-
Chương 2991-2995
Chương 2991: Đường tắt
Cuộc họp kết thúc, một tin tức đã lan truyền khắp Đế quốc.
Hoàng đế sắp ngự giá thân chinh ra chiến trường!
Lệnh tổng động viên cũng được ban bố khắp nơi.
Tất cả cường giả cao cấp ở các tỉnh đều phải gấp rút lên đường đi Đế Đô.
Ngoài ra, các tỉnh cũng phải nhanh chóng thu gom tài nguyên để gửi ra chiến trường với tốc độ nhanh nhất.
Thế là mọi người đều biết, trận chiến này có liên quan đến sinh tử của Đế quốc.
Không được phép thua!
Hàng loạt cường giả lục tục trở về Đế Đô dưới lệnh triệu tập.
Trên đường về phủ Cửu điện hạ, Diệp Quân một mực giữ im lặng.
Hắn hoàn toàn không ngờ đến việc chủ nhân bút đại đạo lại có thể trở thành Quốc sư!
Mẹ nó chứ.
Lại đánh giá thấp ông ta rồi.
Bản lĩnh đáng gờm thật!
So với ông ta, hắn vẫn còn quá non.
Và hắn biết mình phải tìm con đường khác.
Vừa trở lại phủ, hắn đã thấy một cô gái đang đứng đợi mình.
Vưu Liêm.
Cô ta chào hỏi: “Diệp công tử”.
Diệp Quân cười: “Cô nương tìm ta có chuyện gì chăng?"
Vưu Liêm không đáp mà chỉ lấy ra một khối lệnh bài. Diệp Quân vừa nhìn thấy nó thì cau mày.
Thứ ấy giống hệt với lệnh bài mà thiếu niên tạo phản trong hầm mỏ Tinh Linh từng đưa cho hắn.
Thấy Vưu Liêm lẳng lặng nhìn mình, hắn nói thẳng.
"Ta cần rất nhiều sự giúp đỡ, các cô có thể cho hay không?"
Vưu Liêm: “Còn phải xem giá trị của ngươi”.
Diệp Quân: “Đối thủ của ta nay đã là Quốc sư Đế quốc, cô cũng biết nên mới đến tìm ta, đúng chứ?"
Vưu Liêm gật đầu: “Ta chỉ có thể giúp đến một mức độ nào đó”.
Diệp Quân không nói gì.
Vì hắn biết đối phương đang muốn xem hắn còn giấu chiêu gì trong tay.
Thế là hắn không chần chừ, lập tức nặn ra một giọt máu tươi đẩy sang trước mặt Vưu Liêm.
Cô ta quan sát nó một hồi rồi thu vào: “Ta sẽ dốc toàn lực giúp đỡ”.
Rồi đứng dậy rời đi.
Trở về phòng mình, Vưu Liêm nhìn chằm chằm giọt máu tươi, chân mày dần nhíu lại. Rồi cô ta vươn tay, triệu hồi những dòng nước trong lành tụ lại thành một vũng, soi ra hình ảnh Diệp Quân. Người bên trong hoàn toàn không biết mình đang bị quan sát.
Ngoài kia, Diệp Quân vẫn đang nhìn theo hướng Vưu Liêm biến mất với vẻ mặt nghiêm trọng.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Ban nãy cô ta muốn giết ngươi đấy”.
Hắn gật đầu: “Chỉ cần ta có một chút do dự, cô ta sẽ không chần chừ”.
Tiểu Tháp: “Cô ta rốt cuộc là ai?"
Diệp Quân thì thầm: “Còn chưa rõ sao?"
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân: “Mẹ nó, vòng xoáy này lớn quá, ta không cách nào thoát ra được”.
Tiểu Tháp: “Chủ yếu là do chủ nhân bút đại đạo quá uyên bác, thuyết phục được Hoàng đế cũng không phải chuyện gì bất ngờ. Nhưng bây giờ ông ta đã là Quốc sư, một khi biết về ngươi...”
Diệp Quân: “Ông ta sẽ khử ta ngay”.
Tiểu Tháp: “Vậy ngươi định thế nào?"
Diệp Quân: “Đương nhiên là chuẩn bị phản kích”.
Hắn vốn định mở thư viện trước rồi từ từ mà lên kế hoạch, nhưng bây giờ xem ra cách này không được, chỉ có người thắng mới có thể ăn hết cả ván.
Nên hắn phải thắng trước.
Rồi mới mở thư viện sau.
Đi từ dưới lên trên thì khó như lên trời, từ trên xuống dưới thì dễ như trở bàn tay.
Diệp Quân thấp giọng nói: “Tháp gia phải giúp ta”.
Tiểu Tháp: “Bây giờ ta giúp được gì đâu”.
Diệp Quân lắc đầu: “Xét năng lực toàn cục thì ta không bằng chủ nhân bút đại đạo, đấu tay đôi hoàn toàn không có phần thắng. Ta phải tìm cách khác”.
Tiểu Tháp: “Tiểu tử ngươi định làm bậy gì đấy?"
Diệp Quân nheo mắt: “Không phải làm bậy, là tìm đường tắt... nhanh hơn”.
Chương 2992: Ông nội, cha, cô cô
Những ngày sau đó, khi khắp Đế quốc đang điên cuồng tổng động viên, vô số cường giả hối hả chạy về Đế Đô thì Diệp Quân lại ở lì trong phủ Cửu điện hạ, ngoại trừ tu luyện chỉ có đọc sách để hiểu triệt để về Đế quốc và Thiên gia.
Lịch sử Đế quốc đã kéo dài hơn mười tỉ năm, người sáng lập ra nó - Cơ Vô Tiên - là một nhân vật truyền ký, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng thống nhất vũ trụ và lập ra Đế quốc khổng lồ.
Cảnh giới tu luyện thể tu cao nhất ở Đế quốc là Giới Ngoại, nhưng nó khác với Giới Ngoại mà vị kỳ nhân kia tạo ra. Người kia sau khi thăm dò hư không thì đã nắm được nó trong tay, có thể tùy ý phá hủy, sau đó đã tiếp xúc được với 'Chân' - cũng chính là điểm thời không màu trắng người này từng thấy trong Hư thời không.
Điều đáng nói là vị kỳ nhân kia lúc ấy còn ở trong một vùng thời không còn cao hơn nữa, nghĩa là khi ông ta muốn giết hắn thì đã vượt khỏi cảnh giới Giới Ngoại, lại còn nhờ cha mà lĩnh ngộ được cái mới.
Nên hắn cho rằng sức mạnh thật sự của người kia đã nằm ngoài Giới Ngoại rất xa.
Mà Giới Ngoại tại nơi này lại không phải quan điểm Hư và Chân của người kia mà chỉ là một cảnh giới. Ai có thể tiếp xúc đến thời không kia, mượn dùng điểm trắng kia, người đó đã đạt đến Giới Ngoại.
Nói đơn giản lại, Giới Ngoại của vụ kỳ nhân kia càng sâu hơn, có hẳn lý luận hoàn chỉnh để nâng đỡ; còn Giới Ngoại của Đế quốc thì chỉ là cảnh giới không liên quan gì đến Hư và Chân.
Sự khác biệt trong đó là rất lớn. Người kia không chỉ đang nghiên cứu cảnh giới mà là về cả thế giới.
Diệp Quân đi đến kết luận là Giới Ngoại của người kia càng đáng sợ hơn. Chỉ cần hắn có thể hiểu hết Phá Bích Kinh - thứ mà chủ nhân bút đại đạo cũng thèm muốn - thì sẽ mạnh hơn cường giả nơi này.
Thế là hắn dốc sức tu luyện, tìm hiểu.
Tiếc rằng không có kiếm Thanh Huyền thì tu luyện Hư thời không khó như lên trời. Nhờ có kiếm làm môi giới mà hắn có thể dung hợp với bất kỳ thời không nào, giờ không có nên Hư thời không căn bản không thèm quan tâm đến hắn.
Cũng may tâm tính hắn không tệ nên không nóng nảy, lại còn thay đổi lối nghĩ, không một mực muốn kết hợp với Hư thời không nữa mà phải nghiên cứu nó trước, đợi hiểu hết đi rồi hãy dung hợp.
Nhờ Phá Bích Kinh mà nó cũng không bài xích hắn, để cho hắn tiến vào bất kỳ lúc nào.
Ở nơi đó, tất cả đều là hư ảo, giả tưởng, vô thực như mộng.
Cảm giác như đang ở trong gương.
Không có gì là thật.
Thời không này cho hắn một cảm giác kỳ lạ, vừa thật vừa ảo, quái dị vô cùng.
Diệp Quân ngồi xếp bằng, lẳng lặng cảm thụ nó. Bỗng hắn nhíu mày: “Sao ta lại phải dung hợp với nó cơ chứ?"
Tiểu Tháp: “Là sao?"
Diệp Quân cười: “Trước giờ ta luôn dùng kiếm đạo của mình dung hợp để tạo ra cái mới, nhưng ta quên rằng Hư thời không này vô cùng vô tận, cho dù có sức mạnh tín ngưỡng cũng chưa chắc dung hợp được với nó, nói chi là kiếm đạo bây giờ”.
Tiểu Tháp: “Vậy ngươi...”
Diệp Quân nhắm mắt lại: “Ta sẽ không dung hợp... mà là hấp thụ!"
Tiểu Tháp: “Không thể nào! Ngươi không có kiếm Thanh Huyền thì làm sao làm được!"
Diệp Quân: “Ta không có sức mạnh tín ngưỡng, nhưng ta có...”
Sắc mặt hắn vặn vẹo đi khi khởi động ba loại huyết mạch trùm lên Hư thời không.
Tiểu Tháp: “Đại ca à, huyết mạch làm gì chiếm đoạn thời không được? Ngươi đừng có ráng mà bật hack nhé, vô lý lắm!"
Diệp Quân: “Tháp gia, vì sao chủ nhân bút đại đạo lại trở thành Quốc sư được?"
Tiểu Tháp: “Vì hắn học sâu biết rộng, chinh phục được Hoàng đế cũng là hợp lý”.
Diệp Quân gật đầu: “Vì ông ta lợi dụng trí nhớ từ bản thể, cũng là lẽ tất nhiên, vậy thì tại sao ta không thể tận dụng ưu thế của mình?"
Tiểu Tháp không hiểu: “Là sao?"
Diệp Quân nhắm mắt lại, thao túng ba loại huyết mạch tạo thành một hình người cao lớn vạn trượng lơ lửng trong Hư thời không, khuếch tán sức mạnh ra ngoài.
Tiểu Tháp hỏi lại: “Ngươi định làm cái gì đấy?"
Chỉ nghe giọng Diệp Quân vang lên như sấm dậy: “Ta dùng huyết mạch dòng chính nhà họ Dương mà thề, phàm là ai giúp Diệp Quân ta đột phá, ông nội ta Dương Diệp sẽ nợ một ân tình, cha ta Diệp Huyên nợ một ân tình, mẹ ta Tần Quan nợ một ân tình”.
Tiểu Tháp: “...”
Hư thời không im phăng phắc.
Tiểu Tháp: “Đại ca à, cái này không được đâu!"
Ruỳnh!
Bỗng hàng loạt luồng sức mạnh thời không ồ ạt tuôn ra từ khắp nơi trong Hư thời không, tràn vào cơ thể Diệp Quân.
Hắn chiếm đoạt chúng.
Không tha dù chỉ một mảnh.
"Vãi lờ!"
Tiểu Tháp ngây người.
Diệp Quân tiếp tục siết tay lại. Chỉ Phá Hư thôi vẫn không đủ!
Hắn phải tiếp xúc được với Chân!
Phải đạt đến Giới Ngoại!
Hắn không có thời gian tu luyện, chủ nhân bút đại đạo sẽ không cho hắn cơ hội.
Hắn hít vào một hơi thật sâu: “Ai giúp ta đến Giới Ngoại, ta dùng danh nghĩa của cha ta thề... Cô cô ta nợ ngươi một ân tình!"
Tiểu Tháp: “...”
Véo!
Một điểm sáng xuất hiện trong Hư thời không.
Nơi tiếp giáp giữa Hư và Chân!
Là thời không ở trên Hư thời không!
Nơi vị kỳ nhân kia đạt đến vô địch.
Càng ngạc nhiên hơn là một con đường chủ động xuất hiện, trải dài từ điểm sáng đến dưới chân Diệp Quân.
Vưu Liêm nãy giờ vẫn quan sát hắn nhíu mày càng chặt.
Tam quan cô ta cũng được đổi mới.
Chương 2993: Đánh cược một lần!
Đây là phương thức tu luyện gì vậy?
Vưu Liêm nhìn chằm chằm vào Diệp Quân bên trong màn nước, lúc này Diệp Quân đã chậm rãi bước chân vào bên trong tia sáng
Điểm giao thoa giữa Hư và Chân!
Mà khi Diệp Quân bước vào điểm giao này, thế giới trong màn nước bỗng trở nên mờ ảo, nhìn không rõ đâu ra đâu.
Thời không bên trong điểm giao Hư Chân không thể nhìn thấy từ bên ngoài được nữa.
Tất nhiên, với thực lực của cô ta thì vẫn có thể tiếp tục thăm dò vào bên trong, nhưng cô ta không làm vậy, cô ta chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, màn nước kia lập tức tan biến.
Ánh mắt của cô ta lần nữa rơi xuống giọt máu nọ.
Lúc trước cô ta chỉ thấy giọt máu này bất phàm, mà lúc này cô ta càng cảm nhận được sự khủng bố của nó.
Vô cùng khủng bố!
Cô ta đã đánh giá thấp chủ nhân bút Đại Đạo, cũng đánh giá thấp cả thiếu niên Diệp Quân kia.
Vô cùng đánh giá thấp!
Nhớ đến việc đối phương bảo bản thân đến đây để rèn luyện... Cô ta chợt nảy ra một suy nghĩ vô cùng đáng sợ.
Lúc này, Cơ Vô Trần đi vào.
Vưu Liêm thôi không nghĩ nữa, nhìn về phía Cơ Vô Trần.
Cơ Vô Trần đi tới một bên ngồi xuống, cười nói: "Vưu cô nương, cô thấy vị Diệp công tử kia thế nào?"
Vưu Liêm bình tĩnh nói: "Lúc trước đã nói rồi".
Cơ Vô Trần đột nhiên nói một câu: "Kẻ thù của hắn là quốc sư".
Vưu Liêm liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Cơ Vô Trần tiếp tục nói: "Ta không biết vị quốc sư kia có lai lịch gì, nhưng trước mắt xem ra ông ta rất được phụ vương tin tưởng và trông cậy. Ta đã nhận được tin lần này phụ hoàng quyết định tự thân xuất chiến là do ông ta đề xuất, không chỉ thế, ông ta còn tự tay giúp gia tăng sức mạnh cho các loại trận pháp của Đế quốc, khiến chúng mạnh hơn ít nhất mấy lần..."
Vưu Liêm nhíu mày lại, nhưng không nói gì.
Cơ Vô Trần tiếp tục nói: "Có người bảo ông ta còn giúp đỡ phụ hoàng tu hành..."
Vưu Liêm nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Cơ Vô Trần cười hỏi: "Vưu cô nương thông minh như vậy, chẳng lẽ không hiểu ý của ta?"
Vưu Liêm không nói lời nào.
Cơ Vô Trần nói: "Lúc ta rời khỏi Đế cung đã từng nói chuyện với vị quốc sư kia".
Vưu Liêm vẫn không nói gì.
Cơ Vô Trần tiếp tục nói: "Ông ta không nói rõ, nhưng ta biết ta phải chọn giữa hắn và ông ta, nếu không thì sau trận chiến này, ta chắc chắn sẽ mất đi tư cách tranh đấu, bởi vì xem ra hiện tại ông ta chắc chắn có thể ảnh hưởng đến quyết định lập thái tử của phụ hoàng".
Vưu Liêm nói: "Ngươi muốn chọn chủ nhân bút Đại Đạo!"
Cơ Vô Trần nói: "Ta không còn lựa chọn nào khác, không phải sao?"
Vưu Liêm nhìn gã: "Ngươi đã chọn rồi thì cần gì phải hỏi lại ta?"
Cơ Vô Trần cười nói: "Ta vẫn muốn nghe ý kiến của Vưu cô nương một chút".
Vưu Liêm im lặng một lát rồi nói: "Trong này có một vấn đề, đó là chủ nhân bút Đại Đạo lợi hại như vậy, còn là tử địch của Diệp công tử, nhưng Diệp công tử kia vẫn sống sót khỏe mạnh, ngươi biết như vậy có nghĩa là gì không?"
Cơ Vô Trần nói: "Nghĩa là lai lịch của Diệp huynh không đơn giản".
Vưu Liêm gật gật đầu: "Trước mắt xem ra vị chủ nhân bút Đại Đạo này quả thật chiếm ưu thế, là quốc sư thì quyền cao chức trọng, nhưng có hai vấn đề, thứ nhất là ông ta có bằng lòng ủng hộ ngươi không? Ông ta cũng chưa hề biểu thị là sẽ ủng hộ cho ngươi, chỉ đề cập ẩn ý đến mà thôi... Đó là hành vi trốn tránh trách nhiệm, ông ta đang lay động ngươi, để ngươi ra tay với Diệp công tử, thắng thì ông ta hài lòng, mà thua thì ông ta cũng thỏa mãn, bởi vì ông ta chẳng mất mát gì..."
Cơ Vô Trần nhíu mày lại.
Vưu Liêm tiếp tục nói: "Cho dù ông ta có biểu thị chắc chắn ủng hộ ngươi thì độ đáng tin được bao nhiêu? Chí ít Diệp công tử chắc chắn sẽ đứng về phía ngươi!"
Cơ Vô Trần nói: "Ta cũng hiểu những điều cô nói, nhưng bây giờ có một vấn đề, đó là Diệp huynh theo ta, nếu ta không từ chối thì chẳng khác gì chúng ta đã chung thuyền, mà nếu vậy thì khi quốc sư muốn nhắm vào Diệp huynh cũng sẽ nhắm luôn vào ta..."
Vưu Liêm nói: "Muốn có được thì phải trả giá".
Cơ Vô Trần cười khổ: "Vưu cô nương, không đơn giản như vậy đâu! Nếu quốc sư liên thủ với đại ca thì ta thật sự sẽ không còn cơ hội nhỏ nhoi nào cả".
Vưu Liêm nói: "Ta chỉ cho ngươi kiến nghị thôi, còn lựa chọn như thế nào thì đều dựa vào ngươi cả".
Cơ Vô Trần nói: "Ta muốn đánh cược một lần".
Vưu Liêm nhìn Cơ Vô Trần: "Cược gì?"
Cơ Vô Trần đứng dậy, chậm rãi nói: "Vưu cô nương, cô có cẩn thận mấy cũng có điều sơ sót, đã quên mất một chuyện".
Vưu Liêm nhíu mày.
Cơ Vô Trần tiếp tục nói: "Đó chính là phụ hoàng, chủ nhân bút Đại Đạo là tử địch của Diệp huynh, mà phụ hoàng đã lựa chọn chủ nhân bút Đại Đạo, điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là nếu ta lựa chọn Diệp huynh thì không chỉ trở thành địch của chủ nhân bút Đại Đạo, mà còn thành địch của phụ hoàng!"
Vưu Liêm im lặng.
Cơ Vô Trần tiếp tục phân tích nói: "Bởi vậy ta chỉ có thể lựa chọn hi sinh Diệp huynh, hi sinh huynh ấy không chỉ có thể lấy lòng chủ nhân bút Đại Đạo, mà còn tránh được việc nảy sinh khoảng cách với phụ hoàng, vậy nên ngoài cách đó ra, ta không còn lựa chọn nào khác".
Ánh mắt của gã rất kiên định.
Vưu Liêm gật đầu, không nói gì nữa.
Cơ Vô Trần mỉm cười nói: "Tất nhiên ta cũng không ngu đến mức nhắm ngược lại vào Diệp huynh, lần này đến chiến trận Đế Tinh sẽ có rất nhiều cơ hội".
Vưu Liêm nói: "Hắn không đơn giản, cần phải rất cẩn thận".
Cơ Vô Trần gật gật đầu: "Tất nhiên".
Sau khi Cơ Vô Trần rời đi, Vưu Liêm nhẹ giọng nói: "Đôi khi việc lật mặt thường không có kết quả tốt".
Chương 2994: Hợp tác vui vẻ
Hoàng cung.
Bên trong một gian thiên điện, chủ nhân bút Đại Đạo và Hoàng đế đang ngồi đối diện nhau, giữa hai người là một bàn cờ, chủ nhân bút Đại Đạo cầm quân trắng, Hoàng đế cầm quân đen.
Hoàng đế hạ xuống một nước cờ, nói: "Đạo huynh hẳn phải biết nhà họ Quân chứ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: "Cũng không phải quá hiểu biết, nhưng không sao cả".
Hoàng đế liếc mắt nhìn ông ta, cười nói: "Ta cũng không hiểu nhiều về Đạo huynh".
Ở Đế Vực này, cũng không có nhiều người khiến ông ta không biết rõ như vậy.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Chúng ta không phải kẻ địch".
Hoàng đế nói: "Nhưng ta muốn hiểu hơn về Đạo huynh".
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười, tất nhiên ông ta biết đối phương đang sợ ông ta có mục đích khác, thế là hạ xuống một nước cờ rồi mới nói: "Mục đích của chuyến này của ta là thiếu niên kia".
Hoàng đế hỏi: "Muốn hắn chết?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: "Không cần chết, muốn hắn chịu thua".
Hoàng đế nói: "Xem ra thiếu niên kia không hề tầm thường".
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Đúng vậy đấy".
Hoàng đế nhìn về phía ông ta: "Cần ta giúp đỡ không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: "Huynh cần gì phải thăm dò ta?"
Tất nhiên đối phương không thật sự muốn giúp ông ta, nói thế chỉ là để dò hỏi nội tình của thiếu niên tên Diệp Quân kia thôi.
Hoàng đế mỉm cười, không nói gì.
Tất nhiên ông ta không ngu đến mức cứ thế giúp chủ nhân bút Đại Đạo đi giết người, người có thể trở thành tử địch với kẻ trước mặt này, há có thể tầm thường?
Cho dù có giúp thì cũng phải nhận đủ lợi ích mới ra tay, tất nhiên vẫn nên cẩn thận thì vẫn hơn, hơn nữa dù ông ta cũng không việc gì phải gấp gáp, bởi vì người kia hiện đang đi theo con trai của ông ta. Ông ta kiềm hãm chủ nhân bút Đại Đạo, con trai kiềm hãm thiếu niên kia, cha con bọn họ chỉ cần giữ thế cân bằng là có thể ăn trọn cả hai đầu.
Tất nhiên chủ nhân bút Đại Đạo nhìn rõ được suy nghĩ của vị Hoàng đế trước mặt này, ông ta mỉm cười, người trước mắt này tất nhiên không dễ đối phó, nhưng con trai ông ta thì...
Cửu điện hạ và Đại điện hạ kia vẫn còn rất trẻ!
Nghĩ tới đây, ông ta đột nhiên nhớ đến Diệp Quân.
Thật ra nếu nghiêm túc suy xét thì tôn khốn kia cũng không tệ lắm, nhất là sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, thằng ranh đó đã rất trưởng thành, không còn đơn thuần như trước nữa.
Chủ nhân bút Đại Đạo thôi không nghĩ nữa, ông ta cầm một quân cờ hạ xuống: "Ta có một kế có thể tiêu diệt nhà họ Quân tận gốc".
Bàn tay đang định hạ cờ của Hoàng đế chợt dừng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không có vui vẻ, chỉ có đề phòng.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở... Nếu các huynh không nắm chắc cơ hội này, sau này sẽ không có lần hai đâu".
Giết Diệp Quân?
Vậy chắc chắn không thể làm được!
Hơn nữa cũng chẳng được ích gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ muốn Diệp Quân thua tâm phục khẩu phục, không chỉ thế, ông ta còn muốn nhà họ Dương phải thua tâm phục khẩu phục, để bọn họ không còn lời gì để nói.
Hoàng đế đột nhiên đặt một quân cờ xuống, nói: "Nếu như có thể diệt nhà họ Quân thì tất nhiên Đế quốc ta rất sẵn lòng lắng nghe, chỉ là không biết huynh có điều kiện gì?"
Chủ nhân bút Đại Đạo dựa vào ghế, bình tĩnh nói: "Huynh không cần đề phòng ta, ta có mục đích thật, nhưng không nhằm vào Đế quốc".
Hoàng đế nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, một lát sau ông ta cười nói: "Hợp tác vui vẻ".
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng cười nói: "Hợp tác vui vẻ".
...
Trong phòng tu luyện.
Lúc này Diệp Quân đang ở điểm giao giữa Hư Chân, thời không nơi này đang ở trên Hư thời không, nếu như nói Hư thời không là thế giới trong gương, vậy ở nơi đâu không khác gì là đã nửa bước bước ra khỏi tấm gương kia.
Mà khi hắn đến nơi này, hắn có thể cảm nhận được sinh linh thời không nơi này đang chủ động tương tác với hắn!
Đúng!
Là chủ động giao tiếp!
Nếu đối phương đã chủ động nói chuyện thì với hắn mà nói, không thể nghi ngờ gì là chuyện quá tốt, hắn bắt đầu thử thả kiếm ý vô địch của mình ra, kiếm ý tựa thủy triều lan tràn ra khắp trong mảnh thời không này, không có bất kỳ lực cản nào. Kiếm ý của hắn dung hợp với những thời không kia, mà sau khi chúng dung hợp lại, hắn phát hiện bản thân có thể cảm nhận được thời không đặc thù này ở trong kiếm ý của mình...
Bởi vì giao thiệp của gia đình, bây giờ hắn đã có thể nắm giữa được Hư thời không và thời không của điểm giao Hư Chân!
Dần dần, thân thể của hắn bắt đầu có sự lột xác.
Cường giả cảnh giới Phá Hư có thể ngưng tụ thần thể Đạo Hư, tất nhiên hắn cũng có thể, hơn nữa thân thể của hắn còn là ngưng tụ từ kiếm ý vô địch, lúc này kiếm ý vô địch đã cắn nuốt được sức mạnh thời không, vậy nên thần thể Đạo Hư hắn ngưng tụ ra được vượt xa những thần thể bình thường khác...
Không chỉ vậy, ở trong thời không điểm giao Hư Chân, hắn còn đạt được một sức mạnh hoàn toàn mới...
Kiếm đạo của hắn bắt đầu thay đổi long trời lở đất!
...
Chương 2995: Có vài người
Tốc độ của Đế Quốc cực kỳ nhanh, chỉ mười ngày mà rất nhiều cường giả đã tụ tập ở Đế Đô.
Rất nhiều trận pháp dịch chuyển dài mấy vạn trượng lơ lửng trên bầu trời Đế Đô, bên trong là các cường giả đỉnh cấp đến từ các tỉnh.
Đế Quốc triệu tập, không ai dám không đến, cho dù là vài tông môn thế gia lánh đời cũng đều phái người đến chi viện.
Bầu trời Đế Đô tối đen, từng khí tức đáng sợ lan ra từ khắp nơi, cực kỳ khủng khiếp.
Trong số đó, ngoài các cường giả con người ra, còn có rất nhiều cường giả yêu tộc, nhưng không nhiều, chỉ có mấy vạn, yêu loại nào cũng có, chúng có kích thước khổng lồ, mặc dù số lượng ít hơn cường giả con người nhiều nhưng cảm giác áp bức của chúng không hề yếu hơn cường giả con người ở đó, nhất là mấy con yêu thú thủ lĩnh, khí tức của chúng hệt như một ngọn núi lửa sôi sùng sục, không ngừng phun trào ra xung quanh, thời không trở nên hư ảo, vô cùng đáng sợ.
Trong không trung còn có rất nhiều cường giả đang liên tục tụ tập đến.
Phủ đệ Cửu hoàng tử.
Diệp Quân bỗng bước ra từ phòng tu luyện, sau khi ra ngoài, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Lúc này Tang Hàn đi đến.
Cô ta hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Quân, trực giác mách bảo cô ta rằng Diệp Quân hơi khác trước rồi, nhưng cô ta lại không nói ra.
Vì Diệp Quân không có cảnh giới tu luyện, thế nên trừ khi hắn ra tay, nếu không không thể cảm nhận được sức chiến đấu của hắn.
Đây cũng là một cái lợi khi hắn không tu cảnh giới.
Diệp Quân mở mắt ra nhìn Tang Hàn trước mặt, mỉm cười nói: “Tang cô nương”.
Tang Hàn nhìn hắn: “Ngươi đột phá rồi à?”
Diệp Quân nói: “Cũng không tính là đột phá, chỉ có chút thu hoạch nhỏ”.
Tang Hàn gật đầu không hỏi nhiều: “Sắp khởi hành đến chiến trường Đế Tinh, chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân nói: “Ừ”.
Nói rồi hai người biến mất khỏi đó để đến không trung Đế Đô.
Tang Hàn dẫn Diệp Quân đến trận pháp dịch chuyển của Cơ Vô Trần, nhìn thấy hai người bước đến, Cơ Vô Trần cười nói: “Tang cô nương, Diệp huynh”.
Diệp Quân mỉm cười: “Điện hạ”.
Cơ Vô Trần nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Diệp huynh đột phá rồi à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có, chỉ có chút giác ngộ thôi”.
Cơ Vô Trần gật đầu, chỉ nhìn Diệp Quân một chốc, không nói thêm gì.
Diệp Quân nhìn Vưu Liêm bên cạnh Cơ Vô Trần, sắc mặt Vưu Liêm rất bình tĩnh, không nói gì cả nhưng lại nhìn hắn một cái.
Diệp Quân nở nụ cười.
Ngay lúc này một uy lực vô hình bỗng lan ra từ không trung.
Mọi người đều giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, Hoàng đế chậm rãi bước đến từ đằng xa, hôm nay ông ta mặc long bào, chậm rãi bước đến, nhưng mọi người đều cảm thấy như chen chúc trong vô số ngọn núi, tự cảm thấy ngột ngạt và áp bức.
Tất cả mọi người vội cung kính chào.
Diệp Quân nhìn Hoàng đế, hơi cúi đầu xuống, hai tay siết chặt lại, giả vờ mình cũng bị khí tức của ông ta trấn áp.
Bên cạnh Hoàng đế là chủ nhân Bút Đại Đạo, chủ nhân Bút Đại Đạo lập tức nhìn sang Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân rồi cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lúc này sức mạnh đạo pháp của ông ta đã bị phong ấn nên không ra được thực lực của Diệp Quân.
Lẽ nào tên này có đột phá?
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, trực giác mách bảo với ông ta là không có khả năng, vì hiện tại Diệp Quân không có Tiểu Tháp, cũng không thể dùng kiếm Thanh Huyên, thế nên trên lý thuyết có thể đột phá trong thời gian ngắn như vậy là điều không thể.
Dĩ nhiên ông ta cũng hiểu rõ có đôi khi không thể xét về lý thuyết khi đối mặt với người nhà họ Dương…
Hoàng đế cũng nhìn Diệp Quân, nhưng nhanh chóng dời sự chú ý, ông ta nhìn mọi người: “Các vị, chuyến đi đến chiến trường Đế Tinh này là san bằng nhà họ Thiên”.
Ông ta nói rất nhẹ nhàng nhưng giọng nói lại vang vọng bên tai tất cả mọi người như sấm rền.
“San bằng nhà họ Thiên”.
Mọi người đồng thanh nói.
Âm thanh vang vọng khắp trời.
Hoàng đế nói: “Đi thôi”.
Vừa dứt lời, trận pháp dịch chuyển dưới chân mọi người được kích hoạt, từng cột sáng bay lên bao bọc lấy mọi người, chẳng mấy chốc, mọi người đều biến mất ở bầu trời Đế Đô.
Trong đường hầm thời không, Hoàng đế và chủ nhân Bút Đại Đạo ở phía trước, Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, trên người toát ra uy lực vô hình đáng sợ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Không ai biết rốt cuộc vị Hoàng đế bệ hạ này mạnh thế nào.
Vì ông ta chưa từng ra tay rất nhiều năm rồi.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bên cạnh ông ta lại thu lại khí tức, trên người không có bất kỳ dao động khí tức nào.
Không ít người đều lén nhìn ông ta, mọi người đều cực kỳ tò mò với vị quốc sư đột nhiên xuất hiện này.
Rốt cuộc vị này là thần thánh phương nào?
Lúc này Diệp Quân cũng đang nhìn Hoàng đế bệ hạ, nhưng không lâu sau hắn đã dời ánh mắt đi, nhìn một ông lão phía sau Hoàng đế bệ hạ.
Ông lão này chính là Hàn Công.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Hàn Công, sau đó thu lại tầm mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn biết lúc này có khá nhiều người đều đang nhìn hắn, ngay cả vị Cửu điện hạ cách bên cạnh không xa và Đại điện hạ ở đằng xa.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Trong này có người có thể giết ngươi sao?”
Diệp Quân thầm nói: “Dĩ nhiên là có”.
Nói rồi hắn ngừng lại, sau đó lại nói: “Tất nhiên cũng có vài người”.
Cuộc họp kết thúc, một tin tức đã lan truyền khắp Đế quốc.
Hoàng đế sắp ngự giá thân chinh ra chiến trường!
Lệnh tổng động viên cũng được ban bố khắp nơi.
Tất cả cường giả cao cấp ở các tỉnh đều phải gấp rút lên đường đi Đế Đô.
Ngoài ra, các tỉnh cũng phải nhanh chóng thu gom tài nguyên để gửi ra chiến trường với tốc độ nhanh nhất.
Thế là mọi người đều biết, trận chiến này có liên quan đến sinh tử của Đế quốc.
Không được phép thua!
Hàng loạt cường giả lục tục trở về Đế Đô dưới lệnh triệu tập.
Trên đường về phủ Cửu điện hạ, Diệp Quân một mực giữ im lặng.
Hắn hoàn toàn không ngờ đến việc chủ nhân bút đại đạo lại có thể trở thành Quốc sư!
Mẹ nó chứ.
Lại đánh giá thấp ông ta rồi.
Bản lĩnh đáng gờm thật!
So với ông ta, hắn vẫn còn quá non.
Và hắn biết mình phải tìm con đường khác.
Vừa trở lại phủ, hắn đã thấy một cô gái đang đứng đợi mình.
Vưu Liêm.
Cô ta chào hỏi: “Diệp công tử”.
Diệp Quân cười: “Cô nương tìm ta có chuyện gì chăng?"
Vưu Liêm không đáp mà chỉ lấy ra một khối lệnh bài. Diệp Quân vừa nhìn thấy nó thì cau mày.
Thứ ấy giống hệt với lệnh bài mà thiếu niên tạo phản trong hầm mỏ Tinh Linh từng đưa cho hắn.
Thấy Vưu Liêm lẳng lặng nhìn mình, hắn nói thẳng.
"Ta cần rất nhiều sự giúp đỡ, các cô có thể cho hay không?"
Vưu Liêm: “Còn phải xem giá trị của ngươi”.
Diệp Quân: “Đối thủ của ta nay đã là Quốc sư Đế quốc, cô cũng biết nên mới đến tìm ta, đúng chứ?"
Vưu Liêm gật đầu: “Ta chỉ có thể giúp đến một mức độ nào đó”.
Diệp Quân không nói gì.
Vì hắn biết đối phương đang muốn xem hắn còn giấu chiêu gì trong tay.
Thế là hắn không chần chừ, lập tức nặn ra một giọt máu tươi đẩy sang trước mặt Vưu Liêm.
Cô ta quan sát nó một hồi rồi thu vào: “Ta sẽ dốc toàn lực giúp đỡ”.
Rồi đứng dậy rời đi.
Trở về phòng mình, Vưu Liêm nhìn chằm chằm giọt máu tươi, chân mày dần nhíu lại. Rồi cô ta vươn tay, triệu hồi những dòng nước trong lành tụ lại thành một vũng, soi ra hình ảnh Diệp Quân. Người bên trong hoàn toàn không biết mình đang bị quan sát.
Ngoài kia, Diệp Quân vẫn đang nhìn theo hướng Vưu Liêm biến mất với vẻ mặt nghiêm trọng.
Tiểu Tháp lên tiếng: “Ban nãy cô ta muốn giết ngươi đấy”.
Hắn gật đầu: “Chỉ cần ta có một chút do dự, cô ta sẽ không chần chừ”.
Tiểu Tháp: “Cô ta rốt cuộc là ai?"
Diệp Quân thì thầm: “Còn chưa rõ sao?"
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân: “Mẹ nó, vòng xoáy này lớn quá, ta không cách nào thoát ra được”.
Tiểu Tháp: “Chủ yếu là do chủ nhân bút đại đạo quá uyên bác, thuyết phục được Hoàng đế cũng không phải chuyện gì bất ngờ. Nhưng bây giờ ông ta đã là Quốc sư, một khi biết về ngươi...”
Diệp Quân: “Ông ta sẽ khử ta ngay”.
Tiểu Tháp: “Vậy ngươi định thế nào?"
Diệp Quân: “Đương nhiên là chuẩn bị phản kích”.
Hắn vốn định mở thư viện trước rồi từ từ mà lên kế hoạch, nhưng bây giờ xem ra cách này không được, chỉ có người thắng mới có thể ăn hết cả ván.
Nên hắn phải thắng trước.
Rồi mới mở thư viện sau.
Đi từ dưới lên trên thì khó như lên trời, từ trên xuống dưới thì dễ như trở bàn tay.
Diệp Quân thấp giọng nói: “Tháp gia phải giúp ta”.
Tiểu Tháp: “Bây giờ ta giúp được gì đâu”.
Diệp Quân lắc đầu: “Xét năng lực toàn cục thì ta không bằng chủ nhân bút đại đạo, đấu tay đôi hoàn toàn không có phần thắng. Ta phải tìm cách khác”.
Tiểu Tháp: “Tiểu tử ngươi định làm bậy gì đấy?"
Diệp Quân nheo mắt: “Không phải làm bậy, là tìm đường tắt... nhanh hơn”.
Chương 2992: Ông nội, cha, cô cô
Những ngày sau đó, khi khắp Đế quốc đang điên cuồng tổng động viên, vô số cường giả hối hả chạy về Đế Đô thì Diệp Quân lại ở lì trong phủ Cửu điện hạ, ngoại trừ tu luyện chỉ có đọc sách để hiểu triệt để về Đế quốc và Thiên gia.
Lịch sử Đế quốc đã kéo dài hơn mười tỉ năm, người sáng lập ra nó - Cơ Vô Tiên - là một nhân vật truyền ký, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng thống nhất vũ trụ và lập ra Đế quốc khổng lồ.
Cảnh giới tu luyện thể tu cao nhất ở Đế quốc là Giới Ngoại, nhưng nó khác với Giới Ngoại mà vị kỳ nhân kia tạo ra. Người kia sau khi thăm dò hư không thì đã nắm được nó trong tay, có thể tùy ý phá hủy, sau đó đã tiếp xúc được với 'Chân' - cũng chính là điểm thời không màu trắng người này từng thấy trong Hư thời không.
Điều đáng nói là vị kỳ nhân kia lúc ấy còn ở trong một vùng thời không còn cao hơn nữa, nghĩa là khi ông ta muốn giết hắn thì đã vượt khỏi cảnh giới Giới Ngoại, lại còn nhờ cha mà lĩnh ngộ được cái mới.
Nên hắn cho rằng sức mạnh thật sự của người kia đã nằm ngoài Giới Ngoại rất xa.
Mà Giới Ngoại tại nơi này lại không phải quan điểm Hư và Chân của người kia mà chỉ là một cảnh giới. Ai có thể tiếp xúc đến thời không kia, mượn dùng điểm trắng kia, người đó đã đạt đến Giới Ngoại.
Nói đơn giản lại, Giới Ngoại của vụ kỳ nhân kia càng sâu hơn, có hẳn lý luận hoàn chỉnh để nâng đỡ; còn Giới Ngoại của Đế quốc thì chỉ là cảnh giới không liên quan gì đến Hư và Chân.
Sự khác biệt trong đó là rất lớn. Người kia không chỉ đang nghiên cứu cảnh giới mà là về cả thế giới.
Diệp Quân đi đến kết luận là Giới Ngoại của người kia càng đáng sợ hơn. Chỉ cần hắn có thể hiểu hết Phá Bích Kinh - thứ mà chủ nhân bút đại đạo cũng thèm muốn - thì sẽ mạnh hơn cường giả nơi này.
Thế là hắn dốc sức tu luyện, tìm hiểu.
Tiếc rằng không có kiếm Thanh Huyền thì tu luyện Hư thời không khó như lên trời. Nhờ có kiếm làm môi giới mà hắn có thể dung hợp với bất kỳ thời không nào, giờ không có nên Hư thời không căn bản không thèm quan tâm đến hắn.
Cũng may tâm tính hắn không tệ nên không nóng nảy, lại còn thay đổi lối nghĩ, không một mực muốn kết hợp với Hư thời không nữa mà phải nghiên cứu nó trước, đợi hiểu hết đi rồi hãy dung hợp.
Nhờ Phá Bích Kinh mà nó cũng không bài xích hắn, để cho hắn tiến vào bất kỳ lúc nào.
Ở nơi đó, tất cả đều là hư ảo, giả tưởng, vô thực như mộng.
Cảm giác như đang ở trong gương.
Không có gì là thật.
Thời không này cho hắn một cảm giác kỳ lạ, vừa thật vừa ảo, quái dị vô cùng.
Diệp Quân ngồi xếp bằng, lẳng lặng cảm thụ nó. Bỗng hắn nhíu mày: “Sao ta lại phải dung hợp với nó cơ chứ?"
Tiểu Tháp: “Là sao?"
Diệp Quân cười: “Trước giờ ta luôn dùng kiếm đạo của mình dung hợp để tạo ra cái mới, nhưng ta quên rằng Hư thời không này vô cùng vô tận, cho dù có sức mạnh tín ngưỡng cũng chưa chắc dung hợp được với nó, nói chi là kiếm đạo bây giờ”.
Tiểu Tháp: “Vậy ngươi...”
Diệp Quân nhắm mắt lại: “Ta sẽ không dung hợp... mà là hấp thụ!"
Tiểu Tháp: “Không thể nào! Ngươi không có kiếm Thanh Huyền thì làm sao làm được!"
Diệp Quân: “Ta không có sức mạnh tín ngưỡng, nhưng ta có...”
Sắc mặt hắn vặn vẹo đi khi khởi động ba loại huyết mạch trùm lên Hư thời không.
Tiểu Tháp: “Đại ca à, huyết mạch làm gì chiếm đoạn thời không được? Ngươi đừng có ráng mà bật hack nhé, vô lý lắm!"
Diệp Quân: “Tháp gia, vì sao chủ nhân bút đại đạo lại trở thành Quốc sư được?"
Tiểu Tháp: “Vì hắn học sâu biết rộng, chinh phục được Hoàng đế cũng là hợp lý”.
Diệp Quân gật đầu: “Vì ông ta lợi dụng trí nhớ từ bản thể, cũng là lẽ tất nhiên, vậy thì tại sao ta không thể tận dụng ưu thế của mình?"
Tiểu Tháp không hiểu: “Là sao?"
Diệp Quân nhắm mắt lại, thao túng ba loại huyết mạch tạo thành một hình người cao lớn vạn trượng lơ lửng trong Hư thời không, khuếch tán sức mạnh ra ngoài.
Tiểu Tháp hỏi lại: “Ngươi định làm cái gì đấy?"
Chỉ nghe giọng Diệp Quân vang lên như sấm dậy: “Ta dùng huyết mạch dòng chính nhà họ Dương mà thề, phàm là ai giúp Diệp Quân ta đột phá, ông nội ta Dương Diệp sẽ nợ một ân tình, cha ta Diệp Huyên nợ một ân tình, mẹ ta Tần Quan nợ một ân tình”.
Tiểu Tháp: “...”
Hư thời không im phăng phắc.
Tiểu Tháp: “Đại ca à, cái này không được đâu!"
Ruỳnh!
Bỗng hàng loạt luồng sức mạnh thời không ồ ạt tuôn ra từ khắp nơi trong Hư thời không, tràn vào cơ thể Diệp Quân.
Hắn chiếm đoạt chúng.
Không tha dù chỉ một mảnh.
"Vãi lờ!"
Tiểu Tháp ngây người.
Diệp Quân tiếp tục siết tay lại. Chỉ Phá Hư thôi vẫn không đủ!
Hắn phải tiếp xúc được với Chân!
Phải đạt đến Giới Ngoại!
Hắn không có thời gian tu luyện, chủ nhân bút đại đạo sẽ không cho hắn cơ hội.
Hắn hít vào một hơi thật sâu: “Ai giúp ta đến Giới Ngoại, ta dùng danh nghĩa của cha ta thề... Cô cô ta nợ ngươi một ân tình!"
Tiểu Tháp: “...”
Véo!
Một điểm sáng xuất hiện trong Hư thời không.
Nơi tiếp giáp giữa Hư và Chân!
Là thời không ở trên Hư thời không!
Nơi vị kỳ nhân kia đạt đến vô địch.
Càng ngạc nhiên hơn là một con đường chủ động xuất hiện, trải dài từ điểm sáng đến dưới chân Diệp Quân.
Vưu Liêm nãy giờ vẫn quan sát hắn nhíu mày càng chặt.
Tam quan cô ta cũng được đổi mới.
Chương 2993: Đánh cược một lần!
Đây là phương thức tu luyện gì vậy?
Vưu Liêm nhìn chằm chằm vào Diệp Quân bên trong màn nước, lúc này Diệp Quân đã chậm rãi bước chân vào bên trong tia sáng
Điểm giao thoa giữa Hư và Chân!
Mà khi Diệp Quân bước vào điểm giao này, thế giới trong màn nước bỗng trở nên mờ ảo, nhìn không rõ đâu ra đâu.
Thời không bên trong điểm giao Hư Chân không thể nhìn thấy từ bên ngoài được nữa.
Tất nhiên, với thực lực của cô ta thì vẫn có thể tiếp tục thăm dò vào bên trong, nhưng cô ta không làm vậy, cô ta chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, màn nước kia lập tức tan biến.
Ánh mắt của cô ta lần nữa rơi xuống giọt máu nọ.
Lúc trước cô ta chỉ thấy giọt máu này bất phàm, mà lúc này cô ta càng cảm nhận được sự khủng bố của nó.
Vô cùng khủng bố!
Cô ta đã đánh giá thấp chủ nhân bút Đại Đạo, cũng đánh giá thấp cả thiếu niên Diệp Quân kia.
Vô cùng đánh giá thấp!
Nhớ đến việc đối phương bảo bản thân đến đây để rèn luyện... Cô ta chợt nảy ra một suy nghĩ vô cùng đáng sợ.
Lúc này, Cơ Vô Trần đi vào.
Vưu Liêm thôi không nghĩ nữa, nhìn về phía Cơ Vô Trần.
Cơ Vô Trần đi tới một bên ngồi xuống, cười nói: "Vưu cô nương, cô thấy vị Diệp công tử kia thế nào?"
Vưu Liêm bình tĩnh nói: "Lúc trước đã nói rồi".
Cơ Vô Trần đột nhiên nói một câu: "Kẻ thù của hắn là quốc sư".
Vưu Liêm liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Cơ Vô Trần tiếp tục nói: "Ta không biết vị quốc sư kia có lai lịch gì, nhưng trước mắt xem ra ông ta rất được phụ vương tin tưởng và trông cậy. Ta đã nhận được tin lần này phụ hoàng quyết định tự thân xuất chiến là do ông ta đề xuất, không chỉ thế, ông ta còn tự tay giúp gia tăng sức mạnh cho các loại trận pháp của Đế quốc, khiến chúng mạnh hơn ít nhất mấy lần..."
Vưu Liêm nhíu mày lại, nhưng không nói gì.
Cơ Vô Trần tiếp tục nói: "Có người bảo ông ta còn giúp đỡ phụ hoàng tu hành..."
Vưu Liêm nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Cơ Vô Trần cười hỏi: "Vưu cô nương thông minh như vậy, chẳng lẽ không hiểu ý của ta?"
Vưu Liêm không nói lời nào.
Cơ Vô Trần nói: "Lúc ta rời khỏi Đế cung đã từng nói chuyện với vị quốc sư kia".
Vưu Liêm vẫn không nói gì.
Cơ Vô Trần tiếp tục nói: "Ông ta không nói rõ, nhưng ta biết ta phải chọn giữa hắn và ông ta, nếu không thì sau trận chiến này, ta chắc chắn sẽ mất đi tư cách tranh đấu, bởi vì xem ra hiện tại ông ta chắc chắn có thể ảnh hưởng đến quyết định lập thái tử của phụ hoàng".
Vưu Liêm nói: "Ngươi muốn chọn chủ nhân bút Đại Đạo!"
Cơ Vô Trần nói: "Ta không còn lựa chọn nào khác, không phải sao?"
Vưu Liêm nhìn gã: "Ngươi đã chọn rồi thì cần gì phải hỏi lại ta?"
Cơ Vô Trần cười nói: "Ta vẫn muốn nghe ý kiến của Vưu cô nương một chút".
Vưu Liêm im lặng một lát rồi nói: "Trong này có một vấn đề, đó là chủ nhân bút Đại Đạo lợi hại như vậy, còn là tử địch của Diệp công tử, nhưng Diệp công tử kia vẫn sống sót khỏe mạnh, ngươi biết như vậy có nghĩa là gì không?"
Cơ Vô Trần nói: "Nghĩa là lai lịch của Diệp huynh không đơn giản".
Vưu Liêm gật gật đầu: "Trước mắt xem ra vị chủ nhân bút Đại Đạo này quả thật chiếm ưu thế, là quốc sư thì quyền cao chức trọng, nhưng có hai vấn đề, thứ nhất là ông ta có bằng lòng ủng hộ ngươi không? Ông ta cũng chưa hề biểu thị là sẽ ủng hộ cho ngươi, chỉ đề cập ẩn ý đến mà thôi... Đó là hành vi trốn tránh trách nhiệm, ông ta đang lay động ngươi, để ngươi ra tay với Diệp công tử, thắng thì ông ta hài lòng, mà thua thì ông ta cũng thỏa mãn, bởi vì ông ta chẳng mất mát gì..."
Cơ Vô Trần nhíu mày lại.
Vưu Liêm tiếp tục nói: "Cho dù ông ta có biểu thị chắc chắn ủng hộ ngươi thì độ đáng tin được bao nhiêu? Chí ít Diệp công tử chắc chắn sẽ đứng về phía ngươi!"
Cơ Vô Trần nói: "Ta cũng hiểu những điều cô nói, nhưng bây giờ có một vấn đề, đó là Diệp huynh theo ta, nếu ta không từ chối thì chẳng khác gì chúng ta đã chung thuyền, mà nếu vậy thì khi quốc sư muốn nhắm vào Diệp huynh cũng sẽ nhắm luôn vào ta..."
Vưu Liêm nói: "Muốn có được thì phải trả giá".
Cơ Vô Trần cười khổ: "Vưu cô nương, không đơn giản như vậy đâu! Nếu quốc sư liên thủ với đại ca thì ta thật sự sẽ không còn cơ hội nhỏ nhoi nào cả".
Vưu Liêm nói: "Ta chỉ cho ngươi kiến nghị thôi, còn lựa chọn như thế nào thì đều dựa vào ngươi cả".
Cơ Vô Trần nói: "Ta muốn đánh cược một lần".
Vưu Liêm nhìn Cơ Vô Trần: "Cược gì?"
Cơ Vô Trần đứng dậy, chậm rãi nói: "Vưu cô nương, cô có cẩn thận mấy cũng có điều sơ sót, đã quên mất một chuyện".
Vưu Liêm nhíu mày.
Cơ Vô Trần tiếp tục nói: "Đó chính là phụ hoàng, chủ nhân bút Đại Đạo là tử địch của Diệp huynh, mà phụ hoàng đã lựa chọn chủ nhân bút Đại Đạo, điều đó có nghĩa là gì? Nghĩa là nếu ta lựa chọn Diệp huynh thì không chỉ trở thành địch của chủ nhân bút Đại Đạo, mà còn thành địch của phụ hoàng!"
Vưu Liêm im lặng.
Cơ Vô Trần tiếp tục phân tích nói: "Bởi vậy ta chỉ có thể lựa chọn hi sinh Diệp huynh, hi sinh huynh ấy không chỉ có thể lấy lòng chủ nhân bút Đại Đạo, mà còn tránh được việc nảy sinh khoảng cách với phụ hoàng, vậy nên ngoài cách đó ra, ta không còn lựa chọn nào khác".
Ánh mắt của gã rất kiên định.
Vưu Liêm gật đầu, không nói gì nữa.
Cơ Vô Trần mỉm cười nói: "Tất nhiên ta cũng không ngu đến mức nhắm ngược lại vào Diệp huynh, lần này đến chiến trận Đế Tinh sẽ có rất nhiều cơ hội".
Vưu Liêm nói: "Hắn không đơn giản, cần phải rất cẩn thận".
Cơ Vô Trần gật gật đầu: "Tất nhiên".
Sau khi Cơ Vô Trần rời đi, Vưu Liêm nhẹ giọng nói: "Đôi khi việc lật mặt thường không có kết quả tốt".
Chương 2994: Hợp tác vui vẻ
Hoàng cung.
Bên trong một gian thiên điện, chủ nhân bút Đại Đạo và Hoàng đế đang ngồi đối diện nhau, giữa hai người là một bàn cờ, chủ nhân bút Đại Đạo cầm quân trắng, Hoàng đế cầm quân đen.
Hoàng đế hạ xuống một nước cờ, nói: "Đạo huynh hẳn phải biết nhà họ Quân chứ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: "Cũng không phải quá hiểu biết, nhưng không sao cả".
Hoàng đế liếc mắt nhìn ông ta, cười nói: "Ta cũng không hiểu nhiều về Đạo huynh".
Ở Đế Vực này, cũng không có nhiều người khiến ông ta không biết rõ như vậy.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Chúng ta không phải kẻ địch".
Hoàng đế nói: "Nhưng ta muốn hiểu hơn về Đạo huynh".
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười, tất nhiên ông ta biết đối phương đang sợ ông ta có mục đích khác, thế là hạ xuống một nước cờ rồi mới nói: "Mục đích của chuyến này của ta là thiếu niên kia".
Hoàng đế hỏi: "Muốn hắn chết?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: "Không cần chết, muốn hắn chịu thua".
Hoàng đế nói: "Xem ra thiếu niên kia không hề tầm thường".
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Đúng vậy đấy".
Hoàng đế nhìn về phía ông ta: "Cần ta giúp đỡ không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: "Huynh cần gì phải thăm dò ta?"
Tất nhiên đối phương không thật sự muốn giúp ông ta, nói thế chỉ là để dò hỏi nội tình của thiếu niên tên Diệp Quân kia thôi.
Hoàng đế mỉm cười, không nói gì.
Tất nhiên ông ta không ngu đến mức cứ thế giúp chủ nhân bút Đại Đạo đi giết người, người có thể trở thành tử địch với kẻ trước mặt này, há có thể tầm thường?
Cho dù có giúp thì cũng phải nhận đủ lợi ích mới ra tay, tất nhiên vẫn nên cẩn thận thì vẫn hơn, hơn nữa dù ông ta cũng không việc gì phải gấp gáp, bởi vì người kia hiện đang đi theo con trai của ông ta. Ông ta kiềm hãm chủ nhân bút Đại Đạo, con trai kiềm hãm thiếu niên kia, cha con bọn họ chỉ cần giữ thế cân bằng là có thể ăn trọn cả hai đầu.
Tất nhiên chủ nhân bút Đại Đạo nhìn rõ được suy nghĩ của vị Hoàng đế trước mặt này, ông ta mỉm cười, người trước mắt này tất nhiên không dễ đối phó, nhưng con trai ông ta thì...
Cửu điện hạ và Đại điện hạ kia vẫn còn rất trẻ!
Nghĩ tới đây, ông ta đột nhiên nhớ đến Diệp Quân.
Thật ra nếu nghiêm túc suy xét thì tôn khốn kia cũng không tệ lắm, nhất là sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, thằng ranh đó đã rất trưởng thành, không còn đơn thuần như trước nữa.
Chủ nhân bút Đại Đạo thôi không nghĩ nữa, ông ta cầm một quân cờ hạ xuống: "Ta có một kế có thể tiêu diệt nhà họ Quân tận gốc".
Bàn tay đang định hạ cờ của Hoàng đế chợt dừng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không có vui vẻ, chỉ có đề phòng.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở... Nếu các huynh không nắm chắc cơ hội này, sau này sẽ không có lần hai đâu".
Giết Diệp Quân?
Vậy chắc chắn không thể làm được!
Hơn nữa cũng chẳng được ích gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ muốn Diệp Quân thua tâm phục khẩu phục, không chỉ thế, ông ta còn muốn nhà họ Dương phải thua tâm phục khẩu phục, để bọn họ không còn lời gì để nói.
Hoàng đế đột nhiên đặt một quân cờ xuống, nói: "Nếu như có thể diệt nhà họ Quân thì tất nhiên Đế quốc ta rất sẵn lòng lắng nghe, chỉ là không biết huynh có điều kiện gì?"
Chủ nhân bút Đại Đạo dựa vào ghế, bình tĩnh nói: "Huynh không cần đề phòng ta, ta có mục đích thật, nhưng không nhằm vào Đế quốc".
Hoàng đế nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, một lát sau ông ta cười nói: "Hợp tác vui vẻ".
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng cười nói: "Hợp tác vui vẻ".
...
Trong phòng tu luyện.
Lúc này Diệp Quân đang ở điểm giao giữa Hư Chân, thời không nơi này đang ở trên Hư thời không, nếu như nói Hư thời không là thế giới trong gương, vậy ở nơi đâu không khác gì là đã nửa bước bước ra khỏi tấm gương kia.
Mà khi hắn đến nơi này, hắn có thể cảm nhận được sinh linh thời không nơi này đang chủ động tương tác với hắn!
Đúng!
Là chủ động giao tiếp!
Nếu đối phương đã chủ động nói chuyện thì với hắn mà nói, không thể nghi ngờ gì là chuyện quá tốt, hắn bắt đầu thử thả kiếm ý vô địch của mình ra, kiếm ý tựa thủy triều lan tràn ra khắp trong mảnh thời không này, không có bất kỳ lực cản nào. Kiếm ý của hắn dung hợp với những thời không kia, mà sau khi chúng dung hợp lại, hắn phát hiện bản thân có thể cảm nhận được thời không đặc thù này ở trong kiếm ý của mình...
Bởi vì giao thiệp của gia đình, bây giờ hắn đã có thể nắm giữa được Hư thời không và thời không của điểm giao Hư Chân!
Dần dần, thân thể của hắn bắt đầu có sự lột xác.
Cường giả cảnh giới Phá Hư có thể ngưng tụ thần thể Đạo Hư, tất nhiên hắn cũng có thể, hơn nữa thân thể của hắn còn là ngưng tụ từ kiếm ý vô địch, lúc này kiếm ý vô địch đã cắn nuốt được sức mạnh thời không, vậy nên thần thể Đạo Hư hắn ngưng tụ ra được vượt xa những thần thể bình thường khác...
Không chỉ vậy, ở trong thời không điểm giao Hư Chân, hắn còn đạt được một sức mạnh hoàn toàn mới...
Kiếm đạo của hắn bắt đầu thay đổi long trời lở đất!
...
Chương 2995: Có vài người
Tốc độ của Đế Quốc cực kỳ nhanh, chỉ mười ngày mà rất nhiều cường giả đã tụ tập ở Đế Đô.
Rất nhiều trận pháp dịch chuyển dài mấy vạn trượng lơ lửng trên bầu trời Đế Đô, bên trong là các cường giả đỉnh cấp đến từ các tỉnh.
Đế Quốc triệu tập, không ai dám không đến, cho dù là vài tông môn thế gia lánh đời cũng đều phái người đến chi viện.
Bầu trời Đế Đô tối đen, từng khí tức đáng sợ lan ra từ khắp nơi, cực kỳ khủng khiếp.
Trong số đó, ngoài các cường giả con người ra, còn có rất nhiều cường giả yêu tộc, nhưng không nhiều, chỉ có mấy vạn, yêu loại nào cũng có, chúng có kích thước khổng lồ, mặc dù số lượng ít hơn cường giả con người nhiều nhưng cảm giác áp bức của chúng không hề yếu hơn cường giả con người ở đó, nhất là mấy con yêu thú thủ lĩnh, khí tức của chúng hệt như một ngọn núi lửa sôi sùng sục, không ngừng phun trào ra xung quanh, thời không trở nên hư ảo, vô cùng đáng sợ.
Trong không trung còn có rất nhiều cường giả đang liên tục tụ tập đến.
Phủ đệ Cửu hoàng tử.
Diệp Quân bỗng bước ra từ phòng tu luyện, sau khi ra ngoài, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Lúc này Tang Hàn đi đến.
Cô ta hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Quân, trực giác mách bảo cô ta rằng Diệp Quân hơi khác trước rồi, nhưng cô ta lại không nói ra.
Vì Diệp Quân không có cảnh giới tu luyện, thế nên trừ khi hắn ra tay, nếu không không thể cảm nhận được sức chiến đấu của hắn.
Đây cũng là một cái lợi khi hắn không tu cảnh giới.
Diệp Quân mở mắt ra nhìn Tang Hàn trước mặt, mỉm cười nói: “Tang cô nương”.
Tang Hàn nhìn hắn: “Ngươi đột phá rồi à?”
Diệp Quân nói: “Cũng không tính là đột phá, chỉ có chút thu hoạch nhỏ”.
Tang Hàn gật đầu không hỏi nhiều: “Sắp khởi hành đến chiến trường Đế Tinh, chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân nói: “Ừ”.
Nói rồi hai người biến mất khỏi đó để đến không trung Đế Đô.
Tang Hàn dẫn Diệp Quân đến trận pháp dịch chuyển của Cơ Vô Trần, nhìn thấy hai người bước đến, Cơ Vô Trần cười nói: “Tang cô nương, Diệp huynh”.
Diệp Quân mỉm cười: “Điện hạ”.
Cơ Vô Trần nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Diệp huynh đột phá rồi à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có, chỉ có chút giác ngộ thôi”.
Cơ Vô Trần gật đầu, chỉ nhìn Diệp Quân một chốc, không nói thêm gì.
Diệp Quân nhìn Vưu Liêm bên cạnh Cơ Vô Trần, sắc mặt Vưu Liêm rất bình tĩnh, không nói gì cả nhưng lại nhìn hắn một cái.
Diệp Quân nở nụ cười.
Ngay lúc này một uy lực vô hình bỗng lan ra từ không trung.
Mọi người đều giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, Hoàng đế chậm rãi bước đến từ đằng xa, hôm nay ông ta mặc long bào, chậm rãi bước đến, nhưng mọi người đều cảm thấy như chen chúc trong vô số ngọn núi, tự cảm thấy ngột ngạt và áp bức.
Tất cả mọi người vội cung kính chào.
Diệp Quân nhìn Hoàng đế, hơi cúi đầu xuống, hai tay siết chặt lại, giả vờ mình cũng bị khí tức của ông ta trấn áp.
Bên cạnh Hoàng đế là chủ nhân Bút Đại Đạo, chủ nhân Bút Đại Đạo lập tức nhìn sang Diệp Quân, ông ta nhìn Diệp Quân rồi cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lúc này sức mạnh đạo pháp của ông ta đã bị phong ấn nên không ra được thực lực của Diệp Quân.
Lẽ nào tên này có đột phá?
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, trực giác mách bảo với ông ta là không có khả năng, vì hiện tại Diệp Quân không có Tiểu Tháp, cũng không thể dùng kiếm Thanh Huyên, thế nên trên lý thuyết có thể đột phá trong thời gian ngắn như vậy là điều không thể.
Dĩ nhiên ông ta cũng hiểu rõ có đôi khi không thể xét về lý thuyết khi đối mặt với người nhà họ Dương…
Hoàng đế cũng nhìn Diệp Quân, nhưng nhanh chóng dời sự chú ý, ông ta nhìn mọi người: “Các vị, chuyến đi đến chiến trường Đế Tinh này là san bằng nhà họ Thiên”.
Ông ta nói rất nhẹ nhàng nhưng giọng nói lại vang vọng bên tai tất cả mọi người như sấm rền.
“San bằng nhà họ Thiên”.
Mọi người đồng thanh nói.
Âm thanh vang vọng khắp trời.
Hoàng đế nói: “Đi thôi”.
Vừa dứt lời, trận pháp dịch chuyển dưới chân mọi người được kích hoạt, từng cột sáng bay lên bao bọc lấy mọi người, chẳng mấy chốc, mọi người đều biến mất ở bầu trời Đế Đô.
Trong đường hầm thời không, Hoàng đế và chủ nhân Bút Đại Đạo ở phía trước, Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, trên người toát ra uy lực vô hình đáng sợ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Không ai biết rốt cuộc vị Hoàng đế bệ hạ này mạnh thế nào.
Vì ông ta chưa từng ra tay rất nhiều năm rồi.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bên cạnh ông ta lại thu lại khí tức, trên người không có bất kỳ dao động khí tức nào.
Không ít người đều lén nhìn ông ta, mọi người đều cực kỳ tò mò với vị quốc sư đột nhiên xuất hiện này.
Rốt cuộc vị này là thần thánh phương nào?
Lúc này Diệp Quân cũng đang nhìn Hoàng đế bệ hạ, nhưng không lâu sau hắn đã dời ánh mắt đi, nhìn một ông lão phía sau Hoàng đế bệ hạ.
Ông lão này chính là Hàn Công.
Diệp Quân nhìn chằm chằm Hàn Công, sau đó thu lại tầm mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn biết lúc này có khá nhiều người đều đang nhìn hắn, ngay cả vị Cửu điện hạ cách bên cạnh không xa và Đại điện hạ ở đằng xa.
Tiểu Tháp bỗng nói: “Trong này có người có thể giết ngươi sao?”
Diệp Quân thầm nói: “Dĩ nhiên là có”.
Nói rồi hắn ngừng lại, sau đó lại nói: “Tất nhiên cũng có vài người”.
Bình luận facebook