-
Chương 3036-3040
Chương 3036: Kiến hôi
Xúc Chân cấp năm!
Khí tức ông ta tỏa ra còn khủng khiếp hơn cả Diệp Quân lúc ở thời kỳ đỉnh cao.
Bị khí tức của Cơ Chiến bao phủ, giờ phút này Diệp Quân đã không thể nào hô hấp, đôi mắt hắn dần dần khép lại, vào giờ khắc này đất trời bất chợt trở nên yên tĩnh.
Ở phía xa, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, ông ta không còn nghĩ đến việc thực lực của Cơ Chiến tăng lên nữa, bây giờ trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ, đó chính là ông ta sắp thắng.
Bởi vì giờ khắc này Diệp Quân căn bản không thể nào chống lại Cơ Chiến, Diệp Quân chỉ có hai lựa chọn, một là đầu hàng nhận thua, hai là bị Cơ Chiến đánh chết.
Cho dù là lựa chọn nào, chủ nhân bút Đại Đạo cũng thắng.
Chỉ cần thắng, ông ta sẽ có thể khôi phục thực lực!
Mà ngay lúc này, Diệp Quân ở phía xa đột nhiên mở hai mắt ra: “Tất cả mọi người ở Thiên Vực nghe lệnh ta, giúp ta một tay!"
Dứt lời, hắn giơ cao ý kiếm trong tay, âm thanh như sấm vang quét qua toàn bộ Thiên Vực!
"Ta nguyện giúp tộc trưởng..."
Bên trong Thiên Vực, từng thanh âm liên tục vang lên rồi trầm xuống.
Trong phút chốc, sức mạnh tín ngưỡng vô cùng vô tận từ toàn bộ Thiên Vực tập hợp lại, tràn vào trong cơ thể Diệp Quân!
Sức mạnh tín ngưỡng!
Nếu là trước kia, Diệp Quân căn bản không thể nào trong thời gian ngắn mà thu được sức mạnh tín ngưỡng của nhà họ Thiên, nhưng bây giờ, hắn chiến đấu cho nhà họ Thiên, hắn đã có được sự công nhận của người nhà họ Thiên, vì vậy, có thể nói là một người hô hào vạn người hưởng ứng.
Trong khoảnh khắc, trật tự tín ngưỡng của Diệp Quân lại xuất hiện lần nữa, uy áp của kiếm đạo tín ngưỡng chống lại sức mạnh uy áp do Cơ Chiến giải phóng.
Diệp Quân chém xuống một kiếm thật mạnh.
Ầm!
Chỉ một kiếm, huyết quang tỏa ra trên người Cơ Chiến đã vỡ nát, cả người ông ta bị đánh bay ra ngoài mấy trăm ngàn trượng...
"Diệp Quân!"
Ở phía xa, chủ nhân bút Đại Đạo hét lên: “Cậu sử dụng sức mạnh tín ngưỡng..."
Nói đến đây, ông ta đột nhiên ngừng lại, bởi vì ông ta ý thức được, thứ Diệp Quân vận dụng không phải là sức mạnh tín ngưỡng của vũ trụ Quan Huyên, mà là của Thiên Vực, và việc người khác sử dụng sức mạnh của Thiên Vực, dường như không hề phạm quy...
Mặc dù như vậy, nhưng ông ta vẫn phải mắng!
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận nói: "Cậu lại lợi dụng sức mạnh tín ngưỡng, cậu...Cậu không biết xấu hổ!"
Ông ta không ngờ đây mới là con át chủ bài nhất của Diệp Quân!
Mặc dù hiện tại sức mạnh tín ngưỡng của các cường giả Thiên Vực giờ phút này vẫn chưa thuần khiết lắm, nhưng đó vẫn là sức mạnh tín ngưỡng, mà bản thân Diệp Quân chính là kẻ tu luyện Đạo Trật Tự, giờ phút này hắn có những thứ sức mạnh tín ngưỡng này góp sức, gần như trong nháy mắt đã sống lại.
Dẫu sao, các cường giả Thiên Vực đều mạnh hơn các cường giả vũ trụ Quan Huyên, điều này bù đắp rất nhiều cho khuyết điểm của sức mạnh tín ngưỡng không thuần khiết.
Chỉ một kiếm, Diệp Quân đã chém bay Cơ Chiến, nhưng thân xác của chính hắn cũng tan nát trong nháy mắt...
Diệp Quân chỉ còn lại linh hồn, hắn cũng không để ý đến linh hồn hư ảo của mình, mà quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo cách đó không xa.
Thấy Diệp Quân tới, chủ nhân bút Đại Đạo chợt thấy có gì đó không ổn, người này muốn giết ta!
Thế nhưng, Diệp Quân lại không ra tay.
Lúc này mặc dù hắn đã tập hợp được vô số sức mạnh tín ngưỡng, thế nhưng, hắn căn bản không dám vung kiếm, bởi vì bây giờ hắn chỉ còn lại linh hồn, mà linh hồn của hắn còn vô cùng yếu ớt, căn bản không chịu nổi một lần vung kiếm của hắn.
Bây giờ hắn mới thật sự đã đạt tới cực hạn của mình!
Diệp Quân nhìn Cơ Chiến ở phía xa, lúc này, linh hồn Cơ Chiến cực kỳ yếu ớt, giữa chân mày ông ta nổi lên một dấu ấn màu đỏ máu.
Thấy Cơ Chiến, chân mày Diệp Quân cau lại, theo lý mà nói, một kiếm vừa rồi hẳn phải hoàn toàn giết chết đối phương!
Nhưng mà, đối phương lại còn sống.
Ánh mắt Diệp Quân chú ý vào dấu ấn màu đỏ máu giữa chân mày Cơ Chiến, là vấn đề của dấu ấn.
Cơ Chiến đang định nói thì ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền ra từ bên trong dấu ấn: “Phế vật!"
Dứt lời, dấu ấn đó rung lên kịch liệt, ngay sau đó, một đạo hư ảnh lặng lẽ ngưng tụ từ trong đó, một khắc sau, linh hồn của Cơ Chiến kia bỗng trở nên hư ảo trong suốt.
Đang bị cưỡng ép đoạt xác!
Cơ Chiến hoảng hốt: “Ngươi...Ngươi muốn làm gì..."
Không có chút sức phản kháng nào, Cơ Chiến bị chiếm đoạt thần hồn, mà ý thức gốc của ông ta đã bị xóa sạch.
"Làm càn!"
Chính vào lúc này, tiên tổ của đế quốc trong vùng thời không Hư Vô đột nhiên hét lên, một luồng uy áp mạnh mẽ nhắm thẳng tới 'Cơ Chiến' kia.
'Cơ Chiến' giơ tay lên đánh một quyền.
Ầm!
Chỉ một quyền, lại hạ gục tiên tổ của đế quốc...
Tất cả mọi người đều choáng váng.
'Cơ Chiến' nhìn lướt qua mọi người trong sân với vẻ mặt đầy khinh thường: “Một lũ kiến hôi!"
. . .
Chương 3037: Đống rác!
Một bầy kiến hôi!
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn "Cơ Chiến" bị đoạt xác, vẻ mặt kinh ngạc.
Cường giả thần bí này là ai?
Tổ tiên Đế quốc vậy mà lại bị một quyền đánh nát?
Lúc này đây, người của hai bên đều mơ màng, tuy cường giả thần bí này đánh tổ tiên Đế quốc, nhưng cường giả nhà họ Thiên cũng lộ vẻ mặt đề phòng, vì câu nói vừa rồi của tên kia không phải chỉ nói Đế quốc, mà là tất cả mọi người ở đây!
Diệp Quân nhìn cường giả thần bí trước mắt này, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cường giả thần bí kia, cũng nhíu mày lại.
Cường giả bí ẩn chậm rãi nhắm mắt lại, ông ta siết chặt nắm tay, một luồng uy thế đang sợ chợt bao trùm khắp toàn bộ Thiên Vực.
Tất cả mọi người lập tức nghẹt thở!
Mọi người hoảng hốt!
Diệp Quân cũng vô cùng khiếp sợ, thực lực của cường giả thần bí này có chút vượt quá nhận thức của hắn.
Quá khủng bổ!
Hơn nữa đối phương còn không phải bản thể, ông ta chỉ dùng một cách đặc biệt để đã khống chế Cơ Chiến, nói cách khác. Đối phương căn bản không ở đây.
Nếu là bản thể đến...
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ là chi viện của tên chủ nhân bút Đại Đạo này mời tới?
Nhưng khi thấy vẻ mặt nghi hoặc của chủ nhân bút Đại Đạo, hắn phải nhíu mày lại, lẽ nào đồ chó này cũng không biết tên kia?
Vậy ông ta mọc ra từ đâu?
Cường giả thần bí đột nhiên mở mắt ra, ông ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: "Ngươi chính là chủ nhân bút Đại Đạo".
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn đối phương: "Ngươi biết ta?"
Cường giả thần bí đánh giá chủ nhân bút Đại Đạo một lượt rồi nở nụ cười: "Năm đó ta nghe nói ngươi cũng là một nhân vật không tầm thường, không ngờ ngươi lại kém cỏi như thế... Quả là làm người ta quá thất vọng".
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Cường giả bí ẩn hít một hơi thật sâu, ánh mắt của ông ta chợt trở nên dử tợn, đột nhiên, ông ta giương khẽ hai tay lên, trong phút chốc, toàn bộ dung nham sâu trng mặt đất chợt sôi lên ùng ục rồi phóng lên trời, cao tận mấy triệu trượng!
Những dung nham này còn mang theo một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ!
Tất cả cột lửa dung nham phóng lên trời, đâm thẳng vào sâu trong tinh không, ngay sau đó, tất cả linh khí vùng vũ trụ này lập tức bị một luồng sức mạnh đáng sợ nuốt chửng.
Không chỉ như vậy, mà tất cả linh khí của các sinh linh này đều bị cưỡng chế rút ra!
Tất cả mọi người đều hoang mang.
"Phệ Linh Đạo!"
Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo ở phía xa đột nhiên cả kinh nói: "Ngươi đến từ Đại Hư trong truyền thuyết..."
"Ồ?"
Người bí ẩn kia quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, cười nói: "Ngươi cũng biết nơi đó à, đúng là có tài..."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm đối phương: "Ta với ngươi không thù không oán".
Cũng không phải ông ta sợ đối phương, chủ yếu là ông ta cảm thấy không cần phải đối đầu với tên kia, như ông ta nói, giữa bọn họ không thù không oán.
Người bí ẩn kia cũng nở nụ cười: "Sao thể, ngươi sợ à? Ha ha!"
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Người thần bí cười khẩy: "Các ngươi đều chạy không thoát".
Nói rồi, ông ta nhấc khẽ hai tay lên, một kết giới thần bí chợt bao trùm lấy tất cả mọi người nơi đây, ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm giác được linh khí trong cơ thể mình bắt đầu không tự chủ được tuôn ra, bị hút về phía những cột sáng dung nham kia.
"Mẹ kiếp!"
Chủ nhân bút Đại Đạo giận tím mặt, bởi vì đối phương còn cướp đoạt cả linh khí của ông ta nữa, ông ta đang định ra tay nhưng chợt nghĩ đến gì đó, ông ta đột nhiên quay về phía Diệp Quân: "Tên khốn kiếp, máu dùng tín ngưỡng của ngươi đánh ông ta đi".
Diệp Quân liếc mắt sang, không nói gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói:"Bản thể của ông ta đang ở vũ trụ này, ông ta muốn mượn linh khi ở đây để loại bỏ phong ấn... Bây giờ không đánh ông ta, chờ đến khi bản thể xuất thế thì tất cả đều phải chết".
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ta đánh không lại, ông muốn đánh thì tự đánh đi".
Chủ nhân bút Đại Đạo cả giận nói: "Ngươi không đánh, ngươi không chết, nhưng tất cả mọi người ở Thiên Vực đều phải chết".
Diệp Quân trầm mặc.
Chủ nhân bút Đại Đạo gắt gao nhìn ông ta, lại nói: "Nhiều nhất một phút, bản thể ông ta sắp thoát ra rồi... Ngươi có chắc là không đánh không?"
"Cười chết ta".
Phía chân trời, cường giả thần bí kia đột nhiên cười to nói: "Một đống rác gọi một đống rác khác đến đánh ta... Thật là thú vị!"
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo vô cùng âm trầm.
Chương 3038: Thứ vô dụng
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía người thàn bí, lúc này linh khí của tất cả mọi người ở đây đều đang bị tên kia cưỡng chế cướp đoạt, mà họ đều không thể phản kháng được.
Nếu như hắn không có sức mạnh tín ngưỡng thì hắn cũng không thể phản kháng lại được, nhưng lúc này nhờ có tín ngưỡng bổ trợ nên sức mạnh thần bí kia không thể khống chế được hắn. Nhưng hắn cũng không chắc có thể đánh lại được đối phương, dù sao thì bây giờ hắn đang trong trạng thái trọng thương!
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì, thế nhưng chủ nhân bút Đại Đạo đã ý của Diệp Quân.
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía người thần bí, lúc này đây, tên kia cũng đang nhìn ông ta và Diệp Quân, trong mắt tràn ngập sự khiêu khích.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Ra tay!"
Vừa dứt lời, ông ta lập tức hóa thành từng luồng đạo ấn xông lên, bắn thẳng về phía người thần bí kia.
Ông ta vốn định liên thủ với tên thần bí này, nhưng phát hiện đối phương cũng là một loại không coi ai ra gì, chỉ là một phân thân thôi mà đã khinh thường người khác như vậy, nếu bản thể xuất hiện thì ông ta còn đường sống không?
Mẹ kiếp!
Đáng chết!
Nhìn thấy Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo cùng ra tay, người thần bí kia chỉ nở nụ cười, trong đó tràn ngập vẻ xem thường.
Ông ta giương tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng đè xuống, trong phút chốc, một cái ấn máu từ trong lòng bàn tay ông ta đột ngột bắn thẳng xuống.
Ầm ầm!
Ấn máu vừa hạ xuống, Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo trong nháy mắt bị đánh bay, ngay sau đó, hai luồng sáng đỏ bao trùm lấy Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo, Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đồng thời bị trấn áp ngay tại chỗ.
Diệp Quân cầm kiếm trong tay, sức mạnh tín ngưỡng trong cơ thể không ngừng tuôn ra, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đỡ lại luồng sáng đỏ kia, không chỉ thế, thần hồn vừa khôi phục được một chút lại vì một kiếm vừa rồi mà bị trọng thương, trở nên vô cùng mờ ảo.
Ở phía chân trời, tên thần bí kia khinh thường nhìn Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo: "Chỉ thế thôi à?"
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo cực kì khó coi, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: "Tên khốn kiếp, không phải ngươi biết đánh nhau lắm à? Sao giờ lại yếu thế?"
Tên thần bí đột nhiên quay sang chủ nhân bút Đại Đạo: "Cái ngữ này nói nhiều quá!"
Dứt lời, ông ta phất tay áo lên, ấn máu kia lập tức đánh mạnh về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức biến sắc, ông ta đưa tay ra, một đạo ấn xuất hiện che trước người.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt, đạo ấn của ông ta đã bị phá nát, sức mạnh khổng lồ kia đánh ông ta bật ra xa mấy vạn trượng.
Chủ nhân bút Đại Đạo muốn thừa cơ hội này bỏ chạy, nhưng tên thần bí kia tất nhiên không có ý định buông tha cho ông ta, thế là cách không vung đấm về phía ông ta, ấn máu kia lập tức hóa thành một cột sáng màu đỏ tươi bắn thẳng về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Bất đắc dĩ, chủ nhân bút Đại Đạo chỉ có thể dừng lại, ông ta bỗng xoay người, tay bấm một pháp quyết, thủ pháp xong, một luồng sáng vàng hiện lên, nhưng không phải dùng để tấn công, mà là phòng thủ.
Luồng sáng vàng kia vừa tiếp xúc với ấn máu đã ầm ầm vỡ vụn, sức mạnh to lớn lại lần nữa đánh văng ông ta ra ngoài.
Căn bản không phải là đối thủ!
Phía xa, Diệp Quân nhìn thấy tình cảnh này thì sắc mặt trầm xuống, nếu hắn không bị thương, còn ở trạng thái đỉnh cao thì dựa vào sức mạnh tín ngưỡng vẫn có thể đánh được một trận với đối phương, nhưng bây giờ hắn chỉ lực bất tòng tâm.
Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, linh khí của mọi người đều đang bị điên cuồng cướp đoạt, không chỉ mọi người ở đây mà toàn bộ linh khí khắp vũ trụ này cũng đều đang bị cướp đoạt tàn nhẫn.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người thần bí, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, tên này chạy từ đâu đến?
Bên trên bầu trời xanh thẳm, người thần bí liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo vừa bị đánh bay, lắc đầu: "Ngươi còn kém hơn cả ta nghĩ... Danh tiếng của ngươi là ba hoa chích chòe hết à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cả giận nói: "Mẹ nó ngươi không thấy sức mạnh đạo pháp của ta bị phong ấn à? Hả"
Người thần bí liếc ông ta một cái: "Không bị phong ấn thì ngươi cũng kém".
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Người thần bí xòe tay ra, ấn máu kia trở lại lòng bàn tay ông ta, nhìn ấn màu đó, ông ta như nghĩ đến điều gì mà đột nhiên trở nên dữ tợn.
Phía xa, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn xuống Diệp Quân: "Tên khốn kia, ngươi có đánh được không?"
Diệp Quân liếc mắt nhìn ông ta: "Ông nghĩ sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo do dự một chốc rồi nói: "Ta có thể giúp ngươi khôi phục thần hồn và thân thể".
Diệp Quân có chút kinh ngạc.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói lời nào.
Tất nhiên Diệp Quân hiểu ý của chủ nhân bút Đại Đạo: "Trước tiên giải quyết người này".
Chủ nhân bút Đại Đạo gật gật đầu, ông ta xòe tay ra, một đạo ấn ngưng tụ trong tay, tay trái ông ta bấm quyết: "Đạo pháp thiên địa, vạn pháp tự nhiên, dẫn đạo tụ thần..."
Dứt lời, ông ta bấm tay một cái, chiếc đạo ấn kia đột nhiên hóa thành một luồng sáng bay đến chỗ Diệp Quân.
Luồng sáng kia chui vào giữa hàng mày hắn, trong phút chốc, vô số sức mạnh đạo pháp từ trong thiên địa hội tụ đến, bắt đầu cuồn cuộn hội tụ lại chữa chị cho thần hồn Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng cảm nhận được toàn thân có một luồng sức mạnh bát ngát đang cuộn trào... Chẳng mấy chốc, thần hồn hắn đã được chữa trị thần tốc, không chỉ thế, thân thể hắn cũng được đắp nặn lại một lần nữa.
Thấy cảnh này, người thần bí ở phía chân trời liếc mắt nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, cười nói: "Đạo ngoại đạo... Xem ra ngươi cũng chẳng phải thứ vô tích sự lắm".
Chủ nhân bút Đại Đạo tức đến gần thổ huyết.
Phía xa, Diệp Quân hít một hơi thật sâu, tuy hắn không khôi phục lại được trạng thái đỉnh cao, nhưng lúc này cũng đã hồi phục được bốn năm phần mười rồi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía người thần bí. Một khắc sau, hắn lập tức hóa thành một luồng kiếm quang chém về phía ông ta.
Người thần bí vung tay áo lên, ấn máu kia mạnh mẽ đánh về phía Diệp Quân.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang đùng đoàng, một luồng kiếm quang cũng ánh sáng đỏ đồng thời bắn ra, Diệp Quân bị chấn lùi về chỗ cũ... Cùng lúc đó, thân thể hắn vừa được chủ nhân bút Đại Đạo ngưng tụ lại cũng lần nữa nứt vỡ...
Người thần bí liếc mắt nhìn Diệp Quân, sau đó lại quay sang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở cách đó không xa, trong mắt không hề che giấu sự xem thường: "Đây là Đạo ngoại đạo của ngươi à? Đúng là kém cỏi vô cùng!"
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Chương 3039: Ngươi không xứng
Mặt chủ nhân bút Đại Đạo đen kịt như màu than.
Trước giờ ông ta đối mặt với nhà họ Dương cũng chưa bị nhục nhã thế này.
Con bà nó.
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà!
Bên kia, thân xác lại vỡ nát khiến Diệp Quân phải hít vào một hơi, cảm nhận được mình đã đi đến giới hạn.
Mỗi lần hắn rút kiếm đều gây thương tổn đến thể xác và linh hồn, khiến cái trước không chịu nổi mà vỡ ra, cái sau thì cũng ngấp nghé.
Đã không có Thanh Huyền trong tay, nếu tiếp tục tấn công nữa thì thần hồn hắn cũng không còn.
Diệp Quân nhìn lên, thấy trên trời cao đang tụ lại một vùng linh khí vô tận như biển.
Hắn hỏi chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông còn giấu bài gì không đấy?"
Ông ta chỉ liếc xéo hắn.
Thế là hắn biết lão chó già này nhất định còn gì đó chưa tung ra.
Hắn bèn nói: “Ta cũng có”.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ khinh thường nhìn sang.
Thế là Diệp Quân cũng ngậm miệng.
Hai người mặc cho người bí ẩn kia tiếp tục cướp đoạt linh khí.
Diệp Quân là không thể ra tay, còn chủ nhân bút Đại Đạo là vì đang đề phòng hắn, vì ông ta vẫn xem Diệp Quân là kẻ địch chủ yếu.
Người bí ẩn thấy cả hai đứng im như phỗng thì bật cười: “Ta từng nghe chủ nhân bút Đại Đạo là kỳ nhân bậc nhất thế gian, không chỉ khống chế đạo pháp mà còn cai quản Đại Đạo bên ngoài. Hôm nay gặp mặt, nào ngờ chỉ là một tên lừa bịp, thất vọng vô cùng”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói lời nào.
Người bí ẩn mặc kệ ông ta: “Nhưng thôi, người trên đời hầu hết đều là hạng mua danh trục lợi mà. Ngươi đi đi”.
Đi?
Diệp Quân dại cả người.
Vãi ò!
Thằng cha này nói cái qué gì đấy?
Muốn thả chủ nhân bút Đại Đạo đi là thế nào?
Chủ nhân bút Đại Đạo thoáng sửng sốt nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều mà xoay người. Đúng lúc đó, người bí ẩn lại hỏi: “Có biết vì sao ta thả ngươi không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo tiếp tục bước đi, người bí ẩn nói: “Vì ngươi không xứng”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại.
Người bí ẩn cười rộ lên: “Quả thật không xứng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo đối mặt gã, cười nói: “Xem ra ta đã cho mi đủ thể diện rồi”.
Thân thể ông ta bốc cháy.
Uỳnh!
Khí tức hùng hậu hội tụ lại từ bốn phương.
Đốt cháy cả đạo và pháp.
Diệp Quân nheo mắt, nhận ra lão chó già này đang chuẩn bị liều mạng thật.
Đạo pháp của chủ nhân bút Đại Đạo vốn không thuộc về thế giới này, nên một khi thiêu đốt thì đạo pháp của thế giới này lại chịu không nổi, toàn bộ trật tự bắt đầu tan vỡ thành từng mở. Những ngọn lửa đạo pháp ùa tới như thủy triều.
Nụ cười đọng lại trên mặt người bí ẩn.
Chủ nhân bút Đại Đạo gằn giọng: “Đập gã ra bã cho ta!"
Rồi hóa thành một ngọn lửa sáng rực vụt tới.
Đúng là liều mạng!
Ông ta vốn định giữ chiêu này lại để đối phó Diệp Quân. Ai mà biết thằng ranh con ấy còn giấu cái gì trong tay chứ?
Nhưng bây giờ thì ông ta bất chấp.
Pha này không đánh cho hả giận thì cả đời ăn ngủ không yên.
Con mẹ nó cho mày xem thường tao này!
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo đã ra tay, Diệp Quân lập tức tranh thủ.
Phải trị thương.
Mau lên.
Có thần liên trong người, hắn chỉ cần tập trung là có thể khôi phục nhanh chóng.
Thiên Liên chạy đến, đặt hai đóa thần liên cạnh ngực Diệp Quân.
Hai đóa sen cuối cùng của nhà họ Thiên.
Thuộc quyền sở hữu của cô ta với tư cách là người thừa kế chức tộc trưởng, cho dù bị thương nặng cũng không đem ra dùng.
Nhờ có chúng mà thần hồn của Diệp Quân mới được chữa trị nhanh chóng.
Chương 3040: Còn giấu bài không?
Bên kia, chủ nhân bút Đại Đạo lao tới như một quả cầu lửa. Người bí ẩn cảm nhận được sức mạnh của ông ta thì không dám xem thường, vung tay gọi huyết ấn hóa thành huyết lôi giáng xuống.
Ruỳnh!
Tiếng nổ đinh tai vang lên. Lửa và sấm sét đồng thời bùng nổ liên tục, cuốn phăng đi hết thẳng, hất tung hai đối thủ đi.
Lực xung kích ập đến chỗ Diệp Quân. thl lập tức đứng ra, dùng sức mạnh còn lại điều khiển Trường Minh Thần Đăng ngăn cản từng đợt sóng. Người nhà họ Thiên cũng nhanh chóng chạy tới bảo vệ Diệp Quân.
Phát hiện linh hồn mình mờ đi, người bí ẩn trông khó chịu ra mặt.
Chiêu vừa rồi của chủ nhân bút Đại Đạo đã khiến gã trọng thương.
Lại còn có đạo pháp nằm ngoài thế giới này trấn áp gã.
Gã mở miệng: “Xem ra ta đã khinh thường ngươi, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nghe vậy thì máu nóng lên đầu: “Ra vẻ con bà mày!"
Rồi mặc kệ thương tích của bản thân mà lại lao tới.
Mang theo một cột lửa như sấm chớp.
Người bí ẩn nheo đôi mắt đầy sát khí, tay cầm huyết ấn hóa thành nắm đấm vung tới.
Ầm!
Cú va chạm trời long đất lở, lửa và máu tuôn ra như thác, sức mạnh bùng nổ lan tràn khắp nơi.
Chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại, tiếp tục tấn công người bí ẩn.
Thật sự liều mạng với nhau.
Diệp Quân thấy cảnh này thì mắt nhảy liên hồi, cảm thấy ban nãy mà chủ nhân bút Đại Đạo dùng chiêu này với hắn thì hắn đã không chịu được rồi.
Giấu bài cũng sâu ghê.
Mà hắn biết sở dĩ ông ta không dùng nó là vì đang ngại hắn cũng còn giấu bài, hơn nữa ngay từ đầu vẫn để lại một mắt đề phòng Cơ Chiến nên vẫn chưa thật sự tung hết sức.
Nào ngờ bây giờ chủ nhân bút Đại Đạo lại bị người bí ẩn nhòm ngó đến.
Nếu đây là nơi vắng vẻ thì ông ta còn có thể nhịn cho qua, nhưng trước mặt Diệp Quân thì tuyệt đối không.
Bằng không sẽ trở thành trò cười cả đời.
Sống trên đời này, có ai lại chẳng muốn giữ thể diện?
Diệp Quân lại vội vàng chữa thương, hạ quyết tâm lát nữa giết người bí ẩn, sau diệt chủ nhân bút Đại Đạo.
Bên kia, chủ nhân bút Đại Đạo như quả cầu lửa tấn công người bí ẩn. Người sau có ưu thế về sức mạnh, nhưng người trước đã mặc kệ sống chết, hai bên lưỡng bại câu thương.
Bên phe Đế quốc cũng không hiểu gì.
Trước tiên, Cơ Chiến đã chết.
Không có thủ lĩnh nên chúng đi không được, ở cũng không xong, chỉ còn chút hy vọng gửi gắm cho chủ nhân bút Đại Đạo.
Người nhà họ Thiên cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này, nhưng họ chỉ cần biết Diệp Quân không sao là được.
Bọn họ vây hắn vào giữa.
Muốn đụng đến hắn thì phải vượt qua họ trước
Chủ nhân bút Đại Đạo vẫn còn đang tấn công người bí ẩn. Sức mạnh hai bên như núi lửa dâng trào khiến cường giả Giới Ngoại cũng không dám lại gần.
Một hồi sau, chủ nhân bút Đại Đạo hết sức.
Linh hồn ông ta mờ ảo như khói, không nhờ có cái ấn giữa trán thì đã sớm bị hủy diệt.
Người bí ẩn cũng không ổn lắm, linh hồn mờ ảo, khí tức hỗn loạn, rõ ràng đã trọng thương.
Hai bên đều chịu thiệt.
Những tầm mắt đầy sát ý phóng về phía người bí ẩn.
Gã phát giác được thì cười: “Hôm nay ta tha chết cho ngươi”.
Rồi giơ cao huyết ấn, tụ tập linh khí rồi di chuyển ra xa.
Chủ nhân bút Đại Đạo thấy vậy thì la lên với Diệp Quân: “Gã định giải phong ấn bản thể đấy! Ngăn lại!"
Bản thể?
Diệp Quân giật mình, bỏ dở chữa thương mà đuổi theo, bỗng hắn dừng lại.
Thấy hắn nhìn mình, chủ nhân bút Đại Đạo thoáng sững người: “Gì? Ngươi nghĩ ta còn chiêu gì à?"
Diệp Quân: “Ông cũng đuổi theo”.
Hắn muốn giải quyết ông ta trước nhưng vẫn nhịn lại.
Lỡ như ông ta còn giấu bài thì đánh nhau bây giờ là quá ngu.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ gật đầu.
Cả hai đều muốn làm thịt nhau, nhưng đều biết trước tiên phải giải quyết người bí ẩn.
Diệp Quân nói với Thiên Diêm: “Ông đợi ở đây, đừng theo”.
Rồi cùng chủ nhân bút Đại Đạo biến mất.
Người bí ẩn quá mạnh, người nhà họ Thiên đuổi theo cũng không giúp được gì, mà phe Đế quốc vẫn còn đó.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo.
Ông ta chỉ nói: “Nếu ngươi thấy ta hết bài rồi thì cứ ra tay, khỏi nhìn”.
Diệp Quân: “Ta không phải hạng người như vậy”.
Chủ nhân bút Đại Đạo quát: “Cút ngay”.
Xúc Chân cấp năm!
Khí tức ông ta tỏa ra còn khủng khiếp hơn cả Diệp Quân lúc ở thời kỳ đỉnh cao.
Bị khí tức của Cơ Chiến bao phủ, giờ phút này Diệp Quân đã không thể nào hô hấp, đôi mắt hắn dần dần khép lại, vào giờ khắc này đất trời bất chợt trở nên yên tĩnh.
Ở phía xa, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, ông ta không còn nghĩ đến việc thực lực của Cơ Chiến tăng lên nữa, bây giờ trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ, đó chính là ông ta sắp thắng.
Bởi vì giờ khắc này Diệp Quân căn bản không thể nào chống lại Cơ Chiến, Diệp Quân chỉ có hai lựa chọn, một là đầu hàng nhận thua, hai là bị Cơ Chiến đánh chết.
Cho dù là lựa chọn nào, chủ nhân bút Đại Đạo cũng thắng.
Chỉ cần thắng, ông ta sẽ có thể khôi phục thực lực!
Mà ngay lúc này, Diệp Quân ở phía xa đột nhiên mở hai mắt ra: “Tất cả mọi người ở Thiên Vực nghe lệnh ta, giúp ta một tay!"
Dứt lời, hắn giơ cao ý kiếm trong tay, âm thanh như sấm vang quét qua toàn bộ Thiên Vực!
"Ta nguyện giúp tộc trưởng..."
Bên trong Thiên Vực, từng thanh âm liên tục vang lên rồi trầm xuống.
Trong phút chốc, sức mạnh tín ngưỡng vô cùng vô tận từ toàn bộ Thiên Vực tập hợp lại, tràn vào trong cơ thể Diệp Quân!
Sức mạnh tín ngưỡng!
Nếu là trước kia, Diệp Quân căn bản không thể nào trong thời gian ngắn mà thu được sức mạnh tín ngưỡng của nhà họ Thiên, nhưng bây giờ, hắn chiến đấu cho nhà họ Thiên, hắn đã có được sự công nhận của người nhà họ Thiên, vì vậy, có thể nói là một người hô hào vạn người hưởng ứng.
Trong khoảnh khắc, trật tự tín ngưỡng của Diệp Quân lại xuất hiện lần nữa, uy áp của kiếm đạo tín ngưỡng chống lại sức mạnh uy áp do Cơ Chiến giải phóng.
Diệp Quân chém xuống một kiếm thật mạnh.
Ầm!
Chỉ một kiếm, huyết quang tỏa ra trên người Cơ Chiến đã vỡ nát, cả người ông ta bị đánh bay ra ngoài mấy trăm ngàn trượng...
"Diệp Quân!"
Ở phía xa, chủ nhân bút Đại Đạo hét lên: “Cậu sử dụng sức mạnh tín ngưỡng..."
Nói đến đây, ông ta đột nhiên ngừng lại, bởi vì ông ta ý thức được, thứ Diệp Quân vận dụng không phải là sức mạnh tín ngưỡng của vũ trụ Quan Huyên, mà là của Thiên Vực, và việc người khác sử dụng sức mạnh của Thiên Vực, dường như không hề phạm quy...
Mặc dù như vậy, nhưng ông ta vẫn phải mắng!
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận nói: "Cậu lại lợi dụng sức mạnh tín ngưỡng, cậu...Cậu không biết xấu hổ!"
Ông ta không ngờ đây mới là con át chủ bài nhất của Diệp Quân!
Mặc dù hiện tại sức mạnh tín ngưỡng của các cường giả Thiên Vực giờ phút này vẫn chưa thuần khiết lắm, nhưng đó vẫn là sức mạnh tín ngưỡng, mà bản thân Diệp Quân chính là kẻ tu luyện Đạo Trật Tự, giờ phút này hắn có những thứ sức mạnh tín ngưỡng này góp sức, gần như trong nháy mắt đã sống lại.
Dẫu sao, các cường giả Thiên Vực đều mạnh hơn các cường giả vũ trụ Quan Huyên, điều này bù đắp rất nhiều cho khuyết điểm của sức mạnh tín ngưỡng không thuần khiết.
Chỉ một kiếm, Diệp Quân đã chém bay Cơ Chiến, nhưng thân xác của chính hắn cũng tan nát trong nháy mắt...
Diệp Quân chỉ còn lại linh hồn, hắn cũng không để ý đến linh hồn hư ảo của mình, mà quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo cách đó không xa.
Thấy Diệp Quân tới, chủ nhân bút Đại Đạo chợt thấy có gì đó không ổn, người này muốn giết ta!
Thế nhưng, Diệp Quân lại không ra tay.
Lúc này mặc dù hắn đã tập hợp được vô số sức mạnh tín ngưỡng, thế nhưng, hắn căn bản không dám vung kiếm, bởi vì bây giờ hắn chỉ còn lại linh hồn, mà linh hồn của hắn còn vô cùng yếu ớt, căn bản không chịu nổi một lần vung kiếm của hắn.
Bây giờ hắn mới thật sự đã đạt tới cực hạn của mình!
Diệp Quân nhìn Cơ Chiến ở phía xa, lúc này, linh hồn Cơ Chiến cực kỳ yếu ớt, giữa chân mày ông ta nổi lên một dấu ấn màu đỏ máu.
Thấy Cơ Chiến, chân mày Diệp Quân cau lại, theo lý mà nói, một kiếm vừa rồi hẳn phải hoàn toàn giết chết đối phương!
Nhưng mà, đối phương lại còn sống.
Ánh mắt Diệp Quân chú ý vào dấu ấn màu đỏ máu giữa chân mày Cơ Chiến, là vấn đề của dấu ấn.
Cơ Chiến đang định nói thì ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền ra từ bên trong dấu ấn: “Phế vật!"
Dứt lời, dấu ấn đó rung lên kịch liệt, ngay sau đó, một đạo hư ảnh lặng lẽ ngưng tụ từ trong đó, một khắc sau, linh hồn của Cơ Chiến kia bỗng trở nên hư ảo trong suốt.
Đang bị cưỡng ép đoạt xác!
Cơ Chiến hoảng hốt: “Ngươi...Ngươi muốn làm gì..."
Không có chút sức phản kháng nào, Cơ Chiến bị chiếm đoạt thần hồn, mà ý thức gốc của ông ta đã bị xóa sạch.
"Làm càn!"
Chính vào lúc này, tiên tổ của đế quốc trong vùng thời không Hư Vô đột nhiên hét lên, một luồng uy áp mạnh mẽ nhắm thẳng tới 'Cơ Chiến' kia.
'Cơ Chiến' giơ tay lên đánh một quyền.
Ầm!
Chỉ một quyền, lại hạ gục tiên tổ của đế quốc...
Tất cả mọi người đều choáng váng.
'Cơ Chiến' nhìn lướt qua mọi người trong sân với vẻ mặt đầy khinh thường: “Một lũ kiến hôi!"
. . .
Chương 3037: Đống rác!
Một bầy kiến hôi!
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn "Cơ Chiến" bị đoạt xác, vẻ mặt kinh ngạc.
Cường giả thần bí này là ai?
Tổ tiên Đế quốc vậy mà lại bị một quyền đánh nát?
Lúc này đây, người của hai bên đều mơ màng, tuy cường giả thần bí này đánh tổ tiên Đế quốc, nhưng cường giả nhà họ Thiên cũng lộ vẻ mặt đề phòng, vì câu nói vừa rồi của tên kia không phải chỉ nói Đế quốc, mà là tất cả mọi người ở đây!
Diệp Quân nhìn cường giả thần bí trước mắt này, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cường giả thần bí kia, cũng nhíu mày lại.
Cường giả bí ẩn chậm rãi nhắm mắt lại, ông ta siết chặt nắm tay, một luồng uy thế đang sợ chợt bao trùm khắp toàn bộ Thiên Vực.
Tất cả mọi người lập tức nghẹt thở!
Mọi người hoảng hốt!
Diệp Quân cũng vô cùng khiếp sợ, thực lực của cường giả thần bí này có chút vượt quá nhận thức của hắn.
Quá khủng bổ!
Hơn nữa đối phương còn không phải bản thể, ông ta chỉ dùng một cách đặc biệt để đã khống chế Cơ Chiến, nói cách khác. Đối phương căn bản không ở đây.
Nếu là bản thể đến...
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ là chi viện của tên chủ nhân bút Đại Đạo này mời tới?
Nhưng khi thấy vẻ mặt nghi hoặc của chủ nhân bút Đại Đạo, hắn phải nhíu mày lại, lẽ nào đồ chó này cũng không biết tên kia?
Vậy ông ta mọc ra từ đâu?
Cường giả thần bí đột nhiên mở mắt ra, ông ta chậm rãi quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: "Ngươi chính là chủ nhân bút Đại Đạo".
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn đối phương: "Ngươi biết ta?"
Cường giả thần bí đánh giá chủ nhân bút Đại Đạo một lượt rồi nở nụ cười: "Năm đó ta nghe nói ngươi cũng là một nhân vật không tầm thường, không ngờ ngươi lại kém cỏi như thế... Quả là làm người ta quá thất vọng".
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Cường giả bí ẩn hít một hơi thật sâu, ánh mắt của ông ta chợt trở nên dử tợn, đột nhiên, ông ta giương khẽ hai tay lên, trong phút chốc, toàn bộ dung nham sâu trng mặt đất chợt sôi lên ùng ục rồi phóng lên trời, cao tận mấy triệu trượng!
Những dung nham này còn mang theo một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ!
Tất cả cột lửa dung nham phóng lên trời, đâm thẳng vào sâu trong tinh không, ngay sau đó, tất cả linh khí vùng vũ trụ này lập tức bị một luồng sức mạnh đáng sợ nuốt chửng.
Không chỉ như vậy, mà tất cả linh khí của các sinh linh này đều bị cưỡng chế rút ra!
Tất cả mọi người đều hoang mang.
"Phệ Linh Đạo!"
Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo ở phía xa đột nhiên cả kinh nói: "Ngươi đến từ Đại Hư trong truyền thuyết..."
"Ồ?"
Người bí ẩn kia quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, cười nói: "Ngươi cũng biết nơi đó à, đúng là có tài..."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm đối phương: "Ta với ngươi không thù không oán".
Cũng không phải ông ta sợ đối phương, chủ yếu là ông ta cảm thấy không cần phải đối đầu với tên kia, như ông ta nói, giữa bọn họ không thù không oán.
Người bí ẩn kia cũng nở nụ cười: "Sao thể, ngươi sợ à? Ha ha!"
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Người thần bí cười khẩy: "Các ngươi đều chạy không thoát".
Nói rồi, ông ta nhấc khẽ hai tay lên, một kết giới thần bí chợt bao trùm lấy tất cả mọi người nơi đây, ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm giác được linh khí trong cơ thể mình bắt đầu không tự chủ được tuôn ra, bị hút về phía những cột sáng dung nham kia.
"Mẹ kiếp!"
Chủ nhân bút Đại Đạo giận tím mặt, bởi vì đối phương còn cướp đoạt cả linh khí của ông ta nữa, ông ta đang định ra tay nhưng chợt nghĩ đến gì đó, ông ta đột nhiên quay về phía Diệp Quân: "Tên khốn kiếp, máu dùng tín ngưỡng của ngươi đánh ông ta đi".
Diệp Quân liếc mắt sang, không nói gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói:"Bản thể của ông ta đang ở vũ trụ này, ông ta muốn mượn linh khi ở đây để loại bỏ phong ấn... Bây giờ không đánh ông ta, chờ đến khi bản thể xuất thế thì tất cả đều phải chết".
Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ta đánh không lại, ông muốn đánh thì tự đánh đi".
Chủ nhân bút Đại Đạo cả giận nói: "Ngươi không đánh, ngươi không chết, nhưng tất cả mọi người ở Thiên Vực đều phải chết".
Diệp Quân trầm mặc.
Chủ nhân bút Đại Đạo gắt gao nhìn ông ta, lại nói: "Nhiều nhất một phút, bản thể ông ta sắp thoát ra rồi... Ngươi có chắc là không đánh không?"
"Cười chết ta".
Phía chân trời, cường giả thần bí kia đột nhiên cười to nói: "Một đống rác gọi một đống rác khác đến đánh ta... Thật là thú vị!"
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo vô cùng âm trầm.
Chương 3038: Thứ vô dụng
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía người thàn bí, lúc này linh khí của tất cả mọi người ở đây đều đang bị tên kia cưỡng chế cướp đoạt, mà họ đều không thể phản kháng được.
Nếu như hắn không có sức mạnh tín ngưỡng thì hắn cũng không thể phản kháng lại được, nhưng lúc này nhờ có tín ngưỡng bổ trợ nên sức mạnh thần bí kia không thể khống chế được hắn. Nhưng hắn cũng không chắc có thể đánh lại được đối phương, dù sao thì bây giờ hắn đang trong trạng thái trọng thương!
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì, thế nhưng chủ nhân bút Đại Đạo đã ý của Diệp Quân.
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía người thần bí, lúc này đây, tên kia cũng đang nhìn ông ta và Diệp Quân, trong mắt tràn ngập sự khiêu khích.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Ra tay!"
Vừa dứt lời, ông ta lập tức hóa thành từng luồng đạo ấn xông lên, bắn thẳng về phía người thần bí kia.
Ông ta vốn định liên thủ với tên thần bí này, nhưng phát hiện đối phương cũng là một loại không coi ai ra gì, chỉ là một phân thân thôi mà đã khinh thường người khác như vậy, nếu bản thể xuất hiện thì ông ta còn đường sống không?
Mẹ kiếp!
Đáng chết!
Nhìn thấy Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo cùng ra tay, người thần bí kia chỉ nở nụ cười, trong đó tràn ngập vẻ xem thường.
Ông ta giương tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng đè xuống, trong phút chốc, một cái ấn máu từ trong lòng bàn tay ông ta đột ngột bắn thẳng xuống.
Ầm ầm!
Ấn máu vừa hạ xuống, Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo trong nháy mắt bị đánh bay, ngay sau đó, hai luồng sáng đỏ bao trùm lấy Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo, Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đồng thời bị trấn áp ngay tại chỗ.
Diệp Quân cầm kiếm trong tay, sức mạnh tín ngưỡng trong cơ thể không ngừng tuôn ra, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đỡ lại luồng sáng đỏ kia, không chỉ thế, thần hồn vừa khôi phục được một chút lại vì một kiếm vừa rồi mà bị trọng thương, trở nên vô cùng mờ ảo.
Ở phía chân trời, tên thần bí kia khinh thường nhìn Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo: "Chỉ thế thôi à?"
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo cực kì khó coi, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: "Tên khốn kiếp, không phải ngươi biết đánh nhau lắm à? Sao giờ lại yếu thế?"
Tên thần bí đột nhiên quay sang chủ nhân bút Đại Đạo: "Cái ngữ này nói nhiều quá!"
Dứt lời, ông ta phất tay áo lên, ấn máu kia lập tức đánh mạnh về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo lập tức biến sắc, ông ta đưa tay ra, một đạo ấn xuất hiện che trước người.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt, đạo ấn của ông ta đã bị phá nát, sức mạnh khổng lồ kia đánh ông ta bật ra xa mấy vạn trượng.
Chủ nhân bút Đại Đạo muốn thừa cơ hội này bỏ chạy, nhưng tên thần bí kia tất nhiên không có ý định buông tha cho ông ta, thế là cách không vung đấm về phía ông ta, ấn máu kia lập tức hóa thành một cột sáng màu đỏ tươi bắn thẳng về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Bất đắc dĩ, chủ nhân bút Đại Đạo chỉ có thể dừng lại, ông ta bỗng xoay người, tay bấm một pháp quyết, thủ pháp xong, một luồng sáng vàng hiện lên, nhưng không phải dùng để tấn công, mà là phòng thủ.
Luồng sáng vàng kia vừa tiếp xúc với ấn máu đã ầm ầm vỡ vụn, sức mạnh to lớn lại lần nữa đánh văng ông ta ra ngoài.
Căn bản không phải là đối thủ!
Phía xa, Diệp Quân nhìn thấy tình cảnh này thì sắc mặt trầm xuống, nếu hắn không bị thương, còn ở trạng thái đỉnh cao thì dựa vào sức mạnh tín ngưỡng vẫn có thể đánh được một trận với đối phương, nhưng bây giờ hắn chỉ lực bất tòng tâm.
Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, linh khí của mọi người đều đang bị điên cuồng cướp đoạt, không chỉ mọi người ở đây mà toàn bộ linh khí khắp vũ trụ này cũng đều đang bị cướp đoạt tàn nhẫn.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người thần bí, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, tên này chạy từ đâu đến?
Bên trên bầu trời xanh thẳm, người thần bí liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo vừa bị đánh bay, lắc đầu: "Ngươi còn kém hơn cả ta nghĩ... Danh tiếng của ngươi là ba hoa chích chòe hết à?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cả giận nói: "Mẹ nó ngươi không thấy sức mạnh đạo pháp của ta bị phong ấn à? Hả"
Người thần bí liếc ông ta một cái: "Không bị phong ấn thì ngươi cũng kém".
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Người thần bí xòe tay ra, ấn máu kia trở lại lòng bàn tay ông ta, nhìn ấn màu đó, ông ta như nghĩ đến điều gì mà đột nhiên trở nên dữ tợn.
Phía xa, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn xuống Diệp Quân: "Tên khốn kia, ngươi có đánh được không?"
Diệp Quân liếc mắt nhìn ông ta: "Ông nghĩ sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo do dự một chốc rồi nói: "Ta có thể giúp ngươi khôi phục thần hồn và thân thể".
Diệp Quân có chút kinh ngạc.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói lời nào.
Tất nhiên Diệp Quân hiểu ý của chủ nhân bút Đại Đạo: "Trước tiên giải quyết người này".
Chủ nhân bút Đại Đạo gật gật đầu, ông ta xòe tay ra, một đạo ấn ngưng tụ trong tay, tay trái ông ta bấm quyết: "Đạo pháp thiên địa, vạn pháp tự nhiên, dẫn đạo tụ thần..."
Dứt lời, ông ta bấm tay một cái, chiếc đạo ấn kia đột nhiên hóa thành một luồng sáng bay đến chỗ Diệp Quân.
Luồng sáng kia chui vào giữa hàng mày hắn, trong phút chốc, vô số sức mạnh đạo pháp từ trong thiên địa hội tụ đến, bắt đầu cuồn cuộn hội tụ lại chữa chị cho thần hồn Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng cảm nhận được toàn thân có một luồng sức mạnh bát ngát đang cuộn trào... Chẳng mấy chốc, thần hồn hắn đã được chữa trị thần tốc, không chỉ thế, thân thể hắn cũng được đắp nặn lại một lần nữa.
Thấy cảnh này, người thần bí ở phía chân trời liếc mắt nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, cười nói: "Đạo ngoại đạo... Xem ra ngươi cũng chẳng phải thứ vô tích sự lắm".
Chủ nhân bút Đại Đạo tức đến gần thổ huyết.
Phía xa, Diệp Quân hít một hơi thật sâu, tuy hắn không khôi phục lại được trạng thái đỉnh cao, nhưng lúc này cũng đã hồi phục được bốn năm phần mười rồi, hắn ngẩng đầu nhìn về phía người thần bí. Một khắc sau, hắn lập tức hóa thành một luồng kiếm quang chém về phía ông ta.
Người thần bí vung tay áo lên, ấn máu kia mạnh mẽ đánh về phía Diệp Quân.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang đùng đoàng, một luồng kiếm quang cũng ánh sáng đỏ đồng thời bắn ra, Diệp Quân bị chấn lùi về chỗ cũ... Cùng lúc đó, thân thể hắn vừa được chủ nhân bút Đại Đạo ngưng tụ lại cũng lần nữa nứt vỡ...
Người thần bí liếc mắt nhìn Diệp Quân, sau đó lại quay sang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở cách đó không xa, trong mắt không hề che giấu sự xem thường: "Đây là Đạo ngoại đạo của ngươi à? Đúng là kém cỏi vô cùng!"
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Chương 3039: Ngươi không xứng
Mặt chủ nhân bút Đại Đạo đen kịt như màu than.
Trước giờ ông ta đối mặt với nhà họ Dương cũng chưa bị nhục nhã thế này.
Con bà nó.
Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà!
Bên kia, thân xác lại vỡ nát khiến Diệp Quân phải hít vào một hơi, cảm nhận được mình đã đi đến giới hạn.
Mỗi lần hắn rút kiếm đều gây thương tổn đến thể xác và linh hồn, khiến cái trước không chịu nổi mà vỡ ra, cái sau thì cũng ngấp nghé.
Đã không có Thanh Huyền trong tay, nếu tiếp tục tấn công nữa thì thần hồn hắn cũng không còn.
Diệp Quân nhìn lên, thấy trên trời cao đang tụ lại một vùng linh khí vô tận như biển.
Hắn hỏi chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông còn giấu bài gì không đấy?"
Ông ta chỉ liếc xéo hắn.
Thế là hắn biết lão chó già này nhất định còn gì đó chưa tung ra.
Hắn bèn nói: “Ta cũng có”.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ khinh thường nhìn sang.
Thế là Diệp Quân cũng ngậm miệng.
Hai người mặc cho người bí ẩn kia tiếp tục cướp đoạt linh khí.
Diệp Quân là không thể ra tay, còn chủ nhân bút Đại Đạo là vì đang đề phòng hắn, vì ông ta vẫn xem Diệp Quân là kẻ địch chủ yếu.
Người bí ẩn thấy cả hai đứng im như phỗng thì bật cười: “Ta từng nghe chủ nhân bút Đại Đạo là kỳ nhân bậc nhất thế gian, không chỉ khống chế đạo pháp mà còn cai quản Đại Đạo bên ngoài. Hôm nay gặp mặt, nào ngờ chỉ là một tên lừa bịp, thất vọng vô cùng”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói lời nào.
Người bí ẩn mặc kệ ông ta: “Nhưng thôi, người trên đời hầu hết đều là hạng mua danh trục lợi mà. Ngươi đi đi”.
Đi?
Diệp Quân dại cả người.
Vãi ò!
Thằng cha này nói cái qué gì đấy?
Muốn thả chủ nhân bút Đại Đạo đi là thế nào?
Chủ nhân bút Đại Đạo thoáng sửng sốt nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều mà xoay người. Đúng lúc đó, người bí ẩn lại hỏi: “Có biết vì sao ta thả ngươi không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo tiếp tục bước đi, người bí ẩn nói: “Vì ngươi không xứng”.
Diệp Quân: “...”
Chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại.
Người bí ẩn cười rộ lên: “Quả thật không xứng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo đối mặt gã, cười nói: “Xem ra ta đã cho mi đủ thể diện rồi”.
Thân thể ông ta bốc cháy.
Uỳnh!
Khí tức hùng hậu hội tụ lại từ bốn phương.
Đốt cháy cả đạo và pháp.
Diệp Quân nheo mắt, nhận ra lão chó già này đang chuẩn bị liều mạng thật.
Đạo pháp của chủ nhân bút Đại Đạo vốn không thuộc về thế giới này, nên một khi thiêu đốt thì đạo pháp của thế giới này lại chịu không nổi, toàn bộ trật tự bắt đầu tan vỡ thành từng mở. Những ngọn lửa đạo pháp ùa tới như thủy triều.
Nụ cười đọng lại trên mặt người bí ẩn.
Chủ nhân bút Đại Đạo gằn giọng: “Đập gã ra bã cho ta!"
Rồi hóa thành một ngọn lửa sáng rực vụt tới.
Đúng là liều mạng!
Ông ta vốn định giữ chiêu này lại để đối phó Diệp Quân. Ai mà biết thằng ranh con ấy còn giấu cái gì trong tay chứ?
Nhưng bây giờ thì ông ta bất chấp.
Pha này không đánh cho hả giận thì cả đời ăn ngủ không yên.
Con mẹ nó cho mày xem thường tao này!
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo đã ra tay, Diệp Quân lập tức tranh thủ.
Phải trị thương.
Mau lên.
Có thần liên trong người, hắn chỉ cần tập trung là có thể khôi phục nhanh chóng.
Thiên Liên chạy đến, đặt hai đóa thần liên cạnh ngực Diệp Quân.
Hai đóa sen cuối cùng của nhà họ Thiên.
Thuộc quyền sở hữu của cô ta với tư cách là người thừa kế chức tộc trưởng, cho dù bị thương nặng cũng không đem ra dùng.
Nhờ có chúng mà thần hồn của Diệp Quân mới được chữa trị nhanh chóng.
Chương 3040: Còn giấu bài không?
Bên kia, chủ nhân bút Đại Đạo lao tới như một quả cầu lửa. Người bí ẩn cảm nhận được sức mạnh của ông ta thì không dám xem thường, vung tay gọi huyết ấn hóa thành huyết lôi giáng xuống.
Ruỳnh!
Tiếng nổ đinh tai vang lên. Lửa và sấm sét đồng thời bùng nổ liên tục, cuốn phăng đi hết thẳng, hất tung hai đối thủ đi.
Lực xung kích ập đến chỗ Diệp Quân. thl lập tức đứng ra, dùng sức mạnh còn lại điều khiển Trường Minh Thần Đăng ngăn cản từng đợt sóng. Người nhà họ Thiên cũng nhanh chóng chạy tới bảo vệ Diệp Quân.
Phát hiện linh hồn mình mờ đi, người bí ẩn trông khó chịu ra mặt.
Chiêu vừa rồi của chủ nhân bút Đại Đạo đã khiến gã trọng thương.
Lại còn có đạo pháp nằm ngoài thế giới này trấn áp gã.
Gã mở miệng: “Xem ra ta đã khinh thường ngươi, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nghe vậy thì máu nóng lên đầu: “Ra vẻ con bà mày!"
Rồi mặc kệ thương tích của bản thân mà lại lao tới.
Mang theo một cột lửa như sấm chớp.
Người bí ẩn nheo đôi mắt đầy sát khí, tay cầm huyết ấn hóa thành nắm đấm vung tới.
Ầm!
Cú va chạm trời long đất lở, lửa và máu tuôn ra như thác, sức mạnh bùng nổ lan tràn khắp nơi.
Chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại, tiếp tục tấn công người bí ẩn.
Thật sự liều mạng với nhau.
Diệp Quân thấy cảnh này thì mắt nhảy liên hồi, cảm thấy ban nãy mà chủ nhân bút Đại Đạo dùng chiêu này với hắn thì hắn đã không chịu được rồi.
Giấu bài cũng sâu ghê.
Mà hắn biết sở dĩ ông ta không dùng nó là vì đang ngại hắn cũng còn giấu bài, hơn nữa ngay từ đầu vẫn để lại một mắt đề phòng Cơ Chiến nên vẫn chưa thật sự tung hết sức.
Nào ngờ bây giờ chủ nhân bút Đại Đạo lại bị người bí ẩn nhòm ngó đến.
Nếu đây là nơi vắng vẻ thì ông ta còn có thể nhịn cho qua, nhưng trước mặt Diệp Quân thì tuyệt đối không.
Bằng không sẽ trở thành trò cười cả đời.
Sống trên đời này, có ai lại chẳng muốn giữ thể diện?
Diệp Quân lại vội vàng chữa thương, hạ quyết tâm lát nữa giết người bí ẩn, sau diệt chủ nhân bút Đại Đạo.
Bên kia, chủ nhân bút Đại Đạo như quả cầu lửa tấn công người bí ẩn. Người sau có ưu thế về sức mạnh, nhưng người trước đã mặc kệ sống chết, hai bên lưỡng bại câu thương.
Bên phe Đế quốc cũng không hiểu gì.
Trước tiên, Cơ Chiến đã chết.
Không có thủ lĩnh nên chúng đi không được, ở cũng không xong, chỉ còn chút hy vọng gửi gắm cho chủ nhân bút Đại Đạo.
Người nhà họ Thiên cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này, nhưng họ chỉ cần biết Diệp Quân không sao là được.
Bọn họ vây hắn vào giữa.
Muốn đụng đến hắn thì phải vượt qua họ trước
Chủ nhân bút Đại Đạo vẫn còn đang tấn công người bí ẩn. Sức mạnh hai bên như núi lửa dâng trào khiến cường giả Giới Ngoại cũng không dám lại gần.
Một hồi sau, chủ nhân bút Đại Đạo hết sức.
Linh hồn ông ta mờ ảo như khói, không nhờ có cái ấn giữa trán thì đã sớm bị hủy diệt.
Người bí ẩn cũng không ổn lắm, linh hồn mờ ảo, khí tức hỗn loạn, rõ ràng đã trọng thương.
Hai bên đều chịu thiệt.
Những tầm mắt đầy sát ý phóng về phía người bí ẩn.
Gã phát giác được thì cười: “Hôm nay ta tha chết cho ngươi”.
Rồi giơ cao huyết ấn, tụ tập linh khí rồi di chuyển ra xa.
Chủ nhân bút Đại Đạo thấy vậy thì la lên với Diệp Quân: “Gã định giải phong ấn bản thể đấy! Ngăn lại!"
Bản thể?
Diệp Quân giật mình, bỏ dở chữa thương mà đuổi theo, bỗng hắn dừng lại.
Thấy hắn nhìn mình, chủ nhân bút Đại Đạo thoáng sững người: “Gì? Ngươi nghĩ ta còn chiêu gì à?"
Diệp Quân: “Ông cũng đuổi theo”.
Hắn muốn giải quyết ông ta trước nhưng vẫn nhịn lại.
Lỡ như ông ta còn giấu bài thì đánh nhau bây giờ là quá ngu.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ gật đầu.
Cả hai đều muốn làm thịt nhau, nhưng đều biết trước tiên phải giải quyết người bí ẩn.
Diệp Quân nói với Thiên Diêm: “Ông đợi ở đây, đừng theo”.
Rồi cùng chủ nhân bút Đại Đạo biến mất.
Người bí ẩn quá mạnh, người nhà họ Thiên đuổi theo cũng không giúp được gì, mà phe Đế quốc vẫn còn đó.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo.
Ông ta chỉ nói: “Nếu ngươi thấy ta hết bài rồi thì cứ ra tay, khỏi nhìn”.
Diệp Quân: “Ta không phải hạng người như vậy”.
Chủ nhân bút Đại Đạo quát: “Cút ngay”.
Bình luận facebook