-
Chương 2986-2990
Chương 2986: Loạn thế
Tang Hàn chào hỏi với từng người một, cuối cùng đi đến mở lời mới hai người kia: “Hòe sư, Vu cô nương, đã lâu không gặp”.
Hòe Sách cười nói: “Đã lâu lắm rồi nhỉ?"
Tang Hàn gật gù: “Cũng hơn sáu mươi”.
Hòe Sách: “Trong vòng sáu mươi năm, biến một tỉnh chưa vào được một nghìn hạng đầu thành như hôm nay, giỏi lắm”.
Tang Hàn: “Còn phải cảm ơn sự ủng hộ của Điện hạ và đoàn phụ tá”.
Hòe Sách mỉm cười: “Quan trọng là chính cô cô năng lực. Mau ngồi đi”.
Tang Hàn gật gù rồi ngồi xuống cạnh ông ta.
Một sự sắp xếp rất thú vị: Hòe Sách ngồi ở ghế đầu tiên bên phải, Vưu Liêm thì ở đối diện.
Chứng tỏ địa vị của cô ta cao hơn.
Mọi người vào chỗ rồi, Diệp Quân mới phát hiện không có ghế nào là cho hắn.
Tang Hàn nhận ra điều này cũng nhíu mày.
Bỗng Mục quản gia mang một chiếc ghế đến đặt ở vị trí gần chót, cười nói: “Mời công tử”.
Ông ta không ngờ Tang Hàn sẽ dẫn Diệp Quân vào đến tận trong đây. Người có địa vị thấp nhất nơi này cũng là tổng đốc một tỉnh, nhưng Diệp Quân chỉ là thuộc hạ của Tang Hàn, theo lý đáng lẽ phải ở ngoài.
Mục quản gia còn hơi khom lưng: “Thất lễ rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Không sao”.
Hắn cảm nhận được ông ta không cố tình làm khó hắn, chỉ là thật sự không ngờ hắn lại có mặt ở đây mà thôi.
Thái độ chân thành của Mục quản gia cũng khiến hắn ngạc nhiên. Rõ ràng ông ta có địa vị khá cao trong phủ nhưng lại có thể hạ mình đến vậy.
Đúng là không đơn giản.
Diệp Quân vừa ngồi xuống đã đón nhận vô số ánh mắt tò mò.
Nhưng không ai ngu đến nỗi đi gây thù chuốc oán.
Đã ngồi ở đây thì có ai bình thường đâu? Một khi không có xung đột lợi ích thì ai lại làm chuyện vô ích làm gì?
"Tang cô nương trở lại rồi!"
Một giọng nói vọng vào từ bên ngoài.
Tất cả mọi người, bao gồm Hòe Sách và Vưu Liêm đồng loạt đứng lên.
Diệp Quân nhìn ra, thấy một người thanh niên tầm hai lăm hai sáu tuổi đi đến. Gã mặc áo bào đen tuyền, eo thắt đai lưng, vai khoác áo choàng trắng muốt, mắt sáng như sao, tuấn tú vô cùng.
Chính là Cửu hoàng tử.
Hoàng thất họ Cơ, vị này tên là Vô Trần.
Cơ Vô Trần vừa đi vào đã cởi áo đưa cho Mục quản gia, sau đó đến trước mặt Diệp Quân, hồ hởi nói: “Diệp công tử. Tang Hàn nói với ta ngươi là nhân tài hiếm thấy. Ta biết tính cô ta thế nào, bình thường khó mà để ai lọt vào mắt, người được tán dương như ngươi quả thật là hiếm thấy!"
Diệp Quân đáp lễ: “Tang cô nương quá khen rồi, ta chỉ mở thư viện mà thôi”.
Cơ Vô Trần gật đầu: “Ta có nghe nói. Ngươi cứ việc yên tâm để ta lo. Ta đã phái một trăm đại nho đến Ung Nhung, tạm thời đảm nhận việc giảng dạy trong thư viện. Xây dựng thế nào, hoạt động ra sao đều làm theo ý ngươi”.
Diệp Quân ngạc nhiên không thôi, những người khác cũng vậy.
Cửu hoàng tử đối đãi rất tốt với hiền tài, đồng thời cũng là kẻ biết nhìn người.
Vì vậy khi thấy gã ra sức lôi kéo Diệp Quân, ai nấy đều tò mò về thân phận người này.
Cơ Vô Trần ngồi vào ghế, cười nói: “Vốn định mở tiệc chào mừng các vị, nào ngờ chiến sự căng thẳng nên đành phải hủy bỏ. Chúng ta vào vấn đề chính đi. Tình hình ở chiến trường Đế Tinh ngày càng bất lợi, nếu cứ tiếp tục thì Đế quốc sẽ phải ra lệnh tổng động viên trong một tháng tới”.
Tổng động viên?!
Ba chữ này khiến mọi người đanh mặt.
Cơ Vô Trần: “Phụ hoàng nghe theo Quốc tướng nên cho triệu tập tất cả tổng đốc các tỉnh về Đế đô để thương nghị việc nước, nhưng thật ra là để phái người đi tiếp viện cho chiến trường”.
Một tổng đốc lên tiếng: “Quốc tướng muốn nhân cơ hội này để làm suy yếu chúng ta”.
Một người khác phụ họa: “Số tỉnh trọng yếu trong tay Điện hạ không nhiều, một khi phái ra chiến trường ắt sẽ bị người của Quốc tướng nhúng tay. Cho dù có thắng thì cũng tổn thương nặng nề, không còn khả năng tranh giành ngôi báu”.
Cơ Vô Trần gật đầu: “Ta mời các vị đến là muốn nghe một số ý kiến, xem nên làm thế nào để vượt qua cửa ải này”.
Một tổng đốc nói: “Tuyệt đối không thể làm theo ý họ. Chúng ta vất vả bao nhiêu mới đào tạo ra ngần ấy cường giả, nếu tiêu hết vào chiến trường thì sẽ không còn có thể chống lại Đại hoàng tử. Theo ta thấy, nếu họ dám nêu ý tưởng thì chúng ta xé rách mặt ngay tại chỗ, công bố âm mưu của họ để triều đình rối loạn luôn!"
Một người khác đứng dậy: “Chỉ có loạn thế, chúng ta mới có cơ hội phản kích”.
Một tổng đốc bên trái phân tích: “Một khi loạn thế nổ ra, Bệ hạ muốn an ổn triều cục sẽ phải cân nhắc thiệt hơn, sẽ không động vào chúng ta”.
Những người khác đồng tình.
Bây giờ một khi ra chiến trường thì bao nhiêu của cải cũng mất sạch, chẳng còn gì để chỉ huy, còn mỗi cái chức tổng đốc cũng vô dụng.
Chỉ có bốn người không lên tiếng là Hòe Sách, Vưu Liêm, Diệp Quân và Tang Hàn.
Cơ Vô Trần chợt nhìn Tang Hàn, thấy cô ta liếc sang Diệp Quân thì lập tức cười hỏi: “Diệp công tử có ý kiến gì không?"
Mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn.
Diệp Quân: “Nói gì cũng được sao?"
Cơ Vô Trần gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân: “Theo ý ta thì chúng ta không thể làm loạn, ngược lại càng phải chủ động xin ra chiến trường. Điện hạ hãy dẫn đầu trình sổ bày tỏ tất cả đều sẵn sàng xuất quân vì nước”.
Lời này khiến bao kẻ bất ngờ.
Không ai giữ được bình tĩnh.
Vưu Liêm nãy giờ vẫn im lặng bỗng quay sang nhìn hắn.
Chương 2987: Hắn rốt cuộc là ai?
Tang Hàn nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Nghe Diệp Quân nói thế, Cơ Vô Trần lập tức thấy hứng thú, cười hỏi: "Diệp công tử, mời nói tiếp".
Diệp Quân gật gật đầu, sau đó nói: "Xin hỏi chư vị tổng đốc, đương kim bệ hạ là hôn quân hay minh quân?"
Vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc.
Mẹ kiếp!
Gan ngươi lớn vậy hả?
Ý cười trong mắt Cơ Vô Trần càng thêm đậm.
Một tổng đốc trầm giọng nói: "Đương kim bệ hạ tất nhiên là minh quân, hơn nữa còn là minh quân vạn năm khó gặp một lần".
Diệp Quân gật gật đầu: "Đến giờ chuyện chúng ta thảo luận là cuộc tranh đấu với Đại điện hạ, nhưng chư vị đã bỏ quên một chuyện, đó chính là có quốc thì mới có gia, nếu Đế quốc không còn thì tranh chấp đế vị còn nghĩa lý gì nữa?"
Cả đám tổng đốc đều nhíu mày lại.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Cho tới bây giờ chúng ta đều đang suy xét về lợi ích của bản thân chứ chưa từng nghĩ đến lợi ích của Đế quốc, mà chư vị phải hiểu rằng mục tiêu là của Cửu điện hạ là gì? Là cả đế quốc, bởi vậy cá nhân ta cảm thấy điện hạ không chỉ không thể đối kháng với Đại điện hạ vào lúc này, mà trái lại còn nên thoái nhượng, lấy đại cục làm trọng, chủ động đến chiến trận Đế Tinh, xuất lực vì quốc gia".
Một tổng đốc lạnh lùng nói: "Cứ để bọn Đại điện hạ chiếm hời như vậy?"
Diệp Quân không nói gì, bởi vì người hiểu ý hắn sẽ hiểu còn, không hiểu thì cũng không cần giải thích nhiều làm gì...
Nụ cười trên mặt Cơ Vô Trần càng đậm nét hơn.
Hòe Sách nhìn Diệp Quân, trong mắt đã có thêm phần ngạc nhiên.
Còn Vưu Liêm thì lại nhìn chằm chằm Diệp Quân không biết đang suy nghĩ gì.
Đám tổng đốc cũng nhận ra có chỗ không đúng, lập tức do dự, sau đó nói: "Kính xin Diệp công tử giải thích nghi hoặc".
Diệp Quân không nói gì, mà chỉ nhìn về phía Cơ Vô Trần, Cơ Vô Trần cười nói: "Chư vị tổng đốc đi nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm ngày mai lại theo ta đến Đế Cung gặp mặt phụ hoàng".
Đám tổng đốc liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi cùng nhau đứng dậy xin cáo lui.
Có điều Tang Hàn vẫn chưa rời đi.
Cơ Vô Trần nhìn Diệp Quân, cười nói: "Diệp huynh, huynh đến đây ngồi đi, bên cạnh Vưu cô nương ấy".
Diệp Quân không từ chối, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Vưu Liêm.
Cơ Vô Trần nói: "Diệp huynh, huynh sợ có người ngoài à?"
Diệp Quân gật đầu.
Cơ Vô Trần cũng gật đầu: "Cẩn thận thì hơn, bây giờ huynh có thể nói ra tất cả suy nghĩ của mình không, chư vị ở đây đáng tin tuyệt đối".
Diệp Quân trầm giọng nói: "Cửu điện hạ, ta cảm thấy lần này bệ hạ triệu tập toàn bộ tổng đốc vào Đế đô thật ra cũng là một loại sát hạch đối với huynh và Đại điện hạ, dưới góc nhìn của bệ hạ, nếu trong tình huống hiện nay mà con mình người nào còn muốn nội đầu thì tuyệt đối không có tư cách để thành thái tử, bởi vậy ta kiến nghị điện hạ đừng tranh đấu với Đại điện hạ làm gì, trái lại nên nhường nhịn, không chỉ thế mà còn nên chủ động thỉnh cầu mang binh đến chiến trận Đế Tinh trợ giúp".
"Sát hạch à?"
Cơ Vô Trần híp mắt lại.
Diệp Quân gật gật đầu: "Bệ hạ anh minh sáng suốt, hành động của Cửu điện hạ và Đại điện hạ đều ở trong mắt ông ấy, trong lòng ông ấy hẳn đã có sẵn một cán cân, lúc này ai chọn nội đấu thì trọng lượng sẽ giảm đi rất nhiều... Tục ngữ có câu: Người không tính được vạn sự thì không tính được một chuyện, người không tính được toàn cục thì không tính được một nước".
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại rồi tiếp lời: "Vào lúc này chúng ta không thể mưu tính lợi ích được mất trước mắt, mà là phải tính đến toàn cục, còn về tổn thất, nếu điện hạ quả thật có thể dốc hết sức lực vì Đế quốc, chỉ cần có thể nhận được sự tán thưởng và giúp đỡ của Hoàng đế thì tự khắc điện hạ sẽ thu về càng nhiều sức mạnh hơn".
"Hay cho một câu: Người không tính được vạn sự thì không tính được một chuyện, người không tính được toàn cục thì không tính được một nước..."
Hòe Sách ở bên đột nhiên cười nói: "Diệp công tử thật đáng gờm, tất cả mọi người đều chỉ tính đến lợi ích cá nhân trước mắt của điện hạ, chỉ có Diệp công tử là đang tính cho toàn bộ Đế quốc, toàn bộ tương lai của điện hạ, lợi hại!"
Diệp Quân nói: "Tiền bối quá khen".
Cơ Vô Trần nhìn Diệp Quân, nụ cười trên mặt càng thêm rạng ngời: "Nhưng lỡ như đến cuối ta vẫn không nhận được sự tán thưởng và phụ trợ của phụ hoàng thì sao?"
Diệp Quân nói: "Bản thân chuyện này đã là một ván cược, hơn nữa chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, ta có thể chắc chắn nếu lúc này điện hạ bắt đầu phản kháng, bắt đầu chọn cách nội đấu, vậy thì chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục, nếu sau khi điện hạ làm loạn xong, Đại điện hạ tự mình dâng kế sách biểu thị bản thân muốn dẫn binh đến chiến trận Đế Tinh, thì lúc ấy điện hạ chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn".
Cơ Vô Trần nhíu chặt mày lại.
Diệp Quân tiếp tục phân tích: "Nói thẳng ra thì bản thân điện hạ như một thế cân bằng bệ hạ làm ra, hay thẳng hơn nữa thì điện hạ là một thanh đao bệ hạ lấy ra cho Đại điện hạ..."
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Hòe Sách lập tức biến mất.
Tang Hàn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, hai tay bất giác cuộn chặt lại, lúc này cô ta mới phát hiện ra mình đã đánh giá thấp người đàn ông trước mắt này.
Cô ta không ngờ rằng Diệp Quân có thể bình tĩnh nói chuyện phân tích đúng sai với Cửu điện hạ như thế.
Hắn rốt cuộc là ai?
Chương: 2988: Ngươi không thể hàng phục hắn
Lúc này đây, trong lòng cô ta ngập tràn sự tò mò, đồng thời cũng có chút lo lắng, bởi vì cô ta nhớ đến câu nói lúc trước của Diệp Quân: Hắn được người nhà phái đến đây lịch luyện.
Dám để con mình đến đây rèn luyện...
Lẽ nào người nhà của hắn còn mạnh hơn cả Đế quốc?
Tang Hàn không dám nghĩ sâu hơn nữa, cô ta chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Quân.
Cơ Vô Trần đột nhiên cười nói: "Diệp huynh, huynh là người đầu tiên dám nói thẳng ra trước mặt ta như vậy, huynh nói tiếp đi".
Diệp Quân nói: "Điện hạ muốn trở mình thật ra chỉ có một cơ hội, đó là được bệ hạ chống đỡ, nếu không được bệ hạ ủng hộ thì điện hạ có bồi dưỡng thêm nhiều thế lực cá nhân hơn cũng chẳng ích gì, dù sao chuyện giết anh ép cha chắc chắn điện hạ không làm được rồi, cũng không dám làm".
Cơ Vô Trần gật gật đầu: "Vậy theo huynh phải làm sao?"
Diệp Quân nói: "Như ta vừa nói, toàn lực giúp đỡ bệ hạ đánh thắng một trận, đừng tính toán lợi ích cá nhân".
Cơ Vô Trần nói: "Hòe sư, Vưu cô nương, các cô cảm thấy thế nào?"
Hòe sư trầm giọng nói: "Diệp công tử nói có lý, bây giờ với bệ hạ mà nói chuyện lớn bây giờ chỉ có một, đó là đánh thắng trận chiến lần này, lúc này ai dám nội loạn trước mặt ngài ấy thì chắc chắn sẽ mất điểm".
Vưu Liêm đột nhiên nói: "Nếu bên phía Đại điện hạ cũng làm theo cách Diệp công tử nói thì chúng ta phải làm sao nữa?"
Cơ Vô Trần nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: "Thứ cho ta nói thẳng, trên đời không có ván cược nào chắc chắn thắng, nếu điện hạ kia có thể nhìn xa trông rộng làm được đến nước đó, thì chúng ta cũng chỉ có thể tự mình cố gắng hết sức, nếu kết cục vẫn là chúng ta thua thì chỉ có thể trách tài nghệ không bằng người..."
"Ha ha!"
Cơ Vô Trần nở nụ cười: "Diệp huynh nói có lý, nếu đã cố hết sức mà vẫn thua thì chỉ trách tài nghệ không bằng người, Cơ Vô Trần ta có thể thắng được thì cũng có thể thua được, giờ cứ dốc hết sức đấu với đại ca thôi".
Vưu Liêm liếc mắt nhìn Diệp Quân, không nói gì nữa.
Sau khi tan họp, Diệp Quân và Tang Hàn tản bộ trong hoa viên cùng nhau, Tang Hàn nói: "Ngươi thật sự chỉ muốn mở thư viện?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ".
Tang Hàn nói: "Trông ngươi không giống người dạy học".
Diệp Quân cười hỏi: "Vậy trông ta giống người thế nào?"
Tang Hàn đáp: "Trông giống con ông cháu cha".
Diệp Quân thấy hơi nhức nhức đầu.
Tang Hàn nói: "Chuyện tìm chủ nhân bút Đại Đạo ta cũng có nói với Cửu điện hạ rồi, ngài ấy sẽ hỗ trợ tìm... Chủ nhân bút Đại Đạo kia là người như thế nào?"
Diệp Quân nói: "Là một người rất đáng gờm".
Tang Hàn tiếp tục hỏi: "Đến mức nào?"
Diệp Quân chỉ cười, không nói thêm.
Hắn biết người phụ nữ này đang bắt đầu dò la tin tức của hắn.
Thấy Diệp Quân không nói gì, Tang Hàn cũng không hỏi tiếp mà đổi một đề tài mới: "Ngày mai điện hạ muốn dẫn ngươi vào Đế cung... Ngươi thấy điện hạ có cơ hội thắng không?"
Diệp Quân hỏi ngược lại: "Cô thấy thế nào?"
Tang Hàn trầm mặc.
Diệp Quân nói: "Gã có cơ hội thắng hay không chủ yếu phải xem thử đối thủ của gã có ngu hay không, nhưng bây giờ xem ra đối thủ của gã không phải hạng ngu ngốc, vậy nên nếu như điện hạ không có nhiều lá bài tẩy hơn thì phần thắng không quá lớn".
Tang Hàn nói: "Vậy ngươi cảm thấy đối phương có lá bài tẩy nào không?"
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tang Hàn, mỉm cười nói: "Tổng đốc đại nhân, hôm nay cô hỏi ta nhiều vấn đề thật".
Tang Hàn nói: "Gã thắng thì sẽ giúp ngươi mở thư biện, có một vị Hoàng đế chống đỡ, thư viện của ngươi sẽ trở thành thư viện lớn nhất Đế quốc".
Diệp Quân cười nói: "Đúng thật".
Tang Hàn không nói gì nữa.
Một lát sau, Diệp Quân đã về lại phòng mình, bắt đầu tu luyện!
Hắn nhất định phải dung hợp được Hư thời không và kiếm đạo của mình, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm.
Mà ở một bên khác.
Cơ Vô Trần và Vưu Liêm chậm rãi đi dạo trong hoa viên, Cơ Vô Trần cười nói: "Diệp huynh rất tốt".
Vưu Liêm không hề nói gì.
Cơ Vô Trần nói: "Có gì cứ nói thẳng".
Vưu Liêm nói: "Người này ngươi không thể hàng phục được đâu".
Cơ Vô Trần cười nói: "Sao cô biết?"
Vưu Liêm nhìn về phía trước, ánh mắt bình tĩnh: "Hắn nói, hắn tu Đạo Trật Tự".
Chương 2989: Cơ Tiêu
Đạo Trật Tự!
Cơ Vô Trần thấy kinh ngạc, gã quay đầu nhìn về phía Vưu Liêm: "Trật tự?"
Vưu Liêm khẽ gật đầu.
Cơ Vô Trần lại nở nụ cười: "Ta thấy rất bình thường, người tu trật tự không ít, chỉ là có lớn có nhỏ thôi".
Nói rồi, gã dừng lại một chút rồi mới tiếp lời: "Trật tự của hắn là lớn hay nhỏ?"
Vưu Liêm lắc đầu: "Không thể nhìn ra".
Cơ Vô Trần im lặng một lát rồi nói: "Không cần phải để ý nhiều vậy, hắn giúp ta, ta giúp hắn, vậy là được".
Vưu Liêm gật đầu, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại sáng lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Hôm sau, sáng sớm.
Diệp Quân ra khỏi phòng mình, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trời đang tờ mờ sáng, mà lúc này Mục quản gia đã chờ ở trước cửa.
Thấy Diệp Quân, Mục quản gia hơi thi lễ: "Diệp công tử, mười phút sau tập hợp ở trước cửa".
Diệp Quân gật đầu: "Được".
Mục quản gia xoay người rời đi.
Diệp Quân khẽ thở dài.
Hắn phát hiện bản thân vẫn không thể dung hợp được Hư thời không và kiếm đạo lại, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là hắn không thể khống chế được Hư thời không.
Nếu có kiếm Thanh Huyên thì hẳn là có thể dung hợp chúng dễ như trở bàn tay, bời vì đặc tính của kiếm Thanh Huyên nên nó có thể bỏ qua mọi mâu thuẫn của bất kỳ thời không nào.
Đáng tiếc chính là bây giờ hắn không thể sử dụng kiếm Thanh Huyên!
Bởi vậy hắn chỉ có thể làm từng chút từng chút một.
Lúc đến ngoài cửa, đám tổng đốc đã có mặt sẵn ở đây, Tang Hàn cũng trong số đó.
Không biết đợi bao lâu, Cơ Vô Trần bước ra từ trong điện, mọi người vội vàng hành lễ, Cơ Vô Trần liếc mắt nhìn Diệp Quân, cười nói: "Đi thôi".
Vừa dứt lời, mọi người đều đạp không bay lên, chớp mắt đã biến mất.
Một lát sau, nhóm người đã đến Đế Cung!
Lúc chỉ còn cách Đế quốc mấy chục dặm, mọi người đã dừng lại rồi chuyển sang đi bộ, đó là sự tôn trọng dành cho Hoàng đế.
Đế Cung không quá lớn, ngược lại còn hơi bé, nhưng lại toát ra một cỗ uy nghiêm khiến người khác không kềm được sinh lòng kính nể.
Đám người Cơ Vô Trần vừa mới đến gần cổng lớn của Đế Cung thì một ông lão mặc cung trang đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thấy người đến, Cơ Vô Trần vội vàng tiến lên: "Hàn Công, sao ông lại ở đây?"
Hàn Công!
Nghe Cơ Vô Trần gọi thế, mọi người ở đây đều thấy kinh ngạc.
Hàn Công nổi tiếng lừng lẫy, từ nhỏ đã phụng bên bệ hạ cùng nhau lớn lên, có thể nói là tâm phúc đáng tin tưởng nhất bên cạnh bệ hạ, kinh khủng nhất là thực lực của lão sâu không lường được.
Diệp Quân nhìn ông lão hiền từ trước mắt, nét mặt cũng nghiêm lại, người trước mắt này là kẻ nguy hiểm nhất chỉ sâu người ngoại giới hắn từng gặp.
Đối phương chắc chắn đã đạt đến cảnh giới Giới Ngoại!
Nghe Cơ Vô Trần nói thế, ông lão chỉ mỉm cười bảo: "Đợi điện hạ đến, mời điện hạ đi theo ta".
Nói rồi lão xoay người bước đi.
Đám người Cơ Vô Trần vội vàng đuổi theo.
Chỉ một lát Hàn Công đã dẫn mọi người đến trước một tòa đại điện, Hàn Công làm thế mời: "Điện hạ, mời vào!"
Cơ Vô Trần gật gật đầu, gã dẫn mọi người vào trong điện.
Bên trong rất rộng, lúc này đã có gần mười nghìn người đứng khắp nơi.
Diệp Quân biết, những người trước mắt này đa số đều là tổng đốc từ các tỉnh, Đế quốc có tổng cộng hơn mười nghìn tổng đốc, trừ khi có lí do đặc biệt thì hầu như ai cũng đến cả.
Thấy Cơ Vô Trần đến, không ít tổng đốc đưa mắt sang nhìn gã, nhưng chẳng mấy chốc đã dời mắt đi.
Không phải tất cả tổng đốc ở đây đều tham gia tranh giành quyền lực, nhưng không thể phủ nhận rằng đa số tổng đốc đều lựa chọn theo Đại điện hạ.
Cơ Vô Trần đi đến chỗ cuối cùng ở bên phải rồi đứng lên vị trí đầu tiên, sau khi ổn định thì chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Quân nhìn về phía vị trí đầu tiên bên trái, nơi đó trống không.
Diệp Quân biết đó là chỗ của Đại điện hạ.
Trong điện rất yên tĩnh, cũng rất ngột ngạt, tất cả mọi người đều đứng im lặng.
Đều đang chờ!
Đúng lúc này, cửa đại điện đột nhiên mở ra, tiếp đó là một người đàn ông mặc trường bào bước vào, người này vóc dáng khôi ngô, quanh thân tỏa khí thể chính trực, hào hùng.
Đại điện hạ Cơ Tiêu!
Trong điện gần bảy phần mười tổng đốc đều đua nhau thi lễ: "Bái kiến Đại điện hạ".
Khác biệt một trời một vực so với khi nãy họ thấy Cơ Vô Trần đi vào.
Cơ Vô Trần vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ thái độ nào.
Cơ Tiêu cười nói: "Chư vị không cần đa lễ".
Nói rồi, gã ta bước nhanh đến vị trí đầu tiên ở bên trái.
Lúc này trong điện tuy vẫn gió êm sóng lặng, nhưng Diệp Quân đã cảm nhận được sự đối lập giữa hai bên thế lực ở trong điện.
Chia ra rất rành mạch!
Diệp Quân khẽ lắc đầu, hắn biết đây là do vị Hoàng đế bệ hạ kia cố ý sắp xếp, bởi vì nếu Hoàng đế không cho phép thì trên triều đình ắt hẳn không thể xuất hiện loại đối lập này.
Rất cân bằng!
Hắn khó phán định được hành động này là tốt hay xấu.
Nhưng không thể không nói, hành vi này thật sự rất hợp để rèn luyện, chí ít những người thừa kế này sẽ luôn cảm nhận được nguy hiểm, không dám lơ là thiếu cảnh giác.
Tất nhiên cũng có thể sẽ xuất hiện cảnh tượng cực kỳ thê thảm.
Nhưng lúc này mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên điện, trên long ỷ chẳng biết tự khi nào đã có một người đàn ông trung niên ngồi an vị.
Chương 2990: Chủ nhân bút Đại đạo
Người đàn ông trung niên mặc một trường bào đơn giản, theo sự xuất hiện của ông ta, tất cả mọi người có mặt ở đây đều vội vã hành lễ cung kính.
Hoàng đế của Đế quốc!
Diệp Quân đánh giá vị Hoàng đế trước mắt, thoạt nhìn ông ta chỉ chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất đơn giản, không hề hình thức chút nào, thoạt trông chẳng giống Hoàng đế, cũng không cảm giác được bất kỳ uy nghiêm nào.
Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghiêm mặt lại cung kính hành lễ.
Hoàng đế nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Không cần đa lễ".
Nói rồi, ông ta phất tay áo lên, trước mặt họ xuất hiện một quyển sổ mật lệnh.
Khi nhìn thấy sổ mật lệnh kia, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Đây là một phần mật báo từ quân đội!
Chiến trận Đế tinh, phía Đế quốc đã hao tổn ba cường giả cảnh giới Giới Ngoại, hơn ba ngàn cường giả cảnh giới Phá Hư.
Đế quốc đang rơi vào thế yếu!
Bên kia thỉnh cầu trợ giúp!
Lúc này, Hoàng đế lại lấy hai quyển sổ ra, ông ta nhìn mọi người: "Đây là sổ của Cửu hoàng tử và Đại hoàng tử đêm qua đưa lên, các ngươi muốn biết nội dung bên trong không?"
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Hoàng đế, ông ta cười nói: "Ta rất vui mừng".
Nói rồi, ông ta xòe tay, hai quyển sổ nhỏ bay lên không trung ở trên mọi người, ai nấy đều đọc được nội dung trong đó.
Sau khi đọc xong, mọi người đều cả kinh.
Hai vị hoàng tử đều thỉnh chiến!
Thỉnh cầu mang binh trợ giúp chiến trận đế tinh!
Đại hoàng tử Cơ Tiêu liếc mắt nhìn sổ nhỏ của Cơ Vô Trần, rồi lại nhìn sang Cơ Vô Trần, khẽ mỉm cười, không nói gì.
Vẻ mặt Cơ Vô Trần vẫn bình tĩnh.
Lúc này, Hoàng đế liếc mắt nhìn Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử: "Ta rất vui mừng".
Hai người vội vàng cung kính hành lễ.
Hoàng đế lại nói: "Trận chiến của Đế quốc chúng ta và nhà họ Thiên chỉ có thể thắng, không thể thua, lần này ta quyết định sẽ tự mình xuất chiến!"
Tự mình xuất chiến!
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử cũng kinh ngạc vô cùng.
Hoàng đế nói: "Không cần khiếp sợ, đến lúc này rồi, cho dù là Đế quốc hay nhà họ Thiên đều quyết không chịu thua, nếu vậy thì cần phải toàn lực đối phó, mười ngày sau, tất cả cường giả đứng đầu Đế quốc đều phải xông pha đến chiến trận đế tinh".
Dốc sức toàn nước đánh một trận!
Không thể không nói, Diệp Quân cũng có chút khiếp sợ, chẳng mấy chốc sắc mặt hắn đã tối lại.
Mẹ kiếp!
Nếu Đế quốc đánh thua thì chuyện mở thư viện của mình cũng trôi theo luôn!
Lại đi dựng một lá cờ khác hả?
Khó khăn quá!
Hắn ở đây không có gốc gác gì, muốn phất cờ lần nữa quá khó!
Lúc này, Hoàng đế đột nhiên nói: "Ta mời được một vị quốc sư, mọi người làm quen đi".
Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc đạo bào đột nhiên bước ra.
Khi nhìn thấy người đàn ông mặc đạo bào kia, sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm.
Chủ nhân bút Đại Đạo!
Mẹ kiếp!
Đồ chó này sao bò lên được cả vị trí quốc sư rồi??
Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo đi ra, ánh mắt của ông ta lập tức lia đến chỗ Diệp Quân rồi cười hì hì.
Diệp Quân nói: "Chếc giẫm!"
Mọi người đều nghi hoặc.
Hai người này quen biết nhau hả?
Còn 'chếc giẫm' là gì?
Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức sa sầm mặt mũi, ông ta biết rõ Diệp Quân đang nói gì, tên khốn nạn này còn dám dùng từ lóng nữa.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Diệp Quân, cau đó nói: "Từ nay về sau ông ấy chính là quốc sư của Đế quốc, thấy ông ấy như thấy ta".
Nghe vậy, tất cả mọi người đều lập tức hành lễ.
Cho dù là Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử cũng không ngoại lệ!
Nhưng Diệp Quân vẫn đứng đó bất động.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân đầy khiêu khích, hôm nay ông muốn ngồi lên đầu ngươi đấy.
Hoàng đế lại lần nữa nhìn Diệp Quân, Diệp Quân vẻ mặt bình tĩnh: "Bệ hạ, tại hạ không quan không chức, chỉ là một thường dân, nên không cần hành lễ với ông ấy".
Nghe Diệp Quân nói thế, ai nấy đều cả kinh.
Cái tên này can đảm quá thể, còn dám nói vậy với bệ hạ?
Tang Hàn cũng kinh ngạc, cô ta biết Diệp Quân gan lớn, nhưng không ngờ lớn đến mức đó...
Tên này không sợ gì hết thật à?
Cơ Vô Trần cũng có chút kinh ngạc.
Hoàng đế nhìn Diệp Quân, không nói gì, nhưng tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.
Thiên Tử nổi giận, dọa người cỡ nào?
Diệp Quân khiêu khích uy nghiêm của Thiên Tử như vậy, chắc chắn phải chết!
Diệp Quân mỉm cười nói: "Bệ hạ, thật không dám giấu diếm, ta có quen với vị quốc sư này, giữa chúng ta từng có chuyện không vui, vậy nên không phải là ta cố ý mạo phạm uy nghiêm của bệ hạ, mà là do ta có ân oán cá nhân với ông ấy, ân oán đó gần như nỗi hận giết cha..."
Thù giết cha!
Khóe miệng chủ nhân bút Đại Đạo giần giật.
Mà trong điện, mọi người đều cũng gật gù thấu hiểu, hóa ra là có thù giết cha... Không hành lễ đúng là cũng đúng.
Hoàng đế nhìn Diệp Quân, nói: "Ngươi quen biết quốc sư?"
Diệp Quân gật gật đầu: "Đúng, chúng ta đều đến cùng một nơi, tất nhiên ân oán là ân oán, bây giờ ta với ông ấy đều đang dốc lòng cho Đế quốc, cho dù ta có hận ông ấy hơn nữa cũng sẽ bỏ qua cừu hận cá nhân, bây giờ chúng ta phải làm là đồng tâm hiệp lực, đồng thời đối kháng với nhà họ Thiên..."
Nhìn được đại cục!
Nghe Diệp Quân nói thế, tất cả mọi người ở đây đều nổi lòng tôn kính.
Thiếu niên này quả là nhìn được đại cục!
Nghe Diệp Quân nói thế, Hoàng đế liếc nhìn hắn, khẽ gật đầu: "Ngươi nghĩ được như vậy tất nhiên là vô cùng tốt, nhưng sau này thấy quốc sư vẫn nên gật đầu hành lễ, không thể cứ thế đi ngang qua".
Diệp Quân mỉm cười nói: "Tất nhiên".
Nói rồi, hắn hơi cúi đầu làm lễ, trong nháy mắt cúi xuống đó, ánh mắt của hắn lập tức lạnh lại như băng, nhưng cũng chỉ thoáng qua...
...
Tang Hàn chào hỏi với từng người một, cuối cùng đi đến mở lời mới hai người kia: “Hòe sư, Vu cô nương, đã lâu không gặp”.
Hòe Sách cười nói: “Đã lâu lắm rồi nhỉ?"
Tang Hàn gật gù: “Cũng hơn sáu mươi”.
Hòe Sách: “Trong vòng sáu mươi năm, biến một tỉnh chưa vào được một nghìn hạng đầu thành như hôm nay, giỏi lắm”.
Tang Hàn: “Còn phải cảm ơn sự ủng hộ của Điện hạ và đoàn phụ tá”.
Hòe Sách mỉm cười: “Quan trọng là chính cô cô năng lực. Mau ngồi đi”.
Tang Hàn gật gù rồi ngồi xuống cạnh ông ta.
Một sự sắp xếp rất thú vị: Hòe Sách ngồi ở ghế đầu tiên bên phải, Vưu Liêm thì ở đối diện.
Chứng tỏ địa vị của cô ta cao hơn.
Mọi người vào chỗ rồi, Diệp Quân mới phát hiện không có ghế nào là cho hắn.
Tang Hàn nhận ra điều này cũng nhíu mày.
Bỗng Mục quản gia mang một chiếc ghế đến đặt ở vị trí gần chót, cười nói: “Mời công tử”.
Ông ta không ngờ Tang Hàn sẽ dẫn Diệp Quân vào đến tận trong đây. Người có địa vị thấp nhất nơi này cũng là tổng đốc một tỉnh, nhưng Diệp Quân chỉ là thuộc hạ của Tang Hàn, theo lý đáng lẽ phải ở ngoài.
Mục quản gia còn hơi khom lưng: “Thất lễ rồi”.
Diệp Quân cười nói: “Không sao”.
Hắn cảm nhận được ông ta không cố tình làm khó hắn, chỉ là thật sự không ngờ hắn lại có mặt ở đây mà thôi.
Thái độ chân thành của Mục quản gia cũng khiến hắn ngạc nhiên. Rõ ràng ông ta có địa vị khá cao trong phủ nhưng lại có thể hạ mình đến vậy.
Đúng là không đơn giản.
Diệp Quân vừa ngồi xuống đã đón nhận vô số ánh mắt tò mò.
Nhưng không ai ngu đến nỗi đi gây thù chuốc oán.
Đã ngồi ở đây thì có ai bình thường đâu? Một khi không có xung đột lợi ích thì ai lại làm chuyện vô ích làm gì?
"Tang cô nương trở lại rồi!"
Một giọng nói vọng vào từ bên ngoài.
Tất cả mọi người, bao gồm Hòe Sách và Vưu Liêm đồng loạt đứng lên.
Diệp Quân nhìn ra, thấy một người thanh niên tầm hai lăm hai sáu tuổi đi đến. Gã mặc áo bào đen tuyền, eo thắt đai lưng, vai khoác áo choàng trắng muốt, mắt sáng như sao, tuấn tú vô cùng.
Chính là Cửu hoàng tử.
Hoàng thất họ Cơ, vị này tên là Vô Trần.
Cơ Vô Trần vừa đi vào đã cởi áo đưa cho Mục quản gia, sau đó đến trước mặt Diệp Quân, hồ hởi nói: “Diệp công tử. Tang Hàn nói với ta ngươi là nhân tài hiếm thấy. Ta biết tính cô ta thế nào, bình thường khó mà để ai lọt vào mắt, người được tán dương như ngươi quả thật là hiếm thấy!"
Diệp Quân đáp lễ: “Tang cô nương quá khen rồi, ta chỉ mở thư viện mà thôi”.
Cơ Vô Trần gật đầu: “Ta có nghe nói. Ngươi cứ việc yên tâm để ta lo. Ta đã phái một trăm đại nho đến Ung Nhung, tạm thời đảm nhận việc giảng dạy trong thư viện. Xây dựng thế nào, hoạt động ra sao đều làm theo ý ngươi”.
Diệp Quân ngạc nhiên không thôi, những người khác cũng vậy.
Cửu hoàng tử đối đãi rất tốt với hiền tài, đồng thời cũng là kẻ biết nhìn người.
Vì vậy khi thấy gã ra sức lôi kéo Diệp Quân, ai nấy đều tò mò về thân phận người này.
Cơ Vô Trần ngồi vào ghế, cười nói: “Vốn định mở tiệc chào mừng các vị, nào ngờ chiến sự căng thẳng nên đành phải hủy bỏ. Chúng ta vào vấn đề chính đi. Tình hình ở chiến trường Đế Tinh ngày càng bất lợi, nếu cứ tiếp tục thì Đế quốc sẽ phải ra lệnh tổng động viên trong một tháng tới”.
Tổng động viên?!
Ba chữ này khiến mọi người đanh mặt.
Cơ Vô Trần: “Phụ hoàng nghe theo Quốc tướng nên cho triệu tập tất cả tổng đốc các tỉnh về Đế đô để thương nghị việc nước, nhưng thật ra là để phái người đi tiếp viện cho chiến trường”.
Một tổng đốc lên tiếng: “Quốc tướng muốn nhân cơ hội này để làm suy yếu chúng ta”.
Một người khác phụ họa: “Số tỉnh trọng yếu trong tay Điện hạ không nhiều, một khi phái ra chiến trường ắt sẽ bị người của Quốc tướng nhúng tay. Cho dù có thắng thì cũng tổn thương nặng nề, không còn khả năng tranh giành ngôi báu”.
Cơ Vô Trần gật đầu: “Ta mời các vị đến là muốn nghe một số ý kiến, xem nên làm thế nào để vượt qua cửa ải này”.
Một tổng đốc nói: “Tuyệt đối không thể làm theo ý họ. Chúng ta vất vả bao nhiêu mới đào tạo ra ngần ấy cường giả, nếu tiêu hết vào chiến trường thì sẽ không còn có thể chống lại Đại hoàng tử. Theo ta thấy, nếu họ dám nêu ý tưởng thì chúng ta xé rách mặt ngay tại chỗ, công bố âm mưu của họ để triều đình rối loạn luôn!"
Một người khác đứng dậy: “Chỉ có loạn thế, chúng ta mới có cơ hội phản kích”.
Một tổng đốc bên trái phân tích: “Một khi loạn thế nổ ra, Bệ hạ muốn an ổn triều cục sẽ phải cân nhắc thiệt hơn, sẽ không động vào chúng ta”.
Những người khác đồng tình.
Bây giờ một khi ra chiến trường thì bao nhiêu của cải cũng mất sạch, chẳng còn gì để chỉ huy, còn mỗi cái chức tổng đốc cũng vô dụng.
Chỉ có bốn người không lên tiếng là Hòe Sách, Vưu Liêm, Diệp Quân và Tang Hàn.
Cơ Vô Trần chợt nhìn Tang Hàn, thấy cô ta liếc sang Diệp Quân thì lập tức cười hỏi: “Diệp công tử có ý kiến gì không?"
Mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn.
Diệp Quân: “Nói gì cũng được sao?"
Cơ Vô Trần gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân: “Theo ý ta thì chúng ta không thể làm loạn, ngược lại càng phải chủ động xin ra chiến trường. Điện hạ hãy dẫn đầu trình sổ bày tỏ tất cả đều sẵn sàng xuất quân vì nước”.
Lời này khiến bao kẻ bất ngờ.
Không ai giữ được bình tĩnh.
Vưu Liêm nãy giờ vẫn im lặng bỗng quay sang nhìn hắn.
Chương 2987: Hắn rốt cuộc là ai?
Tang Hàn nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Nghe Diệp Quân nói thế, Cơ Vô Trần lập tức thấy hứng thú, cười hỏi: "Diệp công tử, mời nói tiếp".
Diệp Quân gật gật đầu, sau đó nói: "Xin hỏi chư vị tổng đốc, đương kim bệ hạ là hôn quân hay minh quân?"
Vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc.
Mẹ kiếp!
Gan ngươi lớn vậy hả?
Ý cười trong mắt Cơ Vô Trần càng thêm đậm.
Một tổng đốc trầm giọng nói: "Đương kim bệ hạ tất nhiên là minh quân, hơn nữa còn là minh quân vạn năm khó gặp một lần".
Diệp Quân gật gật đầu: "Đến giờ chuyện chúng ta thảo luận là cuộc tranh đấu với Đại điện hạ, nhưng chư vị đã bỏ quên một chuyện, đó chính là có quốc thì mới có gia, nếu Đế quốc không còn thì tranh chấp đế vị còn nghĩa lý gì nữa?"
Cả đám tổng đốc đều nhíu mày lại.
Diệp Quân tiếp tục nói: "Cho tới bây giờ chúng ta đều đang suy xét về lợi ích của bản thân chứ chưa từng nghĩ đến lợi ích của Đế quốc, mà chư vị phải hiểu rằng mục tiêu là của Cửu điện hạ là gì? Là cả đế quốc, bởi vậy cá nhân ta cảm thấy điện hạ không chỉ không thể đối kháng với Đại điện hạ vào lúc này, mà trái lại còn nên thoái nhượng, lấy đại cục làm trọng, chủ động đến chiến trận Đế Tinh, xuất lực vì quốc gia".
Một tổng đốc lạnh lùng nói: "Cứ để bọn Đại điện hạ chiếm hời như vậy?"
Diệp Quân không nói gì, bởi vì người hiểu ý hắn sẽ hiểu còn, không hiểu thì cũng không cần giải thích nhiều làm gì...
Nụ cười trên mặt Cơ Vô Trần càng đậm nét hơn.
Hòe Sách nhìn Diệp Quân, trong mắt đã có thêm phần ngạc nhiên.
Còn Vưu Liêm thì lại nhìn chằm chằm Diệp Quân không biết đang suy nghĩ gì.
Đám tổng đốc cũng nhận ra có chỗ không đúng, lập tức do dự, sau đó nói: "Kính xin Diệp công tử giải thích nghi hoặc".
Diệp Quân không nói gì, mà chỉ nhìn về phía Cơ Vô Trần, Cơ Vô Trần cười nói: "Chư vị tổng đốc đi nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm ngày mai lại theo ta đến Đế Cung gặp mặt phụ hoàng".
Đám tổng đốc liếc nhìn Diệp Quân một cái rồi cùng nhau đứng dậy xin cáo lui.
Có điều Tang Hàn vẫn chưa rời đi.
Cơ Vô Trần nhìn Diệp Quân, cười nói: "Diệp huynh, huynh đến đây ngồi đi, bên cạnh Vưu cô nương ấy".
Diệp Quân không từ chối, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Vưu Liêm.
Cơ Vô Trần nói: "Diệp huynh, huynh sợ có người ngoài à?"
Diệp Quân gật đầu.
Cơ Vô Trần cũng gật đầu: "Cẩn thận thì hơn, bây giờ huynh có thể nói ra tất cả suy nghĩ của mình không, chư vị ở đây đáng tin tuyệt đối".
Diệp Quân trầm giọng nói: "Cửu điện hạ, ta cảm thấy lần này bệ hạ triệu tập toàn bộ tổng đốc vào Đế đô thật ra cũng là một loại sát hạch đối với huynh và Đại điện hạ, dưới góc nhìn của bệ hạ, nếu trong tình huống hiện nay mà con mình người nào còn muốn nội đầu thì tuyệt đối không có tư cách để thành thái tử, bởi vậy ta kiến nghị điện hạ đừng tranh đấu với Đại điện hạ làm gì, trái lại nên nhường nhịn, không chỉ thế mà còn nên chủ động thỉnh cầu mang binh đến chiến trận Đế Tinh trợ giúp".
"Sát hạch à?"
Cơ Vô Trần híp mắt lại.
Diệp Quân gật gật đầu: "Bệ hạ anh minh sáng suốt, hành động của Cửu điện hạ và Đại điện hạ đều ở trong mắt ông ấy, trong lòng ông ấy hẳn đã có sẵn một cán cân, lúc này ai chọn nội đấu thì trọng lượng sẽ giảm đi rất nhiều... Tục ngữ có câu: Người không tính được vạn sự thì không tính được một chuyện, người không tính được toàn cục thì không tính được một nước".
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại rồi tiếp lời: "Vào lúc này chúng ta không thể mưu tính lợi ích được mất trước mắt, mà là phải tính đến toàn cục, còn về tổn thất, nếu điện hạ quả thật có thể dốc hết sức lực vì Đế quốc, chỉ cần có thể nhận được sự tán thưởng và giúp đỡ của Hoàng đế thì tự khắc điện hạ sẽ thu về càng nhiều sức mạnh hơn".
"Hay cho một câu: Người không tính được vạn sự thì không tính được một chuyện, người không tính được toàn cục thì không tính được một nước..."
Hòe Sách ở bên đột nhiên cười nói: "Diệp công tử thật đáng gờm, tất cả mọi người đều chỉ tính đến lợi ích cá nhân trước mắt của điện hạ, chỉ có Diệp công tử là đang tính cho toàn bộ Đế quốc, toàn bộ tương lai của điện hạ, lợi hại!"
Diệp Quân nói: "Tiền bối quá khen".
Cơ Vô Trần nhìn Diệp Quân, nụ cười trên mặt càng thêm rạng ngời: "Nhưng lỡ như đến cuối ta vẫn không nhận được sự tán thưởng và phụ trợ của phụ hoàng thì sao?"
Diệp Quân nói: "Bản thân chuyện này đã là một ván cược, hơn nữa chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác, ta có thể chắc chắn nếu lúc này điện hạ bắt đầu phản kháng, bắt đầu chọn cách nội đấu, vậy thì chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục, nếu sau khi điện hạ làm loạn xong, Đại điện hạ tự mình dâng kế sách biểu thị bản thân muốn dẫn binh đến chiến trận Đế Tinh, thì lúc ấy điện hạ chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn".
Cơ Vô Trần nhíu chặt mày lại.
Diệp Quân tiếp tục phân tích: "Nói thẳng ra thì bản thân điện hạ như một thế cân bằng bệ hạ làm ra, hay thẳng hơn nữa thì điện hạ là một thanh đao bệ hạ lấy ra cho Đại điện hạ..."
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Hòe Sách lập tức biến mất.
Tang Hàn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, hai tay bất giác cuộn chặt lại, lúc này cô ta mới phát hiện ra mình đã đánh giá thấp người đàn ông trước mắt này.
Cô ta không ngờ rằng Diệp Quân có thể bình tĩnh nói chuyện phân tích đúng sai với Cửu điện hạ như thế.
Hắn rốt cuộc là ai?
Chương: 2988: Ngươi không thể hàng phục hắn
Lúc này đây, trong lòng cô ta ngập tràn sự tò mò, đồng thời cũng có chút lo lắng, bởi vì cô ta nhớ đến câu nói lúc trước của Diệp Quân: Hắn được người nhà phái đến đây lịch luyện.
Dám để con mình đến đây rèn luyện...
Lẽ nào người nhà của hắn còn mạnh hơn cả Đế quốc?
Tang Hàn không dám nghĩ sâu hơn nữa, cô ta chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Quân.
Cơ Vô Trần đột nhiên cười nói: "Diệp huynh, huynh là người đầu tiên dám nói thẳng ra trước mặt ta như vậy, huynh nói tiếp đi".
Diệp Quân nói: "Điện hạ muốn trở mình thật ra chỉ có một cơ hội, đó là được bệ hạ chống đỡ, nếu không được bệ hạ ủng hộ thì điện hạ có bồi dưỡng thêm nhiều thế lực cá nhân hơn cũng chẳng ích gì, dù sao chuyện giết anh ép cha chắc chắn điện hạ không làm được rồi, cũng không dám làm".
Cơ Vô Trần gật gật đầu: "Vậy theo huynh phải làm sao?"
Diệp Quân nói: "Như ta vừa nói, toàn lực giúp đỡ bệ hạ đánh thắng một trận, đừng tính toán lợi ích cá nhân".
Cơ Vô Trần nói: "Hòe sư, Vưu cô nương, các cô cảm thấy thế nào?"
Hòe sư trầm giọng nói: "Diệp công tử nói có lý, bây giờ với bệ hạ mà nói chuyện lớn bây giờ chỉ có một, đó là đánh thắng trận chiến lần này, lúc này ai dám nội loạn trước mặt ngài ấy thì chắc chắn sẽ mất điểm".
Vưu Liêm đột nhiên nói: "Nếu bên phía Đại điện hạ cũng làm theo cách Diệp công tử nói thì chúng ta phải làm sao nữa?"
Cơ Vô Trần nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: "Thứ cho ta nói thẳng, trên đời không có ván cược nào chắc chắn thắng, nếu điện hạ kia có thể nhìn xa trông rộng làm được đến nước đó, thì chúng ta cũng chỉ có thể tự mình cố gắng hết sức, nếu kết cục vẫn là chúng ta thua thì chỉ có thể trách tài nghệ không bằng người..."
"Ha ha!"
Cơ Vô Trần nở nụ cười: "Diệp huynh nói có lý, nếu đã cố hết sức mà vẫn thua thì chỉ trách tài nghệ không bằng người, Cơ Vô Trần ta có thể thắng được thì cũng có thể thua được, giờ cứ dốc hết sức đấu với đại ca thôi".
Vưu Liêm liếc mắt nhìn Diệp Quân, không nói gì nữa.
Sau khi tan họp, Diệp Quân và Tang Hàn tản bộ trong hoa viên cùng nhau, Tang Hàn nói: "Ngươi thật sự chỉ muốn mở thư viện?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừ".
Tang Hàn nói: "Trông ngươi không giống người dạy học".
Diệp Quân cười hỏi: "Vậy trông ta giống người thế nào?"
Tang Hàn đáp: "Trông giống con ông cháu cha".
Diệp Quân thấy hơi nhức nhức đầu.
Tang Hàn nói: "Chuyện tìm chủ nhân bút Đại Đạo ta cũng có nói với Cửu điện hạ rồi, ngài ấy sẽ hỗ trợ tìm... Chủ nhân bút Đại Đạo kia là người như thế nào?"
Diệp Quân nói: "Là một người rất đáng gờm".
Tang Hàn tiếp tục hỏi: "Đến mức nào?"
Diệp Quân chỉ cười, không nói thêm.
Hắn biết người phụ nữ này đang bắt đầu dò la tin tức của hắn.
Thấy Diệp Quân không nói gì, Tang Hàn cũng không hỏi tiếp mà đổi một đề tài mới: "Ngày mai điện hạ muốn dẫn ngươi vào Đế cung... Ngươi thấy điện hạ có cơ hội thắng không?"
Diệp Quân hỏi ngược lại: "Cô thấy thế nào?"
Tang Hàn trầm mặc.
Diệp Quân nói: "Gã có cơ hội thắng hay không chủ yếu phải xem thử đối thủ của gã có ngu hay không, nhưng bây giờ xem ra đối thủ của gã không phải hạng ngu ngốc, vậy nên nếu như điện hạ không có nhiều lá bài tẩy hơn thì phần thắng không quá lớn".
Tang Hàn nói: "Vậy ngươi cảm thấy đối phương có lá bài tẩy nào không?"
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tang Hàn, mỉm cười nói: "Tổng đốc đại nhân, hôm nay cô hỏi ta nhiều vấn đề thật".
Tang Hàn nói: "Gã thắng thì sẽ giúp ngươi mở thư biện, có một vị Hoàng đế chống đỡ, thư viện của ngươi sẽ trở thành thư viện lớn nhất Đế quốc".
Diệp Quân cười nói: "Đúng thật".
Tang Hàn không nói gì nữa.
Một lát sau, Diệp Quân đã về lại phòng mình, bắt đầu tu luyện!
Hắn nhất định phải dung hợp được Hư thời không và kiếm đạo của mình, nếu không thì sẽ rất nguy hiểm.
Mà ở một bên khác.
Cơ Vô Trần và Vưu Liêm chậm rãi đi dạo trong hoa viên, Cơ Vô Trần cười nói: "Diệp huynh rất tốt".
Vưu Liêm không hề nói gì.
Cơ Vô Trần nói: "Có gì cứ nói thẳng".
Vưu Liêm nói: "Người này ngươi không thể hàng phục được đâu".
Cơ Vô Trần cười nói: "Sao cô biết?"
Vưu Liêm nhìn về phía trước, ánh mắt bình tĩnh: "Hắn nói, hắn tu Đạo Trật Tự".
Chương 2989: Cơ Tiêu
Đạo Trật Tự!
Cơ Vô Trần thấy kinh ngạc, gã quay đầu nhìn về phía Vưu Liêm: "Trật tự?"
Vưu Liêm khẽ gật đầu.
Cơ Vô Trần lại nở nụ cười: "Ta thấy rất bình thường, người tu trật tự không ít, chỉ là có lớn có nhỏ thôi".
Nói rồi, gã dừng lại một chút rồi mới tiếp lời: "Trật tự của hắn là lớn hay nhỏ?"
Vưu Liêm lắc đầu: "Không thể nhìn ra".
Cơ Vô Trần im lặng một lát rồi nói: "Không cần phải để ý nhiều vậy, hắn giúp ta, ta giúp hắn, vậy là được".
Vưu Liêm gật đầu, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lại sáng lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Hôm sau, sáng sớm.
Diệp Quân ra khỏi phòng mình, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trời đang tờ mờ sáng, mà lúc này Mục quản gia đã chờ ở trước cửa.
Thấy Diệp Quân, Mục quản gia hơi thi lễ: "Diệp công tử, mười phút sau tập hợp ở trước cửa".
Diệp Quân gật đầu: "Được".
Mục quản gia xoay người rời đi.
Diệp Quân khẽ thở dài.
Hắn phát hiện bản thân vẫn không thể dung hợp được Hư thời không và kiếm đạo lại, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là hắn không thể khống chế được Hư thời không.
Nếu có kiếm Thanh Huyên thì hẳn là có thể dung hợp chúng dễ như trở bàn tay, bời vì đặc tính của kiếm Thanh Huyên nên nó có thể bỏ qua mọi mâu thuẫn của bất kỳ thời không nào.
Đáng tiếc chính là bây giờ hắn không thể sử dụng kiếm Thanh Huyên!
Bởi vậy hắn chỉ có thể làm từng chút từng chút một.
Lúc đến ngoài cửa, đám tổng đốc đã có mặt sẵn ở đây, Tang Hàn cũng trong số đó.
Không biết đợi bao lâu, Cơ Vô Trần bước ra từ trong điện, mọi người vội vàng hành lễ, Cơ Vô Trần liếc mắt nhìn Diệp Quân, cười nói: "Đi thôi".
Vừa dứt lời, mọi người đều đạp không bay lên, chớp mắt đã biến mất.
Một lát sau, nhóm người đã đến Đế Cung!
Lúc chỉ còn cách Đế quốc mấy chục dặm, mọi người đã dừng lại rồi chuyển sang đi bộ, đó là sự tôn trọng dành cho Hoàng đế.
Đế Cung không quá lớn, ngược lại còn hơi bé, nhưng lại toát ra một cỗ uy nghiêm khiến người khác không kềm được sinh lòng kính nể.
Đám người Cơ Vô Trần vừa mới đến gần cổng lớn của Đế Cung thì một ông lão mặc cung trang đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thấy người đến, Cơ Vô Trần vội vàng tiến lên: "Hàn Công, sao ông lại ở đây?"
Hàn Công!
Nghe Cơ Vô Trần gọi thế, mọi người ở đây đều thấy kinh ngạc.
Hàn Công nổi tiếng lừng lẫy, từ nhỏ đã phụng bên bệ hạ cùng nhau lớn lên, có thể nói là tâm phúc đáng tin tưởng nhất bên cạnh bệ hạ, kinh khủng nhất là thực lực của lão sâu không lường được.
Diệp Quân nhìn ông lão hiền từ trước mắt, nét mặt cũng nghiêm lại, người trước mắt này là kẻ nguy hiểm nhất chỉ sâu người ngoại giới hắn từng gặp.
Đối phương chắc chắn đã đạt đến cảnh giới Giới Ngoại!
Nghe Cơ Vô Trần nói thế, ông lão chỉ mỉm cười bảo: "Đợi điện hạ đến, mời điện hạ đi theo ta".
Nói rồi lão xoay người bước đi.
Đám người Cơ Vô Trần vội vàng đuổi theo.
Chỉ một lát Hàn Công đã dẫn mọi người đến trước một tòa đại điện, Hàn Công làm thế mời: "Điện hạ, mời vào!"
Cơ Vô Trần gật gật đầu, gã dẫn mọi người vào trong điện.
Bên trong rất rộng, lúc này đã có gần mười nghìn người đứng khắp nơi.
Diệp Quân biết, những người trước mắt này đa số đều là tổng đốc từ các tỉnh, Đế quốc có tổng cộng hơn mười nghìn tổng đốc, trừ khi có lí do đặc biệt thì hầu như ai cũng đến cả.
Thấy Cơ Vô Trần đến, không ít tổng đốc đưa mắt sang nhìn gã, nhưng chẳng mấy chốc đã dời mắt đi.
Không phải tất cả tổng đốc ở đây đều tham gia tranh giành quyền lực, nhưng không thể phủ nhận rằng đa số tổng đốc đều lựa chọn theo Đại điện hạ.
Cơ Vô Trần đi đến chỗ cuối cùng ở bên phải rồi đứng lên vị trí đầu tiên, sau khi ổn định thì chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Quân nhìn về phía vị trí đầu tiên bên trái, nơi đó trống không.
Diệp Quân biết đó là chỗ của Đại điện hạ.
Trong điện rất yên tĩnh, cũng rất ngột ngạt, tất cả mọi người đều đứng im lặng.
Đều đang chờ!
Đúng lúc này, cửa đại điện đột nhiên mở ra, tiếp đó là một người đàn ông mặc trường bào bước vào, người này vóc dáng khôi ngô, quanh thân tỏa khí thể chính trực, hào hùng.
Đại điện hạ Cơ Tiêu!
Trong điện gần bảy phần mười tổng đốc đều đua nhau thi lễ: "Bái kiến Đại điện hạ".
Khác biệt một trời một vực so với khi nãy họ thấy Cơ Vô Trần đi vào.
Cơ Vô Trần vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ thái độ nào.
Cơ Tiêu cười nói: "Chư vị không cần đa lễ".
Nói rồi, gã ta bước nhanh đến vị trí đầu tiên ở bên trái.
Lúc này trong điện tuy vẫn gió êm sóng lặng, nhưng Diệp Quân đã cảm nhận được sự đối lập giữa hai bên thế lực ở trong điện.
Chia ra rất rành mạch!
Diệp Quân khẽ lắc đầu, hắn biết đây là do vị Hoàng đế bệ hạ kia cố ý sắp xếp, bởi vì nếu Hoàng đế không cho phép thì trên triều đình ắt hẳn không thể xuất hiện loại đối lập này.
Rất cân bằng!
Hắn khó phán định được hành động này là tốt hay xấu.
Nhưng không thể không nói, hành vi này thật sự rất hợp để rèn luyện, chí ít những người thừa kế này sẽ luôn cảm nhận được nguy hiểm, không dám lơ là thiếu cảnh giác.
Tất nhiên cũng có thể sẽ xuất hiện cảnh tượng cực kỳ thê thảm.
Nhưng lúc này mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên điện, trên long ỷ chẳng biết tự khi nào đã có một người đàn ông trung niên ngồi an vị.
Chương 2990: Chủ nhân bút Đại đạo
Người đàn ông trung niên mặc một trường bào đơn giản, theo sự xuất hiện của ông ta, tất cả mọi người có mặt ở đây đều vội vã hành lễ cung kính.
Hoàng đế của Đế quốc!
Diệp Quân đánh giá vị Hoàng đế trước mắt, thoạt nhìn ông ta chỉ chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc rất đơn giản, không hề hình thức chút nào, thoạt trông chẳng giống Hoàng đế, cũng không cảm giác được bất kỳ uy nghiêm nào.
Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghiêm mặt lại cung kính hành lễ.
Hoàng đế nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Không cần đa lễ".
Nói rồi, ông ta phất tay áo lên, trước mặt họ xuất hiện một quyển sổ mật lệnh.
Khi nhìn thấy sổ mật lệnh kia, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Đây là một phần mật báo từ quân đội!
Chiến trận Đế tinh, phía Đế quốc đã hao tổn ba cường giả cảnh giới Giới Ngoại, hơn ba ngàn cường giả cảnh giới Phá Hư.
Đế quốc đang rơi vào thế yếu!
Bên kia thỉnh cầu trợ giúp!
Lúc này, Hoàng đế lại lấy hai quyển sổ ra, ông ta nhìn mọi người: "Đây là sổ của Cửu hoàng tử và Đại hoàng tử đêm qua đưa lên, các ngươi muốn biết nội dung bên trong không?"
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Hoàng đế, ông ta cười nói: "Ta rất vui mừng".
Nói rồi, ông ta xòe tay, hai quyển sổ nhỏ bay lên không trung ở trên mọi người, ai nấy đều đọc được nội dung trong đó.
Sau khi đọc xong, mọi người đều cả kinh.
Hai vị hoàng tử đều thỉnh chiến!
Thỉnh cầu mang binh trợ giúp chiến trận đế tinh!
Đại hoàng tử Cơ Tiêu liếc mắt nhìn sổ nhỏ của Cơ Vô Trần, rồi lại nhìn sang Cơ Vô Trần, khẽ mỉm cười, không nói gì.
Vẻ mặt Cơ Vô Trần vẫn bình tĩnh.
Lúc này, Hoàng đế liếc mắt nhìn Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử: "Ta rất vui mừng".
Hai người vội vàng cung kính hành lễ.
Hoàng đế lại nói: "Trận chiến của Đế quốc chúng ta và nhà họ Thiên chỉ có thể thắng, không thể thua, lần này ta quyết định sẽ tự mình xuất chiến!"
Tự mình xuất chiến!
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử cũng kinh ngạc vô cùng.
Hoàng đế nói: "Không cần khiếp sợ, đến lúc này rồi, cho dù là Đế quốc hay nhà họ Thiên đều quyết không chịu thua, nếu vậy thì cần phải toàn lực đối phó, mười ngày sau, tất cả cường giả đứng đầu Đế quốc đều phải xông pha đến chiến trận đế tinh".
Dốc sức toàn nước đánh một trận!
Không thể không nói, Diệp Quân cũng có chút khiếp sợ, chẳng mấy chốc sắc mặt hắn đã tối lại.
Mẹ kiếp!
Nếu Đế quốc đánh thua thì chuyện mở thư viện của mình cũng trôi theo luôn!
Lại đi dựng một lá cờ khác hả?
Khó khăn quá!
Hắn ở đây không có gốc gác gì, muốn phất cờ lần nữa quá khó!
Lúc này, Hoàng đế đột nhiên nói: "Ta mời được một vị quốc sư, mọi người làm quen đi".
Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc đạo bào đột nhiên bước ra.
Khi nhìn thấy người đàn ông mặc đạo bào kia, sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm.
Chủ nhân bút Đại Đạo!
Mẹ kiếp!
Đồ chó này sao bò lên được cả vị trí quốc sư rồi??
Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo đi ra, ánh mắt của ông ta lập tức lia đến chỗ Diệp Quân rồi cười hì hì.
Diệp Quân nói: "Chếc giẫm!"
Mọi người đều nghi hoặc.
Hai người này quen biết nhau hả?
Còn 'chếc giẫm' là gì?
Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức sa sầm mặt mũi, ông ta biết rõ Diệp Quân đang nói gì, tên khốn nạn này còn dám dùng từ lóng nữa.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Diệp Quân, cau đó nói: "Từ nay về sau ông ấy chính là quốc sư của Đế quốc, thấy ông ấy như thấy ta".
Nghe vậy, tất cả mọi người đều lập tức hành lễ.
Cho dù là Đại hoàng tử và Cửu hoàng tử cũng không ngoại lệ!
Nhưng Diệp Quân vẫn đứng đó bất động.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân đầy khiêu khích, hôm nay ông muốn ngồi lên đầu ngươi đấy.
Hoàng đế lại lần nữa nhìn Diệp Quân, Diệp Quân vẻ mặt bình tĩnh: "Bệ hạ, tại hạ không quan không chức, chỉ là một thường dân, nên không cần hành lễ với ông ấy".
Nghe Diệp Quân nói thế, ai nấy đều cả kinh.
Cái tên này can đảm quá thể, còn dám nói vậy với bệ hạ?
Tang Hàn cũng kinh ngạc, cô ta biết Diệp Quân gan lớn, nhưng không ngờ lớn đến mức đó...
Tên này không sợ gì hết thật à?
Cơ Vô Trần cũng có chút kinh ngạc.
Hoàng đế nhìn Diệp Quân, không nói gì, nhưng tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.
Thiên Tử nổi giận, dọa người cỡ nào?
Diệp Quân khiêu khích uy nghiêm của Thiên Tử như vậy, chắc chắn phải chết!
Diệp Quân mỉm cười nói: "Bệ hạ, thật không dám giấu diếm, ta có quen với vị quốc sư này, giữa chúng ta từng có chuyện không vui, vậy nên không phải là ta cố ý mạo phạm uy nghiêm của bệ hạ, mà là do ta có ân oán cá nhân với ông ấy, ân oán đó gần như nỗi hận giết cha..."
Thù giết cha!
Khóe miệng chủ nhân bút Đại Đạo giần giật.
Mà trong điện, mọi người đều cũng gật gù thấu hiểu, hóa ra là có thù giết cha... Không hành lễ đúng là cũng đúng.
Hoàng đế nhìn Diệp Quân, nói: "Ngươi quen biết quốc sư?"
Diệp Quân gật gật đầu: "Đúng, chúng ta đều đến cùng một nơi, tất nhiên ân oán là ân oán, bây giờ ta với ông ấy đều đang dốc lòng cho Đế quốc, cho dù ta có hận ông ấy hơn nữa cũng sẽ bỏ qua cừu hận cá nhân, bây giờ chúng ta phải làm là đồng tâm hiệp lực, đồng thời đối kháng với nhà họ Thiên..."
Nhìn được đại cục!
Nghe Diệp Quân nói thế, tất cả mọi người ở đây đều nổi lòng tôn kính.
Thiếu niên này quả là nhìn được đại cục!
Nghe Diệp Quân nói thế, Hoàng đế liếc nhìn hắn, khẽ gật đầu: "Ngươi nghĩ được như vậy tất nhiên là vô cùng tốt, nhưng sau này thấy quốc sư vẫn nên gật đầu hành lễ, không thể cứ thế đi ngang qua".
Diệp Quân mỉm cười nói: "Tất nhiên".
Nói rồi, hắn hơi cúi đầu làm lễ, trong nháy mắt cúi xuống đó, ánh mắt của hắn lập tức lạnh lại như băng, nhưng cũng chỉ thoáng qua...
...
Bình luận facebook