-
Chương 2981-2985
Chương 2981: Phong thái khác người
Bữa tiệc kết thúc.
Trên đường Diệp Quân và Tần Tuyết đi về phủ Tổng Đốc, trong tay hắn cầm tài liệu vừa được phê duyệt.
Diệp Quân không nói gì.
Tần Tuyết cũng không nói gì.
Bầu trời đầy sao, đường phố vắng lặng.
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, mồ hôi ta ướt đẫm rồi”.
Tiểu Tháp nói: “Đây là hiện tượng rất bình thường, không phải sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Là hiện tượng rất bình thường… Ngươi nói xem, một ngày nào đó vũ trụ Quan Huyên của ta cũng sẽ thế này sao?”
Tiểu Tháp không do dự nói: “Ừ”.
Diệp Quân gật đầu: “Quả thật”.
Tiểu Tháp nói: “Nơi có người thì sẽ có nhiều hiện tượng, cho dù có luật pháp nhưng mọi người cũng sẽ lách luật”.
Diệp Quân cười nói: “Ta biết, không sao, cứ từ từ, không nhất định phải làm đến mức hoàn hảo, dù sao cố gắng hết sức là được”.
Lúc này Tần Tuyết bỗng nói: “Chuyện tiếp theo cứ để ông nội ta xử lý đi”.
Diệp Quân nhìn Tần Tuyết: “Còn chuyện gì à?”
Tần Tuyết nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ như thế là thành công rồi sao?”
Diệp Quân sầm mặt: “Vẫn còn chuyện khác à?”
Tần Tuyết bình tĩnh nói: “Nếu phía trên không có người lên tiếng thì sẽ có rất nhiều phiền toái, nhưng nếu có người lên tiếng thì sẽ không có chuyện gì”.
Cô ta dừng lại, sau đó nói: “Nhiều khi như thế này, việc gì chỉ cần một câu thì có thể giải quyết sẽ không khó, không thể giải quyết, có chết cũng không giải quyết được”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Tần Tuyết nói: “Ta về Tần phủ trước đây”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Diệp Quân khẽ nói: “Xem ra vẫn phải được Tang Hàn ủng hộ…”
Nói rồi hắn nhanh chân biến mất vào trong bóng đêm.
…
Tần phủ.
Trong sân, Tần Vân nằm trên ghế, Tần Tuyết ở phía sau đấm vai cho ông ta.
Tần Vân nói: “Sao rồi?”
Tần Tuyết nói: “Hắn không phải người tầm thường”.
Tần Vân hỏi: “Tại sao lại nói thế?”
Tần Tuyết nói: “Phong thái, phong thái trên người hắn không phải là thứ mà người bình thường có thể có, người này chắc chắn là người có chức vụ cao lâu năm mới có thể có được. Hơn nữa, hắn cũng không biết nhiều về thế đời… nói cách khác, hắn không phải là người tự mình đi lên từ dưới tầng đáy lên, chắc hắn là người thuộc thế hệ thứ hai”.
Tần Vân khẽ gật đầu: “Ta tiếp xúc với hắn, ta cảm thấy hắn thật đáng sợ, sự đáng sợ này không phải là do hắn thông minh, mà là do phong thái của hắn. Con có biết không? Hắn đối mặt với “sự sỉ nhục” của nhà họ Quân, nhưng hắn lại không để lộ chút cảm xúc nào, không tức giận… Lúc đó ta nghĩ có hai nguyên nhân khiến hắn không tức giận, thứ nhất là trong lòng tức giận nhưng lại không thể hiện ra ngoài; thứ hai là hắn căn bản không xem thế lực nhà họ Quân là gì cả…”
Tần Tuyết im lặng một lúc rồi nói: “Ông nội, ông mở thư viện làm gì thế?”
Tần Vân lắc đầu: “Không biết, hắn nói là ý của thống đốc đại nhân, nhưng ta biết tên nhóc này đang gạt ta”.
Tần Tuyết nói: “Cháu cứ thấy hắn là một người nguy hiểm”.
Tần Vân cười nói: “Hắn quả thật là một người nguy hiểm, nhưng cũng là một người tốt, tính cách của hắn khá tốt, chúng ta kết giao với hắn, chỉ cần không làm gì đắc tội hắn trước, hắn sẽ không làm hại chúng ta, ta rất có lòng tin về điều này”.
Tần Tuyết nói: “Nhưng tốt bụng cũng là điểm yếu của một người”.
Tần Vân lắc đầu: “Với người bình thường thì là vậy, nhưng nếu một người không hề lương thiện, chắc chắn là phải cách xa ra…”
Tần Tuyết nói: “Cháu hiểu rồi”.
Tần Vân nói tiếp: “Cháu đi theo hắn, xây thư viện giúp hắn, thể hiện tài năng của cháu, cuối cùng hắn nhất định sẽ tiến cử cháu cho Tang Hàn. Chỉ cần có thể vào phủ Tổng Đốc, đó sẽ là một chuyện lớn với nhà họ Tần chúng ta”.
Tần Vân gật đầu.
Tần Vân lại nói: “Nhóc con, trở thành người của thống đốc đại nhân, đây sẽ là cơ hội cuối cùng của cháu, cháu có hiểu ý ta không?”
Tần Tuyết gật đầu: “Cháu hiểu ạ”.
Thân là con cháu của gia tộc lớn, nhất là con gái, nếu cô ta không nổi bật thì kết cục cuối cùng sẽ trở thành vật hy sinh, bị gia tộc gả vào gia tộc khác để kết thông gia.
Cô ta là người may mắn, vì Tần Vân sẵn sàng cho cô ta cơ hội để chứng minh bản thân.
Gia tộc cho ngươi nguồn lực, nếu người có thể đứng lên, gia tộc nhất định sẽ cố gắng đào tạo ngươi, nhưng nếu ngươi không thể làm được gì thì cũng hết cách rồi, chỉ có thể thành thật kết hôn và sinh con.
…
Sau khi quay lại phủ Tổng Đốc, Diệp Quân bắt đầu tu luyện.
Chuyện thư viện khác bận nhưng cũng không thể trì hoãn việc tu luyện.
Hắn bắt đầu dung hợp kiếm đạo của mình với Hư thời không đó, chỉ cần thành công thì thực lực của hắn có thể tăng lên rất nhiều.
Tiếc là bây giờ hắn không thể vào Tiểu Tháp tu luyện, nếu không hắn có thể đột phá ngay.
Diệp Quân bỗng nói: “Không biết bây giờ chủ nhân Bút Đại Đạo đang làm gì”.
Tiểu Tháp nói: “Đầu óc tên đó thông minh, có lẽ lúc này sống tốt lắm”.
Diệp Quân gật đầu, mặc dù hắn phái người đi điều tra đối phương, nhưng cũng không phát hiện được gì, quyền hạn của hắn vẫn là quá nhỏ, không thể huy động vài bộ phận tình báo nòng cốt của Tang Hàn.
Không nghĩ đến chủ nhân Bút Đại Đạo nữa, Diệp Quân bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Chương 2982: Mặt dày
…
Trong điện.
Tang Hàn ngồi đó, có hai thánh chỉ được đặt trên bàn cô ta.
Giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Bên chiến trường Đế Tinh…”
Tang Hàn khẽ nói: “Có thể sắp quyết chiến rồi”.
Giọng nói bí ẩn đó hơi ngạc nhiên: “Chuyện này…”
Tang Hàn nói: “Bệ hạ đã ra lệnh, điều động tài nguyên ở tất cả các tỉnh trong cả Đế Quốc, toàn lực hỗ trợ chiến trường Đế Tinh”.
Giọng nói bí ẩn đó trầm giọng nói: “Đây là một trận chiến lâu dài”.
Tang Hàn khẽ gật đầu: “Trận chiến giữa hai thế lực lớn như vậy sẽ không chỉ so về thực lực, mà còn về nền tảng của mỗi gia tộc, chúng ta và nhà họ Thiên đều không thể thua, cũng không thể nhượng bộ, chỉ có thể chiến đấu đến cùng”.
Người bí ẩn đó nói: “Có cần tổng động viên không?”
Tang Hàn khẽ nói: “Tạm thời không cần, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy…”
Nói rồi ánh mắt cô ta hiện lên vẻ lo lắng.
Một khi tổng động viên tức là mọi người dân ở cả Đế Quốc sẽ ngừng sản xuất, tất cả tài nguyên đều sẽ cung cấp cho chiến trường Đế Tinh.
Người bí ẩn nói: “Cô phải chuẩn bị thật tốt”.
Tang Hàn gật đầu: “Dĩ nhiên”.
Người bí ẩn nói: “Ta vừa nhận được tin, thiếu niên mời người của bộ Công tạo đến dùng bữa, hơn nữa còn tặng mười vạn viên Tinh Linh Tinh, bộ Công tạo đã phê duyệt hồ sơ cho hắn…”
Tang Hàn nói: “Hắn không dùng lệnh bài ta đưa cho hắn?”
Người bí ẩn nói: “Không có”.
Tang Hàn nhíu mày.
Người bí ẩn lại nói: “Người này làm gì cũng rất có chừng mực, nhưng ý đồ của hắn không rõ ràng… Có khả năng nào hắn chỉ muốn mở một thư viện thôi không?”
Tang Hàn lắc đầu.
Người bí ẩn nói: “Cô định làm thế nào?”
Tang Hàn không cảm xúc, không nói gì.
Người bí ẩn nói: “Thật ra ta đã suy nghĩ kỹ về những gì hắn nói ngày đó, ta nghĩ những gì hắn nói không phải là không có lý, bây giờ khoảng cách giàu nghèo trong Đế Quốc là rất lớn, khiến người bên dưới rất khó trỗi dậy, mâu thuẫn tiềm tàng này đang ngày càng gia tăng, mặc dù Đế Quốc có thể trấn áp, nhưng…”
Ông ta không nói tiếp.
Tang Hàn nói: “Một thư viện nhỏ bé có thể thay đổi được gì chứ”.
Người bí ẩn nói: “Ta nghĩ có thể thử xem, xung quanh cô có quá ít người có thể trọng dụng, nhất là đại tướng có thể một mình làm việc, nếu hắn có thể giúp được cô, chắc chắn sẽ là chuyện tốt với cô, hơn nữa hiện giờ tình hình bên chiến trường Đế Tinh ngày càng căng thẳng, cần có người hỗ trợ”.
Tang Hàn nói: “Thầy à, thầy đánh giá hắn quá thấp rồi”.
“Hửm?”
Người bí ẩn hơi ngạc nhiên.
Tang Hàn bình tĩnh nói: “Những việc người này muốn làm không chỉ đơn giản là mở thư viện, khi đối mặt với ta, mặc dù hắn lễ phép và cung kính nhưng thật ra hắn vẫn luôn nhìn ta với ánh mắt kiêu ngạo, hắn giấu rất giỏi, nhưng không giấu được ta, sự tự tin và bình tĩnh toát ra từ hắn không thể che giấu được. Sở dĩ ta không đồng ý với hắn là vì ta biết ta không có năng lực khống chế hắn, một khi ta giúp hắn, hắn sẽ cất cánh bay lên cao, lúc đó người này sẽ mất khống chế”.
Người bí ẩn im lặng một lúc rồi nói: “Ý của cô là tham vọng của hắn rất lớn, mà tham vọng này…”
Tang Hàn khẽ gật đầu: “Ta đang chờ hắn nói ra tham vọng của mình với ta, nếu tham vọng của hắn không làm tổn hại đến Đế Quốc thì ta sẽ giúp hắn, giúp hắn cất cánh, để hai bên cùng có lợi, nhưng nếu cuối cùng tham vọng của hắn sẽ làm hại đến Đế Quốc, vậy ta sẽ lập tức tiêu diệt hắn, dù tài giỏi đến đâu, nếu Đế Quốc không thể sử dụng được thì cũng chỉ có thể giết”.
Người bí ẩn nói: “Có thể hắn sẽ không nói tham vọng của hắn cho cô”.
Tang Hàn bình tĩnh nói: “Không sao, ta không vội”.
…
Trong phòng tu luyện.
Diệp Quân vẫn thất bại, không thể dung hợp hoàn toàn kiếm đạo của mình với Hư thời không, bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ về “Hư thời không”.
Hắn cũng không vội, con đường tu luyện này không thể vội được, hắn đi tìm Tần Tuyết.
Tần Tuyết nói: “Ngày mai thư viện bắt đầu khởi công, cùng lắm là một tháng thư viện có thể xây xong”.
Diệp Quân nói: “Tính ra cần bao nhiêu tiền vậy?”
Tần Tuyết trầm giọng nói: “Vẫn chưa xác định được”.
Diệp Quân nhìn cô ta, cô ta lắc đầu: “Không chỉ là vấn đề chuẩn bị, thư viện xây lên thì phải tuyển người, hơn nữa còn có thể sẽ động đến lợi ích của người khác, sẽ có vài thế gia và tông môn đến gây rắc rối…”
Nói rồi cô ta Diệp Quân nói: “Diệp công tử, thứ cho ta nói thẳng, nếu không có Thống đốc hỗ trợ, thư viện này sẽ khó có thể hoạt động bình thường, hơn nữa sau đó vẫn sẽ cần một khoản chi phí lớn, nếu chúng ta dành toàn bộ chi phí để duy trì các mối quan hệ thì kinh phí sẽ là một vấn đề rất lớn…”
Diệp Quân nói: “Ta sẽ giành được sự hỗ trợ của thống đốc đại nhân”.
Tần Tuyết gật đầu: “Chỉ cần được cô ta hỗ trợ, mọi vấn đề đều được giải quyết”.
Diệp Quân nói: “Cô đi gặp thống đốc đại nhân với ta”.
Tần Tuyết nhìn hắn, gật đầu: “Được”.
Diệp Quân dẫn Tần Tuyết đi thẳng đến đại điện Tang Hàn.
Trên đường đi, Tiểu Tháp nói: “Ngươi định thuyết phục cô ta thế nào?”
Diệp Quân nói: “Học cha ta”.
Tiểu Tháp khó hiểu nói: “Có ý gì?”
Diệp Quân nói: “Mặt dày và lừa gạt”.
Tiểu Tháp: “…”
Chương 2983: Làm theo là được
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã dẫn Tần Tuyết đến đại điện của Tang Hàn.
Lúc thấy Tang Hàn, Tần Tuyết vội cung kính hành lễ, trong mắt cô ta, là vẻ kích động và sùng bái không hề che giấu.
Tang Hàn!
Đây chắc chắn là một truyền kì, từ một người bình thường lên đến chức thống đốc quyền thế ngất trời… hơn nữa, còn là một cô gái.
Đế quốc có nhiều thống đốc như vậy, nhưng, nữ thì chưa được tới năm người.
Mà mục tiêu của Tần Tuyết, chính là trở thành loại người như Tang Hàn.
Tang Hàn nhìn Diệp Quân, cũng không nói gì.
Diệp Quân nhìn thẳng vào Tang Hàn: “Thống đốc đại nhân, cô muốn biết mục tiêu của ta, ta có thể nói với cô, nhưng, ta thấy có khả năng cô sẽ không tin lắm đâu…”
Tang Hàn nói: “Ngươi nói đi, tin hay không là chuyện của ta.”
Diệp Quân đáp: “Ta tới từ một nơi tên là Vũ trụ Chủ, không biết cô có thể điều tra ra không, nhưng dù sao nó cũng cách nơi này rất xa, sở dĩ tới nơi này, là vì đánh cược với một người, tới nơi xa lạ này để tranh đạo.”
Tang Hàn bình tĩnh nói: “Tranh đạo?”
Diệp Quân gật đầu: “Cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, chính là với thằng cha bị nhốt chung ở khu mỏ với ta, bây giờ ông ta đã rời đi rồi.”
Tang Hàn nhìn Diệp Quân: “Chỉ như vậy?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Chỉ như vậy, ta xây dựng thư viện, cũng vì cuộc chiến tranh giành Đại Đạo này.”
Tang Hàn im lặng.
Diệp Quân nói: “Ta cần một nền tảng, nếu thống đốc đại nhân bằng lòng cho ta một nền tảng, ta cảm kích vô cùng, nếu không bằng lòng, cũng không sao, ta chỉ muốn nói với thống đốc đại nhân, ta và thống đốc đại nhân không phải kẻ địch, giữa chúng ta không có sự xung đột lợi ích.”
Hắn rất rõ, hắn chỉ có thể thẳng thắn với người phụ nữ này, muốn qua mắt đối phương, sẽ chỉ khiến đối phương càng cảnh giác, thậm chí nảy sinh ý định giết hắn.
Loại nhân vật này, không thể bị lừa bởi dăm ba câu của hắn được.
Nếu người phụ nữ này vẫn phòng bị hắn, vậy hắn cũng chả còn cách nào, chỉ có thể đổi phương án khác.
Tang Hàn im lặng một lát, nói: “Chuyện thư viện, ta làm giúp ngươi, ngươi giúp ta một việc.”
Diệp Quân nói: “Cô nói đi.”
Tang Hàn nhìn Tần Tuyết, người phía sau khẽ hành lễ, rồi lui ra.
Tang Hàn nói: “Mai ta sẽ tới đế đô, ngươi đi với ta một chuyến.”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có phải chiến trường Đế Tinh…”
Tang Hàn khẽ gật đầu.
Diệp Quân nói: “Rất nghiêm trọng à?”
Tang Hàn nói: “Nhiều lắm là một tháng nữa, có thể cả đế quốc sẽ tổng động viên để đánh trận này.”
Diệp Quân cau mày.
Tang Hàn nhìn hắn: “Sáng lập một thư viện, chuyện cực kì đơn giản, làm lớn mới khó, bây giờ ngươi chỉ có mỗi nhà họ Tần hỗ trợ, căn bản không thể làm lớn được.”
Diệp Quân nói: “Nếu thêm cô thì sao?”
Tang Hàn nói: “Cũng khó mà làm đến mức lớn nhất.”
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Tang Hàn nói tiếp: “Đầu tiên, ta không thể lấy danh nghĩa nhà nước để xây cái thư viện này thay ngươi, đương nhiên, ta có quyền lợi để làm thế, nhưng nếu ta làm vậy, tương lai thư viện này sẽ có rất nhiều chuyện, ngươi hiểu không?”
Diệp Quân gật đầu, hắn biết, nếu Tang Hàn lấy danh nghĩa nhà nước để xây thư viện này hộ hắn, nhất định sẽ trở thành đối tượng cho kẻ thù chính trị của cô ta tấn công vào, lúc đó, thư viện sẽ càng khó khăn.
Tang Hàn lại nói: “Ta có thể giúp ngươi trong âm thầm, có ta lặng lẽ giúp đỡ, ngươi có thể xây dựng thư viện ở thành Ung Nhung, nhưng nếu ngươi muốn nó đi xa hơn, chỉ có các là nhận được sự ủng hộ của hoàng thất, chỉ có nhận được sự ủng hộ của hoàng thất, thư viện của ngươi mới có thể đi xa hơn.”
Diệp Quân im lặng, người phụ nữ này không phải người tốt, thế này là muốn đưa hắn tới đế đô rồi vướng vào cuộc tranh chấp đảng phái.
Tang Hàn nhìn hắn: “Tự ngươi chọn.”
Diệp Quân nói: “Ta có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ không?””
Tang Hàn bảo: “Nói.”
Diệp Quân nói: “Cho Tần Tuyết cô nương kia một công việc nào đó, ngay trong phủ thống đốc này.”
Lão Tần giúp hắn rất nhiều, tất nhiên hắn phải có qua có lại mới được.
Tang Hàn gật đầu: “Được.”
Diệp Quân bảo: “Chuyện của thư viện…”
Tang Hàn nói: “Đoàn phụ tá của phủ thống đốc sẽ tiếp nhận, làm giúp ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không phớt lờ ngươi, việc xây dựng và phát triển của thư viện, tất cả đều theo suy nghĩ của ngươi.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Hắn giúp cô ta.
Cô ta giúp hắn!
Hai bên hợp tác!
Đương nhiên, bây giờ Tang Hàn đang là thế chủ động.
Tang Hàn nói: “Chuẩn bị đi, mai chúng ta đi đế đô.”
Diệp Quân gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân đi, âm thanh thần bí trong bóng tối lại vang lên: “Lần đi đế đô này…”
Tang Hàn bình tĩnh nói: “Không trốn được.”
Âm thanh thần bí nói: “Tranh thủ lấy lợi ích lớn nhất đi.”
Tang Hàn khẽ lắc đầu, không nói gì.
…
Diệp Quân vừa về phòng, Tần Tuyết đã tìm tới, cô ta cầm một chiếc nhẫn không gian đưa cho Diệp Quân: “Diệp công tử, đây là thứ ông nội bảo ta đưa cho ngươi.”
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, trong nhẫn không gian có một triệu viên linh tinh.
Một triệu!
Diệp Quân nhìn Tần Tuyết, Tần Tuyết nói: “Chuyện của ta, thật sự cảm ơn Diệp công tử rất nhiều.”
Diệp Quân cười nói: “Ta đã đồng ý với ông nội cô rồi.”
Nói rồi, hắn lấy ra một quyển trục đặt trước mặt Tần Tuyết: “Mai ta sẽ đi tới đế đô với thống đốc đại nhân, chuyện của thư viện sẽ có đoàn phụ tá của phủ thống đốc giúp đỡ, nhưng người phụ trách chủ yếu vẫn là ông nội cô, việc quy hoạch và xây dựng thư viện, ta đều để trong quyển trục này, bảo ông ta làm theo kế hoạch trong quyển trục là được.”
Tần Tuyết nhận quyển trục, gật đầu: “Được.”
Chương 2984: Tranh đấu trong hoàng thất
Sau khi Tần Tuyết đi, Diệp Quân nằm trên giường, nhẹ giọng nói: “Người phụ nữ đó muốn dẫn ta đi vào vòng xoáy lớn hơn… hơi đau đầu.”
Hắn thật sự không có lựa chọn, nếu không chọn làm theo cô ta, thư viện của hắn chắc chắn sẽ không làm được.
Mở thư viện ở nơi này, không có nhà nước làm nền, sẽ khó tiến về trước, cho dù mở được, cũng lắm rắc rối.
Tiểu Tháp nói: “Có khả năng tình hình của cô ta cũng không quá tốt đâu.”
Diệp Quân gật đầu, loại thế lực to lớn như đế quốc này, bên trong chắc chắn có rất nhiều bè phái, chuyện đấm đá lục đục, chắc chắn không ít.
Tiểu Tháp nói: “Với người, có thể cũng là một cơ hội, suy cho cùng, sân khấu ở đế đô kia càng to hớn.”
Diệp Quân nói: “Là đạo lí này, bây giờ ta với cô ta phải buộc chung với nhau mới được.”
Thật ra, bây giờ hắn ngày càng tò mò với chiến trường Đế Tinh này, tình hình chiến tranh bên đó đã đạt tới trình độ nào rồi?
Đế quốc coi trọng chiến trường này như vậy, rất rõ ràng, trận chiến này chắc chắn liên quan tới tương lai của đế quốc.
Không nghĩ nhiều nữa.
Hôm sau, sáng sớm, Diệp Quân đã bị dẫn tới chỗ một bầu trời sao.
Tang Hàn đứng cách đó không xa, sau cô ta có hơn ngàn người, hơn ngàn người này đều mặc áo giáp màu đen, khí tức trầm mạnh, trong đó có hơn một trăm vị đạt cảnh giới Phá Hư.
Tang Hàn nhìn Diệp Quân: “Đi thôi!”
Vừa dứt lời, cô ta mở lòng bàn tay ra, một khay tròn màu vàng xuất hiện trong tay cô ta, nháy mắt, dưới chân mọi người xuất hiện một khe hở màu vàng, chẳng mấy chốc, mọi người biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện lần nữa, mọi người đã ở trong một đường hầm thời không màu vàng.
Diệp Quân đứng cạnh Tang Hàn, hắn nói: “Những người này là?”
Tang Hàn nói: “Tinh nhuệ của cả thành Ung Nhung đấy.”
Diệp Quân nói: “Bọn họ sẽ đi tới chiến trường Đế Tinh?”
Tang Hàn gật đầu: “Lần này, mọi thống đốc đều dẫn theo cường giả đỉnh cấp của tỉnh mình đi tới đế đô để tụ họp.”
Diệp Quân bảo: “Nếu trận này mà thua, sẽ thế nào?”
Tang Hàn nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Mọi việc đều có khả năng, đúng không?’
Tang Hàn bình tĩnh nói: “Nếu thua, đế quốc sẽ sụp đổ, sau đó bị nhà họ Thiên thôn tính.”
Diệp Quân nói: “Nếu thắng, đế quốc sẽ thôn tính nhà họ Thiên, đạt đến một trình độ cao chưa từng có, đúng không?’
Tang Hàn gật đầu: “Đúng thế.”
Diệp Quân nói: “Nếu đã là chiến tranh của vận mệnh quốc gia, tại sao nội bộ của các cô còn không đoàn kết lại, nhất trí đối phó với bên ngoài?”
Tang Hàn nói: “Kẻ địch đã xâm nhập vào cao tầng rồi.”
Diệp Quân: “…”
Tang Hàn khẽ thở dài.
Diệp Quân nói: “Có thể đối phó với người của cô, thì địa vị trong đế quốc chắc chắn cũng là kẻ quyền trọng chức cao, loại người này, sao có thể bị thế lực đối địch làm sa ngã?”
Tang Hàn nhìn Diệp Quân: “Có thể bọn họ cũng không bị làm sa ngã, nhưng, con bọn họ thì sao? Cháu bọn họ thì sao? Nếu không thể lấy quyền lợi để mê hoặc, vậy thì uy hiếp, người ở địa vị cao, có mấy ai là sạch sẽ? Thế lực kẻ địch tìm được điểm yếu của bọn họ, lấy cái đó để uy hiếp họ, ngươi không làm thay bọn chúng được, chúng ta sẽ vạch trần điểm yếu của ngươi… một khi bị lộ, ngươi ắt sẽ chết, ngươi nói xem, bọn họ làm không hay không?”
Diệp Quân im lặng.
Tang Hàn nói: “Tương tự, bên nhà họ Thiên cũng có người của chúng ta, hơn nữa, cũng nằm ở vị trí cao… nhiều lúc, ai đó không có nhược điểm, nhưng, kẻ bên cạnh hắn đều là nhược điểm, không bắt được hắn, thì bắt lấy người cạnh hắn, đơn giản thế đấy.”
Diệp Quân gật đầu: “Lợi hại.”
Nói rồi, hắn nhìn Tang Hàn: “Chắc cô có gì muốn nói với ta à?”
Tang Hàn nói: “Đối thủ của ta là phe quốc tướng, bọn họ dẫn dắt phe quý tộc bảo thủ, đại biểu cho lợi ích của phe quý tộc, còn ta thuộc phe mới nổi, dẫn đầu là Cửu hoàng tử.”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Không chỉ là tranh đảng…”
Tang Hàn gật đầu: “Phải, sau lưng phái quốc tướng, là Thái tử, bây giờ là người kế thừa theo luật định của đế quốc.”
Diệp Quân nói: “Nếu đã có người thừa kế, thì sao Cửu hoàng tử còn muốn tranh?”
Tang Hàn nói: “Không tranh thì phải chết, ngươi có tranh không?”
Diệp Quân im lặng.
Tang Hàn nói tiếp: “Hơn nữa, bệ hạ cũng có ý cho bọn họ tranh, hoàng đế tiếp theo của đế quốc, nhất định phải xuất chúng.”
Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi.”
Tang Hàn nói: “Lần này chúng ta tới đế đô, sẽ có một nửa thống đốc bị phát tới chiến trường Đế Tinh, ra sức vì đất nước, nên không thể không nhận trách nhiệm, nhưng nếu ta đi tới chiến trường Đế Tinh, sẽ không chết trong trận đấu với nhà họ Quân, mà chết trong tay người mình, vì thống soái bên đế quốc là người của Đại hoàng tử.”
Diệp Quân nói: “Cho nên, nhiệm vụ lần này của chúng ta là không đi chiến trường Đế Tinh?”
Tang Hàn gật đầu.
Diệp Quân bỗng nói: “Vị bệ hạ kia là người như thế nào?”
Tang Hàn nói: “Hoàng đế vạn cổ.”
Diệp Quân: “Chắc ông ta cũng biết những chuyện bên dưới, đúng không?”
Tang Hàn gật đầu: “Biết.”
Diệp Quân nói: “Ta hiểu rồi, trận chiến này, không chỉ là muốn xác định người thắng với nhà họ Quân, mà còn muốn xác định người thừa kế thật sự của đế quốc.”
Nói rồi, hắn nhìn Tang Hàn: “Ta cho cô một ý tưởng, nếu cô và Cửu hoàng tử sau cô làm theo ý tưởng của anh ta, cho dù không thắng, cũng chưa chắc sẽ thua.”
Chương 2985: Nghị sự
Những lời này của Diệp Quân khiến Tang Hàn sinh lòng hiếu kỳ, mở miệng ngắt lời hắn.
"Đợi gặp Cửu điện hạ rồi nói”.
Lần này cô ta dẫn hắn đến là để tiến cử cho vị Điện hạ này, nhưng có vượt qua được bài kiểm tra hay không thì phải tự xem bản lĩnh của hắn đến đâu.
Diệp Quân gật đầu.
Tang Hàn chợt hỏi: “Ngươi nói ngươi và người kia đến đây để tranh giành Đại Đạo?"
Hắn lại gật.
Tang Hàn: “Và nơi cạnh tranh nằm ở Đế quốc?"
Diệp Quân: “Phải”.
Tang Hàn lẳng lặng nhìn sang.
Diệp Quân hỏi: “Cô giúp ta tìm người được không?"
Tang Hàn: “Là người đang cạnh tranh với ngươi?"
Diệp Quân gật đầu.
Phải tìm được chủ nhân bút Đại Đạo và biết ông ta đang làm gì, bằng không hắn sẽ rơi vào thế bị động.
Tang Hàn đồng ý: “Được”.
Diệp Quân: “Tên ông ta là chủ nhân bút Đại Đạo”.
Hắn vươn tay, đưa bức tranh vẽ người này sang cho Tang Hàn.
Cô ta thu nó vào.
Diệp Quân vừa đi vừa hỏi Tang Hàn rất nhiều chuyện liên quan đến Đế quốc, mới biết được quốc gia này đã kéo dài hơn mười tỉ năm.
Chế độ của nó đặc biệt ở chỗ mỗi Hoàng đế chỉ có thể nhậm chức trong một vạn năm rồi phải thoái vị.
Quy chế này do tiên tổ ban ra.
Nhằm mục đích gieo hi vọng cho thế hệ trẻ.
Hoàng đế hiện nay chỉ còn thời hạn thoái vị đó tầm một trăm năm nữa, đương nhiên muốn tranh thủ khoảng thời gian nay để đảm bảo người thừa kế cuối cùng của mình.
Ngoài ra, Diệp Quân còn biết Đế quốc hiện nay đang có mâu thuẫn nội bộ gay gắt giữa quý tộc cũ và quý tộc mới.
Đế quốc muốn cải cách nhưng sẽ đụng chạm đến lợi ích của người trước, không cải cách thì mâu thuẫn tầng lớp sẽ ngày càng mở rộng.
Lý do Cửu hoàng tử có thể tham gia cạnh tranh ngôi báu là vì Hoàng đế từng bày tỏ ý muốn cải cách nội bộ.
Nói đơn giản lại thì Đế quốc hiện giờ trông thì vững chắc nhưng thật ra trong ngoài đều có vấn đề, cũng nhờ có hod minh mẫn tài năng nên vẫn còn đứng vững, bằng không nó đã trở thành một mớ hỗn độn từ lâu.
Lấy sử sách làm ví dụ.
Diệp Quân nghĩ đến vũ trụ Quan Huyên, biết rằng rồi sẽ có ngày nó cũng xuất hiện vấn đề này.
Bây giờ đã nghĩ đến thì vẫn còn hơi sớm, nhưng lại không thể không nghĩ.
Một hồi lâu sau, cuối thông đạo xuất hiện một luồng sáng trắng. Hai người bước qua nó, đặt chân đến vùng tinh không khác.
Diệp Quân nhìn thấy một ông lão đứng ở xa.
Tang Hàn đi đến chào hỏi: “Mục quản gia”.
Ông ta mỉm cười: “Tang tổng đốc, lâu rồi không gặp”.
Tang Hàn đáp lễ: “Từ biệt nhiều năm"
Mục quản gia gật đầu: “Điện hạ vốn đích thân đến đây đợi ngài, nào ngờ Bệ hạ bất ngờ triệu kiến nên đã phải về Đế cung”.
Tang Hàn gật đầu: “Điện hạ có kế hoạch gì không?"
"Chúng ta về phủ trước rồi nói”.
Mục quản gia ra dấu mời đi theo.
Tang Hàn: “Lão Mục, không cần phải khách sáo thế”.
Mục quản gia cười cười: “Lễ nghi vẫn nên giữ”.
Tang Hàn mỉm cười: “Vậy đi thôi”.
Bọn họ đi theo Mục quản gia đến một tòa phủ đệ xa hoa lộng lẫy.
Cảm nhận được vô số khí tức hùng hậu khi đến gần, Diệp Quân đanh mặt lại.
Nơi đây có cường giả Giới Ngoại!
Cường giả Phá Cảnh không phải hiếm thấy ở Đế quốc, nhưng Giới Ngoại là một câu chuyện khác.
Họ đã thuộc về vị trí cao cấp nhất.
Mục quản gia dẫn bọn họ đi vào đại điện.
Bên trong đã có sáu mươi hai người đứng sẵn, ai nấy đều toát ra khí chất của kẻ bề trên.
Nghe Mục quản gia và Tang Hàn trò chuyện một hồi, Diệp Quân biết đây là tổng đốc các tỉnh và phụ tá trung thành của Cửu hoàng tử.
Những con người có thể hô mây gọi gió trên Đế quốc.
Thấy Tang Hàn bước vào, bọn họ đều đứng dậy chào hỏi.
Vì quản lý tỉnh Ung Nhung nằm trong mười vị trí đầu của Đế quốc nên cô ta có địa vị rất cao trong số các tổng đốc.
Diệp Quân thấy có hai người không đứng dậy, đó là hai phụ tá đắc lực của Cửu hoàng tử. Trong số đó là một ông lão mà Tang Hàn từng nhắc đến - Hòe Sách, người đứng đầu đoàn phụ tá.
Người còn lại là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi trong bộ váy đen, đeo mạng che mặt, gần như không có cảm giác tồn tại.
Cô ta tên Vưu Liêm, là thầy dạy cho Cửu hoàng tử đồng thời cũng được tôn làm Quốc sĩ, địa vị trong phủ thậm chí còn hơn cả Hòe Sách.
Bữa tiệc kết thúc.
Trên đường Diệp Quân và Tần Tuyết đi về phủ Tổng Đốc, trong tay hắn cầm tài liệu vừa được phê duyệt.
Diệp Quân không nói gì.
Tần Tuyết cũng không nói gì.
Bầu trời đầy sao, đường phố vắng lặng.
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, mồ hôi ta ướt đẫm rồi”.
Tiểu Tháp nói: “Đây là hiện tượng rất bình thường, không phải sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Là hiện tượng rất bình thường… Ngươi nói xem, một ngày nào đó vũ trụ Quan Huyên của ta cũng sẽ thế này sao?”
Tiểu Tháp không do dự nói: “Ừ”.
Diệp Quân gật đầu: “Quả thật”.
Tiểu Tháp nói: “Nơi có người thì sẽ có nhiều hiện tượng, cho dù có luật pháp nhưng mọi người cũng sẽ lách luật”.
Diệp Quân cười nói: “Ta biết, không sao, cứ từ từ, không nhất định phải làm đến mức hoàn hảo, dù sao cố gắng hết sức là được”.
Lúc này Tần Tuyết bỗng nói: “Chuyện tiếp theo cứ để ông nội ta xử lý đi”.
Diệp Quân nhìn Tần Tuyết: “Còn chuyện gì à?”
Tần Tuyết nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ như thế là thành công rồi sao?”
Diệp Quân sầm mặt: “Vẫn còn chuyện khác à?”
Tần Tuyết bình tĩnh nói: “Nếu phía trên không có người lên tiếng thì sẽ có rất nhiều phiền toái, nhưng nếu có người lên tiếng thì sẽ không có chuyện gì”.
Cô ta dừng lại, sau đó nói: “Nhiều khi như thế này, việc gì chỉ cần một câu thì có thể giải quyết sẽ không khó, không thể giải quyết, có chết cũng không giải quyết được”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Tần Tuyết nói: “Ta về Tần phủ trước đây”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Diệp Quân khẽ nói: “Xem ra vẫn phải được Tang Hàn ủng hộ…”
Nói rồi hắn nhanh chân biến mất vào trong bóng đêm.
…
Tần phủ.
Trong sân, Tần Vân nằm trên ghế, Tần Tuyết ở phía sau đấm vai cho ông ta.
Tần Vân nói: “Sao rồi?”
Tần Tuyết nói: “Hắn không phải người tầm thường”.
Tần Vân hỏi: “Tại sao lại nói thế?”
Tần Tuyết nói: “Phong thái, phong thái trên người hắn không phải là thứ mà người bình thường có thể có, người này chắc chắn là người có chức vụ cao lâu năm mới có thể có được. Hơn nữa, hắn cũng không biết nhiều về thế đời… nói cách khác, hắn không phải là người tự mình đi lên từ dưới tầng đáy lên, chắc hắn là người thuộc thế hệ thứ hai”.
Tần Vân khẽ gật đầu: “Ta tiếp xúc với hắn, ta cảm thấy hắn thật đáng sợ, sự đáng sợ này không phải là do hắn thông minh, mà là do phong thái của hắn. Con có biết không? Hắn đối mặt với “sự sỉ nhục” của nhà họ Quân, nhưng hắn lại không để lộ chút cảm xúc nào, không tức giận… Lúc đó ta nghĩ có hai nguyên nhân khiến hắn không tức giận, thứ nhất là trong lòng tức giận nhưng lại không thể hiện ra ngoài; thứ hai là hắn căn bản không xem thế lực nhà họ Quân là gì cả…”
Tần Tuyết im lặng một lúc rồi nói: “Ông nội, ông mở thư viện làm gì thế?”
Tần Vân lắc đầu: “Không biết, hắn nói là ý của thống đốc đại nhân, nhưng ta biết tên nhóc này đang gạt ta”.
Tần Tuyết nói: “Cháu cứ thấy hắn là một người nguy hiểm”.
Tần Vân cười nói: “Hắn quả thật là một người nguy hiểm, nhưng cũng là một người tốt, tính cách của hắn khá tốt, chúng ta kết giao với hắn, chỉ cần không làm gì đắc tội hắn trước, hắn sẽ không làm hại chúng ta, ta rất có lòng tin về điều này”.
Tần Tuyết nói: “Nhưng tốt bụng cũng là điểm yếu của một người”.
Tần Vân lắc đầu: “Với người bình thường thì là vậy, nhưng nếu một người không hề lương thiện, chắc chắn là phải cách xa ra…”
Tần Tuyết nói: “Cháu hiểu rồi”.
Tần Vân nói tiếp: “Cháu đi theo hắn, xây thư viện giúp hắn, thể hiện tài năng của cháu, cuối cùng hắn nhất định sẽ tiến cử cháu cho Tang Hàn. Chỉ cần có thể vào phủ Tổng Đốc, đó sẽ là một chuyện lớn với nhà họ Tần chúng ta”.
Tần Vân gật đầu.
Tần Vân lại nói: “Nhóc con, trở thành người của thống đốc đại nhân, đây sẽ là cơ hội cuối cùng của cháu, cháu có hiểu ý ta không?”
Tần Tuyết gật đầu: “Cháu hiểu ạ”.
Thân là con cháu của gia tộc lớn, nhất là con gái, nếu cô ta không nổi bật thì kết cục cuối cùng sẽ trở thành vật hy sinh, bị gia tộc gả vào gia tộc khác để kết thông gia.
Cô ta là người may mắn, vì Tần Vân sẵn sàng cho cô ta cơ hội để chứng minh bản thân.
Gia tộc cho ngươi nguồn lực, nếu người có thể đứng lên, gia tộc nhất định sẽ cố gắng đào tạo ngươi, nhưng nếu ngươi không thể làm được gì thì cũng hết cách rồi, chỉ có thể thành thật kết hôn và sinh con.
…
Sau khi quay lại phủ Tổng Đốc, Diệp Quân bắt đầu tu luyện.
Chuyện thư viện khác bận nhưng cũng không thể trì hoãn việc tu luyện.
Hắn bắt đầu dung hợp kiếm đạo của mình với Hư thời không đó, chỉ cần thành công thì thực lực của hắn có thể tăng lên rất nhiều.
Tiếc là bây giờ hắn không thể vào Tiểu Tháp tu luyện, nếu không hắn có thể đột phá ngay.
Diệp Quân bỗng nói: “Không biết bây giờ chủ nhân Bút Đại Đạo đang làm gì”.
Tiểu Tháp nói: “Đầu óc tên đó thông minh, có lẽ lúc này sống tốt lắm”.
Diệp Quân gật đầu, mặc dù hắn phái người đi điều tra đối phương, nhưng cũng không phát hiện được gì, quyền hạn của hắn vẫn là quá nhỏ, không thể huy động vài bộ phận tình báo nòng cốt của Tang Hàn.
Không nghĩ đến chủ nhân Bút Đại Đạo nữa, Diệp Quân bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Chương 2982: Mặt dày
…
Trong điện.
Tang Hàn ngồi đó, có hai thánh chỉ được đặt trên bàn cô ta.
Giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Bên chiến trường Đế Tinh…”
Tang Hàn khẽ nói: “Có thể sắp quyết chiến rồi”.
Giọng nói bí ẩn đó hơi ngạc nhiên: “Chuyện này…”
Tang Hàn nói: “Bệ hạ đã ra lệnh, điều động tài nguyên ở tất cả các tỉnh trong cả Đế Quốc, toàn lực hỗ trợ chiến trường Đế Tinh”.
Giọng nói bí ẩn đó trầm giọng nói: “Đây là một trận chiến lâu dài”.
Tang Hàn khẽ gật đầu: “Trận chiến giữa hai thế lực lớn như vậy sẽ không chỉ so về thực lực, mà còn về nền tảng của mỗi gia tộc, chúng ta và nhà họ Thiên đều không thể thua, cũng không thể nhượng bộ, chỉ có thể chiến đấu đến cùng”.
Người bí ẩn đó nói: “Có cần tổng động viên không?”
Tang Hàn khẽ nói: “Tạm thời không cần, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy…”
Nói rồi ánh mắt cô ta hiện lên vẻ lo lắng.
Một khi tổng động viên tức là mọi người dân ở cả Đế Quốc sẽ ngừng sản xuất, tất cả tài nguyên đều sẽ cung cấp cho chiến trường Đế Tinh.
Người bí ẩn nói: “Cô phải chuẩn bị thật tốt”.
Tang Hàn gật đầu: “Dĩ nhiên”.
Người bí ẩn nói: “Ta vừa nhận được tin, thiếu niên mời người của bộ Công tạo đến dùng bữa, hơn nữa còn tặng mười vạn viên Tinh Linh Tinh, bộ Công tạo đã phê duyệt hồ sơ cho hắn…”
Tang Hàn nói: “Hắn không dùng lệnh bài ta đưa cho hắn?”
Người bí ẩn nói: “Không có”.
Tang Hàn nhíu mày.
Người bí ẩn lại nói: “Người này làm gì cũng rất có chừng mực, nhưng ý đồ của hắn không rõ ràng… Có khả năng nào hắn chỉ muốn mở một thư viện thôi không?”
Tang Hàn lắc đầu.
Người bí ẩn nói: “Cô định làm thế nào?”
Tang Hàn không cảm xúc, không nói gì.
Người bí ẩn nói: “Thật ra ta đã suy nghĩ kỹ về những gì hắn nói ngày đó, ta nghĩ những gì hắn nói không phải là không có lý, bây giờ khoảng cách giàu nghèo trong Đế Quốc là rất lớn, khiến người bên dưới rất khó trỗi dậy, mâu thuẫn tiềm tàng này đang ngày càng gia tăng, mặc dù Đế Quốc có thể trấn áp, nhưng…”
Ông ta không nói tiếp.
Tang Hàn nói: “Một thư viện nhỏ bé có thể thay đổi được gì chứ”.
Người bí ẩn nói: “Ta nghĩ có thể thử xem, xung quanh cô có quá ít người có thể trọng dụng, nhất là đại tướng có thể một mình làm việc, nếu hắn có thể giúp được cô, chắc chắn sẽ là chuyện tốt với cô, hơn nữa hiện giờ tình hình bên chiến trường Đế Tinh ngày càng căng thẳng, cần có người hỗ trợ”.
Tang Hàn nói: “Thầy à, thầy đánh giá hắn quá thấp rồi”.
“Hửm?”
Người bí ẩn hơi ngạc nhiên.
Tang Hàn bình tĩnh nói: “Những việc người này muốn làm không chỉ đơn giản là mở thư viện, khi đối mặt với ta, mặc dù hắn lễ phép và cung kính nhưng thật ra hắn vẫn luôn nhìn ta với ánh mắt kiêu ngạo, hắn giấu rất giỏi, nhưng không giấu được ta, sự tự tin và bình tĩnh toát ra từ hắn không thể che giấu được. Sở dĩ ta không đồng ý với hắn là vì ta biết ta không có năng lực khống chế hắn, một khi ta giúp hắn, hắn sẽ cất cánh bay lên cao, lúc đó người này sẽ mất khống chế”.
Người bí ẩn im lặng một lúc rồi nói: “Ý của cô là tham vọng của hắn rất lớn, mà tham vọng này…”
Tang Hàn khẽ gật đầu: “Ta đang chờ hắn nói ra tham vọng của mình với ta, nếu tham vọng của hắn không làm tổn hại đến Đế Quốc thì ta sẽ giúp hắn, giúp hắn cất cánh, để hai bên cùng có lợi, nhưng nếu cuối cùng tham vọng của hắn sẽ làm hại đến Đế Quốc, vậy ta sẽ lập tức tiêu diệt hắn, dù tài giỏi đến đâu, nếu Đế Quốc không thể sử dụng được thì cũng chỉ có thể giết”.
Người bí ẩn nói: “Có thể hắn sẽ không nói tham vọng của hắn cho cô”.
Tang Hàn bình tĩnh nói: “Không sao, ta không vội”.
…
Trong phòng tu luyện.
Diệp Quân vẫn thất bại, không thể dung hợp hoàn toàn kiếm đạo của mình với Hư thời không, bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ về “Hư thời không”.
Hắn cũng không vội, con đường tu luyện này không thể vội được, hắn đi tìm Tần Tuyết.
Tần Tuyết nói: “Ngày mai thư viện bắt đầu khởi công, cùng lắm là một tháng thư viện có thể xây xong”.
Diệp Quân nói: “Tính ra cần bao nhiêu tiền vậy?”
Tần Tuyết trầm giọng nói: “Vẫn chưa xác định được”.
Diệp Quân nhìn cô ta, cô ta lắc đầu: “Không chỉ là vấn đề chuẩn bị, thư viện xây lên thì phải tuyển người, hơn nữa còn có thể sẽ động đến lợi ích của người khác, sẽ có vài thế gia và tông môn đến gây rắc rối…”
Nói rồi cô ta Diệp Quân nói: “Diệp công tử, thứ cho ta nói thẳng, nếu không có Thống đốc hỗ trợ, thư viện này sẽ khó có thể hoạt động bình thường, hơn nữa sau đó vẫn sẽ cần một khoản chi phí lớn, nếu chúng ta dành toàn bộ chi phí để duy trì các mối quan hệ thì kinh phí sẽ là một vấn đề rất lớn…”
Diệp Quân nói: “Ta sẽ giành được sự hỗ trợ của thống đốc đại nhân”.
Tần Tuyết gật đầu: “Chỉ cần được cô ta hỗ trợ, mọi vấn đề đều được giải quyết”.
Diệp Quân nói: “Cô đi gặp thống đốc đại nhân với ta”.
Tần Tuyết nhìn hắn, gật đầu: “Được”.
Diệp Quân dẫn Tần Tuyết đi thẳng đến đại điện Tang Hàn.
Trên đường đi, Tiểu Tháp nói: “Ngươi định thuyết phục cô ta thế nào?”
Diệp Quân nói: “Học cha ta”.
Tiểu Tháp khó hiểu nói: “Có ý gì?”
Diệp Quân nói: “Mặt dày và lừa gạt”.
Tiểu Tháp: “…”
Chương 2983: Làm theo là được
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã dẫn Tần Tuyết đến đại điện của Tang Hàn.
Lúc thấy Tang Hàn, Tần Tuyết vội cung kính hành lễ, trong mắt cô ta, là vẻ kích động và sùng bái không hề che giấu.
Tang Hàn!
Đây chắc chắn là một truyền kì, từ một người bình thường lên đến chức thống đốc quyền thế ngất trời… hơn nữa, còn là một cô gái.
Đế quốc có nhiều thống đốc như vậy, nhưng, nữ thì chưa được tới năm người.
Mà mục tiêu của Tần Tuyết, chính là trở thành loại người như Tang Hàn.
Tang Hàn nhìn Diệp Quân, cũng không nói gì.
Diệp Quân nhìn thẳng vào Tang Hàn: “Thống đốc đại nhân, cô muốn biết mục tiêu của ta, ta có thể nói với cô, nhưng, ta thấy có khả năng cô sẽ không tin lắm đâu…”
Tang Hàn nói: “Ngươi nói đi, tin hay không là chuyện của ta.”
Diệp Quân đáp: “Ta tới từ một nơi tên là Vũ trụ Chủ, không biết cô có thể điều tra ra không, nhưng dù sao nó cũng cách nơi này rất xa, sở dĩ tới nơi này, là vì đánh cược với một người, tới nơi xa lạ này để tranh đạo.”
Tang Hàn bình tĩnh nói: “Tranh đạo?”
Diệp Quân gật đầu: “Cuộc chiến tranh giành Đại Đạo, chính là với thằng cha bị nhốt chung ở khu mỏ với ta, bây giờ ông ta đã rời đi rồi.”
Tang Hàn nhìn Diệp Quân: “Chỉ như vậy?”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Chỉ như vậy, ta xây dựng thư viện, cũng vì cuộc chiến tranh giành Đại Đạo này.”
Tang Hàn im lặng.
Diệp Quân nói: “Ta cần một nền tảng, nếu thống đốc đại nhân bằng lòng cho ta một nền tảng, ta cảm kích vô cùng, nếu không bằng lòng, cũng không sao, ta chỉ muốn nói với thống đốc đại nhân, ta và thống đốc đại nhân không phải kẻ địch, giữa chúng ta không có sự xung đột lợi ích.”
Hắn rất rõ, hắn chỉ có thể thẳng thắn với người phụ nữ này, muốn qua mắt đối phương, sẽ chỉ khiến đối phương càng cảnh giác, thậm chí nảy sinh ý định giết hắn.
Loại nhân vật này, không thể bị lừa bởi dăm ba câu của hắn được.
Nếu người phụ nữ này vẫn phòng bị hắn, vậy hắn cũng chả còn cách nào, chỉ có thể đổi phương án khác.
Tang Hàn im lặng một lát, nói: “Chuyện thư viện, ta làm giúp ngươi, ngươi giúp ta một việc.”
Diệp Quân nói: “Cô nói đi.”
Tang Hàn nhìn Tần Tuyết, người phía sau khẽ hành lễ, rồi lui ra.
Tang Hàn nói: “Mai ta sẽ tới đế đô, ngươi đi với ta một chuyến.”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có phải chiến trường Đế Tinh…”
Tang Hàn khẽ gật đầu.
Diệp Quân nói: “Rất nghiêm trọng à?”
Tang Hàn nói: “Nhiều lắm là một tháng nữa, có thể cả đế quốc sẽ tổng động viên để đánh trận này.”
Diệp Quân cau mày.
Tang Hàn nhìn hắn: “Sáng lập một thư viện, chuyện cực kì đơn giản, làm lớn mới khó, bây giờ ngươi chỉ có mỗi nhà họ Tần hỗ trợ, căn bản không thể làm lớn được.”
Diệp Quân nói: “Nếu thêm cô thì sao?”
Tang Hàn nói: “Cũng khó mà làm đến mức lớn nhất.”
Diệp Quân hơi nghi ngờ.
Tang Hàn nói tiếp: “Đầu tiên, ta không thể lấy danh nghĩa nhà nước để xây cái thư viện này thay ngươi, đương nhiên, ta có quyền lợi để làm thế, nhưng nếu ta làm vậy, tương lai thư viện này sẽ có rất nhiều chuyện, ngươi hiểu không?”
Diệp Quân gật đầu, hắn biết, nếu Tang Hàn lấy danh nghĩa nhà nước để xây thư viện này hộ hắn, nhất định sẽ trở thành đối tượng cho kẻ thù chính trị của cô ta tấn công vào, lúc đó, thư viện sẽ càng khó khăn.
Tang Hàn lại nói: “Ta có thể giúp ngươi trong âm thầm, có ta lặng lẽ giúp đỡ, ngươi có thể xây dựng thư viện ở thành Ung Nhung, nhưng nếu ngươi muốn nó đi xa hơn, chỉ có các là nhận được sự ủng hộ của hoàng thất, chỉ có nhận được sự ủng hộ của hoàng thất, thư viện của ngươi mới có thể đi xa hơn.”
Diệp Quân im lặng, người phụ nữ này không phải người tốt, thế này là muốn đưa hắn tới đế đô rồi vướng vào cuộc tranh chấp đảng phái.
Tang Hàn nhìn hắn: “Tự ngươi chọn.”
Diệp Quân nói: “Ta có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ không?””
Tang Hàn bảo: “Nói.”
Diệp Quân nói: “Cho Tần Tuyết cô nương kia một công việc nào đó, ngay trong phủ thống đốc này.”
Lão Tần giúp hắn rất nhiều, tất nhiên hắn phải có qua có lại mới được.
Tang Hàn gật đầu: “Được.”
Diệp Quân bảo: “Chuyện của thư viện…”
Tang Hàn nói: “Đoàn phụ tá của phủ thống đốc sẽ tiếp nhận, làm giúp ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không phớt lờ ngươi, việc xây dựng và phát triển của thư viện, tất cả đều theo suy nghĩ của ngươi.”
Diệp Quân gật đầu: “Được.”
Hắn giúp cô ta.
Cô ta giúp hắn!
Hai bên hợp tác!
Đương nhiên, bây giờ Tang Hàn đang là thế chủ động.
Tang Hàn nói: “Chuẩn bị đi, mai chúng ta đi đế đô.”
Diệp Quân gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân đi, âm thanh thần bí trong bóng tối lại vang lên: “Lần đi đế đô này…”
Tang Hàn bình tĩnh nói: “Không trốn được.”
Âm thanh thần bí nói: “Tranh thủ lấy lợi ích lớn nhất đi.”
Tang Hàn khẽ lắc đầu, không nói gì.
…
Diệp Quân vừa về phòng, Tần Tuyết đã tìm tới, cô ta cầm một chiếc nhẫn không gian đưa cho Diệp Quân: “Diệp công tử, đây là thứ ông nội bảo ta đưa cho ngươi.”
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, trong nhẫn không gian có một triệu viên linh tinh.
Một triệu!
Diệp Quân nhìn Tần Tuyết, Tần Tuyết nói: “Chuyện của ta, thật sự cảm ơn Diệp công tử rất nhiều.”
Diệp Quân cười nói: “Ta đã đồng ý với ông nội cô rồi.”
Nói rồi, hắn lấy ra một quyển trục đặt trước mặt Tần Tuyết: “Mai ta sẽ đi tới đế đô với thống đốc đại nhân, chuyện của thư viện sẽ có đoàn phụ tá của phủ thống đốc giúp đỡ, nhưng người phụ trách chủ yếu vẫn là ông nội cô, việc quy hoạch và xây dựng thư viện, ta đều để trong quyển trục này, bảo ông ta làm theo kế hoạch trong quyển trục là được.”
Tần Tuyết nhận quyển trục, gật đầu: “Được.”
Chương 2984: Tranh đấu trong hoàng thất
Sau khi Tần Tuyết đi, Diệp Quân nằm trên giường, nhẹ giọng nói: “Người phụ nữ đó muốn dẫn ta đi vào vòng xoáy lớn hơn… hơi đau đầu.”
Hắn thật sự không có lựa chọn, nếu không chọn làm theo cô ta, thư viện của hắn chắc chắn sẽ không làm được.
Mở thư viện ở nơi này, không có nhà nước làm nền, sẽ khó tiến về trước, cho dù mở được, cũng lắm rắc rối.
Tiểu Tháp nói: “Có khả năng tình hình của cô ta cũng không quá tốt đâu.”
Diệp Quân gật đầu, loại thế lực to lớn như đế quốc này, bên trong chắc chắn có rất nhiều bè phái, chuyện đấm đá lục đục, chắc chắn không ít.
Tiểu Tháp nói: “Với người, có thể cũng là một cơ hội, suy cho cùng, sân khấu ở đế đô kia càng to hớn.”
Diệp Quân nói: “Là đạo lí này, bây giờ ta với cô ta phải buộc chung với nhau mới được.”
Thật ra, bây giờ hắn ngày càng tò mò với chiến trường Đế Tinh này, tình hình chiến tranh bên đó đã đạt tới trình độ nào rồi?
Đế quốc coi trọng chiến trường này như vậy, rất rõ ràng, trận chiến này chắc chắn liên quan tới tương lai của đế quốc.
Không nghĩ nhiều nữa.
Hôm sau, sáng sớm, Diệp Quân đã bị dẫn tới chỗ một bầu trời sao.
Tang Hàn đứng cách đó không xa, sau cô ta có hơn ngàn người, hơn ngàn người này đều mặc áo giáp màu đen, khí tức trầm mạnh, trong đó có hơn một trăm vị đạt cảnh giới Phá Hư.
Tang Hàn nhìn Diệp Quân: “Đi thôi!”
Vừa dứt lời, cô ta mở lòng bàn tay ra, một khay tròn màu vàng xuất hiện trong tay cô ta, nháy mắt, dưới chân mọi người xuất hiện một khe hở màu vàng, chẳng mấy chốc, mọi người biến mất tại chỗ.
Lúc xuất hiện lần nữa, mọi người đã ở trong một đường hầm thời không màu vàng.
Diệp Quân đứng cạnh Tang Hàn, hắn nói: “Những người này là?”
Tang Hàn nói: “Tinh nhuệ của cả thành Ung Nhung đấy.”
Diệp Quân nói: “Bọn họ sẽ đi tới chiến trường Đế Tinh?”
Tang Hàn gật đầu: “Lần này, mọi thống đốc đều dẫn theo cường giả đỉnh cấp của tỉnh mình đi tới đế đô để tụ họp.”
Diệp Quân bảo: “Nếu trận này mà thua, sẽ thế nào?”
Tang Hàn nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nói: “Mọi việc đều có khả năng, đúng không?’
Tang Hàn bình tĩnh nói: “Nếu thua, đế quốc sẽ sụp đổ, sau đó bị nhà họ Thiên thôn tính.”
Diệp Quân nói: “Nếu thắng, đế quốc sẽ thôn tính nhà họ Thiên, đạt đến một trình độ cao chưa từng có, đúng không?’
Tang Hàn gật đầu: “Đúng thế.”
Diệp Quân nói: “Nếu đã là chiến tranh của vận mệnh quốc gia, tại sao nội bộ của các cô còn không đoàn kết lại, nhất trí đối phó với bên ngoài?”
Tang Hàn nói: “Kẻ địch đã xâm nhập vào cao tầng rồi.”
Diệp Quân: “…”
Tang Hàn khẽ thở dài.
Diệp Quân nói: “Có thể đối phó với người của cô, thì địa vị trong đế quốc chắc chắn cũng là kẻ quyền trọng chức cao, loại người này, sao có thể bị thế lực đối địch làm sa ngã?”
Tang Hàn nhìn Diệp Quân: “Có thể bọn họ cũng không bị làm sa ngã, nhưng, con bọn họ thì sao? Cháu bọn họ thì sao? Nếu không thể lấy quyền lợi để mê hoặc, vậy thì uy hiếp, người ở địa vị cao, có mấy ai là sạch sẽ? Thế lực kẻ địch tìm được điểm yếu của bọn họ, lấy cái đó để uy hiếp họ, ngươi không làm thay bọn chúng được, chúng ta sẽ vạch trần điểm yếu của ngươi… một khi bị lộ, ngươi ắt sẽ chết, ngươi nói xem, bọn họ làm không hay không?”
Diệp Quân im lặng.
Tang Hàn nói: “Tương tự, bên nhà họ Thiên cũng có người của chúng ta, hơn nữa, cũng nằm ở vị trí cao… nhiều lúc, ai đó không có nhược điểm, nhưng, kẻ bên cạnh hắn đều là nhược điểm, không bắt được hắn, thì bắt lấy người cạnh hắn, đơn giản thế đấy.”
Diệp Quân gật đầu: “Lợi hại.”
Nói rồi, hắn nhìn Tang Hàn: “Chắc cô có gì muốn nói với ta à?”
Tang Hàn nói: “Đối thủ của ta là phe quốc tướng, bọn họ dẫn dắt phe quý tộc bảo thủ, đại biểu cho lợi ích của phe quý tộc, còn ta thuộc phe mới nổi, dẫn đầu là Cửu hoàng tử.”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Không chỉ là tranh đảng…”
Tang Hàn gật đầu: “Phải, sau lưng phái quốc tướng, là Thái tử, bây giờ là người kế thừa theo luật định của đế quốc.”
Diệp Quân nói: “Nếu đã có người thừa kế, thì sao Cửu hoàng tử còn muốn tranh?”
Tang Hàn nói: “Không tranh thì phải chết, ngươi có tranh không?”
Diệp Quân im lặng.
Tang Hàn nói tiếp: “Hơn nữa, bệ hạ cũng có ý cho bọn họ tranh, hoàng đế tiếp theo của đế quốc, nhất định phải xuất chúng.”
Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi.”
Tang Hàn nói: “Lần này chúng ta tới đế đô, sẽ có một nửa thống đốc bị phát tới chiến trường Đế Tinh, ra sức vì đất nước, nên không thể không nhận trách nhiệm, nhưng nếu ta đi tới chiến trường Đế Tinh, sẽ không chết trong trận đấu với nhà họ Quân, mà chết trong tay người mình, vì thống soái bên đế quốc là người của Đại hoàng tử.”
Diệp Quân nói: “Cho nên, nhiệm vụ lần này của chúng ta là không đi chiến trường Đế Tinh?”
Tang Hàn gật đầu.
Diệp Quân bỗng nói: “Vị bệ hạ kia là người như thế nào?”
Tang Hàn nói: “Hoàng đế vạn cổ.”
Diệp Quân: “Chắc ông ta cũng biết những chuyện bên dưới, đúng không?”
Tang Hàn gật đầu: “Biết.”
Diệp Quân nói: “Ta hiểu rồi, trận chiến này, không chỉ là muốn xác định người thắng với nhà họ Quân, mà còn muốn xác định người thừa kế thật sự của đế quốc.”
Nói rồi, hắn nhìn Tang Hàn: “Ta cho cô một ý tưởng, nếu cô và Cửu hoàng tử sau cô làm theo ý tưởng của anh ta, cho dù không thắng, cũng chưa chắc sẽ thua.”
Chương 2985: Nghị sự
Những lời này của Diệp Quân khiến Tang Hàn sinh lòng hiếu kỳ, mở miệng ngắt lời hắn.
"Đợi gặp Cửu điện hạ rồi nói”.
Lần này cô ta dẫn hắn đến là để tiến cử cho vị Điện hạ này, nhưng có vượt qua được bài kiểm tra hay không thì phải tự xem bản lĩnh của hắn đến đâu.
Diệp Quân gật đầu.
Tang Hàn chợt hỏi: “Ngươi nói ngươi và người kia đến đây để tranh giành Đại Đạo?"
Hắn lại gật.
Tang Hàn: “Và nơi cạnh tranh nằm ở Đế quốc?"
Diệp Quân: “Phải”.
Tang Hàn lẳng lặng nhìn sang.
Diệp Quân hỏi: “Cô giúp ta tìm người được không?"
Tang Hàn: “Là người đang cạnh tranh với ngươi?"
Diệp Quân gật đầu.
Phải tìm được chủ nhân bút Đại Đạo và biết ông ta đang làm gì, bằng không hắn sẽ rơi vào thế bị động.
Tang Hàn đồng ý: “Được”.
Diệp Quân: “Tên ông ta là chủ nhân bút Đại Đạo”.
Hắn vươn tay, đưa bức tranh vẽ người này sang cho Tang Hàn.
Cô ta thu nó vào.
Diệp Quân vừa đi vừa hỏi Tang Hàn rất nhiều chuyện liên quan đến Đế quốc, mới biết được quốc gia này đã kéo dài hơn mười tỉ năm.
Chế độ của nó đặc biệt ở chỗ mỗi Hoàng đế chỉ có thể nhậm chức trong một vạn năm rồi phải thoái vị.
Quy chế này do tiên tổ ban ra.
Nhằm mục đích gieo hi vọng cho thế hệ trẻ.
Hoàng đế hiện nay chỉ còn thời hạn thoái vị đó tầm một trăm năm nữa, đương nhiên muốn tranh thủ khoảng thời gian nay để đảm bảo người thừa kế cuối cùng của mình.
Ngoài ra, Diệp Quân còn biết Đế quốc hiện nay đang có mâu thuẫn nội bộ gay gắt giữa quý tộc cũ và quý tộc mới.
Đế quốc muốn cải cách nhưng sẽ đụng chạm đến lợi ích của người trước, không cải cách thì mâu thuẫn tầng lớp sẽ ngày càng mở rộng.
Lý do Cửu hoàng tử có thể tham gia cạnh tranh ngôi báu là vì Hoàng đế từng bày tỏ ý muốn cải cách nội bộ.
Nói đơn giản lại thì Đế quốc hiện giờ trông thì vững chắc nhưng thật ra trong ngoài đều có vấn đề, cũng nhờ có hod minh mẫn tài năng nên vẫn còn đứng vững, bằng không nó đã trở thành một mớ hỗn độn từ lâu.
Lấy sử sách làm ví dụ.
Diệp Quân nghĩ đến vũ trụ Quan Huyên, biết rằng rồi sẽ có ngày nó cũng xuất hiện vấn đề này.
Bây giờ đã nghĩ đến thì vẫn còn hơi sớm, nhưng lại không thể không nghĩ.
Một hồi lâu sau, cuối thông đạo xuất hiện một luồng sáng trắng. Hai người bước qua nó, đặt chân đến vùng tinh không khác.
Diệp Quân nhìn thấy một ông lão đứng ở xa.
Tang Hàn đi đến chào hỏi: “Mục quản gia”.
Ông ta mỉm cười: “Tang tổng đốc, lâu rồi không gặp”.
Tang Hàn đáp lễ: “Từ biệt nhiều năm"
Mục quản gia gật đầu: “Điện hạ vốn đích thân đến đây đợi ngài, nào ngờ Bệ hạ bất ngờ triệu kiến nên đã phải về Đế cung”.
Tang Hàn gật đầu: “Điện hạ có kế hoạch gì không?"
"Chúng ta về phủ trước rồi nói”.
Mục quản gia ra dấu mời đi theo.
Tang Hàn: “Lão Mục, không cần phải khách sáo thế”.
Mục quản gia cười cười: “Lễ nghi vẫn nên giữ”.
Tang Hàn mỉm cười: “Vậy đi thôi”.
Bọn họ đi theo Mục quản gia đến một tòa phủ đệ xa hoa lộng lẫy.
Cảm nhận được vô số khí tức hùng hậu khi đến gần, Diệp Quân đanh mặt lại.
Nơi đây có cường giả Giới Ngoại!
Cường giả Phá Cảnh không phải hiếm thấy ở Đế quốc, nhưng Giới Ngoại là một câu chuyện khác.
Họ đã thuộc về vị trí cao cấp nhất.
Mục quản gia dẫn bọn họ đi vào đại điện.
Bên trong đã có sáu mươi hai người đứng sẵn, ai nấy đều toát ra khí chất của kẻ bề trên.
Nghe Mục quản gia và Tang Hàn trò chuyện một hồi, Diệp Quân biết đây là tổng đốc các tỉnh và phụ tá trung thành của Cửu hoàng tử.
Những con người có thể hô mây gọi gió trên Đế quốc.
Thấy Tang Hàn bước vào, bọn họ đều đứng dậy chào hỏi.
Vì quản lý tỉnh Ung Nhung nằm trong mười vị trí đầu của Đế quốc nên cô ta có địa vị rất cao trong số các tổng đốc.
Diệp Quân thấy có hai người không đứng dậy, đó là hai phụ tá đắc lực của Cửu hoàng tử. Trong số đó là một ông lão mà Tang Hàn từng nhắc đến - Hòe Sách, người đứng đầu đoàn phụ tá.
Người còn lại là một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi trong bộ váy đen, đeo mạng che mặt, gần như không có cảm giác tồn tại.
Cô ta tên Vưu Liêm, là thầy dạy cho Cửu hoàng tử đồng thời cũng được tôn làm Quốc sĩ, địa vị trong phủ thậm chí còn hơn cả Hòe Sách.
Bình luận facebook