-
Chương 3071-3075
Chương 3071: Thần
Chủ nhân bút Đại Đạo cảm thấy thật là tức cười.
Thằng ranh chuyên phản bội này lại dám có ý nghĩ như vậy... Đúng là đang nằm mơ hão huyền!
Nhưng mà, Cổ Bàn lại đột nhiên nói: “Tin tưởng ngươi? Ngươi tu đạo Trật Tự?”
Diệp Quân vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.
Mục tiêu thật sự của hắn không phải là chủ nhân bút Đại Đạo, mà là Cổ Bàn, bởi vì hắn biết chủ nhân bút Đại Đạo không thể nào tin tưởng hắn được.
Nhưng cái tên Cổ Bàn này lại rất có bản lĩnh, bởi vì gã rất để ý đến Hồn Linh kia, mà chỉ cần Cổ Bàn này tin tưởng hắn, hắn sẽ giết chết tên chủ nhân bút Đại Đạo này ngay.
Lúc đó hắn đã nắm chắc được phần thắng!
Cổ Bàn có hơi động tâm.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: “Cổ Bàn, chỉ cần ngươi tin tưởng hắn, thực lực của hắn có thể đạt được mức độ cực kì lớn mạnh, hơn nữa còn có thêm người giấy trong tay hắn kia nữa. Đến khi đó, cứ coi như là ngươi đã có được hồn linh, cuối cùng cũng sẽ để cho hắn chuộc lợi, hơn nữa tên nhóc này còn dám lấy một con người giấy ra, có nghĩa là hắn chắc chắn không chỉ có một người giấy…”
Sắc mặt Cổ Bàn trầm xuống.
Gã rất ghét chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng cũng giống như những điều mà ông ta vừa nói, gã cũng không dám giúp đỡ Diệp Quân giết chết chủ nhân bút Đại Đạo. Đơn giản thôi, nếu như giết chết chủ nhân bút Đại Đạo, như vậy thì tên Diệp Quân này sẽ không còn đối thủ.
Khi đó, gã sẽ không có quyền lên tiếng nữa.
Mà bây giờ, hai người này đang kiềm chế lẫn nhau, như vậy thì gã sẽ có quyền lên tiếng, cũng có quyền được lựa chọn, bất kể là chủ nhân bút Đại Đạo hay là Diệp Quân, cũng đều không dám tùy tiện nhằm vào gã.
Nhìn thấy Cổ Bàn im lặng, Diệp Quân đương nhiên biết được gã đang nghĩ gì, người này không hề ngu xuẩn, ngược lại còn rất khôn khéo. Đương nhiên gã như vậy cũng bình thường thôi, cường giả ở cấp bậc này rồi không thể ngu dốt được, nếu là kẻ ngu đần thì đã không thể tu luyện được tới trình độ này.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Hơn nữa, cho dù ngươi có tin tưởng hắn, hắn cũng không chắc có thể đánh thắng được tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia. Vừa rồi chúng ta lấy ba đánh một, tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia không hề xước sát gì, ngược lại còn có thể áp chế chúng ta... Điều này đủ chứng minh khả năng chiến đấu đã đạt đến được cảnh giới gần bảy phần Chân…”
Cổ Bàn nhanh chóng quyết định, quay đầu nhìn về phía tên kỵ sĩ Huyết Diễm: “Vậy thì để sau này rồi nói”.
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười lạnh.
Diệp Quân nhún vai, cũng không hề thất vọng, dù sao vốn dĩ chỉ là thử thăm dò ý kiến thôi, hơn nữa tên Cổ Bàn này cũng không lập tức từ chối, nói cách khác, sau này vẫn có cơ hội.
Ba người xoay người rời đi, mà tên kỵ sĩ Huyết Diễm cũng không đuổi theo, đợi đám người Diệp Quân đi xa, tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia đột nhiên tản đi, lại hóa thành một vũng máu một lần nữa.
Ba người trở lại đường chính, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này đã là đêm khuya, bốn phía một mảnh đen kìn kịt, cảm giác rất khủng bố.
Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía linh hồn thần bí đang bám vào trên người chủ nhân bút Đại Đạo, nói: “Linh hồn thần bí kia, Hồn Thần là gì?”
Đối với thứ gọi là “Thần” ở chỗ điểm giao Hư Chân, hắn vẫn có chút tò mò.
Linh hồn thần bí nói: “ 'Thần' ở chỗ điểm giao Hư Chân chỉ là một cách nói, chỉ cần có thể vượt qua Giới Ngoại, cũng chính là nhập Chân, là có thể thành lập lên một con đường cho riêng mình, có thể tự xưng là 'Thần'. Tất nhiên, muốn làm được như vậy rất khó”.
Diệp Quân nói: “Ngươi không làm được?”
Linh hồn thần bí cười nói: “Ta còn thiếu một chút nữa”.
Diệp Quân có chút tò mò nói: “Điểm giao Hư Chân có bao nhiêu loại 'Thần' như thế này?”
Linh hồn thần bí nói: “Câu hỏi của ngươi làm khó ta rồi”.
Diệp Quân có chút nghi hoặc: “Ngươi không biết?”
Linh hồn thần bí nói: “Điểm giao Hư Chân... rất lớn, hơn nữa, thời không nơi đó do có một số nguyên nhân đặc biệt nên cực kì phức tạp...”
Diệp Quân lại hỏi: “Tại sao các ngươi lại tới đây?”
Linh hồn bí ẩn lần này im lặng.
Diệp Quân thấy thế cũng không hỏi nhiều.
Cổ Bàn cười lạnh: “Đến những nơi như thế này, đơn giản chính là muốn cướp bóc”.
Linh hồn thần bí nói: “Là vì cướp bóc, nhưng mà, cũng không phải vì cướp bóc tài nguyên của Hư thế giới này, mà là vì cướp bóc một món thần vật vốn dĩ đang thuộc về nơi điểm giao Hư Chân…”
Diệp Quân tò mò hỏi: “Thần vật thần bí?”
Linh hồn thần bí nói: “Ừ”.
Không muốn nói nhiều.
Diệp Quân cũng không hỏi lại, hắn nhìn khắp bốn phía xung quanh, đối với trận đại chiến năm đó, hắn rất tò mò, từ trong lời nói của linh hồn thần bí này, hắn đã biết được một ít tin tức. Rõ ràng năm đó có vô số cường giả ‘Thần’ kéo đến Hư thế giới, đánh nhau với nước Cổ Thần vì món thần vật kia…
Mà xem xét từ tình hình hiện tại, nước Cổ Thần tuy rằng đã bị diệt vong, nhưng những người gọi là “Thần” kia hình như cũng đã phải chịu thiệt rất lớn.
Nước Cổ Thần mạnh như vậy?
Bởi vì bình thường luôn là nền văn minh cấp cao thôn tính nền văn minh cấp thấp, mà thời không nơi đây rõ ràng kém hơn điểm giao Hư Chân kia nhiều.
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, người này chắc chắn biết một số tin tức gì đó.
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn Diệp Quân một cái: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết”.
Diệp Quân cười nói: “Ông vui là được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi tới.
Linh hồn thần bí đột nhiên hỏi: “Diệp công tử, ngươi nhận được truyền thừa của Nguỵ Thần kia rồi?”
Diệp Quân gật đầu, “Ừ”.
Linh hồn thần bí nói: “Nguỵ Thần kia có một món vật phẩm, là một tấm bùa... ở trên người ngươi sao?”
Diệp Quân nghi hoặc nói: “Tấm bùa thần bí? Không thấy đâu cả!”
Sau khi linh hồn thần bí im lặng một lát, nói: “Đó là một món Đạo khí, đó là bảo bối được Ngụy Thần giấu kỹ, vật này có uy lực rất lớn, nhưng có một cái điều cực kì tai hại... Nhưng, nếu Diệp công tử đã không nhìn thấy vậy thì không cần phải để ý đến nữa”.
Diệp Quân: “…”
Chương 3072: Bây giờ ta sẽ gọi cô cô của ta!
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn nhìn về phía Diệp Quân một cái, người này rất không thành thật!
Cường giả thần bí lại nói: “Diệp công tử rất không đơn giản, vị Nguỵ Thần này không chỉ có thực lực cực kỳ mạnh mẽ mà trí mưu cũng cực kì đỉnh cao, trận đại chiến năm đó, gã dựa vào mưu trí của mình để trở thành người sống sót cuối cùng, cũng là một trong số ít ”Thần” còn sống sót, mà Diệp công tử lại có thể có được truyền thừa của gã... Thật sự là không đơn giản”.
Diệp Quân cười nói: “Nhờ Nguỵ Thần tiền bối coi trọng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Tên ngốc, ngươi đừng giả bộ nữa, tên Nguỵ Thần kia đã chết ở trong tay ngươi đúng không? Không đúng, ngươi không có đủ thực lực để giết chết gã... Nếu như ta không đoán nhầm thì gã đã chết dưới…”
Nói đến đây, ông ta lại đột nhiên ngừng lại, không có nói tiếp.
Diệp Quân cười nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ta biết, ông vẫn luôn cảm thấy là ta đang gọi người, nhưng ta có thể nói cho ông biết, ta quả thật không có gọi người đến, về phần tin hay không thì tùy ông, Nhưng nếu như ông không tin thì chúng ta sẽ bỏ vụ tranh đấu này đi!”
Hai mắt của Chủ nhân bút Đại Đạo híp lại.
Bỏ tranh đấu!
Ông ta biết, nếu như ông tabỏ tranh đấu thì chắc chắn tên nhóc này sẽ không còn ràng buộc nào cả.
Ông ta không hề hoài nghi việc tên này sẽ gọi người nhà đến chém chết mình ngay tức khắc!
Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo cân nhắc xong xuôi, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Ta tin ngươi, Diệp Quân ngươi sao có thể chủ động gọi người chứ? Nếu như ta không đoán sai thì Nguỵ Thần kia chắc là đã bị ngươi gài bẫy, lại không có đầu óc mà lại chủ động đi trêu chọc người nhà của ngươi, đúng không?”
Diệp Quân không nói lời nào.
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Ngươi còn ác độc hơn cha mình, cha ngươi chỉ là tự mình lừa dối chính mình, nhưng ngươi thì sao? Đúng là không có lần nào ngươi gọi người, nhưng luôn có cách khiến kẻ địch ‘chủ động’ chọc vào người nhà ngươi... Như vậy thì lương tâm của ngươi sẽ không cắn rứt chứ gì. Dù sao, người không phải do ngươi gọi đến, là kẻ thù của ngươi chủ động trêu chọc... Điều này vừa giải quyết được phiền toái, lại có thể yên tâm sống tiếp, không có tâm ma trong lòng...”
Nói đến đây, ông ta nở nụ cười: “Như vậy chứ gì?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông muốn phá đạo tâm của ta à?
“Ha ha!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: “Ta làm sao có thể phá huỷ được đạo tâm của ngươi? Đến cả tâm của mình mà cũng có thể lừa gạt... Người khác làm sao có thể phá được đạo tâm của ngươi?”
Diệp Quân cười nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, chúng ta đổi một góc độ khác để bàn luận đến vấn đề này, từ khi vừa mới bắt đầu, ông đã luôn nhắm vào ta... Ông cứ nhắm mãi vào ta, đối với ta mà nói, có công bằng không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Ông luôn nói người nhà ta thế này thế nọ... Nên ông tới ức hiếp ta lại tự cảm thấy là điều đương nhiên, là sao? Còn người nhà ta bắt nạt ông thì lại không được? Ông tiêu chuẩn kép với ta à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, còn muốn nói cái gì đó nữa nhưng hai mắt Diệp Quân đột nhiên biến thành màu đỏ như máu: “Ngươi còn nói nhảm thêm một câu, bây giờ ông đây sẽ gọi người, gọi cha ta, gọi cô cô ta, gọi ông nội ta, gọi bác ta, để cho bọn họ cùng chém chết ngươi!”
Bầu không khí này trong lúc bất chợt đã trở nên giương cung bạt kiếm!
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một lát, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn đang cách mình vài trượng, giận dữ quát: “Con mẹ nó, ngươi đi chậm một chút được không? Sắp đâm vào ta rồi, vội đi đầu thai à!”
Cổ Bàn vẫn luôn xem kịch hay: “???”
Một giây sau, gã tức giận đến sắc mặt đều biến thành xanh, cả người như bị thiêu đốt lên: “Đệt bà, ngươi con mẹ nó không coi ta là người đúng không…”
….
Chương 3073: Ta thích
Ức hiếp người quá đáng!
Lần này Cổ Bàn không thể nhịn được nữa, sau khi cơ thể bị cháy đã đánh thẳng một quyền qua chủ nhân bút Đại Đạo.
Hiển nhiên là chủ nhân bút Đại Đạo đã chuẩn bị từ lâu nên đã giơ tay đáp lại một quyền.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân ở bên cạnh liên tục vỗ tay: "Hay, hay, hay lắm..."
Ầm!
Khi sức mạnh của Cổ Bàn và chủ nhân bút Đại Đạo va chạm nhau đã tạo ra một làn sóng xung kích với sức mạnh bùng nổ khủng khiếp, khiến cả hai lảo đảo lùi lại phía sau.
Ánh mắt Diệp Quân rơi vào trên người chủ nhân bút Đại Đạo, hắn đang chuẩn bị ra tay, lúc này thể linh hồn của người kia trên người chủ nhân bút Đại Đạo đang cúi người ghì chặt hắn lại.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Sau khi một hồi đối đầu của Cổ Bàn và chủ nhân bút Đại Đạo, cả hai đều không thể làm gì được đối phương nhưng lại thu hút được rất nhiều cường giả nhìn ngó.
Thế nên cả hai đều dừng lại.
Cổ Bàn liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào trên người của chủ nhân bút Đại Đạo rồi cười khẩy: "Ông sợ người nhà hắn vậy sao? Nếu là ta thì ta cũng không nhịn nổi.”
Châm dầu vào lửa!
Chủ nhân bút Đại Đạo không thèm để ý đến tên Cổ Bàn đang châm dầu vào lửa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ông ta phát hiện tên ngốc này càng ngày càng khó đối phó.
Thật là kiểu gì cũng không chịu!
Dù mềm hay cứng, người này cũng không chịu, gần như là không có khả năng ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn.
Hơn nữa, ý của người này bây giờ lại là kiểu thế này: Dù bây giờ ta không gọi người nhưng ta sẽ không bao giờ từ bỏ quyền lợi gọi người.
Hơn nữa, bây giờ người này dường như không hề phản đối việc gọi người chút nào.
Không thể ép được!
Cứ ép buộc bản thân thì chuyện tồi tệ sẽ xảy ra!
Chủ nhân bút Đại Đạo chợt cười: "Diệp Quân, giao thiệp với nhà họ Dương nhiều năm như vậy, ta vẫn rất tin tưởng vào nhân phẩm và danh dự của nhà họ Dương cậu."
Diệp Quân liếc mắt nhìn thoáng qua chủ nhân bút Đại Đạo, lần này hắn thật sự động sát tâm rồi.
Thật không biết xấu hổ!
Mẹ nó!
Cảnh giới ông cao hơn ta không biết bao nhiêu, ông tới đánh ta mà còn không cho ta gọi người ư?
Thật nực cười!
Lần này hắn đến đây tranh Đại Đạo với người này là do sự sắp xếp của cha hắn. Nếu không hắn sẽ không lãng phí thời gian ở đây với chủ nhân bút Đại Đạo, bởi vì hắn biết sự sắp xếp của cha hắn chắc chắn là có ý nghĩa thâm sâu.
Phải cho cha nở mặt nở mày!
Nhưng không có nghĩa là chủ nhân bút Đại Đạo ông có thể lải nhải dài dòng với ta.
Sau chuyện này, chủ nhân bút Đại Đạo không dám giễu cợt Diệp Quân nữa, ba người nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng không muốn nói nên suốt đường đi không nói lời nào.
Đi không biết bao lâu, bất ngờ linh hồn bí ẩn lên tiếng: "Không ổn..."
Ba người lập tức nhíu mày lại vì không biết từ lúc nào, sương mù đã xuất hiện xung quanh họ.
Diệp Quân đã âm thầm đề phòng.
Lúc này, bất chợt có một tràng cười ở xa truyền đến.
Ba người nhìn về phía xa, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang lơ lửng trong sương mù, tuy rằng dáng dấp cô ta rất đẹp nhưng lúc này lại có hơi đáng sợ.
Nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đỏ này, ba người đều có chút cảnh giác.
Cũng không phải bọn họ sợ ma quỷ, mà chủ yếu là những sinh vật xuất hiện ở nơi này đều rất khác thường nên cần phải cẩn thận.
Nhìn thấy ba người, người phụ nữ váy đỏ nở nụ cười duyên, tiếng cười như tiếng hạt châu rơi trên đĩa ngọc vô cùng trong trẻo và ngọt ngào. Ánh mắt liên tục đánh giá ba người Diệp Quân, cuối cùng lại dừng trên người chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Ngài là chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Chủ nhân bút đại đạo hơi ngạc nhiên: “Cô biết ta sao?”
Người phụ nữ váy đỏ mỉm cười nói: "Ta không biết ngài nhưng chủ nhân ta biết ngài."
Chủ nhân bút Đại Đạo khó hiểu: "Chủ nhân của cô?”
Người phụ nữ váy đỏ nói: "Đúng vậy, chủ nhân ta ở cách đây trăm dặm, muốn gặp mặt ba vị, mong ba vị nể mặt."
Ba người đều im lặng.
Đi về phía bên phải chẳng khác nào đi chệch khỏi đường chính... Ở đây u ám, lỡ như đối phương muốn ra tay...
Như biết được nỗi lo lắng của ba người, người phụ nữ váy đỏ cười nói: “Ba vị yên tâm, chủ nhân chỉ mời ba vị tụ tập chứ không có ác ý gì cả.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Vậy xin dẫn đường!"
Người phụ nữ váy đỏ mỉm cười nói: "Được thôi.”
Nói rồi, cô ta bay sang bên phải.
Diệp Quân đi theo sau.
Diệp Quân và Cổ Bàn liếc nhau một cái rồi cũng đi theo ngay sau đó.
Sợ cái gì!
Bây giờ họ cũng có chút tự tin.
Sau khi rời khỏi đường chính, những đám sương mù đó lập tức biến mất nhưng chúng lại càng đen hơn.
Đột nhiên Diệp Quân nói: “Vị tiên nữ tỷ tỷ này phải xưng hô thế nào?"
Người phụ nữ váy đỏ nghe Diệp Quân gọi thì bật cười: "Tiểu đệ đệ này có cái miệng cũng ngọt ngào quá.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cậu ta có vợ rồi, hơn chục cô vợ.”
Diệp Quân: "..."
Người phụ nữ váy đỏ mím môi cười nói: "Vị tiểu đệ này tuổi còn trẻ mà có thực lực như vậy, vả lại còn đẹp trai... Có nhiều cô gái thích thì cũng là chuyện bình thường.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đẹp trai gì đó cũng chỉ là bề ngoài, vô dụng thôi.”
Người phụ nữ váy đỏ liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta vẫn thích vừa anh tuấn vừa có tiền.”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Chương 3074: Quái lạ
Người phụ nữ váy đỏ nhìn Diệp Quân cười nói: “Ta tên là Phù Âm."
Diệp Quân nói: "Tỷ tỷ đến từ điểm giao Hư Chân sao?”
Phù Âm gật đầu: "Đúng vậy."
Điểm giao Hư Chân!
Diệp Quân vội bước đến bên cạnh Phù Âm để hỏi tiếp: "Phù Âm tỷ, có thể kể cho ta nghe về trận đại chiến năm đó không?"
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Phù Âm đã dần biến mất.
Cô ta nhỏ giọng nói: "Trận đại chiến năm đó... Rất khốc liệt, có mười chín vị thần đã ngã xuống... Còn lại là vô số kể cường giả ở bên ngoài..."
Diệp Quân có vẻ kích động: "Nước Cổ Thần mạnh như vậy sao?”
Phù Âm lắc đầu: "Không phải nước Cổ Thần mạnh, mà là do người đàn ông kia mạnh, hắn… Quá mạnh.”
Nói xong, trong mắt cô ta lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng sâu sắc.
Đột nhiên, chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Hắn mạnh tới mức này rồi sao?”
Phù Âm liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Vượt quá sự suy đoán của mọi người."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày lại.
Diệp Quân nói: "Vậy là trận đó hai bên đều bị thương ư?”
Phù Âm gật đầu: “Phải."
Diệp Quân nói: “Có phải các người không có cách nào rời khỏi đây không?"
Phù Âm: "Đúng vậy, sau trận chiến năm đó, người đó đã dùng sức mạnh của bản thân mình phong ấn nơi này. Tất cả các cường giả từ điểm giao Hư Chân đều không thể trở về nơi đó... Rồi nơi này cũng biến thành một cái nhà tù to lớn..."
Diệp Quân tò mò nói: "Người đó chính là Đế chủ của nước Cổ Thần à?”
Phù Âm gật đầu: “Ta biết công tử muốn biết tên của hắn nhưng ta không thể nói được.”
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?"
Phù Âm quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: "Công tử, nếu nói ra tên người này, đối phương sẽ cảm ứng được... Nếu đối phương không vui, e là khó mà giữ được mạng nhỏ của ta."
Diệp Quân trầm giọng nói: "Đối phương còn sống sao?"
Phù Âm lắc đầu: "Ta không biết, trận chiến năm đó thực lực của ta quá yếu nên đã xuống sân khấu từ sớm. Cho nên cũng không nhìn được kết cục của trận đại chiến đó..."
Diệp Quân đang định nói nhưng đúng lúc này, Phù Âm chợt nói: "Cẩn thận."
Nói rồi, cô ta ngừng lại.
Cách đó không xa, cô ta đột nhiên nghe thấy từng tiếng bước chân ngay ngắn, rất nhanh, khoảng một trăm binh lính mặc trọng giáp đồng thời bước đi, khôi giáp trên người bọn họ rất dày dặn chắc chắn, tay trái đều cầm những chiếc khiên hình vuông to lớn, tay phải đều cầm những thanh giáo dài, theo bước đi của họ mặt đất đều rung chuyển cả lên.
Nhìn thấy những binh lính này, sắc mặt mấy người Diệp Quân đều cứng lại.
Bởi vì bọn họ phát hiện, cấp độ thấp nhất của những binh lính trọng giáp này là cảnh giới gần bảy phần Chân!
Ba người có hơi khiếp vía, này cũng khủng bố quá rồi.
Ba người đang muốn bỏ chạy, bỗng Phù Âm đột nhiên nghiêm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Ba người nhìn về phía Phù Âm, cô ta thấp giọng nói: “Bọn họ chết rồi.”
Chết rồi hả?
Ba người lại nhìn những binh lính trọng giáp một lần nữa, quả thật họ phát hiện ra những binh lính trọng giáp này chỉ là ảo ảnh.
Phù Âm nhìn những binh lính trọng giáp đang tiến tới với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Đây là thần hộ vệ cổ xưa của nước Cổ Thần, họ là một trong hai đội quân tinh nhuệ nhất của nước Cổ Thần. Ở thời kỳ đỉnh cao, họ đều là cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp chín, thực lực vô cùng khủng bố. Năm đó điểm giao Hư Chân xảy ra chiến tranh, họ gần như quét sạch tất cả những cường giả dưới danh nghĩa của 'thần', cuối cùng họ bị tiêu diệt bằng toàn bộ sức mạnh của một vị 'thần' ......"
Nói đến đây, trong mắt cô ta hiện lên một tia phức tạp: "Mặc dù bọn họ đã chết, nhưng đức tin của bọn họ vẫn còn đó, mà đức tin của bọn họ là bảo vệ nước Cổ Thần này... Sở dĩ những làng xóm và thành trấn không bị phá hủy, cũng là vì những vị thần hộ vệ nước Cổ Thần này..."
Khi họ nói chuyện, nhóm thần hộ vệ nước Cổ Thần này đã đến trước mặt họ, vẫn tiếp tục di chuyển tiến về phía trước mà không dừng lại.
Phù Âm nói: "Đừng nhúc nhích. Đừng tạo ra bất kỳ dao động năng lượng nào, nếu không họ sẽ ra tay."
Cả ba người đều không cử động, ngay sau đó, những vị thần hộ vệ nước Cổ Thần đã thực sự 'xuyên' qua họ và tiếp tục ngay ngắn đi về phía nơi xa.
Ba người quay người lại, nhóm thần hộ vệ nước Cổ Thần tiếp tục đi về phía nơi xa, rồi chỉ trong chốc lát họ đã biến mất trong màn đêm.
Diệp Quân thì thầm: "Đức tin của họ thật sâu sắc..."
Phù Âm gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Quân im lặng, từ lời nói vừa rồi của Phù Âm. Hắn đã biết được một tin tức là những vị thần hộ vệ của nước Cổ Thần này đều từng là cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp chín nhưng lại bị một vị cổ thần tiêu diệt...
Lúc này, hắn nghĩ đến vị Ngụy Thần kia, không thể không nói là hắn vẫn hơi sợ.
Mấy người cứ đi tiếp.
Phù Âm nói: "Trên đường tới đây các người đều không bay lên đúng không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Không."
Phù Âm mỉm cười nói: "Đây là một cách tiếp cận đúng đắn. Nếu các ngươi bay lên, thì đừng nói là có thể khiêu khích một số cường giả bí ẩn, mà chắc chắn là sẽ bị những vị thần hộ vệ nước Cổ Thần này nhắm vào và một khi bị họ nhắm thì ắt là khó sống.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Cô nương, chủ nhân của cô là một vị thần sao?"
Phù Âm gật đầu: "Đúng Vậy."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô ta rồi không nói gì.
Phù Âm nói: "Sau khi chủ nhân biết các ngươi đến đã bảo ta đi tìm các ngươi. Yên tâm, ông ấy không có ác ý với các ngươi. Hơn nữa, với tình hình hiện tại của chủ nhân, cũng không thể làm gì các ngươi được..."
Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: "Bị phong ấn sao?"
Phù Âm gật đầu: "Đúng vậy."
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bỗng Diệp Quân nói: "Các vị thần ở điểm giao Hư Chân tới đây đều là để lấy một món thần vật sao?"
Phù Âm quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quân cười nói: "Đúng vậy."
Diệp Quân nói: "Vậy bây giờ thần vật kia nằm trong tay ai?"
Phù Âm nhẹ giọng nói: "Diệp công tử, ta ở đây cũng chỉ là một nhân vật nhỏ. Những gì mà ta biết cũng không nhiều hơn ngươi bao nhiêu đâu”.
Diệp Quân gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Lúc này, Phù Âm chợt nói: "Chúng ta đến rồi."
Ba người đều ngẩng đầu nhìn về phía xa, sau đó vẻ mặt đều trở nên quái lạ.
.....
Chương 3075: Ác ý
Nơi chủ nhân của Phù Âm ở hóa ra là ngọn đồi giống như một phần mộ, phần mộ không có mộ bia nhưng lại có một cánh cửa...
Phù Âm khẽ cúi chào phần mộ rồi bước sang một bên.
Lúc này, bỗng trong mộ truyền ra một thanh âm: “Đạo huynh, không ngờ lại gặp được ngươi ở nơi này.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào phần mộ: “Ngươi biết ta sao?”
Giọng nói kia cười nói: “Ta đã nghe nói đến ngươi rồi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Nghe ai nói?”
Giọng nói kia nói: “Ngôn Vương!”
Chủ nhân bút Đại Đạo hơi nheo mắt lại.
Nhưng Diệp Quân và Cổ Bàn lại trở nên cảnh giác lên.
Giọng nói kia cười nói: “Lúc đó ta gặp hắn, hắn còn đang chống cự với thế lực bên ngoài… Lúc đó hắn đã nhắc tới ngươi với ta, nói rằng trận pháp ngươi giúp hắn xây dựng rất mạnh, ít nhiều cũng là nhờ ngươi giúp đỡ..."
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Hắn thế nào rồi?"
Giọng nói kia nói: “Không biết, nơi này đã cách ly với thế giới bên ngoài."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhỏ giọng nói: "Năm đó các ngươi tới đây làm gì?"
Giọng nói kia cười khổ nói: "Không có cách nào, thật ra điểm giao Hư Chân đang hỗn loạn và thế giới bên ngoài đang bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Chúng ta cũng không còn cách nào mới nghĩ tới thứ thần vật kia nhưng không ngờ là hắn đã đạt tới trình độ kia, vả lại có thể phát huy ra ba phần thực lực của thứ thần vật kia... Khi chúng ta biết thì mọi thứ đã quá muộn."
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Lúc đầu nên hợp lực, nhưng về sau có hợp lực cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Giọng nói kia nói: “Dù là thần hay người thì đều sẽ như thế. Chỉ khi sự việc xảy ra bị tha hóa ở một mức độ nhất định mới thể có bỏ qua những định kiến, lợi ích riêng để đồng tâm hiệp lực hợp tác. Nhưng thường thì đến thời điểm đó thì mọi chuyện sẽ không còn khả năng cứu rỗi nữa.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Hắn vẫn còn ở đó sao?"
Giọng nói kia khẽ nói: "Đúng vậy, sâu trong nước Cổ Thần... Nhưng bây giờ hắn... Tuy nói là còn sống nhưng cũng không khác gì là chết, bởi vì năm đó khi hắn chiến đấu chống lại mười sáu vị “thần" bằng thực lực của mình và dù đã giết được một số thần và phong ấn một số thần, nhưng bản thân cũng bị tổn thất nặng nề mà không những thế, hắn còn bị thần vật kia phản phệ..."
Nói xong, hắn dừng lại một chút rồi nói: "Đạo huynh, ngươi tới đây là vì thứ thần vật kia sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: "Vốn là không phải nhưng bây giờ tự nhiên ta cũng muốn đi nhìn một chút."
Giọng nói kia im bặt.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thoáng qua phần mộ, có một sức mạnh thần bí bị phong ấn trên ngôi mộ.
Sau khi nhìn chằm chằm vào sức mạnh bị phong ấn một lúc lâu, chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Sức mạnh của ta bây giờ không thể giúp ngươi phá hủy phong ấn này."
Giọng nói kia cười nói: "Ta biết, ta mời Đạo huynh đến đây không phải để phá vỡ phong ấn, mà chỉ muốn hỏi Đạo huynh hai vấn đề."
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Nói."
Giọng nói kia nói: "Vẫn còn có uy hiếp ở điểm giao Hư Chân nhưng nếu muốn phá vỡ tình thế... Thì ta phải làm sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một lúc rồi nói: "Ta biết cách phá vỡ tình thế nhưng không thể nói cho ngươi biết vì nó sẽ gây bất lợi cho ta.”
Giọng nói kia im bặt.
Cổ Bàn chợt nói: "Nếu hắn đã nói như vậy, tức là người họ Diệp ở bên cạnh này có thể phá vỡ tình thế, ngươi nói với tên họ Diệp này....."
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
"Ta đã để ý đến vị Diệp công tử này."
Giọng nói kia: "Vị Diệp công tử này không đơn giản. Theo lý mà nói, tuổi còn trẻ mà đã đạt được thành tích như vậy thì số phận và vận mệnh đã vô cùng phi thường, nhưng giờ không có cái nào… Vậy là bị người ta che giấu sao?"
Diệp Quân cười nói: “Ban đầu cũng có một ít, nhưng sau này vì bị người nào đó nhắm tới nên người trong nhà ta đã loại bỏ luôn."
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì.
“Ra là vậy!”
Giọng nói bí ẩn kia nói: "Vị công tử này đã đến điểm giao Hư Chân chưa?"
Diệp Quân nói: "Có đến nhưng cũng không biết gì về nơi đó.”
Giọng nói bí ẩn kia im lặng một lúc mới nói: “Đạo huynh…”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Nếu ngươi chọn cậu ta vậy thì ngươi sẽ là kẻ thù của ta, ta không thể giết được cậu ta nhưng người khác....."
Nói đến đây, ông ta cũng không nói tiếp.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, bất ngờ ông ta cười lớn rồi đổi chủ đề: "Thật ra, đúng là vị Diệp công tử này có điểm đột phá nên ngươi hoàn toàn có thể chọn cậu ta.”
Diệp Quân âm thầm đề phòng, người này chắc chắn là có ác ý.
Giọng nói bí ẩn vang lên từ phần mộ kia: “Đạo huynh, vị Diệp công tử này có thù oán gì với ngươi sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Sao lại nói thế?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cảm thấy thật là tức cười.
Thằng ranh chuyên phản bội này lại dám có ý nghĩ như vậy... Đúng là đang nằm mơ hão huyền!
Nhưng mà, Cổ Bàn lại đột nhiên nói: “Tin tưởng ngươi? Ngươi tu đạo Trật Tự?”
Diệp Quân vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.
Mục tiêu thật sự của hắn không phải là chủ nhân bút Đại Đạo, mà là Cổ Bàn, bởi vì hắn biết chủ nhân bút Đại Đạo không thể nào tin tưởng hắn được.
Nhưng cái tên Cổ Bàn này lại rất có bản lĩnh, bởi vì gã rất để ý đến Hồn Linh kia, mà chỉ cần Cổ Bàn này tin tưởng hắn, hắn sẽ giết chết tên chủ nhân bút Đại Đạo này ngay.
Lúc đó hắn đã nắm chắc được phần thắng!
Cổ Bàn có hơi động tâm.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: “Cổ Bàn, chỉ cần ngươi tin tưởng hắn, thực lực của hắn có thể đạt được mức độ cực kì lớn mạnh, hơn nữa còn có thêm người giấy trong tay hắn kia nữa. Đến khi đó, cứ coi như là ngươi đã có được hồn linh, cuối cùng cũng sẽ để cho hắn chuộc lợi, hơn nữa tên nhóc này còn dám lấy một con người giấy ra, có nghĩa là hắn chắc chắn không chỉ có một người giấy…”
Sắc mặt Cổ Bàn trầm xuống.
Gã rất ghét chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng cũng giống như những điều mà ông ta vừa nói, gã cũng không dám giúp đỡ Diệp Quân giết chết chủ nhân bút Đại Đạo. Đơn giản thôi, nếu như giết chết chủ nhân bút Đại Đạo, như vậy thì tên Diệp Quân này sẽ không còn đối thủ.
Khi đó, gã sẽ không có quyền lên tiếng nữa.
Mà bây giờ, hai người này đang kiềm chế lẫn nhau, như vậy thì gã sẽ có quyền lên tiếng, cũng có quyền được lựa chọn, bất kể là chủ nhân bút Đại Đạo hay là Diệp Quân, cũng đều không dám tùy tiện nhằm vào gã.
Nhìn thấy Cổ Bàn im lặng, Diệp Quân đương nhiên biết được gã đang nghĩ gì, người này không hề ngu xuẩn, ngược lại còn rất khôn khéo. Đương nhiên gã như vậy cũng bình thường thôi, cường giả ở cấp bậc này rồi không thể ngu dốt được, nếu là kẻ ngu đần thì đã không thể tu luyện được tới trình độ này.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Hơn nữa, cho dù ngươi có tin tưởng hắn, hắn cũng không chắc có thể đánh thắng được tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia. Vừa rồi chúng ta lấy ba đánh một, tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia không hề xước sát gì, ngược lại còn có thể áp chế chúng ta... Điều này đủ chứng minh khả năng chiến đấu đã đạt đến được cảnh giới gần bảy phần Chân…”
Cổ Bàn nhanh chóng quyết định, quay đầu nhìn về phía tên kỵ sĩ Huyết Diễm: “Vậy thì để sau này rồi nói”.
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười lạnh.
Diệp Quân nhún vai, cũng không hề thất vọng, dù sao vốn dĩ chỉ là thử thăm dò ý kiến thôi, hơn nữa tên Cổ Bàn này cũng không lập tức từ chối, nói cách khác, sau này vẫn có cơ hội.
Ba người xoay người rời đi, mà tên kỵ sĩ Huyết Diễm cũng không đuổi theo, đợi đám người Diệp Quân đi xa, tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia đột nhiên tản đi, lại hóa thành một vũng máu một lần nữa.
Ba người trở lại đường chính, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này đã là đêm khuya, bốn phía một mảnh đen kìn kịt, cảm giác rất khủng bố.
Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía linh hồn thần bí đang bám vào trên người chủ nhân bút Đại Đạo, nói: “Linh hồn thần bí kia, Hồn Thần là gì?”
Đối với thứ gọi là “Thần” ở chỗ điểm giao Hư Chân, hắn vẫn có chút tò mò.
Linh hồn thần bí nói: “ 'Thần' ở chỗ điểm giao Hư Chân chỉ là một cách nói, chỉ cần có thể vượt qua Giới Ngoại, cũng chính là nhập Chân, là có thể thành lập lên một con đường cho riêng mình, có thể tự xưng là 'Thần'. Tất nhiên, muốn làm được như vậy rất khó”.
Diệp Quân nói: “Ngươi không làm được?”
Linh hồn thần bí cười nói: “Ta còn thiếu một chút nữa”.
Diệp Quân có chút tò mò nói: “Điểm giao Hư Chân có bao nhiêu loại 'Thần' như thế này?”
Linh hồn thần bí nói: “Câu hỏi của ngươi làm khó ta rồi”.
Diệp Quân có chút nghi hoặc: “Ngươi không biết?”
Linh hồn thần bí nói: “Điểm giao Hư Chân... rất lớn, hơn nữa, thời không nơi đó do có một số nguyên nhân đặc biệt nên cực kì phức tạp...”
Diệp Quân lại hỏi: “Tại sao các ngươi lại tới đây?”
Linh hồn bí ẩn lần này im lặng.
Diệp Quân thấy thế cũng không hỏi nhiều.
Cổ Bàn cười lạnh: “Đến những nơi như thế này, đơn giản chính là muốn cướp bóc”.
Linh hồn thần bí nói: “Là vì cướp bóc, nhưng mà, cũng không phải vì cướp bóc tài nguyên của Hư thế giới này, mà là vì cướp bóc một món thần vật vốn dĩ đang thuộc về nơi điểm giao Hư Chân…”
Diệp Quân tò mò hỏi: “Thần vật thần bí?”
Linh hồn thần bí nói: “Ừ”.
Không muốn nói nhiều.
Diệp Quân cũng không hỏi lại, hắn nhìn khắp bốn phía xung quanh, đối với trận đại chiến năm đó, hắn rất tò mò, từ trong lời nói của linh hồn thần bí này, hắn đã biết được một ít tin tức. Rõ ràng năm đó có vô số cường giả ‘Thần’ kéo đến Hư thế giới, đánh nhau với nước Cổ Thần vì món thần vật kia…
Mà xem xét từ tình hình hiện tại, nước Cổ Thần tuy rằng đã bị diệt vong, nhưng những người gọi là “Thần” kia hình như cũng đã phải chịu thiệt rất lớn.
Nước Cổ Thần mạnh như vậy?
Bởi vì bình thường luôn là nền văn minh cấp cao thôn tính nền văn minh cấp thấp, mà thời không nơi đây rõ ràng kém hơn điểm giao Hư Chân kia nhiều.
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, người này chắc chắn biết một số tin tức gì đó.
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc mắt nhìn Diệp Quân một cái: “Ta sẽ không nói cho ngươi biết”.
Diệp Quân cười nói: “Ông vui là được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi tới.
Linh hồn thần bí đột nhiên hỏi: “Diệp công tử, ngươi nhận được truyền thừa của Nguỵ Thần kia rồi?”
Diệp Quân gật đầu, “Ừ”.
Linh hồn thần bí nói: “Nguỵ Thần kia có một món vật phẩm, là một tấm bùa... ở trên người ngươi sao?”
Diệp Quân nghi hoặc nói: “Tấm bùa thần bí? Không thấy đâu cả!”
Sau khi linh hồn thần bí im lặng một lát, nói: “Đó là một món Đạo khí, đó là bảo bối được Ngụy Thần giấu kỹ, vật này có uy lực rất lớn, nhưng có một cái điều cực kì tai hại... Nhưng, nếu Diệp công tử đã không nhìn thấy vậy thì không cần phải để ý đến nữa”.
Diệp Quân: “…”
Chương 3072: Bây giờ ta sẽ gọi cô cô của ta!
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn nhìn về phía Diệp Quân một cái, người này rất không thành thật!
Cường giả thần bí lại nói: “Diệp công tử rất không đơn giản, vị Nguỵ Thần này không chỉ có thực lực cực kỳ mạnh mẽ mà trí mưu cũng cực kì đỉnh cao, trận đại chiến năm đó, gã dựa vào mưu trí của mình để trở thành người sống sót cuối cùng, cũng là một trong số ít ”Thần” còn sống sót, mà Diệp công tử lại có thể có được truyền thừa của gã... Thật sự là không đơn giản”.
Diệp Quân cười nói: “Nhờ Nguỵ Thần tiền bối coi trọng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Tên ngốc, ngươi đừng giả bộ nữa, tên Nguỵ Thần kia đã chết ở trong tay ngươi đúng không? Không đúng, ngươi không có đủ thực lực để giết chết gã... Nếu như ta không đoán nhầm thì gã đã chết dưới…”
Nói đến đây, ông ta lại đột nhiên ngừng lại, không có nói tiếp.
Diệp Quân cười nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ta biết, ông vẫn luôn cảm thấy là ta đang gọi người, nhưng ta có thể nói cho ông biết, ta quả thật không có gọi người đến, về phần tin hay không thì tùy ông, Nhưng nếu như ông không tin thì chúng ta sẽ bỏ vụ tranh đấu này đi!”
Hai mắt của Chủ nhân bút Đại Đạo híp lại.
Bỏ tranh đấu!
Ông ta biết, nếu như ông tabỏ tranh đấu thì chắc chắn tên nhóc này sẽ không còn ràng buộc nào cả.
Ông ta không hề hoài nghi việc tên này sẽ gọi người nhà đến chém chết mình ngay tức khắc!
Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo cân nhắc xong xuôi, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Ta tin ngươi, Diệp Quân ngươi sao có thể chủ động gọi người chứ? Nếu như ta không đoán sai thì Nguỵ Thần kia chắc là đã bị ngươi gài bẫy, lại không có đầu óc mà lại chủ động đi trêu chọc người nhà của ngươi, đúng không?”
Diệp Quân không nói lời nào.
Chủ nhân bút Đại Đạo thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Ngươi còn ác độc hơn cha mình, cha ngươi chỉ là tự mình lừa dối chính mình, nhưng ngươi thì sao? Đúng là không có lần nào ngươi gọi người, nhưng luôn có cách khiến kẻ địch ‘chủ động’ chọc vào người nhà ngươi... Như vậy thì lương tâm của ngươi sẽ không cắn rứt chứ gì. Dù sao, người không phải do ngươi gọi đến, là kẻ thù của ngươi chủ động trêu chọc... Điều này vừa giải quyết được phiền toái, lại có thể yên tâm sống tiếp, không có tâm ma trong lòng...”
Nói đến đây, ông ta nở nụ cười: “Như vậy chứ gì?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông muốn phá đạo tâm của ta à?
“Ha ha!”
Chủ nhân bút Đại Đạo nở nụ cười: “Ta làm sao có thể phá huỷ được đạo tâm của ngươi? Đến cả tâm của mình mà cũng có thể lừa gạt... Người khác làm sao có thể phá được đạo tâm của ngươi?”
Diệp Quân cười nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, chúng ta đổi một góc độ khác để bàn luận đến vấn đề này, từ khi vừa mới bắt đầu, ông đã luôn nhắm vào ta... Ông cứ nhắm mãi vào ta, đối với ta mà nói, có công bằng không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Ông luôn nói người nhà ta thế này thế nọ... Nên ông tới ức hiếp ta lại tự cảm thấy là điều đương nhiên, là sao? Còn người nhà ta bắt nạt ông thì lại không được? Ông tiêu chuẩn kép với ta à?”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, còn muốn nói cái gì đó nữa nhưng hai mắt Diệp Quân đột nhiên biến thành màu đỏ như máu: “Ngươi còn nói nhảm thêm một câu, bây giờ ông đây sẽ gọi người, gọi cha ta, gọi cô cô ta, gọi ông nội ta, gọi bác ta, để cho bọn họ cùng chém chết ngươi!”
Bầu không khí này trong lúc bất chợt đã trở nên giương cung bạt kiếm!
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một lát, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn đang cách mình vài trượng, giận dữ quát: “Con mẹ nó, ngươi đi chậm một chút được không? Sắp đâm vào ta rồi, vội đi đầu thai à!”
Cổ Bàn vẫn luôn xem kịch hay: “???”
Một giây sau, gã tức giận đến sắc mặt đều biến thành xanh, cả người như bị thiêu đốt lên: “Đệt bà, ngươi con mẹ nó không coi ta là người đúng không…”
….
Chương 3073: Ta thích
Ức hiếp người quá đáng!
Lần này Cổ Bàn không thể nhịn được nữa, sau khi cơ thể bị cháy đã đánh thẳng một quyền qua chủ nhân bút Đại Đạo.
Hiển nhiên là chủ nhân bút Đại Đạo đã chuẩn bị từ lâu nên đã giơ tay đáp lại một quyền.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Quân ở bên cạnh liên tục vỗ tay: "Hay, hay, hay lắm..."
Ầm!
Khi sức mạnh của Cổ Bàn và chủ nhân bút Đại Đạo va chạm nhau đã tạo ra một làn sóng xung kích với sức mạnh bùng nổ khủng khiếp, khiến cả hai lảo đảo lùi lại phía sau.
Ánh mắt Diệp Quân rơi vào trên người chủ nhân bút Đại Đạo, hắn đang chuẩn bị ra tay, lúc này thể linh hồn của người kia trên người chủ nhân bút Đại Đạo đang cúi người ghì chặt hắn lại.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Sau khi một hồi đối đầu của Cổ Bàn và chủ nhân bút Đại Đạo, cả hai đều không thể làm gì được đối phương nhưng lại thu hút được rất nhiều cường giả nhìn ngó.
Thế nên cả hai đều dừng lại.
Cổ Bàn liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào trên người của chủ nhân bút Đại Đạo rồi cười khẩy: "Ông sợ người nhà hắn vậy sao? Nếu là ta thì ta cũng không nhịn nổi.”
Châm dầu vào lửa!
Chủ nhân bút Đại Đạo không thèm để ý đến tên Cổ Bàn đang châm dầu vào lửa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ông ta phát hiện tên ngốc này càng ngày càng khó đối phó.
Thật là kiểu gì cũng không chịu!
Dù mềm hay cứng, người này cũng không chịu, gần như là không có khả năng ảnh hưởng đến đạo tâm của hắn.
Hơn nữa, ý của người này bây giờ lại là kiểu thế này: Dù bây giờ ta không gọi người nhưng ta sẽ không bao giờ từ bỏ quyền lợi gọi người.
Hơn nữa, bây giờ người này dường như không hề phản đối việc gọi người chút nào.
Không thể ép được!
Cứ ép buộc bản thân thì chuyện tồi tệ sẽ xảy ra!
Chủ nhân bút Đại Đạo chợt cười: "Diệp Quân, giao thiệp với nhà họ Dương nhiều năm như vậy, ta vẫn rất tin tưởng vào nhân phẩm và danh dự của nhà họ Dương cậu."
Diệp Quân liếc mắt nhìn thoáng qua chủ nhân bút Đại Đạo, lần này hắn thật sự động sát tâm rồi.
Thật không biết xấu hổ!
Mẹ nó!
Cảnh giới ông cao hơn ta không biết bao nhiêu, ông tới đánh ta mà còn không cho ta gọi người ư?
Thật nực cười!
Lần này hắn đến đây tranh Đại Đạo với người này là do sự sắp xếp của cha hắn. Nếu không hắn sẽ không lãng phí thời gian ở đây với chủ nhân bút Đại Đạo, bởi vì hắn biết sự sắp xếp của cha hắn chắc chắn là có ý nghĩa thâm sâu.
Phải cho cha nở mặt nở mày!
Nhưng không có nghĩa là chủ nhân bút Đại Đạo ông có thể lải nhải dài dòng với ta.
Sau chuyện này, chủ nhân bút Đại Đạo không dám giễu cợt Diệp Quân nữa, ba người nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng không muốn nói nên suốt đường đi không nói lời nào.
Đi không biết bao lâu, bất ngờ linh hồn bí ẩn lên tiếng: "Không ổn..."
Ba người lập tức nhíu mày lại vì không biết từ lúc nào, sương mù đã xuất hiện xung quanh họ.
Diệp Quân đã âm thầm đề phòng.
Lúc này, bất chợt có một tràng cười ở xa truyền đến.
Ba người nhìn về phía xa, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang lơ lửng trong sương mù, tuy rằng dáng dấp cô ta rất đẹp nhưng lúc này lại có hơi đáng sợ.
Nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đỏ này, ba người đều có chút cảnh giác.
Cũng không phải bọn họ sợ ma quỷ, mà chủ yếu là những sinh vật xuất hiện ở nơi này đều rất khác thường nên cần phải cẩn thận.
Nhìn thấy ba người, người phụ nữ váy đỏ nở nụ cười duyên, tiếng cười như tiếng hạt châu rơi trên đĩa ngọc vô cùng trong trẻo và ngọt ngào. Ánh mắt liên tục đánh giá ba người Diệp Quân, cuối cùng lại dừng trên người chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Ngài là chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Chủ nhân bút đại đạo hơi ngạc nhiên: “Cô biết ta sao?”
Người phụ nữ váy đỏ mỉm cười nói: "Ta không biết ngài nhưng chủ nhân ta biết ngài."
Chủ nhân bút Đại Đạo khó hiểu: "Chủ nhân của cô?”
Người phụ nữ váy đỏ nói: "Đúng vậy, chủ nhân ta ở cách đây trăm dặm, muốn gặp mặt ba vị, mong ba vị nể mặt."
Ba người đều im lặng.
Đi về phía bên phải chẳng khác nào đi chệch khỏi đường chính... Ở đây u ám, lỡ như đối phương muốn ra tay...
Như biết được nỗi lo lắng của ba người, người phụ nữ váy đỏ cười nói: “Ba vị yên tâm, chủ nhân chỉ mời ba vị tụ tập chứ không có ác ý gì cả.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Vậy xin dẫn đường!"
Người phụ nữ váy đỏ mỉm cười nói: "Được thôi.”
Nói rồi, cô ta bay sang bên phải.
Diệp Quân đi theo sau.
Diệp Quân và Cổ Bàn liếc nhau một cái rồi cũng đi theo ngay sau đó.
Sợ cái gì!
Bây giờ họ cũng có chút tự tin.
Sau khi rời khỏi đường chính, những đám sương mù đó lập tức biến mất nhưng chúng lại càng đen hơn.
Đột nhiên Diệp Quân nói: “Vị tiên nữ tỷ tỷ này phải xưng hô thế nào?"
Người phụ nữ váy đỏ nghe Diệp Quân gọi thì bật cười: "Tiểu đệ đệ này có cái miệng cũng ngọt ngào quá.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cậu ta có vợ rồi, hơn chục cô vợ.”
Diệp Quân: "..."
Người phụ nữ váy đỏ mím môi cười nói: "Vị tiểu đệ này tuổi còn trẻ mà có thực lực như vậy, vả lại còn đẹp trai... Có nhiều cô gái thích thì cũng là chuyện bình thường.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đẹp trai gì đó cũng chỉ là bề ngoài, vô dụng thôi.”
Người phụ nữ váy đỏ liếc nhìn hắn một cái rồi nói: “Ta vẫn thích vừa anh tuấn vừa có tiền.”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Chương 3074: Quái lạ
Người phụ nữ váy đỏ nhìn Diệp Quân cười nói: “Ta tên là Phù Âm."
Diệp Quân nói: "Tỷ tỷ đến từ điểm giao Hư Chân sao?”
Phù Âm gật đầu: "Đúng vậy."
Điểm giao Hư Chân!
Diệp Quân vội bước đến bên cạnh Phù Âm để hỏi tiếp: "Phù Âm tỷ, có thể kể cho ta nghe về trận đại chiến năm đó không?"
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Phù Âm đã dần biến mất.
Cô ta nhỏ giọng nói: "Trận đại chiến năm đó... Rất khốc liệt, có mười chín vị thần đã ngã xuống... Còn lại là vô số kể cường giả ở bên ngoài..."
Diệp Quân có vẻ kích động: "Nước Cổ Thần mạnh như vậy sao?”
Phù Âm lắc đầu: "Không phải nước Cổ Thần mạnh, mà là do người đàn ông kia mạnh, hắn… Quá mạnh.”
Nói xong, trong mắt cô ta lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng sâu sắc.
Đột nhiên, chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Hắn mạnh tới mức này rồi sao?”
Phù Âm liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Vượt quá sự suy đoán của mọi người."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày lại.
Diệp Quân nói: "Vậy là trận đó hai bên đều bị thương ư?”
Phù Âm gật đầu: “Phải."
Diệp Quân nói: “Có phải các người không có cách nào rời khỏi đây không?"
Phù Âm: "Đúng vậy, sau trận chiến năm đó, người đó đã dùng sức mạnh của bản thân mình phong ấn nơi này. Tất cả các cường giả từ điểm giao Hư Chân đều không thể trở về nơi đó... Rồi nơi này cũng biến thành một cái nhà tù to lớn..."
Diệp Quân tò mò nói: "Người đó chính là Đế chủ của nước Cổ Thần à?”
Phù Âm gật đầu: “Ta biết công tử muốn biết tên của hắn nhưng ta không thể nói được.”
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?"
Phù Âm quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: "Công tử, nếu nói ra tên người này, đối phương sẽ cảm ứng được... Nếu đối phương không vui, e là khó mà giữ được mạng nhỏ của ta."
Diệp Quân trầm giọng nói: "Đối phương còn sống sao?"
Phù Âm lắc đầu: "Ta không biết, trận chiến năm đó thực lực của ta quá yếu nên đã xuống sân khấu từ sớm. Cho nên cũng không nhìn được kết cục của trận đại chiến đó..."
Diệp Quân đang định nói nhưng đúng lúc này, Phù Âm chợt nói: "Cẩn thận."
Nói rồi, cô ta ngừng lại.
Cách đó không xa, cô ta đột nhiên nghe thấy từng tiếng bước chân ngay ngắn, rất nhanh, khoảng một trăm binh lính mặc trọng giáp đồng thời bước đi, khôi giáp trên người bọn họ rất dày dặn chắc chắn, tay trái đều cầm những chiếc khiên hình vuông to lớn, tay phải đều cầm những thanh giáo dài, theo bước đi của họ mặt đất đều rung chuyển cả lên.
Nhìn thấy những binh lính này, sắc mặt mấy người Diệp Quân đều cứng lại.
Bởi vì bọn họ phát hiện, cấp độ thấp nhất của những binh lính trọng giáp này là cảnh giới gần bảy phần Chân!
Ba người có hơi khiếp vía, này cũng khủng bố quá rồi.
Ba người đang muốn bỏ chạy, bỗng Phù Âm đột nhiên nghiêm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Ba người nhìn về phía Phù Âm, cô ta thấp giọng nói: “Bọn họ chết rồi.”
Chết rồi hả?
Ba người lại nhìn những binh lính trọng giáp một lần nữa, quả thật họ phát hiện ra những binh lính trọng giáp này chỉ là ảo ảnh.
Phù Âm nhìn những binh lính trọng giáp đang tiến tới với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Đây là thần hộ vệ cổ xưa của nước Cổ Thần, họ là một trong hai đội quân tinh nhuệ nhất của nước Cổ Thần. Ở thời kỳ đỉnh cao, họ đều là cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp chín, thực lực vô cùng khủng bố. Năm đó điểm giao Hư Chân xảy ra chiến tranh, họ gần như quét sạch tất cả những cường giả dưới danh nghĩa của 'thần', cuối cùng họ bị tiêu diệt bằng toàn bộ sức mạnh của một vị 'thần' ......"
Nói đến đây, trong mắt cô ta hiện lên một tia phức tạp: "Mặc dù bọn họ đã chết, nhưng đức tin của bọn họ vẫn còn đó, mà đức tin của bọn họ là bảo vệ nước Cổ Thần này... Sở dĩ những làng xóm và thành trấn không bị phá hủy, cũng là vì những vị thần hộ vệ nước Cổ Thần này..."
Khi họ nói chuyện, nhóm thần hộ vệ nước Cổ Thần này đã đến trước mặt họ, vẫn tiếp tục di chuyển tiến về phía trước mà không dừng lại.
Phù Âm nói: "Đừng nhúc nhích. Đừng tạo ra bất kỳ dao động năng lượng nào, nếu không họ sẽ ra tay."
Cả ba người đều không cử động, ngay sau đó, những vị thần hộ vệ nước Cổ Thần đã thực sự 'xuyên' qua họ và tiếp tục ngay ngắn đi về phía nơi xa.
Ba người quay người lại, nhóm thần hộ vệ nước Cổ Thần tiếp tục đi về phía nơi xa, rồi chỉ trong chốc lát họ đã biến mất trong màn đêm.
Diệp Quân thì thầm: "Đức tin của họ thật sâu sắc..."
Phù Âm gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Quân im lặng, từ lời nói vừa rồi của Phù Âm. Hắn đã biết được một tin tức là những vị thần hộ vệ của nước Cổ Thần này đều từng là cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp chín nhưng lại bị một vị cổ thần tiêu diệt...
Lúc này, hắn nghĩ đến vị Ngụy Thần kia, không thể không nói là hắn vẫn hơi sợ.
Mấy người cứ đi tiếp.
Phù Âm nói: "Trên đường tới đây các người đều không bay lên đúng không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Không."
Phù Âm mỉm cười nói: "Đây là một cách tiếp cận đúng đắn. Nếu các ngươi bay lên, thì đừng nói là có thể khiêu khích một số cường giả bí ẩn, mà chắc chắn là sẽ bị những vị thần hộ vệ nước Cổ Thần này nhắm vào và một khi bị họ nhắm thì ắt là khó sống.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Cô nương, chủ nhân của cô là một vị thần sao?"
Phù Âm gật đầu: "Đúng Vậy."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn cô ta rồi không nói gì.
Phù Âm nói: "Sau khi chủ nhân biết các ngươi đến đã bảo ta đi tìm các ngươi. Yên tâm, ông ấy không có ác ý với các ngươi. Hơn nữa, với tình hình hiện tại của chủ nhân, cũng không thể làm gì các ngươi được..."
Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: "Bị phong ấn sao?"
Phù Âm gật đầu: "Đúng vậy."
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Bỗng Diệp Quân nói: "Các vị thần ở điểm giao Hư Chân tới đây đều là để lấy một món thần vật sao?"
Phù Âm quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quân cười nói: "Đúng vậy."
Diệp Quân nói: "Vậy bây giờ thần vật kia nằm trong tay ai?"
Phù Âm nhẹ giọng nói: "Diệp công tử, ta ở đây cũng chỉ là một nhân vật nhỏ. Những gì mà ta biết cũng không nhiều hơn ngươi bao nhiêu đâu”.
Diệp Quân gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Lúc này, Phù Âm chợt nói: "Chúng ta đến rồi."
Ba người đều ngẩng đầu nhìn về phía xa, sau đó vẻ mặt đều trở nên quái lạ.
.....
Chương 3075: Ác ý
Nơi chủ nhân của Phù Âm ở hóa ra là ngọn đồi giống như một phần mộ, phần mộ không có mộ bia nhưng lại có một cánh cửa...
Phù Âm khẽ cúi chào phần mộ rồi bước sang một bên.
Lúc này, bỗng trong mộ truyền ra một thanh âm: “Đạo huynh, không ngờ lại gặp được ngươi ở nơi này.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào phần mộ: “Ngươi biết ta sao?”
Giọng nói kia cười nói: “Ta đã nghe nói đến ngươi rồi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Nghe ai nói?”
Giọng nói kia nói: “Ngôn Vương!”
Chủ nhân bút Đại Đạo hơi nheo mắt lại.
Nhưng Diệp Quân và Cổ Bàn lại trở nên cảnh giác lên.
Giọng nói kia cười nói: “Lúc đó ta gặp hắn, hắn còn đang chống cự với thế lực bên ngoài… Lúc đó hắn đã nhắc tới ngươi với ta, nói rằng trận pháp ngươi giúp hắn xây dựng rất mạnh, ít nhiều cũng là nhờ ngươi giúp đỡ..."
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Hắn thế nào rồi?"
Giọng nói kia nói: “Không biết, nơi này đã cách ly với thế giới bên ngoài."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhỏ giọng nói: "Năm đó các ngươi tới đây làm gì?"
Giọng nói kia cười khổ nói: "Không có cách nào, thật ra điểm giao Hư Chân đang hỗn loạn và thế giới bên ngoài đang bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Chúng ta cũng không còn cách nào mới nghĩ tới thứ thần vật kia nhưng không ngờ là hắn đã đạt tới trình độ kia, vả lại có thể phát huy ra ba phần thực lực của thứ thần vật kia... Khi chúng ta biết thì mọi thứ đã quá muộn."
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Lúc đầu nên hợp lực, nhưng về sau có hợp lực cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Giọng nói kia nói: “Dù là thần hay người thì đều sẽ như thế. Chỉ khi sự việc xảy ra bị tha hóa ở một mức độ nhất định mới thể có bỏ qua những định kiến, lợi ích riêng để đồng tâm hiệp lực hợp tác. Nhưng thường thì đến thời điểm đó thì mọi chuyện sẽ không còn khả năng cứu rỗi nữa.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Hắn vẫn còn ở đó sao?"
Giọng nói kia khẽ nói: "Đúng vậy, sâu trong nước Cổ Thần... Nhưng bây giờ hắn... Tuy nói là còn sống nhưng cũng không khác gì là chết, bởi vì năm đó khi hắn chiến đấu chống lại mười sáu vị “thần" bằng thực lực của mình và dù đã giết được một số thần và phong ấn một số thần, nhưng bản thân cũng bị tổn thất nặng nề mà không những thế, hắn còn bị thần vật kia phản phệ..."
Nói xong, hắn dừng lại một chút rồi nói: "Đạo huynh, ngươi tới đây là vì thứ thần vật kia sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: "Vốn là không phải nhưng bây giờ tự nhiên ta cũng muốn đi nhìn một chút."
Giọng nói kia im bặt.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thoáng qua phần mộ, có một sức mạnh thần bí bị phong ấn trên ngôi mộ.
Sau khi nhìn chằm chằm vào sức mạnh bị phong ấn một lúc lâu, chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Sức mạnh của ta bây giờ không thể giúp ngươi phá hủy phong ấn này."
Giọng nói kia cười nói: "Ta biết, ta mời Đạo huynh đến đây không phải để phá vỡ phong ấn, mà chỉ muốn hỏi Đạo huynh hai vấn đề."
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Nói."
Giọng nói kia nói: "Vẫn còn có uy hiếp ở điểm giao Hư Chân nhưng nếu muốn phá vỡ tình thế... Thì ta phải làm sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một lúc rồi nói: "Ta biết cách phá vỡ tình thế nhưng không thể nói cho ngươi biết vì nó sẽ gây bất lợi cho ta.”
Giọng nói kia im bặt.
Cổ Bàn chợt nói: "Nếu hắn đã nói như vậy, tức là người họ Diệp ở bên cạnh này có thể phá vỡ tình thế, ngươi nói với tên họ Diệp này....."
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
"Ta đã để ý đến vị Diệp công tử này."
Giọng nói kia: "Vị Diệp công tử này không đơn giản. Theo lý mà nói, tuổi còn trẻ mà đã đạt được thành tích như vậy thì số phận và vận mệnh đã vô cùng phi thường, nhưng giờ không có cái nào… Vậy là bị người ta che giấu sao?"
Diệp Quân cười nói: “Ban đầu cũng có một ít, nhưng sau này vì bị người nào đó nhắm tới nên người trong nhà ta đã loại bỏ luôn."
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì.
“Ra là vậy!”
Giọng nói bí ẩn kia nói: "Vị công tử này đã đến điểm giao Hư Chân chưa?"
Diệp Quân nói: "Có đến nhưng cũng không biết gì về nơi đó.”
Giọng nói bí ẩn kia im lặng một lúc mới nói: “Đạo huynh…”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Nếu ngươi chọn cậu ta vậy thì ngươi sẽ là kẻ thù của ta, ta không thể giết được cậu ta nhưng người khác....."
Nói đến đây, ông ta cũng không nói tiếp.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, bất ngờ ông ta cười lớn rồi đổi chủ đề: "Thật ra, đúng là vị Diệp công tử này có điểm đột phá nên ngươi hoàn toàn có thể chọn cậu ta.”
Diệp Quân âm thầm đề phòng, người này chắc chắn là có ác ý.
Giọng nói bí ẩn vang lên từ phần mộ kia: “Đạo huynh, vị Diệp công tử này có thù oán gì với ngươi sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Sao lại nói thế?”
Bình luận facebook