-
Chương 3026-3030
Chương 3026: Vững chắc
Thiên Diêm nói: “Chuyện này thì không chắc, tuy rằng nhà họ Thiên chúng ta và đế quốc chi luôn đối địch, nhưng đều không đối chọi trực diện, cho nên, không ai biết đối phương còn có át chủ bài khác hay không...”
Diệp Quân im lặng.
Đối với đế quốc và di tộc Thái Cổ này, thật ra hắn cũng không quá lo lắng, đối tượng đáng lo của hắn lúc này chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Tình trạng của người này tuyệt đối là siêu việt so với đế quốc và di tộc Thái Cổ!
Chủ nhân bút Đại Đạo sẽ làm gì tiếp theo?
Diệp Quân cũng không biết.
Im lặng một lát, Diệp Quân đột nhiên nở nụ cười.
Mọi người đều nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Các vị, chúng ta cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy, dù sao lần này, không phải bọn họ chết thì cũng là chúng ta chết, cứ dứt khoát cho xong.”
Đã đến lúc này, có nghĩ nhiều nữa thì cũng vô nghĩa.
“Dứt khoát cho xong!”
Trong điện, tất cả cường giả nhà họ Thiên cũng hăng hái nở nụ cười.
Vì đã có trận chiến lúc trước, bởi vậy mà lần này tất cả cường giả nhà họ Thiên đều sục sôi tinh thần chiến đấu, sẵn sàng ra trận.
Sau khi tan họp, Diệp Quân đi ra ngoài, lúc này, Thiên Liên lại bước tới, cô ta đi đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó đưa cho Diệp Quân “đèn thần Trường Minh” trong tay.
Diệp Quân nhìn Thiên Liên, cô ta nói: “Đây là thần khí tối cao của nhà họ Thiên chúng ta, có tác dụng che chở...”
Diệp Quân lại lắc đầu.
Thiên Liên lại nói: “Bên trong có một linh hồn tổ tiên của nhà họ Thiên, thời khắc mấu chốt...”
Diệp Quân nói: “Cô để lại đi.”
Thiên Liên nhìn Diệp Quân, không nói lời nào.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Bây giờ ta đã không cần dựa vào vật ngoài thân nữa.”
Thiên Liên nói: “Ta nghiêm túc đấy.”
Diệp Quân nói: “Ta cũng nghiêm túc.”
Thiên Liên im lặng.
Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời ngoài điện: “Tới rồi.”
Vừa dứt lời, hắn biến mất ở trong điện, đến khi xuất hiện lần nữa thì đã ở phía chân trời, ngay sau đó, tất cả cường giả nhà họ Thiên cũng theo tới đó.
Kẻ thù gặp mặt, nhìn nhau đỏ mắt.
Trong mắt cường giả hai bên đều lộ ra sát ý lạnh lẽo.
Ánh mắt chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại ở Diệp Quân: “Diệp Quân, cậu còn có thể trái ý trời hay sao?”
Dứt lời, tay phải của ông ta chậm rãi nâng lên: “Lên!”
Vừa dứt lời, trong cõi đất trời đột nhiên xuất hiện một quầng sáng khổng lồ, quầng sáng kia tựa như một chiếc lồng bao phủ lấy toàn bộ Thiên Vực, quầng sáng loe lóe sắc vàng, bên trong có hàng tỉ chuỗi phù văn thần bí bay lơ lửng, những chuỗi phù văn này cũng không phải lộn xộn không có thứ tự mà là vận hành theo một quỹ đạo nào đó có quy luật rõ ràng, trong lúc vận hành sẽ ngưng tụ ra sức mạnh thần bí lơ lửng giữa tầng không.
Lúc trận pháp xuất hiện, mọi người có mặt đều tỏ vẻ nghiêm trọng.
Đúng lúc này, một luồng sáng đột nhiên rọi thẳng xuống, trong chớp mắt đã chiếu vào đỉnh đầu Diệp Quân, hắn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị truyền tống vào ngay chính giữa trận pháp đó, ngay lập tức, trận pháp chấn động mãnh liệt, ngay sau đó từng chuỗi xích sắt xuất hiện khóa chặt Diệp Quân tại chỗ!
Thấy Diệp Quân đột nhiên bị nhốt, tất cả cường giả nhà họ Thiên đều biến sắc, Thiên Liên dẫn đầu xòe lòng bàn tay ra, đèn thần Trường Minh trong tay đột nhiên hóa thành một luồng lửa phóng lên cao, đâm thẳng về phía trận pháp kia.
Ầm đoàng!
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, trận pháp rung chuyển dữ dội, giống như một trận động đất lớn, vô số ánh lửa bắn ra từ trên không, quét sạch vạn vật.
Trận pháp kia xuất hiện rất nhiều vết rạn, nhưng chúng đã phục hồi ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Thiên Liên tái đi, cô ta không ngờ rằng thần khí tối cao đèn thần Trường Minh của nhà họ Thiên lại không thể đả động gì đến trận pháp này.
Mà đằng xa, đám người Thái Cổ Kinh của di tộc Thái Cổ thở hắt ra nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, một chuỗi kiếm ngâm đột nhiên vang vọng ra từ sâu trong trận pháp kia, ngay sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Quân vung kiếm chém lên chuỗi xích sắt trước mặt mình.
Ầm ầm!
Một luồng ánh sáng bùng nổ rạch ngang tầng không, cả trận pháp rung lên ầm ầm, có vô số vết rạn xuất hiện nhưng cũng liền lại trong giây lát, cùng lúc đó, từng luồng năng lượng đáng sợ đổ về từ bốn phía, bắt đầu điên cuồng đè ép hắn.
Diệp Quân nheo mắt lại, hắn nhìn những phù văn đang chuyển động trước mặt, nhíu chặt mày, đây là trận pháp gì?
Ở đằng xa, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Trận pháp này cho dù cậu dùng sức mạnh của Hư Chân Linh cũng không thể phá được.”
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, không nhiều lời, thẳng tay vung kiếm chém một phát.
Vút!
Một kiếm chém xuống, một luồng ánh sáng dài vạn trượng quét ngang va chạm vào những phù văn chứa đại đạo thần bí, sức mạnh kiếm đạo khổng lồ điên cuồng làm chấn động cả trận pháp, nhưng lại vẫn không thể phá tan trận pháp, không chỉ như thế, trận pháp lại càng ngày trở nên vững chắc hơn!
Thấy vậy, những cường giả nhà họ Thiên đều sầm mặt lại.
Diệp Quân lại chém liên tục thêm vài nhát, nhưng trận pháp vẫn không hề hấn gì, không chỉ có thế mà hắn còn phát hiện, sau mỗi nhát kiểm của hắn là trận pháp trở nên mạnh hơn!
Không đúng!
Diệp Quân sầm mặt, trận pháp này đang hút sức mạnh kiếm đạo của hắn.
“Nhận ra rồi à?”
Từ đằng xa, chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy: “Diệp Quân, trận pháp này là ‘Vạn đạo phệ linh trận’, có thể cắn nuốt 3000 Đại Đạo pháp, trong đó hiển nhiên cũng bao gồm kiếm đạo, cậu càng đánh thì trận pháp này càng mạnh... Nào nào, bảo đám Hư Chân Linh đó bám vào người cậu đi... Đây không phải là con át chủ bài lớn nhất của cậu sao?”
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo đằng xa, nhếch miệng cười: “Ai nói với ông đây là con át chủ bài lớn nhất của ta?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nghe vậy thì nheo mắt lại…
Chương 3027: Phân thân
Con át chủ bài.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, cảm thấy hơi bất an, lẽ nào tên này vẫn còn át chủ bài thật sao?
Sau đó chủ nhân Bút Đại Đạo lại bật cười: “Hù dọa ta sao?”
Nói rồi ông ta quay đầu lại nhìn Cơ Chiến ở cách đó không xa.
Cơ Chiến gật đầu, tiến lên một bước, xòe lòng bàn tay ra, ấn Đế Vương bay lên từ lòng bàn tay, sau khi chạm tới bầu trời, ấn Đế Vương bỗng tỏa ra hàng vạn tia sáng vàng, mấy vạn tia sáng vàng bỗng tụ lại một chỗ, sau đó ngưng tụ thành một chùm, trong ánh sáng vàng, một luồng khí tức vô cùng mạnh đột nhiên lan xuống từ trên trời như một tấm lưới.
Cơ Chiến là người mạnh nhất Đế Quốc, ấn Đế Vương là thần vật mạnh nhất trong Đế Quốc, lúc này con người và thần vật hợp nhất, khí tức uy lực bộc phát ra còn gây khó khăn cho vài cường giả cảnh giới Giới Ngoại.
“Lên!”
Đúng lúc này, giọng của Thiên Liên bên dưới bỗng vang lên, sau đó đèn thần Trường Minh trong tay phải của cô ta bỗng hóa thành một vệt lửa phóng lên trời, hướng thẳng về phía Cơ Chiến.
Thiên Liên dùng hết sức để tấn công, lúc này khí tức toát ra từ ngọn “đèn thần Trường Minh” đó cũng đạt đến mức vô cùng đáng sợ.
Trận quyết đấu đỉnh cao của hai thần khí lớn.
Ầm!
Trên bầu trời Thiên Vực, một tiếng nổ chói tai vang lên, ngay sau đó vô số ánh lửa và thần quang tỏa ra từ khắp nơi cùng với vô số sóng khí thiêu đốt, Thiên Liên đột nhiên cảm thấy như bị giáng một cú thật mạnh, cả người liên tục lùi về sau cả vạn trượng.
Vừa dừng lại, khóe miệng cô ta xuất hiện một vệt máu.
Cơ Chiến ở đằng xa lại không hề hấn gì.
So với Cơ Chiến, thực lực của Thiên Liên vẫn còn kém xa.
Cơ Chiến không tấn công nữa mà quay đầu nhìn về phía tộc trưởng Vũ tộc và tộc trưởng Ô tộc cách đó không xa. Sau khi hai người im lặng một hồi lâu, tộc trưởng Ô tộc bỗng tiến lên một bước, ông ta xòe lòng bàn tay ra, một cây thần màu đen biến thành một tia thần quang rồi chiếu thẳng lên trời.
Trong cây thần tối tăm, một hư ảnh chậm rãi bay ra, sau khi khi hư ảnh đó bay ra ngoài, một luồng khí tức cực mạnh lan tràn ra từ xung quanh.
Linh hồn của tiên tổ.
Tiên tổ Ô tộc.
Tất cả cường giả Ô tộc ở đó đều cung kính chào: “Kính chào tiên tổ”.
Vẻ mặt các cường giả nhà họ Thiên ở đằng xa trở nên nghiêm trọng, họ không ngờ Ô tộc lại vừa đến đã có trận thế lớn như vậy, gọi cả tiên tổ đến.
Tiên tổ Ô tộc lướt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn đến chủ nhân Bút Đại Đạo, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Chủ nhân Bút Đại Đạo khẽ cười, không nói gì.
Như cảm nhận được gì đó, tiên tổ Ô tộc lại nhìn sang Diệp Quân đang bị vây trong trận pháp.
Nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt tiên tổ Ô tộc cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Lúc này, tộc trưởng Vũ tộc cách đó không xa xòe tay ra, một tấm lệnh bài bay lên trời, chẳng mấy chốc một hư ảnh được ngưng tụ từ không trung.
Tiên tổ Vũ tộc.
Sắc mặt các cường giả nhà họ Thiên bên dưới đều sa sầm.
Họ biết lần này phải liều mạng rồi.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Thái Cổ Kình, Thái Cổ Kình im lặng thật lâu, thầm thở dài, mặc dù không muốn động đến con át chủ bài này nhưng ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nhà họ Thiên chắc chắn sẽ lôi Diệp Quân chết cùng.
Nghĩ đến đây, hắn lấy ra một miếng ngọc bội ra, ngọc bội đó bay lên trời biến thành một tia sáng lơ lửng giữa không trung, sau đó một hư ảnh chậm rãi bước ra. Sau khi hư ảnh bước ra, uy lực khí tức cực kỳ đáng sợ đột nhiên lan ra từ xung quanh, trấn áp mọi thứ.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ!
Năm đó tiên tổ di tộc Thái Cổ này là cấp năm Xúc Chân Giới Ngoại.
Cho dù là bây giờ Cơ Chiến của Đế Quốc cũng đều không thể so được.
Sắc mặt các cường giả ở đó đều trở nên nghiêm trọng, cường giả ở cấp bậc này chưa từng xuất hiện ở vụ trụ này đã nhiều năm nay rồi.
Sau khi xuất hiện, tiên tổ di tộc Thái Cổ nhíu mày, quay đầu nhìn chỗ Diệp Quân.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân, y sửng sốt.
Diệp Quân nhìn tiên tổ di tộc Thái Cổ, không nói gì nhưng trong lòng lại dấy lên phòng bị.
Nguy hiểm!
Đây là cảm giác đầu tiên của y.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Tu kiếm à?”
Diệp Quân gật đầu.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ giơ một ngón tay ra, một tia kiếm y bỗng xuất hiện trên đầu ngón tay ông ta.
Chính là kiếm ý vô địch của Diệp Quân.
Nhìn kiếm ý vô địch trên đầu ngón tay, ánh mắt tiên tổ di tộc Thái Cổ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thái Cổ Kình vội an ủi, sau đó vội vàng: Kính chào tiên tổ”.
Nói rồi cường giả di tộc Thái Cổ đằng sau ông ấy cũng vội vàng hành lễ.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ phớt lờ tộc người di tộc Thái Cổ mà nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Các cường giả di tộc Thái Cổ đều cảm thấy khó hiểu.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ bỗng quay đầu lại nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, ông ta đánh giá: “Phân thân…”
Một phân thân!
Vừa nghe nói thế, mọi người đều biến sắc, đều quay đầu lại nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Chủ nhân Bút Đại Đạo này thế mà chỉ là một phân thân?
Ngay lúc này tiên tổ di tộc Thái Cổ lại nói: “Sức mạnh của một đạo pháp bị phong ấn…”
Mọi người lại vô cùng ngạc nhiên.
Sức mạnh đạo pháp của tên này đã bị phong ấn rồi sao?
Các cường giả nhà họ Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, đương nhiên họ càng cảm thấy sợ hơn, tên này không chỉ chỉ là phân thân mà phần lớn khả năng của phân thân cũng bị phong ấn?
Chương 3028: Sợ gì chứ
Vậy bản thể của ông ta khủng khiếp đến mức nào?
Nhưng chủ nhân Bút Đại Đạo lại bật cười: “Không hổ là người đã chạm đến cấp năm, vẫn có mắt nhìn”.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, lại nhìn Diệp Quân bị nhốt lại trong trận pháp ở cách đó không xa, im lặng không nói.
Thái Cổ Kình do dự một lúc, sau đó nói: “Tiên tổ, Diệp Quân này là kẻ thù của tộc ta, mong tiên tổ tiêu diệt hắn giúp cho tộc…”
“Câm miệng!”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ bỗng quay đầu lại nhìn Thái Cổ Kình, chỉ nhìn một cái mà Thái Cổ Kình như rơi vào hầm băng.
Thái Cổ Kình hơi ngây người.
Một cường giả di tộc Thái Cổ ở đằng sau ông ta cũng ngây người, chuyện gì thế này?
Tiên tổ di tộc Thái Cổ lại không có giải thích gì, ông ta xoay người nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ngay sau đó xòe tay ra, tung mạnh một quyền.
Thấy tiên tổ di tộc Thái Cổ ra tay, Diệp Quân híp mắt lại, vừa định rút kiếm ra, nhưng lúc này hắn đột nhiên sửng sốt, vì sức mạnh của tiên tổ di tộc Thái Cổ không phải đang hướng về phía hắn, mà là trận pháp đó.
Ầm!
Cú đấm này như nghiền nát mọi thứ, sức mạnh cực lớn đánh vào trận pháp, sức mạnh đó lập tức đi vào trong trận pháp, tĩnh lặng hồi lâu.
Ầm!
Thoáng chốc trận pháp đó bỗng phình to ra, sau đó mọi người nhìn thấy trận pháp đó bắt đầu bị nghiền nát và bị tiêu diệt từng chút.
Phá trận!
Hành động này của tiên tổ di tộc Thái Cổ khiến mọi người sững sờ.
Đây là đang làm gì thế?
Thái Cổ Kình trợn tròn mắt, đầy vẻ khó tin: “Đây…”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm tiên tổ di tộc Thái Cổ, không nói gì.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ nhìn Diệp Quân: “Công tử, nhà di tộc Thái Cổ của ta nhỏ, quả thật không có tư cách can thiệp vào trận chiến giữa hai vị, công tử có thể cho phép di tộc Thái Cổ ta rời đi, không giúp ai được không?”
Diệp Quân nhìn tiên tổ di tộc Thái Cổ một hồi rồi nói: “Được”.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ gật đầu: “Cảm ơn”.
Nói rồi ông ta lại quay lại nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo.
Sắc mặt chủ nhân Bút Đại Đạo hơi khó coi, nếu ông ta nói không được thì chắc chắn tên này sẽ đánh họ giúp Diệp Quân.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Không hổ là cường giả cảnh giới cấp năm Xúc Chân, lợi hại”.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ nhìn ông ta, không nói gì, đợi câu trả lời.
Mặc dù trong lòng chủ nhân Bút Đại Đạo không muốn, cũng chỉ có thể nói: “Được”.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ gật đầu: “Cảm ơn”.
Nói rồi ông ta dẫn tất cả cường giả di tộc Thái Cổ biến mật ở tận chân trời.
Tận cuối chân trời, Thái Cổ Kình nói: “Tiên tổ”.
“Ngu ngốc!”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ đột nhiên quay lại và hét lên giận dữ khiến các cường giả di tộc Thái Cổ run lên như một tiếng sấm mùa xuân.
Thái Cổ Kình run giọng nói: “Tiên tổ…”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ lạnh lùng quay đầu Thái Cổ Kình: “Tranh giành của hai ngươi cũng là việc di tộc Thái Cổ ta có thể can thiệp? Cái tên ngốc nhà ngươi”.
Thái Cổ Kình: “…”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ quay đầu lại nhìn thật sâu vào tận cuối tinh hà: “Từ giờ trở đi, dẫn tộc người của di tộc Thái Cổ tộc rời xa khỏi tinh hà vũ trụ này, đi được bao xa thì đi, đừng quay về nữa”.
Một cường giả tộc di tộc Thái Cổ cung kính nói:”"Tiên tổ, có phải ngươi biết lai lịch người thứ hai đúng không?”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ lắc đầu: “Ta không biết”.
Mọi người đều thấy ngờ vực.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ nhìn mọi người: “Lẽ nào các ngươi không nhìn ta hai người họ đều là gian lận sao?”
Mọi người: “…”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ lắc đầu: “Sao ta lại có đám con cháu ngu ngốc như các ngươi vậy chứ…”
Mọi người: “…”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ quay đầu lại nhìn hướng Thiên Vực, khẽ nói: “Trận chiến ở cập bậc này không phải là thứ di tộc Thái Cổ chúng ta có thể can thiệp vào… Kể từ giờ phút này, Thái Cổ Kình không còn là tộc trưởng di tộc Thái Cổ nữa, sau này sẽ chọn một tộc trưởng khác, sau này nếu trong tộc còn xuất hiện một tộc trưởng ngu ngốc như vậy mà dám gọi ta lần nữa, ta sẽ tự tay dòng dõi của mình”.
Mọi người: “…”
…
Thiên Vực.
Hành động của tiên tổ di tộc Thái Cổ ngơ ngác, tất cả mọi người, nhất là Vu tộc và Ô tộc, họ cảm thấy xấu hổ.
Rõ ràng là vị tiên tổ di tộc Thái Cổ đó phát hiện ra điều gì nên mới làm như vậy.
Tộc trưởng Ô tộc bỗng nói: “Diệp công tử… Ô tộc ta cũng muốn đi, cậu xem…”
Ông ta không nhìn ra điểm đáng sợ của Diệp Quân và chủ nhân Bút Đại Đạo, nhưng… Ông ta tin tiên tổ di tộc Thái Cổ.
Vị đó là cường giả cảnh giới cấp năm Xúc Chân hàng thật giá thật.
Không nhìn ra cũng không sao…
Biết chép lại bài chứ?
“Sợ cái đếch gì!”
Lúc này tộc trưởng Vũ tộc bỗng cười nhạo: “Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, cho dù lão Thiên Vương có đến thì hôm nay Vũ tộc ta cũng sẽ sát cánh với Đế Quốc, sát cánh cùng chủ nhân Bút Đại Đạo”.
Chương 3029: Không chân thật
Một người muốn rút lui, một người vẫn đứng đội như cũ!
Tộc trưởng Trụ tộc cười khẩy, vẻ mặt khiêu khích nhìn Diệp Quân.
Ông ta đột nhiên hiểu Diệp Quân ở trước mắt cùng với chủ nhân bút Đại Đạo đó chắc chắn không bình thường nếu không thì tiên tổ di tộc Thái Cổ sẽ không làm như vậy.
Nhưng ông ta cũng hiểu rút lui có nghĩa là gì, tuy rút lui tạm thời an toàn nhưng có thể mất đi phú quý ngập trời.
Dù sao một khi rút lui thì có nghĩa là từ bỏ tất cả.
Hơn nữa, lỡ như Diệp Quân cùng với chủ nhân bút Đại Đạo này không giữ chữ tín, quay lại báo thù thì lúc đó ông ta nói lý lẽ với ai?
Vì vậy ông ta lựa chọn tiếp tục đánh cược!
Vì gia tộc của bản thân đánh cược vận mệnh tương lai của gia tộc!
Chỉ cần thành công gia tộc có thể tiếp tục hưng thịnh chục nghìn năm, con cháu đời sau cũng đều nhớ ông ta thì cũng xem như sống lại kiếp thứ hai, nếu như cược thua... ông ta cũng không có tổn thất gì dù sao bản thể của ông ta cũng không ở đây... Ông ta sợ gì chứ!
Diệp Quân nhìn tiên tổ của Trụ tộc một cái, đối với sự khiêu khích của tiên tổ Trụ tộc, hắn không để ý mà nhìn về phía tộc trưởng Ô tộc, ông ta đã chắp tay: “Diệp công tử, nếu như được phép Ô tộc ta sẽ không quan tâm đến, tất cả người của Ô tộc ta lập tức rút đi, hơn nữa rời khỏi vũ trụ này, vĩnh viễn không quay về.”
Suy nghĩ của ông ta không giống với tộc trưởng Trụ tộc, ông ta nghĩ Diệp Quân này với chủ nhân bút Đại Đạo đều không phải người tầm thường, Trụ tộc kẹp giữa bọn họ nhất định sẽ không có kết cục tốt, rút lui rời khỏi là an toàn nhất.
Diệp Quân nhìn chằm chằm tộc trưởng Ô tộc một lúc, nói: “Được.”
Tộc trưởng Ô tộc chắp tay: “Đa tạ.”
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Thực lực của các hạ và Diệp công tử phi phàm, cuộc tranh đoạt như này không phải là cuộc tranh đoạt mà Ô tộc ta có thể tham gia, vẫn mong các hạ tha thứ.”
Nói xong, ông ta dẫn theo một đám cường giả của Ô Tộc rời đi.
Nhìn thấy tộc trưởng Ô tộc dẫn đám người rời đi, những cường giả nhà họ Thiên có mặt tại đó lập tức thở phào nhẹ nhõm, bây giờ Ô tộc và di tộc Thái Cổ rời đi chỉ còn lại Đế quốc và Trụ tộc, có gì phải sợ?
Ở nơi không xa, sắc mặt hoàng để Cơ Chiến của Đế quốc vô cùng thâm trầm, phát triển của sự việc quả thật khiến ông ta bất ngờ.
Tiên tổ di tộc Thái Tổ vậy mà làm ra trò như vậy với ông ta!
Ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở nơi xa: “Đạo huynh, hai đánh một chúng ta vẫn có phần thắng.”
Di tộc Thái Cổ và Ô tộc có thể rút lui nhưng Đế quốc ông ta không thể rút lui.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Thằng ngốc này giao cho ta.”
Ông ta cũng biết trận chiến hôm nay buộc phải đánh nếu như không đánh thì sau này thằng ngốc này e là thật sự vô địch rồi.
Nghe được lời của chủ nhân bút Đại Đạo, Cơ Chiến đột nhiên cười lên, bàn tay của ông ta mở ra, ấn Đế vương từ trong lòng bàn tay ông ta xông lên trời.
Một luồng kim quang trôi lững lờ giữa trời đất!
Trong luồng kim quang vô số phù văn tụ lại, cuối cùng một người đàn ông trung niên mặc long bào xuất hiện ở trong luồng sáng đó.
Chủ nhân khai quốc của Đế quốc: Cơ Thần!
Nhìn Cơ Thần ngưng tụ hiện ra đó, trong của Cơ Chiến loé lên chút phức tạp, cả đời này ông ta đuổi theo tiên tổ nhà mình, muốn dẫn Đế quốc đến mức độ huy hoàng hơn của thời kỳ của tiên tổ.
Thế nhưng bây giờ nhìn thấy vị tiên tổ này ông ta mới biết điều này rất khó!
Tuy đối phương chỉ là một hồn ảo nhưng khí chất toả ra đã vượt qua ông ta.
Còn mạnh hơn cả tiên tổ của di tộc Thái Cổ đó.
“Gọi tổ tông!”
Ngay lúc này, giọng của Thiên Diêm của nhà họ Thiên không xa đột nhiên vang lên.
Lòng bàn tay của Thiên Liên mở ra, thần đèn Trường Minh trong tay đột nhiên hoá thành một luồng thần quang xông lên trời cho đến chân trời.
Rất nhanh trong luồng thần quang đó một người đàn ông trung niên mặc hắc bào từ từ đi ra.
Tiên tổ của nhà họ Thiên, Thiên Minh!
Khí tức của Thiên Minh không hề thua Cơ Thần!
Sau khi tiên tổ của hai nhà ra, hai bên nhìn nhau một cái cuối cùng ánh mặt lại lần lượt nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân.
Thiên Diêm kính lễ, sau đó lại huyền khí truyền âm nói lại nguyên nhân hậu quả của câu chuyện cho Thiên Minh.
Khi biết được bây giờ Diệp Quân là gia chủ của nhà họ Thiên, Thiên Minh hơi ngơ người, ánh mắt của ông ta lại rơi trên người của Diệp Quân, đánh giá Diệp Quân tỉ mỉ cũng không biết đã nhìn thấy gì, trong mắt ông ta đột nhiên lộ ra chút kỳ lạ.
Mà ngoài xa ánh mắt của Cơ Thần lại đặt ở trên người chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, trong mắt lộ ra chút kỳ lạ, tiếp đến sự kỳ lạ này biết thành chăm chú.
Cơ Thần quay đầu lại nhìn về phía Diệp Quân ở nơi xa, khi nhìn thấy Diệp Quân ông ta nhíu chặt mày.
Cơ Chiến hiển nhiên cũng sợ tiên tổ nhà mình nổi loạn, lập tức kể lại nguyên nhân hậu quả câu chuyện một lần, biểu thị Đế quốc với nhà họ Thiên, cùng với Diệp Quân đã là không chết không ngừng nghỉ...
Một lúc sau, Cơ Thần thu lại ánh nhìn gật đầu: “Vậy thì chiến đi!”
Khoảnh khắc nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo cùng với Diệp Quân, ông ta đã biết chuyện này thật ra không phải bây giờ Đế quốc có thể dính vào nhưng ông ta càng hiểu rõ bây giờ Đế quốc muốn rút lui đã không còn kịp nữa.
Đến lúc này chỉ có người thắng mới có thể ăn hết.
Trừ khi Đế quốc từ bỏ tất cả!
Đây hiển nhiên là không thể nào!
Duy nhất chỉ có chiến đấu tiếp.
Còn ở nơi không xa, Thiên Minh đột nhiên cũng cười lên: “Vậy thì chiến đi!”
Chiến!
Giọng nói Thiên Minh vừa dứt, ánh mắt của ông ta rơi vào Cơ Thần, ánh mắt hai người chạm nhau khoảnh khắc tiếp theo hai người đồng thời trở nên hư ảo, cùng lúc đó khu vực thời không bọn họ ở trở nên mơ hồ, trông không chân thật!
Chương 3030: Còn dư
Nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được uy lực của hai nguồn khí tức vô cùng đáng sợ, cứ giống như từng ngọn núi cao đè ở lồng ngực vậy!
Tất cả mọi người hoảng sợ!
Hai người đã không ở thời không này nhưng hơi thở của bọn họ đã thông qua vô số thời không đến được nơi này, chỉ có
Biểu cảm của Cơ Chiến ngưng lại, vốn dĩ ông ta cho rằng khoảng cách chênh lệch bản thân chạm thật ba phần không lớn so với năm phần nhưng bây giờ xem ra đây quả thật là cách biệt một trời.
Hai tay Cơ Chiến siết chặt, trong ánh mắt đầy sự kiên định, cho Cơ Chiến ông ta một thời gian nhất định, ông ta cũng có thể được được chạm thật năm phần!
Cơ Chiến thu suy nghĩ lại, ông ta quay đầu nhìn về phía một đám cường giả của nhà họ Thiên ở nơi không xa: “Ra tay!”
Ra tay!
Ở sau lưng ông ta, tất cả cường giả tinh nhuệ của Đế quốc đều lần lượt xông ra!
Tiên tổ Trụ tộc ở lại đó cũng đột nhiên nói: “Ra tay!”
Nói xong, ông ta xông ra ngoài trước.
Thực lực của ông ta tuy không lớn mạnh như Cơ Thần cùng với Thiên Minh nhưng đó cũng không phải là người mà cường giả cảnh giới Ngoại Giới có thể so, mục tiêu của ông ta không phải người khác mà là Diệp Quân ở nơi không xa.
Nhìn thấy tiên tổ Trụ tộc xông tới, hai mắt của Diệp Quân hơi híp lại, khoảnh khắc tiếp theo trong cơ thể của hắn đột nhiên xuất hiện vô số hư ảnh, hắn xông nhanh về phía trước, chém một kiếm mạnh.
Vèo!
Theo đó là một ánh kiếm bùng lên, tiên tổ Trụ tộc đó bị đánh bay ra ngoài hàng vạn dặm, vừa mời dừng lại hy hồn của ông ta đã trở nên hư ảo đôi chút.
Tiên tổ Trụ tộc đột nhiên ngơ người.
Mạnh như vậy sao?
Sao có thể chứ?
Diệp Quân đang muốn ra tay lần nữa nhưng lúc này một thần thứ khoá chặt hắn, Diệp Quân quay đầu lại nhìn chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Cậu đánh với ta đi!”
Diệp Quân không nói chuyện mà nhìn phía bên còn lại, lúc này cưởng giả của Đế quốc và Trụ tộc đang vây đánh cường giả của nhà họ Thiên.
Tuy số người không chiếm ưu thế nhưng khí thế của cường giả nhà họ Thiên lại không hề thua kém Đế quốc và Trụ tộc, trái lại mỗi một người nhà họ Thiên lúc này đều tràn đầy sức chiến đấu!
Bởi vì bọn họ biết hôm nay căn bản không có đường lui, không tử trận thì phải diệt tộc!
Bọn họ không còn đường lui, đương nhiên phải chiến đấu đến cùng!
Nhìn thấy thế cục trận chiến không có quá bất lợi với nhà họ Thiên, Diệp Quân cũng yên tâm một chút, hắn nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta cười: “Diệp Quân, không ngờ đến cuối cùng hai chúng ta cũng phải đánh...”
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên biểu cảm của ông ta đơ ra bởi vì Diệp Quân đã hoá thành một cây kiếm chém mạnh về phía ông ta.
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo thâm trầm: “Mẹ nó, không nói võ đức!”
Nói xong, ông ta phất tay áo vung lên, từng đường đạo ấn đột nhiên cuốn lốc xuất hiện, đối đầu với kiếm đó của Diệp Quân.
Lúc này Diệp Quân có Hư Chân Linh hộ thể vì thế thực lực của hắn đã vượt xa ban đầu, nhát kiếm này chém ở trên đường ấn đạo đó, người sau cản bản không chịu nổi sức mạnh kinh khủng chứa trong kiếm của hắn, vỡ nát nhưng chủ nhân bút Đại Đạo ở nơi không xa trước mặt hắn đã không thấy nữa.
Đôi mắt của Diệp Quân hơi híp, đột nhiên hắn cảm thấy xung quanh tối sầm, tiếp đến thời không xung quanh giống như pháo hoa rực rỡ bắt đầu bắn lên.
Sắc mặt của Diệp Quân trầm lại, đây là thuật thần thông gì vậy?
Không có nghĩ nhiều, hắn chém mạnh một kiếm xuống,
Ong!
Nhát kiếm này vừa rơi xuống, tất cả vỡ nát.
Thời không ở trước mặt hắn bị hắn cưỡng chế làm nứt là một đường cực lớn!
Mà ngay tại lúc này, dường như hắn cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nên nhìn cuối tầm nhìn có một ấn đạo vạn trượng đột nhiên rơi thẳng xuống, lúc đó xung quanh thời không đang ở ngay khoảnh khắc này đồng thời bùng cháy, vô số phù văn lưa từ xung quanh cuốn đến, hướng về phía hắn.
Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng trong đạo ấn vạn trượng, biểu cảm của Diệp Quân nghiêm trọng, tên này quả nhiên đã hồi phục được một chút thực lực, thực lực này ít nhất chạm bốn phần thật.
Diệp Quân cũng không dám sơ suất, thúc giục huyết mạch phong ma trong cơ thể, chân phải đập mạnh một cái cả người hoá thành một kiếm quang màu đỏ xông lên trời.
Ong!
Tiếng sắc bén của kiếm vang khắp thời không này, tiếp đến kiếm quang đó mạnh mẽ đụng vào trên đạo ấn đó.
Ong!
Kiếm quang cùng với đạo ấn đó đồng thời vỡ nát, vô số mảnh vỡ kiếm quang cùng với đạo ấn nổ ra ở trong thời không này, từng đạo sức mạnh đáng sợ xung kích nhưng núi lửa đang không ngừng tự nổ, cuốn đi mọi thứ!
Diệp Quân bị vô số sóng chấn động của xung kích liên tục lùi về sau, sau khi lùi được gần vạn trượng hắn phất tay một cái, một đạo quang xuất hiện đột nhiên làm vỡ sức mạnh của những xung kích này.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn cuối ánh nhìn, ở nơi xa chủ nhân bút Đại Đạo đang trôi nổi trong không trung, tay phải bấm tay niệm chú ở xung quanh ông ta vây quanh vô số phù văn kỳ lạ, xung quanh ông ta toả ra khí tức đạo pháp vô cùng kinh khủng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Đồ ngốc quả nhiên đúng như dự đoán của ta, cậu căn bản không có cách nào hoàn toàn phát huy những sức mạnh Hư Chân Linh này!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy thì đã sao? Thu phục ông còn dư!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Hôm nay ông đây sẽ giết chết cậu!”
Nói xong trong cơ thể ông ta bộc phát một luồng khí tức đáng sợ...
...
Thiên Diêm nói: “Chuyện này thì không chắc, tuy rằng nhà họ Thiên chúng ta và đế quốc chi luôn đối địch, nhưng đều không đối chọi trực diện, cho nên, không ai biết đối phương còn có át chủ bài khác hay không...”
Diệp Quân im lặng.
Đối với đế quốc và di tộc Thái Cổ này, thật ra hắn cũng không quá lo lắng, đối tượng đáng lo của hắn lúc này chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Tình trạng của người này tuyệt đối là siêu việt so với đế quốc và di tộc Thái Cổ!
Chủ nhân bút Đại Đạo sẽ làm gì tiếp theo?
Diệp Quân cũng không biết.
Im lặng một lát, Diệp Quân đột nhiên nở nụ cười.
Mọi người đều nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Các vị, chúng ta cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy, dù sao lần này, không phải bọn họ chết thì cũng là chúng ta chết, cứ dứt khoát cho xong.”
Đã đến lúc này, có nghĩ nhiều nữa thì cũng vô nghĩa.
“Dứt khoát cho xong!”
Trong điện, tất cả cường giả nhà họ Thiên cũng hăng hái nở nụ cười.
Vì đã có trận chiến lúc trước, bởi vậy mà lần này tất cả cường giả nhà họ Thiên đều sục sôi tinh thần chiến đấu, sẵn sàng ra trận.
Sau khi tan họp, Diệp Quân đi ra ngoài, lúc này, Thiên Liên lại bước tới, cô ta đi đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó đưa cho Diệp Quân “đèn thần Trường Minh” trong tay.
Diệp Quân nhìn Thiên Liên, cô ta nói: “Đây là thần khí tối cao của nhà họ Thiên chúng ta, có tác dụng che chở...”
Diệp Quân lại lắc đầu.
Thiên Liên lại nói: “Bên trong có một linh hồn tổ tiên của nhà họ Thiên, thời khắc mấu chốt...”
Diệp Quân nói: “Cô để lại đi.”
Thiên Liên nhìn Diệp Quân, không nói lời nào.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Bây giờ ta đã không cần dựa vào vật ngoài thân nữa.”
Thiên Liên nói: “Ta nghiêm túc đấy.”
Diệp Quân nói: “Ta cũng nghiêm túc.”
Thiên Liên im lặng.
Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời ngoài điện: “Tới rồi.”
Vừa dứt lời, hắn biến mất ở trong điện, đến khi xuất hiện lần nữa thì đã ở phía chân trời, ngay sau đó, tất cả cường giả nhà họ Thiên cũng theo tới đó.
Kẻ thù gặp mặt, nhìn nhau đỏ mắt.
Trong mắt cường giả hai bên đều lộ ra sát ý lạnh lẽo.
Ánh mắt chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại ở Diệp Quân: “Diệp Quân, cậu còn có thể trái ý trời hay sao?”
Dứt lời, tay phải của ông ta chậm rãi nâng lên: “Lên!”
Vừa dứt lời, trong cõi đất trời đột nhiên xuất hiện một quầng sáng khổng lồ, quầng sáng kia tựa như một chiếc lồng bao phủ lấy toàn bộ Thiên Vực, quầng sáng loe lóe sắc vàng, bên trong có hàng tỉ chuỗi phù văn thần bí bay lơ lửng, những chuỗi phù văn này cũng không phải lộn xộn không có thứ tự mà là vận hành theo một quỹ đạo nào đó có quy luật rõ ràng, trong lúc vận hành sẽ ngưng tụ ra sức mạnh thần bí lơ lửng giữa tầng không.
Lúc trận pháp xuất hiện, mọi người có mặt đều tỏ vẻ nghiêm trọng.
Đúng lúc này, một luồng sáng đột nhiên rọi thẳng xuống, trong chớp mắt đã chiếu vào đỉnh đầu Diệp Quân, hắn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị truyền tống vào ngay chính giữa trận pháp đó, ngay lập tức, trận pháp chấn động mãnh liệt, ngay sau đó từng chuỗi xích sắt xuất hiện khóa chặt Diệp Quân tại chỗ!
Thấy Diệp Quân đột nhiên bị nhốt, tất cả cường giả nhà họ Thiên đều biến sắc, Thiên Liên dẫn đầu xòe lòng bàn tay ra, đèn thần Trường Minh trong tay đột nhiên hóa thành một luồng lửa phóng lên cao, đâm thẳng về phía trận pháp kia.
Ầm đoàng!
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, trận pháp rung chuyển dữ dội, giống như một trận động đất lớn, vô số ánh lửa bắn ra từ trên không, quét sạch vạn vật.
Trận pháp kia xuất hiện rất nhiều vết rạn, nhưng chúng đã phục hồi ngay lập tức.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Thiên Liên tái đi, cô ta không ngờ rằng thần khí tối cao đèn thần Trường Minh của nhà họ Thiên lại không thể đả động gì đến trận pháp này.
Mà đằng xa, đám người Thái Cổ Kinh của di tộc Thái Cổ thở hắt ra nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, một chuỗi kiếm ngâm đột nhiên vang vọng ra từ sâu trong trận pháp kia, ngay sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Quân vung kiếm chém lên chuỗi xích sắt trước mặt mình.
Ầm ầm!
Một luồng ánh sáng bùng nổ rạch ngang tầng không, cả trận pháp rung lên ầm ầm, có vô số vết rạn xuất hiện nhưng cũng liền lại trong giây lát, cùng lúc đó, từng luồng năng lượng đáng sợ đổ về từ bốn phía, bắt đầu điên cuồng đè ép hắn.
Diệp Quân nheo mắt lại, hắn nhìn những phù văn đang chuyển động trước mặt, nhíu chặt mày, đây là trận pháp gì?
Ở đằng xa, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Trận pháp này cho dù cậu dùng sức mạnh của Hư Chân Linh cũng không thể phá được.”
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, không nhiều lời, thẳng tay vung kiếm chém một phát.
Vút!
Một kiếm chém xuống, một luồng ánh sáng dài vạn trượng quét ngang va chạm vào những phù văn chứa đại đạo thần bí, sức mạnh kiếm đạo khổng lồ điên cuồng làm chấn động cả trận pháp, nhưng lại vẫn không thể phá tan trận pháp, không chỉ như thế, trận pháp lại càng ngày trở nên vững chắc hơn!
Thấy vậy, những cường giả nhà họ Thiên đều sầm mặt lại.
Diệp Quân lại chém liên tục thêm vài nhát, nhưng trận pháp vẫn không hề hấn gì, không chỉ có thế mà hắn còn phát hiện, sau mỗi nhát kiểm của hắn là trận pháp trở nên mạnh hơn!
Không đúng!
Diệp Quân sầm mặt, trận pháp này đang hút sức mạnh kiếm đạo của hắn.
“Nhận ra rồi à?”
Từ đằng xa, chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy: “Diệp Quân, trận pháp này là ‘Vạn đạo phệ linh trận’, có thể cắn nuốt 3000 Đại Đạo pháp, trong đó hiển nhiên cũng bao gồm kiếm đạo, cậu càng đánh thì trận pháp này càng mạnh... Nào nào, bảo đám Hư Chân Linh đó bám vào người cậu đi... Đây không phải là con át chủ bài lớn nhất của cậu sao?”
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo đằng xa, nhếch miệng cười: “Ai nói với ông đây là con át chủ bài lớn nhất của ta?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nghe vậy thì nheo mắt lại…
Chương 3027: Phân thân
Con át chủ bài.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, cảm thấy hơi bất an, lẽ nào tên này vẫn còn át chủ bài thật sao?
Sau đó chủ nhân Bút Đại Đạo lại bật cười: “Hù dọa ta sao?”
Nói rồi ông ta quay đầu lại nhìn Cơ Chiến ở cách đó không xa.
Cơ Chiến gật đầu, tiến lên một bước, xòe lòng bàn tay ra, ấn Đế Vương bay lên từ lòng bàn tay, sau khi chạm tới bầu trời, ấn Đế Vương bỗng tỏa ra hàng vạn tia sáng vàng, mấy vạn tia sáng vàng bỗng tụ lại một chỗ, sau đó ngưng tụ thành một chùm, trong ánh sáng vàng, một luồng khí tức vô cùng mạnh đột nhiên lan xuống từ trên trời như một tấm lưới.
Cơ Chiến là người mạnh nhất Đế Quốc, ấn Đế Vương là thần vật mạnh nhất trong Đế Quốc, lúc này con người và thần vật hợp nhất, khí tức uy lực bộc phát ra còn gây khó khăn cho vài cường giả cảnh giới Giới Ngoại.
“Lên!”
Đúng lúc này, giọng của Thiên Liên bên dưới bỗng vang lên, sau đó đèn thần Trường Minh trong tay phải của cô ta bỗng hóa thành một vệt lửa phóng lên trời, hướng thẳng về phía Cơ Chiến.
Thiên Liên dùng hết sức để tấn công, lúc này khí tức toát ra từ ngọn “đèn thần Trường Minh” đó cũng đạt đến mức vô cùng đáng sợ.
Trận quyết đấu đỉnh cao của hai thần khí lớn.
Ầm!
Trên bầu trời Thiên Vực, một tiếng nổ chói tai vang lên, ngay sau đó vô số ánh lửa và thần quang tỏa ra từ khắp nơi cùng với vô số sóng khí thiêu đốt, Thiên Liên đột nhiên cảm thấy như bị giáng một cú thật mạnh, cả người liên tục lùi về sau cả vạn trượng.
Vừa dừng lại, khóe miệng cô ta xuất hiện một vệt máu.
Cơ Chiến ở đằng xa lại không hề hấn gì.
So với Cơ Chiến, thực lực của Thiên Liên vẫn còn kém xa.
Cơ Chiến không tấn công nữa mà quay đầu nhìn về phía tộc trưởng Vũ tộc và tộc trưởng Ô tộc cách đó không xa. Sau khi hai người im lặng một hồi lâu, tộc trưởng Ô tộc bỗng tiến lên một bước, ông ta xòe lòng bàn tay ra, một cây thần màu đen biến thành một tia thần quang rồi chiếu thẳng lên trời.
Trong cây thần tối tăm, một hư ảnh chậm rãi bay ra, sau khi khi hư ảnh đó bay ra ngoài, một luồng khí tức cực mạnh lan tràn ra từ xung quanh.
Linh hồn của tiên tổ.
Tiên tổ Ô tộc.
Tất cả cường giả Ô tộc ở đó đều cung kính chào: “Kính chào tiên tổ”.
Vẻ mặt các cường giả nhà họ Thiên ở đằng xa trở nên nghiêm trọng, họ không ngờ Ô tộc lại vừa đến đã có trận thế lớn như vậy, gọi cả tiên tổ đến.
Tiên tổ Ô tộc lướt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn đến chủ nhân Bút Đại Đạo, ánh mắt ông ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Chủ nhân Bút Đại Đạo khẽ cười, không nói gì.
Như cảm nhận được gì đó, tiên tổ Ô tộc lại nhìn sang Diệp Quân đang bị vây trong trận pháp.
Nhìn thấy Diệp Quân, ánh mắt tiên tổ Ô tộc cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Lúc này, tộc trưởng Vũ tộc cách đó không xa xòe tay ra, một tấm lệnh bài bay lên trời, chẳng mấy chốc một hư ảnh được ngưng tụ từ không trung.
Tiên tổ Vũ tộc.
Sắc mặt các cường giả nhà họ Thiên bên dưới đều sa sầm.
Họ biết lần này phải liều mạng rồi.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Thái Cổ Kình, Thái Cổ Kình im lặng thật lâu, thầm thở dài, mặc dù không muốn động đến con át chủ bài này nhưng ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nhà họ Thiên chắc chắn sẽ lôi Diệp Quân chết cùng.
Nghĩ đến đây, hắn lấy ra một miếng ngọc bội ra, ngọc bội đó bay lên trời biến thành một tia sáng lơ lửng giữa không trung, sau đó một hư ảnh chậm rãi bước ra. Sau khi hư ảnh bước ra, uy lực khí tức cực kỳ đáng sợ đột nhiên lan ra từ xung quanh, trấn áp mọi thứ.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ!
Năm đó tiên tổ di tộc Thái Cổ này là cấp năm Xúc Chân Giới Ngoại.
Cho dù là bây giờ Cơ Chiến của Đế Quốc cũng đều không thể so được.
Sắc mặt các cường giả ở đó đều trở nên nghiêm trọng, cường giả ở cấp bậc này chưa từng xuất hiện ở vụ trụ này đã nhiều năm nay rồi.
Sau khi xuất hiện, tiên tổ di tộc Thái Cổ nhíu mày, quay đầu nhìn chỗ Diệp Quân.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân, y sửng sốt.
Diệp Quân nhìn tiên tổ di tộc Thái Cổ, không nói gì nhưng trong lòng lại dấy lên phòng bị.
Nguy hiểm!
Đây là cảm giác đầu tiên của y.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Tu kiếm à?”
Diệp Quân gật đầu.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ giơ một ngón tay ra, một tia kiếm y bỗng xuất hiện trên đầu ngón tay ông ta.
Chính là kiếm ý vô địch của Diệp Quân.
Nhìn kiếm ý vô địch trên đầu ngón tay, ánh mắt tiên tổ di tộc Thái Cổ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thái Cổ Kình vội an ủi, sau đó vội vàng: Kính chào tiên tổ”.
Nói rồi cường giả di tộc Thái Cổ đằng sau ông ấy cũng vội vàng hành lễ.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ phớt lờ tộc người di tộc Thái Cổ mà nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Các cường giả di tộc Thái Cổ đều cảm thấy khó hiểu.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ bỗng quay đầu lại nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, ông ta đánh giá: “Phân thân…”
Một phân thân!
Vừa nghe nói thế, mọi người đều biến sắc, đều quay đầu lại nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Chủ nhân Bút Đại Đạo này thế mà chỉ là một phân thân?
Ngay lúc này tiên tổ di tộc Thái Cổ lại nói: “Sức mạnh của một đạo pháp bị phong ấn…”
Mọi người lại vô cùng ngạc nhiên.
Sức mạnh đạo pháp của tên này đã bị phong ấn rồi sao?
Các cường giả nhà họ Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, đương nhiên họ càng cảm thấy sợ hơn, tên này không chỉ chỉ là phân thân mà phần lớn khả năng của phân thân cũng bị phong ấn?
Chương 3028: Sợ gì chứ
Vậy bản thể của ông ta khủng khiếp đến mức nào?
Nhưng chủ nhân Bút Đại Đạo lại bật cười: “Không hổ là người đã chạm đến cấp năm, vẫn có mắt nhìn”.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, lại nhìn Diệp Quân bị nhốt lại trong trận pháp ở cách đó không xa, im lặng không nói.
Thái Cổ Kình do dự một lúc, sau đó nói: “Tiên tổ, Diệp Quân này là kẻ thù của tộc ta, mong tiên tổ tiêu diệt hắn giúp cho tộc…”
“Câm miệng!”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ bỗng quay đầu lại nhìn Thái Cổ Kình, chỉ nhìn một cái mà Thái Cổ Kình như rơi vào hầm băng.
Thái Cổ Kình hơi ngây người.
Một cường giả di tộc Thái Cổ ở đằng sau ông ta cũng ngây người, chuyện gì thế này?
Tiên tổ di tộc Thái Cổ lại không có giải thích gì, ông ta xoay người nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ngay sau đó xòe tay ra, tung mạnh một quyền.
Thấy tiên tổ di tộc Thái Cổ ra tay, Diệp Quân híp mắt lại, vừa định rút kiếm ra, nhưng lúc này hắn đột nhiên sửng sốt, vì sức mạnh của tiên tổ di tộc Thái Cổ không phải đang hướng về phía hắn, mà là trận pháp đó.
Ầm!
Cú đấm này như nghiền nát mọi thứ, sức mạnh cực lớn đánh vào trận pháp, sức mạnh đó lập tức đi vào trong trận pháp, tĩnh lặng hồi lâu.
Ầm!
Thoáng chốc trận pháp đó bỗng phình to ra, sau đó mọi người nhìn thấy trận pháp đó bắt đầu bị nghiền nát và bị tiêu diệt từng chút.
Phá trận!
Hành động này của tiên tổ di tộc Thái Cổ khiến mọi người sững sờ.
Đây là đang làm gì thế?
Thái Cổ Kình trợn tròn mắt, đầy vẻ khó tin: “Đây…”
Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn chằm chằm tiên tổ di tộc Thái Cổ, không nói gì.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ nhìn Diệp Quân: “Công tử, nhà di tộc Thái Cổ của ta nhỏ, quả thật không có tư cách can thiệp vào trận chiến giữa hai vị, công tử có thể cho phép di tộc Thái Cổ ta rời đi, không giúp ai được không?”
Diệp Quân nhìn tiên tổ di tộc Thái Cổ một hồi rồi nói: “Được”.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ gật đầu: “Cảm ơn”.
Nói rồi ông ta lại quay lại nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo.
Sắc mặt chủ nhân Bút Đại Đạo hơi khó coi, nếu ông ta nói không được thì chắc chắn tên này sẽ đánh họ giúp Diệp Quân.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Không hổ là cường giả cảnh giới cấp năm Xúc Chân, lợi hại”.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ nhìn ông ta, không nói gì, đợi câu trả lời.
Mặc dù trong lòng chủ nhân Bút Đại Đạo không muốn, cũng chỉ có thể nói: “Được”.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ gật đầu: “Cảm ơn”.
Nói rồi ông ta dẫn tất cả cường giả di tộc Thái Cổ biến mật ở tận chân trời.
Tận cuối chân trời, Thái Cổ Kình nói: “Tiên tổ”.
“Ngu ngốc!”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ đột nhiên quay lại và hét lên giận dữ khiến các cường giả di tộc Thái Cổ run lên như một tiếng sấm mùa xuân.
Thái Cổ Kình run giọng nói: “Tiên tổ…”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ lạnh lùng quay đầu Thái Cổ Kình: “Tranh giành của hai ngươi cũng là việc di tộc Thái Cổ ta có thể can thiệp? Cái tên ngốc nhà ngươi”.
Thái Cổ Kình: “…”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ quay đầu lại nhìn thật sâu vào tận cuối tinh hà: “Từ giờ trở đi, dẫn tộc người của di tộc Thái Cổ tộc rời xa khỏi tinh hà vũ trụ này, đi được bao xa thì đi, đừng quay về nữa”.
Một cường giả tộc di tộc Thái Cổ cung kính nói:”"Tiên tổ, có phải ngươi biết lai lịch người thứ hai đúng không?”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ lắc đầu: “Ta không biết”.
Mọi người đều thấy ngờ vực.
Tiên tổ di tộc Thái Cổ nhìn mọi người: “Lẽ nào các ngươi không nhìn ta hai người họ đều là gian lận sao?”
Mọi người: “…”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ lắc đầu: “Sao ta lại có đám con cháu ngu ngốc như các ngươi vậy chứ…”
Mọi người: “…”
Tiên tổ di tộc Thái Cổ quay đầu lại nhìn hướng Thiên Vực, khẽ nói: “Trận chiến ở cập bậc này không phải là thứ di tộc Thái Cổ chúng ta có thể can thiệp vào… Kể từ giờ phút này, Thái Cổ Kình không còn là tộc trưởng di tộc Thái Cổ nữa, sau này sẽ chọn một tộc trưởng khác, sau này nếu trong tộc còn xuất hiện một tộc trưởng ngu ngốc như vậy mà dám gọi ta lần nữa, ta sẽ tự tay dòng dõi của mình”.
Mọi người: “…”
…
Thiên Vực.
Hành động của tiên tổ di tộc Thái Cổ ngơ ngác, tất cả mọi người, nhất là Vu tộc và Ô tộc, họ cảm thấy xấu hổ.
Rõ ràng là vị tiên tổ di tộc Thái Cổ đó phát hiện ra điều gì nên mới làm như vậy.
Tộc trưởng Ô tộc bỗng nói: “Diệp công tử… Ô tộc ta cũng muốn đi, cậu xem…”
Ông ta không nhìn ra điểm đáng sợ của Diệp Quân và chủ nhân Bút Đại Đạo, nhưng… Ông ta tin tiên tổ di tộc Thái Cổ.
Vị đó là cường giả cảnh giới cấp năm Xúc Chân hàng thật giá thật.
Không nhìn ra cũng không sao…
Biết chép lại bài chứ?
“Sợ cái đếch gì!”
Lúc này tộc trưởng Vũ tộc bỗng cười nhạo: “Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, cho dù lão Thiên Vương có đến thì hôm nay Vũ tộc ta cũng sẽ sát cánh với Đế Quốc, sát cánh cùng chủ nhân Bút Đại Đạo”.
Chương 3029: Không chân thật
Một người muốn rút lui, một người vẫn đứng đội như cũ!
Tộc trưởng Trụ tộc cười khẩy, vẻ mặt khiêu khích nhìn Diệp Quân.
Ông ta đột nhiên hiểu Diệp Quân ở trước mắt cùng với chủ nhân bút Đại Đạo đó chắc chắn không bình thường nếu không thì tiên tổ di tộc Thái Cổ sẽ không làm như vậy.
Nhưng ông ta cũng hiểu rút lui có nghĩa là gì, tuy rút lui tạm thời an toàn nhưng có thể mất đi phú quý ngập trời.
Dù sao một khi rút lui thì có nghĩa là từ bỏ tất cả.
Hơn nữa, lỡ như Diệp Quân cùng với chủ nhân bút Đại Đạo này không giữ chữ tín, quay lại báo thù thì lúc đó ông ta nói lý lẽ với ai?
Vì vậy ông ta lựa chọn tiếp tục đánh cược!
Vì gia tộc của bản thân đánh cược vận mệnh tương lai của gia tộc!
Chỉ cần thành công gia tộc có thể tiếp tục hưng thịnh chục nghìn năm, con cháu đời sau cũng đều nhớ ông ta thì cũng xem như sống lại kiếp thứ hai, nếu như cược thua... ông ta cũng không có tổn thất gì dù sao bản thể của ông ta cũng không ở đây... Ông ta sợ gì chứ!
Diệp Quân nhìn tiên tổ của Trụ tộc một cái, đối với sự khiêu khích của tiên tổ Trụ tộc, hắn không để ý mà nhìn về phía tộc trưởng Ô tộc, ông ta đã chắp tay: “Diệp công tử, nếu như được phép Ô tộc ta sẽ không quan tâm đến, tất cả người của Ô tộc ta lập tức rút đi, hơn nữa rời khỏi vũ trụ này, vĩnh viễn không quay về.”
Suy nghĩ của ông ta không giống với tộc trưởng Trụ tộc, ông ta nghĩ Diệp Quân này với chủ nhân bút Đại Đạo đều không phải người tầm thường, Trụ tộc kẹp giữa bọn họ nhất định sẽ không có kết cục tốt, rút lui rời khỏi là an toàn nhất.
Diệp Quân nhìn chằm chằm tộc trưởng Ô tộc một lúc, nói: “Được.”
Tộc trưởng Ô tộc chắp tay: “Đa tạ.”
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Thực lực của các hạ và Diệp công tử phi phàm, cuộc tranh đoạt như này không phải là cuộc tranh đoạt mà Ô tộc ta có thể tham gia, vẫn mong các hạ tha thứ.”
Nói xong, ông ta dẫn theo một đám cường giả của Ô Tộc rời đi.
Nhìn thấy tộc trưởng Ô tộc dẫn đám người rời đi, những cường giả nhà họ Thiên có mặt tại đó lập tức thở phào nhẹ nhõm, bây giờ Ô tộc và di tộc Thái Cổ rời đi chỉ còn lại Đế quốc và Trụ tộc, có gì phải sợ?
Ở nơi không xa, sắc mặt hoàng để Cơ Chiến của Đế quốc vô cùng thâm trầm, phát triển của sự việc quả thật khiến ông ta bất ngờ.
Tiên tổ di tộc Thái Tổ vậy mà làm ra trò như vậy với ông ta!
Ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở nơi xa: “Đạo huynh, hai đánh một chúng ta vẫn có phần thắng.”
Di tộc Thái Cổ và Ô tộc có thể rút lui nhưng Đế quốc ông ta không thể rút lui.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Thằng ngốc này giao cho ta.”
Ông ta cũng biết trận chiến hôm nay buộc phải đánh nếu như không đánh thì sau này thằng ngốc này e là thật sự vô địch rồi.
Nghe được lời của chủ nhân bút Đại Đạo, Cơ Chiến đột nhiên cười lên, bàn tay của ông ta mở ra, ấn Đế vương từ trong lòng bàn tay ông ta xông lên trời.
Một luồng kim quang trôi lững lờ giữa trời đất!
Trong luồng kim quang vô số phù văn tụ lại, cuối cùng một người đàn ông trung niên mặc long bào xuất hiện ở trong luồng sáng đó.
Chủ nhân khai quốc của Đế quốc: Cơ Thần!
Nhìn Cơ Thần ngưng tụ hiện ra đó, trong của Cơ Chiến loé lên chút phức tạp, cả đời này ông ta đuổi theo tiên tổ nhà mình, muốn dẫn Đế quốc đến mức độ huy hoàng hơn của thời kỳ của tiên tổ.
Thế nhưng bây giờ nhìn thấy vị tiên tổ này ông ta mới biết điều này rất khó!
Tuy đối phương chỉ là một hồn ảo nhưng khí chất toả ra đã vượt qua ông ta.
Còn mạnh hơn cả tiên tổ của di tộc Thái Cổ đó.
“Gọi tổ tông!”
Ngay lúc này, giọng của Thiên Diêm của nhà họ Thiên không xa đột nhiên vang lên.
Lòng bàn tay của Thiên Liên mở ra, thần đèn Trường Minh trong tay đột nhiên hoá thành một luồng thần quang xông lên trời cho đến chân trời.
Rất nhanh trong luồng thần quang đó một người đàn ông trung niên mặc hắc bào từ từ đi ra.
Tiên tổ của nhà họ Thiên, Thiên Minh!
Khí tức của Thiên Minh không hề thua Cơ Thần!
Sau khi tiên tổ của hai nhà ra, hai bên nhìn nhau một cái cuối cùng ánh mặt lại lần lượt nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân.
Thiên Diêm kính lễ, sau đó lại huyền khí truyền âm nói lại nguyên nhân hậu quả của câu chuyện cho Thiên Minh.
Khi biết được bây giờ Diệp Quân là gia chủ của nhà họ Thiên, Thiên Minh hơi ngơ người, ánh mắt của ông ta lại rơi trên người của Diệp Quân, đánh giá Diệp Quân tỉ mỉ cũng không biết đã nhìn thấy gì, trong mắt ông ta đột nhiên lộ ra chút kỳ lạ.
Mà ngoài xa ánh mắt của Cơ Thần lại đặt ở trên người chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, trong mắt lộ ra chút kỳ lạ, tiếp đến sự kỳ lạ này biết thành chăm chú.
Cơ Thần quay đầu lại nhìn về phía Diệp Quân ở nơi xa, khi nhìn thấy Diệp Quân ông ta nhíu chặt mày.
Cơ Chiến hiển nhiên cũng sợ tiên tổ nhà mình nổi loạn, lập tức kể lại nguyên nhân hậu quả câu chuyện một lần, biểu thị Đế quốc với nhà họ Thiên, cùng với Diệp Quân đã là không chết không ngừng nghỉ...
Một lúc sau, Cơ Thần thu lại ánh nhìn gật đầu: “Vậy thì chiến đi!”
Khoảnh khắc nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo cùng với Diệp Quân, ông ta đã biết chuyện này thật ra không phải bây giờ Đế quốc có thể dính vào nhưng ông ta càng hiểu rõ bây giờ Đế quốc muốn rút lui đã không còn kịp nữa.
Đến lúc này chỉ có người thắng mới có thể ăn hết.
Trừ khi Đế quốc từ bỏ tất cả!
Đây hiển nhiên là không thể nào!
Duy nhất chỉ có chiến đấu tiếp.
Còn ở nơi không xa, Thiên Minh đột nhiên cũng cười lên: “Vậy thì chiến đi!”
Chiến!
Giọng nói Thiên Minh vừa dứt, ánh mắt của ông ta rơi vào Cơ Thần, ánh mắt hai người chạm nhau khoảnh khắc tiếp theo hai người đồng thời trở nên hư ảo, cùng lúc đó khu vực thời không bọn họ ở trở nên mơ hồ, trông không chân thật!
Chương 3030: Còn dư
Nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được uy lực của hai nguồn khí tức vô cùng đáng sợ, cứ giống như từng ngọn núi cao đè ở lồng ngực vậy!
Tất cả mọi người hoảng sợ!
Hai người đã không ở thời không này nhưng hơi thở của bọn họ đã thông qua vô số thời không đến được nơi này, chỉ có
Biểu cảm của Cơ Chiến ngưng lại, vốn dĩ ông ta cho rằng khoảng cách chênh lệch bản thân chạm thật ba phần không lớn so với năm phần nhưng bây giờ xem ra đây quả thật là cách biệt một trời.
Hai tay Cơ Chiến siết chặt, trong ánh mắt đầy sự kiên định, cho Cơ Chiến ông ta một thời gian nhất định, ông ta cũng có thể được được chạm thật năm phần!
Cơ Chiến thu suy nghĩ lại, ông ta quay đầu nhìn về phía một đám cường giả của nhà họ Thiên ở nơi không xa: “Ra tay!”
Ra tay!
Ở sau lưng ông ta, tất cả cường giả tinh nhuệ của Đế quốc đều lần lượt xông ra!
Tiên tổ Trụ tộc ở lại đó cũng đột nhiên nói: “Ra tay!”
Nói xong, ông ta xông ra ngoài trước.
Thực lực của ông ta tuy không lớn mạnh như Cơ Thần cùng với Thiên Minh nhưng đó cũng không phải là người mà cường giả cảnh giới Ngoại Giới có thể so, mục tiêu của ông ta không phải người khác mà là Diệp Quân ở nơi không xa.
Nhìn thấy tiên tổ Trụ tộc xông tới, hai mắt của Diệp Quân hơi híp lại, khoảnh khắc tiếp theo trong cơ thể của hắn đột nhiên xuất hiện vô số hư ảnh, hắn xông nhanh về phía trước, chém một kiếm mạnh.
Vèo!
Theo đó là một ánh kiếm bùng lên, tiên tổ Trụ tộc đó bị đánh bay ra ngoài hàng vạn dặm, vừa mời dừng lại hy hồn của ông ta đã trở nên hư ảo đôi chút.
Tiên tổ Trụ tộc đột nhiên ngơ người.
Mạnh như vậy sao?
Sao có thể chứ?
Diệp Quân đang muốn ra tay lần nữa nhưng lúc này một thần thứ khoá chặt hắn, Diệp Quân quay đầu lại nhìn chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Cậu đánh với ta đi!”
Diệp Quân không nói chuyện mà nhìn phía bên còn lại, lúc này cưởng giả của Đế quốc và Trụ tộc đang vây đánh cường giả của nhà họ Thiên.
Tuy số người không chiếm ưu thế nhưng khí thế của cường giả nhà họ Thiên lại không hề thua kém Đế quốc và Trụ tộc, trái lại mỗi một người nhà họ Thiên lúc này đều tràn đầy sức chiến đấu!
Bởi vì bọn họ biết hôm nay căn bản không có đường lui, không tử trận thì phải diệt tộc!
Bọn họ không còn đường lui, đương nhiên phải chiến đấu đến cùng!
Nhìn thấy thế cục trận chiến không có quá bất lợi với nhà họ Thiên, Diệp Quân cũng yên tâm một chút, hắn nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta cười: “Diệp Quân, không ngờ đến cuối cùng hai chúng ta cũng phải đánh...”
Lời còn chưa nói xong, đột nhiên biểu cảm của ông ta đơ ra bởi vì Diệp Quân đã hoá thành một cây kiếm chém mạnh về phía ông ta.
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo thâm trầm: “Mẹ nó, không nói võ đức!”
Nói xong, ông ta phất tay áo vung lên, từng đường đạo ấn đột nhiên cuốn lốc xuất hiện, đối đầu với kiếm đó của Diệp Quân.
Lúc này Diệp Quân có Hư Chân Linh hộ thể vì thế thực lực của hắn đã vượt xa ban đầu, nhát kiếm này chém ở trên đường ấn đạo đó, người sau cản bản không chịu nổi sức mạnh kinh khủng chứa trong kiếm của hắn, vỡ nát nhưng chủ nhân bút Đại Đạo ở nơi không xa trước mặt hắn đã không thấy nữa.
Đôi mắt của Diệp Quân hơi híp, đột nhiên hắn cảm thấy xung quanh tối sầm, tiếp đến thời không xung quanh giống như pháo hoa rực rỡ bắt đầu bắn lên.
Sắc mặt của Diệp Quân trầm lại, đây là thuật thần thông gì vậy?
Không có nghĩ nhiều, hắn chém mạnh một kiếm xuống,
Ong!
Nhát kiếm này vừa rơi xuống, tất cả vỡ nát.
Thời không ở trước mặt hắn bị hắn cưỡng chế làm nứt là một đường cực lớn!
Mà ngay tại lúc này, dường như hắn cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nên nhìn cuối tầm nhìn có một ấn đạo vạn trượng đột nhiên rơi thẳng xuống, lúc đó xung quanh thời không đang ở ngay khoảnh khắc này đồng thời bùng cháy, vô số phù văn lưa từ xung quanh cuốn đến, hướng về phía hắn.
Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng trong đạo ấn vạn trượng, biểu cảm của Diệp Quân nghiêm trọng, tên này quả nhiên đã hồi phục được một chút thực lực, thực lực này ít nhất chạm bốn phần thật.
Diệp Quân cũng không dám sơ suất, thúc giục huyết mạch phong ma trong cơ thể, chân phải đập mạnh một cái cả người hoá thành một kiếm quang màu đỏ xông lên trời.
Ong!
Tiếng sắc bén của kiếm vang khắp thời không này, tiếp đến kiếm quang đó mạnh mẽ đụng vào trên đạo ấn đó.
Ong!
Kiếm quang cùng với đạo ấn đó đồng thời vỡ nát, vô số mảnh vỡ kiếm quang cùng với đạo ấn nổ ra ở trong thời không này, từng đạo sức mạnh đáng sợ xung kích nhưng núi lửa đang không ngừng tự nổ, cuốn đi mọi thứ!
Diệp Quân bị vô số sóng chấn động của xung kích liên tục lùi về sau, sau khi lùi được gần vạn trượng hắn phất tay một cái, một đạo quang xuất hiện đột nhiên làm vỡ sức mạnh của những xung kích này.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn cuối ánh nhìn, ở nơi xa chủ nhân bút Đại Đạo đang trôi nổi trong không trung, tay phải bấm tay niệm chú ở xung quanh ông ta vây quanh vô số phù văn kỳ lạ, xung quanh ông ta toả ra khí tức đạo pháp vô cùng kinh khủng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chủ nhân bút Đại Đạo cười: “Đồ ngốc quả nhiên đúng như dự đoán của ta, cậu căn bản không có cách nào hoàn toàn phát huy những sức mạnh Hư Chân Linh này!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy thì đã sao? Thu phục ông còn dư!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Hôm nay ông đây sẽ giết chết cậu!”
Nói xong trong cơ thể ông ta bộc phát một luồng khí tức đáng sợ...
...
Bình luận facebook