-
Chương 3061-3065
Chương 3061: Diệp Huyên!
Nghe người trong quan tài nói thế, Tiểu Tháp có chút khó tin nói: "Người này... đúng là bụng dạ khó lường".
Vẻ mặt Diệp Quân rất bình tĩnh, tựa như không hề thấy bất ngờ.
Thấy Diệp Quân như thế, Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Ngươi biết từ trước rồi hả?"
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào quan tài, ánh mắt âm trầm, khóe miệng hiện lên nụ cười: "Người có thể tạo ra hai người giấy trước cửa kia sao có thể là hạng người thiện lương được? Hơn nữa nơi này rõ ràng đã bị người phong ấn, nhưng gã lại gạt ta rằng là ông tự nguyện ở đây chữa thương... Quan trọng nhất là lòng tốt của người này có chút ảo, lúc một người vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi mà không phải người thân, thì tất có tính toán khác!"
Tiểu Tháp trầm mặc một lát rồi nói: "Giống y như ta nghĩ, ngưu tầm ngưu mã tầm mã!"
Diệp Quân: "..."
Người kia còn đang điên cuồng cười to, tiếng cười xen lẫn sự điên loại cùng giải thoát.
Mà trong cơ thể Diệp Quân, hào quang đỏ ngàu kia không ngừng tuôn ra, sau đó phá vỡ hư không, lao về một phương hướng không biết...
Lúc này, người trong quan tài chậm rãi bay lên, tứ chi ông ta bị xích sắt đen khóa lại, trên mắt xích còn có lớp phong ấn mạnh mẽ dán chặt lên, khuôn mặt ông ta dữ tợn, lệ khí lồ lộ, tựa như ác quỷ; lại thêm tiếng cười cực kỳ điên cuồng của ông ta làm tăng thêm bội phần khủng bố.
Diệp Quân nhìn chằm chằm người bay ra khỏi quan tài: "Ngươi hẳn là Ngụy Thần, đúng không?"
"Ha ha!"
Người đàn ông bắt đầu cười lớn: "Không thể không nói ngươi rất thông minh, từ khi vào đây đến giờ ngươi vẫn luôn phòng bị ta, chưa bao giờ nới lỏng cảnh giác, nhưng đáng tiếc ngươi không ngăn lại được tham dục sâu trong nội tâm của mình, mà chỉ cần như vậy thì khi niệm thần chú, ngươi chắc chắn phải chết... Cho dù ngươi có đọc tên giả cũng vô dụng thôi, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ mưu mô nào cũng chỉ là phù du!"
Diệp Quân nói: "Đó là tên của cha ta!"
"Ha ha!"
Ngụy Thần lại phá lên cười: "Vậy cha ngươi cũng có đứa con có hiếu ghê, ngay cả cha mà cũng hãm hại, ha ha..."
Tiếng cười của ông ta như sấm, cực kỳ vui sướng, bởi vì ông ta bị phong ấn nhiều năm như vậy, bây giờ rốt cuộc cũng có một tên đến thế mạng.
Mặc dù sẽ vứt bỏ thân thể này, nhưng chỉ cần có thể giải thoát thì cũng đáng giá.
Hơn nữa thiếu niên trước mắt này này có căn cơ vô cùng tốt, huyết mạch cũng đặc biệt, nếu cắn nuốt hết thì ông ta sẽ có thể thoát vây trong thời gian cực kì ngắn, có được một cuộc đời mới.
Không thể không nói, đúng là ông trời đang giúp ông ta mà!
Nghĩ tới đây, tiếng cười của ông ta càng lớn thêm, toàn bộ thế giới bên dưới lúc này cũng bắt đầu rung lên kịch liệt.
Nhưng rất nhanh, ông ta nhíu mày lại, chỉ thấy cột máu phá vỡ thời không kia đột nhiên xuất hiện ở một vùng tinh không không rõ tên, mà trong vùng tinh không đó có một người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng.
Người đàn ông áo trắng nhìn cột máu đang lao về phía mình, lắc đầu nở nụ cười: "Chủ nhân bút Đại Đạo, việc này không thể trách ta được, là do đối phương ra tay trước, ta chỉ tự vệ mà thôi".
Dứt lời, ông ấy vung tay áo lên, một luồng ánh kiếm chém ra.
Nhìn thấy người đàn ông áo trắng xuất kiếm, Ngụy Thần bỗng cười khẩy: "Sắp chết còn muốn giãy dụa? Buồn cười..."
Còn chưa dứt lời, vẻ mặt ông ta chợt sượng lại, bởi vì khi ông ta nhìn rõ được thì đã thấy cột máu kia ầm ầm vỡ vụn, ngay sau đó, trong tròng mắt đang co rụt lại của ông ta, một thanh kiếm đang dần phóng lớn.
Xoẹt!
Đột nhiên, một thanh kiếm xuyên qua trán, ghim ông ta lại tại chỗ.
"Á!"
Ngụy Thần hét lên: "Á... Không thể, tuyệt đối không thể..."
Khuôn mặt ông ta mở mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì đối phương không chỉ phá nát huyết tế của ông ta dễ như ăn cháo, còn tung chiêu cách vô số thời không để giết bản thể ông ta, kinh khủng nhất là kiếm của đối phương không bị phong ấn thần bí nơi này áp chế, hơn nữa ông ta còn phát hiện thân thể của mình đang nhanh chóng bị hủy diệt.
Chiêu kiếm này đã phá vỡ tam quan của gã!
Ngụy Thần đột nhiên quay mặt về phía Diệp Quân, hoảng sợ nói: "Ngươi... Cha ngươi căn bản không phải gần bảy phân Chân!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta lừa ngươi thôi".
"Á á!!"
Ngụy Thần gào thét: "Thứ súc sinh nhà ngươi... Ngươi dám lừa ta, ngươi... Ta nguyền rủa ngươi..."
Nói đoạn, trong miệng ông ta chợt trào ra một ngụm máu, đống máu kia lập tức biến thành một dãy bùa chú quỷ dị.
Thấy thế, Diệp Quân giật nảy trong lòng, lập tức la lên: "Cha đẻ của ta ở đây, sao ông ấy có thể để ngươi làm hại con trai cưng của mình được?"
Ngụy Thần la hét loạn xạ, bùa máu kia lấy thế như sấm sét lao tới chỗ Diệp Quân, Diệp Quân hoảng hốt, xoay người định chạy, nhưng đúng lúc này, một ánh kiếm lại chém thẳng xuống, nháy mắt đã chém nát bùa máu kia.
Diệp Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm, mẹ kiếp, may là cha ruột của mình.
Ngụy Thần thấy thế thì vẻ mặt khó mà tin nổi: "Làm sao có thể... sao có thể..."
Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào tinh không: "Cha, con muốn thần hồn của tên này, nhưng không cần ý thức..."
"Nói gì vậy?"
Trong hư không, giọng nói của Diệp Huyên chậm rãi truyền đến: "Ta nói rồi, cuộc tranh gianh Đại Đạo của con với chủ nhân bút Đại Đạo ta sẽ không tham dự nữa, làm người phải giữ lời, đã bảo không can thiệp thì sẽ không can thiệp... Còn tên này... Do tên này ra tay với ta trước, ta giết ông ta chỉ là tự vệ, không liên quan gì đến con hết, hiểu chưa?"
Dứt lời, một luồng kiếm quang xuyên thẳng qua giữa hàng mày Ngụy Thần.
Ầm!
Trong thời gian ngắn, ý thức của Ngụy Thần lập tức bị xóa sổ, chỉ còn dư lại linh hồn không có ý thức.
Diệp Quân: "..."
Ánh kiếm biến mất, nơi này khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Trong trời sao phía xa, Diệp Huyên quay đầu vào sâu trong Cổ Khư, nơi đó cũng có một cặp mắt màu vàng óng đang nhìn chằm chằm ông ta.
Diệp Huyên mỉm cười nói: "Đây là con trai ta... nó đang tranh giành Đại Đạo với người khác, nếu đến nơi đây mà nó có chỗ mạo phạm, các hạ cứ việc dạy dỗ, ta thân là bậc cha mẹ tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào, cho dù nó có bị đánh chết ta cũng sẽ không ra mặt... Thật đấy..."
Đôi mắt màu vàng óng kia nói: "Các hạ quá lời rồi".
Diệp Huyên cười nói: "Ông cũng đừng thiên vị nó, chủ nhân bút Đại Đạo kia cũng không tệ... Hầy, nói chung ta chỉ để lại một câu thôi, ta chắc chắn sẽ không xen vào chuyện của bọn họ, các hạ có thể yên tâm nhé".
Tuyệt đối, ông ta xoay người biến mất.
Đôi mắt vàng: "..."
...
Chương 3062: Luyện chế Khôi Âm
Cung điện dưới lòng đất.
Sau khi Diệp Quân thấy cha biến mất, hắn bước nhanh đến chỗ linh hồn của Ngụy Thần, bắt đầu cười hắc hắc. Luyện chế Khôi Âm thật ra cần một linh hồn mạnh mẽ, linh hồn càng mạnh, đạo pháp càng cao thâm thì Khôi Âm luyện chế ra được sẽ có giới hạn càng cao. Nếu không có linh hồn mạnh mẽ thì chỉ có thể luyện ra được mấy con Khôi Âm hàng dỏm, chỉ dọa người được chứ không có sức chiến đầu.
Nếu có linh hồn mạnh mẽ thì sức chiến đấu của Khôi Âm sẽ tăng vọt lên đáng kể.
Diệp Quân không hề rời đi, mà xòe tay ra, nhẫn không gian trên thân thể Ngụy Thần đang nằm liệt ở đằng xa lập tức bay đến tay hắn.
Nhìn thấy chiếc nhẫn không gian kia, trong lòng Diệp Quân ấm áp.
Bởi vì với thực lực của cha, một kiếm chém xuống thì nhẫn không gian không thể chịu được sức tàn phá, nhẫn không gian vẫn còn nguyên vẹn thế này hiển nhiên là do cha hắn cố tình làm vậy.
Cha vẫn hiểu mình lắm!
Diệp Quân mở nhẫn không gian ra, một lát sau, hắn lập tức bật cười ha hả.
Tất cả bảo bối của Ngụy Thần đều ở trong nhẫn, bên trong có hơn một trăm ba mươi món thần vật cấp bậc Tiên khí, không chỉ thế còn có một cái Đế khí.
Diệp Quân xòe tay ra, một lá bùa màu đỏ như máu xuất hiện trong tay hắn, lá bùa này là một Đạo khí, được Ngụy Thần giấu ở trong hộp, rõ ràng là rất coi trọng.
Khi cầm lá bùa này, vẻ mặt của Diệp Quân nghiêm lại, bởi vì hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm rất lớn, hắn biết thả huyền khí vào là sẽ thôi thúc được lá bùa này, nhưng trực giác bảo hắn là đừng làm như vậy.
Đạo khí!
Thần vật cấp bậc này tuyệt đối không phải thứ bây giờ hắn có thể khống chế.
Diệp Quân cất lá bùa đi, hắn phát hiện trong nhẫn không gian của Ngụy Thần còn có thêm mấy trăm nghìn viên đá Chân Linh, ngoài ta là một vài bùa chú linh tinh, trong đó cũng có vài lá là Tiên khí.
Hắn còn tìm được không ít đan dược, đến cấp bậc như bọn họ thì tác dụng của đan dược là cực kỳ nhỏ, nhưng đây là thứ Ngụy Thần mang theo bên người, chứng tỏ nó không phải đan dược bình thường. Tất nhiên hắn cũng không dám ăn bậy, cái này chờ về rồi nghiên cứu kỹ hơn sau.
Ngoại trừ đan dược, còn có một vài sách luyện đan!
Ngụy Thần này không chỉ có thể luyện phù mà còn có thể luyện đan!
Diệp Quân không lập tức rời khỏi đại điện mà là ngồi xuống tại chỗ, hắn bắt đầu luyện chế Khôi Âm, hắn muốn xem thử thần hồn của Ngụy Thần sẽ luyện ra được Khôi Âm trình độ nào.
Bởi vì ý thức của Ngụy Thần đã bị xóa đi, nên Diệp Quân luyện chế cũng khá đơn giản trôi chảy, nhưng cần phải tiêu hao quá nhiều đá Chân Linh, chưa tới một phút, hắn đã tiêu hơn mười nghìn viên đá Chân Linh, chuyện này khiến hắn hơi đau lòng, bởi vì đá Chân Linh rất rất quý giá ở thế giới này.
Hết cách rồi, Diệp Quân chỉ có thể tiếp tục luyện, không bao lâu sau, trước mặt hắn đã có một người giấy, bên trong người giấy là thần hồn của Ngụy Thần.
Nhưng vẫn chưa được kích hoạt!
Diệp Quân búng tay một cía, một giọt máu bay vào giữa trán người giấy.
Ầm!
Người giật lập tức mở hai mắt ra, một luồng hơi thở đáng sợ cũng bộc phát ra.
Gần bảy phần Chân!
Sắc mặt Diệp Quân lập tức đen lại, sao chỉ gần bảy phần Chân?
Không khoa học!
Ngụy Thần mạnh như thế, sao khôi âm luyện chế ra lại kém như vậy?
Hắn tiếp tục lật xem quyển "Thuật Khôi Âm", một lát sau mới hiểu ra. Thuật này có hạn chế, thuật Khôi Âm luyện chế ra Khôi Âm không thể có cảnh giới vượt quá xa chủ nhân, bởi vì đây là một loại kiềm hãm, nếu Khôi Âm quá mạnh thì sẽ thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân.
Diệp Quân không hề xoắn xuýt, bởi vì chỉ cần thực lực của hắn nâng lên, thực lực của Khôi Âm cũng sẽ được tăng lên theo. Ví như bây giờ lực chiến đấu của hắn có thể đạt được đến gần bảy phần Chân thì Khôi Âm này có thể sẽ đạt đến cảnh giới gần chí phần Chân!
Hơn nữa sức chiến đấu cũng vượt xa chín phần Chân bình thường.
Bởi vì thần hồn trong này là khôi thần, là đại lão đỉnh cao đến từ điểm giao Hư Chân!
Diệp Quân không rời khỏi đại điện, hắn lại ngồi xuống rồi luyện chế ra thêm một người giấy nữa, có điều lần này người giấy là giả, chỉ có hơi thở của Ngụy Thần chứ không có sức chiến đấu.
Ngoài ra Diệp Quân còn thông qua thuật Khôi Âm để điều khiển luồn người giấy ở bên ngoài.
Khôi Âm hắn tự luyện chế ra được đặt tên là Ngụy Thần, còn con ở ngoài cửa thì được đặt là: Ngụy Thần số hai.
Thu hoạch bội thu!
Diệp Quân cất hết mọi thứ vào rồi rời khỏi đại điện.
Hắn lập tức chạy vọt về thôn, bây giờ hắn cầm trong tay hai khôi âm thực lực gần bảy phần Chân, không dám nói là vô địch nơi đây, nhưng muốn giết chết chủ nhân bút Đại Đạo chắc chắn là chuyện dễ như ăn cháo.
Trước tiên phải đánh chết chủ nhân bút Đại Đạo!
Diệp Quân nhanh chóng trở về thôn...
Chương 3063: Người của hai thế giới
Mà khi Diệp Quân xông vào thôn lại phát hiện chủ nhân bút Đại Đạo căn bản không ở đó.
Tên này chạy mất rồi!
Sắc mặt Diệp Quân sầm xuống.
Hắn biết chủ nhân bút Đại Đạo kiến thức nhiều, am hiểu giải phong ấn, mà nơi này đâu đâu cũng có di tích bí cảnh, lỡ như tên đó tìm được một bí cảnh nào đó, gặp được kì ngộ...
Cổ Bàn vẫn ở đó, thấy Diệp Quân trở về thì sắc mặt gã có hơi khó coi.
Diệp Quân không để ý tới gã mà chỉ nhìn trưởng thôn Nguyên Phiên ở một bên, trưởng thôn dẫn cháu gái của mình đến, cười nói: "Diệp công tử..."
Diệp Quân mỉm cười nói: "Để ta đào vài cái giếng cho ông!"
Nguyên Phiên hơi nghi hoặc một chút: "Không phải không đào được à?"
Diệp Quân nói: "Bây giờ thì được rồi".
Nói xong, hắn xòe tay ra, ba luồng kiếm quang bay ra ngoài.
Mặt đất cách hắn không xa lập tức bị cắt ra, trong chớp mắt, ba cái giếng đã xuất hiện trong sân, miệng giếng có nước phun trào.
Thấy thế, Nguyên Phiên lập tức vui vẻ, kích động nói: "Diệp công tử... Chuyện này... Chúng ta biết phải cảm ơn cậu như thế nào đây, chuyện này..."
Nguyệt Nhi kia cũng vô cùng hưng phấn, nhìn cái giếng kia một lát rồi lại nhìn sang Diệp Quân, khuôn mặt rạng rỡ.
Diệp Quân cười nói: "Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện dễ như ăn cháo với ta thôi, trưởng thôn, ta muốn rời đi".
Nguyên Phiên do dự một chốc rồi nói: "Bây giờ đi liền à?"
Diệp Quân gật đầu.
Nguyên Phiên vội hỏi: "Cơm nước xong rồi đi nhé? Nguyệt Nhi nấu cơm ngon lắm".
Diệp Quân nhìn về phía Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi thấy hắn nhìn mình thì vội vã cúi đầu.
Thấy ánh mắt đầy ắp sự mong đợi của Nguyên Phiên, Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được".
Nguyên Phiên vội vàng nói: "Nguyệt Nhi, mau lên cơm đi..."
Chẳng mấy chốc, trên bàn đã bày ra thịnh soạn.
Diệp Quân không thích ích cốc, nên hắn ăn rất ngon miệng, Cổ Bàn cũng ngồi xuống, gã ăn cũng rất bon mồm, chắc là bị giam lâu quá, cảm giác ăn cơm no say này cũng mê hoặc gã.
Nguyên Phiên đột nhiên muốn nói gì lại thôi.
Diệp Quân thấy ông ta có điều muốn nói nên mở lời trước: "Trưởng thôn có gì muốn nói à?"
Nguyên Phiên thấp giọng thở dài: "Công tử, ta thấy các cậu đều không phải người bình thường... Như vậy đi, lần này các ngươi đến Ung Thành có thể giúp ta hỏi thăm hai người được không?"
Diệp Quân hỏi: "Ai?"
Nguyên Phiên nói: "Là cha mẹ Nguyệt Nhi, ba năm trước hai đứa cùng đến Ung Thành bán đồ, nhưng lại một đi không về... Nếu cậu có đến Ung Thành thì có thể giúp chúng ta hỏi thăm một chút không?"
Diệp Quân nhìn về phía Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi theo bản năng muốn cúi đầu, nhưng lại lấy dũng khi ngẩng lên nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân gật gật đầu: "Được".
Nguyên Phiên vội vàng nói: "Đa tạ Diệp công tử, con trai của ta tên là Nguyên Chấn, con dâu tên là Tần Liên, nếu có tin tức gì của hai đứa, kính xin công tử cho người đến báo một tin..."
Diệp Quân gật đầu: "Được".
Sau khi cơm nước xong, Diệp Quân đứng dậy cáo từ, mà lúc hắn ra đến cửa thì Nguyệt Nhi đột nhiên cầm một chiếc túi lớn đi đến trước mặt Diệp Quân, cô đưa cái túi đó cho Diệp Quân rồi khẽ nói: "Cho... Cho huynh... ăn... trên đường..."
Diệp Quân không từ chối, hắn nhận lấy cái túi rồi cười nói: "Cảm ơn".
Nói xong, hắn lấy ra một xâu kẹo hồ lô đưa cho Nguyệt Nhi, cười nói: "Đây là kẹo hồ lô, cô có thể ăn thử".
Nguyệt Nhi có chút ngạc nhiên, cô ta nhận lấy xâu kẹo rồi cảm ơn.
Diệp Quân cười: "Sau này còn gặp lại!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nguyên Phiên vội hỏi: "Diệp công tử, nhớ đi đường lớn, những nơi kỳ lạ khác tuyệt đối đừng đi..."
Phía xa, Diệp Quân nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở".
Nguyệt Nhi đứng trước cổng sân, nhìn Diệp Quân rời đi...
Trưởng thôn Nguyên Phiên đi tới bên cạnh Nguyệt Nhi, khẽ thở dài: "Nha đầu, hắn và chúng ta là người của hai thế giới..."
Nguyệt Nhi gật đầu, cũng khẽ nỉ non: "Con biết..."
Chương 3064: Đều phải chết
Bên ngoài.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Sao không cho cô bé kia một quyển phương pháp tu luyện?"
Diệp Quân lắc đầu: "Tháp gia, nơi đây hung hiểm vạn phần, đừng nói cô ấy là một người chưa từng tu luyện, chính những người tu luyện hằng ngày như chúng ta cũng gặp phải nguy hiểm. Nếu cô ấy tu luyện mà không nhận ra được hung hiểm nơi đây thì trái lại chỉ có hại cô ấy thêm mà thôi..."
Tiểu Tháp nói: "Vậy cho cô ấy một ít tiền cũng được".
Diệp Quân khẽ nói: "Cũng sẽ hại cô ấy thôi".
Tiểu Tháp nói: "Ta hiểu, cho dù có muốn giúp người thì cũng chỉ có thể giúp vừa sức người đó thôi, nếu giúp quá mức nhận của bọn họ, thì đó không phải phúc, mà là họa".
Diệp Quân gật gật đầu.
Cổ Bàn ở bên đột nhiên nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo đâu?"
Diệp Quân nói: "Chết rồi".
Cổ Bàn: "..."
Diệp Quân quay đầu liếc mắt nhìn gã: "Tại sao bản thể của ngươi lại bị phong ấn?"
Cổ Bàn lạnh giọng: "Liên quan đếch gì đến ngươi?"
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Nên sửa lại tính tình đi".
Cổ Bàn lạnh lùng nói: "Tình tính của ông đây đã như vậy mấy chục triệu năm rồi, không đổi được đâu".
Diệp Quân gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Cổ Bàn đột nhiên nói: "Các ngươi lấy được bảo vật ở dưới lòng đất đúng không?"
Diệp Quân nói: "Liên quan gì đến ngươi".
Sắc mặt Cổ Bàn lập tức đen kịt lại.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn: "Ta thấy ngươi tuy tính tình cáu kỉnh, nhưng tính tình ngay thẳng, làm người chính trực, ta đây cũng có chút bội phục... Vậy nên ta cho ngươi một lời khuyên, đừng chọc vào chủ nhân bút Đại Đạo, tên đó ngươi không động vào được đâu".
Cổ Bàn cười gằn: "Ta mà sợ ông ta? Nực cười, quá là nực cười, người trẻ tuổi, tuy rằng mưu mô cũng nhiều, nhưng vẫn tốt hơn tên chủ nhân bút Đại Đạo kia, ta cũng cho ngươi một lời khuyên là ngươi nên biết điều khiêm tốn một chút, đừng có lên mặt làm càn như chủ nhân bút Đại Đạo, loại người như ông ta, sớm muộn gì cũng bị đánh chết".
Diệp Quân gật gật đầu: "Ta đồng ý lời này của ngươi".
Cổ Bàn âm trầm nói: "Ta chỉ mong ông ta đừng chết sở đây, đợi bản thể của ông đây thoát ra thì sẽ tóm ông ta lại đánh chết đầu tiên".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên, nói: "Mật Phật rốt cuộc là cường giả cấp bậc nào?"
Nghe vậy, sắc mặt Cổ Bàn lập tức trở nên dữ tợn: "Ngươi hỏi lão già kia làm gì? Đệt bà!"
Diệp Quân nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, sao tự dưng tên này nổi giận đùng đùng vậy?
Bởi vì cuộc trò chuyện kết thúc trong không vui, hai người lúc sau không lên tiếng nữa.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi xa khỏi thôn, sau khi đến một ngọn núi lớn, lúc đi ngang qua họ cũng gặp một vài ngôi làng, nhưng những thôn dân kia đều rất đề phòng, nên họ cũng không nán lại.
Diệp Quân vốn định phi hành, nhưng hắn vẫn có chút không dám, đại lão thần bí ở nơi đây nhiều lắm, nếu ngự kiếm bay đi thì đúng là quá huênh hoang, sơ sẩy một chút thì có khi sẽ bị tấn công, hơn nữa ngươi còn không biết cường giả tấn công minh thuộc cấp bậc nào!
Giống như Ngụy Thần kia, nếu không phải có cha... thì có là một trăm hắn cũng không đánh lại được!
Ở nơi này thì phải biết điều mọt chút.
Không thấy ngay cả Cổ Bàn cũng tém tém lại đấy à?
Tuy tên này cứng, nhưng không ngu.
Diệp Quân lại hỏi: "Ngươi đến từ nền văn minh nào?"
Hắn vẫn thấy rất tò mò với lai lịch của người này, bởi vì rõ ràng đối phương không phải đến từ điểm giao Hư Chân, nhưng thực lực lại cực kỳ nghịch thiên.
Đừng nói là bản thể, ngay cả phân thân cũng rất mạnh, không đúng, nói đúng hơn chỉ là một sợi ý thức, hơn nữa xem ra hiện tại bản thể người này chắc chắn còn lá bài tẩy nào đó nữa.
Cổ Bàn bình tĩnh nói: "Nói rồi ngươi cũng không biết".
Diệp Quân nói: "Có thể ta từng nghe qua".
Cổ Bàn nói: "Đại Khư, từng nghe chưa?"
Diệp Quân cau mày lại.
Cổ Bàn khẽ nói: "Sao ngươi từng nghe qua được..."
Nói rồi, ánh mắt gã gợn lên từng đợt sóng, như nhớ đến chuyện cũ.
Diệp Quân nói: "Ngươi có hiểu biết nhiều về điểm giao Hư Chân không?"
Cổ Bàn gật đầu: "Biết một ít..."
Nói rồi, gã cười lạnh một tiếng rồi mới tiếp lời: "Đừng xem chỗ đó thần thánh quá, sinh linh ở đấy chẳng qua là được trời cao ưu ái thôi, chỗ khác thì ta không biết, nhưng Đại Khư bọn ta không sợ họ".
Trong giọng nói gã không hề che giấu sự kiêu ngạo!
Được trời cao ưu ái!
Diệp Quân im lặng, hắn cũng không biết quá nhiều về chỗ đó, mà hiện tại hắn chỉ có thể tiếp xúc được với Hư Chân Linh, lúc trước còn muốn đến đó dạo thử một vòng, bây giờ xem ra hắn cần phải tăng cao thực lực trước đã! Hiện tại mà đi e là sẽ lại bị đánh.
Cổ Bàn lại nói: "Nước Cổ Thần hẳn là đã xảy ra xung đột với họ..."
Diệp Quân hỏi: "Ngươi biết về nước Cổ Thần nhiều đến mức nào?"
Cổ Bàn lắc đầu: "Nước Cổ Thần cách Đại Khư chúng ta rất xa, không thuộc cùng một nền văn minh, nhưng thật ra ta đã từng nghe đến vị Thần Quốc chủ của nước Cổ Thần, người này năm đó được xưng là người đứng đầu chỉ sau điểm giao Hư Chân. Năm đó ta đến đây để thử sức gã, ai ngờ lại gặp biến cố..."
Diệp Quân liếc mắt nhìn Cổ Bàn, không nói gì.
Cổ Bàn cười lạnh nói: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, có phải ngươi đang nghĩ ta mạnh như vậy mà tại sao lại bị trấn áp giam giữ đúng không? Ta cũng lười giải thích, chờ bản thể ta ra rồi thì ngươi sẽ biết được cái gì gọi là vượt quá nhận thức!"
Diệp Quân: "..."
Một lát sau, Diệp Quân nói: "Phải làm sao ngươi mới ra ngoài được?"
Cổ Bàn lạnh nhạt nói: "Một cái Đế khí là đủ".
Diệp Quân nói: "Ta có sông Đại Đạo..."
Cổ Bàn đáp ngay: "Không muốn".
Diệp Quân nhìn về phía Cổ Bàn: "Ta cũng đã nói cho ngươi đâu".
Nếu như người này sau khi thoát ra sẽ lập tức túm chủ nhân bút Đại Đạo đánh ngay thì hắn không ngại giúp đối phương, nhưng hắn sợ tên này thoát ra còn đánh luôn cả hắn.
Hiện tại hắn chắc chắn không đánh lại gã.
Cổ Bàn lạnh lùng nói: "Sông Đại Đạo của ngươi có vấn đề".
Diệp Quân nói: "Có vấn đề gì?"
Cổ Bàn nói: "Mắc gì ta phải nói cho ngươi biết?"
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Ngươi đang bị nhốt mà không oán không hận thật hả?"
Cổ Bàn vô cảm nói: "Chờ ta ra ngoài đi, mẹ nó phải chết hết cho ta!"
Diệp Quân không thảo luận với gã về vấn đề này nữa, hắn thấy rõ rồi, tính khí tên này quá tệ, toàn gây gổ với người khác, người kiểu này phải tránh xa một chút mới được.
Hai người đi một lúc lâu mà chẳng hề nói chuyện, chừng sau một canh giờ, hai người lại thấy một gò núi ở phía bên phải, gò núi đó đen kịt một màu, trông hơi u ám.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, bởi vì ở đây thần thức của hắn không thể làm gì cả.
Ngọn núi này không trên đường chính, mà nằm lệch sang mấy dặm.
Bỗng, hai người sửng sốt.
Bởi vì cả hai gặp được một người quen, chính là chủ nhân bút Đại Đạo. Chủ nhân bút Đại Đạo đứng ở trên đỉnh núi, tay cầm một cái gậy màu đen, đang khiêu khích nhìn Diệp Quân và Cổ Bàn lớn tiếng nói: "Hai thằng ngu kia, tới đây!"
Chương 3065: Bao trùm
Chủ nhân bút Đại Đạo!
Diệp Quân cùng Cổ Bàn đều thấy hơi kỳ lạ, tên này đang làm gì vậy?
Chủ nhân bút Đại Đạo còn ở đó quơ pháp trượng khiêu khích.
Cổ Bàn nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo, trầm giọng nói: “Tên này có âm mưu.”
Nói xong, ánh mắt của gã rơi vào pháp trượng màu đen ở trong tay của chủ nhân bút Đại Đạo, tạo hình của pháp trượng đó có chút kỳ lạ, phía trên đầy những tấm bùa kỳ lạ hơn nữa toả ra ánh sáng lập loè, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường.
Cổ Bàn lại nói: “Tên này muốn thu hút chúng ta qua đó.”
Diệp Quân nói: “Vậy thì qua đó.”
Nói xong, hắn đi về phía gò núi.
Cổ Bàn hơi ngẩn ra, gã do dự một chút sau đó đi theo.
Trong lòng hắn tuy có chút hiếu kỳ với hành động của Diệp Quân nhưng không hỏi.
Diệp Quân chủ động giải thích: “Sở dĩ ông ta làm như vậy bề ngoài là thu hút chúng ta qua đó thực tế có lẽ ông ta sợ chúng ta qua đó.”
Cổ Bàn lập tức hiểu ngày: “Ông ta đang lạt mềm buộc chặt, hành động ngược lại.”
Diệp Quân gật đầu.
Cổ Bàn quay đầu nhìn Diệp Quân: “Nếu lỡ như ông ta thật sự muốn chúng ta qua đó thì sao?”
Diệp Quân nói: “Vậy thì xem như ta chưa nói.”
Sắc mặt của Cổ Bàn đột nhiên trầm xuống.
Diệp Quân cười nói: “Đánh không lại vậy thì chạy thôi.”
Mặt của Cổ Bàn không có biểu cảm: “Chạy trốn, đó là hành động của người đàn ông nhu nhược, nếu như chiến thì phải là chết vì chiến đấu.”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn một cái: “Ta ủng hộ ngươi.”
Cổ Bàn lạnh lùng nói: “Ngươi là Kiếm Tu, cũng nên có tín niệm này.”
Diệp Quân nhìn gò núi đó: “Chút nữa nếu như đánh với người này ngươi muốn đánh ông ta một mình hay là hai người chúng ta cùng nhau đánh ông ta? Nếu như cùng nhau đánh thì chút nữa cùng nhau ra tay, nếu như đánh một mình thì ta cho ngươi cơ hội để ngươi có thể quang minh chính đại chiến đấu với ông ta, ngươi yên tâm ta chắc chắn không nhúng tay vào.”
Sau khi Cổ Bàn im lặng một lúc, nói: “Vậy thì cùng nhau đánh ông ta đi! Đối với thứ vô liêm sỉ này không cần nói đến đạo nghĩa giang hồ.”
Diệp Quân quay đều nhìn Cổ Bàn: “Thì ra ngươi cũng là người không biết xấu hổ.”
Cổ Bàn: “...”
Ở nơi xa sự kiêu ngạo trên mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đó dần mất đi khi nhìn thấy Diệp Quân hai người đi về phía gò núi.
Đột nhiên, tốc độ của Diệp Quân và Cổ Bàn tăng cao.
Chủ nhân bút Đại Đạo nheo mắt lại, quay người bỏ chạy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cổ Bàn biết tên này cố ý làm ra vẻ huyền bí, lập tức nhảy lên nhanh chóng đi về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân cũng tăng nhanh tốc độ, nhưng không biết cố ý hay vô tình mà hắn chậm hơn Cổ Bàn nửa nhịp.
Rất nhanh hai người đã đến đỉnh gò núi, trên đỉnh gò núi có một ngôi mộ, tay của chủ nhân bút Đại Đạo cầm pháp trượng ngồi ở trước mộ thần bí niệm gì đó.
Mà lúc này Diệp Quân cùng Cổ Bàn đã xông qua đó.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên chỉ vào bia mộ ở trước ngôi mộ: “Mở!”
Giọng nói vừa dứt, bia mộ đột nhiên run kịch liệt, tiếp đến một ánh sáng mờ từ trong đó toả ra ngoài, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt của Diệp Quân hai người, chính xác mà nói là trước mặt Diệp Quân bởi vì tốc độ của gã nhanh nhất, ở ngay phía trước nhất.
Biến cố đột ngột đến khiến cho sắc mặt của Cổ Bàn đột nhiên thay đổi, gã đánh một cú đấm mạnh ra.
Bùm!
Ánh sáng mờ đó trực tiếp đánh bay Cổ Bàn ra ngoài, bay đến dưới chân núi ở nơi xa.
Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn về phía sau chủ nhân bút Đại Đạo, ở đó có một linh hồn đang trôi nổi, linh hồn đó giống như U Linh, khí tức rất kỳ lạ đứng sánh vai cùng với chủ nhân bút Đại Đạo.
Nhìn thấy linh hồn đó, Diệp Quân nhíu mày lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Cổ Bàn bay ra ngoài đó một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Diệp Quân, cậu cho rằng ta đang cáo mượn oai hùm ư?”
Nói xong, ông ta gõ nhẹ pháp trượng trong tay, nụ cười dần dần thay đổi: “Minh huynh, ra tay.”
Nghe thấy lời của chủ nhân bút Đại Đạo, U Linh đó đột nhiên phất tay áo lên, ba viên ám cầu trong chốc lát bay về phía Diệp Quân.
Đồng tử của Diệp Quân co lại, tên này ít nhất là cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp bảy, hắn không dùng thuật Khôi Âm mà quay người bỏ chạy.
Tốc độ của hắn rất nhanh điều khiển kiếm lên muốn rời khỏi gò núi, mà lúc này chủ nhân bút Đại Đạo đó nhanh chóng nói: “Minh huynh, đừng để cậu ta đi.”
Giọng nói vừa dứt trên đỉnh gò núi đó đột nhiên bị một mảng mây đen dày đặc che phủ, một sức mạnh kết giới kinh khủng đang bao trùm ở gò núi.
Diệp Quân bị bao phủ lại, không thể chạy trốn được, hắn quay người lại thúc giục sức mạnh của ba loại huyết mạch cùng với sức mạnh tín ngưỡng, chém một nhát mạnh xuống.
Bùm!
Kiếm quang tan vỡ, Diệp Quân bị sức mạnh cực lớn trong đó đánh đến liên tục lùi về sau.
“Ủa?”
Chỗ xa hư ảnh đó có chút kinh ngạc nói: “Vậy mà có thể đỡ được đòn công kích này của ta...”
Nghe người trong quan tài nói thế, Tiểu Tháp có chút khó tin nói: "Người này... đúng là bụng dạ khó lường".
Vẻ mặt Diệp Quân rất bình tĩnh, tựa như không hề thấy bất ngờ.
Thấy Diệp Quân như thế, Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Ngươi biết từ trước rồi hả?"
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào quan tài, ánh mắt âm trầm, khóe miệng hiện lên nụ cười: "Người có thể tạo ra hai người giấy trước cửa kia sao có thể là hạng người thiện lương được? Hơn nữa nơi này rõ ràng đã bị người phong ấn, nhưng gã lại gạt ta rằng là ông tự nguyện ở đây chữa thương... Quan trọng nhất là lòng tốt của người này có chút ảo, lúc một người vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi mà không phải người thân, thì tất có tính toán khác!"
Tiểu Tháp trầm mặc một lát rồi nói: "Giống y như ta nghĩ, ngưu tầm ngưu mã tầm mã!"
Diệp Quân: "..."
Người kia còn đang điên cuồng cười to, tiếng cười xen lẫn sự điên loại cùng giải thoát.
Mà trong cơ thể Diệp Quân, hào quang đỏ ngàu kia không ngừng tuôn ra, sau đó phá vỡ hư không, lao về một phương hướng không biết...
Lúc này, người trong quan tài chậm rãi bay lên, tứ chi ông ta bị xích sắt đen khóa lại, trên mắt xích còn có lớp phong ấn mạnh mẽ dán chặt lên, khuôn mặt ông ta dữ tợn, lệ khí lồ lộ, tựa như ác quỷ; lại thêm tiếng cười cực kỳ điên cuồng của ông ta làm tăng thêm bội phần khủng bố.
Diệp Quân nhìn chằm chằm người bay ra khỏi quan tài: "Ngươi hẳn là Ngụy Thần, đúng không?"
"Ha ha!"
Người đàn ông bắt đầu cười lớn: "Không thể không nói ngươi rất thông minh, từ khi vào đây đến giờ ngươi vẫn luôn phòng bị ta, chưa bao giờ nới lỏng cảnh giác, nhưng đáng tiếc ngươi không ngăn lại được tham dục sâu trong nội tâm của mình, mà chỉ cần như vậy thì khi niệm thần chú, ngươi chắc chắn phải chết... Cho dù ngươi có đọc tên giả cũng vô dụng thôi, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ mưu mô nào cũng chỉ là phù du!"
Diệp Quân nói: "Đó là tên của cha ta!"
"Ha ha!"
Ngụy Thần lại phá lên cười: "Vậy cha ngươi cũng có đứa con có hiếu ghê, ngay cả cha mà cũng hãm hại, ha ha..."
Tiếng cười của ông ta như sấm, cực kỳ vui sướng, bởi vì ông ta bị phong ấn nhiều năm như vậy, bây giờ rốt cuộc cũng có một tên đến thế mạng.
Mặc dù sẽ vứt bỏ thân thể này, nhưng chỉ cần có thể giải thoát thì cũng đáng giá.
Hơn nữa thiếu niên trước mắt này này có căn cơ vô cùng tốt, huyết mạch cũng đặc biệt, nếu cắn nuốt hết thì ông ta sẽ có thể thoát vây trong thời gian cực kì ngắn, có được một cuộc đời mới.
Không thể không nói, đúng là ông trời đang giúp ông ta mà!
Nghĩ tới đây, tiếng cười của ông ta càng lớn thêm, toàn bộ thế giới bên dưới lúc này cũng bắt đầu rung lên kịch liệt.
Nhưng rất nhanh, ông ta nhíu mày lại, chỉ thấy cột máu phá vỡ thời không kia đột nhiên xuất hiện ở một vùng tinh không không rõ tên, mà trong vùng tinh không đó có một người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng.
Người đàn ông áo trắng nhìn cột máu đang lao về phía mình, lắc đầu nở nụ cười: "Chủ nhân bút Đại Đạo, việc này không thể trách ta được, là do đối phương ra tay trước, ta chỉ tự vệ mà thôi".
Dứt lời, ông ấy vung tay áo lên, một luồng ánh kiếm chém ra.
Nhìn thấy người đàn ông áo trắng xuất kiếm, Ngụy Thần bỗng cười khẩy: "Sắp chết còn muốn giãy dụa? Buồn cười..."
Còn chưa dứt lời, vẻ mặt ông ta chợt sượng lại, bởi vì khi ông ta nhìn rõ được thì đã thấy cột máu kia ầm ầm vỡ vụn, ngay sau đó, trong tròng mắt đang co rụt lại của ông ta, một thanh kiếm đang dần phóng lớn.
Xoẹt!
Đột nhiên, một thanh kiếm xuyên qua trán, ghim ông ta lại tại chỗ.
"Á!"
Ngụy Thần hét lên: "Á... Không thể, tuyệt đối không thể..."
Khuôn mặt ông ta mở mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì đối phương không chỉ phá nát huyết tế của ông ta dễ như ăn cháo, còn tung chiêu cách vô số thời không để giết bản thể ông ta, kinh khủng nhất là kiếm của đối phương không bị phong ấn thần bí nơi này áp chế, hơn nữa ông ta còn phát hiện thân thể của mình đang nhanh chóng bị hủy diệt.
Chiêu kiếm này đã phá vỡ tam quan của gã!
Ngụy Thần đột nhiên quay mặt về phía Diệp Quân, hoảng sợ nói: "Ngươi... Cha ngươi căn bản không phải gần bảy phân Chân!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta lừa ngươi thôi".
"Á á!!"
Ngụy Thần gào thét: "Thứ súc sinh nhà ngươi... Ngươi dám lừa ta, ngươi... Ta nguyền rủa ngươi..."
Nói đoạn, trong miệng ông ta chợt trào ra một ngụm máu, đống máu kia lập tức biến thành một dãy bùa chú quỷ dị.
Thấy thế, Diệp Quân giật nảy trong lòng, lập tức la lên: "Cha đẻ của ta ở đây, sao ông ấy có thể để ngươi làm hại con trai cưng của mình được?"
Ngụy Thần la hét loạn xạ, bùa máu kia lấy thế như sấm sét lao tới chỗ Diệp Quân, Diệp Quân hoảng hốt, xoay người định chạy, nhưng đúng lúc này, một ánh kiếm lại chém thẳng xuống, nháy mắt đã chém nát bùa máu kia.
Diệp Quân lập tức thở phào nhẹ nhõm, mẹ kiếp, may là cha ruột của mình.
Ngụy Thần thấy thế thì vẻ mặt khó mà tin nổi: "Làm sao có thể... sao có thể..."
Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào tinh không: "Cha, con muốn thần hồn của tên này, nhưng không cần ý thức..."
"Nói gì vậy?"
Trong hư không, giọng nói của Diệp Huyên chậm rãi truyền đến: "Ta nói rồi, cuộc tranh gianh Đại Đạo của con với chủ nhân bút Đại Đạo ta sẽ không tham dự nữa, làm người phải giữ lời, đã bảo không can thiệp thì sẽ không can thiệp... Còn tên này... Do tên này ra tay với ta trước, ta giết ông ta chỉ là tự vệ, không liên quan gì đến con hết, hiểu chưa?"
Dứt lời, một luồng kiếm quang xuyên thẳng qua giữa hàng mày Ngụy Thần.
Ầm!
Trong thời gian ngắn, ý thức của Ngụy Thần lập tức bị xóa sổ, chỉ còn dư lại linh hồn không có ý thức.
Diệp Quân: "..."
Ánh kiếm biến mất, nơi này khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Trong trời sao phía xa, Diệp Huyên quay đầu vào sâu trong Cổ Khư, nơi đó cũng có một cặp mắt màu vàng óng đang nhìn chằm chằm ông ta.
Diệp Huyên mỉm cười nói: "Đây là con trai ta... nó đang tranh giành Đại Đạo với người khác, nếu đến nơi đây mà nó có chỗ mạo phạm, các hạ cứ việc dạy dỗ, ta thân là bậc cha mẹ tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào, cho dù nó có bị đánh chết ta cũng sẽ không ra mặt... Thật đấy..."
Đôi mắt màu vàng óng kia nói: "Các hạ quá lời rồi".
Diệp Huyên cười nói: "Ông cũng đừng thiên vị nó, chủ nhân bút Đại Đạo kia cũng không tệ... Hầy, nói chung ta chỉ để lại một câu thôi, ta chắc chắn sẽ không xen vào chuyện của bọn họ, các hạ có thể yên tâm nhé".
Tuyệt đối, ông ta xoay người biến mất.
Đôi mắt vàng: "..."
...
Chương 3062: Luyện chế Khôi Âm
Cung điện dưới lòng đất.
Sau khi Diệp Quân thấy cha biến mất, hắn bước nhanh đến chỗ linh hồn của Ngụy Thần, bắt đầu cười hắc hắc. Luyện chế Khôi Âm thật ra cần một linh hồn mạnh mẽ, linh hồn càng mạnh, đạo pháp càng cao thâm thì Khôi Âm luyện chế ra được sẽ có giới hạn càng cao. Nếu không có linh hồn mạnh mẽ thì chỉ có thể luyện ra được mấy con Khôi Âm hàng dỏm, chỉ dọa người được chứ không có sức chiến đầu.
Nếu có linh hồn mạnh mẽ thì sức chiến đấu của Khôi Âm sẽ tăng vọt lên đáng kể.
Diệp Quân không hề rời đi, mà xòe tay ra, nhẫn không gian trên thân thể Ngụy Thần đang nằm liệt ở đằng xa lập tức bay đến tay hắn.
Nhìn thấy chiếc nhẫn không gian kia, trong lòng Diệp Quân ấm áp.
Bởi vì với thực lực của cha, một kiếm chém xuống thì nhẫn không gian không thể chịu được sức tàn phá, nhẫn không gian vẫn còn nguyên vẹn thế này hiển nhiên là do cha hắn cố tình làm vậy.
Cha vẫn hiểu mình lắm!
Diệp Quân mở nhẫn không gian ra, một lát sau, hắn lập tức bật cười ha hả.
Tất cả bảo bối của Ngụy Thần đều ở trong nhẫn, bên trong có hơn một trăm ba mươi món thần vật cấp bậc Tiên khí, không chỉ thế còn có một cái Đế khí.
Diệp Quân xòe tay ra, một lá bùa màu đỏ như máu xuất hiện trong tay hắn, lá bùa này là một Đạo khí, được Ngụy Thần giấu ở trong hộp, rõ ràng là rất coi trọng.
Khi cầm lá bùa này, vẻ mặt của Diệp Quân nghiêm lại, bởi vì hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm rất lớn, hắn biết thả huyền khí vào là sẽ thôi thúc được lá bùa này, nhưng trực giác bảo hắn là đừng làm như vậy.
Đạo khí!
Thần vật cấp bậc này tuyệt đối không phải thứ bây giờ hắn có thể khống chế.
Diệp Quân cất lá bùa đi, hắn phát hiện trong nhẫn không gian của Ngụy Thần còn có thêm mấy trăm nghìn viên đá Chân Linh, ngoài ta là một vài bùa chú linh tinh, trong đó cũng có vài lá là Tiên khí.
Hắn còn tìm được không ít đan dược, đến cấp bậc như bọn họ thì tác dụng của đan dược là cực kỳ nhỏ, nhưng đây là thứ Ngụy Thần mang theo bên người, chứng tỏ nó không phải đan dược bình thường. Tất nhiên hắn cũng không dám ăn bậy, cái này chờ về rồi nghiên cứu kỹ hơn sau.
Ngoại trừ đan dược, còn có một vài sách luyện đan!
Ngụy Thần này không chỉ có thể luyện phù mà còn có thể luyện đan!
Diệp Quân không lập tức rời khỏi đại điện mà là ngồi xuống tại chỗ, hắn bắt đầu luyện chế Khôi Âm, hắn muốn xem thử thần hồn của Ngụy Thần sẽ luyện ra được Khôi Âm trình độ nào.
Bởi vì ý thức của Ngụy Thần đã bị xóa đi, nên Diệp Quân luyện chế cũng khá đơn giản trôi chảy, nhưng cần phải tiêu hao quá nhiều đá Chân Linh, chưa tới một phút, hắn đã tiêu hơn mười nghìn viên đá Chân Linh, chuyện này khiến hắn hơi đau lòng, bởi vì đá Chân Linh rất rất quý giá ở thế giới này.
Hết cách rồi, Diệp Quân chỉ có thể tiếp tục luyện, không bao lâu sau, trước mặt hắn đã có một người giấy, bên trong người giấy là thần hồn của Ngụy Thần.
Nhưng vẫn chưa được kích hoạt!
Diệp Quân búng tay một cía, một giọt máu bay vào giữa trán người giấy.
Ầm!
Người giật lập tức mở hai mắt ra, một luồng hơi thở đáng sợ cũng bộc phát ra.
Gần bảy phần Chân!
Sắc mặt Diệp Quân lập tức đen lại, sao chỉ gần bảy phần Chân?
Không khoa học!
Ngụy Thần mạnh như thế, sao khôi âm luyện chế ra lại kém như vậy?
Hắn tiếp tục lật xem quyển "Thuật Khôi Âm", một lát sau mới hiểu ra. Thuật này có hạn chế, thuật Khôi Âm luyện chế ra Khôi Âm không thể có cảnh giới vượt quá xa chủ nhân, bởi vì đây là một loại kiềm hãm, nếu Khôi Âm quá mạnh thì sẽ thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân.
Diệp Quân không hề xoắn xuýt, bởi vì chỉ cần thực lực của hắn nâng lên, thực lực của Khôi Âm cũng sẽ được tăng lên theo. Ví như bây giờ lực chiến đấu của hắn có thể đạt được đến gần bảy phần Chân thì Khôi Âm này có thể sẽ đạt đến cảnh giới gần chí phần Chân!
Hơn nữa sức chiến đấu cũng vượt xa chín phần Chân bình thường.
Bởi vì thần hồn trong này là khôi thần, là đại lão đỉnh cao đến từ điểm giao Hư Chân!
Diệp Quân không rời khỏi đại điện, hắn lại ngồi xuống rồi luyện chế ra thêm một người giấy nữa, có điều lần này người giấy là giả, chỉ có hơi thở của Ngụy Thần chứ không có sức chiến đấu.
Ngoài ra Diệp Quân còn thông qua thuật Khôi Âm để điều khiển luồn người giấy ở bên ngoài.
Khôi Âm hắn tự luyện chế ra được đặt tên là Ngụy Thần, còn con ở ngoài cửa thì được đặt là: Ngụy Thần số hai.
Thu hoạch bội thu!
Diệp Quân cất hết mọi thứ vào rồi rời khỏi đại điện.
Hắn lập tức chạy vọt về thôn, bây giờ hắn cầm trong tay hai khôi âm thực lực gần bảy phần Chân, không dám nói là vô địch nơi đây, nhưng muốn giết chết chủ nhân bút Đại Đạo chắc chắn là chuyện dễ như ăn cháo.
Trước tiên phải đánh chết chủ nhân bút Đại Đạo!
Diệp Quân nhanh chóng trở về thôn...
Chương 3063: Người của hai thế giới
Mà khi Diệp Quân xông vào thôn lại phát hiện chủ nhân bút Đại Đạo căn bản không ở đó.
Tên này chạy mất rồi!
Sắc mặt Diệp Quân sầm xuống.
Hắn biết chủ nhân bút Đại Đạo kiến thức nhiều, am hiểu giải phong ấn, mà nơi này đâu đâu cũng có di tích bí cảnh, lỡ như tên đó tìm được một bí cảnh nào đó, gặp được kì ngộ...
Cổ Bàn vẫn ở đó, thấy Diệp Quân trở về thì sắc mặt gã có hơi khó coi.
Diệp Quân không để ý tới gã mà chỉ nhìn trưởng thôn Nguyên Phiên ở một bên, trưởng thôn dẫn cháu gái của mình đến, cười nói: "Diệp công tử..."
Diệp Quân mỉm cười nói: "Để ta đào vài cái giếng cho ông!"
Nguyên Phiên hơi nghi hoặc một chút: "Không phải không đào được à?"
Diệp Quân nói: "Bây giờ thì được rồi".
Nói xong, hắn xòe tay ra, ba luồng kiếm quang bay ra ngoài.
Mặt đất cách hắn không xa lập tức bị cắt ra, trong chớp mắt, ba cái giếng đã xuất hiện trong sân, miệng giếng có nước phun trào.
Thấy thế, Nguyên Phiên lập tức vui vẻ, kích động nói: "Diệp công tử... Chuyện này... Chúng ta biết phải cảm ơn cậu như thế nào đây, chuyện này..."
Nguyệt Nhi kia cũng vô cùng hưng phấn, nhìn cái giếng kia một lát rồi lại nhìn sang Diệp Quân, khuôn mặt rạng rỡ.
Diệp Quân cười nói: "Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện dễ như ăn cháo với ta thôi, trưởng thôn, ta muốn rời đi".
Nguyên Phiên do dự một chốc rồi nói: "Bây giờ đi liền à?"
Diệp Quân gật đầu.
Nguyên Phiên vội hỏi: "Cơm nước xong rồi đi nhé? Nguyệt Nhi nấu cơm ngon lắm".
Diệp Quân nhìn về phía Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi thấy hắn nhìn mình thì vội vã cúi đầu.
Thấy ánh mắt đầy ắp sự mong đợi của Nguyên Phiên, Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được".
Nguyên Phiên vội vàng nói: "Nguyệt Nhi, mau lên cơm đi..."
Chẳng mấy chốc, trên bàn đã bày ra thịnh soạn.
Diệp Quân không thích ích cốc, nên hắn ăn rất ngon miệng, Cổ Bàn cũng ngồi xuống, gã ăn cũng rất bon mồm, chắc là bị giam lâu quá, cảm giác ăn cơm no say này cũng mê hoặc gã.
Nguyên Phiên đột nhiên muốn nói gì lại thôi.
Diệp Quân thấy ông ta có điều muốn nói nên mở lời trước: "Trưởng thôn có gì muốn nói à?"
Nguyên Phiên thấp giọng thở dài: "Công tử, ta thấy các cậu đều không phải người bình thường... Như vậy đi, lần này các ngươi đến Ung Thành có thể giúp ta hỏi thăm hai người được không?"
Diệp Quân hỏi: "Ai?"
Nguyên Phiên nói: "Là cha mẹ Nguyệt Nhi, ba năm trước hai đứa cùng đến Ung Thành bán đồ, nhưng lại một đi không về... Nếu cậu có đến Ung Thành thì có thể giúp chúng ta hỏi thăm một chút không?"
Diệp Quân nhìn về phía Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi theo bản năng muốn cúi đầu, nhưng lại lấy dũng khi ngẩng lên nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân gật gật đầu: "Được".
Nguyên Phiên vội vàng nói: "Đa tạ Diệp công tử, con trai của ta tên là Nguyên Chấn, con dâu tên là Tần Liên, nếu có tin tức gì của hai đứa, kính xin công tử cho người đến báo một tin..."
Diệp Quân gật đầu: "Được".
Sau khi cơm nước xong, Diệp Quân đứng dậy cáo từ, mà lúc hắn ra đến cửa thì Nguyệt Nhi đột nhiên cầm một chiếc túi lớn đi đến trước mặt Diệp Quân, cô đưa cái túi đó cho Diệp Quân rồi khẽ nói: "Cho... Cho huynh... ăn... trên đường..."
Diệp Quân không từ chối, hắn nhận lấy cái túi rồi cười nói: "Cảm ơn".
Nói xong, hắn lấy ra một xâu kẹo hồ lô đưa cho Nguyệt Nhi, cười nói: "Đây là kẹo hồ lô, cô có thể ăn thử".
Nguyệt Nhi có chút ngạc nhiên, cô ta nhận lấy xâu kẹo rồi cảm ơn.
Diệp Quân cười: "Sau này còn gặp lại!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nguyên Phiên vội hỏi: "Diệp công tử, nhớ đi đường lớn, những nơi kỳ lạ khác tuyệt đối đừng đi..."
Phía xa, Diệp Quân nói: "Cảm ơn đã nhắc nhở".
Nguyệt Nhi đứng trước cổng sân, nhìn Diệp Quân rời đi...
Trưởng thôn Nguyên Phiên đi tới bên cạnh Nguyệt Nhi, khẽ thở dài: "Nha đầu, hắn và chúng ta là người của hai thế giới..."
Nguyệt Nhi gật đầu, cũng khẽ nỉ non: "Con biết..."
Chương 3064: Đều phải chết
Bên ngoài.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Sao không cho cô bé kia một quyển phương pháp tu luyện?"
Diệp Quân lắc đầu: "Tháp gia, nơi đây hung hiểm vạn phần, đừng nói cô ấy là một người chưa từng tu luyện, chính những người tu luyện hằng ngày như chúng ta cũng gặp phải nguy hiểm. Nếu cô ấy tu luyện mà không nhận ra được hung hiểm nơi đây thì trái lại chỉ có hại cô ấy thêm mà thôi..."
Tiểu Tháp nói: "Vậy cho cô ấy một ít tiền cũng được".
Diệp Quân khẽ nói: "Cũng sẽ hại cô ấy thôi".
Tiểu Tháp nói: "Ta hiểu, cho dù có muốn giúp người thì cũng chỉ có thể giúp vừa sức người đó thôi, nếu giúp quá mức nhận của bọn họ, thì đó không phải phúc, mà là họa".
Diệp Quân gật gật đầu.
Cổ Bàn ở bên đột nhiên nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo đâu?"
Diệp Quân nói: "Chết rồi".
Cổ Bàn: "..."
Diệp Quân quay đầu liếc mắt nhìn gã: "Tại sao bản thể của ngươi lại bị phong ấn?"
Cổ Bàn lạnh giọng: "Liên quan đếch gì đến ngươi?"
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Nên sửa lại tính tình đi".
Cổ Bàn lạnh lùng nói: "Tình tính của ông đây đã như vậy mấy chục triệu năm rồi, không đổi được đâu".
Diệp Quân gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Cổ Bàn đột nhiên nói: "Các ngươi lấy được bảo vật ở dưới lòng đất đúng không?"
Diệp Quân nói: "Liên quan gì đến ngươi".
Sắc mặt Cổ Bàn lập tức đen kịt lại.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn: "Ta thấy ngươi tuy tính tình cáu kỉnh, nhưng tính tình ngay thẳng, làm người chính trực, ta đây cũng có chút bội phục... Vậy nên ta cho ngươi một lời khuyên, đừng chọc vào chủ nhân bút Đại Đạo, tên đó ngươi không động vào được đâu".
Cổ Bàn cười gằn: "Ta mà sợ ông ta? Nực cười, quá là nực cười, người trẻ tuổi, tuy rằng mưu mô cũng nhiều, nhưng vẫn tốt hơn tên chủ nhân bút Đại Đạo kia, ta cũng cho ngươi một lời khuyên là ngươi nên biết điều khiêm tốn một chút, đừng có lên mặt làm càn như chủ nhân bút Đại Đạo, loại người như ông ta, sớm muộn gì cũng bị đánh chết".
Diệp Quân gật gật đầu: "Ta đồng ý lời này của ngươi".
Cổ Bàn âm trầm nói: "Ta chỉ mong ông ta đừng chết sở đây, đợi bản thể của ông đây thoát ra thì sẽ tóm ông ta lại đánh chết đầu tiên".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên, nói: "Mật Phật rốt cuộc là cường giả cấp bậc nào?"
Nghe vậy, sắc mặt Cổ Bàn lập tức trở nên dữ tợn: "Ngươi hỏi lão già kia làm gì? Đệt bà!"
Diệp Quân nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, sao tự dưng tên này nổi giận đùng đùng vậy?
Bởi vì cuộc trò chuyện kết thúc trong không vui, hai người lúc sau không lên tiếng nữa.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi xa khỏi thôn, sau khi đến một ngọn núi lớn, lúc đi ngang qua họ cũng gặp một vài ngôi làng, nhưng những thôn dân kia đều rất đề phòng, nên họ cũng không nán lại.
Diệp Quân vốn định phi hành, nhưng hắn vẫn có chút không dám, đại lão thần bí ở nơi đây nhiều lắm, nếu ngự kiếm bay đi thì đúng là quá huênh hoang, sơ sẩy một chút thì có khi sẽ bị tấn công, hơn nữa ngươi còn không biết cường giả tấn công minh thuộc cấp bậc nào!
Giống như Ngụy Thần kia, nếu không phải có cha... thì có là một trăm hắn cũng không đánh lại được!
Ở nơi này thì phải biết điều mọt chút.
Không thấy ngay cả Cổ Bàn cũng tém tém lại đấy à?
Tuy tên này cứng, nhưng không ngu.
Diệp Quân lại hỏi: "Ngươi đến từ nền văn minh nào?"
Hắn vẫn thấy rất tò mò với lai lịch của người này, bởi vì rõ ràng đối phương không phải đến từ điểm giao Hư Chân, nhưng thực lực lại cực kỳ nghịch thiên.
Đừng nói là bản thể, ngay cả phân thân cũng rất mạnh, không đúng, nói đúng hơn chỉ là một sợi ý thức, hơn nữa xem ra hiện tại bản thể người này chắc chắn còn lá bài tẩy nào đó nữa.
Cổ Bàn bình tĩnh nói: "Nói rồi ngươi cũng không biết".
Diệp Quân nói: "Có thể ta từng nghe qua".
Cổ Bàn nói: "Đại Khư, từng nghe chưa?"
Diệp Quân cau mày lại.
Cổ Bàn khẽ nói: "Sao ngươi từng nghe qua được..."
Nói rồi, ánh mắt gã gợn lên từng đợt sóng, như nhớ đến chuyện cũ.
Diệp Quân nói: "Ngươi có hiểu biết nhiều về điểm giao Hư Chân không?"
Cổ Bàn gật đầu: "Biết một ít..."
Nói rồi, gã cười lạnh một tiếng rồi mới tiếp lời: "Đừng xem chỗ đó thần thánh quá, sinh linh ở đấy chẳng qua là được trời cao ưu ái thôi, chỗ khác thì ta không biết, nhưng Đại Khư bọn ta không sợ họ".
Trong giọng nói gã không hề che giấu sự kiêu ngạo!
Được trời cao ưu ái!
Diệp Quân im lặng, hắn cũng không biết quá nhiều về chỗ đó, mà hiện tại hắn chỉ có thể tiếp xúc được với Hư Chân Linh, lúc trước còn muốn đến đó dạo thử một vòng, bây giờ xem ra hắn cần phải tăng cao thực lực trước đã! Hiện tại mà đi e là sẽ lại bị đánh.
Cổ Bàn lại nói: "Nước Cổ Thần hẳn là đã xảy ra xung đột với họ..."
Diệp Quân hỏi: "Ngươi biết về nước Cổ Thần nhiều đến mức nào?"
Cổ Bàn lắc đầu: "Nước Cổ Thần cách Đại Khư chúng ta rất xa, không thuộc cùng một nền văn minh, nhưng thật ra ta đã từng nghe đến vị Thần Quốc chủ của nước Cổ Thần, người này năm đó được xưng là người đứng đầu chỉ sau điểm giao Hư Chân. Năm đó ta đến đây để thử sức gã, ai ngờ lại gặp biến cố..."
Diệp Quân liếc mắt nhìn Cổ Bàn, không nói gì.
Cổ Bàn cười lạnh nói: "Ta biết ngươi đang nghĩ gì, có phải ngươi đang nghĩ ta mạnh như vậy mà tại sao lại bị trấn áp giam giữ đúng không? Ta cũng lười giải thích, chờ bản thể ta ra rồi thì ngươi sẽ biết được cái gì gọi là vượt quá nhận thức!"
Diệp Quân: "..."
Một lát sau, Diệp Quân nói: "Phải làm sao ngươi mới ra ngoài được?"
Cổ Bàn lạnh nhạt nói: "Một cái Đế khí là đủ".
Diệp Quân nói: "Ta có sông Đại Đạo..."
Cổ Bàn đáp ngay: "Không muốn".
Diệp Quân nhìn về phía Cổ Bàn: "Ta cũng đã nói cho ngươi đâu".
Nếu như người này sau khi thoát ra sẽ lập tức túm chủ nhân bút Đại Đạo đánh ngay thì hắn không ngại giúp đối phương, nhưng hắn sợ tên này thoát ra còn đánh luôn cả hắn.
Hiện tại hắn chắc chắn không đánh lại gã.
Cổ Bàn lạnh lùng nói: "Sông Đại Đạo của ngươi có vấn đề".
Diệp Quân nói: "Có vấn đề gì?"
Cổ Bàn nói: "Mắc gì ta phải nói cho ngươi biết?"
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Ngươi đang bị nhốt mà không oán không hận thật hả?"
Cổ Bàn vô cảm nói: "Chờ ta ra ngoài đi, mẹ nó phải chết hết cho ta!"
Diệp Quân không thảo luận với gã về vấn đề này nữa, hắn thấy rõ rồi, tính khí tên này quá tệ, toàn gây gổ với người khác, người kiểu này phải tránh xa một chút mới được.
Hai người đi một lúc lâu mà chẳng hề nói chuyện, chừng sau một canh giờ, hai người lại thấy một gò núi ở phía bên phải, gò núi đó đen kịt một màu, trông hơi u ám.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, bởi vì ở đây thần thức của hắn không thể làm gì cả.
Ngọn núi này không trên đường chính, mà nằm lệch sang mấy dặm.
Bỗng, hai người sửng sốt.
Bởi vì cả hai gặp được một người quen, chính là chủ nhân bút Đại Đạo. Chủ nhân bút Đại Đạo đứng ở trên đỉnh núi, tay cầm một cái gậy màu đen, đang khiêu khích nhìn Diệp Quân và Cổ Bàn lớn tiếng nói: "Hai thằng ngu kia, tới đây!"
Chương 3065: Bao trùm
Chủ nhân bút Đại Đạo!
Diệp Quân cùng Cổ Bàn đều thấy hơi kỳ lạ, tên này đang làm gì vậy?
Chủ nhân bút Đại Đạo còn ở đó quơ pháp trượng khiêu khích.
Cổ Bàn nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo, trầm giọng nói: “Tên này có âm mưu.”
Nói xong, ánh mắt của gã rơi vào pháp trượng màu đen ở trong tay của chủ nhân bút Đại Đạo, tạo hình của pháp trượng đó có chút kỳ lạ, phía trên đầy những tấm bùa kỳ lạ hơn nữa toả ra ánh sáng lập loè, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường.
Cổ Bàn lại nói: “Tên này muốn thu hút chúng ta qua đó.”
Diệp Quân nói: “Vậy thì qua đó.”
Nói xong, hắn đi về phía gò núi.
Cổ Bàn hơi ngẩn ra, gã do dự một chút sau đó đi theo.
Trong lòng hắn tuy có chút hiếu kỳ với hành động của Diệp Quân nhưng không hỏi.
Diệp Quân chủ động giải thích: “Sở dĩ ông ta làm như vậy bề ngoài là thu hút chúng ta qua đó thực tế có lẽ ông ta sợ chúng ta qua đó.”
Cổ Bàn lập tức hiểu ngày: “Ông ta đang lạt mềm buộc chặt, hành động ngược lại.”
Diệp Quân gật đầu.
Cổ Bàn quay đầu nhìn Diệp Quân: “Nếu lỡ như ông ta thật sự muốn chúng ta qua đó thì sao?”
Diệp Quân nói: “Vậy thì xem như ta chưa nói.”
Sắc mặt của Cổ Bàn đột nhiên trầm xuống.
Diệp Quân cười nói: “Đánh không lại vậy thì chạy thôi.”
Mặt của Cổ Bàn không có biểu cảm: “Chạy trốn, đó là hành động của người đàn ông nhu nhược, nếu như chiến thì phải là chết vì chiến đấu.”
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn một cái: “Ta ủng hộ ngươi.”
Cổ Bàn lạnh lùng nói: “Ngươi là Kiếm Tu, cũng nên có tín niệm này.”
Diệp Quân nhìn gò núi đó: “Chút nữa nếu như đánh với người này ngươi muốn đánh ông ta một mình hay là hai người chúng ta cùng nhau đánh ông ta? Nếu như cùng nhau đánh thì chút nữa cùng nhau ra tay, nếu như đánh một mình thì ta cho ngươi cơ hội để ngươi có thể quang minh chính đại chiến đấu với ông ta, ngươi yên tâm ta chắc chắn không nhúng tay vào.”
Sau khi Cổ Bàn im lặng một lúc, nói: “Vậy thì cùng nhau đánh ông ta đi! Đối với thứ vô liêm sỉ này không cần nói đến đạo nghĩa giang hồ.”
Diệp Quân quay đều nhìn Cổ Bàn: “Thì ra ngươi cũng là người không biết xấu hổ.”
Cổ Bàn: “...”
Ở nơi xa sự kiêu ngạo trên mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đó dần mất đi khi nhìn thấy Diệp Quân hai người đi về phía gò núi.
Đột nhiên, tốc độ của Diệp Quân và Cổ Bàn tăng cao.
Chủ nhân bút Đại Đạo nheo mắt lại, quay người bỏ chạy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cổ Bàn biết tên này cố ý làm ra vẻ huyền bí, lập tức nhảy lên nhanh chóng đi về phía chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân cũng tăng nhanh tốc độ, nhưng không biết cố ý hay vô tình mà hắn chậm hơn Cổ Bàn nửa nhịp.
Rất nhanh hai người đã đến đỉnh gò núi, trên đỉnh gò núi có một ngôi mộ, tay của chủ nhân bút Đại Đạo cầm pháp trượng ngồi ở trước mộ thần bí niệm gì đó.
Mà lúc này Diệp Quân cùng Cổ Bàn đã xông qua đó.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên chỉ vào bia mộ ở trước ngôi mộ: “Mở!”
Giọng nói vừa dứt, bia mộ đột nhiên run kịch liệt, tiếp đến một ánh sáng mờ từ trong đó toả ra ngoài, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt của Diệp Quân hai người, chính xác mà nói là trước mặt Diệp Quân bởi vì tốc độ của gã nhanh nhất, ở ngay phía trước nhất.
Biến cố đột ngột đến khiến cho sắc mặt của Cổ Bàn đột nhiên thay đổi, gã đánh một cú đấm mạnh ra.
Bùm!
Ánh sáng mờ đó trực tiếp đánh bay Cổ Bàn ra ngoài, bay đến dưới chân núi ở nơi xa.
Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn về phía sau chủ nhân bút Đại Đạo, ở đó có một linh hồn đang trôi nổi, linh hồn đó giống như U Linh, khí tức rất kỳ lạ đứng sánh vai cùng với chủ nhân bút Đại Đạo.
Nhìn thấy linh hồn đó, Diệp Quân nhíu mày lại.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Cổ Bàn bay ra ngoài đó một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Diệp Quân, cậu cho rằng ta đang cáo mượn oai hùm ư?”
Nói xong, ông ta gõ nhẹ pháp trượng trong tay, nụ cười dần dần thay đổi: “Minh huynh, ra tay.”
Nghe thấy lời của chủ nhân bút Đại Đạo, U Linh đó đột nhiên phất tay áo lên, ba viên ám cầu trong chốc lát bay về phía Diệp Quân.
Đồng tử của Diệp Quân co lại, tên này ít nhất là cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp bảy, hắn không dùng thuật Khôi Âm mà quay người bỏ chạy.
Tốc độ của hắn rất nhanh điều khiển kiếm lên muốn rời khỏi gò núi, mà lúc này chủ nhân bút Đại Đạo đó nhanh chóng nói: “Minh huynh, đừng để cậu ta đi.”
Giọng nói vừa dứt trên đỉnh gò núi đó đột nhiên bị một mảng mây đen dày đặc che phủ, một sức mạnh kết giới kinh khủng đang bao trùm ở gò núi.
Diệp Quân bị bao phủ lại, không thể chạy trốn được, hắn quay người lại thúc giục sức mạnh của ba loại huyết mạch cùng với sức mạnh tín ngưỡng, chém một nhát mạnh xuống.
Bùm!
Kiếm quang tan vỡ, Diệp Quân bị sức mạnh cực lớn trong đó đánh đến liên tục lùi về sau.
“Ủa?”
Chỗ xa hư ảnh đó có chút kinh ngạc nói: “Vậy mà có thể đỡ được đòn công kích này của ta...”
Bình luận facebook