có cơ hội để được người khác dìu dắt chỉ bảo.
Bây giờ mọi hành động của Diệp Quân, khiến y thật sự cảm động vô cùng, vị huynh đệ này không quên y!
Đàn ông hy sinh mình vì tri kỉ!
Huynh đệ tốt!
Diệp Huyên nhìn Mạc Sơn Hà kích động vô cùng, ông ấy khẽ cười: “Ngoài người kì quái đó ra, vị huynh đệ này của con đúng là kẻ yêu nghiệt nhất, lại có thể đi trên con đường như vậy, rất giỏi.”
Được Diệp Huyên khen, Mạc Sơn Hà vội nói: “Trước mặt tiền bối, chút thành tựu này của ta thật sự nhỏ bé không đáng kể gì.”
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi muốn tiến thêm một bước, hay là muốn tự tạo một con đường riêng?”
Mạc Sơn Hà nghĩ, sau đó nói: “Đều muốn.”
Diệp Huyên cười ha ha, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một sợi kiếm khí đột nhiên bay ra từ lòng bàn tay, sau đó chìm vào giữa lông mày Mạc Sơn Hà, tiến vào chỗ sâu trong thức hải của y.
Diệp Huyên nói: “Còn có thể lĩnh hội bao nhiêu, phải xem bản thân ngươi rồi.”
Nói xong, ông ấy dẫn Mộ Niệm Niệm xoay người biến mất ở cuối tinh hà.
Đồ và Diệp Thanh Thanh cũng đi theo.
Trước khi Diệp Thanh Thanh đi theo, nhìn Diệp Quân, vung vung nắm tay nhỏ một lát.
Diệp Quân: “…”
Nhìn đám người cha mình rời đi, mặt Diệp Quân nở nụ cười, không thể không nói, có cha giúp đỡ thật tốt, nếu phải dựa vào mình, vậy thì hắn quá khó khăn rồi.
"Giết ta?"
Khóe miệng Diệp Huyên hơi nhếch lên: "Ngươi có thể thử!"
Chủ nhân bút Đại Đạo ở bên lập tức biến sắc, ông ta nhìn về phía người ngoại giới: "Chuyện này không liên quan gì đến ông ấy, ngươi đừng kích động".
Người ngoại giới không để ý đến chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta nhìn Diệp Huyên rồi mỉm cười hỏi: "Các hạ tên là gì?"
Diệp Huyên cười nói: "Ta tên Diệp Huyên... Nghe nói ngươi muốn nghiệm chứng thật và giả, ái chà, hà tất phải phiền như vậy? Ngươi cầu xin ta đi, ta dạy cho ngươi! Ha ha!"
"Ngông cuồng!"
Phía xa xa, Đạo Tiêu nghe Diệp Huyên nói thế thì lập tức giận tím mặt, ông ta chỉ vào Diệp Huyên: "Ngươi là cái thá gì mà dám nói vậy với sư phụ ta..."
Diệp Huyên búng tay một cái, Đạo Tiêu lập tức nổ tung, trực tiếp bị xóa sổ.
Giết trong nháy mắt!
Thấy thế, đám người Phạn Thiên đều lấy làm sợ hãi.
Diệp Huyên nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo và người đàn ông kia, nụ cười trên mặt dần biến mất: "Nếu là cường giả cùng cấp thì các ngươi muốn chơi thế nào ta cũng kệ, thế nhưng lấy lớn hiếp nhỏ... Các ngươi nghĩ là sau lưng nó không có ai thật à?"
Nói rồi, ông ấy đột nhiên chỉ một ngón tay về phía Phạn Thiên đứng ở phía xa.
Ông ta lập tức tái mặt, nhưng ông ta cũng kinh hãi phát hiện có một luồng sức mạnh thần bí đã khóa chặt mình lại, trong nháy mắt, ông ta đã bị nổ tung rồi hóa thành hư vô.
Lại giết trong nháy mắt!
Nhưng Diệp Huyên vẫn chưa dừng lại, hắn xoay người lần lượt chỉ từng người, chỉ đến ai thì người đó lập tức bị xóa sổ...
Chết như ngả rạ!
Không ai có sức chống cự.
Chỉ chốc lát, một đám cường giả đứng đầu chủ nhân bút Đại Đạo dẫn đến đều bị giết chết hết...
"Diệp Huyên!"
Chủ nhân bút Đại Đạo thấy Diệp Huyên đại khai sát giới thì trầm giọng nói: "Ngươi có tuân theo quy tắc không?"
Diệp Huyên cười nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, ta phát hiện ông còn không biết xấu hổ hơn cả cha ta!"
Người đàn ông áo xanh: "..."
Diệp Huyên nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: "Chỉ có ông được lôi kéo người khắp nơi đến đánh con trai ta, chứ không cho con trai ta gọi người à? Quy tắc đếch gì vậy?"
Người đàn ông bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên xòe tay ra, sau đó lại siết chặt lại, thời không xung quanh Diệp Huyên đột nhiên trở nên hư huyễn.
Một luồng sức mạnh Đại Đạo thần bí hiện lên trong đất trời, sau đó nhanh chóng ập về phía Diệp Huyên, mà Diệp Huyên không hề né tránh, để mặc luồng sức mạnh đó nhấn chìm mình.
Nhưng ông ấy lại không hề hấn gì!
Người đàn ông hơi ngạc nhiên.
Diệp Huyên nhìn ông ta: "Làm mấy trò vớ vẩn màu mè này để làm gì? Không phải ngươi muốn biết thật và giả của thế gian này à? Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết".
Nói rồi, ông ấy bước lên trước một bước, chỉ một bước đó thôi đã khiến thời không quanh ông ấy cùng người đàn ông kia chở trở nên hư huyễn, xung quanh bọn họ lập lòe vô số văn tự...
Nhìn những dòng chữ chi chít lấp lóe kia, trong mắt người đàn ông lần nữa ánh lên tia kinh ngạc, ông ta nở nụ cười: "Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy... Ha ha..."
Vừa dứt lời, hơi thở của ông ta cũng đột nhiên tăng vọt!
Đột phá!
Lúc này ông ta lại đột phá!
Mọi người đều thấy nghi hoặc.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng khó hiểu, nhưng chẳng mấy chốc, ông ta như nghĩ đến điều gì đó mà sắc mặt lập tức biến đổi: "Diệp Huyên, thứ không biết xấu hổ nhà ngươi, ngươi..."
Diệp Huyên không nhìn ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo thật sự vô cùng tức giận, chưa kịp nghĩ thêm gì khác đã quay sang vung quyền đánh về phía Diệp Huyên.
Đây là bị ép!
Diệp Huyên phất tay áo lên, luồng sức mạnh của chủ nhân bút Đại Đạo lập tức bị đánh nát.
Diệp Huyên không để ý đến chủ nhân bút Đại Đạo đang tức muốn nổ phổi kia mà chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông nọ, hơi thở của ông ta đang không ngừng tăng lên, càng lúc càng mạnh.
Đối phương đang đột phá hơn cả đột phá!
Vốn dĩ ông ta chỉ ngộ ra giả, nhưng bây giờ ông ta còn hiểu cả thật!
Khác nhau một trời một vực.
Diệp Quân cũng hơi nghi hoặc, bởi vì hắn cảm giác được cha đang giúp vị người ngoại giới này đột phá, mà thực lực của ông ta bây giờ đã vô cùng vô cùng khủng bố, nếu đột phá tiếp nữa...
Vẻ mặt Diệp Quân cũng trở nên nghiêm túc.
Mà Toại Cổ Kim bên cạnh hắn lúc này cũng đang nhìn chằm chằm Diệp Huyên và người ngoại giới kia, cô ta nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà chợt lộ ra ý cười trên mặt.
Còn chủ nhân bút Đại Đạo thì ngày càng đen mặt.
Chương 2952: Tìm ý nghĩa cuộc sống
Đúng lúc này, người ngoại giới đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên, ông ta nở nụ cười: "Ta phải cảm ơn ngươi, ngươi đã giúp ta giải quyết câu hỏi đã thắc mắc rất nhiều năm qua".
Diệp Huyên bình tĩnh nói: "Vậy ngươi định cảm ơn như thế nào?"
Người ngoại giới cười nói: "Ta không thể không cảm ơn được đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu: "Đúng".
Người ngoại giới cười nói: "Ta từng tách ba thời kì của bản thân ra thành các bản thể quá khứ, hiện tại, tương lai... Lúc ta làm như thế ta cũng đã đoán được tất cả, cũng đoán được tương lai ta sẽ phá cục như thế nào, để đề phòng ta tương lai phá cục, ta ở hiện tại thật sự rất nhọc lòng... Tất nhiên bại bởi chính mình thì cũng không mất mặt".
Diệp Huyên nói: "Cũng đâu phải là ngươi thua?"
Ông ta đáp: "Đối với ta của tương lai, à không, phải là đối với ta của hiện tại thì đúng là thua. Tất nhiên như lời ngươi nói, nếu xét về tất cả chúng ta, thì ta lại không thua".
Nói rồi, trong cơ thể ông ta chợt có một năng lượng thần bí trào ra, sau đó tự nhiên tiêu tán trong đất trời.
Mà nương theo sự tiêu tán của luồng năng lượng kia, ánh mắt của ông ta dần trở nên mờ mịt, ông ta chạy một đời, tuy bây giờ đã ngộ được chân lý, nhưng giấc mộng của ông ta cũng tan vỡ.
Tựa như một kẻ cả đời theo đuổi khoa học, nhưng đến một ngày nọ khi hắn đi đến được điểm cuối của con đường này thì phát hiện ra rằng thì ra kết thúc của khoa học... chính là thần học...
Tất cả đều như mộng ảo!
Người ngoại giới nở nụ cười!
Vào thời khắc cuối cùng, ánh mắt ông ta không có thất vọng, cũng không có hối hận, chỉ có thản nhiên.
Mà trên đỉnh đầu của ông ta, luồng năng lượng kia đã hoàn toàn biến mất.
Đó là ý thức của ông ta!
Là ý thức giờ khắc này!
Mà sau khi ý thức giờ khắc này của ông ta hoàn toàn tiêu tan, đôi mắt vốn tĩnh mịch của ông ta chợt trở nên mịt mờ, ngay sau đó, ánh mắt đã bắt đầu có hồn lại.
Chẳng mấy chốc, ông ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân ở cách đó không xa, ngạc nhiên hô lên: "Diệp lão đệ!"
Diệp lão đệ!
Nghe ông ta gọi như thế, Diệp Quân nở nụ cười.
Giống như hắn đoán, sở dĩ cha giúp người ngoại giới kia đột phá là có mục đích, mà mục đích đó là xóa đi tương lai, giữ lại quá khứ.
Mà quá khứ là ai?
Là Cựu Thần lão ca!
Trong nháy mắt hóa địch thành bạn!
Diệp Quân nở nụ cười.
Phía xa, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lúc này đã trở nên vô cùng bình tĩnh.
Cựu Thần chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: "Diệp lão đệ, ta phải đi rồi".
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Đi đâu?"
Cựu Thần nhẹ giọng nói: "Đi tìm ý nghĩa của việc sống sót".
Diệp Quân nhìn y, không nói gì.
Cựu Thần xòe tay ra, một quyển sách cổ ngưng lại trong bàn tay của y.
Là Kinh Phá Bích!
Đó là quyển Kinh Phá Bích hoàn chỉnh!
Cựu Thần đưa Kinh Phá Bích hoàn chỉnh cho Diệp Quân: "Thứ này có lẽ giúp được đệ rất nhiều".
Diệp Quân không từ chối, hắn nhận lấy rồi nói: "Lão ca, bây giờ huynh..."
Cựu Thần mỉm cười nói: "Ta vừa nãy đã chết, bây giờ đứng trước mặt đệ là ta của quá khứ, nhưng cha của đệ đã giữ lại kí ức vừa nãy cho ta, bởi vậy ta được xem là người chiến thắng cuối cùng".
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: "Ngươi vẫn luôn chọn hắn".
Cựu Thần quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo gắt gao nhìn y: "Từ đầu đến giờ, ngươi vẫn luôn chọn hắn".
Cựu Thần mỉm cười nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta không chọn hắn".
Chủ nhân bút Đại Đạo cau mày.
Cựu Thần khẽ lắc đầu: "Nhà ngươi làm chuyện gì cũng mưu tính trước sau, tính toán cặn kẽ... Mà ngươi chưa hề nghĩ rằng đối với một số người, sống sót mới là điều quan trọng nhất".
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Cựu Thần, không nói gì.
Cựu Thần quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: "Ta và Diệp lão đệ quen biết, hơn nữa còn từng kết một mối thiện duyên, cũng chỉ vì hai chúng ta đều đang kiên trì với bản thân, chúng ta đều có ranh giới cuối cùng của mình..."
Diệp Quân cười nói: "Đúng vậy".
Chủ nhân bút Đại Đạo cười gằn: "Nếu ngươi kiên trì với bản thân thì cần gì phải phí công làm những điều này?"
Cựu Thần nói: "Theo đuổi những thứ đó cùng với làm chính bản thân mình đâu có gì mâu thuẫn với nhau? Hơn nữa, ta chưa bao giờ tính toán việc gì, cũng chưa từng phá cục, mục đích của ta vẫn luôn là thực nghiệm, ngươi chủ động dây vào, muốn lợi dụng ta của tương lai để đối phó với Diệp lão đệ..."
Nói rồi, ông ta lắc đầu: "Tất nhiên bây giờ so đo những điều này cũng không còn nghĩa lý gì".
Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: "Diệp lão đệ, trọng tâm của quyển Kinh Phá Bích này chính là đánh thức nguồn gốc nội tâm, chỉ cần thức tỉnh được sơ tâm, thì chính là khai ngộ, được gọi là "bản tâm", "chân tâm", "bản ngã vốn có", chúng đều thông qua nghìn vạn phủ định của thế gian để loại bỏ những tư duy ràng buộc của thế tục, sau khi thấy rõ được "thật là giả mà giả cũng là thật" thì sẽ thôi thúc nguồn gốc tâm linh hiện ra, đây cũng tức là Đạo trong thế giới hư vô..."
Diệp Quân hỏi: "Vậy Đạo trong thế giới thật thì sao?"
Cựu Thần cười nói: "Đây cũng là thứ ta muốn theo đuổi".
Diệp Quân nở nụ cười.
Cựu Thần phất phất tay: "Sau này còn gặp lại".
Diệp Quân nói: "Thật sự sẽ gặp lại sao?"
Cựu Thần đáp: "Tùy duyên".
Nói rồi, y chợt trở nên mờ ảo, chưa đến một khắc sau đã hoàn toàn biến mất.
Đi rồi!
Diệp Quân lại có chút hiếu kỳ, lão ca sẽ đi đến đâu?
Có phải sẽ đi thẳng đến Chân thế giới trong truyền thuyết?
Như biết Diệp Quân suy nghĩ gì, Diệp Huyên ở bên đột nhiên cười nói: "Bây giờ y vẫn chưa đến được đó đâu".
Diệp Quân nhìn về phía Diệp Huyên: "Cha".
Diệp Huyên nói: "Người này rất cừ, tất nhiên cùng vì vậy nên y mới có thể sống".
Diệp Quân đi tới bên cạnh Diệp Huyên, sau đó nhìn chủ nhân bút Đại Đạo cách đó không xa: "Cha, cha có muốn giết quách tên này luôn không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
...
Chương 2953: Cạnh tranh công bằng
Giết ư?
Diệp Huyên nghe Diệp Quân nói vậy thì chỉ cười không nói.
Diệp Quân mới bồi thêm: “Giỡn thôi”.
Hắn biết tên chủ nhân bút Đại Đạo khốn kiếp này chưa thể chết bây giờ được.
Mẹ nó chứ!
Quyết định rồi, khi nào vô địch thì người đầu tiên hắn xử lý chính là tên này. Ông ta từ đầu đến giờ lúc nào cũng gây sự, lần nào lần nấy đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết, đơn giản là đếch phải người.
Thằng chó già này phải chết!
Diệp Quân hạ quyết tâm.
Diệp Huyên vỗ nhẹ lên vai hắn rồi nói với chủ nhân bút Đại Đạo đang sưng sỉa ra mặt: “Ta thấy tranh qua đấu lại mãi cũng vô nghĩa, hay là đổi cách đánh cược một ván cuối cùng, dùng nó để phân thắng bại. Nếu ông thắng, con ta và nhà họ Dương sẽ không bao giờ tranh giành gì với ông nữa. Ông muốn làm gì vũ trụ này cũng được, chúng ta sẽ tự động tránh xa. Nhưng nếu ông thua, ông phải dốc toàn lực giúp con ta thành lập trật tự, hoàn thiện Đại Đạo, đứng đầu kim cổ. Được không?"
Người kia chỉ lạnh nhạt đáp: “Dù kết quả thế nào thì các ngươi cũng sẽ thay nhau ra tay chứ gì?"
Diệp Huyên: “Vì chính ông phá hỏng quy tắc trước. Ông nhìn lại xem ông đã chỉ điểm con ta cho những ai? Trên đời này có người ỷ lớn hiếp nhỏ như ông sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo hừ lạnh: “Muốn đánh cược thế nào?"
Diệp Huyên cười: “Đơn giản thôi, chúng ta không chỉ so về sức mạnh mà còn so đạo thống. Con ta tu sức mạnh tín ngưỡng, vậy hãy cho nó một đất nước để cai quản và chứng minh trật tự của mình. Ông cũng có thể làm tương tự để chứng minh Đại Đạo và trật tự của ông tốt hơn. Muốn làm thế nào cũng được, chỉ yêu cầu không được nhờ vả những người không thuộc thế giới đó”.
Diệp Quân nghe vậy thì cười lớn.
Cuối cùng cũng không phải bị ăn hiếp nữa rồi!
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc Diệp Huyên: “Ngươi chọn sẵn địa điểm rồi chứ gì?"
Ông ấy gật đầu: “Đúng vậy”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta không đồng ý thì sao?"
"Thì ta nói Thanh Nhi giết ông”.
Diệp Huyên nói với một nụ cười trên môi.
Biết tên vua dựa dẫm này không nói đùa, chủ nhân bút Đại Đạo im lặng.
Diệp Huyên lại nói: “Lần này là cạnh tranh công bằng, không ai được gọi chi viện hay ỷ thế hiếp người. Ông có đồng ý không? Không thì đi chết đi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đổi một điều kiện”.
Diệp Huyên: “Nói”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu ta thắng thì các ngươi không được xen vào việc vũ trụ, còn phải giúp ta hoàn thiện Đại Đạo”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi có thể ra mặt thay muội muội ngươi, nhưng có thể đại diện cho cha ngươi sao?"
A đù, còn cố tình châm ngòi ly gián! Diệp Quân quắc mắt trừng.
Diệp Huyên cười: “Ta hầu như chưa từng nhờ vả cha ta làm gì, nhưng ta tin rằng chỉ cần ta mở miệng thì ông ấy sẽ không từ chối”.
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Được”.
Rồi quay sang Diệp Quân: “Vậy chúng ta cạnh tranh công bằng”.
Lợi thế của ông ta là hiểu biết về thế giới này hơn Diệp Quân nhiều. Đây là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần thắng thì nhà họ Dương sẽ không thể ngáng đường ông ta mà còn phải giúp ông ta đi tới cùng.
Nghĩ đến việc có bọn họ giúp đỡ, ông ta bỗng muốn cười thành tiếng.
Đương nhiên là tự tin chứ!
Trừ Tam Kiếm thì chủ nhân bút Đại Đạo này đã sợ ai bao giờ?
Càng nghĩ càng thấy chờ mong.
Ông ta nhìn Diệp Quân với vẻ mặt bình thản đầy tự tin, không hề xem thường hay chú ý.
Diệp Huyên nhìn con mình, nghe hắn nói: “Con nghe cha hết”.
Ông ấy cười: “Vậy chúng ta đi dạo một chút”.
"Dạ”.
Diệp Quân gật đầu rồi quay sang An Nam Tịnh: “Lần này đã khiến An di nhọc lòng rồi ạ”.
Bà ấy chỉ gật đầu rồi nói với Nhị Nha: “Đi”.
Cô bé rũ đầu, rất không tình nguyện nhưng cũng biết mình không có cửa cãi lại.
Tiếc quá đi, còn chưa ăn được ai mà!
Bỗng cô bé ngẩng lên nhắc Diệp Quân: “Nhớ giữ lời đấy!"
Diệp Quân: “...”
Tiểu Bạch vung tay loạn xạ.
Diệp Quân đi tới, đưa ra hai xâu kẹo hồ lô: “Cảm ơn các ngươi đã giúp ta. Ta sẽ xin ông nội cho các ngươi theo ta đến hệ Ngân Hà chơi”.
Hai mắt sáng rỡ, Nhị Nha vỗ vai hắn: “Cháu ngoan!"
Thân xác Diệp Quân suýt thì vỡ ra.
Tiểu Bạch cũng làm bộ xoa đầu hắn.
Nhị Nha nhận kẹo, nói: “Hẹn gặp lại cháu ha!"
Rồi ôm Tiểu Bạch đi về phía An Nam Tịnh, được bà ấy mang đi.
Chương 2954: Ba đời nhà ta đi uống một ly
Diệp Quân tò mò hỏi: “Bọn họ đi đâu chơi vậy cha?"
Diệp Huyên cười: “Chừng nào mạnh lên đi rồi biết”.
Diệp Quân: “...”
Diệp Huyên lại nói với Diệp Thanh Thanh và Đồ: “Đợi ta xử lý việc của thằng nhóc này xong rồi sẽ dẫn các muội đi một nơi”.
Người sau gật đầu: “Được”.
Người trước hầm hừ, cũng không biết đang cáu vì cái gì.
Diệp Huyên quay sang Mạc Niệm Niệm: “Niệm tỷ, mình nói chuyện chút đi”.
Bà ấy gật đầu: “Được thôi”.
Rồi xuất hiện bên cạnh ông ấy.
Diệp Huyên hỏi Toại Cổ Kim: “Cô nương này cũng đi cùng chứ?"
Cô ta gật đầu.
Thế là đoàn người cất bước đi. Diệp Huyên hỏi: “Mọi người thấy chủ nhân bút Đại Đạo thế nào?"
Toại Cổ Kim: “Ông ta tin rằng mình sẽ thắng”.
Diệp Huyên gật đầu: “Kiến thức của ông ta cũng xấp xỉ Thanh Nhi”.
Diệp Quân giật mình: “Ngang với cô cô sao?"
Diệp Huyên cười: “Ừ, nghe hết hồn luôn đúng không?"
Diệp Quân: “Dạ”.
Diệp Huyên lại nói: “Nói đúng ra thì ông ta cũng chỉ sợ mỗi Thanh Nhi mà thôi”.
Diệp Quân muốn nói lại thôi.
Diệp Huyên: “Con định hỏi ông nội thì sao đúng không?"
Diệp Quân gật.
Diệp Huyên: “Chẳng lẽ con còn chưa phát hiện ông nội chỉ quan tâm đến con chứ không màng đến trật tự của con?"
Diệp Quân không nói gì.
Đúng là ông nội chưa từng thảo luận với hắn về trật tự, thậm chí còn có ý muốn làm ô dù cho hắn dựa dẫm.
Diệp Huyên tiếp tục: “Mục tiêu của cha và Tiêu Dao đại ca khác với chủ nhân bút Đại Đạo nên bọn họ gần như không có mâu thuẫn. Thanh Nhi thì khác”.
Hai mắt Diệp Quân sáng lên: “Cô cô ủng hộ con thành lập trật tự đúng không?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng”.
Diệp Quân cười khà khà.
Mạc Niệm Niệm khẽ cong môi. Thằng bé ngốc, cô cô con ủng hộ con là vì cha con ủng hộ con đó.
Còn một nguyên nhân khác mà chỉ Diệp Huyên biết, đó là Thanh Nhi đang ấp ủ một kế hoạch lớn.
Ông ấy hỏi Diệp Quân: “Con có tự tin sẽ thắng được chủ nhân bút Đại Đạo không?"
Hắn nói thẳng: “Dạ không”.
Chỉ có ngu mới dám vỗ ngực nói rằng mình sẽ chiến thắng trăm phần trăm.
Ngày nào hắn cũng rủa ông ta, nhưng cũng biết ông ta đáng sợ thế nào.
Diệp Huyên cười: “Không tự tin nhưng vẫn đồng ý, vậy là con đã chuẩn bị dốc toàn lực cho một lần này, đúng chứ?"
Diệp Quân gật đầu. Cha hắn đã nói giữa hắn và chủ nhân bút Đại Đạo thế nào cũng phải định ra kết quả, bằng không thì ngày nào cũng bị ông ta chỉ điểm cho người tới làm phiền thì không chịu nổi.
Diệp Huyên: “Lần này sẽ không ai giúp con hết, biết chứ?"
Thấy ông ấy nghiêm túc, Diệp Quân gật đầu.
"Chỉ cần ông ta không kéo bầy kéo đàn tới thì con có thua cũng chịu”.
Diệp Huyên cười: “Được, không chỉ con mà chúng ta cũng sẵn sàng chịu thua. Đàn ông mà, thắng được thì cũng thua được”.
Diệp Quân gật liên tục: “Cha là tấm gương cho con đó!"
Tiểu Tháp: “...”
"Ha ha ha!"
Diệp Huyên cười phá lên, vỗ vai con mình đầy yêu thương: “Ta biết con đây là đang nói thật lòng chứ không phải nịnh bợ”.
Mọi người: “...”
Mạc Niệm Niệm lắc đầu cười.
Diệp Huyên vươn tay triệu hồi quyển Phá Bích Kinh của Diệp Quân ra, nói: “Con cũng biết vị lão ca kia vừa có tài vừa có nhiều ý tưởng mới độc đáo, hãy nghiên cứu thật kỹ quyển sách này, nó sẽ giúp con rất nhiều”.
Diệp Quân gật đầu: “Con biết rồi”.
Diệp Huyên: “Có thấy mệt không?"
Diệp Quân lắc đầu: “Không mệt”.
Hắn thoáng dừng lại: “Vì con có một người cha tuyệt vời”.
"Ha ha ha!"
Diệp Huyên lại cười phá lên.
Diệp Quân chần chừ: “Cha à, thật ra ông nội cũng tuyệt lắm đó. Ông là người ngoài lạnh trong nóng, không giỏi thể hiện tình cảm. Ông thương con chẳng phải là để cho cha nhìn hay sao?"
Phận làm cháu vốn không có quyền lên tiếng về việc giữa cha ông, nhưng hắn nghĩ mình vẫn có trách nhiệm giúp gia đình hòa hảo với nhau hơn.
Diệp Huyên cười cười, đương nhiên hiểu ý con trai, bèn vỗ vai hắn: “Hôm nào rảnh, ba đời nhà mình đi uống một ly!"
Diệp Quân nói theo bản năng: “Đi câu lạc bộ Vô Biên ấy!"
Chương 2955: Đều muốn
Câu lạc bộ Vô Biên!
Mộ Niệm Niệm gật đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân vội nói: “Tất nhiên không thể quên Vô Biên lão ca rồi.”
Diệp Huyên cười ha ha: “Tất nhiên.”
Trên trán Diệp Quân đổ mồ hôi lạnh.
Phải trách Vô Biên lão ca, lại có thể mở loại câu lạc bộ không đoàng hoàng này.
Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Diệp Huyên: “Địa điểm của cuộc so tài lần này là?”
Diệp Quân nhìn cũng nhìn Diệp Huyên: “Ở vũ trụ Chủ?”
Diệp Huyên cười nói: “Không phải.”
Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Vậy thì?”
Diệp Huyên cười hì hì: “Một nơi có trình độ văn minh võ đạo không cao.”
Mặc dù Diệp Quân hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu, vì nếu đặt ở vũ trụ Chủ, vậy hắn có ưu thế quá rồi, suy cho cùng, Toại Cổ Kim ở đây, đương nhiên, thế này cũng mất công bằng, cho dù thắng, thì chắc chắn chủ nhân bút Đại Đạo cũng không phục.
Diệp Huyên bỗng nói: “Nhớ lời lão ca Cựu Thần mà lúc trước con quen không?”
Diệp Quân nói: “Ý cha là, sống phải chân thành, làm người phải có giới hạn?”
Diệp Huyên cười nói: “Phải, chuyện chúng ta làm, có thể không từ thủ đoạn, nhưng tiền đề là, phải có giới hạn làm người, một người làm việc, làm người, nếu không có giới hạn, thì không có khác biệt gì với súc sinh cả, đương nhiên…”
Nói tới đây, ông ấy khẽ cười: “Một cái cây muốn vươn lên cao hơn, không chỉ được nhận nhiều ánh sáng hơn, mà rễ của nó cũng phải chìm sâu vào bóng tối hơn, hiểu chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu.”
Thế đạo này, làm người không thể quá lương thiện, không thể quá thành thật, không thể quá có giới hạn, vì người quá thiện lương, quá thành thật, quá có giới hạn luôn không hòa hợp tốt được.
Trong mắt Diệp Huyên cũng xẹt qua một tia phức tạp, bây giờ dạy con trai, sợ hắn không thiện lương, lại sợ hắn quá tốt bụng… Thế đạo này, thật sự phải thay đổi.
Diệp Quân nói: “Cha còn muốn dặn dò gì không?”
Diệp Huyên cười nói: “Hết rồi.”
Diệp Quân nói: “Đi tới đó, không thể dẫn người theo, phải không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Con không thể dẫn, ông ta cũng không thể.”
Diệp Quân im lặng.
Nếu có thể dẫn Toại Cổ Kim theo, vậy thì hắn càng tự tin hơn.
Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nhớ vị viện trưởng Phạn Thiên Quốc đó không?”
Mắt Diệp Quân lập tức sáng lên.
Hai cha con nhìn nhau cười.
Diệp Huyên quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Toại Cổ Kim: “Đây là chút tấm lòng của ta và mẹ nó.”
Nhưng Toại Cổ Kim lại không cầm, mà nhìn Diệp Quân, hỏi hắn, lúc ở ngoài, tất nhiên cô ta phải cho Diệp Quân mặt mũi và quyền uy tuyệt đối.
Diệp Quân cười nói: “Cầm đi.”
Bấy giờ Toại Cổ Kim mới nhận nhẫn không gian: “Cảm ơn.”
Diệp Huyên nói: “Cô nương, bây giờ Vũ trụ Chủ đang như rắn mất đầu, mà dưới Vũ trụ Chủ, còn có vô số những nền văn minh vi mô nữa, những nền văn minh vũ trụ này nhiều như sao, nếu đều có thể quy vào thư viện Quan Huyên, vậy thì chắc chắn là một sự giúp đỡ lớn cho thằng nhóc này, chuyện đó…”
Toại Cổ Kim lập tức nói: “Ta sẽ làm ổn thỏa.”
Diệp Huyên gật đầu, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một quyển trục xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Con chuẩn bị một chút, sau khi chuẩn bị xong, thì bóp vỡ thứ này, thứ này sẽ đưa con tới chỗ đó.”
Diệp Quân nhận quyển trục: “Vâng.”
Diệp Huyên nhìn Mộ Niệm Niệm: “Niệm tỷ, chúng ta đi thôi!”
“Đợi đã!”
Diệp Quân vội nói.
Diệp Huyên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Còn chuyện gì à?”
Diệp Quân vội quay người nhìn Mạc Sơn Hà ở nơi xa: “Mạc huynh, mau qua đây!”
Nghe Diệp Quân hô, Mạc Sơn Hà hơi ngơ ngẩn, lập tức bước về trước một bước, tới trước mặt đám người Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Diệp Huyên: “Cha, đây là huynh đệ con mới quen, tên Mạc Sơn Hà, là một người không tệ, cha dạy bảo huynh ấy tí nha.”
Nghe Diệp Quân nói, Mạc Sơn Hà lập tức cảm động vô cùng, y không quen người đàn ông áo trắng này, nhưng, sau khi thấy người đàn ông áo trắng này nhẹ nhàng kéo người kì quái kia đi, y biết, đây mẹ nó chính là một bố già siêu cấp siêu siêu cấp!
Một bố già siêu cấp còn khủng bố hơn người kì quái kia!
Con đường võ đạo mà Mạc Sơn Hà y đi cho tới nay, thật ra đã tới điểm cuối, nếu muốn đi tiếp, kì thực rất khó khăn.
Còn thế giới này, thì không có bất kì ai có thể tạo một con đường riêng, kẻ đi trên con đường mới, càng nhiều người, thì càng muốn được người khác dìu dắt.
Nhưng, không phải ai cũng có cơ hội để được người khác dìu dắt chỉ bảo.
Bây giờ mọi hành động của Diệp Quân, khiến y thật sự cảm động vô cùng, vị huynh đệ này không quên y!
Đàn ông hy sinh mình vì tri kỉ!
Huynh đệ tốt!
Diệp Huyên nhìn Mạc Sơn Hà kích động vô cùng, ông ấy khẽ cười: “Ngoài người kì quái đó ra, vị huynh đệ này của con đúng là kẻ yêu nghiệt nhất, lại có thể đi trên con đường như vậy, rất giỏi.”
Được Diệp Huyên khen, Mạc Sơn Hà vội nói: “Trước mặt tiền bối, chút thành tựu này của ta thật sự nhỏ bé không đáng kể gì.”
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi muốn tiến thêm một bước, hay là muốn tự tạo một con đường riêng?”
Mạc Sơn Hà nghĩ, sau đó nói: “Đều muốn.”
Diệp Huyên cười ha ha, ông ấy mở lòng bàn tay ra, một sợi kiếm khí đột nhiên bay ra từ lòng bàn tay, sau đó chìm vào giữa lông mày Mạc Sơn Hà, tiến vào chỗ sâu trong thức hải của y.
Diệp Huyên nói: “Còn có thể lĩnh hội bao nhiêu, phải xem bản thân ngươi rồi.”
Nói xong, ông ấy dẫn Mộ Niệm Niệm xoay người biến mất ở cuối tinh hà.
Đồ và Diệp Thanh Thanh cũng đi theo.
Trước khi Diệp Thanh Thanh đi theo, nhìn Diệp Quân, vung vung nắm tay nhỏ một lát.
Diệp Quân: “…”
Nhìn đám người cha mình rời đi, mặt Diệp Quân nở nụ cười, không thể không nói, có cha giúp đỡ thật tốt, nếu phải dựa vào mình, vậy thì hắn quá khó khăn rồi.
Bình luận facebook