-
Chương 3066-3070
Chương 3066: Ra tay đi
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân ở nơi xa: “Minh huynh có chỗ không biết, người này rất nhiều át chủ bài, sức chiến đấu không thể thảo luận theo lẽ thường.”
Hư ảnh đó nói: “Thật sự có chút yêu nghiệt, huyết mạch này của hắn...”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Huyết mạch này đến từ ông nội, cha của cậu ta... cũng chỉ như vậy còn không bằng Minh huynh.”
Sau khi hư ảnh đó im lặng một lúc, nói: “Đạo huynh, chỉ là cơ thể này của ta bị phong ấn, không phải não bị phong ấn.”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
Hư ảnh đó nhìn Diệp Quân ở nơi xa: “Thật không dám giấu, ta tuy chỉ là thần pháp sư không phải thuật sư nhưng cũng từng nghiên cứu thuật đạo, huyết mạch của người này không tầm thường như vậy theo lý mà nói mệnh cách có lẽ nên vô cùng đáng sợ mới đúng, nhưng kỳ lạ là mệnh cách của người này lại không có chỗ nào đặc biệt... Chẳng qua có hai loại khả năng, thứ nhất là có người cố ý che giấu mệnh cách của hắn, thứ hai là bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt mà mệnh cách của người này đã không hiển ra, người ngoài không thể thấy...”
Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Đúng không? Đạo huynh!”
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng, sắc mặt trầm thấp.
Hư ảnh đó tiếp tục nói: “Không chỉ như vậy, ta thông qua mệnh thuật suy đoán người này lại phát hiện số mệnh của người này lại là vô định số... Đạo huynh, huynh giúp ta phá phong ấn khiến cho linh hồn của ta được trốn ta, ta rất cảm kích huynh cũng hứa với huynh sẽ giúp huynh nhưng người này... Ta không thể chống đối thêm nữa, mong huynh hiểu cho.”
Chủ nhân bút Đại Đạo không ngờ tới, tên này vậy mà còn biết một chút thuật pháp... Thuật pháp là một loại đại đạo vô cùng cổ xưa, vũ trụ này không có chỉ là nơi điểm giao Hư Chân mới có, mà cho dù ở nơi đó cũng chỉ có cực ít người mới biết.
Đương nhiên cho dù là thuật pháp cũng không thể nào suy diễn chuẩn được số mệnh của Diệp Quân.
Nhưng chính vì như vậy, lúc này mới càng đáng sợ!
Thuật pháp lợi hại như vậy cũng không có cách suy diễn số mệnh... Điều đó nghĩa là gì?
Chủ nhân bút Đại Đạo biết muốn để cho tên này tiếp tục ra tay với Diệp Quân là không thể nào rồi.
Lúc này hư ảnh đó lại nói: “Đạo huynh, dựa theo ước định của chúng ta sau khi ta ra ngoài giúp đỡ huynh nhưng thành thật xin lỗi ta không ngờ kẻ thù của huynh lại mạnh đến như vậy... Đây không phải ta đủ khả năng làm được, ta muốn đổi điều kiện huynh xem thử được không, ta theo bên cạnh huynh, khi huynh có nguy hiểm ta sẽ giúp đỡ huynh nếu như huynh không có nguy hiểm ta sẽ không ra tay... Nếu như huynh có thể chấp nhận ta sẽ theo bên cạnh huynh, nếu như không thể chấp nhận... Vậy thì ta chạy đây.”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên tối sầm lại, tên này ngay thẳng đấy, nhưng không nhiều!
Hư ảnh nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, đợi ông ta trả lời, hư ảnh muốn thoát ra nhưng không muốn chết.
Hơn nữa chủ nhân bút Đại Đạo gài bẫy hư ảnh trước, vì vậy đối với việc huỷ định ước, về tình về lý về đạo đức, hư ảnh đều không áy náy.
Chủ nhân bút Đại Đạo hiển nhiên cũng hiểu ý đồ thật sự của hư ảnh, sau khi ông ta im lặng một lúc, nói: “Được.”
Ông ta không có lựa chọn.
Bởi vì Diệp Quân có thể trở về từ nơi sâu trong lòng đất đó thì đồng nghĩa với việc hắn ở nơi đó chắc chắn có được cuộc gặp gỡ nào đó cũng chính là nói bây giờ Diệp Quân chắc chắn có lá bài lợi hại nào đó, hơn nữa lá bài này trước mắt bây giờ ông ta không thể đỡ được.
Vì vậy, ông ta cần linh hồn thần bí ở trong ngôi mộ này giúp đỡ.
Nghe được lời của chủ nhân bút Đại Đạo, linh hồn thần bí kia gật đầu, nói: “Được, ra nơi này rồi hai chúng ta sẽ không nợ nhau.”
Nói xong, linh hồn thần bí hoá thành một ánh sáng mờ nhạt ở trên người chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân đang bò lên từ phía xa, ông ta đi đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đồ ngốc, hôm nay ta tha cho cậu một mạng.”
Diệp Quân lau máu tươi ở khoé miệng, hắn ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, hắn đang do dự có cần dùng thuật Khôi Âm để giết chết tên này không.
Có năm phần chắc chắn!
Hiển nhiên chủ nhân bút Đại Đạo cũng nhìn ra ý đồ của hắn, cười nói: “Ta biết cậu ở nơi đó có được cuộc gặp bất ngờ, bây giờ có lá bài lớn mạnh, nhưng nếu như cậu cảm thấy có thể giết ta, vậy thì cậu có thể thử.”
Nói xong, ông ta nhìn xung quanh sau đó nói: “Nơi này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của chúng ta, nếu như chúng ta đại chiến chắc chắn sẽ khiến cho sinh linh khác dòm ngó, kết quả cả hai đều bại thì sẽ có lợi cho người khác, cậu có thể suy nghĩ kỹ.”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không có lá bài gì, đa tạ ông đã tha ta một mạng, sau này ta sẽ báo đáp ông.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cút!”
Cuối cùng Diệp Quân vẫn không lựa chọn ra tay, bởi vì hắn không nắm chắc, sức mạnh vừa nãy của linh hồn đó quả thật quá mạnh, tuy chỉ là sức mạnh của cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp bảy nhưng đó là người sống, đối phương chắc chắn có con át chủ bài.
Nếu như hắn liều mạng thì có lẽ chỉ có thể hai bên đều thương!
Ngay lúc này Cổ Bàn ở nơi xa đó cũng bò lên, vết thương của gã tương đối nặng, thân xác đã rách ra, máu tươi toàn thân chảy ròng giống như mưa vậy, quả thật thảm hại.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về phía Cổ Bàn, sắc mặt của gã vô cùng hung dữ: “Chó Đại Đạo...”
Nói xong, hai tay của gã siết chặt, khí tức trong cơ thể gã như dao động thuỷ triều vậy, uy nghiêm cuồn cuộn.
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nhìn gã: “Ra tay đi!”
Linh hồn thần bí ở trên người chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên xuất hiện khí tức lớn mạnh, trong chốc lát trấn áp khí tức của Cổ Bàn.
Cổ Bàn ngơ người, sau đó quả quyết buông tay, tức giận nói: “Chó Đại Đạo, ngươi đợi đó đợi bản thể của ông đây ra sẽ đánh ngươi chết....”
Chương 3067: Chợt hiểu ra
Bản thể!
Diệp Quân lắc đầu, tên này sắp bị chủ nhân bút Đại Đạo ép cho phát điên rồi. Thế nhưng đó cũng là chuyện bình thường thôi, khi tên này mới vừa bước ra cũng suýt chút nữa đã khiến chủ nhân bút Đại Đạo phát điên, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo tức suýt hộc máu như vậy.
Đối mặt với sự đe dọa của Cổ Bàn, chủ nhân bút Đại Đạo nhàn nhạt liếc gã: "Ta sợ quá đi."
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo khinh thường mình như vậy, Cổ Bàn giận sôi nhưng vẫn nhịn lại được.
Chuyện nhỏ mà còn không nhịn được thì chuyện lớn sẽ thế nào!
Không sao cả, chỉ cần bản thể của gã lộ ra thì tất cả chỉ là muỗi!
Nghĩ vậy, lòng gã lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Thấy Cổ Bàn không mở miệng đáp thêm lời nào, chủ nhân bút Đại Đạo cũng không chế nhạo gã nữa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: "Đồ ngốc, đi qua bên phải mấy trăm dặm có một di tích chiến cổ, có muốn đi không?"
Diệp Quân nói: "Đi chứ, sao lại không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Không sợ ta lừa cậu sao?"
Diệp Quân nói: "Tiền bối đâu phải là người như vậy."
Chủ nhân bút Đại Đạo ha ha cười phá lên, ông ta cũng không nói thêm gì nữa mà quay người đi về phía nơi xa.
Diệp Quân liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo một cái rồi đi theo.
Cổ Bàn do dự một lúc, sau đó cũng đi theo.
Dù đi theo hai con người thiển cận này là nguy hiểm nhưng không đi theo họ thì lại còn nguy hiểm hơn.
Nếu như bản thể của gã ở đây, tất nhiên không phải sợ gì có thể quét sạch mọi thứ nhưng với tình trạng hiện tại... Gã ở đây không khác gì một tên gà mờ yếu ớt, thế nên vẫn nên đi theo hai tên thiển cận này đi.
Trên đường đi, chủ nhân bút Đại Đạo bất ngờ nói: "Có phải cậu lấy được đồ gì của 'Ngụy Thần' không?"
Diệp Quân nói: "Không có."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn một cái: "Ta tin cậu."
Nói xong, hai mắt ông ta dần khép lại.
Linh hồn bí ẩn trong người ông ta nói: “Bình thường mà nói, cậu ta không thể nào đối phó với Ngụy Thần kia được… Cho dù bây giờ sức mạnh của Ngụy Thần kém xa lúc đỉnh cao lại còn bị phong ấn, thì đó cũng không phải là lúc bây giờ cậu ta có thể đối phó được. Nhưng… Đúng là khí tức Ngụy Thần đã biến mất."
Chủ nhân bút Đại Đạo không tỏ vẻ gì, bởi vì ông ta cũng nghĩ chuyện đó là không thể nào nhưng ông ta biết linh hồn bí ẩn sẽ không lừa mình. Khí tức Ngụy Thần kia đã biến mất, vậy có nghĩa là đối phương đã bị tiêu diệt, ai có thể tiêu diệt được tên kia chứ?
Diệp Quân?
Rõ ràng là không thể nào!
Chỉ có một lời giải thích, đó là người nhà của tên này đã đến!
Nghĩ vậy, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lạnh dần, ông ta mở mắt ra hỏi lại: "Diệp Quân, cậu chắc là cậu không gọi ai sao?"
Diệp Quân quả quyết nói: "Không có."
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: "Ta thật sự không gọi ai."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Quân: "Vậy cậu giải thích xem tại sao Ngụy Thần kia đột nhiên biến mất? Cậu đừng nói với ta là cậu đã tiện tay xử lý rồi."
Diệp Quân nói: "Ngụy Thần rất tốt, không chỉ truyền thừa cho ta mà còn cho ta đồ vật của ông ta... Ta rất cảm động.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói lời nào.
Diệp Quân nói: "Nếu ta thật sự phạm quy, còn không bằng không bằng kêu cha ta xử lý ông, ông nói xem?"
Chủ nhân bút Đại Đạo thu lại ánh mắt: "Diệp Quân, mặc kệ cậu dùng cách gì giải quyết Ngụy Thần. Chỉ là ta muốn nói cho cậu biết rằng nếu cậu muốn vượt qua cha mình thì hãy dựa vào khả năng của chính cậu, cậu gọi một lần cũng là một nguyên nhân, hậu quả sau này sẽ không nuốt trôi đâu.”
Diệp Quân gật đầu: "Cảm tạ tiền bối đã nhắc nhở."
Cổ Bàn chợt xen ngang: "Chủ nhân bút Đại Đạo, ông thật là không biết xấu hổ, ông đi cầu cứu khắp nơi mà lại không cho người ta đi cầu cứu, mặt còn dày hơn tường thành đấy."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Cổ Bàn: "Ngươi biết tại sao mà ngươi bị nhốt không?"
Cổ Bàn vừa định nói thì chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Người như ông có thể sống và trưởng thành thì đúng là kỳ tích đấy. Thực sự, ta không có ý xúc phạm ông, chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”
Cổ Bàn cũng không tức giận: "Đợi bản thể ta lộ ra, thì ta cũng hy vọng ông sẽ nói lại lời này lần nữa."
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn gã một cái rồi nói: "Vậy thì chờ bản thể của ngươi ra đi rồi nói còn bây giờ thì câm miệng đi, hiểu chưa?"
Cổ Bàn tức giận cười nói: "Ông chờ đấy, sông có lúc người có khúc... Đến lúc đó ta sẽ làm ông muốn khóc cũng không khóc được."
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: "Được, ta đợi.”
Diệp Quân nhìn Cổ Bàn rồi nói: "Giận làm gì, miệng ông ta không được thơm lắm.”
Cổ Bàn trừng mắt nhìn Diệp Quân: "Ngươi thì là người tốt sao? Ngươi cũng chả phải?"
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta là kẻ thù của ông ta, ngươi cũng là kẻ địch của ông ta... Ngươi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hai chúng ta có thể hợp tác sao?"
Cổ Bàn tức giận nói: "Hợp tác! Ta đây cần phải hợp tác với ngươi sao? Đợi bản thể ta xuất hiện rồi thì các ngươi đều phải chết."
Diệp Quân: "..."
Diệp Quân cũng cạn lời.
Nếu không phải hắn với chủ nhân bút Đại Đạo là kẻ địch thì tên này đã chết lâu rồi.
Sở dĩ bây giờ hắn và chủ nhân bút Đại Đạo cho tên này còn sống là bởi vì tên này đều xúc phạm cả hai bên...
Nói đến đây, Diệp Quân chợt hiểu ra mọi chuyện.
Diệp Quân liếc nhìn Cổ Bàn một cái rồi không nói gì nữa.
Chương 3068: Đều phải chết
Ba người tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, Diệp Quân đột nhiên nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông biết tại sao nơi này xảy ra trận đại chiến không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Biết, nhưng không muốn nói.”
Diệp Quân nói: "Ông biết Ngụy Thần chết thế nào không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không muốn nói.”
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Cổ Bàn ở phía sau nhìn bọn họ không nói lời nào.
Bởi vì vừa rồi giao lưu không vui vẻ, nên trên đường đi Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo cũng không nói gì nữa. Mà Cổ Bàn kia thì lại càng không nói gì, bởi vì Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đều không muốn nói chuyện với gã.
Ba người cứ bước đi, màu trời dần dần tối sầm xuống khiến ba người phải tăng tốc độ bước chân.
Ở nơi này, sau khi trời tối, bốn bề đều có lộ ra một cảm giác khủng bố.
Không biết qua bao lâu, ba người đột nhiên dừng lại, phía trước mấy trăm thước có một đầm lầy mà trong đầm lầy đó có một chút ánh sáng màu xanh lá cây giống như mấy con đom đóm đang bay lơ lửng.
“Ơ…”
Linh hồn thần bí trên người chủ nhân bút Đại Đạo ngạc nhiên nói: “Vùng đất hồn tức… Sao lại ở đây?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Vùng đất hồn tức?”
Giọng nói bí ẩn nói: “Là nơi năm đó Hồn Thần ngã xuống, nơi hắn chết đã biến thành vùng đất hồn tức… Nhưng ta nhớ là nơi hắn ngã xuống cũng không phải nơi này, hồn tức nơi này.... Không xong, vùng đất hồn tức này đã có linh trí riêng rồi…”
Giọng nói bí ẩn còn chưa nói xong thì chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân đã quay người bỏ chạy.
Cổ Bàn hơi chậm một nhịp nhưng rất nhanh đã tỉnh táo và quay người chạy đi.
Tuy tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt họ đã chạy khỏi nơi đó nhưng ngay sau đó vẻ mặt ba người họ cứng đờ lại.
Vì bọn họ thấy cái đầm lấy trước đó cách họ không xa.
Bọn họ không hề chạy thoát!
Vẫn đứng tại chỗ!
Sắc mặt của ba người đều tối sầm lại.
Giọng nói bí ẩn kia nói: "Vùng đất hồn tức này đang theo các ngươi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nó muốn làm gì?”
Giọng nói bí ẩn nói: “Khả năng cao là muốn nuốt chửng linh hồn của các ngươi…”
Ba người: “…”
Giọng nói bí ẩn nói: “Vị thần hồn này là một vị chuyên tu luyện thần hồn cấp cao nhất, mà hắn có một loại thần thông đó là 'Thuật phệ hồn' cũng tức là nuốt chửng linh hồn. Thuật phệ hồn của hắn không chỉ đơn giản là nuốt chửng linh hồn, mà còn là trong khi nuốt chửng linh hồn còn có thể nuốt thẳng tu vi của đối phương, biến thành sức mạnh của mình... Vì thế, lúc đó thần hồn này cũng được xếp vào hàng ngũ ác thần..."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn ra đầm lầy ở phía xa: “Vùng đất hồn tức… nơi Hồn Thần ngã xuống, hắn ngã xuống đây là vì linh trí của mình?"
Giọng nói bí ẩn nói: "Đúng vậy.”
Bỗng Diệp Quân nói: "Chúng ta cũng nuốt chửng nó được, đúng không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn đều ngạc nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân.
Giọng nói bí ẩn nói: "Trên lý thuyết thì có thể, nhưng thứ lỗi cho ta nói thẳng, ba người các ngươi bây giờ không phải là đối thủ của nó.”
Diệp Quân nói: “Linh hồn của ba người chúng ta hẳn là không mạnh như vậy, có lẽ mục tiêu thật sự của người này là ngươi đấy?"
Giọng nói bí ẩn: "..."
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Chia nhau chạy! Nó theo ai thì người đó xui."
Nói xong, hắn quay người bỏ chạy ngay.
Chủ nhân bút Đại Đạo thấy vậy, nheo mắt, nghĩ cũng không kịp nghĩ là đã chạy theo Diệp Quân.
Cổ Bàn do dự một lúc rồi cũng đi theo.
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo chạy theo, sắc mặt Diệp Quân chợt tối sầm lại, bởi vì hắn phát hiện ra vùng đất hồn tức kia lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Mục tiêu của vùng đất hồn tức này chắc chắn là kẻ bí ẩn kia!
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: "Diệp Quân, lúc này chúng ta nên đồng tâm hiệp lực cậu thấy thế nào?"
Diệp Quân không nói gì, bởi vì hắn biết mình không thể thoát khỏi người này.
Lúc này, ánh sáng mờ ảo của vùng đất hồn tức kia bỗng nhiên khẽ run lên, sau đó tất cả chúng bắt đầu nhanh chóng tụ tập lại.
Diệp Quân nói: “Để người bí ẩn bên cạnh ông ra tay, nhanh lên!”
Chủ nhân bút Đại Đạo do dự một chút, sau đó nói: "Minh huynh..."
Linh hồn bí ẩn nói: "Không được, ta là hồn thể, ta càng tấn công thì sức mạnh của nó càng mạnh…”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn Diệp Quân: “Lấy át chủ bài của cậu ra đi."
Diệp Quân nói: "Không có át chủ bài!”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận nói: “Lúc nào rồi mà còn giấu?”
Diệp Quân nói: "Ông tưởng tôi có truyền thừa của Ngụy Thần là có thể bất khả chiến bại sao? Ông đang đùa vui cái gì vậy?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cho dù không phải là bất khả chiến bại thì cũng phải có át chủ bài gì đó, lấy ra nhanh… Nếu không chúng ta đều phải chết."
Diệp Quân vẫn lắc đầu: “Không có."
Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo tối sầm lại, ông ta quay đầu nhìn Cổ Bàn lạnh lùng nói: "Nếu bản thể ta xuất hiện, bọn đạo chích này …”
Chủ nhân bút Đại Đạo vung tay lên: "Được rồi, mẹ kiếp, ngươi ngậm mồm lại đi."
Cổ Bàn: "......"
....
Chương 3069: Phệ Linh Đạo
Nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo như vậy thì Cổ Bàn kia lập tức nổi đóa, muốn động thủ, nhưng đúng lúc này, mảng ánh sáng u ám của ở phía xa xa kia đã ngưng tụ thành một linh hồn.
Linh hồn cực kỳ khủng bố!
Sắc mặt của cả ba người đều thay đổi.
Diệp Quân cũng có vẻ mặt căng thẳng, linh hồn này thật sự là có hơi khủng bố, đối phương vừa mới ngưng tụ lại thì trong không gian thiên địa đã tràn ngập toàn sức mạnh linh hồn, khí tức này, đã vượt xa cảnh giới gần bảy phần Chân.
Hơn nữa, khí tức còn đang trở nên càng ngày càng mạnh hơn.
Ba người không chút do dự, xoay người bỏ chạy.
Đây tuyệt đối là thứ mà bây giờ bọn họ không đánh lại được!
Tuy rằng thực lực của cường giả thần bí trên người chủ nhân bút Đại Đạo Bút rất mạnh, nhưng đối phương đúng lúc lại có khắc chế linh hồn.
Ba người không có một chút phần thắng nào!
Cổ Bàn chạy theo một hướng, mà chủ nhân bút Đại Đạo thì đi theo sát Diệp Quân, bởi vì ông ta biết, mục tiêu của thể linh hồn kia rất có khả năng là cường giả thần bí trên người ông ta, chỉ có đi theo Diệp Quân, mới có thể kéo Diệp Quân xuống nước theo mình được!
Nhưng mà, ông ta đã đoán sai rồi.
Người mà thể linh hồn kia đuổi theo không phải ông ta và Diệp Quân, mà là Cổ Bàn...
Nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt Cổ Bàn đang ở phía xa lập tức thay đổi, mẹ nó, cái quái gì vậy?
Mà Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đều ngây ngẩn cả người.
Mục tiêu của người này lại là Cổ Bàn?
Chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân đứng yên tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc.
Cổ Bàn tuy rằng chạy rất nhanh, nhưng tốc độ của gã lại kém xa khi so với thể linh hồn kia, trong nháy mắt đã bị vây tại chỗ.
Cổ Bàn nhìn chằm chằm vào thể linh hồn kia: “Ngươi muốn làm gì?”
Thể linh hồn kia đột nhiên nói: “Phệ Linh Đạo...”
Cổ Bàn hai mắt híp lại.
Phệ Linh Đạo!
Đây là một loại đạo pháp của gã, có thể nuốt khí phệ linh để tẩm bổ cho bản thân.
Cổ Bàn có chút nghi hoặc, tại sao đối phương lại biết mình biết loại đạo pháp này? Mà ngay tại thời điểm gã đang nghi hoặc, thể linh hồn kia đột nhiên hóa thành một luồng u quang phi thẳng đến chỗ Cổ Bàn.
Đôi đồng tử của Cổ Bàn chợt co rút lại, muốn phản kháng, nhưng tốc độ của thể linh hồn kia thật sự là quá nhanh, trong nháy mắt đã đâm thẳng vào giữa lông mày của gã.
Đùng!
Hai mắt của Cổ Bàn trợn tròn, căn bản không thể phản kháng lại được.
Ở phía xa xa, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cười ha ha: “Ha ha... Cái tên tạp chủng như ngươi cũng có hôm nay…”
Nhưng đang cười thì đột nhiên biểu cảm của ông ta cứng đờ.
Bởi vì thể linh hồn kia vẫn chưa cắn nuốt linh hồn của Cổ Bàn, ngược lại, sau khi thể linh hồn kia nhập thể, khí tức của Cổ Bàn lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày.
Lúc này, linh hồn thần bí đang bám vào trên người ông ta nói: “Không đúng, mục đích của cái vùng đất hồn tức kia không phải muốn hấp thụ gã, mà là muốn bám vào trên người gã...”
Chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt: “Giống như ngươi?”
Linh hồn thần bí nói: “Đúng, các ngươi đều là người ngoại lai, không chịu sự ảnh hưởng của phong ấn của nơi này, bởi vậy, vùng đất hồn tức kia muốn rời khỏi nơi này thì chỉ có thể dựa vào người bên ngoài thì mới ra ngoài được...”
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: “Vậy tại sao ông ta lại chọn tên này?”
Linh hồn thần bí nói: “Tên kia tu Phệ Linh Đạo, mà Phệ Linh Đạo này cũng bắt nguồn từ điểm giao Hư Chân…”
Đại Đạo Bút chủ nhân nhìn chằm chằm vào Cổ Bàn: “Ý của ngươi là, gã có thể có một chút liên quan đến Hồn Thần kia?”
Linh hồn thần bí nói: “Khó mà nói”.
Lúc này, khí tức của tên Cổ Bàn kia đã càng ngày càng mạnh.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông ta muốn đánh ông”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạo: “Ta sợ gã à?”
Lúc này, hai con mắt của tên Cổ Bàn đang ở phía xa xa kia mở lớn, nơi sâu thẳm trong mắt gã có hai vòng xoáy màu đen tuyền.
Ánh mắt của Cổ Bàn rơi vào trên người chủ nhân bút Đại Đạo trước, chủ nhân bút Đại Đạo lại không chút sợ hãi, nhàn nhạt nhìn gã.
Diệp Quân nhìn hai người, chủ động lui sang một bên, chuẩn bị nhường lại chiến trường cho hai người.
Đánh đi!
Đánh đi!
Trong lòng Diệp Quân hét lên điên cuồng.
Cổ Bàn cũng không động thủ, gã thu hồi lại ánh mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía bên phải, không nói gì, gã cứ vậy mà đi về phía bên phải.
Linh hồn thần bí bám vào chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đi theo đi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nghi hoặc: “Tại sao?”
Linh hồn thần bí kia nói: “Linh hồn của vùng đất hồn tức kia chắc chắn là muốn dẫn ông ta đi lấy bảo vật do hồn thần kia đã để lại”.
Nghe vậy, chủ nhân bút Đại Đạo nheo mắt, vội vàng đi theo.
Diệp Quân thấy thế, cũng đi theo sau.
Không biết đi bao lâu, Cổ Bàn đột nhiên dừng lại, ở phía trước cách chỗ gã không xa có một vũng máu, giữa vũng máu có một thần quang đang lơ lửng.
Linh hồn thần bí bám vào chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Đó là linh hồn của Hồn Thần... ăn vào cực kì bổ”.
Hai mí mắt của chủ nhân bút Đại Đạo giật giật, nhưng vẫn không động thủ.
Diệp Quân cũng không hề động thủ.
Cổ Bàn chỉ nhìn chằm chằm sang đó, cũng không động thủ.
Linh hồn thần bí lại nói: “Các ngươi làm sao biết có nguy hiểm?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Chương 3070: Đánh đi!
Lúc này, Cổ Bàn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo: “Chia nhau?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói lời nào.
Diệp Quân nói: “Được được!”
Cổ Bàn nhìn về phía Diệp Quân một cái, sau đó nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, Diệp Quân cũng nhìn về phía gã, nếu chủ nhân bút Đại Đạo không đồng ý thì bọn họ sẽ liên thủ giết chết chủ nhân bút Đại Đạo trước.
Chủ nhân bút Đại Đạo đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này, ông ta gật gật đầu: “Được”.
Cổ Bàn thu hồi ánh mắt, gã bước về phía trước một bước, khi vừa đặt chân xuống, vũng máu trên mặt đất phía xa xa kia đột nhiên nhúc nhích, ngay sau đó, những vũng máu kia đột nhiên tụ thành một kỵ sĩ Huyết Diễm, kỵ sĩ Huyết Diễm kia toàn thân đều là màu máu đỏ tươi, trên cơ thể mặc một chiếc giáp màu đỏ như máu, tay phải cầm một thanh kiếm lớn, tay trái cầm một tấm khiên máu cực lớn, cảm giác cực kì áp bách.
Linh hồn thần bí nói: “Kỵ sỹ Huyết Diễm… tuỳ tùng năm đó của Hồn Thần, Hồn Thần đã ngã xuống, nhưng nó lại không hề ngã xuống... nhưng xem ra, cũng không phải đang ở trạng thái đỉnh cao”.
Cổ Bàn đột nhiên nói: “Cùng ra tay đi”.
Diệp Quân nói: “Được được!”
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn đồng thời quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta không có ý kiến gì cả”.
Cổ Bàn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Trước tiên chúng ta giết tên kỵ sĩ Huyết Diễm này trước, về phần cuối cùng ai có thể có được hồn linh này, phải xem bản lĩnh của người đó”.
Diệp Quân nói: “Được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cười nói: “Được thôi!”
Ba người đều có sự tự tin của riêng mình.
Bởi vì cả ba người đều có át chủ bài.
Nhưng vào đúng lúc này, tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia đột nhiên tung người nhảy lên, cầm thanh kiếm lớn trong tay mãnh mẽ chém về phía ba người họ.
Cảnh giới gần bảy phần Chân đỉnh cao!
Chỉ với phát chém này mà ba người bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở.
Cổ Bàn dẫn đầu đánh một quyền trước, quyền cước như mang theo một vòng xoáy màu đen, khí tức linh hồn tán ra khắp nơi lại cực kỳ khủng bố, một quyền này của gã, cũng đạt tới được sức mạnh của cảnh giới gần bảy phần Chân.
Hiển nhiên, gã cũng không hề nương tay, dùng hết sức mạnh của linh hồn hồn tức trên người.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng không dám tự mình xông lên, đột nhiên linh hồn thần bí bám vào trên người ông ta bắt đầu ra tay, hóa thành một trụ sấm màu đen hung hăng đánh về phía tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia.
Đối mặt với một quyền của cường giả cảnh giới gần bảy phần Chân đỉnh cao, Diệp Quân cũng không dám tự mình đánh, phất tay áo vung tay lên, trực tiếp triệu hồi Khôi Âm số hai ra, người giấy kia giơ nắm đấm lên đánh về phía kỵ sĩ Huyết Diễm một cách mạnh mẽ.
Đùng đoàng!
Sức mạnh của ba người hội tụ ngay cùng một chỗ, vốn tưởng rằng có thể trực tiếp đánh ép được tên kỹ sĩ Huyết Diễm kia, nhưng mà mọi chuyện lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ, sức mạnh của ba người lại trực tiếp bị tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia chặn lại được.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt của cả ba người đều thay đổi, mà lúc này, tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia đột nhiên thu kiếm lại, lập tức đập mạnh về phía trước, lửa nổi lên ngập trời.
Đùng đoàng!
Mấy người Diệp Quân trực tiếp bị đánh bay ra ngoài!
Diệp Quân liên tục thối lui, có Khôi Âm trợ giúp thì hắn mới nhanh chóng dừng lại được, hắn quay đầu nhìn về phía Khôi Âm, cánh tay của Khôi Âm đã xuất hiện vết rạn, hắn lại nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn, lúc này vẻ mặt hai người này cũng vô cùng nghiêm trọng.
Sau một kiếm của kỵ sĩ Huyết Diễm đánh bay đám người Diệp Quân ra thì vẫn chưa dừng lại, mà tung người nhảy lên, lại cầm thanh kiếm lớn trong tay hung hăng nện xuống ba người Diệp Quân thêm lần nữa.
Đập một cái, thời không bốn phía đều run lên kịch liệt.
Cổ Bàn đột nhiên nói: “Không nên nương tay!”
Dứt lời, gã xông về phía trước, trong phút chốc vô số hồn quang nổi lên, đối diện với tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia.
Cường giả thần bí trên người chủ nhân bút Đại Đạo cũng hóa thành một trụ sấm đánh về phía tên Huyết Diễm lần nữa!
Khôi Âm dưới sự điều khiển của Diệp Quân, thân hình rung lên, phi thẳng chỗ của kỵ sĩ Huyết Diễm!
Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đều không ra tay, bởi vì kiếu chiến đấu với cấp bậc này, hai người bọn họ cũng không giúp được gì.
Rất nhanh, đại chiến bắt đầu!
Ba cường giả cảnh giới gần bảy phần Chân vây quanh tấn công tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia, nhưng mà, lại không thể làm gì được tên kỵ sĩ Huyết Diễm, sức mạnh của bọn họ dùng ở trên người nó, đều bị tấm khiên trong tay nó ngăn cản lại.
Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên đồng thời nhìn về phía Hồn Linh đang ở phía xa xa, hai người lại đồng thời chạy về phía của Hồn Linh kia.
Mà đúng lúc này, tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia đột nhiên rống giận, tay trái cầm tấm khiên mạnh mẽ đi về phía trước, Khôi Âm, linh hồn thần bí, Cổ Bàn trong nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài, ngay sau đó, nó mạnh mẽ xoay người một cái, một kiếm hung hăng đập về phía chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân đang chạy về phía hồn linh kia.
Kiếm còn chưa đánh tới, hai người đã cảm nhận được một cỗ cảm giác cực kỳ áp bức.
Hai người quyết đoán từ bỏ hồn linh kia, thân hình run lên, lùi về phía sau.
Phanh!
Thanh kiếm lớn chém vào không khí, rơi xuống đất, thiên địa rung lên kịch liệt.
Tên kỵ sĩ Huyết diễm kia đưa tay ra, thanh kiếm lớn đã trực tiếp bay trở lại về trong tay, hắn ta xoay người lạnh lùng nhìn chăm chằm vào đám người Diệp Quân, trong mắt như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Vẻ mặt của Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo Bút ngưng trọng lại, thực lực của tên kỵ sĩ Huyết Diễm này thật sự đã vượt quá dự đoán của bọn họ.
Tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia không ra tay nữa, hắn ta đứng ở nơi đó giống như một ngọn núi, không thể lay động được.
Sắc mặt của Cổ Bàn cũng hơi khó coi, ánh mắt của gã nhìn chằm chằm về phía hồn linh đang ở phía xa xa kia, nếu như gã lấy được món đồ đó, vậy có cơ hội giải được phong ấn bản thể của mình…
Nhưng bây giờ, đối mặt với tên kỵ sĩ Huyết Diễm này, gã cũng cảm giác được sự bất lực một cách sâu sắc.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Trận này chúng ta đánh không nổi, chúng ta đổi sang cái khác, chờ sau khi thực lực tăng lên thì lại đến”.
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta có một cách có thể đánh được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn đồng thời quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Các vị hãy tin tưởng ta, ta có thể đánh được!”
“Cút!”
Chủ nhân bút Đại Đạo trực tiếp nổi giận, chỉ thẳng vào Diệp Quân, giận dữ quát: “Trời có bao xa thì cút bấy nhiêu xa cho ông đây!”
Diệp Quân: “…”
….
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân ở nơi xa: “Minh huynh có chỗ không biết, người này rất nhiều át chủ bài, sức chiến đấu không thể thảo luận theo lẽ thường.”
Hư ảnh đó nói: “Thật sự có chút yêu nghiệt, huyết mạch này của hắn...”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Huyết mạch này đến từ ông nội, cha của cậu ta... cũng chỉ như vậy còn không bằng Minh huynh.”
Sau khi hư ảnh đó im lặng một lúc, nói: “Đạo huynh, chỉ là cơ thể này của ta bị phong ấn, không phải não bị phong ấn.”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
Hư ảnh đó nhìn Diệp Quân ở nơi xa: “Thật không dám giấu, ta tuy chỉ là thần pháp sư không phải thuật sư nhưng cũng từng nghiên cứu thuật đạo, huyết mạch của người này không tầm thường như vậy theo lý mà nói mệnh cách có lẽ nên vô cùng đáng sợ mới đúng, nhưng kỳ lạ là mệnh cách của người này lại không có chỗ nào đặc biệt... Chẳng qua có hai loại khả năng, thứ nhất là có người cố ý che giấu mệnh cách của hắn, thứ hai là bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt mà mệnh cách của người này đã không hiển ra, người ngoài không thể thấy...”
Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Đúng không? Đạo huynh!”
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng, sắc mặt trầm thấp.
Hư ảnh đó tiếp tục nói: “Không chỉ như vậy, ta thông qua mệnh thuật suy đoán người này lại phát hiện số mệnh của người này lại là vô định số... Đạo huynh, huynh giúp ta phá phong ấn khiến cho linh hồn của ta được trốn ta, ta rất cảm kích huynh cũng hứa với huynh sẽ giúp huynh nhưng người này... Ta không thể chống đối thêm nữa, mong huynh hiểu cho.”
Chủ nhân bút Đại Đạo không ngờ tới, tên này vậy mà còn biết một chút thuật pháp... Thuật pháp là một loại đại đạo vô cùng cổ xưa, vũ trụ này không có chỉ là nơi điểm giao Hư Chân mới có, mà cho dù ở nơi đó cũng chỉ có cực ít người mới biết.
Đương nhiên cho dù là thuật pháp cũng không thể nào suy diễn chuẩn được số mệnh của Diệp Quân.
Nhưng chính vì như vậy, lúc này mới càng đáng sợ!
Thuật pháp lợi hại như vậy cũng không có cách suy diễn số mệnh... Điều đó nghĩa là gì?
Chủ nhân bút Đại Đạo biết muốn để cho tên này tiếp tục ra tay với Diệp Quân là không thể nào rồi.
Lúc này hư ảnh đó lại nói: “Đạo huynh, dựa theo ước định của chúng ta sau khi ta ra ngoài giúp đỡ huynh nhưng thành thật xin lỗi ta không ngờ kẻ thù của huynh lại mạnh đến như vậy... Đây không phải ta đủ khả năng làm được, ta muốn đổi điều kiện huynh xem thử được không, ta theo bên cạnh huynh, khi huynh có nguy hiểm ta sẽ giúp đỡ huynh nếu như huynh không có nguy hiểm ta sẽ không ra tay... Nếu như huynh có thể chấp nhận ta sẽ theo bên cạnh huynh, nếu như không thể chấp nhận... Vậy thì ta chạy đây.”
Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên tối sầm lại, tên này ngay thẳng đấy, nhưng không nhiều!
Hư ảnh nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, đợi ông ta trả lời, hư ảnh muốn thoát ra nhưng không muốn chết.
Hơn nữa chủ nhân bút Đại Đạo gài bẫy hư ảnh trước, vì vậy đối với việc huỷ định ước, về tình về lý về đạo đức, hư ảnh đều không áy náy.
Chủ nhân bút Đại Đạo hiển nhiên cũng hiểu ý đồ thật sự của hư ảnh, sau khi ông ta im lặng một lúc, nói: “Được.”
Ông ta không có lựa chọn.
Bởi vì Diệp Quân có thể trở về từ nơi sâu trong lòng đất đó thì đồng nghĩa với việc hắn ở nơi đó chắc chắn có được cuộc gặp gỡ nào đó cũng chính là nói bây giờ Diệp Quân chắc chắn có lá bài lợi hại nào đó, hơn nữa lá bài này trước mắt bây giờ ông ta không thể đỡ được.
Vì vậy, ông ta cần linh hồn thần bí ở trong ngôi mộ này giúp đỡ.
Nghe được lời của chủ nhân bút Đại Đạo, linh hồn thần bí kia gật đầu, nói: “Được, ra nơi này rồi hai chúng ta sẽ không nợ nhau.”
Nói xong, linh hồn thần bí hoá thành một ánh sáng mờ nhạt ở trên người chủ nhân bút Đại Đạo.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân đang bò lên từ phía xa, ông ta đi đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đồ ngốc, hôm nay ta tha cho cậu một mạng.”
Diệp Quân lau máu tươi ở khoé miệng, hắn ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, hắn đang do dự có cần dùng thuật Khôi Âm để giết chết tên này không.
Có năm phần chắc chắn!
Hiển nhiên chủ nhân bút Đại Đạo cũng nhìn ra ý đồ của hắn, cười nói: “Ta biết cậu ở nơi đó có được cuộc gặp bất ngờ, bây giờ có lá bài lớn mạnh, nhưng nếu như cậu cảm thấy có thể giết ta, vậy thì cậu có thể thử.”
Nói xong, ông ta nhìn xung quanh sau đó nói: “Nơi này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của chúng ta, nếu như chúng ta đại chiến chắc chắn sẽ khiến cho sinh linh khác dòm ngó, kết quả cả hai đều bại thì sẽ có lợi cho người khác, cậu có thể suy nghĩ kỹ.”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không có lá bài gì, đa tạ ông đã tha ta một mạng, sau này ta sẽ báo đáp ông.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cút!”
Cuối cùng Diệp Quân vẫn không lựa chọn ra tay, bởi vì hắn không nắm chắc, sức mạnh vừa nãy của linh hồn đó quả thật quá mạnh, tuy chỉ là sức mạnh của cường giả cảnh giới Xúc Chân cấp bảy nhưng đó là người sống, đối phương chắc chắn có con át chủ bài.
Nếu như hắn liều mạng thì có lẽ chỉ có thể hai bên đều thương!
Ngay lúc này Cổ Bàn ở nơi xa đó cũng bò lên, vết thương của gã tương đối nặng, thân xác đã rách ra, máu tươi toàn thân chảy ròng giống như mưa vậy, quả thật thảm hại.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về phía Cổ Bàn, sắc mặt của gã vô cùng hung dữ: “Chó Đại Đạo...”
Nói xong, hai tay của gã siết chặt, khí tức trong cơ thể gã như dao động thuỷ triều vậy, uy nghiêm cuồn cuộn.
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nhìn gã: “Ra tay đi!”
Linh hồn thần bí ở trên người chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên xuất hiện khí tức lớn mạnh, trong chốc lát trấn áp khí tức của Cổ Bàn.
Cổ Bàn ngơ người, sau đó quả quyết buông tay, tức giận nói: “Chó Đại Đạo, ngươi đợi đó đợi bản thể của ông đây ra sẽ đánh ngươi chết....”
Chương 3067: Chợt hiểu ra
Bản thể!
Diệp Quân lắc đầu, tên này sắp bị chủ nhân bút Đại Đạo ép cho phát điên rồi. Thế nhưng đó cũng là chuyện bình thường thôi, khi tên này mới vừa bước ra cũng suýt chút nữa đã khiến chủ nhân bút Đại Đạo phát điên, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo tức suýt hộc máu như vậy.
Đối mặt với sự đe dọa của Cổ Bàn, chủ nhân bút Đại Đạo nhàn nhạt liếc gã: "Ta sợ quá đi."
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo khinh thường mình như vậy, Cổ Bàn giận sôi nhưng vẫn nhịn lại được.
Chuyện nhỏ mà còn không nhịn được thì chuyện lớn sẽ thế nào!
Không sao cả, chỉ cần bản thể của gã lộ ra thì tất cả chỉ là muỗi!
Nghĩ vậy, lòng gã lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Thấy Cổ Bàn không mở miệng đáp thêm lời nào, chủ nhân bút Đại Đạo cũng không chế nhạo gã nữa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: "Đồ ngốc, đi qua bên phải mấy trăm dặm có một di tích chiến cổ, có muốn đi không?"
Diệp Quân nói: "Đi chứ, sao lại không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Không sợ ta lừa cậu sao?"
Diệp Quân nói: "Tiền bối đâu phải là người như vậy."
Chủ nhân bút Đại Đạo ha ha cười phá lên, ông ta cũng không nói thêm gì nữa mà quay người đi về phía nơi xa.
Diệp Quân liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo một cái rồi đi theo.
Cổ Bàn do dự một lúc, sau đó cũng đi theo.
Dù đi theo hai con người thiển cận này là nguy hiểm nhưng không đi theo họ thì lại còn nguy hiểm hơn.
Nếu như bản thể của gã ở đây, tất nhiên không phải sợ gì có thể quét sạch mọi thứ nhưng với tình trạng hiện tại... Gã ở đây không khác gì một tên gà mờ yếu ớt, thế nên vẫn nên đi theo hai tên thiển cận này đi.
Trên đường đi, chủ nhân bút Đại Đạo bất ngờ nói: "Có phải cậu lấy được đồ gì của 'Ngụy Thần' không?"
Diệp Quân nói: "Không có."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn một cái: "Ta tin cậu."
Nói xong, hai mắt ông ta dần khép lại.
Linh hồn bí ẩn trong người ông ta nói: “Bình thường mà nói, cậu ta không thể nào đối phó với Ngụy Thần kia được… Cho dù bây giờ sức mạnh của Ngụy Thần kém xa lúc đỉnh cao lại còn bị phong ấn, thì đó cũng không phải là lúc bây giờ cậu ta có thể đối phó được. Nhưng… Đúng là khí tức Ngụy Thần đã biến mất."
Chủ nhân bút Đại Đạo không tỏ vẻ gì, bởi vì ông ta cũng nghĩ chuyện đó là không thể nào nhưng ông ta biết linh hồn bí ẩn sẽ không lừa mình. Khí tức Ngụy Thần kia đã biến mất, vậy có nghĩa là đối phương đã bị tiêu diệt, ai có thể tiêu diệt được tên kia chứ?
Diệp Quân?
Rõ ràng là không thể nào!
Chỉ có một lời giải thích, đó là người nhà của tên này đã đến!
Nghĩ vậy, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lạnh dần, ông ta mở mắt ra hỏi lại: "Diệp Quân, cậu chắc là cậu không gọi ai sao?"
Diệp Quân quả quyết nói: "Không có."
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: "Ta thật sự không gọi ai."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Quân: "Vậy cậu giải thích xem tại sao Ngụy Thần kia đột nhiên biến mất? Cậu đừng nói với ta là cậu đã tiện tay xử lý rồi."
Diệp Quân nói: "Ngụy Thần rất tốt, không chỉ truyền thừa cho ta mà còn cho ta đồ vật của ông ta... Ta rất cảm động.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói lời nào.
Diệp Quân nói: "Nếu ta thật sự phạm quy, còn không bằng không bằng kêu cha ta xử lý ông, ông nói xem?"
Chủ nhân bút Đại Đạo thu lại ánh mắt: "Diệp Quân, mặc kệ cậu dùng cách gì giải quyết Ngụy Thần. Chỉ là ta muốn nói cho cậu biết rằng nếu cậu muốn vượt qua cha mình thì hãy dựa vào khả năng của chính cậu, cậu gọi một lần cũng là một nguyên nhân, hậu quả sau này sẽ không nuốt trôi đâu.”
Diệp Quân gật đầu: "Cảm tạ tiền bối đã nhắc nhở."
Cổ Bàn chợt xen ngang: "Chủ nhân bút Đại Đạo, ông thật là không biết xấu hổ, ông đi cầu cứu khắp nơi mà lại không cho người ta đi cầu cứu, mặt còn dày hơn tường thành đấy."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Cổ Bàn: "Ngươi biết tại sao mà ngươi bị nhốt không?"
Cổ Bàn vừa định nói thì chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Người như ông có thể sống và trưởng thành thì đúng là kỳ tích đấy. Thực sự, ta không có ý xúc phạm ông, chỉ là ăn ngay nói thật thôi.”
Cổ Bàn cũng không tức giận: "Đợi bản thể ta lộ ra, thì ta cũng hy vọng ông sẽ nói lại lời này lần nữa."
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn gã một cái rồi nói: "Vậy thì chờ bản thể của ngươi ra đi rồi nói còn bây giờ thì câm miệng đi, hiểu chưa?"
Cổ Bàn tức giận cười nói: "Ông chờ đấy, sông có lúc người có khúc... Đến lúc đó ta sẽ làm ông muốn khóc cũng không khóc được."
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: "Được, ta đợi.”
Diệp Quân nhìn Cổ Bàn rồi nói: "Giận làm gì, miệng ông ta không được thơm lắm.”
Cổ Bàn trừng mắt nhìn Diệp Quân: "Ngươi thì là người tốt sao? Ngươi cũng chả phải?"
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta là kẻ thù của ông ta, ngươi cũng là kẻ địch của ông ta... Ngươi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hai chúng ta có thể hợp tác sao?"
Cổ Bàn tức giận nói: "Hợp tác! Ta đây cần phải hợp tác với ngươi sao? Đợi bản thể ta xuất hiện rồi thì các ngươi đều phải chết."
Diệp Quân: "..."
Diệp Quân cũng cạn lời.
Nếu không phải hắn với chủ nhân bút Đại Đạo là kẻ địch thì tên này đã chết lâu rồi.
Sở dĩ bây giờ hắn và chủ nhân bút Đại Đạo cho tên này còn sống là bởi vì tên này đều xúc phạm cả hai bên...
Nói đến đây, Diệp Quân chợt hiểu ra mọi chuyện.
Diệp Quân liếc nhìn Cổ Bàn một cái rồi không nói gì nữa.
Chương 3068: Đều phải chết
Ba người tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, Diệp Quân đột nhiên nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông biết tại sao nơi này xảy ra trận đại chiến không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Biết, nhưng không muốn nói.”
Diệp Quân nói: "Ông biết Ngụy Thần chết thế nào không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không muốn nói.”
Chủ nhân bút Đại Đạo: "..."
Cổ Bàn ở phía sau nhìn bọn họ không nói lời nào.
Bởi vì vừa rồi giao lưu không vui vẻ, nên trên đường đi Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo cũng không nói gì nữa. Mà Cổ Bàn kia thì lại càng không nói gì, bởi vì Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đều không muốn nói chuyện với gã.
Ba người cứ bước đi, màu trời dần dần tối sầm xuống khiến ba người phải tăng tốc độ bước chân.
Ở nơi này, sau khi trời tối, bốn bề đều có lộ ra một cảm giác khủng bố.
Không biết qua bao lâu, ba người đột nhiên dừng lại, phía trước mấy trăm thước có một đầm lầy mà trong đầm lầy đó có một chút ánh sáng màu xanh lá cây giống như mấy con đom đóm đang bay lơ lửng.
“Ơ…”
Linh hồn thần bí trên người chủ nhân bút Đại Đạo ngạc nhiên nói: “Vùng đất hồn tức… Sao lại ở đây?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Vùng đất hồn tức?”
Giọng nói bí ẩn nói: “Là nơi năm đó Hồn Thần ngã xuống, nơi hắn chết đã biến thành vùng đất hồn tức… Nhưng ta nhớ là nơi hắn ngã xuống cũng không phải nơi này, hồn tức nơi này.... Không xong, vùng đất hồn tức này đã có linh trí riêng rồi…”
Giọng nói bí ẩn còn chưa nói xong thì chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân đã quay người bỏ chạy.
Cổ Bàn hơi chậm một nhịp nhưng rất nhanh đã tỉnh táo và quay người chạy đi.
Tuy tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt họ đã chạy khỏi nơi đó nhưng ngay sau đó vẻ mặt ba người họ cứng đờ lại.
Vì bọn họ thấy cái đầm lấy trước đó cách họ không xa.
Bọn họ không hề chạy thoát!
Vẫn đứng tại chỗ!
Sắc mặt của ba người đều tối sầm lại.
Giọng nói bí ẩn kia nói: "Vùng đất hồn tức này đang theo các ngươi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nó muốn làm gì?”
Giọng nói bí ẩn nói: “Khả năng cao là muốn nuốt chửng linh hồn của các ngươi…”
Ba người: “…”
Giọng nói bí ẩn nói: “Vị thần hồn này là một vị chuyên tu luyện thần hồn cấp cao nhất, mà hắn có một loại thần thông đó là 'Thuật phệ hồn' cũng tức là nuốt chửng linh hồn. Thuật phệ hồn của hắn không chỉ đơn giản là nuốt chửng linh hồn, mà còn là trong khi nuốt chửng linh hồn còn có thể nuốt thẳng tu vi của đối phương, biến thành sức mạnh của mình... Vì thế, lúc đó thần hồn này cũng được xếp vào hàng ngũ ác thần..."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn ra đầm lầy ở phía xa: “Vùng đất hồn tức… nơi Hồn Thần ngã xuống, hắn ngã xuống đây là vì linh trí của mình?"
Giọng nói bí ẩn nói: "Đúng vậy.”
Bỗng Diệp Quân nói: "Chúng ta cũng nuốt chửng nó được, đúng không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn đều ngạc nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân.
Giọng nói bí ẩn nói: "Trên lý thuyết thì có thể, nhưng thứ lỗi cho ta nói thẳng, ba người các ngươi bây giờ không phải là đối thủ của nó.”
Diệp Quân nói: “Linh hồn của ba người chúng ta hẳn là không mạnh như vậy, có lẽ mục tiêu thật sự của người này là ngươi đấy?"
Giọng nói bí ẩn: "..."
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Chia nhau chạy! Nó theo ai thì người đó xui."
Nói xong, hắn quay người bỏ chạy ngay.
Chủ nhân bút Đại Đạo thấy vậy, nheo mắt, nghĩ cũng không kịp nghĩ là đã chạy theo Diệp Quân.
Cổ Bàn do dự một lúc rồi cũng đi theo.
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo chạy theo, sắc mặt Diệp Quân chợt tối sầm lại, bởi vì hắn phát hiện ra vùng đất hồn tức kia lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
Mục tiêu của vùng đất hồn tức này chắc chắn là kẻ bí ẩn kia!
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: "Diệp Quân, lúc này chúng ta nên đồng tâm hiệp lực cậu thấy thế nào?"
Diệp Quân không nói gì, bởi vì hắn biết mình không thể thoát khỏi người này.
Lúc này, ánh sáng mờ ảo của vùng đất hồn tức kia bỗng nhiên khẽ run lên, sau đó tất cả chúng bắt đầu nhanh chóng tụ tập lại.
Diệp Quân nói: “Để người bí ẩn bên cạnh ông ra tay, nhanh lên!”
Chủ nhân bút Đại Đạo do dự một chút, sau đó nói: "Minh huynh..."
Linh hồn bí ẩn nói: "Không được, ta là hồn thể, ta càng tấn công thì sức mạnh của nó càng mạnh…”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn Diệp Quân: “Lấy át chủ bài của cậu ra đi."
Diệp Quân nói: "Không có át chủ bài!”
Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận nói: “Lúc nào rồi mà còn giấu?”
Diệp Quân nói: "Ông tưởng tôi có truyền thừa của Ngụy Thần là có thể bất khả chiến bại sao? Ông đang đùa vui cái gì vậy?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cho dù không phải là bất khả chiến bại thì cũng phải có át chủ bài gì đó, lấy ra nhanh… Nếu không chúng ta đều phải chết."
Diệp Quân vẫn lắc đầu: “Không có."
Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo tối sầm lại, ông ta quay đầu nhìn Cổ Bàn lạnh lùng nói: "Nếu bản thể ta xuất hiện, bọn đạo chích này …”
Chủ nhân bút Đại Đạo vung tay lên: "Được rồi, mẹ kiếp, ngươi ngậm mồm lại đi."
Cổ Bàn: "......"
....
Chương 3069: Phệ Linh Đạo
Nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo như vậy thì Cổ Bàn kia lập tức nổi đóa, muốn động thủ, nhưng đúng lúc này, mảng ánh sáng u ám của ở phía xa xa kia đã ngưng tụ thành một linh hồn.
Linh hồn cực kỳ khủng bố!
Sắc mặt của cả ba người đều thay đổi.
Diệp Quân cũng có vẻ mặt căng thẳng, linh hồn này thật sự là có hơi khủng bố, đối phương vừa mới ngưng tụ lại thì trong không gian thiên địa đã tràn ngập toàn sức mạnh linh hồn, khí tức này, đã vượt xa cảnh giới gần bảy phần Chân.
Hơn nữa, khí tức còn đang trở nên càng ngày càng mạnh hơn.
Ba người không chút do dự, xoay người bỏ chạy.
Đây tuyệt đối là thứ mà bây giờ bọn họ không đánh lại được!
Tuy rằng thực lực của cường giả thần bí trên người chủ nhân bút Đại Đạo Bút rất mạnh, nhưng đối phương đúng lúc lại có khắc chế linh hồn.
Ba người không có một chút phần thắng nào!
Cổ Bàn chạy theo một hướng, mà chủ nhân bút Đại Đạo thì đi theo sát Diệp Quân, bởi vì ông ta biết, mục tiêu của thể linh hồn kia rất có khả năng là cường giả thần bí trên người ông ta, chỉ có đi theo Diệp Quân, mới có thể kéo Diệp Quân xuống nước theo mình được!
Nhưng mà, ông ta đã đoán sai rồi.
Người mà thể linh hồn kia đuổi theo không phải ông ta và Diệp Quân, mà là Cổ Bàn...
Nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt Cổ Bàn đang ở phía xa lập tức thay đổi, mẹ nó, cái quái gì vậy?
Mà Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đều ngây ngẩn cả người.
Mục tiêu của người này lại là Cổ Bàn?
Chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân đứng yên tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc.
Cổ Bàn tuy rằng chạy rất nhanh, nhưng tốc độ của gã lại kém xa khi so với thể linh hồn kia, trong nháy mắt đã bị vây tại chỗ.
Cổ Bàn nhìn chằm chằm vào thể linh hồn kia: “Ngươi muốn làm gì?”
Thể linh hồn kia đột nhiên nói: “Phệ Linh Đạo...”
Cổ Bàn hai mắt híp lại.
Phệ Linh Đạo!
Đây là một loại đạo pháp của gã, có thể nuốt khí phệ linh để tẩm bổ cho bản thân.
Cổ Bàn có chút nghi hoặc, tại sao đối phương lại biết mình biết loại đạo pháp này? Mà ngay tại thời điểm gã đang nghi hoặc, thể linh hồn kia đột nhiên hóa thành một luồng u quang phi thẳng đến chỗ Cổ Bàn.
Đôi đồng tử của Cổ Bàn chợt co rút lại, muốn phản kháng, nhưng tốc độ của thể linh hồn kia thật sự là quá nhanh, trong nháy mắt đã đâm thẳng vào giữa lông mày của gã.
Đùng!
Hai mắt của Cổ Bàn trợn tròn, căn bản không thể phản kháng lại được.
Ở phía xa xa, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cười ha ha: “Ha ha... Cái tên tạp chủng như ngươi cũng có hôm nay…”
Nhưng đang cười thì đột nhiên biểu cảm của ông ta cứng đờ.
Bởi vì thể linh hồn kia vẫn chưa cắn nuốt linh hồn của Cổ Bàn, ngược lại, sau khi thể linh hồn kia nhập thể, khí tức của Cổ Bàn lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày.
Lúc này, linh hồn thần bí đang bám vào trên người ông ta nói: “Không đúng, mục đích của cái vùng đất hồn tức kia không phải muốn hấp thụ gã, mà là muốn bám vào trên người gã...”
Chủ nhân bút Đại Đạo sửng sốt: “Giống như ngươi?”
Linh hồn thần bí nói: “Đúng, các ngươi đều là người ngoại lai, không chịu sự ảnh hưởng của phong ấn của nơi này, bởi vậy, vùng đất hồn tức kia muốn rời khỏi nơi này thì chỉ có thể dựa vào người bên ngoài thì mới ra ngoài được...”
Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: “Vậy tại sao ông ta lại chọn tên này?”
Linh hồn thần bí nói: “Tên kia tu Phệ Linh Đạo, mà Phệ Linh Đạo này cũng bắt nguồn từ điểm giao Hư Chân…”
Đại Đạo Bút chủ nhân nhìn chằm chằm vào Cổ Bàn: “Ý của ngươi là, gã có thể có một chút liên quan đến Hồn Thần kia?”
Linh hồn thần bí nói: “Khó mà nói”.
Lúc này, khí tức của tên Cổ Bàn kia đã càng ngày càng mạnh.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông ta muốn đánh ông”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạo: “Ta sợ gã à?”
Lúc này, hai con mắt của tên Cổ Bàn đang ở phía xa xa kia mở lớn, nơi sâu thẳm trong mắt gã có hai vòng xoáy màu đen tuyền.
Ánh mắt của Cổ Bàn rơi vào trên người chủ nhân bút Đại Đạo trước, chủ nhân bút Đại Đạo lại không chút sợ hãi, nhàn nhạt nhìn gã.
Diệp Quân nhìn hai người, chủ động lui sang một bên, chuẩn bị nhường lại chiến trường cho hai người.
Đánh đi!
Đánh đi!
Trong lòng Diệp Quân hét lên điên cuồng.
Cổ Bàn cũng không động thủ, gã thu hồi lại ánh mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía bên phải, không nói gì, gã cứ vậy mà đi về phía bên phải.
Linh hồn thần bí bám vào chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đi theo đi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nghi hoặc: “Tại sao?”
Linh hồn thần bí kia nói: “Linh hồn của vùng đất hồn tức kia chắc chắn là muốn dẫn ông ta đi lấy bảo vật do hồn thần kia đã để lại”.
Nghe vậy, chủ nhân bút Đại Đạo nheo mắt, vội vàng đi theo.
Diệp Quân thấy thế, cũng đi theo sau.
Không biết đi bao lâu, Cổ Bàn đột nhiên dừng lại, ở phía trước cách chỗ gã không xa có một vũng máu, giữa vũng máu có một thần quang đang lơ lửng.
Linh hồn thần bí bám vào chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Đó là linh hồn của Hồn Thần... ăn vào cực kì bổ”.
Hai mí mắt của chủ nhân bút Đại Đạo giật giật, nhưng vẫn không động thủ.
Diệp Quân cũng không hề động thủ.
Cổ Bàn chỉ nhìn chằm chằm sang đó, cũng không động thủ.
Linh hồn thần bí lại nói: “Các ngươi làm sao biết có nguy hiểm?”
Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”
Chương 3070: Đánh đi!
Lúc này, Cổ Bàn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo: “Chia nhau?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói lời nào.
Diệp Quân nói: “Được được!”
Cổ Bàn nhìn về phía Diệp Quân một cái, sau đó nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, Diệp Quân cũng nhìn về phía gã, nếu chủ nhân bút Đại Đạo không đồng ý thì bọn họ sẽ liên thủ giết chết chủ nhân bút Đại Đạo trước.
Chủ nhân bút Đại Đạo đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này, ông ta gật gật đầu: “Được”.
Cổ Bàn thu hồi ánh mắt, gã bước về phía trước một bước, khi vừa đặt chân xuống, vũng máu trên mặt đất phía xa xa kia đột nhiên nhúc nhích, ngay sau đó, những vũng máu kia đột nhiên tụ thành một kỵ sĩ Huyết Diễm, kỵ sĩ Huyết Diễm kia toàn thân đều là màu máu đỏ tươi, trên cơ thể mặc một chiếc giáp màu đỏ như máu, tay phải cầm một thanh kiếm lớn, tay trái cầm một tấm khiên máu cực lớn, cảm giác cực kì áp bách.
Linh hồn thần bí nói: “Kỵ sỹ Huyết Diễm… tuỳ tùng năm đó của Hồn Thần, Hồn Thần đã ngã xuống, nhưng nó lại không hề ngã xuống... nhưng xem ra, cũng không phải đang ở trạng thái đỉnh cao”.
Cổ Bàn đột nhiên nói: “Cùng ra tay đi”.
Diệp Quân nói: “Được được!”
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn đồng thời quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta không có ý kiến gì cả”.
Cổ Bàn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Trước tiên chúng ta giết tên kỵ sĩ Huyết Diễm này trước, về phần cuối cùng ai có thể có được hồn linh này, phải xem bản lĩnh của người đó”.
Diệp Quân nói: “Được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cười nói: “Được thôi!”
Ba người đều có sự tự tin của riêng mình.
Bởi vì cả ba người đều có át chủ bài.
Nhưng vào đúng lúc này, tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia đột nhiên tung người nhảy lên, cầm thanh kiếm lớn trong tay mãnh mẽ chém về phía ba người họ.
Cảnh giới gần bảy phần Chân đỉnh cao!
Chỉ với phát chém này mà ba người bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở.
Cổ Bàn dẫn đầu đánh một quyền trước, quyền cước như mang theo một vòng xoáy màu đen, khí tức linh hồn tán ra khắp nơi lại cực kỳ khủng bố, một quyền này của gã, cũng đạt tới được sức mạnh của cảnh giới gần bảy phần Chân.
Hiển nhiên, gã cũng không hề nương tay, dùng hết sức mạnh của linh hồn hồn tức trên người.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng không dám tự mình xông lên, đột nhiên linh hồn thần bí bám vào trên người ông ta bắt đầu ra tay, hóa thành một trụ sấm màu đen hung hăng đánh về phía tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia.
Đối mặt với một quyền của cường giả cảnh giới gần bảy phần Chân đỉnh cao, Diệp Quân cũng không dám tự mình đánh, phất tay áo vung tay lên, trực tiếp triệu hồi Khôi Âm số hai ra, người giấy kia giơ nắm đấm lên đánh về phía kỵ sĩ Huyết Diễm một cách mạnh mẽ.
Đùng đoàng!
Sức mạnh của ba người hội tụ ngay cùng một chỗ, vốn tưởng rằng có thể trực tiếp đánh ép được tên kỹ sĩ Huyết Diễm kia, nhưng mà mọi chuyện lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ, sức mạnh của ba người lại trực tiếp bị tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia chặn lại được.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt của cả ba người đều thay đổi, mà lúc này, tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia đột nhiên thu kiếm lại, lập tức đập mạnh về phía trước, lửa nổi lên ngập trời.
Đùng đoàng!
Mấy người Diệp Quân trực tiếp bị đánh bay ra ngoài!
Diệp Quân liên tục thối lui, có Khôi Âm trợ giúp thì hắn mới nhanh chóng dừng lại được, hắn quay đầu nhìn về phía Khôi Âm, cánh tay của Khôi Âm đã xuất hiện vết rạn, hắn lại nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn, lúc này vẻ mặt hai người này cũng vô cùng nghiêm trọng.
Sau một kiếm của kỵ sĩ Huyết Diễm đánh bay đám người Diệp Quân ra thì vẫn chưa dừng lại, mà tung người nhảy lên, lại cầm thanh kiếm lớn trong tay hung hăng nện xuống ba người Diệp Quân thêm lần nữa.
Đập một cái, thời không bốn phía đều run lên kịch liệt.
Cổ Bàn đột nhiên nói: “Không nên nương tay!”
Dứt lời, gã xông về phía trước, trong phút chốc vô số hồn quang nổi lên, đối diện với tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia.
Cường giả thần bí trên người chủ nhân bút Đại Đạo cũng hóa thành một trụ sấm đánh về phía tên Huyết Diễm lần nữa!
Khôi Âm dưới sự điều khiển của Diệp Quân, thân hình rung lên, phi thẳng chỗ của kỵ sĩ Huyết Diễm!
Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đều không ra tay, bởi vì kiếu chiến đấu với cấp bậc này, hai người bọn họ cũng không giúp được gì.
Rất nhanh, đại chiến bắt đầu!
Ba cường giả cảnh giới gần bảy phần Chân vây quanh tấn công tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia, nhưng mà, lại không thể làm gì được tên kỵ sĩ Huyết Diễm, sức mạnh của bọn họ dùng ở trên người nó, đều bị tấm khiên trong tay nó ngăn cản lại.
Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên đồng thời nhìn về phía Hồn Linh đang ở phía xa xa, hai người lại đồng thời chạy về phía của Hồn Linh kia.
Mà đúng lúc này, tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia đột nhiên rống giận, tay trái cầm tấm khiên mạnh mẽ đi về phía trước, Khôi Âm, linh hồn thần bí, Cổ Bàn trong nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài, ngay sau đó, nó mạnh mẽ xoay người một cái, một kiếm hung hăng đập về phía chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Quân đang chạy về phía hồn linh kia.
Kiếm còn chưa đánh tới, hai người đã cảm nhận được một cỗ cảm giác cực kỳ áp bức.
Hai người quyết đoán từ bỏ hồn linh kia, thân hình run lên, lùi về phía sau.
Phanh!
Thanh kiếm lớn chém vào không khí, rơi xuống đất, thiên địa rung lên kịch liệt.
Tên kỵ sĩ Huyết diễm kia đưa tay ra, thanh kiếm lớn đã trực tiếp bay trở lại về trong tay, hắn ta xoay người lạnh lùng nhìn chăm chằm vào đám người Diệp Quân, trong mắt như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Vẻ mặt của Diệp Quân và chủ nhân bút Đại Đạo Bút ngưng trọng lại, thực lực của tên kỵ sĩ Huyết Diễm này thật sự đã vượt quá dự đoán của bọn họ.
Tên kỵ sĩ Huyết Diễm kia không ra tay nữa, hắn ta đứng ở nơi đó giống như một ngọn núi, không thể lay động được.
Sắc mặt của Cổ Bàn cũng hơi khó coi, ánh mắt của gã nhìn chằm chằm về phía hồn linh đang ở phía xa xa kia, nếu như gã lấy được món đồ đó, vậy có cơ hội giải được phong ấn bản thể của mình…
Nhưng bây giờ, đối mặt với tên kỵ sĩ Huyết Diễm này, gã cũng cảm giác được sự bất lực một cách sâu sắc.
Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Trận này chúng ta đánh không nổi, chúng ta đổi sang cái khác, chờ sau khi thực lực tăng lên thì lại đến”.
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta có một cách có thể đánh được”.
Chủ nhân bút Đại Đạo và Cổ Bàn đồng thời quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Các vị hãy tin tưởng ta, ta có thể đánh được!”
“Cút!”
Chủ nhân bút Đại Đạo trực tiếp nổi giận, chỉ thẳng vào Diệp Quân, giận dữ quát: “Trời có bao xa thì cút bấy nhiêu xa cho ông đây!”
Diệp Quân: “…”
….
Bình luận facebook