-
Chương 3136-3140
Chương 3136: Rút lui
Diệp Quân bật cười, sau đó hỏi: "Vậy quân cận vệ thì sao?"
Nam Tiêu nói: "Bọn họ không có quyền chấp pháp, cũng không có quyền định tội, chỉ phụ trách bảo vệ an toàn Chúng Thần Vực và các tinh vực xung quanh, tất nhiên những quân cận vệ này cũng không dễ chọc vào".
Diệp Quân hỏi: "Là sao?"
Nam Tiêu trầm giọng nói: "Đãi ngộ của quân cận vệ rất rất tốt, chỉ thua thân vệ của Thần Điện Chủ, rất nhiều người muốn gia nhập vào bọn họ, chuyện này cũng khiến những quân cận vệ được tuyển chọn kia đều có thân phận không tầm thường... Bởi vì nếu là người thường đã không thể vào quân cận vệ được".
Diệp Quân hiểu ra, nói: "Bộ ngành quyền quý!"
Nam Tiêu gật gật đầu: "Đúng thế".
Nam Tiêu nói: "Mà lần này một vị Chủ Thần đã ngã xuống, để trống một vị trí, đối với ta, Khuất Tấn và Qua Hàn đều là cơ hội nghìn năm mới có, mà ta đã nhận được tin tức rồi, người phía trên thật ra khá là đứng về phía ta".
Nói đến đây, y nở nụ cười: "Dù sao những năm gần đây ta là người có công lớn nhất".
Diệp Quân chỉ trầm mặc, không nói gì.
Thấy Diệp Quân im lặng, Nam Tiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: "Diệp huynh, huynh có gì thì cứ nói thẳng, không cần khách sáo đâu, ta thật lòng muốn nghe suy nghĩ của huynh".
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Nam huynh, ta nói ra suy nghĩ của mình, nếu có chỗ nào không hay thì huynh cứ nghe rồi cười cho qua là được".
Nam Tiêu cười nói: "Huynh đệ nói gì vậy, huynh chịu nói là đã quan tâm ta, ở chỗ của ta tuyệt đối không có những chuyện qua loa ấy".
Diệp Quân cũng khẽ cười, sau đó nói: "Suy nghĩ của ta là như thế này, người ở phía trên đều yêu quý huynh thật ra lại không hẳn là một tin tức tốt".
Nam Tiêu không hiểu: "Tại sao?"
Diệp Quân nói: "Bởi vì lúc huynh biết tin tức này thì bên Khuất Tấn và Qua Hàn chắc hẳn cũng đã nhận được tin, khi bọn họ nghe được tin đó, chắc chắn bọn họ sẽ liên thủ đối phó huynh".
Nam Tiêu ngẩn người, đúng là y không nghĩ đến khả năng này.
Diệp Quân tiếp tục phân tích: "Để đối phó huynh, bọn họ chắc chắn sẽ giội nước bẩn, tìm chỗ sơ hở của huynh... Mặc kệ họ vu tội vấy bẩn gì thì cuối cùng huynh chắc chắn sẽ rơi vào thế bị động, lúc ấy đừng nói là vị trí Chủ Thần, ngay cả vị trí hiện tại của huynh cũng sẽ gặp nguy".
Nam Tiêu trầm giọng nói: "Bọn họ... Sẽ không thất đức đến vậy chứ?"
Diệp Quân cười nhìn y, không nói gì.
Nam Tiêu cười khổ.
Diệp Quân nói tiếp: "Trừ khi là người đứng đầu trực tiếp chọn huynh, nếu không thì chắc chắn sẽ xuất hiện tình hình như vậy, nhìn chung thì trong lịch sử luôn xuất hiện tình trạng như vậy".
Nam Tiêu im lặng một lát rồi nói: "Vậy theo huynh..."
Diệp Quân nói: "Chủ động lui ra".
Nam Tiêu sửng sốt.
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Huynh chủ động lui ra".
Nam Tiêu nhíu mày lại: "Ý của Diệp huynh là ta chủ động rút lui, để bọn họ tranh đấu?"
Diệp Quân gật gật đầu: "Giữa Khuất Tấn và Qua Hàn cũng có mâu thuẫn, nhưng bởi vì chuyện của huynh nên bọn họ sẽ tạm thời bỏ xuống những chuyện vặt vãnh, liên thủ với nhau đối phó với huynh trước. Mà sau khi huynh bị hất lui, bọn họ sẽ vì tranh giành vị trí Chủ Thần này mà xảy ra mâu thuẫn lớn hơn, lúc ấy huynh không rút lui thì sẽ thành đối tượng để họ trút giận".
Nam Tiêu trầm giọng nói: "Đúng là làm vậy sẽ không bị nhằm vào, nhưng Chủ Thần..."
Diệp Quân nói: "Nam huynh, lúc trước không phải huynh đã khẳng định mình có công lớn nhất à?"
Nam Tiêu gật gật đầu: "Đúng thế".
Diệp Quân cười nói: "Vậy thì đơn giản rồi, huynh có thể đổ thêm dầu vào lửa, để mâu thuẫn giữa họ tăng cao, tốt nhất là phải một sống một chết, trở thành tử địch... Như thế thì nếu huynh là người bên trên, huynh sẽ lựa chọn thế nào?"
Ánh mắt Nam Tiêu sáng lên: "Lúc ấy nếu bên trên chọn Khuất Tấn hay Qua Hàn thì chắc chắn họ đều không phục, sẽ xảy ra chuyện lớn hơn. Sau lưng bọn họ đểu có phe phái của riêng mình, nếu tranh đấu với nhau thì không còn là chuyện của hai người nữa, mâu thuẫn cũng vì đấy tăng cao hơn. Đó chắc chắn là chuyện người bên trên không muốn thấy, lúc ấy bọn họ sẽ nghĩ đến ta, ta là người lấy đại cục làm trọng như thế... Ta tốt như thế..."
Nói đến đây, y không khỏi bắt đầu cười ha ha: "Nếu Qua Hàn và Khuất Tấn đã loạn cào cào lên, lúc đó chọn ta thì dù bọn họ cũng không cam tâm, nhưng chắc chắn vẫn có thể tạm chấp nhận được".
Diệp Quân gật gật đầu: "Gần như là vậy".
Đột nhiên đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: "Diệp huynh, nếu lỡ bọn họ không tranh nhau mà vẫn muốn giải quyết ta thì sao đây?"
Diệp Quân cười nói: "Vậy thì hỏi bọn họ là huynh đầu hàng thua được không".
Nam Tiêu: "..."
Diệp Quân đột nhiên vỗ vỗ vai Nam Tiêu, mỉm cười nói: "Dù là thời đại hay nền văn minh nào, chỉ cần là làm quan, dính đến đường tương lai của mình... Thì đều sẽ nổ ra tranh đấu một sống một còn... Đây là thứ đã khắc vào xương tủy rồi... Cũng là 'Đạo', là 'quy luật', càng là 'nhân tính', trừ khi bọn họ coi quyền lực như đống rác, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ tranh đấu..."
Chương 3137: Trong sạch
Nam Tiêu dẫn Diệp Quân đến thành Chúng Thần, thành Chúng Thần vô cùng tráng lệ, cả thành được xây dựng trên một đỉnh núi cao chót vót, phía sau đỉnh núi này là dãy núi vô tận, tường thành của thành Chúng Thần cũng nối tiếp nhau, kéo dài đến tận cuối tầm mắt theo dãy núi.
Những tòa nhà trong thành Chúng Thần này lớn hơn những kiến trúc mà Diệp Quân từng thấy trước đây, có rất nhiều tòa nhà cao tầng sừng sững, người đi lại trong đó giống như kiến đi qua thành phố của loài người, cực kỳ nhỏ bé.
Có hàng chục tỷ sinh linh sống trong thành Chúng Thần, ngoài ra có mấy chục vạn thành phố lớn nhỏ ở trong tinh vực xung quanh thành Chúng Thần, đây đều là các thành chư hầu của thành Chúng Thần.
Trong thành phố và trên đường phố, Diệp Quân tò mò nhìn những kiến trúc xung quanh, những kiến trúc đó đều có lịch sử lâu đời, trên đó có đầy dấu vết của thời gian.
Không ai biết nền văn minh ý chí Thần Minh đã trải qua bao nhiêu năm lịch sử, hắn chỉ biết lịch sử của Chúng Thần Điện kéo dài gần hàng trăm vạn năm.
Hơn nữa Diệp Quân còn biết được một tin tức đáng ngạc nhiên, đó là Chúng Thần Điện này chỉ là một phân điện.
Thật ra trong tinh hệ Chúng Thần có năm ngôi Chúng Điện Thần, chỗ của mấy người Nam Tiêu gọi là Nam Chúng Thần Điện, ngoài Nam Chúng Thần Điện, còn có Bắc Chúng Thần Điện, Tây Chúng Thần Điện, Đông Chúng Thần Điện, Trung Chúng Thần Điện, trong đó thế lực có thực lực mạnh nhất là Trung Chúng Thần Điện, nơi đó cách đây tương đối xa.
Tin tức này khiến Diệp Quân ngạc nhiên, đây là điều hắn không ngờ tới, hắn vẫn đánh giá thấp Chúng Thần Điện này rồi.
Ngoài ra, trong tinh hệ Chúng Thần đã có một chuỗi sinh thái hoàn chỉnh, có chế độ của mình, có luật pháp của mình, có nền văn minh của mình.
Điều khiến Diệp Quân ngạc nhiên là nơi này còn có chế độ tuyển dụng và chế độ loại bỏ.
Nói cách khác cho dù ngươi có trở thành chủ thần thì cũng không cố định, sẽ có khảo sát, nếu không qua khảo sát thì ngươi sẽ bị loại.
Không chỉ chủ thần như thế, cho dù là Thần Điện chủ cũng như thế…
Ngươi không cố gắng thì sẽ thụt lùi.
Vô cùng nghiêm khắc.
Nhiệm vụ khảo sát của họ cũng rất đơn giản, đó là chinh phục nhiều vũ trụ hơn, làm cho nhiều sinh linh tín ngưỡng họ hơn, tín ngưỡng ý chí Thần Minh.
Tất nhiên họ không cần những kẻ yếu, họ chỉ cần những người có tiềm năng, tức là các cường giả có hy vọng trở thành “Thần”, đây là mục tiêu của họ. Các cường giả cảnh giới “Mệnh Thần” đó thì càng hiếm thấy, nếu có thể thu phục được một cường giả như thế thì là “thành tựu” cực kỳ to lớn.
Đối với những nền văn minh vũ trụ mới được phát hiện, họ thường sẽ dụ dỗ, dùng ý chí Thần Minh để dụ dỗ những nền văn minh vũ trụ đó, để họ chủ động rơi vào vòng tay của các “Thần Minh”, tất nhiên nếu ngươi không muốn thì họ chỉ có thể thu phục ngươi bằng vũ lực.
Trong lúc nói chuyện với Nam Tiêu, Diệp Quân cũng hiểu sự khác nhau giữa kẻ dị đoan và kẻ Tiết Độc.
Kẻ dị đoan là những người không tuân theo ý chí Thần Minh, những người này có tín ngưỡng và nền văn minh của riêng mình, nhưng nhìn chung họ không đối đầu với nền văn minh “ý chí Thần Minh”, họ hy vọng hòa bình.
Những người này không có tội ác tày trời gì ở Chúng Thần Điện, có thể được tha thứ, tất nhiên điều kiện tiên quyết là sẵn sàng rơi vào vòng tay của “Thần Minh”.
Kẻ Tiết Độc thì lại khác.
Kẻ Tiết Độc là những người không kiêng dè gì đối đầu với “ý chí Thần Minh”, muốn lật đổ nền văn minh Thần Minh.
Những người này sẽ có tội chết ở Chúng Thần Điện.
Nói một cách nghiêm khắc thì hắn là kẻ Tiết Độc.
Nhưng chuyện này chỉ có Nam Tiêu biết thôi, lời thề của Diệp Quân đã được ghi lại ở chỗ Nam Tiêu, bây giờ Nam Tiêu đã hủy rồi.
Nói cách khác… bây giờ hắn là người rất trong sạch.
Quyền giải thích cuối cùng ở chỗ Nam Tiêu…
Nam Tiêu rất coi trọng Diệp Quân, mặc dù có sự ủng hộ từ những ở trên nhưng y biết rất rõ rằng mình cần phải lập ra thế lực của riêng mình, còn Diệp Quân, thái độ của y là lôi kéo kết giao, vì y nghĩ chuyện này không chỉ là một chuyện tốt với y, còn là một chuyện tốt với Chúng Thần Điện, thậm chí là cả “ý chí Thần Minh”.
Dù sao đại bá của Diệp Quân cũng rất có thực lực.
Nếu có thể kéo đại bá của Diệp Quân đến Chúng Thần Điện…
Nghĩ thôi cũng đã thấy kích thích.
Thế nên y không ngần ngại vi phạm “Thần pháp” để xóa án tích của Diệp Quân, bởi trong thâm tâm y, y làm thế đều là vì Chúng Thần Điện, vì “ý chí Thần Minh”.
Thần Minh có thể tha thứ cho y.
Trên đường đi, Nam Tiêu bỗng nói: “Diệp huynh, để tránh phiền toái không đáng có, ta tuyển huynh đến làm trưởng mật sứ của ta, chức vụ này đã có biên chế, mỗi tháng có thể nhận được một vạn ba ngàn viên đá Hư Chân, chức vụ thấp nên mong Diệp huynh đừng chê. Huynh yên tâm, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho huynh, với thực lực và tài năng của Diệp huynh, muốn trở thành Đế thần cũng không phải là không thể chứ đừng nói là chủ thần”.
Diệp Quân cười nói: “Chê với không chê gì chứ, Nam huynh nói gì thế, ta sợ thân phận này của ta sẽ gây phiền phức cho huynh ấy chứ…”
Nam Tiêu cười nói: “Chuyện này thì huynh yên tâm, hồ sơ của huynh chỉ ở chỗ của ta, nhưng bây giờ ta đã hủy rồi nên huynh là người trong sạch, ai dám nói huynh là kẻ Tiết Độc, huynh có thể kiện hắn, có ta ở đây, huynh cứ làm gì thì làm”.
Diệp Quân: “…”
Chương 3138: Thử xem
Nam Tiêu có phủ đệ riêng của mình ở thành Chúng Thần, hơn nữa còn rất lớn, Nam Tiêu dẫn Diệp Quân đi thẳng về phủ đệ của mình, sau khi sắp xếp cho Diệp Quân xong, y chuyển hết sách vở trong phủ đến viện của Diệp Quân theo ý của hắn.
Nam Tiêu cười nói: “Diệp huynh, tất cả sách đều ở đây rồi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Nam huynh, thế này thì sao? Chúng ta âm thầm coi nhau như huynh đệ, nhưng khi có người ngoài thì ta gọi huynh là đại nhân, như thế có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái”.
Nam Tiêu nhìn Diệp Quân, thầm nghĩ người này còn trẻ nhưng cách làm người gì đó đều rất lão luyện.
Y không từ chối, chỉ gật đầu: “Được, vậy bình thường chúng ta gọi nhau là huynh đệ”.
Diệp Quân cười: “Được”.
Nam Tiêu cười nói: “Huynh có chuyện gì thì có thể dặn dò với người làm của ta bất cứ lúc nào, ta phải báo cáo công việc, có thể sẽ về muộn một chút”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Sau khi Nam Tiêu rời đi, Diệp Quân bắt đầu đọc những cuốn sách đó.
Hắn cần phải hiểu rõ hơn về vực Chúng Thần này và nền văn minh “ý chí Thần Minh”, mỗi nền văn minh hùng mạnh đều phải có những điểm đặc biệt, điều hắn cần làm bây giờ không phải là chinh phục từng nền văn minh vũ trụ, mà là nên học hỏi từ các nền văn minh xuất sắc khác, sau đó sử dụng nó để hoàn thiện nền văn minh của mình.
Hiện giờ vũ trụ Quan Huyên cũng không nên tiếp tục mở rộng nữa, mà nên phát triển vững vàng.
…
Sau khi chuẩn bị, Nam Tiêu đến điện chủ thần.
Mỗi vị chủ thần trong số bảy vị chủ thần đều có thần điện của riêng mình, thần điện mà y đến lần này là thần điện của Thường Vụ Chủ.
Cấp bậc của bảy vị chủ thần đều giống nhau nhưng quyền lợi lại khác nhau.
Trong đó, người có quyền lợi lớn nhất là chủ Thường Vụ Thần, cũng là trợ lý của Thần Điện Chủ, ông ta có quyền lợi hơn những vị chủ thần khác, tất cả các vị thần cao cấp ở bên dưới đều do ông ta phụ trách.
Sau khi vào điện chủ Thường Vụ Thần, Nam Tiêu có cảm giác trống rỗng, cả đại điện rất trống trải và rộng lớn, cuối tầm mắt y chỉ có một chiếc ghế thần.
Ghế chủ thần!
Đây cũng không phải là vật bình thường, mà là thần khí siêu cấp.
Một vị chủ thần ngồi trên ghế chủ thần của mình, thực lực người đó phát huy mạnh hơn các cường giả cùng cảnh giới ít nhất mười lần.
Người ta hay gọi là: Sức mạnh của quan viên.
Nam Tiêu cung kính chào ghế thần đó, sau đó bắt đầu báo cáo công việc năm nay.
Tất nhiên, y đã che giấu chuyện bên Đế Vực, nhất là chuyện về cái chết của chủ thần đó, y đều che giấu.
Chỉ nói gặp được vài dị đoan ở bên đó, nhưng đều đã giải quyết hết rồi.
Sau khi báo cáo xong, y đợi một chút, không có lời đáp lại.
Nam Tiêu im lặng một lát, mới nói: “Thường Vụ Chủ Thần, thuộc hạ còn có một việc nữa, thuộc hạ được biết cấp trên đề cử ta làm chủ thần mới, thuộc hạ vô cùng biết ơn các vị chủ thần đã công nhận thuộc hạ như thế, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ta quyết định từ bỏ quyền được đề cử”.
Im lặng một lúc, một giọng nói bỗng vang lên: “Tại sao?”
Nam Tiêu nói: “Quyết định của thuộc hạ không phải là nhất thời mà sau khi xem xét toàn diện về sự phát triển cá nhân của ta, sự ổn định của Chúng Thần Điện và lợi ích của Chúng Thần Điện, hiện giờ xét về thành tích chung của Nam Chúng Thần Điện, vẫn có sự cách biệt với các Chúng Thần Điện khác, hơn nữa còn có một vị chủ thần vừa chết, lúc này nếu có nội chiến thì sẽ vô cùng bất lợi cho Chúng Điện Thần chúng ta. Hơn nữa, thuộc hạ chỉ muốn làm tốt công việc của mình, quả thật không muốn bị cuốn vào bất kỳ cuộc tranh đấu nào cả, thế nên vì bản thân, vì Chúng Thần Điện, thuộc hạ sẵn sàng rút khỏi cuộc tranh cử chủ thần”.
Đại điện rơi vào im lặng một lúc, giọng nói đó lại vang lên: “Ta biết ngươi lo lắng, ta sẽ xem xét chuyện này, ngươi ra ngoài đi”.
Nam Tiêu cung kính chào, sau đó đi ra ngoài.
Lúc ra ngoài, khóe mắt y liếc nhìn xung quanh.
Trong điện này có quan viên ghi chép, vì là việc công nên phải ghi chép lại.
Y biết không lâu nữa, bên ngoài sẽ biết chuyện y muốn rút khỏi cuộc tranh cử “chủ thần”.
Sau khi rời khỏi đại điện, Nam Tiêu nhìn ra ngoài, y hít sâu một hơi, y không nắm chắc hoàn toàn với suy đoán của Diệp Quân.
Nếu y rút lui, ngược lại cho hai tên kia cơ hội, thì y cảm thấy rất đau lòng.
Ít nhất trong một ngàn năm sau này, y không có cơ hội phát triển thêm một bước nữa.
Nhưng y vẫn tin Diệp Quân.
Đánh cược một lần.
Đánh cược thắng thì tốt, thua cược cũng chẳng sao, dù sao cũng không phải chết. Tất nhiên quan trọng nhất là y cảm thấy Diệp Quân nói có lý.
…
Trong Chúng Thần Điện.
Giọng của chủ Thường Vụ Thần bỗng vang lên: “Thế nào?”
Sau đó giọng một vị chủ thần vang lên: “Ngoài mặt thì tỏ ra là vì đại cục, rộng lượng, nhưng…”
Nói rồi giọng nói đó ngừng lại, sau đó lại nói: “Không tranh đấu cũng là một kiểu tranh đấu, để bản thân nằm ngoài sự việc, ngư ông đắc lợi, một cách khôn ngoan”.
Chủ Thường Vụ Thần nói: “Nói nghe thử xem”.
Giọng nói đó nói: “Có thể đồng ý với hắn trước để hắn rút lui, gây áp lực cho hắn rồi xem biểu hiện của hắn, xem thử hắn có thể giữ bình tĩnh hay không, tất nhiên điều quan trọng nhất là xem biểu hiện của hai người còn lại rồi chọn ra người giỏi nhất”.
Chủ nhân Thường Vụ lại nói: “Được”.
Chương 3139: Đau lòng
Trong Nam Tiêu phủ, mỗi ngày Diệp Quân đều đọc rất nhiều loại sách, nhưng điều khiến hắn tiếc nuối là đa số sách trong vũ trụ này là về ca ngợi.
Dĩ nhiên là ca ngợi ý chí Thần Minh.
Tang Mi bỗng xuất hiện trong phòng, Tang Mi mặc một chiếc váy dài đơn giản, cô ta có một vẻ đẹp và dáng người tuyệt vời, trông rất trầm lặng, ẩn hiện như làn khói, nhưng khóe miệng thi thoảng lại nhếch lên, khiến mọi người có ảo giác cô ta là một người rất dễ gần.
Tất nhiên cảm giác của Diệp Quân với Tang Mi là rất hiền hòa, rất dễ nói chuyện.
Tang Mi ngồi trên bàn làm việc trước mặt Diệp Quân, đôi chân như ngọc bốc lửa chậm rãi đung đưa, cô ta liếc nhìn mấy cuốn sách Diệp Quân đang đọc, cười nói: “Có cảm tưởng gì không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ở đây ý chí Thần Minh là tất cả, điều này là chắc chắn. Bất kỳ ai có lời phản đối khác biệt thì sẽ bị coi là tà giáo và sẽ bị tẩy chay, thậm chí bị tiêu diệt”.
Tang Mi nói: “Bình thường thôi, cách thống trị thường thấy”.
Diệp Quân nhìn Tang Mi: “Cô nghĩ thế nào?”
Tang Mi mỉm cười nói: “Khi nói sự thật trong một vũ trụ có vô số rủi ro thì vũ trụ này nhất định tràn ngập sự dối trá”.
Diệp Quân trầm ngâm.
Tang Mi giơ tay phải ra lắc trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Nghĩ gì đó?”
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, sau đó nói: “Hành vi này của Chúng Thần Điện là ý của “ý chí Thần Minh” đó thật sao?”
Ánh mắt Tang Mi hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Tại sao ngươi lại có suy nghĩ này?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Với hiện tại, ta không nghĩ lề lối của vị “Thần Minh” này nhỏ bé như vậy, vì một người có thể sáng tạo ra nền văn minh và chế độ như vậy chắc chắn phải là một người rất vĩ đại, suy nghĩ và khuôn mẫu của họ chắc chắn không thấp như chúng ta nghĩ”.
Tang Mi cảm thấy hứng thú: “Ngươi nghĩ những hành vi này đều không phải là ý tưởng thật của ý chí Thần Minh mà là tự Chúng Thần Điện làm à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Tang Mi dịch đến trước mặt Diệp Quân, cô ta cúi đầu nhìn Diệp Quân, chớp mắt: “Nói tiếp đi”.
Diệp Quân có thể cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Tang Mi, hắn ổn định tinh thần, chính trực nói: “Mượn tay của “ý chí Thần Minh” để thống trị vũ trụ, mưu lợi cho bản thân”.
Tang Mi nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nói vấn đề trước mắt đã, tại sao ngươi lại nghĩ khuôn mẫu “ý chí Thần Minh” sẽ không nhỏ như vậy? Là suy đoán hay là còn có căn cứ nào khác?”.
Diệp Quân ngồi tựa vào ghế, sau đó cười nói: “Xem như suy đoán vậy”.
“Ồ”.
Tang Mi nói một câu, rõ là rất không hài lòng về câu trả lời này.
Diệp Quân lại nói: “Những cường giả đỉnh cấp ta từng gặp chưa từng sợ người khác mạnh hơn mình, ngược lại sợ người khác không mạnh hơn cơ. Còn ý chí Thần Minh đó chỉ dựa vào ý chí của mình đã có thể thống trị được nhiều cường giả như vậy, thế nên ta tin chắc người này không phải là người có nhỏ mọn, tất nhiên đây chỉ là suy đoán của ta”.
Tang Mi nhìn hắn, cười nói: “Suy đoán của ngươi khá thú vị đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Ta muốn thiết lập trật tự, ở một mức độ nào đó, ta cũng xem như là đối thủ của “ý chí Thần Minh” này, ta nên tôn trọng và coi trọng đối thủ của mình”.
Tang Mi nói: “Theo suy đoán của ngươi, Chúng Thần Điện này hạn chế tư duy của người dân, mọi thứ đều phải đều tuân theo “ý chí Thần Minh”, đều là ý của riêng những người này?”
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng chỉ nghĩ lung tung thôi”.
Tang Mi nói: “Ta lại thấy suy nghĩ của ngươi khá thú vị, ngươi nói tiếp đi”.
Diệp Quân nói: “Tín ngưỡng của Chúng Thần Điện là ý chí Thần Minh, cường giả cấp chủ thần có thể thiết lập thần vị, cũng có thể hấp thụ tín ngưỡng, giam cầm suy nghĩ của người dân. Ta không biết có lợi cho “ý chí Thần Minh” hay không, nhưng nó chắc chắn sẽ có lợi cho các chư thần của Chúng Thần Điện bên dưới. Nói một cách đơn giản, dưới nền văn minh trật tự này, có một nhóm lợi ích rất lớn, họ tập trung rất đông xung quanh “ý chí Thần Minh”, ngoài mặt thì đang phấn đấu vì “Thần Minh”, thật ra là mưu lợi cho mình bằng “Thần Minh””.
Tang Mi nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi dần nhạt đi, cô ta trở nên nghiêm túc hơn: “Giả sử “ý chí Thần Minh” muốn thay đổi tình thế này thì nên làm sao? Không, không, nói cách khác, nếu ngươi là ý chí Thần Minh, ngươi nên làm gì để thay đổi tình trạng này?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Rất khó”.
Tang Mi hỏi: “Khó thế nào?”
Diệp Quân nói: “Thuộc tính văn hóa mà cô nói trước đó, “ý chí Thần Minh” này đã hình thành thuộc tính văn hóa này, nếu muốn thay đổi thuộc tính văn hóa này thì phải thay đổi bản chất con người của những người tín ngưỡng, nhưng điều này là không thực tế…”
Nói rồi hắn dừng một chú, sau đó lại nói: “Giống như hoàng đế Đế Quốc cổ đại trong thế tục, ông ta được thế gia ủng hộ lên ngôi, ông ta đại diện cho lợi ích của thế gia giàu có, mặc dù ông ta biết thế gia giàu có đang ngày càng mạnh, ngày càng đe dọa đến ông ta, nhưng ông khó có thể thay đổi, vì một khi thay đổi sẽ bị một đám người công kích”.
Tang Mi suy ngẫm.
Diệp Quân bỗng nói: “Ta có hai ý này”.
Tang Mi nhìn Diệp Quân, hắn cười nói: “Chỉ nói bừa thôi…”
Tang Mi mím môi khẽ cười: “Đừng lo nghĩ nhiều thế, ta không phải là người của Chúng Thần Điện”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: “Muốn thay đổi tình hình này thì có hai cách, thứ nhất là xé bỏ làm lại từ đầu, đây là cách trực tiếp và đơn giản nhất, nhưng tất nhiên sẽ rất đau lòng”.
Tang Mi nói: “Vậy cách thứ hai thì sao?”
Chương 3140: Lỗi của ta
Diệp Quân nói: “Cách mạng”.
Tang Mi nhìn Diệp Quân: “Ý ngươi là cách mạng từ bên trong”.
Diệp Quân gật đầu: “Cách mạng từ bên trong, ủng hộ những tiếng nói khác biệt, để những tiếng nói mới khác biệt này sửa chữa, dĩ nhiên làm thế cũng rất nguy hiểm, vì một khi uốn nắn quá tay thì sẽ không thay đổi được gì”.
Tang Mi nhìn Diệp Quân, cô ta bỗng cười nói: “Có phải ngươi muốn làm người khác biệt này không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không được”.
Tang Mi gật đầu: “Ta hiểu được, bây giờ ngươi làm thế chắc chắn sẽ bị nhóm lợi ích hiện tại chèn ép”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, hơn nữa ngộ nhỡ những gì Chúng Thần Điện làm đều là ý của riêng ý chí Thần Minh, vậy thì ta chỉ có đường chết”.
Tang Mi nhìn Diệp Quân, cười nói: “Những gì ngươi vừa nói là không ổn chứ không phải không muốn, nói cách khác ngươi có ý khác, nói ta nghe thử xem?”
Diệp Quân nói: “Ta quá yếu, bất kỳ ý tưởng nào cũng đều không có ý nghĩa, vì hiện giờ vị trí của ta không ngang bằng với vị trí của Chúng Điện Thần, việc ta nên làm bây giờ chính là chăm chỉ học hỏi, cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, chăm chỉ nâng cao hiểu biết của mình”.
Tang Mi chớp mắt: “Hiểu biết?”
Diệp Quân gật đầu: “Người có trình độ hiểu biết không đủ thì chắc chắn sẽ bị mắc kẹt trong tâm của mình, những gì mọi người thấy chỉ có vài thứ không có ý nghĩa gì”.
Nói rồi hắn dừng lại, sau đó lại nói: “Nó giống như “ý chí Thần Minh” mà chúng ta nói đến lâu như thế, nhưng ta không nghĩ hiện tại ta đã ở cùng cấp bậc nhận thức với “ý chí Thần Minh”, tất cả những gì ta nói đều dựa trên nhận thức hiện tại của ta… Hành vi vừa rồi của ta hơi giống một người nghèo đang nghĩ về việc một người giàu như thế thì mỗi ngày sẽ tiêu tiền thế nào…”
Tang Mi mỉm cười nói: “Những lời ngươi nói có lý, tư duy và nhận thức của một người quyết định độ cao của người đó, nhưng cũng đừng đánh giá thấp bản thân và đánh giá quá cao những “Thần Minh” đó, dù là người hay thần, họ càng mạnh thì ham muốn của họ giống như những hòn đá lăn trên núi cao, càng lăn càng mạnh, hơn nữa vì họ có sức mạnh rất lớn, cái gọi là “pháp luật” và “đạo đức” ở thế tục không có sức ràng buộc với họ nên họ có thể giải phóng “ham muốn” của mình theo ý muốn, mặt bẩn thỉu của họ là điều mà thế giới không thể tưởng tượng được”.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Tang Mi cô nương, cô có quen với “ý chí Thần Minh” này không?”
Tang Mi lắc đầu: “Ta không quen”.
Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm.
Tang Mi đi đến một bên, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, vươn vai, đường cong cơ thể đẹp đẽ bỗng chốc lộ ra.
Diệp Quân chỉ nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, phụ nữ dù có xinh đẹp đến đâu thì sau khi lột da chẳng qua là hai trăm linh sáu chiếc xương.
Không có gì đáng để xem cả.
Hơn nữa vẫn còn mặc quần áo mà.
Tang Mi nói: “Dạo này ta có chút thu hoạch nhỏ ở trong Tiểu Tháp, ta chia sẻ cho ngươi nhé”.
Diệp Quân khá tò mò: “Thu hoạch gì thế?”
Tang Mi cười nói: “Liên kết thời gian”.
Diệp Quân càng cảm thấy khó hiểu.
Tang Mi nói: “Nói đơn giản chính là dịch chuyển một phần thời gian trong Tiểu Tháp ra bên ngoài, kết nối nó với thời gian bên ngoài”.
Diệp Quân chớp mắt: “Như thế được sao?”
Tang Mi gật đầu: “Được chứ”.
Diệp Quân buông cuốn sách trên tay xuống, vội hỏi: “Hiệu quả thế nào?”
Tang Mi cười nói: “Đạo thời gian của ngươi cao hơn Đạo thời gian của thế giới này… Nói cách khác, khi đối thủ của ngươi là một, ngươi đã là hai rồi, các ngươi ở cùng một thế giới nhưng lại không cùng thời gian…”
Diệp Quân cảm thấy có hứng thú: “Làm thế nào vậy?”
Tang Mi chóp mắt: “Đây chẳng phải là chuyện ngươi nên nghĩ sao?”
Diệp Quân nói: “Chẳng phải cô nói muốn chia sẻ cho ta đó sao?”
Tang Mi nói: “Ta chỉ chia sẻ suy nghĩ của ta cho ngươi thôi”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Tang Mi cười nói: “Ta từng làm thử nghiệm, có thể làm được, nhưng cách của ta không hợp với ngươi, ngươi phải tự mình tìm cách”.
Nói rồi cô ta nhếch môi: “Tiểu kiếm tu Diệp Quân, suy nghĩ “lấy đến” này của ngươi rất không tốt nhé”.
Diệp Quân cạn lời.
Tang Mi cười nói: “Ta ra ngoài đi dạo, ngươi có thể cho ta chút tiền không? Là Chân Linh Tinh”.
Diệp Quân gật đầu: “Được, cô cần bao nhiêu?”
Tang Mi nói: “Một trăm triệu”.
“Gì cơ?”
Diệp Quân tưởng mình nghe nhầm, ngạc nhiên nói: “Cô… Một trăm triệu?”
Tang Mi chớp mắt: “Nhiều… lắm sao?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Không… nhiều à?”
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Là lỗi của ta”.
Diệp Quân gật đầu, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, người phụ nữ này biết mình sai để sửa cũng tốt, lúc này lại nghe Tang Mi nói: “Không ngờ ngươi lại nghèo như thế”.
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân bật cười, sau đó hỏi: "Vậy quân cận vệ thì sao?"
Nam Tiêu nói: "Bọn họ không có quyền chấp pháp, cũng không có quyền định tội, chỉ phụ trách bảo vệ an toàn Chúng Thần Vực và các tinh vực xung quanh, tất nhiên những quân cận vệ này cũng không dễ chọc vào".
Diệp Quân hỏi: "Là sao?"
Nam Tiêu trầm giọng nói: "Đãi ngộ của quân cận vệ rất rất tốt, chỉ thua thân vệ của Thần Điện Chủ, rất nhiều người muốn gia nhập vào bọn họ, chuyện này cũng khiến những quân cận vệ được tuyển chọn kia đều có thân phận không tầm thường... Bởi vì nếu là người thường đã không thể vào quân cận vệ được".
Diệp Quân hiểu ra, nói: "Bộ ngành quyền quý!"
Nam Tiêu gật gật đầu: "Đúng thế".
Nam Tiêu nói: "Mà lần này một vị Chủ Thần đã ngã xuống, để trống một vị trí, đối với ta, Khuất Tấn và Qua Hàn đều là cơ hội nghìn năm mới có, mà ta đã nhận được tin tức rồi, người phía trên thật ra khá là đứng về phía ta".
Nói đến đây, y nở nụ cười: "Dù sao những năm gần đây ta là người có công lớn nhất".
Diệp Quân chỉ trầm mặc, không nói gì.
Thấy Diệp Quân im lặng, Nam Tiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: "Diệp huynh, huynh có gì thì cứ nói thẳng, không cần khách sáo đâu, ta thật lòng muốn nghe suy nghĩ của huynh".
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Nam huynh, ta nói ra suy nghĩ của mình, nếu có chỗ nào không hay thì huynh cứ nghe rồi cười cho qua là được".
Nam Tiêu cười nói: "Huynh đệ nói gì vậy, huynh chịu nói là đã quan tâm ta, ở chỗ của ta tuyệt đối không có những chuyện qua loa ấy".
Diệp Quân cũng khẽ cười, sau đó nói: "Suy nghĩ của ta là như thế này, người ở phía trên đều yêu quý huynh thật ra lại không hẳn là một tin tức tốt".
Nam Tiêu không hiểu: "Tại sao?"
Diệp Quân nói: "Bởi vì lúc huynh biết tin tức này thì bên Khuất Tấn và Qua Hàn chắc hẳn cũng đã nhận được tin, khi bọn họ nghe được tin đó, chắc chắn bọn họ sẽ liên thủ đối phó huynh".
Nam Tiêu ngẩn người, đúng là y không nghĩ đến khả năng này.
Diệp Quân tiếp tục phân tích: "Để đối phó huynh, bọn họ chắc chắn sẽ giội nước bẩn, tìm chỗ sơ hở của huynh... Mặc kệ họ vu tội vấy bẩn gì thì cuối cùng huynh chắc chắn sẽ rơi vào thế bị động, lúc ấy đừng nói là vị trí Chủ Thần, ngay cả vị trí hiện tại của huynh cũng sẽ gặp nguy".
Nam Tiêu trầm giọng nói: "Bọn họ... Sẽ không thất đức đến vậy chứ?"
Diệp Quân cười nhìn y, không nói gì.
Nam Tiêu cười khổ.
Diệp Quân nói tiếp: "Trừ khi là người đứng đầu trực tiếp chọn huynh, nếu không thì chắc chắn sẽ xuất hiện tình hình như vậy, nhìn chung thì trong lịch sử luôn xuất hiện tình trạng như vậy".
Nam Tiêu im lặng một lát rồi nói: "Vậy theo huynh..."
Diệp Quân nói: "Chủ động lui ra".
Nam Tiêu sửng sốt.
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Huynh chủ động lui ra".
Nam Tiêu nhíu mày lại: "Ý của Diệp huynh là ta chủ động rút lui, để bọn họ tranh đấu?"
Diệp Quân gật gật đầu: "Giữa Khuất Tấn và Qua Hàn cũng có mâu thuẫn, nhưng bởi vì chuyện của huynh nên bọn họ sẽ tạm thời bỏ xuống những chuyện vặt vãnh, liên thủ với nhau đối phó với huynh trước. Mà sau khi huynh bị hất lui, bọn họ sẽ vì tranh giành vị trí Chủ Thần này mà xảy ra mâu thuẫn lớn hơn, lúc ấy huynh không rút lui thì sẽ thành đối tượng để họ trút giận".
Nam Tiêu trầm giọng nói: "Đúng là làm vậy sẽ không bị nhằm vào, nhưng Chủ Thần..."
Diệp Quân nói: "Nam huynh, lúc trước không phải huynh đã khẳng định mình có công lớn nhất à?"
Nam Tiêu gật gật đầu: "Đúng thế".
Diệp Quân cười nói: "Vậy thì đơn giản rồi, huynh có thể đổ thêm dầu vào lửa, để mâu thuẫn giữa họ tăng cao, tốt nhất là phải một sống một chết, trở thành tử địch... Như thế thì nếu huynh là người bên trên, huynh sẽ lựa chọn thế nào?"
Ánh mắt Nam Tiêu sáng lên: "Lúc ấy nếu bên trên chọn Khuất Tấn hay Qua Hàn thì chắc chắn họ đều không phục, sẽ xảy ra chuyện lớn hơn. Sau lưng bọn họ đểu có phe phái của riêng mình, nếu tranh đấu với nhau thì không còn là chuyện của hai người nữa, mâu thuẫn cũng vì đấy tăng cao hơn. Đó chắc chắn là chuyện người bên trên không muốn thấy, lúc ấy bọn họ sẽ nghĩ đến ta, ta là người lấy đại cục làm trọng như thế... Ta tốt như thế..."
Nói đến đây, y không khỏi bắt đầu cười ha ha: "Nếu Qua Hàn và Khuất Tấn đã loạn cào cào lên, lúc đó chọn ta thì dù bọn họ cũng không cam tâm, nhưng chắc chắn vẫn có thể tạm chấp nhận được".
Diệp Quân gật gật đầu: "Gần như là vậy".
Đột nhiên đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: "Diệp huynh, nếu lỡ bọn họ không tranh nhau mà vẫn muốn giải quyết ta thì sao đây?"
Diệp Quân cười nói: "Vậy thì hỏi bọn họ là huynh đầu hàng thua được không".
Nam Tiêu: "..."
Diệp Quân đột nhiên vỗ vỗ vai Nam Tiêu, mỉm cười nói: "Dù là thời đại hay nền văn minh nào, chỉ cần là làm quan, dính đến đường tương lai của mình... Thì đều sẽ nổ ra tranh đấu một sống một còn... Đây là thứ đã khắc vào xương tủy rồi... Cũng là 'Đạo', là 'quy luật', càng là 'nhân tính', trừ khi bọn họ coi quyền lực như đống rác, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ tranh đấu..."
Chương 3137: Trong sạch
Nam Tiêu dẫn Diệp Quân đến thành Chúng Thần, thành Chúng Thần vô cùng tráng lệ, cả thành được xây dựng trên một đỉnh núi cao chót vót, phía sau đỉnh núi này là dãy núi vô tận, tường thành của thành Chúng Thần cũng nối tiếp nhau, kéo dài đến tận cuối tầm mắt theo dãy núi.
Những tòa nhà trong thành Chúng Thần này lớn hơn những kiến trúc mà Diệp Quân từng thấy trước đây, có rất nhiều tòa nhà cao tầng sừng sững, người đi lại trong đó giống như kiến đi qua thành phố của loài người, cực kỳ nhỏ bé.
Có hàng chục tỷ sinh linh sống trong thành Chúng Thần, ngoài ra có mấy chục vạn thành phố lớn nhỏ ở trong tinh vực xung quanh thành Chúng Thần, đây đều là các thành chư hầu của thành Chúng Thần.
Trong thành phố và trên đường phố, Diệp Quân tò mò nhìn những kiến trúc xung quanh, những kiến trúc đó đều có lịch sử lâu đời, trên đó có đầy dấu vết của thời gian.
Không ai biết nền văn minh ý chí Thần Minh đã trải qua bao nhiêu năm lịch sử, hắn chỉ biết lịch sử của Chúng Thần Điện kéo dài gần hàng trăm vạn năm.
Hơn nữa Diệp Quân còn biết được một tin tức đáng ngạc nhiên, đó là Chúng Thần Điện này chỉ là một phân điện.
Thật ra trong tinh hệ Chúng Thần có năm ngôi Chúng Điện Thần, chỗ của mấy người Nam Tiêu gọi là Nam Chúng Thần Điện, ngoài Nam Chúng Thần Điện, còn có Bắc Chúng Thần Điện, Tây Chúng Thần Điện, Đông Chúng Thần Điện, Trung Chúng Thần Điện, trong đó thế lực có thực lực mạnh nhất là Trung Chúng Thần Điện, nơi đó cách đây tương đối xa.
Tin tức này khiến Diệp Quân ngạc nhiên, đây là điều hắn không ngờ tới, hắn vẫn đánh giá thấp Chúng Thần Điện này rồi.
Ngoài ra, trong tinh hệ Chúng Thần đã có một chuỗi sinh thái hoàn chỉnh, có chế độ của mình, có luật pháp của mình, có nền văn minh của mình.
Điều khiến Diệp Quân ngạc nhiên là nơi này còn có chế độ tuyển dụng và chế độ loại bỏ.
Nói cách khác cho dù ngươi có trở thành chủ thần thì cũng không cố định, sẽ có khảo sát, nếu không qua khảo sát thì ngươi sẽ bị loại.
Không chỉ chủ thần như thế, cho dù là Thần Điện chủ cũng như thế…
Ngươi không cố gắng thì sẽ thụt lùi.
Vô cùng nghiêm khắc.
Nhiệm vụ khảo sát của họ cũng rất đơn giản, đó là chinh phục nhiều vũ trụ hơn, làm cho nhiều sinh linh tín ngưỡng họ hơn, tín ngưỡng ý chí Thần Minh.
Tất nhiên họ không cần những kẻ yếu, họ chỉ cần những người có tiềm năng, tức là các cường giả có hy vọng trở thành “Thần”, đây là mục tiêu của họ. Các cường giả cảnh giới “Mệnh Thần” đó thì càng hiếm thấy, nếu có thể thu phục được một cường giả như thế thì là “thành tựu” cực kỳ to lớn.
Đối với những nền văn minh vũ trụ mới được phát hiện, họ thường sẽ dụ dỗ, dùng ý chí Thần Minh để dụ dỗ những nền văn minh vũ trụ đó, để họ chủ động rơi vào vòng tay của các “Thần Minh”, tất nhiên nếu ngươi không muốn thì họ chỉ có thể thu phục ngươi bằng vũ lực.
Trong lúc nói chuyện với Nam Tiêu, Diệp Quân cũng hiểu sự khác nhau giữa kẻ dị đoan và kẻ Tiết Độc.
Kẻ dị đoan là những người không tuân theo ý chí Thần Minh, những người này có tín ngưỡng và nền văn minh của riêng mình, nhưng nhìn chung họ không đối đầu với nền văn minh “ý chí Thần Minh”, họ hy vọng hòa bình.
Những người này không có tội ác tày trời gì ở Chúng Thần Điện, có thể được tha thứ, tất nhiên điều kiện tiên quyết là sẵn sàng rơi vào vòng tay của “Thần Minh”.
Kẻ Tiết Độc thì lại khác.
Kẻ Tiết Độc là những người không kiêng dè gì đối đầu với “ý chí Thần Minh”, muốn lật đổ nền văn minh Thần Minh.
Những người này sẽ có tội chết ở Chúng Thần Điện.
Nói một cách nghiêm khắc thì hắn là kẻ Tiết Độc.
Nhưng chuyện này chỉ có Nam Tiêu biết thôi, lời thề của Diệp Quân đã được ghi lại ở chỗ Nam Tiêu, bây giờ Nam Tiêu đã hủy rồi.
Nói cách khác… bây giờ hắn là người rất trong sạch.
Quyền giải thích cuối cùng ở chỗ Nam Tiêu…
Nam Tiêu rất coi trọng Diệp Quân, mặc dù có sự ủng hộ từ những ở trên nhưng y biết rất rõ rằng mình cần phải lập ra thế lực của riêng mình, còn Diệp Quân, thái độ của y là lôi kéo kết giao, vì y nghĩ chuyện này không chỉ là một chuyện tốt với y, còn là một chuyện tốt với Chúng Thần Điện, thậm chí là cả “ý chí Thần Minh”.
Dù sao đại bá của Diệp Quân cũng rất có thực lực.
Nếu có thể kéo đại bá của Diệp Quân đến Chúng Thần Điện…
Nghĩ thôi cũng đã thấy kích thích.
Thế nên y không ngần ngại vi phạm “Thần pháp” để xóa án tích của Diệp Quân, bởi trong thâm tâm y, y làm thế đều là vì Chúng Thần Điện, vì “ý chí Thần Minh”.
Thần Minh có thể tha thứ cho y.
Trên đường đi, Nam Tiêu bỗng nói: “Diệp huynh, để tránh phiền toái không đáng có, ta tuyển huynh đến làm trưởng mật sứ của ta, chức vụ này đã có biên chế, mỗi tháng có thể nhận được một vạn ba ngàn viên đá Hư Chân, chức vụ thấp nên mong Diệp huynh đừng chê. Huynh yên tâm, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho huynh, với thực lực và tài năng của Diệp huynh, muốn trở thành Đế thần cũng không phải là không thể chứ đừng nói là chủ thần”.
Diệp Quân cười nói: “Chê với không chê gì chứ, Nam huynh nói gì thế, ta sợ thân phận này của ta sẽ gây phiền phức cho huynh ấy chứ…”
Nam Tiêu cười nói: “Chuyện này thì huynh yên tâm, hồ sơ của huynh chỉ ở chỗ của ta, nhưng bây giờ ta đã hủy rồi nên huynh là người trong sạch, ai dám nói huynh là kẻ Tiết Độc, huynh có thể kiện hắn, có ta ở đây, huynh cứ làm gì thì làm”.
Diệp Quân: “…”
Chương 3138: Thử xem
Nam Tiêu có phủ đệ riêng của mình ở thành Chúng Thần, hơn nữa còn rất lớn, Nam Tiêu dẫn Diệp Quân đi thẳng về phủ đệ của mình, sau khi sắp xếp cho Diệp Quân xong, y chuyển hết sách vở trong phủ đến viện của Diệp Quân theo ý của hắn.
Nam Tiêu cười nói: “Diệp huynh, tất cả sách đều ở đây rồi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Nam huynh, thế này thì sao? Chúng ta âm thầm coi nhau như huynh đệ, nhưng khi có người ngoài thì ta gọi huynh là đại nhân, như thế có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái”.
Nam Tiêu nhìn Diệp Quân, thầm nghĩ người này còn trẻ nhưng cách làm người gì đó đều rất lão luyện.
Y không từ chối, chỉ gật đầu: “Được, vậy bình thường chúng ta gọi nhau là huynh đệ”.
Diệp Quân cười: “Được”.
Nam Tiêu cười nói: “Huynh có chuyện gì thì có thể dặn dò với người làm của ta bất cứ lúc nào, ta phải báo cáo công việc, có thể sẽ về muộn một chút”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Sau khi Nam Tiêu rời đi, Diệp Quân bắt đầu đọc những cuốn sách đó.
Hắn cần phải hiểu rõ hơn về vực Chúng Thần này và nền văn minh “ý chí Thần Minh”, mỗi nền văn minh hùng mạnh đều phải có những điểm đặc biệt, điều hắn cần làm bây giờ không phải là chinh phục từng nền văn minh vũ trụ, mà là nên học hỏi từ các nền văn minh xuất sắc khác, sau đó sử dụng nó để hoàn thiện nền văn minh của mình.
Hiện giờ vũ trụ Quan Huyên cũng không nên tiếp tục mở rộng nữa, mà nên phát triển vững vàng.
…
Sau khi chuẩn bị, Nam Tiêu đến điện chủ thần.
Mỗi vị chủ thần trong số bảy vị chủ thần đều có thần điện của riêng mình, thần điện mà y đến lần này là thần điện của Thường Vụ Chủ.
Cấp bậc của bảy vị chủ thần đều giống nhau nhưng quyền lợi lại khác nhau.
Trong đó, người có quyền lợi lớn nhất là chủ Thường Vụ Thần, cũng là trợ lý của Thần Điện Chủ, ông ta có quyền lợi hơn những vị chủ thần khác, tất cả các vị thần cao cấp ở bên dưới đều do ông ta phụ trách.
Sau khi vào điện chủ Thường Vụ Thần, Nam Tiêu có cảm giác trống rỗng, cả đại điện rất trống trải và rộng lớn, cuối tầm mắt y chỉ có một chiếc ghế thần.
Ghế chủ thần!
Đây cũng không phải là vật bình thường, mà là thần khí siêu cấp.
Một vị chủ thần ngồi trên ghế chủ thần của mình, thực lực người đó phát huy mạnh hơn các cường giả cùng cảnh giới ít nhất mười lần.
Người ta hay gọi là: Sức mạnh của quan viên.
Nam Tiêu cung kính chào ghế thần đó, sau đó bắt đầu báo cáo công việc năm nay.
Tất nhiên, y đã che giấu chuyện bên Đế Vực, nhất là chuyện về cái chết của chủ thần đó, y đều che giấu.
Chỉ nói gặp được vài dị đoan ở bên đó, nhưng đều đã giải quyết hết rồi.
Sau khi báo cáo xong, y đợi một chút, không có lời đáp lại.
Nam Tiêu im lặng một lát, mới nói: “Thường Vụ Chủ Thần, thuộc hạ còn có một việc nữa, thuộc hạ được biết cấp trên đề cử ta làm chủ thần mới, thuộc hạ vô cùng biết ơn các vị chủ thần đã công nhận thuộc hạ như thế, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ta quyết định từ bỏ quyền được đề cử”.
Im lặng một lúc, một giọng nói bỗng vang lên: “Tại sao?”
Nam Tiêu nói: “Quyết định của thuộc hạ không phải là nhất thời mà sau khi xem xét toàn diện về sự phát triển cá nhân của ta, sự ổn định của Chúng Thần Điện và lợi ích của Chúng Thần Điện, hiện giờ xét về thành tích chung của Nam Chúng Thần Điện, vẫn có sự cách biệt với các Chúng Thần Điện khác, hơn nữa còn có một vị chủ thần vừa chết, lúc này nếu có nội chiến thì sẽ vô cùng bất lợi cho Chúng Điện Thần chúng ta. Hơn nữa, thuộc hạ chỉ muốn làm tốt công việc của mình, quả thật không muốn bị cuốn vào bất kỳ cuộc tranh đấu nào cả, thế nên vì bản thân, vì Chúng Thần Điện, thuộc hạ sẵn sàng rút khỏi cuộc tranh cử chủ thần”.
Đại điện rơi vào im lặng một lúc, giọng nói đó lại vang lên: “Ta biết ngươi lo lắng, ta sẽ xem xét chuyện này, ngươi ra ngoài đi”.
Nam Tiêu cung kính chào, sau đó đi ra ngoài.
Lúc ra ngoài, khóe mắt y liếc nhìn xung quanh.
Trong điện này có quan viên ghi chép, vì là việc công nên phải ghi chép lại.
Y biết không lâu nữa, bên ngoài sẽ biết chuyện y muốn rút khỏi cuộc tranh cử “chủ thần”.
Sau khi rời khỏi đại điện, Nam Tiêu nhìn ra ngoài, y hít sâu một hơi, y không nắm chắc hoàn toàn với suy đoán của Diệp Quân.
Nếu y rút lui, ngược lại cho hai tên kia cơ hội, thì y cảm thấy rất đau lòng.
Ít nhất trong một ngàn năm sau này, y không có cơ hội phát triển thêm một bước nữa.
Nhưng y vẫn tin Diệp Quân.
Đánh cược một lần.
Đánh cược thắng thì tốt, thua cược cũng chẳng sao, dù sao cũng không phải chết. Tất nhiên quan trọng nhất là y cảm thấy Diệp Quân nói có lý.
…
Trong Chúng Thần Điện.
Giọng của chủ Thường Vụ Thần bỗng vang lên: “Thế nào?”
Sau đó giọng một vị chủ thần vang lên: “Ngoài mặt thì tỏ ra là vì đại cục, rộng lượng, nhưng…”
Nói rồi giọng nói đó ngừng lại, sau đó lại nói: “Không tranh đấu cũng là một kiểu tranh đấu, để bản thân nằm ngoài sự việc, ngư ông đắc lợi, một cách khôn ngoan”.
Chủ Thường Vụ Thần nói: “Nói nghe thử xem”.
Giọng nói đó nói: “Có thể đồng ý với hắn trước để hắn rút lui, gây áp lực cho hắn rồi xem biểu hiện của hắn, xem thử hắn có thể giữ bình tĩnh hay không, tất nhiên điều quan trọng nhất là xem biểu hiện của hai người còn lại rồi chọn ra người giỏi nhất”.
Chủ nhân Thường Vụ lại nói: “Được”.
Chương 3139: Đau lòng
Trong Nam Tiêu phủ, mỗi ngày Diệp Quân đều đọc rất nhiều loại sách, nhưng điều khiến hắn tiếc nuối là đa số sách trong vũ trụ này là về ca ngợi.
Dĩ nhiên là ca ngợi ý chí Thần Minh.
Tang Mi bỗng xuất hiện trong phòng, Tang Mi mặc một chiếc váy dài đơn giản, cô ta có một vẻ đẹp và dáng người tuyệt vời, trông rất trầm lặng, ẩn hiện như làn khói, nhưng khóe miệng thi thoảng lại nhếch lên, khiến mọi người có ảo giác cô ta là một người rất dễ gần.
Tất nhiên cảm giác của Diệp Quân với Tang Mi là rất hiền hòa, rất dễ nói chuyện.
Tang Mi ngồi trên bàn làm việc trước mặt Diệp Quân, đôi chân như ngọc bốc lửa chậm rãi đung đưa, cô ta liếc nhìn mấy cuốn sách Diệp Quân đang đọc, cười nói: “Có cảm tưởng gì không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ở đây ý chí Thần Minh là tất cả, điều này là chắc chắn. Bất kỳ ai có lời phản đối khác biệt thì sẽ bị coi là tà giáo và sẽ bị tẩy chay, thậm chí bị tiêu diệt”.
Tang Mi nói: “Bình thường thôi, cách thống trị thường thấy”.
Diệp Quân nhìn Tang Mi: “Cô nghĩ thế nào?”
Tang Mi mỉm cười nói: “Khi nói sự thật trong một vũ trụ có vô số rủi ro thì vũ trụ này nhất định tràn ngập sự dối trá”.
Diệp Quân trầm ngâm.
Tang Mi giơ tay phải ra lắc trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Nghĩ gì đó?”
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, sau đó nói: “Hành vi này của Chúng Thần Điện là ý của “ý chí Thần Minh” đó thật sao?”
Ánh mắt Tang Mi hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Tại sao ngươi lại có suy nghĩ này?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Với hiện tại, ta không nghĩ lề lối của vị “Thần Minh” này nhỏ bé như vậy, vì một người có thể sáng tạo ra nền văn minh và chế độ như vậy chắc chắn phải là một người rất vĩ đại, suy nghĩ và khuôn mẫu của họ chắc chắn không thấp như chúng ta nghĩ”.
Tang Mi cảm thấy hứng thú: “Ngươi nghĩ những hành vi này đều không phải là ý tưởng thật của ý chí Thần Minh mà là tự Chúng Thần Điện làm à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Tang Mi dịch đến trước mặt Diệp Quân, cô ta cúi đầu nhìn Diệp Quân, chớp mắt: “Nói tiếp đi”.
Diệp Quân có thể cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Tang Mi, hắn ổn định tinh thần, chính trực nói: “Mượn tay của “ý chí Thần Minh” để thống trị vũ trụ, mưu lợi cho bản thân”.
Tang Mi nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nói vấn đề trước mắt đã, tại sao ngươi lại nghĩ khuôn mẫu “ý chí Thần Minh” sẽ không nhỏ như vậy? Là suy đoán hay là còn có căn cứ nào khác?”.
Diệp Quân ngồi tựa vào ghế, sau đó cười nói: “Xem như suy đoán vậy”.
“Ồ”.
Tang Mi nói một câu, rõ là rất không hài lòng về câu trả lời này.
Diệp Quân lại nói: “Những cường giả đỉnh cấp ta từng gặp chưa từng sợ người khác mạnh hơn mình, ngược lại sợ người khác không mạnh hơn cơ. Còn ý chí Thần Minh đó chỉ dựa vào ý chí của mình đã có thể thống trị được nhiều cường giả như vậy, thế nên ta tin chắc người này không phải là người có nhỏ mọn, tất nhiên đây chỉ là suy đoán của ta”.
Tang Mi nhìn hắn, cười nói: “Suy đoán của ngươi khá thú vị đấy”.
Diệp Quân cười nói: “Ta muốn thiết lập trật tự, ở một mức độ nào đó, ta cũng xem như là đối thủ của “ý chí Thần Minh” này, ta nên tôn trọng và coi trọng đối thủ của mình”.
Tang Mi nói: “Theo suy đoán của ngươi, Chúng Thần Điện này hạn chế tư duy của người dân, mọi thứ đều phải đều tuân theo “ý chí Thần Minh”, đều là ý của riêng những người này?”
Diệp Quân cười nói: “Ta cũng chỉ nghĩ lung tung thôi”.
Tang Mi nói: “Ta lại thấy suy nghĩ của ngươi khá thú vị, ngươi nói tiếp đi”.
Diệp Quân nói: “Tín ngưỡng của Chúng Thần Điện là ý chí Thần Minh, cường giả cấp chủ thần có thể thiết lập thần vị, cũng có thể hấp thụ tín ngưỡng, giam cầm suy nghĩ của người dân. Ta không biết có lợi cho “ý chí Thần Minh” hay không, nhưng nó chắc chắn sẽ có lợi cho các chư thần của Chúng Thần Điện bên dưới. Nói một cách đơn giản, dưới nền văn minh trật tự này, có một nhóm lợi ích rất lớn, họ tập trung rất đông xung quanh “ý chí Thần Minh”, ngoài mặt thì đang phấn đấu vì “Thần Minh”, thật ra là mưu lợi cho mình bằng “Thần Minh””.
Tang Mi nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi dần nhạt đi, cô ta trở nên nghiêm túc hơn: “Giả sử “ý chí Thần Minh” muốn thay đổi tình thế này thì nên làm sao? Không, không, nói cách khác, nếu ngươi là ý chí Thần Minh, ngươi nên làm gì để thay đổi tình trạng này?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Rất khó”.
Tang Mi hỏi: “Khó thế nào?”
Diệp Quân nói: “Thuộc tính văn hóa mà cô nói trước đó, “ý chí Thần Minh” này đã hình thành thuộc tính văn hóa này, nếu muốn thay đổi thuộc tính văn hóa này thì phải thay đổi bản chất con người của những người tín ngưỡng, nhưng điều này là không thực tế…”
Nói rồi hắn dừng một chú, sau đó lại nói: “Giống như hoàng đế Đế Quốc cổ đại trong thế tục, ông ta được thế gia ủng hộ lên ngôi, ông ta đại diện cho lợi ích của thế gia giàu có, mặc dù ông ta biết thế gia giàu có đang ngày càng mạnh, ngày càng đe dọa đến ông ta, nhưng ông khó có thể thay đổi, vì một khi thay đổi sẽ bị một đám người công kích”.
Tang Mi suy ngẫm.
Diệp Quân bỗng nói: “Ta có hai ý này”.
Tang Mi nhìn Diệp Quân, hắn cười nói: “Chỉ nói bừa thôi…”
Tang Mi mím môi khẽ cười: “Đừng lo nghĩ nhiều thế, ta không phải là người của Chúng Thần Điện”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó nói: “Muốn thay đổi tình hình này thì có hai cách, thứ nhất là xé bỏ làm lại từ đầu, đây là cách trực tiếp và đơn giản nhất, nhưng tất nhiên sẽ rất đau lòng”.
Tang Mi nói: “Vậy cách thứ hai thì sao?”
Chương 3140: Lỗi của ta
Diệp Quân nói: “Cách mạng”.
Tang Mi nhìn Diệp Quân: “Ý ngươi là cách mạng từ bên trong”.
Diệp Quân gật đầu: “Cách mạng từ bên trong, ủng hộ những tiếng nói khác biệt, để những tiếng nói mới khác biệt này sửa chữa, dĩ nhiên làm thế cũng rất nguy hiểm, vì một khi uốn nắn quá tay thì sẽ không thay đổi được gì”.
Tang Mi nhìn Diệp Quân, cô ta bỗng cười nói: “Có phải ngươi muốn làm người khác biệt này không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không được”.
Tang Mi gật đầu: “Ta hiểu được, bây giờ ngươi làm thế chắc chắn sẽ bị nhóm lợi ích hiện tại chèn ép”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, hơn nữa ngộ nhỡ những gì Chúng Thần Điện làm đều là ý của riêng ý chí Thần Minh, vậy thì ta chỉ có đường chết”.
Tang Mi nhìn Diệp Quân, cười nói: “Những gì ngươi vừa nói là không ổn chứ không phải không muốn, nói cách khác ngươi có ý khác, nói ta nghe thử xem?”
Diệp Quân nói: “Ta quá yếu, bất kỳ ý tưởng nào cũng đều không có ý nghĩa, vì hiện giờ vị trí của ta không ngang bằng với vị trí của Chúng Điện Thần, việc ta nên làm bây giờ chính là chăm chỉ học hỏi, cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn, chăm chỉ nâng cao hiểu biết của mình”.
Tang Mi chớp mắt: “Hiểu biết?”
Diệp Quân gật đầu: “Người có trình độ hiểu biết không đủ thì chắc chắn sẽ bị mắc kẹt trong tâm của mình, những gì mọi người thấy chỉ có vài thứ không có ý nghĩa gì”.
Nói rồi hắn dừng lại, sau đó lại nói: “Nó giống như “ý chí Thần Minh” mà chúng ta nói đến lâu như thế, nhưng ta không nghĩ hiện tại ta đã ở cùng cấp bậc nhận thức với “ý chí Thần Minh”, tất cả những gì ta nói đều dựa trên nhận thức hiện tại của ta… Hành vi vừa rồi của ta hơi giống một người nghèo đang nghĩ về việc một người giàu như thế thì mỗi ngày sẽ tiêu tiền thế nào…”
Tang Mi mỉm cười nói: “Những lời ngươi nói có lý, tư duy và nhận thức của một người quyết định độ cao của người đó, nhưng cũng đừng đánh giá thấp bản thân và đánh giá quá cao những “Thần Minh” đó, dù là người hay thần, họ càng mạnh thì ham muốn của họ giống như những hòn đá lăn trên núi cao, càng lăn càng mạnh, hơn nữa vì họ có sức mạnh rất lớn, cái gọi là “pháp luật” và “đạo đức” ở thế tục không có sức ràng buộc với họ nên họ có thể giải phóng “ham muốn” của mình theo ý muốn, mặt bẩn thỉu của họ là điều mà thế giới không thể tưởng tượng được”.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Tang Mi cô nương, cô có quen với “ý chí Thần Minh” này không?”
Tang Mi lắc đầu: “Ta không quen”.
Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm.
Tang Mi đi đến một bên, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ, vươn vai, đường cong cơ thể đẹp đẽ bỗng chốc lộ ra.
Diệp Quân chỉ nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, phụ nữ dù có xinh đẹp đến đâu thì sau khi lột da chẳng qua là hai trăm linh sáu chiếc xương.
Không có gì đáng để xem cả.
Hơn nữa vẫn còn mặc quần áo mà.
Tang Mi nói: “Dạo này ta có chút thu hoạch nhỏ ở trong Tiểu Tháp, ta chia sẻ cho ngươi nhé”.
Diệp Quân khá tò mò: “Thu hoạch gì thế?”
Tang Mi cười nói: “Liên kết thời gian”.
Diệp Quân càng cảm thấy khó hiểu.
Tang Mi nói: “Nói đơn giản chính là dịch chuyển một phần thời gian trong Tiểu Tháp ra bên ngoài, kết nối nó với thời gian bên ngoài”.
Diệp Quân chớp mắt: “Như thế được sao?”
Tang Mi gật đầu: “Được chứ”.
Diệp Quân buông cuốn sách trên tay xuống, vội hỏi: “Hiệu quả thế nào?”
Tang Mi cười nói: “Đạo thời gian của ngươi cao hơn Đạo thời gian của thế giới này… Nói cách khác, khi đối thủ của ngươi là một, ngươi đã là hai rồi, các ngươi ở cùng một thế giới nhưng lại không cùng thời gian…”
Diệp Quân cảm thấy có hứng thú: “Làm thế nào vậy?”
Tang Mi chóp mắt: “Đây chẳng phải là chuyện ngươi nên nghĩ sao?”
Diệp Quân nói: “Chẳng phải cô nói muốn chia sẻ cho ta đó sao?”
Tang Mi nói: “Ta chỉ chia sẻ suy nghĩ của ta cho ngươi thôi”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Tang Mi cười nói: “Ta từng làm thử nghiệm, có thể làm được, nhưng cách của ta không hợp với ngươi, ngươi phải tự mình tìm cách”.
Nói rồi cô ta nhếch môi: “Tiểu kiếm tu Diệp Quân, suy nghĩ “lấy đến” này của ngươi rất không tốt nhé”.
Diệp Quân cạn lời.
Tang Mi cười nói: “Ta ra ngoài đi dạo, ngươi có thể cho ta chút tiền không? Là Chân Linh Tinh”.
Diệp Quân gật đầu: “Được, cô cần bao nhiêu?”
Tang Mi nói: “Một trăm triệu”.
“Gì cơ?”
Diệp Quân tưởng mình nghe nhầm, ngạc nhiên nói: “Cô… Một trăm triệu?”
Tang Mi chớp mắt: “Nhiều… lắm sao?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Không… nhiều à?”
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Là lỗi của ta”.
Diệp Quân gật đầu, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, người phụ nữ này biết mình sai để sửa cũng tốt, lúc này lại nghe Tang Mi nói: “Không ngờ ngươi lại nghèo như thế”.
Diệp Quân: “…”
Bình luận facebook